Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 055

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 055: Mật đạo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Shopee

Du Mộng Điệp đã đi đâu?

Thời gian đuổi theo và quay về bất quá chỉ trong chốc lát, nhưng trong một chốc lát đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dựa theo tính cách và cơ trí của Du Mộng Điệp thì nàng nhất định sẽ ở tại chỗ này xem chừng Chu Trường Phúc, tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi.

Nhưng mà bây giờ hai người cũng đều không thấy đâu cả.

Với võ công và thân thủ của Du Mộng Điệp thì nàng cũng tuyệt không phải là người mà một cao thủ bình thường có khả năng so được, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm Chu Trường Phúc rồi sao? Hắn dĩ nhiên cũng ẩn giấu quá sâu, có thể là hắn đã ra tay khống chế Du Mộng Điệp chăng?

Toàn thân Phương Thất trong nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi.

Nếu Du Mộng Điệp mất tích hoặc là xảy ra chuyện gì thì sao có thể ăn nói với Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng đây? Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc nếu như biết được tin này thì cũng sẽ lập tức tới đây và phải ăn nói ra sao với ông ấy?

Phương Thất không khỏi tự hận chính bản thân mình tại sao lại quá ngu xuẩn như vậy, trúng vào kế điệu hổ ly sơn của người khác, để lại Du Mộng Điệp một mình cho người khác thừa cơ xuống tay.

Nếu Du Mộng Điệp bị bắt hoặc là... Phương Thất đã không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Bây giờ trời đang lúc hoàng hôn, bên ngoài đường người vẫn còn đông, nếu Du Mộng Điệp bị bắt thì bọn chúng nhất định sẽ không mang người ra khỏi tiền trang ngay bây giờ...

Trong lòng Phương Thất đột nhiên tỉnh ngộ, là mật thất?

Nơi này nhất định là cũng có mật thất, ngoại trừ mật thất ra thì chỉ còn ngân khố hoặc là hoặc là một chỗ nào khác cất giấu bạc là bí mật thôi.

Nếu có mật thất thì nhất định sẽ nằm ở phòng của Chu Trường Phúc và cũng chính là căn phòng này, cho nên bọn chúng mới có thể biến mất nhanh như vậy.

Phương Thất bước nhanh tới bên cạnh giường của Chu Trường Phúc cẩn thận xem xét nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi.

Giường lớn làm bằng gỗ hương, hai bên treo hai tấm màn vải, trên giường rất sạch sẽ, tại đầu giường có một cái hộp nhỏ bằng gỗ.

Phương Thất nhíu nhíu mày rồi đưa tay cầm lấy cái hộp gỗ lên nhưng nó vẫn dính chặt vào giường, Phương Thất liền nhẹ nhàng mở nắp của cái hộp thì thấy bên trong có hai quyển sách, quyển trên cùng là Luận Ngữ, Phương Thất cầm nó lên thì thấy phía dưới là một quyển "Hàn Phi Tử", tiếp đó Phương Thất lại cầm lấy quyển sách Hàn Phi Tử lên.

Cặp mắt của Phương Thất đột nhiên sáng lên, phía dưới quyển Hàn Phi Tử không phải là sách nữa mà lại là một cái chốt nhỏ.

Phương Thất khẽ ấn vào cái chốt thì bức tường phía sau giường đột nhiên mở ra không một tiếng động, đúng là một cánh cửa giả bằng gỗ được chế thành vách tường, phía sau cánh cửa gỗ lộ ra một cửa hầm, phía bên trong rất tối đen không nhìn thấy gì cả.

Phương Thất vội lấy cây đèn chiếu vào bên trong thì thấy được có một mật thất nho nhỏ, tiến vào trong mật thất thì thấy ở giữa mật thất có một cái bàn tròn, trên bàn có nến và một bộ đồ uống trà, ở góc tường có đặt một cái giường, ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.

Phương Thất dùng lửa của ngọn đèn thắp cháy cây nến trên bàn, ánh lửa lập tức cháy lên, chiếu sáng cả mật thất. Phương Thất vội đưa mắt quan sát kỹ mật thất, không có cửa sổ, bốn phía đều là vách tường, thoạt nhìn đây chính là một nơi dành cho trốn tránh trong trường hợp khẩn cấp.

Phương Thất nghi hoặc lấy tay gõ gõ vào vách tường, các vách tường phát ra âm thanh rất trầm đục, tiếp đó lại gõ gõ trên mặt đất cũng không có phát hiện chỗ nào kỳ lạ.

Phương Thất suy nghĩ một chút rồi nhìn ra ngoài phòng khách, lắc mình một cái đã ra khỏi mật thất, đi tới thư phòng bên cạnh.

Trước thư phòng có treo một dãy các sợi vải, giữa các sợi vải có đính hạt châu kết thành một tấm màn, khác với phòng khách, nếu bỏ màn vải xuống thì từ phòng khách không thể nhìn thấy bên trong thư phòng.

Trong thư phòng có đặt một cái bàn rất lớn, trên bàn đủ cả văn phòng tứ bảo, còn có mấy quyển sách và mấy thứ linh tinh khác, phía sau bàn có một cái ghế thái sư, phía sau nữa là một giá sách thật lớn, trên đó có rất nhiều bộ sách.

Phương Thất ngồi tại ghế thái sư suy nghĩ trong chốc lát rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào giá sách ở phía sau.

Từng quyển sách nằm sát vào nhau đặt trên giá sách rất chỉnh tề, Phương Thất đứng dậy lấy hết sách ra nhưng đằng sau không có gì cả. Phương Thất suy nghĩ một chút rồi đi đến một giá sách nằm ở phía tây, lấy hết sách ra nữa thì phát hiện ra có một cái chốt nhỏ ở phía trong.

Phương Thất nở nụ cười.

Phương Thất khẽ ấn vào cái chốt, giá sách chậm rãi dạt ra một bên lộ ra một cánh cửa ngầm.

Phương Thất thắp sáng nến trong phòng khách rồi mang trở về thư phòng, đưa nến rọi vào bên trong thì thấy được đây là một thông đạo sâu và tối đen không thấy điểm cuối.

Phương Thất nhíu nhíu mày, cầm cây nến chậm rãi tiến vào, thông đạo tối đen này đường đi chỉ vừa cho một người, Phương Thất trong lòng lo lắng, che ánh lửa cho khỏi tắt rồi bước nhanh về phía trước, ánh nến chập chờn giống như bóng ma quỷ vậy. Đi được một đoạn thì Phương Thất cảm giác được con đường thông đạo này hơi cong, trong lòng Phương Thất nghi hoặc, thật không biết con đường này thông đến đâu nữa, ngay lúc này thì ở phía trước, hai bên phải trái đều xuất hiện hai đường đi.

Phương Thất nhíu mày nhìn vào hai con đường phía trước rồi giơ cây nến lên rọi một chút về phía trước, ánh sáng yếu ớt của nến chiếu sáng không được xa lắm nên vẫn còn một góc tối không thể nhìn thấy, Phương Thất cắn răng rồi lại tiếp tục đi thẳng tới.

Thông đạo yên tĩnh dị thường, chỉ có tiếng bước chân đầy lo lắng của Phương Thất vang lên, tiếp đó lại băng qua một ngã đường hình chữ thập, Phương Thất vừa mới tiến về phía trước được vài bước thì phía sau đột nhiên khẽ phát ra một tiếng "bồng".

Ly Hồn Đoạn Mệnh châm.

Cây nến rơi xuống mặt đất, ánh lửa liền tắt ngay, Phương Thất chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Trong thông đạo lại yên tĩnh hẳn lên, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

Qua một hồi lâu đột nhiên có một tiếng cười hắc hắc phát ra, tiếp đó có tiếng nói: "Cho dù ngươi có gian manh cỡ nào đi nữa thì cũng phải uống nước rửa chân của lão nương ta thôi, ta cứ nghĩ rằng Phương Thất lợi hại lắm chứ nhưng rốt cuộc cũng chết dưới Ly Hồn Đoạn Mệnh châm của ta".

Đột nhiên lại có một giọng nói khác vang lên: "Kim Hoa bà bà quả nhiên lợi hại, Ly Hồn Đoạn Mệnh châm càng danh bất hư truyền, nhân hàm lệ, quỷ thôn thanh, nhất kiến Ly Hồn châm, thần quỷ đoạn mệnh quy, huống chi một người nho nhỏ như Phương Thất".

Giọng cười hắc hắc lạnh lùng lại vang lên cùng giọng nói: "Hừ, đã trừ xong tên Phương Thất này, chúng ta cũng có thể trở về giao phó rồi!"

Giọng nói kia lại vang lên: "Đúng vậy, rốt cục cũng trừ được mối họa trong lòng, sau này chúng ta có thể an hưởng thái bình rồi".

Giọng cười hắc hắc lại vang lên rồi nói: "Đại khái thì hắn cũng đã chết rồi, đi, chúng ta đi đến nhìn xem một chút rồi cắt lấy đầu hắn".

Một giọng cười to vang lên.

Vài tiếng thổi vang lên, cả thông đạo đột nhiên lóe sáng dưới ánh lửa của ngọn đuốc.

Ánh lửa của ngọn đuốc chiếu gọi vào hai thân ảnh đang chậm rãi bước tới chỗ Phương Thất.

Phương Thất ngã xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cây nến cũng rơi xuống tắt hẳn.

Giọng cười hắc hắc lại vang lên, nói: "Hắc hắc, xem ra hắn quả thật đã ngủ rồi, không có cơ hội tỉnh lại nữa đâu".

Giọng khác lại mỉm cười nói: "Đương nhiên, Kim Hoa bà bà đã ra tay thì cho dù là thần tiên cũng tuyệt sẽ không bao giờ tỉnh lại".

Ánh lửa của ngọn đuốc chiếu vào người của Phương Thất làm lộ ra gương mặt của hắn.

Phương Thất đột nhiên cười cười.

Tên cầm ngọn đuốc ngẩn người, đưa tay dụi mắt, rồi lại giơ ngọn đuốc lên rọi vào mặt Phương Thất.

Đây cũng là động tác cuối cùng của hắn.

Ánh đao lóe lên, dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đuốc, trong thông đạo tối đen trong nháy mắt hiện ra một vầng cầu vòng, lưỡi đao như tia chớp lướt qua chém bay đầu của tên cầm đuốc, hắn chết cũng chưa kịp phát ra tiếng nào, cả thân thể ngã xuống làm vang lên một tiếng "bịch" lớn. Ngọn đuốc cũng rơi xuống nằm trên đất, ánh lửa cũng đã sắp tắt.

Trong thông đạo hẹp, Kim Hoa bà bà nhanh chóng lui về phía sau rồi xoay người nhanh chóng lao đi, thân hình nhanh như chim, mắt thấy sẽ biến mất ngay chỗ cong của thông đạo.

Phương Thất cắn răng, ánh đao lại lóe lên, bay ra khỏi tay như tia chớp, trong lúc Kim Hoa bà bà mắt thấy sẽ vòng qua chỗ cong của thông đạo thì đao của Phương Thất giống như tia chớp bay đến đâm vào sau lưng, tiếp đó xuyên thủng ra trước ngực, Kim Hoa bà bà hét lên một tiếng rồi ngã xuống.

Phương Thất thở nhẹ một tiếng rồi chậm rãi cầm ngọn đuốc trên mặt đất lên rồi dùng lửa sắp tắt đốt lại cây nến, sau đó cúi người xuống nhìn vào cái đầu người bị mình dùng một đao chém đứt, thì phát hiện ra đây là một người đàn ông trung niên, hai mắt vẫn đang trợn tròn, tựa hồ tràn ngập sự kinh ngạc và hoài nghi, xác hắn cũng mặc quần áo của Trung Nguyên, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

Phương Thất thở dài, người này cho tới giờ mình cũng chưa bao giờ gặp qua, hắn rốt cuộc là ai, xem ra thật là một điều bí ẩn.

Phương Thất giơ cây nến lên chậm rãi đi tới trước mặt Kim Hoa bà bà, Kim Hoa bà bà đang nằm úp mặt trên đất, dưới chỗ nằm có nhiều máu đang chảy ra.

Phương Thất cúi người mỉm cười nói: "Lúc ngươi còn sống không có ai thấy qua gương mặt thật của ngươi cả, chẳng lẽ sau khi chết ngươi cũng không có mặt mũi để gặp người hay sao?"

Kim Hoa bà bà hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là vì khinh thường hay là đau đớn.

Phương Thất mỉm cười nói: "Đáng tiếc cho dù ngươi không muốn thì bây giờ cũng không phải do ngươi quyết định rồi".

Kim Hoa bà bà lại hừ nhẹ một tiếng.

Phương Thất ngồi xổm xuống, tay cầm cây nến đưa lên rọi xuống mặt Kim Hoa bà bà, thì thấy đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trên mặt không có biểu lộ ra vẻ gì, chỉ có lộ ra hai ánh mắt độc ác mà thôi.

Phương Thất thở dài nói: "Ngươi bây giờ có hận ta cũng không có ít gì nữa đâu, bởi vì ngươi lần trước còn thiếu chút nữa là lấy cái mạng nhỏ này của ta rồi".

Kim Hoa bà bà không nói, hai mắt vẫn trừng lớn nhìn vào Phương Thất.

Phương Thất đột nhiên lại mỉm cười nói: "Ngươi muốn hận cứ hận đi, bởi vì ngươi lập tức sẽ ngủ say thôi, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại, sau này muốn hận cũng không có cơ hội nữa đâu".

Kim Hoa bà bà ác độc nhìn Phương Thất, mặc dù đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười lạnh lùng.

Phương Thất cẩn thận nhìn vào gương mặt của Kim Hoa bà bà, đột nhiên cười cười rồi chậm rãi đưa tay sờ sờ vào bên tai của Kim Hoa bà bà, sau đó nhẹ nhàng lấy ra một cái mặt nạ.

Phương Thất nhìn gương mặt quen thuộc đằng sau mặt nạ, sửng sốt một chút rồi đột nhiên lại mỉm cười, trong nháy mắt Phương Thất đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện.

Kim Hoa bà bà tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt.

Phương Thất mỉm cười nói: "Ông chủ Tôn, thì ra là ông à?"

Tôn Nhị Hỉ nhắm chặt hai mắt, một lời cũng không nói.

Phương Thất khẽ thở dài: "Thì ra Kim Hoa bà bà thần bí vẫn luôn ở ngay bên cạnh chúng ta, hèn gì nhất cử nhất động của chúng ta các ngươi đều biết hết".

Tôn Nhị Hỉ đột nhiên nói: "Ta không phải... Kim Hoa bà bà, Kim Hoa... bà bà là đàn bà, còn ta là đàn ông, ngươi... ngươi chẳng lẽ... mắt đã mù rồi sao!"

Phương Thất chậm rãi nở nụ cười, nói: "Thì bởi vì ngươi là đàn ông cho nên mới không có người nào nghĩ đến ngươi chính là Kim Hoa bà bà, ngươi tự xưng là Kim Hoa bà bà cũng là vì muốn che giấu thân phận thôi".

Tôn Nhị Hỉ tuyệt vọng nhắm chặt cặp mắt.

Phương Thất mỉm cười đưa tay lục lọi ngực áo của Tôn Nhị Hỉ rồi lấy ra một cái ống tròn màu vàng, đúng là vật phóng ra ám khí của Ly Hồn Đoạn Mệnh châm, tuy nhiên cái này so với cái đã bán cho lão Chu mập thì tinh xảo hơn nhiều.

Phương Thất mỉm cười nói: "Nếu ngươi không phải là Kim Hoa bà bà thì là ai?"

Tôn Nhị Hỉ cười lạnh nói: "Ngươi đoán ra được rồi à, ta chính là Kim Hoa bà bà đây, tuy nhiên ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không biết được người đứng phía sau là ai đâu".

Phương Thất thở dài một tiếng, mỉm cười nói: "Ta đã đoán ra".

Tôn Nhị Hỉ sắc mặt thay đổi, nói: "Là ai?"

Phương Thất cười cười, hỏi: "Tại sao ta lại phải nói với ngươi?"

Tôn Nhị Hỉ đã không cười nữa, sắc mặt hắn từ từ cứng lại, đột nhiên ngừng thở, thân thể cũng từ từ trở nên lạnh lẽo.

Phương Thất đưa tay đặt trên mũi của Tôn Nhị Hỉ kiểm tra một chút, tiếp đó thở dài một tiếng rồi rút đao khỏi người của Tôn Nhị Hỉ, sau đó nhẹ nhàng tra đao vào vỏ.

Phương Thất cầm đao nơi tay, trong lòng nháy mắt trở nên mơ hồ và bối rối, suy nghĩ một chút rồi lập tức xoay người bước nhanh về phía cuối thông đạo.

Trong thông đạo tối đen, chỉ có cây nến trong tay của Phương Thất phát ra ánh sáng leo lét của nó.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-134)


<