Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ tướng miền sơn cước - Hồi 25

Nữ tướng miền sơn cước
Trọn bộ 36 hồi
Hồi 25: Người hai xác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-36)

Siêu sale Lazada

Lúc đó vào canh hai.

Thủy Tiên Cung đèn đuốc sáng trưng, cả đô rừng đang làm đám táng xác người họ Lê.

Trong một căn phòng trang nghiêm, giữa hai hàng quân Mán Thổ gươm giáo tuốt trần, Thái Dũng đang mặc quần áo xô gai, theo nàng nữ chúa bước vào thẩm cung.

Nơi đây có đặt bốn cái bàn độc, dựng sẵn bốn cỗ quan tài độc mộc, bốn cái xác còn bọc thổ cẩm. Vợ chồng viên quan tuần Cao Bằng họ Lê cùng hai người con.

Trước mỗi bàn độc dựng quan tài đều có mãnh thú phục chầu cùng quân Mán sơn đầu đứng cạnh.

Một thầy Mo, một mụ Ké vận quần áo sặc sỡ, cầm gươm gỗ, đứng sững như tượng trên bục gỗ đàn, chung quanh lố nhố nhiều đệ tử, coi tựa cảnh thầy pháp dưới suối sửa soạn tróc tà.

Hàng bô lão thỉnh Giáng Kiều và Thái Dũng vào trong.

- Hành lễ! Thầy Mo mụ Ké hãy vì vong tử bạn ta cố sức ra thuật giải xó cho thân nhân "người".

Cảnh ồn ào vụt lắng, nhạc khí rừng tấu lên, thầy Mo mụ Ké thắp hương, xõa tóc, cầm gươm gỗ, vừa nhảy múa vừa vung gươm, la hét gọi từng tên xác chết theo từng tràng hô chú. Bọn đệ tử thỉnh Thái Dũng ra đứng trước bàn độc.

Soạt! Vải hoa trùm được gỡ ra. Dưới ánh lửa chập chờn, xác bốn người trong gia đình họ Lê nằm bằn bặt như người đang ngủ. Thầy Mo mụ Ké tiếp phiên đọc chú vờn gươm trước từng xác chết.

Không khí nồng nặc mùi hương trầm. Tất cả im lặng. Lúc cặp pháp sư rừng đến trước cái xác Lê Hoàn, hô chú, thình lình xác viên quan triều vụt mở trừng mắt, vùng đứng phắt lên, cổ lỏi gật gù, sòng sọc con ngươi đưa tay chụp pháp sư.

Thái Dũng đứng gần, vốn tay có đởm lượng cũng phải giật nảy mình, ngó sang.

Trước cảnh quái gở, thầy Mo mụ Ké vẫn đứng im, hất phắt mớ tóc xõa, cầm gươm gỗ chém véo mấy cái. Xác Lê Hoàn khật khưỡng rụt tay lại.

Giữa lúc đó, người Thủy Tiên Cung đưa Năm Lực từ Cha Pa tới, dẫn luôn vào chỗ lập đàn.

Sực thấy dị kỳ, viên quản gia giật mình, đứng khựng, kêu "trời" kinh hoàng.

Giáng Kiều đưa tay làm hiệu dẫn Năm Lực vào chỗ Dũng.

Thầy Mo mụ Ké ngậm ngang gươm gỗ, nhảy múa hò hét nghe hết sức gai rợn, xác Lê Hoàn thở phì phì, lùi dần về phía quan tài. Bỗng cặp pháp sư chấm dứt câu hô chú bằng tiếng quát lơ lớ giọng Kinh:

- Oan hồn Lê Hoàn tuần phủ sao chưa lìa xác, vào áo quan? Đêm nay giải xó, không còn làm ma nô cho lão thầy trên Tây Phàn! Lê Hoàn oan hồn lìa xác, siêu sinh!

Lê Hoàn lắc lư cổ lỏi, mắt mở trừng, bỗng từ cổ họng phát ra những tiếng âm âm rồi cái đầu cứ lắc lia lắc lịa.

Cảnh quái đản càng gia tăng, hai thầy trò Thái Dũng càng kinh dị, liếc lại hình dạng quan triều phụ thân. Nhưng lúc đó viên quan họ Lê lại đứng xế sau lưng chàng, hướng vào thầy Mo mụ Ké, chàng chỉ thoáng thấy cần cổ gật gật sắp gục xuống vì vết cứa trước quá sâu gần lìa. Chợt bắt gặp tia mắt Giáng Kiều ngồi tít ngoài ra hiệu, chàng trai vội quay lại nhìn thẳng vào bàn độc.

Ngay khi đó, thình lình có tiếng thầy Mo Mán quát âm âm:

- Oan hồn! Sao không lìa xác, theo đường siêu sinh tịnh độ? Định nương mãi xác thừa, làm ma xó nô lệ cho pháp sư tà trên Tây Phàn tác hại chúng nhân sao?

Lê Hoàn!

Cái xác quan triều vẫn khật khưỡng giang rộng cánh tay chụp thầy Mo mụ Ké, đầu cứ lắc lia lịa.

Lần này mụ Ké xõa tóc, sấn lên, trợn mắt nhìn quan triều, hô lớn:

- Tuần phủ Cao Bằng, oan hồn Lê Hoàn không nhận được con trai đứng trước đàn độc ư? Mau lìa khỏi xác, nương khói hương phù chú, tiêu diêu nơi...

Thình lình mụ Ké ngưng bặt, cái xác đang lắc đầu bỗng gập mình ngửa mặt, phát ra một tràng cười khà, và chuyển phắt lại, nhảy tót đến xòe mười ngón tay vuốt nhọn bóp cổ Thái Dũng.

Ngồi ngoài, nàng Công chúa Thủy Tiên Cung đứng phắt lên, quát lanh lảnh:

- Coi chừng ma xó lộng hành!

Thái Dũng nghe quát, lại vốn kẻ có bản lĩnh, sực cảm rõ sau gáy có một luồng khí lạnh như băng ụp tới, chàng trai hụp phắt đầu xuống, đồng thời xoay mình lại.

Hai tay Lê Hoàn chới với giữa không khí, vồ luôn xuống như thú vồ mồi, miệng xác phát ra những tiếng quái gở.

Nhưng cả thầy Mo mụ Ké đã nhảy vọt lại, giật gươm gỗ chém véo véo. Cái xác rụt tay, xoay lại chụp thầy Mo vẫn đứng im, thầy Mo ngậm gươm, giơ tay đánh chát vào nhau, theo tiếng chú phù cuốn lưỡi.

Cái xác Lê Hoàn lập tức ngã vật xuống, nhưng lại chồm lên, vồ mụ Ké. Mụ Ké cũng đánh như thầy Mo. Cái xác lại ngã nhào, vừa lồm cồm ngồi dậy, thầy Mo đã hét:

- Đã giải chú nguyền ma xó, oan hồn còn lộng hành, hồn phách tiêu ngay!

Mau lìa xác! Chịu lịnh pháp sư Si Công Linh!

Viên quan triều dáo dác chực chạy, đầu lắc, cổ họng phát tiếng gì âm âm, không ai nghe rõ.

Bất thần, thầy Mo tay vẫn xoắn chặt, quát:

- Oan hồn không phải tuần phủ Cao Bằng? Không phải cha sinh Lê Thái Dũng?

Cả Thái Dũng, Năm Lực, Giáng Kiều cùng giật thót mình một cái. Thầy Mo quát luôn:

- Không phải Lê Hoàn tuần phủ nên hồn ma không phụng lệnh pháp sư!

Giáng Kiều vội đưa mắt cho Năm Lực. Năm Lực chạy ra chỗ Thái Dũng, ngó sững thấy họ Lê khật khưỡng, bỗng kêu lên:

- Trời! Không phải cụ lớn nhà! Cụ lớn làm gì có nốt ruồi sau gáy? Nếu vậy là em "người". Cụ có ông em là Lê Hoán!

Thầy Mo bắt quyết hô danh Lê Hoán, quả nhiên thây ma đứng yên, ủ rủ, thảm thê. Ai nấy đều lạ. Thái Dũng vừa kinh nửa chớm mừng, kêu:

- Thúc phụ! Vậy ra Chú thác oan đêm đó, nhưng còn cha cháu đâu?

Thầy Mo hô mắt, giải xó cho Lê Hoán. Cái thây lỏi cổ hờ hờ vào áo quan, bất động. Tiếp luôn mẹ Thái Dũng, hai người, anh chàng và em gái chàng. Nhờ cao dị thuật, thầy Mo mụ Ké đều giải xó đưa vào quan tài, oan hồn giải thoát khỏi vùng sai khiến của pháp sư Tây Phàn.

Xong cuộc giải, Giáng Kiều truyền làm lễ an táng ngay. Đám táng rời động đá, ra ngoài nghĩa địa bên rừng, đuốc sáng rực, dân Mán Thổ theo đưa rất đông. Thái Dũng, Năm Lực đi theo linh cữu lệ chảy ròng ròng.

Tuy có chớm hy vọng về cha, nhưng lại lo cha sa tay thù, cả nhà tử biệt, lòng trai hiếu quặn đau.

Không ai ngờ trong lúc hạ huyệt, cách nghĩa địa không xa có một hung dị núp dòm vào, câm nín như cô hồn. Chính người bịt mặt đã theo đoàn thồ xác về mành thác ngầm chiều qua. Y chăm chú theo dõi từng sự việc nhỏ trong nghĩa địa, muốn xuất thần.

Bất ngờ có tiếng cười sột vào tai làm y giật nảy mình như chạm tổ kiến lửa:

- Xem đám táng thích chứ? Sao người bạn không xuống huyệt còn đứng mãi đây?

Người lạ vọt đứng lên, xoay chếch mình lại, dòm bóng dị. Ánh đuốc hồng ngoài bãi lập lòe hắt vào, đủ soi mờ hình dạng, sau cành lá. Đó là một ông già trạc lục tuần, mặt mũi đỏ hồng, cặp mắt ranh mãnh, miệng cười như con nít, kỳ nhất là quần áo, xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ coi tựa y phục của các ông tiên già vẽ trong tranh thú. Tay cầm một cây gậy trúc, vai đeo bầu rượu, vừa phát dạng, người ta đã có ngay cảm giác gặp một lão Lã Đồng Tân, Lý Thiết Quài tái thế.

- Người... Người là ai?

- Lão là người? Là ma! Là quỷ! Gì cũng được! Nhưng sao ông bạn còn đứng đây chưa xuống huyệt? Phải còn bận đi tìm gia phả họ Lê?

Miệng nói tay đưa ra định nắm lấy tay người lạ, khiến người này giật thót mình lùi lại nửa bước, ngầm vận lực, hỏi:

- Người là ai? Muốn chi đây? Sao không nói rõ?

Lão mặt hồng múa cái gậy cười khúc khích như con nít:

- À, lão cũng vào coi đám táng người họ Lê - thấy thiếu xác hỏi chơi! Cái xác viên tuần phủ Cao Bằng vừa chôn rồi, sao lại... sao lại... đứng đây? Phải đội mồ chui lên?

- Chưa hiểu lão muốn gì? Sao không nói hẳn ra?

Bóng dị long lanh mắt ngắm người lạ, bỗng hỏi, giọng thân mật:

- Gia phả họ Lê đâu?

Người lạ dột lòng, mắt long lanh sau lần vải trùm.

Lão mặt hồng cười khúc khích:

- Này ông bạn! Dấu lão làm gì mà! Gia phả đó đường dẫn đến kho tàng triều Nguyễn, tiếc làm chi cái món bất tường đó!

Lời vừa dứt, tay lão đã bất thần vươn dài, ngoắt một cái, đã kéo phắt tấm vải trùm mặt người lạ. Soạt! Vải bung, người lạ không kịp tránh, lùi lại, dưới ánh đuốc bập bùng, vụt hiện ra một bộ mặt nham nhở đầy sẹo, đen đúa, gớm ghiếc.

- À! Sao lão khinh ta thái thế?

- À! Còn ông bạn nữa! Lấy vải trùm mặt nạ! Coi cả võ lâm thiên hạ mắt mù sao? Gia phả họ Lê đâu?

Người lạ tựa vào gốc thân cây, cười nhạt:

- Thực ra cuốn gia phả họ Lê đã thất lạc ngay từ đêm thảm sát, hiện giờ chẳng rõ nằm đâu? Nhưng lão là ai, lại quan tâm đến nó?

Lão mặt hồng dòm chòng chọc người lạ cười tinh quái:

- Liệu tin được lời ông bạn không? Thôi! Ông bạn thể tất cho lão khám qua một chút.

Miệng nói, chân nhích tới, tay cầm gậy trúc chọt vụt một cái vào yếu huyệt người lạ.

Người lạ đã đề phòng, lắc vai một cái luồn phắt ra phía sau cây.

Nghe "kịch" tiếng khô ầm, đầu gậy đã cắm phập vào thân cây đến gang tay, nhanh như con vượn, lão mặt hồng nhảy tót lên ngồi vắt vẻo trên gậy trúc, chỉ thấy lão múa tay loang loáng, vạt áo phải đã quất đét vào vai người lạ.

Người lạ bị áo quất, bủn rủn cả chân tay, vội lùi lại tự giải, nào ngờ vừa tựa một thân cây, mắt đã hoa lên, chỉ thấy bóng lão nhảy nhót trước mặt.

- À... không phải điểm huyệt! Bị tà thuật đòn mê của hắn rồi.

Người lạ thất kinh, lảo đảo, gã tùy tùng nãy giờ vẫn đứng đờ trố mắt, lão mặt hồng cười khúc khích nhảy tót xuống, rút gậy trúc, ung dung bước lại gần, dòm người lạ, gật gù:

- Ông bạn nóng tính quá! Lão đã bảo chỉ xem qua trong mình mà!

Vừa nói vừa thò tay vào ngực áo người lạ, nào ngờ tay vừa thò, bỗng nghe có tiếng nghiêm trầm như rót vào tai:

- Khoan! Mỗ có điều muốn hỏi!

Giọng trầm uy mãnh, nghe không khác búa đồng chém màng tang, khiến lão mặt hồng giật nảy mình, rút phắt tay, xoay người ra.

Xế bên tả cách chừng ba, bốn bộ, giữa vùng tranh tối tranh sáng, sừng sững một bóng người tầm thước, lù lù như nhũ đá nhô lên. Khăn nhiễu Tam Giang chít chữ "nhân", quần áo chàm Thổ, giày vải Tàu, súng cối trễ sườn, vai dắt gươm Mèo tộc, mặt rắn đanh mắt sáng như điện, người vừa xuất hiện đứng im, toàn thân toát ra ngùn ngụt chất mạnh tợn làm thiên hạ phải nể vì.

- Người... phải chăng... Bắc Thần?

Người áo chàm khăn nhiễu nhẹ đưa tay phẩy một cái về phía người lạ.

Thoảng như có mùi thơm hắc, người bị đòn mê tỉnh hẳn, bàng hoàng, nhìn không chớp, lắp bắp:

- Thần Xạ Đại Sơn Vương!

Lão mặt hồng trợn mắt ngó người áo chàm phẩy phát nữa, giải huyệt cho gã tùy tòng đứng cách năm, sáu bộ. Xong mới khoan thai hỏi lão mặt hồng:

- Cớ chi lại dùng ma thuật ức người? Nếu mỗ không lầm, phải chăng lão chính là kẻ mỗ đang tìm? Kẻ đã có lời nhắn mời mỗ?

Lão mặt hồng liếc một vòng ra tới nghĩa địa. Lúc đó thổ dân lấp đất đắp mồ gần xong. Người Thủy Tiên Cung vẫn đứng yên chưa ai biết có việc xảy ra trong bóng tối cây rừng. Bỗng lão cười khúc khích.

- Tướng lạc thảo, ông muốn tìm ai?

- Con quỷ phương Tây? Hay Tây Quỷ? Kẻ đã dùng thôi miên thuật đánh lừa thuộc hạ mỗ, đoạt mảnh bản đồ Bát Quái của lão tướng Tây!

Lời vừa dứt, lão mặt hồng đã vụt một nhát gậy, nhảy vọt đi như con cắt.

Nhưng vừa hạ chân, đã thấy Bắc Thần đứng sững trước mặt:

- Trả mau! Trò quỷ thuật không ích gì với mỗ! Đừng để mỗ ra tay!

Lão mặt hồng lại chạy. Nhưng mấy lần không thoát, vùng kêu khẽ:

- Ôi chao! Như vậy ta phải trả nhà ông thật sao? Ta đâu có ham?

Hộp sắt bay sang, Bắc Thần chụp lấy. Vừa mở coi, lão kia đã vọt biến. Bắc Thần xem qua, phóng kế chỗ cũ, vừa kịp thấy bóng bịt mặt nhảy vào bụi ẩn.

Tướng lạc thảo thử bước lại, phát tiếng trầm âm:

- Sao không vào đưa đám? Mỗ nói chuyện được chứ?

- Chuyện chi đây?

- Chuyện gia phả họ Lê, vụ thảm sát và chuyện cái thây tuần phủ trong kia không phải Lê Hoàn!

Bóng bịt mặt rúng động tâm thần, vùng lao chạy. Vì mắc vọt qua chỗ trống, thổ dân có kẻ nhác thấy, kêu lên, người Si Công Linh cầm đuốc rượt theo ào ào.

Bóng bịt mặt chạy quãng xa, vẫn thấy Bắc Thần đứng lù lù trước mặt, ung dung hỏi chuyện, trong lúc rừng đuốc Si Công Linh đang cuốn lên đồi, tiếng quát gọi nhau vang động canh trường.

Người lạ đứng nghe vùng run giọng xua tay lẩm bẩm:

- Đừng nói nữa! Tiên sinh! Trời, bọn nó sắp lên, tiên sinh... Mà sao tiên sinh lại biết nhiều đến thế? Tôi... tôi chỉ là một bóng oan hồn lẩn quất nơi dương thế...

Trời ơi! Xin để tôi đi!

Nhưng vẫn thản nhiên, Đại Sơn Vương rút ra một trái tạc đạn ném vù về phía Đông Bắc chếch tít xa, nổ đoàng trước đám thổ dân hang động, lập tức dòng thép lửa cuốn ngoắt về nẻo đó.

- Mỗ cần biết vài điểm, ông hãy bình tâm, chớ ngại nếu không có tà ý, chưa kẻ nào bị hại dưới tay Đại Sơn Vương! Ông biết vật gì đây không?

Dưới ánh mờ, tướng lạc thảo moi trong túi ra một ống nứa nhỏ, dốc ra một vật ướp khô, chìa sát mặt người lạ.

- Một ngón tay người! Tay út... mà vật này có quan hệ gì đâu?

- Có chứ? Xin nói rõ đây chính là ngón tay của người bị Đông Quân chém rụng dưới tàu Tây gần ngã ba Cô Lô - Gầm! Và nếu mỗ không lầm, ngón tay này là của ông!

Người lạ hơi lùi lại, lúng túng, muốn dấu bàn tay đi, nhưng nhanh như cắt, Đại Sơn Vương đã thò tay phải nắm nghiến lấy, cứng đờ, đoạn điềm nhiên chìa ngón tay khô ghép luôn vào.

Quả nhiên, bàn tay người lạ bị ngón út ghép vừa khớp. Đại Sơn Vương buông tay, từ tốn giải thích:

- Ngón tay rụng này, mỗ đã nhặt dưới sàn tàu, đem về tiêm "phoọc-môn" dầu ướp khô, vẫn nguyên vẹn... Cả từng đường chỉ tay!

Lúc đó, Thái Dũng, Giáng Kiều đã chạy đến chân đồi, nhờ thú rừng đánh hơi, đang xục lên phía ngọn. Người lạ vừa nghe Bắc Thần dứt lời, vùng rún mình phá chạy như gió. Sức phi vun vút, băng qua bờ bụi gai góc, xuống đồi, qua thung, vọt lên một rặng đồi khác cao hơn, gần khu núi đá thành.

Bốn bề quạnh vắng, chạy một mạch, người lạ mới dừng lại, ngoái trông lại, thấy ánh lửa chập chờn đã xa, cả mừng, ngoảnh nhìn quanh, có tên gác tùy tùng.

Bỗng giật nảy mình nhận ra một bóng người đứng sựng, xế trước mặt lẩn vào bóng cây. Giọng trầm trầm như rót vào tai:

- Chạy đâu vội cho mệt sức, ta lòng thành ý thiện không làm hại đâu mà ngại. Hãy yên tâm nói vài câu chuyện có lợi cho họ Lê.

Người lạ thở phào:

- Lại cũng Bắc Thần! Sao theo như bóng oan hồn? Đại Sơn Vương tiến lại, giơ ngón tay cụt chậm rãi kể:

- Ông biết chăng? Ngu mỗ đã nhiều thời giờ lần mò vào khu nhiều cơ quan nhà nước Đông Dương chỉ vì cái này. Tìm khắp phòng lão tướng De Monstre không thấy, sau phải về tận Hà Nội lần vào một phòng lưu trữ sổ bộ của Sở Liêm phóng mới kiếm được đó!

Mở to mắt ngạc nhiên, người lạ ngơ ngác:

- Ông nói sao? Kiếm vật chi mà phải vào tận Sở Liêm phóng? Thật không hiểu ông nói chi!

- Có chi khó hiểu! Nhà nước nào không có phòng lưu danh bộ lý lịch nhân viên, nhất là hàng quan đầu tỉnh? Lý lịch giấy tờ thường kèm điểm chỉ... chữ ký mỗ vào Sở Liêm phóng để xem lại dấu điểm chỉ của một người và...

- Đem so chỉ ngón tay út cụt này xem có giống chỉ tay kia không?

Người lạ bật kêu nhanh, giọng xúc động mãnh liệt, giương mắt nhìn tướng lạc thảo Vân Nam, vẫn điềm nhiên mỉm cười từ tốn gật đầu:

- Quả không sai! Mỗ đã so điểm chỉ mấy người và... ông biết chứ? Điểm chỉ ngón tay út này y hệt chỉ tay của một vị, không sai từng tượng nét nhỏ! Vị này ông chắc rõ là một vị quan đầu tỉnh, một ông quan đã có một dĩ vãng dọc ngang bí mật khác hẳn các bạn đồng liêu và nói rõ hơn ông quan đầu tỉnh này trước từng là một tay... Đại Sơn Vương chợt ngừng vì người lạ đã xua tay lẩm bẩm như nói mê:

- Bắc Thần! Bắc Thần! Tôi van ông đừng nói nữa! Tiếng đồn Bắc Thần Vân Nam xuất quỷ nhập thần quả không sai... Nhưng van người đừng nói nữa, giọt máu thừa còn lại trên đời có thể lâm nguy... Xin ông thương tôi, việc trong còn nhiều uẩn khúc... Tôi ngày nay cũng chẳng là tôi. Trời ơi! Lời nguyền... lời nguyền... Nó kia! Nó hiện đến kia rồi!

Vừa nói vừa phá chạy, nhưng tướng lạc thảo đã chặn lại nghiêm giọng:

- Khoan! Võ lâm nổi sóng, thiên hạ loạn ly, biên thùy còn nhiều chết chóc vì bí mật kho tàng Tôn Thất Thuyết, bí mật về gia phả họ Lê! Ông mang nhiều bí mật, mỗ quyết vì trăm họ nước Nam, vì cuộc thảm sát Lê gia trang, ra tay hành động! Lẽ nào ông chôn cả thân thế? Tuần phủ Cao Bằng, kẻ sống sót sau đêm thảm sát, dấu hành tung ẩn tích mai danh, chính ông: Tuần phủ Cao Bằng Lê Hoàn? Ánh mắt thẳm sâu như ẩn chứa cả niềm đau nhân thế, người lạ vừa lùi, dáo dác, vừa run giọng van lơn:

- Bắc Thần! Xin đừng buộc kẻ khốn khổ này... phải ra ngoài ánh sáng thái dương. Nó sẽ tìm tới như quạ xục gà con. Trời! Con quỷ tiền oan... nó sẽ hiện về, ngọn cỏ không còn... Xin cho kẻ khốn khổ được sống trong cõi chết... may trời thương còn giọt máu thừa... họ Lê.

Tướng lạc thảo Thần Xạ hơi cau mày:

- Quỷ tiền oan? Ông không loạn trí chớ? Quỷ tiền oan là gì? Nó hiện về từ cõi u minh, tác hại?

- Xin đừng hỏi nữa! Rồi có ngày Bắc Thần sẽ biết... Xin để kẻ khốn khổ này trở về đêm tối! Trời ơi! Chúng kéo tới kìa... Quỷ tiền oan sẽ tới, nếu người Lê trùng phùng...

Tướng núi nhìn xuống. Mấy vùng luồng đuốc mòn mỏi đổ lên, thấp thoáng có bóng Lê Thái Dũng, Giáng Kiều ngồi trên lưng cọp, phía sau là bầy mãnh thú phi như gió cuốn.

Như tên kẻ trộm sợ bị bắt, người lạ bịt mặt chạy vụt về phía núi đá.

Tướng lạc thảo định phóng theo, nhưng tự nhiên đứng im, khẽ nhún vai một cái, lẩm bẩm:

- Quái gở! Cha sợ gặp con như sợ gặp thần trùng! Quỷ tiền oan? Ta sẽ tìm con quỷ tiền oan!

Lắc mình một cái, Bắc Thần băng mình vào bóng tối, xuống rừng.

Thủy Tiên Cung... tiếng khảm khắc "loang sôi" bâng khuâng rã rời.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-36)


<