← Hồi 04 | Hồi 06 → |
Cát Tập Bách thấy vậy hết sức bội phục, thảo nào sư thúc đã bảo mình ở lại đây học luyện võ công, xem ra Trích Tinh Thủ của Giang lão hẳn có chỗ độc đáo, mình phải cố gắng học thêm chút bản lĩnh chân thực mới được.
Chàng vừa nghĩ đến đó, bỗng cảm thấy cánh tay Giang lão siết chặt, người đã rơi nhanh xuống, thoáng chốc đã hạ xuống trên một mái nhà, rồi liền cảm thấy người nhẹ đi.
Chỉ nghe Giang lão kề tai khẽ nói:
- Bách nhi, ngươi hãy canh chừng ở đây, để gia gia xuống dưới giết sạch bọn tặc tử ấy!
Rồi chẳng chờ Cát Tập Bách trả lời, bóng người nhấp nhoáng, đã phóng đi về phía tiền viện.
Cát Tập Bách định thần, lấy Kim Ty Tỏa Long tiên ra cầm tay, đưa mắt nhìn quanh, thấy chỗ đang đứng là trung tâm trang viện, trước và sau đều có ba khu nhà, hai bên trái phải cũng có ba khu, gồm hộ viện, tường trang và lầu gác, hết sức hùng vĩ.
Ngoài tường trang tiếng người ồn ào, hậu viện và nhà ngang ở phía tây như đã dập tắt lửa, chỉ phía trái lửa vẫn còn ngụt cháy.
Cát Tập Bách quét mắt tìm kiếm trên các mái nhà, thấy không có động tĩnh, xác định bọn ác tặc chưa vào đến nhà chính, không cần canh chừng trên mái nhà, lo chữa lửa trước thì hơn.
Ý đã định, liền tung mình phóng đi về phía sau dãy nhà bên trái, đến trước ngôi nhà sau cùng.
Còn cách chỗ cháy chừng bảy tám thước, chàng vừa định tung mình xuống, chợt thấy hai bóng người từ trong lửa phóng ra, đang định lên mái nhà.
Cát Tập Bách đâu để cho tặc đồ phóng lên, Tỏa Long tiên trong tay vung lên quát:
- Cẩu tặc, hãy để mạng lại đây!
Nhắm ngay đầu tên tặc đồ phóng lên trước giáng xuống, đồng thời người cũng phóng xuống, thế tiên cành thêm nhanh và mạnh hơn.
Tặc đồ ấy cũng khá cao minh, người vừa cất lên, chợt nghe tiếng quát, chưa kịp ngước lên nhìn, bóng tiên và kình phong đã xuống đến, nếu không có công lực tinh thâm, trên không ứng địch, nào phải chuyện dễ dàng.
Ngay trong khoảng khắc nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc ấy, chỉ thấy y thân trên ngả ra sau, hai tay vung ra, lộn vòng hạ xuống đất, tránh khỏi chiêu đột kích của Cát Tập Bách.
Tên kia thấy trên mái nhà có người, đồng bọn bị tấn công bất ngờ, buộc phải hạ xuống, ngọn đao sống dày trong tay liền thi triển chiêu "Cử Hỏa Liệu Thiên" tấn công Cát Tập Bách đang hạ xuống, mũi đao đâm thẳng vào bụng chàng.
Cát Tập Bách như đã đoán trước có vậy, người đang trên không, trường tiên quất xuống, người càng hạ xuống nhanh hơn, chỉ cần mảy may khinh suất là không chết cũng thọ trọng thương.
Cát Tập Bách sau hai giờ nghỉ ngơi và được ăn no, tinh thần và thể lực đã hồi phục, chẳng chút nao núng, liền vận đề một hơi chân khí, hai chân một quyền chỏi xuống, thân dưới cất lên, thân trên càng hạ xuống nhanh hơn.
Khi cách mũi đao đối phương chừng một thước, ta chưởng Tiên Thiên Nhất Khí công tung ra, đánh rơi binh khí đối phương, rồi thì lộn người, đã hạ xuống sau lưng đối phương.
Tặc đồ ấy mắt thấy chiêu "Cử Hỏa Liệu Thiên" tung ra, đối phương càng hạ xuống nhanh hơn, mũi đao đã gần trúng đích, vừa định tăng kình đâm vào ngực đối phương.
Nào ngờ ý nghĩ vừa động, chợt cảm thấy chưởng phong ập đến, vội thu chiêu lách tránh, nhưng đã quá muộn, chỉ cảm thấy tay phải tê dại, đại đao đã bay vuột tay bay ngang đi, đồng thời người loạng choạng bật lùi năm sáu thước, va vào một trụ gỗ mới đứng vững lại được.
Tên tặc đồ bị Cát Tập Bách buộc hạ xuống khi nãy, đang đứng dưới mái hiên bên phải cách hơn trượng, lúc này đã thấy rõ đối phương là một thiếu niên thư sinh mà võ công lại cao thâm như vậy, hết sức kinh ngạc, lại thấy đồng bọn vì cứu mình đã bị trúng một chưởng của đối phương, tức giận quát:
- Tiểu tử thối tha từ đâu đến, dám can thiệp vào chuyện của Hổ Môn song ưng, huynh đệ Trần Đồ Nam này? Mau báo ra danh tánh, để đại gia đưa tiểu cẩu ngươi về suối vàng cho sớm.
Cát Tập Bách đâu còn màng đến Song ưng với song thứu, chỉ nóng lòng cứu hỏa, tức giận quát:
- Cẩu tặc, chớ nhiều lời. Hãy tiếp chiêu!
Đồng thời, Tỏa Long tiên trong tay đã với chiêu "Thương Khôi Bát Lãng" quét vào ngang lưng đối phương.
Thiết Chủy Ưng Trần Đồ Nam thấy đối phương không trả lời mình, đã xuất thủ tấn công, đôi Hộ Thủ câu trong tay cũng chẳng hàm hồ, chờ cho trường tiên đối phương quét đến, tả câu từ dưới quét lên, móc vào thân tiên, đồng thời người sấn tới, hữu câu công vào huyệt Kiên Tỉnh của Cát Tập Bách.
Một chiêu hai thức, đó là "Ngư Lạp Hà" (cá chương săn tôm) trong Nhị Thập Tứ Thúc Sa Loan Kim Câu Pháp.
Cát Tập Bách chẳng ngờ đối phương lại có võ công cao như vậy, trường tiên của mình không thể để cho Hộ Thủ câu móc trúng, đồng thời vai trái cũng phải tránh né.
Tả hữu cùng lúc bị công, đành phải mạo hiểm, chân trái trượt ra sau, vai trái hạ xuống, co chân phải, người thụp xuống, trường tiên tay phải quét ra sau, công vào tên tặc đồ sử dụng đại đao, tay trái vận công sẵn sàng, chờ đối phương đến gần, công vào huyệt Tứ Độc ở cổ tay phải đối phương.
Ác tặc sử dụng đại đao là Thiết Trảo Ưng Trần Đồ Anh, y đứng dựa vào trụ gỗ, đang vận công điều thương, chẳng ngờ đối phương có thể nguy cấp tự cứu, trong lúc thu chiêu tránh né đã vung trường tiên quét đến, nhất thời bất phòng không sao tránh kịp, cườm chân trái đã bị quét trúng, xương cốt gãy nát, ngã ra đất rên la thảm thiết.
Cơ hồ cùng trong một lúc, Thiết Chủy Ưng Trần Đồ Nam cổ tay phải bị tả chưởng của Cát Tập Bách bổ trúng, rú lên một tiếng thảm thiết, bỏ chạy về phía hậu viện.
Nhưng ác tặc ấy đã đến ngày tận số, vừa chạy được mấy bước, Lạp Tháp hòa thượng đã hạ xuống trước mặt, tay áo phất ra, y liền cảm thấy mặt tối sầm, một luồng kình lực ập vào ngực, đẩy y ngã ngửa ra sau, miệng phún máu tươi, nội tạng vỡ nát chết ngay tức khắc.
Cát Tập Bách thấy kẻ địch thọ thương đào tẩu, bèn vội lo cứu hỏa, cũng chẳng đuổi theo, quay người lao đến chỗ lửa cháy, vận thần công tả tiên hữu chưởng, chỉ hai ba lượt đã đánh đổ hai bức tường dày, ngăn cách lửa cháy lây lan.
Bỗng nghe tiếng đào tặc ngã xuống, liền liếc mắt nhìn, thấy một bóng người phóng vào biển lửa, nhận ra là sư thúc Lạp Tháp hòa thượng.
Chỉ thấy ông hai tay áo phất liên hồi, người xoay tít như chong chóng, chàng hoảng kinh la lên:
- Không được vậy!
Toan lao đến cứu. Nhưng lạ thay, Lạp Tháp hòa thượng người đến đâu lửa tắt đến đó, hệt như một con thú nuốt chửng lửa đỏ.
Lạp Tháp hòa thượng nghe tiếng Cát Tập Bách, ở trong biển lửa quát:
- Ngươi hãy mặc ta, mau ra tiền viện, bọn ác tặc kéo đến không ít cao thủ, để ta dập tắt lửa rồi sẽ đến ngay!
Cát Tập Bách giờ mới biết A Già Đà Công của sư thúc có thể khắc chế thủy hỏa, lửa cháy càng to, công lực A Già Đà Công càng mạnh, và còn có thể nhờ vào lửa đỏ gia tăng công lực, bèn nói:
- Bách nhi biết rồi!
Rồi thì tung mình lên mái nhà, phóng đi về phía tiền viện.
Vượt qua ba dãy nhà, đến trên một mái nhà, thấy tiền viện trên dưới bóng người lố nhố, có đến bảy tám tặc đồ chia thành ba nhóm.
Trong quảng trường, bốn người áo đen đang bao vây giáp công một mình Giang Nghiêu Thần, hai nữ tặc khoác khăn choàng đang giao thủ với Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai ở trước sảnh đường.
Ngoài ra trên mái dãy nhà thứ nhì, Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi đang chia nhau đối phó với hai ác tặc.
Xem ra Giang lão với một chọi bốn vẫn không chút nao núng, hai tay không đón tiếp sáu món binh khí vẫn hết sức ung dung, chưa có hiện tượng thua bại.
Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai với ngọn tre xanh to cỡ ngón tay cái và dài chỉ năm thước trong tay, vung động vù vù, thuần dùng nội lực ứng phó với một đôi đại đao và một thanh trường kiếm, hết sức ung dung, hoàn toàn giành lấy thượng phong, khiến hai nữ tặc khoác khăn choàng cơ hồ không còn cơ hội hoàn thủ.
Đấu pháp với nội lực đối phó ngoại kình này, Cát Tập Bách lần đầu tiên mới được chứng kiến.
Hai vị tiền bối giao thủ gay cấn, nhưng Cát Tập Bách nhận định chỉ thắng không bại, hoàn toàn không bận tân, chỉ không yên tâm đối với Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi trên mái nhà bên trái.
Người mà chàng quan tâm hơn hết là Từ Ngọc Nhi, đối thủ của nàng là một lão nhân tuổi chừng sáu mươi, toàn thân y phục ngư nhân, sử dụng một mái dầm sắt, chẳng những kình lực mạnh, mà chiêu thức cũng hết sức hiểm ác, toàn công vào hai má Từ Ngọc Nhi.
May là Từ Ngọc Nhi còn giữ được bình tĩnh, hơn nữa hôm nay lại được uống nhiều linh dược vào nhờ A Già Đà Công của Lạp Tháp hòa thượng giúp gia tăng công lực hơn gấp bội, mặc dù vất vả suốt nửa ngày trời, nhưng vẫn thần sung lực mãn, bão nguyên thủ nhất, Thất Tinh Liên Hoàn sách thi triển Tam Ưng thức, phong tỏa mái dầm sắt của lão ngư ông, khiến đối phương không sao thi triển hết toàn lực được.
Lại nhìn Giang Uyển Dao, luận về võ công tuy cao hơn Từ Ngọc Nhi, nhưng vì nàng quá bướng bỉnh và ương ngạnh hiếu thắng, trước Từ Ngọc Nhi nhỏ tuổi hơn mình và vị hôn phu đang nhìn, nàng càng nóng lòng muốn đánh bại đối phương, chứng tỏ oai phong, trường kiếm trong tay luôn thi triển tuyệt chiêu, mạo hiểm thủ thắng, chẳng quản tiêu hao chân lực.
Nhưng đối phương tuy cũng là một thiếu niên võ phục tuổi chừng hai mươi, một đôi Vạn Tự đoạt chiêu thức tinh thuần và lại là một món binh khí ngoại môn chuyên móc lấy binh khí đối phương, biết rõ đối phương nóng lòng tranh thắng, nên chỉ thủ không công, cố ý làm tiêu hao chân lực nàng, và lại luôn miệng chế nhạo, buông lời sàm sỡ khiến nàng càng thêm tức giận.
Cát Tập Bách thấy vậy, thầm nhủ:
- Nha đầu này thật không biết lợi hại, đối phó với hạng cuồng đồ này hà tất phải nóng lòng, nếu tiếp tục thế này, không bại sao được?
Sợ vị hôn thê bị mắc lừa, chàng nắm chặt Tỏa Long tiên trong tay, vừa định cất tiếng bảo Giang Uyển Dao lui ra, nhưng Giang Uyển Dao đã liếc thấy, liền quát:
- Hãy mặc bổn cô nương, tránh ra mau!
Nàng những ngỡ Cát Tập Bách định ra tay giúp là có ý khinh khi mình, lòng càng thêm bực tức, nên vừa dứt tiếng, trường kiếm trong tay đã thi triển chiêu "Ngân Hà Tả Địa" trong Thiên Sơn kiếm pháp, người tung lên cao ba trượng, lượn một vòng trên không, đầu dưới chân trên, trường kiếm đâm thẳng vào mi tâm đối phương.
Chiêu thức chưa thi triển hết, người đã lộn ra sau lưng đối phương, trường kiếm quét ngay, công vào hạ bàn đối phương.
Thiếu niên ấy thân thủ cũng chẳng kém, không chờ trường kiếm của Giang Uyển Dao công đến đã nghiêng đầu sang bên, người vẫn đứng yên, và đã đoán biết đối phương hẳn sẽ đổi sang công vào hạ bàn, Vạn Tự đoạt tay trái quét ngược ra sau.
Đồng thời tung mình lên, Vạn Tự đoạt tay phải bổ vào vai lưng Giang Uyển Dao, nhanh như chớp và ảo diệu khôn lường.
Cát Tập Bách thấy vậy cả kinh, định ra tay cứu giúp, nhưng lại sợ vị hôn thê không bằng lòng, còn như khoanh tay đứng nhìn thì càng sợ nàng thọ thương dưới tay kẻ địch, trong lúc nguy cấp chợt nảy ý, vội quát to:
- Xem đây!
Đồng thời tay trái vung lên, vờ như ném ám khí ra, buộc kẻ địch phải tránh né.
Giang Uyển Dao nóng lòng thủ thắng mới thi triển chiêu "Ngân Hà Tả Địa", biết rõ là mạo hiểm, sợ trường kiếm bị binh khí của đối phương móc trúng, nên đột nhiên biến chiêu, hạ xuống phía sau địch, đổi công vào hạ bàn.
Nào ngờ trường kiếm nàng vừa quét ra, Vạn Tự đoạt đã phong tỏa mũi kiếm, lúc này Giang Uyển Dao người nằm trên mái nhà, đã không tiện dùng sức, lại chẳng thể nhanh chóng đứng lên, kình phong đã ập đến phía sau.
Nàng vừa định buông kiếm lăn xuống, bỗng nghe vị hôn phu quát to "Xem đây!", biết là đã được cứu, liền thừa lúc đối phương tránh ám khí, tung mình lui ra, rồi lại thi triển tuyệt kỹ "Ngoan Đồng Cổn Tuyết" lăn người theo đối phương.
Thiếu niên ấy mắt thấy đã sắp đắc thủ, chợt nghe tiếng quát, vội thu chiêu tự cứu, đồng thời còn đề phòng người phát ám khí ra tay đột kích, song đoạt chập lại, tung mình lui ra.
Nào ngờ sau khi lui ra, không thấy người phát ám khí, cũng chẳng thấy ám khí bay đến, mới biết bị đánh lừa, vừa định tung mình lao tới, đối phương đã đến dưới chân, ánh kiếm lấp loáng trước mắt.
Y vội đề khí tung mình sang trái, hạ xuống trên mái dãy nhà ngang, lớn tiếng nói:
- Có giỏi thì đừng giở trò ám toán, hãy cút ra đây, dù hai đấu một, tiểu gia cũng sẵn sàng hầu tiếp!
Thái độ thật ngông cuồng, khẩu khí thật ngạo mạn.
Cát Tập Bách lúc này đã đứng đối mặt với thiếu niên ấy, cách nhau không đầy hai trượng, một người trên mái nhà ngang, một người trên mái nhà chính, nghe đối phương buông lời khiêu chiến, thật không sao chịu nổi, trường tiên trong tay vung lên, vừa định tung mình sang.
Nhưng Giang Uyển Dao chưa muốn Cát Tập Bách xuất thủ, vội lớn tiếng quát:
- Ngươi dám, xem bổn cô nương tha cho ngươi không cho biết!
Đoạn nhướng mày, tung mình lao tới, trường kiếm trong tay vung lên thành một vòng sáng bạc, kèm theo tiếng gió rít phủ chụp xuống đỉnh đầu đối phương.
Hai người lại tiếp tục giao thủ ác liệt Ngay khi Cát Tập Bách đang lo cho vị hôn thê quá mạo hiểm, e gặp bất trắc, bỗng nghe lão ngư phu quát to:
- Tiện tỳ muốn chết!
Chàng giật mình kinh hãi, sợ Từ Ngọc Nhi gặp nguy hiểm, liền tức thì tung mình về phía ấy.
Chỉ thấy Từ Ngọc Nhi đã bị bức lui ra xa đến mấy trượng, đang đứng bên ven mái nhà chính, Thất Tinh Liên Hoàn sách trong tay tuy vung động vù vù, nhưng chiêu thức không còn nhanh nhẹn như trước, trán đẫm mồ hôi và hơi thở đã có phần gấp rút, may nhờ Tam Ưng kiếm pháp biến hóa thần xuất quỷ mạt, lão ngư phu tuy công lực thâm hậu, nhưng cũng không sao nắm bắt chuẩn xác, mái dầm sắt trong tay chiêu thức không dám sử dụng đến cùng, đều là giữa chừng hồi chiêu tự cứu.
Tuy vậy Từ Ngọc Nhi dẫu sao cũng tuổi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, thấy đối phương tới tấp tấn công, dầm sắt nặng nề, mấy lần chạm trúng binh khí mình, Liên Hoàn sách cơ hồ vuột khỏi tay, cánh tay đã bị chấn động đến ê ẩm, tuy gắng sức chịu đựng, nhưng không còn phản công nổi nữa.
Lão ngư phu hình như cũng ngán ngại chiêu thức quái dị của Liên Hoàn sách, mấy lần suýt bị quét trúng, nên luôn thận trọng đề phòng, không dám phóng tay tấn công.
Thế nên, mười phần công lực chỉ còn bảy phần, mới kéo dài đến lúc này chưa đắc thủ, nhất thời nóng lòng mạo hiểm, thi triển chiêu "Thiết Ngưu Xuân Canh" công vào huyệt Khúc Tuyền của Từ Ngọc Nhi, lần này chiêu thức sử dụng đến cùng, quyết phải đắc thủ.
Từ Ngọc Nhi thấy vậy kinh hãi, vừa lúc Liên Hoàn sách từ dưới quét lên, quất vào đầu cổ đối phương, bị đối phương thụp người tránh khỏi, rồi sấn tới vung dầm, nhằm hạ bàn công đến, vội xoay tay vung sách, thi triển chiêu "Quái Mãng Phác Thực" trong Tam Ưng thức, thân sách nhũn ra, đầu sách quật trở xuống.
Chỉ nghe "bốp" một tiếng, trúng vào cán dầm sắt, vận kình lực đè xuống rồi hất lên, móc câu trên đầu sách ngóc lên hơn thước, chỉ kém một phân là đã trúng vào huyệt Thái Xung của lão ngư phu.
Lão ngư phu kinh hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, buông tiếng quát to, vội ngả đầu ra sau, với thế "Lý Ngư Đảo Xuyên Ba" tung mình lùi ra sau hơn trượng, mới định thần lại, rồi lập tức tung mình lao tới.
Từ Ngọc Nhi sớm đã lấy lại hơn sức nhân lúc lão ngư phu lui tránh, quan sát tình thế, quấn Liên Hoàn sách vào tay, chờ đối phương lao đến gần, Liên Hoàn sách nhẹ vung ra, thẳng đuột nằm trên mái nhà, nắm chặt cán sẵn sàng xuất chiêu.
Cát Tập Bách lúc này đã đứng phía sau Từ Ngọc Nhi cách chừng sáu bảy thước, nép vào sau sườn nhà chỗ nối liền nhà ngang với nhà chính, thấy Từ Ngọc Nhi vẫn đứng bên ven mái, thấy đối phương lao đến mà cũng không chịu thừa cơ hoán vị, và lại còn ném Liên Hoàn sách xuống dưới chân, thật chẳng hiểu nàng định giở trò gì, lòng hết sức lo lắng.
Lão ngư phu có lẽ đã bại trong chiêu "Thiết Ngưu Xuân Canh", hết sức bực tức, sinh lòng liều mạng, và cũng bởi quá cuồng ngạo, chẳng xem tiểu nha đầu ra gì, mới dám khinh xuất lao tới, nếu không nhờ công lực tinh thâm và giàu kinh nghiệm, e đã táng mạng rồi.
Khá khen cho Từ Ngọc Nhi người bé mẹo to, định xuất kỳ bất ý mạo hiểm thủ thắng, chờ đối phương lao đến gần khoảng năm sáu thước, nhân lúc người đối phương còn đang trên không, dầm sắt quét ngang, nàng lẹ làng lách người sang bên, tránh khỏi dầm sắt, tay phải Liên Hoàn sách vung ra thẳng đuột, với chiêu "Độc Mãng Đài Đầu" điểm vào huyệt Đan Điền đối phương, nhanh và kỳ ảo khôn lường.
Lão ngư phu chẳng ngờ có vậy, giật mình kinh hãi, thấy đầu sách đã đến gần bụng vội thóp bụng khom lưng, đồng thời dầm sắt chỏi lên mái nhà, mượn sức tung người lên, ngỡ đã có thể tránh khỏi chiêu công của đối phương.
Nhưng người đang ở trên không, liếc nhìn về phía quảng trường ở tiền viện, thấy bốn đồng bọn lúc này đang bị một lão nhân đuổi chạy lòng vòng, hết sức thảm não.
Trước sảnh đường khu nhà thứ nhì, hai nữ đồng bọn cũng bị một người đàn bà trung niên với một ngọn tre trong tay bỡn cợt đến tay chân lúng túng, luôn gặp nguy hiểm, biết khó thể thủ thắng, đành giải quyết nha đầu này rồi hẵng tính.
Lão ngư phu liền thi triển tuyệt kỹ thủy công "Long Hà Hí Lãng" lộn mấy vòng trên không, rồi hai chân chỏi mạnh, lướt lùi ra sau gần ba trượng, hạ xuống trước mặt Từ Ngọc Nhi.
Thừa thế dầm sắt vung ra, giáng xuống đỉnh đầu Từ Ngọc Nhi, quá nhanh và bất ngờ, Từ Ngọc Nhi dù linh lợi đến mấy phen này cũng khó thể thoát hiểm.
Cát Tập Bách mắy thấy nghĩa muội như vẫn chưa hay biết, chàng cả kinh thất sắc, muốn cứu cũng chẳng kịp, chỉ lặng người đứng nhìn.
Nào ngờ Từ Ngọc Nhi đã dự tính trước, tung mình lui đến trên mái sảnh đường khu nhà thứ nhì, bên dưới là Lý Hàn Mai đang ác đấu với hai nữ tặc.
Chờ cho dầm sắt của lão ngư phu quét đến, nàng lẹ làng trượt chân xuống theo triền mái nhà, chừng ba bốn thước, vừa vặn tránh khỏi dầm sắt, hai mũi chân bấu vào kẽ ngói, người liền chững lại, Liên Hoàn sách quét ra và quát:
- Lão tặc, xuống dưới mau!
Lão ngư phu nào ngờ tiểu nha đầu tinh ranh đến vậy, dầm sắt đã dùng đến tám thành công lực giáng xuống, đang thầm mừng rỡ, chẳng ngờ dầm sắt đã rơi vào khoảng không, đối phương đã biến mất, bất giác ngẩn người, cùng lúc ấy bỗng nghe "choang" một tiếng, Liên Hoàn sách đã chạm vào dầm sắt, bị cuốn vuột khỏi tay, chân vừa chạm trên mặt ngói, liền mất thăng bằng, ngươi chúi tới trước.
Vừa lúc ấy, đầu Liên Hoàn sách bay thẳng đến, đâm vào ngực lão.
Lão rú lên một tiếng đau đớn, huyệt Cực Tuyền trên vai phải đã bị đâm trúng, ngã sấp xuống mái nhà, đau đến ngất xỉu, lăn dài xuống mái nhà.
Cát Tập Bách thấy Từ Ngọc Nhi đã xuống đất tiếp tay với Lý Hàn Mai, bất giác thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, thấy lão ngư phu trọng thương rơi xuống, nghĩ mình mới xuất đạo giang hồ, không nên gây nhiều cường địch, lão ngư phu này xem ra cũng chưa phải kẻ thập ác bất xá, hơn nữa lại không thù không oán, chẳng đành lòng trơ mắt nhìn lão rơi xuống dưới quảng trường tan xương nát thịt.
Thế là, chàng liền tung mình lưới tới, vươn tay chộp lấy lão ngư phu xách lên, tung mình trở lên chỗ cũ, giải khai huyệt đạo rồi lấy hai viên Tuyết Liên Hồi Mệnh đơn bỏ vào miệng lão, đắp thuốc lên vết thương xong, đặt lão nằm dựa vào vách, điểm huyệt ngủ cho lão nghỉ ngơi.
Sau đó, chàng đứng lên, định tìm Giang Uyển Dao giúp nàng một tay và canh chừng kẻ địch, nhưng chàng vừa tung mình, bỗng thấy bốn bóng người từ dưới sảnh đường phóng lên, vượt qua mái nhà, lao thẳng về phía quảng trường tiền viện.
Chàng biết đó là hai nữ tặc bất địch đào tẩu, Lý Hàn Mai với Từ Ngọc Nhi đuổi theo, liền tung mình đến đứng trên hiên, cúi nhìn xuống, chỉ thấy Giang lão với hai tay không thi triển tuyệt kỹ Trích Vân Thủ giao thủ với bốn kẻ địch, hoàn toàn giành lấy thượng phong.
Đằng kia, Lý Hàn Mai và Từ Ngọc Nhi chia nhau giao chiến với hai nữ tặc, áp đảo họ thoái lui lia lịa, thật hết sức ác liệt.
Lúc này, Giang lão bỗng tung mình lên, tay trái với chiêu "Bát Vân (vén mây) Quan Nhật" chộp ra và quát:
- Buông tay!
Một ngọn Tam Lăng Thấu Giáp Thủy từ phía sau công đến đã bị ông đoạt lấy, đồng thời lách người tránh khỏi một thanh trường kiếm từ phía trước bổ đến, hữu chưởng bổ vào cổ tay người ấy, bức lui đối phương sáu bảy bước, tay phải thu về, tay trái Thấu Giáp Thủy cùng lúc vung ra, hữu chưởng bổ vào cổ tay một người béo lùn dùng đao, Thấu Giáp Thủy ngạnh tiếp chiêu "Kim Châm Thám Hải" của một lão nhân khác.
Hai món binh khí chạm nhau, "keng" một tiếng chát chúa, tia lửa tung tóe, đôi bên đều cảm thấy hổ khẩu ê ẩm, người béo lùn cổ tay bị chưởng bổ trúng, rú lên một tiếng đau đớn, thọ thương tung mình lui ra.
Đằng kia, Lý Hàn Mai sở dĩ lâu chưa giành được phần thắng là vì trong năm năm qua bà đã ở trong động tiềm tu Thiền công, thỉnh thoảng lại được sư phụ Trường Mi đại sư khuyên bảo, tính tình đã thay đổi, chỉ mong kẻ địch biết khó tự lui, không muốn giết người bừa bãi, nên chỉ quần thảo hai nữ tặc, tiêu hao khí lực của họ.
Đến khi Từ Ngọc Nhi vào cuộc, hai nữ tặc biết khó có thể thủ thắng, vội vàng đào tẩu, Lý Hàn Mai vốn không định đuổi theo, nhưng Từ Ngọc Nhi đã tung mình trước, vì sợ nàng gặp bất trắc, nên bà mới đuổi theo.
Lúc này thấy công công đã nổi giận, xuất thủ tấn công, Liên Hoàn sách của Từ Ngọc Nhi cũng toàn công vào chỗ yếu hại của kẻ địch, bèn cũng siết chặt ngọn tre xanh trong tay, chỉ hai chiêu đã đánh văng song đao của đối phương, đồng thời Liên Hoàn sách của Từ Ngọc Nhi cũng đã quấn lấy trường kiếm của một nữ tặc khác, cũng định buộc đối phương buông tay.
Ngay khi ấy, trên mái nhà ngang bên trái bỗng vang lên một tiếng rú thảm thiết.
Cát Tập Bách nghe vậy liền vội tung mình, thi triển khinh công phóng đi về phía ấy.
Hãy nói về Giang Uyển Dao bởi thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lại cao ngạo hiếu thắng, đối mặt với cường địch đã nóng nảy bối rối, trường kiếm trong tay luôn bị Vạn Tự đoạt của đối phương khắc chế, không sao thi triển toàn lực được.
Khi thấy Cát Tập Bách đứng xem, sợ bẽ mặt nên luôn sử dụng hiểm chiêu, tuy thắng thế trong một lúc, nhưng khí lực đã tiêu hao rất nhiều.
Cũng may Thần Đoạt Thủ Lao Anh Tài là người khá chính phái, thấy nàng là một cô gái xinh đẹp và tính tình nóng nảy, không khỏi sinh lòng thương hại nương tay, đến khi bị nàng hai lần ám toán, và phát giác Cát Tập Bách đứng ngoài trợ oai, y mới tức giận thi triển tuyệt chiêu.
Lao Anh Tài tránh khỏi chiêu "Ngân Hà Tả Địa" của Giang Uyển Dao, tung mình lui đến nhà ngang bên phải, phản công vào lưng và vai Giang Uyển Dao, Cát Tập Bách thấy nguy cấm giả vờ phát ám khí, buột Lao Anh Tài phải tung mình lui ra.
Giang Uyển Dao thừa cơ thi triển tuyệt kỹ "Ngoan Đồng Cổn Tuyết" đuổi theo đột kích, Lao Anh Tài đành thoái lui lần nữa, và nghĩ kế dụ Giang Uyển Dao báo phục.
Giang Uyển Dao quả nhiên mắc lừa, quát lui Cát Tập Bách, lao tới vung kiếm bổ vào mặt Lao Anh Tài.
Lao Anh Tài thấy nàng lao đến nhanh như chớp, vờ ra vẻ kinh hãi, nghiêng người tránh khỏi trường kiếm, lướt ngang sang bên hơn trượng, vờ sẩy chân loạng choạng bảy tám bước mới đứng vững lại được.
Giang Uyển Dao một lòng cầu thắng, tung mình đuổi theo quát:
- Đừng hòng đào tẩu!
Trường kiếm thi triển chiêu "Vân Long Tam Hiện" công vào mặt, ngực và bụng Lao Anh Tài, một chiêu ba thức nhanh khôn tả.
Lao Anh Tài không lui tránh nữa, Vạn Tự đoạt với chiêu "Phân Hoa Phất Liễu" đỡ gạt chiêu "Vân Long Tam Hiện" của Giang Uyển Dao.
Rồi chẳng chờ nàng biến chiêu đổi thức, Vạn Tự đoạt tay trái bổ vào đầu gối Giang Uyển Dao, đồng thời Vạn Tự đoạt tay phải đâm vào mi tâm đối phương. Một chiêu hai thức, đòn trả đũa hết sức hung hiểm.
Giang Uyển Dao vốn đã sức cùng lực kiệt, cố gắng tấn công cũng chỉ như tên hết đà, sao bì được với Lao Anh Tài bình tĩnh ung dung, tâm bình khí hòa.
Hơn nữa lại là phận nữ lưu, chưa từng lịch luyện, tuy nghệ xuất danh môn, nhưng khó có thể duy trì được lâu.
Đồng thời lúc này lòng nàng tình yêu đã nảy mầm, tâm thần không khỏi bị chi phối, Thiên Sơn kiếm pháp tuy kỳ diệu, cũng không phát huy được uy lực, mà trái lại còn luôn bị khắc chế.
Giang Uyển Dao cắn răng cố sức xuất chiêu, khổ đấu đến mười mấy hiệp, bỗng cảm thấy chân khí Đan Điền tản mác, hai chân bủn rủn, kêu lên một tiếng thảng thốt, người đã ngất xỉu, ngã lăn đi năm sáu thước, nằm sấp trên mái nhà.
Thần Đoạt Thủ Lao Anh Tài biết nàng tinh ranh, đã hai lần bị mắc lừa, sợ nàng lại tái diễn trò trước, không dám khinh suất tiến tới, thoáng chút chần chừ, bỗng lướt đi nhanh tới, Vạn Tự đoạt tay trái vờ công ra, Vạn Tự đoạt tay phải điểm thẳng vào huyệt Phụng Phủ của Giang Uyển Dao, định chế ngự nàng rồi ra tay bắt sống.
Ngay trong khoảng khắc nguy cấp ấy, bỗng có hai bóng người cùng lúc lao đến, kình phong chia nhau từ phía sau và bên hông ập đến, Lao Anh Tài dù phản ứng nhanh đến mấy cũng chỉ có thể tránh khỏi Tiên Thiên Nhất Khí chưởng công đến từ bên phải.
Còn Cách Không Đả Huyệt đến từ phía sau thì không sao tránh khỏi, huyệt Khúc Viên trên vai phải và huyệt Kiên Tỉnh trên tay trái đã cùng lúc bị Lạp Tháp hòa thượng phất trúng, liền tức thì hai tay tê dại, đôi Vạn Tự đoạt rơi xuống mái nhà.
Lạp Tháp hòa thượng người hạ xuống trước, chộp lấy Giang Uyển Dao xách lên, chân trái lật người Lao Anh Tài lên, không để cho y lăn xuống đất.
Cát Tập Bách theo sau đến nơi, cung kính đứng bên nói:
- Sư thúc!
Lạp Tháp hòa thượng quắc mắt, cười khảy nói:
- Ngươi đến đây để làm gì? Hay là giả vờ không hay biết?
Đoạn đấy Giang Uyển Dao tới và quát:
- Còn chưa mau cứu ỷ tỉnh lại!
Cát Tập Bách vội hai tay đón lấy Giang Uyển Dao, lòng hết sức rối rắm, thuỗn mặt ra nhìn Lạp Tháp hòa thượng.
Lạp Tháp hòa thượng thấy chàng ngơ ngẩn đứng yên, biết tâm ý chàng, càng thêm bực tức quát:
- Tiểu tử ngươi thật là cổ hủ, Dao nhi đã là người của ngươi rồi, còn câu nệ gì thọ thọ bất thân nữa? Cứu người là cần thiết hơn chứ!
Cát Tập Bách đỏ mặt, tim đập dữ dội, vội vâng lời đặt Giang Uyển Dao nằm trên đầu gối mình, lấy Phục Linh Dịch do Minh Tâm sư thái tặng cho ra, nhỏ mấy giọt vào miệng nàng.
Lúc này Lạp Tháp hòa thượng đã xách Lao Anh Tài lên, đưa mắt nhìn, ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa! Là hắn ư?
Cát Tập Bách nghe vậy ngước lên nhìn và nói:
- Còn một lão ngư phu nữa!
Lạp Tháp hòa thượng lại kêu lên một tiếng ngạc nhiên, cắp lấy Lao Anh Tài quát:
- Dẫn ta đi mau!
Hãy nói về Lạp Tháp hòa thượng với Cát Tập Bách đã giải cứu cho Giang Uyển Dao, sau đó xách Thần Đoạt Thủ Lao Anh Tài lên.
Lạp Tháp hòa thượng vừa nhìn, hết sức ngạc nhiên thầm nhủ:
- Tiểu tử này đã bị tà ma cám dỗ, đầu thân Ma giáo từ lúc nào thế nhỉ?
Lại nghe Cát Tập Bách nói là còn một lão ngư phu nữa, Lạp Tháp hòa thượng càng thêm ngạc nhiên, vội bảo Cát Tập Bách dẫn ông đi.
Cát Tập Bách nhận thấy sư thúc vẻ mặt khác lạ, lòng biết không ổn liền bồng Giang Uyển Dao lên, thi triển khinh công phóng đi về phía chỗ giấu lão ngư phu.
Khi đến nơi, Cát Tập Bách "ủa" lên một tiếng sửng sốt, lão ngư phu đã biến mất.
← Hồi 04 | Hồi 06 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác