Vay nóng Tinvay

Truyện:Tao loạn - Hồi 06

Tao loạn
Trọn bộ 13 hồi
Hồi 06: Nàng Công chúa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-13)

Siêu sale Lazada

Bên kia sông Tô Lịch, đối diện với Bắc thành Ðông Quan là một bãi sậy chạy dài từ vùng Võng Thị đến Cần Vũ Quán.

Dưới triều Trần, khu vực này rất sầm uất. Triều đình thường tổ chức những cuộc đua thuyền, tập thủy trận đề nhà vua và triều thần giải trí. Nhưng từ ngày Triều đình nhà Hồ thiên đô về Tây Ðô Thành thì khu vực này trở nên vắng vẻ, bãi xưa bỏ hoang, lau sậy bạt ngàn. Cả năm cũng không hề có quan quân đặt chân tới nữa. Mãi phía trong, giáp với bờ hồ Dâm Ðàm, một Ðại Hồ của vùng Ðông Quan, thưa thớt mấy mái nhà tranh nghèo của xóm ngư phủ chài lưới quanh hồ.

Trời đã về chiều. Một chiếc thuyền mành bỏ ncó khuất bên bờ lau sậy. Ðây là một loại thuyền buôn rất lớn, với ba cánh buồm vĩ đại, nó có thể di chuyền với bất cứ chiều gió nào và vượt sông biển rất dễ dàng và nhanh chóng. Mui thuyền cao, chung quanh có những khung cửa sổ chạy dài từ đầu tới cuối thuyền. Bên trong thuyền được chia thành nhiều phòng rất khang trang, sạch sẽ. Chiếc thuyền lớn chúng khác một tòa nhà nổi, vì nó cần phải đầy đủ tiện nghi để thủy thủ đoàn sống trong nhiều tháng trời lênh đênh trên sông nước. Chủ nhân của loại thuyền buôn này thường là những người Tàu hoặc minh hương sống trên những hải đảo vùng biển Ðông Bắc, giáp giới hai nước Việt Hoa. Họ là những người Trung Hoa chạy giặc Nguyên từ thời nhà Nam Tống mất nước và nhiều đời đã nhận nước Nam như là quê hương của mình. Ðám người này đều là dòng dõi người Thương, nên họ đều có đầu óc thương mại, dùng những loại thuyền mành cỡ lớn để chở hàng hóa mang đi bán khắp nơi trong nước. Họ đã rất thành công trong thương vụ và đều trở nên giàu có.

Lúc đó, tại đầu thuyền, giữa những dây buồm chằng chịt, tua tủa thả từ ba cột buồm cao vút, một cụ già quắc thước, trầm ngâm đứng nhìn sang bên kia bờ sông, nơi có mặt Bắc thành Ðông Quan, tức Thăng Long, chạy dài hun hút, đang chìm đắm trong ánh chiều tà. Quanh ông, những tay chân sao đang sửa sang lại các vật dụng, kiểm soát các đường dây, cột buồm và các cánh buồm. Họ nhanh nhẹn sửa soạn cho chuyến đi sắp tới. Gió mỗi lúc một lộng, cánh áo đen của cụ già bay phần phật.

Bỗng cánh cửa chính của khoang thuyền hé mở, một thanh niên vận võ phục mầu nâu từ trong đi ra. Cụ già quay lại khẽ nghiêng đầu chào. Thanh niên từ xa cũng cúi xuống đáp lễ, rồi tiến lại gằn cụ, khẽ nói:

- Mời cụ chủ thuyền vào trong để cùng Cô chúng tôi thương nghị.

Cụ già chủ thuyền từ tốn đáp:

- Xin vâng.

Bên trong thuyền, ngay lối vào là một phòng rộng rãi tương tự như một sảnh đường thu nhỏ. Nàng ngồi đó, tà áo lụa bạch mềm mại thướt tha, bên chiếc bàn tròn, trên đó một khay nước trà khói bay nghi ngút. Hai cô thể nữ Cúc, Hồng đứng hầu đàng sau. Quanh nàng là Lê Quân, Vũ Thắng, Trần Thanh, Ngọc Quỳnh, Quỳnh Như.

Khi lão chủ thuyền vào tới nơi thì mọi người đều đứng dậy chào.

Ông cụ vội vã đến trước mặt Mai Lan khom mình đáp lễ:

- Xin Công Chúa an toạ, già này thật đắc tội với ngài.

Mọi người ngồi xuống, Mai Lan mỉm cười, dịu dàng nói:

- Thực không lấy gì đền đáp được công ơn của Dương Ðại Gia.

Mai Lan mời Dương lão ngồi ngay bên nàng.

Ông lão không khách sáo, cám ơn nàng rồi vừa ngồi xuống vừa cung kính đáp:

- Ấy chết, xin Công Chúa đừng nói thế, chúng tôi là con dân nước Nam, thì phải có bổn phận tham gia vào đại cuộc chống xâm lăng, chứ đâu có dám điềm nhiên tự tại giữa cơn quốc biến.

Mọi người nghe Dương lão nói lời tâm huyết đều rất cảm động. Ai cũng đều biết lão là người gốc Trung Hoa nhưng lời lão nói ra là phản ảnh của cả một tấm lòng yêu nước Nam chân thành.

Sau một lúc yên lặng, Mai Lan thong thả nói:

- Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng ở tấm lòng yêu nước nhiệt thành của Dương đại gia. Chính nhờ lão gia tận tâm giúp đỡ mà đêm qua chúng tôi mới đưa được các thanh niên, thiếu nữ ưu tú của thành Thăng Long vượt thoát được vòng kiềm toả của quân giặc.

- Lão đâu có công gì, nhất nhất đều do Công Chúa chủ trì đại sự.

Qua mấy lời khách sáo lấy lệ, Mai Lan chậm rãi đi vào vấn đề:

- Tuy nhiên, việc quan trọng chưa phải đến đây là hết, mà thực sự chỉ là mới khởi đầu. Dương đại gia còn phải nhọc công đưa họ về Yên Tử giùm tôi.

Dương lão khẽ gật đầu:

- Vâng, tôi đã hứa hoàn thành mọi công việc Công Chúa giao phó. Việc này đối với tôi không đến nỗi khó khăn vì quân giặc thấy tôi là người Tàu, lại là giới thương hồ nên chúng cũng bớt nghi ngờ nhiều.

Ông ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi tiếp:

- Quí vị nữ lưu và các văn nhân thì xin ở hẳn trong khoang thuyền, ban ngày tuyệt đối giới hạn lên mạn thuyền. Còn các vị có võ nghệ, xin thay phiên nhau giả làm các chân sào. Nếu không may ngộ biến sẽ cùng chúng tôi chiến đấu bảo vệ lẫn nhau. Xin Công Chúa cứ bình tâm nghỉ ngơi.

Mai Lan gật đầu tán thành:

- Dương đại gia tính như thế rất phải. Ngay từ những giây phút đầu gặp lão, Mai Lan đã thấy được vẻ chân thành thật sự của Dương lão, nàng mừng thầm là Lê Quân quả đã chọn đúng người. Với những phương tiện và tài năng sẵn có của một khách thương hồ bản lãnh thì việc đưa người của nàng đi sẽ rất bảo đảm. Nàng cũng tạm yên một bề.

Mai Lan trải một tấm bản đồ nhỏ ra mặt bàn, rồi chỉ tay theo những đường vẽ ngoằn ngoèo, giải thích:

- Tôi chắc Dương đại gia nhìn thoáng qua bức địa đồ này sẽ thấy. Mình dùng thủy bộ, vượt Sặt Giang sang Quảng Yên để về Yên Tử. Tới Yên Hưng, xin Dương đại gia cho người liên lạc của tôi lên bờ để về Yên Tử trước. Quý vị Trưởng thượng của tôi sẽ phái người ra nhận người thì đỡ vất vả cho Ðại Gia hơn.

Nghe Mai Lan cắt đặt công việc, mọi người ngạc nhiên vì hình như chuyến đi này không có nàng.

Quỳnh Như tiểu thư khẽ hỏi:

- Thế Công Chúa không về với chúng em sao?

Mai Lan khẽ gật đầu:

- Mình còn kẹt mấy anh chị em, như Lê Ban, Lý Bảo, Trần Hoàng, Lê tiểu thư, và một vài vị đại thần của Tràn triều nữa nên tôi còn cần phải ở lại. Tôi sẽ đi đường bộ lên sau. Dương Ðại Gia, có lẽ Ðại Gia cho thuyền nhổ ncó đêm nay đi.

Bỗng Trần Thanh hỏi:

- Những ai ở lại với Công Chúa. Nếu được, tôi xin tình nguyện.

Mai Lan lắc đầu:

- Quân vẫn còn phải ở lại Thăng Long. Trần Thanh rất cần có mặt trong chuyển này để giúp Dương đại gia xử lý mọi việc. Vũ Thắng nên sát cánh với Trần Thanh để lo cho anh em. Quỳnh Như thì lo cho các bạn gái.

Trong lúc Dương lão đang ngồi hí hoáy sao lại chiếc bản đồ của Mai Lan và cùng nàng bàn bạc thêm về đường đi nước bước thì bỗng từ trong một góc phòng, Lê Lai không biết đã ra đó từ lúc nào, đứng vụt lên nói:

- Xin Công Chúa cho tôi ở lại hộ giá.

Cúc và Hồng mỉm cười vì lời nói văn vẻ của anh chàng khách sáo khác hằn ngày thường.

Mai Lan ngửng đầu lên nhìn anh chàng, đang định từ chối thì chàng ta đã nói tiếp:

- Sở dĩ tôi thưa như vậy, là vì tôi muốn giữ lời đã hứa với Sư Bà Diệu Thanh.

Mai Lan mỉm cười:

- Vâng, tôi xin để công tử hoàn thành lời đã hứa.

Tuy nhiên, tôi cũng xin nói trước là theo tôi thì cực khổ vô cù ng đấy.

Lê Lai phấn khởi:

- Tôi xin chấp nhận mọi sự.

Cuối cùng, Mai Lan cũng cho cả sư Giác Huệ ở lại để Lê Lai có bạn, và nhất là để đỡ bất tiện cho nàng và hai cô thể nữ.

Bên ngoài, trời đã bắt đầu tối. Các cửa sổ của con thuyền được che bớt ánh sáng.

Dương lão gia sai bầy bữa ăn tối giữa phòng.

62 thanh niên thiếu nữ quanh quẩn bên Mai Lan đều ăn bữa cơm thanh đạm chia tay.

Trong khi ăn, Mai Lan ân cần dặn dò mọi người phải hết sức cảnh giác, trong chuyến đi vô cùng nguy hiểm này.

Dương lão cũng ngời chung với mọi người, ông ta lên tiếng:

- Chắc chắn trong chuyến đi, chúng ta sẽ bị những chiến thuyền của giặc chặn ngang đường, nhưng xin quý vị cứ bình tâm, tuyệt đối đừng vọng động để quân giặc nghi ngờ, mọi việc đối phó với chúng ở phía trên đã có tôi lo. Vạn sự bất đắc dĩ phải chiến đấu, chúng tôi cũng xin xả thân để bảo vệ quý vi.

Mai Lan cũng nói thêm:

- Tôi biết Dương đại gia là một cao thủ, chúng ta yên tâm mọi sự đã có Ðại Gia lo liệu. Các anh em của chúng ta, nếu phải lâm trận cũng nhất nhất phải tuân theo mệnh lệnh của lão gia. Có như thế chúng ta mới mong thắng được quân giặc. Tôi giao cho Vũ Thắng điều động anh em giúp Dương Ðại Gia.

Bữa tiệc tàn, trời cũng đã tối hẳn, mọi người kéo nhau lên cả mạn thuyền hóng gió. Ðêm nay trăng lên muộn. trời đầy sao lấp lánh. Lòng họ là cả một trời đau thương. Họ đứng từ bên này sông Tô Lịch, nhìn về phía kinh thành Thăng Long mà vô cùng xót xa. Bên kia sông, một vài đốm lửa chập chờn ẩn hiện, trong vùng tối kia là quê hương của họ đó. Chỉ cách một dòng nước vô tình mà thực đã xa ngàn trùng. Ở nơi đó, còn gia đình, còn cha mẹ, còn bà con quyến thuộc, còn bao kỷ niệm của những ngày vui đã qua mà nay vì giặc xâm lăng mà họ phải cắn răng lìa bỏ để mong có ngày trở lại giải phóng quê hương. Có những người phải ghìm môi để khỏi bật lên tiếng khóc.

Bên bờ lau sậy, trăng gió rì rào buồn bã.

Mai Lan nói:

- Anh chị em, ngày hôm nay chúng mình phải bỏ kinh thành không phải là rồi đây vĩnh biệt. Chúng ta phải có một ngày về, một ngày về trong vinh quang, trong chiến thắng. Hãy tin tưởng vào tiền đồ của đất nước. Một ngàn năm đô hộ, Bắc phương đã không diệt được dân tộc ta, không chiếm đoạt được giang sơn ta, thì giặc Minh cũng sẽ không thể làm gì được nòi giống quật cường này.

Mọi người yên lặng, trong đêm chỉ còn tiếng gió rì rào, tiếng sóng vỗ vào thuyền đều đều buồn tẻ.

Mai Lan khẽ nói với Dương lão đang đứng cạnh nàng:

- Dương đại gia, chúng ta sửa soạn lên đường thì vừa, gắng ra khỏi đia phận Ðông Quan trước khi trăng lên, thôi muôn sự nhờ lão gia xử lý.

Dương lão cảm động khom mình vái dài:

- Lão xin tuân lệnh Công Chúa, xin Công Chúa tin ở lòng trung của già này.

Mai Lan nhẹ đỡ ông ta, nói:

- Xin lão gia bình thân. Tôi phải hết lòng tin tưởng ở lão gia chứ.

Rồi nàng quay lại mọi người:

- Chúc anh chị em lên đường bình yên, hẹn sẽ gặp lại một ngày rất gần đây. Thôi mọi người vào cả trong thuyền để các chân sào làm việc.

Mọi người bùi ngùi chia tay. Mấy thiếu nữ chạy lại xụp xuống ôm lấy chân Mai Lan như muốn bật lên tiếng khóc.

Mai Lan đỡ từng người an ủi:

- Này Thanh Mai, em phải nghĩ đến tương lai, đến phụ thân em đang ở trong tù, ngày đêm chờ chúng mình giải phóng. Kìa Hoàng Lan. Em không nhớ rằng mẹ đã hy sinh để em có một cơ hội ra đi như thế này sao?

Mai Lan đưa các nàng vào tận khoang thuyền, vỗ về rồi mới trở lên. Nàng kéo Trần Thanh ra, dặn riêng:

- Lần ra đi này rất quan trọng vì nó liên hệ tới bao nhiêu người, tới tương lai của Tổ Quốc mình, em phải hết sức thận trọng.

Rồi nàng đưa cho anh ta một lá thư, nói:

- Lên tới Yên Tử em trình thư này cho Chân Giác hòa thượng đễ ngài thu xếp mọi việc cho anh chị em,cố gắng an ủi, khuyến khích anh em.

Trần Thanh khẽ nói:

- Xin cô yên tâm, tôi xin hết lòng.

Mai Lan quay sang Lê Quân và bọn Lê Lai:

- Thôi, chúng ta cũng lên bộ đi.

Dương lão đưa chân thầy trò Mai Lan tới tận cầu thang xuống bến. Mọi người bùi ngùi chia tay.

Bên bờ lau sậy, bọn Mai Lan đứng ngắm nhìn theo con thuyền viển xứ kéo ncó, giương buồm ra từ từ tách bến. Tiếng nước rào rào rẽ sóng, tiếng gió lộng trên ba cánh buồm phần phật xa dần, xa dần. Cảnh vật trở nên vô cùng u tịch.

Ðợi cho con thuyền mất hút trong đêm, Mai Lan khẽ nói:

- Bây giờ chúng ta về thôi.

Bốn bề vắng ngắt.

Lê Quân đi trước hướng đạo. cả bọn lầm lùi vượt qua rừng lau san sát bên cồn. Ra khỏi rừng lau là con đê thấp ngăn cách Trường Giang với Dâm Ðàm. Vượt qua con đê, cả bọn tiến vào xóm chài lưới nghèo nàn. Những mải tranh nằm nép bên những hàng liệu ẻo lả xiêu xiêu.

Tới một. khu nhà ở sát bên bờ hồ, Lê Quân ngừng lại, khẽ nói:

- Ðây là nhà của người bà con của Lê Ban. Mời cô tạm nghỉ ở đây để đợi tin từ trong Nam ra.

Chiếc cổng tre đóng kín. Từ ngoài nhìn vào ngõ trúc uanh co, mọi người thấy khu nhà cũng khá khang trang thơ mộng. Ðêm vắng, tiếng sóng vỗ vào bờ hờ rì rào êm nhẹ.

Lê Quân lấy cán dao gõ lên cổng tre năm tiếng đều đặn. Chỉ một chốc, đã có tiếng kẹt cửa, và một bóng người vận áo cánh trắng, quần đen đi nhanh ra.

Có tiếng khẽ hỏi:

- Hoàng?

Lê đáp:

- Giang.

Mọi người đã nhận ra nhau.

Chủ nhân là một thiếu phụ ngoài bốn mươi, dáng người nhỏ nhắn, trông điệu bộ đi đứng, Mai Lan biết nàng không phải là người làm ăn lam lũ. Người đàn bà lặng lẽ dẫn đường. Căn nhà ba gian hai chái, thềm cao tam cấp, tường xây mái ngói. Ðây là một lối kiến trúc rất thông thường của giới quan liêu đương thời. Chung quanh nhà còn dấu vét những dấy tường hoa bằng gạch chạy dài, kiến trúc khá mỹ thuật bên những gốc nhãn cổ thụ rườm rà, khiến Mai Lan thấy nơi đây khác hẳn với những mái tranh nghèo nàn của đám dân chài lưới quanh vùng mà bọn nàng vừa đi qua. Tuy nhiên, nhìn cảnh vầng vẻ tiêu điều của tòa nhà, nàng cũng biết được chủ nhân đang trong thời hàn vi đạm bạc.

Cánh cửa gian nhà khách được mở ra, người đàn bà lùi lại nhường bước cho khách, Lê Quân tiên vào trước, rời đến Mai Lan, và bọn Lê Lai. Giữa nhà là một bộ trường kỷ gỗ gụ đen bóng, bên trong nữa là bộ tủ chè ở giữa hai chiếc cột sơn son, mỗi cột treo một bức câu đối nền đen chữ thiếp vàng. Dưới ánh sáng chập chờn của cây bạch lạp nhỏ để ở giữa bàn, căn phòng khách trông thực quạnh quẽ, dường như đã rất lâu không còn tiếp khách.

Bọn Mai Lan vào tới giữa nhà, người thiếu phụ mới lại gần, lên tiếng:

- Anh Quân với tôi là chỗ quen biết, nên cũng xin coi nơi đây như ở nhà.

Với cung cách đó, bà tỏ ra chưa biết gì về lai lịch của bọn Mai Lan. Thế cũng hay. Mai Lan bỗng nhận thấy những dấu vết phấn son của thuở nào xa xưa còn vương trên khuôn mặt người thiếu phụ. Giữa chốn thôn dã mà lại có bóng dáng của một người đàn bà đài các thì cũng là một điều lạ Lê Quân quay sang bà ta, lễ phép:

- Thưa Lê phu nhân, đây là mấy anh chị em từ trong thành giặc ra ngoài này, muốn xin tá túc vài bữa.

Câu nói thực mơ hồ, nhưng dường như Lê phu nhân không quan tâm tới, cũng hời hợt trả lời:

- Xin vâng. Chắc quí vi đây cũng đều là bạn anh Ban, vậy xin đừng quá khách sáo.

Mọi người chia tay ngồi vào hai chiếc trường kỷ.

Lê phu nhân nhìn quanh mọi người, rồi vui vẻ:

- Xin ngồi chơi, đợi tôi đi pha ấm trà nóng để các cô các cậu dùng.

Bà ta nói xong, rời phòng khách bằng một cửa nhỏ cạnh chiếc tủ chè.

Ðợi cho người thiếu phụ đi được một lúc, Lê Quân mới nói với Mai Lan:

- Ban gọi phu nhân là cô. Có một thời anh ta sống ở đây do đó, tôi được quen biết với bà ta, và được bà ta chấp nhận để mình dùng nơi đây là một trạm liên lạc.

Mai Lan lơ đãng nhìn khắp gia nhà khách. Nàng chú ý đến những bức hoành phi, câu đối treo trong phòng.

Lê Lai cũng dõi mắt trông theo Mai Lan, nhưng vì ánh đèn quá yếu nên chàng không đọc được chúng.

Mai Lan khẽ hỏi:

- Bà ta sống ở đây với ai?

- Chỉ có hai con hầu. Lê tướng công đã mất từ lâu, nghe nói hồi xưa ngài là bộ tướng của triều đình.

Lê Quân nhìn quanh sang Lê Lai và Giác Huệ, nói:

- Chốc nữa cô và Cúc, Hồng nghỉ ở đây, bọn tôi đi nơi khác.

Lê Lai ngạc nhiên nhìn Lê Quân, rồi Mai Lan.

Nhưng Mai Lan lại thản nhiên gật đầu:

- Quân nói phải. Nhớ theo dõi tin tức miền trong.

Có tiếng mớ cửa. Một con hầu ăn mặc tươm tất bưng khay trà, khói bay nghi ngút, từ trong đi ra. Nó lặng lẽ cúi đầu chào mọi người, đặt khay trà xuống một góc bàn, rồi lần lượt bưng từng tách trà tới từng người. Nó làm việc này một cách rất nhanh nhẹn và đúng phép tắc khiến mọi người đều phải cảm phục nền nếp gia phong của một vị Phu nhân.

Quân lên tiếng mời. Mọi người vui vẻ nhấp trà. Sau thời gian uống cạn chén trà, Lê phu nhân đã trở lại. theo sau bà là một con hầu nữa, trông khá xinh, áo lụa đào diêm dúa, mang ra một khay trái cây đủ loại. Nào là nhãn, ổi vải, chuối.

Lê phu nhân cũng đã thay một bộ lượt là sang trọng khiến bọn Mai Lan rất ngạc nhiên.

Lê phu nhân vui vẻ nói:

- Các cô các cậu dùng ít trái cây. Chúng tôi đã sẵn sàng giường chiếu để quý vị nghĩ.

Mọi người đều thốt lời cảm ơn rồi lấy hoa quả ăn tự nhiên.

Lê phu nhân đến bên Lê Quân thân mật:

- Anh Quân dùng đi Lâu lắm rồi anh mới lại về đây phải ở chơi vài ngày đấy nhé.

Mai Lan bỗng cắt ngang câu chuyện của bà, hỏi:

- Thưa phu nhân, hiện có tin gì của Lê Ban không?

Lê phu nhân hơi khứng lại, quay sang nàng, trả lời bâng quơ:

- Tôi cũng chưa có tin gì từ mấy bữa nay. Cũng đang tính hỏi anh Quân về việc này.

Lê Quân nói chen vào:

- Từ hôm tình thế khẩn trương đến nay, tôi không gặp Ban lần nào nữa.

Lê phu nhân tỏ ra lo lắng:

- Chết thực, không biết anh nó có thoát khỏi tay tụi Minh không?

Lê Quân an ủi:

- Xin phu nhân yên lòng, chính vì việc mất liên lạc của Ban và một số anh chị em khác mà chúng tôi còn ở lại đây.

Lê phu nhân như có vẻ quan tâm đặc biệt tới Mai Lan, bà nhìn nàng, hỏi Quân:

- Quân giới thiệu mấy cô cậu với tôi đi chứ.

Lê Quân vội đứng lên, nói nhanh:

- Tôi thực vô ý, xin phu nhân tha lỗi cho.

Lê phu nhân khoát tay:

Anh Quân đừng khách sáo, người nhà cả mà.

Lê Quân hướng về phía Lê Lai ngồi ở đầu bàn, giới thiệu trước:

- Ðây là anh Lê Lai, rời tới Giác Huệ Ðại Sư, cô Cúc, cô Hồng, cô Lan.

Lê phu nhân cười:

- Mấy cô xinh đẹp quá. cô Lan, quê ở đâu vậy cô?

Quân đỡ lời:

- Cô Lan ở thôn Ðông Thành.

Rồi chàng quay bang Lê Lai, Giác Huệ nói:

- Thôi chúng mình xin phép phu nhân để đi.

Lê phu nhân ngạc nhiên, nhướng mắt nhìn Quân, hỏi nhanh:

- Ơ kìa, ở đây chứ còn đi đâu nữa?

Lê Quân chậm rãi:

- Thưa, còn một ít việc nữa phải làm nên chúng tôi không ở lại được, xin gửi phu nhân ba cô bạn đây.

Lê phu nhân tỏ ra rất thất vọng, thở dài:

- Lâu lắm mới về chơi đã vội đi.

Lê Quân nhăn nhó:

- Không phải thế, chúng tôi sẽ trở lại vào ngày mai mà. Xin cảm ơn lòng ưu ái của phu nhân.

Không đợi phản ứng của bà, ba người thanh niên vội đứng dậy, chào mọi người rồi nhanh nhẹn tự mở cửa ra ngoài.

Lê phu nhân yên lặng trông theo ba người đàn ông rời khỏi phòng. Sau khi cánh cửa đã được khép lại, bà ta mới chịu quay vào, khuôn mặt trở nên khó khăn, nói:

- Thôi được, Bạch Huệ, mấy đưa mấy cô này sang đông phòng. Chúc các cô ngủ ngon, mai ta sẽ gặp lại.

Bà nói xong, lặng lẽ rời phòng khách bằng khung cửa bên trái thông sang phía Tây tòa nhà. Cô hầu mặc áo lụa đào hấp tấp theo sau.

Mai Lan mỉm cười theo dõi thái độ bất thường của Lê phu nhân. Ðợi cho bà ta đi được một lúc, nàng mới bảo Bạch Huệ:

Em làm ơn đưa mấy chị về phòng.

- Cô gái hầu chỉ chờ có thế, vui vẻ nói:

- Vâng, xin mấy chị theo em.

Bốn người đi ra bằng cửa đối diện, Bạch Huệ cầm cây nén đưa cao khỏi đầu đi trước dẫn đường. Bên ngoài, tuy vẫn ở trong tòa nhà, nhưng là một cái hành lang hẹp chạy ngang một căn phòng lớn, cửa đóng then cài, đi tới cuối dấy hành lang, cô hầu mới ngừng trước một khung cửa nhỏ, khẽ nói:

- Mấy chị sẽ ở căn buồng này.

Vừa nói, Bạch Huệ vừa lui cui mở khóa. Cánh cửa mở ra kèm theo tiếng kêu ken két vang động trong đêm.

Một mùi hôi mốc xông lên nồng nặc. Chắc căn phòng lâu ngày đã không được xử dụng tới.

Hồng nhanh nhẹn bựớc vào trước. Cô ta đoạt cây nến trên tay cô hầu, đưa lên cao để quan sát khắp căn phòng, mặt cau lại, coi bộ bất mãn, miệng lẩm bẩm:

- Bẩn quá.

Trong khi Cúc lặng lẽ đi mở rộng khung cửa sổ cho thoáng khí.

Mai Lan đứng bên con hầu, nói:

- Tôi là Mai Lan, còn hai chị kia là Cúc và Hồng.

Em ở với phu nhân lâu chưa?

Con hầu đáp, giọng nhỏ nhẹ:

- Thưa em theo hầu phu nhân cả chín mười năm nay từ hồi em mới sáu, bảy tuổi.

Lâu thế đó, cảm ơn em rất nhiều. Em có thể đi nghỉ đi.

Em không dám. Ðể em phụ với mấy chị lau chùi phòng để mấy chị còn đi nghỉ, không cũng muộn lắm rồi.

Hồng đã đốt thêm hai ngọn bấc của cây đèn đĩa đã có sẵn trên một cái kệ ở góc tường. Căn phòng nhỏ hẹp, chỉ vỏn vẹn có một chiếc sập gỗ nhỏ kê ở đầu phòng, chiếc án thư, bộ ghế ngồi và hai kệ sách lớn, cao chạy dọc hai bờ tường.

Mai Lan nhìn quanh, Bạch Huệ lấy chiếc phất trần treo trên tường xuống vừa phủi bụi, vừa nói:

- Ðây là thư phòng của Lê tướng công, xin các chị ở tạm.

Cúc và Hồng cũng tìm được khăn, cấp tốc lau chùi đồ đạc.

Thấy Mai Lan thản nhiên khoanh tay, lặng lẽ đứng nhìn mọi người làm việc và nhất là cái vẻ đài các của nàng, Bạch Huệ nhận ra đia vị khác biệt của nàng đối với Cúc và Hồng, nên dò hỏi:

- Thưa chị ở khu nào trong thành?

Mai Lan đáp nhanh:

- Ðông Thành, khu bán tơ lụa đó em.

Chắc gia đình chị giàu lắm.

Mai Lan đáp một cách mơ hồ:

- Bây giờ giặc giã, nhà tôi cũng chả còn gì.

Bạch Huệ giọng bỗng trở nên xa xôi:

- Quê em ở mãi tận Kinh Bắc. Nghe nói nhà em xưa kia cũng khá giả. Nhưng sau vì vụ gì đó trong triều, thầy em bị hại, gia đình dần dần khánh kiệt. Khi em lớn lên, nhà đã nghèo lắm rồi, em được đưa về đây hầu hạ Lê phu nhân.

Vô tình nghe được lời tâm sự của Bạch Huệ, mắt Mai Lan máy động:

- Em có hay về thăm nhà không? Vụ giặc này nhà em có được bình yên không?

Bạch Huệ ngưng làm việc, đứng thẳng, quay sang Mai Lan đáp:

- Trước đây thì không được, nghe phu nhân nói về rất nguy hiểm, vì thầy em là tội đồ của triều đình, nhưng ít lâu nay, bà cho phép em về. Nhưng em chả còn tìm thấy ai là họ hàng thân thích. Gia đình em đã di cư đi đâu mất rồi.

Giọng Bạch Huệ nghẹn ngào.

Mai Lan lảng sang chuyện khác:

- Lau vậy được rồi, em cũng nên về nghỉ đi.

Bạch Huệ đáp:

- Xin vâng.

Cô nhìn khắp phòng rồi bỗng kêu lên:

- Ấy chết, chút nữa em quên. Ðể em đi lấy chiếu và màn cho các chị.

Cúc định đi theo, nhưng cô ta lắc đầu:

- Thôi mình em cũng đủ rồi khỏi phiền chị.

Vừa nói, cô ta vừa hấp tấp mở cửa ra ngoài.

Hồng giọng khó chịu:

- Họ tiếp mình tệ quá.

Mai Lan gạt đi:

- Mình sống lang thang mãi có sao đâu. Ðược thể này là tốt rồi.

Nhưng phu nhân là chỗ quen biết thân thiết với chú Quân.

Cúc cười:

- Với chú Quân chứ đâu với mình. Chú Quân mà ở lại chắc khá hơn.

Mai Lan mỉm cười nhìn Cúc như thầm khen con nhỏ có nhận xét khá tinh tế, nhưng nàng chặn ngang:

- Bây giờ không phải là lúc thắc mắc về chuyện đó.

Nàng ngừng ngang câu nói vì vừa nghe thấy tiếng chân của Bạch Huệ đang lại gần. Chốc lát, Bạch Huệ vào với một ôm mùng màn và một chiếc chiếu hoa cạp điều.

- Xin các chị dùng tạm..

Bạch Huệ đặt gói chăn màn xuống chiếc sập, rồi nhìn khung cửa sổ mở rộng, khẻ nói:

- Phu nhân rất khó, ban đêm xin các chị đừng mở cửa sổ.

Bạch Huệ xin cáo từ.

Mai Lan ra hiệu cho Cúc.

Cô thể nữ hiểu ý lấy một ít bạc trao cho nàng.

Mai Lan lại gần Bạch Huệ nói:

- Tôi có chút quà tặng Bạch Huệ. Xin đừng nói lại với phu nhân.

Bạch Huệ từ chối hai ba lần rồi mới chịu nhận.

Cô ta lặng lẽ lui gót.

Trong khi Cúc và Hồng sửa soạn giường chiếu để ngủ, Mai Lan nói:

- Ta thấy tính tình phu nhân hơi khác lạ, hai em phải thận trọng.

Cúc đánh bạo góp ý:

- Con thấy hình như bà ta có tình ý gì với chú Quân và tỏ ra chiều thiện cảm với cô.

Mai Lan gật đầu:

- Chính vì thế mà mình phải để tâm. Thôi mình tắt đèn đi ngủ.

Hai cô thể nữ trải chiếu ngay lối cửa ra vào để nằm.

Mùa hè, không khí oi bức. Dù đã được Bạch Huệ nói trước, thầy trò vẫn để nguyên cửa sổ mở trong đêm.

Ánth trăng hạ tuần lên muộn, vàng rực một góc trời. Từ xa xa, tiếng sóng trên hồ Dâm Ðàn nhè nhẹ vang vọng rì rào.

Khi Cúc, Hồng vừa thức dậy thì thấy Mai Lan đang ngồi thiền trên sập.

Hai cô thế nữ lặng lẽ dọn dẹp đồ ngủ.

Lúc này Cúc quan sát lại căn phòng. Ngoài cửa đi ra hành lang, còn thêm một cửa xếp nữa thông ra phía hậu. Căn phòng thu hẹp chỉ là cái chái nhà, nhưng có cửa sổ mở ra vườn, ngồi ở đây nhìn ra ngoài cũng rất nên thơ.

Sáng sớm, trời đã nực. Bên ngoài, trong những lùm nhãn um tùm, chim chóc hót líu lo thực vui. Cái ngõ trúc xanh mướt tuyệt đẹp. Cảnh sắc thực thanh bình.

Mai Lan cũng đã ra đứng bên cửa sổ, nàng bảo Cúc, Hồng:

- Dù có chuyện gì xảy ra ở đây, các em cũng phải bình tĩnh, nhất là Hồng không được nóng nảy. Cúc sẽ thay ta lo mọi chuyện, kể cả khi tiếp xúc với Quân.

Nàng trao cho Cúc một mảnh giấy hoa tiên, nói:

- Hôm nay, Quân có lại, hãy bí mật trao cho chú ấy.

Có tiếng chân đi lại, cả ba đều quay ra phía cửa chờ đợi. Không lâu, có tiếng gõ cửa. Cúc lên tiếng:

- Xin cứ vào.

Bạch Huệ mở cửa, tươi cười vào phòng, trên tay có mấy chốc khăn mặt còn mới tinh. Cô ta đến bên bọn Mai Lan, Cúc biết ý đưa tay đỡ lấy. Bạch Huệ cười nói:

- Xin các chị dùng. Ðể em đưa các chi ra sau.

Vừa nói, cô vừa đi tới chỗ cửa hậu, lấy chìa khóa ra mở. Bên ngoài là một chiếc sân nhỏ, có lối đi lát đá xanh nhẵn bóng, đâu đó là những chậu cảnh rất đẹp. Những chậu đinh lăng lá xoăn, chậu bạch mai quý giá xen lẫn những gốc ngâu vàng những hoa thơm mát xếp đặt rất mỹ thuật quanh một hòn non bộ được dựng ở giữa sân.

Ngay sát lối ra vào, có một cái bể nước chứa nước trong vcó và cái bệ thấp trên để sẵn chiếc chậu thau rửa mặt xinh xắn. Từ góc sân, một lối đi nhỏ hai bên cấy mẫu đơn mất hút sau vườn cây rậm rạp.

Bạch Huệ nói:

- Các chị cứ tự nhiên, ở đây có tường vây kín đáo, mình có thể dạo chơi thư thả.

Mai Lan hỏi:

- Phu nhân dậy chưa?

- Thưa đã.

- Bà có hỏi gì về chúng tôi không?

Bạch Huệ lấy lòng khách một cách quá thật thà:

- Dạ không, nhưng em có nói với Bà em là chắc gia đình chi Mai Lan thế giá lắm.

Cúc biến sắc. nhưng Mai Lan vẫn thản nhiên:

- Thế Bà có nói sao không?

- Thưa, Bà em bảo "ta biết".

Cúc, Hồng đưa mắt nhìn nhau lo lắng.

Bạch Huệ không để ý tới phản ứng của hai nàng, nhìn quanh rồi tiếp:

- Thôi các chị cứ tự nhiên, em xin kiếu, khoảng đầu giờ thìn thì mời các chị dùng cơm sáng.

Mai Lan không giữ cô ta lại, đáp:

- Cảm ơn em. Em đừng bận tâm đến tụi tôi. Cứ lo việc nhà đi.

Bạch Huệ lễ phép cúi đầu chào, rồi theo con đường nhỏ đi về phía sau vườn.

Trong khi Mai Lan rửa mặt, Cúc khẽ nói:

- Con nhỏ thực lắm chuyện. Cô có sợ mình bị lộ không?

Mai Lan ngửng đầu lên, nhìn lại phía Cúc nói:

- Vì an ninh, lúc đầu ta cũng định giấu hành tung của bọn mình. Nhưng, khi thấy một vài điểm nghi ngờ về gia thế của vị Phu nhân này, nên ta lại nghĩ ra một kế. Vì vậy, tối qua ta mới nói tên thực và úp mở về bọn mình với Bạch Huệ. Quả nhiên con nhỏ đã ton hót với chủ, và bây giờ, mình phải cẩn thận theo dõi hành vi của bà ta.

Nghe Mai Lan nói, Cúc mới yên tâm. Kinh nghiệm cho nàng thấy, khi cô chủ đã để tâm đến việc gì thì mọi sự đều an toàn.

Sau thời gian làm việc vệ sinh cá nhân, Mai Lan ngồi cho Hồng gỡ tóc, chải đầu bên thềm, còn Cúc thì có bổn phận đi quan sát khắp khu vực quanh nhà. Từ đây, nhìn ngược về phía sau lưng tòa nhà, nó có vẻ đồ sộ hơn là họ thấy vào lúc ban đêm. Nền đá cao, tường vôi rong rêu phong đã xanh dờn càng làm cho tòa nhà trỏ nên cổ kính.

Hồng vừa chải đầu cho Mai Lan, vừa hỏi:

- Mình cứ quanh quẩn ở đây mãi, việc Huyền Giác Ðại sư phụ nhờ cậy đưa tin tới các chùa thì sao cô, con sợ không biết có kịp không?

- Cô đã nghĩ kỹ. Mình còn quá nhiều việc phải làm, nên không thể ôm hết mọi chuyện. Vì thế, cô đã giao riêng cho Vũ Thắng mang tin về Yên Tử cho các vị Trưởng Thượng để các ngài cắt đặt công việc truyền tin đi các chùa. Hiện tại, tụi giặc cũng chưa dám làm mạnh ở các nơi, ít nhất là cho đến khi chiến trường được giải quyết xong. Ðiểm quan trọng là chúng ta phải theo dõi sát tình hình chiến sự miền Nam.

- Họ Hồ đang cố thủ Nghệ An?

- Mình mới nhận được tin như vậy, nhưng tin đưa được về đây thì tình hình có thể đã đổi khác, điều chắc chắn là Hồ Quý Ly không còn hy vọng gì vì nhân tâm đã bỏ hắn ta để quay về với Trần Gia.

Mai Lan thở dài:

- "Phù Trần, diệt Hồ", cái chiêu bài lợi hại dễ sợ. Biết bao nglrời đã tin tưởng và hy vọng tràn trề, hùa theo bọn Hoàng Tử Dương để hợp tác với giặc.

Hồng bỗng nói:

- Bao giờ mình mới lại được trở về Vân Tiêu Am sống như xưa, cô nhỉ?

Mai Lan khẽ cười:

- Lúc đó Hồng tha hồ ngủ, hết phải thức khuya, dậy sớm phải không?

Hồng không cười, nói nhanh:

- Không, con chỉ nghĩ cô sẽ được thảnh thơi luyện võ. Da cô sẽ tươi mát và đẹp như hồi nào!

Mai Lan thở dài, tội nghiệp cho sự ngây thơ của Hồng cũng như số phận lênh đênh của mình.

Nàng nói đùa:

- Và ba thầy trò mình sẽ biển thành ba bà vãi.

Nghe nàng nói, Hồng như ngẩn người ra.

Mai Lan an ủi:

- Nhưng chắc cũng không lâu đâu Hồng, thầy trò mình sẽ có ngày được nghỉ ngơi. Nhưng không phải là hôm nay đấy nhé. Hôm nay sợ có nhiều việc quan trọng phải làm.

- Người ở miền Nam ra gặp cô?

Mai Lan giọng xa vắng:

- Chưa biết chừng. Nhưng việc trước mắt là ở trong căn nhà này.

Cúc đã từ trong vườn đi ra.

Mai Lan và Hồng nhìn cô ta chờ đợi.

Cúc thong thả đến bên hai người:

- Thưa cô, chắc không có gì cần quan tâm lắm.

Mai Lan vừa lòng:

- Tốt. Mình chờ tin của Quân.

Hồng đã cài chiếc trâm cuối cùng trên mái tóc cô chủ.

Cúc vào trong mang ra cho Mai Lan một cuốn sách nàng đọc.

Cả ba ngồi nghỉ dưới bầu trời trong xanh của buổi sáng hạ.

Mặt trời đã lên cao. Làn nắng đầu tiên rớt trên những chậu ngâu xanh, long lanh vì những hạt sương mai còn đọng trong kẽ lá.

Ngồi nhìn Mai Lan thản nhiên đọc sách, bỗng Cúc nghĩ ra điều gì, vội hỏi:

- Cô ơi, cô tin được Dương lão sao? Mình mang cả bọn anh chị em trao cho ông ta, ngộ nhỡ ông ta phản thì thực đáng ân hận biết chừng nào.

Mai Lan ngưng đọc, bỏ quyển sách xuống ngang đùi, mỉm cười nói:

- Cúc đừng lo, cô đã nghĩ rất kỹ về việc đó. Từ thời cổ xưa, nhà Thương đã bị nhà Chu, rồi nhà Hán của người Tàu hiện nay đối xử tàn tệ, dòng tộc nhà Thương liên tiếp bị xua đuổi ra khỏi đất Trung Hoa, phải lang thang khắp nơi trong vùng Ðông tới Nam. Có những nhóm người Thương phải vượt biển ra sống ngoài các hải đảo để khỏi bị tiêu diệt. Vì thế, đối với những người Thương thức giả như Dương Lão thì họ cũng chẳng ưa gì Minh Triều. Hơn nữa, người Thương và người Cổ Việt ta từ ngàn xưa, thời mà nước Văn Lang có biên giới trải tới Ðộng Ðình Hồ cũng đã có rất nhiều những mối dây tương quan thân hữu ràng buộc, chúng ta lại cho họ nơi tá túc, đùm bọc trong những ngày luân lạc. Vì vậy, cô không lạ khi thấy Dương Lão nói những lời tâm huyết đối với chúng ta tối hôm qua và cô rất tin ở lòng trung thành của ông ta.

Những con se sẻ đã bắt đầu bay lượn, nô rỡn trước mặt mọi người.

Cúc nhìn trời, hỏi:

- Thế cô định mấy hôm thì mành của Dương lão tới nơi?

- Cũng phải năm, bảy hôm. Tuy nhiên, càng đi xa khỏi Ðông Quan, mình càng yên tâm, vì từ Kinh Bắc ngược trở lên, quân Minh coi như là đất đã bình định, nên vẩn đề phòng bị cũng lỏng lẻo. Như Huyền Giác Ðại Sư hôm trước đã chỉ dạy, mình phải làm những gì mà quân giặc không thể ngờ tới. Vì thế, miền Bắc mới là miền trú thân an toàn của chúng ta sau này.

Bỗng có xe ngoài ngõ đi vào. Nhịp vó câu, tiếng hí kèm theo hơi thở phì phì của ngựa chứng tỏ xe vừa phải vượt một độ đường khá xa. Khuất sau bức tường, ba thầy trò Mai Lan không trông thấy cỗ xe, nhưng âm thanh cho họ biết đó là một chiếc xe song mã.

Mai Lan đưa nhanh mắt sang Cúc.

Cô thể nữ hiểu ý, nhanh nhẹn đi vào lùm cây vượt bờ tường, lén ra phía trước.

Tiếng bánh xe lăn nhổ dần rồi im bặt. Cỗ xe đã ngừng lại ở đâu đó.

Hồng nói:

- Có thể chú Quân đưa người trong Nam tới?

Mai Lan lắc đầu:

- Không mau như thế. ít nhất, mình cũng còn phải chờ họ một vài ngày nữa. Vả lại, chắc chắn họ không tới đây bằng xe. Thời buổi này, chỉ có các mạng phụ mới dùng xe song mã mà thôi.

Hồng tỏ ra thắc mắc:

- Chắc Lê phu nhân có khách quý?

- Chưa biết chừng chính là.

Cúc xuất hiện, cắt ngang câu nói của Mai Lan. Sắc mặt cô gái có điều khác lạ. Cô đến bên, nói:

- Lê phu nhân. Bà về với một người trùm chăn kín mít như là một con bệnh nặng. Tên đánh xe phải dìu người đó vào nhà.

Mai Lan gật đầu:

- Ta cũng nghĩ vậy. nhưng không thể ngờ có thêm một con bệnh về theo.

Hồng thắc mắc:

- Bà ta đi rất sớm, trước cả lúc cô cháu mình dậy.

Cúc xen vào:

- Nếu họ ra đi, tại sao mình không biết. Có thể mình ngủ mệt quá chăng?

Mai Lan nhìn xa xa, nói:

- Có thể như thế, nhưng cũng có thất nhà xe không gần đây, hoặc lúc về bà ta mới dùng xe.

Không thấy cỗ song mã đi ra. Lâu lâu có tiếng vó câu đập lộp cộp xuống đất, chắc chắn xe còn ở sân trước.

Cúc nhắc:

- Thế là trong nhà hiện có bốn người.

Hồng nêu ý kiến:

- Người bệnh là ai? Chắc bệnh nặng lắm và chỗ rất thân tình nên đang đêm Lê phu nhân mới phải đi đón về.

Mai Lan bảo Hồng:

- Ngay hôm nay, Hồng phải bí mật xem dưới bếp họ có thuốc thang gì không? Mình không cần phải vào trong, đứng ở bên ngoài, nếu họ sắc thuốc thì ngửi thấy ngay.

Mai Lan đứng dậy, cười nói đùa:

- Tại cái đời giang hồ của mình khiến mình để tâm mọi chuyện vậy thôi, chứ chưa chắc đã có gì khác lạ, phải bình tĩnh không lại thất thố với người ta.

Hai cô thể nữ cũng cùng mỉm cười. Cúc bỗng thân mật hỏi:

- Thưa cô đói chưa? Có lẽ cũng đầu giở thìn rồi.

Mai Lan vừa cười, vừa vươn vai:

- Chưa, nhưng cô nhớ bát cháo đậu xanh và miếng cà ghém chua của Huyền Giác Ðại Sư quá!

Cúc nhìn ra ngoài ngõ, hỏi:

- Cô ơi, sao chưa thấy chú Quân tới.

Mai Lan lấc đầu:

- Chắc không có chuyện gì gấp gáp. Với lại người đàn ông lịch sự họ luôn luôn tránh những giờ sớm mai của phụ nữ.

Hai cô thể nữ vụt hiểu ý.

- Có tiếng chân từ phía sau đi tới, rồi Bạch Huệ tươi cười từ con đường nhỏ đi ra.

Cô ta đến bên bọn Mai Lan, lễ phép nói:

- Xin mời các chị lên nhà dùng cơm.

Mai Lan cười:

- Cám ơn em. Nhà mình ăn cơm sớm nhỉ.

Ba thầy trò theo gót Bạch Huệ đi về phía sau. Con đường nhỏ hai bên trong mẫu đơn, hoa nở tuyệt đẹp. Từ đàng xa, những khóm trúc đào nhiều mằu rất vui mắt.

Mai Lan có thấy tới bốn loại khác nhau. Ít đâu có những gốc trúc đào quí như vậy. Từ bông trắng nõn, cho tới màu cánh sen, đỏ tươi, đỏ tím và nhất là mầu cam thì nàng chưa từng thấy. Chỉ một điểm đó cũng chứng tỏ chủ nhân quả là người đã từng có một cuộc sống đài các.

Con đường nhỏ dẫn tới hậu viện. Qua một dãy nhà ngang là lối lên tòa nhà chính. Hai bên là vườn hoa, tuy cảnh sắc đã có vẻ tàn tạ, nhưng những dãy tường hoa gạch đỏ mài nhẵn được xép đặt rất có mỹ thuật.

Mai Lan thấy phảng phất những nét giống như vườn thượng uyển. Bậc tam cấp bằng đá xanh nhẵn bóng đưa mọi người vào nhà khách. Bữa ăn được sắp ngay trên bộ trường kỷ mà mọi người ngồi tối hôm trước.

Một dĩa thịt gà luộc trên phủ lá chanh xanh mướt xắt nhỏ, dĩa rau dưa, dĩa tôm kho và hai bát canh miến gà khói bay nghi ngút. Bọn Mai Lan ý tứ chưa ngồi vào bàn. Bạch Huệ đặt nồi cơm bên cạnh đầu bàn, nói:

- Bà em nói xin ngồi các chị ngồi, bà em sẽ ra sau.

Mai Lan ra hiệu, ba thầy trò không khách khí, chia nhau ngồi vào trường kỷ.

Không mấy chốc, cửa phía Tây phòng khách vụt mở, Lê phu nhân tươi cười đi ra.

Hôm nay, bà vận một bộ lượt là trắng tinh, không kém gì bộ đồ của Mai Lan, lại cắt rất khéo khiến bà như trẻ lại. Nhìn thoáng qua, không ai có thể đoán chính xác được niên kỷ của bà. Những đường cong trên cơ thể còn đầy những nét hấp dẫn, khuôn mặt trang điểm kỹ từ nét lông mày cho đến đường môi cắn chỉ. Thực ngạc nhiên!

Bọn Mai Lan đứng lên chào.

Lê phu nhân đến bên Mai Lan nói:

- Tôi thực thất lễ, xin Công Chúa tha lỗi cho.

Mai Lan không giật mình vì cách xưng hô của Lê phu nhân, nàng mỉm cười:

- Xin phu nhân chớ quá lời, chúng tôi đâu dám.

Trong lúc lánh nạn, chúng tôi có phần sơ thất, xin phu nhân bỏ qua cho.

- Xin đa tạ Công Chúa đã niệm tình tha thứ.

Trong buổi loạn lạc không thể thù tiếp Công Chúa một cách trọng thể, nghĩ thực xấu hổ.

Mai Lan cũng nói vài lời khách sáo cho qua chuyện rồi mọi người vui vẻ bắt đầu cầm đũa.

Trong suốt bữa ăn, Mai Lan đã tránh né nhiều câu hỏi của Lê phu nhân về những hoạt động của nàng, khiến bữa cơm hơi kéo dài. Khi bọn Mai Lan rời bàn ăn để về phòng thì trời đã gần trưa.

Lê phu nhân truyền cho Bạch Huệ đặc biệt chăm sóc, hầu hạ bọn Mai Lan rất mực chu đáo.

Về đến phòng riêng, Hồng như chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, nói nhanh:

- Con phải xuống nhà bếp xem sao.

Mai Lan gật đầu:

- Bây giờ thì thực thuận tiện. Cứ tự nhiên như mình xuống giúp Bạch Huệ một tay. Nếu quả thực họ có sắc thuốc cho người bệnh, cố gắng kiếm ít bã thuốc đem về đây.

Hồng khẽ vâng, rồi mở cửa sau đi ra.

Cúc khẽ hỏi:

- Thưa cô, lấy bã thuốc làm gì ạ?

- May ra mình có thể đoán được bệnh và biết người đó là nam hay nữ.

Mai Lan nói thêm:

- Mình phải thận trọng vì bây giờ là giai đoạn, quyết liệt bọn Hoàng Tử Dương cần thanh toán bọn ta trước khi quân Minh đánh bại Hồ Quý Ly. Lúc đó tôn thất chính thống của Trần Gia không còn ai, chắc chắn Trương Phụ sẽ chọn Dương để lập một triều đình bù nhìn tay sai.

Trước bả vinh hoa, không thiếu gì người đã giúp Dương để làm khó dễ chúng ta.

Cúc chợt hỏi:

- Trước bữa ăn, Lê phu nhân đường đột xưng hô đích danh cô. Cô có nghĩ là đã có người chỉ điểm cho bà ta không?

Mai Lan gật đầu:

- Nhận xét của Cúc rất đúng. Những gì đêm qua mình nói với Bạch Huệ không thể đủ để bà ta xác quyết một cách mau lẹ như vậy. Ít nhất, bà ta cũng phải thận trọng dò hỏi trước chứ. Cô cũng nghĩ, nếu không có người chỉ điểm thì sống ở một nơi hẻo lánh như thế này, chắc chắn bà ta phải có những liên lạc đặc biệt với bên ngoài, nhất là với thành Ðông Quan mới biết cô một cách tinh tế như thế. Con có để ý bộ áo bà ta mặc hôm nay không? Tương tự như cô? Bà ta lại trang điểm kỹ càng như muốn ganh với cô vậy.

- Ðúng.

- Sao bà ta lại làm như thế?

Mai Lan không trả lời, nói nhanh:

- Chắc Quân đã tới. Người phải nhớ mảnh giấy hoa tiên.

Không lâu có tiếng chân người từ ngõ đi vào sân.

Tiếng gõ cửa.

Cúc khẽ nói:

- Có một mình chú Quân tới thôi?

Bên ngoài, có tiếng mở cửa. Lời vấn đáp của Bạch Huệ và Quân vọng vào:

- Chào ông?

- Không dám. Mấy cô bạn của tôi đâu cô?

- Mời ông ngồi. Tôi đi thông báo với phu nhân.

- Không, tôi có chút việc khẩn cấp muốn nói chuyện với mấy cô bạn tôi trước, xin cảm phiền cô giúp.

Một giây lưỡng lự, Bạch Huệ nói:

- Ðược, ông theo tôi.

Có tiếng chân đi về phía phòng riêng của thầy trò Mai Lan.

Mai Lan lắc đầu:

- Không xong?

Có tiếng gõ cửa, Mai Lan đưa mắt cho Cúc. Cô thể nữ lên tiếng:

- Mời vào.

Quân vào, đã quay lại khép nhanh cửa như muốn chặn ngang Bạch Huệ ở bên ngoài.

Ðến bên Mai Lan, Quân nói:

- Sáng nay, những anh em còn lại ở trong thành đều bị bắt hết. Tôi Mai Lan chặn ngang:

- Chắc bà ta tới.

Cả ba đều nhìn ra phía cửa. Không có tiếng gõ, nhưng cửa đã tự động mở.

Lê phu nhân có sắc giận.

- Mời quí vi ra ngoài nhà khách chứ. Sao Quân lại vô phép với Công Chúa vậy?

Quân tái mặt. Lần đầu tiên Cúc thấy Quân thất thố đến như thế.

Chàng ấp úng nói:

- Xin lỗi phu nhân.

Mai Lan đưa nhanh mắt sang Cúc, rồi nhỏ nhẹ nói:

- Quân ra hầu chuyện với phu nhân. Tôi hơi chóng mặt, cần phải nghỉ một chút.

Lê phu nhân mỉm cười, nói cho có lệ:

- Ðể tôi bảo Bạch Huệ đi mua thuốc cho Công Chúa dùng.

Mai Lan ngăn lại:

- Phu nhân khỏi bận tâm. Tôi nghỉ một chút là hết, không cần phải thuốc men gì cả.

- Vậy mời Công Chúa nghỉ, chúng tôi xin phép.

Lê phu nhân nói xong, bước nhanh ra ngoài.

Lê Quân đành phải ra theo.

Cúc theo bén gót Quân, bí mật trao tờ hoa tiên cho chàng trước khi đóng cửa phòng.

Những âm thanh rộn rã từ ngoài phòng khách vọng vào, tuy không nghe rõ là câu chuyện gì, nhưng giọng cười trong trẻo, cao vút của Lê phu nhân như tiếng hoàng oanh buổi sớm chốc chốc lại vang lên khiến thầy trò Mai Lan cũng đoán được là ở ngoài đó rất vui vẻ. Lý do nào đã mang nguồn sinh động đến cho một người đàn bà mà đêm hôm trước còn là một góa phụ tàn tạ chán chường? Mai Lan liếc nhìn sang Cúc, khẽ lắc đầu.

Bỗng có tiếng gõ cửa. Cúc nhanh nhẹn ra mở. Bạch Huệ mỉm cười đi vào, hai tay bưng một tách trà nóng khói bay nghi ngút, hương ngâu thoang thoảng. Cúc nhanh nhẹn đỡ lấy, quay vào đặt nhẹ xuống bàn, bên ghế Mai Lan đang ngồi. Bạch Huệ khẽ cúi đầu, đổi cách xưng hô, lễ phép nói:

- Xin mời Công chúa dùng trà.

Mai Lan mỉm cười, thân mật nói:

- Cảm ơn Bạch Huệ. Em nhọc công với ta quá!

Bạch Huệ lắc đầu, giọng thật tha thiết:

- Xin Công Chúa đừng bận tâm. Con thực sung sướng khi được hầu hạ Công Chúa.

Cô ta vừa nói, vừa lui về phía Cúc, rồi đứng ngang hàng với cô này, yên lặng chờ đợi.

Cúc lên tiếng:

- Mời cô dùng trà cho nóng ạ?

Mai Lan nâng chén lên nhấp một ngụm nhỏ, khen:

- Trà ngon lắm, Bạch Huệ ạ!

Mắt Bạch Huệ sáng lên cười nhẹ, nói:

- Thưa Công Chúa, trà này chúng con tự ướp lấy nên hương vị rất đậm đà. Trà mạn dùng để ướp là loại quý nhất vùng Phú Thọ nên vừa thơm, vừa được nước.

Uống hết chén trà, Mai Lan nói:

- Cảm ơn Bạch Huệ, bây giờ em có thể về phòng khách hầu hạ Phu nhân. Ta đã thấy dễ chịu nhiều rồi.

Bạch Huệ lắc đầu:

- Bà con truyền phải ở đây hầu Công Chúa. Mọi việc ở bên đó đã có Khuê Bích lo.

Cúc chợt nhớ ra:

- Khuê Bích là cô vận áo đỏ đêm qua?

- Vâng, cô Bích là người rất được Bà em tin cẩn. Bà em đi đâu cũng đưa cô ấy đi theo.

Bỗng có tiếng Lê phu nhân nói rất lớn ở ngoài phòng khách:

- Anh đừng có làm phách? Thôi anh đi đi.

Có tiếng xô bàn ghế.

Lê Quân có trả lời sao đó nhưng quá nhỏ.

Lê phu nhân gắt:

- Thôi, khỏi giải thích. Các cô kia cứ tạm ở đây!

Mai Lan cau mày.

- Có tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa khá mạnh và tiếng chân Quân hấp tấp xuống bậc tam cấp và đi nhanh ra phía ngõ.

Trong phòng, cả ba đều sửng sốt.

Bạch Huệ có vẻ ngượng.

Quân đã làm gì khiến bà ta giận dữ một cách quá đáng, đến nỗi phải nói những lời kém tao nhã, không thích hợp với một vị Phu nhân như vậy.

Cúc khẽ nói:

- Thưa cô, chú Quân.

Mai Lan gạt đi:

- Chuyện người ta. mình đừng thắc mắc.

Rồi nàng bảo Bạch Huệ:

- Bạch Huệ, em ra ngoài xem phu nhân có sai bảo gì không?

Hình như Bạch Huệ cũng đang nóng lòng muốn đi, nên vội vã thưa:

- Vâng, con xin ra ngoài đó xem sao. Công Chúa cần gì cứ truyền cho Cúc tới bảo con.

Cô ta nói xong, nhanh nhẹn ra khỏi phòng.

Từ ngoài nhà khách vang lên những tiếng đóng mở cửa rầm rầm chứng tỏ cơn giận của Lê phu nhân vẫn chưa nguôi.

Ðợi tới khi cỏ tiếng chân của Bạch Huệ im hẳn, rồi tiếng khẽ mở và đóng khung cửa ở cuối dãy hành lang chấm dứt, Mai Lan mới đứng dậy, lắc đầu hỏi:

- Việc phải đến đã đến. Cúc, con cẩn thận trong những lúc chúng ta ăn uống ở đây.

Cúc gật đầu:

- Cô yên tâm, con vẫn cảnh giác, kể cả chén nước vừa rồi, con đều đã thử không có độc, con mới mời cô xơi.

Cô ta nói xong, ngửa bàn tay phải, chìa ngón trỏ và ngón giữa ra phía Mai Lan, tiếp:

- Lần này, con dùng cả thuốc thử nọc rắn nữa đấy cô.

Mai Lan nhìn thấy dưới hai móng tay dài của Cúc bôi một lớp thuốc mỏng, một màu vàng lợt, một màu xanh dương. Nếu chúng được nhúng vào đồ ăn hay khói nước trà hay canh, màu sắc biến mất thì chứng tỏ các thức ăn này có độc.

Con cẩn thận như vậy rất phải.

Vừa lúc đó, cửa sau vụt mở, Hồng đi nhanh vào, nói:

- Thưa cô, từ nãy đến giờ, con dọn dẹp ở nhà dưới với cô Bích, không thấy họ sắc thuốc men gì cả.

Mai Lan gật đầu, nói:

- Bà ta đã dùng cách đuổi hai con hầu, một con xuống bếp, một sang đây để quyến rũ Quân, nhưng cuối cùng cũng bị Quân cự tuyệt, nỗi giận hờn này khiến bà ta sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm và có thể làm bất cứ chuyện gì để ám hại chúng ta. Dễ nhất là dùng độc.

Ngừng một lát, nàng tiếp:

- Quân vừa báo là một số anh em còn kẹt lại đã bị bắt hét. Cô có cảm tưởng là vụ này cũng liên quan tới người lạ mặt và bà phu nhân này.

Cúc bất chợt hỏi:

- Thưa, Cô đã viết gì trên mảnh giấy con đã trao cho chú Quân.

Ngẫm nghĩ một lúc, như đắn đo có nên nói điều đó cho hai cô thể nữ nghe không, cuối cùng. Mai Lan nói:

- Lê phu nhân là người nhà họ Dương.

Thấy hai cô thể nữ nhìn nhau ngơ ngác, Mai Lan đổi thế ngồi, khẽ gật đầu ra hiệu để hai cô đến gần, rồi trầm giọng nói tiếp:

- Ðây là một thâm cung bí sử của Triều Trần. Các con làm sao biết được. Cách đây chừng bốn năm chục năm, một gánh hát bội nổi tiếng được gọi vào hát tại Cung Túc Vương Phủ, nhân ngày sinh nhật của Vương. Sau những đêm ca hát tiệc tùng, Vương mang lòng say mê cô đào thương diễm lệ của gánh hát và tìm mọi cách lấy cho bằng được nàng, mặc dầu nàng đã có thai. Chồng nàng họ Dương, cũng là một nghệ sĩ của gánh hát này. Ðứa con trai của nàng tên Nhật Lễ và đương nhiên trở thành con nuôi của Cung Túc Vương. Nhật Lễ cũng là một nghệ sĩ tài hoa xuất chúng. Hơn 20 năm sau đó, ngài Dụ Tông băng hà, triều đình định tôn ngài Cung Ðịnh Vương lên nối ngôi, nhưng vì say mê giọng đàn lời ca của Nhật Lễ, bà Hoàng Thái Hậu đã nhất đinh lập Nhật Lễ. Sau khi làm vua, Nhật Lễ nghĩ lại nguồn gốc của mình, giết luôn Hoàng Thái Hậu và Cung Ðịnh Vương, cải lại họ, định lập triều Dương để dứt ngôi nhà Trần. Trước cảnh vong ân phản nghịch đó, tôn thất Trần Gia đã hội binh về triều bắt giết đi và tôn Phụ hoàng ta lên ngôi báu.

Cúc, Hồng lặng nghe, hình như cũng đã thấy lờ mờ mối tương quan của câu chuyện xưa với hiện tại ngày nay, giữa nhà họ Dương và Triều Trần.

Mai Lan ngưng một chút, tiếp:

- Ðêm qua, tình cờ ta đọc một bức hoành phi cũ kỹ treo ở cuối phòng khách của Nhật Lễ mừng nhân ngày Lê phu nhân Vu Qui, ta mới biết bà ta là người họ Dương và lễ cưới đã cử hành vào thời Nhật Lễ tại ngôi.

Cúc dè dặt ngắt lời:

- Thế thì bà ta có thâm thù với cô rồi.

Mai Lan gật đầu:

- Sau khi ta nghe Bạch Huệ tâm sự và nói về gia thế của nàng ta trong đêm qua, ta mới biết đây là nơi ẩn cư của dư đảng nhà Nhật Lễ, Bạch Huệ, Bích Khuê, và còn ai nữa, đều là con cháu của phe cánh nhà họ Dương.

Từ cách kiến trúc tòa nhà này, hoa viên trước sau, xem ra mộng vương bá của họ lớn lắm chứ không phải thường.

Bỗng Hồng chợt nhớ ra điều gì quan trọng, khẽ kêu lên:

- Thưa cô.

Mai Lan nhướng mắt nhìn Hồng, làm cô ta hơi ấp úng:

- Cô có nghĩ Lê Ban.

Mai Lan chặn ngang:

- Còn sớm quá để nhận đinh về sự liên hệ của Lê Ban với Lê phu nhân. Nhưng không thể không để tâm theo dõi.

Cúc đắn đo rồi nói:

- Chú Quân nói Lê Ban là cháu Lê phu nhân, con nghĩ có lẽ là cháu Lê Ðại Nhân thì đúng hơn. Tuy không phải là người nhà họ Dương, nhưng xa gần cũng là phe cánh của họ. Tính tình Lê Ban trước nay rất nóng nảy và hay ganh tỵ với anh em. Kỳ này, anh ta mất tích, cũng là may cho chúng ta.

Bỗng có tiếng chim vỗ cánh rất mạnh, như vừa vụt bay qua trước cửa, Cúc nhanh nhẹn phất phướng đẩy bung cánh cửa sổ, cả ba cặp mắt đều nhìn ra ngoài. Trên nền trời xanh thảm, một cánh chim bồ câu vừa cất khỏi ngọn cây trước hè. Hồng vụt miệng:

- Chim thư cô ạ.

Cúc cũng nói theo:

- Ðúng, họ thông tin với ai.

Sắc mặt Mai Lan trầm xuống, chậm rãi nói với hai cô đệ tử:

- Mình sửa soạn rời nơi đây tối nay, chắc Quân cũng đang kiếm một nơi trú chân khác. Tình hình này là họ quyết liệt chơi chúng ta rồi.

Hai cô thể nữ đã hiểu chủ của mình muốn nói gì.

Nhưng Hồng lại hỏi:.

- Sao ta không đi ngay bây giờ, tránh được phiền nhiễu, nguy hiểm?

Mai Lan lắc đầu:

- Không, phải ở lại đây để chờở xem bọn họ gồm những ai, và hoạt động ra sao? Xưa nay chúng ta đâu có sợ phiền nhiễu, nguy hiểm. Mình biết họ, trong khi họ chưa biết mình đã là một lợi điểm của mình rồi. Cứ lờ đi như không, xem mụ phu nhân này dở những trò gì.

Cúc Hồng lặng lẽ thu dọn đồ vào tay nải, trong khi Mai Lan đứng bên cửa sổ nhìn bâng quơ ra ngoài.

Trời mỗi lúc một chiều, gió từ ngoài Dâm Ðàm nhẹ thổi, mang theo cái mùi ngai ngái của nước.

Vào giờ thân, Bạch Huệ tươi cười bưng vào một khay xôi chè đậu đen còn đang bốc khói. Mùi hoa nhài thoang thoảng. Cô ta đặt nhẹ nó lên bàn, nói:

- Bà em muốn làm một bữa tiệc thịnh soạn đãi Công Chúa vào buổi chiều hôm, nên mời Công Chúa tạm dùng chè lót dạ trước.

Chè đậu mằu nâu sậm nổi, bật trong ba chiếc bát màu trắng muốt bày cạnh dĩa xôi vò vàng nhạt, khiến món ăn trông tinh khiết và ngon lành vô cùng.

Bạch Huệ mở gói khăn trắng lấy ra ba chiếc muỗng bạc, nhẹ nhàng để lên từng chiếc đỉa.

Cúc đến bên, vui vẻ nói:

- Thôi, không dám phiền chị, để em lo.

Nàng vừa nói, vừa nhanh nhẹn bưng một bát chè đến chỗ ghế ngồi của Mai Lan.

Mai Lan mỉm cười, rời cửa sổ đến bên bọn Bạch Huệ, và Cúc vừa ngắm khay chè đậu, vừa khen:

- Chà, ai đổ xôi tài quá vậy? Lâu lắm, tôi không được ăn món xôi chè này đây. Bạch Huệ, em cho tôi gửi lời cám ơn Lê phu nhân. Bà đối đãi thực tử tế với bọn tôi làm chúng tôi nghĩ ngợi quá.

Bạch Huệ cười:

- Thưa Công Chúa, đâu có chi. Dễ gì có dịp được hân hạnh tiếp đãi Công Chúa.

Mai Lan thở dài:

- Bây giờ tôi cũng chỉ còn cái hư danh, sự thực Trần Gia đâu còn tại vị nữa.

Bạch Huệ cười, nói rất ngây thơ:

- Thưa Công Chúa vẫn là Công Chúa chứ ạ.

Mai Lan mỉm cười, nhìn cô ta lắc đầu.

Ở lại một chút nữa, rồi Bạch Huệ xin cáo từ:

- Con xin phép để xuống nhà phụ bếp.

Mai Lan gật đầu:

- Cám ơn Bạch Huệ nhé.

Bạch Huệ vâng, rồi thong thả mở cửa sau xuống nhà dưới.

Ðợi cô hầu gái đi khỏi, Cúc đến bên Mai Lan:

- Mời cô xơi xôi.

Mai Lan không ngần ngại, thư thả lấy muỗm múc chè ăn.

Ðầu bàn kia, Cúc và Hồng cũng chia nhau ăn nhẳn phần của mình.

Trời đã nhá nhem tối, Bạch Huệ mang lên phòng một cây đèn đồng có ba ngọn bạch lạp sáng trưng. Cô ta tắt những ngọn đèn dầu trong dĩa đã được Hồng thắp lên từ trước, rồi quay sang Cúc nói:

- Ðèn dầu lên khói, hôi là hôi, chị nhỉ.

Cúc thân mật:

- Ðâu có sao Bạch Huệ. Loại dầu này tốt lắm đâu có khói. Vì thế mấy ông nghiện thuốc phiện dùng nó đốt bàn đèn mà.

Bạch Huệ bỏ dở câu chuyện, lại gần Mai Lan, thưa:

- Mời Công Chúa sửa soạn sang phòng khách dự tiệc.

Mai Lan gật đầu:

- Ðược em cứ đi trước, rồi chúng tôi sẽ ra ngay.

Bạch Huệ đi khỏi, Mai Lan khẽ nói với hai cô thể nữ:

- Ðể xem họ dở trò gì. Hai con cứ thấy ta làm gì thì tuỳ cơ ứng biến theo. Nhớ đừng hấp tấp không hư việc.

Vì theo hầu Mai Lan đã lâu, thầy trò nhiều phen vào sinh ra tử nên hai cô rất hiểu cô chủ của mình, vì thế họ hành động rất ăn ý với nhau.

Hành trang đã sấp sẵn, để gọn ghẽ ở góc phòng.

Mai Lan vẫn mặc bộ lụa bạch thường ngày, tóc nàng bới hơi cao cho gọn ghẽ.

Không lâu, Bạch Huệ trở lại trịnh trọng mời mọi người ra phòng khách.

Ðêm nay, căn phòng khách thực sáng sủa. Trên bàn có tới ba cây đèn bạch lạp năm ngọn. Những chân đèn đồng bóng lộn, quí giá. Bàn được trải khăn trắng muốt, trên bày la liệt đồ ăn, khói bay nghi ngút, hương thơm ngạt ngào.

Bạch Huệ đang lúi húi sấp lại đũa bát, những chiếc bát màu trắng răng, viện hoa kim nhũ lóng lánh, úp bên những đôi đũa ngà chạm trổ tinh vi, sang trọng.

Bạch Huệ nghiêng mình mời Mai Lan ngời vào bàn.

Nhưng giữ ý Mai Lan khẽ lắc đầu:

- Em để ta tự nhiên.

Nàng nói xong, vạn vơ nhìn ngắm xung quanh phòng khách.

Không lâu, có tiếng mở cửa, rồi Lê phu nhân vui vẻ, ồn ào bước ra. Tối nay, bà ta cũng ăn vận đặc biệt áo lục bạch thêu hoa, giầy nhung hạt cườm mà chỉ những mệnh phu mới dám dùng. Nhìn vẻ lịch sự quí phái của bà, không ai ngờ được sáng nay đã có lúc bà đã buông những lời nặng nhẹ, khó nghe với Quân.

Mai Lan hơi cúi đầu chào Lê phu nhân trước.

Bà ta có vẻ rất thoả mãn, đến bên nàng vồn vã:

- Ðể Công Chúa chờ thực có lỗi. Xin mời Công Chúa ngồi.

Vừa nói, Lê phu nhân vừa kéo nàng đến bên bàn ăn.

Mai Lan không khách khí, khoan thai ngồi xuống, đối diện với bà, rồi cười nói:

- Phu nhân bày vẽ thế này, chúng tôi thực áy náy.

- Ờ, có gì đâu Ðã không biết thì thôi, nếu đã biết làm sao có thề thất lễ với Công Chúa được.

Mai Lan lắc đầu:

- Tôi ngày nay cũng là một người dân tầm thường như mọi người, phu nhân để tâm gì tới chút hư vị ngày xưa.

Lê phu nhân lắc đầu:

- Ðâu có được, họ Hồ chăng qua chỉ là đứa thoán nghịch. Ngôi vị của nó chỉ là ngôi vị giành giựt của người khác.

Mai Lan thấy vẻ chua chát khác lạ trong giọng nói của bà ta. Mâm cơm dọn cho bốn người ăn, nhưng vì giữ ý, Cúc và Hồng vẫn đứng hầu một bên Mai Lan. Ðợi mãi tới khi Lê phu nhân mời hai ba lần, Mai Lan mới cho phép hai người ngồi xuống bàn ăn.

Bạch Huệ, Khuê Bích đã bắt đầu mở vung đánh cơm, mùi cơm tấm thơm phức.

Lê phu nhân ân cần mời Mai Lan cầm đũa:

- Cơm nước nhà quê, lại trong buổi loạn ly, chẳng có gì, xin Công Chúa dùng tạm.

Mai Lan cũng cầm đũa, miệng luôn cảm ơn:

- Cảm ơn phu nhân, bà quả khiêm nhượng, thế này là quá thịnh soạn rồi. Lâu nay, luân lạc khắp nơi, tôi ít khi khi được ăn một bữa tiệc linh đình như tối nay.

Lê phu nhân đặt chiếc thìa vào tô canh đang bốc khói, nói:

- Ðây là canh gà ngũ tảo nấu bát bửu, Công Chúa dùng thử trước.

Mai Lan nhìn khắp mâm cơm, cười:

- Cảm.ơn phu nhân, xin cho tôi tự nhiên. Nhiều món quá, tôi chưa biết thưởng thức món nào trước đây.

Bỗng phu nhân như chợt nhớ ra, quay lại hai cô hầu gái, nói:

- Ô kìa, muối chấm thịt gà thiếu hồ tiêu, tụi bay thực vô tích sự.

Khuê Bích vội mở cửa xuống nhà dưới. Bên này, Cúc đỡ bát của Mai Lan, đặt bên cạnh tô canh gà, nhẹ múc mấy thìa. Khi nàng múc, bàn tay ngửa ra, Mai Lan thoáng thấy mấy móng tay, mầu thuốc đã trắng bệch, chừng tô trong tô canh có độc. Tuy nhiên, Cúc vẫn lặng lẽ đặt bát trở lại trước mặt cô chủ.

Lê phu nhân hấp tấp mời:

- Mời Công Chúa. Cả hai em gì nữa, ăn đi chứ.

Cúc Hồng khẽ vâng, rồi cũng lần lượt múc phần mình.

Mai Lan cầm lấy thìa, nhưng chưa ăn, cười nói:

- Xin phu nhân cũng ăn cho vui.

Hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng bà ta cũng múc phần canh vào.

Mai Lan bưng bát canh lên miệng ăn.

Lê phu nhân nhìn nàng rất nhanh, rời bỗng đứng dậy:

- Xin các vị cứ tự nhiên, tôi có vật này muốn biếu Công Chúa lại để quên trong phòng. Tôi xin lỗi đi lấy, không chốc nữa lại quên.

Bà ta nói xong, vội vã rời phòng khách.

Mai Lan hơi ngửng lên nói với Bạch Huệ:

- Bạch Huệ làm ơn cho tôi xin cái tăm.

Cô hầu gái nhanh nhẹn đến bên tủ chè lấy ống tăm.

Lúi húi một chặp, lúc trở ra bàn ăn, Bạch Huệ bỗng rụng rời tay chân vì thấy ba thầy trò Mai Lan đã gục đầu cả xuống bàn ăn.

Sợ quá Bạch Huệ la lên:

- Trời, bà ơi... bà ơi...

Ngay lúc đó, Lê phu nhân đã xuất hiện cạnh bàn ăn.

Bạch Huệ trố mắt ngạc nhiên nhìn Lê phu nhân trong lúc bà ta đang cười vang cả ba gian nhà khách.

Ðàng sau, Lê phu nhân vừa xuất hiện một người, Lê Ban. Ðúng Lê Ban, anh em trong nhóm Phục Trần. Ban hiện ra cũng cất tiếng cười ha hả.

Khuê Bích vừa trở lên, thấy hai thím cháu Lê phu nhân cười như điện loạn, trong khi ba cô khách quí thì gục đầu trên bàn tiệc, không biết sống chết ra sao, ngạc nhiên đến độ sợ hãi, đứng nép bên Bạch Huệ.

Lê phu nhân đến bên Mai Lan, nhìn nhanh qua ba bát canh gà chỉ còn chút cặn, bà ta đắc ý, tiện tay nắm tóc nàng kéo ngược lên, trông khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền, vừa ghen tức, vừa hả hê.

Lê phu nhân bỗng buông tay ra khăn mặt Mai Lan đập mạnh xuống bàn, quay lại Ban, đắc chí nói:

- Ta tính việc như thần. Con ma đầu này đâu có thoát khỏi tay ta.

Lê Ban tiến lại gần Mai Lan, trái với Lê phu nhân, hắn vuốt nhẹ tóc nàng, cười nói:

- Sáng nay, nghe cô nói, cháu đã biết ngay là nàng ta.

Lê phu nhân không chịu thua, cao giọng:

- Hừ, ta đã đoán ra nó từ đêm qua. Thấy bộ điệu khép nép của thằng Quân, ta đã biết ngay. Nhưng, cũng mãi tới lúc tụi nó ăn sáng, anh ở trong ngó ra xác quyết là nó, ta mới quyết tâm ra tay. Nếu không, chỉ sợ hại lầm người.

Bà ta bỗng nhìn lên bức hoành phi treo ở cuối phòng, bức hoành phi mà Mai Lan đã nhận ra là của Dương Nhật Lễ tặng bà ta ngày vu quy, nghiến răng nói:

- Mãi đến ngày hôm nay ta mới có dịp trả mối thâm thù này cho anh ta. Chính vì thằng bố nó mà chúng ta tan cửa nát nhà. Lẽ ra nhà họ Dương đã là một Ðại Triều ở đất nước này rồi. Ta cũng là một quận chúa như ai, chứ đâu đến hạng con chó cái này.

Trong cơn tức giận, Lê phu nhân đã buông những lời quá thô bỉ.

Lê Ban hơi nhăn mặt, khẽ nói:

- Thím ơi, đó là tội lỗi của những thằng họ Trần, chẳng qua nàng cũng là kể vô tình.

Lê phu nhân trợn mắt nhìn Ban, hét lên:

- Anh còn bênh nó hả, cha ăn mặn, con khát nước. Với lại, chỉ cái bộ mặt vênh vang ta đây của nó cũng đáng chết với ta rồi chứ không cần nó có tội thực với nhà ta hay không.

Lê Ban đành nín lặng chịu đựng cơn giận bốc lửa của bà thím dâu. Trong khi đó, Lê phu nhân đi đi lại lại quanh phòng khách. Bà đang nghĩ phương thức nào thích hợp nhất, thâm độc nhất để hành hạ kẻ thù, vừa thù nhà, vừa hận vì nàng mà Quân đối đãi với bà không ra gì.

Bỗng bà dừng bước trước mặt Ban, hỏi:

- Bao giờ tụi Minh tới đây?

Lê Ban trả lời:

- Cháu cho chim đưa thư tới Tổng trấn thành Ðông Quan ước hẹn với họ tới đây vào đầu giờ dần.

Lê phu nhân cỏ vẻ không bằng lòng:

- Ta muốn cho đám quan quân nhà Minh hành hạ nó càng sớm càng hay. Ha ha! Công Chúa nhà Trần làm điếm cho quân Minh thì còn gì nhục cho bằng. Sao anh lại hẹn chúng muộn vậy.

Lê Ban hơi ngượng, ngập ngừng:

- Thím không muốn thấy nó làm cháu dâu một đêm sao?

Lê phu nhân ngẩn ra một lúc, rồi bỗng cười ha hả:

- A, thằng này có ý kiến hay. Ta cũng muốn thưởng công anh.

Lê Ban nói một câu làm Lê phu nhân hơi nhăn mặt:

- Ðây là thím mượn hoa cúng Phật, chứ đâu có phải là đồ riêng của thím.

Ðược, đợi đến khi ta về Triều mới rời ta sẽ tính cho anh. Anh cũng biết lão Trương Phụ đã cam kết rất nhiều với ta rồi đó. Chúng ta mới đúng là người có quyền nối đế nghiệp chứ không phải là đám con cháu nhà Trần. Hoàng Huynh ta, Dương Nhật Lễ mới là vị vua chính danh, còn cha con Mai Lan này chỉ là kẻ thoán nghịch. Mai này, Dương Triều sẽ huy hoàng trên giải đất này, ha ha ha.

Lê Ban khép nép kể công:

- Thím ạ, trước sau, công bắt Mai Lan này cháu cũng dự một phần. Nếu thím không sai cháu đi Tây Ðô gặp Trương tướng quân thì cháu đã bắt được cả bọn chúng từ mấy hôm trước rồi, chứ đâu có chờ mãi tới ngày nay. Nhưng cũng may, sáng nay cháu về kịp, có như thế, cháu mới được..

Lê phu nhân biết bọn đàn ông trước sau rồi cũng xoay xở đền mục đích cuối cùng đó, khẽ thở dài:

- Thôi được, làm gì thì làm lẹ đi, không tới lúc bọn Minh nó tới thì lại xôi hỏng bỏng không.

Lê Ban sung sướng:

- Cháu chờ đợi cái đêm nay đã bao lâu rồi. Thím yên tâm, bây giờ chưa sang giờ dậu, còn kịp chán.

Nói xong, Lê Ban quay sang hai cô hầu:

- Hai đứa bay khiêng hai con Cúc, Hồng về phòng chúng, còn mang Mai Lan về phòng ta.

Hai cô hầu lấm lét nhìn nhau làm Ban bực mình gắt:

- Chúng mới bị mê chứ chưa chết đâu mà sợ. Ít ra tới sáng mai chúng mới tỉnh lại được. Làm đi, sao còn đứng mãi đấy khỉ?

Khuê Bích, Bạch Huệ líu ríu làm theo.

Cúc, Hồng được đưa về phòng phía Ðông.

Cuối cùng, Mai Lan cũng đã được mang về căn phòng phía Tây, ngay sát phòng khách là nơi mà Lê phu nhân vẫn dành cho khách họ hàng mỗi khi họ tới chơi và muốn ngủ lại qua đêm.

Lê phu nhân nhìn quanh, rồi nói:

- Thôi tụi bay dọn dẹp đi, nhớ tắt bớt đèn, rồi xuống nhà nghỉ. Chốc nữa, quan quân có tới đây, đừng có vác mặt lên không mang họa, chẳng ai cứu được đâu.

Lê Ban khẽ nói:

- Cháu cũng xin đi ra tay chân mặt mũi một chút cho nó mát mẻ cái đã.

Ðợi ba người đi hết xuống nhà dưới, Lê phu nhân mới thở phào, thoả mãn. Bà thong thả đặt cây đèn năm ngọn bạch lạp ở giữa bàn. Căn phòng trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng dế kêu rên rỉ đâu đó. Ánh nến chập chờn, bỗng bà cảm thấy một nỗi buồn ghê gớm, như có một việc gì bất thường quanh quất đâu đây.

Mai Lan đã bị bắt. Tất cả rồi đây sẽ êm đẹp. Thù nhà, hận tình, tất cả đã xong, danh vọng sắp đến.

Bỗng bà như muốn xem lại bộ mặt đẹp đến đáng ghét của nàng Công Chúa Trần gia.

Một ý nghĩ ghê gớm thoáng qua, không thể chịu được cái bộ mặt kiều diễm đó. Nhưng phải đợi Lê Ban cái đã, rồi chỉ hai cái rạch thôi, cái mặt đó sẽ không còn hấp dẫn chút nào nữa.

Nghĩ ngợi sao, Lê phu nhân rời phòng khách, đi về phía Tây hành lang, vào phòng Lê Ban.

Lê Ban đã đầy cửa vào phòng. Mùi thơm của hoa lan thoang thoảng đâu đây khiến chàng ngây ngất. Nghĩ lại những ngày còn theo bọn Phù Trần của Mai Lan, mỗi lần hội họp mà có nàng tham dự, là một lần lòng Lê Ban xốn xang thèm khát. Con người đó, bộ mặt đó toát một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến hắn đôi lúc như muốn điên lên vì khát vọng. Thì nay, bây giờ đây, người ngọc đã ở ngay trên giường hắn rồi, thần tiên nào bằng.

Lê Ban nhẹ nhàng tiên về phía giường, vén màn lên. Ánh đèn dầu trên tường cao chập chờn soi mờ mờ thân hình kiều diễm của nàng Công Chúa đáng thương. Mái tóc buông lơi, mặt nàng nghiêng trên gối, hơi quay vào phía trong.

Lê Ban hồi hộp vô cùng. Chàng nhào lên giường, dù biết rằng người thiếu nữ đã mê man bất tỉnh, không còn một chút chống cự, nhưng chàng ta vẫn không sao bình tĩnh được, toàn thân như bấn loạn lên vì khích động đến tột cùng. Ðây là lần đầu tiên trong đời hắn được gần đàn bà.

Tay Ban run run mở những hàng cúc vội vàng như sợ ai cướp mất của quý ngàn vàng. Những mảnh vải cuối cùng rời cũng không còn nữa, tấm thân ngà ngọc lồ lộ. Khuôn mặt đẹp giờ này cũng không còn cần thiết phải ngắm vì còn những chỗ hấp dẫn hơn, thôi thúc hơn, dâng cao làm hắn đến nghẹt thở, miệng thở dốc.

Không một chống cự nhỏ nhoi, không một lời than vãn, rên rỉ, tất cả chỉ là những chịu đựng, những chịu đựng mà trong cơn hôn mê, người đàn bà đành mang mối nhục nhã không thể rửa sạch.

Lê Ban mệt mã buông tấm thân trắng muốt, nằm vật sang một bên để nghĩ. Lúc này, hắn mới lại ngửi thấy thoang thoảng mùi lan, mùi lan mà hắn đã từng có dịp thưởng thức mỗi khi đứng gần Mai Lan.

Thực thoả mãn, ngàn lần thoả mãn.

Lê Ban bâng khuâng nghĩ tới cảnh ngộ hai người. Hắn bỗng cảm thấy ân hận, thấy tội nghiệp nàng vô cùng. Dù sao, nàng cũng là người đáng kính, là nguồn hy vọng của bao người. Mối thù của Lê phu nhân với nhà Trần làm sao lại đổ lên đầu nàng.

Lê Ban bỗng nghĩ đến cách cứu nàng, cứu Mai Lan để vĩnh viễn được làm chồng nàng.

Mai Lan chắc chắn sẽ trách cứ, sẽ khi rẻ hắn. nhưng với ơn cứu tử, có thể nàng không nỡ xử tệ với hắn.

Ban chỗi dậy, mặc nhanh quần áo, ra khối giường, lấy ghế đứng lên đốt cả bốn ngọn đèn.

Hắn muốn tự tay mặc đồ, săn sóc nàng, muốn có díp nhìn ngắm thực kỹ tấm thân ngàn vàng mà trong cơn bốc lửa vừa rồi, hắn đã bỏ qua.

Lê Ban trở lại giường, vén cao tấm màn lên.

Hắn bỗng sợ toát mồ hôi, khẽ kêu lên:

- Trời!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-13)


<