Vay nóng Homecredit

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 385

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 385: Động Cực Tiên Đan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Lazada

Yến Phi chạy nhanh lên đỉnh núi, đột nhiên dừng lại, nguyên lai đã tới mép vách núi, đúng lúc nhìn thấy cảnh đẹp mặt trời lặn của Biên Hoang tập từ ngoài ba mươi dặm.

Vẻ tĩnh lặng trang nghiêm bao phủ toàn bộ không gian bao la. Mặt trời đỏ chói giống như một chiếc lâu thuyền đang viễn hành dần dần bị đất bằng nhấn chìm. Dĩnh Thủy biến thành một luồng ánh sáng chói mắt, uốn lượn ngang qua mặt đất.

Sau khi vượt qua Hoàng Hà, chàng ngày đêm không nghỉ đi liền hai ngày đường, cuối cùng cũng về tới Biên Hoang tập, nhưng vì An Ngọc Tình nên chàng hiện tại đành đi ngang qua mà không vào, tới ngày mai mới có thể quay lại Biên Hoang tập.

Đèn trang trí của Dạ Oa Tử từ từ sáng lên, Cổ Chung Lâu đèn đuốc càng huy hoàng, giống như ngọn minh đăng chỉ đường trên vùng đất rộng hoang vu. Yến Phi có thể tưởng tượng ra tình cảnh náo nhiệt ở trong đó. Một vùng đất bình thường, mỗi ngày lại có biết bao nhiêu chuyện đang phát sinh và xảy ra, trong đó lại có biết bao nhiêu ảnh hưởng đến sự thịnh suy của thiên hạ?

Yến Phi cảm thấy Biên Hoang dưới mắt và chàng cùng chung vinh nhục, dù có chia cắt cũng không rời.

Biên Hoang tập dưới nỗ lực của Diệu Hưng và Mộ Dung Lân, sức phòng ngự căn bản đã được tăng cường, bất quá để chống lại sự công thành của hùng binh tung hoành vô địch ở phương Bắc do Mộ Dung Thùy xuất lĩnh hiển nhiên vẫn chưa đủ sức. Làm thế nào để bảo vệ Biên Hoang tập, thật sự là một vấn đề hao tổn tâm trí. Nếu như có Lưu Dụ ở đây, chàng sẽ không cần phải lo lắng, tiếc rằng Lưu Dụ khẳng định vẫn đang vùng vẫy cầu tồn ở phương Nam, không có cách nào phân thân.

Yến Phi ly khai vách núi cao, tiến về hướng của Thiên huyệt.

77:

Tại phòng chính của Thanh Khê Tiểu Trúc.

Lưu Dụ đang đối thoại cùng Tống Bi Phong vừa mới quay trở về.

Tống Bi Phong nói: "Đúng như chúng ta đoán, Tư Mã Đạo Tử tự mình nói với nhị thiếu gia là muốn kết thông gia, lại bị nhị thiếu gia đẩy sang đại tiểu thư, Tư mã Đạo Tử chỉ đành tạm thời xóa bỏ."

Lưu Dụ hỏi: "Với tác phong bá đạo của Tư Mã Đạo Tử lại không lập tức đến gặp đại tiểu thư sao?"

Tống Bi Phong nói: "Có lẽ hắn có tật giật mình, vì đã hại chết cốt nhục chí thân của đại tiểu thư nên không dám đối mặt với người. Đối với đại tiểu thư hắn cũng có một phần kính sợ, nghe đâu hắn thầm nói với tả hữu, nhìn thấy đại tiểu thư có điểm giống như nhìn thấy An công, đệ nói xem hắn trong tình huống như vậy có dám đi gặp đại tiểu thư không?"

Lưu Dụ toàn thân nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hỏi: "Tôn tiểu thư có biết việc này không?"

Tống Bi Phong đáp: "Là ta tự mình đem tin tức này nói với nàng. Ta mềm lòng rồi, không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bực không vui của nàng. Nàng nghe xong rất vui mừng, còn hỏi ta có phải là diệu kế do đệ nghĩ ra không."

Lưu Dụ hỏi: "Huynh trả lời nàng thế nào?"

Tống Bi Phong nói: "Ta đành phải lập lờ cho qua, nói là do chúng ta nghĩ ra. Đệ thật sự không nên gặp tôn tiểu thư nữa, nàng đối với đệ đích xác là đã có cảm tình. Nàng nói với ta, lúc gặp đệ thì lại nhớ đến cha nàng, có thể nhận thấy đệ trong mắt nàng thế nào cũng là anh vũ bất phàm."

Lưu Dụ cười khổ nói: "Minh bạch rồi!"

Lúc này Đồ Phụng Ta đã quay lại, sau khi ngồi xuống uống hai ngụm trà liền nói: "Tiệm gạo đã triệt dời toàn bộ những trạm gác ngầm lẫn công khai, theo ta suy đoán Lư Tuần chắc đã nghe được phong phanh nên tìm nơi khác để ẩn thân."

Lưu Dụ đau đầu nói: "Lư Tuần thủy chung vẫn là kẻ khó nắm bắt, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào làm rối loạn trận thế của chúng ta, ảnh hưởng đến hành động thủ tiêu Can Quy."

Tống Bi Phong nói: "Sợ nhất là hắn bắt được tin tức về cuộc tụ hợp ở Hoài Nguyệt lâu vào chiều mai, như vậy thì thật là gay go."

Đồ Phụng Tam nói: "Khả năng này rất nhỏ, trừ phi Can Quy và Lư Tuần ở trong bóng tối ngầm thông đồng với nhau, Lư Tuần mới có thể biết được chuyện bí mật này. Nhưng Lư Tuần căn bản không có khả năng tiếp xúc với Can Quy, hơn nữa còn thêm chướng ngại yêu nữ Nhậm Thanh Thị cho nên nhất định là không thể."

Lư Dụ gật đầu nói: "Lẽ ra là như vậy!"

Đồ Phụng Tam nói: "Mấy ngày nay ta nhất mực suy tư, nghĩ tới mỗi khả năng có thể khiến cho chúng ta gặp thất bại. Trong đó có một khả năng có liên quan đến Trần công công."

Lưu Dụ và Tống Bi Phong đồng thời biến sắc, cùng thất thanh: "Trần công công?"

Đồ Phụng Tam nói: "Ta vẫn còn trong giai đoạn hoài nghi, cũng có thể là ta đa nghi, Lư Tuần hôm đó ở ngoài cửa lớn Vương phủ bất ngờ tập kích các ngươi, nhất định không chỉ đơn giản là tình cờ chạm mặt như vậy."

Lưu Dụ chấn động nói: "Ý ngươi là Trần công công ngầm đưa tin tức cho Lư Tuần."

Tống Bi Phong hít một hơi khí lạnh, nói: "Hi vọng không phải là như vậy! Nếu là như thế chỗ này của chúng ta không thể nói là bí mật."

Đồ Phụng Tam nói: "Nghi ngờ của ta tịnh không phải là không có đạo lý, nhìn bề ngoài, hành động ám sát đó của Lư Tuần là đối với Tư Mã Đạo Tử hoặc Tư Mã Nguyên Hiển, nhưng kỳ thật như thế lại là không hợp lý. Người mà hiện tại Tôn Ân cố kị nhất phải là Lưu gia của chúng ta, sau đó là Lưu Lao Chi hoặc Hoàn Huyền, nhất định không phải cha con Tư Mã Đạo Tử. Chúng ta thử tưởng tượng xem! Giết chết Tư Mã Đạo Tử đối với Thiên Sư quân có chỗ nào tốt, Tư Mã hoàng triều giờ chỉ còn hư danh, Lưu Lao Chi vì thế mà lớn mạnh, thậm chí khống chế cả triều chính, điều này đối với Thiên Sư quân có chỗ nào tốt chứ?"

Lưu Dụ nói: "Cách nghĩ lúc đầu của ta là hắn đang dò xét ở ngoài cửa Lang Nha Vương phủ, nghe thấy ta và Tư Mã Nguyên Hiển ở trong xe nói chuyện, cho nên liền nắm lấy cơ hội, đột nhiên hạ sát thủ."

Đồ Phụng Tam nói: "Khả năng này là không lớn, trừ phi Lư Tuần có thể tiếp cận được xe ngựa của các người, cho dù Lư Tuần luyện thành Hoàng Thiên đại pháp nhưng phải nghe lén cuộc đối thoại trong xe đang bôn hành vẫn là không có khả năng."

Sắc mặt Tống Bi Phong biến thành rất khó coi, trầm giọng nói: "Nếu nói như vậy, Lư Tuần đã nắm bắt được tin tức chính xác, cố ý mai phục ngoài cửa Lang Nha Vương phủ, rắp tâm ám sát tiểu Dụ."

Đồ Phụng Tam nói: "Cách giải thích này là hợp lý nhất. Mấy ngày nay ta phái người ngày đêm không ngừng giám sát vùng lân cận tiệm gạo nhưng không phát hiện được bóng dáng của Lư Tuần. Tới tối qua lại rút đi toàn bộ những trạm gác ngầm ở tiệm gạo, hiển nhiên là Lư Tuần đã có được tin tức, nhưng vì không muốn để người khác nghi ngờ, cho nên đợi quá hai ngày mới chịu rút đi."

Tống Bi Phong nói: "Nếu như Trần công công là người của Tôn Ân, tại sao lại ngồi nhìn Cô Thiên Thu bại vong?"

Đồ Phụng Tam nói: "Trần công công không thể không để cho Cô Thiên Thu hy sinh, bởi vì Cô Thiên Thu không còn giá trị lợi dụng nữa."

Lưu Dụ nói: "Nếu Trần công công thật sự có quan hệ với Tôn Ân, chúng ta còn có bí mật quân cơ nào đáng tin nữa chứ?"

Đồ Phụng Tam nói: "Ta hoài nghi Trần công công tịnh không phải bắt đầu từ ngày hôm nay. Lão tùy miệng nói ra Lư Tuần đã luyện thành Hoàng Thiên đại pháp, hiển nhiên là sớm đã biết chuyện này, điều đó đủ để ta bắt đầu nghi ngờ. Dựa vào niên kỷ và võ công mà đánh giá, Trần công công nếu có quan hệ với Tôn Ân, chắc phải là loại quan hệ sư huynh đệ ngang hàng, còn vì sao lão biến thành thái giám thì có lẽ chỉ Tư Mã Đạo Tử mới biết."

Lưu Dụ hỏi: "Ta có nên trực tiếp nói cho Tư Mã Đạo Tử biết không?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Đó là biện pháp tốt nhất lại cũng là cách làm ngu xuẩn nhất. Bởi vì ngươi phải thuyết phục Tư Mã Đạo Tử, đầu tiên phải phí lời giải thích, vì sao ngươi có thể là mục tiêu hàng đầu mà Lư Tuần muốn ám sát. Ví dụ như Lư Tuần vì ngươi có tài dụng binh như thần mà đâm ra cố kỵ, hay đại loại như ngươi là chân mệnh thiên tử trong lòng quân dân Nam phương. Mà lần này lại là từ chính miệng ngươi nói ra, ngươi nói xem Tư Mã Đạo Tử sẽ nghĩ như thế nào?"

Tống Bi Phong hỏi: "Vậy thì có biện pháp nào nữa? Chúng ta còn phải nhờ cậy vào hắn để đối phó với Can Quy."

Đồ Phụng Tam nói: "Chúng ta trước hết phải tìm hiểu thật rõ ràng, Lư Tuần có thật muốn giết Can Quy hay không?"

Lưu Dụ nói: "Điều này là đương nhiên, nếu Lư Tuần có thể giết Can Quy trước rồi sau đó giết ta, có thể xem như là thắng lợi trở về, còn Thiên Sư quân thì lập tức uy thế đại chấn, quân tâm phấn khởi."

Đồ Phụng Tam nói: "Cho nên chúng ta có thể y kế mà làm, giết Can Quy trước, sẽ không phải gặp sự cố, vấn đề chỉ có thể phát sinh sau khi giết chết Can Quy, nói không chừng chúng ta còn có thể có cơ hội đối phó với Lư Tuần, một hòn đá ném chết hai con chim."

Lưu Dụ hỏi: "Ngươi cho rằng Can Quy sẽ hạ thủ với ta ở chỗ nào?"

Đồ Phụng Tam trả lời: "Nơi tốt nhất để tiến hành ám sát, không gì tốt hơn là ở trong nước, nếu có thể tiến hành hạ độc ngươi trong yến tiệc thì càng mười phần chắc chín. Nữ nhân của Can Quy rất giỏi dụng độc, hắn cũng khỏi phải tìm đâu xa, ngay trong đám thủ hạ cũng có cao thủ dụng độc của Tiếu gia. Còn như để làm cho thuyền của Vương Hoằng nhanh chóng chìm xuống, chỉ cần là người có một chút tay nghề giang hồ cũng có thể dễ dàng làm được. Cho nên nếu ngươi không có tâm đề phòng, hành động ám sát lần này của Can Quy khẳng định có thể thành công. Đó gọi là 'hữu tâm toán vô tâm', hiện tại đương nhiên đã lại là chuyện khác."

Tống Bi Phong hỏi: "Còn Lư Tuần có thể gây khó dễ ở chỗ nào?"

Đồ Phụng Tam cười khổ đáp: "Đương nhiên cũng là trong nước, ở tình huống địch ta khó phân đó, người nào chuẩn bị đầy đủ, người đó càng có thể chiếm được thượng phong. Khi chúng ta thủ tiêu Can Quy thành công, sau khi lực chiến thì cũng là lúc sức cùng lực kiệt, Lư Tuần dưới sự phối hợp với Trần công công đột nhiên tập kích, có lẽ chỉ có hạng cao thủ như Yến Phi mới có hy vọng sống sót, ba người chúng ta đều không thể."

Tống Bi Phong nói: "Đó là nếu như Trần công công đích thực là nội ứng của Thiên Sư quân trong Tư Mã Vương phủ."

Đồ Phụng Tam nói: "Khả năng này là rất lớn. Đây là tác phong làm việc của ta, tuyệt đối không thể để sơ suất bất cứ một nhân tố nào có thể dẫn đến thất bại."

Lưu Dụ hỏi: "Chúng ta có khả năng đồng thời giải quyết thỏa đáng hai việc này không?"

Đồ Phụng Tam nói: "Đấy là phải xem thực lực của Tư Mã Nguyên Hiển, nhưng phải nói khéo thế nào để cho hắn ngay cả cha mình và Trần công công cũng nói dối thì tịnh không phải là dễ."

Tư Mã Đạo Tử đã biết về cuộc gặp gỡ ở Hoài Nguyệt lâu vào chiều mai, chắc chắn cũng nhận thấy rằng đây là cái bẫy mà Can Quy dày công bố trí, cho nên sẽ hạ lệnh cho Tư Mã Nguyên Hiển toàn lực giúp đỡ bọn họ.

Tống Bi Phong nói: "Sự tình càng làm càng lớn ra, không thông tri cho Vương Hoằng, xong việc hắn sẽ cho rằng chúng ta không phải là bằng hữu."

Đồ Phụng Tam hỏi Lưu Dụ: "Ngươi thấy thế nào?"

Lưu Dụ biết hắn đẩy trách nhiệm sang người mình, càng minh bạch tâm tình của hắn cho rằng có thể hy sinh Vương Hoằng, nhưng bản thân Lưu Dụ lại không phải là loại người như vậy, thở dài đáp: "Dưới tình huống như thế này, nếu không biết rõ sự tình, người của hắn nhất định sẽ gặp thương vong nặng nề, Vương Hoằng cũng khó giữ được tiểu mệnh. Xem ra nên dặn dò hắn trước, tốt nhất là đổi người của hắn cho người của chúng ta, trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn."

Đồ Phụng Tam cười nói: "Mọi việc tuân theo sự phân phó của Lưu gia. Lần này tốt nhất là ngoài ba người chúng ta ra, còn lại toàn bộ là người của Tư mã Nguyên Hiển, đây là cách làm thông minh nhất."

Lưu Dụ gật đầu đồng ý, nói: "Tư Mã Nguyên Hiển chắc sắp tới rồi, hành động ám sát ngược lại này trước lúc tối hậu chỉ nên bàn bạc bí mật."

77:

Ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao trên vòm trời đen thẳm khiến người ta phải động lòng, Thiên huyệt an tĩnh nằm trong lòng dãy núi, tựa như đã ngủ say, lại như không thèm quan tâm đến chuyện thế gian. Nó đại diện cho một bí mật kinh thiên động địa, đại diện cho một bí mật đã lưu lại dấu vết không thể phai mờ.

An Ngọc Tình đứng cạnh mép Thiên huyệt, khi Yến Phi xuất hiện ở phía bên kia, nàng lập tức sinh ra cảm giác, nhìn về phía chàng. Cho dù cách xa hơn mười trượng, lại là trong đêm tối, Yến Phi vẫn thấy được đôi mắt thần bí của nàng lấp lánh dị quang.

Chàng rõ ràng cảm thấy An Ngọc Tình đã đổi khác, nhưng lại không thể nắm bắt cụ thể nàng đã thanh đổi ở chỗ nào. Có lẽ những đặc chất trước kia của nàng đều đã đặc sắc hơn, biến thành thần bí hơn, siêu thoát hơn, điềm tĩnh hơn và đặc biệt hơn. Rốt cục trên người nàng đã phát sinh chuyện gì? Vì sao nàng có thể khiến cho bản thân mình sinh ra cảm ứng đối với nàng. Hít thở vài lần, Yến Phi đi đến cạnh nàng.

Đôi mắt xinh đẹp của An Ngọc Tình vẫn chăm chú nhìn Thiên huyệt, nhìn từ góc độ của Yến Phi, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của nàng như sông núi trập trùng, cũng chỉ có đôi bàn tay khéo léo của của tạo hóa mới có thể khắc họa nên những đường nét mỹ lệ kinh tâm động phách đến như vậy. Lão thiên gia thật không công bằng, vì sao đối với một số người lại ưu đãi như vậy? Vẻ mỹ lệ của nàng tuy khác với Kỷ Thiên Thiên nhưng đều chấn động lòng người, nếu như Kỷ Thiên Thiên là mặt trời rực rỡ trên cao, nàng lại là mặt trăng ngọc bích trong khe sâu.

Nàng thật sự đã thay đổi, cơ mặt trở nên sáng lóng lánh, nhãn thần càng thâm thúy khó đoán hơn, với linh ứng của Yến Phi vẫn nhất thời không có cách nào nắm bắt dược độ nông sâu của nàng. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

"Huynh tới rồi!"

Yến Phi hỏi: "Nàng liên tục kêu gọi ta ư?"

An Ngọc Tình điềm đạm đáp: "Ta đã quanh quẩn ở chỗ này hai ngày ba đêm, lúc nào cũng nghĩ tới huynh. Lúc ban ngày đều không ngừng có người đến đây tham quan, ta đành phải ẩn tránh. Nhưng ta biết huynh đang chạy tới chỗ này, cho nên mới một mực đợi huynh."

Yến Phi nghe thấy thanh âm động lòng người của nàng, không biết có phải là đã chịu ảnh hưởng của nàng hay không mà tâm linh trở nên an hòa, trong gió nhẹ hây hây thổi, sinh ra cảm giác cho dù đứng ở điểm tận cùng của thiên địa, cũng sẽ không thấy phiền muộn chút nào.

Chàng nói: "Trên người cô nương đã phát sinh điều gì đó rất kì diệu."

Ngọc dung của An Ngọc Tình vẫn tĩnh lặng như nước, khe khẽ nói: "Huynh muốn biết sao? Để ta nói cho huynh nghe! Chiều hôm đó ở đây đã phát sinh một tiếng nổ lớn chấn động cả Biên Hoang, khiến cho Ngọa Phật tự biến thành tro bụi, chỉ lưu lại một hố sâu trước mắt, ta biết rằng đã phát sanh một chuyện hết sức không tầm thường. Vì vậy mà vội vàng trở về nhà, báo cáo với gia phụ chuyện này."

Yến Phi nói: "Ta hiểu được tâm tình của cô nương lúc đó."

An Ngọc Tình nói: "Lúc đó ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đồng thời trong lòng sinh ra một loại hứng thú không có cách nào nói ra, huynh thật sự minh bạch chứ?"

Yến Phi đáp: "Ta thật sự minh bạch."

An Ngọc Tình nói: "Huynh chắc hiểu rõ gia phụ là người thế nào, ông suốt đời trầm mê đa đạo, cả ngày chỉ lo tìm thuốc luyện đan, cắm đầu vào lô đỉnh chi thuật. Tuy được tiếng là Đan Vương, lại cả vợ con cũng không ngó ngàng tới, đến cuối cùng thì mắc phải sai lầm, luyện mà không suy nghĩ, nếu không có huynh ra tay tương cứu, ông không biết vẫn còn hồ đồ đến tận khi nào?"

Yến Phi hỏi: "Hiện tại ông ấy và mẹ nàng hòa hảo như trước rồi chứ?"

An Ngọc Tình vẫn không ngước lên nhìn chàng, chỉ chăm chú nhìn Thiên huyệt, từ từ trả lời: "Không những trở lại tốt như xưa mà còn thân thiết hơn trước, ta thật sự rất cảm kích huynh."

Mục quang của Yến Phi chiếu xuống Thiên huyệt, mỉm cười hỏi: "Cha nàng có từ bỏ luyện đan hay không?"

An Ngọc Tình đáp: "Hoàn toàn ngược lại, ông quay về nhà không lâu, liền khai lò luyện cái ông cho là bước cuối cùng chính là ‘Động Cực đan'. Mẹ lần này không những không tức giận, còn giúp ông các việc lặt vặt trong chuyện chuẩn bị luyện đan, có lẽ là muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này cho ông. Chàng có biết hàm ý chân chính của hai chữ ‘Động Cực’ này không? Đó chính là khai mở Tiên môn, phá không mà đi."

Yến Phi nói: "Nói như vậy, nếu như lệnh tôn có thể luyện thành loại đan ấy, sau khi uống vào có thể thành tiên rồi. Mẹ nàng sao có thể đồng ý cho ông ấy làm như vậy, ông lại nhẫn tâm buông bỏ mẹ nàng sao?"

An Ngọc Tình nói: "Sao có chuyện dễ dàng như vậy? Mẹ căn bản không tin, có lẽ cha cũng bán tính bán nghi. Bất quá cha đã ham mê luyện đan đến thành si dại, nếu không thử thì lại ăn ngủ không yên."

Yến Phi là người đầu tiên không tin, bất luận uống tiên đan linh dược gì đi nữa, hiệu quả tốt nhất cũng chỉ là biến hóa thể chất và cải biến trạng thái tình thần, đối với khả năng phá không mà đi không hề có quan hệ trực tiếp. Nếu không cha của Ni Huệ Huy, sư phó của An Thế Thanh đã không phải ôm hận mà chết.

An Ngọc Tình nói tiếp: "Lúc ta về đến nhà, cha vừa luyện thành 'Động Cực đan', tắm rửa thay quần áo, trai giới ba ngày, chuẩn bị uống vào."

Yến Phi hỏi: "Ông ấy không sợ lại xảy ra tình trạng hỗn loạn hay sao?"

An Ngọc Tình đáp: "Lần này ông mười phần tin tưởng, tự tin đã chế phục được tình huống vì quá lạnh mà sinh ra thủy độc. Mẹ cũng tin rằng đan này tuy không thể biến ông thành tiên thành đạo, nhưng chắc có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, cho nên không nói đến nửa lời."

Yến Phi nhớ tới "Đan Kiếp" mà vẫn còn thấy sợ hãi, nhất thời im lặng.

An Ngọc Tình cuối cùng cũng nhìn chàng, nhãn thần hai người tiếp xúc, Yến Phi tâm thần chấn động. Nhãn thân của mĩ nữ nầy rõ ràng đã thay đổi, cảm giác không thể đoán biết và chỉ tăng chứ không giảm. Có sức hấp dẫn nhất là sự an tĩnh bình hòa ở bên trong còn vượt trội hơn tất cả thế tục, tựa như hai đầm sâu vô đáy, tách biệt với sự phiền nhiễu bên ngoài của nhân thế.

Khóe miệng nàng khẽ lộ nét cười, ôn nhu nói: "Ta đem tiền nhân hậu quả mà ta biết có liên quan đến Thiên huyệt nói cho cha, ngươi biết ông có phản ứng gì không, nói câu gì không?"

Yến Phi đáp: "Nếu ta là ông ấy, sẽ rất ngạc nhiên."

An Ngọc Tình lắc đầu nói: "Phản ứng của ông so với những gì huynh nghĩ còn mãnh liệt hơn nhiều. Ông nghe xong cả người nhảy lên đỉnh của đan phòng, rồi nhảy xuống khóc to: 'Mẹ của ta ơi! Nguyên lai là thật’."

Yến Phi bật cười: "Đây là lần đầu tiên ta nghe cô nương nói tục, cảm giác mới mẻ phi thường, ta hiểu nỗi khổ tâm của cô nương, không thuật đúng những lời này thì khẳng định là không được sinh động. Mẹ nó chứ! Chẳng lẽ lệnh tôn một mực không tin tam bội hợp nhất, thật sự có thể khai mở Tiên môn sao?"

An Ngọc Tính bình tĩnh nói: "Ông không những bán tính bán nghi đối với chuyện tam bội hợp nhất có thể mở được Tiên môn hay không, thậm chí là có thể thành tiên thành đạo hay không cũng mang thái độ hoài nghi. Khi ông nói với ta tam bội hợp nhất mới có thể có dị tượng Thiên huyệt, ta cũng bán tính bán nghi. Nhưng hiện tại Yến huynh nói như vậy, đó không chỉ là tam bội hợp nhất mà còn có liên quan trực tiếp đến Yến huynh, đúng không?"

Yến Phi nói: "Quả đúng là như vậy, ta cũng không định giấu giếm cô nương chuyện này."

An Ngọc Tình mỉm cười ngọt ngào, nói: "Cảm ơn huynh." Mục quang lại tiếp túc nhìn vào Thiên huyệt, ung dung nói: "Cha tự nhốt mình trong đan phòng trầm tư cả đêm, tới ngày hôm sau mới tìm mẹ đến nói chuyện. Sau đó lại gọi ta vào, quyết định cho ta uống 'Động Cực đan', còn nói tiên duyên chỉ có một, làm cha mẹ thì đương nhiên muốn lưu lại thứ gì đó tốt nhất cho nữ nhi của mình. Trước đây không biết có tồn tại tiên giới hay không, cát hung khó lường, mới không dám có ý nghĩ này, hiện tại tất cả đều đã khác rồi."

Yến Phi nghe mà lạnh cả tóc gáy, chẳng trách An Ngọc Tình có biến hóa lớn như vậy, nguyên lai là đã uống viên linh đan cuối cùng được tinh chế bởi tâm huyết cả đời của Đan Vương An Thế Thanh.

Hết chương 385

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-586)


<