← Hồi 061 | Hồi 063 → |
Tô Chuyết bỗng nhiên có chút kỳ quái hỏi: "Lăng Sương, ta nhớ được tửu lượng của huynh không nhỏ, sao đêm đó lại uống say?"
Lăng Sương cũng cau mày nói: "Ta cũng thấy kỳ quái, chẳng lẽ trong rượu có vấn đề?"
Tô Chuyết không dám kết luận bừa, nghiêm mặt nói: "Lăng Sương, huynh đem chuyện đêm hôm đó một năm một mười giảng cho ta nghe, không được bỏ sót bấy kỳ một chi tiết nào!"
Lăng Sương gật đầu, nói: "Đêm hôm đó, ước chừng giờ Dậu (từ 5 giờ đến 7 giờ chiều) khai tiệc, tất cả mọi người đều ngồi trên sảnh đường..."
Tô Chuyết ngắt lời nói: "Có người nào?"
Lăng Sương nói: "Ngoại trừ ta và gia phụ, huynh trưởng, còn có Nhị nương và tam đệ, tiểu muội, người khác thì là khách nhân, tổng cộng có tầm mười người. A, đúng, còn có Lữ Khang!"
Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên: "Lữ Khang? Hắn cũng tới ư?"
Lăng Sương gật đầu, đáp: "Không sai, trước đó ta cũng không rõ, nghe nói là thay thế cha hắn, Lữ Tri phủ tới. Bất quá, hắn cũng không có gây chuyện với ta, huống hồ lại là khách nhân của gia phụ, ta đương nhiên không thể vô lễ rồi."
Tô Chuyết "Ừ" một tiếng, ra hiệu gã nói tiếp. Lăng Sương nói: "Ta nhớ được lúc ấy ta ngồi ở dưới tay gia phụ, đầu tiên gia phụ hướng mọi người kính chén rượu thứ nhất. Thế nhưng uống xong một chén, ta rõ ràng trông thấy sắc mặt gia phụ hơi khác thường. Bất quá, người lập tức hồi phục lại bình thường, tiếp tục cười nói với mọi người.
"Nhưng không lâu sau, sắc mặt gia phụ càng lúc càng khó coi. Ta không khỏi nhỏ giọng hỏi: 'Phụ thân, có phải là không thoải mái hay không?' gia phụ đối với ta lắc đầu, lại nhịn chốc lát, tay che lấy phần bụng, áy náy nói với đám người: 'Các vị, xin lỗi, thân thể lão phu có chút khó chịu, xin lỗi không tiếp được rồi!' nói xong, hướng đám người thi lễ một cái, lại phân phó ta thay mặt chiêu đãi khách nhân, rồi nói với đại ca: 'Phong nhi, dìu ta về nghỉ một lát!' nói xong liền theo huynh trưởng đỡ lấy đến hậu viện."
Tô Chuyết phất tay đánh gãy gã, hỏi: "Bọn họ rời đi bao lâu?"
Lăng Sương nghĩ nghĩ, nói: "Gia phụ trở về phòng, rồi không có trở lại. Huynh trưởng Lăng Phong ngược lại trở về rất nhanh, cùng ta một chỗ chào hỏi khách khứa. Tiệc rượu thẳng đến giờ Tuất hai khắc mới tán..."
Tô Chuyết chậm rãi lắc đầu, hỏi: "Trong bữa tiệc không có ai rời đi sao?"
Lăng Sương sững sờ, nói: "Trên bàn rượu người ra người vào, cũng đâu khó hiểu, ta tự nhiên không có mười phần lưu ý. Bất quá nếu là cậu cảm thấy đây là một điểm đáng ngờ, ta ngược lại nhớ kỹ Lữ Khang rời tiệc, về phía hậu viện như đi vệ sinh, thời gian thì không lâu sau khi gia phụ rời đi. Nhị nương và Lăng Vũ cũng trước sau rời đi một trận, trở về phòng thay đổi một thân y phục, thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Cậu hỏi như vậy, chẳng lẽ là hoài nghi gia phụ đã bị sát hại trong thời gian tiệc rượu rồi sao? Thế nhưng lúc ấy chúng ta đều ở trước sảnh, cũng không nghe thấy động tĩnh gì dị thường."
Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Không có động tĩnh đánh nhau hô hoán, nói rõ quan hệ của Lăng lão gia và hung thủ rất quen thuộc. Hơn nữa, nếu hung thủ có thể vào nửa đêm làm huynh mê choáng, hiển nhiên cũng có thể đem lệnh tôn mê choáng. Tình hình về sau như thế nào?"
Lăng Sương nói: "Sau khi đại ca trở về, thấy ta có chút say rượu, liền nói, gia phụ để cho ta dứt khoát ngủ lại nơi này. Chờ tiệc rượu tán đi, chúng ta đồng thời tiễn khách rời đi. Thế nhưng Thẩm Đông Lai và Lữ Khang lại chậm chạp không rời đi. Thực tế ta duy trì không được nữa, liền hỏi vị trí gian phòng của đại ca, muốn đi trước về phòng nghỉ ngơi. Đại ca nói cho ta, gian phòng ngay tại gian thứ nhất hành lang bên trái, vô cùng dễ tìm. Sau đó ta rời khỏi chính đường, ở trên hành lang lại bị Nhị nương gọi vào trong lương đình ở hậu viện. Bà ta nói với ta chút không liên quan gì, bởi vì ta say rượu, gì cũng chẳng nghe rõ, chỉ là đáp ứng một hồi. Thật vất vả nói xong, ta tranh thủ thời gian về phòng, ngửa đầu rồi ngủ thiếp đi. Chuyện sau đó thì đã không biết rồi."
Tô Chuyết cau mày nói: "Vì sao Lữ Khang và Thẩm Đông Lai sau khi tiệc tạn, không rời đi đây? Nhị nương huynh lại vì sao muốn tìm huynh nói riêng?"
Lăng Sương lại lắc đầu, hiển nhiên đối với sự tình rốt cục ra sao không thể nào trả lời. Tỉnh lại sau giấc ngủ, phụ thân chẳng những chết, bản thân cũng thành hung thủ giết người lại không cách nào giải thích. Tô Chuyết nghe xong gã tự thuật, mặc dù trong lòng nhận định Lăng Sương tuyệt không phải hung phạm, nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên cớ vì sao.
Một lúc sau, gã gác tù kia đảm đương không nổi, liền tới thúc giục.
Cõi lòng Tô Chuyết đầy tâm sự, đành phải cùng Tô Cầm rời đi thiên lao trước. Tô Cầm quay đầu liếc mắt nhìn cửa chính thiên lao, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt. Nàng nói với Tô Chuyết: "Tô công tử, về trước Túy Tiên lâu nghỉ ngơi chút đi, tiểu nữ vì công tử an bài một viện tử thanh tĩnh."
Tô Chuyết thản nhiên đáp: "Không cần, chúng ta hẵng là không cần thường xuyên gặp mặt thì tốt hơn!"
Tô Cầm sững sờ, vốn là đầy bụng tâm sự, đột nhiên nghe lời nói lạnh nhạt của y, cũng có chút tức giận, nói: "Tô Chuyết, không ngờ ngươi là một người khí lượng chật hẹp như thế! Ngươi còn đang vì vụ án Nhân Tế tự mà canh cánh trong lòng sao? Vậy ta nói thật với ngươi, viên Xá Lợi kia là đặt ở nơi của ta. Thế nhưng ta cũng không biết chân tướng. Đều là Lữ Khang bức ta! Ngươi muốn hận ta thế nào thì tùy, nhưng mà bây giờ Lăng Sương xảy ra chuyện. Ngươi cũng không thể để huynh ấy phải chết không rõ ràng như vậy!"
Tô Chuyết không nói một lời, lẳng lặng nghe nàng nói xong, mới lên tiếng: "Đã như vậy, lần này cô làm sao biết hành tung của ta? Chẳng lẽ không phải được Lữ Khang chỉ điểm?"
Gương mặt xinh đẹp Tô Cầm đỏ bừng lên, dù cho cách rèm cừa cũng có thể nhìn ra. Nàng nhìn hằm hằm Tô Chuyết, mà lại cứng họng, một câu cũng nói không nên lời. Đột nhiên, Tô Cầm chuyển thân lên xe ngựa, cũng không tiếp tục để ý Tô Chuyết.
Tô Chuyết không nhìn nàng một cái, quay người đi hướng Thủy Hương biệt thự. Lộ trình không gần, y đi ước chừng nửa canh giờ mới đến. Tại trong khí trời nóng bức đây, động một chút cũng sẽ xuất mồ hôi, càng miễn bàn đi đường xa. Tô Chuyết đi đến trước cửa Thủy Hương biệt thự, đã là mồ hồi đầy người.
Toà trang viện này tọa lạc tại mép nước, ngồi Bắc hướng nam, mười phần rộng rãi, hoàn cảnh cũng là thanh u lịch sự tao nhã. Lúc này ngoài cửa lớn treo đầy câu đối phúng điếu trắng đen, chính đang xử lý tang sự. Một tôi tớ đứng trước cửa, chuyên môn nghênh đón người đến đây phúng viếng. Tô Chuyết tiến lên phía trước nói: "Làm phiền thông truyền một tiếng, nói bằng hữu của nhị công tử đến đây phúng viếng!"
Người kia sững sờ, đảo mắt liền ngùn ngụt lửa giận, nói: "Ngươi là ai? Chuyên môn đến gây chuyện à! Cút mau!"
Tô Chuyết biết bọn họ đã nhận định Lăng Sương là hung thủ, đương nhiên sẽ không thiện đãi chính mình, cũng không để bụng. Đúng lúc này, trong cửa lớn đi ra một người, đốt giấy để tang, vóc dáng cao cao, rất rắn chắc, ngoài ba mươi, diện mục ngược lại có chút tương tự với Lăng Sương. Gã mở miệng nhẹ giọng nói: "Lăng Quý, chuyện gì ồn ào vậy? Người tới là khách, sao có thể mất lễ nghĩa Lăng gia hử?" Gã quay đầu nói với Tô Chuyết: "Khách nhân là bằng hữu của Lăng Sương sao? Vậy thì mời vào."
Tô Chuyết biết người này mới vừa nghe thấy đối thoại của y và Lăng Quý, rồi mới ra ngoài, bất quá y lại không biết người này, đành đành hỏi: "Xin hỏi các hạ là..."
Người kia quay đầu lại nói: "Khách nhân không biết sao? Tại hạ chính là huynh trưởng của Lăng Sương, Lăng Phong."
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người này chính là trưởng tử của Lăng gia. Y đi theo Lăng Phong vào phòng lớn, nơi đây đã đổi thành linh đường. Trong đường bày biện một bộ linh cữu. Bốn phía linh đường cũng đầy là vòng hoa câu đối phúng điếu, hai bên ngồi mấy người, Tô Chuyết cũng không nhận ra. Mặc dù y và Lăng Sương tương giao, nhưng chưa bao giờ hỏi qua chuyện của Lăng gia.
Tô Chuyết cung kính châm thắp ba nén hương, cúi người vái. Một thiếu nữ khoác đồ tang liếc mắt lườm Tô Chuyết, nghe thấy mồ hôi bẩn trên người y, vội vàng che cái mũi, trong miệng nói lầm bầm: "Từ đâu tới, bẩn chết!"
Tô Chuyết hành lễ xong, hướng gia thuộc hai bên khẽ gật đầu. Một gã thiếu niên ngồi bên cạnh thiếu nữ, vẫn chưa tới hai mươi tuổi, song mi tà phi (lông mi dài hướng thái dương nhếch lên), mở miệng hỏi: "Nhà chúng ta mà có loại bằng hữu nghèo nàn này sao? Này, ta hỏi ngươi, ngươi là ai?"
Tô Chuyết khẽ nhíu mày, Lăng Phong ở bên cũng có chút không vui, trừng mắt liếc thiếu niên, lập tức hướng Tô Chuyết chắp tay nói: "Còn không biết cao tính đại danh của công tử?"
Tô Chuyết đáp lễ nói: "Tại hạ gọi Tô Chuyết, là một bằng hữu giang hồ của Lăng Sương."
Lăng Phong lấy làm kinh hãi, nói: "Nguyên lai các hạ chính là Tô Chuyết!"
← Hồi 061 | Hồi 063 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác