← Hồi 105 | Hồi 107 → |
Ta, Chiến Hận và Cự Linh đứng trên đầu thuyền, ngắm nhìn mặt biển. Cự Linh nói: "Có một chuyện ta trước sau cũng không hiểu, tại sao ngài không truy sát Vu Đế?"
Ta lắc đầu nói: "Đạo lý đơn giản phi thường, ta căn bản không nắm chắc phần thắng đối với hắn"
Chiến Hận hỏi: "Hắn thật sự lợi hại như vậy sao?"
Ta thở dài: "Hắn nếu đã có ý đào tẩu, ta tuyệt không thể đuổi kịp, hắn chạy còn nhanh hơn cả phi tuyết, cho nên chỉ có thể dùng một phương thức khác đấu với hắn"
Cự Linh gật đầu: "Ta minh bạch rồi! Có phải ngài lo lắng cho công chúa?"
Ta thở dài không nói. Nghĩ đến sự khổ cực của công chúa, lòng ta đau như rĩ máu, nhưng ta tuyệt không thể sa vào cảm giác này.
Bởi vì tâm tư của ta và công chúa đã được liên kết lại, chỉ có tình yêu và hạnh phúc mới có thể làm vu đế không lợi dụng được sơ hở nào, nếu trong trường hợp tâm tư ta đầy những tình cảm tiêu cực, Vu Đế có thể lập tức cắt đứt liên hệ giữa ta và công chúa, lúc đó công chúa sẽ chết, nhân loại cũng sẽ kết thúc.
Tà lực của Vu Đế tuyệt không thể chiến thắng linh năng hiện tại của ta, hắn đang ở thế hạ phong, chỉ có thể đi vào cái bẫy không thể thoát thân
Một khi để hắn thật sự khống chế được tâm linh công chúa, trên đời này sẽ không có lực lượng nào ngăn trở được sự tà ác của hắn. Ta tuyệt không thể để tình huống đó xuất hiện.
Có tiếng hét từ trên cột buồm truyền xuống. Chúng ta ngạc nhiên nhìn lên. Một gã Ưng tộc nhân trèo lên vọng đài trên cột buồm đang chỉ về phía trước la hét rất to. Chúng ta nhìn theo hướng chỉ của hắn, thấy ở́ nơi xa nhất trên mặt biển hiện lên một đường đen.
Nỗi vui mừng cực đại trào dâng trong lòng. Cuối cùng đã nhìn thấy lục địa.
Thấy Âm Phong hiệu trở về, các chiến thuyền và ngư thuyền đang cập bến tại cảng toàn bộ ùa đến, nhiệt liệt đón chào chúng ta. Những người trên truyền lấy ra tất cả những thứ có thể phát ra tiếng động phối hợp với tiếng reo hò của những người đứng trên bờ, làm không khí trở nên rất náo nhiệt
Ta và mọi người đứng trên đầu thuyền, tất cả trở nên kích động, liên tục vẩy tay. Giảo Giảo,Thanh Thanh、Tố Chân、Diệp Phượng và Tuyết Chi đều là lần đầu đến Đế Quốc, càng cảm thấy một sự khác biệt mới mẻ.
Ta thầm than, nếu những người này biết được có một loại sinh vật đáng sợ, đang ẩn nấp đâu đó, một khi nắm được cơ hội, lập tức xuất đầu lộ diện hủy diệt nhân loại, thì họ có cười nổi hay không!
Nghĩ đến đây, ta chợt nghĩ ra một ý, nắm lấy bàn tay mềm mại của Tây Kỳ, đem tâm linh truyền khắp xung quanh. Bọn Đạm Như thấy vậy cũng nắm lấy tay nhau, kết nối với ta và Tây Kỳ.
Ta nhất thời cảm thấy lực lượng đã được tăng cường, hòa nhập vào trong tâm linh. Linh năng và tình yêu cùng niềm hạnh phúc tăng lên một cách bất ngờ. Nếu trước kia ái năng là một dòng suối yên tĩnh, bây giờ lại là một dòng sông lớn cuồn cuộn chảy.
Ta nhờ vào nguồn năng lượng có được từ sự liên kết với bọn Tây Kỳ, dẫn dắt con sông tình yêu này đến mối liên hệ tinh thần với công chúa, sau đó theo mối liên hệ huyền diệu này tiến sâu vào trong tâm linh của nàng.
Nơi đó, lổ hổng nhỏ vẫn chưa được mở rộng, bổng chốc vỡ tan giống như bị những cơn sóng triều vổ vào.
Linh năng cuồn cuộn trào tới, muốn phá vở sự phong bế tâm linh công chúa. Tà lực cường đại của Vu Đế vây quanh, chế ngự sự lan tràn của linh năng. Nhưng lỗ hổng này từ lổ kim mở rộng thành một lỗ hổng to chừng một hai ngón tay. Chuyện này đúng là một chiến thắng nhiệm màu trước tà lực cường đại của Vu Đế.
Hắn thua là vì không kịp đề phòng, lần sau sẽ không có chuyện may mắn như vậy. Tà lực dần dần tích tụ lại, chuẩn bị phản kích.
Tâm linh của ta hướng về công chúa kêu lên: "Công chúa! công chúa! Nàng có nghe thấy ta không? Ta là Lan Đặc thân yêu của nàng đây"
Theo luồng ái lưu liên tục đẩy tới, công chúa cuối cùng cũng có thể phản ứng trở lại, bình tĩnh nói: "Thiếp nghe được chàng nói rồi, Lan Đặc à! Chàng có biết ta cũng rất yêu chàng, mong ước được chàng ôm ấp, an ủi, chỉ có tình yêu của chàng,mới có thể làm thiếp tiếp tục duy trì, mới thấy cuộc sống có ý nghĩa"
Tâm linh ta vui mừng nói: "Tình hình của nàng bây giờ ra sao?"
"Linh năng của chàng đã kích khởi năng lực và ký ức tiềm tàng của thiếp, thiếp sẽ không sợ hãi và suy sụp tinh thần nửa, bởi vì đây là sứ mệnh mà Phụ thần muốn thiếp đến làm tại thế giới này, chàng nhất thiết không thể lơ là khinh địch, Vu Đế lại dần dần khống chế nhục thân của thiếp, đem tâm trí cải biến thành mong muốn của hắn, sau khi hắn thành công, sẽ tìm đến chàng, lợi dụng sức mạnh vật chất tiêu diệt chàng"
Ta hỏi: "Nàng chẳng lẻ không có biện pháp gì đối phó với hắn sao?"
Nàng nói: "Tà lực tinh thần của hắn sẽ nhân cơ hội kiềm chế thiếp, khó mà đem toàn bộ tùy ý phát huy ra được, nhưng lực lượng bản thân của hắn thật là kinh nhân, ngày đó trong cuộc chiến tại Vu cung, chàng cũng đã rõ điều đó. Lúc lực lượng nhục thể của hắn hoàn toàn phục nguyên, lực lượng tinh thần của hắn cũng sẽ không cần chú ý đến thiếp nửa mà bắt đầu trở nên cường đại, ngắt bỏ mối liên hệ của chúng ta, lúc đó cũng là thời khắc hắn tìm đến chàng."
Ta nén lại nổi kinh hoàng trong tâm: "Mặc kệ hắn giết ta, nhưng hắn lại không thể giết nàng, phải không?"
"Đây chỉ là suy nghĩ lạc quan, ngày đó Vu Đế biết rõ hắn không thể lấp đi lổ hổng trong tâm linh của thiếp, do hắn không thể khống chế được Phụ thần của phế tích, nhưng vẫn quyết tâm phế bỏ địa từ, đem toàn bộ tà lực chuyển qua thân thể của thiếp, rồi tìm trong kho tư liệu của Phụ thần phương pháp hủy diệt thiếp, ngàn vạn lần chàng không thể để tình huống như vậy xảy ra, nếu để hắn đem toàn bộ tà lực tinh thần phát huy ra, thêm vào lực lượng của thiếp, toàn nhân loại trong phút chốc sẽ chết trong thê thảm. Lan Đặc à! Vận mệnh của nhân loại tất cả nằm trong tay chàng, chàng...."
Tà lực cuồng khởi, quay ngược ập lại. Mạch tiếp xúc đã đứt đoạn, ngay cả mối liên hệ cũng biến mất vô ảnh vô tung. Tiếp theo tà lực cũng tiêu thất. Ta rốt cuộc cũng không thể cảm giác được điều gì. Không thể cảm nhận được tâm linh của công chúa. Ta giật mình chấn động, toàn thân toát mồ hôi lạnh, bật ngửa ra sau, may mà có Cự Linh phía sau đỡ lại.
Ta quay về với hiện thực.
Tiếng hoan hô đang vang lên khắp nơi, nhưng trong lòng ta không hề có một chút cảm giác vui sướng. Chân tay trở nên lạnh toát.
Sự tình đáng sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.
← Hồi 105 | Hồi 107 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác