← Hồi 542 | Hồi 544 → |
Hoàn Huyền như dự định đăng cơ, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu là Vĩnh Thủy, lấy tên Sở thay cho Tấn. Phong Tư Mã Đức Tông làm Cố Bình vương, truy tôn cha là Hoàn Ôn làm Thái tổ Tuyên Vũ hoàng đế, cúng tế ở Thái miếu.
Khi Hoàn Huyền quay lại Kiến Khang, tin tức Khoái Ân đại phá Thiên Sư quân truyền đến, đương trường chém chết Từ Đạo Phúc. Lư Tuần bằng kĩ nghệ kinh nhân, một mình thoát khỏi trùng vây, chạy vào vùng hoang dã, chẳng biết tung tích.
Tin tức này chấn động Kiến Khang, đối với Hoàn Huyền cũng vô cùng bất lợi, lại khiến cao môn Kiến Khang thay đổi cách nhìn đối với Lưu Dụ, nhận thấy gã mặc dù cùng Hoàn Huyền triển khai đấu tranh sinh tử nhưng vẫn cố gắng nghĩ cho đại cục, toàn lực dẹp yên loạn tặc.
Tin tức nối nhau truyền đến, sau khi Hoàn Huyền xưng đế, Lưu Dụ phát ra hịch thư ở khắp chốn xa gần, thảo phạt Hoàn Huyền, tuyên cáo Mao Tu Chi đã bình định Ba Thục, phát binh hướng tới Giang Lăng. Gia Cát Trường Dân sách động binh biến, cướp lấy Lịch Dương. Lưỡng Hồ nghĩa quân đã cắt đứt giao thông hai lộ thủy bộ của Ba Lăng, toàn lực công kích, Ba Lăng sẽ sớm thất thủ.
Hịch thư đương nhiên là do diệu bút của cao thủ văn chương Lưu Mục Chi soạn ra. Mục đích là đả kích việc xưng đế của Hoàn Huyền, khiến hắn không ngẩng được mặt mũi lên nữa. Hoàn Huyền quả nhiên nổi cơn thịnh nộ trúng kế, hạ lệnh Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu toàn lực tấn công Quảng Lăng và Kinh khẩu.
Cao môn Kiến Khang cũng chẳng khá hơn. Cùng ngày, Lý Thục Trang để lại thư bỏ đi, ngữ điệu tuy ôn nhu uyển chuyển, không mất đi phong phạm của Thanh đàm Nữ vương, nhưng ngôn từ lại nhất nhất chứng tỏ sự bất mãn với Hoàn Huyền. Di thư chỉ ra khi hắn vừa đến Kiến Khang đã đặt ra quá nhiều thay đổi, sớm lộ ra dã tâm soán triều đoạt vị, lại hoang dâm xa xỉ, quy định thất thường khiến nàng vô cùng thất vọng mà cảm thấy hổ thẹn với cao môn Kiến Khang. Sau này, tất cả công việc trong tay sẽ giao cho người bạn khuê các là Nhậm Thanh Thị quản lý.
Ba người Tiều Túng, Tiều Phụng Tiên, Tiều Nộn Ngọc và đám thủ hạ dưới tay cũng cùng lúc cáo biệt, chẳng biết tung tích, khiến Hoàn Huyền càng sợ hãi nhưng chẳng biết làm sao.
Trước khi Hoàn Huyền quay lại Kiến Khang, Yến Phi và Đồ Phụng Tam đi báo cho Vương Hoằng xong liền rời khỏi Kiến Khang, đến Quảng Lăng tìm Lưu Dụ, mới biết Lưu Dụ đã dẫn quân tấn công Giang Thừa liền vội vã đi hội họp cùng gã. Khi đến bờ sông cách Giang Thừa năm mươi dặm về phía bắc đã đuổi kịp Lưu Dụ.
Ba người gặp lại, đương nhiên vô cùng mừng rỡ.
Lúc ấy đã là hoàng hôn, bốn người Lưu Dụ, Tống Bi Phong, Đồ Phụng Tam và Yến Phi rời khỏi doanh trại mật tàng trong rừng, đến một gò nhỏ ở vùng phụ cận để nói chuyện.
Lưu Dụ hỏi Yến Phi về tất cả tình hình thực sự của Tạ Chung Tú. Tuy nhiên Yến Phi không hề muốn đàm luận về chuyện này, khó mà nói thẳng, khiến tâm tình bọn họ bắt đầu trở nên trầm trọng.
Đồ Phụng Tam nói: "Sống chết có số, nếu ông trời tàn nhẫn như vậy, chẳng ai có cách gì được. Chúng ta đành phải hết sức mà làm, xem có biến chuyển gì hay không."
Tống Bi Phong tràn đầy hy vọng nói: "Ta vẫn cho rằng biện pháp dùng tâm dược để trị mà tiểu Phi nghĩ đến là hữu hiệu nhất, hy vọng trước khi bệnh tình tôn tiểu thư xấu đi chúng ta có thể kịp thời về được Kiến Khang."
Yến Phi nhìn Lưu Dụ nói: "Liệu có phải vì bệnh tình tôn tiểu thư hay không mà khiến Lưu huynh ngươi phải thay đổi cả kế hoạch tác chiến?"
Lưu Dụ gật đầu đáp: "Có thể nói như vậy. Bất quá việc này vô cùng cổ quái, trong khi ta và các phụ tá nghiên cứu thay đổi chiến lược, não bộ của ta giống như đột nhiên sáng suốt, khiến ta tỉnh ngộ hiểu được lấy thủ làm công tịnh không phải là biện pháp. Sách lược tốt nhất vẫn là tốc chiến tốc quyết, thừa dịp lòng người Kiến Khang vẫn chưa ổn định, phát động tấn công toàn diện đến Kiến Khang."
Đồ Phụng Tam nói: "Mỗi khi gặp chiến dịch trọng đại, Lưu soái luôn có vô vàn mưu chước kỳ lạ khiến kẻ khác không thể tưởng tượng được, rồi lại thường thu được hiệu quả kỳ diệu. Thực sự là muốn không tin Lưu soái là chân mệnh thiên tử cũng không thể được."
Lưu Dụ cười khổ: "Ài! Chân mệnh thiên tử! Chân mệnh thiên tử là như thế nào đây? Hắc! Thiếu chút nữa quên hỏi các ngươi, 'đảo Trang đại kế' thành công hay không?"
Sắc mặt Đồ Phụng Tam chưa bao giờ như vậy, bắt đầu đỏ ửng lên.
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đồ Phụng Tam xấu hổ cười trừ: "Không có chuyện gì, bất quá đã hủy bỏ hành động rồi."
Ánh mắt Lưu Dụ và Tống Bi Phong nhìn sang Yến Phi như muốn dò hỏi.
Yến Phi thõng tay nói: "Tình huống hoàn toàn nằm ngoài sức khống chế, nhưng lại có thành quả kinh nhân. Chúng ta chẳng những đạt được tất cả mục tiêu, mà Đồ đương gia còn lấy được trái tim của mỹ nhân."
Lưu Dụ và Tống Bi Phong nghe được ngơ ngác nhìn nhau, tựa như đã hiểu lại dường như không hiểu.
Đợi Yến Phi giải thích rõ ràng, Lưu Dụ mừng rỡ nói: "Chúc mừng Phụng Tam. Đây là tin tức tốt nhất mà ta nghe được."
Đồ Phụng Tam nói: "Ngàn vạn lần đừng có cười ta, 'sắc bất mê nhân nhân tự mê'*. Tiện đây nói cho lão ca ngươi, sau khi chiếm xong Kiến Khang, ta và tiểu Phi sẽ cùng nhau ra đi, quay lại Biên Hoang tập, để chung vai trong hành động giải cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi."
Lưu Dụ ngẩn ngơ hỏi: "Việc này...... Ài! Chuyện này...... ta nên nói thế nào nhỉ?"
Đồ Phụng Tam cười khổ: "Ta là muốn tốt cho ngươi thôi, sợ khi nhìn thấy Hoàn Huyền, sẽ không đừng được giận dữ mà cùng ngươi tranh đoạt quyền lợi xử lý hắn. Lưu soái thật chẳng phải bằng hữu, thường nói mọi người là huynh đệ, nhưng vẫn giấu ta quan hệ với Đạm Chân tiểu thư."
Lưu Dụ trong lòng đau xót, chán nản nói: "Phiền não của ngươi lại không đủ nhiều hay sao mà ta phải nói thêm chuyện đó? Được rồi! Hãy để Hoàn Huyền cho ta! Ta cam đoan sẽ không khiến ngươi thất vọng."
Tống Bi Phong nói: "Bây giờ Ma môn đã nhận bại chịu thua, khiến thực lực của Hoàn Huyền đột nhiên giảm, lại càng không thể áp chế cao môn Kiến Khang. Chúng ta nên lợi dụng tình thế này như thế nào?"
Đồ Phụng Tam hung hăng đáp: "Ta đã truyền bá đi tin tức, chỉ ra Hoàn Huyền hạ độc Hoàn Xung. Chỉ cần cao môn Kiến Khang cao môn có nửa người tin vào hoặc sinh ra nghi hoặc, cũng sẽ đủ để dao động sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang đối với Hoàn Huyền. Huống chi lại không có người có sức ảnh hưởng lớn giống như Thục Trang nói tốt cho Hoàn Huyền."
Lưu Dụ mừng rỡ nói: "Phụng Tam thật khéo chọn thời điểm thích hợp, chẳng những có thể ảnh hưởng đến cao môn Kiến Khang, mà còn trực tiếp đả kích sĩ khí của Kinh Châu quân. Bởi vì Hoàn Xung đối với Kinh Châu quân giống như Huyền soái đối với Bắc Phủ binh, có địa vị đến thần thánh cũng không thể xâm phạm, sức ảnh hưởng cũng không vì họ tạ thế mà suy kiệt."
Hai mắt Đồ Phụng Tam bắn ra lửa hận, trầm giọng: "Chuyện Xung soái bị Hoàn Huyền hại chết, rốt cuộc là do người trong Ma môn chứng thực. Cho nên chúng ta chỉ phơi bày chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ là Khuông Sĩ Mưu cung cấp độc vật cho Hoàn Huyền, lại bị Hoàn Huyền giết người diệt khẩu, gần như thủ đoạn hạ độc của Hoàn Huyền đối với Xung soái đã rõ ràng bại lộ. Chỉ cần là người có đầu óc, sẽ biết việc này không chỉ là lời đồn bậy, mà là sự thật có căn cứ."
Yến Phi hỏi: "Hiện giờ tình hình của địch nhân như thế nào?"
Lưu Dụ trầm giọng đáp: "Tất cả tình hình địch nhân ở Giang Thừa đã được ta giám thị nghiêm mật, nhất cử nhất động đều không thể qua mắt ta. Sáng hôm qua, một toán tiên phong bộ đội ba ngàn người của địch nhân đã rời Giang Thừa đi đến bờ sông, mục tiêu tất là Kinh khẩu."
Đồ Phụng Tam hỏi: "Lưu soái có chuẩn bị phục kích toán tiên phong bộ đội này không?"
Lưu Dụ lộ ra một nụ cười đầy tự tin, từ từ đáp: "Ta hơi tham lam một chút, Phụng Tam cho rằng có làm được không?"
Đồ Phụng Tam cười đáp: "Mưu kế mà Lưu soái của chúng ta nghĩ ra làm sao mà không thể thực hiện được? Nói như vậy, mục tiêu mà Lưu soái muốn phục kích là bộ đội chủ lực của địch nhân rồi."
Tống Bi Phong nhíu mày hỏi: "Binh lực của chúng ta liệu có chút bạc nhược không?"
Yến Phi đáp: "Trong chiến tranh, các nhân tố ảnh hưởng thắng bại vô cùng phức tạp. Chỉ cần nắm được điểm yếu hại chí mệnh của địch nhân, dù ít cũng có thể thắng lớn, yếu có thể thắng mạnh, vì vậy mới có việc bại trận của Phù Kiên ở Phì Thủy. Bây giờ đám bộ đội này của chúng ta đã thành kì binh, cũng khiến ta liên tưởng tới việc tiểu Khuê phá tan mấy vạn đại quân Mộ Dung ở trận Tham Hợp pha."
Hai mắt Lưu Dụ loang loáng nói: "Ta có mười phần tin tưởng sắt son là thắng trận này. Tin ta đi, trong vòng mười ngày, chúng ta sẽ có thể tiến vào Kiến Khang. Những ngày mạt vận của Hoàn Huyền cũng không còn xa nữa rồi."
- 77:
Cao Ngạn đẩy cửa tiến vào khoang thuyền của Doãn Thanh Nhã trên Kì Binh Hào, nàng đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, nhìn ngắm cảnh đêm trên Động Đình hồ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng quay đầu lại, nở một nụ cười ngọt ngào với gã.
Cao Ngạn cảm thấy thư thái cả người, sau đó ngồi xuống bên kia bàn, thở dài: "Trình công trở về thật tốt, chuyện gì cũng đều có chủ ý của lão hồ ly này. Chưa nói cho nàng, Yến Phi từng đem tiền của ta ra đánh cược với lão, kết quả là thua. Hắc! Thế sự thật rất khó nói, lúc ấy làm sao mà nghĩ được mọi người sẽ trở thành huynh đệ? Bất quá có một số việc cũng có thể đoán trước. Lần đầu gặp Nhã nhi, ta đã biết rằng Nhã nhi và ta là một đôi trời sinh, trời sập cũng không thể thay đổi được."
Doãn Thanh Nhã coi thường khịt mũi một cái nói: "Đừng vội huênh hoang. Khi đó ta nhìn ngươi không vừa mắt chút nào! Một gã vô lại tự cho mình là phong lưu, nhìn người ta với ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi. Hi hi! Vì sao da mặt ngươi lại dày như vậy? Không biết ta chán ghét ngươi sao?"
Cao Ngạn nhún vai đáp: "Khi nào nàng mới yêu ta mù quáng mà khó có thể tự kiềm chế? Ta rất có hứng thú muốn biết."
Doãn Thanh Nhã chống tay vào eo thon nhỏ, xẵng giọng: "Ai mù quáng yêu ngươi mà khó có thể tự kiềm chế? Đi mà tìm lũ quỷ to đầu của ngươi ấy."
Cao Ngạn cười toe toét: "Quỷ to đầu à? Đến Biên Hoang tập có đầy. Hắc! Mù mù quáng quáng thật mà, đừng có lảng tránh sự thực, khi ta hôn đôi môi xinh xắn của Nhã nhi là có thể cảm nhận rõ ràng nhất!"
Doãn Thanh Nhã vô cùng ngượng nghịu, mặt ngọc nóng bừng, lấy tay bịt lỗ tai yêu kiều vùng vằng: "Không nghe! Không nghe! Từ nay về sau không nghe ngươi nói chuyện nữa."
Cao Ngạn bắt đầu tiến đến trước người nàng, có ý đồ bất hảo nói: "Không muốn nghe ta nói chuyện tất sẽ không thể bỏ tay ra, thời cơ chín muồi lại đến rồi! Hết sức tận dụng thôi."
Nói rồi tay nắm lấy vai thon của Doãn Thanh Nhã, hướng về cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chuẩn bị cúi người hôn.
Doãn Thanh Nhã không che tai nữa, hai tay ngăn cản Cao Ngạn tiến lại. Nhưng dù võ công của nàng cao thâm như thế nào, trong giờ phút này cũng mềm nhũn vô lực, chỉ phản kháng lấy lệ.
Cao Ngạn nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn của nàng, miệng rộng tiếp tục tiến tới. Bỗng có tiếng đập cửa thình thịch đằng sau khiến gã không thể bắt đầu chuyện thú vị.
Cao Ngạn ngàn vạn lần không tình nguyện nhưng buộc phải lui lại. Doãn Thanh Nhã thì vội vàng sửa sang lại mái tóc rối mù, để tránh bị người khác thấy được. Nhưng nàng không có cách nào để khiến đôi tai đỏ hồng trở lại màu trong suốt như tuyết trắng.
Cao Ngạn thở sâu mấy hơi, mở cửa phòng.
Trác Cuồng Sinh đứng ở ngoài cửa, oán giận nói: "Làm gì mà mãi mới mở cửa, tưởng ngươi đã bị làm sao rồi."
Tiếp theo nghênh cổ nhìn qua vai Cao Ngạn, tủm tỉm cười nói: "Hiểu rồi! Thật là thiếu chút nữa đã có gì đó."
Doãn Thanh Nhã vô cùng bối rối nói: "Lão là một quán chủ chết tiệt, quán chủ chả ra gì!"
Cao Ngạn hung hăng nói: "Nếu ngươi không có lý do hợp lý để gõ cửa, ta sẽ đánh cho ngươi một trận."
Trác Cuồng Sinh dùng vai đẩy vai gã ra tiến vào trong phòng, thong dong nói: "Ta chưa bao giờ thừa hơi đi làm việc hàm hồ. Đóng cửa lại cho lão tử."
Cao Ngạn không làm gì được lão, đành cum cúp đóng cửa, thấy chỗ ngồi của mình đã bị Trác Cuồng Sinh chiếm mất, đành phải dựa vào cửa mà đứng.
Trác Cuồng Sinh nói: "Tin tức mới nhất, Ba Lăng đã xảy ra chuyện kỳ quái."
Doãn Thanh Nhã và Cao Ngạn nhất thời quên việc truy cứu lão chưa mời đã vào, cả hai thất thanh: "Có chuyện gì kỳ quái vậy?"
Trác Cuồng Sinh ngay ngắn ngồi lại rồi nói: "Có tin Chu Thiệu đột nhiên chẳng biết bỏ đi đâu khiến tướng sĩ Ba Lăng quân tâm đại loạn."
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta không có giết Chu Thiệu, làm thế nào mà hắn đột nhiên mất tích được?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Điều này e rằng chỉ có Chu Thiệu mới hiểu rõ. Bất quá địch nhân thực sự đã đào tung toàn thành, vẫn tìm không thấy cái tên khốn đó."
Doãn Thanh Nhã không nói gì, đôi mắt to sáng rực lên.
Cao Ngạn hoài nghi hỏi: "Liệu có phải Chu Thiệu giả vờ để dẫn dụ chúng ta tấn công Ba Lăng không?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Nhưng khi hoàng hôn bắt đầu, Kinh Châu quân ở Ba Lăng đã sửa sang hành trang, động thái như có vẻ sắp rời khỏi Ba Lăng, điều này không thể lừa gạt người ta được."
Cao Ngạn nói: "Có việc thực sự lạ lùng như vậy à? Khiến người ta quả tình nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được."
Doãn Thanh Nhã hỏi: "Tình hình ở mặt Giang Lăng như thế nào?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Cho đến giờ khắc này, vẫn chưa nhận được tin tình báo bộ đội thủy lục Kinh Châu ở Giang Lăng tiến xuống phía nam, làm khổ chúng ta phải đợi bao nhiêu ngày."
Cao Ngạn hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Trác Cuồng Sinh đáp: "Phải xem Kinh Châu quân ở Ba Lăng có phải là thật sự triệt thoái hay không đã, điều này thực sự không có cách nào gạt người người ta được. Nếu quả thực như vậy, chứng tỏ Chu Thiệu chuồn mất rồi. Gã này thấy tình thế không ổn, quân Giang Lăng lại không chịu đến cứu, càng hiểu được chúng ta tuyệt không chịu buông tha hắn, cho nên chuồn sớm một bước."
Cao Ngạn hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Trác Cuồng Sinh tự nhiên đáp: "Đương nhiên là bất động để xem kì biến, toàn diện cẩn trọng, đề phòng địch trí trá, nhưng cũng chuẩn bị công phu để tùy thời có thể tiếp nhận Ba Lăng."
Doãn Thanh Nhã thét to: "Không!"
Hai người ngạc nhiên nhìn nàng.
Hai mắt Doãn Thanh Nhã nhiệt lệ tuôn trào, buồn bã nói: "Ta phải đích thân chém cái đầu chó của Chu Thiệu."
Cao Ngạn và Trác Cuồng Sinh nghe được chán nản nhìn nhau, biết là nói ra lời phản đối gì, nàng cũng để ngoài tai. Nhưng vào tình thế mù mờ trước mắt, nếu đi lùng sục Chu Thiệu, hắn có thể đã cao chạy xa bay, tuyệt không phải hành vi khôn ngoan.
Cao Ngạn liếc Trác Cuồng Sinh ý bảo lão đi đi.
Trác Cuồng Sinh hiểu rõ liền nói: "Chỉ cần Thanh Nhã đề nghị, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ. Ta bây giờ phải đi chuẩn bị đây."
Nói rồi bỏ đi.
Cao Ngạn tiến tới trước Doãn Thanh Nhã, quỳ xuống nói: "Nhã nhi......"
Doãn Thanh Nhã ngắt lời: "Ngươi không cần khuyên ta, nói cũng không có tác dụng gì đâu. Ta nhất định phải vì sư phụ và Hác đại ca báo thù. Thậm chí nếu ngươi không đi với ta, một mình ta cũng đi."
Cao Ngạn cảm thấy đau đầu nói: "Nhã nhi còn nhớ ta vì nàng đi cầu khẩn Giang bang chủ, mong nàng ta buông tha chuyện Thiên thúc không?"
Doãn Thanh Nhã ngẩn ngơ hỏi: "Chuyện đó có quan hệ gì?"
Cao Ngạn thở dài: "Đương nhiên rất có quan hệ. Hai bên giao chiến, đều là bất chấp thủ đoạn, vào bất cứ lúc nào, cũng có thể nghĩ liệu có thực hiện kế nằm vùng được không. Chỉ cần có thể đả kích đối thủ một cách hữu hiệu sẽ được sử dụng. Nằm vùng đương nhiên khiến bên bị lừa vô cùng thống hận, nhưng bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi. Xét ở góc độ là người nhận mệnh lệnh của hắn, chẳng những không phải phản tặc, mà lại là đại công thần."
Doãn Thanh Nhã không vui hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì vậy?"
Cao Ngạn đáp: "Ta muốn nói Chu Thiệu chỉ là một con tép, kẻ đáng chết nhất tịnh không phải hắn, mà là Hoàn Huyền."
Doãn Thanh Nhã cả giận nói: "Nhưng nếu không phải Chu Thiệu bán đứng sư phụ, làm thế nào mà người ngộ hại được?"
Cao Ngạn đáp: "Thanh Nhã liệu có thể nhìn từ một góc độ khác được mà suy xét được không. Chu Thiệu chỉ là một tên Hồ Khiếu Thiên khác, là một bộ phận trong sách lược của địch nhân. Chúng ta không đáng vì hắn rồi cương quyết xuất binh mà làm rối loạn toàn cục."
Doãn Thanh Nhã tức giận nói: "Nói đi nói lại cũng là ngươi không muốn cùng đi với ta. Được rồi! Ta sẽ một mình tìm Chu Thiệu thanh toán."
Cao Ngạn đau lòng nói: "Đương nhiên không phải là như thế. Nếu Nhã nhi thật sự muốn đi, lẽ nào ta không đi cùng nàng."
Doãn Thanh Nhã nhìn gã hỏi: "Ngươi nhiều lời như vậy để làm gì?"
Cao Ngạn cười khổ: "Bởi vì ta không nghĩ cừu hận lại khiến Nhã nhi thay đổi hoàn toàn, ta cũng không muốn hai tay của nàng phải nhuốm máu."
Doãn Thanh Nhã ngây người ngẩn ngơ, lộ ra thần sắc suy tư.
Cao Ngạn lấy ống tay áo mà lau những giọt lệ đẫm đọng trên khóe mắt của nàng, mềm mỏng nói: "Nếu sư phụ và Hác đại ca của nàng linh thiêng biết được nhất định là không muốn thấy trong lòng Nhã nhi tràn ngập cừu hận. Tiểu Bạch Nhạn là con chim nhí nhảnh nhất cơ mà! Trời cao biển rộng, bất kể nàng bay lượn thế nào, cũng nên tận hưởng cuộc sống. Có như vậy sư phụ và Hác đại ca của nàng mới có thể ngậm cười nơi chín suối. Chúng ta đương nhiên không thể buông tha Hoàn Huyền, với Chu Thiệu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nhưng việc nhỏ không nhịn được thì sẽ phá hỏng đại mưu. Chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, không nên để các huynh đệ đi mạo hiểm. Bây giờ Kinh Châu quân không chiến mà lui, là tình huống lý tưởng nhất. Một ngày khi Lưu Dụ thống nhất phương Nam, huynh đệ Lưỡng Hồ và dân chúng mỗi người sẽ có cuộc sống an lạc, như thế sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ và Hác đại ca đối với nàng."
Doãn Thanh Nhã nghe vậy bắt đầu trầm mặc.
Cao Ngạn kiên quyết nói: "Nếu Nhã nhi vẫn muốn đi đuổi giết Chu Thiệu, Cao Ngạn ta tuyệt sẽ không chùn bước."
Doãn Thanh Nhã đột nhiên thả lỏng thân thể mềm mại, hai tay ôm lấy cổ Cao Ngạn, mặt dán chặt vào má gã, run giọng: "Cao Ngạn!"
Trái tim Cao Ngạn như tan ra thốt: "Nhã nhi! Ta sẽ vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì."
Doãn Thanh Nhã nói: "Chuyện gì người ta cũng sẽ nghe chàng."
Cao Ngạn nói: "Vậy đi hay không đi?"
Doãn Thanh Nhã cắn yêu vào vai của gã, nói: "Tiểu tử chết bầm! Mọi người đều nói nghe ngươi ba hoa thì tốt hơn hết là bỏ đi."
Cao Ngạn mừng rỡ, bắt đầu thấy ngứa ngáy, chỉ hận rõ rằng Trác Cuồng Sinh thực sự đang chờ đợi kết quả gã khuyên bảo Doãn Thanh Nhã. Nếu để sáng mai mới đến báo cáo cho lão Trác thì không hợp tình cũng chẳng hợp lí. Gã thầm than một hơi nói: "Đợi ta đi nói với lão Trác điên vài câu rồi sẽ quay lại bồi tiếp nàng."
Doãn Thanh Nhã thì thầm: "Nhã Nhi buồn ngủ rồi! Chỉ muốn ngủ một giấc cho đã."
Cao Ngạn ôm chặt lấy cả người nàng, đi đến chiếc giường xinh xắn của nàng, nghe thấy hai con tim đều đang đập thình thịch. Nhất thời trời đất như nghiêng ngả, chẳng biết nhân gian thế nào nữa.
Doãn Thanh Nhã mặc gã đặt mình lên giường, hai con mắt nửa khép nửa mở, ngọc dung giống như bị lửa đốt vừa đỏ vửa nóng, thần thái mê người đến cực điểm.
Cao Ngạn hôn lên môi thơm của nàng một cái, đắp mền cho nàng rồi nói: "Ta sẽ quay lại rất nhanh thôi."
Doãn Thanh Nhã lâng lâng "Ummm" một tiếng.
Cao Ngạn miễn cưỡng bỏ đi ra đến cửa khoang thuyền, đến trước cửa cắn răng thật mạnh, không đẩy cửa đi ra, mà cài then lại.
Chú thích:
+ Dịch thoáng ý theo nội dung chương.
* Sắc dục không làm mê muội con người mà chính con người tự mê hoặc mình.
Hết chương 543
~*~*~*~*~*~*~*~*~
← Hồi 542 | Hồi 544 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác