Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại kiếm sư truyền kỳ - Hồi 104

Đại kiếm sư truyền kỳ
Trọn bộ 131 hồi
Hồi 104: Đối Quyết Vu Cung
5.00
(một lượt)


Hồi (1-131)

Siêu sale Lazada

Ta ôm Lệ Quân vào lòng an ủi, thân thể nàng vẫn còn run rẩy vì sợ hải: "Không sao rồi! Nàng làm tốt lắm! Những chuyện còn lại sẽ do ta và Tây Kỳ hoàn thành"

Đạm Như kéo tay ta, hôn lên hai má, ôn nhu nói: "Ta đại biểu cho mọi người, cầu chúc Đại kiếm sư mã đáo thành công, tiêu diệt Vu đế."

Chiến Hận đi đến cạnh Tây Kỳ, nghiêm mặt nói: "Ta đại biểu cho tất cả nam nhân toàn trường hôn Tiểu Kỳ Kỳ của chúng ta"

Tây Kỳ đưa mặt đến sát mặt hắn, mĩm cười nói: "Ngươi không cần tìm cớ hôn ta, hôn thì hôn đi! Ta sao dám đắc tội với hảo bằng hữu của Lan Đặc?"

Chiến Hận rõ dãi, tham lam hôn liên tục lên đôi má thơm của Tây Kỳ, lại làm ra vẻ thần hồn điên đảo, bộ dạng đáng ghét bước liêu xiêu một hồi rồi mới chịu lui về. Ta nhẹ nhàng đẩy Liên Lệ Quân, dịu dàng nói: "Ngoan ngoãn ở lại chờ ta về" đồng thời hôn lên đôi môi nhỏ của nàng.

Sau khi Tố chân, Thanh Thanh, Giảo Giảo và Thiến Nhi bốn người lần lượt đi đến để ta hôn tạm biệt các nàng, ta nắm tay Tây Kỳ, bước xuống thềm đá, đi về phía Vu Uyên.

Dưới bầu trời sao mênh mông, chúng ta thỏa sức chạy, nhẹ nhàng không mất một chút sức lực. Tay trái ta cầm bó đuốc, phá tan màn đêm u tối của Địa Uyên quỷ vực.

Dọc theo con đường vào bên trong động, những cây thạch nhũ kỳ quái, tuyệt đẹp rũ xuống khắp bốn phía.

Đây là cuộc quyết đấu cuối cùng giữa loài người và một loài sinh vật khác ngoan cường hơn. Nhân loại nếu thất bại, sẽ vĩnh viễn trầm luân. Nếu Vu đế bại trận, loại sinh vật mà hắn đại biểu sẽ lập tức tan biến như mây khói, không còn một chút dấu vết. Đại biểu nhân loại chính là một nam một nữ. Vũ khí của bọn họ chính là tình yêu.

Tâm linh của ta và Tây Kỳ không ngừng dung hợp, dần dần chuyên chú ngưng thần, chỉ chạy liên tục, ngoài thạch nhũ và Vu Uyên, đất trời yên tĩnh này không còn thứ gì khác nữa. Trừ lúc này, mọi hành động của con người không hề tồn tại, dường như chưa từng tồn tại qua

Chúng ta chạy như điên tựa hồ vĩnh viễn không có đoạn cuối. Vũ trụ quay cuồng cùng chúng ta. Cuối cùng chỉ còn có ta và Tây Kỳ, với tình yêu say đắm.

Vu điện ngay trong tầm mắt. Chúng ta không chút do dự, xông thẳng vào.

Trong sát na tiến vào điện, toàn thân Tây Kỳ bỗng phát sáng, nguồn năng lượng khổng lồ từ tay nàng tuôn trào vào người ta. Cùng lúc ta cảm ứng được Phụ thần phế tích của sa mạc đế châu đến từ xa vạn dặm, vượt qua không gian bao la rộng lớn, đem luồng năng lượng còn lại, chuyển vào cơ thể của Tây Kỳ, truyền vào người ta, rồi lại từ ta chảy vào người Tây Kỳ.

Keng!

Tây Kỳ đã rút Ma Nữ nhận. Chúng ta tiến vào bên trong điện.

Bức thạch điêu Vu đế dáng vẻ khủng bố đứng sừng sửng ở cuối điện, tương phản với tấm thân trần trụi mê người của của công chúa, càng làm ta cảm thấy sự âm trầm ngụy dị.

Bước chân chúng ta không dừng lại, tâm niệm chợt động, phát ra một lực lượng khổng lồ của nội thể, nâng chúng ta bay lên không, đối mặt về bức thạch điêu, trong nháy mắt chúng ta bay lại gần trước đôi mắt to lớn đáng sợ của hắn.

Đôi mắt nhắm lại đó chiếu sáng giống như cường quang của thái dương, lướt qua từ hai bên chúng ta, chiếu như xuyên thấu qua người công chúa đang nằm trên chiếc giường đá, không bao hàm bất kỳ huyễn tượng thực thể nào.

Ma Nữ nhận của Tây Kỳ như thiểm điện chọc đúng vào chính giữa cặp mắt của khối cự thạch. Năng lượng khổng lồ do Phụ thần truyền tới, theo mũi nhận phóng vào trong cự thạch rồi nổ vang. Ta và Tây Kỳ cùng lúc kiệt lực ngã lăn ra. Ma Nữ nhận rút ra rồi chém tới, biến thành một luồng lam mang sáng chói.

Hai đạo điện quang từ trong đôi mắt của khối cự thạch lại bắn ra, kích vào người công chúa, giống như mấy trăm con quang xà cuốn quanh thân thể nàng mà cuồng vũ.

Ầm ầm!

Cả khối cự thạch hóa thành tro bụi, rơi lả tả. Trong loạt tiếng nổ ầm vang, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tiếp theo đất trời rung chuyển, cả tòa Vu cung từ từ sụp xuống, dưới nền điện xuất hiện vô số vết nứt.

Ta và Tây Kỳ đều nghĩ đến một vài chuyện sẽ phát sinh lúc địa từ bị hủy, nhưng lại không nghĩ nó kinh thiên động địa đến thế này, trong lúc hoảng sợ, một khối cự thạch rơi xuống đầu chúng ta.

Khối cự thạch đó sợ rằng nặng đến vạn cân, nếu bì đè lên, cam đoan sẽ biến chúng ta thành một đống thịt băm. Cực kỳ sợ hãi, ta không chú ý đến công chúa, ôm lấy Tây Kỳ trong màn mưa đá đầy trời, lăn sang một bên. Cự thạch rơi xuống chỉ cách vài tấc, dừng lại bên cạnh chúng ta, ngập xuống đất gần phân nửa, làm thành một hố to. Trong khi trí não vẫn chưa hồi phục bình thường, một khối cự thạch khác lại rơi xuống tiếp.

Lúc này cả đất trời toàn bộ là các khối đá lớn nhỏ rơi xuống, không thể tránh khỏi.

Tây Kỳ tự đoán khó tránh được tai ương, kêu lên sợ hãi, vội ôm lấy ta. Ta nhanh trí cùng nàng lăn đến bên cự thạch, chen vào lỗ hổng

"Ầm!"

Cự thạch đè xuống. Ta và Tây Kỳ ôm chặt lấy nhau. Trời đất như đang rung chuyển. Những mảnh vở nhỏ bắn vào người chúng ta, may mắn khối cự thạch phía trước đã nhận lấy những viên đá lớn.

Trong cảnh tối tăm, cả đại điện đang chấn động liên hồi. Ta liều mạng ôm lấy Tây Kỳ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến công chúa. Linh lực của ta truyền ra bên ngoài, bất ngờ tiếp xúc với tà lực cường đại vô cùng của Vu đế, nhưng không tìm thấy chút bóng dáng của tâm linh công chúa. Toàn thân ta toát mồ hôi lạnh.

Vì sao lại xuất hiện tình huống này, ta đã dùng linh năng phá mở tà lực, đem ái năng cường đại đưa vào trong tâm linh của công chúa, khiến cho nàng tỉnh lại, lại cải biến tình trạng thể chất và thần kinh của nàng, Vu đế lẻ ra không thể tiến chiếm thân thể của nàng, vì thế đã bị tiêu diệt, nhưng tại sao Vu đế vẫn tồn tại?

Giải thích duy nhất, chính là hắn đã nhập vào thành công trong thân thể của công chúa. Chẳng lẻ sau khi Lệ Quân ly khai, làm hắn phát hiện âm mưu của ta, đã cải tạo thần kinh của nàng?

Nếu là như thế, kế hoạch của ta đã hoàn toàn thất bại. Tà lực của Vu đế, cộng thêm thể chất và tiềm năng siêu nhân của công chúa, sẽ không có cái gì có thể ngăn cản Vu đế hủy diệt cả nhân loại.

Đất trời dần dần yên tỉnh trở lại, tiếng nổ dưới lòng đất không ngừng giảm xuống, như là đã ngưng hoạt động.

Tây Kỳ phát run trong lòng ta, hoảng sợ nói: "Lan Đặc!"

Ta miễn cưỡng chấn khởi ý chí, đỡ nàng từ khe hở giữa hai khối cự thạch đi ra ngoài. Khi chúng ta leo lên đỉnh của đám loạn thạch, cả tòa đại điện cũng không thấy nữa, dưới ánh trăng sao soi xuống, tại đáy vực chỉ có một ngọn đồi tạo bởi những viên đá vỡ vụn.

Thoáng nhìn, mọi việc yên ổn đến làm cho lòng người phát run. Nhưng chúng ta đều biết Vu đế vẫn chưa bị hủy diệt, hắn mượn thân thể công chúa mà hồi sinh lại, đang ẩn tại đống loạn thạch này.

Tây Kỳ rút Ma Nữ nhận, trong lòng run rẫy giới bị. Ta nhớ lại lời nói của Bách Hợp, nếu để Vu đế thành công mượn được thân thể công chúa, ngay cả Phụ thần của phế khu cũng không phải là đối thủ của hắn, nhân loại sắp gặp phải vận mệnh bi thảm nhất.

Tây Kỳ run giọng nói: "Lan Đặc chúng ta thất bại rồi"

Ta hét lên: "Không! Vu đế ngươi mau ra đây"

Tà lực khổng lồ trong nháy mắt bao phủ cả không gian, nó là một loại băng hàn không thể kháng cự, tràn ngập trong đầu chúng ta, ta và Tây Kỳ không khỏi ôm chặc nhau, khởi phát linh năng, hy vọng có thể kháng cự.

Ầm!

Đá lớn đá nhỏ bắn tung tóe lên trời. Khi những tảng đá rơi xuống, trong màn bụi đá một thân thể trần truồng tuyệt mỹ, ngạo nghễ đứng trên đầu một tảng đá, một chân co ngang gối, tư thế đẹp đến khó có thể hình dung.

Trời!

Chuyện đáng sợ nhất đã phát sinh. Vu đế đã thật sự chiếm cứ thành công thân thể của công chúa.

Giong cười như tiếng chuông bạc ngân vang trong không gian, nhưng lại không có lấy một chút cảm giác ôn nhu ngọt ngào vốn có của công chúa, mà lại tràn đầy âm lãnh, cừu hận và khinh miệt.

Chúng ta không thể cảm ứng được dù chỉ một chút đến linh hồn công chúa. Tà lực đã hoàn toàn thôn phệ nàng. Nàng không phải là công chúa, mà chính là Vu đế. Tiếng cười chợt ngưng lại.

Trong mắt của Vu đế ánh lên một màu đỏ quỷ dị, hắn dùng giọng nói của công chúa, băng lãnh và không có chút tình cảm con người, nói: "Ta tuy không bao giờ cảm tạ con người, nhưng hiện tại không thể không phá lệ, phải biểu lộ sự cảm kích của ta, không có hai tên ngu ngốc các ngươi, ta vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi địa từ, cũng không thể đem năng lượng chuyển đến thân thể mỹ lệ và sinh mệnh bên trong mà Bảo Hộ thần đã tổn hao tâm lực đặc chế ra."

Ta hỏi: "Bảo Hộ thần?" Vu đế chậm rãi nói: "Đúng vậy! đó chính là Bảo Hộ thần mà nền văn minh đời trước của nhân loại các ngươi làm ra, hiện tại đang chết cứng trong sa mạc "

Cảm giác thất bại trào dâng mãnh liệt, ta chán nản hỏi: "Ngươi sao biết chúng ta đã hạ thủ cước trên người công chúa?"

Vu đế lại dùng giọng nói của công chúa cười lên điên cuồng: "Các ngươi kỳ thật cũng không làm sai chuyện gì, chỉ là trí tuệ nhân loại rốt cuộc là hữu hạn, ta lệnh cho Liên Lệ Quân đi tìm ngươi, sớm biết năng lực của ngươi có thể giải khai sự phong tỏa tâm linh của nàng, cũng đoán được trí tuệ của ngươi có thể phát hiện ta muốn mượn lực lượng của ngươi phá hỏng địa từ, giải thoát cho ta. Vì vậy tương kế tựu kế, tùy ý ngươi tiến vào thân thể công chúa, lại bố trí cho ngươi tin vào cái bẫy, mọi chuyện còn lại, không cần ta nói, ngươi cũng đã biết rồi."

Cả đời ta, chưa bao giờ mất tinh thần và bất lực như hiện tại.

Ta đã không hiểu rõ trí tuệ của hắn, cho nên mới dẫn tới thảm bại như bây giờ. Chẳng lẻ loài người lại kết thúc như thế này?

Vu đế ngước mặt nhìn bầu trời đêm, không vui không buồn, nói như không có liên quan gì đến mình: "Ta sẽ đem tất cả các ngươi giết sạch, sau đó đến phế khu tiêu diệt Bảo Hộ thần, rồi lại đem mầm mống của đồng loại ta thả ra, bồi dưỡng bọn chúng, đem tất cả sinh vật trên đại địa làm đối tượng săn mồi của chúng, chuyện đó sẽ là một bắt đầu cực kỳ thú vị"

Ta thiếu chút nửa quỵ xuống, vì thất bại của nhân loại mà than khóc. Tây Kỳ đứng bên cạnh ta cũng đang run rẫy.

"Keng!"

Ma Nữ nhận từ trong tay Tây Kỳ trượt xuống, rơi trên mặt đất. Vu đế quay phắt lại phía chúng ta, mắt bắn ra hai đạo hồng quang, bao phủ chúng ta trong đó. Chúng ta giống như bị rơi vào một hầm băng, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động.

Tại lằn ranh tồn vong hiểm nghèo, sự sinh tử treo trên đầu sợi tóc, bỗng chốc giọng nói của Ma Nữ Bách Hợp vang lên trong tâm linh của chúng ta: "Lan Đặc, Kỳ Kỳ, đừng tuyệt vọng, đừng tức giận, hắn muốn khơi dậy tình cảm bi thương hối hận của các ngươi, làm hắn có cơ hội lợi dụng. Lan Đặc! Chàng có nhớ rõ lời của ta, lúc chúng ta ân ái tại căn phòng nhỏ trong cung điện không? Ba mẹ con chúng ta đều yêu thương chàng sâu đậm. Chàng phải...."

Vu đế điên cuồng hét lên một tiếng. Tà lực như toàn phong cuồn cuộn nổi lên, đá vụn bắn lên đầy trời.

Giọng nói của Bách Hợp bị cắt ngang rồi đột nhiên biến mất.

Ta và Tây Kỳ bị ép tới mức cả thể xác và tinh thần cũng không thể động đậy, cơn lạnh kỳ lạ bỗng nhiên giảm hẳn xuống. Hai chúng ta tâm ý tương thông, lập tức kích khởi tình yêu bất tận trong lòng, chuyện đó không đơn giản là nam nữ luyến ái, còn có tình yêu tha thiết đối với nhân loại. Lớp hồng quang bao phủ chúng ta dần dần tản ra.

Vu đế lại điên cuồng cười rộ: "Hay lắm! Các ngươi có thể chống lại lực lượng tinh thần của ta, nhưng chắc chắn không thể thắng được lực lượng nhục thể của ta, các ngươi đều phải chết."

Trong tiếng cười dài, hắn lăng không bay về phía chúng ta. Người chưa đến, luồng khí lưu mãnh liệt đã ập đến.

Ta quay sang Tây Kỳ hét lớn: "Ma Nữ nhận!" Rồi xông lên phía trước, bạt xuất hoàng kim chủy thủ, phóng vào mi tâm của hắn.

Trong mắt Vu đế hiện lên thần sắc trào lộng, nhất chưởng phách ra đúng ngay vào mũi nhọn của chủy thủ. Chủy thủ hướng thẳng về phía ta bay ngược trở lại, tốc độ và lực đạo đều tăng lên rất nhiều. Ta nhanh như chớp né tránh khỏi lưỡi chủy thủ, Vu đế tung người lên cao, mười ngón tay xòe ra chụp lên thiên linh cái của ta và Tây Kỳ.

Ta buông tay Tây Kỳ, dùng đầu vai đẩy nàng ngả xuống đất, rồi nghiêng người vận toàn lực chém vào cổ tay hắn. Vu đế không tưởng được ta lại phản ứng mẩn tiệp cơ biến như vậy, hừ một tiếng, chịu cho ta chém trúng cổ tay, đồng thời ngả đầu bay về phía sau.

Ta truy theo như hình với bóng, song quyền toàn lực đánh vào lưng hắn. Mắt thấy sắp đánh trúng. Sau lưng Vu đế tựa như có mắt, hắn cúi người về phía trước, tung chân như thiểm điện đá ra sau, trúng ngay vào bụng dưới của ta.

Một cổ lực đạo cường đai không thể kháng cự truyền đến, cả người ta bay ra sau, rớt xuống đống loạn thạch, bụng dưới đau nhức vô cùng, nhất thời không thể đứng lên.

Tây Kỳ kêu lên đau đớn. Ta cố nén cơn đau, gắng gượng đứng dậy.

Chỉ thấy Tây Kỳ đang cầm Ma Nữ nhận, biến thành ngàn vạn đạo kiếm ảnh.

Ta không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Vu đế dùng bàn tay thon dài mềm mại của công chúa bắt lấy Ma Nữ nhận vô địch, một âm thanh trầm muộn vang lên.

"A!"

Tây Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Vu đế một tay chụp lấy Ma Nữ nhận sắc nhọn, tay kia dùng quyền phách vào bả vai Tây Kỳ. Tây Kỳ bắn tung lên, rơi xuống đống loạn thạch. Ta kinh hoàng, không biết dùng sức mạnh từ đâu, bật dậy xông tới Vu đế.

Vu đế đứng yên bất động, Ma Nữ nhận đảo ngược lại, mũi nhận chĩa vào ta. Ta hoảng sợ dừng lại, Vu đế không có vũ khí là ta đã không thể địch nổi, huống chi hiện tại trên tay hắn còn có Ma Nữ nhận.

Mắt hắn lại đỏ lên, bắn ra sát ý tàn nhẫn hung ác, không thèm nói lời nào.

Một ý niệm kỳ quái xẹt qua trong đầu ta. Đây mới là Vu đế chân chính. Vô luận là tà lực của hắn, hoặc là sức mạnh của nhục thể cũng đủ để giết chết chúng ta. Cho nên không cần thiết nói chuyện dư thừa.

Đổi lại là con người, có thể sẽ nhân lúc địch thủ bị hãm vào hiểm cảnh mà tỏ ra đắc ý. Nhưng hắn không phải là con người. Giống như lúc chúng ta giết một con sói hoang, tuyệt không cần học tiếng sói, hoặc nói một hồi rồi mới giết nó. Vu đế tuyệt sẽ không làm chuyện vô vị này.

Nhưng tại sao trước đó hắn lại muốn dùng miệng lưỡi phá hủy lòng tin của chúng ta, tạo ra sự sợ hãi. Sau lưng tất nhiên tồn tại một lý do. Chuyện duy nhất làm hắn sợ hãi, tất nhiên phải có quan hệ đến công chúa.

Trong mắt Vu đế tà mang ngày càng cường thịnh, từng bước hướng về phía ta, Ma Nữ nhận thu về bên người rồi giơ ngang trước ngực.

Ta bị tà mang của hắn làm cho hoảng sợ đến toàn thân vô lực. Lúc mà Ma Nữ nhận của hắn phóng ra cũng chính là thời khắc táng mệnh của ta.

Tây Kỳ bắt đầu trèo lên đống loạn thạch, hét lên một tiếng chói tai rồi nhằm hắn xông tới. Tâm thần của ta chấn động, trào lên một tình yêu bất tận đối với Tây Kỳ, khôi phục lực lượng cường đại vô cùng, hướng về Vu đế xông tới.

Ta lúc này cách Vu đế bởi năm sáu đống loạn thạch chập chùng, Tây Kỳ đã chạy lên cùng khối đại thạch hắn đang đứng, lúc hắn giết được Tây Kỳ, ta cũng không thể đến đó dù chỉ với phân nửa khoảng cách.

Tây Kỳ kêu lên thảm thiết: "Lan Đặc chàng chạy nhanh đi!"

Nàng định hy sinh thân mình để cứu ta. Ái ý trong lòng ta tuôn ra mạnh mẻ, linh năng trong nội thể dâng cao, tăng tốc xông tới Vu đế.

Vu đế hờ hững không đếm xỉa tới Tây Kỳ, hai mắt nhất định nhìn ta, hai chân dụng lực tránh khỏi Tây Kỳ, lăng không bay tới.

Một ý niệm khác trong đầu ta lóe lên như thiểm điện. Hắn vì sao không giết Tây Kỳ trước.

Nguyên nhân duy nhất là hắn chỉ muốn giết ta.

Linh quang chợt lóe sáng. Ta đã biết hắn vì cái gì rồi!

Điều hắn sợ chính là nội tâm của ta đối với tình yêu của công chúa, hắn phong tỏa công chúa nhưng có sơ hở, cho nên hắn dùng trăm phương ngàn kế muốn kích thích cảm xúc tiêu cực của ta,làm ta không thể kích khởi ái ý trong tâm.

Vu đế đã bay đến, Ma Nữ nhận đang hướng vào ngực ta

Ta cười dài một tiếng, bước lên đón chào, đồng thời ngưng khởi linh năng ái ý toàn thân, chuẩn bị xuất ra đương đầu với ái năng đồng dạng ẩn chứa bên trong mũi nhận.

Tiếng Tây Kỳ kêu lên sợ hãi vọng lại, sau khi dùng sức quá mạnh, nàng ngã lăn xuống đất.

Lưỡi nhận nhọn hoắt chạm vào ngực ta. Linh năng của ta toàn lực tống xuất như thủy triều tiến vào trong thân nhận, hợp với lượng linh năng to lớn có sẵn trong nhận kết thành một thể thống nhất. Nó như một cơn sóng dữ cuồn cuộn tiến vào thể nội Vu đế, hóa thành hàng ngàn giòng chảy mãnh liệt, không thể kháng cự, đổ dồn vào tâm trí hắn.

Vu đế phát ra một tiếng rú kinh thiên động địa, trên mặt hiện ra thần sắc đau đớn đến cực điểm, lực đạo của Ma Nữ nhận cơ bản đã giảm xuống. Mũi nhận tiến sâu khoảng nửa tấc, đâm vào trước tim, mười ngón tay ta nắm chặt lưỡi nhận, không cho tiến vào nửa. Tà lực khổng lồ từ trong cơ thể Vu đế tuôn vào người ta.

Linh năng trong người ta cũng phản kích trở lại. Ma Nữ nhận từ mũi cho tới tay cầm, vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.

Bỗng nhiên, lúc đó giữa hai chúng ta không còn vật gì ngăn cách, thân thể Vu đế bay đến ập vào người ta. Ta đã chờ sẵn, nắm lấy người hắn, nguyên là thân thể trần trụi mê hồn của công chúa.

Một sức nặng phi thường ập tới. Ta bật ra phía sau, đồng thời mượn lực xoay một vòng, quật hắn đè xuống đất. Vu đế kêu thảm, sống lưng đập vào cạnh bên của một khối đá sắc bén. Hắn chịu đau dụng lực xoay lại, quật ta xuống phía dưới.

Những viên đá vỡ gồ ghề lởm chởm không thể đứng vững, chúng ta ôm chặt lấy nhau, lăn xuống bờ dốc của đám loạn thạch, đá vụn rào rào đổ xuống người chúng ta.

Hai bên mặt đối mặt. Tà quang trong mắt Vu đế lại rực lên.

Ta hiểu rõ, linh năng tống xuất vào trong thể nội của hắn chỉ tạm thời khắc chế được một lúc, hiện tại hắn đang nhanh chóng phục nguyên trở lại. Lực ôm siết của hắn đang mạnh dần lên, làm ta càng lúc càng cảm thấy khó thở. Trong cơn quay cuồng, ta đột nhiên hôn lên đôi môi của "nàng".

Ngay lúc đó, ta cảm thấy tình yêu của Tây Kỳ và Bách Hợp với ta hợp với tình yêu của ta đối với công chúa nhập lại làm một tống xuất ra. "Thân thể mềm mại" của Vu đế bắt đầu run rẩy.

Bịch!

Cơn quay cuồng đã ngưng lại, ta đè chặt hắn bên dưới một khối đá lớn.

Ta quên đi hết thảy, tiến vào tâm linh công chúa nằm ẩn sâu bên trong tà lực của hắn, nhanh chóng tìm được lổ hổng đã bị phá vỡ lúc trước, dùi thẳng vào như một mũi kiếm sắc nhọn, tựa như khoan vào một khối sắt đặc. May mắn khối sắt này là loại giòn và mỏng, đã bị ái năng của ta bắn ngược trở lại lúc trước phá thủng. Tiên đoán lúc trước của ta không hề sai, Vu đế tuy phong tỏa tâm linh công chúa nhưng lại có sơ hở.

Lúc ở Vu điện ta đã sớm phá được lổ hổng, lúc đó Vu đế cũng không thể dùng tà lực để phong tỏa sơ hở, cho nên hắn mới sợ bị ta phát hiện

Đột nhiên ta liên kết thành công với tâm linh của công chúa. Công chúa đau khổ kêu lên: "Lan Đặc cứu thiếp!"

Ta từ trong tâm đáp lại: "Không cần sợ! Ta đã đến rồi! Sẽ không có ai lại phân khai được chúng ta."

Công chúa nói: "Thiếp trước giờ vẫn đấu tranh với Vu đế nhưng không nghĩ đến lổ hổng bị hắn phong bế này."

Ta liên tục đem ái năng từ lỗ hổng liên miên bất tuyệt truyền đến công chúa đang bị giam hãm trong tâm linh, kích dẫn tiềm năng tinh thần to lớn của bản thân nàng, liên tục mở rộng lổ hổng bị Vu đế phong tỏa. Bỗng nhiên thân thể Vu đế sinh ra cuồng lực.

Ta hừ một tiếng, kích vào thân thể của "hắn", làm hắn bắn vào đống đá vụn cách khoảng mười bộ. Vu đế điên cuồng gào thét, hai tay ôm đầu lăn ra xa, bỗng nhiên hắn nhảy bật lên, tiến vào vòng trong hắc ám, biến mất không tăm tích.

Ta lập tức tập trung truy tung theo hắn, cảm giác được hắn đã tiến vào trong hang động bên dưới Vu Uyên.

Ta lại không nghe được thanh âm của công chúa, nhưng tâm linh ta và nàng đã bắt đầu liên kết, vô luận tà lực của Vu đế cường đại ra sao, khoảng cách xa thế nào, mối liên hệ tình yêu này cũng sẽ không bị đứt đoạn.

Bởi vì tình yêu đúng là khắc tinh của Vu đế.

Ta bắt đầu trèo lên, vừa vặn Tây Kỳ chạy tới, nhào vào lòng ta. Ta cũng chưa hết sợ hãi vội ôm lấy nàng.

Tây Kỳ khóc vì vui mừng: "Chúng ta đã đánh bại hắn rồi"

Ta nói: "Không! Cuộc đấu tranh mới chỉ bắt đầu"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-131)


<