Vay nóng Tinvay

Truyện:Bạch Tri Thù - Hồi 1

Bạch Tri Thù
Trọn bộ 5 hồi
Hồi 1: Hồi 01
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-5)

Siêu sale Shopee

Trăng.

Trăng lồng the.

Vầng trăng lẻ loi như tấm gương lồng trong khói mù như tấm the, ánh trăng nhẹ như bàn tay của người tình, nhạt như giấc mộng của người tình.

Một chiếc xe ngựa kéo bàn tay của người tình, ôm giấc mộng của người tình thong thả chạy từ phía tây qua phía đông.

Thùng xe đóng chặt, cả rèm xe cũng che kín.

Ngựa có hai con, người chỉ có một người.

Người ấy toàn thân áo trắng, một tay cầm cương, một tay cầm roi, một mình ngồi trước thùng xe, trên đầu đội một cái nón trúc lớn, khuôn mặt bị bóng cái nón trúc che khuất.

Tiếng xe rầm rập xé toạc sự yên tĩnh của không gian, bánh xe xoay tròn nghiến nát ánh sáng trên mặt đất.

Phía tây là đồng hoang, phía đông là rừng núi. Trong rừng có một con đường nhỏ, hai bên mọc đầy hoa dại, ánh trăng phủ lên, bóng hoa rơi xuống ngập đường.

Ánh trăng lạnh như nước, trôi như nước, bóng hoa mường tượng cũng biến thành bèo xanh trên mặt nước.

Chu Sĩ Tâm đạp lên bóng hoa, đạp lên bèo xanh, quanh quẩn trong nước, quanh quẩn dưới trăng.

Trăng chiếu lên thanh kiếm của y, trăng chiếu lên bàn tay của y.

Bàn tay y đang nắm lên thanh kiếm của y.

Mỗi khi cầm kiếm trong tay, y bất giác lại muôn vàn cảm khái.

Hai mươi tám năm chống kiếm qua lại giang hồ, hơn trăm trận tắm máu tử chiến đổi được tiếng tăm của y hôm nay, những cay đắng gian nan trong đó e chỉ có thanh kiếm làm bạn suốt hai mươi tám năm đang trong tay y biết rõ.

Bằng vào tiếng tăm của y hôm nay, nếu nói y làm bảo tiêu cho người ta, thì trong mười người chỉ e có tới chín người sẽ không tin.

Nhưng đó là sự thật, đêm nay đúng là y phải bảo tiêu giúp người khác, vả lại còn là bảo vệ ám tiêu.

Người có thể thuyết phục được y, mời mọc được y làm việc bảo tiêu đương nhiên không phải là kẻ bình thường.

Kẻ bình thường căn bản không làm nổi Tổng tiêu đầu của Trường Thắng tiêu cục.

Một thanh Kim Bối Đại Hoàn đao mười hai năm khổ luyện, lại thêm vài mươi vết thương lớn nhỏ, chức Tổng tiêu đầu Trường Thắng tiêu cục của Tân Kỳ quả thật không dễ mà làm.

Thành công, tiếng tăm của Tân Kỳ đương nhiên chưa đủ sánh ngang với Chu Sĩ Tâm, Trường Thắng tiêu cục càng chưa là cái gì trong con mắt của Chu Sĩ Tâm, nhưng mười một năm trước, giữa trời băng đất tuyết, Chu Sĩ Tâm trúng mai phục bị thương, lúc cố gắng giết chết hai người cuối cùng trong mười tám địch nhân xong, chính mình cũng không chi trì được nữa ngã xuống, là Tân Kỳ trên đường bảo tiêu đi ngang đã cứu mạng cho y.

Y hoàn toàn không phải là một kẻ quên ơn phụ nghĩa, nên hôm nay sau mười một năm, vừa nhận được thư của Tân Kỳ xin giúp đỡ, biết rõ là bảo tiêu giúp người khác, vả lại còn là bảo vệ ám tiêu, y vẫn ngày đêm lên đường tới giúp.

Tân Kỳ cũng không phải là một người làm ơn mong được báo đáp, nên mười một năm nay y không đưa thêm phiền phức tới cho Chu Sĩ Tâm, nhưng hôm nay y là bất đắc dĩ vì bị bức bách.

Chuyên tiêu này quả thật quá lớn!

Cả một cái rương lớn, không món nào không phải là châu báu khó có khó thấy.

Thất vương gia lúc bấy giờ đắc sủng, đối với lễ mừng sinh nhật của y, quan viên các địa phương quả thật không dám sơ suất.

Chuẩn bị được phần lễ vật này quả thật đã không phải dễ, muốn đưa được phần lễ vật này yên ổn tới tay Thất vương gia ở phủ Ứng Thiên tựa hồ càng khó hơn.

Lên phủ Ứng Thiên phía bắc không khỏi phải đi qua ổ Bạch Sa, bến Dã Vân, rừng Xích Tùng, ba chỗ ấy trước nay đều là nơi ra vào của bằng hữu lục lâm.

Tân Kỳ đi lại bảo tiêu trong bấy nhiêu năm, không cần nói đã sớm thầm tính trong lòng.

Lão gia Tuần phủ bản hạt dường như cũng biết được ít nhiều, vì thế đặc biệt giao phần lễ vật này cho Trường Thắng tiêu cục từ khi mở nghiệp đến nay không tới đâu không thành công, còn nêu đích danh buộc Tân Kỳ phải đích thân hộ tống.

Chuyện ấy làm Tân Kỳ bất giác ngấm ngầm kêu khổ.

Vì sao Trường Thắng tiêu cục có thể liên tiếp thành công thì không ai hiểu rõ bằng y, một nửa là nhờ thanh Kim Bối Đại Hoàn đao mười hai năm khổ luyện của y, còn nửa kia là nhờ y rất có sự sáng suốt biết mình, trước nay không bao giờ nhận bảo vệ chuyến tiêu nào không nắm chắc mười phần là bảo vệ được.

Nhưng như chuyên tiêu này, quả thật y không nắm chắc được cả nửa phần.

Tin tức của bằng hữu lục lâm tựa hồ rất linh thông.

Nghe nói Độc Hành Đại Đạo Hoa Miêu đã lên đường xuống nam!

Hồng Nương Tử ở ổ Bạch Sa đã thề phải cướp được món tiêu này!

Mười hai con rồng ở bến Dã Vân đã phao tin vụ mua bán món tiêu này không tới tay không xong!

Nghe đồn đám đạo sĩ trong quán Bích Vân ở rừng Xích Tùng cũng đã dốc tổ kéo tới!

Gặp phải bất cứ nhóm nào trong bốn nhóm ấy, chuyến tiêu này của Tân Kỳ cũng đều có thể gặp cảnh nguy ngập.

Với tác phong hành sự của y, y sẽ muôn ngàn lần không nhận chuyến tiêu này, nhưng mệnh lệnh của lão gia Tuần phủ là không được khước từ.

Đây là lễ vật mừng sinh nhật của Thất vương gia!

Trong hai người ấy không thể đắc tội với người nào!

Lão gia Tuần phủ trước nay lời đã nói ra là nặng như núi, tuyệt đối không thay đổi, y cũng chỉ đành cắn răng đón lấy củ khoai nướng nóng bỏng này vào tay.

Y cũng chỉ còn cách bảo vệ ám tiêu.

Bảo vệ ám tiêu xem ra cũng không phải là cách hay, Hoa Miêu, Hồng Nương Tử, mười hai con rồng, đạo sĩ quán Bích Vân hoàn toàn không phải là những nhân vật vừa ra khỏi lều tranh.

Y cũng chỉ còn hy vọng vào Chu Sĩ Tâm.

Chu Sĩ Tâm là hy vọng cuối cùng của y.

Chu Sĩ Tâm hoàn toàn không làm y thất vọng.

Chưa đến giờ hẹn, Chu Sĩ Tâm đã tới nơi hẹn.

Đêm nay đẹp như trăng, ven đường đẹp như hoa.

Áo trắng chơi trăng đạp bóng hoa, sáng như nước chảy thấm bèo xa.

Chu Sĩ Tâm lúc ấy mới hiểu được ý cảnh hai câu thơ ấy của Tô Đông Pha.

Đó chưa chắc đã không phải là một sự thu hoạch.

Y tựa hồ đã say sưa chìm đắm trong trăng, trong hoa, nhưng vừa nghe thấy tiếng xe ngựa, bước chân của y đã dừng lại.

Xe ngựa vừa tới gần, bước chân của y đã triển khai, chạy ra con đường nhỏ.

Xe ngựa vừa tới, y đã lập tức bước lên đón.

Người áo trắng lập tức dừng xe lại.

Tân Kỳ là một đại hán vạm vỡ, nhưng người áo trắng này thân hình cao gầy, tâm niệm vừa động, Chu Sĩ Tâm đột ngột đứng lại.

"Xe tới có phải là của Trường Thắng tiêu cục không?", trong mắt y đầy vẻ ngờ vực.

Ánh mắt ngờ vực rơi lên mặt người áo trắng.

Y đương nhiên không thấy được mặt người áo trắng.

Người áo trắng hoàn toàn không lấy cái nón xuống, chỉ ứng tiếng trả lời ngắn gọn "Phải".

"Tân huynh đâu?"

"Trong xe", giọng nói của người áo trắng đặc biệt trầm.

"Ủa?"

"Trong xe dễ nói chuyện hơn".

"Thế cũng phải", Chu Sĩ Tâm ánh mắt hòa hoãn trở lại, quay qua nhìn vào thùng xe, gọi "Tân huynh, tiểu đệ Chu Sĩ Tâm tới rồi!"

Trong thùng xe không có phản ứng gì.

Chu Sĩ Tâm không hề để ý, rảo chân bước tới, nói "Đám đạo sĩ trong quán Bích Vân đã xuất hiện cách đây bảy dặm, đêm nay xem ra không tránh khỏi một trường huyết chiến rồi, tính ra tiểu đệ cũng tới kịp thời".

Y lại nói rất hời hợt, nhưng bằng vào bản lãnh của y, quả thật có thể không coi đám đạo sĩ trong quán Bích Vân vào đâu.

Tân Kỳ thì khác, trong thùng xe vẫn không có chút phản ứng gì.

Chu Sĩ Tâm cũng cảm thấy có chỗ không hay, bước hai bước thành ba bước tới trước cửa xe, lại gọi một tiếng "Tân huynh!"

Vẫn không nghe tiếng Tân Kỳ trả lời.

Chu Sĩ Tâm không ngần ngừ nữa, vươn tay một cái, giật mạnh cửa xe ra.

Người chết!

Người chết nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, hai tay nắm chặt một tấm thiếp màu đen.

Trên tấm thiếp hoàn toàn không có chữ, chỉ vẽ một con nhện, nhện trắng!

Phản ứng của y cũng không thể tính là chậm, nhưng vẫn chậm mất nửa phân.

Y thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, một tấm lưới lớn đã chụp xuống giữa đầu!

Tấm lưới lớn ấy cũng không biết là dùng cái gì dệt thành, trắng trắng xám xám, nhẹ nhàng như một áng mây trôi, một đám khói mù, không chút tiếng động bay tới, ngay lập tức bao trùm y trong khói, trong mù.

Y sửng sốt, thanh kiếm lập tức vung ra.

Cao thủ đích xác là cao thủ, trong chớp mắt hàng trăm hàng ngàn ánh kiếm bắn ra bốn phương tám hướng.

Kiếm phong vi vút, kiếm khí giàn giụa.

Một kiếm ấy oai lực quả thật không phải tầm thường.

Nếu tấm lưới là lưới bình thường, chỉ e đã bị thanh kiếm chém thành nát bét.

Chỉ đáng tiếc đó hoàn toàn không phải là một tấm lưới bình thường.

Kiếm chưa tới, tấm lưới đã bị kiếm phong thổi dạt ra, kiếm vừa thu, tấm lưới lại bay trở lại.

Tấm lưới ấy quả thật giống như mây mù.

Chu Sĩ Tâm hoàn toàn không phát giác ra một vệt ráng hồng.

Lại không phải là ban ngày, nếu không cẩn thận lưu ý, vệt ráng hồng ấy quả thật không dễ mà phát giác ra được.

Tấm lưới vừa bay trở lại, vệt ráng hồng cũng rơi lên người Chu Sĩ Tâm.

Ráng hồng bay thơm.

Mùi thơm ấy chỉ rất nhàn nhạt, nhưng vừa khẽ hít vào đã khiến người ta tâm thần ngây ngất, tiêu hồn tiêu ý.

Chu Sĩ Tâm hồn chưa tiêu, ý chưa tiêu nhưng tâm thần đã ngây ngất.

Kiếm thứ hai của y đã chuẩn bị đánh ra, nhưng hoàn toàn chưa đánh ra.

Kiếm vẫn đã đánh ra.

Công phu về kiếm thuật của y đã tới chỗ ý tới kiếm tới.

Oai lực của một kiếm ấy đã giảm đi ba phần, chỉ còn bảy phần.

Kiếm phong vẫn vi vút, kiếm khí vẫn giàn giụa.

Vệt ráng hồng bay tan trong kiếm phong.

Kiếm khí lạnh buốt khiến Chu Sĩ Tâm tâm thần chợt tỉnh táo, chợt trấn tĩnh, chợt sáng suốt.

Y rốt lại đã lưu ý tới vệt ráng hồng bay tan trong kiếm khí.

"Tiêu Hồn Thực Cốt tán!"

Tiếng la hoảng vừa bật ra, sắc mặt Chu Sĩ Tâm đã trở thành xám xanh.

Một nhát kiếm còn bảy phần oai lực lại chưa thể đánh tấm lưới dạt ra, lưỡi kiếm đã chạm vào mắt lưới.

Tấm lưới khá bền chắc, nhưng thanh kiếm của Chu Sĩ Tâm cũng không phải dùng để cắt đậu hũ.

Bảy phần oai lực cũng đã quá đủ.

Xoẹt xoẹt xoẹt, mắt lưới theo lưỡi kiếm rách tung.

Kiếm đột nhiên thu về.

Chu Sĩ Tâm hoành kiếm trước ngực, toàn thân đột nhiên ngưng kết trong không khí.

Nhìn thấy mồ hôi như hạt đậu ứa ra trên trán y, lăn tròn xuống mặt y, từng tia từng tia khói trắng cũng từ mũi từ miệng y bốc ra.

Tấm lưới lớn như mây mù kia trong chớp mắt đã lại trùm lên người y, nhưng lập tức lại bay lên, gom thành một bó, một khối, rơi vào một bàn tay trắng bệch.

Người áo trắng không biết từ lúc nào đã nhảy ra khỏi chỗ đánh xe, bước tới trước mặt Chu Sĩ Tâm.

Y tay trái nắm lưới, tay phải đang cởi dây buộc cái nón trúc trên đầu.

Chu Sĩ Tâm hoàn toàn không nhắm mắt, ánh mắt đang nhìn lên đầu người áo trắng.

Tròng mắt của Chu Sĩ Tâm bất giác co rút lại.

Gương mặt dưới cái nón trúc lại trùm kín bằng một tấm khăn trắng, chỉ lộ ra đôi mắt.

Đó căn bản không thể tính là một gương mặt.

Ánh mắt lấp lóe, âm trầm, lạnh lùng, ngụy dị.

Anh đã nhìn thấy nhện chưa?

Đó quả thật là một đôi mắt nhện.

Chu Sĩ Tâm trong lòng lạnh buốt, mồ hôi trên trán rơi xuống càng gấp, tia khói từ mũi từ miệng bốc ra càng dày.

Người áo trắng nhìn thấy rất rõ, chợt thở dài một tiếng, nói "Công lực của ngươi quả nhiên thâm hậu, bằng vào công lực của ngươi quả thật không khó khăn gì trong một giờ nửa khắc bức được Tiêu Hồn Thực Cốt tán đã hít phải ra".

Chu Sĩ Tâm không trả lời, y không thể trả lời!

"Một giờ nửa khắc, ồ!", người áo trắng lại thở dài một tiếng, nói "Chỉ đáng tiếc là cả nửa khắc ta cũng không sao cho ngươi, không thể cho ngươi".

Chu Sĩ Tâm khuôn mặt xám xanh trong một thoáng đã trở thành trắng bệch, nhịn không được quát một tiếng, hỏi "Đường Bưu phải không?"

"Không phải Đường Bưu".

"Tiêu Hồn Thực Cốt tán là anh em Đường Bưu, Đường Báo trong Đường môn chuyên sử dụng, Đường Báo năm trước gây án bị ta bắt gặp, bị ta chặt tay bắt sống, giao cho Vi Thất giải về giam trong đại lao phủ Ứng Thiên, ngươi không phải Đường Bưu thì là người nào?"

Nói liền một mạch mấy câu như thế, Chu Sĩ Tâm vẻ mặt càng khó coi.

Người áo trắng không đáp mà hỏi lại "Chẳng lẽ mới rồi ngươi chưa nhìn thấy tấm thiếp trong tay Tân Kỳ sao?"

"Nhìn thấy thì sao?"

"Trên tấm thiếp có cái gì?"

"Không có gì cả".

"Nhớ kỹ đi!", người áo trắng ánh mắt càng âm trầm, càng lạnh lùng, càng ngụy dị, càng giống mắt nhện.

"Nhện!", Chu Sĩ Tâm kêu lên thất thanh, nói "Bạch Tri Thù!"

"Chính là Bạch Tri Thù!"

"Bạch Tri Thù, Bạch Tri Thù...", Chu Sĩ Tâm lẩm bẩm nói một mình, nhìn người áo trắng từ trên xuống dưới một lượt, nói "Đường Báo đã bị giam trong đại lao phủ Ứng Thiên, chuyện ta và Tân Kỳ gặp nhau ở đây lúc này, không biết Tân Kỳ có nói với ai không, chứ ta chỉ nói với một người, ngươi, ngươi...".

Tiếng ngươi thứ hai bật ra, Bạch Tri Thù cái nón trúc trong tay phải đã đánh ra.

Vù một tiếng, cái nón trúc thổi lên một con trốt, như cái bánh xe xoay tròn chém tới yết hầu Chu Sĩ Tâm.

Chu Sĩ Tâm cười thảm phóng kiếm ra.

Một kiếm ấy đã không thể biến thành hàng ngàn thanh.

Oai lực của nhát kiếm chỉ còn ba thành.

Kiếm chém vào mép cái nón trúc.

Soạt một tiếng lưỡi kiếm chém toác cái nón trúc, ngập vào nửa thước, nhưng cũng chỉ ngập vào được nửa thước.

Đường kính của cái nón trúc lại hơn một thước tám.

Một kiếm ấy không thể chém cái nón trúc đứt đôi.

Lực đạo trên cái nón lại mạnh hơn lực đạo trên kiếm rất nhiều, thanh kiếm trong tay Chu Sĩ Tâm rời khỏi tay, theo cái nón bay qua một bên.

Y bất giác loạng choạng một cái.

Một làn ánh sáng lạnh chói mắt cơ hồ đồng thời bay tới ngực y.

Y cũng nhìn thấy làn ánh sáng bay tới, y cũng cảm nhận được một làn hơi lạnh đang đánh vào giữa ngực, y cũng muốn né tránh.

Chỉ đáng tiếc là y không thể né tránh, không có sức để né tránh.

Bạch Tri Thù cái nón trúc vừa bay ra, trong tay đã có thêm một thanh kiếm, kiếm sắc.

Thân hình chỉ nhích động, tay của y đã vung tới trước mặt Chu Sĩ Tâm, trong ánh sáng lạnh chớp lên, kiếm của y đã đâm vào lồng ngực Chu Sĩ Tâm.

Một kiếm đã quá đủ.

Chỉ một kiếm, Bạch Tri Thù đã thu kiếm lại.

Máu như mũi tên phun thẳng ra.

"Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi!", Chu Sĩ Tâm điên cuồng gào lớn, thân hình đã loạng choạng lại loạng choạng, sau cùng đổ xuống.

Trong chớp mắt, gương mặt trắng bệch của y đột nhiên biến thành đỏ sẫm.

"Tiêu Hồn Thực Cốt tán quả nhiên không kém".

Bạch Tri Thù chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ sẫm của Chu Sĩ Tâm, chợt lắc lắc đầu, nói "Đầu óc của ngươi cũng không kém".

"Ồ, cách thức tốt nhất xem ra vẫn là giết người bịt miệng".

Thở dài xong, Bạch Tri Thù bước tới, đưa tay vào thùng xe lấy ra một cái bao.

Phần lễ vật mừng sinh nhật của Thất vương gia nếu món nào cũng dùng hộp đựng cho tử tế thì quả thật phải một cái rương lớn mới đủ chỗ, nhưng nếu vứt hết hộp đi thì cho vào một cái bao cũng đủ.

Cho nên Bạch Tri Thù chỉ dùng một cái bao, không cần tới hộp gì cả.

Xem ra cả một món trong phần lễ vật mừng sinh nhật này y cũng không muốn để lại cho Thất vương gia.

Cho nên cái bao kia chắc không nhẹ lắm, nhưng tuy có thêm cái bao ấy bước chân của y vẫn trở nên càng nhẹ nhàng, càng ung dung.

Chỉ điểm chân một cái, thân hình của y đã lướt lên ngọn một gốc cây lớn cạnh đường.

Trăng vừa lên tới ngọn cây, người vừa ở trong vầng trăng.

Nhện trong vầng trăng, nhện trắng!

*****

Nến đỏ lệ bay hương.

Trong mùi nến còn có mùi rượu.

Bóng nến lay hồng, người đã hơi say.

Ánh nến không sáng bằng ánh đèn, mắt say lờ đờ thì nhìn vật gì cũng không rõ ràng như lúc bình thời.

Nhưng châu báu ngọc thạch dưới ánh nến vẫn rực rỡ hơn, ngọc thạch châu báu trong con mắt say vẫn to lớn hơn.

Có bảy phần hơi rượu, một viên trân châu to bằng quả trứng bồ câu trong mắt không khó gì trở thành bằng quả trứng gà.

Mạnh Thiên Hóa chẳng qua chỉ mới say có bốn phần, nhưng y đã nhìn thấy viên trân châu to như quả trứng gà.

Viên trân châu ấy vốn đã to xấp xỉ quả trứng gà.

Một viên trân châu như thế giá trị đương nhiên lớn tới mức có thể làm người ta hoảng sợ đứng tim.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là một trong bảy món châu báu ngọc thạch mà Mạnh Thiên Hóa cất giữ.

Châu báu ngọc thạch mà Mạnh Thiên Hóa cất giữ chỉ có bảy món.

Giá trị của bảy món châu báu ngọc thạch ấy dường như đều xấp xỉ như nhau.

Bảy món châu báu ngọc thạch ấy hiện đang đặt cả trên bàn.

Trân châu trắng muốt, phỉ thúy xanh biếc, mã não đỏ rực ánh lên dưới ánh nến, trong ánh mắt say sưa lại càng lấp lánh, càng rực rỡ.

Chẳng trách gì Mạnh Thiên Hóa vẫn thích thưởng thức số ngọc thạch châu báu ấy dưới ánh nến, lúc say rượu.

Đó quả thật là một lối hưởng thụ.

Lối hưởng thụ ấy tựa hồ chỉ giới hạn trong những người có tiền.

Nếu nói tới những người có tiền, thì trong phủ Ứng Thiên, chỉ e phải kể tới người thứ mười bảy mười tám mới là Mạnh Thiên Hóa.

Nhưng lúc có hơi men, dưới ánh nến một mình đối diện với bảy món châu báu ngọc thạch ấy, thì Mạnh Thiên Hóa lại có cảm giác giống như mình đã giàu có đứng đầu thiên hạ.

Đó đương nhiên là một cảm giác kỳ diệu.

Mạnh Thiên Hóa tỳ má vào mu hai bàn tay, bò ra như con mèo trên bàn, người đã mê mẩn trong ánh sáng châu báu.

Chỉ có vào lúc này, ở nơi này, hai bàn tay y mới rời khỏi hông, còn vào lúc khác, ở chỗ khác, trên hông y ít nhất cũng có một bàn tay.

Hai bên hông y đều mang túi da báo, túi nào cũng chứa đầy ám khí rất tuyệt rất độc.

Một người có tiền bạc, có địa vị như y, đương nhiên lại càng quý báu tính mạng của mình..

Người đi lại giang hồ không tránh khỏi đều có kẻ thù, y cũng không phải là ngoại lệ.

Trước nay y rất cẩn thận đề phòng.

Ám khí của y lúc nào chỗ nào cũng sẵn sàng phóng ra.

Chỉ có vào lúc này, ở chỗ này!

Chỗ này hoàn toàn không phải là đầm rồng hang cọp, cũng không có tường đồng vách sắt, chẳng qua chỉ là một mật thất dưới phòng ngủ của y.

Muốn tìm tới phòng ngủ của y hoàn toàn không khó khăn, muốn tìm được cánh cửa vào mật thất của y cũng rất đơn giản, nhưng muốn tránh khỏi tai mắt của bốn người bảo tiêu tâm phúc của y ngoài đình viện và con cọp cái của y trong phòng ngủ thì có thể nói không phải dễ dàng.

Bốn người bảo tiêu chia thành hai nhóm, ngày đêm tuần tiễu ngoài đình viện.

Hà Tây Lục nương tử càng là một nữ nhân rất thích kín đáo!

Cửa phòng ngủ đối diện với đình viện, cửa mật thất thì ở sau giường, cho dù tránh được hai người bảo tiêu đang trực vẫn phải chuẩn bị tránh hai thanh Uyên Ương kiếm của Hà Tây Lục nương tử.

Tiếng tăm hai thanh Uyên Ương kiếm của Hà Tây Lục nương tử trên giang hồ dường như còn lẫy lừng hơn cả Mạnh Thiên Hóa.

Người làm chồng bản lãnh không bằng người làm vợ, đương nhiên không phải là điều thú vị.

Mạnh Thiên Hóa lúc đầu dường như cũng không biết Lục nương tử lợi hại như thế, đến khi phát giác ra đã cưới phải một con cọp cái thì quả thật hối hận đã không kịp nữa.

Thật ra Lục nương tử đối với Mạnh Thiên Hóa không có chút nào hung dữ, ngược lại còn thể thiếp hơn nhiều người làm vợ, chỗ nào có Mạnh Thiên Hóa thì nhất định có mặt nàng.

Rất nhiều người đều hâm mộ Mạnh Thiên Hóa có phúc khí lớn như thế, cho dù là bạn bè của Mạnh Thiên Hóa cũng vô cùng khâm phục một nhân vật phong lưu như Mạnh Thiên Hóa trong vài năm nay lại trở thành một trong bốn đại quân tử nổi tiếng ở phủ Ứng Thiên.

Riêng Mạnh Thiên Hóa thì hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.

Ồ, làm quân tử vốn không phải là một chuyện có thể hờ hững.

Vừa nghĩ tới hai chữ quân tử, Mạnh Thiên Hóa bất giác buông tiếng thở dài.

Ngay cả thở dài y cũng chỉ có thể thở trong mật thất này.

Hà Tây Lục nương tử tựa hồ còn yên tâm để y một mình ở trong mật thất, nàng rất ít khi xuống, chứ nếu nàng xuống thì cả rượu Mạnh Thiên Hóa cũng không uống được.

Không có rượu, hứng thú của Mạnh Thiên Hóa cũng không sâu đậm như thế, nên một khi thấy Lục nương tử vào, y giống như con thỏ bị cọp đuổi, chạy trối chết còn hiềm là chậm.

Những ngày như hôm nay quả thật rất hiếm có.

Ngọn nến đã cháy một nửa, Lục nương tử bên ngoài mật thất cả một chút hơi thở cũng không nghe thấy.

Mạnh Thiên Hóa cũng cảm thấy kỳ lạ.

Lục nương tử trước nay vẫn tin uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe, nên tuy yên tâm để y ở lại một mình trong mật thất, nhưng trước nay không cho y có thời gian để say sưa, có cơ hội để say sưa.

Đã rất lâu y không được uống rượu thống khoái thế này.

Cơ hội thế này rốt lại không phải thường có.

Y hoàn toàn không phải là một kẻ không biết lợi dụng cơ hội.

Hai bàn tay, một cái miệng của y không hề ngừng lại.

Một chén lại một chén.

Mùi rượu nồng hơn mùi nến.

Trong mùi rượu mùi nến chợt có thêm một mùi khác.

Mùi này so với mùi nến còn làm người ta mê mẩn hơn, so với mùi rượu còn làm người ta say sưa hơn, thơm tới mức khiến người ta ngây ngất, tiêu hồn, tiêu ý!

Bảo ngọc, minh châu, rượu ngon, người đẹp, trước nay ở đây chỉ có ba món.

Mạnh Thiên Hóa nhất sinh cảm khái nhất chính là chuyện ấy, nhưng trong chớp mắt ấy y lại cảm thấy một sự thỏa mãn trước đó chưa từng có.

Trong chớp mắt ấy, trong mật thất quả thật giống như đột nhiên có một nữ nhân làm tiêu hồn nhũn xương bước vào.

Mạnh Thiên Hóa làm sao không tâm thần ngây ngất?

Ánh mắt của y mơ màng một lúc, nhưng kế đó chợt tỉnh táo trở lại.

Y rốt lại hoàn toàn không quên bên ngoài mật thất chỉ có một con cọp cái.

Quả nhiên có người bước xuống.

Cửa mật thất đã mở ra, người đang trên bậc thang đi xuống.

Bước chân của người tới rất nhẹ, rất nhẹ.

Manh Thiên Hóa vẫn phát giác ra được.

Một người giỏi sử dụng ám khí thì sức mắt sức tai dù sao cũng đặc biệt nhạy bén.

Tuy y phát giác ra nhưng không hề quay đầu, hung dữ trút chén rượu trên tay vào miệng, lại vội vàng rót thêm chén nữa, giống như lát nữa sẽ không có cơ hội để uống nữa.

Người tới cũng không lên tiếng.

Bàn tay rót rượu của Mạnh Thiên Hóa đã bắt đầu run lên, mường tượng như cả hồ rượu cũng không cầm chắc được.

Chẳng lẽ quả thật y sợ con cọp cái Hà Tây Lục nương tử này tới mức gần chết?

Hương đã nồng, người đã gần.

Mạnh Thiên Hóa rót đầy chén rượu rồi, nhưng cơ hồ cũng không có cả khí lực để nhấc chén rượu lên.

Hương càng nồng, người càng gần.

Mạnh Thiên Hóa nhịn không được thở dài một tiếng, nói "Cho dù cô mới mua một loại phấn hoa, cũng không cần phải dùng quá nhiều một lúc như thế".

Câu nói còn chưa dứt, một vật gì đó đã từ sau lưng bay tới.

Một tờ giấy, chỉ dựa vào thính giác y cũng có thể phân biệt được.

"Ồ...", y lập tức lại thở dài một tiếng, nói "Cho dù loại phấn hoa ấy có đắt thì sớm muộn gì ta cũng sẽ theo hóa đơn mà thanh toán, cô cần gì phải đưa cho ta ngay bây giờ?"

Y vừa nói vừa nhấc tay lên.

Vừa nhấc tay lên y đã tiếp được vật bay tới.

Đúng là một tờ giấy, nhưng không phải hóa đơn mà là một tấm thiếp, một tấm thiếp màu đen.

Trên tấm thiếp vẽ một con nhện!

"Bạch Tri Thù!", Mạnh Thiên Hóa hai tròng mắt lập tức co rút lại.

Một tiếng la hoảng bật ra, tấm thiếp đột nhiên bay lên, Mạnh Thiên Hóa hai tay đã rơi xuống hai cái túi da beo đeo hai bên hông, thân hình cũng đồng thời quay lại.

Vừa quay lại y đã nhìn thấy người bước vào mật thất.

Người ấy đã dừng bước, chắp tay sau lưng đứng cạnh thềm đá trước mật thất, toàn thân một màu xám trắng ngụy dị.

Bạch Tri Thù!

Mạnh Thiên Hóa toát mồ hôi trán, quát lớn một tiếng, hai tay vung mạnh ra!

Trong chớp mắt ấy trong mật thất ánh sáng lạnh bay tung.

Giữa lúc vừa sợ vừa giận, bằng vào công lực của y, hai nắm ám khí ấy ít nhất cũng có thể đánh ra ba trượng.

Nếu Bạch Tri Thù không tránh né, thì hai nắm ám khí ấy sẽ đánh y thành thịt băm.

Bạch Tri Thù lại hoàn toàn không tránh né!

Hai nắm ám khí ấy cũng hoàn toàn không đánh y thành thịt băm.

Còn chưa tới trước mặt Bạch Tri Thù, hai nắm ám khí ấy đã rào rào rơi xuống.

Anh có tin ám khí của Mạnh Thiên Hóa kém cỏi như thế không?

Ngay cả Mạnh Thiên Hóa cũng khó mà tin được.

Y cũng không biết tại sao, y chỉ biết trong chớp mắt phóng ra, ngọn nào trong hai nắm ám khí ấy cũng dường như nặng hơn gấp mấy lần.

Y đang biến sắc.

Y chợt để ý tới một vệt ráng hồng nhàn nhạt đang bồng bềnh trong mật thất, y chợt nhớ tới mùi hương lạ lan ra trong mật thất.

"Tiêu Hồn Thực Cốt tán!", y cười thảm, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu đã biến thành đỏ sẫm.

Nụ cười thảm còn chưa tắt trên môi y, Bạch Tri Thù đã bay vào y!

Người và kiếm cùng bay.

Kiếm bay tới đâm ngập vào ngực Mạnh Thiên Hóa.

Kiếm sắc bén, kiếm lạnh lẽo.

Máu nóng trong toàn thân Mạnh Thiên Hóa đã ngưng kết.

"Vù" một tiếng, máu nóng trong tim đột nhiên vọt ra, thân hình Mạnh Thiên Hóa đột nhiên bay lên, đập lên bức tường phía sau!

Đó quả thật là một sự kích thích trước đó chưa từng có.

Mạnh Thiên Hóa toàn thân mường tượng tràn đầy sức sống, lật tay một cái nắm chặt vào một cái vòng đồng trên tường.

Một tràng tiếng lục lạc kinh tâm động phách lập tức vang lên.

Bạch Tri Thù thoáng sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt thân hình lại triển khai, sấn một bước tới trước cái bàn, tay trái mở một cái bao vải, tay phải cong lại khua một vòng, lùa hết bảy món ngọc thạch châu báu trên bàn vào bao.

Mạnh Thiên Hóa cũng nóng mắt lên, tức tối gào lớn một tiếng, buông cái vòng đồng ra, phi thân chụp xuống.

Phịch một tiếng, y ngã xuống mặt đất.

Y giống như chụp xuống, nhưng quả thật chỉ là ngã xuống.

Nền đá cứng rắn đập gãy răng cửa y, máu tươi từ miệng mũi y bắn ra.

Cả hai bàn tay của y cũng đang chảy máu.

Mười ngón tay bị nền đá đập gãy, kéo lê mười vệt máu tươi rợn mắt, vẫn bò về phía trước.

Bạch Tri Thù nhìn thấy rất rõ, y cười nhạt, đè tay xuống cái bàn một cái, thân hình lại bay lên.

Mười ngón tay trong tiếng cười nhạt đột nhiên cứng đờ.

Mạnh Thiên Hóa đã thở ra hơi cuối cùng.

Bạch Tri Thù thì không nhìn thấy, y căn bản không quay đầu lại, lướt lên bậc đá, lỏn ra ngoài cánh cửa bí mật.

Cánh cửa bí mật của mật thất ở trong phòng, chỗ sau giường.

Mùi hương lạ trong phòng càng nồng.

Một nữ nhân tiêu hồn nhũn xương đang nằm trên giường.

Hà Tây Lục nương tử!

Đôi bàn tay thuôn thuôn trắng muốt của Hà Tây Lục nương tử đã nắm vào chuôi kiếm, hai thanh Uyên Ương kiếm đã sắp tuốt ra khỏi vỏ!

Kiếm rốt lại vẫn chưa tuốt ra khỏi vỏ.

Người chết dù sao cũng là người chết.

Nếu hai thanh Uyên Ương kiếm của Hà Tây Lục nương tử tuốt ra khỏi vỏ, thì những đồ vật trong phòng ít nhất cũng có một nửa bị chém tan nát.

May mà kiếm còn chưa tuốt ra khỏi vỏ thì nàng đã bị chém đứt yết hầu, đồ vật trong phòng mới còn được nguyên vẹn như thế.

Ngoài phòng là đình viện.

Trong đình viện cũng có người chết, hai người.

Hai trong bốn người bảo tiêu tâm phúc của Mạnh Thiên Hóa.

Bên cạnh hai người chết lại có hai người sống.

Tiếng lục lạc trong mật thất vốn có thể vang ra tới ngoài cổng.

Không phải đang phiên trực đêm nay, nhưng hai người bảo tiêu còn sống kia vẫn ứng tiếng chạy tới.

A!nh mắt của hai người đều rơi lên cửa phòng.

Theo lẽ thì phải phá cửa mà vào, nhưng chuyện như thế này chỉ mới xảy ra lần đầu.

Làm bảo tiêu của Mạnh Thiên Hóa trong bấy nhiêu năm, hai người cũng chỉ là lần đầu nghe thấy tiếng lục lạc trong mật thất!

Nên quả thật không trách được hai người cảm thấy rất ngần ngừ.

"Lão Trương, ngươi thấy sao?", người bên trái xoảng một tiếng tuốt đao ra khỏi vỏ, người cầm đao trong tay nói.

"Theo tình theo lý cũng phải tiến vào xem xem". Lão Trương ho sặc lên rồi cũng tuốt đao ra cầm trong tay.

"Được!", người bên trái lập tức vọt tới, vươn tay một cái, đang định xô cửa phòng ra.

Cửa phòng đột nhiên mở ra từ phía trong.

Một làn ánh kiếm như dải lụa trong cửa phòng bay ra.

Người bên trái bất giác thoáng sửng sốt.

Thoáng sửng sốt trí mạng.

Y thoáng sửng sốt, đến khi định né tránh thì đã không kịp nữa.

Kiếm đã xuyên qua tim.

Ở đó lại có thêm một người chết!

Còn một người nữa, Lão Trương!

Lão Trương đã biến hẳn sắc mặt.

Kiếm rút lại rồi phóng ra, lại đâm tới.

Bạch Tri Thù cả người lẫn kiếm cướp cửa xông ra, bắn tới Lão Trương.

Ánh kiếm mau lẹ mà sáng rực.

Lão Trương xem ra cũng là một người biết hàng, vừa thoáng thấy thế tới, vội co người lùi lại.

Y lùi lại đã đủ nhanh, nhưng kiếm tựa hồ còn nhanh hơn nhiều.

Lão Trương cũng biết là kiếm nhanh, vừa lùi lại đã lật mạnh người một cái, thanh đao vội vàng chém ra.

Ra tay một lần hai mươi tám đao!

Y không cần có công, chỉ cần không có tội.

Nếu đổi là người khác, hai mươi tám đao ấy của y cho dù không thể đả thương đối phương cũng có thể tự bảo vệ chính mình.

Chỉ đáng tiếc người y gặp phải lại là Bạch Tri Thù.

Gặp phải Bạch Tri Thù thì cho dù y chỉ cần không có tội cũng không được.

Đao thứ hai mươi tám còn chưa chém hết, thanh kiếm của Bạch Tri Thù đã đâm vào Mi tâm y.

Một kiếm tuyệt diệu thật! Một kiếm độc ác thật!

Té ra con nhện trắng này không phải chỉ có Tiêu Hồn Thực Cốt tán, mà trên thanh kiếm cũng có thành tựu ghê người.

Khinh công của y cũng không kém, Lão Trương vừa ngã xuống, thân hình y đã bay qua khóm cây hoa, lướt lên đầu tường.

Trăng đang trên đầu tường.

Trăng cong cong, vầng trăng đêm nay giống như một lưỡi câu bạc, một lưỡi câu bạc sáng rực.

*****

Lưỡi câu bạc, tấm gương tròn.

Trăng vơi, trăng đầy.

Trăng vốn biến đổi nhiều thế đấy.

Không ít người lấy việc tròn khuyết của trăng để ví với việc tan hợp của người, nhưng không biết trăng khuyết lại tròn, chứ người đi chưa chắc đã trở về, sinh ly càng không khó chính là tử biệt.

Hoa rụng bay theo gió,

Cành xưa như cũ tươi.

Trăng vơi có lúc lại phải đầy,

Đầy, trăng đầy người chửa đầy.

Mặt hồng đổi,

Bao giờ trở lại tuổi thơ ngây?

Anh có ấn tượng gì về bài tiểu lệnh Nam Cung Kim tự kinh của Ngô Khắc Vinh không?

Trăng vơi còn đầy, nhưng hoa niên thì theo nước chảy, người đi cho dù gặp lại, thì thuở thanh xuân cũng không trở lại.

Người có tình, người cũng biết vô tình.

Tới như trăng, tuy biến đổi nhiều, nhưng vẫn còn tính được là đa tình.

Bất kể là xuân, là hạ, là thu, là đông, cứ để anh một mình đứng trước song the, bồi hồi nơi thềm vắng, vào những đêm không mưa, chỉ cần ngẩng đầu lên, anh sẽ không khó gì phát giác ra rằng mình hoàn toàn không cô đơn, người bầu bạn với anh vẫn có vầng trăng trên trời.

Ô, trăng hay thật!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-5)


<