Vay nóng Tima

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 041

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 041: Bị bức đến Bạch Đà sơn
4.00
(một lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Shopee

Yên tĩnh.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng.

Không có một người nào lên tiếng.

Phương Thất xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm.

Liễu Thanh Thanh nắm chặt lấy tay Du Mộng Điệp, cả thân thể khẽ run run.

Tiểu Hổ đột nhiên nói lớn: "Chờ ta lớn lên, ta sẽ giết chết hắn"

Không có ai lên tiếng và cũng không ai cười cả.

Trong mắt La Nhất Đao cơ hồ đã chảy nước mắt, hắn chậm rãi liếc nhìn Tiểu Hổ một cái nhưng cũng không có thốt tiếng nào.

Hiên Viên Hoằng vẫn chậm rãi đưa chén rượu lên miệng, trong lòng cũng không khỏi âm thầm thở dài.

Kiếm không phải là đao, đao kiếm tuy đều là có lưỡi sắc bén nhưng kiếm thì chú trọng nhanh và nhẹ, còn đao thì chú trọng cương mãnh; kiếm chuyên dùng để đâm, đao chuyên dùng để chém, đây là chỗ khác nhau căn bản giữa đao pháp và kiếm pháp. Tuy nhiên người bịt mắt áo xanh kia lại có thể dùng kiếm trong chớp mắt chém đứt tứ chi của một người, tuy đối phương không phải là cao thủ gì nhưng cũng chứng minh được sự sắc bén, tốc độ nhanh và sự uy mãnh trong đường kiếm của hắn ra sao, và qua đó cũng có thể nghĩ ra trong kiếm pháp của hắn đã dung hợp đao pháp vào.

Điểm này, Hiên Viên Hoằng, Phương Thất, Du Mộng Điệp ai cũng hiểu được.

Sự độc ác, quyết đoán và tâm cơ của người áo xanh ra sao thì cũng có thể tưởng tượng ra được qua đường kiếm của hắn.

Hiên Viên Hoằng nhìn La Nhất Đao, hỏi: "Tiếp đó ra sao?"

La Nhất Đao cố nén nước mắt, nói: "Vãn bối mắt thấy người bạn của vãn bối trong chớp mắt đã bị chém đứt tứ chi, máu chảy ướt cả đất, thật là quá thê thảm, những người bạn còn lại cũng sợ ngây người, vãn bối vốn định tiến lên liều mạng với hắn nhưng khi nghĩ đến người mẹ già của vãn bối và thân nhân của những người bạn, nếu để cho họ gặp độc thủ như vậy thì vãn bối thật là tội nhân thiên cổ, nghĩ vậy nên mọi ý định của vãn bối đã tiêu mất..."

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nếu trong hoàn cảnh đó có ai giữ ý chí kiên định được thì mới là chuyện kỳ lạ.

La Nhất Đao nói: "Dưới ánh trăng sáng, hắn trông rất lạnh lùng ghê rợn, người bạn của vãn bối bất tỉnh nhân sự nằm đó, cả người đều là máu đỏ thắm, vãn bối liền run rẩy bước tới, trong lòng thật không biết là ôm thân thể của anh ta lên hay là nên giúp nâng dậy nữa... thật chẳng biết làm sao, vãn bối ngồi xổm xuống đưa tay ấn vào nhân trung của anh ta, rốt cục anh ta cũng từ từ tỉnh lại, đầu anh ta đổ đầy mồ hôi, miệng thì thào thêm vài tiếng nghe rất thảm, rồi sau đó chết đi... đến lúc này tên áo xanh đó lại cất tiếng nói lạnh lùng của hắn hỏi vãn bối là đã quyết định chưa? Vãn bối... vãn bối..."

Du Mộng Điệp, Phương Thất, Hiên Viên Hoằng đều lẳng lặng nhìn La Nhất Đao, không có lên tiếng, trong tình cảnh như thế thì chỉ tưởng tượng thôi cũng đã biết kết quả rồi.

La Nhất Đao nói tiếp: "Vãn bối nhìn về những người bạn đứng ở phía sau một chút, lúc ấy thật sự vãn bối không còn biện pháp gì nữa, chỉ có thể cắn răng đáp ứng yêu cầu của hắn!"

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài.

Phương Thất và Du Mộng Điệp cũng hiểu được, trong tình cảnh như thế thì có muốn không đáp ứng cũng không được, trừ phi là thật sự không muốn sống nữa. Người trên thế gian đều là ham sống sợ chết cả, đây là bản tính vốn có của con người, cũng không thể trách cứ gì được. Tuy nhiên với La Nhất Đao thì tính cách của hắn hung hãn uy mãnh, loại nhân vật giang hồ này rất trọng nghĩa và xem cái chết tựa lông hồng.

Nhưng cái gì là nghĩa, cái gì là sinh, cái gì là tử, trong lúc ấy thật khó mà phân biệt nữa.

Nếu không có sự uy hiếp của gia đình và nhiều tính mạng thân nhân của những người bạn thì La Nhất Đao dám chắc sẽ liều mạng với người áo xanh. Tuy lúc ấy biết người áo xanh có kiếm pháp cao siêu, võ công vượt xa hắn nhiều, thủ đoạn vô cùng độc ác, bản thân chết cũng không sao nhưng nếu liên lụy đến người thân của mình và cả người thân của bằng hữu thì chuyện đó thật không thể làm được.

Chuyện lúc ấy đã không phải chỉ liên quan đến sự sống chết của bản thân nữa rồi, người sống trên đời đôi lúc có những chuyện còn quan trọng hơn sống chết.

Chuyện quan trọng hơn sống chết cũng có nhiều lắm, và ‘Nghĩa’ không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.

Khái niệm về ‘Nghĩa’ rất lớn, tỷ như đối với bằng hữu thì có kết giao chi nghĩa, đối với cha mẹ thì có hiếu dưỡng chi nghĩa.

Loài chim cũng biết nghĩa trả ơn, cả loài trâu già cũng yêu con nhỏ, đại trượng phu sống trên đời chẳng lẽ còn thua cầm thú?

La Nhất Đao ngoại trừ việc đáp ứng người áo xanh, thật sự đã không còn con đường thứ hai để chọn lựa.

Du Mộng Điệp vẫn không biểu hiện gì trên mặt,ánh mắt vẫn lẳng lặng nhìn La Nhất Đao. Liễu Thanh Thanh đột nhiên cũng không còn hận La Nhất Đao nữa, trong ánh mắt toát ra nhiều sự đồng tình.

Hiên Viên Hoằng và Phương Thất cũng nhìn ra được trong mắt của La Nhất Đao toát ra sự buồn bã, bất lực không gì cò thể diễn tả.

Có đôi khi để xác định một người có phải là đại trượng phu chân chính hay không thì cũng không phải xem việc hắn có sợ chết hay không. Không sợ chết cũng không nhất định là đại trượng phu chân chính, và sợ chết cũng không nhất định không là đại trượng phu.

Người sống trên đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Sống đôi khi cũng không do mình quyết định, và ngay cả chết cũng vậy.

Đây cũng là sự đáng buồn nhất trong cuộc sống.

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Cũng không thể trách ngươi, nếu thay đổi là ta thì ta cũng chỉ có thể đáp ứng hắn".

La Nhất Đao vẫn cố nén nước mắt, người mang dòng máu hung hãn như hắn, khi nhớ lại chuyện ngày đó thì cũng vẫn chảy nước mắt như thường, vài lần cố nén nước mắt, có thể là hắn không muốn có sự đau khổ trong lòng nữa.

La Nhất Đao đứng lên, quay về Hiên Viên Hoằng cúi người xuống, lệ trong mắt chảy ra nói: "Vãn bối đa tạ lão tiền bối đã thông cảm và khoan dung"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Ngươi ngồi xuống đi, chúng ta ai cũng thông cảm với ngươi cả".

La Nhất Đao cúi đầu, đưa tay lau nước mắt, cảm kích nhìn những người trong phòng. Trong mắt của Phương Thất, Du Mộng Điệp, Liễu Thanh Thanh đều toát ra sự đồng tình, buồn bã và thương cảm, chỉ có Tiểu Hổ là vẫn vô tư nhìn hắn thôi.

La Nhất Đao thở dài một hơi, chuyện này đã gây cho hắn áp lực lớn trong một thời gian dài, người khác ai cũng biết và cho rằng hắn là tên cướp máu lạnh, nhưng hôm nay hắn đã nói ra được hết tâm sự chôn giấu trong lòng bao năm với Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng, Lãng Tử Phương Thất, Du Mộng Điệp, Liễu Thanh Thanh, La Nhất Đao nhất thời cảm giác được trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Một người bị ép buộc, bất đắc dĩ phải đi làm một chuyện không hề muốn làm và không có người nào thông cảm và chịu lắng nghe hắn thì quả thật áp lực trong lòng rất nặng nề, sự đau khổ và vô vọng bao nhiêu thật không thể tưởng tượng, tuy nhiên trên thực tế thì hắn không thể giải thích và kêu khổ với ai cả.

Khi La Nhất Đao đã ngồi xuống, Hiên Viên Hoằng liền bảo: "Ngươi hãy tiếp tục kể đi".

La Nhất Đao gật đầu, trong lòng tràn ngập cảm kích nói: "Thưa lão tiền bối, vãn bối trong sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng những người bạn lên núi lập Hắc Phong trại, ở nơi đó dựng nên mấy căn nhà cỏ, tiếp đó mang người thân trong gia đình đưa đến một nơi trong thành mà người áo xanh đã chỉ định, từ đó về sau liền bắt đầu kiếp sống cướp đường"

Du Mộng Điệp đột nhiên hỏi: "Ngươi đưa gia đình đến nơi nào trong thành?"

La Nhất Đao đáp: "Một ngôi biệt viện ở phía tây của ngôi thành, nơi đó rất hẻo lánh, nhưng giờ... còn đâu... còn đâu..."

Lòng của Du Mộng Điệp liền trầm xuống.

Phương Thất cũng âm thầm thở dài, nói: "Họ đều bị giết hết rồi phải không?"

La Nhất Đao gật đầu, hai hàng lệ trong mắt đã chảy ra, buồn bã nói: "Một người cũng không còn..." rồi im lặng.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

La Nhất Đao cúi đầu dùng tay lau đi nước mắt rồi nói: "Lão tiền bối, vãn bối tuy lên núi làm cướp nhưng thật sự cho tới bây giờ vẫn không hề giết qua một người nào cả, chỉ là hù dọa họ một chút mà thôi".

Hiên Viên Hoằng khẽ gật đầu.

La Nhất Đao nói: "Người áo xanh đó ra lệnh cho vãn bối chiêu binh mãi mã, hư trương thanh thế nhằm dễ dàng cướp hàng hóa và tiền tài của những người đi qua đây, và mỗi tháng phải nộp số lượng bạc cho hắn theo yêu cầu, mang tới một tiền trang (giống như bank) trong thành đổi thành ngân phiếu..."

Phương Thất đột nhiên cắt lời hắn, nói: "Là tiền trang nào?"

La Nhất Đao trả lời: "Là Đại Thông tiền trang, tại hạ mang bạc đến đó đổi ngân phiếu xong thì mang ngân phiếu đến khu rừng ở phía nam của thành đặt dưới một tảng đá, sau đó trở về tiếp tục công việc"

Phương Thất liều nhíu mày.

Du Mộng Điệp ngạc nhiên hỏi: "Nói như vậy thì cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa gặp được người nào khác trong tổ chức này phải không?"

La Nhất Đao lắc đầu, trong mắt lại toát ra vẻ buồn bã và căm phẫn, cắn răng nói: "Đúng vậy, người duy nhất mà tại hạ gặp chỉ là người áo xanh bịt mặt kia thôi, hắn... hắn quả thật không phải là con người nữa mà..."

Du Mộng Điệp nghe xong liền nhíu mày.

La Nhất Đao thở dài, nói tiếp: "Tuy nhiên tại hạ cũng biết được là bọn chúng không chỉ có một người như thế, bọn chúng nhất định còn có rất nhiều người, hơn nữa võ công của ai cũng rất cao siêu, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn, tuyệt đối không phải người như tại hạ có khả năng đối phó được. Nếu tại hạ đoán không lầm thì cả ngôi thành này cũng nằm dưới sự khống chế của bọn chúng".

Du Mộng Điệp liền hỏi: "Thật vậy? Làm sao ngươi biết?"

La Nhất Đao gật đầu, đáp: "Người áo xanh kia ra yêu cầu là mỗi tháng tại hạ phải nộp cho hắn ba mươi vạn lượng bạc, tại hạ lúc mới bắt đầu cũng cảm thấy không đành lòng cướp của người ta nên biết rõ dưới chân núi có người đi qua nhưng cũng giả bộ làm ngơ chẳng hay biết tha cho bọn họ, vì vậy tới cuối mỗi tháng thường không có đủ bạc để nộp, dưới sự ép buộc liền tìm kiếm và ra tay cướp nhiều hơn cho đủ số. Sau này những người thương nhân biết được Bạch Đà sơn có cướp nên qua lại nơi đây càng ngày càng ít đi, họ thà chọn đường vòng và xa để đi, thậm chí còn đi luôn trong sa mạc nữa, cho nên việc kiếm bạc của tại hạ trở nên khó khăn, do đó tới hạn đều không nộp đủ số".

Du Mộng Điệp gật đầu.

La Nhất Đao thở dài, nói tiếp: "Tuy nhiên mỗi lần không nộp đủ số bạc thì thuộc hạ của tại hạ sẽ gặp nạn, mỗi lần như thế đều có người bị giết bằng những binh khí khác nhau, chết rất thảm, sau những việc đó thì chẳng biết lúc nào tại cửa của sơn trại trên núi có viết mấy chữ ‘Tới Hạn Phải Giao Bạc’. Qua những binh khí gây nên cái chết của thuộc hạ thì tại hạ có thể đoán được bọn chúng có rất nhiều người"

Du Mộng Điệp gật đầu, nàng hiểu được sự phán đoán của La Nhất Đao rất đúng, căn cứ vào những hiểu biết hiện tại thì tổ chức này chẳng những thần bí mà còn có thế lực rất lớn nữa. Bọn chúng ra tay tàn nhẫn như vậy rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ.

Phương Thất liền hỏi: "Vậy ngươi sao có thể biết được cả ngôi thành này nằm dưới sự khống chế của bọn chúng?"

La Nhất Đao cười khổ nói: "Tại hạ cũng chỉ là đoán mà thôi..."

Phương Thất nói: "Cứ thử nói xem".

La Nhất Đao thở dài, nói: "Trong khoảng hai năm, vì mỗi tháng đều phải nộp bạc nên tại hạ liền phái thuộc hạ vào trong thành để tìm kiếm xem có thương nhân hay người giàu có gì ghé vào trong thành hay không..."

Phương Thất gật đầu, nói: "Ta có biết"

La Nhất Đao thở dài, nói tiếp: "Tại hạ bị một người không rõ lai lịch khống chế như vậy nên lòng không thể cam, vì thế đã bí mật phái người giả trang dân thường theo dõi trước cửa Đại Thông tiền trang để xem ai tới lấy bạc mang đi..."

Phương Thất mỉm cười nói: "Có phát hiện gì không?"

La Nhất Đao lắc đầu, nói: "Không có, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua có ai đến lấy một số lượng bạc lớn mang đi cả, tuy nhiên trong lúc vô ý lại phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, đó là tất cả các cửa hàng buôn bán trong thành, không kể những người làm ăn nhỏ, thì mỗi tháng đều cùng một ngày mang bạc đến nộp tại Đại Thông tiền trang..."

Phương Thất gật đầu, hỏi: "Ý của ngươi là bọn họ cũng giống như ngươi, đều là bị tổ chức kia khống chết cho nên mỗi tháng đều phải nộp vàng bạc cho chúng?"

La Nhất Đao gật đầu, chậm rãi nói: "Tại hạ cũng chỉ là phán đoán mà thôi... nhưng sau khi tại hạ biết được tin này thì trong lòng liền sợ hãi không thôi..."

Phương Thất gật đầu, La Nhất Đao mặc dù hung hãn nhưng cũng không phải là một người ngu ngốc, sự phán đoán của hắn nhất định có nguyên nhân của nó.

Hiên Viên Hoằng yên lặng không nói, chỉ chậm rãi uống rượu.

Phương Thất đột nhiên hỏi: "Tứ ca của ta ngày đó có nói gì với ngươi không? Ngươi có biết được nguyên nhân vì sao tứ ca ta đến đây không?"

Trong mắt La Nhất Đao lập tức hiển lộ ra vẻ kính nể, gật đầu nói: "Tiểu Thần Long Phương đại hiệp ngày đó hỏi tại hạ rất nhiều vấn đề, anh ta hỏi tại hạ có biết chuyện gì về tổ chức thần bí kia hay không, còn nữa, dường như anh ta có nói là đang tìm một người"

Phương Thất gật đầu hỏi: "Tứ ca của ta tìm ai?"

La Nhất Đao trả lời: "Ngày ấy Phương đại hiệp đã từng hỏi qua tại hạ, có gặp qua một người đàn bà rất xinh đẹp hay không? Dường như tên là... Trầm... Trầm Tuyết Quân? Đúng, chính là cái tên đó"

Phương Thất trong nháy mắt liền bị choáng.

Nước mắt từ hai mắt hắn đột nhiên tuôn ra.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-134)


<