Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 003

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 003: Giang hồ lãng tử
4.00
(một lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Shopee

Hoàng hôn.

Ánh mặt trời lặn chiếu vào sa mạc, phía chân trời ánh lên một dãy màu hồng rọi vào Phương Thất đang ngồi trên lưng lạc đà làm xuất hiện một vệt bóng dài. Không ngờ cảnh hoàng hôn tại sa mạc lại đẹp như thế. Phương Thất nhìn thấy cũng không khỏi có cảm giác ngây dại.

Tuy nhiên đối với người đã ở trong sa mạc đã mấy ngày chưa hề uống được giọt nước nào và đang trong hồi tuyệt vọng thì ngoại trừ nước ra không có vật gì là đẹp cả.

Vẻ đẹp không phải là tuyệt đối, có thể trong mắt người này đẹp nhưng trong mắt người khác sẽ không đẹp và ngược lại.

Đẹp hay không đẹp trong mắt một người có lúc cũng sẽ thay đổi.

Hết thảy đều do cảnh ngộ và thời gian sống của người đó.

Con bạch đà chạy lên trên một đồi cát, Phương Thất vừa nhìn xuống ánh mắt đã sáng lên.

Phía trước là một mảnh đất bằng phẳng, dưới đó có một hồ nước, xung quanh hồ có rất nhiều cây dương và bụi cây, trong đó hơn một nửa cây dương nhánh cây đều đã khô héo, lá cây thưa thớt trên cành chập chờn theo gió dưới ánh mặt trời lặn.

Con bạch đà lao xuống uống nước, còn Phương Thất thì vùi luôn đầu của hắn xuống hồ, cơn khát của hắn đã lên tới cực điểm rồi.

Cho tới bây giờ hắn mới biết được nước quý đến dường nào, uống quá đã!

Có một số việc phải chính bản thân mình trải qua mới có thể hiểu được, nếu không có kinh nghiệm của chính bản thân thì cho dù có hiểu được đạo lý thế nào đi nữa thì đó cũng chỉ là biết mà thôi, trên thực tế sẽ rất khác biệt.

Biết được một đạo lý cùng với việc chính thức hiểu được nó là một việc cách nhau một trời một vực.

Đêm đã khuya, dưới đất đống lửa đang cháy bập bùng, trên bầu trời đầy sao, bầu trời đêm trong sa mạc yên tĩnh thoạt nhìn dường như rất thấp và có thể chạm vào. Phương Thất nằm tựa vào con bạch đà đang nằm nghỉ ngơi, hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Đống lửa trong đêm tối phát ra ánh sáng rọi vào mặt hắn, trong bóng tối tịch mịch, lúc này đây rốt cục có thể nghỉ ngơi tuy nhiên hắn lại không thể chợp mắt được, hắn đang nghĩ đến chuyện gì đây?

Đêm tối tịch mịch, sa mạc cũng tịch mịch, và Phương Thất cũng vậy.

Một người khi cảm thấy tịch mịch thường nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ tới rất nhiều chuyện bình thường không thể nhớ.

*****

Giang Nam, đầu xuân.

Khí trời đang ấm dần, các cây liễu bên bờ sông đang lay nhẹ trong gió. Trải qua một trận mưa xuân, nơi nơi đều tươi mát hẳn lên, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ, các cánh hoa bay phấp phới rơi vào mặt nước, trông tựa như một dãi lụa trắng nhẹ nhàng trôi trên mặt nước. Ở xa xa, núi cao cũng hiện lên một màu rờn.

Một mảnh trăng non đang hiện ra trên bầu trời, nhàn nhạt không có tinh quang, trên đường người qua lại rất thưa thớt. Đường phố tối như mực, chỉ có một cái quán để lộ ra ánh đèn leo lét của nó.

Trước cửa quán có một tấm biển màu vàng ghi một chữ "Tửu". Quán không lớn lắm, trong quán chỉ đặt có bốn năm cái bàn. Lúc này đã không còn ai, duy chỉ ở cái bàn bên cạnh góc tường có một người đang gục trên bàn, tên tiểu nhị của quán đang ngồi ở cạnh quầy đưa mắt nhìn người nọ và không ngừng ngáp dài.

Trên bàn có mấy đĩa thức ăn, rau xào, đậu hủ, thịt heo, tuy nhiên dường như chưa có động qua nhưng rượu thì đã uống không ít.

Người đang gục trên bàn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên hắn đã uống nhiều, trên bàn bình rượu đặt loạn xạ, còn có chút rượu vương lại mỗi bình.

Tên tiểu nhị đưa mắt nhìn và không ngừng ngáp dài. Đối với vị khách này hắn cũng không xa lạ. Vị khách này mới xuất hiện tại đây vài ngày trước, bất quá bữa nào cũng đến quán ủng hộ, hơn nữa mỗi ngày đều uống đến bất tỉnh nhân sự, tuy nhiên cho tới bây giờ chưa từng thiếu bạc và trả đầy đủ. Đối với một quán rượu nhỏ như vầy thì khách uống rượu mà trả tiền đầy đủ, cho dù hắn là ai đi chăng nữa thì chủ quán cũng chả quan tâm.

Đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến, âm thanh đã phá đi vẻ yên tĩnh của đêm tối. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, đến trước cửa quán đột nhiên dừng lại. Người cưỡi lập tức xuống ngựa rồi chạy vội vào trong quán. Tên tiểu nhị lập tức tỉnh lại, đưa cặp mắt tròn xoe của hắn hướng về vị khách mới vào. Chỉ thấy người bước vào quán là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thân mặc trang phục màu xanh, ngoại hình rất đẹp, vẻ mặt đầy bụi và mồ hôi. Lúc bước vào, khi nhìn thấy vị khách đang gục trên bàn kia, vẻ mặt hắn rất kích động, tiếp đó bước nhanh về phía đó. Người gục trên bàn vẫn nằm đó bất động.

"Thiếu gia!" Người áo xanh đứng ở bên cạnh bàn khẽ kêu lên.

Người gục trên bàn vẫn không nhúc nhích.

Người áo xanh nói tiếp: "Lão phu nhân phái chúng tôi ra ngoài tìm thiếu gia, xin thiếu gia mau chóng trở về".

Người gục trên bàn vẫn bất động.

Người áo xanh thở dài một chút rồi nói tiếp: "Lão phu nhân cũng biết thiếu gia có ý định không muốn trở về nên lão nhân gia muốn tôi truyền lời cho thiếu gia là Tứ gia đang bị thương, xin thiếu gia mau chóng trở về".

Người gục trên bàn đột nhiên động đậy rồi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn đột nhiên lóe ra hai đạo tinh quang, nhìn người áo xanh chậm rãi nói "Tiểu Vũ, gia đình ngươi ba đời đều ở tại nhà ta, ngươi tuy là nô bộc nhưng từ nhỏ đến giờ ta đều đối với ngươi như huynh đệ vậy, có đúng không?"

Tiểu Vũ gật đầu nói: "Thiếu gia đối với Tiểu Vũ không thể chê vào đâu được, Tiểu Vũ tuy không dám trèo cao nhưng trong lòng đã sớm xem thiếu gia là người thân nhất của Tiểu Vũ". Tiểu Vũ dừng một chút rồi tiếp tục nói "Nhưng chuyện này tiểu nhân cũng không dám nói bậy, cho dù có lấy đầu của tiểu nhân xuống, tiểu nhân cũng tuyệt không dám trù ẻo Tứ gia".

Vị thiếu gia chậm rãi nói: "Tứ ca của ta bị thương ra sao?"

Tiểu Vũ đáp: "Ba tháng trước, Tứ gia được người khác mang về, tình hình không khả quan lắm. Lão phu nhân lệnh cho chúng tiểu nhân ra ngoài tìm kiếm thiếu gia".

Vị thiếu gia đột nhiên ngẩn ra.

Tiểu Vũ tiếp tục nói "Thiếu gia hãy mau theo tiểu nhân trở về đi, đừng để cho lão phu nhân đợi lâu".

Thiếu gia nói "Ngươi có đói không?"

Tiểu Vũ nói "Tiểu nhân... tiểu nhân không đói".

Thiếu gia gật đầu nói: "Đến đây ngồi xuống ăn một chút gì đi, ăn xong chúng ta sẽ đi ngay".

Trong tất cả các loại tình cảm của loài người thì chỉ có tình thân là vĩnh viễn không thay đổi và cũng là loại tình cảm duy nhất đi suốt cuộc đời mỗi người. Tình bạn sẽ có phản bội, tình yêu sẽ tan vỡ nhưng tình thân thì sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Nói đến tình bạn chính là nói đến nghĩa khí, điều đáng tiếc chính là có đôi khi "Nghĩa" sẽ thua "Lợi". Cho nên chúng ta thường xuyên chứng kiến rất nhiều đôi bạn tốt vì ích lợi mà đánh cho bạn mình sứt đầu mẻ trán, rồi sau đó hận nhau giống như kẻ tử thù.

Tình yêu chính là tình cảm giữa nam và nữ, đáng tiếc là loại cảm tình này thường hay thay đổi, tình cảm sẽ chuyển qua cho người khác. Chúng ta cũng thường xuyên chứng kiến được rất nhiều cặp tình nhân thề non hẹn biển, chỉ cần hai người ở bên nhau thì gì cũng được, tuy nhiên họ không hề để ý đến đối phương có chấp nhận hay không.

Loại tình cảm này là ích kỷ.

Nhưng đối với tình thân thì ngươi cũng không cần hoài nghi cũng như vĩnh viễn không cần lo lắng, cho dù ngươi đi tới chân trời góc bể thì máu đang chảy trong ngươi vẫn cùng một loại với thân nhân, lúc ngươi khóc họ cũng sẽ khóc, lúc ngươi cười thì họ cũng sẽ vui vẻ cười theo, tất cả những đau khổ ngươi mang họ sẽ cùng ngươi chia sẻ, mỗi một hành động của ngươi cũng đều ảnh hưởng đến tâm của họ.

Tình thân là một loại tình cảm vĩ đại nhất và quý giá nhất trên thế giới này, tình thân là "vô tư".

Cho dù ngươi không quý trọng nó hoặc làm thương tổn đến nó thì nó cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi, loại tình cảm đã có từ lúc con người mới sinh ra.

Đương nhiên tốt nhất là không nên làm thương tổn đến loại tình cảm này vì nó là vật quý trọng nhất trong mỗi đời người.

Cho nên khi Phương Thất biết Phương Tứ bị thương, hắn đã lập tức quay trở về.

Lúc này, thời gian mà hắn rời nhà lưu lạc giang hồ đến nay đã là ba năm.

Hắn là Phương Thất, Lãng Tử Phương Thất.

Ba năm thời gian, mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều.

Hắn đã từ ‘Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ’ ngày xưa trở thành một giang hồ lãng tử.

Phương Thất, Lãng Tử Phương Thất, đây là biệt danh mà người trong giang hồ gọi hắn.

Trên giang hồ thanh danh tứ ca của hắn như mặt trời ban trưa, là tuyệt đỉnh cao thủ với danh hiệu Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành. Tứ ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?

Trong lòng Phương Thất đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-134)


<