Vay nóng Tinvay

Truyện:Tình kiếm - Hồi 126

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 126: Sát ky ám phục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Hoa Phi Mộng sờ sờ hai má, ngẩn ngơ ngồi bên bàn trang điểm, trong thâm tâm có chút hối tiếc. Biến cố của Thần cung đương nhiên nàng đã biết, chỉ là đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì, nàng bây giờ chỉ khó chịu bởi mấy ngày nay Hoa Nhược Hư rất ít bồi tiếp nàng.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thì đập vào mắt cính là thần tình thiểu não của tiểu nha đầu Hàm Tuyết.

"Tiểu Tuyết, Nhược Hư không có ở đây, muội không cần tìm". Hoa Phi Mộng mắt thấy Hàm Tuyết chẩn bị gõ cửa, thật ra mọi người trong Thiên Tinh minh đều biết Hàm Tuyết có một sự ỷ lại rất lớn vào Hoa Nhược Hư, tựa hồ chỉ cần một lát không thấy hắn thì cả người cũng thấy khó chịu.

"Muội không phải tới đây tìm thiếu gia, thiếu gia đã ra ngoài mà không mang muội đi cùng". Hàm Tuyết bĩu môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Nàng chính là một nữ tử điển hình khi tất cả các cảm giác đều được thể hiện qua gương mặt.

"Tiểu Tuyết, muội tìm tỷ tố khố cũng vô dụng thôi, Nhược Hư bây giờ cũng không hề để ý tới tỷ". Trên mặt Hoa Phi Mộng cũng lộ rõ sự cô đơn, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ. Hồng nhan bên người Hoa Nhược Hư quả thực rất nhiều, nàng cũng không thể quá phận mà yêu cầu Hoa Nhược Hư phải ở bên nàng mỗi ngày.

"Không phải, Mộng tỷ tỷ, muội tới tìm người chỉ là để giải khuây thôi, thiếu gia không có ở đây, chúng ta phải tự tìm cách giải khuây". Hàm Tuyết tiếp tục bĩu môi, đầu hơi cúi rồi thì thầm một câu "Thiếu gia xấu xa... không thèm quan tâm".

Tư Mã Mạnh vừa tới đại sảnh đã bị Hàm Tuyết cùng Hoa Phi Mộng ngăn cản.

"Tham kiến tiểu sư nương!" Tư Mã Mạnh cúi đầu chào, bộ dạng có vẻ rất không tình nguyện.

"Hì hì, được rồi, được rồi". Hàm Tuyết nghe Tư Mã Mạnh gọi nàng như vậy nên rất cao hứng. Tư Mã Mạnh sau khi hành lễ xong chuẩn bị dời đi, chỉ là vừa xoay người bước đi đã bị Hàm Tuyết gọi giật lại.

Hàm Tuyết bỗng nảy ra một ý nghĩ, nàng liền bảo Tư Mã Mạnh làm người hầu của nàng. Vào lúc Hoa Nhược Hư tay trong tay cùng với Hoa Thiên Tinh đi dạo trong thành Kim Lăng thì Hàm Tuyết, Hoa Phi Mộng còn có Tư Mã Mạnh cũng đã đi dạo trong thành Kim Lăng. Tư Mã Mạnh đi sau hai người mà kêu khổ không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó như vừa nhai phải một quả mướp đắng vậy.

"A Mạnh, ngươi đi mua giúp ta một chút dược liệu, chúng ta về trước, không chờ ngươi". Hàm Tuyết nhanh chóng lấy ra từ trong tay áo một danh sách dược liệu cần mua đưa cho Tư Mã Mạnh rồi kéo Hoa Phi Mộng cười hì hì rời đi. Bộ dạng của nàng bây giờ thoạt nhìn rất vui vẻ, dường như đang rất thỏa mãn với cảm giác được làm sư nương của kẻ khác, đặc biệt là sai khiến một đồ đệ tuổi còn lớn hơn nàng một chút.

Tư Mã Mạnh sau khi mua đầy đủ các dược liệu trong bản danh sách Hàm Tuyết đưa không thiếu thứ gì đang chuẩn bị dời đi, đột nhiên bả vai bị người khác chụp nhẹ lên.

"Đây có phải Tư Mã công tử không? Không cần quay đầu lại, cho ngươi xem qua vật này". Âm thanh trầm thấp phía sau vang lên khiến Tư Mã Mạnh không khỏi cả kinh, hắn muốn quay đầu lại nhưng lại phát hiện không cách nào quay lại được.

"Đưa tay ra, nhớ kỹ, nếu nhìn lén những thứ này của chủ nhân, thì tiểu nha đầu Hàn Tuyết đi cùng với ngươi sẽ mất mạng!" Thanh âm vẫn trầm thấp như vậy, nhưng lời nói ra lại làm cho Tư Mã Mạnh có cảm giác rét run.

Phiêu Hương tửu lâu.

"Đệ đệ, tỷ tỷ về trước. À, đệ đệ phải ngoan ngoãn ăn hết thức ăn trên bàn, nếu không tỷ tỷ sẽ tức giận đó". Hoa Thiên Tinh cười vang, bộ dạng rất vui vẻ.

"Tỷ tỷ, đệ đưa tỷ về". Hoa Nhược Hư có cảm giác lưu luyến không muốn rời xa.

"Không cần tiễn, tỷ tỷ tự về được, đệ đệ phải nghe lời đó". Hoa Thiên Tinh cười hì hì, rồi đột nhiên hôn đánh chụt một cái lên má Hoa Nhược Hư, rồi cứ để hắn ngẩn người ra như thế mà rời đi.

"Lâm tỷ, chúng ta trở về thôi". Nhìn theo hướng Hoa Thiên Tinh rời đi, Hoa Nhược Hư thất thần một lúc mới dần dần hồi phục tinh thần. Tây Môn Lâm khẽ cười một tiếng, một bóng người quen thuộc đang hiện ra trong tầm mắt của nàng.

"A Mạnh!" Tây Môn Lâm khẽ hô lên. Tư Mã Mạnh giật mình, bộ dạng thất kinh.

"Sư phụ, sao ngài lại ở đây?" Nhìn thấy Hoa Nhược Hư bên cạnh Tây Môn Lâm, Tư Mã Mạnh khẽ biến sắc, có chút mất tự nhiên.

"A Mạnh, ngươi làm gì ở đây?" Tây Môn Lâm khẽ nhíu mày hỏi.

"Tiểu sư nương sai đệ tử mua giúp nàng một chút dược liệu". Tư Mã Mạnh lấy ra bao dược liệu, cúi đầu hồi đáp.

"Tiểu sư nương?" Hoa Nhược Hư mơ hồ, muốn hỏi tiếp.

"Tốt, ngươi mau trở về đi". Tây Môn Lâm khẽ cười, Tư Mã Mạnh khẽ dạ một tiếng vội vàng xoay người dời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Tư Mã Mạnh, Tây Môn Lâm nhịn không nổi cười phá lên, nụ cười khiến thiên địa cùng biến sắc, Hoa Nhược Hư cũng do thế mà ngẩn ngơ. Từ trước hắn chưa từng thấy nàng cười như vậy, hóa ra khi nàng cười rộ lên như vậy quả thực vô cùng xinh đẹp.

Tây Môn Lâm đột nhiên cảm thấy có vẻ không đúng; không chỉ có Hoa Nhược Hư mà bên cạnh còn rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng. Nàng vội vàng ngưng lại không cười nữa, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng.

"Nhược Hư, đệ nhất định muốn biết tiểu sư nương a Mạnh gọi là ai sao?" Hai người sóng vai bước đi, Tây Môn Lâm quả thực không nhịn nổi tiếp tục cười. Mặc dù nàng không chính mắt nhìn thấy cảnh Hàm Tuyết ép Tư Mã Mạnh gọi nàng là sư nương nhưng chỉ tưởng tượng qua cũng đủ để phì cười.

"Không phải là tiểu Tuyết chứ?" Hoa Nhược Hư cười khổ. Theo phóng đoán của hắn thì chỉ có tiểu Tuyết mới sai hắn đi mua dược liệu, hơn nữa Hàm Tuyết dường như ngày càng trái tính, muốn bắt Tư Mã Mạnh gọi là sư nương thì cũng chỉ có nàng mới có thể.

"Có vẻ đệ rất hiểu tiểu Tuyết". Tây Môn Lâm khẽ cười.

"Tiểu Tuyết vì đệ mà chịu rất nhiều khổ cực, đáng tiếc là đến bây giờ đệ vẫn chưa thể chăm sóc tốt cho nàng". Hoa Nhược Hư than nhẹ một tiếng, có chút áy náy.

"Tiểu Tuyết làm nhiều điều như vậy, cũng là mong đệ có thể sủng ái nàng thêm một chút, chỉ là đệ không hề để nàng trong lòng. Tỷ nghĩ nàng vẫn như trước kia có thể làm tất cả mọi chuyện vì đệ". Giọng Tây Môn Lâm vô cùng ôn nhu "Yên tâm đi, tiểu Tuyết sẽ không trách đệ đâu".

"Lâm tỷ, tỷ trách đệ sao?" Hoa Nhược Hư trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi.

"Mặc dù tỷ coi trọng quãng thời gian ở dưới đáy vực kia nhưng đối với cuộc sống hiện tại tỷ vẫn thích hơn". Tây Môn Lâm khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói. Nàng đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hoa Nhược Hư; sau khi thoát khỏi đáy vực kia, Hoa Nhược Hư cũng không dành bao nhiêu thời gian để bồi tiếp nàng, hơn nữa quan hệ giữa hai người vẫn rất mơ hồ. Hoa Nhược Hư rất tín nhiệm nàng, thậm chí còn vượt qua mấy người Hoa Phi Mộng. Nhưng, trên thực tế thì quan hệ giữa hai người không hề thân mật tới mực như thế, còn kém nhất nhiều so với quan hệ giữa Hoa Nhược Hư và Hoa Phi Mộng.

"Lâm tỷ, mấy ngày nay may nhờ có tỷ giúp ta quản lý Thiên Tinh minh, bằng không bây giờ có lẽ Thiên Tinh minh đã loạn lên rồi". Hoa Nhược Hư lời nói đầy cảm kích.

"Nhược Hư, mặc kệ về sau thế nào, chúng ta vẫn là người một nhà, biết chứ?" Tây Môn Lâm trầm ngâm một lát rồi lên tiếng. Trong tâm Hoa Nhược Hư chấn động, ánh mắt như đuốc nhìn Tây Môn Lâm nhưng vẻ mặt của nàng vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác thường.

"Về đến nhà, kỳ thực từ khi Giác Viễn thiền sư qua đời, tất cả mọi người đều rất khổ sở. Ngọc Phượng cũng vậy, đệ không nên giận nàng". Đi đến cửa Thiên Tinh minh, Tây Môn Lâm khẽ cười, ôn nhu nói "Tỷ trở về phòng trước, đệ đi xem qua Ngọc Phượng đi. Nàng nhất định đang rất lo lắng cho đệ". Vừa nói, Tây Môn Lâm đã nhanh chóng bước vào bên trong, để lại Hoa Nhược Hư đang đứng ngẩn ra ở đó.

"Công tử!" Vừa bước tới hành lang thì có giọng nói truyền tới. Nghe thấy, Hoa Nhược Hư không khỏi phiền lòng, bởi hắn đương nhiên biết chủ nhân của giọng nói này là Phi Nhứ, yên tĩnh hai ngày rốt cục nàng cũng không nhìn được nữa.

Mùi hương thoang thoảng truyền tới, Nhược Hư rất nhanh chạy tới bên người Hoa Nhược Hư, nhưng hắn lại nhẹ nhàng lắc mình né sang một bên.

"Côi lại muốn làm gì?" Ngữ khí của Hoa Nhược Hư có chút bực bội, mặc dù hắn không đành lòng động thủ với nàng, nhưng cũng không chịu được biểu hiện quá mức thân mật không kiêng nể của nàng.

"Công tử, ngươi chán ghét ta như vậy sao?" Hai mắt Phi Như lệ đã lưng tròng, bộ dạng vô cùng đau đớn.

"Ta không đuổi cô đi đã là đối tốt với cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?" Hoa Nhược Hư tức giận nói. Ngẫm lại, nếu lúc trước thực sự mặc kệ, dứt khoát để Đại Nhi xử trí nàng thì bây giờ đâu có phiền não này. Trong lòng thở dài một cái, hắn thật sự không biết tại sao, bất chấp hắn đã nói rõ là không thích nàng nhưng nàng một mực coi như không biết. Hắn cũng không có thể đối xử thật tàn nhẫn với nàng.

"Hàm Tuyết là nha hoàn, ta cũng là nhan hoàn. Vậy sao ngươi lại đối tốt với nàng như vậy, còn ta thì không hề để ý?" Bộ dạng Phi Nhứ lúc này rất tức giận, bắt đầu to tiếng, như là nàng đang chịu một ủy khuất vô cùng to lớn vậy.

"Tiểu Tuyết là tiểu Tuyết, cô là cô. Cô không nên mang tiểu Tuyết ra so sánh với cô!" Hoa Nhược Hư sắc mặt lạnh lùng, lấy tay khẽ gạt Phi Nhứ qua một bên rồi tiếp tục đi, được vài bước giọng nói lại vang lên "Tiểu Tuyết chưa bao giờ giống cpp hỏi như vậy".

Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Hoa Nhược Hư, một tia quang mang ác độc chợt lóe lên trong mắt Phi Nhứ.

Hoa Ngọc Phượng không ngừng đi lại trong phòng, cảm giác bất an. Mấy lần nàng muốn đi tới nhưng chung quy cứ hễ tới cửa thì lại trở về. Ngắn ngủi chỉ một ngày thời gian mà nàng cùng Hoa Nhược Hư gặp qua hai lần đều không được tự nhiên, so với khoảng thời gian trước kia còn nhiều hơn. Trong lòng nàng có chút hối hận, lo lắng.

"Phượng nhi". Âm thanh quen thuộc vang lên cùng với tiếng bước chân. Nghe vậy, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy vui mừng liền nhanh chóng xoay người về phía cửa.

"Đệ đã về rồi!" Hoa Ngọc Phượng nhào tới ôm chầm lấy Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng nói.

"Tỷ tỷ muốn đệ bồi tiếp nàng ấy một chút, nên bây giờ mới về". Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, nhẹ nhàng vỗ về Hoa Ngọc Phượng. Thật ra hắn cũng không tức giận gì Hoa Ngọc Phượng, chỉ là nàng sau khi nghe tới Giác Viễn thiền sư liền cao hứng, khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu cho nên mới chạy ra.

"Tỷ tỷ?" Sắc mặt Hoa Ngọc Phượng khẽ biến, nàng vốn định nói điều gì nhưng lại thôi không nói ra. Chỉ là trong mắt hiện lên vẻ u buồn, "Đúng rồi, sư đệ, lúc nãy Giang Thanh Nguyệt tới tìm đêk, dường như nàng muốn cùng đệ thương lượng việc gì đó".

"Phượng nhi, đệ đi gặp Thanh tỷ một chút đã". Hoa Nhược Hư đối với Giang Thanh Nguyệt đúng là có một loại cảm tình đặc thù, lúc đầu hắn vì Hoa Ngọc Loan mà đau khổ thì chính Giang Thanh Nguyệt đã xoa dịu cơn đau cho hắn, bù đắp cho hắn lúc hắn vô cùng trống trải. Hiện tại, hắn cùng Giang Thanh Nguyệt có khá ít thời gian ở bên nhau, nên hai người đều cảm thấy đối phương có chút mới lạ.

"Tỷ dẫn đệ đi, chính tỷ bố trí chỗ ở cho các nàng mà". Hoa Ngọc Phượng ôn nhu gật đầu nói, "Nếu như Lâm tỷ không sớm tiên liệu trước thì chỉ sợ các nàng phải ở cùng một chỗ".

Tây Môn Lâm ở một tòa tiểu các lâu tại hậu viện, thoạt nhìn có vẻ rất đơn sơ nhưng bố trí vô cùng trang nhã, rất thích hợp làm chỗ ở cho nữ hài tử. Tuyết Du Du cùng Giang Thanh Nguyệt lúc này cũng được an bài ở bên trong.

"Đệ đi tiếp đi, Thanh Nguyệt ở phòng bên trái, Du Du ở bên phải. Thương thế của Du Du lúc này đã đỡ hơn rất nhiều, tiểu Tuyết vừa kiểm tra qua thân thể cho nàng". Đi tới các lâu, Hoa Ngọc Phượng dừng bước.

Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu, bước chân lên lầu có chút trầm trọng.

Hoa Nhược Hư cùng Giang Thanh Nguyệt gắt gao ôm chặt lấy nhau, một hồi lâu cũng không hề nói tiếng nào.

Từ lúc mới quen biết tới nay, hai người đã trải qua rất nhiều biến cố, rốt cục bây giờ mới được ở cùng một chỗ. Đối với hai người mà nói thì đây quả thực là một chuyện đáng mừng.

"Thanh tỷ, ở đây đã quen chưa?" Hoa Nhược Hư thấp giọng hỏi.

"Chỉ cần Hoa lang ở đây, thiếp sẽ quen". Giang Thanh Nguyệt thủ thỉ nói.

Hoa Nhược Hư trầm mặc một lát, cánh tay càng ôm chặt thân hình mềm mại của nàng.

"Đúng rồi, thanh tỷ, lúc nãy nàng tìm ta có chuyện gì?" Hoa Nhược Hư bỗng nhớ ra.

"Hoa lang, có chuyện thiếp không rõ nên muốn hỏi chàng một chút". Ánh mắt Giang Thanh Nguyệt hiện ra nét đau thương.

Hoa Nhược Hư chăm chú lắng nghe, không hề nói chen vào.

"Lúc trước cha thiếp đã nói qua Tình kiếm chính là do một nữ nhân nhờ vận chuyển. Bộ dạng của người này cha thiếp cũng vô pháp nói rõ, người tiếp nhận cha cũng không biết, chỉ biết là khi đến Trường An sẽ có người tới đón. Nhưng trên thực tế khi thiếp mang theo Tình kiếm tới Trường An căn bản chưa hề có người nào tới đón, bây giờ cũng không có ai đứng ra chứng thực cho lần áp tải này; ngay cả nữ nhân kia cũng biến mất như chưa từng tồn tại không hề có chút tin tức". Trên mặt Giang Thanh Nguyệt đầy vẻ mê mang nghi hoặc, "Thiếp tận bây giờ vẫn không rõ khi mang Tình kiếm tới mà không có ai ra đón".

"Có lẽ nữ nhân đó đã sảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không biết chừng". Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ một lát, suy nghĩ này bỗng xuất hiện trong đầu, hắn nói tiếp "Thanh tỷ, ta nghĩ tỷ tỷ biết người kia cũng nên, nàng luôn ở trong Tình kiếm mà".

"Nếu Thiên Tinh tỷ biết thì sao còn không nói cho chàng?" Giang Thanh Nguyệt trầm ngâm một chút rồi nói.

"Tỷ tỷ luôn làm ta đoán không được. Thanh tỷ, đã không còn sớm, nàng trước tiên đi ngủ đi, mai ta sẽ hỏi tỷ tỷ có biết người kia hay không". Hoa Nhược Hư do dự một chút.

"Hoa lang, chàng đêm nay ở lại đi". Giang Thanh Nguyệt cúi đầu xuống khẽ nói, hai má bỗng nhiên ửng hồng.

Nhìn giai nhân kiều diễm trước mắt, trong lòng Hoa Nhược Hư cũng như đang bị lửa hừng hực thiêu đốt. Hắn liền ôm lấy nàng chậm rãi đi tới bên giường.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<