Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất hiệp ngũ nghĩa - Hồi 091

Thất hiệp ngũ nghĩa
Trọn bộ 100 hồi
Hồi 091: Bởi Vô Ý, Tiểu Hiệp Bị Bắt, Vì Giật Trĩ, Lão Tặc Lầm Nữ Tướng.
4.00
(một lượt)


Hồi (1-100)

Siêu sale Shopee

Sử Vân nói tên họ mình rồi, bèn hỏi lại gã thiếu niên ấy rằng: "Túc hạ quý tính đại danh là gì?". Gã thiếu niên đáp: "Tôi là Ngại Hổ, vì đi lên Ngọa Hổ Câu, ngang qua đây thấy các ông uống rượu, nên thèm quá. Nay được các ông hậu tình, tôi xin cảm tạ". Nói đoạn bước vào tiệc, Sử Vân rót một chén mời, Ngại Hổ uống cạn, Trương Lập rót một chén mời, Ngại Hổ cũng uống cạn rồi rót trao mỗi người một chén và hỏi rằng: "Khi nãy nghe lão trượng nói trong nhà có việc mừng, chẳng rõ đó là việc chi. ". Sử Vân liền thay lời Trương Lập mà thuật rõ đầu đuôi Ngại Hổ nghe xong nói: "Vậy tôi cũng phải có hạ lễ chớ". Nói đoạn móc túi lấy hai nén bạc để lên mâm mà rằng: "Tôi may gặp lễ mừng, xin dâng chút của mọn!". Trương Lập từ rằng: "Khách quan đoái tưởng chút tình dùng chén rượu là đủ, còn tiền bạc làm chi". Ngại Hổ nài nỉ lắm, Trương Lập cực chẳng đã phải lấy rồi chạy vào nhà trong khoe với Lý Thị. Lý Thị thấy bạc nhiều hỏi rằng: "Bạc đâu mà nhiều vậy?". Trương Lập nói: "Của vị khách đi lễ mừng cho chúng ta". Nàng Mẫu Đơn nghe nói thưa rằng: "Thưa cha và mẹ, theo ý con thời không nên lấy bạc này, vì vị khách ấy vốn là người mới quen, mà số bạc ấy cũng nhiều. Biết đâu là kẻ bất lương, tiền trộm cướp, rồi di họa tới nhà ta thời sao?". Trương Lập nghe nói khen rằng: "Lời con nói phải, thôi để cha đem trả lại cho người". Nói rồi đem bạc ra nói với Ngại Hổ rằng: "Thưa khách quan, tôi đem bạc này vào cho vợ tôi, mẹ con nó nói rằng khách quan xa xôi mới tới, đáng lẽ chúng tôi phải phụng đãi, chớ có lẽ nào lại lấy bạc này". Ngại Hổ nó: "Vậy chẳng lẽ tôi đưa ra rồi lại cất vào". Sử Vân thấy vậy khuyên Trương Lập phải lấy. Trương Lập tạ ơn, rồi ngồi lại rót rượu đãi Ngại Hổ nữa. Tiểu hiệp uống riết một hơi say mèm, nằm mẹp xuống đó ngủ ngáy như sấm vang, Trương Lập và Sử Vân không dám làm động, lo dọn dẹp mâm bàn. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng kêu: "Bớ Trương lão, có ở nhà đó nay không?". Trương Lập chạy ra xem, bỗng biến sắc.

Nguyên bọn lâu la đó ở Hắc Lang Sơn. Từ lúc Lam Kiêu chiếm cứ núi đó, nghe dưới Lục Ạp Na có mười ba nhà thuyền chài, bèn ra lệnh cho mỗi nhà phải chịu một phiên, nghĩa là mỗi người phải bao tôm cá cho bên sơn trại ăn một ngày, cứ thay phiên mà chịu. Ngày nay tới phiên Trương Lập, nhưng vì mắc lo tiệc mừng mà quên phứt đi. Nay thấy lâu la kêu hỏi thì thất kinh, xin lỗi rằng: "Lão có việc nên quên đi, vậy cảm phiền nhị vị về thưa lại với đầu lĩnh, ngày mai tôi sẽ đem lên bổ khuyết cho". Hai tên lâu la nói: "Tôi không biết, ông không có thời lên mà nói với đầu lĩnh". Sử Vân cũng bước ra nói: "Xin quý vị bao dung cho anh Trương, vì hôm nay có chút việc". Nói rồi thuật chuyện Trương lão nuôi con gái nên bày tiệc ăn mừng. Lâu la nghe xong, nói: "Vậy thời để ta coi con gái ông ấy ra sao?". Nói rồi vụt chạy vào nhà trong, kiếm nàng Mẫu Đơn ngắm nghía một hồi rồi trở về sơn trại.

Lâu la đi rồi, mọi người mới xúm nhau bàn luận, Sử Vân nói với Trương Lập rằng: "Chuyện đã như vậy, thời mau kêu cậu khách đó dậy, bảo kiếm đường đi, kẻo hại tới thân". Trương Lập nghe theo lật đật gọi Ngại Hổ thức dậy, bày tỏ đầu đuôi. Nói vừa dứt lời, bỗng thấy có người chạy tới hớt hải nói rằng: "Ác đầu lĩnh đã đem người ngựa tới rồi". Trương Lập nghe nói run như thằn lằn đứt đuôi. Ngại Hổ nói: "Lão trượng chớ sợ, còn có tôi đây". Nói rồi giao gói hành lý cho Trương Lập, và rủ Sử Vân đi với mình.

Hai người ra khỏi nhà thấy có hai ba mươi lâu la, kéo rầm rầm rộ rộ, có một người cưỡi ngựa kêu rằng: "Bớ Trương lão? Ta nghe nói mi có một nàng con gái như ngọc như hoa, vậy mau đem ra cho ta kết đôi loan phượng. Nay ta tới đây xin cầu thân?". Ngại Hổ nghe nói hồ đồ như vậy, bèn hét rằng: "Mi tên là thằng gì đó?". Người ngồi trên ngựa đáp: "Mi ở đâu lại chẳng biết ta là Ác Diêu Minh biệt hiệu là Hấp Lợi Bạn đây sao. Còn mi là ai mà dám tới đây gây chuyện". Ngại Hổ đáp: "Nói vậy mi là bộ hạ của Lam Kiêu, rõ là một đứa vô danh tiểu tốt. Ta là Ngại Hổ gia gia đây, mi muốn làm gì thời làm". Ác Diêu Minh nghe dứt sai lâu la tới trói Ngại Hổ. Bốn năm tên lâu la vừa nhảy tới, liền bị Ngại Hổ đá ngã lăn ra. Bọn lâu la liền hò nhau xông vào, cũng bị Ngại Hổ thoi đông đánh tây nhảy nam đá bắc không thể nào bắt được. Sử Vân đứng ngoài cũng ngứa nghề, bèn xách cây ngư xoa năm răng hét lên một tiếng, nhảy lại bên Ác Diêu Minh.

Nguyên bọn lâu la xem thường bọn thuyền chài nên đi tay không, chớ chẳng đem khí giới. Duy có một mình Ác Diêu Minh trong lưng có giắt một ngọn đao, khi lấy lâu la cự không lại Ngại Hổ, bèn rút dao muốn nhảy tới tiếp chiến. Bỗng thấy Sử Vân hước xoa đánh tới bèn nhảy ra đỡ. Sử Vân bèn thu xoa lại ai dè đầu xoa có móc ngoéo, mắc vào lưỡi đao của Diêu Minh, Sử Vân ráng sức giật một cái, đao của Diêu Minh liền rớt xuống đất. Ác Diêu Minh thấy thế không xong, bèn quất ngựa chạy dài, bọn lâu la cũng lủi theo như chuột. Ngại Hổ khoái chí, lượm đao của Diêu Minh cầm tay rồi rượt theo, Sử Vân cũng hè rượt riết.

Ngại Hổ đuổi theo một đỗi thình lình té nhào, bọn lâu la nhảy túa ra trói lại. Sử Vân thấy thế không xong, chạy về báo tin cho chòm xóm.

Nguyên Ác Diêu Minh cưỡi ngựa nên chạy nhanh tới khúc quẹo trong hẻm núi, sai lâu la mai phục bên đường, giăng dậy chận chân Ngại Hổ, Ngại Hổ đâu có hay, cứ việc cắm đầu chạy mãi. Tới đó vướng dây té quỵ, liền bị lâu la bắt trói. Ác Diêu Minh thấy bắt được Ngại Hổ rồi, bèn chia lâu la làm hai tốp, một nửa theo mình giải Ngại Hổ về trại, một nửa xuống nhà Trương Lập bắt đứa con gái.

Ác Diêu Minh phân phó rồi, bèn cột Ngại Hổ sau đuôi ngựa, quất ngựa cho chạy lên núi. Chính lúc ngựa chạy bỗng thấy con trĩ trên trời sa xuống, bèn dừng ngựa lại lượm, chợt nghe có tiếng la rằng: "Mau bỏ con trĩ xuống, của ta bắn đó". Ác Diêu Minh xem kỹ người lạ ấy là một nàng con gái xấu xí ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bèn đáp: "Nàng nói trĩ này của nàng mà sao tay không có vật gì, lấy đâu bắn nó được, tôi không tin". Người con gái ấy nói: "Nguyên của chị tôi bắn, nếu ông không tin dòm qua gốc cây kia mà coi. Đó, chị đứng đó?". Ác Diêu Minh nhìn sang, thấy nàng con gái rất đẹp, tay cầm cung tên đứng dưới gốc cây thời mừng rỡ nghĩ thầm: "Sao hồng loan chiếu mạng ta, nên một ngày mà gặp hai cô gái đẹp" Nghĩ đoạn nói với người con gái xấu kia rằng: "Xin mời thơ thơ của nàng theo tôi lên núi mà bắn, trên ấy có nhiều gà rừng lắm". Người con gái đẹp bên kia nghe nói nổi giận nạt rằng: "Ta bảo mi đi đi, đừng có chọc tới ta". Nói rồi đứng lấy thế, động tay một cái, Ác Diêu Minh la một tiếng liền nhào xuống đất, rồi lồm cồm bò dậy thời trên chân mày máu chảy ròng ròng. Người con gái xấu đứng bên, thấy vậy biết chị mình đã dùng đạn sắt mà bắn, bèn cất hai gót sen lên đạp vào lưng Ác Diêu Minh, rồi huơ tay đánh tiếp. Ác Diêu Minh nhắm cự không lại nữ tướng này bèn lết vội ra xa, co giò chạy mất. Bọn lâu la thấy đầu lĩnh chạy rồi, chúng nó cũng cút theo. Người con gái đánh đá túi bụi một hồi, bỗng nghe tiếng kêu lớn rằng: "Sướng quá! Đánh nữa đi!".


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-100)


<