Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Nhật tiễn - Hồi 07

Hoán Nhật tiễn
Trọn bộ 15 hồi
Hồi 07: Khốn Long Sơn Trang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-15)

Siêu sale Lazada

Nghe Tiểu Huyền miêu tả về tướng mạo của gã nam nhân cao lớn ở Cầm Thiên bảo, Trùng đại sư rốt cuộc đã có thể xác định thân phận của hắn. Kẻ này tất nhiên chính là nhân vật xếp hàng thứ ba ở phủ tướng quân, được coi là sát thủ hắc đạo lợi hại nhất trong vòng gần trăm năm trở lại đây, Quỷ Thất Kinh!

Hiện giờ đã chứng thực được việc Quỷ Thất Kinh có qua lại với Ninh Hồi Phong, còn công nhiên ra vào Cầm Thiên bảo, như vậy rất có thể phủ tướng quân và Cầm Thiên bảo đã ngầm liên minh với nhau.

Tiểu Huyền thấy sắc mặt Lâm Thanh, Trùng đại sư và hai nàng Hoa, Thủy đều có vẻ kỳ quái, liền tò mò hỏi: "Kẻ này là ai vậy? Người của Cầm Thiên bảo dường như đều rất sợ hắn, ai cũng đứng cách hắn một khoảng rất xa."

Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền dường như đã bình an vô sự, lại bắt đầu trêu chọc nó: "Coi như ngươi mệnh lớn, kẻ đó chính là hắc đạo đệ nhất sát thủ Quỷ Thất Kinh, ngay đến quỷ gặp hắn cũng phải sợ hãi, ngươi không sợ đến chết đã coi như là rất may mắn rồi..."

"Thì ra hắn chính là Quỷ Thất Kinh!" Tên của nhân vật lừng danh hắc đạo này Tiểu Huyền đã từng được nghe cha nhắc đến. Sau khi thoáng ngẩn người, nó lại nói tiếp: "Có điều, ta cảm thấy sự hung dữ của hắn đều hiện ra ngoài mặt cả rồi, không giống như tên Ninh tiên sinh kia, bề ngoài thì trắng trẻo, nho nhã nhưng thực chất lại quái gở, dị hợm khiến người ta khó mà hiểu nổi. Khi hắn nghe Quỷ Thất Kinh nói ta có quan hệ với Lâm đại thúc, cặp mắt liền đảo qua đảo lại, ta vừa nhìn đã biết ngay là không hay rồi. Quả nhiên một lát sau hắn đột nhiên cười hì hì, nói muốn dùng ta làm món quà gì đó..."

Thủy Nhu Thanh che miệng cười khúc khích. "Không phải món quà, là chiến thư."

Tiểu Huyền khẽ "hừ" một tiếng, trừng mắt nhìn Thủy Nhu Thanh. "Khốc thúc thúc một lòng muốn bảo vệ ta, nói ta là do y mang về, ít nhất phải đưa ta đi gặp bảo chủ trước đã. Tên Ninh tiên sinh kia nhất quyết không chịu, hai người nảy sinh tranh chấp với nhau, cuối cùng Ninh tiên sinh còn bất ngờ ra tay đánh Khốc thúc thúc một chưởng." Nói đến đây, sống mũi nó bỗng cay cay, chừng như sắp rơi nước mắt. Nhưng rồi nó lại cố kìm nén, lẩm bẩm nói: "Không biết bây giờ Khốc thúc thúc thế nào rồi, ta thấy thúc thúc bị trúng một chưởng của Ninh tiên sinh, còn nôn ra máu, liền mắng Ninh tiên sinh là đồ khốn kiếp, nhưng lại bị hắn vung tay điểm vào eo, lập tức không động đậy được nữa. Sau đó hắn đưa ta đến một căn phòng nhỏ, lúc thì xoa bóp lúc lại chích kim, khiến toàn thân ta đau đớn." Nghĩ lại tình hình lúc đó, trên khuôn mặt nó thấp thoáng vẻ kinh sợ. "Hắn cứ làm vậy với ta suốt một, hai canh giờ liền, ta rất sợ hãi, về sau liền mơ màng ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình không thể nói chuyện được, ta thực cảm thấy bứt rứt vô cùng..."

Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, Ninh Hồi Phong tốn bao công sức để bày trò trên người Tiểu Huyền, e là không phải chỉ đơn giản là để hạ "chiến thư", bên trong đó ắt còn có thâm ý.

Hoa Tưởng Dung mỉm cười, an ủi Tiểu Huyền: "Bây giờ thì ổn rồi, không phải tiểu đệ đệ đã không việc gì rồi sao?"

"Không!" Trùng đại sư nghiêm túc nói. "Tình hình của thằng bé này hiện giờ e là còn tệ hơn vừa nãy."

Lâm Thanh xoa đầu Tiểu Huyền, vừa như có ý trách móc lại vừa như khẽ thở dài. "Thằng nhóc ngươi tại sao phải dùng Giá Y thần công chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết sử dụng môn võ công này sẽ gây hại rất lớn cho thân thể sao?"

"Cháu biết." Tiểu Huyền nói với giọng kiên định. "Chỉ là vừa rồi cháu nghe Lâm thúc thúc nói, nếu không thể giải được huyệt đạo cho cháu thì sẽ bị tên Ninh tiên sinh kia chê cười. Cháu... cháu không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm thúc thúc..."

Tới lúc này Lâm Thanh mới biết vừa rồi Tiểu Huyền ở phòng cách vách đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Trùng đại sư, liền khẽ thở dài một tiếng. "Ngươi làm như vậy há chẳng phải là quá không tin tưởng vào bản lĩnh của Lâm thúc thúc sao?"

Tiểu Huyền muốn nói gì đó song lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu im lặng. Kỳ thực nó sử dụng Giá Y thần công còn bởi một nguyên nhân khác nhưng lại không tiện nói ra.

Thì ra vừa rồi Trùng đại sư bảo Tiểu Huyền đi nghỉ ngơi, sau đó trở ra nói chuyện với Lâm Thanh, nhưng Tiểu Huyền trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Nó rất tin tưởng vào võ công của Lâm Thanh, không hề lo lắng việc huyệt đạo của mình không thể giải được, chỉ là trên người vẫn còn mang chiếc khóa vàng của Thủy Nhu Thanh nên khó mà yên tâm, trong lòng ngẫm nghĩ, nếu việc này mà bị phát hiện, nhất định nàng sẽ nói mình là kẻ trộm. Chẳng bằng bây giờ hãy chủ động trả chiếc khóa lại cho nàng, cứ nói rằng mình vô ý nhặt được nó ở chỗ Diệu thủ vương.

Tiểu Huyền quyết định như vậy xong bèn lén rời khỏi phòng. Hiện giờ tuy tứ chi của nó đều mỏi nhừ nhưng đi lại thì không có vấn đề gì lớn, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng của Thủy Nhu Thanh, chuẩn bị gõ cửa, chợt lại nghe thấy giọng nói của Thủy Nhu Thanh vọng ra từ trong phòng: "Nếu muội mà là Lâm đại ca thì nhất định sẽ chẳng thèm tốn công vì cái tên tiểu quỷ đó đâu..." Tiểu Huyền thầm mắng: "Ngươi mới là tiểu quỷ ấy" rồi áp sát tai vào cửa ngưng thần lắng nghe, lại nghe Hoa Tưởng Dung nói: "Lâm đại ca và Trùng đại thúc đều là người hiệp nghĩa, sao có thể thấy chết không cứu! Hơn nữa, nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé..."

Thủy Nhu Thanh khẽ "hừ" một tiếng. "Tỷ thử nghĩ mà xem, tên Ninh Hồi Phong kia nhất định chẳng có ý đồ gì tốt, lúc này lại đưa tới một tên tiểu quỷ sống dở chết dở, rõ ràng là tính trước được Lâm đại ca và Trùng đại thúc sẽ không bỏ mặc nó. Nếu như Lâm đại ca và Trùng đại thúc vì nó mà bị tổn hao công lực, ngày mai làm sao có thể chống lại địch đây? Nói không chừng, tên tiểu quỷ kia còn là gian tế mà Cầm Thiên bảo phái tới ấy chứ..."

Tiểu Huyền nghe tới đây thì cả giận. Trong lòng nó quả thực có một thứ tình cảm khó diễn tả bằng lời với Thủy Nhu Thanh, rõ ràng là rất muốn được gặp nàng nhưng khi gặp rồi lại một lòng muốn đối địch với nàng. Thứ tâm trạng lơ mơ lúc mới chớm nụ tình ấy ngay bản thân nó cũng không hiểu rõ. Nếu là lúc kèn cựa nhau thì không có gì nhưng bây giờ vô ý nghe Thủy Nhu Thanh nói xấu sau lưng mình như thế, rõ ràng là không coi mình ra gì, nó làm sao nuốt cơn giận này đây?

Nó bèn hậm hực nhét chiếc khóa vàng đang cầm trong tay vào vạt áo trước ngực, quyết định không trả cho nàng vội, để nàng phải nôn nóng một phen. Hành động này của nó thực ra cũng không thể tính là trẻ con càn quấy, xét cho cùng nguyên nhân cũng bởi cơn giận dỗi với Thủy Nhu Thanh mà thôi.

Tiểu Huyền quay trở về phòng, càng nghĩ lại càng tức giận. Khi đi ngang qua phòng khách, vừa khéo lại nghe thấy Trùng đại sư nói với Lâm Thanh rằng nếu không thể giải được huyệt đạo cho mình thì có lẽ sẽ bị kẻ địch chê cười... Nó nghĩ bất kể thế nào cũng không thể để Lâm thúc thúc phải khó xử vì thương thế của mình, chợt nhớ ra trong Chú Binh thần lục có ghi lại môn Giá Y thần công có thể kích thích tiềm lực trong cơ thể, một khi thi triển, nói không chừng sẽ có tác dụng với mình. Tuy nó biết môn Giá Y thần công đó rất có hại cho thân thể, khi sử dụng nhất định phải cẩn thận nhưng thứ nhất nó không biết hậu quả là gì, thứ hai là đang giận dỗi vì Thủy Nhu Thanh coi thường mình, nghĩ bụng nếu có thể dùng sức của bản thân để tự giải huyệt đạo thì hẳn sẽ không còn bị nàng hiểu lầm là gian tế của Cầm Thiên bảo nữa.

Tiểu Huyền bèn dằn lòng, cắn vào đầu lưỡi, dựa theo pháp môn được ghi trong Chú Binh thần lục lặng lẽ thi triển Giá Y thần công. Nó quả nhiên cảm thấy có một luồng nội tức nóng bỏng bùng lên ở Đan Điền, sau đó chạy đi khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng giống như dòng nước lũ chạy thẳng về phía đỉnh đầu.

Môn Giá Y thần công này cực kỳ bá đạo, dựa vào việc tự hủy hoại bản thân để kích thích tiềm lực, một khi bắt đầu vận công sẽ không thể khống chế được nữa. Lúc này, nó vốn nên vận khí đưa luồng nội tức dữ dội này vào các kinh mạch trong cơ thể, sau đó từ từ sử dụng, có điều nó tuy từ nhỏ đã theo Hứa Mạc Dương học được một ít nội công nhưng dù sao thời gian cũng rất ngắn, lúc này chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân như muốn nứt ra, đau đớn vô cùng, nên không khỏi bối rối chân tay, bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhất thời quên mất việc á huyệt của mình đang bị phong bế, liền mở miệng gọi Lâm Thanh. Tâm niệm vừa mới nổi lên, luồng nội tức kia lập tức chuyển động, nhanh chóng trào lên đả thông á huyệt của nó...

Nó không hề biết rằng các kinh mạch trong cơ thể mình đã bị Ninh Hồi Phong phong bế hoàn toàn, lúc này lại sử dụng Giá Y thần công không đúng cách, khiến cho tất cả kinh mạch đều bị tổn hại, nhìn bề ngoài thì dường như có chuyển biến tốt nhưng thực ra thương thế đã nặng thêm mấy phần.

Tình hình trong cơ thể Tiểu Huyền hiện giờ cũng giống như khi đối phó với nước lũ, vốn nên chậm rãi khơi thông nhưng nó lại bít kín hết các lối đi của dòng nước, cuối cùng có một chỗ bị vỡ ra, dòng nước theo đó cuộn chảy ra ngoài. Tuy nguy cơ tạm thời được hóa giải nhưng cả con đê dài đã bị phá hỏng, muốn xây dựng lại quả thực hết sức khó khăn.

Tiểu Huyền suốt nửa ngày trời không thể nói năng, thêm vào đó rốt cuộc đã nói được thân phận của mình cho Lâm Thanh biết nên vui sướng vô cùng, không ngừng nói chuyện với mọi người xung quanh. Chỉ là nó vẫn còn giận Thủy Nhu Thanh, cố ý không nói gì với nàng.

Lâm Thanh và Trùng đại sư tất nhiên biết rõ biến cố vừa xảy ra trong cơ thể Tiểu Huyền, có điều không tiện nói ra ngay trước mặt nó, đành tạm gác chuyện này qua một bên, chờ ngày sau sẽ tìm biện pháp bổ cứu.

"Ngày mai Lâm thúc thúc hãy dẫn cháu cùng tới Khốn Long sơn trang nhé, cháu muốn xem tên Ninh tiên sinh kia sau khi nhìn thấy cháu bình yên vô sự sẽ có bộ dạng thế nào." Tiểu Huyền đắc chí nói. "Hắn định ra kỳ hạn năm ngày, bây giờ còn chưa tới nửa ngày mà huyệt đạo của cháu đã được giải, hắn nhất định sẽ tức tối vô cùng." Nó càng nghĩ lại càng thấy hả giận, bèn cất tiếng cười vang.

Lâm Thanh nắm lấy bàn tay Tiểu Huyền, nói: "Đừng có kiêu căng, bây giờ hãy nói với thúc thúc xem trong cơ thể ngươi có chỗ nào không thoải mái không?"

Tiểu Huyền nói: "Cháu không sao, bây giờ lại giống như trước đây vậy."

Lâm Thanh cười gượng một tiếng nhưng lại không nỡ trách cứ Tiểu Huyền, đành dịu giọng nói: "Sau này nhất quyết không được sử dụng môn võ công này nữa."

Tiểu Huyền cười hì hì một tiếng. "Sau này cháu đi theo Lâm thúc thúc, sẽ không có ai làm gì cháu được nữa, tất nhiên không cần sử dụng Giá Y thần công rồi."

Trùng đại sư buột miệng thở dài. "Cái thằng nhóc ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi có biết hiện giờ muốn trị thương cho ngươi lại càng khó khăn không?"

Hoa Tưởng Dung sợ Tiểu Huyền nghe vậy sẽ cảm thấy bất an, bèn cười, nói: "Sợ gì chứ, cho dù bây giờ chưa thể chữa trị cho thằng bé này nhưng Cảnh thúc thúc ắt sẽ có cách thôi."

Cặp mắt Lâm Thanh và Trùng đại sư lập tức sáng lên. Lâm Thanh mừng rỡ nói: "Từ lâu ta đã nghe nói Điểm Tình các chủ Cảnh Thành Tượng y thuật thiên hạ vô song, bất cứ thứ bệnh nan y nào đến tay cũng có thể chữa trị tận gốc. Tình hình trong cơ thể thằng bé này tuy rất hung hiểm nhưng nếu được y ra tay chữa trị thì hẳn là không có vấn đề gì lớn." Thực ra y chưa từng gặp Cảnh Thành Tượng, cũng không biết liệu đối phương có tài diệu thủ hồi xuân thật hay không, những lời này chủ yếu là để an ủi Tiểu Huyền. Phải biết rằng lúc này, tất cả các kinh mạch trong cơ thể Tiểu Huyền đã bị tổn hại, có thể cầm cự được hoàn toàn là nhờ vào luồng nội tức vẫn chưa tan của Giá Y thần công, cũng giống như Đỗ Tứ ngày đó thi triển Giá Y thần công để thoát khỏi sự khống chế của Cố Thanh Phong vậy, về sau ắt sẽ ốm nặng một phen. Mà tình hình của Tiểu Huyền còn hung hiểm hơn Đỗ Tứ khi đó, bởi nó đã bị Ninh Hồi Phong động chân động tay, bây giờ sử ra Giá Y thần công chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát, một khi vết thương phát tác, e là đến tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Thủy Nhu Thanh vỗ tay, cười nói: "Tên tiểu quỷ ngươi đúng là may mắn, đã lâu lắm rồi ta chưa được gặp Cảnh đại thúc đấy!"

Tiểu Huyền nghe Thủy Nhu Thanh nói vậy thì càng tức giận. Nó cũng từng nghe Hứa Mạc Dương nói về Điểm Tình các, biết đây là gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia tộc, nghĩ bụng nếu mình còn phải đi nhờ họ chữa trị giúp thì há chẳng phải sẽ càng bị Thủy Nhu Thanh coi thường sao? Nó khẽ "hừ" một tiếng, nói: "Ta chẳng cần nhờ người khác chữa trị giúp đâu", sau đó quay sang nhìn Lâm Thanh, khẩn cầu: "Lâm thúc thúc hãy bắt tên Ninh tiên sinh kia rồi ép hắn chữa trị cho cháu, vậy chẳng phải là được rồi sao?" Tuy nghe mọi người nói có vẻ nghiêm trọng nhưng nó rất có lòng tin vào Lâm Thanh, huống chi bây giờ trong cơ thể không có điều gì khác thường, nó cũng chẳng lo mấy về thương thế của bản thân. Vì vậy trong số những người ở đây, nó lại là người suy nghĩ thoáng nhất.

Trong mắt thấp thoáng vẻ lo lắng, Trùng đại sư nói với Lâm Thanh: "Nếu đi tìm Cảnh Thành Tượng, chỉ e sẽ không kịp thời gian, cởi chuông vẫn cần tới người buộc chuông!"

Lâm Thanh khẽ cười gượng một tiếng, gật đầu không nói gì. Tiểu Huyền là con trai của Hứa Mạc Dương, bất kể thế nào y cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà tình hình trong cơ thể Tiểu Huyền có thể nói là hiếm có trên đời, hiện giờ tuy Giá Y thần công đã áp chế được thương thế nhưng chẳng ai dám chắc lúc nào nó sẽ lại phát tác, muốn kịp thời trừ bỏ hậu họa trong cơ thể Tiểu Huyền thì vẫn phải đi tìm Ninh Hồi Phong mới là cách vẹn toàn. Xem ra phen ước hẹn ở Khốn Long sơn trang ngày mai y không thể không đi.

Hoa Tưởng Dung suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Thanh: "Ninh Hồi Phong vừa mới nghe Quỷ Thất Kinh nói ra quan hệ của đứa bé này với huynh thì đã định ra kế sách này, hơn nữa còn không cần xin ý kiến của Long phán quan đã tự tiện hành động, việc này nói lên điều gì?"

Thủy Nhu Thanh gật đầu, nói: "Đúng thế. Cầm Thiên bảo muốn đối phó với chúng ta, bất kể thế nào cũng cần xin ý kiến của Long phán quan, tại sao Ninh Hồi Phong lại tự tiện đưa ra chủ trương như vậy? Hắn ỷ vào cái gì chứ?"

Hoa Tưởng Dung nói: "Chẳng lẽ Cầm Thiên bảo sớm đã định đối phó với chúng ta, và Long phán quan cũng đã biết việc này nên Ninh Hồi Phong mới không cần xin ý kiến?" Mọi người đều im lặng.

Lâm Thanh đưa mắt nhìn Tiểu Huyền, trong lòng vẫn còn lo lắng cho thương thế của nó. "Bất kể thế nào, ngày mai sau khi chúng ta tới Khốn Long sơn trang, mọi chuyện sẽ có kết luận thôi!"

Khốn Long sơn trang nằm tại gò Thất Lý bên ngoài thành Phù Lăng, được xây tựa lưng vào núi, diện tích chỉ chừng mười mấy mẫu. Cây cối ở quanh đó đều đã bị chặt sạch, chỉ có duy nhất một con đường lớn trơ trọi dẫn thẳng vào sơn trang. Đứng từ xa đã có thể nhìn thấy trước cửa sơn trang có một lá cờ rộng chừng năm thước tung bay trong gió, trên lá cờ có hai chữ lớn màu đỏ rực được viết bằng chu sa - "Khốn Long"!

Cả đoàn năm người Lâm Thanh, Trùng đại sư, Hoa Tưởng Dung, Thủy Nhu Thanh và Tiểu Huyền cùng đi tới Khốn Long sơn trang. Lúc này đã là buổi chiều, ánh dương nóng nực phủ khắp nơi nơi, xung quanh lại không có chỗ râm mát nào khiến mỗi người đều cảm thấy có chút khó chịu. Duy có Trùng đại sư vẫn đội chiếc nón lá kia, thành ra là người được mát mẻ nhất, suốt dọc đường Tiểu Huyền liên tục khen ông có tài tiên tri khiến mọi người cười vang không ngớt.

Lâm Thanh và Trùng đại sư đều có điều suy tư, trên đường lúc nào cũng cẩn thận nhưng lại không thấy có sự dị thường nào, cả hai đều thầm tính toán sau khi vào sơn trang nên ứng biến ra sao. Còn Tiểu Huyền đêm qua đã được Lâm Thanh và Trùng đại sư tận tâm chữa trị, tuy thương thế vẫn chưa lành hẳn nhưng chắc chắn sẽ không phát tác trong thời gian ngắn. Đêm qua nó cũng kể hết với mọi người về cuộc sống với Hứa Mạc Dương tại Thanh Thủy trấn trong mấy năm qua, dần dần đã trở nên thân quen với tất cả mọi người, suốt dọc đường đều nói cười không ngớt, thấy chỗ này hoang vắng thì liền bàn luận về việc núi Doanh Bàn sơn thanh thủy tú ra sao, rừng cây rậm rạp thế nào, đâu có trơ trọi không thấy nổi một gốc cây như ở nơi đây, cảm giác thực giống như cái đầu trọc lốc của hòa thượng, vô cùng nhạt nhẽo. Trên đường đi, giọng nói của nó là lớn nhất, ngay đến Hoa Tưởng Dung xưa nay vốn dè dặt cũng liên tục bị nó chọc cười.

Thủy Nhu Thanh vẫn tiếp tục tranh cãi với Tiểu Huyền nhưng Tiểu Huyền lại đang giận dỗi nàng, liền tỏ vẻ chẳng buồn để tâm đến. Thủy Nhu Thanh không hiểu nguyên cớ do đâu, sau mấy lần như vậy thì cũng tức tối không nói gì nữa. Hoa Tưởng Dung nhận ra một chút vấn đề, vì vậy mỗi lần thấy hai người chuẩn bị tranh cãi là lại cố ý lái qua chuyện khác. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa rời nhà đi xa bao giờ nhưng đọc sách rất nhiều, thường xuyên trích dẫn điển cố khiến Tiểu Huyền nghe mà tấm tắc gật gù. Nó cũng hiểu rõ những việc mà người nghe nên làm, thỉnh thoảng lại vỗ tay khen hay.

Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền vui mừng, phấn khởi như thế thì càng tức giận, bèn không nói gì nữa, bộ dạng có chút giống Tiểu Huyền hôm qua, có miệng mà chẳng thể nói năng được gì.

Thấy chỉ còn cách Khốn Long sơn trang không đầy trăm bước chân nữa, mỗi người đều cảm thấy có chút thấp thỏm, giọng nói của Tiểu Huyền cũng bất giác nhỏ đi một chút. Lần này, tuy bọn họ không hề giấu giếm tung tích, theo đường lớn đi thẳng tới đây nhưng dù sao cũng là khách không mời. Lâm Thanh và Trùng đại sư vốn cho rằng Cầm Thiên bảo nhất định sẽ cho người ngăn cản, còn nghĩ sẵn một phen đối đáp, chẳng ngờ trên đường đi không thấy một bóng người, thực chẳng rõ kẻ địch chuẩn bị ứng phó ra sao.

Trùng đại sư thấp giọng nói: "Trên đường tới đây, khắp nơi đều có các trạm gác cả trong tối và ngoài sáng, có thể thấy sơn trang này thường ngày nhất định được phòng vệ cực kỳ cẩn mật, vậy mà lúc này lại chẳng thấy có kẻ nào đứng gác, thực khiến người ta phải nghi hoặc không thôi."

Hoa Tưởng Dung cũng tỏ ý tán đồng: "Theo lý mà nói thì cuộc tụ hội lần này cực kỳ quan trọng với Cầm Thiên bảo, bên ngoài sơn trang đáng lẽ phải được bố trí một lượng lớn trang đinh mới đúng, nhưng tại sao xung quanh lại không thấy có một bóng người? Liệu có phải Diệu thủ vương cố ý đưa tin giả cho chúng ta để chúng ta tới nhầm chỗ, qua đó khiến việc liên minh giữa Cầm Thiên bảo và ba hệ phái ở kinh sư không bị chúng ta quấy rầy?"

Lâm Thanh dường như hoàn toàn tin tưởng vào tin tức mà Quan Minh Nguyệt đưa tới. "Cũng không hẳn vậy, Cầm Thiên bảo xưa nay vốn chẳng khác nào bá chủ đất Xuyên, việc liên minh với thế lực ở kinh sư dù sao cũng không thể làm quá lộ liễu, không phái người canh gác cũng là lẽ thường. Tình hình bây giờ lại càng khiến ta tin chắc rằng Cầm Thiên bảo chuẩn bị đàm phán với đám người tới từ kinh sư tại đây." Y thấy mọi người đều có vẻ nghi hoặc, bèn cười giải thích: "Sơn trang này có nhiều trạm gác như vậy, lại được xây dựng trên con đường dẫn vào thành Phù Lăng, ắt hẳn là một địa bàn quan trọng của Cầm Thiên bảo, thường ngày không thể thiếu người canh gác, bây giờ chẳng thấy bóng người nào, như vậy há chẳng phải rất không hợp với lẽ thường ư?"

Mọi người cảm thấy có lý, đều lần lượt gật đầu. Tiểu Huyền tỏ vẻ giật mình hiểu ra, rồi lại bắt đầu khoe khoang câu thành ngữ mà mình vừa nghĩ ra được: "Thế này hẳn là giấu đầu hở đuôi rồi." Lời còn chưa dứt, nơi cửa sơn trang đột nhiên xuất hiện năm bóng người, tất cả cùng đi về phía bọn họ.

Trùng đại sư tinh mắt, nhận ra một kẻ trong số đó chính là Điếu Ngoa quỷ hôm qua vừa tới đưa chiến thư, nhưng lại không thấy có Quỷ Thất Kinh ở trong đó. Kẻ đi đầu tuổi chừng hơn ba chục, vận một chiếc áo dài màu xanh nhạt, khuôn mặt gầy guộc, trắng bệch không để râu, trông rất gọn gàng, sạch sẽ, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười. Tuy hắn trông có vẻ yếu ớt nhưng lại ngẩng cao đầu đi trước đám người, quần áo lất phất bay cực kỳ bắt mắt. Mấy kẻ bên cạnh tuy mỗi người một vẻ nhưng ánh mắt dường như chỉ dừng lại trên người kẻ đi đầu kia.

Trùng đại sư vốn tinh thông thuật nhìn người, không khỏi ngầm gật đầu, nhủ thầm kẻ này quả là một nhân vật không đơn giản, rồi thấp giọng cười, nói với Lâm Thanh: "Quả không ngoài dự liệu của Lâm huynh, kẻ này chắc chính là Ninh Hồi Phong rồi."

Tuy đây không phải lần đầu Lâm Thanh nhìn thấy Ninh Hồi Phong nhưng đêm đó tại phân đà Phù Lăng, thứ nhất là trời đang tối, thứ hai là y chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn, do đó cũng không biết rõ tướng mạo hắn ra sao. Lúc này để tâm quan sát, thấy Ninh Hồi Phong có vẻ ung dung, điềm tĩnh, mấy người bên phía đối phương cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tựa như sớm đã đoán trước được việc sẽ xảy ra như vậy, do đó y lại càng cảnh giác.

Còn cách chừng hơn mười bước chân, tiếng cười lanh lảnh, chói tai của Ninh Hồi Phong đã vang lên trong tai mỗi người. "Ám khí vương và Trùng đại sư cùng đại giá quang lâm, thực khiến Khốn Long sơn trang được rạng rỡ thêm muôn phần. Ninh mỗ không nghênh đón từ xa, xin hai vị hãy rộng lòng tha thứ!"

Trùng đại sư thấy Ninh Hồi Phong thản nhiên nhắc tới tên mình như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Quỷ Thất Kinh ắt hẳn đang ở trong sơn trang, mà mâu thuẫn giữa mình và Quỷ Thất Kinh thì người trong giang hồ ai ai cũng biết, Ninh Hồi Phong tỏ ra không kiêng dè như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn đại chiến với bên mình một phen sao?

Lâm Thanh cung tay làm lễ, nói: "Ninh huynh thực khách sáo quá rồi! Bọn ta vốn nên đến bái phỏng từ sớm, chỉ là nhất thời không có thời gian rảnh rỗi mà thôi. Huống chi Ninh huynh thân ở ngôi cao trong Cầm Thiên bảo, ngày ngày phải lo trăm công ngàn việc, bọn ta đâu dám mạo muội cầu kiến!" Y khẽ cười hờ hững. "Lâm mỗ đây là người mê võ, từ lâu đã nghe nói Hoàn Mộng bút pháp của Long bảo chủ lợi hại vô song, rất muốn được chứng kiến một lần. Hôm nay hay tin Long bảo chủ cũng đã tới đây, ta nhất thời ngứa ngáy nên mới làm khách không mời, chẳng ngờ lại khiến Ninh tiên sinh phải buông bỏ sự vụ để ra ngoài nghênh đón, thực là hổ thẹn!" Những lời này tuy nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng ý tứ bên trong thì rất sắc bén, tỏ rõ rằng Ám khí vương đến đây bái phỏng là vì Long phán quan, ngầm ám chỉ Ninh Hồi Phong còn chưa đủ tư cách để y đích thân tới gặp.

Ninh Hồi Phong dường như không ngờ Lâm Thanh lại không nể mặt hắn như vậy, thoáng ngẩn người, sau đó bèn cười giả lả, nói: "Lâm huynh quá lời rồi, ta tuy sự vụ bận rộn nhưng nếu biết Ám khí vương sắp tới thì sao dám sơ suất. Đừng nói là tạm thời buông bỏ công việc, cho dù đang lúc nửa đêm gà gáy ta cũng sẽ nhiệt tình nghênh đón." Lời này vừa nói ra, ngay đến Lâm Thanh cũng không đoán chắc được liệu có phải Ninh Hồi Phong đã biết việc đêm hôm trước mình từng tới phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo rồi không.

Chợt nghe một người bên cạnh Ninh Hồi Phong cười vang. "Lão phu có thể lập túc ở đất Xuyên Đông này hoàn toàn là nhờ các bằng hữu trên giang hồ nể mặt, cái gọi là lợi hại vô song gì đó rõ chỉ là lời nói bậy mà thôi, Ám khí vương khen tặng như vậy thực khiến lão phu lấy làm xấu hổ."

Lâm Thanh và Trùng đại sư đều vô cùng kinh ngạc, nghe giọng điệu thì người này chính là Long phán quan, cả hai đều đưa mắt liếc nhìn. Chỉ thấy người này mày rậm mắt nhỏ, miệng rộng mũi to, trên khuôn mặt mọc râu tua tủa, khó có thể đoán được tuổi tác, làn da màu đồng cổ như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lâm Thanh khom người xá dài một cái, nói: "Không ngờ Long bảo chủ lại đích thân ra ngoài nghênh tiếp, vừa rồi Lâm mỗ nói bậy thực đã đắc tội rồi!" Trong lòng thì lại trách mình vừa rồi chỉ để tâm đến Ninh Hồi Phong mà không chú ý đến những kẻ đi cùng.

Trùng đại sư cũng cất tiếng cười rộ. "Long bảo chủ khiêm tốn quá rồi, nếu chỉ dựa vào sự nể mặt của bạn hữu giang hồ mà có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như Cầm Thiên bảo, ta sớm đã đổi nghề đi kết giao bằng hữu khắp nơi." Ngoài miệng tuy nói năng khách sáo nhưng trong lòng ông lại có suy nghĩ khác. Phải biết rằng Trùng đại sư thân là vua sát thủ bạch đạo, rất tinh thông thuật ẩn nấp hành tung, vừa nghe nói người này là Long phán quan, điều đầu tiên nghĩ đến chính là người này có thể ẩn giấu phong mang trước mắt mình và Lâm Thanh, công phu như thế thực khiến người ta kinh hãi.

Long phán quan nghe Trùng đại sư khen ngợi như vậy thì vui vẻ vô cùng nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Long mỗ đây chỉ là một kẻ võ biền, làm sao dám so sánh với Ám khí vương và Trùng đại sư trí dũng song toàn..."

Ninh Hồi Phong đưa tay ra mời: "Lâm huynh, Trùng huynh và hai vị cô nương đã tới đây rồi, xin hãy vào trong trò chuyện một phen."

Lâm Thanh nói thẳng vào việc chính: "Hôm nay không phải là ngày Cầm Thiên bảo bàn việc liên minh với người ở kinh sư sao? Bọn ta mà vào trang há chẳng phải sẽ quấy nhiễu chuyện lớn của Long huynh và Ninh huynh?" Đây cũng là kế sách mà y với Trùng đại sư đã thương lượng với nhau từ trước, vừa gặp mặt đã hỏi ngay việc chính để thăm dò phản ứng của đối phương.

"Tin tức của Lâm huynh quả là nhạy bén." Ninh Hồi Phong khẽ cười hà hà một tiếng vẻ như sớm đã dự liệu được việc này, rồi lại cố tình tỏ ra thần bí, hạ thấp giọng nói với Lâm Thanh: "Thực không dám giấu, việc liên minh khiến ta và Long bảo chủ cảm thấy khó xử vô cùng, bây giờ vẫn còn đau đầu. Thái thân vương và Thái tử có ai là hạng dễ trêu chọc, bọn ta nghĩ mãi vẫn không ra được cách nào hay, xin Lâm huynh hãy giúp đỡ đưa ra chủ ý..."

Thủy Nhu Thanh nhếch miệng, khẽ "hừ" một tiếng, giành nói trước: "Nếu Ninh tiên sinh muốn nhờ Ám khí vương đưa chủ ý giúp thì cứ nói một tiếng là được, hà tất phải hạ chiến thư?"

"Thủy cô nương có điều không biết, ta biết rõ các vị đều có việc quan trọng, nếu lên tiếng nhờ vả thì chỉ e sẽ bị cự tuyệt, do đó mới mạo muội hạ chiến thư với Lâm huynh, mục đích chỉ là mời được đại giá của các vị tới." Ninh Hồi Phong không đổi sắc mặt, nói năng rành rọt, dường như hoàn toàn không bị xao động trước câu nói của Thủy Nhu Thanh. Rồi hắn lại mỉm cười nhìn Tiểu Huyền. "Đứa bé này có uyên nguyên khá sâu với Lâm huynh, nếu ta có ý đối địch với các vị, chẳng bằng giữ nó làm con tin, hà tất phải giao cho các vị làm gì? Đứa bé này thực chất không phải là chiến thư, mà là tấm thiệp mời do Cầm Thiên bảo gửi tới cho Ám khí vương."

Trùng đại sư vỗ tay cười rộ. "Phải lắm, phải lắm! Ninh huynh cam chịu mối nguy hiểm bị Ám khí vương hiểu lầm, lại phí bao nhiêu tâm sức để tạo ra một tấm thiệp mời như vậy, ngay đến kẻ xưa nay chẳng mấy để tâm tới việc đời như ta cũng phải vỗ tay khen hay cho cái dụng tâm vất vả của Ninh huynh."

Hai mắt Ninh Hồi Phong lóe sáng, miệng thì cười rộ. "Người trên giang hồ đều nói chỗ lợi hại nhất của Trùng đại sư không phải là tuyệt chiêu giết người trong vô hình với tên gọi Thiết Hồn ảnh, mà là tài ăn nói thiên hạ vô song, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Ninh mỗ xưa nay vốn cũng thích tranh hơn thua miệng lưỡi, lần này thực muốn thỉnh giáo một phen." Hắn đưa tay làm ra tư thế mời. "Nào nào nào, xin mời các vị vào trang! Lâm huynh chớ trách ta đã dùng thủ đoạn như vậy để mời huynh tới, tất cả đều vì Cầm Thiên bảo thôi. Giả như người của Thái thân vương và Thái tử nhìn thấy Ám khí vương và Trùng đại sư cũng là khách quý của Cầm Thiên bảo ta, khi đàm phán bọn ta ắt sẽ được lợi hơn nhiều." Hắn quả nhiên là người có tài biện bác, chỉ bằng mấy câu đơn giản đã gạt bỏ được chuyện mình hạ chiến thư với Lâm Thanh sang một bên.

Lâm Thanh thấy Ninh Hồi Phong tuyệt nhiên không nhắc tới phủ tướng quân và Quỷ Thất Kinh, không biết hắn rốt cuộc có ý đồ gì. Kẻ này tâm kế quá sâu, nếu đặt lên bàn cân mà so sánh, chỉ e còn khó thuyết phục hơn Long phán quan nhiều. Y bèn khẽ cười nhạt, nói: "Ninh huynh chớ nên tự coi rẻ mình. Với thanh thế của Cầm Thiên bảo ở đất Xuyên Đông, cần gì phải nhờ bọn ta đến trợ uy giúp. Còn về việc đàm phán, có câu rằng phép vua thua lệ làng, thế lực ở kinh sư dù có lớn đến mấy thì cũng khó làm lay động được căn cơ mấy chục năm của Cầm Thiên bảo ở đất Thục, do đó Cầm Thiên bảo vốn chẳng cần nể mặt các thế lực ở kinh sư. Ninh huynh đã muốn nghe ý kiến của ta, vậy thì ta cho rằng Cầm Thiên bảo chẳng cần liên minh với ai làm gì, dù sao nơi này cũng cách kinh sư quá xa, nếu thật sự liên minh với một hệ phái nào đó, Cầm Thiên bảo chưa chắc đã thu được lợi ích, mà trên giang hồ chín người mười ý, đến lúc đó Cầm Thiên bảo rất dễ bị mang tiếng trèo cao, thành ra lại bị người ta coi thường. Do đó việc này nên quyết định thế nào, xin Long bảo chủ và Ninh huynh hãy suy nghĩ thật kĩ!" Những lời này của y, bề ngoài là nói với Ninh Hồi Phong nhưng thực chất là cố ý nói cho Long phán quan nghe.

Trùng đại sư thấy Ninh Hồi Phong và Long phán quan đưa mắt nhìn nhau, dường như có chút xao động, bèn cười, nói: "Lời này có lý lắm! Có điều Long bảo chủ và Ninh tiên sinh chắc hẳn sớm đã đưa ra quyết định rồi, chưa biết chừng lại tình cờ trùng hợp với ý của Lâm huynh!" Ông và Lâm Thanh một người đấm một người xoa, đây là đối sách đã được bọn họ định ra từ trước.

Ninh Hồi Phong cất tiếng cười rộ, nói: "Lâm huynh và Trùng huynh đã nhìn được thấu triệt như vậy, ta cũng không giấu hai vị nữa, Cầm Thiên bảo quả thực đã có quyết định, vừa rồi ta chẳng qua chỉ thử thái độ của Lâm huynh mà thôi. Điều hiếm có là Lâm huynh đã chẳng ngần ngại gì nói ra ý kiến của mình, đợi lát nữa ta nhất định phải mời Lâm huynh vài chén mới được."

Lâm Thanh thấy Ninh Hồi Phong một lòng muốn mời mấy người bên mình vào trang, mà Long phán quan cũng không có chút dị nghị, để mặc cho Ninh Hồi Phong làm vậy, trong lòng thoáng sinh nghi, bèn lấy lùi làm tiến. "Long huynh và Ninh huynh đã bận rộn như vậy, chi bằng mấy hôm nữa bọn ta sẽ lại tới bái phỏng."

Ninh Hồi Phong cười, nói: "Lâm huynh và Trùng huynh đều là người mà ta ngưỡng mộ đã lâu, nếu cứ để các vị đi như thế này, vị chủ nhà ta đây thực là mất mặt, hơn nữa cũng khiến mọi người cho rằng Cầm Thiên bảo quá nhỏ nhen." Hắn khẽ ho một tiếng rồi lại hạ thấp giọng, nói: "Huống chi trong trang còn có không ít người quen cũ của Lâm huynh ở kinh sư, Lâm huynh không muốn vào gặp gỡ bọn họ một lát sao?"

Long phán quan cũng cười, nói: "Trời đang nóng nực, thực không nên nói chuyện ở đây. Đợi sau khi vào trong trang, ta sẽ bảo các huynh đệ dâng lên mấy chén rượu để các vị giải khát."

"Đã như vậy, bọn ta cung kính không bằng tuân lệnh." Lâm Thanh khách sáo một câu, sau đó rảo bước đi vào. Tuy lòng sinh nghi nhưng y tài cao mật lớn, cũng không sợ Cầm Thiên bảo bày trò. Huống chi việc liên minh còn chưa kết thúc, thương thế của Tiểu Huyền cũng chưa khỏi hẳn, y quyết không thể rời khỏi nơi này ngay bây giờ.

Tiểu Huyền sớm đã để ý thấy trong đám người đi cùng Ninh Hồi Phong và Long phán quan không có Nhật Khốc quỷ, bèn cất tiếng hỏi Ninh Hồi Phong: "Ninh tiên sinh, Khốc thúc thúc đi đâu rồi?"

Ninh Hồi Phong thấy Tiểu Huyền đã có thể mở miệng nói chuyện, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, đồng thời nhanh chóng liếc nhìn Lỗ Tử Dương. Lỗ Tử Dương hiểu ý, bèn cất tiếng trả lời Tiểu Huyền: "Khốc huynh còn có việc quan trọng phải làm, hiện không ở trong Khốn Long sơn trang."

Trong lòng đầy nghi vấn, Tiểu Huyền chỉ hận không thể bắt Ninh Hồi Phong lại, tra hỏi xem có phải đã giam lỏng Nhật Khốc quỷ rồi không. Nhưng nó cũng biết bây giờ không phải lúc hỏi điều này, chỉ là vẫn muốn chọc tức Ninh Hồi Phong một phen, bèn cười hì hì, nói: "Đúng rồi, hôm qua Ninh tiên sinh đã thi triển công phu gì với ta vậy, khiến ta chẳng thể nói năng, may mà có Lâm thúc thúc điểm lên người ta mấy cái, ta mới hồi phục được. Nếu Ninh tiên sinh có thời gian rảnh xin hãy dạy ta một chút, lần sau ai mà ức hiếp ta nữa, ta cũng phải cho hắn nếm thử cảm giác không thể nói năng." Nó cố ý thổi phồng bản lĩnh của Lâm Thanh, vừa nói vừa lén liếc nhìn thần sắc của Ninh Hồi Phong, trong lòng vô cùng đắc ý.

Trong lòng chấn động nhưng ngoài mặt Ninh Hồi Phong vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ cười khan một tiếng. "Nếu tiểu huynh đệ có ý gia nhập Cầm Thiên bảo, ta nhất định sẽ dốc lòng truyền thụ."

Tiểu Huyền cúi đầu ngẫm nghĩ, tròng mắt đảo qua đảo lại. "Có điều, trong lòng ta có một thắc mắc vẫn luôn muốn được thỉnh giáo Ninh tiên sinh."

Ninh Hồi Phong đang lúc trầm tư nghĩ ngợi, buột miệng đáp: "Tiểu huynh đệ có gì xin cứ hỏi!"

Tiểu Huyền nói: "Ta nhớ hôm qua Ninh tiên sinh vừa vỗ vừa đánh vào người ta, tốn không ít sức lực, môn công phu này có phải trước tiên cần bắt được đối phương, trói chặt lại, sau đó mới có thể thi triển không? Nếu như vậy, Ninh tiên sinh phải dạy cho ta môn công phu bắt người trước đấy..."

"Việc này..." Ninh Hồi Phong dù sao cũng là nhân vật thành danh, phải công khai thừa nhận trước mặt bao nhiêu người rằng hôm qua mình đã ra tay với một đứa bé không biết võ công quả thực khó khăn vô cùng. Cho dù hắn xưa nay vốn giỏi nói năng biện bác, lúc này cũng không khỏi cứng họng, chẳng biết nên trả lời ra sao, trên khuôn mặt trắng trẻo thoáng qua một tia giận dữ.

Thủy Nhu Thanh vốn không thèm để ý tới Tiểu Huyền, lúc này cũng không kìm được bật cười "khúc khích" một tiếng. "Tên tiểu quỷ ngươi hà tất phải làm phiền Ninh tiên sinh, ta cũng có thể dạy ngươi cách bắt người mà."

Trên đường đi, Tiểu Huyền cố ý không để ý tới Thủy Nhu Thanh nhưng trong lòng quả thực cảm thấy rất khó chịu, lúc này thấy nàng đã nói chuyện với mình, lại giúp mình chọc tức Ninh Hồi Phong, trong cơn mừng rỡ cũng không tính toán việc nàng gọi mình là "tiểu quỷ" nữa, bèn ngoảnh đầu làm mặt quỷ với nàng. Hai người nhìn nhau cười khẽ, mối khúc mắc kia dường như đã tiêu tan, cả hai lại mỗi người một câu tiếp tục cãi nhau như trước.

Trùng đại sư thấy Tiểu Huyền đùa bỡn Ninh Hồi Phong như vậy, khuôn mặt vẫn tỏ vẻ như thường, trong lòng cười trộm còn ngoài miệng thì cất tiếng trách cứ: "Tên tiểu tử ngươi chớ có nói bừa, thứ võ công cao minh như vậy, bây giờ dù ngươi có học thì cũng không học được đâu, ít nhất phải mất mấy chục năm rèn luyện mới được." Ông lại ngoảnh đầu qua, như vô tình như hữu ý liếc nhìn Ninh Hồi Phong. "Có điều, võ công của Ninh tiên sinh dường như không giống với các môn phái lớn ở Trung Nguyên, tại hạ mắt kém không nhận ra được, thực là hổ thẹn. Cấm chế trên người thằng bé này kỳ thực mới giải được có một nửa, mong Ninh tiên sinh chỉ giáo giúp cho!"

Hỏi thăm về võ công của người khác vốn là điều đại kỵ trên giang hồ nhưng lúc này, Trùng đại sư hỏi như vậy dường như để giúp Ninh Hồi Phong có cơ hội "xuống thang". Ninh Hồi Phong không thể phát tác, đành nén giận, hờ hững nói: "Trùng huynh quá khen, đây là võ công gia truyền của Ninh mỗ, xưa nay vốn ít xuất hiện trên giang hồ, thực chẳng đáng kể."

Trùng đại sư biết Ninh Hồi Phong không chịu nói ra lai lịch của mình, cũng không hỏi thêm, chỉ tùy tiện bình xét về các chốn phong cảnh trong trang. Ông xưa nay vốn tinh thông khá nhiều môn tạp học, cũng biết một chút về kiến trúc, thêm đó lại có khẩu tài nên khiến Tiểu Huyền và hai nàng Hoa, Thủy nghe mà học hỏi thêm được rất nhiều.

Khốn Long sơn trang được xây tựa lưng vào núi, cửa trang hướng về chân núi phía đông, tòa lầu chính thì được xây tại chân núi hướng về mặt bắc, thành ra vừa hẹp vừa dài. Mấy người đi men theo con đường nhỏ quanh co mất chừng thời gian đốt hết nửa nén hương, sau đó mới nhìn thấy một tòa tiểu lâu ba tầng màu đen. Trên tầng cao nhất, tòa tiểu lâu được nối liền với mấy mỏm núi xung quanh bằng những sợi xích sắt, xích căng thẳng tắp, bên trên treo rất nhiều lá cờ, nhìn rất có khí thế. Long phán quan cười, nói: "Tòa tiểu lâu này tên gọi Khốn Long sảnh, Tề thần bổ và Diệu thủ vương đều ở bên trong, chỉ e sớm đã khó chịu vì phải chờ lâu rồi."

Người bên cạnh Lỗ Tử Dương cũng khẽ cười, nói: "Bảo chủ và Ninh tiên sinh vừa nghe nói Ám khí vương và Trùng đại sư tới đây, lập tức bỏ lại các vị tân khách để ra ngoài nghênh đón, thể diện như vậy quả thực là không nhỏ."

Lâm Thanh cung tay, nói: "Được Long huynh và Ninh huynh xem trọng như vậy, Lâm mỗ rất lấy làm vinh hạnh!"

Trùng đại sư không nói gì. Ông thấy nơi cửa vào của tòa tiểu lâu đen thui đó không có bóng người nào, biết Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt ắt cảm thấy căm phẫn vì Long phán quan và Ninh Hồi Phong xem trọng mấy người phe mình, do đó mới không ra ngoài nghênh đón.

Ninh Hồi Phong và Long phán quan làm vậy, bề ngoài là nể mặt bọn họ, kỳ thực chỉ khiến địch ý của người ở kinh sư với bọn họ tăng thêm, Cầm Thiên bảo này e là chẳng có ý đồ gì tốt.

Ninh Hồi Phong cười rộ. "Lâm huynh bất tất phải tự khiêm, Tề Bách Xuyên và Diệu thủ vương cho dù có thể hô phong hoán vũ ở kinh sư thì cũng làm sao so được với Ám khí vương và Trùng đại sư danh vang giang hồ?"

Lâm Thanh khẽ mỉm cười, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ninh Hồi Phong, hờ hững hỏi: "Vậy Quỷ Thất Kinh thì sao?"

Ninh Hồi Phong thoáng ngẩn người, không ngờ Lâm Thanh lại nói thẳng ra tên của Quỷ Thất Kinh như vậy. "Quỷ tiên sinh không thích náo nhiệt, cũng không muốn gặp người của Thái thân vương và Thái tử, do vậy hôm nay không tới đây."

Lâm Thanh cố ý nhắc đến Quỷ Thất Kinh như vậy thực ra chỉ để thăm dò phản ứng của Ninh Hồi Phong. Quỷ Thất Kinh là nhân vật xếp hàng thứ ba ở phủ tướng quân, việc hắn không tới quả thực khiến người ta nửa tin nửa ngờ. Có điều y cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ khẽ cười một tiếng rồi không nói gì nữa.

Theo phán đoán của Lâm Thanh và Trùng đại sư, dù Quỷ Thất Kinh không công khai xuất hiện thì ắt cũng đang nấp ở một nơi nào đó. Có tên sát thủ như vậy ẩn nấp ở một bên, quả thực chẳng ai có thể yên tâm được, làm việc gì cũng phải cẩn thận đề phòng. Trùng đại sư từng giao thủ với Quỷ Thất Kinh, biết rõ hắn rất tinh thông thuật ẩn nấp, suốt dọc đường đều cẩn thận để ý xung quanh, vậy nhưng chẳng phát hiện ra sự dị thường nào. Ngoài mặt ông vẫn tỏ ra bình thường, chỉ nhìn chằm chằm vào tòa tiểu lâu kia, dường như có điều suy tư gì đó.

Tiểu Huyền lần đầu tiên nhìn thấy Long phán quan, suốt dọc đường đều ngầm quan sát, lại nghĩ bụng hai người Điếu Ngoa quỷ và Nhật Khốc quỷ đều một lòng muốn mình làm con nuôi của Long bảo chủ, bây giờ rốt cuộc đã được nhìn thấy hắn rồi. Có điều người này nhìn bề ngoài tuy tướng mạo oai hùng nhưng thực chất chẳng có chỗ nào đặc biệt, chưa cần xét tới cái khí chất tiêu sái, phóng khoáng của Lâm Thanh và vẻ phong mang lộ rõ của Trùng đại sư, ngay cả khi so với Ninh Hồi Phong hắn cũng thiếu một chút khí độ của bậc cao thủ, thực chẳng rõ là có bản lĩnh gì.

Thì ra Tiểu Huyền vốn mang tâm tính trẻ con, ngay từ đầu đã không muốn bị người ta coi như lễ vật đem tặng cho Long phán quan, trong lòng liền nảy sinh tâm lý khó chịu, hơn nữa sau khi gặp được Lâm Thanh và Trùng đại sư, tầm mắt nó cũng cao hơn, do đó càng nhìn Long phán quan lại càng cảm thấy chán ghét, lúc này nó không kìm được, nói: "Khi ta vừa tới thành Phù Lăng thì đã đi qua ghềnh Tỏa Long, bây giờ chỗ này lại được đặt tên là Khốn Long sơn trang, chẳng lẽ không sợ kỵ với cái tên của Long bảo chủ sao?"

Lâm Thanh thấy đám người Cầm Thiên bảo đều lộ rõ vẻ tức giận, Long phán quan còn tỏ ra ngượng ngùng thì không khỏi cười thầm. Câu nói này nếu được nói ra từ miệng một nhân sĩ võ lâm bình thường, chỉ e sẽ lập tức gây ra một hồi phong ba rất lớn, nhưng Tiểu Huyền vẫn còn là trẻ con khiến đám người kia không cách nào phát tác được.

Trùng đại sư không muốn nảy sinh xung đột với người của Cầm Thiên bảo vào lúc này, có ý giải vây cho Long phán quan, bèn nghiêm mặt nói với Tiểu Huyền: "Tiểu tử ngươi chớ nên ăn nói bừa bãi. Tạm chưa nói tới ghềnh Tỏa Long thế nước dữ dội kia, chỉ riêng cái khí thế bàng bạc của tòa tiểu lâu này cũng xứng với chữ "Long" rồi." Sau đó ông lại ngoảnh đầu, cười nói với Long phán quan: "Long huynh rộng lượng, xin đừng tính toán với một đứa bé!"

Hoa Tưởng Dung cũng có ý muốn dàn hòa, bèn xuôi theo lời của Trùng đại sư nói qua việc khác: "Trùng đại thúc nói tòa tiểu lâu này khí thế bàng bạc, chẳng rõ nguyên cớ vì đâu?"

Trùng đại sư đưa tay chỉ tòa tiểu lâu, khẽ mỉm cười, nói: "Hãy nhìn xem, tòa tiểu lâu này được xây dựng theo lối trên rộng dưới hẹp, tầng dưới chỉ rộng chừng một trượng, tầng trên lại rộng tới hai trượng, vô cùng hiếm có. Cái khác chưa nói tới, chỉ riêng nền móng của nó đã phải hết sức vững chắc rồi, nếu không ắt không thể chịu được sức nặng như vậy." Mọi người để tâm quan sát thì thấy quả nhiên là thế, đều thầm khen ngợi.

Lâm Thanh thấy trên mặt Ninh Hồi Phong thoáng qua một tia dị sắc, cũng không kịp suy nghĩ kĩ, buột miệng cười, nói: "Nếu giấu sẵn mấy trăm tên đao phủ trên tầng trên của tòa tiểu lâu này, e là người ở tầng dưới chưa chắc đã có thể phát hiện ra."

Ninh Hồi Phong cười rộ. "Lâm huynh nói đùa rồi, nếu Lâm huynh và Trùng huynh liên thủ, lại có hai nữ cao thủ của Phiên Thiên lâu và Ôn Nhu hương trợ giúp, khắp thiên hạ này ai mà có bản lĩnh làm khó được? Đừng nói là Cầm Thiên bảo nhỏ bé này, cho dù là phủ tướng quân cũng không có cái thực lực ấy."

Tiểu Huyền nghe Ninh Hồi Phong nói như vậy, không rõ tại sao trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến câu thành ngữ "giấu đầu hở đuôi". Thấy Thủy Nhu Thanh làm mặt quỷ với mình, nó có chút tức giận, đang định phản bác mấy câu thì chợt thấy Hoa Tưởng Dung nháy mắt ra hiệu, ý là đừng để bụng những lời trách cứ của Trùng đại sư, thế là đành nhẫn nhịn. Rồi nó nhìn về phía tòa tiểu lâu kia vẻ không phục, chợt phát hiện ra một điểm kỳ quái, tòa tiểu lâu đó rõ ràng được xây dựng gần núi, vậy mà lại nằm trên một khoảng đất trống trải, trông rất trơ trọi.

Thời phong kiến, kỹ thuật xây dựng còn chưa phát triển, khi xây dựng phòng ốc cần phải xem xét môi trường xung quanh, như thế mới tiết kiệm được thời gian và sức lực, đây cũng chính là vấn đề của tòa tiểu lâu này. Tất nhiên cũng không thể nói nhãn quang của Tiểu Huyền cao minh hơn Trùng đại sư, chẳng qua lúc này tâm tư của Trùng đại sư đều đặt vào việc tìm kiếm tung tích Quỷ Thất Kinh, do đó mới bỏ qua điểm kỳ lạ này. Còn Tiểu Huyền vốn có kiến thức của Thiên Mệnh bảo điển trong đầu, rất nhạy cảm với những chỗ không hợp lẽ thường, do đó trong số những người ở đây, Tiểu Huyền là người phát hiện ra điều này trước tiên. Có điều, nó thấy Lâm Thanh và Trùng đại sư đều không tỏ vẻ gì khác lạ, nghĩ rằng Trùng đại sư có kiến thức uyên thâm, cách xây dựng tòa tiểu lâu này ắt có đạo lý gì đó mà mình không biết nên đành kìm nén tia nghi hoặc ấy xuống đáy lòng, không dám nói thêm gì nữa.

Sau khi rảo bước đi vào, thứ đập vào mắt đầu tiên là một chiếc rương gỗ lớn đặt ngay giữa sảnh. Chiếc rương gỗ này cao tới tám thước, rộng khoảng năm thước, không biết có chứa thứ gì bên trong.

Xung quanh chiếc rương đó có bày mười mấy chiếc ghế. Trên bốn chiếc ghế phía bên trái lần lượt là Tề Bách Xuyên, hai huynh đệ họ Triệu và Trát Phong lạt ma, ả Liễu Đào Hoa kia thì không tới. Xem ra Tề Bách Xuyên quả nhiên không thể không nghe theo lời Ninh Hồi Phong, chỉ dẫn theo ba người. Ngồi phía bên phải thì chỉ có duy nhất Quan Minh Nguyệt. Hai chiếc ghế ở chính giữa bỏ trống, không cần nói cũng biết là ghế của Long phán quan và Ninh Hồi Phong, phía đối diện với đó đã được bày sẵn năm chiếc ghế. Trên mỗi chiếc bàn ngay cạnh ghế đều chỉ bày một ấm trà, một bình rượu cùng mấy chiếc chén.

Ninh Hồi Phong cung tay, cười nói với Lâm Thanh: "Vừa hay tin Lâm huynh và Trùng huynh tới, ta liền sai thủ hạ chuẩn bị sẵn ghế ngồi. Nếu vừa rồi Lâm huynh không chịu vào trang, như thế thì thực làm mất mặt ta lắm."

Long phán quan cũng cười, nói: "Long mỗ xưa nay vốn tính đơn giản, không thích bày quá nhiều thứ trên bàn, xin các vị cứ tự nhiên!"

Lâm Thanh cũng không nói nhiều, ngồi luôn xuống ghế. Trùng đại sư, Tiểu Huyền, Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung cũng lần lượt ngồi xuống. Chỉ là gian đại sảnh này khá hẹp, ngay phía trước mặt lại có đặt một chiếc rương lớn, thành ra trông kỳ quặc vô cùng.

Tiểu Huyền loáng thoáng nghe thấy Thủy Nhu Thanh khẽ lầm bầm một câu "đồ nhỏ mọn", trong lòng hết sức tán đồng. Tuy nó từng cảm thấy hết sức tò mò về cuộc gặp gỡ này nhưng sau khi đến rồi thì lại chẳng còn hứng thú gì nữa, cặp mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc rương lớn kia.

Long phán quan rảo bước quay trở lại chỗ của mình, Ninh Hồi Phong thì ghé đến bên tai Lỗ Tử Dương, khẽ dặn dò mấy câu gì đó rồi ngồi xuống bên cạnh Long phán quan. Lỗ Tử Dương và Điếu Ngoa quỷ đều không vào sảnh, chắc hẳn trong Cầm Thiên bảo, ngoài Long phán quan thì chỉ có Ninh Hồi Phong là đủ tư cách tham gia vào cuộc gặp gỡ cơ mật này. Bọn họ làm như vậy, thứ nhất là có thể tỏ vẻ trịnh trọng, thứ hai là có thể làm mọi người bớt nghi ngờ.

Trùng đại sư đưa mắt liếc nhìn đám người Tề Bách Xuyên, Quan Minh Nguyệt, thấy mấy kẻ bên phía Tề Bách Xuyên đều im lặng, không nói một lời, trên mặt thấp thoáng địch ý, gã Trát Phong lạt ma kia thậm chí còn nhìn chằm chặp vào Hoa Tưởng Dung vẻ hết sức dâm tà. Quan Minh Nguyệt khi nhìn thấy Lâm Thanh thì "hừ" lạnh một tiếng, không biết thật sự có ý như vậy hay chỉ làm bộ làm tịch để người của Cầm Thiên bảo cho rằng hắn và Lâm Thanh có mâu thuẫn sâu sắc với nhau. Có điều ông cũng không mấy để tâm tới việc này, chỉ mỉm cười nhìn Long phán quan, bàn tay phải giấu dưới bàn thì lặng lẽ viết lên đùi Lâm

Thanh: "Trong rương có người."

Lâm Thanh không đổi sắc mặt, đưa ngón tay tới viết lên mu bàn tay Trùng đại sư mấy chữ: "Là một nữ tử, không biết võ công."

Trùng đại sư sớm đã nghe thấy hơi thở của người trong rương dồn dập, dài ngắn không đều, biết người này chắc hẳn không biết võ công nhưng lại không thể đoán ra đó là một nử tữ, cho nên hết sức khâm phục Lâm Thanh. Ông không rõ Cầm Thiên bảo rốt cuộc có ý đồ gì nên lại viết lên đùi Lâm Thanh: "Chờ xem biến hóa!"

Lúc này, Tiểu Huyền vốn ngồi ngay bên cạnh chợt ghé tới bên tai Trùng đại sư, nói khẽ: "Đại sư, cháu luôn cảm thấy căn phòng này hơi kỳ quái." Trùng đại sư ngạc nhiên đưa mắt nhìn qua, Tiểu Huyền thoáng dừng lại rồi do dự nói: "Khí hậu nơi này cũng từa tựa như Thanh Thủy trấn nhưng trong căn phòng này lại chẳng thấy có con côn trùng nào..."

Trùng đại sư ngẩn người, sau khi tỉ mỉ quan sát thấy quả nhiên là vậy, đồng thời cũng chẳng ngửi thấy mùi thuốc đuổi côn trùng, nhất thời không nghĩ ra được căn nguyên. Có điều ông cũng chẳng mấy để tâm tới việc này, chỉ đưa tay khẽ xoa đầu Tiểu Huyền tỏ ý khen ngợi.

Long phán quan bỗng nâng chén rượu lên, cười hào sảng, nói: "Chư vị đều là bạn hữu cũ rồi, ta cũng không cần giới thiệu nữa. Nể mặt Cầm Thiên bảo đây, những hiềm khích trước kia xin chư vị hãy tạm thời bỏ qua một bên. Nào nào nào, chén rượu gặp mặt này mọi người nhất định phải cùng uống đấy, sau đó thì xin tùy ý."

Quan Minh Nguyệt nâng chén rượu lên trước tiên, đoạn nhìn Lâm Thanh rồi khẽ mỉm cười, nói: "Mấy năm không gặp, phong thái của Lâm huynh lại càng hơn xưa, ta xin kính huynh một chén trước!"

Lâm Thanh mỉm cười gật đầu, nâng chén rượu lên, đưa về phía hắn rồi một hơi uống cạn. Y thấy Quan Minh Nguyệt cố ý tỏ vẻ mới gặp mình lần đầu trước mặt người của Cầm Thiên bảo, trong lòng thoáng yên tâm hơn, biết ít nhất thì Quan Minh Nguyệt cũng đã giấu giếm những người khác việc ngầm thông báo tin tức cho mình.

Tề Bách Xuyên cũng nâng chén với Lâm Thanh. "Ngày đó không biết là Lâm huynh, người của ta nếu có chỗ nào đắc tội, xin Lâm huynh hãy lượng thứ!" rồi một hơi uống cạn. Những người khác thấy hai người này tỏ thái độ như thế thì cũng đành nâng chén uống theo, duy có tên Trát Phong lạt ma kia là vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Tưởng Dung. Sắc mặt của Hoa Tưởng Dung không thay đổi nhưng Thủy Nhu Thanh thì đã tức giận phùng mang trợn má.

Mọi người khách sáo với nhau vài câu rồi đều im lặng, bầu không khí dần trở nên nặng nề.

Long phán quan cười, nói: "Lâm huynh tới đây kỳ thực là theo lời mời của Cầm Thiên bảo ta, mục đích là làm chứng cho buổi đại hội liên minh này. Tề thần bổ và Diệu thủ vương đều không có dị nghị gì chứ?"

Hoa Tưởng Dung tâm tư tinh tế, thấy Long phán quan trước khi nói đã nhìn qua phía Ninh Hồi Phong, sau khi Ninh Hồi Phong khẽ ho một tiếng theo thói quen thì hắn mới bắt đầu cất tiếng, dường như là đợi gã sư gia này đưa ra chủ ý giúp mình. Nàng thầm cảm thấy nghi hoặc, Long phán quan thân là bảo chủ, sao lại quá nghe lời một gã sư gia như vậy?

Trùng đại sư thấy Ninh Hồi Phong không nhắc tới tên mình, cũng vui vẻ ngồi một bên quan sát đám người xung quanh. Chỉ thấy Tề Bách Xuyên có vẻ tức giận, muốn nói gì đó song lại thôi; Quan Minh Nguyệt thì trong mắt thoáng qua một tia vui mừng, rõ ràng là ngồi đối diện với Tề Bách Xuyên nhưng hai người lại không bao giờ nhìn nhau, đôi khi ánh mắt chạm nhau thì lập tức lạnh lùng ngoảnh đầu qua hướng khác. Ông đoán chừng, giữa hai người này vừa rồi đã nổ ra một phen tranh cãi, xem ra bên mình đến đây vừa đúng lúc, chỉ cần nói năng thích đáng, lại làm theo dự định lúc đầu đi lôi kéo Quan Minh Nguyệt và chèn ép Tề Bách Xuyên, việc liên minh giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo ắt sẽ không thể thực hiện.

Lâm Thanh cũng có chung suy nghĩ với Trùng đại sư, có điều trong đại hội liên minh này, y dù sao cũng là người ngoài, muốn tham gia thì phải chọn đúng thời cơ, vì vậy lúc này chỉ im lặng, không nói gì.

Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt mỗi người mang tâm sự riêng, đều không tỏ thái độ gì trước đề nghị của Long phán quan. Hai kẻ này, một thì sợ đắc tội với Lâm Thanh, một thì thấy như vậy là đúng ý, nên cũng không nói gì, coi như ngầm ưng thuận. Nhưng tên Trát Phong lạt ma kia thì lại nói bằng thứ tiếng Hán còn chưa sõi lắm: "Long bảo chủ làm vậy thực không đúng, cái tên này vừa không phải là người của Cầm Thiên bảo vừa không phải người ở kinh sư, dựa vào cái gì mà có thể làm người chứng kiến chứ?"

Thủy Nhu Thanh vốn rất ghét thái độ của Trát Phong, lại thấy hắn gọi Lâm Thanh là "cái tên này" thì cười lạnh, nói: "Đám man di quả nhiên đều là lũ kiến thức hạn hẹp, ngay đến Ám khí vương đỉnh đỉnh đại danh mà cũng không biết sao? Ngươi thử tùy tiện tìm mấy chục người trên giang hồ mà hỏi xem, rốt cuộc giữa Lâm đại ca và đại quốc sư Thổ Phồn của các ngươi, ai mới có tư cách làm người chứng kiến?"

Thực ra Ám khí vương danh vang giang hồ, Trát Phong dù ở Thổ Phồn nhưng cũng không thể chưa từng nghe nói đến, hắn cố ý giả bộ không biết như vậy không cần hỏi cũng biết là có ý muốn gây sự.

Trùng đại sư cười hà hà một tiếng, đưa tay lên ngăn Thủy Nhu Thanh lại, đoạn hờ hững nói với Trát Phong: "Đã là người chứng kiến thì tất nhiên không thể có quan hệ gì với chư vị ở đây, chẳng lẽ đại sư lại muốn tìm một người giao hảo với đại sư, chỉ nghe lời một phía của đại sư đến đây đảm nhiệm việc này?"

Trát Phong nhất thời cứng họng. Tiếng Hán của hắn vốn không tốt, làm sao đủ sức tranh luận với Trùng đại sư, trong cơn nôn nóng khuôn mặt đen thui đã trở nên tím tái, bèn đưa mắt liếc nhìn Tề Bách Xuyên nhờ giúp đỡ. Kỳ thực không phải Trát Phong không cố kỵ Lâm Thanh, chỉ là trên đường hắn và Liễu Đào Hoa đã dan díu với nhau, thứ nhất vì muốn báo mối thù chịu nhục ở Tam Hương các, thứ hai hôm nay Liễu Đào Hoa không thể tới đây, vậy mà Lâm Thanh lại có thể nghênh ngang vào ngồi ở nơi này, hắn nhất thời giận dữ, lại đoán chừng ở địa bàn của Cầm Thiên bảo, Lâm Thanh sẽ không dám tùy tiện làm gì mình, do đó mới nói những lời khiêu khích như vậy.

Trên đường đi, Tề Bách Xuyên cũng rất ghét thói kiêu căng, ngang ngược của Trát Phong, thấy hắn nhìn về phía mình thì không muốn để ý đến nhưng hiềm vì mối quan hệ giữa hai bên nên đành miễn cưỡng nhìn qua phía Trùng đại sư, cung tay nói: "Lời của vị nhân huynh này tuy rằng có lý nhưng nếu Ám khí vương thực sự không có quan hệ gì với các hệ phái ở kinh sư thì thôi cũng đành, nhưng Lâm huynh và Quan huynh rõ ràng cùng là người trong Bát phương danh động, đây là việc mà người trong thiên hạ ai ai cũng biết." Ý của hắn là Lâm Thanh rất có thể sẽ giúp cho Quan Minh Nguyệt.

Quan Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Chỉ tiếc rằng Tề huynh thành danh quá muộn, không thể đặt chân vào bộ Hình từ sáu năm trước. Ám khí vương cho dù muốn làm quen với Tề huynh thì cũng hữu tâm vô lực."

Tề Bách Xuyên cả giận nhưng lời của Quan Minh Nguyệt đúng là sự thực. Sáu năm trước Lâm Thanh đã lừng danh ở kinh sư, còn hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, bất kể thế nào cũng không có cơ hội làm quen. Nhưng nghe Quan Minh Nguyệt chế giễu bản thân ở chốn đông người như vậy, hắn không sao nuốt nổi cơn giận này, bèn vỗ bàn đứng dậy định trở mặt, rồi đột nhiên lại nghĩ như thế thật không hay, nhất thời ngây người, không biết phải xuống thang thế nào.

"Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giữa chốn giang hồ người tài nhiều xiết bao, những kẻ gàn dở, cố chấp quyết không thể làm nên việc lớn. Tề thần bổ thanh tu mấy năm, hai năm nay liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, ngay đến đám người ở vùng Xuyên Đông xa xôi bọn ta còn nghe danh, hiện giờ thực đã là một nhân vật nổi tiếng ở kinh sư rồi." Ninh Hồi Phong đứng ra dàn hòa. "Hơn nữa, sở dĩ ta mời Lâm huynh tới đây cũng vì để mọi người có cơ hội làm quen. Có lẽ chư vị đã hiểu lầm, Lâm huynh chỉ đảm nhận duy nhất việc chứng kiến mà thôi, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng đến quyết định của Long bảo chủ, do đó ngàn vạn lần đừng làm tổn thương hòa khí vì những điều không đáng."

Long phán quan cười hào sảng, nói: "Ninh tiên sinh nói đúng lắm, thực ra Cầm Thiên bảo sớm đã có quyết định về việc liên minh rồi, một lát nữa Ninh tiên sinh sẽ thông báo với chư vị."

Mọi người nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều có chút căng thẳng.

Trát Phong đứng dậy, lớn tiếng nói: "Ninh tiên sinh đừng giấu giếm nữa, hãy nói cho mọi người biết luôn đi!"

Ninh Hồi Phong khẽ mỉm cười, chậm rãi cầm chén rượu lên. "Tề huynh và Trát Phong đại sư xin hãy ngồi xuống đã! Cầm Thiên bảo làm việc không chu đáo, ta xin tự phạt mình một chén." Nói xong, hắn một hơi uống cạn, sau đó lại rót cho mình một chén rượu nữa, cười nói với mọi người. "Ninh mỗ thân là chủ nhà, xin được kính chư vị thêm chén nữa, mong mọi người hãy lấy đại cục làm trọng, bất kể Cầm Thiên bảo ta có quyết định thế nào cũng đừng để xảy ra tranh chấp gì, coi như là nể mặt Cầm Thiên bảo."

Tề Bách Xuyên thấy Ninh Hồi Phong và Long phán quan đều nói vậy là ngầm có ý bảo vệ cho mình, trong lòng thoải mái hơn một chút, liền kéo Trát Phong ngồi trở lại ghế, cầm chén rượu đổ luôn vào miệng. Bỗng nghe trong cổ họng hắn phát ra một tiếng "cạch" khá lớn, thì ra ngụm rượu đó trở nên giống một khối vật cứng bị hắn nuốt chửng vào bụng, thoạt nghe thì như là hắn nuốt luôn cả rượu lẫn chén. Mọi người đều nghe nói Tề Bách Xuyên xuất thân từ Kim Cương môn ở vùng Hoa Bắc, một thân ngạnh công hiếm gặp địch thủ, nơi cổ họng vốn đều là xương mềm mà hắn có thể luyện được đến mức cứng rắn như vậy, quả là danh bất hư truyền. Chỉ là bộ dạng của hắn vừa rồi thực có chút nực cười khiến Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh đều bật cười khúc khích.

"Đến uống chén rượu mà cũng muốn thể hiện công phu sao?" Quan Minh Nguyệt "hừ" lạnh một tiếng. "Người ở đây đều là cao thủ, chẳng rõ Tề huynh vừa múa rìu qua cửa Lỗ Ban hay là định ném đá nhử ngọc?" Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì nhưng tay phải thì đã cầm lấy bình rượu trên bàn, ngón tay hơi động đậy, một tia rượu từ trong bình bay ra, tà tà chảy vào trong chén, không sánh ra ngoài một giọt nào. Rồi hắn chậm rãi cầm chén rượu đưa tới bên miệng, khuôn mặt đầy vẻ ngạo nghễ. Thủ pháp này của hắn tuy không thể nói là hơn hẳn môn ngạnh công của Tề Bách Xuyên nhưng rõ ràng đẹp mắt hơn nhiều, khiến Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh không ngừng vỗ tay khen hay.

Trát Phong lạt ma thấy Tề Bách Xuyên rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, bèn khẽ "hừ" một tiếng coi thường. "Thì ra võ lâm Trung Nguyên chỉ biết dùng mấy trò đẹp mắt để lừa gạt người ta, phải thật sự động thủ thì mới biết được ai là hảo hán." Hắn nghĩ bụng, nếu Lâm Thanh không giúp ai, bên mình có bốn người thì dù thế nào cũng không thể thua Quan Minh Nguyệt được, do đó mới nói như vậy.

Lâm Thanh cười, nói: "Đại sư nói vậy thực là sai quá rồi. Cảnh giới tối cao của võ học Trung Nguyên là không đánh mà hàng phục được kẻ địch, nếu các cao thủ ở đây cũng học theo đám người mãi võ ngoài đường đi lăn lộn đánh đấm một phen, há chẳng phải rất mất phong độ ư?" Những lời này của y rõ ràng là đứng về lập trường của phe Thái tử, Quan Minh Nguyệt mừng rỡ ra mặt, sắc mặt Tề Bách Xuyên thì tái xanh.

"Thú vị lắm, thú vị lắm!" Long phán quan cười rộ. "Ta là một kẻ võ biền, chỉ biết rượu đến thì cạn, nào có từng nghĩ trong việc uống rượu cũng có nhiều trò hay như thế." Cũng không thấy hắn làm động tác vận khí nào nhưng lời vừa dứt, rượu trong chiếc chén trên bàn đã đột ngột bay lên, đổ cả vào miệng hắn. Thủ đoạn này so với hai người Tề, Quan vừa rồi thì khó hơn nhiều, không phải người có nội công thượng thừa thì quyết không làm được, càng hiếm có hơn là tay chân hắn đều không động đậy, nội lực được sử ra một cách hết sức tự nhiên. Những người đang có mặt ở đó bao gồm cả Lâm Thanh và Trùng đại sư nhất thời đều biến sắc mặt, lối phát lực cách không ngược hướng như thế bọn họ quả thực chưa từng nghe nói đến. Long phán quan tuy đứng cuối cùng trong sáu đại tông sư tà phái nhưng quả nhiên không phải chỉ có hư danh, chỉ dựa vào tu vi nội lực như vậy cũng đã hơn xa những người ở đây rồi. Tên Trát Phong lạt ma vốn luôn tỏ ra kiêu ngạo, lúc này cũng không khỏi cả kinh, vội vã thu lại vẻ ngông cuồng.

Ninh Hồi Phong cười tủm tỉm liếc nhìn Lâm Thanh, dường như muốn xem xem y chuẩn bị uống chén rượu này như thế nào.

Trong lòng Lâm Thanh máy động, biết dụng ý của Ninh Hồi Phong và Long phán quan khi làm như thế. Trên giang hồ, điều quan trọng nhất chính là võ công, chỉ khi thể hiện được thực lực hơn người thì mới có thể được người khác tôn trọng, lời nói cũng sẽ có trọng lượng hơn, nếu không dù nói nhiều đến mấy cũng là vô dụng. Do đó, vừa rồi Long phán quan mới không tiếc dùng võ công để khuất phục bọn họ, như vậy bất kể Cầm Thiên bảo có đưa ra quyết định gì thì những người bên cạnh cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi có dị nghị.

Lâm Thanh cười nhạt, nói: "Tiểu đệ không ưa uống rượu, xin được học theo thủ pháp của Quan huynh thôi!" Rồi y cũng học theo Quan Minh Nguyệt, đặt tay phải lên bình rượu, quả nhiên có một tia rượu từ trong miệng bình bắn ra, sau đó tà tà chảy vào chiếc chén để trên bàn, không sai lệch chút nào.

Trát Phong cười lạnh, nói: "Hàm Đan học bộ[21], Đông Thi hóa trang." Khá khen cho hắn nhớ được hai câu thành ngữ, tiếc rằng lại nói nhầm Đông Thi hiệu tần[22] thành Đông Thi hóa trang. Mọi người đều cố nhịn cười, duy có Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh là chẳng kiêng dè gì, cười ha hả. Trát Phong hằn học trừng mắt nhìn hai người, không hiểu ra sao. Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh cười đến không thở nổi, cũng chẳng để tâm đến việc giải thích cho Trát Phong. Lúc này sắc mặt Trát Phong đã đỏ bừng, nếu không vì có Lâm Thanh ở bên cạnh thì e là đã căm phẫn ra tay.

[21]. Thời Chiến Quốc, người quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng có dáng đi đẹp. Người nước Yên hâm mộ sang học cách đi đó, nhưng không học được lại còn quên cách đi của mình, cuối cùng đành phải bò về. Câu nói này có ý chê cười những người có thói học đòi, bắt chước.

[22]. Thời Xuân Thu, ở nước Việt có nàng Tây Thi, thân hình yểu điệu, môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng do bị bệnh tim nên thường dùng tay ôm lấy ngực, mày thì chau lại. Dù vậy, tư thế đó của nàng cũng dễ thương, rung động lòng người. Nhà bên có nàng Đông Thi xấu xí, thấy vậy cũng bắt chước làm theo, người ta nhìn vào lại thấy càng xấu xí hơn. Câu nói này có ý tương tự Hàm Đan học bộ.

Ninh Hồi Phong chậm rãi nói: "Đại sư xin hãy nhìn kĩ một chút, thủ pháp này của Lâm huynh khá khác với Quan huynh."

Trát Phong thấy mọi người đều nhìn không chớp mắt vào bàn tay Lâm Thanh, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ khâm phục, bèn định thần nhìn kĩ. Tới lúc này hắn mới phát hiện tuy Lâm Thanh cũng dùng nội lực để đẩy rượu từ trong bình ra ngoài như Quan Minh Nguyệt nhưng chén rượu đó rót suốt hồi lâu vẫn không đầy, lúc nào rượu cũng ở mức nửa chén, tựa như một cái động không đáy vậy.

Thì ra tia rượu kia thoạt nhìn thì tưởng như chỉ có một dòng nhưng thực chất lại không phải, một nửa rượu trong đó là chảy từ bình ra chén, nửa còn lại thì chảy ngược từ chén vào bình. Phải biết rằng Lâm Thanh thân là Ám khí vương, nếu luận về công phu trên đôi tay, e là khắp thiên hạ này không người nào so được. Y làm như thế chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu, tuy vẫn chưa thể so với nội lực bá đạo của Long phán quan nhưng sự tinh diệu trong phép sử lực thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.

Quan Minh Nguyệt có ý lôi kéo Lâm Thanh nên cố kìm nén sự đố kỵ trong lòng, luôn miệng khen hay. Trùng đại sư cũng nảy lòng hứng thú, bèn cười, nói: "Lâm huynh không ưa uống rượu, nhưng ta đây không những là tửu quỷ, còn là một kẻ lười, bây giờ xin được mượn rượu của Lâm huynh để dứt cơn thèm rượu." Nói rồi bèn há miệng hít một hơi, tia rượu trong chén của Lâm Thanh đột nhiên tách ra một dòng bay về phía miệng của Trùng đại sư, nhưng tia rượu bay ra từ trong bình thì vẫn tiếp tục chảy đều, rượu trong chén luôn duy trì ở mức nửa chén không hề thay đổi.

Nhìn thấy cảnh tượng như làm ảo thuật này, mọi người đều nhất tề vỗ tay như sấm động, Tiểu Huyền thì lại càng hưng phấn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, vỗ đến đau rát hai tay. Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt không biết Trùng đại sư là ai nhưng thấy thủ pháp ông sử ra thì đều nhìn ông bằng con mắt khác, nghĩ bụng không biết Lâm Thanh kiếm đâu ra một tay cao thủ tuyệt đỉnh thế này. Trát Phong thì mặt mũi trắng bệch, tới lúc này mới biết bên ngoài trời còn có trời, bên ngoài người còn có người, bèn ngây người, há hốc miệng, không nói thêm được câu nào.

Ninh Hồi Phong cười vang. "Chén rượu này được uống thú vị quá, khiến tiểu đệ đây cả đời khó quên."

"Đều là nhờ Ninh huynh biết cách mời rượu." Lâm Thanh mỉm cười thu công lực, đoạn nhìn thẳng vào mắt Ninh Hồi Phong, hờ hững nói: "Rượu cũng đã uống rồi, có phải Ninh huynh nên đưa món ăn chính ra rồi không?"

Tề Bách Xuyên lần lượt được xem thần công của Long phán quan, Lâm Thanh và Trùng đại sư, lòng dạ đã có chút nguội lạnh, bèn ôm quyền nói với Ninh Hồi Phong: "Xin Ninh tiên sinh hãy nói ra quyết định của Cầm Thiên bảo, bất kể kết quả thế nào, Tề mỗ cũng cam tâm tiếp nhận, rồi quay về thành thực bẩm báo với Thái thân vương."

Ninh Hồi Phong khẽ ho mấy tiếng, sau đó lại cất tiếng cười dài, chỉ tay về phía chiếc rương lớn ở giữa sảnh. "Món ăn chính đang ở trong này!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-15)


<