← Hồi 113 | Hồi 115 → |
Trong ánh mặt trời của buổi sớm mai hiển hiện những tia sáng mờ ảo bảy sắc, có con chim khách đậu trên mái ngói bật kêu lên một tiếng khi cỗ xe của Tân Nguyên đỗ trước cổng một căn phủ uy nga bề thế. Hai bên phải, trái cổng đều có tết lụa gấm năm sắc, trên lụa thêu hình rồng phụng uốn lượn. Trước cổng bấy giờ đã đậu đầy những xe sang ngựa quý, Tiểu Điệp và Tân Nguyên xuống xe, tiếng đàn hát xen lẫn tiếng nói cười vang ra như một đại dương hoan lạc, tưng bừng hỉ hả. Tân Nguyên và Tiểu Điệp khẽ nhìn nhau, rồi bước qua cổng đi vào sảnh. Tân Nguyên thong thả cất bước đi phía trước, dáng đi thật khoan thai uyển chuyển. Nhìn dáng đi của nàng cũng biết được nàng đã quen sống trong cảnh quý phái sang trọng.
Sáng nay Cửu Dương mặc trang phục đỏ, đầu đội nón cũng màu đỏ đang đứng ở giữa sảnh cười nói với tam mệnh đại thần, Vương Đăng Liên và bốn người vợ của họ Vương. Trong sảnh có rất đông khách mời. Tân Nguyên và Tiểu Điệp đứng ở ngưỡng cửa đại sảnh, nghe Vương Đăng Liên ôm quyền nói với Cửu Dương rằng:
- Hôm trước thượng thư đại nhân được hoàng thượng khen thưởng, bây giờ lại sắp lấy được quốc sắc thiên hương, vậy coi như phong quan của Thanh triều chúng ta, tất cả đều bị ngài lấy mất hết rồi!
Bốn phúc tấn của Vương Đăng Liên cũng đều khen một câu. Cửu Dương liên tục ôm quyền đáp lễ.
Ngao Bái là chủ hôn cho cuộc hôn lễ của Cửu Dương, thay mặt chàng cười ha hả đáp:
- Đa tạ các vị có lòng đến dự lễ cưới hôm nay. Vô tửu bất thành lễ, cho nên một lát nữa tất cả mọi người ở đây đều phải uống cho say, không say lão phu không cho phép người nào ra về.
Ngao Bái vừa nói vừa bá vai Cửu Dương. Tân Nguyên và Tiểu Điệp lại khẽ đưa mắt nhìn nhau, rồi bước qua ngưỡng cửa định đến nói vài câu chúc mừng thì ngay lúc đó a hoàn Uyển Thanh đi vào chính sảnh hồ hởi thông báo:
- Bà mai sắp dẫn tân nương ra! Mọi người xin mời vào chỗ, chuẩn bị bái đường!
Ngao Bái bèn ngồi vào vị trí chủ hôn, Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long ngồi hai bên tả hữu Ngao Bái. Tân Nguyên nhìn cặp phỉ thúy khắc hình rồng phụng chưng trên chiếc bàn phía sau ba người đàn ông. Phỉ thúy có xuất xứ từ Miến Điện, thường chỉ là những vệt đốm nhỏ trên một khối ngọc, có màu xanh. Tân Nguyên mỉm cười khẽ lắc đầu, nàng nhớ hồi trước Hiếu Trang đã từng có hàng chục năm chơi đồ ngọc nhưng nàng cũng chỉ được nhìn thấy những món đồ bằng phỉ thúy rất bé, được làm đồ trang sức như hạt xoàn, mặt nhẫn... trong cung Khôn Ninh, chưa từng được thấy khối phỉ thúy nào lớn thế này.
Sau khi lễ bái đường hoàn thành mọi người đến hoa viên dự tiệc cưới. Tân Nguyên ngồi cùng một bàn với các phúc tấn của Vương Đăng Liên. Tiểu Điệp đứng hầu sau Tân Nguyên. Một phúc tấn của Vương Đăng Liên nhìn về phía bàn tiệc của tân lang và tam mệnh đại thần, quan sát diện mạo tân lang một hồi rồi quay lại nói:
- Cách cách và các chị nhìn tân lang xem, hôm nay mặt mày ngài ấy hớn hở hồng hào quá phải không?
Một phúc tấn khác của Vương Đăng Liên nói:
- Đương nhiên là ngài ấy phải vui chứ. Tôi nghe nói biểu muội ngài ấy vô cùng xinh xắn.
Người thứ ba nói:
- Tôi đã từng thấy cô gái đó, đúng là xinh như hoa như ngọc, hai người chẳng khác nào đại hiệp sánh với giai nhân, quả tình rất xứng đôi.
Người thứ tư cũng gật đầu:
- Tôi lại nghe lão gia nói bọn họ khổ tận cam lai, bây giờ kết duyên vợ chồng đúng là chuyện đáng mừng, cho nên một lát nữa chúng ta phải nhiệt tình cung rượu chúc mừng!
Khi này Cửu Dương đến bàn tiệc bên cạnh chiếc bàn của Tân Nguyên để chào bàn. Vương Đăng Liên ngồi ở bàn tiệc này, đại diện cho những người trong bàn tiệc đứng lên nói:
- Vì hôn sự viên mãn của thượng thư đại nhân, hôm nay bọn hạ quan kính ngài một li.
Tân Nguyên nhìn Cửu Dương tươi cười trông chàng thật vui vẻ hạnh phúc, nàng bỗng nghĩ tới chốc nữa chàng sẽ đến chào bàn của nàng. Nàng không thể hình dung nổi mình sẽ mừng rượu chàng thế nào. Lại nữa hình dáng chàng trong lễ phục cưới trông vô cùng lịch lãm và nam tính, Tân Nguyên nhớ lại đôi mắt bừng lên tình cảm chân thành mà chàng đã dùng để nhìn nữ thần y suốt lễ cưới... Tân Nguyên bèn quay ra sau, khẽ trỏ tay về phía cửa ra hiệu với Tiểu Điệp. Tiểu Điêp hiểu ý, khẽ gật. Tân Nguyên liếc xung quanh bàn tiệc thấy mấy người vợ của Vương Đăng Liên ai cũng đang nhìn Cửu Dương, không ai lưu tâm đến nàng bèn lặng lẽ cùng Tiểu Điệp rời khỏi hậu viên.
Trăng in bóng mờ mờ, vườn cúc tỏa hương thơm ngào ngạt.
Bấy giờ tiệc cưới đã tàn. Cả một ngày dài phải theo những phương thức lễ nghi, hết vái chào người này đến lễ ra mắt tạ người kia, Cửu Dương cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, chỉ mong được nghỉ ngơi và nhất là chàng nao nức được gặp cô dâu của chàng. Khi cửa phòng ngủ của chàng hiện ra dưới những dãy đèn lồng được thắp sáng trên hành lang, chàng mới cảm thấy cái thế giới hạnh phúc của chàng mới bắt đầu. Cửu Dương mở cửa vào phòng, thấy nữ thần y ngồi trên giường thêu long phụng rực rỡ, nàng nhỏ bé ngồi yên lặng nhưng một con mèo nhỏ. Cửu Dương bước dần đến trước mặt nữ thần y, lấy tay dở tấm vải đỏ che kín khuôn mặt nàng. Tối nay nàng đẹp tuyệt trần. Tim chàng đập rối loạn, trong bộ hỉ phục nàng quá xinh đẹp, chẳng khác một tiên nữ giáng thế. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đen lay láy với đôi mi cong vút, mái tóc đen tuyền gợn sóng được búi lên khoe chiếc cổ trắng như sữa. Nhất là khi nữ thần y ngẩng đầu lên cười với chàng, nụ cười để lộ hàm răng trắng đều tuyệt đẹp. Quả thật không có bút nào để tả hết nét xinh đẹp của nàng. Cửu Dương như bị thu hết hồn phách, chỉ biết đứng ngẩn ngơ say đắm nhìn nữ thần y.
Bỗng chàng nghe phía sau có tiếng Tuệ Dung vang lên chúc tụng:
- Kính mừng tân lang và tân giai nhân uống li rượu tân hôn, để sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long.
Mắt Cửu Dương vẫn còn đắm đuối nhìn nữ thần y, chàng với tay lấy hai li rượu trên chiếc mâm mà Uyển Thanh đang bưng trong tay. Rồi chàng ngồi xuống giường, trao một li rượu cho nữ thần y. Tuệ Dung lại nói:
- Xin mời tân lang tân nương cùng uống li rượu hội ngộ.
Sau khi hai li rượu được Cửu Dương và nữ thần y uống xong, Uyển Thanh nhận lại hai chiếc li đặt trở vào mâm rồi hai cô gái cúi chào:
- Xin được chúc phu nhân và thượng thư đại nhân trăm năm hạnh phúc, xin phép được cáo từ.
Đoạn hai người bưng chiếc mâm rời đi.
Còn lại Cửu Dương và nữ thần y, chàng vẫn còn nhìn nàng đăm đăm, mùi thơm tỏa ra từ thân thể nàng làm cho chàng ngây ngất. Chàng nhoài về phía trước, chạm mũi chàng vào mũi nàng nói:
- Muội chính là ước mơ thành sự thực của huynh, nữ thần y.
- Không, chính huynh là mơ ước của đời muội - Nữ thần y thầm thì, giọng nàng du dương trong trẻo, ngân nga lời thề nguyện trong kí ức - Muội sẽ mãi mãi theo huynh, Thiên Văn.
Cửu Dương mỉm cười. Nữ thần y cọ mũi nàng vào mũi chàng nói:
- Huynh giúp muội gỡ muội ra khỏi bộ hỉ phục này đi. Sau một ngày dài cưới xin mệt mỏi
và náo nhiệt, muội chỉ muốn huynh thôi.
Mắt nàng ánh lên tình yêu và cái gì đó đầy bí hiểm, nó khiến chàng mê đắm... nó đánh thức ham muốn trong chàng. Từng cái đụng chạm của nàng khiến chàng cứng người... Nàng gợi cảm quá mức khiến chàng sững sờ.
- Xoay người lại nào.
Cửu Dương gật đầu nói. Nữ thần y ngoan ngoãn làm theo, xoay mình ngồi im không ngọ nguậy. Trước tiên chàng gỡ tóc cho nàng. Thật nhẹ nhàng chàng gỡ từng cây trâm và những chiếc ghim kẹp tóc ra, những ngón tay điệu nghệ nhanh chóng hoàn thành công việc. Tóc nữ thần y từng lọn, từng lọn buông xõa xuống hai vai nàng, phủ cả sau lưng và xòa lên trước ngực nàng.
- Tóc muội đẹp lắm, nữ thần y.
Môi Cửu Dương ghé bên tai nữ thần y, dù chưa chạm vào da thế mà nàng nghe rõ tiếng chàng thở gấp gáp. Khi đã gỡ sạch ghim và trâm cài tóc, chàng luồn tay vào mái tóc nàng, dịu dàng dùng tay chải tóc cho nàng. Nữ thần y nhắm mắt tận hưởng. Ngón tay chàng vuốt dọc xuống, giằng nhẹ mái tóc, ngửa đầu nàng ra sau.
- Muội là của huynh - Cửu Dương thở hổn hển, hôn nhẹ vành tai nữ thần y.
Chàng vén tóc nàng qua bờ vai, rồi lướt ngón tay nhè nhẹ trên vai nàng, khéo léo cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo nữ thần y.
- Muội biến huynh hôm này thành người hạnh phúc nhất trần đời.
Với những cử động chậm rãi tưởng chừng như vô tận, chàng gỡ từng chiếc cúc áo từ trên xuống dọc ngực nàng.
- Huynh yêu muội lắm.
Những nụ hôn tới tấp lướt từ gáy tới vai. Xen giữa mỗi chiếc hôn, chàng nhấn nhá từng tiếng:
- Huynh muốn muội quá, huynh muốn vào trong muội, muội là của huynh.
Mỗi từ giống như một liều thuốc gây mê. Nữ thần y vẫn nhắm mắt, ngả đầu ra sau để mở đường cho chàng dễ dàng hôn lên cổ.
- Của huynh - Chàng khẽ nhắc lại, cởi chiếc áo ra khỏi hai tay nàng, để nó trượt xuống dưới sàn nhà thành một đám lụa bồng bềnh.
- Quay lại nào - Giọng chàng vang lên.
Nữ thần y làm theo. Cửu Dương thở hắt ra. Nàng đang mặc chiếc yếm hồng phớt. Cửu Dương đưa đôi mắt đắm đuối nhìn khắp cơ thể nữ thần y, không thốt nên lời. Chàng chỉ ngắm nhìn nàng, mắt chứa chan ham muốn.
- Trông muội tuyệt diệu quá. Đứng dậy nào - Chàng nói rồi bước xuống giường chìa tay ra đón.
Nữ thần y mở mắt ra, nắm lấy tay chàng đứng dậy khỏi giường, hai người đứng đối diện nhau, chàng kéo nhẹ dây thắt lưng của nàng để chiếc váy trượt xuống chân nàng. Nữ thần y bước về phía sau một bước ra khỏi chiếc váy lụa đỏ.
- Đứng yên nhé.
Cửu Dương thì thào, đôi mắt không rời khỏi nữ thần y. Ngón tay chàng lướt phớt trên bầu ngực nàng, theo đường viền chiếc yếm. Nữ thần y thở gấp gáp. Ngón tay trêu ngươi ấy lại du ngoạn trên đầu ngực nàng, từ bên này đầu ngực sang bên kia khiến cảm giác nhột nhạt len lỏi tới tận xương tủy.
Cửu Dương dừng tay, đưa ngón trỏ xoay tròn ra hiệu cho nữ thần y quay người. Chàng hài lòng trước sự ngoan ngoãn của nàng, giờ, chàng có bảo sao, nàng cũng sẽ làm vậy.
- Yên nào - Cửu Dương thốt lên, tháo dây áo yếm của nàng ra cho nó rơi xuống sàn nhà.
Nữ thần y đứng cách chàng một bước chân. Cửu Dương quàng tay từ phía sau kéo nàng tựa vào chàng. Hai tay chàng khum khum trên bầu ngực nàng, nhẹ nhàng nắn bóp, ngón trỏ xoa tròn hai đầu nhũ hoa, làm chúng cứng lên.
- Của huynh - Cửu Dương thì thầm.
- Vâng, của huynh - Nữ thần y thở hổn hển.
Rời khỏi hai trái đào, tay Cửu Dương trượt xuống bụng, rồi tới bụng dưới, một bàn tay chàng chà lên vùng khoái cảm. Nữ thần y kìm một tiếng rên.
Đoạn chàng xoay chiếc eo nàng lại đối diện chàng, sau đó bàn tay chàng di chuyển ra sau, hai tay nắn nhè nhẹ bờ mông nàng.
- Của huynh.
Chàng nói.
- Ngồi xuống giường nào.
Nữ thần y răm rắp làm theo, hoàn toàn đầu hàng. Cửu Dương quỳ xuống, nhẹ nhàng tháo
từng chiếc giày khỏi chân nàng. Hai tay chàng giữ lấy viền chiếc tất bên trái, từ từ tuột nó xuống, miết ngón cái dọc theo chân. Rồi lặp lại y như thế với bên kia.
- Cứ như bóc quà ấy - Cửu Dương ngước mắt nhìn nữ thần y, cười âu yếm qua làn mi dài đen nhánh.
Nữ thần y ôm khuôn mặt chàng trong lòng bàn tay nàng, kéo chàng ngồi lên giường cạnh nàng và hôn chàng. Môi nàng bám riết trên môi chàng, lưỡi nàng tách môi chàng ra rồi len vào trong miệng xoắn xuýt lưỡi chàng.
Cửu Dương bật tiếng rên, và rất nhanh, vòng tay chàng siết chặt vòng eo nữ thần y, đặt nàng lên giường, rồi nằm nhoài bên cạnh. Môi chàng vẫn tìm kiếm môi nàng, tay phải chàng quàng quanh đầu nàng, khoá chặt nàng, giữ nàng bất động, trong khi lưỡi quện lưỡi tận hưởng khoái lạc.
Đột nhiên Cửu Dương bật dậy, quỳ trên đầu gối, để nữ thần y hẫng hụt trong nụ hôn bị đứt đoạn.
- Muội đẹp quá... tân nương của huynh.
Cửu Dương vuốt tay dọc chân nữ thần y, rồi nắm lấy bàn chân phải.
- Đôi chân muội duyên dáng lắm.
Chàng áp chặt môi lên ngón chân cái, lưỡi lướt mơn man trên mu bàn chân rồi tiến dần tới mắt cá chân. Chàng mải miết hôn dọc chân nàng, nụ hôn ướt át dịu dàng tiếp tục thong thả du ngoạn từ bắp chân tới đùi nàng rồi dừng lại.
- Ôi...làm ơn...
Nữ thần y rên rỉ khi chàng hôn lướt dọc chân bên trái của nàng cho tới tận vùng đùi non và một lần nữa cũng dừng lại ở đó.
- Muội muốn gì hả, nữ thần y - Giọng chàng êm ái.
- Muốn huynh...
- Huynh cũng muốn muội, muội là cuộc sống của huynh.
Chàng thì thầm, rồi đặt bàn chân trái của nàng xuống và nhanh chóng bước xuống giường trút bỏ y phục của mình. Hoàn toàn phơi bày, với cái vật sừng sững đầy kiêu hãnh đã sẵn sàng.
Căn phòng bị lu mờ trước vẻ đẹp chói lòa tỏa ra từ chàng, từ nỗi khát khao và ham muốn chàng dành cho nàng. Chàng đắm đuối ngắm nhìn nàng.
- Của huynh - Cửu Dương lại thốt lên.
- Xin huynh... - Nữ thần y van nài.
Cửu Dương nở nụ cười quyến rũ rồi trở lại trên giường, buông rèm xuống và trườn lên người nữ thần y nằm ngay trên nàng. Cơ thể chàng sừng sững ập lên phủ kín nàng, chàng dồn sức nặng của mình trên hai khuỷu tay. Mũi chàng ve dọc mũi nàng. Nữ thần y đưa tay miết dọc tấm lưng trần mềm mại mà mạnh mẽ của chàng, xuống bờ hông săn chắc. Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được vật cương cứng của chàng chạm vào đùi nàng.
- Ôi... - Nàng rên lên.
Nhưng chàng không vào nàng ngay mà hôn lên cổ nàng.
- Xin huynh...
Nữ thần y lại nói, nàng ham muốn chàng đến sắp chết mất.
Cửu Dương khẽ cười, một bàn tay chàng đặt lên ngực nàng xoa nắn, trong khi môi chàng đang chìm đắm trên cổ nàng. Một lát sau chàng rời môi khỏi cổ nàng xuống cưng nựng hôn lên trái đào, môi chàng nhay giật một đầu nhũ hoa. Trong người nữ thần y như nổi lên một cơn cuồng phong dữ dội khi chàng cứ mãi trêu chọc nàng.
- Ôi... Muội muốn huynh... Làm ơn...
- Nói yêu huynh đi.
- Muội yêu huynh.
- Nói muội sẽ không bao giờ xa huynh.
- Muội sẽ không bao giờ xa huynh.
- Mãi mãi.
- Vâng, mãi mãi.
- Huynh thích muội van xin huynh, nữ thần y.
Cửu Dương mỉm cười nói, phà hơi thở nóng ấm trên ngực nàng, tiếp tục mút liếm đầu ngực bên kia rồi dời môi xuống bụng nàng và đến rốn, sấn lưỡi vào sâu trong rốn. Hai tay chàng bấy giờ nhẹ nhàng kéo hai chân nàng tách ra rộng mở.
- Có biết tiếng van xin của muội kích thích đến chừng nào không, nữ thần y?
Chàng nói, rồi dụi mũi vào vườn cỏ non mượt, hít thật sâu.
- Ôi...
Nữ thần y bật rên lên, nàng khẽ chống tay xuống giường nhấc đầu lên nhìn chàng đang ở giữa hai chân mình, miệng nàng hé mở, trái tim đập dồn trong lồng ngực khi môi chàng dụi vào hoa huyệt của nàng.
- Ôi...
Nữ thần y lại kêu lên khi cả thế giới giờ đang dồn tụ lại ở chỗ giao điểm giữa hai đùi. Sau khi môi chàng hôn vùng cơ thể nhạy cảm nhất của nàng, không chút khoan nhượng, chàng ấn chiếc lưỡi vào trong động nàng, khuấy đảo và khám phá chốn ấy của nàng.
- A...
Nàng không chịu đựng nổi nữa, nằm vật xuống giường, tận hưởng cảm giác chiếc lưỡi tham lam ra vào trong động nàng trong khi ngón tay cái chàng chậm rãi xoa miết nút nhạy cảm bên trên cửa động.
- A...
Nàng lại tiếp tục rên xiết, nhắm mắt trước sự tấn công táo bạo và tài tình từ lưỡi và tay chàng. Một tay nàng giơ lên bấu chặt vào tấm rèm vải phủ chiếc giường. Chàng không có ý định ngừng sự tra tấn ngọt ngào của mình và nàng biết nàng sắp lên đỉnh rồi. Cơ thể nàng căng ra, tay bắt đầu run rẩy và thế là nàng tới đỉnh.
Nữ thần y bùng nổ, gọi tên chàng trong vỡ òa, khoái cảm đỉnh điểm, nàng cảm tưởng như mình đang bay bổng giữa bầu trời đầy sao, đắm chìm trong khoái giác nhục thể nguyên thủy...thoáng một nụ cười mãn nguyện hiện trên môi nàng và nàng buông tay ra khỏi chiếc rèm vải.
Rắc, một âm thanh nhỏ vang lên.
Cửu Dương nhấc đầu ra khỏi hạ thể ướt đẫm của nữ thần y, trườn trở lại lên người nàng nhìn vào mắt nàng nói:
- Nữ thần y, muội sẵn sàng thế này một lát nữa sẽ không cảm thấy đau nhiều.
Chàng trấn an nàng, chợt thấy nước mắt nàng tuôn trào trên bờ mi. Cửu Dương ngạc nhiên chớp chớp mắt nhìn nữ thần y, đúng là nước mắt đang tuôn rơi trên má nàng. Chàng lại càng sững sờ, kinh ngạc hơn khi nàng bật khóc thành tiếng.
- Không, không, không. Nữ thần y, muội đừng khóc, huynh đã làm muội đau à?
Cửu Dương trèo xuống khỏi người nữ thần y, chàng ngồi trên giường, nhấc bổng nàng lên, rồi ôm nàng trong lòng. Nữ thần y vẫn thổn thức.
Tâm trạng Cửu Dương vô cùng hoang mang, chàng ngỡ vừa rồi nàng đã bị vùi dập... cơ thể bị xô đẩy tới quá ngưỡng chịu đựng... Và cũng vì nghĩ vậy, cho nên tâm trí chàng chợt trống rỗng, cảm xúc phút chốc theo gió bay. Nhưng ngay sau đó chàng thấy trong tay nàng đang cầm một vật chiếu sáng, thì ra hai mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc mà chàng đã nhìn thấy hôm trước.
- Huynh đã làm vỡ chiếc vòng của muội à?
Cửu Dương nói, hai tay chàng vẫn ôm choàng quanh nữ thần y, ghì nàng sát vào lòng, nhẹ nhàng đu đưa dỗ dành.
- Huynh xin lỗi, xin lỗi muội - Chàng thầm thì, giọng lo lắng, cứ hôn mãi lên tóc nàng - Nữ thần y tha thứ cho huynh, xin muội.
Nữ thần y xoay mặt dựa vào cổ Cửu Dương, tiếp tục khóc.
- Huynh sẽ tìm cách sửa nó cho muội, tha thứ cho huynh.
Nữ thần y gật đầu, bớt nức nở. Cửu Dương miết ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Chàng cúi nhìn nàng, ánh mắt không giấu nổi nỗi ân hận.
- Huynh xin lỗi.
Chàng nhắc lại, rồi nằm ngả người ra, kéo theo cả nữ thần y. Cả hai nằm dài trên giường, nữ thần y cuộn trong lòng chàng.
- Sao muội quý chiếc vòng đó đến vậy? - Chàng nhẹ nhàng hỏi.
← Hồi 113 | Hồi 115 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác