Vay nóng Tima

Truyện:Giặc bắc - Hồi 02

Giặc bắc
Trọn bộ 52 hồi
Hồi 02: Kẻ cầm số giang hồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-52)

Siêu sale Lazada

Trời chập choạng tối. Nhà nhà đã lên đèn từ lâu. Người đi lại tấp nập. Tiếng trẻ con đùa giỡn la hét. Tuy nhỏ so với Đại La và Hoá Châu song Hoan Châu lại là thành lũy quan trọng nhất của Đại Việt nơi phương Nam. Ngoài vị trí quan trọng trong việc ngăn chặn Chiêm Thành, Hoan Châu còn là nơi đô hội giàu có và sầm uất. Kể từ khi Đinh Tiên Hoàng đế bình xong loạn mười hai sứ gom giang sơn về một mối, mười mấy năm nay Đại Việt sống trong thanh bình và tự chủ do đó đời sống của bá tánh cũng khá giả hơn.

Còn hai ngày nữa mới tới rằm tháng bảy song người người lũ lượt túa ra đường. Xe cộ dập dìu. Một người khách lạ lầm lủi bước không màng đến quang cảnh nhiệt náo chung quanh. Gần đến cửa tây y lơi bước đưa mắt quan sát giây lát đoạn rẽ vào con đường lát đá hoa cương nhẳn thính. Đây là phường Cúc Đạt, khu vực ăn chơi nổi tiếng nhất Hoan Châu.

Bất cứ dân cư cũng như kẻ lang bạt sông hồ đều biết phường Cúc Đạt ở Hoan Châu bởi vì nó gắn liền với một danh hiệu lẫy lừng: Bất Bình Thủ Hồ Châm. Hơn hai mươi năm qua lại giang hồ chỉ nhờ vào hai bàn tay thịt và quyền thuật quái đản Bất Bình Thủ Hồ Châm là cao thủ hắc đạo nổi tiếng khó đối phó nhất.

Có lẽ chán đời dong ruổi nổi trôi hắn về ẩn cư bằng hành động trở thành thủ lĩnh hắc đạo Hoan Châu thành. Với bản lĩnh cao siêu cộng thêm thủ hạ đông đảo; Hồ Châm ngang nhiên mở sòng bạc, động hút và nhà chứa gái mải dâm. Bất cứ một hành vi phạm pháp nào xãy ra trong thành Hoan Châu đều có bàn tay ma giáo của Hồ Châm dính vào. Khôn ngoan và giỏi giao dịch Hồ Châm cho vị quan trấn thủ nhẩm xà nên dù hắn có lộng hành triều đình cũng không hay biết gì hết.

Đi được chừng trăm bước khách lạ dừng trước một toà nhà lộng lẫy thắp đèn sáng trưng. Y chưa kịp nói gì tên gác cổng vội lên tiếng:

- Khách quan muốn vào Mỹ Nhân lầu?

Khách lạ ậm ừ giây lát xong hắng giọng:

- Ta hỏi ngươi có phải chủ nhân Mỹ Nhân lầu là Bất Bình Thủ Hồ Châm?

Tên gác cổng trợn mắt nhìn người khách lạ. Từ lâu ít có người dám gọi tới tên cúng cơm của chủ nhân hắn. Thường thường để nịnh bợ hay tỏ ra trọng vọng người ta gọi là Hồ viên ngoại hay Hồ thủ lĩnh. Nay bỗng dưng có một khách giang hồ lạ hoắc dám gọi đến tên tộc của chủ nhân điều này khiến hắn muốn đổ quạu. Định giở giọng sừng sộ song chạm phải ánh mắt băng lạnh và khuôn mặt cô hồn của khách lạ hắn đâm ra sờ sợ không dám làm dữ. Thấy tên gác cổng không trả lời khách thong thả bước vào cửa lầu Mỹ Nhân.

Toà nhà lộng lẫy và đồ xộ này được chia làm năm khu riêng biệt. Thứ nhất là khách sảnh, thứ nhì tửu quán, thứ ba sòng bạc, thứ tư là phòng trọ cho khách và cuối cùng là khu tìm hoa. Bất cứ ai dù nghèo hèn hay giàu sang nếu bước vào Mỹ Nhân lầu đều được tiếp đãi ân cần, lịch sự và thoả mãn tối đa miễn là có tiền. Do đó Mỹ Nhân lầu là chốn ăn chơi thanh lịch đồng thời cũng nổi tiếng chém nặng nhất.

Khách sảnh rộng thênh thang song thưa thớt người ngồi. Đứng quan sát giây lát khách lạ tiến đến chiếc bàn rộng đặt chính giữa. Y vừa an vị gã tửu bảo nghiêng mình thi lễ và tươi cười thốt:

- Kính chào đại hiệp... Chắc đại hiệp từ phương xa mới tới đây...?

Khách lạ gật đầu thay cho câu trả lời. Nở nụ cười cầu tài gã tửu bảo tiếp:

- Chắc đây là lần đầu tiên đại hiệp viếng thăm bổn lầu...?

Khách lạ ậm ừ không đáp. Biết khách không muốn trò chuyện gã tửu bảo cười cười:

- Đại hiệp muốn chi tiện nhân xin được hầu tiếp...?

Ánh mắt sáng rực của khách lạ đóng đinh trên mặt gã tửu bảo cùng lúc giọng nói trầm trầm cất lên trong khách sảnh im vắng:

- Ta muốn gặp mặt Bất Bình Thủ Hồ Châm...

Dĩ nhiên gã tửu bảo biết khách lạ muốn gặp chủ nhân của mình để gây sự. Hàng năm không biết bao nhiêu nhân vật giang hồ đến Mỹ Nhân lầu ăn chơi cũng có mà đánh nhau với chủ nhân của gã cũng có. Không nói gì gã lẵng lặng tới thì thầm vào tai tên đàn ông cao lớn đang ngồi trong góc. Hắn là nhân viên giữ gìn an ninh trật tự cho khách sảnh. Biết có người đến phá phách hắn lừng lững bước tới chỗ khách lạ ngồi.

- Các hạ tính danh là gì?

- Ngươi chưa xứng để hỏi tên ta...

Tên đàn ông cao lớn giận xanh mặt vì câu nói khinh miệt của khách lạ. Trừng trừng nhìn người đối diện với ánh mắt hằn học hắn trầm giọng:

phải là nơi các hạ có thể lung lăng được đâu. Lần cuối ta hỏi các hạ tên gì?

Vành môi của khách lạ hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc đồng thời giọng nói cất lên lành lạnh:

- Ta chỉ thông báo tên họ cho Hồ Châm nghe mà thôi...

- Được...

Chữ " Được..." vừa buông tên đàn ông cao lớn đạp bộ một bước dài chênh chếch ngang hông đối thủ. Bàn tay hữu nắm lại thành quyền đánh ập xuống đầu trong khi bàn tay tả khép lại thẳng băng trong một thế triệt thủ tà tà chém xuống vai.

Hắn ra đòn thoạt trông chậm chạp và giản dị nhưng nhận xét kỹ chiêu thức hàm chứa vô số biến hoá và phức tạp. Chỉ bằng hai chiêu vừa phô diễn hắn phải có công phu khổ luyện vượt bực bao gồm luôn cả hai môn nội và ngoại công phu rất khó luyện tập, mất nhiều thời giờ và nhất là phải kiên nhẫn vì nó đòi hỏi sự phối hợp của cả hai thứ.

Hai bàn tay đặt trên mặt bàn, mắt ngó ra phía trước, khách lạ ngồi bất động dường như không nghe không thấy và không biết tới hai chiêu thức dữ dằn của đối phương đang ập vào người.

Chiêu thức cận kề mục tiêu mà đối phương vẫn bất động tên đàn ông nạt tiếng lớn biến chiêu liền. Tả quyền bỗng biến thành trảo chụp xuống đỉnh đầu trong lúc bàn tay hữu đổi hướng chém vút vào cổ họng. Bàn tay cứng hơn sắt tôi thừa khả năng làm vỡ đá nát cây huống hồ gì xương thịt con người.

Bàn tay mặt, bàn tay chuyên môn cầm kiếm của người khách lạ đang đặt trên mặt bàn chợt máy động. Rẹt...Rẹt... Ánh kiếm loè chớp rồi tắt lịm. Lồng trong cái chớp tắt đó là âm thanh khô lạnh của sắt thép xuyên qua da thịt. Tên đàn ông nấc tiếng nhỏ ngã úp mặt xuống nền gạch bóng loáng.

- Độc... Kiếm thuật độc lắm...

Một giọng nói nổi lên nơi góc sảnh. Hai bàn tay đặt trên mặt bàn khách lạ nhìn thấy một thanh niên tuổi ước ngoài ba mươi, vận vũ phục bằng lụa xanh và chân mang hài thêu. Mắt sâu và sáng, da mặt trắng xanh, vóc người cao gầy khiến cho thanh niên thoạt nhìn không có dáng dấp của một vũ sĩ giang hồ. Khi thanh niên khoa chân bước đi khách lạ bỗng nhếch môi cười. Chỉ có y mới nhận thức được trình độ vũ thuật của thanh niên qua bước chân.

Dừng trước mặt khách lạ thanh niên cung kính ôm quyền thi lễ. Vẫn ngồi yên trên ghế khách lạ cũng ôm quyền thi lễ.

- Hơn mười năm lộ diện giang hồ tại hạ chưa thấy ai có kiếm thuật độc như các hạ...

Khách lạ nhếch môi:

- Các hạ là Bất Bình Thủ Hồ Châm?

Không trả lời thanh niên hỏi:

- Các hạ tìm Hồ Châm với mục đích gì?

- Bán một chiêu kiếm...

Khách lạ buông gọn.

- Giá bao nhiêu?

Thanh niên hỏi gọn và khách lạ đáp cũng gọn:

- Một mạng người...

Dường như muốn cho đối phương hiểu khách lạ từ từ giải thích:

- Hai mươi năm khổ luyện được một chiêu kiếm giết người tại hạ muốn mời Hồ thủ lĩnh thưởng lãm...

- Ạ...Thế thì Đoản Trường Thương Nguyễn Long tôi hân hạnh được hầu tiếp...

Khách lạ nhếch môi:

- Không được...

Đoản Trường Thương Nguyễn Long nhướng mày:

- Các hạ cho rằng ta không xứng đáng tiếp một chiêu kiếm của các hạ...

- Một chiêu thời không được... Các hạ chỉ xứng nửa chiêu thôi...

Da mặt Nguyễn Long hơi đổi màu. Mang danh vị phó thủ lĩnh hắc đạo của Hoan Châu mà hắn chỉ xứng đáng hầu tiếp có nửa chiêu thôi thời khách lạ quả nhiên là kẻ cao ngạo nhất trên đời. Mục quang bốc ngời sát khí vị phó thủ lĩnh gằn giọng:

- Một chiêu hay nửa chiêu cũng được...

Đoản Trường Thương Nguyễn Long rung tay. Rẹt... Từ trong tay áo rộng thùng thình xẹt ra luồng ánh sáng xanh lè và lạnh ngắt. Mũi thương nhọn hoắt mang kình lực hung hãn vút tới mục tiêu tựa ánh chớp. Chiêu thức thoạt trông giản dị song hàm chứa vô số biến hoá.

Mũi thương còn cách huyệt nhũ căn gang tấc, Nguyễn Long nạt tiếng nho nhỏ đạp bộ nửa bước đồng thời gặt mạnh cổ tay. Đang từ huyệt nhũ căn mũi thương bỗng chuyển hướng nhảy lên thần tàng, bộ lang, nhũ trung và đản trung rồi xẹt lên huyệt thiên đột.

Trong thoáng chốc toàn thể trung và thượng bàn của khách lạ ẩn hiện trăm nghìn mũi thương lập loè bay lượn. Thiếu nhãn lực, trình độ vũ thuật cùng kinh nghiệm giang hồ; người ta không thể nào phân biệt đâu là thế thực đòn hư, đâu là hình, đâu là bóng ảnh và đâu là mũi thương thực sự. Mang danh Đoản Trường Thương Nguyễn Long quả có chân tài thực học. Hắn đánh một chiêu chứa đựng hàng chục thế thức biến hoá cực kỳ tinh diệu.

- Thuật xử thương hay lắm...

Khách lạ lên tiếng. Nguyễn Long nói gọn hai chữ:

- Đa tạ...

Tăng.... Âm thanh bật lên cùng với mũi liễu diệp phi thương mỏng tanh từ trong ống tay áo rộng của vị phó thủ lĩnh hắc đạo thành Hoan Châu xẹt ra nhanh hơn chớp.

Khi ám khí của Nguyễn Long đi được hơn hai phần ba đường khách lạ mới hất ngược bàn tay về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên.

Bựt... Âm thanh giết người vang lên nghe nhức buốt thịt da. Đoản Trường Thương Nguyễn Long, phó thủ lĩnh hắc đạo Hoan Châu nấc lên tiếng nhỏ. Thân hình hắn rung nhẹ. Cánh tay cầm thương đang đưa lên lưng chừng chợt buông xuôi xuống. Kẻng... Thanh đoản thương rớt xuống và họ Nguyễn té úp mặt xuống sàn gạch.

Không khí trong đại sảnh im lìm và nặng mùi chết chóc. Lát sau có tiếng thở dài rồi một giọng nói vang lên:

- Kiếm thuật tuyệt độc... Hơn ba mươi năm lưu lạc giang hồ Bất Bình Thủ Hồ Châm ta chưa thấy ai luyện được chiêu kiếm độc như các hạ...

Ánh mắt sáng long lanh của khách lạ chăm chú vào một tráng niên tác ngoài năm mươi đang thong thả tiến tới chỗ mình ngồi. Bất Bình Thủ Hồ Châm ôm quyền thi lễ và khách lạ cũng đứng lên ôm quyền trả lễ.

- Cũng vì chiêu kiếm đó mà tại hạ tới gặp Hồ thủ lĩnh...

Hồ Châm động dung tuy nhiên hắn lấy lại tự nhiên rất nhanh.

- Thế à... Hồ tôi hân hạnh lắm...

Khách lạ thong thả cất giọng:

- Hai mươi năm khổ luyện vũ thuật tại hạ mới thành tựu được mỗi một chiêu kiếm...

Hồ Châm xoa tay cười cười:

- Xét ra tại hạ không còn chọn lựa nào khác...

Khách lạ im lìm. Y cúi nhìn chăm chú vào hai bàn tay đặt trên mặt bàn rồi giọng nói bình thản từ từ vang lên:

- Phải... Tại hạ tới tìm Hồ thủ lĩnh vì hai lý do. Thứ nhất là mời Hồ thủ lĩnh thưởng thức chiêu kiếm; thứ nhì là tại hạ tuân lệnh sư môn làm sạch giang hồ...

- Làm sạch giang hồ...

Cười hực Hồ Châm gằn gằn bốn chữ " làm sạch giang hồ ". Khách lạ bình thản gật đầu. Ánh mắt y chợt sáng lên màu xanh dị kỳ đồng thời giọng nói trầm xuống lạnh hơn sắt thép.

- Phải... Hồ thủ lĩnh là người đầu tiên mà tại hạ muốn gặp trong nhiệm vụ làm sạch giang hồ...

Bất Bình Thủ Hồ Châm nóng mặt. Dù gì cũng là cao thủ nhất đẳng giang hồ thêm danh vị chúa tể hắc đạo Hoan Châu, lẽ nào hắn để cho một kẻ lạ hoắc huênh hoang khoác lác trước mặt mọi người sao.

- Bây đâu...Dọn chỗ cho ta hầu tiềp khách quí...

Biết chủ nhân sắp sửa đụng độ lớn đám thủ hạ hối hả dọn dẹp bàn ghế. Hai đối thủ đứng giữa khách sảnh rộng.

Bất Bình Thủ Hồ Châm đứng yên triển công phu trầm tịnh. Cánh tay tả gấp thành hình thước thợ, bàn tay mở rộng mường tượng như chưởng che kín đan điền trong khi bàn tay hữu đưa lên phòng thủ yết hầu; họ Hồ triển một chiêu hoàn toàn thủ chứ không công. Hắn không cần tấn công bởi vì tránh làm sao để không chết dưới chiêu kiếm giết người của đối phương là hắn thắng cuộc rồi. Hắn còn biết rõ một điều là chiêu kiếm giết người chỉ đâm vào mục tiêu duy nhất là huyệt thiên đột. Do đó hắn chỉ cần phòng thủ yếu huyệt này mà thôi.

Khách lạ chìm mất trong công phu trầm tịnh. Đôi mắt sáng rực của y mở trừng trừng nhìn vào mục tiêu duy nhất.

Thời gian như ngừng trôi. Người người như nín thở. Hàng trăm cặp mắt mở lớn mong thấy được chiêu kiêm giết người độc địa của khách lạ.

Rẹt... Rẹt... Lồng giữa hai tiếng đó là âm thanh giết người khô lạnh vang lên. Không ai thấy được khách lạ xuất chiêu. May ra chỉ có Hồ Châm mới thấy song hắn không nói được.

Hàng trăm cặp mắt chăm chú nhìn vào Hồ Châm. Hai bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế cũ; một án tại yết hầu còn một án tại đan điền; vị thủ lĩnh hắc đạo lừng danh đứng bất động. Dường như không có gì xảy ra ngoại trừ một chấm đỏ nơi yết hầu của Hồ Châm. Ánh mắt sáng rực của một cao thủ nổi tiếng không còn linh động nữa. Phịch.... Vị thủ lĩnh hắc đạo Hoan Châu ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân đối thủ.

- Chiêu kiếm tuyệt độc...

Từ trong đám đông một vũ sĩ giang hồ bước ra. Tay y cầm thanh đoản côn bằng gỗ ô mễ lên nước bóng ngời.

- Các hạ tính danh là gì?

Khách lạ trầm trầm lên tiếng. Ôm quyền thi lễ vị vũ sĩ giang hồ cười nhẹ:

- Bát Côn Chung Ngọc tôi hân hạnh được thưởng lãm chiêu kiếm của các hạ...

Khách lạ nhướng mày:

- Các hạ không giải được chiêu kiếm của ta đâu...

Bát Côn Chung Ngọc gật đầu:

- Tại hạ biết... Tài ba cở Hồ Châm còn chết huống hồ gì tại hạ...

- Các hạ không sợ chết?

Khách lạ hỏi gọn và Chung Ngọc chớp mắt thật nhanh.

- Trên đời này ai lại không sợ chết tuy nhiên tính háo võ của tại hạ lại mạnh hơn...

Khách lạ nhếch môi cười. Lần đầu tiên người ta mới thấy y cười dù nụ cười không có vẻ gì thân thiện song đó cũng là nụ cười.

- Các hạ đã muốn thời xin tuỳ tiện...

Lồng trong chữ " tiện " là âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ. Chung Ngọc nghe mà không phản ứng kịp. Nhìn Bát Côn Chung Ngọc đăm đăm khách lạ trầm giọng:

- Các hạ biết ta rút kiếm bao nhiêu lần không?

Sắc mặt xanh mét, mồ hôi rịn trên trán Chung Ngọc lắc đầu. Giọng nói của y vang lên nghèn nghẹn:

- Không...

Chẳng nhìn ai khách lạ xoay lưng bước đi. Bụp... Bụp... Bụp... Sàn gạch bóng loáng vỡ vụn dưới bước chân khổ luyện. Y đi tới đâu từng bước chân hằn sâu trên nền gạch đỏ tươi. Nếu lấy thước đo người ta sẽ thấy những bước chân đều bằng nhau không xê xích một ly.

Bát Côn Chung Ngọc lẩm bẩm:

- Trời... Bước chân khổ luyện... Bước chân vũ sĩ... Y là ai...? Y là ai...?

- Kẻ... cầm... sổ... giang... hồ...

Năm chữ " kẻ cầm sổ giang hồ " rền vang khách sảnh rộng thênh thang.

các hạ tuyên cáo cùng giớí giang hồ Đại Việt là ta sẽ lần lượt viếng thăm những ai có tên trong sổ giang hồ...

Từng chữ... Từng chữ một đập màng nhĩ của Chung Ngọc kêu o o. Y thừ người lẩm bẩm:

- Kẻ cầm sổ giang hồ... Y là ai...?

Bất cứ ai lưu lạc giang hồ đều nghe danh biết tiếng hoặc có lần đụng chạm với Bạo Bệnh Quyền. Vốn mang nghiệp võ vào thân bất cứ vũ sĩ nào cũng có nhiều cơ hội chết vì đao kiếm hay quyền cước của đồng đạo giang hồ. Tuy nhiên biệt danh Bạo Bệnh Quyền ám chỉ tới một người sẽ chết vì bệnh chứ không phải vì đao kiếm bởi chẳng có ai đủ tài ba đánh bại vị thủ lĩnh hắc đạo Hoá Châu. Thủ hạ ba nghìn, tiền bạc dồi dào lại quen lớn với triều đình ở Hoa Lư cộng thêm quyền thuật quái đản; những điều đó khiến cho Bạo Bệnh Quyền là kẻ khó đối phó cho những ai muốn trừ diệt hắn. Người ta đồn từ khi bắt đầu lang bạt cho tới nay Bạo Bệnh Quyền chưa hề biết thua ai về quyền thuật.

Có một cố sự mà các vũ sĩ thường hay hăng say bàn tán là chuyện của Bạo Bệnh Quyền. Trước khi trở thành thủ lĩnh hắc đạo Hoá Châu, Bạo Bệnh Quyền đã làm một hành động vô cùng ngoạn mục từ trước tới nay chưa ai dám làm.

Một thân một mình hắn đến Cổ Loa để mời vị chưởng môn đọ tài bằng quyền thuật. Cổ Loa là một đại môn phái lừng danh giang hồ hơn nghìn năm qua nhiều tuyệt kỹ như Thục gia đao kiếm và nhất là ngón đòn vô vật bí truyền của Lý Ông Trọng Tướng Quân. Vị chưởng môn đương nhiệm phái Cổ Loa được người ta xưng tụng là thủ lĩnh của giới giang hồ Đại Việt. Tam Tuyệt Nhân. Biệt danh này không phải tự nhiên mà có. Ông ta phải bỏ cả đời khổ luyện vũ thuật mới thành tựu được ba tuyệt kỹ đao kiếm quyền đồng thời phối hợp ba tuyệt kỹ này thành một tuyệt kỹ tân kỳ và đặc sắc.

Không một ai được chứng kiến cuộc so tài đồng thời hai đối thủ cũng không hề hé răng cho biết ai thắng ai bại. Tuy nhiên từ đó danh tiếng của Bạo Bệnh Quyền càng thêm lừng lẫy. Điều này cũng là một trong nhiều lý do thúc đẩy hắn trở thành thủ lĩnh Hóa Châu thành.

Trời vào khoảng xế chiều. Kẻ cầm sổ giang hồ thong thả bước ra khỏi cửa tây thành Hoá Châu. Khỏi thành non dặm y dừng lại nơi ngã ba đoạn rẽ vào con đường đất đỏ hoạch. Hơn dặm đường y ngừng trước cổng một gia trang đồ sộ và lộng lẫy. Vành môi y hơi nhếch thành nụ cười khi nhìn thấy ba chữ " Bạo Gia Trang " được viết theo lối đại tự mạ vàng óng ánh. Không nói tiếng nào y giơ chân đá hờ. Ầm... Không chịu nổi kình lực khủng khiếp chiếc cột đá vỡ vụn thành trăm mảnh rơi lả tả xuống đất.

gì các hạ cũng tới Bạo gia trang nên ta chờ sẵn...

Trầm lặng nhìn tên đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, vận vũ phục màu đen tay cầm cây roi bằng gỗ lên nước bóng ngời giây lát kẻ cầm sổ giang hồ lạnh giọng:

- Các hạ là Bạo Bệnh Quyền?

Tên đàn ông bật lên tràng cười rổn rảng:

- Ha... ha... ha... Nếu ta chính là Bạo Bệnh Quyền thời các hạ chạy từ lâu rồi. Bạo đại ca ta bận ra Đại La thăm bằng hữu nên hôm nay Hữu Hào ta mới có dịp may thưởng thức chiêu kiếm giết người của các hạ...

- Ạ... Hóa ra các hạ là Trần Hữu Hào, phó thủ lĩnh hắc đạo thành Hóa Châu...

Trần Hữu Hào có vẻ khoái chí vì đối thủ biết tới danh tính của mình. Cười ha hả hắn nói lớn:

- Chính ta... Hôm nay ta muốn thử xem thanh roi này có nhanh hơn đường kiếm của các hạ không. Mời...

Thỏng tay triển công phu trầm tịnh kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng trầm trầm:

- Tuy các hạ không có tên trong sổ giang hồ song tiếng xấu bay xa tứ xứ cho nên ta chẳng ngại ngùng khi phải xoá tên các hạ...

Tay hữu cầm roi, tay tả co vào thành hình thước thợ án tại đan điền, Trần Hữu Hào đứng im an thần định khí. Hai tay buông xuôi,hai bàn tay hơi mở ra, ngón trỏ và ngón cái gần chạm nhau, hai mắt mở lớn nhìn đối thủ kẻ cầm sổ giang hồ triển công phu trầm tịnh.

Song phương đứng im trong tư thế đó thật lâu. Bằng phương pháp an thần định khí hay công phu trầm tịnh dần dần họ sẽ đạt tới cảnh giới khí hoà thần định và tâm bình. Trong cảnh giới cao siêu nhất của vũ thuật họ không những nghe bằng tai, thấy bằng mắt mà còn bằng cái tâm vi diệu của chính mình. Hai bên đều bất động nhưng trong cái bất động chứa đựng một cái động vô lường nhanh hơn phản ứng của đối phương. Kẻ nào tâm không bình, thần không định, khí không hoà sẽ phản ứng chậm hơn và sự thắng bại được phân định bằng thời gian của một sát na.

Trần Hữu Hào chợt nhích vai. Đối với một người không biết võ cái nhích vai này chỉ là một cử động bình thường ; song đối với một vũ sĩ giang hồ nó sẽ dẫn đến một phản ứng khác. Vai vừa nhích động bàn tay mặt của họ Trần cũng máy động theo. Vù... Ngọn roi bằng gỗ mun đen ngời xé gió re re xẹt tới ngực đối thủ.

Không biết có nghe có thấy hay chăng mà kẻ cầm sổ giang hồ vẫn bất động dù đầu roi còn cách mục tiêu cự ly. Ánh mắt sáng rực của y nhìn đăm đăm vào một điểm duy nhất là bàn tay cầm roi của Trần Hữu Hào.

Đầu roi còn cách mục tiêu cự ly mà đối phương vẫn bất động, Trần Hữu Hào tức tốc biến chiêu. Hắn khẽ gặt cổ tay một cái và đầu roi đang từ huyệt nhũ căn đột ngột chuyển hướng xẹt xuống huyệt đản trung lanh hơn điện chớp.

Ngay lúc Trần Hữu Hào gặt mạnh cổ tay, kẻ cầm sổ giang hồ xuất thủ liền. Bàn tay cầm kiếm của y hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Điểm tuyệt diệu nhất trong thuật xử kiếm của kẻ cầm sổ giang hồ là y ước lượng một cách vô cùng chính xác về thời gian lẫn bộ vị. Chậm quá thời chết mà sớm quá lại khiến cho đối phương có đủ thời gian để biến thế.

Rẹt... Trần Hữu Hào nghe âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ đồng lúc với ánh kiếm loè chớp. Hắn nghe và thấy nhưng tránh không kịp. Bựt... Âm thanh giết người nổi lên nghe nhức buốt thịt da. Vị phó thủ lĩnh hắc đạo Hoá Châu thành chệnh choạng lùi lại. Nơi yết hầu của hắn một giọt máu đỏ tươi từ từ ứa ra. Phịch.... Trần Hữu Hào ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân đối thủ.

Nhẹ lắc đầu thở dài kẻ cầm sổ giang hồ xoay lưng bước đi. Từng dấu chân hằn sâu trên nền đất đỏ hoạch.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-52)


<