Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhất Dạ Trạch truyền thuyết - Hồi 07

Nhất Dạ Trạch truyền thuyết
Trọn bộ 24 hồi
Hồi 07: Thu Quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-24)

Siêu sale Lazada

Khuất Liễu tối hôm ấy sáng rực đèn đuốc. Hàng trăm con người ra ra vào vào, tạo nên một bầu không khí vô cùng tấp nập và nhộn nhạo.

Hết hàng hoá, lương thực lại đến vũ khí, bất cứ thứ gì có giá trị có thể chất lên xe đều được quân binh ra sức nhồi nhét vào, làm thành một mớ hỗn độn bừa phứa. Nhưng cũng đành bỏ qua, bởi thời gian lúc này đã trở nên vô cùng gấp gáp, không thể hành sự chậm trễ được.

Kế hoạch rút lui vào đầm Dạ Trạch của hai vị tướng quân họ Trương đã được Triệu Quang Phục thông qua, và rất sớm đã đem ban bố trước toàn quân. Khắp quân doanh lúc này, mọi người ai ai cũng trở nên vô cùng khẩn trương, chẳng người nào lại không đầu tắt mặt tối với bộn bề công việc. Ấy vậy mà cũng hoàn thành mọi thứ rất sớm. Chưa đến canh tư, hàng hoá và người đã được lấp đầy lên những cỗ xe ngựa, chiến mã quay đầu nhằm thẳng hướng đầm Nhất Dạ trực chỉ.

Triệu Quang Phục tóc vấn lên cao, chụp lên một mũ sắt, trông thật uy vũ tiêu sái trong hắc y phục. Chàng đứng trên một cỗ chiến mã lớn nhất, hướng cái nhìn tin tưởng về phía hai vị giám quân dũng mãnh Trương Hống, Trương Hát. Hai người họ cũng vận trường bào màu đen, khoác thêm bên ngoài khôi giáp màu bạc, nai nịt gọn gàng, vũ trang đầy đủ, chính là chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, giam chân quân địch tại Khuất Liễu - nhiệm vụ khó khăn nhất trong chiến dịch hôm nay.

- Bảo trọng.

- Lên đường bình an.

Đoàn người ngựa sau lời tiễn biệt đã rất nhanh chóng và âm thầm di chuyển trong đêm đen, vượt qua những con đường sỏi đá trắng xoá ánh trăng, vượt qua cả những cánh rừng âm u huyền hoặc.

Mất hút tận nơi vô định nào đằng sau ánh trăng bàng bạc và lớp lớp khói sương che mờ bóng nhân ảnh.

Trương Hống, Trương Hát hướng đôi mắt có phần lưu luyến nhìn đoàn quân cùng chủ soái tối cao của mình đi mất, rồi khẽ khàng lui bước, tập trung xem xét lại tuyến phòng thủ do mình vừa lập nên.

Vốn phải biết thám sát viên của giặc Lương ở khu vực quanh đây thực sự rất tinh nhạy và quỷ quyệt. Hai người Trương Hát, Trương Hống dù đã không ít lần bắt được những tên do thám, nhưng số lượng gián điệp chẳng thể hề suy chuyển chút nào, mà còn có chiều hướng ngày một tăng lên. Sự đa dạng cũng như mức độ tinh vi của hoạt động phản gián cũng gia tăng không ít.

Với một đội ngũ đông đảo như vậy, dám bảo việc rút lui hôm nay không sớm thì muộn cũng sẽ đến được tai Trần Bá Tiên.

Tên tướng giặc thâm hiểm này cố nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội ngàn vàng tiến công quân đội Vạn Xuân quốc. Hai người Trương Hống, Trương Hát sẽ phải bằng mọi giá ngăn chặn được âm mưu này, để thủ lĩnh và những người khác có thể rút lui an toàn.

Nửa đêm. Gió bấc lạnh lẽo thổi, băng sương vương đầy nơi đất lạnh.

Một đoàn chiến mã lớn âm thầm chuyển vận. Một viên tướng dung diện khôi vĩ, mình vận trường bào cầm bá vương thương dẫn đầu đoàn quân.

Còn kẻ nào khác ngoài Trần Bá Tiên.

Thông tin của thám sát viên thực sự rất nhanh nhạy, giúp y sớm biết được mưu kế của huynh đệ họ Trương. Đại quân bí mật xuất chinh lúc nửa đêm thế này, ấy thực muốn bất ngờ tiến kích, một mẻ quét gọn cả đám phản tặc An Nam vào trong bao.

Trần Bá Tiên mỉm cười, nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng khi bắt được tất cả những thủ lĩnh của nghĩa quân. Đến lúc đó, y sẽ lần thứ hai liên tiếp lập được đại công " bình nam ", cộng với những quân công đã giành được trong quá khứ, chắc chắn địa vị trong triều đình nhà Lương sẽ ngày một cao lên. Chuyện sẽ được thăng chức và phong ấp khi ấy cũng chẳng còn phải bàn đến nữa.

Mơ tưởng tới khoái lạc ấy, tự hỏi còn gì khác tuyệt diệu hơn đây?

Trần Bá Tiên cười vang, rồi đốc thúc quân sĩ di chuyển. Thầm nhạo báng trong lòng, tự hỏi Triệu Quang Phục là ai cơ chứ?

Dù cho có tài giỏi đến đâu chăng nữa, sau trận chiến hôm nay, chàng rồi cũng phải quỳ gối chịu trói dưới chân y.

Hai bên đường là những bụi cây lùm cỏ xum xuê, rậm rạp những cành lá tươi xanh. Một ngày như mọi ngày, nơi đây có thể trở thành chốn nghỉ chân tuyệt vời của lữ khách; đến lúc có biến thì lại là vị trí tốt nhất có thể ẩn thân.

Như tận dụng điều kiện tuyệt vời ấy, Trương Hống, Trương Hát đã sớm bố trí mười bốn hàng cung thủ, gồm tất cả những xạ tiễn đệ nhất của Vạn Xuân quân, bí mật ẩn thân nơi ấy, trương cung sẵn sàng.

Hai vị tướng bình lặng đứng trong một góc khuất ánh sáng khác trong chỗ ẩn nấp rộng rãi. Sương trắng đã phủ đầy lên khôi giáp, nhưng không một ai có chút phân tâm khỏi trận chiến sắp tới kia.

Đã gần hai canh giờ trôi đi, nhưng sao chẳng thấy có chút động tĩnh gì. Có lúc tự hỏi, liệu kẻ địch không đến chăng?

Không ai biết được.

Hai người Trương Hống, Trương Hát ấy vẫn kiên trì chờ đợi mọi sự có thể xảy ra. Họ chỉ có thể rút lui sau hai canh giờ nữa, bởi khi ấy mới có thể chắc chắn rằng thủ lĩnh và các anh em đã thực sự vào được trong đầm Nhất Dạ.

Nếu rút ngay bây giờ, giả như Trần Bá Tiên kéo quân đến, thì với những xạ kỵ vào hàng thượng mã phẩm của phương bắc - những chiến mã đã qua tôi luyện dày dạn phong sương, chuyện chúng sẽ thu ngắn khoảng cách hai canh giờ đi đường với Triệu Quang Phục là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.

Lúc ấy, thật khó mà tưởng tượng nổi hậu quả có thể xảy đến.

Chưa đến lúc có thể lui quân, việc duy nhất có thể làm vào lúc này, là kiên trì mà bám trụ tại nơi đây. Và lặng lẽ chờ đợi.

Lại thêm một khắc qua đi trong tĩnh lặng. Nhiều người đã tỏ ra rất sốt ruột. Đúng lúc ấy, đột ngột có tiếng vó ngựa vang lên cuối con đường!

Một thám sát viên của Vạn Xuân quốc hoả tốc phi ngựa về hô lớn:

- Giặc Lương đang đến đây!

Trương Hống, Trương Hát hai người nãy giờ đương tập trung tất cả tinh thần lực của mình vào chờ đợi, đến thời điểm hiện tại đã thực sự cảm nhận được những thanh âm dữ dội tới từ phía địch nhân.

Hai người bọn họ vội vàng tuốt gươm khỏi vỏ, ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, lại nhẹ nhàng đánh mắt cho quân binh xung quanh.

Những cung thủ sớm đã ở một trạng thái tương tự, rất nhanh chóng trương cung, hướng thẳng ra con đường lớn.

Tiếng vó ngựa vọng trên nền đất, vẳng lại từ nơi xa xôi. Những bóng hình leo lét bên đuốc đèn và trăng xanh, hắt lên núi lớn hư ảo mờ nhạt.

Kẻ địch đang đến đây, đến rất gần...

Lại nhắc qua chuyện đoàn người ngựa do Triệu Quang Phục dẫn đầu, sau khi bái biệt huynh đệ họ Trương đã nhằm thẳng hướng đầm Nhất Dạ phóng bước.

Không được một phút ngơi nghỉ, đoàn quân cứ đi mãi. Cần phải hành sự nhanh chóng như vậy, vì thời gian vốn chẳng thể đợi bất cứ ai.

Vẫn biết đã có một toán quân trợ lực bọc hậu phía sau, nhưng mọi tình huống xấu nhất đều có thể xảy đến. Quan trọng lúc này, là phải tiến, tiến quân càng tốc độ càng tốt. Chỉ có thế mới hi vọng nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi phạm vi kiềm toả của kẻ thù.

Nghĩ về những người ở lại, Triệu Quang Phục có một chút gì đó lo lắng cho Trương Hống, Trương Hát. Nhưng chàng vẫn giữ được trong thâm tâm một niềm tin sâu sắc, rằng hai người bọn họ rồi sẽ an toàn trở về.

Bao nhiều năm qua cùng cưỡi chiến mã rong ruổi chốn sa trường, đồng sinh cộng tử đã từng kinh hết, chưa có khó khăn thử thách nào chưa vượt qua.

Tự hỏi rằng trận chiến lần này có thấm vào đâu nhỉ? Nỗi băn khoăn và lo lắng lúc này thực sự chẳng đặt ở người đi sau, mà hướng về hành trình trước mắt của đoàn người.

Mới đó thôi đã hai canh giờ trôi qua. Thế là đã tiến được một nửa chặng đường rồi.

Nhưng đi mãi mà chưa thể tới được đích cuối. Cảm giác như con đường càng tiến càng dài ra thêm, khiến cho con tim của những người lữ khách cũng có phần nào đó mỏi mòn.

- Tất cả mọi người hãy ráng sức lên, sắp đến nơi rồi!

Triệu Quang Phục ra sức đốc thúc, động viên binh sĩ.

Đoàn quân tiếp tục tiến bước vào sâu hơn lãnh địa của mình. Đã đi qua đường mòn và rừng cây, giờ là đến đường lầy. Có một chút gì đó nặng nhọc hơn cho xe ngựa di chuyển, nhưng với sự nỗ lực ráng sức của toàn quân, mấy cỗ xe nặng nề rồi cũng mau chóng lết được qua.

Tiến trình trong chốc lát bị đình trệ lại đã khiến cho không ít người cảm thấy lo lắng.

Triệu Quang Phục trán mướt mát mồ hôi, đưa mắt nhìn quanh quất, ánh mắt như muốn xuyên cả qua bóng đêm vô tận mà trông ra ánh sáng của đích đến.

Chàng đã đến rất gần Nhất Dạ, gần đủ để có thể cảm nhận được cả phong vị quen thuộc và những hơi thở của nó phả lên cánh áo của mình.

Trong một thoáng, đột nhiên nhớ đến Chử lão, người đã truyền dạy và nâng tầm sở học kiếm pháp cho mình trong quãng thời gian tu tâm tĩnh tại nơi đầm Nhất Dạ.

Chàng thầm tự nhủ, lần này nếu có thể quay về đó gặp lại Chử lão, nhất định sẽ phải học hết trọn pho kiếm pháp quý giá của ông ta, và đem tất cả truyền thụ cho những anh em binh sĩ trong Vạn Xuân quân, để sĩ tốt trong tay mình ngày một tinh ngày một mạnh, sẵn sàng cho cuộc chiến lớn với giặc thù.

Đoàn quân tiếp tục tiến bước, khi vượt qua một vũng lầy, thì đột nhiên thấy tiếng lội bì bõm nơi xa.

Một người cưỡi ngựa trắng đuổi theo hành trình.

Ai nấy còn đang ngạc nhiên chưa biết được y là ai, thì đã thấy người đó không ngừng vẫy tay lớn tiếng gọi:

- Chủ soái, chủ soái, có cấp báo từ hai vị tướng quân Trương Hống, Trương Hát muốn gửi đến người!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-24)


<