Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 075

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 075: Khách trước ánh bình minh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Lazada

Phía trước đột nhiên nước chảy rất nhanh, tiếng nước càng lúc càng lớn giống như tiếng sấm, như thác nước từ trên chín tầng trời đổ xuống, Phương Thất nghe được liền biết khoảng cách giữa hắn và nơi nguồn nước tràn vào đã không xa nữa.

Lúc này là lúc phải cố hết sức lực để đi tới, Phương Thất một tay nắm Xà Ma, một tay bám lấy vách thông đạo, hai chân từ từ đặt xuống mặt đất rồi bước đi từng bước một về phía trước. Nước đột nhiên chảy mạnh hẳn lên, đáy nước tựa hồ hình thành một dòng suối, Phương Thất vừa bước tới vừa quơ tay, đột nhiên chân chạm vào một bậc thang đá ở phía bên phải.

Đáy nước tối đen và lạnh lẽo tới thấu xương, Phương Thất vẫn nắm Xà Ma bước từng bước lên bậc thang, mới đi được vài bước thì nghe được tiếng nước chảy ầm ầm như tiếng sấm, giống như thiên quân vạn mã tràn tới. Lúc này Xà Ma đột nhiên ngừng bế khí, nhắm mắt lại và hai tay quơ loạn, Phương Thất vội vàng buông tay, tiếp đó hai tay ôm lấy hông của Xà Ma đẩy hắn lên trên, Xà Ma bị đưa lên hơn một trượng, đầu đã trồi khỏi mặt nước.

Phương Thất ôm lấy Xà Ma như thế tiếp tục tiến về phía trước. Phía trước không còn nước nữa, chỉ có bóng đêm khôn cùng và tiếng nước chảy ầm ầm phía dưới, thật giống như đã bước vào Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động vậy, người xuyên qua thác nước bên ngoài bước vào trong động. Phương Thất hít một hơi thật sâu rồi xem xét Xà Ma, thấy được hiện tại cả thân thể Xà Ma lạnh như băng, Phương Thất liền đặt hắn xuống một bậc thang, hắn nằm đó vẫn không nhúc nhích.

Phương Thất đưa tay dò xét hơi thở của Xà Ma thì thấy hắn không còn hô hấp nữa. Phương Thất nhíu mày, kéo hắn ngồi dậy rồi đưa tay vỗ vỗ vào lưng hắn vài cái, Xà Ma ‘ự’ một tiếng rồi phun ra mấy ngụm nước, dần dần tỉnh lại nhưng trong lúc nhất thời vẫn tỉnh tỉnh mê mê, ngay cả bản thân cũng chẳng biết đang ở nơi nào nữa.

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một cái lồng đèn phát sáng, một người tay cầm lồng đèn đi tới, đúng là Bắc Hải Vũ.

Phương Thất mỉm cười hỏi: "Bắc Hải huynh sao có mặt ở chỗ này?"

Bắc Hải Vũ cười cười nói: "Lão Bang chủ lo lắng cho Phương huynh đệ nên bảo ngu huynh ở đây chờ đợi"

Phương Thất gật đầu, hắn hiểu được ý tứ của Hiên Viên Hoằng.

Xà Ma dù sao cũng là địch nhân, lòng người khó lường, cho dù Phương Thất đã liều mạng cứu hắn nhưng nếu hắn đột nhiên thừa lúc Phương Thất không đề phòng mà hạ thủ thì Phương Thất nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.

Phương Thất thầm than, Hiên Viên Hoằng suy nghĩ thật quá chu đáo, bản thân hắn thật không bằng.

Xà Ma dần dần tỉnh lại, một hồi lâu sau rốt cuộc mới hiểu được chuyện gì xảy ra, Phương Thất mỉm cười hỏi: "Thế nào? Có thể đi được chưa?"

Xà Ma ngồi dậy, trong mắt dường như lóe ra ánh sáng, đáp: "Có thể, đương nhiên có thể"

Bắc Hải Vũ cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, Xà Ma chống thiết trượng đi ở giữa, còn Phương Thất thì theo ở phía sau.

Đèn lồng phát ra ánh đèn leo lét trông giống lửa ma trơi đến từ u minh địa ngục vậy. Trong thông đạo chỉ còn nghe được tiếng bước chân và tiếng thiết trượng của Xà Ma đập vào mặt đất thôi.

Ánh trăng tàn đã lặn về tây, những đám mây bao quanh nó trông như những dãy lụa vậy, xa xa có tiếng gà gáy sáng vọng về.

Cả người Du Mộng Điệp run run đứng ở trước miệng thông đạo, mái tóc vẫn còn vương hạt nước, người đã ướt hết, quần áo dính sát vào thân thể làm lộ ra những đường cong lả lướt, cặp ngực vung cao săn chắc, đôi mắt tựa như mặt nước mùa thu trong suốt thấy được cả đáy nước, tuy nhiên trong ánh mắt lại rõ ràng lộ ra sự lo lắng cùng chờ đợi.

Trong lòng Phương Thất đột nhiên tràn ngập sự yêu thương...

Hắn không biết tại sao hắn lại như vậy nhưng hắn hiểu được Du Mộng Điệp nhất định là đang đợi hắn, bây giờ hắn đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng sau này làm sao để đối mặt với nàng đây?

Phương Thất âm thầm thở dài, nếu lần này hắn và nàng cùng nhau bị nhốt chết ở bên trong thì hắn sẽ nói lời xin lỗi nàng, tuy nhiên bây giờ lại còn sống trở ra, chuyện xảy ra trong địa lao tất cả đều giống như giấc mộng Nam Kha, mộng dù có đẹp nhưng cuối cùng cũng không có cách nào trở thành sự thật.

Hiên Viên Hoằng cười nói: "Tiểu huynh đệ, Du nha đầu ngay cả quần áo cũng không chịu thay, vẫn luôn đứng ở chỗ này chờ con ra, làm hại cho lão ăn mày ta cũng phải chịu lạnh theo đây"

Phương Thất mặt đỏ lên, vội ngẩng đầu, nói: "Phương Thất vô năng, liên lụy lão tiền bối phải chịu cực khổ"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta đã quen rồi, chỉ cần Du nha đầu đừng cảm lạnh sinh bệnh là được"

Phương Thất quay đầu nói: "Du muội muội..."

Trong mắt Du Mộng Điệp xẹt qua một tia vui sướng, một tia ngượng ngùng, đột nhiên lại có một tia buồn bã, miễn cưỡng cười nói: "Thất ca, chúng ta mau trở về đi"

Phương Thất gật đầu, chỉ thấy mười mấy đệ tử Cái bang đang yên lặng đứng phía sau Hiên Viên Hoằng, không hề phát ra tiếng động nào, điều đó cho thấy họ đối với Hiên Viên Hoằng hết sức cung kính, Phương Thất chắp tay nói: "Đã phiền các vị lao tâm, Phương Thất xin đa tạ các vị"

Một người đệ tử dường như có địa vị rất cao trong Cái bang đứng sau Hiên Viên Hoằng chắp tay nói: "Phương Thất gia đã khách khí, đây là điều chúng tôi nên làm"

Phương Thất cười khổ, Hiên Viên Hoằng phất phất tay, cười nói: "Các ngươi hãy trở về nghỉ ngơi đi".

Mười mấy đệ tử Cái bang liền khom người hành lễ: "Vâng, thưa lão Bang chủ!", nói xong thì theo trật tự rời đi, thân hình chợt lóe rồi biến mất, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, họ đều là nhất đẳng cao thủ.

Xà Ma yên lặng đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, im lặng không nói tiếng nào.

Phương Thất mỉm cười hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi?"

Xà Ma Thiên Tàn gật đầu, chậm rãi nói: "Cũng đã đến lúc rồi"

Phương Thất nói: "Hẹn tái ngộ"

Xà Ma nhìn Phương Thất, hắn nhìn thật lâu rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi không muốn hỏi ta chuyện gì sao?"

Phương Thất cười khổ: "Rất muốn"

Xà Ma hỏi tiếp: "Tại sao ngươi không hỏi?"

Phương Thất nói: "Bởi vì ta đã hứa với ngươi"

"Có phải ngươi đã hứa chuyện gì thì nhất định phải làm không?"

"Đúng vậy"

"Cho nên dù ta hiện đang suy nghĩ muốn nói cho ngươi biết tất cả thì ngươi cũng không nghe, phải không?"

"Không sai".

"Nếu ta cứ muốn nói ra thì sao?"

"Ta đây cũng vẫn không muốn nghe"

"Tại sao?"

"Bởi vì ta không muốn làm cho Xà Thần tự vấy bẩn linh hồn hắn"

Xà Ma ngây người.

Phương THất nói tiếp: "Ta chỉ hy vọng sau này khắp nơi đều có thể nghe được đại danh của Xà Thần, mỗi người dân ai ai cũng sẽ biết hắn mặc dù diện mạo xấu xí nhưng cứu người vô số kể, trong lúc bọn họ cô độc và bất lực, chỉ cần trong lòng thầm cầu khẩn Xà Thần thì Xà Thần sẽ đột nhiên xuất hiện, nếu có thể như vậy thì ta cũng thỏa mãn rồi".

Trong mắt Xà Ma đột nhiên toát ra một tia cảm kích, gật đầu nói: "Ngươi nhất định sẽ nghe được"

Phương Thất chắp tay nói: "Sau này có cơ hội hãy đến Thần Long sơn trang uống vài chén nhé, cáo từ"

Xà Ma Thiên Tàn hai tay bám lấy thiết trượng, nói: "Nhất định! Xin cáo từ!", nói xong rồi xoay người chậm rãi rời đi, nhìn bóng lưng hắn mặc dù cô độc nhưng tựa hồ có vẻ cao lớn hơn trước rất nhiều.

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, cười nói: "Giỏi lắm, người tuổi trẻ, thật không hổ là con cháu của Phương gia"

Phương Thất xấu hổ cúi đầu nói: "Lão tiền bối giễu cợt rồi, Phương Thất thật xấu hổ"

Hiên Viên Hoằng mỉm cười, nói: "Mặc kệ con là lãng tử hay gì đi nữa thì trong mắt lão ăn mày ta, con quả thật là niềm tự hào của Phương gia, rất giỏi"

Phương Thất xấu hổ cúi đầu.

Du Mộng Điệp nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay hắn, nàng cũng cúi đầu, thân hình không ngừng phát run, tuy nhiên trên người lại tản mát ra một loại mùi thơm ngát vốn có của các cô gái, hơi ấm từ cơ thể nàng truyền khắp cơ thể Phương Thất.

Phương Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm về một cánh cửa sổ, cánh cửa vẫn còn mở, chỉ nhìn thấy trong phòng tối đen và dường như có một bóng người đang đứng ở trước cửa sổ.

Đó là lầu hai, phòng của Tử Yên.

Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Chẳng lẽ con bây giờ mới nghĩ tới sao?"

Phương Thất gật đầu, hỏi: "Xin hỏi lão tiền bối cô ta còn ở đó không?"

Hiên Viên Hoằng thản nhiên đáp: "Còn, cô ta muốn đi cũng không đi được"

Phương Thất hiểu được.

Bắc Hải Vũ đột nhiên lên tiếng: "Lão Bang chủ, Du cô nương và Phương huynh đệ hãy trở về quán trọ thay quần áo đi, nơi này hãy giao cho đệ tử"

Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, chúng ta về quán trọ thay quần áo trước rồi hãy nói chuyện, có được không?"

Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp và Hiên Viên Hoằng một chút, hai người ai cũng đều ướt hết, rồi gật đầu nói: "Được, chúng ta về thôi"

Trong bụi cỏ um tùm và bóng tối bao trùm có một đôi mắt đang yên lặng nhìn theo, kể từ lúc Phương Thất từ thông đạo bước ra thì đôi mắt này lại chảy ra hai hàng lệ, lúc Du Mộng Điệp nắm lấy tay của Phương Thất thì ánh mắt này tựa hồ sợ run lên nhưng sau đó cũng chậm rãi tiêu mất.

Bóng đêm dày đặc, trời đất lâm vào một mảnh tối đen.

Bóng tối bao trùm như vậy có phải là báo trước ánh bình minh đang tới?

Phương Thất nằm ở trên giường thật lâu, khó có tiến vào giấc ngủ, đầu óc hỗn loạn, cũng không biết bản thân đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Tứ ca đến tột cùng gặp chuyện gì phát sinh ở nơi đây? Với võ công của tứ ca thì hẳn là sẽ không bị người khác đánh bại, nhất định là bị người ám toán. Vậy người ám toán kia là ai đây? Dựa theo sự phỏng đoán của Hiên Viên Hoằng thì nhất định là tứ ca không hề nghĩ rằng người đó sẽ ra tay ám toán, người này đến tột cùng là ai? Ai mà làm cho tứ ca không hề đề phòng?

Trong đầu Phương Thất đột nhiên nghĩ tới một người nhưng hắn ngay lập tức đã ngăn cản bản thân nghĩ tiếp nữa, hắn dù có chết cũng không muốn thừa nhận hoặc là không dám tưởng tượng người này đã ra tay ám toán tứ ca của hắn.

Có thể là Tử Yên hay không? Chính bản thân mình cũng đến chỗ nàng và đã bị hạ độc, sau đó cũng được mang đến nơi mà tứ ca bị hại đến tàn phế? Tuy nhiên vì sao tứ ca lại không hề đề cập tới chuyện Tử Yên hạ độc? Tại sao tứ ca lại đến Ỷ Thúy lâu? Tứ ca và Tử Yên trong lúc đó chẳng lẽ có chuyện gì bí mật? Tử Yên rốt cuộc là ai đây?

Lòng Phương Thất càng ngày càng rối loạn...

Hắn đột nhiên lại nhớ đến Du Mộng Điệp, cô gái này xinh đẹp, thông minh và có tiếng cười tựa chuông ngân, đối với hắn rất chân tình, nhưng bản thân hắn... bây giờ phải làm sao đây?

Nỗi sầu muộn u uất đã bao trùm Phương Thất.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên trong khung cảnh yên tĩnh của đêm đen, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, Phương Thất liền nhíu mày hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh rất dịu dàng, đáp: "Là thiếp".

Phương Thất lặng người.

Cửa phòng mở ra, một người thân mặc đồ trắng như tuyết chậm rãi bước vào, trong bóng tối nàng vẫn rất xinh đẹp động lòng người, bước đi vẫn mềm mại và nhẹ nhàng như trước, một mùi hương thơm ngát truyền đến, tựa như mùi thơm của hoa mai đang nở rộ trong tuyết toát ra. Mùi thơm này Phương Thất rất quen thuộc, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân đang mơ...

Phương Thất chậm rãi ngồi dậy đưa ánh mắt nhìn nàng đang chậm rãi tiến tới trước giường.

Hắn rất muốn hỏi vì sao nàng lại tới đây? Mấy ngày qua nàng đã đi đâu? Rốt cuộc nàng có bao nhiêu chuyện gạt ta? Tuy nhiên cái gì hắn cũng không hỏi, cái gì cũng không nói bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra miệng hắn cứng đơ thốt không ra lời.

Trong bóng tối, đôi mắt long lanh như nước dịu dàng nhìn hắn, tựa như nhìn tình nhân của mình đã lâu mới được gặp lại, trong đôi mắt hàm chứa thâm tình vô hạn nhưng cũng không hề lên tiếng nói gì.

Bộ quần áo trắng như tuyết đột nhiên rơi xuống đất, tiếp đó nàng chậm rãi cởi luôn nội y, làn da của nàng còn trắng hơn so với bộ quần áo, tuyết trắng so với cũng còn thua kém. Cả thân thể nàng xích lõa, đôi tay mềm mại dịu dàng vuốt ve thân thể đang chết lặng của Phương Thất.

Phương Thất vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng đã nhắm lại.

Nàng từ từ nằm xuống bên cạnh người Phương Thất, tựa như nằm ở trong lòng ngực của tình nhân vậy, thân hình nàng mảnh khảnh và trắng như tuyết, cái eo mềm mại, bụng phẳng lỳ trơn láng, cặp ngực đầy đặn nhô cao, mái tóc dài đen bóng và bồng bềnh, đôi mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn Phương Thất đang ngơ ngác ngồi trong bóng tối.

Một hồi lâu sau nàng khẽ thở dài, buồn bã nói: "Chàng có còn nhận ra thiếp không?"

Phương Thất trầm mặc.

Nàng lại tiếp: "Có phải chàng đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi thiếp?"

"Đúng vậy", Phương Thất rốt cuộc cũng đáp lời.

"Thiếp hiểu được, trong lòng chàng nhất định đang có rất nhiều vấn đề không giải được, chàng nhất định đang có rất nhiều lời muốn hỏi thiếp".

"Đúng".

"Nhưng thiếp có lời này cũng muốn hỏi chàng, chàng còn yêu thiếp không?"

Phương Thất lại trầm mặc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-134)


<