← Hồi 021 | Hồi 023 → |
"Đệ đệ à, người ta học võ công vài chục năm cũng không thể tới được cảnh giời hiện tại của ngươi, thời gian ba tháng thật là ngắn, ngươi không cần gấp gáp, cứ thuận theo tự nhiên mới được, dục tốc bất đạt, bằng không trong ba tháng ngươi cũng luyện không thành". Hoa Thiên Tinh thở dài một hơi nói, "Bất quá, theo tiến triển hiện tại của ngươi, có lẽ không cần đến ba tháng là có thể tốt rồi, nhưng ngươi không được cấp bách, có biết chưa?"
"Biết rồi, tỷ tỷ". Nhược Hư mặc dù có chút thất vọng, nhưng nghe thấy câu nói cuối cùng kia, tinh thần có chút phấn chấn.
Mấy ngày qua, Nhược Hư để sớm học giỏi võ công, Tình kiếm tựa hồ không rời khỏi tay, chính như hiện tại một tay ôm Giang Thanh Nguỵệt, tay còn lại thì nắm chặt Tình kiếm, hắn lúc nào cũng cảm nhận được một dòng khí lưu cuồn cuộn mát rượi không ngừng truyền tới từ Tình kiếm, sau đó dung hợp cùng chân khí đang không ngừng vận chuyển trong người hắn, lưu chuyển tại tứ chi bát hài, phá tan những bế tắc trọng yếu, mỗi lần tuần hoàn là một lần chân khí cường đại hơn một chút.
"Đệ đệ, ngươi bây giờ đã xem như là một cao thủ võ lâm rồi, người yên tâm, ba tháng sau, tỷ tỷ bảo chứng ngươi có thể trở thành một siêu nhất lưu cao thủ trong chốn võ lâm, ít nhất cũng có thể giúp ngươi đánh thắng cái tên gia hỏa họ Trương mà ngươi ghét cay ghét đắng kia". Hoa Thiên Tinh từ trong lòng mang lại cho hắn sự cổ động lớn.
"Tỷ tỷ, thật sự cảm ơn người, nếu như không có người, ta hiện giờ e rằng vẫn chỉ là một gã thư sinh trói gà không chặt". Nhược Hư cảm kích nói, trong lòng hắn đã thật sự coi Hoa Thiên Tinh là tỷ tỷ của mình rồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện nào đó, lại hỏi, "Tỷ tỷ, người trước đây không phải nói người có thể đi ra từ Tình kiếm hay sao? Người bước ra để chúng ta gặp mặt nhé?"
"Không cho ngươi gặp, tỷ tỷ ngươi vốn rất xinh đẹp, chỉ sợ ngươi thấy rồi lại quên khuấy Thanh tỷ của ngươi mất". Hoa Thiên Tinh cười hi hi, nói ra một lý do khiến người khác không biết nên cười hay nên khóc.
"Thật là, không cho ta xem tức là không cho ta xem, cần gì phải nói chính mình xinh đẹp như vậy". Nhược Hư nói thầm một tiếng.
"Thì tỷ tỷ ngươi vốn dĩ rất xinh đẹp mà. Hừ, sau này sẽ cho ngươi thấy vậy" Hoa Thiên Tinh hừ một tiếng.
"Không cho xem thì ta cũng không xem, ta đi xem Thanh tỷ". Nhược Hư không cam lòng lẩm bẩm, cũng không thèm nói chuyện với Hoa Thiên Tinh nữa, nhìn thấy giai nhân bên người dường như đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Trời còn mờ sáng, Nhược Hư và Giang Thanh Nguyệt cùng lúc thức dậy, vội vàng hoàn tất việc cá nhân rồi đi tới cáo từ Diệp Bất Nhị. Nghe nói bốn người cần phải rời đi, Diệp Bất Nhị dường như có chút kinh hãi "Hiền chất nữ, có phải thúc phụ ta chiêu đãi không chu đáo?" Bộ dạng Diệp Bất Nhị có chút lo lắng.
"Diệp thúc thúc, thúc quá khách khí rồi, nhận sự chiếu cố của thúc, chất nữ cảm kích vô cùng, làm sao lại trách thúc tiếp đãi không chu toàn cho được. Chỉ là Hoa Lang có việc bên người, chúng cháu không đi sợ là không kịp nữa". Giang Thanh Nguyệt ngọt ngào nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, Diệp đại tiên sinh à, nói thật, ta và tửu quỷ thiệt không nỡ rời xa nơi này, ăn uống rất thoải mái, ở cũng thoải mái, đặc biệt là rượu ở đây rất ngon, tửu quỷ ngươi nói xem có phải không?" Vân Cửu ở bên cạnh nói, trên mặt lộ ra vẻ rất không nỡ.
"Rượu ở nơi này thật sự là ngon, sau này rảnh rỗi chúng ta nhất định lại tới, có điều không biết đến lúc đó Diệp đại tiên sinh có còn hoan nghênh chúng ta nữa không". Trên mặt Phong Bình lộ ra một tia cực kỳ hâm mộ.
"Vân huynh và Phong đại hiệp có thể để mắt tới chút rượu nhạt của Diệp mỗ, đó là vinh hạnh của Diệp mỗ, Diệp mỗ nào có thể không hoan nghênh chứ?" Diệp Bất Nhị tươi cười nói.
"Đạ tạ sự chiêu đãi của Diệp đại tiên sinh, tại hạ còn có chút việc, nên không thể ở lâu, sau này nhất định cùng Thanh tỷ đến bái phỏng, đến lúc đó không chừng hôn sự của ta và Thanh tỷ còn cần ngài đến để chứng hôn". Nhược Hư đã tỏ ra cung kính hơn rất nhiều, mặc dù trong lòng hắn không có hảo cảm với Diệp Bất Nhị, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Diệp Bất Nhị đã có thể giả bộ làm một người tốt, Hoa Nhược Hư hắn không phải là một tên ngốc, hắn sao có thể không giả bộ.
"Nhất định, nhất định, hiền chất ngươi cùng Thanh Nguyệt trai tài gái sắc, thật là sự tác hợp của ông trời, đến lúc đó bản thân ta cũng thấy vinh dự a. Chỉ là hiền chất ngươi phải nhớ mời ta đó". Diệp Bất Nhị lập tức bắt đầu xưng hô với Hoa Nhược Hư là hiền chất.
"Lão nạp có vấn đề này không biết có thể hỏi Hoa công tử một chút được không?" Đột nhiên Thiếu Lâm Viên Năng ở bên cạnh ngắt lời hỏi "Đại sư xin người cứ hỏi". Nhược Hư hơi sững ra, bất quá đối với hòa thượng này, hắn cũng không có ấn tượng gì là không tốt, vì vậy bèn khách khí hồi đáp.
"Hoa công tử có quen biết Giác Viễn sư thúc hay không?" Viên Năng đại sư nhìn Nhược Hư hỏi "May nhờ Giác Viễn thiền sư không chê, thu nhận tại hạ làm ký danh đệ tử, nói ra thì Nhược Hư nên bái kiến sư huynh mới phải". Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói, nói xong cúi người hướng Viên Năng thi lễ.
"Nguyên lai thật sự là sư đệ ngươi, sư thúc từng phân phó chúng ta, nói sự đệ ngươi không biết võ công, chúng ta cần chiếu cố tốt đến ngươi, chỉ là nếu sư huynh ta không nhìn nhầm mà nói, hiện tại sư đệ ngươi đã có một thân võ công không tầm thường, không biết ta nói có sai chăng?" Viên Năng trên mặt có chút kích động, đi tới bên người Nhược Hư nói.
"Sư huynh nói rất đúng, chỉ là Giác Viễn thiền sư người cũng không biết, bởi vì võ công của đệ chỉ là gần đây mới có". Nhược Hư gật gật đầu.
Giác Viễn thiền sư và Hoa Thiên Vân quan hệ khá tốt, cũng thường xuyên đến Hoa Sơn, vì vậy đã quen biết Nhược Hư, thường xuyên cùng Nhược Hư đánh cờ, thảo luận các loại thiên cơ, đối với Nhược Hư rất yêu thích, đã từng có lần nói muốn cùng Nhược Hư kết bạn vong niên, Nhược Hư lại cảm thấy về bối phận cũng có chút không thích hợp, vì vậy Nhược Hư trở thành ký danh đệ tử của Giác Viễn thiền sư, nói là đệ tử, thật ra lại là không dạy cái gì hết. Bất quá có thể trở thành ký danh đệ tử của Giác Viễn thiền sư sợ là việc mà bao nhiêu người cầu mong cũng chẳng được. Cho dù người cái gì cũng không dạy, nhưng người trong giang hồ khi nghe được mấy chữ Giác Viễn thiền sư, ai có thể không cấp cho hắn vài phần mặt mũi? Chỉ có điều Nhược Hư đến giờ cũng không nói ra điều gì, nếu không phải Viên Năng hỏi đến, sợ là hắn cũng sẽ không nói ra.
"Nhược Hư sư đệ, đệ hiện tại muốn trở về Hoa Sơn à?" Viên Năng hỏi, xem ra hắn đối với sự tình của Nhược Hư biết được không ít.
Nhược Hư gật gật đầu, thở dài một hơi, mấy người Diệp Bất Nhị bên cạnh vẫn không nói gì, có lẽ sự tình này có chút ngoài dự đoán của mọi người rồi.
Cuối cùng mấy người Nhược Hư cũng phải cáo từ rời đi, Viên Năng còn ân cần dặn dò hắn đi đường cẩn thận, xem ra danh tiếng của Giác Viễn thiền sư cũng đem lại cho Nhược Hư không ít việc tốt, ít nhất sau này người của Thiếu Lâm nhìn thấy hắn khẳng định cũng đều cung kính vài phần. Bởi vì ai cũng đều biết, Giác Viễn thiền sư chưa hề có đệ tử thân truyền. Tuy hiện tại hắn chỉ là ký danh đệ tử, nhưng trên thực tế lại chẳng khác đệ tử thân truyền bao nhiêu.
"Viên Năng đại sư, thân phận Hoa hiền chất người chắc biết rõ? Chẳng biết đại sư có thể nói cho chúng tôi nghe không, ký danh đệ tử của Giác Viễn thiền sư không thể không làm cho người ta tò mò a". Diệp Bất Nhị hỏi.
"Diệp đại tiên sinh khách khí rối, đối với Nhược Hư sư đệ, ta biết cũng không nhiều, chỉ có điều biết hắn là đệ tử của Hoa Sơn Hoa chưởng môn, còn là đệ tử ký danh của Giác Viễn sư thúc. Lão nạp cũng chỉ biết đến vậy thôi". Viên Năng chậm rãi nói.
Diệp Bất Nhị liền biến sắc.
Bốn người vừa mới ra khỏi Vũ Xương thành, hai người Giang Thanh Nguyệt và Nhược Hư song vai cùng đi phía trước, Vân Cửu và Phong Bình thì không biết mà vô tình hay hữu ý mà rớt lại sau, cách bọn họ khá xa.
"Hoa lang, chàng thế nào mà lại trở thành đệ tử ký danh của Giác Viễn thiền sư thế?" Giang Thanh Nguyệt có chút hiếu kỳ hỏi "Thanh tỷ, nàng yên tâm, ta sẽ không làm hòa thượng đâu". Nhược Hư rời khỏi chỗ Diệp Bất Nhị, tâm tình đã thư thái không ít, bắt đầu nổi hứng vui đùa nói, "Ta làm sao mà bỏ hảo Thanh tỷ của ta được".
"Đáng ghét, ai bảo chàng muốn xuất gia chứ?" Giang Thanh Nguyệt gắt một câu, kiều mỵ trừng mắt liếc hắn "Thanh tỉ, nàng thật là đẹp". Nhược Hư bị ánh mắt của nàng làm cho mê đắm, miệng lẩm bẩm nói, đưa tay ra ôm lấy bờ eo thon nhỏ của nàng.
"Hoa lang, bây giờ đang ở trên đường, bọn Vân đại ca còn ở phía sau đó, chàng hãy đứng đắn một chút có được không?" Giang Thanh Nguyệt có chút bất lực khẩn cầu, trong lòng lại có chút dở khóc dở cười. Vốn nghĩ hắn là một thư sinh thủ lễ, nào biết bây giờ lại lớn mật hơn bất cứ ai khác như vậy, quả thực đã tới mức chẳng hề sợ hãi cái gì nữa.
"Không sao đâu, Vân đại ca bọn họ sẽ không nói gì đâu". Nhược Hư vẫn không chịu buông tay, kết quả Giang Thanh Nguyệt chỉ đành thẹn thùng đỏ bừng mặt lên, hai người nửa ôm nửa ấp đi về phía trước, cũng chẳng biết đi như vậy có mệt hay không nữa.
"Tửu quỷ, có phải ngươi đang rất ngưỡng mộ không?" Phía sau, Vân Cửu đang giễu cợt Phong Bình, "Có điều ngưỡng mộ cũng chẳng ích gì, có bản sự thì tự mình đi tìm đi".
Phong Bình trừng mắt liếc Vân Cửu nhưng lại không nói gì, trong lòng lại nhớ tới Tuyết Phiêu Phiêu ôn nhu ấy, trong mắt lộ ra vài phần nhu tình.
"Đệ đệ, ngươi thật là tiểu sắc lang mà!" Trong lòng Nhược Hư lại vang lên âm thanh Hoa Thiên Tinh đang trách mắng hắn.
"Tỷ tỷ, ta không phải sắc lang!" Nhược Hư trong lòng lập tức phân bua.
"Hừ, không phải mới là lạ". Hoa Thiên Tinh một điểm cũng không tin hắn, chỉ là lập tức chuyển chủ đề, "Bất quá, đệ đệ ngươi tuy có chút háo sắc nhưng vẫn đáng yêu, nhớ kỹ lời tỷ tỷ đấy, đừng để cho những nữ hài tử thích ngươi phải thương tâm".
"Tỷ tỷ, điều này không đúng lắm đâu. Vạn nhất có quá nhiều người thích ta, ta đây chẳng phải sẽ phiền toái hay sao?" Nhược Như lẩm bẩm.
"Ngươi đừng có đắc ý, ngươi tưởng ngươi là bảo bối khiến cho ai cũng đều thích ngươi chắc". Hoa Thiên Tinh dội vào đầu hắn một chậu nước lạnh "Ta chỉ là nói nếu như thôi mà". Nhược Hư cảm thấy rất ủy khuất.
"Không cần nếu như nữa, có người tới kìa, cẩn thận!" Giọng nói Hoa Thiên Tinh đột nhiên biến đổi, trở nên nghiêm túc hơn "Thanh tỷ, cẩn thận, tỷ tỷ nói có người đang đến, nói không chừng cũng có thể là địch nhân đấy". Nhược Hư thầm thì bên tai Giang Thanh Nguyệt, đối với lời của Hoa Thiên Tinh, hắn tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Hi hi...." Một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc truyền tới, một thân thể yêu kiều đột nhiên xuất hiện trên không trung phía trước mặt mọi người, lăng không xoay người thật tuyệt diệu rồi đáp xuống mặt đất. Toàn thân ả khoác một mảnh lụa đỏ nửa trong suốt như một đốm lửa cháy bên người.
"Một tiểu đệ đệ thật đẹp trai a, nô gia yêu chàng chết mất thôi!" Thanh âm vừa kiều diễm lại vừa ỏn ẻn, khiến Nhược Hư toàn thân sở hết cả gia ốc.
"Ta nói tên yêu quái chết băm kia, đừng có giả thành cái bộ dạng kinh tởm như vậy nữa". Vân Cửu nhìn thấy người đến thì sắc mặt đại biến, lo lắng Nhược Hư và Giang Thanh Nguyệt trúng kế, vội vã lắc mình nhảy tới trước mặt hai người.
"Ối, lão chưa chết à, có phải lần trước bà cô này không bồi tiếp ngươi đàng hoàng nên ngươi không vui có phải không?" "Nữ tử" kia nói đoạn liền yêu kiều liếc nhìn Nhược Hư một cái.
"Bách Lý Hồ, trước mặt lão thâu nhi ngươi đừng có làm bộ đáng ghét như vậy nữa, đến đây có ý đồ gì thì cứ nói ra đi". Lúc này Phong Bình cũng đã đến cạnh Vân Cửu nói.
Giang Thanh Nguyệt sắc mặt biến đối, vội vã truyền âm nói cho Nhược Hư lai lịch của người vừa đến.
Bách Lý Hồ, ngoại hiệu là Sắc Yêu, bề ngoài là một nữ tử đẹp đẽ, trên thực tế là một thân kiêm lưỡng tính, có thể là nam cũng có thể là nữ, nghe nói đặc biệt yêu thích nam tử tuấn mỹ, bất quá đối với nữ tử xinh đẹp cũng không dễ dàng buông tha, cũng không biết đã vùi dập bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ đàng hoàng rồi. Chỉ là một thân võ công lại cao tới mức thần kỳ, chiếm vị trí thứ ba trên Hắc bảng, rất nhiều người hận y thấu xương tủy nhưng không thể làm gì được.
"Ta nói Phong đệ đệ à, ngươi tuy dáng vẻ không tính là đẹp lắm, nhưng có điều nô gia cũng vẫn muốn chiếu cố đến ngươi đó". Bách Lý Hồ nhìn Phong Bình mà cười khúc khích, trong tiếng cười, đột nhiên ống tay áo dài khẽ vung ra, một luồng khói màu phấn hồng bay về phía mấy người.
"Cẩn thận". Vân Cửu kêu lên một tiếng, hai tay mau chóng vỗ ra, luồng khói hồng liền bị cuộn trở lại.
"Đệ đệ đừng sợ, lấy tên gia hỏa ấy để thử thân thủ của ngươi đi!" Đột nhiên trong lòng Nhược Hư vang lên thanh âm của Hoa Thiên Tinh, Nhược Hư tự nhiên là tin nàng, vì vậy chẳng hề do dự rút phăng Tình kiếm ra.
"Đệ đệ, phải nhớ kỹ Tình kiếm quan trọng nhất là chữ ‘tình’, còn chiêu số võ công thì không cần phải quá câu nệ hình thức, chiêu số nào có thể đánh bại địch nhân thì đó là chiêu số tốt nhất, còn Tình kiếm, chỉ có dùng tình để ngự thì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó". Thanh âm của Hoa Thiên Tinh lại vang lên trong lòng hắn.
"Hoa lang, chàng phải cẩn thận đó". Giang Thanh Nguyệt thấy Nhược Hư không ngờ lại một mình lao về phía Bách Lý Hồ, không khỏi vô cùng lo lắng, hoảng hốt kêu lên một tiếng, eo thon vặn một cái, cũng phi thân lao về phía Bách Lý Hồ.
"Thanh tỉ à Thanh tỉ, ta không muốn để nàng phải lao lắng vì ta nữa!" Nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Giang Thành Nguyệt, nhìn thấy thần tình đầy vẻ âu lo trên mặt nàng, Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ.
"Tình kiếm, lấy tình mà ngự!" Trong đầu hồi tưởng lại lời của Hoa Thiên Tinh, đột nhiên, Nhược Hư cảm thấy tựa hồ trở nên sáng sủa, mắt thấy Giang Thanh Nguyệt đánh về phía Bách Lý Hồ, bàn tay không còn do dự nữa, cổ tay khẽ lắc, Tình kiếm kiếm mang bạo phát xa hơn một thước, lấp lóe kiếm quang, phát ra những tiếng loẹt xoẹt có thể nghe rõ, không chút chậm trễ, Nhược Hư khẽ nhắm hai mắt lại, Tình kiếm đâm thẳng tới Bách Lý hồ, nhưng vào lúc này, trong lòng hắn chỉ tràn đầy một mối thâm tình với Giang Thanh Nguyệt, một kiếm này - tình nồng!
Bách Lý Hồ sắc mặt biến đổi, hai tay run lên, lăng không bắn ra mấy dải lụa màu, mấy tiếng xé vải vang lên, trên mặt đất đầy những mảnh lụa rách.
Nhược Hư khẽ mỉm cười, mở mắt ra, tay hơi đưa ra ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Giang Thanh Nguyệt, lặng lẽ đứng đối diện với Bách Lý Hồ, thần tình trên mặt lộ ra vẻ tự tin vô cùng, mà nhãn thần khi nhìn sang Giang Thanh Nguyệt lại lộ vẻ ôn nhu vô ngần.
"Lẽ nào đây chính là uy lực của Tình kiếm?" Bách Lý Hồ nhìn những mảnh lụa rơi đầy đất với vẻ khó mà tin nổi, miệng lẩm bẩm nói, trên mặt cũng chẳng còn cái vẻ kiều mị vừa xuất hiện nữa, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch.
"Tiểu đệ đệ, ngươi đợi đó, nô gia sẽ còn quay lại tìm ngươi!" Đột nhiên Bách Lý Hồ cười lên khanh khách, nhún người bay về phía sau, sau nháy mắt đã biến mất trước mắt chúng nhân.
"Tên yêu quái đáng chết này, đúng là không dễ đối phó, nếu vừa rồi một kiếm của Hoa lão đệ có thể giết chết hắn thì đã tốt rồi". Vân Cửu lẩm bẩm nói.
"Ta chỉ biết một kiếm này, nếu hắn không đi, ta thật sự chẳng biết tiếp theo nên làm thế nào nữa". Nhược Hư cười khổ nói.
← Hồi 021 | Hồi 023 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác