← Hồi 25 | Hồi 27 → |
Dãy núi Côn Lĩnh chạy dài hàng ngàn dặm. Núi đá lởm chởm, cỏ dại mọc đầy. Đỉnh núi phủ một màn sương trắng xóa như dính liền với mây trời.
Đôi ngựa xông pha vào những vùng cỏ rậm, vừa chạy vừa hí vang. Người ngồi trên lưng ngựa lặng lẽ chẳng nói gì, vẻ mặt cực kỳ thê lương ảo não, vừa mệt nhọc vừa thất vọng. Trên trán mồ hôi chảy đầm đìa.
Cuộc xông pha gió bụi này, khiến cho Phan Tịnh và Ngọc Nô đều phải gầy mòn, mệt nhọc vô ngần.
Phan Tịnh trong mắt đã lộ vẻ nóng nảy, miệng lẩm bẩm:
- Dãy Côn Lĩnh dài rộng thế này, Xích Lôi Thần Quân biết ở chốn nào? Huống chi người sống chết chưa hay, chúng ta biết đâu mà tìm cho ra?
Ngọc Nô cố gượng nở một nụ cười, dùng lời dịu dàng an ủi:
- Tịnh lang đừng nóng nảy! Thế nào muội cũng phải tìm cho thấy gia gia. Mẫu thân tiểu muội thường nói công lực gia gia đã đến chỗ thông huyền, người đã luyện thành một tấm thân gươm đao chém không vào, nhất định người hãy còn ở nhân thế.
Phan Tịnh nói:
- Chỉ sợ chúng ta không tìm thấy người, há chẳng uổng công sao?
- Đấng hoàng thiên không phụ người có chí. Tịnh lang! Chàng chớ nên chán nản. Thế nào chúng ta cũng tìm thấy gia gia được mà!
Phan Tịnh lắc đầu quầy quậy, nhưng vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Thốt nhiên chàng cảm thấy tinh thần phấn khỏi, miệng lẩm bẩm:
- Phải rồi! Ta nhất định phải tìm thấy người. Gia gia ta hiện ở khe Lạc Hiền, động U U đang mỏi mắt trông chờ người đến cứu. Phần mộ mẫu thân ta bị thất phu khai quật bộc lộ cốt hài. Thù này không trả thì mặt mũi nào mà ngó thấy người còn sống và chết đi cũng không nhắm mắt được.
Chàng thúc vế vào bụng ngựa. Con tuấn mã cũng mệt nhọc mà vẫn tung bốn vó phóng nước đại. Ngọc Nô cũng giục ngựa chạy theo sau.
Con ngựa phóng nước đại một hồi, chừng được vài dặm vó trước khuỵu xuống, hí lên những tiếng bi thảm. Nó không chống nổi nữa, rồi ngã lăn ra.
Phan Tịnh suýt bị ngựa hất xuống đất, chàng tức giận quát mắng:
- Con súc sinh này thiệt là vô dụng.
Chàng vung tay lên đập nó. Nhưng bàn tay chàng lúc này cũng chẳng khác gì bàn tay người thường. Chàng đập tay vào ngực ngựa, nó chỉ thấy đau hí lên mấy tiếng.
Ngọc Nô tung mình xuống ngựa, dắt ngựa lại đưa dây cương cho Phan Tịnh nói:
- Đây là hạng ngựa tầm thường, chúng rong ruổi ba ngày liền, nên đã kiệt lực mất rồi. Tịnh lang tạm cỡi con ngựa này đi, tiểu muội chạy bộ cũng có thể theo kịp.
Phan Tịnh nhìn Ngọc Nô vô cùng cảm động. Chàng ôm choàng lấy nàng nói:
- Nô muội! Nàng hết lòng với tiểu huynh quá! Phan Tịnh này còn sống ngày nào sẽ hết lòng đền đáp trong muôn một.
Ngọc Nô vội nói:
- Tịnh lang đừng nói vậy. Chúng ta đã là vợ chồng thì hai người như một. Chàng lên ngựa này đi.
- Không. Nô muội! Tiểu huynh không thể bạc đãi Nô muội được nữa. Ta đành đi bộ chứ không khi nào cỡi ngựa của Nô muội. Nàng đã mệt lắm rồi, lẽ đâu ta còn để nàng nhọc mệt hơn?
Ngọc Nô khẽ thở dài nói:
- Được rồi! Nếu Tịnh lang không chịu cỡi ngựa, tiểu muội cũng không thể ép buộc được. Vậy chúng ta đi bộ thong thả càng hay.
Phan Tịnh và Ngọc Nô lại bắt đầu thượng lộ. Ngọc Nô dắt ngựa đi bên chàng.
Đi chừng hai giờ nữa, đường núi trở nên vắng vẻ, tuyệt không có một người mà trời đã gần tối.
Ngọc Nô nói:
- Tịnh lang! Đêm nay chúng ta đành ngủ ngoài trời vậy.
Hai người đi thêm một quãng đường thì tìm thấy một chỗ biệt động có thể tạm dung thân được. Phía trước huyệt động có một hang núi nhỏ hẹp sắc xanh như mây. Lúc này trời đã hoàng hôn, nhìn không rõ cảnh vật trong hang núi, vì có những cây cổ thụ hàng trăm, hàng ngàn che kín.
Đêm hôm ấy trời thanh trăng tỏ, Phan Tịnh cùng Ngọc Nô nghĩ tới chuyện núi Côn Lĩnh mờ mịt bát ngát, mình đi tìm Xích Lôi Thần Quân chẳng khác gì đáy bể mò kim, nên trong bụng hoang mang, còn ngủ thế nào được? Ngọc Nô thấy Phan Tịnh vẻ mặt buồn rầu chán nản, thì lại dịu dàng an ủi:
- Tịnh lang! Muội nghĩ rằng đấng hoàng thiên không phụ người đau khổ, tưởng chàng chẳng nên buồn rầu cho lắm. Đêm nay trời thanh, trăng tỏ, tiểu muội có đem theo cây đàn cầm gẩy chàng nghe một khúc nhé.
Phan Tịnh chậm rãi đáp:
- Nô muội đàn thanh tứ cao. Tiểu huynh rửa tai để nghe đây.
Ngọc Nô lấy đàn ra dạo lên mấy tiếng. Bàn tay trắng tựa ngọc ve vuốt dây đàn. Tiếng đàn mỗi lúc một lên bổng, nỉ non réo rắc như rót vào tai. Nhất là ở chốn thâm sơn tuyệt cốc, tiếng đàn càng lên cao vòi vọi.
Phan Tịnh nhắm mắt lắng tai nghe như say như tỉnh, tâm hồn chàng chìm đắm vào trong âm luật bổng trầm.
Tiếng đàn đã làm chàng xúc động tâm tình. Chàng đột nhiên phát giác ra rằng Ngọc Nô là một thiếu nữ ôn nhu đáng quý, bản tính lại hiền lành trung hậu. Chàng không khỏi tự thẹn với lương tâm vì trước kia chàng đã tỏ vẻ lạnh nhạt với nàng. Rồi chàng bẽ bàng tự trách:
- Ngọc Nô quả là một bông lan u nhã, sinh vào giữa chốn trần gian đầy ô trọc. Sao trước kia mình lại đối với nàng vô lý đến thế. Bất cứ lúc nào và trong hoàn cảnh nào nàng cũng hết dạ hy sinh để hộ vệ cho mình. Thế mà mình lòng lang dạ thú, không biết cảm kích là gì cả.
Chàng tự trách mình một cách quá nghiêm khắc đến nỗi toát mồ hôi trán, rồi lại lẩm bẩm:
- Nếu trước đây mình ra dạ phũ phàng với một người thuần hương như nàng, thì từ đây về sau mình còn sống ngày nào, phải đem toàn lực ra mà bảo vệ, mà thương yêu nàng. Bất luận Thanh Hoa Công chúa phiền phức đến đâu mình cũng không thể bỏ nàng được.
Trong khi chàng ngấm ngầm quyết tâm như vậy, bất giác chàng để tay lên tấm lưng thon của Ngọc Nô. Mặt chàng ghé sát vào má nàng, chàng khẽ nói:
- Nô muội! Ta yêu nàng! Kiếp này ta quyết không phụ nàng.
Ngọc Nô nghe chàng nói, mặt ngọc lộ một nụ cười êm ái, nhưng hai giọt nước mắt trong như ngọc, ứa ra tựa hồ nàng cảm giác muốn phát khóc. Tuy không trả lời mà tiếng đàn đã chuyển hướng, khúc đàn đã lộ vẻ vui mừng, song bên trong cũng chưa hết niềm u uất. Ngờ đâu giữa lúc ấy trong hang núi bị những cây cổ thụ che khuất đi, bỗng có tiếng tiêu nhẹ nhàng vọng lại. Khúc tiêu này nghe cũng du dương, hòa điệu với khúc đàn của Ngọc Nô.
Ngọc Nô cả kinh, ngừng tiếng đàn lắng tai nghe.
Nàng kinh ngạc quay lại nhìn Phan Tịnh nói:
- Tịnh lang! Trong hang núi có người.
Phan Tịnh cũng cảm thấy sự bất ngờ, chàng đáp:
- Nơi hang thẳm núi Côn Lĩnh này mà có người ở nhất định người đó phải vào hạng phi phàm.
Ngọc Nô gật đầu đáp:
- Chính tiểu muội cũng nghĩ vậy. Sáng nay chúng ta sẽ vào bái phỏng may ra thu lượm được kết quả cũng chưa biết chừng.
Phan Tịnh tỏ ý tán thành.
Lúc này tiếng tiêu vẫn réo rắt. Hai người chăm chú lắng tai nghe. Khúc tiêu rất du dương nhưng cũng pha lẫn ít nhiều tình cảm oán hờn.
Ngọc Nô nghe một lúc rồi đột nhiên biến sắc nói:
- Tịnh lang! Sao tiểu muội nghe tiếng tiêu này dường như rất quen thuộc.
Phan Tịnh ngạc nhiên hỏi:
- Thật thế ư?
Ngọc Nô lớn tiếng đáp:
- Thật thế! Điệu sáo này tiểu muội thường nghe mẫu thân thổi nhiều lần rồi. Mẫu thân còn bảo điệu đó người đã học được từ thuở nhỏ. Thế thì người thổi tiêu nhất định có liên quan đến tổ mẫu là Vô Tình phu nhân, không chừng là gia gia của muội cũng nên.
Ngọc Nô nghĩ vậy tinh thần phấn khởi, lại đem đàn ra gẩy. Nàng để hết tâm trí vào khúc đàn. Tiếng đàn vừa dạo lên một hồi thì tiếng tiêu ngưng bặt. Sau một lát, trong hang động nổi lên một tiếng hú trầm trầm tỏa ra của một người tuổi đã già. Tiếp theo tiếng hú là một câu hỏi:
- Vị cao nhân nào đến bờ đầm Tuyệt Long đó?
Thanh âm làm rung động màng tai, đúng là do một người công lực rất cao thâm phát ra.
Ngọc Nô liền vận chân khí cất tiếng đáp:
- Tiểu nữ là Ngọc Nô tiện đường qua đây, không ngờ kinh động đến cao nhân. Tiểu nữ rất lấy làm áy náy.
Tiếng hú vừa dứt, đột nhiên dưới ánh trăng tỏ, phải từ trong hang núi một bóng người vùn vụt đi lên, trông bề ngoài ra vẻ khoan thai, mà tốc độ mau lẹ dị thường. Dáng người đi như nước chảy mây trôi, chớp mắt đã tới nơi.
Bóng người vừa dừng lại, Ngọc Nô cùng Phan Tịnh nhìn ra thì thấy một vị lão tăng chừng bảy mươi tuổi. Lão tăng mặc áo màu tro, tay cầm phất trần đứng trước cửa hang động, vẻ mặt tươi cười nói:
- Quý khách tới đây mà lão tăng nghinh tiếp chậm trễ, xin tha thứ cho tội ngạo mạn.
Nói xong, chắp tay để trước ngực thi lễ.
Ngọc Nô cùng Phan Tịnh gặp chuyện bất ngờ, bước ra ngoài thạch động kính cẩn đáp lễ nói:
- Bọn vãn bối đâu dám thế?
Vị lão tăng chờ cho hai người ra khỏi động rồi lão đưa cặp mắt sáng loáng nhìn Ngọc Nô từ đầu đến chân rồi hỏi:
- Vị vừa gẩy khúc đàn cầm phải chăng là nữ thí chủ?
Ngọc Nô mỉm cười gật đầu đáp:
- Tiếng đàn kém cỏi quê mùa làm dơ tai đại sư. Người thổi tiêu vừa rồi nhất định là đại sư thì phải?
Nhà sư già lắc đầu đáp:
- Lão tăng ở nơi khác đến đây, không biết thổi sáo.
Ngọc Nô biết mình lầm lỡ. Nhưng vị lão tăng không có ý phiền trách, lão vẫn tươi cười hỏi:
- Nữ thí chủ cùng với Vô Tình phu nhân ngày trước đã nổi tiếng võ lâm có mối liên quan gì? Lão tăng muốn được biết rõ đầu đuôi.
Nghe nhà sư hỏi vậy, Ngọc Nô cùng Phan Tịnh bất giác trái tim đập loạn lên. Nhất là Ngọc Nô thì nỗi mừng lộ ra ngoài mặt. Nàng không đắn đo gì buột miệng hỏi ngay:
- Phải chăng đại sư trước kia là Xích Lôi Thần Quân?
- Không phải! Xích Lôi Thần Quân là bạn cố tri với bần tăng. Đêm nay người đến vãn cảnh chùa, không ngờ được nghe tiếng đàn của nữ thí chủ, người đoán chắc nữ thí chủ có mối tương quan với Vô Tình phu nhân.
Ngọc Nô cả mừng lớn tiếng quay lại bảo Phan Tịnh:
- Tịnh lang! Chúng ta đi tìm Thần quân!
Phan Tịnh cũng hớn hở vui mừng:
- Xin đại sư dẫn vãn bối đến yết kiến Thần quân.
- Người là gia gia tiểu nữ đó!
Nhà sư cặp mắt sáng lên, lấy làm kỳ hỏi:
- Xích Lôi Thần Quân là gia gia của nữ thí chủ ư? Vậy mẫu thân thí chủ là ai?
- Thuở nhỏ mẫu thân tiểu nữ tên là Tiểu Hà.
- Sao? Tiểu Hà còn sống ư? Lão tăng nghe người ta đồn y cùng mẫu thân là Vô Tình phu nhân đồng thời bị táng mạng ở trong đầm Tuyệt Long rồi kia mà?
- Tuy có lời đồn như vậy, nhưng mẫu thân tiểu nữ đã thoát nạn và mang được kinh ấn của Vô Tình phu nhân trốn vào cung. Sau được Thần Tôn phụ hoàng phong cho mẫu thân làm Hà Tần.
- Ồ! Thế ư? Thật là một chuyện không ngờ!
Nhà sư dường như cảm khái vô cùng. Ngọc Nô lại nói:
- Đại sư! Gia gia tiểu nữ đã có ở đây, xin đại sư đưa tiểu nữ vào yết kiến người, vì có việc cần đến người.
- Ồ! Nhưng...
Thấy vị lão tăng ra chiều do dự, Ngọc Nô cùng Phan Tịnh sửng sốt tự hỏi: "Sao nhà sư lại phân vân không quyết?" Hai người giương cặp mắt loang loáng nhìn lão, trong lòng sinh ra lo lắng. Nhà sư trầm ngâm một lát rồi trịnh trọng đáp:
- Y đi rồi! Từ lúc nữ thí chủ gẩy đàn người đã biết thí chủ có liên quan đến Vô Tình phu nhân, nên người chỉ nói với lão tăng có bốn chữ rồi bỏ đi.
Phan Tịnh cùng Ngọc Nô thất vọng hỏi lại:
- Người nói đến bốn chữ gì?
Lão tăng xúc động thở dài đáp:
- "Không quay đầu lại!"
Ngọc Nô kinh hãi hỏi:
- Tại sao gia gia tiểu nữ lại không muốn cho tiểu nữ vào bái kiến?
Nhà sư gật đầu đáp:
- Đúng thế! Thần quân không muốn gặp bất luận là ai có liên quan đến Vô Tình phu nhân, và không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến Vô Tình phu nhân. Nguyên trước người và Vô Tình phu nhân hòa duyên can lệ. Sau Vô Tình phu nhân biến tính coi võ lâm là cừu địch, nỗi lòng đa sát. Thần quân nhiều lần khuyên giải không được mới vào núi Côn Lĩnh mai danh ẩn tích làm bạn với núi rừng cây cỏ. Từ đó người không nói đến chuyện cũ, và không tiếp ai có dính líu đến Vô Tình phu nhân nữa.
Phan Tịnh cùng Ngọc Nô lùi lại hai bước, lặng lẽ hồi lâu.
Mãi sau Ngọc Nô mới buồn rầu hỏi:
- Đó là gia gia tiểu nữ lầm tưởng bàn tay tổ mẫu quá vô tình, nhưng thiệt ra người chỉ giết những kẻ nào đáng giết mà thôi, sao gia gia tiểu nữ không chịu xét lại.
- Lão tăng là bạn niên thiếu với Xích Lôi Thần Quân, nên biết rõ mọi việc. Hồi ấy hai vợ chồng Xích Lôi Thần Quân tranh luận với nhau, lão tăng thường được chứng kiến. Lệnh tổ mẫu cũng đã giải thích với Xích Lôi Thần Quân như vậy, nhưng không đủ bằng chứng, thành ra Xích Lôi Thần Quân không tin. Tỉ như việc lệnh tổ mẫu hạ sát Nam Hải Nhất Hạc, Chung Nam Đan Khách Hồ Dật, Tình Thiên bảo chúa Tu Ninh. Ba vị này tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, mà ai nấy đều khen là bậc thiện sĩ. Thế mà lệnh tổ mẫu cũng giết chết một cách cực kỳ thê thảm. Vì thế mà lệnh tổ mẫu trăm miệng khôn phân. Sau cùng đi đến chỗ hai ông bà chia tay. Xích Lôi Thần Quân nguội lạnh việc đời vào ẩn lánh tại núi Côn Lĩnh, không hỏi gì đến chuyện giang hồ nữa.
Ngọc Nô gật đầu đáp:
- Như vậy thì không thể trách gia gia được, có điều tổ mẫu vẫn chẳng có chi lầm lỡ. Xin đại sư trở lại nơi cư trú của gia gia tiểu nữ, để tiểu nữ đến nơi có việc cần.
Nàng nói xong đưa mắt nhìn lão tăng.
Nhà sư nhíu cặp lông mày trắng nói:
- Lão tăng tuy biết chỗ ở của Xích Lôi Thần Quân, nhưng người đã dặn không được nói hở cho ai biết.
Phan Tịnh bấy giờ đột nhiên nói xen vào:
- Đại sư! Xin đại sư cứ cho biết. Bọn vãn bối xin chịu hết trách nhiệm, không dám để liên lụy đến đại sư.
Lão tăng đưa mắt nhìn Phan Tịnh rồi tủm tỉm cười, gật đầu nói:
- Không phải lão tăng sợ Xích Lôi Thần Quân phiền trách, nhưng lão tăng muốn thủ tín với y. Thí chủ nghĩ coi, Xích Lôi đã không muốn cho ai biết chỗ ở, thế mà lão tăng bảo cho thí chủ biết chẳng hóa ra là người bội tín ư?
Phan Tịnh lớn tiếng nói:
- Mối liên hệ mỗi lúc một khác. Sao đại sư không chịu phân biệt?
- Dù chính con gái Xích Lôi là Tiểu Hà có hỏi, lão tăng cũng không thể bảo y được, đừng nói người nào khác nữa.
Ngọc Nô liền năn nỉ:
- Tiểu nữ thật tình có việc cần cấp bách hỏi đến gia gia. Xin đại sư mở lòng từ bi chỉ bảo hộ cho.
Lão tăng vẫn một mực:
- Chỗ bạn bè phải lấy chữ tín làm trọng.
Phan Tịnh thấy nhà sư cố chấp, nhíu cặp lông mày, tức giận nói:
- Đại sư đã không muốn giúp cho xin cứ việc tùy tiện. Nếu Xích Lôi tiền bối còn ở trên thế gian, thế nào vãn bối cũng tìm được đến nơi.
Lão tăng gật đầu đáp:
- Thí chủ xem ra nóng tính lắm.
Phan Tịnh tức mình nói:
- Tại hạ không bố thí gì cho đại sư mà cũng không cầu cạnh đại sư việc gì. Đại sư đi ngay đi.
Nhà sư già nhíu cặp lông mày ra chiều khó chịu, nhưng rồi cũng giữ được bình tĩnh nói:
- Lão tăng đã đến quấy rầy hai vị, bây giờ xin cáo từ thôi.
Nhà sư chắp tay trước ngực để thi lễ rồi tung mình một cái ra xa ngoài mười trượng.
Phan Tịnh lại động tâm lớn tiếng gọi:
- Đại sư hãy quay lại đã.
Nhà sư già dừng bước quay lại.
Phan Tịnh sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi:
- Đầm Tuyệt Long là nơi Vô Tình phu nhân bỏ mạng, sao đại sư còn dựng chùa trên bờ đầm?
Nhà sư khẽ vung cây phất trần nói:
- Lão tăng có lý lẽ riêng, nhưng không thể nói cho thí chủ hay được. Nếu thí chủ không còn việc gì khác, thì xin cho lão tăng rút lui.
Phan Tịnh bịt mũi nói:
- Thôi đại sư đi đi! Hành tung của hai chúng tôi nếu đại sư tiết lộ với một người khác, thì chúng tôi không nể nang đại sư đâu.
Nhà sư tu tâm dưỡng tính đã nhiều mà cũng không khỏi biến sắc, cười ha hả nói:
- Tiểu thí chủ nặng lời quá! Lão tăng...
Nhà sư chưa dứt lời, bỗng nghe trong hang có tiếng người tức giận quát lên:
- Thằng lỏi nào ở đâu đến đây mà ngông cuồng vô lễ với thiền sư như vậy? Đẩy gã xuống đây cho ta, để xem gã là hạng người nào?
Phan Tịnh bản tính cương cường, khi nào lại nhịn được, cũng tức giận quát hỏi:
- Ngươi là ai? Hãy lên đây với ta!
- À thằng lỏi này giỏi thiệt! Dám chống đối cả ta!
Nhà sư già sắc mặt biến đổi, nhìn xuống hang núi thi lễ nói:
- Lão tăng là người ngoài đến đấy, vị thí chủ này hãy còn trẻ tuổi nóng tính, các hạ bất tất phải nổi lôi đình.
Người dưới khe núi vẫn tức giận đáp:
- Xin thiền sư cứ việc xuống núi đi. Triệu Tử Hoa này suốt đời chưa gặp kẻ nào dám hỗn láo thế. Thằng lỏi kia! Mi tự xuống đây, hay còn phải đợi ta động thủ?
Ngọc Nô nghe nói đến tên Triệu Tử Hoa, thì run bắn người lên. Nàng buộc miệng lớn tiếng gọi:
- Trời ơi! Triệu Tử Hoa tức Xích Lôi Thần Quân là gia gia cháu đây!
Người dưới khe núi đáp:
- Chuyện giữa ta và ngươi sẽ bàn sau. Để ta giáo huấn thằng lõi con này đã!
Ngọc Nô la lên:
- Gia gia ơi! Chàng là lang quân cháu đó!
- Câm miệng ngay! Bất luận gã là ai, cũng không thể để gã hỗn láo với thiền sư được?
- Gia gia! Xin gia gia tha tội cho chàng.
- Mi đừng lắm miệng nữa!
Phan Tịnh cười khanh khách nói:
- Nô muội! Tiểu huynh nghe nói gia gia là Xích Lôi Thần Quân, một bậc trưởng bối tiếng tăm lừng lẫy. Nếu quả lão thất phu dưới đó là gia gia Nô muội thiệt, thì Phan Tịnh này thà chết chứ không chịu cầu lão.
Ngọc Nô cơ hồ phát khóc, vội nói:
- Tịnh lang! Dù sao tiểu muội cũng xin chàng nhẫn nại một chút.
Phan Tịnh nhăn nhó cười nói:
- Tấm lòng Nô muội thiết tha với tiểu huynh, suốt đời tiểu huynh không dám quên. Nhưng hôm nay mà bảo tiểu huynh năn nỉ lão thất phu đó, thật là tiểu huynh không thể nghe theo được. Thôi Nô muội xuống yết kiến gia gia đi, tiểu huynh không xuống đâu. Tiểu huynh ngồi đây chờ Nô muội.
Người dưới khe núi tức giận hỏi:
- Mi tưởng không xuống là được cơ?
Ngọc Nô năn nỉ người dưới khe núi bằng một giọng bi ai:
- Gia gia! Nếu quả gia gia còn nhận cháu, xin gia gia đừng đối đãi với Tịnh lang như vậy.
- Câm miệng ngay! Ta quyết không thể tha thứ những kẻ ngông cuồng được.
Đột nhiên dưới khe núi có một tiếng rú vang tai, rồi một bóng người nhảy vọt lên, thoáng cái đã đến nơi.
Ngọc Nô nhìn kỹ lại thì người này là một gã thư sinh đứng tuổi. Phan Tịnh lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi muốn gì đây?
Một tràng cười rộ nổi lên, người kia nói:
- Đầm Tuyệt Long là chỗ chôn thằng lỏi điên cuồng.
Vừa dứt lời người đó đã cắp Phan Tịnh đi mất hút. Thân pháp của y thật cao thâm không biết đến đâu mà lường.
Ngọc Nô thấy Phan Tịnh bị bắt đi nàng hét to lên một tiếng rồi cũng nhảy theo xuống hang núi.
Nhà sư già khẽ buông một tiếng thở dài, rồi chạy theo sau nàng.
Ngọc Nô đã được mẫu thân nàng truyền cho những công phu trong "Vô Tình kinh", nàng thi triển khinh công nhanh như gió, vừa rượt theo vừa nghĩ thầm:
- Gia gia mình đã gần trăm tuổi mà sao trông tướng mạo mới vào hạng trung niên? Lòng nàng càng nghi hoặc, cước trình càng chạy mau hơn. Chỉ trong khoảnh khắc nàng đã xuống tới đáy vực, thì chỉ thấy những cây lớn rậm um tùm và một ngôi chùa nhỏ ở trong góc rừng.
Ngọc Nô dừng bước lại một chút ngoảnh nhìn bốn phía. Nhà sư già vội nói:
- Đầm Tuyệt Long ở mé tây ngôi chùa nhỏ kia.
Ngọc Nô lúc này cũng tức giận nhà sư, nên nàng không nói gì, chạy thẳng về hướng tây. Nàng chưa đi bao xa quả thấy một cái đầm nước biếc rộng chừng trăm trượng vuông. Nước đầm trong xanh, ánh trăng chiếu xuống lấp loáng ánh bạc.
Ngọc Nô đảo mắt nhìn ra, thì thấy trên bờ đầm Tuyệt Long không có lấy một bóng người.
Tuy nàng đối với nhà sư già hãy còn tức giận, nhưng cũng cố giữ vẻ bình tĩnh, lên tiếng hỏi:
- Đại sư! Người đó phải chăng là gia gia tiểu nữ ngoại hiệu Xích Lôi Thần Quân?
Nhà sư mỉm cười gật đầu hỏi lại:
- Sao thí chủ còn có điểm nghi ngờ ư?
- Tiểu nữ thấy tướng mạo người mới vào hàng đứng tuổi.
- Y đã tu luyện thuật "Trụ Nhan" và đã luyện được tấm thân sắt thép chém không vào.
Ngọc Nô lắc đầu hỏi:
- Tiểu nữ không tin. Nếu y đã luyện thành tấm thân ghê gớm như vậy, sao lại có những hành vi không hợp lý thế này?
Nhà sư chỉ cười mà không đáp. Thốt nhiên trên bờ đầm Tuyệt Long nổi lên một tiếng cười thét lớn:
- Lão thất phu! Phan Tịnh này mà còn sống tất có ngày phanh thây ngươi làm muôn đoạn.
Xích Lôi Thần Quân cười rộ nói:
- Mi không còn cơ hội nào nữa đâu! Quân cường đồ này! Chịu chết đi thôi.
"Bình binh" mấy tiếng vang dội lại. Thì ra lão đã phóng chưởng đánh cho Phan Tịnh hộc máu ra.
Ngọc Nô nét mặt xám ngắt chạy như điên. Người nàng chạy đến nơi, miệng nàng đã gào lên:
- Xin gia gia dừng tay! Gia gia định giết chàng hay sao?
- Không việc gì đến mi. Mi tránh ra xa.
Ngọc Nô đưa mắt nhìn thấy Phan Tịnh bị trói vào một gốc cây, lão vung quyền chưởng lên đánh, quần áo chàng rách mướp, đầy mình bị thương.
Phan Tịnh hai mắt trợn ngược lên, nghiến răng ken két, thổ luôn mấy bụm máu tươi.
Xích Lôi Thần Quân thấy chàng thổ huyết, lại ra chiều vui vẻ, cười ngặt nghẽo, và vung chưởng đánh như mưa. Lão vừa đánh vừa quát hỏi:
- Thằng lỏi con! Mi còn dám ngông cuồng nữa hay thôi?
Ngọc Nô lòng đau đớn như cắt, nàng kêu lên những tiếng bi thảm, rồi nhảy xổ lại bên Phan Tịnh la gọi:
- Trời ơi! Số mạng Tịnh lang sao mà khổ sở đến thế?
Phan Tịnh miệng ú ớ nói không rõ nữa. Nhưng lạ thay, sao chàng vẫn chưa ngất đi.
Ngọc Nô đau xót vô cùng, nàng nâng đỡ cho chàng.
Xích Lôi Thần Quân quát mắng:
- Tránh ra! Mi muốn đỡ đòn cho hắn phải không?
Lúc này Ngọc Nô lại nhớ đến từ khi mình ra khỏi động gặp bao nhiêu cảnh ngộ bi thảm, nàng thấy con người đời thật là ác nghiệt và nàng đâm ra chán ghét hết thảy. Người nàng run lên bần bật. Đột nhiên nàng quay lại, hai mắt chiếu ra những tia hàn quang ghê rợn nhìn chằm chặp Xích Lôi Thần Quân.
Xích Lôi Thần Quân dù đã luyện được tấm thân cứng như sắt, vậy mà lão cũng bị tia mắt nàng làm cho phải phát run, lùi lại một bước, hỏi:
- Mi có đúng là con gái Tiểu Hà không, mà sao tia mắt ghê gớm đến thế?
Ngọc Nô lớn tiếng đáp:
- Cháu căm hận vô cùng.
Xích Lôi Thần Quân run lên hỏi:
- Mi căm hận ai?
- Gia gia chớ ai? Sao trên đời lại có người vô tình đến thế? Tuy ngoại hiệu người là Vô Tình phu nhân mà thiệt ra người còn có tình hơn gia gia nhiều.
Xích Lôi Thần Quân lại cười rộ nói:
- Bất chấp hữu tình hay vô tình, đêm nay ta cũng không thể tha thứ cho thằng lỏi càn rỡ này được.
Ngọc Nô nghiến răng đáp:
- Gia gia còn động đến một sợi lông của chàng, thì cháu đành liều mạng với gia gia.
Xích Lôi Thần Quân lại cười rộ. Đột nhiên nhanh như chớp, lão phóng tay ra điểm. Ngọc Nô không kịp đề phòng, nên không tránh kịp. Nàng chỉ rú lên được một tiếng nho nhỏ rồi mê đi liền.
Xích Lôi Thần Quân không để nàng ngã ra, vội ôm ngay lấy rồi chẳng nói năng gì, đưa nàng lại cho nhà sư già.
Nhà sư đón lấy Ngọc Nô rồi xoay mình đi ngay.
Xích Lôi Thần Quân quay lại ngó Phan Tịnh. Lão phi thân nhảy tới bờ đầm vốc nước lạnh rồi nhảy về trút nước vào mặt Phan Tịnh. Lão cười nói:
- Nếu ta để mi mê đi thì chẳng hóa ra làm phúc cho mi. Ta phải làm cho mi tỉnh lại để chịu nỗi thống khổ. Dù mi có muốn chết cũng không được.
Phan Tịnh vừa hồi tỉnh, giương cặp mắt lên nhìn. Xích Lôi Thần Quân lại vung chưởng đánh "binh" một tiếng, Phan Tịnh ọe lên một tiếng rồi lại phun máu tươi ra.
Lúc này chàng cảm thấy mình không còn có dịp may mắn nào sống được nữa, chàng thều thào nói:
- Thôi ngươi giết ta đi!
- Hừ! Đâu có chuyện dễ như thế?
"Binh binh"! Lão lại đánh luôn hai chưởng nữa, Phan Tịnh cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên và biết rằng phủ tạng mình đều tan nát rồi, không thể nào sống được nữa.
Chàng thu hết cơ năng ngậm một bụm máu tươi và vận động tàn lực phun vào mặt Xích Lôi Thần Quân. Xích Lôi Thần Quân không kịp đề phòng bị máu phun vào mặt đỏ lòm.
Xích Lôi Thần Quân không lấy thế làm căm tức, lại cười rộ nói:
- Thằng lỏi này giỏi thiệt! Đến giờ mà ngươi hãy còn có khí lực ghê gớm như vậy. Kể về tư cách, quả nhiên ngươi là bậc kỳ tài để luyện võ, cả trăm đời khó kiếm được một người như mi. Nhưng tiếc rằng đã chậm mất rồi.
Đột nhiên lão lại sấn tới bên Phan Tịnh, vung song chưởng đánh ra liền một lúc tám chín chưởng và toàn đánh vào những chỗ nguy hại.
Phan Tịnh gầm lên một tiếng rồi ngất đi! Xích Lôi Thần Quân lúc này vẻ mặt nghiêm nghị. Lão vội móc trong bọc ra một cái hộp ngọc, đổ ra lấy một viên thuốc đỏ lớn bằng trứng chim bồ câu, cậy hàm răng Phan Tịnh ra nhét vào. Rồi lão dùng ngón tay điểm các huyệt đạo trong khắp người chàng. Lão điểm xong một trăm lẻ tám đường huyệt đạo trên mình Phan Tịnh thì mồ hôi lão cũng thoát ra như tắm. Điểm huyệt Phan Tịnh xong lão ngồi xếp bằng điều dưỡng.
Sau chừng hai giờ, Phan Tịnh từ từ tỉnh lại.
Ngờ đâu Xích Lôi Thần Quân vừa nghe thấy Phan Tịnh thoi thóp thở. Lão giơ bàn tay lên như lưỡi dao chém đứt hết dây trói cho chàng. Tay trái lão mau lẹ phi thường, xách chàng lên trên không.
Lúc này Phan Tịnh thần trí vẫn hôn mê. Bản năng sinh tồn thúc đẩy khiến chàng dãy dụa một lúc, rồi sau cũng không nhúc nhích được nữa.
Xích Lôi Thần Quân bỗng hú lên một tiếng rồi quát bảo:
- Thằng lỏi con! Bây giờ họa phúc do mi tìm lấy. Thôi đi đi!
Lão hất tay trái ra, Phan Tịnh như diều giấy đứt dây, bay ra ngoài hai chục trượng, rớt tỏm xuống đầm Tuyệt Long chìm nghỉm.
← Hồi 25 | Hồi 27 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác