Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiết hán yêu hồ - Hồi 01

Thiết hán yêu hồ
Trọn bộ 24 hồi
Hồi 01: Bản trang cứu nạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-24)

Siêu sale Lazada

Trong tiền sảnh xa hoa của ngôi đại trương điếm Cổ Cổ hiên đang có tám người bàn chuyện buôn bán, không khí tỏ ra khá căng thẳng, dường như bên mua và bên bán còn chưa thỏa thuận được với nhau.

Cổ Cổ hiên là trung tâm buôn bán cổ vật và các loại bảo vật gia truyền.

Thời gian này thiên tai địch họa xảy ra liên miên làm cho cuộc sống của không chỉ người nghèo mà ngay cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu trước đây cũng trở nên bấp bênh thiếu thốn, buộc nhiều người phải bán đi những bảo vật gia truyền để phục vụ nhu cầu sinh hoạt thiết yếu như cái ăn cái mặc, nhưng cũng có những kẻ đốn mạt bán đi bảo vật truyền gia của tiên tổ để thỏa mãn những thị hiếu tầm thường như rượu chè cờ bạc hay tiêu tiền như nước trong các thanh lâu để mua lấy nụ cười của khách quần hồng...

Những người mang vật đi đều mong muốn bán được để giải quyết nhu cầu nên thường bị ép giá, vì thế đây là cơ hội lớn để chủ nhân các cửa hàng như Cổ Cổ hiên làm ăn cực kỳ phát đạt, thông thường một vốn bốn lời, tiền bạc chảy vào như nước...

Ngồi chính giữa ngôi chủ tọa là chủ nhân Cổ Cổ hiên Tưởng Định Công Tưởng tam gia. Lão này chừng năm mươi tuổi, béo trục béo tròn, mặt đầy vẻ tự mãn giống như việc kinh doanh phát đạt của Cổ Cổ hiên.

Năm vị khách nhân ngồi đối diện thì với tâm trạng khác hẳn, vẻ mặt áy náy bất an.

Ngồi chính giữa là một vị công tử trẻ tuổi, anh nhi tuấn tú, dường như là chủ nhân những hòm bảo vật để giữa bàn, uống xong chén trà lắc đầu nói:

- Tưởng tam gia trả thế chẳng phải là ép khách quá sao?

Tưởng Định Công cười hô hô đáp:

- Trác công tử quá lời! Xin các vị cứ đến bất cứ một cửa hàng nào khác xem có ai mua sáu mươi bảy viên ngọc đó quá một vạn lạng không? Bổn hiệu trả một vạn hai nghìn lạng bạc như thế là quá cao rồi...

Trác công tử nói:

- Đương nhiên là chúng tôi còn đi khảo giá. Nói thật đến kinh sư ít ra người ta còn mua tới giá vài vạn lạng, đó chỉ mới bằng phân nửa giá trị thực của nó thôi...

Tưởng Định Công cười nói:

- Lên kinh sư thì đúng là có giá hơn ở đây, nhưng có khi còn bỏ luôn cả tính mạng mình, đâu phải chuyện đùa? Trác công tử? Bây giờ trộm cướp như rươi, ai dám mang một số lượng bảo vật nhiều như thế tới kinh sư? Trác công tử! Để mua được số hàng lớn như vậy đúng là chúng tôi có thể kiếm được một món lời thật nhưng nhiều khi phải mạo hiểm cả sinh mạng của mình... Công tử chắc cũng biết chuyện thời gian gần đây bọn cướp không chỉ hoành hành chặn đường cướp vặt mà chúng còn công nhiên đào mồ quật mả để lấy bảo vật đồng táng của những quý nhân, ngay đến những vị vương tôn công tử cũng không từ. Vì thế bảo vật nhan nhản khắp nơi. Bổn tiệm không ép giá đâu! Mỗi ngày có hàng trăm người mang hàng đến đây rao bán. Trác công tử hãy nghĩ kỹ mà xem, tiểu lão nhi dám đảm bảo là ở đây không nơi nào trả tới một vạn lượng đâu, còn tới kinh sư...

Một lão nhân khác ngồi bên tả Tưởng Định Công tiếp lời:

- Chỉ sợ kinh sư loại bảo vật thế này cũng không thiếu đâu! Hơn nữa mang tới đó tại hạ tin đến chín phần là rơi vào tay bọn cướp. Tiểu lão nhi có lần thấy người ta mua một tấm ngọc bài lớn bằng bàn tay với giá chỉ một trăm hai mươi lạng bạc, kinh sư trả giá cũng còn chưa bằng Nam Kinh đâu... Lão nghĩ tệ hiệu trả giá đó là rất sòng phẳng...

Trác công tử cười nhạt nói:

- Ở đây ai mà chẳng biết bảo vật trong quý hiệu không ai đếm xuể? Hơn nữa chuyện ép giá thì ở đây cũng là một nơi lừng danh nhất Nam Kinh! Một vạn hai ngàn lạng thì khó có thể chấp nhận... Nhưng chúng tôi sẽ về thương lượng lại xem, ngày mai đúng ngọ Tưởng tam gia cứ cho người đến Kim Lăng khách điếm chúng tôi sẽ trả lời.

Tưởng Định Công gật đầu đáp:

- Thế cũng được, nhưng nếu các vị có nhu cầu mua lương thực hay vật dụng gì mà chưa có tiền bổn hiệu có thể giới thiệu...

Trác công tử đáp:

- Không cần đâu! Chúng tôi có thể mua được ở Trường Sa...

Tưởng Định Công nói:

- Nếu cần vận chuyển, tiểu lão nhi có thể giới thiệu một tiêu cục uy tín. Tới một trăm mấy lạng bạc, bảo tiêu thì an toàn hơn...

Trác công tử chợt hừ một tiếng nói:

- Như vậy là Tưởng tam gia tin chắc rằng ta nhất định phải bán chứ gì?

Chàng rời ghế đứng lên, nhìn sang mấy lão nhân ngồi hai bên nói:

- Thụ thúc thúc, Hoắc thúc thúc chúng ta đi!

Bốn lão nhân thu dọn đống hòm xiểng chứa châu báu, từ biệt chủ nhân rời khỏi khách điếm.

Ra phố, Trác công tử thờ dài nói:

- Ở đây có mười hiệu buôn bán đồ cổ thì chúng ta đã vào sáu nhà rồi mà vẫn chưa tìm được... Tưởng Định Công nói không sai, không ai trả nổi tới một vạn...

Lão nhân họ Hoắc nói:

- Bây giờ ý kiến hiền điệt thế nào?

Trác công tử đáp:

- Thì cũng phải bán thôi, chẳng lẽ đem trở về?

Lão nhân họ Hoắc nói:

- Nếu bán thì cứ gửi lại đây thì hơn. Mang nhiều tài sản như thế mà cứ đi lòng vòng, ngu thúc thấy không yên tâm...

Trác công tử cười khổ nói:

- Thì biết làm sao được? Ngày xưa khi thiên hạ đang thái bình thì cứ ngồi nhà nhắn một tiếng ắt có người đến mua tận nơi, còn bây giờ thì... Lão lột da sống kia nói không sai, dù hàng có đem đến tận nơi nhưng có lời gấp mười lần chúng mới chịu mua cho. Thật là một lũ ăn cướp. Mỗi viên bảo ngọc tiên tổ mua tận Hà Tây, kể cả công mài giũa đáng giá cả vạn lạng, tổng cộng số này phải tới năm sáu mươi vạn lạng chứ đâu ít? Các vị thúc thúc thấy mất đi một số tiền lớn như thế không tiếc lắm hay sao?

Lão họ Hoắc hỏi:

- Vậy hiền điệt dự định thế nào?

Trác công tử đáp:

- Thuê thuyền chở đến Hàng Châu.

- Chở tới Hàng Châu làm gì?

Lão họ Thụ hỏi:

- Hiền điệt! Chúng ta đã đi được mười hôm rồi...

Trác công tử nhún vai nói:

- Tiểu điệt biết nếu chúng ta về sớm chút nào thì cứu thêm được nhiều người thoát khỏi tình cảnh bi đát. Thế nhưng... nước xa không thể cứu được lửa gần...

Năm người vừa đi vừa nói chuyện, không ngờ có chuyện bất trắc phát sinh đối với những hán tử gánh những hòm châu báu đi ngay sau mình.

Đến một quãng phố đông thì gặp bảy tám người xuất hiện chia cắt hai người gánh hàng ra, một tên xuất thủ cực nhanh khống chế huyệt đạo hai tên hán tử, rồi nhanh tay quẩy lấy hai gánh hàng rẽ vào một phố vắng. Ngay sau đó có hai tên khác y phục và mặt mũi hoàn toàn giống như hai tên nô bộc bị điểm huyệt đuổi theo Trác công tử và bốn vị thúc thúc.

Năm người này hoàn toàn không nghi ngờ gì đến việc mấy thùng châu báu bị đánh tráo...

Trưa hôm sau, đúng giờ ngọ Tưởng Định Công cùng hai lão quản lý dẫn theo năm tên võ sĩ vạm vỡ chở theo một vạn hai nghìn lạng bạc tiến vào Kim Lăng khách điếm.

Cả bọn được dẫn ngay tới phòng của Trác công tử.

Tưởng Định Công cười hỏi:

- Trác công tử! Các vị đã thỏa thuận rồi chứ?

Trác công tử gật đầu:

- Thỏa thuận xong rồi! Chúng tôi đồng ý bán!

Tưởng Định Công cười nói:

- Vậy là tốt rồi! Tiền chúng tôi đã mang tới đủ một vạn hai nghìn lạng. Thế nhưng theo nguyên tắc thì phải kiểm tra lại hàng hóa.

Bốn hòm bảo vật lập tức được mang tới, mở ra...

- Hòm vừa mở thì cả Trác công tử và bốn vị thúc thúc đều đứng ngẩn ra. Nguyên trong các hòm chẳng có lấy một viên kim cương châu báu nào mà chỉ toàn đá vụn và giẻ rách!

Trác công tử kêu lên:

- Ui chao? Chuyện gì thế này?

Hoắc thúc thúc tiếp lời:

- Trời hại chúng ta rồi!

Nói xong ngã xuống ngất đi...

Bọn điếm gia vây quanh ngơ ngác hỏi:

- Chuyện gì xảy ra thế? Nghe nói có một vụ mua bán lớn tới cả vạn lạng, sao hàng lại toàn là đá thế này?

Trác công tử toàn thân mồ hôi ướt đẫm đứng ngây mặt nhìn bốn hòm châu báu nay bỗng biến thành đá, không biết trả lời sao.

Tưởng Định Công cười khổ nói với thuộc hạ:

- Chúng ta gặp phải tổ sư lừa đảo rồi!

Nói xong vung tay xuất lĩnh mọi người nhanh chóng chở theo mười hai nghìn lạng bạc bỏ đi.

Chúng vừa đi khỏi, Trác công tử vung tay đập đánh rầm xuống chiếc bàn bát tiên làm vỡ tan một góc như bị đao chém làm chiếc bàn đổ ập xuống, hòm xiểng rơi vỡ ầm ầm làm đá đổ tung tóe.

Thụ thúc thúc kêu lên:

- Hiền điệt! Hãy bình tĩnh lại đi!

Trác công tử đau khổ nói:

- Chỉ vì chúng ta ở lại Nam Kinh quá lâu, đáng ra hôm qua ở Cổ Cổ hiên chúng ta nên ra đi mới phải!

Thụ thúc thúc buông lời an ủi:

- Cái đó cũng không thể trách hiền điệt được, họ mặc cả rẻ như thế chúng ta phải thương lượng cũng đúng thôi!

Hoắc thúc thúc rên rỉ:

- Trời ơi! Bây giờ quay về, chúng ta biết ăn nói thế nào với mọi người đây? Bao nhiêu người bị nạn...

Một trung niên nhân nói:

- Chúng ta phải đi báo quan thôi!

Trác công tử lắc đầu:

- Báo quan cũng chẳng giúp gì được đâu!

Hoắc thúc thúc hỏi:

- Hiền điệt dự định làm gì?

Trác công tử đáp:

- Bây giờ mọi người hãy ở lại đây làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng đừng ai ra ngoài khách điếm. Tiểu điệt ra ngoài độ một canh giờ sẽ trở lại.

Hoắc thúc thúc hỏi:

- Hiền điệt đi đâu?

Trác công tử đáp:

- Tiểu điệt đến chỗ Long Thái Cực lão tiền bối xem lão nhân gia có giúp được gì không...

Nói xong bỏ đi ngay, hỏi đường tới trước một phủ viện lớn.

Cánh cổng lớn hé mở, một tên đại hán đứng sau cổng đưa mắt chăm chú dò xét vị công tử anh nhi tuấn tú, chừng như là một vị quý tử từ nơi khác đến.

Trác công tử hỏi:

- Xin hỏi, đây có phải là Long phủ không?

Tên đại hán canh cổng gật đầu đáp:

- Không sai! Các hạ là...

- Tại hạ là Trác Thiên Uy, xin cầu kiến Long ngũ gia.

Tên đại hán hỏi:

- Long ngũ gia có ước trước với công tử chứ?

Trác Thiên Uy lắc đầu:

- Không! Tại hạ mới từ xa đến.

Tên đại hán nói:

- Nếu vậy xin trình danh thiếp...

Trác Thiên Uy nói:

- Tại hạ đi vội nên không mang theo danh thiếp...

Tên đại hán ngập ngừng nói:

- Việc này...

Trác Thiên Uy mặt sa sầm nói:

- Long Thái Cực nổi danh trong giang hồ là nhất đại anh hào, nhưng nay xem phủ viện cổng kín cao tường như thế thì cũng chỉ là danh hão mà thôi. Tại hạ đến nhầm chỗ rồi.

Tên đại hán chắp tay cười nói:

- Xin lỗi! Các hạ có vẻ ngoài là một vị công tử phú gia nên tại hạ không khỏi băn khoăn. Nếu có việc cần gặp ngũ gia thì xin mời vào đây dùng trà chờ chốc lát, tại hạ đi báo với ngũ gia nghênh tiếp... Mời công tử vào đi!

Nói xong dẫn vào phòng bên cạnh pha trà mời, rồi đi vào nội phủ.

- Trác Thiên Uy uống xong chén trà thì một lão nhân chừng năm mươi tuổi, mặt vuông tai lớn, đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt chánh khí, uy vũ phi phàm bước ra, đó là nhân vật hiệp danh mãn thiên hạ Kinh Hồng Nhất Kiếm Long Thái Cực.

Lão chắp tay nói:

- Lão hủ là Long Thái Cực, không biết Trác công tử đại giá quang lâm tệ cư nên không ra nghênh đón, xin thứ lỗi cho.

Trác Thiên Uy vội đứng lên hành lễ đáp:

- Vãn bối là Trác Thiên Uy, xin lão tiền bối bỏ quá cho đã mạo muội đến đây...

Long Thái Cực cười đáp:

- Trác công tử khéo nói! Xin mời vào khách sảnh dùng trà!

Nói xong dẫn khách vào đại sảnh nhập tọa xong thì trà được mang tới.

Long Thái Cực bưng trà mời khách xong hỏi:

- Chẳng hay Trác công tử từ đâu tới? Tìm lão hủ là có quý sự gì?

Trác Thiên Uy đáp:

- Vãn bối tổ cư là ở Hán Dương thuộc Hồ Quảng.

Rồi lấy ra một chiếc ví nhỏ trao cho chủ nhân nói:

- Xin tiền bối xem vật ở trong ví này...

Long Thái Cực mở ra xem, thấy trong ví là một chiếc tua kiếm mặt bỗng biến sắc.

Tua kiếm làm bằng lụa vàng không có gì đặc biệt, chỉ là ở chóp của tua có hình một con sư tử với đôi mắt bằng ngọc sáng quắc.

Long Thái Cực vừa nhìn lướt qua đã buột miệng thốt lên:

- Tua kiếm của Hỏa Sư Trác Vô Cực!

Trác Thiên Uy nói:

- Vị đó là gia tổ phụ. Lão nhân gia thường nhắc đến Long ngũ gia, dặn vãn bối rằng đó là một vị anh phong hào khách lừng danh thiên hạ, nếu gặp khó khăn gì thí cứ đến nhờ giúp đỡ. Lần này vãn bối tới đây có gặp một chuyện rắc rối nên đến cầu...

Long Thái Cực nói:

- Lão đệ có chuyện gì cứ nói nghe xem. Huynh đệ ở đây nói gì cũng có chút hư danh, ít nhiều có thể giúp được...

Trác Thiên Uy nói:

- Vãn bối tổ cư ở phía tây Hán Dương hồ, phía bắc Nghiêm Xuân kiều, tài sản có lương điền một trăm mẫu và một tòa trang viện. Dám nhờ tiền bối tìm mối bán giúp trong một thời hạn ngắn...

Long Thái Cực kêu lên:

- Thế nào? Lão đệ định bán cả tổ nghiệp đi ư?

Trác Thiên Uy gật đầu:

- Vâng!

Long Thái Cực lắc đầu nói:

- Như thế không được đâu. Nếu lão đệ cần tiền thì xin cứ nói, số một vài nghìn lạng thì huynh đệ có thể giúp tạm thời...

Trác Thiên Uy nói:

- Vãn bối cần không phải chỉ một vài nghìn mà tới một vạn hai nghìn lạng bạc!

Long Thái Cực trố mắt nói:

- Một vạn hai nghìn? Một người trong giang hồ như huynh đệ thì lấy đâu ra số tiền nhiều như thế?

Trác Thiên Uy nói:

- Suốt cả vùng Tây bắc Trường Giang ra tới Tứ Xuyên, Hà Bắc suốt hai năm qua thiên tai hoành hành kinh khủng làm bá tính lâm vào cảnh đói khổ, nhưng Sở Vương Phủ ra lệnh cho tam vệ quân nghiêm cấm nhân dân vượt sông tới Vũ Xương sợ gây bạo loạn nên bá tính thêm khốn đốn. Đã có nhiều người chết đói...

Long Thái Cực nói:

- Lão đệ! Việc này ta biết...

Trác Thiên Uy nói tiếp:

- Vì để mua một vài vạn hộc lương cứu đói trước mắt, hiện thời ắt cần một số tiền không nhỏ, vì thế vãn bối cần bám sớm...

Long Thái Cực hỏi:

- Lão đệ có thể chờ một thời gian không?

Trác Thiên Uy đáp:

- Cứu nạn như cứu hỏa, nào mua lương thực, nào thuốc men, sớm ngày nào thì hay ngày đó.

Long Thái Cực gật đầu nói:

- Nếu vậy lão đệ cho ta ba ngày, tất sẽ có tin tức. Huynh đệ sẽ dốc toàn lực tìm người mua. Nhưng hỏi thêm một câu là lão đệ có phải cường hào không?

Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi:

- Phải hay không thì có quan hệ gì?

Long Thái Cực đáp:

- Nếu đất nào do cường hào làm chủ thì khi thuê nhân công sẽ rất khó...

Trác Thiên Uy cười đáp:

- May mà vãn bối không phải.

Long Thái Cực gật đầu:

- Nếu vậy thì tốt!

Lão chợt à một tiếng hỏi:

- Lão đệ tới Nam Kinh đã lâu chưa? Hành lý đâu?

Trác Thiên Uy đáp:

- Vãn bối tới đã mười hôm, trú ở Kim Lăng khách điếm. Nếu không lầm vào hiểm cảnh vãn bối đã không muối mặt đến đây...

Long Thái Cực nói:

- Lão đệ làm thế sai rồi! Gia tổ phụ và lệnh tổ ngày xưa được liệt danh trong cửu đại cao thủ của Trung Nguyên. Tuy hai người tranh chấp nhau kịch liệt nhưng là hai vị giao tình thân thiết nhất, có vấn đề gì sao lão đệ không bàn với ta một tiếng?

Rồi gọi một tên gia nhân vào bảo:

- Long Dũng! Ngươi mau đến Kim Lăng khách điếm lấy hành lý của Trác lão đệ tới đây rồi sai người sửa soạn phòng khách.

Trác Thiên Uy vội nói:

- Lão tiền bối không nên...

Long Thái Cực ngắt lời:

- Lão đệ còn gọi ta là tiền bối ư?

Trác công tử cải lời:

- Long đại ca! Tiểu đệ còn có mấy vị đồng hành. Họ là người nông phu quê mùa, chỉ e ở đây không tiện. Thôi cứ thế... Ba ngày sau tiểu đệ xin trở lại chờ tin tức.

Long Thái Cực nói:

- Thôi thì chiều ý ngươi vậy. Để tranh thủ thời gian, lão huynh phải nhờ thêm một vài bằng hữu giúp đỡ...

Trác Thiên Uy cảm kích nói:

- Đa tạ Long đại ca! Tiểu đệ xin cáo từ!

*****

Nửa tháng sau, vào hạ tuần tháng bảy.

Lúc đó nhờ sự giúp đỡ của Long Thái Cực việc mua bán điền trang đã hoàn tất khá nhanh chóng.

Trác phủ thay chủ mới, một nhà Trác gia với lão quả phụ, bốn vị công tử và tiểu thư gồm hai nam hai nữ cùng hai vị tỳ nữ một lớn một nhỏ lên thuyền rời bến Hán Dương trong tiếng khóc thương của hàng trăm nông phu vừa được cứu trợ qua cơn đại thiên tai...

Từ đó ở Hán Dương không nghe ai nói đến vị Trác công tử Trác Thiên Uy đầy nghĩa cử hào hiệp đâu nữa...

*****

Lại một nửa năm qua.

Trời lại sang xuân khoác lên mặt đất một màu xanh mới đầy sức sống.

Những nạn nhân trước đây rời bỏ thôn hương nay được trợ giúp đã lục tục trở về bổn quán.

Chẳng ai không khóc thương khi biết Trác công tử đã phải bán điền trang, đưa cô mẫu và đệ muội đi lang bạt giang hồ để lấy tiền cứu trợ cho mình.

Ít ra họ đã có bát cơm no ra sức làm lụng trên quê cha đất tổ để đổi bát cơm ăn. Khi chết thì được vùi trên mảnh đất ông cha nhiều đời mồ hôi xây dựng, còn vị công tử hào hiệp xả thân vì mọi người thì phiêu bạt nơi nào?

*****

Cổ nhân có câu trên trời có thiên đường, trần gian có Tô Hàng.

Tô Châu, Hàng Châu xứng là thế ngoại đào nguyên ở nơi dương thế, có núi có hồ bao ba nghìn mẫu, vô số nơi danh lam thắng cảnh, là nơi du lịch chẳng đâu bằng.

Bất chấp nhiều năm thiên tai đổ xuống khắp nơi làm dân tình điêu đứng, bất chấp giặc Mông từ phía Bắc tràn xuống gây nên cảnh binh hỏa liên miên, bất chấp người Hồi luôn luôn xâm lấn vùng Hà Tây, người Kim tràn qua trường thành gây họa, khắp nơi đều nổi can qua, ngày đêm khói lửa ngất trời, khắp đại lục thiên tai hòa cùng địch họa mặc sức hoành hành. Ở Tô Hàng ngày đêm vẫn dập dìu giai nhân tài tử, tao nhân mặc khách đổ về đây chẳng bao giờ ngớt...

Đến Tô Châu, Trác Thiên Uy trọ lại một ngôi khách điếm mấy hôm, đến khắp mười mấy cửa hiệu kim hoàn đồ cổ lớn nhỏ nhưng không tìm được bất cứ một viên châu báu nào của mình bị cướp trước đây như lời đồn đại thì tỏ ra thất vọng.

Hôm ấy chàng đáp thuyền đến Thiên Bình sơn du ngoạn.

- Thiên Bình sơn bao gồm một khu quần sơn với những danh thắng như Trác Bút phong, Phi Lai phong... từng lưu danh thiên cổ, có ngôi chùa nổi tiếng Triều Thiên tự, khu nghĩa trang của Phạm gia mà sau này Hoàng đế Càn Long liệt danh vào Ngô Sơn Thập Lục Cảnh.

Đương nhiên nói đến Tô Châu chẳng ai không nhắc đến Hàn San tự vì bài thơ của Trương Kế hầu như đã đồng nhất Cô Tô với ngôi chùa này...

Vì đi thuyền nên chậm, Trác Thiên Uy tới đỉnh Thiên Bình sơn thì trời đã về chiều, tao nhân mặc khách đã vắng chỉ còn thấy hai vị thư sinh còn trẻ, từ xa chàng thấy họ tay cầm chiết phiến lảng vảng trên ngôi đình hình bát giác gọi là Vọng Hồ đài.

Tháng hai là mùa hoa lá xum xuê. Xung quanh Vọng Hồ đài nở đầy hoa dại tỏa hương thơm ngát.

Trác Thiên Uy cứ nhằm hướng Vọng Hồ đài đi thẳng tới.

Cách đài chừng trăm bước, Trác Thiên Uy bỗng dừng lại khi thấy bất chợt có bốn tên hắc y hán tử lưng đeo đao kiếm xuất hiện vây quanh đài, rúng động nghĩ thầm:

- Hiển nhiên bốn tên đó là người trong võ lâm, chúng đến mai phục xung quanh Vọng Hồ đài làm gì? Chẳng lẽ chúng có ân oán gì với hai tiểu thư sinh kia?

Hai tiểu thư sinh chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng cao gầy, mặt mũi rất anh nhi tuấn tú, mỗi người đều có phong độ uy nghi rất đáng khâm phục.

Trác Thiên Uy cảm thấy có gì đó không được bình thường nhưng chẳng có lý do gì dừng lại nên cứ tiếp tục đi thẳng tới.

Hai vị thư sinh thấy bốn tên hắc y hán tử xuất hiện thì vẫn bình thản như không, tay vẫn phe phẩy chiết phiến ngắm nhìn cảnh vật.

Bấy giờ đang thời loạn, nhiều vị thư sinh còn luyện cả cưỡi ngựa bắn cung hay đao thuật kiếm thuật nên chẳng có lý do gì để sợ đao kiếm...

Một tên hắc y hán tử sấn sổ tiến lên đài quát:

- Hai người từng đả thương công tử của Ngô Trung Nhất Long Tôn Chính Tôn đại gia ở Hàn Sơn Phi Lỗ Hiệp, không sai chứ? Đừng hòng phủ nhận! Tối qua các ngươi thuê thuyền, chúng ta biết chắc hôm nay sẽ tới đây nên đến chờ sẵn lâu rồi!

Một trong hai thư sinh bận lam bào tay vẫn phe phẩy chiết phiến, lạnh lùng đáp:

- Chúng tôi có phủ nhận gì đâu?

Trên chiết phiến có bức tranh thủy mặc rất đẹp, có thể là bút pháp từ danh họa Đường Bá Hổ. Nếu thế thì cây chiết phiến phải đáng giá cả trăm lạng bạc.

Tên hán tử hừ một tiếng nói:

- Không phủ nhận thì tốt! Hai vị quý tính đại danh là gì?

Lam bào thư sinh thản nhiên đáp:

- Bổn công tử là Nam Cung Phụng Minh. Còn vị này là bằng hữu đồng liêu, tên là Bùi Tuyên Văn. Các ngươi nghe rõ rồi chứ? Còn các vị chắc không phải là hạng vô danh tiểu tốt?

Tên hắc y hán tử đáp:

- Tại hạ là Hoắc Kim Hổ, môn hạ đệ tử của Tôn Chính đại gia.

Nam Cung Phụng Minh cười nhạt nói:

- Không sai! Tôn Chính có trác hiệu Ngô Trung Nhất Long. Tôn gia được liệt danh trong Võ lâm Thập đại thế gia, môn hạ đệ tử có rất nhiều cao thủ. Chắc bốn vị cũng có chút bản lĩnh, nếu không thì có thách cũng không dám tới đây đòi công đạo. Thế nhưng thử hỏi bản lĩnh bốn vị có cao hơn Ngô Trung Nhất Long, chủ nhân của các ngươi không?

Hoắc Kim Hổ hừ một tiếng nói:

- Nếu lão thái gia nhận thấy chúng ta vô dụng thì chẳng phái tới đây làm gì? Tiểu tử! Các ngươi thật có mắt không tròng, dám đả thương thiếu gia của Tôn gia!

Nam Cung Phụng Minh cười nói:

- Bổn công tử tới quý địa là để du ngoạn, không muốn gây chuyện thị phi làm mất đi nhã hứng! Nhưng nếu người không phạm đến ta thì ta không phạm đến người. Công tử của các ngươi cậy thế làm càn, bức hiếp lương nữ giữa ban ngày ban mặt làm sao chúng ta không trừng trị?

Hoắc Kim Hổ quát lên:

- Câm miệng! Thứ đó mà các ngươi cho là lương nữ cái gì...

Nam Cung Phụng Minh trầm giọng nói:

- Đừng gào lên như thế! Khản cổ vô ích thôi! Thiếu gia của các ngươi nếm khổ đầu còn chưa đủ hay sao mà còn sai các người tới đây hưng sư vấn tội? Hừ! Ta khuyên các ngươi hãy cút cho xa để khỏi làm mất nhã hứng của huynh đệ chúng ta!

Hoắc Kim Hổ tức giận quát:

- Súc sinh đáng chết! Muốn sống thì theo chúng ta vào thành. Lão thái gia thương tình may ra còn phạt nhẹ. Nếu không...

Nam Cung Phụng Minh ngắt lời:

- Nếu không thì sao?

Hoắc Kim Hổ rít lên:

- Nếu không các ngươi sẽ bị dần nhừ xương!

Nam Cung Phụng Minh cười hỏi:

- Thật ư? Vậy các ngươi cứ thử xem!

Lại thêm một tên hắc y hán tử xông lên đài quát:

- Không thử gì cả! Đánh bỏ mẹ chúng đi!

Hai tên còn lại cũng nhảy ào lên đài, cả hai tên đều khôi ngô to lớn như bò mộng, bộ dạng hung hăng vây quanh hai thiếu niên thư sinh gầy bé nhìn rất nghịch mắt.

Nam Cung Phụng Minh hô lớn:

- Đánh gãy chân chúng đi!

Bùi Tuyên Văn hưởng ứng ngay, giương chiết phiến điểm tới ngực Hoắc Kim Hổ.

Tên này vô cùng tức giận, rút nhanh kiếm ra phang thẳng xuống cánh tay Bùi Tuyên Văn.

Thế kiếm cực kỳ ác liệt, nếu Bùi Tuyên Văn không thu chiết phiến ắt bị chém đứt cả cánh tay.

Thế nhưng Hoắc Kim Hổ vừa phát chiêu nửa chừng thì thấy đối phương đã biến chiêu rất nhanh, kinh hãi nghĩ thầm:

- Nguy rồi!

Nhưng thế đang lao tới rất mạnh, không sao thu về kịp.

Chỉ nghe choang một tiếng, Bùi Tuyên Văn không biết dùng chiêu gì đã gõ trúng Uyển Mạch phải Hoắc Kim Hổ làm tay hắn tê đi, thanh kiếm thoát thủ bay vút vào khoảng không...

Bùi Tuyên Văn tiếp tục lao sang phóng thêm một cước.

Rắc!

Cước lực rất mạnh đá gãy ngang ống quyển Hoắc Kim Hổ làm hắn ngã nhào xuống!

Ba tên hán tử cậy thế đông người, lại mang theo binh khí mạnh liền rút đao kiếm xông vào, miệng la tay chém vô cùng hung mãnh...

Chỉ thấy hai vị thư sinh thấp thoáng giữa luồng đao ảnh, chiết phiến tung hoành, sau một lúc lại thêm một tên hán tử rú lên, cánh tay phải bị chém đứt phăng rơi phịch xuống, đau đớn gào lên như gà bị cắt tiết...

Hai tên còn lại không ngờ đối phương chỉ có hai tên thư sinh yếu nhược mà võ công cao cường như thế, liệu không địch nổi vội lùi xuống khỏi Vọng Hồ đài.

Đột nhiên từ trong rừng phía bên tả phát ra một tràng tiếng hú nghe như quỷ khốc thần sầu, chẳng khác gì tiếng dã thú tranh mồi giữa rừng sâu hoang rợn!

Nam Cung Phụng Minh thấp giọng nói:

- Tuyên Văn huynh! Rút nhanh thôi! Cường địch sắp đến!

Nói xong giắt chiết phiến vào sau cổ áo, rút ra một ngọn trủy đao.

Bùi Tuyên Văn làm theo, trầm giọng hỏi:

- Phụng Minh huynh! Ai có võ công cao thâm mạt trắc như thế?

Nam Cung Phụng Minh lắc đầu:

- Không biết là ai... Dường như là nhân vật truyền ngôn trong giang hồ Lệ Phách Phong Ảnh Trương Nhiệm...

Bùi Tuyên Văn rúng động nói:

- Nếu là Lệ Phách Phong Ảnh Trương Nhiệm thì quả là đáng sợ...

Nam Cung Phụng Minh trấn an:

- Hy vọng không phải là hắn...

Bùi Tuyên Văn quét mắt nhìn, thấy Trác Thiên Uy đứng dưới Vọng Hồ đài cách chừng bảy tám trượng, liền chỉ tay hỏi:

- Chẳng lẽ là vị này?

Trác Thiên Uy nhíu mày nhưng không nói gì.

Nam Cung Phụng Minh đáp:

- Không giống, vì tiếng hú vừa rồi phát ra trong rừng bên trái.

Bùi Tuyên Văn nói:

- Người ta nói Lệ Phách Phong Ảnh có khả năng làm chuyển hướng âm thanh làm cho đối phương không sao nhận ra được phương hướng... ngoài ra còn dùng tiếng hú để khắc chế địch nhân, bản lĩnh được coi là đệ nhất Trung Nguyên.

Nam Cung Phụng Minh vẫn lắc đầu:

- Thế nhưng Lệ Phách Phong Ảnh Trương Nhiệm không thể trẻ như thế được... Hơn nữa vị này lúc ban ngày đi thuyền sau chúng ta một quãng...

Trác Thiên Uy tiến đến gần Vọng Hồ đài. Tiếng hú không còn phát ra nữa.

Bùi Tuyên Văn và Nam Cung Phụng Minh vận công bố mãn toàn thân đề phòng, thế nhưng nguy cơ không xuất hiện từ Trác Thiên Uy mà phía sau đài có hai người tướng mạo cực kỳ đáng sợ, lưng đeo kiếm lướt tới rất nhanh.

Chỉ chớp mắt, hai người đã tới bậc cấp Vọng Hồ đài.

Trác Thiên Uy không lên đài mà vòng sang bên hai người này, đôi mày vẫn nhíu chặt như trước.

Hoắc Kim Hổ và tên hắc y hán tử bị cụt mất một tay đã nén đau bò xuống đài chạy đi cùng hai tên đồng bọn, để lại trên đài một cánh tay, một thanh đao và một thanh kiếm.

Hai người vừa xuất hiện là hai lão nhân chừng hơn năm mươi tuổi, trong đó một người ăn mặc theo lối đạo sĩ và một lão áo xám, cả hai đều có bộ mặt hung ác, đồng thời toát ra nét gì đầy chết chóc, đặc biệt là đôi mắt xanh lè thỉnh thoảng ánh lên như mắt rắn độc...

Nam Cung Phụng Minh trầm giọng hỏi:

- Hai vị là người của Ngô Trung Nhất Long?

Lão nhân đáp:

- Lão phu có giao tình với Ngô Trung Nhất Long.

Nam Cung Phụng Minh nói:

- Nguyên là thế... Ngô Trung Nhất Long được liệt danh trong Võ lâm Thập đại thế gia, thế mà tự lão ta không xuất diện lại đi nhờ người khác... Dám hỏi quý tính hai vị?

Lão nhân áo xám đáp:

- Lão phu họ Trương, còn vị này họ Mạc, trác hiệu Nộ Quỷ, bằng hữu của lão phu.

Nam Cung Phụng Minh nhìn lão họ Phong hỏi:

- Tôn giá có danh hiệu là Lệ Phách Phong Ảnh?

- Không sai!

Nam Cung Phụng Minh không khỏi rúng động, nhưng cố giữ vẻ thản nhiên nói:

- Lạ thật! Ngô Trung Nhất Long trong võ lâm uy danh không phải là nhỏ, vậy mà chẳng nghĩ gì đến thanh danh, việc nhà không tự làm lại đi nhờ mấy kẻ ma đầu xuất trường làm giúp, thật chẳng ra sao?

Lệ Phách Phong Ảnh nói:

- Lão phu đến làm khách ở Tôn gia, gặp chuyện rắc rối chẳng lẽ khoanh tay không quản? Tiểu bối! Bây giờ hãy theo chúng ta vào thành tới Tôn phủ một chuyến...

Nam Cung Phụng Minh cười nói:

- Tiền bối, đề nghị đó không được đâu!

Lệ Phách Phong Ảnh chợt gầm lên:

- Các ngươi có chịu đi không thì nói mau!

Nam Cung Phụng Minh lạnh lùng đáp:

- Tiền bối! Chúng tôi không phải trẻ lên ba đâu mà sợ lời hù dọa của ngươi! Bổn công tử...

Lệ Phách Phong Ảnh lại gầm lên:

- Tiểu bối to gan!

Vừa quát vừa chồm lên đài, dáng hùng hổ tưởng chừng muốn nuốt sống hai thiếu niên thư sinh.

Lão đạo vội nhảy lên theo, ngăn lại:

- Trương lão ca! Khoan đã!

Lệ Phách Phong Ảnh đang vung chưởng đánh ra vội thu về hỏi:

- Gia Hưng huynh, còn có gì nữa?

Mạc Gia Hưng chỉ Trác Thiên Uy nói:

- Còn tên này...

Lệ Phách Phong Ảnh nói:

- Rồi cũng phải thịt hắn đi, không được lưu lại một nhân chứng nào sống sót cả!

Nói xong vung chưởng nhằm Nam Cung Phụng Minh tấn công.

Nam Cung Phụng Minh biết mình không phải là địch thủ của tên đại ma đầu Lệ Phách Phong Ảnh nên không tiếp chưởng mà lách mình tránh đi. Sau đó nhìn sang Bùi Tuyên Văn nói:

- Tuyên Văn huynh! Tạm thời nhường cho hai tên ma đầu một lần, sau này gặp lại chúng sẽ tính cả vốn lẫn lời...

Nói xong cùng Bùi Tuyên Văn lao xuống đài chạy đi.

Lệ Phách Phong Ảnh thấy thân pháp của hai người rất nhanh, biết khó mà đuổi kịp bèn quét mắt nhìn Trác Thiên Uy.

Trác Thiên Uy vẫn đứng ngay dưới đài nhìn lên, lòng rất khâm phục trước thân pháp siêu tuyệt của Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn.

Đối với hai tên ma đầu này mà làm như vậy không phải là người thông minh, bởi chúng đã nói trước là không để lại nhân chứng sống sót rời khỏi hiện trường. Trác Thiên Uy có bản lĩnh bao nhiêu mà dám đùa với tính mạng?

Chính lúc ấy từ mé rừng vang lên tiếng của một nữ nhân:

- Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc lão ca làm gì ở đây thế?

Lời vừa dứt, một trung niên phụ nhân cùng với hai tỳ nữ tiến tới Vọng Hồ đài.

Lệ Phách Phong Ảnh lướt mắt nhìn qua nói:

- Nghê phu nhân! Hãy chặn giúp chúng ta hai tiểu tử kia!

Trung niên phụ nhân cười nói:

- Mấy khi được Lệ Phách Phong Ảnh nhờ đâu! Được! Lần này ta chiều ý giúp hai vị một tay.

Nói xong lướt tới chặn đường Nam Cung Phụng Minh cười nói:

- Tiểu bối! Đường này không thông rồi!

Đồng thời xuất hai chỉ điểm ra.

- Nam Cung Phụng Minh đành xuất chiêu đối địch.

Hai tên ma đầu Lệ Phách Phong Ảnh Trương Nhiệm và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng vội vàng lao xuống đài phối hợp với Nghê phu nhân tấn công Bùi Tuyên Văn và Nam Cung Phụng Minh.

Nam Cung Phụng Minh đang chạy thì bị Nghê phu nhân xuất chỉ chặn lại, tức giận vung trủy đao đâm ra.

Chỉ nghe xoạt một tiếng, ống tay áo Nghê phu nhân bị rách một đường dài.

Nghê phu nhân tức giận nghiến răng nói:

- Tiểu bối này muốn chết!

Nói xong xuất thủ công sang như vũ bão.

Nam Cung Phụng Minh dù bị tấn công mãnh liệt bao nhiêu, nhờ thân pháp ảo diệu đều tránh được, nhưng chỉ một lát sau có thêm Lệ Phách Phong Ảnh gia nhập vào trường đấu thì nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Bùi Tuyên Văn thấy bằng hữu lâm nguy vội lao sang giải cứu, nhưng bị Mạc Gia Hưng lao theo nhằm hậu tâm điểm tới một chỉ.

Chính lúc đó Nam Cung Phụng Minh cũng bị trúng chưởng của Nghê phu nhân ngã xuống.

Lệ Phách Phong Ảnh chỉ lên đài nói:

- Còn một tên nữa, hãy giết đi để trừ hậu họa!

Mạc Gia Hưng tiếp lời:

- Hạ thủ nào! Tốc chiến tốc thắng!

Hai tên cùng lao lên Vọng Hồ đài.

Trác Thiên Uy vẫn khoanh tay đứng nhìn trận đấu, không ngờ mình vô ý bị cuốn nhập vào vòng thị phi.

Tuy chàng rất lấy làm bất mãn khi thấy hai vị cao nhân võ lâm như Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng mà hành động hèn hạ như thế nhưng vẫn không can thiệp vào. Lại càng không ngờ hai người này lại hạ độc thủ giết mình.

Lệ Phách Phong Ảnh lao lên đài, xong không nói không rằng vung trảo lao xuống chộp vào mặt Trác Thiên Uy.

Chàng lách mình tránh đi hỏi:

- Tiền bối làm gì thế?

Lệ Phách Phong Ảnh xuất một chiêu không trúng, lạnh lùng hừ một tiếng tiếp tục phất tay trái với thế ngàn cân tiếp tục đánh ra...

*****

Không biết Trác Thiên Uy dùng công phù gì, Lệ Phách Phong Ảnh vung tả chưởng đánh sang thì thấy chàng xuất thủ cực kỳ thần tốc, chộp ngay được Uyển Mạch hắn đẩy mạnh một cái...

Bịch!

Lệ Phách Phong Ảnh Trương Nhiệm bị đẩy đi xa ba trượng ngã sấp mặt xuống ngay giữa Vọng Hồ đài.

Mạc Gia Hưng định không xuất thủ nhưng bây giờ thấy Lệ Phách Phong Ảnh bị đánh ngã nên đành phải tham chiến, nhưng cũng chỉ trong vòng một chiêu cũng bị đánh ngã nằm bên cạnh Lệ Phách Phong Ảnh, miệng la oai oái như gà bị cắt tiết.

Chủ tỳ Nghê phu nhân ba người còn đứng dưới đài thấy vậy đều rúng động!

Trác Thiên Uy bước lên Vọng Hồ đài nhìn hai lão ma lăn lộn dưới đất, trầm giọng nói:

- Tại hạ xin lỗi... Đây không phải là vì tại hạ ác ý mà do hai vị vừa động thủ đã muốn giết người. Tại hạ không giết các ngươi đã là nhân từ rồi đấy.

Nghê phu nhân và hai tên tỳ nữa bước tới chân đài thì dừng lại, cả ba cặp mắt chăm chăm nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của Trác Thiên Uy.

Nghê phu nhân thán phục nói:

- Trong võ lâm chưa nghe nói người nào võ công cao cường tới mức chỉ một kích đánh ngã Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng! Các hạ là ai?

Trác Thiên Uy cười đáp:

- Bình thủy tương phùng, cần gì phải tra căn hỏi gốc? Hai lão nhân này chẳng cần biết trắng đen thế nào cứ muốn giết người, vô duyên vô cớ ha độc thủ đối với tại hạ, buộc tại hạ phải xuất thủ tự vệ, há lẽ khoanh tay chịu chết? Nếu hai vị này là bằng hữu của phu nhân thì tốt nhất là cứ đưa họ đến tìm lang trung mà chữa trị.

Nghê phu nhân cười hỏi:

- Với thân thủ như thế, người không giống như hạng vô danh tiểu tốt. Đại trượng phu dám làm dám chịu, làm sao lại không dám lưu lại tính danh?

Trác Thiên Uy cười nói:

- Không phải không dám mà chỉ là tại hạ không thích, thế thôi. Tại ha đến đây du ngoạn, tốt nhất là các ngươi mang nhau đi hết đi!

Nghê phu nhân hừ một tiếng nói:

- Phóng mắt ra giang hồ, không người nào dám vô lễ với bổn phu nhân như ngươi!

Trác Thiên Uy cười nhạt hỏi:

- Vậy bà là thứ gì nào? Vương mẫu nương nương chăng? Căn cứ vào hành động của ngươi vừa rồi lấy đông hiếp ít, ỷ lớn hiếp nhỏ hạ thủ với hai thiếu niên thư sinh kia thì có gì đáng để người ta kính trọng chứ? như thế không đủ là hèn hạ hay sao?

Nghê phu nhân tức giận quát:

- Ngươi muốn chết!

Vừa quát vừa lao lên đài, xuất chỉ điểm ra.

Trác Thiên Uy vẫn đứng nguyên không thèm tránh, cười nhạt nói:

- Cửu Âm Chỉ của phương giá tuy lợi hại nhưng hỏa hầu chưa đủ nên không làm gì được tại hạ đâu! Đại tẩu! Hãy đi nhanh lên! Tại hạ không cho phép kẻ nào hạ độc thủ đối với mình hai lần. người đã hạ thủ một lần, không thể thêm một lần nữa, hiểu rồi chứ?

Nghê phu nhân hừ một tiếng nói:

- Ta cần phải giết chết hạng cuồng ngông vô lễ ngươi! Tất cả những tên nào dám vô lễ với bổn phu nhân đều phải chết. Đương nhiên ngươi cũng không ngoại...

Chữ lệ chưa kịp nói ra thì tay áo đã phất, từ trong tay áo bay ra ba mũi Lăng Tử Tiêu tạo thành hình chữ phẩm như ba tia chớp bắn tới ngực và hai mắt đối phương.

Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói:

- Tại hạ đã cảnh cáo mà tôn giá không nghe thì đừng có trách?

Nói xong phất nhẹ tay áo cuốn ba mũi Lăng Tử Tiêu biến đi vô tích vô ảnh.

Nghê phu nhân thấy vậy phát run lùi liền ba bước.

Trác Thiên Uy nói:

- Thủ đoạn của ngươi cũng độc ác không kém gì hai lão ma kia. Lẽ ra thứ hung tàn như người không nên để sống để tàn hại sinh linh...

Nghê phu nhân lại lùi thêm hai bước nữa, run giọng hỏi:

- Ngươi...

Bây giờ thì thị đã biết đối phương có đủ khả năng giết mình.

Trác Thiên Uy đáp:

- Ngươi đi đi! Trong khi còn chưa quá muộn!

Lệ Phách Phong Ảnh cố sức chống tay đứng lên, phải nỗ lực mới đứng vững, run giọng nói:

- Nghê... phu nhân... Tiểu tử này võ công cao thâm mạt trắc... Còn rừng xanh thì chẳng lo gì thiếu củi. Sau này chúng ta... sẽ...

Nghê phu nhân lẽ ra còn chưa muốn đi, nhưng biết sức mình không địch nổi đối phương, phóng đôi mắt rực lửa hận thù nhìn Trác Thiên Uy một lúc rồi mới ra lệnh cho hai tên tỳ nữ tới dìu Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng bỏ đi...

Bấy giờ Trác Thiên Uy mới đến kiểm tra thương thế của Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn, lúc đó mới biết cả hai đều là nữ nhân đóng giả nam trang.

Sau khi được giải khai huyệt đạo, Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn đều tỉnh lại nhưng chưa đứng lên được.

Trác Thiên Uy nhận ra Nam Cung Phụng Minh trúng phải độc chưởng, còn Bùi Tuyên Văn thì bị nội thương khá nặng.

Trác Thiên Uy cúi xuống Nam Cung Phụng Minh nhíu mày hỏi:

- Cô nương có người thân thích gì ở quanh đây không?

Nam Cung Phụng Minh lắc đầu:

- Không có.

Trác Thiên Uy nói:

- Nếu vậy thì chỉ e tại hạ đành bó tay thôi!

Nam Cung Phụng Minh hỏi:

- Vì sao?

Trác Thiên Uy đáp:

- Cô nương... Nam nữ thụ thụ bất thân... mà tại hạ không phải là lang trung...

Nam Cung Phụng Minh đỏ mặt nói:

- Vừa rồi huynh đánh bại hai tên đại ma đầu, như vậy đủ thấy là nhân vật danh đầu không nhỏ trong võ lâm, làm sao mà giống một vị hủ nho thế chứ?

Trác Thiên Uy cười khổ đáp:

- Hủ nho cũng có chỗ tốt của họ... chí ít thì những người đó không bị cuốn vào những trường thị phi thế này...

Nam Cung Phụng Minh hừ một tiếng.

Trác Thiên Uy lại nói:

- Cô nương đừng lo, bây giờ thì ổn rồi!

Nam Cung Phụng Minh nhíu mày hỏi:

- Ồn thế nào?

Trác Thiên Uy đáp:

- Ở trong rừng có người có thể giúp được hai vị!

Chàng vừa nói xong thì ở cánh rừng ngay trước mặt bước ra một lục y nữ nhân rất mỹ lệ, chừng hai bảy hai tám tuổi.

Lục y nữ nhân bước thẳng ra hiện trường, nhìn Trác Thiên Uy hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta có khả năng giúp chúng?

Trác Thiên Uy đáp:

- Phương giá là đồng bọn của hai tên ma đầu kia, đương nhiên có giải dược?

Lục y nữ nhân hỏi:

- Làm sao thấy được?

Trác Thiên Uy đáp:

- Vừa rồi tại hạ thấy cô nương cùng hai tên đó nấp trong rừng. Có lẽ cô nương nhận ra hai vị này là nữ nhân giả trang nên không hiện thân, không sai chứ?

Lục y nữ nhân nói:

- Hoàn toàn khống sai! Chỉ là ngươi đã mắc một sai lầm lớn khi gọi ta...

Dứt lời vung tay phát ra một chùm ám khí bao trùm lấy người Trác Thiên Uy.

Bấy giờ hai người chỉ cách nhau chưa tới hai trượng, tưởng chừng Trác Thiên Uy không có cách gì thoát chết, nhưng chỉ thấy chàng phẩy nhanh hai tay, mấy chục mũi ám khí bị cuốn đi vô tích vô ảnh...

Lục y nữ nhân thất kinh, run giọng hỏi:

- Ngươi... là người... hay quỷ?

Trác Thiên Uy cười đáp:

- Là người cũng được, là quỷ cũng được, tùy phương giá muốn gọi thế nào là tùy ý, chỉ xin nhớ rằng nếu cô nương còn dám vọng động như thế một lần nữa thì cách Quỷ Môn Quan không còn xa nữa đâu! Vừa rồi phương giá đã không phủ nhận là đồng bọn của Lệ Phách Phong Ảnh, như vậy tất có giải dược cho độc chưởng của hắn. Vậy thì làm phiền phương giá giúp cho...

Chàng nói chưa xong thì lục y nữ nhân bỗng lao vào rừng như tên bắn.

Khu rừng chỉ cách lục y nữ nhân bốn năm trượng, chỉ cần lọt vào trong đó thì Trác Thiên Uy khó mà bắt kịp...

Nào ngờ cô ta mới chạy được ba bước thì thấy Trác Thiên Uy lao tới chặn trước mặt, liền vung cả hai tay ném ra một nắm ngân châm.

Trác Thiên Uy đã có phòng bị nên phất tay cuốn bay hết ám khí.

Lục y thiếu nữ chưa chịu hàng phục, quát to một tiếng vung trảo chộp tới diện môn địch.

Trác Thiên Uy hừ một tiếng vươn tay chộp lấy Uyển Mạch thị đẩy một cái.

Lục y nữ nhân bị đẩy lùi ba bước, rơi xuống bên cạnh Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn.

Trác Thiên Uy bước tới vung tay điểm ra một chỉ nói:

- Đối với hạng nữ nhân ác độc như ngươi tại hạ không có ý thương hoa tiếc ngọc gì đâu. Nếu không chịu nghe lời tại hạ, ngươi cứ nằm đây mà chịu sự hành hạ của Sưu Hồn chỉ cho đến lúc chết.

Lục y thiếu nữ bị Sưu Hồn chỉ điểm trúng, xương tủy giống như bị hàng đàn kiến lửa chui vào cắn, đau đến toát mồ hôi, vừa lăn lộn vừa rên rỉ:

- Giải huyệt cho ta!

Trác Thiên Uy xuất thủ giải khai huyệt đạo cho cô ta nói:

- Mau đưa giải dược ra!

Lục y thiếu nữ móc túi lấy ra một bình sành ném cho Trác Thiên Uy nói:

- Đây là giải dược của Độc Sa chưởng. Cầm lấy!

Chờ Trác Thiên Uy tiếp lấy bình dược thì lục y thiếu nữ cũng lao chạy vào rừng.

Trác Thiên Uy không đuổi theo, tới lấy một viên dược hoàn đưa cho Nam Cung Phụng Minh uống vào và đỡ Bùi Tuyên Văn dậy bảo cô ta vận công điều tức.

Chừng nửa canh giờ sau thì Nam Cung Phụng Minh bình phục, sắc mặt bỗng hồng hào trở lại, Bùi Tuyên Văn cũng vận công điều tức xong.

Nam Cung Phụng Minh mở mắt ra nhìn Trác Thiên Uy cười hỏi:

- Huynh họ trác thật sao?

Trác Thiên Uy cười đáp:

- Tại hạ không việc gì phải đổi họ giấu tên.

Nam Cung Phụng Minh cười nói:

- Huynh xuất thủ đả thương hai tên đại ma đầu Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng, làm Nghê phu nhân của Trúc Lâm sơn trang ở Lư Sơn khiếp sợ mà chạy đi, còn đánh bại Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ... Tất cả đều là những nhân vật uy danh hiển hách trong giang hồ Hắc đạo. Nếu tin tức truyền ra thì rất nhiều người trong võ lâm mời huynh uống rượu mừng, nhưng bên cạnh đó cũng không ít người tìm huynh khiêu chiến...

Trác Thiên Uy cười đáp:

- Tại hạ không hơi sức đâu uống rượu mừng với ai, cũng không có thời gian nhận lời khiêu chiến vì cần phải làm những việc khác quan trọng hơn.

Bùi Tuyên Văn chợt hỏi:

- Làm sao Trác công tử lại khẳng định Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ là đồng bọn của Lệ Phách Phong Ảnh và Mạc Gia Hưng?

Trác Thiên Uy đáp:

- Vì lúc mới đến tại hạ phát hiện thấy hai lão ma đầu với lục y nữ nhân kia đứng ở trong rừng. Lệ Phách Phong Ảnh ôm Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ trong lòng. Khi hai vị đả thương hai tên hán tử thì cả ba bước ra nhưng sau đó không hiểu vì sao Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ nán lại...

Bùi Tuyên Văn nói:

- Có lẽ vì thị nhận ra tiểu nữ...

Nam Cung Phụng Minh hỏi:

- Muội quen biết Thần Châm Ngọc Nữ lúc nào?

Bùi Tuyên Văn đáp:

- Nửa năm trước, muội cũng đóng giả nam trang, bị nữ nhân dâm đãng đó quyến rũ, đã từng giáo huấn thị. Có lẽ bây giờ thị nhận ra.

Trác Thiên Uy nói:

- Hai vị cô nương! Bây giờ trở về thành còn tới ba mươi dặm nữa. Trời đã không còn sáng, chúng ta nên đi thôi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-24)


<