Vay nóng Tinvay

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 490

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 490: Sách Hoa Vị Lai
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Shopee

Thời gian như thoi đưa, chưa đến mười ngày Yến Phi đã quay lại Biên Hoang tập. Đến chiều chàng âm thầm nhập Tập, trước tiên đến dịch trạm tìm Thác Bạt Nghi, để qua hắn triệu tập các thành viên nghị hội và những đại biểu có tư cách cử hành hội nghị bí mật.

Các thủ lĩnh Biên Hoang tập tụ tập ở đại sảnh đường nghe Yến Phi báo cáo lại thành quả đã thực hiện. Những điều Yến Phi cung cấp cũng như các việc đã nói cho Thác Bạt Khuê nghe cũng không khác biệt bao nhiêu. Khi chàng nói đến chỗ Minh Dao đã nhận thua trịêt binh về sa mạc, lại cùng Hướng Vũ Điền đổi thù thành bạn, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Tất cả các nan đề tưởng khó khăn coi như đã được giải quyết, đều nhờ Yến Phi giải phá dễ dàng, khiến mọi người nhảy nhót reo mừng, càng làm tăng thêm lòng tin cho hành động cứu thoát chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên trong thời gian sắp tới.

Yến Phi tóm lược lại: "Hiện thời tình thế phương Bắc dần dần rõ rệt, phân ra làm hai chiến trường quan nội và quan ngoại. Quan nội là cuộc chiến loạn quanh thành Trường An, chưa có người nào có thể thể hiện ưu thế nên khó mà yên ổn được. Quan ngoại lại trở thành cuộc chiến giữa Yên quốc của Mộ Dung Thùy cùng Hoang nhân bọn ta và Thác Bạt tộc. Thác Bạt Khuê đã quyết định dựa vào thành quyết chiến, nên chỉ coi bọn ta phối hợp thế nào cho phù hợp. Thôi Hoành suất lĩnh đội xe vận chuyển vàng sẽ đến Biên Hoang tập trong thời gian ngắn. Người này bất luận là võ công hay kiến thức đều tài giỏi, vai trò như một chuyên sứ đại diện cho Thác Bạt Khuê đến cùng bọn ta thương thảo về việc hợp tác như thế nào, các vị đại ca có thể tuyệt đối tin tưởng ở y."

Mọi người cùng lúc reo ầm lên. Thứ mà Biên Hoang tập cần nhất lúc này chính là hoàng kim.

Yến Phi hỏi lại: "Tình huống Nam phương hiện thời ra sao?"

Trác Cuồng Sinh nhạt giọng: "Nghe ngữ khí của ngươi dường như không muốn lưu lại Biên Hoang tập! Ngươi có việc gấp bên mình chăng?"

Yến Phi thở dài: "Ta cần phải đuổi theo cùng hội họp với Lưu Dụ để giải quyết dứt điểm vấn đề của Tôn Ân, vì muốn trợ giúp gã ứng phó với Ma môn. Như thế ta mới có thể tập trung tinh thần cùng Mộ Dung Thùy quyết chiến vào mùa xuân tới."

Mộ Dung Chiến vui mừng thốt: "Minh bạch rồi! Tại hạ chỉ có thể thay mặt toàn thể Hoang nhân cầu chúc tiểu Phi ‘mã đáo thành công*’."

Kế đó quay qua Cao Ngạn nói: "Nhờ ngươi báo lại tình huống Nam phương cho tiểu Phi."

Cao Ngạn ho khan một tiếng, lộ vẻ đắc ý đáp: "Hiện giờ tình huống Nam phương cũng đã bắt đầu phân biệt rõ ràng. Trước tiên hãy nói về chuyện liên quan đến Lưu gia của bọn ta. Lúc khí thế của quân viễn chinh như cầu vồng ngang trời, khi liên tiếp đoạt đươc năm thành ngoại biên là Ngô Quận, Gia Hưng, Hải Diêm, Cối Kê, và Thượng Ngu, thì Lưu Lao Chi đột nhiên chỉ huy toàn bộ cánh quân thuỷ ngược bắc về Quảng Lăng, nên Thiên Sư quân thừa cơ phản công. Trong một đêm đánh chiếm hai thành Ngô Quận và Gia Hưng, chặt đứt đường rút lui của quân viễn chinh theo dòng Vận Hà về phía bắc, đồng thời cắt đứt tuyến đường tiếp viện giữa quân viễn chinh với Kiến Khang. Đúng trong thời khắc quan trọng đó, Lưu gia thần thông quảng đại của bọn ta lại có thể giành lấy được quyền khống chế thành Hải Diêm từ trên tay Bắc Phủ binh mà không tốn một chút xương máu nào của binh sĩ, còn đánh chiếm được mật cứ Hỗ Độc luỹ của Thiên Sư quân, thu trọn vẹn một lượng lớn chiến cụ và lương thực của chúng. Lưu gia còn có thể thu nhận bại quân chạy trốn từ Gia Hưng và Ngô Quận, khiến cho binh lực đột nhiên tăng vọt đến một vạn rưỡi, có đủ thực lực để coi giữ ổn định thành Hải Diêm."

Trình Thương Cổ hưng phấn tiếp lời: "Bọn ta đã lấy mười tám chiếc Song Đầu thuyền mới đóng xong đưa đến Hải Diêm. Trước mắt đội chiến thuyền ở Hải Diêm, ngoại trừ chiến thuyền siêu cấp ‘Kỳ Binh Hào’ của Lưu gia, còn có ba mươi sáu Song Đầu hạm, còn lại từ hải thuyền sửa đổi thành chiến thuyền cũng đạt được hơn hai mươi chiếc, làm thành một cánh hạm đội có quy mô, Lưu gia đặt tên là Hải Diêm thuỷ sư đội."

Yến Phi vui vẻ nói: "Không tưởng được là quân lực của tiểu Dụ phát triển nhanh đến như vậy."

Phí Nhị Phiết góp lời: "Từ khi Tư Mã Đạo Tử lấn áp An công và Huyền soái, bất luận trong dân gian hay Bắc Phủ binh đều chất chứa những bất bình, oán trách trở thành một mãnh lực phẫn uất to lớn, mà Lưu gia là thông đạo duy nhất để giải toả tất cả oán khí ấy. Hiện tại cơ hội đã đến, mãnh lực oán giận này trở thành dòng thác trợ giúp cho Lưu gia liên tục không ngừng. Nếu không thì dù cho Khổng lão đại có thần thông quảng đại đến thế nào đi nữa, cũng không có cách cung cấp viện trợ cho Lưu gia nhiều đến như vậy. Biên Hoang tập của bọn ta trở nên căn cứ hậu cần của Lưu gia. Lưu gia cần chiến thuyền thì có chiến thuyền, cần chiến mã có chiến mã."

Yến Phi lại hỏi: "Còn Tạ Diễm và quân đội của lão như thế nào?"

Cao Ngạn lộ ra thần sắc khinh thường đáp: "Đương nhiên Tạ Diễm so với Huyền soái còn cách xa lắm, căn bản là không thể bì được. Hiện tại các cứ điểm chính quanh ngoại vi Cối Kê và Thượng Ngu đang dần dần bị Thiên Sư quân từng bước lấn chiếm, khiến Cối Kê và Thượng Ngu bị thiếu lương nghiêm trọng. Lão Tạ Diễm ngu xuẩn này lại phái người đến hương trấn xung quanh thu lương, quả thật chẳng khác gì cướp giật, làm cho dân tình phẫn nộ. Con bà nó! Ta coi bộ trong thời gian ngắn Thiên sư quân sẽ phát động tấn công mãnh liệt, Tạ Diễm ắt nguy to."

Yến Phi ngầm than dài, nghĩ bụng nếu như Tạ Diễm chiến tử sa trường, Tạ gia sẽ càng điêu tàn. Tất cả đều xong! Danh tiếng thi tửu phong lưu của Tạ gia sẽ trở thành hồi ức của lịch sử.

Mộ Dung Chiến nói: "Nói tới Tạ Diễm khiến ta nhớ đến tỉ tỉ của Tạ Huyền là Đạo Uẩn phu nhân. Hiện giờ bà cùng Tạ Chung Tú con gái Tạ Huyền ẩn cư ở Vong Thế trang trong thành Thọ Dương. Nếu tiểu Phi ngươi rảnh rỗi, có thể đến đó thăm hỏi cô cháu họ."

Cơ Biệt cười: "Chiến gia quả thật biết nói đùa. Tiểu Phi làm sao mà có lúc nhàn rỗi như vậy."

Yến Phi trả lời: "Đến lúc đó xem sao đã!" Tiếp đó đổi đề tài, hỏi Cao Ngạn: "Phía bên Hoàn Huyền có động tĩnh gì không?"

Cao Ngạn cười khổ ấp úng, thì Hồng Tử Xuân đáp thay: "Phải hỏi liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ có hành động gì mới đúng. Nhìn xuống phương Nam bây giờ quả thật chỗ nào cũng có khói lửa chiến tranh ngút trời. Thoạt đầu là Hoàn Huyền dẫn binh bức ép Giang Đô, dọa cho Ân Trọng Kham phải vội vàng kêu gọi Dương Toàn Kỳ đến cứu viện, nào ngờ đã bị hạm đội Lưỡng Hồ của Nhiếp Thiên Hoàn phục phá tan trên thượng du Giang thủy. Dương Toàn Kỳ bại phải rút về Giang Đô, còn bị Hoàn Huyền trùng trùng vây khốn, ngày đêm tấn công dữ dội khiến Giang Đô biến thành một tòa cô thành, thất thủ là việc trong sớm chiều mà thôi."

Yến Phi minh bạch ngay, vì chuyện có liên quan đến Tiểu Bạch Nhạn, cho nên Cao Ngạn lộ ra vẻ lúng túng.

Hô Lôi Phương nói: "Tư Mã Đạo Tử biết tình thế nguy cấp, nhưng tiên trường mạc cập. Vả lại Nhiếp Thiên Hoàn đã phong tỏa Đại Giang, khiến cho thủy sư Kiến Khang không cách nào giữ được Giang Đô. Tình hình hiện tại thế chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay Hoàn Huyền, tạo cơ hội có lợi cho hắn thuận dòng đến công phá Kiến Khang, quân Kiến Khang thì vô phương phản kích."

Thác Bạt Nghi trầm giọng: "Phía chúng ta mà nói, liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ có thể tấn công Thọ Dương, cắt đứt giao thông đường thuỷ xuống Nam phương của chúng ta hay không. Bọn ta đang theo dõi sát sao hoạt động của chúng, quyết phải giữ vững Thọ Dương."

Vương Trấn Ác thêm vào: "Bọn ta chỉ có hơn hai mươi chiến thuyền, trong đó có hai chiếc Song Đầu hạm, trên sông nước căn bản không phải là đối thủ của liên quân Kinh Châu và Lưỡng Hồ. Nhờ trời phù hộ, ngày nào bọn ta vẫn giữ vững được Thọ Dương, liên quân Kinh - Hồ không thể cách nào phong tỏa được Dĩnh khẩu."

Lưu Mục Chi cười nhẹ: "Trấn Ác huynh đã chu toàn tất cả kế hoạch tác chiến bảo vệ Thọ Dương. Đối phương đường xa mà đến tấn công, nếu như đánh lâu chẳng xong, sự cung ứng lương thảo sẽ xuất hiện vấn đề. Có điều Nhiếp Thiên Hoàn là người hùng tài đại lược, không thể coi nhẹ được. Nếu lão dám đến xâm phạm, nhất định đã có sách lược hoàn thiện."

Yến Phi càng minh bạch thêm một chút nguyên nhân phiền não của Cao Ngạn: "Tình trạng Kiến Khang thì làm sao?"

Cao Ngạn đáp: "Cha con Tư Mã Đạo Tử đang bị hãm vào cục diện khó khăn đồng thời lưỡng đầu thọ địch. Liên quân Kinh - Hồ phong tỏa thượng du Đại Giang, còn hạ du phía Quảng Lăng thì do Lưu Lao Chi với mưu mô khó lường thao túng. Viễn chinh quân thì như bồ tát bằng đất bùn rơi vào nước, lúc nào cũng có thể gặp thảm hoạ tan nát. Hiện tại người có khả năng xoay chuyển tình thế duy nhất, chính là Lưu gia của bọn ta. Bất quá ngày nào Lưu gia chưa đánh bại được Thiên Sư quân, Lưu gia cũng không có cách nào lo liệu được chuyện ở Kiến Khang."

Yến Phi nghe xong nhíu mày nói: "Coi vậy là tình huống tiểu Dụ cũng không có lạc quan. Nếu như xét về thực lực, y còn xa lắm mới bằng được Thiên Sư quân. Vấn đề lớn nhất là Thiên Sư quân được sự ủng hộ của dân chúng địa phương, nếu không thì Thiên Sư quân không thể phát triển nhanh được đến như vậy, khiến thanh thế mỗi lần phản công ngày càng to lớn."

Lưu Mục Chi vuốt râu cười nhẹ nói: "Đối phó với Thiên Sư quân buộc phải áp dụng kế sách an dân. Trên căn bản, yêu cầu của dân chúng đơn giản phi thường, bất kể ai sẽ là hoàng đế, chỉ cần chính cuộc yên ổn, người người đều cơm no áo ấm, ai nguyện mà muốn liều chết tạo phản chứ? Hình tượng chân mệnh thiên tử của Lưu gia, đã sớm nhập vào lòng dân, chỉ cần có thể quyết thắng một, hai trận chiến lớn, rồi chiếm đất cùng thi hành chính sách ổn định nhân tâm, có thể căn bản dẹp bỏ đựợc sự hỗ trợ chính cho Thiên Sư quân."

Chúng nhân bao gồm cả Yến Phi trong đó, đều chăm chú nhìn Lưu Mục Chi, nghe lão trầm tĩnh tự nhiên trình bày qua một lượt.

Trác Cuồng Sinh kinh ngạc: "Đạo lý này quả thật là đơn giản, làm sao mà bọn ta lại không nghĩ tới vậy?"

Hồng Tử Xuân thốt: "Tuy đạo lý đơn giản, nhưng thi hành thế nào thì cần có trí tuệ lớn, học vấn cao mới được."

Mộ Dung Chiến nói: "Điều yếu kém của bọn ta là vì phương thức xử sự theo thói quen ở Biên Hoang tập, hết thảy mọi xích mích đều giải quyết bằng vũ lực, mà cũng vì bọn ta cũng không gặp nan đề gì trong khi đoàn kết lúc khó khăn. Vì Hoang nhân đều hiểu được lợi ích của Biên Hoang tập nằm ở sự tự do tự tại, theo nguyên tắc cạnh tranh công bình, vì thế mà không thấy vấn đề của Lưu gia gặp phải."

Chúng nhân ngồi xuống quanh cái bàn lớn, chia thành hai lớp trong và ngoài, chen chúc với nhau. Chỉ có tình huống như vậy mới có thể thể hiện rõ tinh thần đoàn kết nhất trí của Hoang nhân.

Vương Trấn Ác nói: "Lưu gia ít nhất có một cái lợi phi thường có thể dùng làm nhân tố đánh bại Thiên Sư quân, đó chính là gã đã trở thành người kế thừa Tạ Huyền mà chúng nhân Bắc Phủ binh hướng về. Chỉ cần gã có thể lợi dụng tốt được uy vọng của mình, Bắc Phủ binh sẽ coi gã là cứu tinh duy nhất của phương Nam mà đoàn kết lại dưới cờ của gã."

Bàng Nghĩa than: "Nhưng Hoàn Huyền ở Kiến Khang cũng không thiếu người ủng hộ. Nói cho cùng chính sách của triều đình bù nhìn của họ Tư Mã, vẫn là chính sách của cao môn đại tộc. Cao môn đại tộc sẽ chỉ ủng hộ kẻ xuất thân từ cao môn đại tộc, không sẵn sàng chấp nhận hình tượng kẻ xuất thân thấp hèn như Lưu gia. Lưu Lao Chi là một ví dụ, dẫu rằng quyền cao chức trọng vẫn phải chịu những kẻ quyền quý ở Kiến Khang khinh bỉ và bài xích."

Lưu Mục Chi vui vẻ nói: "Bàng lão bản nói rất đúng. Nếu như Hoàn Huyền có bản lĩnh chính trị của An công trước đây và mưu lược quyền biến của Tạ Huyền, thì ngôi bảo tọa làm chủ Nam phương khẳng định là đồ trong túi của hắn. Thế nhưng về phương diện nào hắn cũng không sánh kịp Tạ An hoặc Tạ Huyền, còn tập nhiễm nếp sống đeo nhung mặc lụa của đám con cháu cao môn đại tộc, điều đó có thể làm thành đại nghiệp để đời chăng?"

Phí Nhị Phiết vỗ đùi khen: "Nói hay lắm!"

Thác Bạt Nghi nói: "Ta không phản đối lời nói của Lưu tiên sinh mà lấy việc luận việc. Hiện tại Lưu Dụ khó lòng phân thân, có thể đánh bại Thiên Sư quân còn chưa biết thế nào. Nếu như bị hãm vào cục diện khổ chiến thì chỉ còn nước ngồi coi Hoàn Huyền chiếm đoạt Kiến Khang. Một khi đã để Hoàn Huyền tiến chiếm Kiến Khang, lên ngôi vua, Lưu Dụ muốn phản công Kiến Khang sẽ là chuyện khó như lên trời vậy."

Lưu Mục Chi liếc mắt nhìn về phía Cao Ngạn đang ngồi cạnh Yến Phi rồi nói: "Hoàn Huyền muốn ổn định được trận cước, nói thì dễ làm mới khó? Hắn cần phải giải quyết các nan đề gai góc nhiều vô số kể. Trước hết Lưu Lao Chi sẽ tuyệt không cam tâm thần phục, kế đến là có khối kẻ trong đám cao môn đại tộc ở Kiến Khang cũng không phục hắn, thứ ba là chuyện có liên quan đến Nhiếp Thiên Hoàn. Không cần ta nói ra, các ngươi cũng nên minh bạch ta muốn ám chỉ điều gì."

Hồng Tử Xuân gật đầu: "Đúng! Lão Nhiếp là lão giang hồ, ắt hiểu rõ hợp tác với Hoàn Huyền cũng như ‘mưu lấy da hổ**’. Nếu như để Hoàn Huyền lật đổ Tư Mã hoàng triều, sẽ là thời khắc hắn vắt chanh bỏ vỏ. Với tính cách của lão Nhiếp, chắc chắn sẽ tìm cách kéo chân Hoàn Huyền."

Sắc mặt Cao Ngạn trắng nhợt ra nói: "Chuyện gì sẽ phát sinh đây?"

Mọi người đều biết Cao Ngạn lo lắng cho Tiểu Bạch Nhạn, nhưng đều không biết nên nói thế nào để an ủi gã.

Yến Phi ngầm thở dài. Chỉ có chàng mới hiểu rõ Nhiếp Thiên Hoàn phải ứng phó không phải chỉ có Hoàn Huyền mà còn có toàn bộ thế lực của Ma môn. Ngay cả với khả năng của Nhiếp Thiên Hoàn, lúc nào cũng có thể bị cái họa thuyền úp thân vong.

Cao Ngạn kêu: "Tại sao các ngươi đều không nói gì?"

Lưu Mục Chi than: "Nếu ta muốn đối phó với Nhiếp Thiên Hoàn thì tuyệt không cần đợi đến sau khi công hãm Kiến Khang, mà là trước lúc đó."

Cao Ngạn run giọng kêu lên: "Ta phải lập tức đi gặp Nhiếp Thiên Hoàn."

Trác Cuồng Sinh mắng: "Mới được có mấy ngày, giờ lại phát điên rồi! Bọn ta nghĩ được điều đó, Nhiếp Thiên Hoàn làm sao lại không nghĩ tới được? Ngươi là tiểu hồ ly, còn Nhiếp Thiên Hoàn là lão hồ ly, bộ cần ngươi phải lo lắng cho lão sao. Huống chi Hoang nhân bọn ta cùng Nhiếp Thiên Hoàn là địch chứ không phải bạn, ngươi bằng vào thân phận gì mà đi gặp Nhiếp Thiên Hoàn?"

Cao Ngạn cắn môi không nói gì, bất quá mọi người đều biết rành về tính cách của gã nên hiểu gã trong lòng bất phục.

Trác Cuồng Sinh ôm đầu kêu lên: "Ai dà! Ta sợ ngươi rồi! Ta đi theo ngươi được chưa!"

Chúng nhân đều không ngờ được rằng Trác Cuồng Sinh chịu thua nhanh đến thế, nỗi ngạc nhiên đâm trở thành lo lắng cho bọn họ. Đang trong lúc Nhiếp Thiên Hoàn tùy thời đến đánh chiếm Thọ Dương như thế, hai người họ muốn đến gặp lão, làm sao tính được chuyện gì sẽ xảy ra.

Yến Phi gật đầu nói: "Vì công hay vì tư, quả thật cũng nên đến gặp Nhiếp Thiên Hoàn để đề xuất cảnh cáo."

Mọi người bật cười vang. Trình Thương Cổ không vui nói: "Ngày nào Nhiếp Thiên Hoàn chưa cùng Hoàn Huyền trở mặt với nhau, Nhiếp Thiên Hoàn vẫn là uy hiếp lớn nhất của Hoang nhân bọn ta. Huống chi bọn ta và Lưỡng Hồ bang ở thế bất lưỡng lập, không phải lão chết thì bọn ta chết. Nếu Nhiếp Thiên Hoàn và Hoàn Huyền đấu với nhau thì điều đó đối với bọn ta là có lợi không hại."

Lưu Mục Chi điềm đạm nói: "Ta có thể nói vài lời công đạo hay không!"

Trình Thương Cổ tỏ lộ thần sắc kính trọng đối với Lưu Mục Chi, gật đầu đáp: "Xin tiên sinh chỉ giáo!". Rồi hướng về Cao Ngạn tiếp: "Ta đối với việc của ngươi và Tiểu Bạch Nhạn tuyệt đối ủng hộ, có điều ngươi muốn đi tìm Nhiếp Thiên Hoàn, thì lại là một chuyện khác."

Lưu Mục Chi ung dung nói: "Hiện tại Biên Hoang tập của bọn ta đã bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh bá của song phương Nam - Bắc, không phải là tranh đấu riêng của cá nhân, càng không phải giới hạn ở việc tranh hơn thua của bang hội, mà có liên quan đến vấn đề thiên hạ sẽ thuộc về người nào, quan hệ tới chuyện ai có khả năng làm chúa tể của Nam phương và Bắc phương ở tương lai." Ngừng lại một chút rồi tiếp: "Hiện tại tình thế Bắc phương đã dần dần rõ nét, nhưng Nam phương vẫn còn rắc rối phức tạp. Bất cứ chuyện gì bọn ta cũng đều cần phải nghĩ đến đại cục, ân oán cá nhân hoặc bang hội chỉ có thể để qua một bên, nếu một khi đi vào sai lầm sẽ rước lấy tai họa không đo lường được."

Phí Nhị Phiết quay qua Trình Thương Cổ nói: "Lưu tiên sinh nói đúng đó! Nếu nói đến đầu sỏ tội ác thì chắc chắn là Hoàn Huyền, Nhiếp Thiên Hoàn chỉ là kẻ trợ ác thôi. Sự tình có phân ra cấp - hoãn và khinh - trọng, bọn ta tuyệt không thể để cừu hận che mất lý trí. Nếu để Hoàn Huyền đạt được ý đồ, cuộc sống của bọn ta đều không tốt như nhau."

Trình Thương Cổ cười khổ: "Ngươi đã nói thế, ta còn có chuyện gì để nói chứ?" Kế đó hướng về Yến Phi hỏi: "Tại sao mà tiểu Phi ngươi tán thành Cao tiểu tử đi gặp Nhiếp Thiên Hoàn?"

Yến Phi liền mượn cơ hội ấy giải thích rõ ràng quan hệ giữa Ma môn và Hoàn Huyền, cuối cùng thốt: "Bởi vì Nhiếp Thiên Hoàn rất có thể không biết được sự tồn tại của Ma môn, nên sẽ tính toán sai lầm, phải chịu sự thiệt thòi lớn do sơ ý. Cho nên cảnh cáo lão là chuyện thật sự cần thiết."

Cao Ngạn bỗng nhiên đứng thẳng lên nói: "Chuyện này không để chậm trễ được, bọn ta đi ngay lập tức."

Diêu Mãnh ngồi bên cạnh kéo gã ngồi xuống trở lại chỗ cũ: "Làm gì lại nóng nảy vậy! Hãy đợi sau khi hội nghị kết thúc rồi mới khởi hành, cùng lắm thì ta đi theo ngươi mà."

Yến Phi hỏi Mộ Dung Chiến: "Còn tình huống Biên Hoang tập của bọn ta thì như thế nào?"

Mộ Dung Chiến vui vẻ nói: "Dưới sự chỉnh đốn của Lưu tiên sinh, mọi việc trong Biên Hoang tập đều gọn gàng ngăn nắp, trong Tập mọi việc đều khởi sắc đang phát triển phồn thịnh tốt đẹp, nhưng muốn ứng phó chiến tranh với Bắc phương sang năm vẫn còn cần phải mua sắm thêm một lượng quân bị và lương thực lớn. Có thể nói là mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu có hoàng kim mà thôi."

Hắn ngưng lại một chút rồi tiếp: "Ngay đến kế hoạch chiến đấu cũng đã được Trấn Ác suy nghĩ quyết định sách lược toàn vẹn, cần ép Một Dung Thùy đánh một trận mà phải ứng phó chiến tranh từ hai mặt chiến tuyến. Đây gọi là ‘Gậy ông đập lưng ông’."

Phương Hồng Sinh nói: "Yến gia ngươi muốn định trước mùa tuyết tan sang năm mới hồi Tập à?"

Chúng nhân đồng thanh cười vang.

Cơ Biệt cười nói: "Phương tổng ngươi có thể yên tâm. Về chuyện này tiểu Phi còn khẩn trương hơn bất kỳ người nào."

Trác Cuồng Sinh than: "Tiếc rằng Yến Phi chỉ có một thân, nếu được thêm nhiều người thì không cần phải đau đầu nữa."

Yến Phi cười nhẹ đáp: "Điều này không phải là không có biện pháp giải quyết."

Chúng nhân nghe xong đồng thời ngây người cả ra.

Trác Cuồng Sinh gãi đầu nói: "Loại việc này bộ cũng có biện pháp giải quyết hay sao?"

Yến Phi trả lời: "Chỉ cần yêu cầu Lưu tiên sinh đến Hải Diêm trợ giúp Lưu Dụ đối phó với Thiên Sư quân, tất cả các nan đề đều sẽ có thể giải quyết dễ dàng." Trình Thương Cổ và Phí Nhị Phiết đồng thời vỗ tay khen hay.

Mộ Dung Chiến gật đầu nói: "Điều này quả thật là một đề nghị hay. Chỉ cần Lưu gia có khả năng ổn định trận cước, kiềm chế được Hoàn Huyền làm Hoàn Huyền phải giải quyết Nhiếp Thiên Hoàn, bọn ta mới có thể không phải âu lo về chuyện sau này. Chỉ cần Hồ Bân có thể thủ được Thọ Dương, bọn ta có thể thẳng tay quyết một trận tử chiến cùng Mộ Dung Thùy."

Đương nhiên Cao Ngạn hy vọng hội nghị kết thúc càng nhanh càng tốt, cao giọng kêu lên: "Có người nào phản đối không?"

Trình Thương Cổ nói: "Đương nhiên không có ai phản đối, chỉ coi xem ý của Lưu tiên sinh ra làm sao thôi?"

Mọi ánh mắt đều tập trung lên vẻ mặt của Lưu Mục Chi.

Vị trí giả này vuốt râu cười nhẹ nói: "Ta đã sớm muốn được một lần chiêm ngưỡng phong thái của Lưu soái gia!"

Chúng nhân vỗ tay khen ngợi, sự việc ấy coi như đã quyết định xong.

Trình Thương Cổ hưng phấn nói: "Hiện tại đi đến Nam phương, phương tiện nhanh nhất vẫn là đi theo đường thủy. Bọn ta sẽ chọn ra một chiếc Song Đầu hạm chở các ngươi đến Nam phương do ta tự mình lái thuyền. Dù cho có bất ngờ gặp thuyền địch cũng có thể vừa đánh vừa chạy."

Cao Ngạn không dằn được nóng nảy, muốn nhảy chồm lên, vội nói: "Việc không nên chậm trễ nữa, bọn ta lập tức lên đường."

Yến Phi nói: "Ngươi cứ an tâm! Bọn ta trước tiên đưa ngươi đến gặp Tiểu Bạch Nhạn rồi mới ra biển đi đến Hải Diêm."

Trác Cuồng Sinh mừng rơn kêu: "Có Yến gia ngươi làm bảo tiêu, Trác Cuồng Sinh ta vui mừng không xiết, không cần ngại phải đi theo tên tiểu tử này hy sinh oanh liệt nữa."

Cơ Biệt cười: "Ngươi quả là kẻ khéo lo trời sập. Cao tiểu tử của bọn ta phúc to mạng lớn, cùng Tiểu Bạch Nhạn lại có lương duyên trời định, làm sao mà lại bị người ta làm thịt dễ dàng chứ?"

Tiếng cười vang ầm lên tuyên cáo kết thúc buổi nghị hội có liên quan đến thành bại của Biên Hoang tập trong tương lai.

Chú thích:

* Mã đáo thành công: Ngựa về là chiến thắng – Lời Tiết Nhân Quý trả lời Đường Thái Tông khi được hỏi bao giờ chinh Đông (đánh Cao Ly) thành công. Sau thành một thành ngữ để chúc làm một việc gì đó thành công mĩ mãn.

** Dữ hổ mưu bì: Nịnh hổ lấy da – ám chỉ một sự hợp tác đầy nguy hiểm và rủi ro.

Hết chương 490

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-586)


<