Vay nóng Tima

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 154

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 154: Thủ Nhất Chi Gian
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Lazada

Mã xa tiếp tục di chuyển, dong duổi trên con đường dốc, nếu giữ nguyên phương hướng, sẽ đi về Dĩnh Thuỷ.

Kỷ Thiên Thiên từ từ mở to đôi mắt diễm lệ, cùng Tiểu Thi ngắm cảnh qua song cửa.

Bên ngoài toàn một màu đen, ẩn chứa nhiều điều kỳ bí, âm u.

Kỷ Thiên Thiên ngả hẳn người vào lưng ghế, hoa dung ảm đạm.

Tiểu Thi thất kinh, nắm lấy tay nàng kêu lên: 'Tiểu thư!'

Kỷ Thiên Thiên vẻ như lực tận khí đoạn miễn cưỡng nói: 'Thi Thi hãy quay lại phía sau quan sát rồi nói lại cho ta tình huống hiện thời. '

Tiểu Thi y lời, thò đầu ra ngoài mã xa, báo cáo: 'Xa đội tiếp tục đi về phía trước, chỉ có xe bọn ta là tách ra khỏi đoàn. '

Kỷ Thiên Thiên hỏi: 'Ngươi nhìn rõ như vậy là vì xe bọn ta ở trên cao, thế còn xa đội đã thắp đèn lên rồi phải không?'

Tiểu Thi gật đầu nói: 'Tiểu thư nói đúng, nếu ở nơi bình địa, bọn ta lại bị kỵ binh bao vây, thật khó mà nhìn rõ được. '

Kỷ Thiên Thiên nói: 'Đúng rồi!'

Tiểu Thi trở lại chỗ ngồi, phát giác Kỷ Thiên Thiên sắc diện nặng nề, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, nhất thời không biết phải làm gì.

Mã xa đã lên tới đỉnh đồi, chuẩn bị đi xuống sườn bên kia, dòng Dĩnh Thuỷ đã ở phía trước mặt.

Kỷ Thiên Thiên than: "Ài! Mộ Dung Thuỳ quỷ kế đa đoan, chỉ sợ Yến lang không cẩn thận trúng kế của hắn!'

Tiểu Thi sợ hãi hỏi: "Phải làm thế nào?'

Kỷ Thiên Thiên nói: 'Ta thấy Mộ Dung Thuỳ muốn bọn ta đi về phương bắc bằng xe lại có nhiều mã xa hoa lệ, thực ra ta đã đoán là một cái bẫy. Nếu ta đoán không nhầm ngoài mã xa chở bọn ta còn có một mã xa khác, hình dáng kiểu cách giống hệt như vậy làm cho thật giả khó phân, thực tế bọn ta sẽ đi bằng thuyền bắc thượng, và địch nhân sẽ lưu lại bắc trạm. Ôi! Ta mệt quá!'

Tiểu Thi chạm nhẹ vào người Kỷ Thiên Thiên, sợ đến rơi nước mắt hỏi: 'Tiểu thư! Bọn ta sẽ không sao chứ?'

Kỷ Thiên Thiên ngả đầu vào vai nàng ôn nhu nói: 'Không phải sợ, ta phải ngủ một giấc thật say. Hy vọng khi tỉnh dậy đúng lúc, để còn thông tri cho Yến lang về gian kế của Mộ Dung Thuỳ. '

Mã xa từ từ dừng lại.

Bên ngoài kỵ binh tản ra bốn phía phòng thủ.

Hai tay Kỷ Thiên Thiên vô lực buông thõng, trông nàng như người chết, yếu ớt nhắm mắt như ngủ, bỗng chốc ngất đi.

Tiểu Thi chìm trong cảm giác sợ hãi, tựa như thân hãm giữa bầy mãnh thú hung hãn, cảm giác bơ vơ cô độc khôn tả.

Có tiếng bước chân vọng lại.

Không đầy một khắc sau, tiếng Mộ Dung Thuỳ vang lên bên ngoài mã xa: 'Để miễn cho Thiên Thiên tiểu thư khó nhọc trên đường, trẫm đặc biệt an bài cho tiểu thư lên thuyền bắc thượng, trên đường còn hân thưởng phong cảnh tuyệt mỹ hai bên bờ. Thỉnh tiểu thư xuống xe. '

Tiểu Thi run giọng nói: ' Tiểu thư người đã ngủ rồi."

Đèn được thắp lên, cửa xe mở ra.

Mộ Dung Thuỳ tiến gần mã xa, hướng đến Tiểu Thi nở nụ cười thân thiện, rồi lướt mục quang về phía Kỷ Thiên Thiên, nhãn thần hiển lộ vẻ thâm tình vô hạn, thần sắc thập phần chân tình. Y lên tiếng tự trách: 'Đúng là ta không tốt, thực hiện cầm chế đường đột giai nhân, may mà mọi chuyện đã qua!'

Tiểu Thi hoàn toàn chẳng hiểu ý tứ câu nói sau cùng của y.

Mộ Dung Thuỳ hướng đến nàng nói: 'Thỉnh Tiểu Thi cô nương xuống xe. '

Tiểu Thi khẩn trương:' Tiểu thư cần có người chiếu cố. '

Mộ Dung Thuỳ nhẹ nhàng nói: 'Tiểu Thi cô nương cứ yên tâm."

Tiểu Thi đành phải xuống xe, phát giác bên bờ Dĩnh Thuỷ, ba chiếc thuyền buồm hạng trung đang đậu gần nhau.

Hai người lính Tiên Ti tiến đến trước mặt Tiểu Thi, khách khí thi lễ và nói: "Thỉnh cô nương đi cùng bọn ta."

Tiểu Thi quay đầu nhìn vào trong xe, phát giác trong xe không còn ai.

Trên đường đến Dĩnh Thuỷ, thấy Mộ Dung Thuỳ dáng vẻ uy vũ ánh mắt nghiêm nghị, ôm ngang người Kỷ Thiên Thiên, đứng giừa hai cột buồm.

Tiểu Thi thương cảm gọi: 'Tiểu thư!'

Vội chạy lên thuyền, hai binh sĩ cũng dời bước lên thuyền buồm, chuẩn bị căng buồm lên đường dời đi.

Thời khắc này nàng hốt nhiên minh bạch ẩn ý câu nói vừa rồi của Mộ Dung Thuỳ, kể cả Mộ Dung Thuỳ giải khai cầm chế đối với Kỷ Thiên Thiên thì Kỷ Thiên Thiên cũng vô phương trốn thoát hoặc tự tận.

= = = = = = = = =

Yến Phi toàn lực phi hành, cước trình chàng gần như lướt trên mặt đất. Chàng không hề phí lực thi triển thân pháp, tinh thần hoà nhập với thiên địa cây cỏ, trong lòng mửng rỡ khôn xiết.

Bầu trời đêm mênh mông cao vời vợi, ánh hoàng kim tận mãi trên cao toả xuống dưới đất, Khâu Nguyên Lâm hoang dã trải dài vô tận, chàng ngự khí phi hành cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến tâm trạng nặng nề trước đó.

Chàng nhất mực tin tưởng bản thân có thể cản trở địch nhân trước khi tiến nhập mộc trại do Hoàng Hà bang kiến lập. Chàng có mặt cách mộc trại nửa dặm tiềm nhập bên bờ Dĩnh Hà âm thầm mai phục, tìm cơ hội tập kích địch nhân, phá mã xa giải cứu chủ tì Thiên Thiên. Sau đó lợi dụng phù mộc chuẩn bị sẵn bên bờ Dĩnh Thuỷ, chạy được qua bờ đối ngạn là đại công cáo thành.

Kim đan đại pháp trong nội thể chuyển động không ngừng, trọng lượng cơ thể chàng nhanh chóng giảm xuống mức thấp nhất mang đến cho chàng một cảm giác kì dị. Tâm thần không ngừng bay bổng biến hoá, dường như thiên địa hoà nhập bản thân thành một thể tự mình chuyển động, chàng hầu như quên hết mọi thứ, trừ Kỷ Thiên Thiên.

= = = = = = = = = = = = =

Lưu Dụ bước ra khỏi cửa, trong lòng phát sinh cảnh giác, dừng lại giới bị.

Thanh âm của Nhậm Thanh Thị từ phía sau vọng lại: ' Lưu đại nhân định bỏ đi ư? Không phải muốn quay lại Biên Hoang Tập tìm chết đấy chứ?'

Lưu Dụ trong lòng than khổ, biết rằng không dễ thoát khỏi ác nữ, ví thử thị nắm được gã dự định cùng Vương Đạm Chân bỏ trốn, khẳng định thị sẽ toàn lực cản trở. Nhân vi tự kỷ, thị không thể nào bỏ qua cơ hội này.

Lưu Dụ vờ như không có chuyện gì chuyển người quay lại, mắt thấy thân hình quyến rũ, thầm khen đúng là vưu vật trời sinh.

Nhậm Thanh Thị tóc dài tha thướt, bộ dạ hành y bó chặt lấy thân thể ẩn ẩn hiện hiện khêu gợi thị tuyến của người, từ sau đi tới dáng vẻ dụ hoặc. Cùng đến với nàng là nụ cười, như một bức tranh toàn mỹ thật không bút nào tả xiết.

Nghĩ lại qúa trình thân mật với nàng, cũng như cùng nhau hợp tác vượt qua cuộc chiến sinh tử, trong lòng gã có cảm giác thật khác biệt.

Lưu Dụ sắc diện trầm xuống, tỏ vẻ không vui nói: 'Ta không muốn ngươi đến tìm ta. Ngươi phải biết nếu có người biết ngươi đến gặp ta, ta chết chắc."

Nhậm Thanh Thị nở nụ cười như hoa làm hắn không chống cự được, áp nhẹ vào má gã nhạt giọng thốt: 'Nếu Tạ Huyền không thụ thương, Tống Bi Phong chưa hoàn toàn hồi phục, ta đích xác không dám đến. Hiện tại.... ài! Trừ ngươi Lưu Dụ ra, ai có thể phát hiện hành tung của ta? Bọn ta chẳng phải bạn bè sao? Ngươi không biết là bỏ đi sẽ rât hung hiểm không? Có thể nói chuyện để giảm bớt ưu phiền không?"

Lưu Dụ ngấm ngầm kinh hãi, biết là nếu không bất chấp thủ đoạn thì không thể thoát khỏi nàng, mà chỉ còn ít thời thần nữa là đến giờ ước hẹn. Gã cảm thấy bất nhẫn nếu để Vương Đạm Chân phải ngóng đợi.

Lộ vẻ cay đắng nói: 'Nàng quyết định làm như thế nào cũng được. Ta nhất quyết không can dự. Giờ ta chỉ muốn lập tức ly khai, trốn đến thâm sơn cùng cốc, sống cuộc đời tiều phu. '

Nhậm Thanh Thị song mục chiếu lên nửa trên người gã, hốt nhiên cười lạnh, giận dữ nói: 'Đây là khí độ đại trượng phu đấy à? Ngươi đừng tưởng người ta chỉ quản chuyện không quản ngươi! Ta chỉ cần nói ra, ngươi không thừa nhận đúng sai cũng không thể biện bạch. '

Lưu Dụ đi ra cửa ngồi xuống, trầm giọng thốt: 'Ngươi có biết Tạ Huyền không còn xem ta là người kế thừa, điều ta trở về dưới trướng Lưu Lao Chi chứ?'

Nhậm Thanh Thị cong gối ngồi xuống, đôi mắt tuyệt đẹp sáng ngời liếc gã nói: 'Ngốc ạ! Ấy là Tạ Huyền biết không còn sống bao lâu nữa, vì tránh hoạ cho ngươi nên mới an bài như vậy, muốn Lưu Lao Chi bảo hộ ngươi. Lưu Lao Chi đích thị dã tâm rất lớn, Tạ Huyền chuyển ngươi sang chỗ y, làm uy thế của y vượt hẳn Hà Khiêm. Như vậy Lưu Lao Chi tuyệt sẽ không hãm hại ngươi. Minh bạch chưa?'

Lưu Dụ nghe xong trong đầu chợt ngộ, đạo lí thật đơn giản, người ta lo cho bản thân gã, có lẽ đường hướng như vậy chính là tâm ý Tạ Huyền. Đương nhiên trước đó gã cũng đoán được như vậy, nhưng gã do dính vào chuyện luyến ái với Vương Đạm Chân nên trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi cách để trốn tránh trách nhiệm. Bất quá vì tình yêu nồng thắm, Lưu Dụ gã tuyệt không thể từ bỏ hẹn ước với Vương Đạm Chân.

Nhậm Thanh Thị liếc gã cau mày hỏi: 'Ngươi đang nghĩ gì vậy? Thật ra ngươi đã biết những điều ta nói phải không Lưu Dụ?'

Lưu Dụ lấy lại khí thế trừng trừng nhìn ả, trong lòng suy nghĩ làm sao đuổi cổ ả đi. Đoạn nói: ‘Suy nghĩ của ngươi đơn giản là quá lạc quan, kể cả Tạ Huyền để Lưu Lao Chi nắm quyền thống lĩnh Bắc Phủ Binh, thanh thế và tài trí của ông ta kém xa Tạ Huyền, khó mà áp chế được Tư Mã Đạo Tử. Một khi ông ta nắm quyền thế trong tay, ta lại bị thất thế, sự hy sinh của ta đúng là chỉ mang lại hảo sự cho đối phương. Ngươi bảo làm sao Mạn Diệu có thể nói tốt về một gã tiểu binh như ta trước mặt Tư Mã Diệu?'

Nhậm Thanh Thị bộ ngực phập phồng mỉm cười nói: ' Mị hoặc nam nhân là sở trường của Mạn Diệu, bà ta không cần phải trực tiếp nói tốt về ngươi, tránh gây nghi ngờ. Tư Mã Diệu là người ngu dốt mềm yếu, giao hết quyền vị cho người khác khẩn trương hưởng lạc, bị Mạn Diệu đánh thuốc, uý kỵ Tạ gia dẫn đến phải dời khỏi kinh đô, dành cho Tư Mã Đạo Tử toàn thành nhất thủ. Để mặc cho Đạo Tử chuyên quyền lộng hành, hựu tín dị đạo, cùng cực xa xỉ, dấu vua làm việc, tham dụng của công, làm cho toàn triều trung thần bất mãn, đó là do Tư Mã Diệu quá sủng ái Tư Mã Đạo Tử. Nhờ Mạn Diệu to nhỏ đề đạt, Tư Mã Diệu bên trong để Vương Tuần, Vương Mãng hai người nhậm chức quan yếu trong triều, làm giảm uy thế của Đạo Tử; Bên ngoài đưa Vương Cung đi làm Thứ sử Duyện Châu, Ân Trọng Khâm làm Thứ sử Kinh Châu, hòng kiềm chế Đạo Tử. Với tình hình như vậy, Đạo Tử đương nhiên không để ngươi vào mắt, ngươi hiểu rồi chứ?'

Lưu Dụ biết là trong thời gian qua nhân sự cấp cao của triều đình có nhiều biến động, song không tưởng được lại có quan hệ đến Mạn Diệu, nhất thời không thốt nên lời. Dừng một chút mới nói: 'Nhậm đại tỉ đối với ta kỳ vọng quá cao! Vừa qua ta chẳng làm nên trò trống gì, chạy về từ Biên Hoang Tập, nay Biên Hoang Tập rơi vào tay Tôn Ân và Mộ Dung Thuỳ, Tạ Huyền thì vô phương nhìn nhận tại hạ, địa vị hiện nay không còn như trước nữa, chỉ sợ phụ sở thác của đại tỉ."

Song mục Nhậm Thanh Thị sáng rực như thiểm điện, trừng trừng nhìn gã nói: ' Lưu Dụ ngươi đúng là đồ quỷ! Nam tử hán đại trượng phu nói lời lại nuốt lời sao? Ta có thể ủng hộ ngươi, nhưng cũng có thể nhất thủ huỷ diệt ngươi. Ngươi nói đi là đi được à? Ngươi có trốn đến sơn cùng biển tận ta cũng tìm ra. '

Lưu Dụ biết ả đã động nộ, chua chát nói: 'Bực bội làm gì chứ? Ta chỉ thấy việc luận việc, muốn cho ngươi biết tình hình thật sự là khó khăn. Không còn Biên Hoang Tập, ảnh hưởng của ta chẳng còn gì. Tại Bắc Phủ Binh, không còn sự ủng hộ của Tạ Huyền, địa vị của ta chỉ là một tiểu tướng không hơn không kém. Ngươi cho rằng trong lòng ta mọi sự đều tốt sao?"

Sắc mặt Nhậm Thanh Thị trở nên hoà hoãn, thânh âm chuyển nhẹ nhàng: 'Ngươi cho rằng Biên Hoang Tập hết cơ hội rồi sao? Sự thật hoàn toàn tương phản."

Lưu Dụ ngạc nhiên nói: 'Ngươi nói chuyện không đâu để an ủi ta. '

Nhậm Thanh Thị nói: 'Bọn ta đã từng là chiến hữu vào sinh ra tử cùng nhau, ta có thể lừa người nhưng không hề lừa ngươi. Sau khi chia tay ngươi, ta tiềm nhập Biên Hoang Tập, mục kích bằng hữu than thiét của ngươi quyết chiến Tôn Ân, tập kích hắn và làm hắn thụ thương. '

Lưu Dụ thất kinh hỏi: 'Ngươi nói Yến Phi?'

Vào thời khắc này, lần đầu tiên gã quên mất ước hẹn với Vương Đạm Chân.

Gã nhất thời thất ý, tráng chí chìm sâu, cũng bởi Biên Hoang Tập lâm kiếp nạn, nhất thời không còn thống hận bản thân sao không ở lại Biên Hoang Tập cùng Yến Phi và các huynh đệ đồng sinh tử vinh nhục. Sở dĩ trở về Nghiêm Lăng gặp Tạ Huyền lạnh nhạt, lập tức hồi tâm chuyển ý, quyết định tái cự tuyệt mối tình của Vương Đạm Chân.

Nhậm Thanh Thị tiếp tục nói: ' Chắc chắn Yến Phi chưa chết. Trên Trấn Hoang Cương y bị Tôn Ân đánh một quyền, nhưng vẫn còn khí lực chạy thoát, hy vọng y cát nhân thiên tướng, thoát khỏi sự truy sát của Tôn Ân. Tình hình Biên Hoang Tập không xấu như ngươi tưởng tượng, Kỷ Thiên Thiên trở thành thống soái của liên quân Biên Hoang Tập, nàng đã đoàn kết chúng nhân xuất sắc chống lại địch nhân. Khi Tập bị vây hãm, nàng dùng hoả ngưu trận đột phá vòng vây địch nhân, tạo điều kiện cho chủ lực của liên quân đào tẩu thành công, tuỳ thời mà quay lại tổ chức lực lượng chiến đấu. Nếu ngươi có thể thuyết phục Tạ Huyền xuất binh mã hỗ trợ liên quân đoạt lại Biên Hoang Tập, Lưu Dụ ngươi có khả năng đoái công chuộc tội, hồi phục uy danh như sau trận chiến Phì Thuỷ. '

Lưu Dụ nghe đến trợn mắt há mồm, nói: 'Ngươi vì điều này mà đến gặp ta, đúng không?'

Nhậm Thanh Thị ghé đầu sát vào tai gã nói: 'Đó chỉ là một nửa! Thiếp muốn hiến thân cho chàng, dùng sắc đẹp tuyệt luân mê hoặc chàng. Thiếp đã nói rồi, bất kể chàng có tin hay không cũng được, thiếp thân hiện vẫn là một xử nữ, không tin có thể lên giường kiểm tra. '

Lưu Dụ tâm tình rung động, tránh không được hơi thở thơm tho bên cạnh, nước bọt tiết ra đầy miệng, nếu được cùng nữ nhân này dắt nhau lên Vu Sơn, đích xác nam nhân nào cũng cao hứng. Tuy biết xà huyết mỹ nhân tâm tính bất thường, nhưng nàng đúng là thiên kiều bá mị, dụ hoặc phi thường. Trên người toả mùi hương phảng phất, nói không động tâm mới là giả dối.

Nếu không cùng Vương Đạm Chân ước hẹn bỏ trốn, sự tình phát triển như thế nào bản thân gã cũng không biết được.

Nghĩ đoạn bèn tìm cách cự tuyệt, thuận thế đáp: 'Ta sợ là nàng chỉ nói khơi khơi hiến thân cho ta. Thật thế! Trước tiên để ta đi gặp Tạ Huyền trao đổi xem thái độ của ông ta thế nào, ngày mai nàng đến gặp ta, bọn ta sẽ tiếp tục thương lượng. Ôi!'

Nhậm Thanh Thị hôn lên môi gã, làn môi thơm lừng dâng hiến, môi hai người hoà làm một, động chạm nam nữ làm cho toàn thân bừng bừng nhiệt khí, dục tính dâng lên mãnh liệt.

Môi họ dời nhau.

Mắt Nhậm Thanh Thị trong veo như nước nhu tình tràn ngập chăm chú nhìn gã nói: 'Không được nghĩ ngợi vẩn vơ nữa nghe? Tạ An nhìn người tuyệt không nhầm lẫn, Yến Phi cũng vậy, Lưu Dụ chàng cũng thế. Đêm nay chàng không muốn gì khác sao? Thiếp nguyện ý tận lực làm cho chàng vui vẻ!'

Lưu Dụ gần như buông lơi, may thay gã bản chất thiện lương, kịp trấn định thở dài nói: ' Vô công bất thụ lộc, hy vọng ngày mai ta có chuyện hay cho nàng, hiện giờ ta chỉ muốn tĩnh tâm suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Huyền soái. '

Nhậm Thanh Thị lại hôn lên môi gã, ôn nhu thốt: 'Hiện thời chàng là nam nhân duy nhất cho thiếp nương tựa, chàng phải vạn lần thận trọng. Đời người gặp phải sự thất ý, nếu không đối mặt vượt qua nghịch cảnh sao có thể xưng là anh hùng hảo hán? Chàng đã từng cứu mạng thiếp, lại là hy vọng duy nhất giúp thiếp báo cừu Tôn Ân, thiếp tuyệt không có ý hại chàng!'

Nói rồi yểu điệu đứng dậy, lướt qua gã nhằm hướng chính môn lướt đi.

Lưu Dụ vẫn ngây người ngồi đó, trong lòng như nước triều dâng.

Phải làm thế nào cho vẹn toàn?

Bỏ mặc ước hẹn với Vương Đạm Chân, kệ không đoái hoài đến các huynh đệ ở Biên Hoang Tập? Phụ ân tình của Tạ Huyền dành cho gã?

Gã chưa bao giờ ở trong tình thế do dự nan quyết như vậy.

Giả như gã thất ước, Vương Đạm Chân sẽ ra sao?

Không được!

Gã tuyệt không thể để Vương Đạm Chân thất vọng.

Liệu có biện pháp lưỡng toàn kì mĩ hay không? Ài! Nghĩ nhiều cũng vô ích, hãy đến gặp nàng nói chuyện đã!

Lưu Dụ chuyển mình đứng dậy, khẳng định Nhậm Thanh Thị đã bỏ đi, nhằm hướng hậu viện âm thầm tiến tới.

= = = = = = = = =

Từ Đạo Phúc có thân binh vây quanh, ruổi ngựa về hướng Đại giáo trường tổng đàn Hán bang.

Lư Tuần đứng trong giáo trường xạ tiễn, ba mũi tên trúng hồng tâm, tiếng reo hò xung quanh vang dậy.

Từ Đạo Phúc xuống ngựa, đi về phía Lư Tuần cả hai sánh vai vừa đi vừa nói chuyện.

Từ Đạo Phúc sắc diện âm trầm nói: 'Thiết sĩ Tâm và Tôn Chính Lương thật sự khi phụ bọn ta, chỉ giao ra hai ngàn ngựa chiến đoạt được của bọn hoang nhân, trâu bò, la, dê các loại chỉ có một ngàn, nhất định không chịu để bọn ta kiểm đếm số lượng tổng số từng khoản mục. Hừ! Bọn chúng tưởng dễ dàng đối phó Từ Đạo Phúc ta hả?'

Song mục Lư Tuần sát cơ đại thịnh, trầm giọng nói: 'Mộ Dung Thuỳ đi rồi, bọn ta sợ gì mẹ chúng nó chứ. '

Từ Đạo Phúc lắc đầu nói: 'Không nhịn được việc nhỏ sẽ làm hỏng đại sự, Thiết Sĩ Tâm tịnh không phải thiện nam tín nữ gì, cứ từ từ xem hành động của chúng với bọn ta rồi vạch mặt hắn cũng được."

Lư Tuần nhăn mày nói: 'Ngày mai ta dẫn quân về Hải Nam, ngươi chắc một mình độc lực ứng phó hắn chứ?'

Từ Đạo Phúc âm hiểm nói: 'Lực lượng Thiết Sĩ Tâm không quá chênh lệch, trước khi hoàn thành tường thành, đôi bên sẽ phải nhẫn nhịn. Điều chính yếu là bọn ta đang ở thế hạ phong, Nhiếp Thiên Hoàn lâm trận thối lui, giả như gặp khó trong cung ứng lương thực, bắt buộc phải mua lương thảo của Thiết Sĩ Tâm, đó chính là điều bọn ta phải nhẫn nhịn đối phó Thiết Sĩ Tâm. '

Lư Tuần nói: 'May mà bọn ta cướp được lượng lớn lương thực của hoang nhân, đủ để chi trì chí ít cũng trong một tháng. '

Từ Đạo Phúc hỏi lại: 'Một tháng sau đó thì sao?'

Lư Tuần nghẹn lời.

Từ Đạo Phúc hối lỗi nói: 'Xin đại sư huynh thứ cho đệ tâm tình không tốt. Hà! Xưa Hàn Tín chui háng chịu nhục, tao ngộ của đệ có là gì chứ? Lương thảo cho Biên Hoang Tập đều do phương nam cung ứng, hiện tại đường cấp lương từ phương nam đã bị bọn Tư Mã Đạo Tử, Tạ Huyền cùng Hoàn Huyền liên thủ cắt đứt, tư thương thì không dám đến Biên Hoang Tập buôn bán. Một ngày tình hình biến đổi, Biên Hoang Tập sẽ hồi phục lấy lại phong quang trước đây, bọn ta có thể chiếm lại Biên Hoang Tập không?'

Lư Tuần nói: 'Sở dĩ Thiên Sư chỉ định sư đệ ngươi tất có kế sách an dân thu phục nhân tâm, hiện tại ta đã minh bạch đâu là nguyên nhân".

Từ Đạo Phúc thở dài: 'Bọn ta trước hết phải loại trừ tàn dư thế lực biên hoang, bọn ta cũng nhất định không được buông tha lũ hoang nhân đầu hàng. Thiết Sĩ Tâm và bọn ta đều hiểu đạo lí này, khổ nỗi thiếu thốn lương thảo, bọn ta phải bị động chờ đợi bọn hoang nhân liều chết phản kích. Đó là lúc bọn ta chân chính có cơ hội khống chế biên hoang. '

Lư Tuần cảm thấy đầu như muốn vỡ tung ra.

Biên hoang ngang dọc trải dài hàng trăm dặm, những hoang nhân đào thoát vòng vây trốn vào biên hoang vô tung vô ảnh, ẩn mình khắp nơi, trực chờ cơ hội phản kích Biên Hoang Tập, quả vô cùng khó ứng phó. Bọn họ mặc dầu không đủ lực lượng tấn công toàn diện nhưng cứ từ từ quấy nhiễu, làm cho toàn tuyến giao thông thuỷ bộ vào Biên Hoang Tập nguy cơ trùng trùng, biến Biên Hoang Tập thành một thị tập cô lập, làm sao phát huy vai trò trung tâm mậu dịch thuỷ lục Nam Bắc?

Lư Tuần nói: 'Hy vọng đại kế dụ rắn xuất động của Mộ Dung Thuỳ thành công, hoang nhân tuyệt không chấp nhận việc Mộ Dung Thuỳ đưa Kỷ Thiên Thiên dời khỏi biên hoang. '

Trong lòng Từ Đạo Phúc hy vọng hoang nhân thành công giải cứu Kỷ Thiên Thiên, còn gì tệ hơn việc Kỷ Thiên Thiên trở thành nhất phẩm phi tần của Mộ Dung Thuỳ? Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì nói: ' Ngày mai Đại sư huynh cứ yên tâm trở về! Tàn quân hoang nhân không có nhiều lương thảo hơn bọn ta đâu, bọn chúng tất phải nhanh chóng đoạt lại Biên Hoang Tập. Đệ sẽ cùng Thiết Sĩ Tâm hợp lực bày kế giả yếu dẫn dụ chúng đến tấn công, sau đó một mẻ lưới tiêu diệt gọn bọn chúng. '

Lư Tuần ngây người nói: 'Thật không hổ Thiên sư tín nhiệm giao trọng trách cho đệ, diệu kế như vậy không bao giờ ta có thể nghĩ ra. '

Từ Đạo Phúc ngước mắt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, tâm tưởng để ở chỗ Kỷ Thiên Thiên nơi bắc trạm, liệu tàn quân hoang nhân có xuất thủ giải cứu Kỷ Thiên Thiên hay không?

Nhược bằng Thiên Sư Đạo thành tựu thống nhất đại nghiệp, bản thân trở thành hoàng đế trung thổ, kết thúc cục diện phân loạn dưới triều Nam Tấn, thành tựu khả dĩ sánh với Thuỷ Hoàng Doanh Chính, trong lòng hắn loé lên một niềm hưng phấn vô tỉ.

Tuy vậy trong lòng lại nghĩ bản thân có thể giành được bảo toạ cửu ngũ chí tôn, nhưng nếu mất đi Kỷ Thiên Thiên, ngôi vị hoàng đế bảo toạ có trở nên vô vị?'

Tại sao người ta cứ tự mình đa tình vậy?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-586)


<