Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần điêu đại hiệp - Hồi 086



Thần điêu đại hiệp
Trọn bộ 104 hồi
Hồi 086: Thần Điêu đại hiệp
3.00
(một lượt)


Hồi (1-104)

Siêu sale Lazada

Những người tại nơi đây nghe rõ mọi việc, ai nấy cũng ngây người ra nghĩ ngợi Người Quảng Đông cất tiếng trước và nói:

- Tiểu Vương tướng quân! Người mới thật là trang hảo hán, dám nói sự thật, Nếu có kẻ nào dám đi báo với quan phủ việc Tiểu Vương tướng quân ở đây, ta sẽ cho nó một đao bỏ mạng.

Mọi người nghe qua đều hài lòng. Duy có hai người thiếu nữ có vẻ không chú ý đến việc bàn tán của mọi người, mà chỉ đưa mắt nhìn ra cửa, nhìn những đốm tuyết rơi.

Bỗng người thiếu phụ cất tiếng nói lẩm nhẩm:

- Thần Điêu Đại hiệp! Thần Điêu Đại hiệp..

Rồi quay đầu sang người Tứ Xuyên hỏi:

- Vương đại ca! Vị Thần Điêu Đại hiệp võ công ắt là cao siêu lắm, thế mà ai chặt đứt cánh tay của chàng?

Cô gái đẹp nghe câu nói này mặt biến sắc, đôi môi mấp máy song chẳng nói ra lời.

Người Tứ Xuyên quay đầu lại nói:

- Tôi có hỏi thăm danh tánh, song vị đại hiệp từ chối không nói rõ. Mà việc nhà của tôi ra sao, thân phụ tôi từ trước đến giờ làm gì, chẳng biết vì sao đại hiệp lại rõ cả.

Cô gái đẹp cất tiếng cười nói:

- Tự nhiên là phải vậy! Đã là hiệp sĩ thì phải giữ kín hành tung của mình chứ.

Vị thiếu hiệp Lâm An nói thêm:

- Tiểu Vương tướng quân! Tiểu Vương tướng quân chính mặt trông thấy Thần Điêu Đại hiệp ra tay diệt ác trừ gian, chứ không phải là thiên thần thiên tướng sao? Còn chuyện này nữa, đêm ấy sáng ra Đinh Đại Toàn da thịt biến thành màu xanh, nên sắc da nó biến đổi như vậy.

Người Quảng Đông nói:

- Đâu có chuyện lạ lùng như vậy, chỉ có một đêm mà da người biến màu, các vị có nghe rõ vì sao không?

G thanh niên Lâm An nói:

- Không rõ! Nhưng bấy giờ dân chúng thành Lâm An đều gọi lão gian tặc Đinh Khuyển Toàn mà không gọi là Đinh Đại Toàn nữa. Và bấy giờ da thịt lão xanh như da ếch nên cải lại là ĐInh Thanh Bì.

Lúc trước da mặt của Đinh Đại Toàn trắng bạc, nay bỗng nhiên đổi màu, vì thế lão gian thần rước không biết bao nhiêu thần y thánh thủ cũng bó tay không chữa đuợc. Do đó tiếng đồn khắp dân gian và đến tai hoàng đế.

Hoàng đế hỏi thăm, thì có tên gian tướng tâu rằng:

- Đinh Đại Toàn vì nước tận trung, nên ngày thì ít ăn, đêm thì ít ngủ, cho nên lâu ngày chầy tháng phải xanh xao vàng vọt, không có thầy nào chữa trị được.

Cũng do tin đồn này, dân chúng Lâm An có dịp phao rằng:

- Tên gian thần gây họa cho nước không ít, cho nên Thượng đế phái thần Nhuộm hạtrần, để nhuộm cho họ Đinh có một màu da xanh, để dễ phân biệt người trung kẻ nịnh.

Người Quảng Đông nói:

- Càng nghe nói, càng lý thú...

Gã hảo hán từ nãy đến giờ im lặng, bỗng cất tiếng nói to:

- Khoái quá! Thích quá! Nhưng còn nhiều chuyện lạ chắc chưa ai rõ...

Mọi người nhao nhao lên hỏi:

- Có chuyện gì nữa vậy các hạ? Thần Điêu đại hiệp còn làm chuyện khác nữa ư?

Vị đại hán trù trừ không trả lời mà chỉ cười sặc sụa nói:

- Khoái quá! Thích quá!

Người Quảng Đông có vẻ hào sảng thấy gã đại hán trù trừ, nên hiểu được phần nào, hối tiểu nhị mang rượu ngon ra thết đãi gã đại hán/ Gã đại hán chẳng câu nệ, rót ra một chén to uống ừng ực, niềm cao hứng nổi dậy, cất tiếng nói to:

- Ngoài các việc đã xảy ra, quý vị nào cũng có chút công lao. Một ngày kia trời vừa xẩm tối, đột nhiên Thần Điêu Đại hiệp xuất hiện ở Lâm An, bảo tôi đi theo dẫn đường, cùng đến Tiền Dương, huyện Lâm An. Vào đến cửa, thấy người sai dịch đứng gác ở đấy, Thần Điêu Đại hiệp giết sai dịch và bảo tôi lột quần áo của tên này. Tôi nửa mừng nửa lo, chưa biết đại hiệp định làm gì, lại nghĩ chắc là có lắm trò chơi vui vẻ, hay là nguy hiểm đến tính mạng đây? Thần Điêu Đại hiệp bảo tôi mặc đồ vệ sĩ vừa lấy lúc nãy.

Đến canh ba thì đại hiệp thay đổi y phục như quan huyện. Cả hai chúng tôi đi thẳ =ng vào Tiền Đường huyện, Thần Điêu Đại hiệp ngồi ngay bàn chính của huyện đường và đập bàn ầm ĩ quát to:

- Hãy dẫn tên phạm quan Đinh Đại Toàn vào đây!

Đại hán nói đến đây, và uống một ngụm rượu. Người khách Quảng Đông nói:

- Lão huynh! Lúc bấy giờ ở Lâm An lão huynh sống bằng nghề gì?

Người đại hán này ngó kẻ đối thoại bằng nửa con mắt, cất tiếng nói to:

- Làm chuyện gì để mưu sinh à? Ta chỉ biết lấy tô lớn để uống rượu, lấy dao lớn xắt thịt, lấy hộp lớn chia vàng! Đấy là cái nghề buôn bán của ta!

Người khách Quảng Đông nghe nói cả kinh chẳng dám hỏi tới nữa. Người đại hán nói tiếp:

- Bấy giờ tôi nghe đến tên Đinh Đại Toàn ba chữ, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Và suy nghĩ rằng: Đinh Đại Toàn là loại cẩu quan, tuy vậy cũng là đương triều tể tướng. Thần Điêu Đại hiệp làm sao gọi lão ta lại đây được?Õ Nói xong Thần Điêu Đại hiệp đưa cái mộc bài gõ rầm rầm xuống bàn xử án của huyện đường. Đột nhiên có hai tên đại hán đẩy kéo ra ngoài một vị quan văn phẩm phục đại thần.

Lúc trước có một lần Đinh Đại Toàn đến miếu Thánh Quan để dâng hương, tôi ở ngoài hành lang trông thấy tường tận diện mạo của lão, bây giờ gặp lại, lão chính là Đinh Đại Toàn chứ chẳng ai khác.

Đinh Đại Toàn đứng sừng sựng trước mặt Thần Điêu Đại hiệp mà không chịu quỳ. Tên đại hán dắt lão ra lúc nãy ấn mạnh cho lão ngã chúi xuống trước bàn xử án của Thần Điêu Đại hiệp, lão lật đật qùy ngay ngắn.

Thần Điêu Đại hiệp cất tiếng cười ha hả, mặc dầu nét mặt Đinh Đại Toàn đầy thống khổ.

Đại hiệp cất tiếng thét to:

- Đinh Đại Toàn! Ngươi đã rõ tội của ngươi chưa?

Đinh Đại Toàn đáp:

- Ta vô tội!

Thần Điêu Đại hiệp vỗ án hét:

- Ngươi đã làm lộng, hãm hại trung lương, giết chết bá tánh, bán nước buôn nòi, sự gian ác trùng trùng, cho nên ta mới đòi ngươi đến đây...

Đinh Đại Toàn nói:

- Ngươiø là người gì mà dám làm nhục đại thần, ngươi biết vương pháp tội ấy nặng đến bực nào không?

Thần Điêu Đại hiệp cả mắng:

- Ngươi rành về Vương pháp ư? Tả hữu đâu! Mang lão già này ra đánh bốn mươi trượng Hai người kia và tôi lập tức kéo tên gian thần xuống, dang thẳng cánh đập vào người lão. Mới được vài trượng, Đinh Đại Toàn đã cầu xin tha thứ liền miệng.

Thần Điêu Đại hiệp hỏi một câu, đánh mạnh một trượng, đánh tên gian tướng kia không biết bao nhiêu mà kể. Xong rồi Thần Điêu Đại hiệp hô to bả o Đinh Đại Toàn cầm giấy bút viết tờ cung chiêu.

Lão trù trừ không chịu viết, Thần Điêu Đại hiệp cả giận loạn đả vào người Đinh Đại Toàn.

Cô gái đẹp đột nhiên cười khúc khích và cất tiếng nói:

- Thú quá! Thú quá!

Tên đại hán uống vào một ngụm rượu và cười ha hả nói tiếp:

- Phải đấy! Thú lắm, thú lắm, và còn nhiều điều vui nữa... Đinh Đại Toàn chịu không nổi cơn đánh đập của Thần Điêu Đại hiệp, cất tiếng kêu la van xin, đồng ý viết tờ cung chiêu. Thần Điêu Đại hiệp đưa ra giấy bút, bảo g tự viết tờ cung chiêu, Đinh Đại Toàn vẫn dụ dự chưa viết, nên Thần Điêu cả giận đưa thẳ ng tay tát vào mặt lão ta mấy cái.

Cô gái đẹp mỉm cười khúc khích rồi cất tiếng khen:

- Thú quá! Thú quá!

Tên đại hán lại rót thêm rượu uống ừng ực, cười to và bảo:

- Đúng đấy, câu chuyện về sau sẽ còn nhiều quái lạvà vui thú nữa. Đinh Đại Toàn chịu không nổi cơn thịnh nộ của Thần Điêu Đại hiệp, chỉ biết ngồi lên viết tờ cung chiêu, đôi tay lão tặc run rẩy viết chẳng được mấy chữ, Thần Điêu Đại hiệp liên tục hối thúc, nên lão gian thần viết chẳng ra chữ nào vì quá sợ. Chẳng bao lâu trời đã sáng dần, bên ngoài vệ môn tiếng người nổi lên ồn ào, hòa hợp với tiếng quân mã từ sau vọng đến. Thần Điêu Đại hiệp sợ lộ bí mật, nên cả giận quát mắng Đinh Đại Toàn:

- Đầu não của ngươi khùng quá rồi!

Tôi biết Thần Điêu Đại hiệp không muốn đả thương người hay làm hại đến tính mạng ai, nhưng thời giờ quá gấp, đại hiệp sợ bại lộ nên rút thanh Cương đao kề ngay cổ gian tặc cứa mạnh. Dù Thần Điêu Đại hiệp kê cái sống đao chứ không kê bề lưỡi, Đinh Đại Toàn cũng xám mặt xanh mày tiêu gan vỡ mật! Lão lật đật viết xong tờ cung chiêu và hai tay kính cẩn dâng lên.

Thần Điêu Đại hiệp cất tiếng cười to và nói:

- Ta mong ngươi hãy bỏ qua những lỗi lầm, làm lành lánh dữ, từ nay cho đến những ngày sắp tới.

Lúc ấy Thần Điêu Đại hiệp thay bỏ y phục trả lại cho kẻ sai dịch, bước ra ngoài đi luôn.

Lão gian tặc lật đật về nhà, mang theo sự đau đớn e chề vì bị đánh đập. Mọi người đều ra về, và ta cũng bình yên về nhà. Lại nghe người ta nói:

- Ngày hôm sau Thần Điêu Đại hiệp mang tờ cung chiêu của Đinh Đại Toàn dâng lên Hoàng đế và tự tay chàng giao cho Hoàng đế.

Hoàng đế từ bấy lâu không nghi ngờ gì hành động của Đinh Đại Toàn, hôm ấy không biết vì sao lão hoa ngôn xảo ngữ như vậy, nên Hoàng đế truất ngôi tể tướng của Đinh Đại Toàn và đuổi về quê.

Người Công tử họ Vương nói:

- Nếu chúa thượng không hôn mê vô đạo thì gian thần đâu có hoành hành được? Đã trừ xong tên gian thần Tần Cối, thì mọc ra tên Hàn Thát Phu, trừ xong Hàn Thát Phu thì có tên Sử di Viễn, trừ xong Sử di Viễn lại có Đinh Đại Toàn! Chúng ta đã thấy, khi bọn gian thần đắc thế sẽ hoành hành càng lúc càng mạnh. Đấy là những mầm họa cho nước, nguy cho dân. Nếu bọn gian thần này chết một tên, thì mọc ra tên khác, không chóng thì chầy cơ đồ Đại Tống khó mà bảo toàn giang sơn gấm vóc.

Người đại hán nói:

- Bây giờ nếu mời được Thần Điêu Đại hiệp ra làm tể tướng thì mới đủ sức lui được họa xâm lăng, mang lại nền thái bình cho trăm họ.

Cô gái đẹp trề môi "xí" một tiếng và nói:

- Thần Điêu Đại hiệp mà làm tể tướng? Ngươi nói khó nghe qúa.

Gã đại hán nổi xung thét to:

- Tôi nói Thần Điêu Đại hiệp làm tể tướng là thí dụ như vậy, cô nương biết gì mà cãi?

Người thiếu phụ binh em cả mắng:

- Ngươi cú rú, có biết đâu những chuyện đông tây? Không được vô lễ với ta.

Mọi người thấy tên đại hán cầm cây gậy gạt lửa, đẩy mạnh tay vào đống lửa đang cháy, rồi cúi xuống lượm lên môt cây củi cháy dỡ dang, hai tay cầm hai món khí giới bước ra với vẻ hung tợn.

Bỗng nghe một tiếng "keng", chiếc gậy gạt lửa vuột ra khỏi tay đại hán, văng vào lò sưởi. Các đóm lửa bay lên như sao, toàn thân g đại hán lắc lư, và bị thiêu cháy vài sợi tóc.

Moi người thất kinh nhìn vào chiếc gậy gạt lửa thấy đã gãy làm hai đoạn.

Gã đại hán tuy nóng nảy, nhưng cũng kịp suy nghĩ, vì thấy cô gái đã dùng chưỏng lực đánh vào gậy, tức nhiên võ công chẳng tầm thường, chọc tới cô có khi không còn mạng.

Để dằn cơn bực bội, gã đại hán lại ngồi xuống, lấy rượu thoa và các chỗ cháy, hơi bay ra nồng nặc. Gã chẳng dám đánh lại, mà cũng không uống rượu nữa.

Cô gái đẹp thấy vậy mỉm cười quay sang người thiếu phụ nói:

- Tỉ tỉ! Người ta nói tốt cho Thần Điêu Đại hiệp đối đãi với mọi người, có gì đâu mà tỉ tỉ ghét nguời ta?

Cô gái nhỏ liền quay đầu nhìn tên đại hán mỉm cười rất có duyên, đoạn nói:

- Đại thúc! Đừng lấy chuyện này làm phiền.

Gã đại hán toàn thân xúc động vì giọng nói tiếng cười của cô gái làm cho khí giận của gã tiêu tan, há miệng cười to trở lại, muốn nói một vài câu cho bớt ngỡ ngàng nhưng nói chẳng ra lời.

Co âgái lại hỏi thêm:

- Đại thúc! Đại thúc hãy kể tiếp chuyện Thần Điêu Đại hiệp cho mọi người nghe có sao đâu?

Nói xong co âgái nhìn gã đại hán hơi dụ dự như chẳng muốn nói nữa. Suy nghĩ nhanh trong một giây, nàng nói tiếp:

- Đại thúc kể chuyện hay đấy! Nhưng đừng nói sơ hở để tỉ tỉ tôi nghe thì không nên! Tại sao Thần Điêu Đại hiệp mà thúc thúc lại biết? Tuổi tác của đại hiệp độ bao nhiêu? Và đại thúc thấy đại hiệp đẹp hay xấu?

Cô gái không đợi tên đại hán hồi đáp, quay sang thiếu phụ hỏi:

- Tỉ tỉ! Không rõ Thần Điêu của đại hiệp này có giống tí nào song điêu của nhà ta không?

Thiếu phụ nói:

- Ta chưa có dịp trông thấy Thần Điêu này! Nhưng ta nghĩ nó cũng như Song Điêu của ta chứ gì? Trong đời này không thiếu gì chim điêu, chim ưng con, nếu được nuôi dưỡng thì cũng như cặp chim điêu của ta vậy.

Cô gái đẹp lại tiếp:

- Tôi chưa ngó thấy, nhưng có một lần nghe gia gia nói: "Theo nền võ học thì biết rằng thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, cốt ý dạy ta đừng tự cao tự mãn, cuộc đời đại để như thế. Ví như chim điêu còn nhỏ, là loài cầm điểu rất tốt nếu ta biết dạy dỗ nó theo ý ta.

Thiếu phụ nói:

- Nguơi còn con nít quá mà đem lý lẽ dạy đời hay sao? Lúc ở nhà ra đi, cha mẹ đều dặn ngươi mọi việc phải nghe lời ta sai bảo, chẳng được trái ý!

Cô gái cười khì và nói:

- Tôi hãy nhìn chị nói và theo lời chị sai bảo ư? Tiểu đệ nghe lời ta bảo không? Tỉ tỉ kia?

Nàng nép mình về phía chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên này sức vóc mạnh bạo, con người to lớn, nhưng mặt mày có vẻ ôn nhu hòa nhả. Nghe cô gái nói thế, chàng trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời:

- Tôi không biết nói sao cho phải. Gia gia vẫn bảo hãy nghe lời đại tỉ, mà chẳ ng nên cãi lại điều gì.

Người thiếu phụ rất đắc ý, vênh mặt ngó về cô gái nói:

- Ngươi đã nghe rõ chưa, đúng hay không?

Cô gái thấy cậu em trai đứng ra bên chị, xụ mặt cười khì, nói:

- Bây giờ tỉ tỉ muốn dạy gì đây?

Nói dứt tiếng nàng quay sang tên đại hán nói:

- Đại thúc! Hãy tiếp tục kể chuyện Thần Điêu Đại hiệp đi!

Gã đại hán điềm nhiên trả lời:

- Phải đấy! Nếu co ânương muốn nghe, ta sẽ tiếp tục kể... Trước hết hãy nghe chuyện của tôi. Tôi họ Tống, thứ năm nên người ta gọi là Tống Ngũ. Mặc dù tôi là người hán tử phiêu linh, nhưng bình sinh tôi nói một là một, không bao giờ xảo ngữ hư ngôn. Cô nương chẳng tin thì chẳng cần phải nghe lời nói của tôi nữa.

Co ânhoẻn miệng cười, với tay cầm bình rượu rót ra một chén:

- Tôi bao giờ cũng tin cả! Đại thúc hãy tiếp tục kể đi!

Và cô gái quay sang điếm tiểu nhị bảo:

- Điếm tiểu nhị! Hãy đem lên cho ta 1 0 cân rượu, 20 cân thịt bò, để chị của ta mời quý vị thúc thúc, bá bá ở đây dùng cho ấm bụng, mau lên!

Tên điếm tiểu nhị vâng dạ liền miệng, vào trong hối thúc mọi nguời phụ lực mà làm món ăn và hâm rượu.

Mọi người ngồi trong phòng khách lộ vẻ vui cười, cất tiếng cảm ơn cô gái nhỏ hào phóng.

Trong phút chốc tiểu nhị mang ra rượu thịt ê hề. Người thiếu phụ cất giọng nghiêm trang nói:

- Ta đâu dám mời khách để nghe lời truyền giáo về bát đạo hay lý thuyết hồ mị? Điếm tiểu nhị! Ta không ăn uống gì vào đây, không được hỏi tiền ta nghe chưa?

Cô gái sượng mặt vì đôi mắt của tiểu nhị nhìn nàng soi mói, lại nhìn về thiếu phụ, không biết nên nghe theo cô nào.

Cô gái cả giận đưa tay lên đầu rút ra cây trâm bằng vàng đưa cho tên tiểu nhị và nói:

- Cây trâm này bằng vàng ròng, nặng mười lượng, ta đổi món ăn thức uống với ngươi, vậy ngươi hãy đem thêm 1 0 cân rưọu và 20 cân thịt dê hầm ra đây mau để ta đãi mọi người.

Người thiếu nữ cau đôi mày liễu quát ầm lên:

- Muội muội! Ngươi muốn kình chống ta có phải không? Cây trâm trên đầu ngươi là minh châu bảo ngọc, đáng giá hai ba trăm lượng bạc, ngươi chết đi sống lại cũng không tìm ra nói để trả lại Chu Tử Liễu bá bá. Đâu phải của ngươi mà ngươi tùy tiện mang ra đổi rượu đãi người? Chừng nào trở về thành, ngươi sẽ ăn nói thế nào khi mẹ bảo ngươi giao lại kim trâm?

Cô gái mỉm cười và thè lưỡi ra chắt chắt nói:

- Tôi nói đã thất lạc lúc đi đường, không rõ mất nơi nào.

Người thiếu nữ đổi giọng xẵng:

- Thôi thôi ta đầu hàng ngươi, ta thua tài của ngươi!

Cô gái tỏ vẻ hí hởn gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai ngồm ngòam và nói:

- ăn uống đi, đừng làm khách, mời quý vị hãy tự tiện! Mọi người thấy hai chị em đang đấu khẩu nghe cũng vui vui, lòng đều cả m mến cô em gái tuy còn nhỏ mà tính tình hào sảng vui vẻ cho nên mọi người đều ăn uống để tỏ ra bênh vực cô gái. Chén bát chạm nhau kêu loảng xoảng, hơi rượu bay ra nồng nặc.

Thiếu phụ hai tay bịt lỗ tai, đôi mắt nhắm khít rịt, tỏ ra không muốn thấy cả như này.

Cô gái liếc thấy chẳng chịu thua, cười và nói nhỏ:

- Tống đại thúc! Tỉ tỉ của ta đã ngủ rồi, đại thúc có la bể nhà chị ấy cũng không thức dậy đâu!

Thiếu phụ nghe qua càng thêm tức tối quát to:

- Ai bảo với ngươi là ta đã ngủ say?

Cô gái kêu lên:

- A! Tôi tuởng tỉ tỉ ngủ rồi, tốt quá, tốt quá. Vậy tỉ tỉ hãy dùng với chúng tôi!

Thiếu phụ nói như hét:

- Tường nhi! Không được hỗn láo! Ngươi hãy theo ta trở về, ta không muốn dắt ngươi đi đâu một bước nữa!

Cô gái nói:

- Tôi không sợ, tôi sẽ đi với tam đệ mà không cần theo tỉ tỉ!

Thiếu phụ nói:

- Tam đệ theo ta!

Cô gái nói to:

- Tam đệ! Ngươi phải thành thật mà nói, ngươi theo ta hay theo tỉ tỉ?

Chàng thanh niên không biết phải trả lời thế nào cho ổn, bênh chị lớn thi mất lòng chị nhỏ, bênh chị nhỏ thì mất lòng chị lớn, nên chàng nói:

- Tôi không theo ai hết. Lúc ra đi mẹ có dặn kỹ, ba người phải đi chung một đường, không nên thất tán.

Cô gái trề môi nói:

- Cũng vậy! Chẳng bênh ta thì ta cũng biết đường trở về thành Tương Dương. Ta và tỉ tỉ từ nay sẽ không có quan hệ gì nữa!

Thiếu phụ cả giận nói:

- Nếu ta sớm biết ngươi chẳ ng nghe lời chỉ dẫn của ta thì ta đâu có dẫn ngươi theo. Bây giờ ngươi hãy theo người ta mà đi, ta không thể dẫn ngươi trở về được vì ta còn nhièu công việc gấp rút phải đi.

Co âgái nghe lời người chị nói quá đỗi hờn trách, nên đổi ý đến bên chị nói:

- Tỉ tỉ! Xin chị đừng phiền! Mọi lỗi lầm đều do tôi cả.

Nhưng thiếu phụ vẫn lầm lì tỏ vẻ không tha thứ.

Cô gái nói tiếp:

- Tại sao tỉ tỉ không vui, để tôi giúp cho tỉ tỉ vui chơi với mọi người.

Người thiếu phụ liền quay mặt qua chỗ khác toan bước đi, đột nhiên cô gái vươn tay hữu ra, chộp ngay vào vai người chị kéo lại.

Người chị hất tay cô gái ra mà đi luôn. Cô gái chẳng nhịn, đưa tay trái ra trước bụng thiếu phụ.

Người chị đưa cánh chỏ gạt tay hữu của em gái, và bước tới. Cô gái chạy nhanh đến sau lưng, đưa đôi tay ôm chặt ngang eo ếch.

Trong khoảnh khắc, hai người đu đưa với nhau, em tiến chị lùi, em lùi chị tiến, giao đấu với nhau chín mười thế. Người ngoài tưởng đâu đôi tay em ôm chặt eo ếch ngừoi chị là giỡn chơi, họ biết đâu cô em đã dùng một thế võ cực kỳ cao diệu là "Tiểu cầm chưởng thủ pháp".

Cô gái hiển nhiên không thắng nổi người chị, nhưng người chị cũng không thoát được vòng tay của co âem.

Bỗng nghe tiếng nhè nhẹ từ nóc nhà dội xuống:

- Giỏi thực! Công phu giỏi thực!

Hai chị em gian hai tay ra, và hướng mặt nhìn lên nóc nhà, thì thấy một người nằm cuốn tròn nh một con cuốn chiếu, hai gối co lên ngang tai, đôi tay ôm chặt cặp giò và ngủ mê man.

Hai chị em liền thôi cãi cọ và đồng đi về phía lò sưởi ngồi xuống. Cả hai đều lấy làm lạ, vì sao lão này leo lên đó được và ngủ ngon như thế? Lòng của hai chị em vô cùng nghi hoặc.

Còn những người có mặt tại đây cũng đưa mắt nhìn theo chị em cô gái, và cho là họ đùa giỡn chứ biết đâu họ thi triển võ công với nhau.

Tự nhiên có tiếng nói nổi lên, nếu chẳng phải người nằm ngủ thì còn ai vào đây nữa.

Cô chị và cô em ngây người đoán chẳng ra! Phải là người thân thủ giỏi lắm mới biết thế võ của họ.

Đột nhiên người em út nói:

- Đại tỉ, nhị tỉ, gia gia thường dặn chẳng nên khinh thường mỗi việc đều đem võ công ra múa máy, lộ liễu thì nguy.

Người thiếu phụ mỉm cười nói:

- Cậu trai già! Còn nhỏ mà đã nhiều kinh nghiệm. Mọi việc đều thận trọng. Ta nghe theo lời nói của ngươi.

Người thiếu phụ tỏ vẻ ôn hòa, quay sang tên đại hán nói:

- Tống đại thúc! Tôi chịu thua, nói chuyện cãi vã chẳng lại được tiểu muội tôi, mà không chịu để ý nghe đại thúc nói chuyện. Vậy đại thúc nói tiếp câu chuyện Thần Điêu Đại hiệp đi!

Gã đại hán nói:

- Tôi nói toàn sự thực, với những điều mắt thấy tai nghe!

Cô ái lại nói:

- Đại thúc, hãy kể tiếp đi, sự thật đã cố nhiên như vậy!

Gã đại hán họ Tống uống vào một ngụm rượu, đoạn nói:

- ăn uống của cô nương rất nhiều rượu thịt, nếu chẳng nói thì khó chịu vô cùng. Nếu hôm nay tôi không tiêu hết ba hộc lúa sạch trơn, thì cũng có tiền hoàn lại cho cô nương. Tôi chỉ sợ cô nương chê kẻ thô lỗ này ăn nói vụng về. Sự thật thì tôi biết qua Thần Điêu Đại hiệp. Trường hợp của tôi cũng giống như tiểu tướng quân họ Vương, nhung tôi sai về hoàn cảnh. Thần Điêu Đại hiệp đã cứu tính mạng của tôi, người chẳng dùng tí võ lực nào, mà chỉ dùng tiền để chuộc mạng tôi ra.

Cô gái đẹp nói:

- Sao có chuyện kỳ lạ vậy? Thần Điêu Đại hiệp dùng tiền mua người? Vậy giá trị của người bao nhiêu cân bạc?

Tôi họ Tống với tấm thân ô uế, da thịt ai cũng chê, thịt heo thịt gà đem so sánh còn quý hơn của tôi nhièu. Vậy mà Thần Điêu Đại hiệp bỏ ra bốn ngàn lượng bạc để mua tôi đấy!

Câu chuyện thế này: Cách đây năm năm, tôi ở Sơn Đông, phủ Tế nam, trong cơn bất bình có đánh lộn với một người, lỡ tay giết chết một tên địa phổ. Giết người phải đền mạng, điều này chẳng nói làm chi.

Một ngày nọ sắp đem ra trảm quyết, tôi vô cùng phiền não, cùng đem ra xử chung với tôi là một tên Thổ hào ác bá, chuyên làm những điều ác độc. Tôi cũng thấy vui vui, vì đem ra pháp trường một tên sát nhân và một tên chó má, sau khi chết cũng không lẻ loi. Vì giết người là đền mạng, tôi cũng không óan trách gì.

Nào ngờ đã mấy ngày qua mà chưa đem ra xử, cũng vì người nhà của tên thổ hào đem tiền bạc ra đút lót quan huyện.

Quan huyện lại cho lính lôi tôi lên án đường để tra khảo. Tôi nghe nói tên thổ hào đã được người nhà mang bạc đến chuộc, bao gái cho lão quan huyện đi chơi, bao tiền cho cờ bạc, nó sẽ được phóng thích. Còn tôi lại bị giam giữ ở đè lao, đựoc bọn ngục tốt nói lại, tên thổ hào đã dâng hai ngàn lượng bạc cho huyện quan. Bao nhiêu tội lệ của tên thổ hào, huyện quan dồn cả cho tôi gánh chịu.

Luật lệ bấy giờ hễ phạm một điều tử tội được xử giảo, phạm mười điều tử tội bị chặt đầu. Tôi phải gánh những điều tử tội của tên thổ hào, nên bị chặt đầu.

Tôi nghe tên ngục tốt kể xong tức giận vô cùng, nên ở trong ngục hò hét, chửi mắng quan huyện bất kể...

Qua mấy ngày sau, quan huyện lại đòi tôi lên thẩm vấn và buộc tội tôi liên kết với tên thổ hào và tôi là kẻ chủ mưu. Tôi quá uất ức mắng quan huyện: "Quân chó má! Ngươi tham ô làm loạn phép nước, ngày sau ngươi chết chẳng toàn thây!"

Lão quan huyện cười hi hi nói: - Tống Ngũ! Ngươi đừng cãi lẫy vo âích. Bổn quan đã tra xét rất rõ ràng, ngươi chẳng có oan uổng gì mà kêu ca! Tên địa phổ chẳng phải do tay ngươi giết ư? Bao nhiêu tội này chưa đủ sao?

Nói xong quan huyện chỉ tay vào mặt tôi mắng nhiếc thậm tệ, đoạn sai lính bắt tôi đi về ngục.

Bấy giờ tôi hết sức rầu lo. Tên địa phổ thì đúng là do tay tôi giết, bây giờ lại gánh thêm va ïcho tên thổ hào.

Cô gái đẹp bỗng cười khúc khích và bảo:

- Huyện quan này xét việc thực là hồ đồ, không coi luật vua phép nước vào đâu!

Gã đại hán nói:

- Quan huyện xét việc không hồ đồ đâu! Khi tôi trở về gia đình, vợ tôi có nói lại rằng tội của tôi giết chết tên địa phổ đáng khép vào tử tội. Cho nên vợ tôi mỗi ngày ra vệ đường, kêu gào thống thiết, khóc rất bi thảm. Cũng may gặp lúc Thần Điêu Đại hiệp đi ngang qua, dừng lại hỏi nguyên do. Vợ tôi kể lể lại đầu đuôi. Thần Điêu Đại hiệp nghe qua một hồi đã rõ ràng mọi uẩn khúc, đại hiệp lại nói mắc công việc gấp, không thể đến tra hỏi lão cẩu quan được, nhân tiện đại hiệp giao cho vợ tôi bốn ngàn lạng bạc bảo đến quan huyện mà chuộc tôi ra.

Qua ba tháng sau trong huyện có lời đồn đãi ra ngoài nói trong huyện có nhiều ma quỷ ăn cắp.

Nguyên vì có một đêm trong huyện nha bị trộm vào ăn cắp tám ngàn lượng bạc. Tôi đoán chắc là Thần Điêu Đại hiệp chứ chẳng ai vào đây, cho nên Thần Điêu Đại hiệp qua đây mà không ở lại, nên đi thẳng đến Lâm An.

Một năm sau có người gặp tôi nói rằng: ngoài biển có một người ra vẻ võ tướng, bị mất cánh tay hữu, cùng theo người này có một con quái điểu cực lớn, mỗi ngày ngây ngất nhìn theo sóng biển. Tôi nghe nói vậy liền chạy đến nơi để tìm. Quả nhiên gặp Thần Điêu Đại hiệp và cúi đầu lạy tạ ơn.

Người thiếu phụ bỗng nói:

- Ngươi tạ ơn gì? Thần Điêu Đại hiệp đã thẩu vào tám ngàn lượng, cho ngươi bốn ngàn lượng cũng còn lời bốn ngàn lượng! Gã họ Dương đó cũng lời thập bội, công việc được như thế ai chẳng thích!

Cô ái hỏi:

- Vị Thần Điêu Đại hiệp này họ Dưg sao?

Thiếu phụ nói:

- Ta chỉ nghe người ta nói gãọ Dương, chứ ta có biết gì đâu?

Cô gái nói:

- Tôi mới nghe tỉ tỉ nói lần thứ nhất đó, mà chẳng biết rõ ràng lắm.

Thiếu phụ nói:

- Trừ phi ngươi được nghe thì mới rõ ràng.

Côgái nói:

- Tốt lắm, tôi chẳng cần nghe tỉ tỉ nói nữa đâu. Thần Điêu Đại hiệp còn lại bốn ngàn lượng bạc, số tiền này chắc cũng dùng vào việc cứu khốn phò nguy, tế bần giúp nạn. Người ta đã nổi tiếng là xuất trần đại hiệp, cái thân vô định rày đây mai đó, thì có cần gì tiền bạc nữa chứ?

Mọi người đều nhao nhao lên bênh cô gái và nói:

- Tiểu co ânương nói đúng đấy!

Cô gái liền nói:

- Tống đại thúc! Thần Điêu Đại hiệp làm gì mà mỗi ngày nhìn theo từng đợt sóng thủy triều? Chẳng lẽ cố ý chờ đợi ai hay sao?

Gã đại hán lắc đầu nói:

- Tôi thật chẳng biết điều này.

Cô gái cầm lên hai thanh củi cho vào lò sưởi, các đốm lửa bay lên như muôn ngàn sao nhỏ. Nàng nhìn khung cảnh này, bỗng cảm xúc và nói:

- Thần Điêu Đại hiệp, giúp người trong lúc nguy cấp, cứu người trong lúc khốn cùng, việc của người điều gì cũng lo được, việc gì phải ngây ngất nhìn trời nước bao la, làm gì mà phải ngày ngày chờ đón ngọn thủy triều?

Thiếu phụ lớn tuổi từ nãy giờ im lặng, ngồi tựa góc phòng, bỗng nhiên cất tiếng bảo to:

- Tôi có một co âem gái họ đã may mắn gặp Thần Điêu đại hiệp. Co âem gái này gặp Thần Điêu Đại hiệp tại bờ biển đang đứng ngây ngất nhìn từng đợt sóng triều, sắc diện rất kỳ dị. Do đó co âem gái tôi mới hỏi thăm qua, được Thần Điêu Đại hiệp trả lời:" Ta kết tóc xe duyên với một co âgái bên kia bờ biển, chẳng gặp được mặt nhau"/ Mọi người không hẹn đều kêu lên "a" như đã tìm thấy nguyên do việc này.

Cô gái đẹp nói:

- Nguyên là Thần Điêu Đại hiệp có một người vợ, không biết tại sao luân lạc bên kia bờ biển. Mà nhũng lối võ công chàng vừa thi thố giúp người công phu rất cao diệu, tại sao chàng không đi qua bờ biển bên kia để tìm nàng?

Người thiếu phụ lại nói tiếp:

- Cô em gái của tôi hỏi về việc này, thì Thần Điêu Đại hiệp đáp: "Biển rộng mênh mông, biết phương nào tìm được?"

Cô gái than nho nhỏ và nói:

- Ta liệu tưởng chỉ có một người hay có tính giúp dỡ mọi người, ít ai bì kịp.

Lại quay sang thiếu phụ hỏi:

- Em gái của bà sao được hân hạnh thế? Và làm sao cô này biết rõ Thần Điêu Đại hiệp như vậy?

Người thiếu phụ chị cô gái quay sang em bảo:

- Nhị muội! Ngươi thật là giàu tưởng tượng.

Người thiếu phụ liền nói:

- Em gái họ của tôi, tướng mạo xem ra cũng khá đẹp. Thần Điêu Đại hiệp cứu mẹ của nó, lại giết chết cha của nó, cho nên nó mới biết rõ và hoan nghênh Thần Điêu Đại hiệp như thế. Hiện tại em gái tôi đã có chồng, mà người này rất trung hậu lại khá giả! Cũng do Thần Điêu Đại hiệp giúp đỡ tiền nong, thật là ít có người như thế.

Co âgái lại hỏi:

- Thần Điêu Đại hiệp cứu mẹ và giết cha cô ta? Tại sao có chuyện la ïvậy? Tôi có nhiều điểm không tin được.

Thiếu phụ chị co âgái xen vào:

- Tôi đã nói Thần Điêu Đại hiệp tánh tình cổ quái, lúc vui thì cứu mạng người, lúc buồn thì giết người! Những lời ta nói chẳng sai đâu!

Cô gái liền nói:

- Tại sao tỉ tỉ biết rõ như vậy, và dám quyết đoán là Thần Điêu Đại hiệp việc làm đại, tiểu bất đồng?

Chị cô bảo:

- Ta biết rõ!

Co âgái cứ hỏi hoài nhưng chị cô không đáp. Cô em gái lấy làm bực tức nên nói:

- Tốt lắm! Tỉ tỉ chẳng nói và nhất định làm thinh thì tôi cũng chẳng cần nghe làm gì. Nếu tỉ tỉ có bằng lòng nói, tôi cũng không nghe nữa.

Cô gái liền quay sang người thiếu phụ trung niên hỏi:

- Đại tẩu! Đại tẩu có thể kể lại chuyện cô em gái của đại tẩu vì trường hợp nào mà hội kiến với Thần Điêu Đại hiệp cho tôi nghe chăng?

Người thiếu phụ nói:

- Tốt thay! Cô em gái này gọi tôi bằng chị bà con, tuy tuổi của tôi lớn hơn tuổi của cô ấy rất nhiều. Mẹ của cô em này là cô ruột của tôi.

Cô gái hỏi tiếp:

- Vậy cha của cô gái này là dượng rể của bà ư?

Người thiếu phụ cười nói:

- Phải đấy! Muội muội hãy coi tôi như cha mẹ, thì đừng nên thắc mắc hay phiền hà gì câu chuyện của cô em gái tôi nhé. Dượng rể của tôi là người Hà nam, vào năm quân Mông Cổ xâm lăng nội địa, đã bắ t dượng tôi làm nô lệ, cô ruột của tôi mới dắt em gái tôi đi tìm kiếm, mang cơm theo dọc đường ăn uống, xuôi ngả Hà Nam để theo quân Mông Cổ. Đoàn quân này từ Hà nam đi xuống Sơn Tây. Cô tôi cũng đi theo đến đấy để hỏi thăm tin.

Tiểu Vương tưóng quân than:

- Nghìn dặm tìm chồng! Thực muôn ngừoi ít có!

Người thiếu phụ lại tiếp lời:

- Chỉ vì cô ruột và em gái tôi nhan sắc mặn mà, tuy không sắc nước hương trời nhưng cũng vào hàng tài tử giai nhân, do đó trên đường bôn ba vạn dặm cũng là việc rất nguy hiểm. Hai mẹ con lấy bùn nhọ bôi vào mặt cho lem luốc, phòng kẻ tà tâm thấy sắc đẹp động lòng, sẽ xảy ra sự lôi thôi.

Cô gái rất ngây thơ hỏi:

- Tại sao có kẻ tà tâm thấy sắc động lòng, mà động lòng gì chứ?

Mọi người nghe cô hỏi một câu quá ngây thơ nên buột miệng cười khúc khích.

Thiếu phụ chị cô gái gọi em bảo:

- Nhị muội! Ngươi chẳ ng biết gì cả mà ham ăn nói. Đại cô nương! Nếu chẳng phải bà dạy em tôi làm trò cười cho mọi người sao?

Cô gái ong óng cãi lại:

- Việc mình chẳng biết thì hỏi, chẳng sao cả!

Người thiếu phụ nói:

- Không nghe rõ thì phải hỏi lại! Như vậy tiểu cô nương ngoan ngoãn chứ có sao! Ôi, người cô và em gái tôi đã đi tìm ròng r ãbốn năm trời, vẫn chưa tìm ra dượng rể của tôi. Cho hay lòng trời chẳng phụ người có lòng, vào năm thứ tư, họ đã gặp dưọng rể của tôi tại Hoài Bắc, đang làm nô lệ cho một tên Mông Cổ Thiên hộ hầu.

Tên Thiên hộ hầu này vô cùng hung ác, khi co âtôi vừa gặp mặt người dượng rể, thì hắn trông thấy đánh đập đuổi ra. Cô của tôi vô cùng đau khổ, đã dùng hết lời van lạy hắn, xin phóng thích người dượng rể.

Tên Thiên hộ không bằng lòng, bảo:

- Đã xuất ra một trăm lượng bạc mua duợng rể tôi, bây giờ muốn chuộc thì phải có một ngàn lượng bạc mới được, nếu chẳng có tiền chuộc thì dượng rể của tôi phải bị đánh đến chết chứ không thả ra.

Lúc ấy người cô của tôi chỉ còn mười luợng bạc, chẳng dám nói gì, phải làm sao cho có đủ một ngàn lượng đây?

Trong lòng suy nghĩ cùng cực, bấy giờ đâu có gì để cầm thế cho người? Trừ phi cô tôi và em tôi đem bán luôn cho họ thì may ra...

Cô gái nhỏ lại chẳ ng hiểu thiếu phụ này nói vậy là nghĩa gì, nhưng chẳ ng dám hỏi, sợ mọi người lại cười cho một trận nữa.

Người thiếu phụ lại nói tiếp:

- Cô tôi đành phải chịu, cho nguời dượng làm nô lệ cho lão Thiên hộ. Được vài năm qua, hai mẹ con cố gắng làm lụng và dành dụm tiền bạc cho đủ số một ngàn lượng. Điều này quả khó khăn không ít. Tuy vậy trong mấy năm, mọi người quan khách qua lại đều biết rõ mẹ con nàng làm lụng để kiếm tiền chuộc chồng, chuộc cha! Bởi vậy có nhiều người giúp đỡ và trả tiền họ rất hào phóng.

Hai mẹ con cúi đầu nhẫn nhục, cam chịu cảnh khổ đủ điều. Trong một năm dài đen tối, họ gom góp đủ số bạc một ngàn lượng.

Hai mẹ con cả mừng liền đến nhà tên Thiên hộ, để giao số bạc, những mong một nhà đoàn tụ trùng phùng, nên cả hai hoan hỉ như ngày Tết.

Cô gái nghe đến đây thở dài khoan khoái, tưởng đâu giao tiền cho tên Thiên hộ là cả nhà trùng phùng thật.

Lại nghe thiếu phụ nói:

- Tên Thiên hộ đã thu đủ số bạc một ngàn lượng nên kêu dượng rể tôi ra gặp mặt vợ con. Cả ba hướng vào thiên hộ nói cảm ơn và cúi đầu từ biệt.

Ngờ đâu tên Thiên hộ nhìn thấy dung mạo của em gái tôi, lòng tà vạy nổi lên và cất tiếng bảo rằng:

- Tốt lắm! Ngươi muốn chuộc tên nô lệ của ta, thì phải đưa đủ số tiền một ngàn lượng bạc ngay đây! Ta sẽ cho ngươi về ngay tức khắc.

Cô tôi cả kinh, nói đã giao đủ số bạc cho tướng công thâu cả rồi, bây giờ còn tiền đâu nữa mà giao?

Lão thiên hộ đổi sắc mặt hét to:

- Quân nô dịch đừng lếu láo! Ta đây đường đường là một Thiên hộ lão gia, làm gì có chuyện tham tiền, cho chuộc đầy tớ?

Cô của tôi thấy lão trở mặt, trong lòng chua xót đến cùng cực, cất tiếng khóc vang dậy trong phòng khách thiên hộ.

Tên Thiên Hộ Hầu giả bộ nhân đức nói:

- Thôi! Hôm nay năm tàn tháng hết, ta cũng ra ơn bố đức cho vợ chồng ngươi được trở về sum họp, nhưng ta sợ các ngươi ra về không trở lại, hãy để cô gái nhỏ này ở lại đây làm tin.

Cô tôi biết lão Thiên hộ hầu có ý không tốt, nên chẳng bằ ng lòng trả lời. Nhưng tên Thiên hộ hầu này ác độc chưa từng thấy, sai quân lính đuổi cô và dượng tôi ra khỏi phủ.

Cô tôi chống cự không nổi và bị đẩy ra ngoài. Vì đã mất đứa con gái với ngàn lượng bạc, cô tôi đứng trước cửa nhà Thiên hộ hầu, đấm ngực dậm chân kêu trời đất, tỏ nỗi oan tình, khóc than thảm thiết.

Bá tánh ai cũng rõ sự oan ức của cô tôi. Nhưng khổ thay! Non nước bị xâm chiếm, đất Hoài Bắc không thuộc về Đại Tống cai trị mà lại chịu quyền cai trị của bọn xâm lăng. Quan binh Mông Cổ giết một người Hán chẳng qua nhưiết một con kiến.

Cho nên không ai dám nói ra một câu có ý bình đẳng hay công tâm. Lúc ấy người dương của tôi lại nói:

- Theo ý Thiên hộ hầu lão gia sẽ để con gái mình vào nơi khue các, ít có người nào được phúc phận như vậy. Ngươi khóc mà làm gì chứ?

Cũng vì người dượng tôi đã làm nô dịch quá lâu, nên ý chí đã nhuộm nặng màu nô lệ Và dượng rể tôi lại hỏi số bạc một ngàn lượng từ đâu mà có. Cô tôi uất ức quá không trả lời, vì lòng dạ đang lo buồn quá đỗi, mặc dầu dượng tôi hỏi năm ba lần cô tôi cũng không nói ra lời.

Người dượng tôi nổi cơn giận dữ, nói cô tôi làm bại hoại danh tiết, chẳng giữ đạo làm vợ cam tâm làm điều trụy lạc, cố nhiên là một phường đê tiện không xứng đáng làm vợ lão nữa.

Người dượng rể tôi viết một tờ ly dị và trao cho côtôi!"

Mọi người nghe đến đây đều cất tiếng thở dài, thương hại cho một người đàn bà gặp phải cảnh vô cùng khó xử và số kiếp thật bất hạnh.

Người thiếu phụ tiếp lời:

- Cô tôi ngậm đắng nuốt cay, mười năm lặn lội nhọc nhằn để giờ này đổi được một tờ ly dị, không ai có thể ngờ được hoàn cảnh quá phũ phàng. Cô tôi uất ức nghẹn ngào không nói nên lời, chạy đên một khu rừng gần đó, dùng dây đay treo lên một cành cây định thắt cổ tự tử...

May sao gặp Thần Điêu Đại hiệp đi qua, cứu cô tôi tỉnh dậy và hỏi nguyên cớ vì đâu. Cô tôi kể lể đầu đuôi, đại hiệp nghe qua bừng bừng nổi giận, ngay đêm đó vào phủ Thiên hộ, thấy tên này sắp sửa bức nhục em gái tôi, dượng rể tôi cũng có mặt tại đây thốt lời khuyên nhủ em gái tôi để cho Thiên hộ tùy tiện. Thần Điêu Đại hiệp nổi nóng gián cho dượng rể tôi một quyền chết tức khắc, rồi trói tên Thiên hộ lại, cứu em gái tôi ra ngòai, rồi mới đem tên Thiên hộ liệng xuống dòng sông Hòai.

Bởi vậy mới có chuyện Thần Điêu Đại hiệp cứu cô tôi mà giết dượng là như vậy.

Bấy giờ mọi người ở ven sông Hòai đều biết việc cô tôi làm mướn để chuộc chồng, là một trang trung trinh tiết phụ mọi người đều mến phục.

Thế mới biết ở đời ai chẳng hận những kẻ phụ bạc, luồn cúi theo kẻ địch làm phường nô vong.

Dượng rể của tôi đã phạm hai điều lỗi này, đã bạc tình lại nô vong, tuy nhiên lấy cái chết mà trả lại, cũng không đắt lắm. Nếu người đời bạc ác, thì trời đất chẳng dung.

Cô gái đẹp nghe qua đã rõ đầu đuôi câu chuyện, hoan hỉ vô cùng, vươn tay ra cầm lấy bát rượu to uống một ngụm, đoạn nói:

- Hay quá!

Cô gái từ thủa nhỏ chưa bao giờ uống rượu, bây giờ cao hứng uống vào mặt mày đỏ hồng, vẻ đẹp càng tăng thêm phần diễm lệ yêu kiều.

Nàng cất tiếng bảo rằng:

- Tôi nghĩ rất nhiều người được biết qua Thần Điêu Đại hiệp, còn tôi lại chẳng có phần phước được gặp người. Thảng như có được gặp đại hiệp, nghe đại hiệp nói vài câu, dù tổn thọ ba năm tôi cũng cam đành.

Người chị của cô cười nhạt, cất tiếng nói:

- Nhị muội! Thần Điêu Đại hiệp võ công tuy giỏi, nếu gặp gia gia tỉ thí thì Thần Điêu Đại hiệp còn thua kém rất xa. Tiểu muội còn quá nhỏ đâu hiểu chuyện đời, chỉ nghe người ta thêm dầu thêm mỡ, cho cốt truyện thêm hay. Ngưòi ta đã thọ ân người, ắt phải nói tốt cho người. Kỳ thật ngươi chẳ ng nghe phương ngôn có câu:" Hãy thấy chuyện người làm, đừng nghe chuyện người nói" hay sao?

Nàng ta lại nói tiếp:

- Ngươi tin hay không là tùy ngươi! Lúc trở về nhà hỏi lại cha mẹ xem! Còn theo sự hiểu biết của ta thì Thần Điêu Đại hiệp họ Dương tên Qua, lúc nhỏ còn ở tại Đào hoa đảo. Cánh tay của y bị mất, là do.. do.. ngươi vừa sanh ra một ngày thì y đã bế bồng ngươi trên tay.

Ba chị em cô gái này thì thiếu phụ lớn tuổi là Quách Phù, cô gái nhỏ là Quách Tường, cậu thiếu niên em út tên là Quách Phá Lỗ. Ba chị em vâng lời cha mẹ đi đến Tấn Dương thành, triệu thỉnh Toàn Chân giáo chủ Khưu Xứ Cơđến thành Tương Dương khai mạc Anh hùng đại hội.

Một ngày nọ cả ba chị em từ Tấn Dương xuôi về Nam lại gặp băng tuyết cả n trở nơi bến đò Phong Lăng, nên ghé vào đây tạm trú. Mười năm qua, Quách Phù với Gia Luật Tề đã thành hôn, Quách Tường và Quách Phá Lỗ đã trưởng thành.

Quách Tường nghe Quách Phù kể chuyện được D ơng- Qua bế bồng lúc còn nhỏ, nên tỏ ra hớn hở vô cùng, nghĩ thầm:

- Ta sanh ra một ngày đã được Thần Điêu Đại hiệp bế bồng ư?

Nàng quay đầu sang Quách Phù nói:

- Tỉ tỉ, Thần Điêu Đại hiệp lúc nhỏ đã ở tại đảo Đào hoa ư? Và câu chuyện này sao tôi không nghe cha mẹ nói qua?

Quách Phù nói:

- Ngươi biết gì đâu mà bảo cha mẹ nói cho ngươi nghe?

Lời nói này Quách Phù đã nói ra để giấu hai em, chứ nguyên nhân thực thì không phải vậy.

Nguyên vì lúc Dương- Qua bị chặt tay, Tiểu Long nữ trúng độc, đều do hành động lỗ mãng của Quách Phù gây ra. Mỗi lần đề cập đến việc này là Quách Tỉnh nổi cơn giận dữ, dù con gái đã có chồng ông cũng dùng lời thống trách thậm tệ. Do đó Quách Phù và Gia Luật Tề ít khi dám gặp mặt ông. Chỉ vì câu chuyện này mà trong gia đình họ Quách không ai dám nhắc nhở tới Dương- Qua. Cũng do đó mà Quách Tường và Quách Phá Lỗ không bao giờ nghe được chuyện của chàng.

Quách Tường nói:

- Theo câu chuyện vừa nói, thì gia đình ta có tình cảm với Thần Điêu Đại hiệp rất tốt. Tại sao vị này chẳng qua lại lần nào cả? ồ! Ngày rằm tháng ba là ngày mở Anh hùng đại hội tại thành Tương Dương, sao không mời vị Thần Điêu Đại hiệp này đi phó hội?

Quách Phù bảo:

- ối, Thần Điêu Đại hiệp còn những hành động rất quái gở, tính tình lại ngạo mạn tự cao thì chắc gì y chịu đi mà mời.

Quách Tường nói:

- Tỉ tỉ, theo tôi nghĩ chúng ta hãy gửi đến đại hiệp một thiếp mời cho đúng lệ chứ!

Nàng liền quay sang gã đại hán nói:

- Tống đại thúc! Nếu không có gì trở ngại, đại thúc có thể nào mang đến cho Thần Điêu Đại hiệp một lá thiệp thông tin chăng?

Gã đại hán lắc đầu nói:

- Thần Điêu Đại hiệp đi chu du khắp xứ, biết người ở tại nơi nào? Khi có chuyện sai bảo anh em thì người mới hiện ra phân phó công việc rồi lại đi mất dạng, chúng tôi cứ theo công việc mà làm. Khi Thần Điêu Đại hiệp đi rồi thì chân trời góc biển biết đâu mà tìm? Hơn nữa tôi là đàn em cũng khó gặp được.

Quách Tường đâm ra thất vọng. Từ lúc Quách Tường nghe mọi người kể chuyện nào là Dương- Qua đã cứu Vương Duy Trung, giết chết Trần Đại Phương, tra án Đinh Đại Toàn, chuộc mạng Tống Ngũ, giết cha cứu mẹ cho kẻ lạ, bao nhiêu nghĩa cử hào hiệp đều do bàn tay thần thông biến hóa của Dương- Qua, Quách Tường hận chẳng có dịp gặp mặt. Lại nghe Dương- Qua không có tham dự vào Anh hùng đại hội khiến nàng nao nao buồn và thở dài:

- Những người đến dự đại hội vị tất đã là chân anh hùng, còn kẻ đại anh hùng, đại hào kiệt chân chánh thì lại không chịu tham gia.

Bỗng nghe một tiếng ầm cực to, trên kèo nhà nhảy ra một người đứng sừng sựng, chính là người nằm co ro như con cuốn chiếu lúc nãy ngủ ngáy om sòm.

Mọi người ngạc nhiên vì tiếng nói của ông ta như sấm sét nổ rền, nhức nhối cả lỗ tai.

Ông mở miệng nói to:

- Tiểu cô nương muốn gặp Thần Điêu Đại hiệp à? Không khó gì lắm đâu. Đêm nay ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Thần Điêu Đại hiệp.

Mọi người nghe tiếng ông ta nói đều thất kinh hồn vía, nhìn kỹ tướng mạo ông ta thì còn dị hợm hơn.

Ông ta cao không đến chín tấc, mình mẩy vô cùng xấu xí, có một cái đầu to, tay chân cực lớn, cao gấp đôi người thường. Thật không tương xứng tí nào cả.

Mọi người có cả m tưởng là với khúc mình bé nhỏ đó không thể chịu đựng nổi cái đầu và tứ chi của lão ta! Thực là một người xấu xí nhất trên đời.

Lúc nãy lão nằm co rút như con cuốn chiếu trên cao, nên chẳng ai chú ý, chừng lão đứng và nói oang oác làm cho mọi người cả sợ cho là một nhân vật khét tiếng giang hồ.

Quách Tường nghe nói cả mừng kêu lên:

- Hay quá! Tốt quá! Vì tôi chưa có dịp gặp Thần Điêu Đại hiệp lần nào, nên muốn gặp mặt. Tôn ông đã có dịp gặp ông ta lần nào chăng?

Ông lùn cất tiếng rổn rảng bảo:

- Ngươi hôm nay không gặp được Thần Điêu Đại hiệp, ngày sau dễ gì có gặp?

Quách Tường nghe rất lạ tai nên hỏi:

- Tại sao vậy?

Quách Phù lập tức đứng dậy đi về phía ông lùn và nói:

- Xin lỗi, tôn giá cho biết quý tánh cao danh?

Lão lùn cười hăng hắc và nói:

- Trong thiên hạ chỉ có ta là lùn đệ nhất, không có người lùn thứ hai nào cả. Ngươi không biết rõ ta sao? Về nhà hỏi lại cha mẹ ngươi sẽ rõ.

Trong khoảng thời gian êm lặng, từ xa vọng lại một tiếng nho nhỏ như tiếng tơ, lời nói như sau:

- Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ, mười điều được hết chín. Tiếng sấm rền trời, bây giờ không đến, còn đợi bao giờ.

Tiếng nói này đứt quãng, lúc chậm lúc mau, như cố dùng sức tàn như hơi ma tiếng quỷ tận rừng sâu, mỗi chữmỗi câu mọi người đều nghe rõ ràng minh bạch, không giống giọng sấm rền của lão lùn đầu to, nhưng tiếng nói rõ ràng chắc nịch. Lão lùn đầu to ngây người ra nghe ngóng, bỗng ngước mặt lên trần nhà het to một tiếng, làm đất bụi tung bay, đá ngói đổ ào ào. Mọi người hỏang sợ nhắm khít mắt lại, đến lúc mở ra thì lão lùn đ đi mất từ lâu, không rõ lão bước ra hướng nào?

Mọi người kêu lên một tiếng kinh ngạc, quay đầu tìm kiếm, chỉ nhìn thấy trên mái nhà một lỗ hổng to, do lão lùn đầu lớn tung mình theo lối này chạy ra ngoài.

Quách Phá Lỗ nói to:

- Tỉ tỉ! Lão lùn này thật là lợi hại!

Quách Phù từng theo cha mẹ, nên biết nhiều nhân vật võ lâm, nhưng đến như lão lùn đầu đòng, trán sắt, thì lại chưa nghe qua, cho nên nàng ngây người ra nói không được tiếng nào.

Quách Tường nói:

- Gia gia thường bảo thủa nhỏ đã theo học võ với Giang Nam Thất Quái. Thất Quái là ân sư của gia gia, trong nhóm có một vị lùn gọi là Tử Mã Vương Thần Hàn Bửu Câu. Tam đệ! Ngươi dám cả gan bảo lão nhân gia là lão lùn. Gia gia biết được sẽ rầy mắng cho ngươi một trận. Ngươi phải kêu người là lão tiền bối có phải đẹp hơn không?

Nguyên Quách Tỉnh đối với Giang Nam Thất Quái rất kính trọng, một đời chẳ ng bao giờ quên, nên thường lấy gương của họ để giáo huấn nữnhi.

Quách Phá Lỗ chưa kịp đáp lời, thì đã nghe một tiếng "bình" cực lớn, mọi người đều thấy cát đá bay tung tóe, nh một người nào đ dùng búa bổ vào vách tường, làm cho gạch ngói tung bay. Lại nghe tiếng hò hét vang dội, lại thấy lão lùn đột nhiên đứng sừng sững trước mặt. Trên bức tường phía đông bị phá hỏng một lỗ to cỡ ba thước cao, và hai thước ngang đủ cho một người chui ra vào...

Nguyên lão lùn này thường hay dùng cái đầu to để phá vách, dù vách đá thực kiên cố ông cũng chui vào được.

Quách Phù lúc bấy giờ võ công cũng khá cao, với sở học từ mười năm về trứoc nay xem ra chưa đủ vào đâu cả.

Khi thấy lão lùn thi triển võ công lấy đầu phá vách đá, nàng cả sợ mặt mày biến sắc, lại lo lão dùng song chưởng gây thương tích cho hai em, nên nàng nhảy lên một bước đứng chắn trước mặt Quách Tường và Quách Phá Lỗ như ngầm che chở.

Lão lùn đầu to nhìn Quách Phù từ đầu đến chân rồi bước mạnh đến ngang lưng Quách Phù và ngó Quách Tường nói:

- Tiểu co ânương! Ngươi muốn đi gặp Thần Điêu Đại hiệp ư? Hãy đi với ta!

Quách Tường mừng rỡ kêu to:

- Tốt lắm! Đại tỉ, tam đệ, tôi sẽ đi với tôn ông đây để gặp Thần Điêu Đại hiệp!

Quách Phù nói:

- Thần Điêu Đại hiệp ngươi gặp mặt để làm gì? Ngươi không được đi đâu cả. Vả lại, đi với vị tôn giả đây chúng ta chưa quen biết lần nào.

Quách Tường nói:

- Tôi đi một chốc sẽ trở lại. Tỉ tỉ, tam đệ hãy chờ ở đây.

Gã đại hán bỗng nhiên bước tới, lên tiếng ngăn lại và nói:

- Cô nương! Muôn ngàn lần không thể đi được. Có người nói... nói là Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ... chính là nhân vật tối nguy hiểm, nếu ngươi đi thì e rằng... hung đa kiết thiểu!

Lão lùn đầu to cất tiếng cười hềnh hệch nói:

- Ngươi dám nói Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ! Mà ngươi làm sao biết người ta tốt hay xấu kia chứ?

Đột nhiên lão la lên một tiếng lớn, tay phải đưa ra một chưởng vào bụng Tống NGũ bủa tới, "bì nh" một tiếng thật lớn, Tống Ngũ lui ra sau, đôi chân mềm như bột, lảo đảo ngã, chiếc đầu nghiêng một bên, chưa rõ sống chết ra sao.

Quách Phù cả giận, tuy biết rõ lão lùn này võ công rất cao, nhưng không vì quá sợ mà nàng chẳng nói. Vả lại, phải lên tiếng ngăn cản Quách Tường, nên nàng cất tiếng bảo:

- Xin tôn giá nghĩ lại, em gái của tôi còn nhỏ nào biết gì? Vả lại đêm hôm tối tăm, mà đi đến đâu cũng nguy hiểm cả.

Lúc bấy giờ tiếng vọng lại phát ra nhẹ như gió, song nghe rất rõ ràng: "Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ.. mười điều đựoc hết chín... tiếng sấm rền trời...âm hồn chẳng đến... làm lụy mọi người".

Lúc trước thì nghe ngập ngừng đứt quãng, nghe tiếng dội rất xa, độ chừng nửa dặm đường, bấy giờ càng lúc càng gần nghe lẩn quẩn đâu đây độ bốn năm trượng, lúc nổi lên phía trước lúc nổi dậy phía sau, lúc vang bên tả, lúc rền bên hữu, Đông Tây Nam Bắc, tiếng nói chuyển dần cùng chỗ, rền như quỷ khóc.

Mọi người đều rởn óc, tóc râu dựng ngược, sợ thất thần. Quách Tường lòng quyết định nên nói thầm:

- Khi không mà đêm nay yêu ma quỷ quái xuất hiện, ta nhất quyết phải tìm cho được Thần Điêu đại hiệp!

Nghĩ như thế nên nàng nói:

- Tiền bối! Hãy mang tôi theo với!

Nói xong nàng gập chân lại, nhắm ngay lỗ tường hỏng đổ vỡ lúc nãy chui nhanh ra ngoài.

Quách Phù cả kinh kêu to:

- Ngươi làm gì vậy?

Và vươn cánh tay ra toan chộp bả vai em gái kéo lại, nhưng nàng chộp hụt, và phóng nhanh ra ngoài theo lỗ tường bể. Quách Phù thân pháp rất nhanh vụt một cái đã thoát ra ngoài lỗ hổng. Đây là một võ công nàng luyện đến mức tinh vi, chớp nhanh như biến, không gặp trở ngại nào, đôi chân vừa chấm đất đã cách bức tường chừng một trượng.

Quách Phù quét dôi mắt nhìn rất nhanh, trông thấy rõ ràng, toàn thân đều rúng động và biến sắc.

Nguyên lão lùn đã đứng dựa bức tường đổ, mà đầu cổ tay chân không suy xuyển gì cả. Khi thấy lão lùn cất tiếng cười hềnh hệch đứng cách nàng một bước, làm như quái vật thì bảo sao Quách Phù chẳng sợ?

Do đó nàng thối lui vài bước, một trận gió lạnh thổi đến làm các bông tuyết rơi đầy mình nàng.

Lão lùn đầu to đột nhiên biến mất, và Quách Tường cũng trốn đâu chẳ ng thấy, nên Quách Phù cất tiếng kêu to:

- Nhị muội! Về đây! Nhị muội trở lại! Nàng lần bước ra ngoài, chỉ nghe tiếng cười như sấm động từ xa lại mà hình bóng hai người đã mất hút tự bao giờ.

Nguyên vì lão lùn đã kéo tay Quách Tường lui ra sau, và chuyển mình chun vô tuyết giá, đoạn lão cất tiếng bảo:

- Tốt quá! Tiểu cô nương có gan ruột đấy! Tay tả lão nắm chặt tay Quách Tường kéo về phía trước đi cách đấy vài trượng.

Thân mình lùn nhỏ mà chạy nhảy thật xa, lão đ dùng môn khinh công rất lạ, không giống ai cả, mà thân pháp ông tựa như con nhái xanh, phóng từng bước đi về phía trước, dùng tay nương đỡ Quách Tường theo, nhưng chẳ ng có vẻ gì nặng nề cả.

Quách Tường cánh tay bị lão lùn nắm chặt, tựa hồ chiếc vòng sắt bao bọc, làm cho nàng đau vô cùng. Trong bụng nàng bắt đầu lo, không rõ lão đưa mình đến chỗ nào.

Nàng từ nhỏ đã nghe Quách Tỉnh, Hoàng Dung dạy bảo, cho nên võ công của nàng cũng khá lắm, lại thêm có óc thông minh. Lúc đầu còn vượt qua lão lùn vài bước nhưng sau càng chạy càng rơi lại xa lão chừng một hai trượng. Do đó hai người không đi song song với nhau.

Quách Tường và lão lùn đi cách xa nơi đây trên một dặm, bỗng nghe sau sườn núi có giọng nói hiền lành đưa vọng lại:

- Tiếng sấm rền trời.. chạy dưới đất có lâu chăng?... Ha ha... lại đem theo cô gái nhỏ, cô gái đẹp là ai?

Lãlùn đáp:

- Con gái của Quách Tỉnh, nó muốn gặp mặt Thần Điêu Đại hiệp nên nhân tiện ta mang nó theo.

Giọng nói lại vọng đến:

- Con gái của Hoàng Dung, Quách Tỉnh?

Tiếng nói sau núi lại vang đến nghe trầm trầm:

- Hay thay! Quý thay! Nhân tiện cả ba cùng đi! Hãkhởi hành cho mau!

Lại nghe tiếng vó ngựa từ xa đưlại, sau l ng núi bỗng xuất hiện một đoàn ngựa mười con chạy như bay biến về lối trước


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-104)


<