← Hồi 05 | Hồi 07 → |
Chàng thất kinh, thầm vận khí, toàn thân thư thái, không cảm thấy khác lạ gì nên chàng cho rằng Thiên Độc Lão Nhân cố ý dọa mình bèn cười nói:
- Ngươi và ta chỉ đối mặt nhau trong giây lát ta thật không tin ngươi có thể dùng mười ba loại kỳ độc hại vào người ta.
- Nói thật cho ngươi biết, lúc nãy ngươi lắng nghe ta nói ta dùng phong lực, tiểu trùng chỉ lực... làm môi giới vô hình chung độc vào người, nếu không ta làm gì mở miệng là Thiên Độc chứ?
- Nhưng mà trong nội tạng ta không cảm thấy có gì là lạ cả. Ngươi nói ta trúng độc quả là vô cớ.
- Nếu như độc dược của ta có thể làm cho ngươi cảm nhận được thì còn gì là hay nữa chứ? Chàng tung mình chặn lấy lối đi của Thiên Độc Lão Nhân nói:
- Nếu như thế thì ta thừa lúc dược lực chưa phát, hạ sát ngươi rồi lấy thuốc giải độc sau.
Thiên Độc Lão nhân ngây người, mắt xạ ra luồng điện quang nói:
- Hãy thử xem sao! Chàng thét lên một tiếng song chưởng quét ra. Thiên Độc Lão Nhân thấy thần lực mình kém người vội vận túc lực đánh ra. Hai luồng chưởng lực gặp nhau vang lên một tiếng lớn đồng thời cuộn lên một luồng gió mạnh.
Chàng lui ra sau nửa bước. Thiên Độc Lão Nhân bị sức chưởng đánh lui ra sau một bước.
Thiên Độc Lão Nhân kinh ngạc biến sắc phóng mình lui ra sau nói với năm vị bạch y đồng tử rằng:
- Các ngươi hãy chặn Thạch Kiếm giùm ta! Năm tên đồng tử nghe tiếng, lập tức dàn thành hàng chữ nhất. Năm tên liên quyết vây công, như một luồng sóng biển xông đến.
Chàng quét ra mười mấy chiêu như cuồng phong bão táp, nhằm vào yếu huyệt của năm vị đồng tử hoàn toàn là đấu sống mái với nhau.
Năm tên đồng tử đã được Thiên Độc Lão Nhân truyền thụ thần công nên liên thủ phát chiêu càng lôi đình hơn.
Bỗng chàng thét lên một tiếng, một luồng tiềm lực mạnh mẽ phóng đến. Trong phút chốc năm tên đồng tử phát ra thập chưởng bỗng một tiếng thảm thiết vang lên.
Thiên Độc Lão Nhân đưa mắt nhìn, lửa giận bừng bừng thét to một tiếng nghênh chưởng tấn công.
Thì ra năm tên đồng tử đều phơi thây trên mặt đất.
Chàng như đã bị thương nặng, sắc mặt trắng bệch.
Thiên Độc Lão Nhân xuất chưởng thần tốc nhằm nơi lợi hại của Thạch Kiếm mà công đến.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng nghe một tiếng quát như sấm xé tan màn không bay đến.
Thiên Độc Lão nhân thất kinh, nghiêng mình lui ra sau, đưa mắt nhìn thì thấy một vị cẩm y lão nhân đứng đó, lão bất giác giận dữ quát:
- Thằng cẩu tử kia, ngươi cả gan quấy nhiễu việc của ta, hôm nay ta sẽ kết toán thù cũ hận mới luôn thể! Thì ra người này chính là Thiên Lôi Tử Công Dương Tuấn bất kể sự thóa mạ của Thiên Độc Lão Nhân, lôi Thạch Kiếm ra hỏi nhỏ:
- Các hạ! Có gặp Bạch Tuyết Công Chúa không? Chàng nhìn lão rồi lắc đầu, Thiên Lôi Tử nhìn sắc mặt của chàng kinh ngạc nói nhỏ:
- Các hạ đã trúng mười ba loại kỳ độc của Thiên Độc Lão Nhân rồi...
- Đúng vậy.
- Khắp thiên hạ trừ Thiên Độc Lão Nhân ra, chỉ có Thiên Phật Thủ có thể trị bệnh của các hạ thôi! Chàng sắc mặt tiêu điều.
Lúc hai người nói chuyện thì Thiên Độc Lão Nhân đã quét chưởng đến.
Thiên Lôi Thủ cười nhạt, rung vai quét ra một chưởng! Lúc này Hồng Linh Pháp Sư cũng đã tỉnh, từ từ đứng dậy, Thiên Độc Lão Nhân thấy vậy vội kêu:
- Từ Đan Cung mau đến đây giúp lão phu chặn thằng cẩu tử này! Hồng Linh Pháp Sư nghe nói bèn phóng đến phóng chưởng tấn công Thiên Lôi Tử.
Thiên Độc Lão Nhân thừa lúc lui ra, tung mình một cái đã đến trước mặt chàng, quét ra một chưởng.
Chàng giật mình giơ chưởng ra.
Nhưng Thiên Độc Lão Nhân xuất chưởng như thần, chưởng lực lợi hại đã công đến.
Thạch Kiếm kêu lên một tiếng thảm thiết bay ra ngoài mười trượng xa.
Thiên Độc Lão Nhân nhanh như lưu tinh tung người đến, giơ chân lên giẫm mạnh xuống.
Bỗng một luồng địch thanh vang lên Thạch Kiếm giật mình đưa chân trái lên.
Thiên Độc Lão Nhân giật mình chậm đi một bước.
Hai luồng thùy phong chạm vào nhau, hai người đều lui ra sau ba bước.
Lúc này tiếng sáo như một luồng khói mỏng vo ve trong tai, làm cho bối rối trong lòng.
Thiên Độc Lão Nhân điều tức vận công, minh tịnh lục thần, bỗng tung người đến trước mặt chàng thế chưởng như sóng cuộn quét tới.
Thạch Kiếm chớp mắt, toàn thân không còn sức, nhắm mắt lại chờ chết.
Lúc ấy một luồng chưởng quét đến thế mạnh vô cùng, Thiên Độc Lão Nhân đành phải nghiêng mình thu chưởng, bút khí trên mặt càng dày đặc hơn.
Trong lúc nguy cấp ấy Thổi Địch Tiên Tử đã xuất chưởng cứu chàng.
Lúc này Thổi Địch Tiên Tử vừa thấy Thiên Độc Lão Nhân đôi mắt xạ ra hai luồng sát quang.
Thiên Độc Lão Nhân quát:
- Tiểu nữ kia! Ta giết ngươi trước, rồi thanh toán với sư phụ ngươi sau.
Vừa dứt lời thân hình lão lao ra, bóng chưởng như thần quét đến. Thổi Địch Tiên Tử cười nhạt, quét Thất Khổng Địch ra.
Hai người đấu nhau rất kịch liệt. Bên kia thì Thiên Lôi Tử bị Hồng Linh Pháp Sư vây đánh không thoát thân được. Thấy Thổi Địch Tiên Tử xuất hiện trong lòng mừng rỡ, lại không thấy nàng cứu người trong lòng lo lắng, bèn dùng Truyền Âm Nhập Mật nói:
- Tiểu nữ! Thạch Kiếm đã trúng mười ba loại độc của Thiên Độc Lão Nhân, nhanh chóng tìm Thiên Phật Thủ trị cho Thạch Kiếm, đừng đánh với lão nữa.
Thổi Địch Tiên Tử nghe xong quét ra một chiêu rồi ôm Thạch Kiếm lui ra sau.
Thiên Độc Lão Nhân không cho nàng chạy, lão vận khinh công đuổi theo phía sau nàng.
Thổi Địch Tiên Tử vòng vào vách núi, nàng phải mang theo Thạch Kiếm nên đi rất chậm.
Thiên Độc Lão Nhân phóng người đến, nắm chặt lấy cổ áo của nàng.
Bỗng xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Ba ngọn Đoạt Hồn Kỳ phóng đến chặn lấy lối đi của Thiên Độc Lão Nhân.
Thiên Độc Lão Nhân vừa thấy liền biến sắc mặt, lão bỏ chạy không dám đuổi theo nữa.
Thổi Địch Tiên Tử không thấy Thiên Độc Lão Nhân đuổi theo nữa, bèn đặt Thạch Kiếm xuống, thấy chàng nhắm nghiền mắt lại vì đang bị chất độc dày vò.
Nàng khẽ gọi:
- Thạch Kiếm... Thạch Kiếm...
Gọi được hai tiếng thì chàng mới đau đớn ừm lên một tiếng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại.
Thổi Địch Tiên Tử chau mày lại, khẽ thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên trong không trung mây đen ùn ùn kéo đến, và cơn mưa như trút nước dội xuống.
Thổi Địch Tiên Tử vội vàng ôm lấy chàng chạy vào sơn lâm. Bỗng thấy không xa có một thạch động nàng liền vận khinh công phóng vào trong động.
Trong động đen sì, giơ tay cũng không thấy chi.
Nàng bèn bỏ Thạch Kiếm xuống cửa động tạm thời tránh mưa.
Nhưng chàng đã bị chất độc xâm nhập vào tim, đau đớn vô cùng. Thổi Địch Tiên Tử bèn điểm hết các huyệt mạch của chàng để tránh độc xâm vào xương tủy.
Phút chốc mưa đã tạnh, nàng nghĩ:
- Ra ngoài tìm một chút rau quả để ăn cho đỡ đói! Nghĩ xong nàng đặt chàng vào một chỗ an toàn rồi phóng mình ra khỏi thạch động.
Lúc này chàng bị Thổi Địch Tiên Tử điểm hết các huyệt mạch không cử động được, nhưng chàng vẫn thấy đói cồn cào trong bụng.
Chàng suy tư nghĩ ngợi đến Bát Bảo của Quỷ Cốc Bát Tuyệt, rồi Bạch Diện Lang Quân, Võ Lâm Bạo Quân, Thạch Na Na và hình ảnh của Tiểu Mãn, cả thiếu nữ xấu xí trong thạch động.
Chàng biết phải tìm được Thiên Phật Thủ mới có thể trị được độc.
Trong lúc chàng đang nghĩ ngợi thì một giọng trầm trầm vang lên:
- Ai đang ở cửa động thế? Chàng bỗng giật mình nhìn vào trong động, trong thạch động tối tăm ấy hình như có một người đang ngồi.
- Lẽ nào là ma quỷ? Tim chàng đập thình thịch, chàng quá sợ quên mất trả lời.
- Ai ở ngoài động thế? Nếu không trả lời, lão phu sẽ không khách sáo đấy! Âm thanh lạnh lẽo, trầm thấp, nghe mà rùng mình. Chàng lấy can đảm đáp:
- Tại hạ là Thạch Kiếm. Tôn giá là người hay ma quỷ?
- Khà! Khà!...
Tiếng cười quái dị của người trong động làm cho chàng ớn lạnh. Chàng lại hỏi:
- Tôn giá là người? Hay là quỷ?
- Là người hay quỷ ta cũng quên mất rồi.
Âm thanh vẫn trầm ngâm và lạnh lẽo.
Chàng nói:
- Bất luận là người hay quỷ, hãy ra đây đi!
- Không! Tiểu tử ngươi vào đây đi!
- Không! Tôn giá đi ra ngoài thạch động này quang minh chính đại hơn.
- Tiểu tử ngươi sợ à?
- Hừ! Trong lòng Thạch Kiếm từ trước đến giờ không biết sợ là gì! Hãy ra đây đi! Người trong động lại tiếp:
- Hừ! Nếu ta có thể đi ra ngoài, giang hồ tất sẽ dấy máu!
- Ngươi không đi ra được? Tại sao?
- Ngươi hãy vào đây xem tất sẽ hiểu thôi.
Chàng thở dài nói:
- Không vào được. Tại hạ bị người khác phong kín mấy chỗ huyệt mạch rồi.
- Điều này đơn giản, lão phu giải huyệt giúp ngươi, ngươi bị phong kín huyệt mạch nào? Chàng nói:
- Khí Hải Huyệt...
Chàng vừa dứt lời thì cảm thấy một luồng chỉ phong lướt tới, giải huyệt đạo cho chàng.
Chàng thất kinh thầm nghĩ: "Người trong thạch động này có thể cách không giải huyệt và lại rất nhanh chóng, quả là `Sơn ngoại hữu sơn. '" Chàng suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Mạng Môn Huyệt, Phân Thủy Huyệt, Huyết Hải Huyệt, Thái Bạch Huyệt...
Chàng vừa đọc xong, thì huyệt đạo trên người cũng vừa được giải, chàng phủi bụi trên mình đứng dậy.
- Tiểu tử hãy vào đây! Chàng đáp lời đi vào trong thạch động, đưa mắt nhìn bất giác kinh ngạc lui bước.
Chỉ thấy trong thạch động đang ngồi một vị quái nhân tóc dài. Chân tay cổ đều bị ai dùng dây xích tinh gang xích chặt lại, toàn thân gầy ốm như cây củi.
Điều làm chàng kinh ngạc là quái nhân này là một người mù. Bỗng chàng cảm thấy đau nhói trong tim vừa mở miệng là chàng đã ngất xỉu ngã xuống đất.
Quái nhân tóc dài nói:
- Thiên Độc Lão Nhân quả là ác độc, đồng thời dùng mười ba loại độc vào mình tiểu tử! Nói đến đây, quái nhân ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ái chà! Ta đã gần hai mươi năm không thấy mặt trời rồi... Hôm nay e rằng tiểu tử này sẽ cứu ta ra khỏi thạch động... giang hồ lại sắp có một trường sát kiếp rồi! Quái nhân thầm hạ quyết định lão sẽ trả thù kẻ đã làm cho lão sống những ngày tháng âm u trong thạch động này.
Quái nhân tóc dài cười khà khà. Bỗng lão giơ chưởng khô khan lên, vỗ vào mình Thạch Kiếm mấy cái.
Chàng la lên một tiếng rồi nhả ra một ngụm nước đen, sau đó từ từ tỉnh dậy.
Quái nhân tóc dài lấy ra ba viên hoàn đơn, đưa vào miệng Thạch Kiếm rồi dùng song chưởng điểm vào mấy nơi trên mình chàng rồi nói:
- Tiểu tử, xong rồi, dậy đi thôi! Chàng thật không dám tưởng tượng đó lại là việc có thật, chàng đứng dậy, dang tay chân cảm thấy thư thái, kinh ngạc hỏi:
- Lão tiền bối! Lẽ nào chính là Thiên Phật Thủ...
Quái nhân tóc dài rung rung mái tóc, nói một cách kích động:
- Cái tên đó lạ lắm... Gần hai mươi năm không có ai gọi ta như thế... Thiên Phật Thủ trên giang hồ cũng đã biệt vô tăm tích rồi.
Chàng mới hiểu ra, quái nhân này chính là Thiên Phật Thủ, hình như lão đang để oán hận trong lòng, bèn hỏi:
- Lão tiền bối sao bị người dùng dây xích tinh gang xích ở nơi này?
- Đâu chỉ xích ta ở nơi này, cả mắt cũng không còn nữa rồi! Hừ! Lão hừ một tiếng như muốn trút hết những tức giận trong lòng ra ngoài.
Chàng bước lên một bước, hỏi:
- Tàn nhẫn thật! Tại sao lại có mối thù này chứ?
- Làm gì có mối thù gì?... Tiểu tử ngươi có biết thánh hiền ngày xưa đã từng nói một câu: "Trượng phu vô tội, hoài bão kỳ tội" không?
- Lẽ nào tiền bối có báu vật bị người khác cướp đi?
- Có thể nói như thế, và cũng không nói như thế được.
- Như vậy thì sự việc thế nào? Quái nhân tóc dài không đáp một Chương lâu, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có bằng lòng giúp ta một việc không?
- Việc gì? Chỉ cần ta đủ sức.
- Hy vọng ngươi giúp ta thoát khỏi mấy sợi dây tinh gang này.
Chàng chau mày nói:
- Những sợi dây này đều là gang luyện ngàn năm, làm sao mà đứt được chứ?
- Điều này đơn giản thôi. Chỉ cần ngươi giúp lão tìm Lục Tình Kiếm hay là Thánh Nữ Kiếm đến thì có thể chặt đứt. Trong thiên hạ, chỉ có hai thanh kiếm này có thể chặt đứt mà thôi.
- Vì đền đáp ơn cứu mạng của tiền bối, tại hạ bằng lòng, nhưng tại sao tiền bối lại bị kẻ khác móc mất đôi mắt tàn khốc như thế, và còn bị khóa chặt ở nơi này chứ?
- Điều này kể ra cũng dài... Ngươi biết hai mươi năm trước có một vị mỹ nhân đẹp như tiên tên là Thạch Na Na không?
- Biết!
- Thạch Na Na vô cùng kiều diễm, nàng cười hay chau mày đều có thể làm say đắm lòng người, lão phu cũng hồ đồ nhất thời... hồ đồ! Lão thở dài một tiếng rối tiếp:
- Trên giang hồ có rất nhiều người ngã gục dưới chân nàng. Sau đó nàng truyền lên là muốn mở Sái Bảo Đại Hội dùng bảo vật để chọn đấng lang quân như ý. Lão phu nghe được tin này liền nảy ra một ý nghĩ xấu. Lão phu biết rõ trong Quỷ Cốc, đang ẩn tám vị kỳ nhân cái thế, vả lại mỗi người đều có một loại binh đao vô cùng quí báu.
- Tiền bối định đi lấy trộm?
- Đúng vậy! Bỗng chàng bước lên một bước quát:
- Thì ra tiền bối là người trộm bảo...
- Tiểu tử hãy nghe hết đã, sự việc không đơn giản như thế đâu.
Chàng hừ một tiếng giận dữ, quái nhân tóc dài nói tiếp:
- Lão phu sợ bị người khác phát hiện nên bịt mặt mà đi trộm báu vật. Nhưng không hẹn mà gặp, ngoài Quỷ Cốc ta đã gặp được tám kẻ bịt mặt. Thế là chúng tôi cùng nhau hạ thủ, và rất may mắn là đã thành công. Sau khi lấy được tám báu vật, chúng tôi đã đến thạch động này mà chia. Giờ mới phát hiện là có đến chín người, làm sao chia cũng không công bằng. Thế là tám người họ thầm quyết định móc mắt ta, dùng xích mà xích ta ở thạch động này, và mỗi người chia một báu vật bỏ đi.
Chàng hỏi:
- Tiền bối có biết tên của tám người kia không? Quái nhân tóc dài lắc đầu nói:
- Ai nấy đều cùng khăn đen che bịt mặt, sợ bị tiết lộ thân phận, e rằng Quỷ Cốc Bát Tuyệt biết được thì không phải đùa đâu... Nhưng cho đến nay, ta vẫn có thể nghe ra giọng nói của họ.
Chàng nghĩ đến lời của Thiên Độc Lão Nhân và Thiên Phật Thủ hơi giống nhau, bèn hỏi:
- Nghe nói Thạch Na Na biết Bạch Diện Lang Quân có Lục Tình Kiếm mới đề ra Sái Bảo Đại Hội mà!
- Điều này ta không rõ, nhưng lão phu sau khi nghe được mở Sái Bảo Đại Hội mới đi Quỷ Cốc...
← Hồi 05 | Hồi 07 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác