← Hồi 11 | Hồi 13 → |
Lăng Trung Ngọc chợt nhớ tới Lãnh Sương Quân. Chàng liền tiếp tục hành trình đi về phía núi Thanh Thành.
Núi Thái Hà cách núi Thanh Thành rất xa. Lăng Trung Ngọc đi mấy ngày liền không tắm gội, đầu tóc bơ phờ, quần áo tả tơi, chẳng khác gì một gã ăn xin, khiến cho người đi đường đều chú ý, nhưng chàng cũng mặc kệ chẳng lý gì đến ai.
Chàng qua sông Hoàng Hà xuyên qua hai tỉnh Hồ Nam, Hồ Bắc tiến vào tỉnh Tứ Xuyên, nhằm nẻo Thanh Thành mà đi.
Một hôm Lăng Trung Ngọc đi gần tới nơi, còn cách núi Thanh Thành chừng năm sáu chục dặm đường, chàng nhớ tới những cảnh ngộ mà mình nào là thù lớn chưa trả, nào là thân thế quạnh hiu, vũ trụ bát ngát ai là tri kỷ? Bất giác chàng cất tiếng hát ngao.
Đột nhiên có hai người kỵ mã đi tới trước mặt chàng. Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa nghe chàng vừa hát ngao vừa cười rộ, bất giác để ý nhìn chàng thấy quần áo lôi thôi, tay cầm thiết trượng liền la lên một tiếng quái gở ruổi ngựa chạy về phía trước ra chiều khiếp sợ.
Lăng Trung Ngọc biết là trên chốn giang hồ, tin tức truyền đi rất mau. Tuy chàng mới về Trung Nguyên gần nửa tháng, nhưng việc chàng đả bại Linh Trí thượng nhân, tỷ đấu với Bát Tý Thần Long tất nhiên đã đồn đại khắp nơi. Cái tên Kim Xà sứ giả hẳn đã in sâu vào nhân sĩ võ lâm đồng thời hành vi quái gở của chàng khiến cho đồ đệ chính phái phải sợ hãi phần nào.
Lăng Trung Ngọc trong lòng đang phiền muộn, chàng thấy cử động của hai người này không khỏi bật cười. Tiếng cười có vẻ bi ai, chàng tự nghĩ:
- "Cái mà người ta gọi là đệ tử chánh phái, tất nhiên coi mình như hạng yêu ma quỷ quái. Hà hà! Ta cứ để họ nhìn mìn trong điệu bộ này".
Rồi chàng buông tiếng cười lạt tiếp tục tiến về phía trước.
Lăng Trung Ngọc đi một hồi nữa, còn cách núi Thanh Thành chừng ba chục trượng, bỗng nghe phía sau có tiếng nhạc ngựa vang lên. Chàng lẩm bẩm:
- "Để ta thử coi xem người nào?"
Chàng liền ngồi xuống bên đường giương mắt lên nhìn thấy có ba người cỡi ngựa đi tới. Người đi trước là một mụ già gần 60 tuổi. Theo sau mụ là hai gã thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Gã nào cũng mày thanh mắt sáng, miệng còn hơi sữa.
Lăng Trung Ngọc coi lão phụ ăn mặc theo kiểu nhà quí phái. Bà ta thái độ ung dung, tay cầm cây quải trượng mà lại cỡi ngựa, chàng không khỏi sinh lòng nghi hoặc, bụng bảo dạ:
- "Lão thái thái này không giống nhân vật giang hồ, nhưng xem ra tinh thần quắc thước, thân thủ mau lẹ, mục quang lấp loáng, rõ ràng là người có căn bản võ công thâm hậu. Cả hai gã thiếu niên vừa nhìn đến cũng biết ngay người có bản lãnh. Chẳng hiểu chúng có phải là con cháu nhà này không?"
Vì trong lòng có mối hoài nghi, Lăng Trung Ngọc đưa mắt ngó bọn này chằm chặp.
Hai gã thiếu niên thấy thái độ trân tráo của Lăng Trung Ngọc liền quát mắng:
- Gã ăn xin kia! Sao ngươi lại nhìn chúng ta trừng trừng?
Bọn chúng ở trên lưng ngựa cong lưng ngửa người về phía sau. Ngựa vẫn chạy nhanh mà hai gã đều nắm được hai cục đất bùn. Xem thế đủ biết thân thủ chúng không phải tầm thường.
Lão thái thái ngồi ở ngựa trước bảo chúng:
- Các ngươi còn nhỏ không được đa sự!
Hai gã thiếu niên cầm hai cục đất bùn liệng vào mặt Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi:
- Các ngươi là Hoàng thái tử hay sao mà không muốn cho người ta nhìn mặt? Đã sợ người ta coi tướng thì sao không ẩn núp trong nhà lại còn ra ngoài.
Chàng vừa nói vừa giơ ngón tay búng. Cách! Cách! Hai tiếng. Hai hòn đất đều bắn ngược trở lại.
Lão thái thái thấy vậy giật mình kinh hãi.
Nên biết hai cục đất mềm xèo chỉ dùng súc mạnh một chút là nát ra ngay mà búng khẽ thì không bắn trở lại được.
Lăng Trung Ngọc hiển nhiên thân thủ tuyệt diệu mà lão thái thái cũng là nhà võ học danh gia, nên chàng vừa tiết lộ bản lãnh, bà đã biết ngay võ công chàng vào bậc thượng thặng thì bà không kinh hãi thế nào được?
Hai gã thiếu niên giơ tay lên toan đón lấy thì hai nắm đất bùn đến trước mắt rồi đột nhiên đi thành đường cong nhắm đánh chỗ khác. Hướng đi của nó không nhất định.
Hai gã thiếu niên biết Lăng Trung Ngọc muốn đánh vào huyệt đạo mình, nhưng không hiểu chàng định đánh huyệt đạo nào.
Một gã nằm sềnh, chân tay luống cuống.
Giữa lúc ấy lão thái thái đột nhiên dừng ngựa. Hai con ngựa của hai đứa cháu rượt tới nơi. Đồng thời hai nắm đất bùn mà Lăng Trung Ngọc búng ngược trở lại vừa bay tới nơi.
Lão thái thái phất tay áo một cái từ thế coi rất đẹp mắt. Bỗng nghe đánh phạch một tiếng. Hai hòn đất đang lơ lửng trên không bị vỡ tan tành thành ra một đám mưa bụi.
Lão thái thái la lên:
- Bản lãnh tôn giá như vậy sao lại chấp với trẻ con.
Lăng Trung Ngọc cười đáp:
- Tại hạ đang ngồi dưới đất không gây sự với chúng mà chúng lại gây chuyện với tại hạ. Sao thái thái lại trách tại hạ được? Bọn người lớn không biết dạy chúng mới là đáng trách.
Lão thái thái đỏ mặt lên hỏi:
- Phải chăng tôn giá là một nhân vật Cái bang? Lão thân là Thiết Diện bà bà, chấp chưởng phái Thanh Thành, vốn cùng lệnh Bang chúa Truy Phong Thần Cái là chỗ hảo hữu. Chuyện này hiển nhiên là lỗi tại các cháu nhỏ. Xin tôn giá nguyên lượng cho...
Lăng Trung Ngọc đáp:
- Truy Phong Thần Cái đã có chi đáng kể? Có điều tại hạ nể mặt lão thái thái là Chưởng môn phái Thanh Thành nên tha hai chú nhỏ mà thôi.
Thiết Diện bà bà nghe khẩu khí chàng không khỏi khiếp sợ. Bà sửng sốt hỏi:
- Xin hỏi đại danh tôn giá là gì?
Lăng Trung Ngọc từ từ móc trong bọc ra một mũi Kim Xà trùy để lên lòng bàn tay. Thiết Diện bà bà cả kinh thất sắc la hoảng:
- Kim Xà trùy!
Lăng Trung Ngọc cười đáp:
- Chính thị! Tại hạ là Kim Xà sứ giả.
Thiết Diện bà bà vẻ mặt vô cùng khiếp sợ hỏi:
- Có phải tôn giá tìm đến tệ phái không?
Lăng Trung Ngọc cười đáp:
- Hiện giờ tại hạ chưa nghĩ tới. Nếu được rảnh sẽ đến chỗ Chưởng môn lãnh giáo.
Thiết Diện bà bà nghe chàng nói vậy mới hơi yên lòng, liền cáo từ:
- Đã vậy thì để lão thân chờ đợi ngày khác sẽ hội kiến.
Nói xong giục ngựa đi ngay.
Lăng Trung Ngọc thấy ba con ngựa đi xa rồi mới đằng hắng một tiếng nghĩ thầm:
- "Nếu ta không nể Thúy Vi tiên tử và nể mụ lớn tuổi rồi thì tất ta đã kéo mụ xuống ngựa".
Đoạn chàng vác thiết trượng tăng gia cước lực đi về phía núi Thanh Thành.
Chàng tới vào lúc giữa trưa.
Hiện nay vào buổi xuân mạt hạ sơ, trên núi cỏ hoa rợp đất. Thanh Thành nổi tiếng là nơi u tịnh trong thiên hạ. Đứng xa mà ngó đã thấy núi biếc trùng điệp, cây cối xanh um. Từ trên đỉnh núi một làn thác nước trắng phau như tấm lụa trắng treo lơ lửng sườn non.
Dưới ánh trăng tỏ, làn thác nước biến thành sắc vàng, phong cảnh càng mỹ quan phi thường.
Lăng Trung Ngọc cảm thấy tinh thần khoan khoái. Chàng muốn đi thẳng tới trước mộ Thúy Vi tiên tử tế điện liền tìm đến thác nước rửa bộ mặt dơ dáy.
Ngờ đâu chàng đang đi đường ven núi lên đến lưng chừng thì thấy mấy hán tử thanh niên hầm hầm chạy xuống lớn tiếng quát hỏi:
- Gã ăn xin kia! Bữa nay là ngày kỵ Thúy Vi tiên tử, không lên núi được, phải xuống cho mau.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi:
- Núi Thanh Thành này là của riêng các người chăng? Làm sao ta không lên được?
Chàng nói xong không xuống suối rửa mặt nữa, tiếp tục đi về phía trước không thèm nhìn đến mấy gã hán tử.
Lăng Trung Ngọc vừa đi được hai bước, bỗng thấy kiếm quang lấp loáng.
Hai thanh trường kiếm đều phóng tới đâm chàng.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói:
- Các ngươi không chịu nghe lẽ phải thì ta đây lại là ông tổ không đếm xỉa gì đến lý lẽ.
Chàng nhảy vọt tới giơ ngón tay lên búng một cái.
Bỗng nghe hai tiếng leng keng. Hai thanh trường kiếm bắn vọt lên không.
Lăng Trung Ngọc vươn tay ra nắm lấy cánh tay hai gã. Chàng vung tay một cái liệng hai hán tử xuống thác lũ.
Bỗng nghe hai tiếng bõm bõm. Hai gã hán tử rớt xuống nước.
Tiếp theo là những tiếng thóa mạ không ngớt miệng của bọn hán tử.
Lăng Trung Ngọc thân hình nhanh như điện chớp nhảy vọt lại. Mấy tên hán tử khác cũng đều bị chàng liệng xuống thác nước.
Lăng Trung Ngọc đi vào con đường rừng hai bên là hai rặng cây hòe. Xa trông thấy mộ viên. Bên mộ viên tốp năm tốp ba, kẻ cao người thấp lố nhố rất đông.
Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm:
- "May vừa gặp nay là ngày kỵ Thúy Vi tiên tử, thảo nào có nhiều người lên núi Thanh Thành như vậy".
Thúy Vi tiên tử xuất thủ ở núi Thanh Thành. Tiên tử mình mang tuyệt nghệ, thiên hạ ít người bì kịp, đã làm vẻ vang cho núi Thanh Thành. Vì vậy sau khi bà chết đi hàng năm cứ đến ngày kỵ là trên núi làm lễ tế bái rất sùng kính. Những hảo hữu võ lâm cùng đệ tử phái Thanh Thành đến đông như kiến.
Lăng Trung Ngọc tới nơi vào giữa lúc đang đông, chàng tiến thẳng vào mộ viên.
Bỗng thấy Thiết Diện bà bà chạy ra lớn tiếng quát:
- Kim Xà sứ giả! Bữa nay ngươi đến tìm ta để sinh sự chăng?
Hai tên cháu mụ la lên:
- Bữa nay hà tất lão nhân gia phải ra tay!
Chưa dứt lời đã thấy mười mấy thứ ám khí bắn tới Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc tức giận vung tít cây thiết trượng. Những tiếng leng keng liên hồi không ngớt. Một đống đồng nát sắt vụn rớt xuống chất đầy mặt đất. Đó là những món ám khí liệng đến bị tan nát gây nên.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói:
- Các người có ám khí thì ta cũng có ám khí. Các người không dừng tay thì đừng trách ta bất lịch sự. Kim Xà trùy của Kim Xà tôn giả hẳn thiên hạ đều biết tiếng...
Thiết Diện bà bà liền đập cây Long đầu trượng xuống ngăn cản đồ đệ cùng con cháu mình.
Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi:
- Chẳng lẽ phái Thanh Thành các ngươi không có lấy một tên chịu nghe lẽ phải?
Thiết Diện bà bà hỏi lại:
- Ngươi đến đây rắc rối sao còn bảo chúng ta không hiểu lẽ.
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp:
- Ta vừa tới nơi bọn ngươi đã xô cả tới thế thì các ngươi rắc rối hay là ta rắc rối?
Thiết Diện bà bà lại đập cây Long đầu trượng xuống lạnh lùng hỏi lại:
- Đồng môn phái ta tụ tập ở đây lễ tiên sư còn ngươi đến đây làm chi?
Lăng Trung Ngọc trỏ vào đám tân khách hỏi:
- Thế những vị này có phải là người ngoài không?
Thiết Diện bà bà đáp:
- Mấy vị này là hảo hữu của bổn phái. Họ cũng đến đây tảo mộ. Ngươi hỏi đến chuyện người ta làm chi?
Lăng Trung Ngọc cười đáp:
- Ta cũng đến đây tảo mộ.
Thiết Diện bà bà hỏi:
- Ngươi tảo mộ ai?
Lăng Trung Ngọc đáp:
- Ta cũng tảo mộ Thúy Vi tiên tử.
Thiết Diện bà bà nói:
- Đã là tình đồng môn mà sao chúng ta không nhận ra ngươi?
Lăng Trung Ngọc cười đáp:
- Thúy Vi tiên tử hồi sinh tiền là bạn thân với gia sư Kim Xà tôn giả mà sao phái Thanh Thành lại không nhận ra được ta?
Thúy Vi tiên tử và Kim Xà tôn giả cùng Thiên Sơn thần hiệp ba người luyến ái thành hình tam giác. Vụ này trên chốn giang hồ ai cũng biết sơ qua. Về sau Thúy Vi tiên tử một lòng mộ đạo, Kim Xà tôn giả trốn ra ngoài hải đảo xa xăm.
Còn Thiên Sơn thần hiệp về ẩn ở núi Thiên Sơn, nên trang sử luyến ái đầy ai oán tan thành mây khói. Đã lâu nay đệ tử phái Thanh Thành không đề cập đến vụ này, nhất là úy kỵ Thúy Vi tiên tử hồi thanh niên đã có mối giao tình với Kim Xà tôn giả.
Thiết Diện bà bà biến sắc nói:
- Vì nể mặt lệnh sư, chúng ta không muốn làm khó dễ với ngươi. Ngươi xuống núi ngay đi.
Lăng Trung Ngọc hỏi:
- Sao? Mụ muốn đuổi ta chăng?
Thiết Diện bà bà đáp:
- Không dám! Lão thân trang trọng mời tôn giá xuống núi.
Lăng Trung Ngọc cười đáp:
- Lão thái bà! Thái bà còn chưa biết tính nết tại hạ. Tại hạ không muốn đến thì có người mời cũng không được, mà đã đến thì ai đuổi cũng không đi.
Thiết Diện bà bà nói:
- Bữa nay là ngày kỵ sư cô ta. Ngươi thiện tiện đến đây mà ta không trị tội bất kính đã là nể mặt ngươi rồi. Nếu ngươi không biết đường tiến thoái thì ngươi cho là bọn ta đây không có người nào kiềm chế nổi hay sao?
Lăng Trung Ngọc cười lạt đáp:
- Trong thiên hạ sao lại có chuyện kỳ thế được? Ta đến tảo mộ một vị trưởng bối các ngươi mà là có tội ư? Chà! Các vị muốn tỷ đấu với ta thì hãy để đến hôm khác. Bữa nay ta nể hương hồn Thúy Vi tiên tử không tiện động thủ trước phần mộ người.
Dứt lời chàng rảo bước đi lên. Chàng vừa đi vừa cười rộ hỏi:
- Mụ không muốn cho ta lên thăm mộ ư?
Giữa lúc ấy một lão già đứng ra khuyên can. Lão tươi cười nói:
- Lăng đại hiệp! Bữa nay là ngày đồng môn tại hạ cùng những người thân hữu đến tảo mộ. Đại hiệp để ngày khác hãy tới có hay hơn không?
Thiết Diện bà bà không hổ là tay mặt sắt. Bà trầm giọng nói:
- Ngày khác cũng không được. Thúy Vi tiên tử là một nữ hiệp tiền bối của bản môn. Chỉ nhân sĩ danh môn chính phái hoặc người nghĩa hiệp mới được đến thăm mộ lão nhân gia. Ta không thể để cho kẻ tà môn dị đoan làm điếm nhục nơi đây được.
Lăng Trung Ngọc bĩu môi hỏi:
- Hồi sinh tiền Thúy Vi tiên tử không có tính ngạo nghễ như mụ thì mụ tính sao?
Chàng nói xong tiếp tục tiến gần lại. Mới được hai bước đã nghe đánh choang một tiếng.
Thiết Diện bà bà vung cây Long đầu trượng lên choảng xuống. Lăng Trung Ngọc cũng vung trượng lên gạt. Chàng cười nhạt hỏi:
- Mụ bức bách ta phải động thủ ở trước mộ phần Thúy Vi tiên tử thật ư?
Hai cây trượng vừa đụng nhau. Thiết Diện bà bà loạng choạng, người đi lùi lại ba bước.
Mụ giận tái mặt. Bọn đệ tử dưới trướng tới tấp rút binh khí ra, chắn đường không cho Lăng Trung Ngọc đi lên.
Hai bên kiếm tuốt cung giương tưởng chừng sắp lâm vào một trường đại chiến.
Đột nhiên có thanh âm cất lên sang sảng như tiếng nhạc vàng:
- Các vị đồng môn! Hãy khoan động thủ! Xin nghe tiểu muội một lời.
Lăng Trung Ngọc thu thiết trượng về, trống ngực đánh thình thịch. Chàng ngẩng đầu trông lên thì rõ ràng là thiếu nữ xiêm trắng đẹp như tiên sa. Nàng chẳng phải Lãnh Sương Quân thì còn là ai nữa?
Lãnh Sương Quân từ sau một tảng đá lớn từ từ bước ra, áo xiêm phất phới, dung quang lồ lộ nổi bật lên giữa đám đông người đang thì thầm bàn tán.
Gã trong bọn môn hạ phái Thanh Thành cũng có người hỏi:
- Úi chà! Thiếu nữ này là ai? Nàng ở môn phái nào?
Tuy nàng cùng là đồng môn với họ nhưng trong mười người có đâu tám chín chưa biết mặt.
Lăng Trung Ngọc tuy trong bụng mừng thầm nhưng cũng có chỗ ai oán.
Chàng lẩm bẩm:
- Sao đến bây giờ nàng mới ló ra?
Thiết Diện bà bà giương cặp mắt lên khẽ hỏi:
- Ngươi là môn hạ ai?
Lãnh Sương Quân lộ vẻ khác lạ song vẫn bình tĩnh đáp:
- Đệ tử Lãnh Sương Quân dưới trướng Thúy Vi tiên tử Ngũ Phụng Cô xin tham kiến Chưởng môn sư thư.
Nàng vừa nói câu này thì bọn đồng môn không khỏi kinh ngạc mà cũng thấy nỗi vui mừng vì lúc tuổi già Thúy Vi tiên tử còn thu nạp một vị nữ đệ tử này. Có thế thì Thúy Vi tiên tử kiếm pháp độc đáo mới còn truyền lại.
Lãnh Sương Quân tự báo họ tên xong, vẻ mặt Thiết Diện bà bà rất nghiêm khắc. Mụ ngưng thần nhìn Lãnh Sương Quân chằm chặp, cất tiếng dõng dạc hỏi:
- Ngươi có điều chi muốn nói?
Lãnh Sương Quân đáp:
- Kính bẩm sư thư! Hồi sinh thời, gia sư đã nói có một vị hảo hữu ở đảo Kim Xà ngoài Đông Hải, hiệu là Kim Xà tôn giả. Theo chỗ tiểu muội biết thì Kim Xà tôn giả chính là sư phụ Lăng Trung Ngọc các hạ đây.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Sư phụ Lăng Trung Ngọc với tiên sư có mối liên quan rất sâu xa. Bữa nay y đến bái mộ tưởng nên để y vào hàng thân hữu.
Nàng nói mấy câu rất hợp lý. Thiết Diện bà bà cũng biết là sự thực liền đảo mắt nhìn đồng môn đệ tử. Mụ không sao được đành nói:
- Đã thế thi xin Lăng tiên sinh hãy đứng chờ cho bọn ta tế xong quét tước sạch sẽ rồi tiên sinh hãy lên tảo mộ mới hết dạ chân thành.
Lăng Trung Ngọc thấy đối phương tiếp đãi mình theo lễ nghi, chàng đành y lời đứng sang một bên. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì đụng phải mục quang Lãnh Sương Quân đang nhìn mình. Chàng thẹn đỏ mặt lên tự hối là chưa kịp tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo gọn ghẽ trước rồi hãy lên núi.
Thiết Diện bà bà thấy sóng gió yên lại liền nói:
- Chung Bân sư đệ! Sư đệ lấy danh đơn cho ta!
Chung Bân chỉ kém tuổi Chưởng môn, còn lớn tuổi hơn hết thảy các đồ đệ khác. Y đứng hàng thứ hai trong bọn đồng môn, phụ trách việc đăng ký danh đơn những người lên tảo mộ.
Y cầm danh đơn đưa cho Thiết Diện bà bà khẽ nói:
- Lần này cả thảy có ba người đồng môn tới đây và thân hữu bốn mươi tám người. Ngoài ra còn hai vị chưa đăng ký, tiểu đệ đã ghi vào bên.
Thiết Diện bà bà nói:
- Ta hiểu rồi!
Mụ theo thứ tự danh đơn đọc tên từng người một bậc trên trước bậc dưới sau.Những người được đọc tên theo bề bậc vào đứng trước mộ.
Lăng Trung Ngọc ngưng thần lắng tai thấy mụ đọc đã năm, sáu mươi tên mà chưa đọc đến tên Lãnh Sương Quân thì trong lòng rất lấy làm kỳ.
Ta nên biết Lãnh Sương Quân tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nàng là truyền nhân của Thúy Vi tiên tử thì địa vị nàng đứng ngang hàng với Thiết Diện bà bà và là bậc trưởng bối cao nhất hiện nay.
Thiết Diện bà bà đọc xuống đến đệ tử đời thứ ba vẫn chưa có tên Lãnh Sương Quân thì thật là một điều ra ngoài lý lẽ thông thường. Chẳng những Lăng Trung Ngọc lấy làm quái lạ mà bọn đồng môn cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Thiết Diện bà bà đọc danh đơn xong nói:
- Các ngươi theo thứ tự đứng sắp hàng chỉnh tề rồi vào hành lễ tế điện đi.
Lúc này Lãnh Sương Quân đứng trơ trọi một mình. Bọn đồng môn thầm thì bàn tán. Chung Bân lại càng kinh nghi hơn hết.
Hắn ghé tai Thiết Diện bà bà khẽ hỏi:
- Sư tổ! Sư tổ bỏ sót một người ư? Tiểu đệ đã ghi thêm tên Lãnh sư muội vào rồi kia mà!
Thiết Diện bà bà giương cặp mắt lên nhìn Lãnh Sương Quân nói:
- Ngươi lại đây!
Lãnh Sương Quân không hiểu vì duyên cớ gì Thiết Diện bà bà bỏ tên mình ra không đọc. Nàng rất lấy làm hổ thẹn, vừa nghe mụ gọi liền tiến lại hỏi:
- Chưởng môn sư thư! Sư thư có điều chi dạy bảo?
Thiết Diện bà bà nói:
- Ngươi hãy lưu thanh Bích Ỷ kiếm lại và đưa cả cuốn Thúy Vi kiếm phổ của Ngô sư cô ra đây!
Lãnh Sương Quân giật mình kinh hãi hỏi:
- Sư thư! Sư thư bảo thế là có ý gì?
Thiết Diện bà bà lạnh lùng đáp:
- Bảo kiếm và kiếm phổ đều là vật báu của bản môn. Có lý nào để ngươi đem đi được?
Câu này mụ vừa nói ra khiến cho toàn trường đều kinh hãi. Hiển nhiên mụ không coi Lãnh Sương Quân vào hàng đệ tử bản môn nên mới bảo nàng trao lại bảo kiếm cùng kiếm phổ.
Lăng Trung Ngọc trong lòng cũng lấy làm tức giận, tự hỏi:
- "Bảo kiếm cùng võ công của Thúy Vi tiên tử, mụ già này muốn chiếm đoạt làm của riêng mình chăng?"
Chàng hắng giọng một tiếng rồi miệng lẩm bẩm:
- Nếu vậy thì buổi nay nhất định có chuyện.
Lãnh Sương Quân đứng thộn mặt ra một lúc. Sau nàng định thần lại lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi Chưởng môn sư thư! Tiểu muội đã phạm lỗi gì mà sư thư đuổi ra khỏi môn trường?
Thiết Diện bà bà cười lạt đáp:
- Nếu ngươi mà phạm lỗi thì ta há lại chỉ đuổi ra khỏi môn trường mà thôi ư?
← Hồi 11 | Hồi 13 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác