← Hồi 09 | Hồi 11 → |
Khi đã ngà ngà, Dương Thừa Tổ liền lấy bức chiến thư ra, hai tay dâng lên cho Nguỵ Thanh Tùng xem.
Sau khi xem xong, Nguỵ Thanh Tùng ngồi trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:
- Việc này ta cảm thấy có chút nghi ngờ. Tuy chúng ta không hề quen biết với Hoắc Vũ Hoàn. Nhưng từ lâu cũng đã có nghe, người này xuất thân từ lục lâm, nhưng lại là một vị hiệp đạo ân oán phân minh. Vậy tại sao Hoắc Vũ Hoàn lại hạ chiến thư chứ?
Dương Thừa Tổ nói:
- Tiểu đệ cũng cảm thấy hơi kỳ quái...
Nếu như hắn đã đố kỵ với Cửu Hoàn Đao của đệ, thế thì những người dùng đao trong thiên hạ không phải là ít. Vậy tại sao hắn chỉ tìm đến Nguyệt Quậc sơn trang thôi chứ?
Nguỵ Thanh Tùng vẻ mặt nghiêm túc:
- Ta có câu này, nói ra Dương huynh đệ đừng để bụng nhé.
Dương Thừa Tổ liền đáp:
- Có gì lão đại ca cứ việc chỉ giáo.
Nguỵ Thanh Tùng lướt mắt nhìn bọn Hồng Lân một lượt, rồi từ từ:
- Theo ta nghe nói, môn hạ của quý trang đi lại ở vùng Hà Bắc và Hà Nam, thường có hành vi ỷ thế hiếp người, mà Dương huynh đệ lại hay bao che cho chúng. Phải chăng thuộc hạ của quý trang ở bên ngoài đã làm ra chuyện tầy đình gì, nên mới có sự phiến phức như ngày hôm nay chăng?
Dương Thừa Tổ vội lên tiếng:
- Việc này tuyệt đối không đời nào có. Tiểu đệ tuy không dám tự khoe là công bằng và chính trực...
Nhưng thường ngày tiểu đệ quản thúc bọn chúng cũng rất nghiêm ngặt. Nếu như nguyên nhân từ đây, tại sao trên chiến thư không hề nghe nhắc đến?
Nguỵ Thanh Tùng đáp:
- Dương huynh đệ nói không sai. Nhưng ta thật sự không tin Hoắc Vũ Hoàn là một nhân vật không phân biệt được thị phi và lại hiếu chiến như thế. Nhất định việc này bên trong có ẩn tình gì khác.
Dương Thừa Tổ:
- Còn có ẩn tình gì nữa chứ? Ý của hắn trên chiến thư đã viết rất rõ ràng, hắn muốn giết hết những nhân vật sử dụng đao pháp nổi danh trong thiên hạ, cũng như không muốn trong võ lâm có kẻ sử dụng đao...
Đây chính là động cơ chủ yếu của hắn Nguỵ Thanh Tùng cười nhạt:
- Nếu quả thật đấy chính là động cơ duy nhất của hắn. Thế thì hắn quả là ngông cuồng.
Dương Thừa Tổ giọng tức giận:
- Theo tiểu đệ thấy, tên Hoắc Vũ Hoàn kia chính là vì cái hư danh "hiệp đạo". Nên mấy năm gần đây, võ lâm chánh đạo đều dùng nghĩa mà đối đãi với hắn.
Từ đó đã khiến cho hắn ngày càng kiêu ngạo và sinh ra ý niệm ngông nghênh như thế.
Về việc này Nguỵ Thanh Tùng không thể phủ nhận, lão chỉ lên tiếng hỏi:
- Trongmấy ngày nay, quanh khu vực núi này có phát hiện ra nhân vật nào khả nghi không?
Dương thừa Tổ lắc đầu đáp:
- Không có - Thế còn nơi giao chiến, Dương huynh đệ đã có phái người đi kiểm tra lại chưa?
- Nơi giao chiến chính là trên đỉnh núi ở phía sau tệ trang. Ở đây vốn là nơi luyện công mỗi ngày của tiểu đệ. Như vậy cần gì phải kiểm tra.
Nguỵ Thanh Tùng nói:
- Tục ngữ có câu "Cường long bất áp địa đầu xà". Hắn đã dám khiêu chiến, lại còn chọn địa điểm trên đỉnh Nguyệt Quậc sơn, bấy nhiêu đó đũ đã thấy đối phương có ý bất thiện.
Vậy chúng ta phải hết sức cẩn thận không được xem thường.
Dương Thừa Tổ nói:
- Ý của lão đại là sợ đối phương đã có an bày quỷ kế ở trên đỉnh núi?
- Ta nghĩ rất có thể là như vậy - Tại sao lão đại lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?
Nguỵ Thanh Tùng chậm rãi:
- Thời gian đối phương giao hẹn chính là vào cuối tháng, mà cuối tháng thì sẽ không có ánh sáng trăng. Bởi vậy ta nghĩ đối phương nhất định có dụng ý khác.
Dương Thừa Tỏ liền vội nói:
- Nếu như lão đại ca không nghĩ đến điều này thì đệ đã mắc mưu hắn rồi. Bây giờ tiểu đệ lập tức cho người lên đỉnh núi...
Nguỵ Thanh Tùng liền cản lại:
- Không cần phải gấp như vậy đâu. Tóm lại Hoàn Phong Thập Bát Kỳ hành tung bí mật rất khó đoán. Tốt hơn hết là phải cẩn thận đề phòng...
May mà còn cả ngày thời gian, đủ để cho chúng ta kịp thời chuẩn bị.
Dương Thừa Tổ đưa ly lên nói:
- Lão đại ca không hổ là người nhìn xa thấy rộng và mưu trí hơn người.
Hai người lại uống thêm vài bầu nữa, rồi tàn bữa tiệc.
Bọn họ mỗi người tư cầm binh khí của mình và dẫn theo hơn mười tên môn hạ bước ra khỏi sơn trang Hoắc Vũ Hoàn cũng vội vã rút lui ngay.
Vừa vượt qua đầu tường, Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh vẫn còn đứng đấy từ nãy đến giờ.
Vừa thấy bóng dáng của Hoắc Vũ Hoàn. Lâm Tuyết Trinh liền chạy về phía trước trầm giọng hỏi:
- Sao rồi? Đại ca có thấy Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng đã đến chưa?
Hoắc Vũ Hoàn không trả lời, mà chỉ đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho nàng, rồi lập tức xuống núi.
Sau đó họ trở lại hang động nơi mà họ đã dấu chiếc xe ngựa.
Vừa ngồi xuống. Lâm Tuyết Trinh đã không chịu được, liền hỏi:
- Rốt cuộc rồi đại ca dã thấy được gì?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Gã họ Hồng kia không có nói láo. Việc hạ chiến thư hẹn ngày giao đấu là hoàn toàn có thật.
Lâm Tuyết Trinh tiếp:
- Theo như đại ca thấy, Nguyệt Quậc sơn trang có bao nhiêu phần thắng Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Cửu Hoàn đao Dương Thửa Tổ tính tình nóng nảy và lỗ mãng. Trận chiến đêm mai, e rằng dữ nhiều mà lành ít.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
- Có Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng trợ thủ, lẽ nào cũng còn thất bại hay sao?
Nguỵ Thanh Tùng - Nguỵ Thanh Tùng về kiến thức và kinh nghiệm đều hơn hẳn Dương Thừa Tổ, vả lại võ công của lão cũng rất cao minh.
Nhưng dựa vào sự trợ giúp của một mình lão thì cũng chẵng được bao nhiêu phần thắng Lâm Tuyết Trinh không khỏi lo lắng:
- Nếu như Nguỵ Thanh Tùng và Dương Thừa Tổ thật sự không phải là địch thủ của kẻ địch, như vậy chúng ta có ra tay trợ giúp họ không?
Hoắc Vũ Hoàn hơi cau mày:
- Đây chính là chỗ khiến cho tại hạ cảm thấy khó xư?
- Có gỉ đâu mà khó xử?
- Cao thủ giao tranh thắng bại chỉ trong gang tấc. Nếu chúng ta chưa lấy được lòng tin cuả Dương Thừa Tổ, mà đột nhiên hiện thân thì dẽ làm cho họ hiểu lầm. Còn nếu như đợi cho bọn sắp gặp nguy cơ mới ra tay, như vậy là quá muộn.
- Việc này cũng chẳng có gì khó. Bây giờ chúng ta đi gặp Dương Thừa Tổ, đem việc chúng ta thật tình muốn giúp họ, nói cho họ nghe và yêu cầu mọi người cùng hợp tác ứng địch.
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Dương Thừa Tổ là người lỗ mãng và hay bao che cho thuộc hạ. Cô nương đã từng ra tay đả thương môn hạ cuả lão ta. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một Hoắc Vũ Hoàn đến...
Cô nương thử nghĩ xem lão ta sẽ tin hay không?
- Chúng ta cứ đem sự thật nói rõ cho họ biết, còn tin hay không là tùy bọn họ. Ít ra khi địch đến, họ không hiểu lầm ta là địch được rồi.
- Biện pháp này không ổn thỏa. Lỡ như tin tức này lộ ra ngoài bị hung thủ nghe được, tất nhiên lại sinh ra những biến cố ngoài ý muốn.
Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:
- Vậy thì phải làm thế nào đây?
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:
- Biện pháp tốt nhất là trước khi hung thủ còn chưa lên đỉnh núi, chúng ta hãy chặn hắn lại trước.
- Nhưng khu núi này rộng lớn như vậy, ai mà biết hắn sẽ lên núi từ hướng nào chứ?
- Thời gian giao đấu là nửa đêm ngày mai...
Tại hạ nghĩ rằng hắn sẽ không đến quá sớm. Chỉ cần chúng ta giữ ở dưới chân núi thì có thể chận đứng được hắn.
Lâm Tuyết Trinh còn hơi phân vân:
- Lỡ nhự..
- Lỡ như không chận hắn lại được, chúng ta sẽ lập tức lên trên đỉnh núi cũng còn kịp.
Thôi! Đêm đã khuya, chúng ta hãy đi nhủ một chút để dưỡng tinh thần ngày mai còn phải đối phó vời kẻ địch.
Nói xong Hoắc Vũ Hoàn mở cửa xe ngưa. lấy ra một tấm chăn, rồi sau đó đi tìm một tảng đá lớn nằm xuống.
Không bao lâu, Lâm Tuyết Trinh cũng ôm một tấm chăn, đi đến bên tảng đá ngồi xuống.
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
- Ngoài này sương xuống rất nhiều, tại sao cô nương không chui vào trong xe mà ngủ?
- Lâm Tuyết Trinh ấp úng nói:
- Muội... hơi sơ....
Hoắc Vũ Hoàn cười:
- Không phải cô nương đã từng nói là cái gì cũng không sợ hay sao?
Lâm Tuyết Trinh im lặng trong giây lát rồi khẽ đáp:
- Ở chung với đại ca, cái gì muội cũng không sợ. Còn nếu như chỉ có mình muội, đương nhiên là hơi sợ một chút.
Hoắc Vũ Hoàn tiếp:
- Như vậy đủ thấy mấy vị cô nương tự nói là mình can đảm, đều là giả cả.
Lâm Tuyết Trinh lại thấp giọng:
- Nhưng mà có một loại người khi đứng trước họ, nữ nhi không bao giờ nói dối cả.
Hoắc Vũ Hoàn chậm rãi hỏi:
- Là loại người nào?
- Là nam nhân mà họ thật lòng yêu thích.
- Hả? Cô nương nói chơi hay nói giỡn vậy?
Hoắc Vũ Hoàn lập tức ngồi bật dậy, cười khẽ:
- Cô nương tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng hình như đối với những việc giữa nam và nữ, cô nương rất am hiểu?
Lâm Tuyết Trinh hơi bẽn lẽn, không biết nàng có ửng hồng đôi má lên hay không vì trời tối, nhưng không hề sợ hãi ngại ngần. Nàng chậm rãi:
- Chuyện yêu đương luyến ái giữa nam nữ là chuyện bình thường tự nhiên quá trời, ai mà không biết. Đó cũng là thiên chất cuả con người. Trong kinh thu có nói, chuyện luyến ái giữa nam và nữ không phải là chuyện kinh thiên động địa gì.
Nhưng tại bởi vì do con nguiời trần tục tâm tà bất chính, nên đã xem việc cao thượng như thế đó trở thành tội lỗi đáng sợ.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
-Nói vậy, trong lòng cuả cô nương chắc cũng đã có ý trung nhân rồi, phải vậy không?
Lâm Tuyết Trinh chắc lại đỏ má một lần nữa, và nàng vẫn không hề phủ nhận.
Hoắc Vũ Hoàn lại nói tiếp:
- Tại hạ nghĩ người đó chính là Mạnh Tôn Ngọc, Mạnh huynh đê....
Cô nương và Mạnh đệ không chỉ quen biết nhau trong cảnh hoạn nạn, mà còn là huynh muội đồng môn. Quả thiệt là một đôi thanh mai trúc nhã, tuổi tác lại hợp nhau...
Lâm Tuyết Trinh đột nhiên gừ khẽ một tiếng, giọng nàng có vẻ không vui lắm:
- Đại ca! Huynh...
Hoắc Vũ Hoàn liền cắt ngang:
- Tại hạ không phải khờ khạo. Những việc này lẽ nào không hiểu hay sao?
Vừa rồi cô nương còn nói đây là chuyện bình thường, tự nhiên và cao thượng. Vậy thì còn có gì ngại ngùng mà không chịu thừa nhận dùm?
Lâm Tuyết Trinh không biết mắc cỡ hay là vì tức, cổ họng cứ gừ gừ như con mèo trong lúc tức giận, còn sắc mặt trong đêm lại càng trắng nhách.
Hoắc Vũ Hoàn dường như không hề để ý thấy việc này, cứ lo tiếp tục:
- Kỳ thật Mạnh huynh đệ là một thiếu niên anh tuấn, thông minh tuyệt đỉnh. Đó là một con người không dễ gì tìm thấy được. Tại hạ thấy Mạnh huynh đệ đối xử với cô nương rất là tốt. Thôi thì việc này cứ giao cho tại hạ, đợi khi nào hai vị báo thù xong, lúc ấy...
Lâm Tuyết Trinh cắt ngang lời Hoắc Vũ Hoàn:
- Lúc ấy đại ca lấy sư huynh đi!
Hoắc Vũ Hoàn giọng có vẽ ngạc nhiên:
- Tại hạ?
- Đương nhiên là đại ca rồi. Đại ca vừa bảo Mạnh sư huynh nào là tốt nè, thông minh tài giỏi nè và còn kính phục đại ca nữa. Muội thấy hai người quả là một cặp trời sanh.
Nói đến đây, nàng không nhịn được cười liền "hứ" một tiếng rồi im lặng.
Hoắc Vũ Hoàn dở khóc dở cười nói:
- Chẳng lẽ tại hạ nói không đúng hay sao?
lâm Tuyết Trinh cố nhịn cười xị mặt xuống:
- Rất đúng, đúng đến nỗi không thể nào đúng hơn được nữa. Nhưng mà đây chỉ là cách nghĩ riêng của một mình đại ca, chứ không phải ý kiến của muội.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Thế thì ý kiến của cô nương như thế nào? Chẳng lẽ cô nương cho rắng Mạnh Tôn Ngọc huynh đệ có gì không đúng chăng?
Lâm Tuyết Trinh nghiêm giọng:
- Tốt hay không là một chuyện. Còn thích hay không là một chuyện khác.
Dừng lại một chút, nàng buông một tiếng thở dài nghe não nùng trời đất rồi nói tiếp:
- Những điều đại ca nói đều không sai...
Mạnh sư huynh quả là một vị sư huynh tốt. Nếu như không có huynh ấy, có lẽ muội đã chết ở trong hang động và càng không có được như ngày hôm nay.
Những năm qua, bọn muội cùng nhau sống, cùng nhau luyện võ và cùng nhau lớn lên thành người. Sư huynh chăm sóc và lo lắng cho muội còn hơn các huynh đệ ruột thịt. Nhưng mà muội đối với sư huynh...
Bỗng nàng tự dưng im lặng, lắc đầu với vẻ rất thương cảm.
Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:
- Cô nương đối với Mạnh đệ như thế nào?
Lâm Tuyết Trinh đưa mắt nhìn xa tân chân trời tối thui. Một lát sau, nàng mới cất giọng buồn buồn tiếp:
- Muội trước sau vẫn kính trọng sư huynh giống như một huynh trưởng. Muội cũng đã thử dùng một thứ tình cảm khác để đối với sư huynh, nhưng mà không được...
- Tại sao không được?
- Muội cũng không biết là tại sao. Có lẽ là vì sư huynh quá phục tùng muội, quá nương chiều muội...
Tóm lại, muội cảm thấy sư huynh quá nhu nhược, không có chí can cường, không có vẻ gì là khí khái của một nam tử hán cả. Có lúc, muội cho rằng sư huynh giống một vị tỉ tỉ hơn là một vị sư huynh...
Hoắc Vũ Hoàn im lặng không nói gì. Nhưng trong lòng có cảm giác nặng trĩu giống như là một tảng đá lớn đang đè lên vậy.
Lâm Tuyết Trinh lại cười miễn cưỡng:
- Sư huynh làm việc rất tỉ mỉ, đặc biệt là những công việc của nữ nhi. Bất kể là nấu nướng hay giặt giũ sư huynh đều giành làm hết. Có một lần sư huynh còn trộm lấy áo của muội đem đi vá giùm cho muội.
Cũng vì chuyện này mà sư phụ đã mắng cho sư huynh một trận nên thân. Lúc ấy sư huynh xấu hổ đến phát khóc, vậy mà sau đó vẫn không chịu sửa đổi.
Hoắc Vũ Hoàn im lặng hồi lâu, rồi nói với vẻ đầy thông cảm:
- Tại hạ đây muốn có như vậy một lần nữa mà còn không được. Chuyện này cũng không có gì là trái cả, chỉ là vì thương quá mà thôi. Ngày trước tại hạ cũng thế, còn hơn nữa. Tại hạ làm hết những công việc gì cảm thấy không tốt, có hại đến sức khoẻ, suy nghĩ, trong nhà cũng như những công việc ngoài đời... chỉ mong duy nhất một điều là người ấy luôn ở bên cạnh tại hạ để cho cho tại hạ chăm sóc và lo lắng. Giặt đồ, nấu nướng, thức ăn chợ búa... tất cả những chuyện gì của phụ nữ, làm hết không ngại ngần gì. Không phải là nhu nhược hoặc sợ hãi gì cả, tại hạ chỉ muốn chia xẻ tất cả với người mình thương, dù cho người ấy có ra sao đi nữa. Đó là quan niệm của riêng tại hạ, không biết người khác ra sao?
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:
- Ủa! Té ra đại cạ.. vậy người ấy...
Hoắc Vũ Hoàn buồn buồn trả lời:
- Tất cả đã là dĩ vãng rồi, tại duyên nợ của tại hạ hình như phải chịu lắm trái ngang hay sao đó! Cho nên, không muốn cho người ấy phải buồn vì tại hạ, một ngày kia bất chợt tại hạ ra đi và không bao giờ quay trở lại, mặc dù rất nhớ không bao giờ quên. Xa mà gần. Chỉ luôn luôn cầu xin hoàng thiên luôn mang đến cho người ấy tất cả những điều tốt đẹp, ngay cả thay vì những điều hay, nếu có dành cho tại hạ, xin hãy dành cho người ấy. Vậy thôi!
Lâm Tuyết Trinh giọng có vẻ ngỡ ngàng, nàng ấp úng:
- Nhự.. như thế, một người nào muốn làm cho đại ca thương, chắc chắn... là rất khó...
Hoắc Vũ Hoàn cắt ngang lời nàng:
- Thôi! Đừng nói những chuyện này nữa. Đêm đã khuya lắm rồi, bây giờ hãy đi nghỉ, để ngày mai mới có đủ tinh thần ứng phó cường địch.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn lập tức đứng dậy lấy tấm chăn đắp lên thân người của Lâm Tuyết Trinh. Còn mình trở lên xe ngựa, chui vào thùng xe ngủ.
Chẳng bao lâu, trong thùng xe đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, đều đều.
Lâm Tuyết Trinh không tiện leo trở lại lên trên ấy. Điều thất vọng trong lòng nàng càng không thể nói ra.
Nàng ôm cái chăn của Hoắc Vũ Hoàn vào trong lòng, hơi ấm của cái chăn vẫn còn đó,nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Nói chẳng nên lời, lòng càng thêm bối rối, có lẽ một ngày nào đó nàng cũng phải nói lên tâm sự của nàng rồi cũng bỏ ra đi, trước sau cũng phải một lời với nhau?
Cả đêm, Lâm Tuyết Trinh ngồi tựa mình vào tảng đá, toàn thân nhức nhối vô cùng, đợi cho đến khi ánh dương ló dạng... Và kể từ đây trở về sau, nàng chỉ ngủ được khi trời gần sáng mà thôi.
Ngày mai chính là ngày cuối tháng, cũng chính là ngày kẻ mạo danh thần bí kia giao đấu với Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ.
Từ lúc Nguỵ Thanh Tùng đến Nguyệt Quậc sơn trang, thì tình hình ở đây đã được cảnh giác nghiêm nhặt hơn.
Từ bên goài cửa sơn trang đến tận chân núi, cứ cách khoảng mười trượng là lại có một tên gia đinh tay cầm khí giới sáng loáng.
Trong khu rừng tùng cũng được bố trí canh giữ rất nghiêm ngặt.
Chung quanh sơn trang thì có từng tốp võ sĩ luân phiên đi tiần tra. Phụ nữ và trẻ nít đều được dời vào trong một toà thạch thất kiên cố.
Sự bố trí này tuy chưa có thể cản trở được hành động của một võ lâm cao thủ, nhưng ít ra cũng có thể giám sát hành tung của địch và thuận lợi về mặt tin tức.
Nguyệt Quậc sơn trang được phòng bị chặt chẽ như vậy, khiến cho người đầu tiên cảm thấy bất tiện chính là Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết Trinh.
Hang động mà họ ẩn núp tuy rất ín đáo, nhưng ngược lại khi thức ăn dùng hết thì không có cách chi tìm kiếm được.
Vốn trong núi có rất nhiểu thú rừng và chim chóc. Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được một chú thỏ hay là một chú sóc nào đó. Nhưng mà muốn nướng được thịt tất nhiên phải dùng đến lửa.
Lửa cháy lên khói sẽ bay ra đến bên ngoài, khi ấy nhất định bọn gia đinh sẽ phát hiện ra ngay.
Bởi vậy từ sáng sớm cho đến trưa, họ chỉ uống nước suối và ăn những quả dại mọc quanh núi, nên có thể cầm cự được với cái đói.
Nhưng đến xế chiều thì cả hai đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Trái cây đã không đủ để cho họ dùng.
Tuy vậy, Hoắc Vũ Hoàn vẫn ngồi im lặng trên bãi cỏ gần chiếc xe ngựa, vận công chống cái đói đang hoành hành.
Còn Lâm Tuyết Trinh lúc ấy đang ngồi đối diện với Hoắc Vũ Hoàn. Đầu nàng hơi ngẩng lên nhìn thân cây trên vách núi ngoài sơn động.
Từ chỗ nàng ngồi cách thân cây kia đến năm sáu trượng.
Trên thân cây kia hiên có mấy con quạ đang kêu la inh ỏi.
Lâm Tuyết Trinh không nhịn được liền nuốt nước bọt một cái, cất giọng hỏi:
- Đại ca! Huynh có từng ăn qua thịt quạ chưa?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Tại hạ nghĩ mùi vị của nó nhất định rất là khó nuốt.
Lâm Tuyết Trinh hỏi:
- Đại ca chưa từng ăn qua, tại sao lai biết là khó nuốt?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời:
- Chỉ cần nhìn bộ lông đen thui thủi của nó, cũng đử biết là vật không có mùi vị ngon rồi.
Lâm Tuyết Trinh lại nuốt nước bọt cái nữa, rồi nói:
- Nhưng ngược lại, muội cho rằng mùi vị của nó có lẽ cũng không tệ.
- Cô nương đã ăn qua chưa?
- Chưa...
- Chưa ăn, thế tại sao cô nương biết được mùi không tệ?
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười nói:
- Bởi vì muội thấy gà ô lông nó cũng đen và hình dáng cũng rất là khó coi. Vậy mà thịt nó không chỉ thơm ngon mà còn rất là bổ dưỡng.
Hoắc Vũ Hoàn khứ khẽ một tiếng nói:
- Nếu như đem thịt quạ ăn sống, cô nương sẽ thấy nó không hề bổ đưỡng và mùi vị cũng chẵng thơm tho gì.
Lâm Tuyết Trinh không nói gì, nàng đưa tay lấy vài viên đá ở trên mặt đất lên cầm tay.
Những con quạ vẫn đứng trên cây kêu la chí choé. Nhưng lúc này tiếng kêu của chúng không làm cho Lâm Tuyết Trinh cảm thấy chán ghét. Ngược lại nàng còn cho rằng thanh âm của chúng hay chẳng khác gì chim hoa. mi hót vào buổi sáng.
Trong tay Lâm Tuyết Trinh đang cầm bẩy viên đá. Còn trên cây chỉ có sáu con quạ mà thôi. Nàng tựi tin sẽ không có một con nào bay thoát cả.
Nàng nghĩ rằng sáu con quạ hai người ăn, vậy mỗi người được ba con. Bấy nhiêu cũng có thể coi đó là một bữa tối thịnh soạn rồi.
Hoặc giả mình chỉ ăn hai con thôi, còn bốn con để cho Hoắc đại ca ăn.
Vì đêm nay có thể đụng phải một trân kịch chiến, bởi vậy để đại ca ăn no một chút mới có sức Nàng mới nghĩ đến đầy, không biết duyên cớ gì từ trên đỉnh núi đột nhiên lăn xuống một hòn đá.
Hòn đá rơi xuống ngay đầu ngọn cây trước sơn động nơi họ đang ẩn nấp.
Mấy con quạ đang đậu trên cây liền bị hòn đá làm kinh động, lập tức bay vụt đi.
Lâm Tuyết Trinh không chần chừ, liền vung tay ném mấy viên đ1 nhanh như chớp.
"Bịch! Bịch!" liên tiếp mấy tiếng kêu vang lên. Những cái lông vũ bay tơi tả giữa không gian, tiếp theo là sáu con quạ rơi ngay xuống đất.
Hoắc Vũ Hoàn không khỏi buột miệng khen:
- Hảo thủ pháp!
Lâm Tuyết Trinh liền chạy đến, dùng kiếm cắt cổ bọn chúng, rồi mang vào sơn động nhổ lông và rửa sạch.
Sau đó nàng cắt ra thành từng cục, từng cục, dùng lá cây gói lại đem đến trước mặt Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn chau mày hỏi:
- Cô nương dám ăn thịt sống à?
Lâm Tuyết Trinh cười nói:
- Bụng đói có gì mà không dám ăn chứ? Nào đại ca cũng nên thử một miếng đi.
Nói xong, nàng tự mình lấy trước một miếng bỏ vào trong miệng.
Mới nhai được có mấy cái thì mặt của Lâm Tuyết Trinh đã vội nhăn lại. Đột ngột nàng oẹ một tiếng, phun miếng thịt ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
- Mùi vị như thế nào?
Lâm Tuyết Trinh gượng cười nói:
- Nếu như có ít nước chấm, có lẽ sẽ dễ ăn hơn.
Hoắc Vũ Hoàn cười:
- Trong xe có sáu hủ tương, có cần lấy ra một ít chấm ăn có được không?
Chưa nghe hết câu, Lâm Tuyết Trinh đã vội cắm đầu chạy đến bên khe suối, ôm bụng oẹ ra liên hồi.
Hoắc Vũ Hoàn thấy vậy không nhịn được liền cười lớn.
Lâm Tuyết Trinh một mặt vừa thở dốc, một mặt trách móc, sẵn dịp nhõng nhẽo luôn:
- Đại ca còn ở đó mà chọc người ta, người ta vì lo cho huynh...
Hoắc Vũ Hoàn bảo:
- Kỳ thật, người luyện võ chúng ta cho dù ba ngày không ăn uống cũng có thể chịu được. Tại sao cô nương lại khẩn trương về việc này như vậy chứ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
- Nếu như ngày thường, đói một ngày cũng chẳng sao. Nhưng mà đêm nay trên đỉnh Nguyệt Quậc sơn có thể sẽ xảy ra trận ác chiến. Nếu như bụng đói thì làm sao mà có thể đủ sức lo toan chứ?
Hoắc Vũ Hoàn cười nói:
- Tại hạ đã tính rồi, trước khi trời tối sẽ không tiện cho việc hành động. Đợi đến khi đêm xuống, chúng ta hãy tới Nguyệt Quậc sơn trang tìm cái gì ăn trước đã. Sau khi no nê rồi, chúng ta lên đỉnh núi cũng chưa muộn.
- Lỡ bị người ta phát hiện ra thì sao chứ?
- Thời gian họ giao đấu là đúng vào nửa đêm. Nhưng tất nhiên Dương Thừa Tổ và Nguỵ Thanh Tùng sẻ lên trên đỉnh núi trước để bố trí...
Vì thế lúc ấy trong sơn trang chẳng có ai để mà phát giác chúng ta.
- Cho dù không bị người ta phát giác, nhưng đường đường là Chỉ Đao Hoắc đại hiệp mà lại đi trộm thức ăn. Nếu tin này được truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ cười cho.
Hoắc Vũ Hoàn cười:
- Chúng ta vất vả đến đây để giúp bọn họ đối với cường địch. Nếu như có ăn của họ một bữa chắc cũng không sao đâu.
Lâm Tuyết Trinh suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Như vậy tại sao đại ca không chịu nói sớm chứ?
Vừa nói nàng vừa định vứt gói thịt quạ xuống khe suối.
Hoắc Vũ Hoàn liền can lại:
- Khoan đã! Để tại hạ thử một miếng xem như thế nào?
Nói đoạn, đưa tay bóc một miếng bỏ vào miệng, nhai một hồi rồi nuốt mất.
Lâm Tuyết Trinh liếc một cái rồi hỏi:
- Mùi vị ra sao?
Hoắc Vũ Hoàn xuýt xoa nói:
- Cũng không đến nỗi nào. Nếu như không biết trước thì cũng chẳng biết mình ăn đang thịt quạ nữa.
Lâm Tuyết Trinh lại liếc Hoắc Vũ Hoàn một cái nữa rồi nói:
- Ba hoạ..
Lâm Tuyết Trinh chưa nói dứt lời thì đã phát giác trên đầu có tiếng gió rít. Một vật to tròn từ trên vách đang rơi nhanh xuống.
Hoắc Vũ Hoàn lập tức lao nhanh về phía nàng.
Tay trái Hoắc Vũ Hoàn kéo Lâm Tuyết Trinh tránh sang một bên, còn tay phải nhanh như cắt đưa tay ra bắt lấy vật kia.
Vừa nhìn kỹ lại vật kia, cả hai đều ngạc nhiên.
Thì ra đó là một túi vải màu hồng, bên trong có gói nửa con vịt quay, hai cái đùi gà và bốn năm cái bánh bao.
Lâm Tuyết Trinh ngẩn người ra chẳng hiểu gì:
- Những thứ này là ai ném xuống vậy cà?
Hoắc Vũ Hoàn vội vàng nhét cái túi vải vào trong tay Lâm Tuyết Trinh, thấp giọng nói:
- Cô nương đứng đợi ở đây, nhớ là đừng có đi đâu hết.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn thăng mình bay nhanh lên vách núi.
Lâm Tuyết Trinh xem xét kỹ lại cái túi.
Ngoài những thứ thức ăn ra, không hề có một mảnh giấy nào. Nhưng mảnh vải hồng bọc những thức ăn kia, chất liệu cùng màu sắc đều không giống mảnh vải bình thường, mà hơi giống vạt áo của phụ nữ vừa mới được xé ra.
Trong lòng nàng cảm thấy hơi nghi ngờ. Tuy trong tay ôm túi thức ăn thơm phức, nhưng ngược lại nàng không dám ăn.
Chẳng bao lâu sau, trên vách núi đã có bóng người xuất hiện.
Hoắc Vũ Hoàn từ trên nhẩy xuống ước vào trong hang động.
Lâm Tuyết Trinh liền vội hỏi:
- Có đuổi theo kịp không?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu đáp:
- Cô ấy cố tình lánh mặt chúng ta. Túi thức ăn vừa rơi xuống, thì người đã đi xa rồi.
Lâm Tuyết Trinh vội vã:
- Cô ta là ai?
Hoắc Vũ Hoàn từ từ đáp:
- Thiết Liên Cô!
Lâm Tuyết Trinh vô cùng ngạc nhiên:
- Hả! Là Thiết ti tỉ sao?
Câu nói này nàng vừa hỏi Hoắc Vũ Hoàn nhưng đồng thời cũng giống như tự hỏi chính mình vậy.
Hoắc Vũ Hoàn không trả lời mà vội ngồi xuống một tảng đá. Còn hai mắt cứ nhìn đăm đăm vào cái túi.
Thảo nào trông cái túi kia có vẻ rất quen mắt.
Không phải là Thiết Liên Cô thích nhất là mặc màu hồng sao chứ?
Hiển nhiên sau khi rời khỏi phủ Hà Giang. Thiết Liên Cô không có đến "hiệu tương lão Trần trước" mà là nàng ngầm đi theo sau Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết Trinh.
Nếu vậy thì những gì diễn qua đêm qua, nhất định nàng cũng đều thấy hết.
Lâm Tuyết Trinh tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng, giống như mình vừa ăn trộm thì đột nhiên bị người ta bắt gặp quả tang vậy.
Mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng lên, còn tim nhảy thình thịch...
May mà lúc này trời cũng đã bắt đầu tối, hơn nữa Hoắc Vũ Hoàn cũng đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ nên không thấy được thần sắc của nàng lúc ấy.
Lâm Tuyết Trinh định thần lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh tảng đá. Rồi nàng lấy từ trong túi ra một cái đùi gà trao cho Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn đón lấy cái đùi gà, đưa lên miệng cắn ăn. Nhưng tuyệt nhiên Hoắc Vũ Hoàn không mở miệng nói lời nào.
Lâm Tuyết Trinh cũng tự lấy cho mình một cái đùi gà. Vừa ăn nàng vừa gượng cười nói:
- Thiết tỉ tỉ cũng thiệt là kỳ, đã biết chúng ta ở đây, vậy tại sao lại không chịu gặp mặt chúng ta chứ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu, nhưng vẫn không nói gì Lâm Tuyết Trinh lại nói:
- Phải rồi! Thiết tỉ tỉ cố ý làm vậy, nhất định là để cho chúng ta ngạc nhiên.
Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười khổ sở nhưng vẫn không lên tiếng.
Lâm Tuyết Trinh lại nói tiếp:
- Nhưng mà Thiết tỉ tỉ đem thức ăn đến thật đúng lúc. Ít ra chúng ta cũng không cần đến Nguyệt Quậc sơm trang ăn vụng.
Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên ném cái đùi gà xuống đất, đứng phắt dậy nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, bây giờ chúng ta phải lên núi thôi.
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao không đợi ăn no rồi hãy đi?
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Tại hạ đã no rồi.
Lâm Tuyết Trinh nghe giọng nói của Hoắc Vũ Hoàn hơi có vẻ nghẹn ngào thổn thức buồn hiu. Khi Hoắc Vũ Hoàn vừa quay lưng đi, nàng còn kịp nhìn thấy trên mắt của Hoắc Vũ Hoàn trong bóng tối dần buông, long lanh những ngấn lê.
Bởi thế nàng không tiện hỏi tiếp và cũng không dám khuyên ngăn Hoắc Vũ Hoàn.
Nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng, gói phần thức ăn còn lại rồi cũng cất bước đi ra khỏi hang.
Giữa khu rừng tùng trên đỉnh núi ngọn Nguyệt Quậc sơn có một khoảng đất trống rộng chừng mười trượng ngoài. Bên cạnh khoảng đất trống là gian nhà gỗ đơn sơ.
Nôi đây là đỉnh cao nhất của dãy núi. Phiá đông gian nhà gỗ là hướng mặt trời mọc, phiá tây là hướng mặt trời lặn, còn phía chính diện là nơi Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ luyện công mỗi ngày.
Phía bên trái gian nhà gỗ là những bậc thang bằng đá ngoằn ngèo. Đây cũng chính là con đường duy nhất từ phía sau hậu viện của Nguyệt Quậc sơn trang lên tới đỉnh ngọn núi này.
Đêm nay, trên con đường này cứ cách mấy mươi bậc đá, lại có một tên gia đinh đứng giơ cao ngọc đuốc canh chừng nghiêm ngặt.. Phía trước gian nhà gỗ cũng có hai tên đại hán thân hình vạm vỡ đứng đấy.
Bây giờ thời gian hãy còn sớm. Dương Thừa Tổ và Nguyẹ Thanh Tùng vẫn còn ở trong sơn trang dưỡng sức để chuẩn bị nghinh tiếp "Chỉ đao Hoắc Vũ Hoàn". Tuy trên đỉnh núi và cả con đường đều đèn duốc sáng trưng nhưng tất cả đều im lặng không một tiếng động.
Sự bố trí này đối với một kẽ võ lâm tầm thường, có lẽ sẽ có nhiều hữu hiệu. Nhưng đối với một nhân vật nổi danh như Hoắc Vũ Hoàn, hiển nhiên chẳng có chút tác dụng gì. Chẳng qua chỉ làm cho việc hành sự cuả Hoắc Vũ Hoàn bất tiện đôi chút mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết Trinh lên tới đỉnh núi thì thời gian cũng vào giờ tuất. Hai người đã men theo những chỗ tối cuả sườn núi mà leo lên. Vì thế bọn gia đinh không hề phát hiện được.
Bên cạnh gian nhà gỗ trên đỉnh núi có một cây tùng cao lớn, lâu năm. Khi vừa lên đến nơi. Hoắc Vũ Hoàn đưa tay chỉ ngọn cây tùng. Lập tức cả hai nhún mình bay lên ẩn thân vào trong tán cây.
Ngồi ở vị trí này họ có thể nhìn bao quát được cảnh vật trong phạm vi một trăm trượng. Thậm chí ngay cả những dãy nhà của toà Nguyệt Quậc sơn trang cũng có thể phân biệt rõ.
Lâm Tuyết Trinh dường như rất khẩn trương, thấp giọng hỏi:
- Đại ca! Huynh đoán xem Thiết tỉ tỉ có đến hay không?
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu như một cái máy, đáp:
- Nhất đinh sẽ đến.
Lâm Tuyết Trinh lại hỏi:
- Theo đại ca thấy thì Thiết tỉ tỉ đã tới hay chưa?
- Vẫn chưa tới.
- Nếu như Thiết tỉ tỉ đến quá muộn và bị lộ hành tung, lúc ấy chúng ta phải làm thế nào?
Hai mày cuả Hoắc Vũ Hoàn hơi cau lại:
- Không bao giờ có chuyện đó. Từ trước đến nay, cửu muội hành sự rất là thận trọng, điều này chúng ta không cần phải bận tâm. Nhưng có một việc, tại hạ phải nói trước cho cô nương rõ.
- Là việc gì?
- Nếu như hung thủ thật sự xuất hiện. Cho dù lúc ấy xảy ra việc gì đi nữa, cô nương cũng không được xuất thủ...
- Việc này...
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm giọng nói:
- Việc này cô nương nhất định đồng ý. Nếu không thì lập tức chúng ta rời khỏi nơi đây, và xem như không quan tâm về chuyện đêm nay.
Lâm tuyết Trinh do dự một hồi, rồi nói:
- Được! Muội sẽ cố gắng không động thủ.
Hoắc Vũ Hoàn nói với giọng kiên quyết:
- Không phải "cố gắng" mà là "tuyệt đối" không được xuất thủ. Cô nương có đồng ý như vậy không?
Lâm Tuyết Trinh cố nói:
- Đại ca! Muội đồng ý. Trừ khi nào huynh có nguy hiểm muội mới ra tay,như vậy được chứ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
- Không được! Cho dù tại hạ có thất thủ dưói tay đối phương, cô nương cũng không được lộ diện.
Nều như tại hạ có chết, cô nương chỉ cần mang thi thể của tại hạ trở về mật cốc báo tin là được rồi.
Nhưng nếu như Thiết tỉ tỉ cũng đến, đại ca cũng không cho tỉ tỉ hiện thân xuất thủ chứ?
- Trước mắt không có chi gặp được cửu muội, vì thế đương nhiên cũng không thể ngăn cản cưu? muội được. Nhưng dù sao cửu muội vẫn là cửu muội, cô nương là cô nương...
Lâm Tuyết Trinh vội cướp lời:
- Muội và Thiết tỉ tỉ có gì khác nhau?
- Lâm cô nương, đây không phải là lúc hành động theo tình cảm được. Võ công của đối phương vô cùng cao siêu. Cô nương thử nghĩ xem, nếu tại hạ không phải là đối thủ của hắn, vậy hai người có thể nào thắng hắn được sao chứ?
Nếu là như vậy, đại ca tại sao không ngăn cản Thiết tỉ tỉ?
- Không phải là tại hạ không muốn ngăn can cửu muội, nhưng mà hiện giờ không có chi ngăn cản được.
Vả lại nếu như cửu muội có vì tại hạ mà hy sinh thì đó cũng có thể xem là bổn phận. Cùng lắm là trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ mất đi một vị tỉ muội. Nhưng ngược lại cô nương thì không được.
Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:
- Tại sao không được?
Hoắc Vũ Hoàn hít sâu vào một hơi rồi nói từ từ:
- Trên người của cô nương còn có huyết thù của sư phụ, hơn nữa cô nương cũng không có nghiã vụ vì tại hạ mà chết. Cô nương nên giữ lại mạng sống, để sau này chờ cơ hội báo thù cho sư phu.
Lâm Tuyết Trinh giận dỗi nói:
- Á! Muội hiểu rồi. Đại ca và Thiết tỉ tỉ là hai huynh muội, vì vậy đương nhiên là có thể cùng chết với nhau. Còn muội ngược lại là người ngoài, nên không đáng nói chuyện này với hai người...
Hoắc Vũ Hoàn xua tay:
- Ý của tại hạ không phải là như vậy. Cô nương đã chịu ân nặng của sư phụ, đương nhiên là phải lấy mối thù của lệnh sư làm trọng.
Lâm Tuyết Trinh cười nhạt:
- Đại ca chưa từng mang ân huệ của sư phụ mà còn không tiếc thân mạng ra tay giết hung thủ. Muội là người mang nặng trọng ân của sư phụ, lẽ nào lại ham sống sợ chết mà khoanh tay đứng nhìn hay sao chứ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Cô nương phải biết, tại hạ mạo hiểm lần này không phải là vì báo thù thay cho lệnh sư. Mà nguyên nhân chính là do hung thủ ám hại lệnh sư đã giả mạo danh hiệu cuả tại ha....
Lâm Tuyết Trinh giận dữ ngắt ngang lời Hoắc Vũ Hoàn:
- Không cần biết đại ca vì cái gì. Tóm lại, đại ca không thể cấm cản việc muội trả thù cho sư phụ được.
Đột nhiên Hoắc Vũ Hoàn vội vàng đưa ngón tay áp vào môi nói:
- Xuỵt! Đừng lên tiếng.
Ban đầu, cả hai còn nói khẽ. Sau đó vì tranh chấp mà họ đã cao giọng hồi nào cũng chẳng hay. Đặc biệt là câu nói vừa rồi cuả Lâm Tuyết Trinh đã làm kinh động đến hai gã đại hán đứng giữ trước cưa? gian nhà gỗ.
Nhưng thật là kỳ quái. Sau khi ra hiệu cho Lâm Tuyết Trinh im lặng. Hoắc Vũ Hoàn nhìn kỹ lại hai gã đại hán thì mới phát giác bọn chúng đứng chết trân ở nguyên vị trí cũ. Dường như thanh âm vừa rồi bọn chúng không nghe thấy vậy.
Hoắc Vũ Hoàn tập trung nhìn kỹ lại một lần nữa, rồi trong lòng sinh nghi quay sang nói khẽ với Lâm Tuyết Trinh:
- Hãy thận trọng có lẽ đối phương đến rồi đấy.
Lâm Tuyết Trinh dương mắt nhìn tứ phía hỏi:
- Ở đâu?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Cô nương hãy nhìn hai gã hán tử đứng trước gian nhà gỗ kia thử xem. Rõ ràng là bọn chúng đã bị điểm huyệt.
Lâm Tuyết Trinh thất kinh nói:
- Nhưng mà tại sao một chút động tịnh, chúng ta cũng không hế nghe thấy?
Hoắc Vũ Hoàn liền đưa tay lên chỉ về phía sau lưng của Lâm Tuyết Trinh bảo khẽ:
- Cô nương nhìn xem bên kia kìa!
Lâm Tuyết Trinh vừa xoay đầu lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân tê cứng không sao động đậy được. Thì ra Hoắc Vũ Hoàn đã điểm vào "Phụng vĩ" huyệt sau vai của Lâm Tuyết Trinh.
Hoắc Vũ Hoàn kề miệng vào sát tai của Lâm Tuyết Trinh nói khẽ:
- Lâm cô nương! Trận chiến đêm nay, cô nương tuyệt đối không thể mạo hiểm đươc. Chuyện bất đắc dĩ, hy vọng cô nương sẽ thứ lỗi cho Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn lại đưa tay điểm vào huyệt "hắc điềm" của Lâm Tuyết Trinh. Sau đó Hoắc Vũ Hoàn mới nhè nhẹ đặt nàng ngồi tựa vào thân cây.
Liền lúc ấy, những đốm lưa? từ phía sau hậu viện của Nguyệt Quậc sơn trang bỗng nhiên xuất hiện và từ từ nhấp nhô di chuyển lên đỉnh núi.
Hoắc Vũ Hoàn hít mạnh một hơi rồi nhè nhẹ rút thanh Ngư lân bảo đao ở sau lưng ra. Thanh Ngư lân bảo đao này dài hơn một thước, sống dầy lưỡi mỏng. Dọc theo sóng đao có hơn hai chục cái khuyên bằng bạc sáng giới, còn cán đao được đúc bằng bạc. Vỏ đao bằng da cá sấu, cả đao lẫn vỏ nặng hơn ba mươi cân.
Từ khi Hoàn Phong Thập Bát Kỳ lừng danh trong thiên hạ đến nay đã hơn mười mấy năm. Và cũng trong mười mấy năm qua. Hoắc Vũ Hoàn chưa bao giờ sử dụng đến nó. Nhưng đêm nay phải phá lệ một lần.
Đoàn người từ từ lên đến đỉnh núi. Đi giữa đám gia đinh cầm đuốc là Nguỵ Thanh Tùng và Dương Thừa Tổ.
Hôm nay cả hai người đều mặc đoạn bào, lưng manh binh khí và phi tiêu. Dưới sự phản chiếu cuả những ánh đuốc, gương mặt của hai người đều lộ vẻ bồn chồn lo sợ.
Khi đến trước căn nhà gỗ, tất cả mọi người dừng lại.
Dương Thừa Tổ hơi ngẩng đầu lên đảo mắt nhìn bốn phiá, trầm giọng hỏi:
- Có động tịnh gì không?
Câu hỏi này hiển nhiên là nói với hai tên đại hán đang đứng trước gian nhà gỗ.
Nhưng hai gã đại hán vẫn đứng yên như không hề nghe thấy.
Duong Thừa Tổ đứng đợi một hồi vẫn không nghe tiếng trả lời. Lão liền nổi nóng quát:
- Mã Đồng! Lưu Phúc! Hai người có nghe gì không hả? Hay là đã chết hoết rồi.
Dương Thừa Tổ từ tức giận đổi thành ngạc nhiên, lập tức rút đao ra khỏi vỏ và thoái lui về sau hai bước.
Nguỵ Thanh Tùng vẫy tay nói với sáu tên đệ tử đi theo ở phía sau:
- Mau tản ra bốn phía và cảnh giới cẩn thận.
Sáu tên đệ tử dạ một tiếng, sau đó tản ra đứng chắn bốn hướng. Trên tay mỗi tên đều cầm lăm lăm binh khí sáng ngời.
Nguỵ Thanh Tùng bước chầm chậm đến trước mặt Mã Đồng và Lưu Phúc. Định thần nhìn kỹ một lát, rồi lão đi vòng ra phiá sau bọn chúng.
Dương Thừa Tổ hồi hộp hỏi:
- Bọn chúng thế nào?
Nguỵ Thanh Tùng nói:
- Không sao cả, chỉ bị khống chế huyệt đạo mà thôi.
Vừa nói dứt lời, lão liền đưa tay lấy hai cây châm nhỏ ở trên lưng hai người ra.
Dương Thừa Tổ vừa nhìn thấy hai cây châm thì thần khí lão trở lại bình thường. Lão cười nhạt nói:
- Không nờ rằng đỉnh đỉnh đại danh Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn mà cũng dung thử đoạn hạ lưu để tập kích người khác.
Nguỵ thanh Tùng nghiêm mặt nói:
- Dương huynh đệ đừng có xem thường đối phương, khoảng cách xa như thế mà hắn còn có thể phóng chuẩn xác phi châm như vậy. Đây quả thật không phải là chuyện dễ...
Dương Thừa Tổ hừ một tiếng, bước lên phiá trước đánh nhẹ vào giữa lưng mỗi người một chưởng. Mã Đồng và Lưu Phúc giật mình tỉnh lại.
Cả hai mặt mày đều ngơ ngác giống như vừa mới ngủ dậy.
Dương Thừa Tổ trầm giọng nói:
- Hai đứa vô dụng chúng bây thật làm ta mất mặt. Rốt cuộc là bọn bây đã bị ai ám toán? Hãy nói mau!
Cả hai liền đứng xuôi tay, cúi người xuống thưa:
- Bọn tiểu nhân cũng không biết là ai nữa. Hình như chỉ cảm thấy sau lưng bị cái gì đó đâm nhẹ, rồi thì chẳng còn biết điều gì nữa.
Dương Thừa Tổ bèn mắng:
- Hừ! Sai bọn bây đến là để cảnh giới, đề phòng cường địch. Nếu vừa rồi các ngươi bị đối phương hạ thủ. Thế bọn bây có nói lả không biết hay không?
Cả hai tên đại hán đều ngập ngừng nói:
- Bẩm trang chủ, bọn tiểu nhân thật sự không nhìn thấy gì cả. Trên đỉnh núi này bốn bề vẫn yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy có.
Dương Thừa Tổ lại nổi giận mắng:
- Không có người thế tại sao hai cây châm lại ghim trên lưng chúng bây chứ? Chắc là phải phạt chúng bây một trận mới đợc.
Hai tên đại hán mếu máo nói:
- Bọn tiểu nhân đâu dám ngồi...
Nguỵ Thanh Tùng vừa nghe đã muốn bật cười, nhưng lão ta đã kịp dằn xuống Dương Thừa Tổ giận đến phát run cả người. Tay lão nắm chặt cán đao giận dữ nói:
- Nếu như không phải kế hoạch đêm nay may mắn thuận lợi, thì ta đã đem hai tên súc sanh chúng bây ra chém rồi.
Nguỵ Thanh Tùng vội khuyên can:
- Thôi đi, Dương huynh đệ! Võ công đối phương quá lợi hại, nên cũng không chê trách được họ. Thời gian đã sắp đến, hay là chúng ta lo chuẩn bị nghênh địch là tốt nhất.
Dương Thừa Tổ ngẩng mặt lên trời thở dài:
- Tục ngữ có câu "Nuôi quân ba năm, chỉ dụng có một ngày". Không ngờ các môn đồ trong Nguyệt Quậc sơn trang chỉ có hư danh. Quả là uổng công nuôi một đám vô lại.
Nguỵ Thanh Tùng nói:
- Lần này ngu huynh bố trí như vậy là vì không muốn để cho đối phương lên trên đỉnh núi trước để mai phục quỷ kế.
Chứ th6ạt ra chẳng trông mong gì vào bản lãnh của bọn chúng. Còn nếu thật sự phải động thủ, khi ấy phải dựa vào võ công của hai chúng ta mới được.
Dương thừa Tổ gật đầu nói:
- Bây giờ tiểu đệ mới hiểu thường ngày đích thật là mình đã quá dung túng bọn chúng Nguỵ Thanh Tùng mỉm cười nói:
- Nếu đã là vậy hãy cho tất cả bọn chúng trở xuống sơn trang đi. Một mình hai chúng ta ở đây chờ Hoắc Vũ Hoàn đến.
Làm thế sẽ bớt đi được sự thương vong vô ích. Vậy ý của Dương Huynh đệ như thế nào?
Dương Thừa tổ trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói:
- Cũng được!
Nguỵ Thanh Tùng quay người lại nói:
- Các ngươi hãy để đuốc lại, sau đó truyền lịnh trang chủ cho tất cả mọi người quay trở xuống sơn trang. Lo bảo vệ cho những phụ nữ và trẻ con. Nên nhớ, không ai được rời khỏi sơn trang đấy nhé Những tên đệ tử đi theo kia đều biết trân chiến đêm nay không dễ gì ứng phó.
Tuy cực chẳng đã họ phải lên trên đây, nhưng trong lòng thì không hề mong muốn chút nào. Bởi vậy vừa nghe được mệnh lệnh như thế, bọn chúng đồng dạ lớn một tiếng, hạ đuốc xuống cắm tất cả lên trên mặt đất, sau đó lũ lượt quay trở xuống sơn trang Lúc ấy Hồng Lân và mấy tên đệ tử khác còn chút ngại ngùng chưa dám đi.
- Bọn tiểu nhân không sợ chết, nguyện được ở lại cùng trang chủ nghênh địch...
Dương Thừa Tổ vội xua tay nói:
- Di! Đi! các ngươi làm mất mặt ta như thế vẫn còn chưa đủ hay hay sao?
Bọn Hồng Lân chỉ trông mong có câu này, nên vừa nghe nói vậy bọn chúng liền rút lui hất.
Trên đỉnh núi đột nhiên vắng lặng trở lại. Những ngọn đuốc khắp núi chiếu lên hai chiếc bóng im lặng của hai người.
Lúc này, chỉ có những cơn gío lướt qua, thổi bùng lên những ngọn đuốc đang cháy rực.
Rất lâu sau Dương Thừa Tổ mới buông tiếng thở dài, gượng cười nói:
- Ngày thường nói rấyt tốt, gặp chuyện mới biết thật lòng.
Lão đại ca không ngại nguy hiểm đến đây giúp sức cho tiểu đệ. Bất luận là trận chiến hôm nay thành công hay thất bại. Nhưng ân tình này tiểu đệ mãi mãi sẽ khắc cốt ghi tâm.
Nguỵ Thanh Tùng mỉm cười nói:
- Dương huynh đệ nói vậy là không đúng rồi. "Thuỷ tràn tổ kiến, bắt cầu tương trợ". Huống hồ chúng ta lại là bằng hữu lâu năm.
Dừng giây lát lão lại nói tiếp:
- Vả lại môi không kín thì răng lạnh. Nếu như Dương huynh đệ bị tiêu diệt trong tay Hoắc Vũ Hoàn, vậy thì người kế tiếp sẽ là lão huynh đây.
- Về con người của Hoắc Vũ Hoàn, tiểu đệ không được biết rõ cho lắm. Theo như lão đại ca thấy, đêm nay hắn sẽ đến hay không?
- Hoắc Vũ Hoàn lâu nay vẫn là một con người giữ chữ tín. Hơn nhữa hắn đã hạ chiến thư thì nhất định hắn sẽ tới.
- Dựa vào sự phán đoán của lão đại ca, trận chiến đêm nay chúng ta có được mấy phần thắng?
Nét mặt Nguỵ Thanh Tùng trở nên trầm ngâm lại, một lát sau lão mới lên tiếng:
- Mạng do trời định, việc tại người làm. Ngu huynh cho rằng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, sát cánh bên nhau để cùng ứng phó với đối phương.
Do đó chuyện có bao nhiêu phần thắng chúng ta đừng để ý tới.
Tuy lời lão thốt rất là hàm súc và hợp lý.
Nhưng rõ ràng là trận chiến đêm nay, Nguỵ Thanh Tùng không có chút hy vọng thắng lợi nào.
Dương Thửa Tổ lại hỏi:
- Nghe nói thanh danh của hoắc Vũ hoàn bao trùm thiên hạ và rất được giang hồ đồng đạo kính trọng, việc này có thật hay không?
Nguỵ Thanh Tùng gật đầu đáp:
- Không sai!
Dương Thừa Tổ bỗng nhiên mạnh dạn nói:
- Nếu là như thế, cho dù hai chúng ta có bị bại đưới đao của hắn, cũng chẳng là chuyện mất mặt gì. A! tại sao tiểu đệ lại lo suy tính hơn thiệt chứ?
Nguỵ Thanh Tùng đáp:
- Nói rất phải. Khi ứng chiến với cường địch phải có phong độ như vậy, chứ ương ương, chập chờn như bướm vờn bông là không có đúng.
Dương Thừa Tổ hơi nhíu mày cười:
- Lão đại ca! Chúng ta hãy vào trong ấy, làm từ từ một bầu trong khi chờ đợi hắn đến. Lúc nảy đi hai đứa mình mỗi người có xách thêm một bầu rượu mà, phải không đại ca?
Dứt lời, Dương Thừa Tổ liền bước vào trong gian nhà gỗ rồi ngồi xuống một cái ghế.
Đồng thời lão tháo thanh Cửu hoàn đao xuống, đặt ngang lên đùi.
Nguỵ Thanh Tùng liền bước theo Dương Thừa Tổ vào bên trong.lão cũng tháo đao ra và cũng ngồi xuống một cái ghế, từ từ nâng bầu rượu lên uống vài ngụm, bên kia đối diện Dương Thừa Tổ cũng thế.
Hai lão từ từ uống trong sự im lặng vắng vẻ của ban đêm. Chỉ một thời gian ngắn, hai bầu rượu chỉ còn cái vỏ không. Nguỵ Thanh Tùng lúc ấy, mới nhắm mắt lại để đó, hình như để nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
Cả hai ngồi bên trong im lặng dưỡng thần, xem ra đường như họ không còn quan tâm đến chuyện thắng bại nữa.
Nhưng ngược lại, Hoắc Vũ Hoàn đang ngồi ở trên cây thì vô cùng bối rối lắng lo cho bọn họ.
Lúc này không gian u tịch, buồn thê lương day dứt, bốn bề im phăng phắc không một tiếnng động nhỏ, ngoại trừ một vài tiếng giun, dế đang kêu gào, Những cơn gió vi vu, và tiếng cháy "xèo xèo" của những ngọn đuốc.
Hoắc Vũ Hoàn cho rằng hung thủ đã đến đây tử sớm, nhưng hắn vẫn còn chần chừ chưa chịu ra mặt.
Có lẽ hắn cố tình làm thế, cho ra vẻ thần bí là để khiến cho tinh thần của Dương Thừa Tổ và Nguỵ thanh Tùng bị hoang mang không biết đâu mà mò ra.
Làm thế, một mặt hắn có thể vừa ở trong bóng tối quan sát, mặt khác hắn muốn tìm xem chung quanh có người bao bọc hay không. Sau đó lừa lừa lợi dụng thời cơ thuận lợi, hắn sẽ hiện thân ra mặt tập kích đột ngột, để cho đối phương không kịp phong thủ.
Vừa nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên nghe thấy tiếng rít trong gió. Mười mấy ngọn đuốc trên đỉnh núi đột nhiên tắt hết.
Ánh sáng vừa tắt thì Nguỵ Thanh Tùng và Dương Thừa Tổ từ bên trong lập tức cùng xông ra ngoài.
Dương Thừa Tổ tay cầm đao quát lớn:
- Là Hoắc Vũ Hoàn đến phải không?
- Không sai! Hoắc mỗ ta đã đến.
Không biết tự lúc nào, ở giữa khoảng đất trống đã xuất hiện một bóng đen đầu đội nón tre, mình khoác trường bào, lưng xoay vào vách núi, còn mặt đối diện với gian nhà gỗ.
Hoắc Vũ Hoàn hồi hộp gần như tim muốn vọt ra ngoài.
Đêm nay không có trăng, những ngọn đuốc lại bị tắt hết. Thêm vào cái nón của người kia vừa rộng vành, lại vừa kéo thấp xuống che hơn nửa mặt. Bởi vậy Hoắc Vũ Hoàn chỉ nhìn thấy từ mũi của hắn trở xuống, ngoài ra không còn nhìn thấy được gì nữa.
Thân mình người kia được bao kín bởi cái áo choàng ngoài. Ngay cả hai tay của hắn cũng đều không nhìn thấy, bởi vậy không biết là hắn ta có mang binh khí hay không?
Hơn nữa, ngoài một mình hắn ra, chung quanh vẫn vắng lặng như trước.
Có lẽ là hắn không mang theo một tên thuộc hạ nào...
Tình hình này khiến cho không những Dương Thừa Tổ và Nguỵ Thanh Tùng không hiểu. Thâm chí ngay cả Hoắc Vũ Hoàn cũng phải lấy làm lạ.
Dương Thừa Tổ hít mạnh vào một hơi, rồi lại thở nhè nhẹ Ôm quyền thi lễ nói:
- Các hạ chính là đại ca của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn?
Người kia đáp:
- Đúng vậy!
Dương Thừa Tổ lại hỏi:
- Người để chiến thư lại chỉ đích danh tại hạ khiêu chiến cũng là các hạ?
Người kia đáp gọn:
- Không sai!
Dương Thừa tổ tiếp:
- Dương mỗ cùng các hạ trước giờ không quen biết, cũng chẳng có oán thù gì. Vậy mục đích khiêu chiến lần này của các hạ có dụng ý gì?
Người kia hình như khẽ nhún vai, rồi đáp:
- Về nguyên nhân, ở trên tấm thiếp đã ghi rất rõ rồi, ta cho rằng không cần phải giải thích nữa.
Dương Thừa Tổ tức giận sẵng giọng:
- Đao kiếm là những loại binh khí đã có từ xưa, chứ đâu phải của một mình nhà họ Hoắc ngươi chế tạo ra đâu mà ngươi có tư cách gì không cho kẻ khác dùng đao chứ?
Người kia trả lời:
- Đao pháp của Hoắc mỗ ta cái thế tuyệt luân. Nếu như kẻ nào muốn dùng đao truyền thế, trừ phi đánh thắng được Hoắc mỗ. Bằng không thì phải tự nhận là tàn đao và biến mất khỏi cõi đời này.
Dương Thừa Tổ bừng bừng nổi giận:
- Gã họ Hoắc! Ngươi thật quá ư là ngông cuồng...
Dương mỗ không tin là thắng nổi ngươi, nhưng cũng phải lãnh giáo đao pháp mà ngươi tự cho là cái thế tuyệt luân gì đó.
Dứt lời, thanh Cửu hoàn đao đã đưa lên chuẩn bị xuất thủ.
Nguỵ Thanh Tùng đứng bên liền vội lên tiếng:
- Dương huynh đệ! Hãy khoan đã...
Ta còn có mấy lời muốn nói với Hoắc Vũ Hoàn.
Người kia có vẻ xem Nguỵ Thanh Tùng chẳng ra gì, chỉ cười nhạt nói:
- Vị này chắc là Bát quái đao Nguỵ Thanh Tùng chứ gì?
Nguỵ Thanh Tùng không hề tức giận, cung quyền thi lễ nói:
- Không dám! Không dám! Chính là Nguỵ mỗ.
Người kia gật đầu:
- Rất tốt. Ngươi đã có thể tự tìm đến đây, như vậy Hoắc mỗ ta đỡ mất công đi một chuyến Trường Thành. Bây giờ có gì ngươi cứ nói ra mau đi. Nói xong, Hoắc mỗ ta sẽ đưa cả hai ngươi đi luôn một thể.
Nguỵ Thanh Tùng nghiêm gịong:
- Nguỵ mỗ muốn hỏi một câu, các hạ có phải là Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn hay không?
Người kia cười lớn:
- Kẻ đại trượng phu không bao giờ thay tên đổi họ. Lẽ nào các ngươi nghi ngờ ta giả mạo Hoắc Vũ Hoàn sao?
Nguỵ Thanh Tùng đáp:
- Nếu không phải là giả mạo, vậy xin mời các hạ lấy nón xuống để bọn ta có thể nhìn thấy diện mạo cuả các hạ.
Người kia cười với giọng âm u thêm:
- Ngươi thật là lắm chuyện. Từ trước đến nay chưa có một ai thấy qua diện mạo cuả Hoắc mỗ ta. Cho dù bọn ngươi có thấy cũng không nhận ra tạ..
Nguỵ Thanh Tùng liền cắt ngang:
- Nếu đã không có người nhận a, các hạ hà tất cần gì phải giấu mặt thật.
Người kia trầm ngâm chốc lát nói:
- Hoắc mỗ ta có một luật lệ, phàm những kẻ nào thấy qua mặt thật cuả ta thì nhất định sẽ không còn cơ hội để sống sót. Vậy ngươi có dám lấy tính mạng cuả ngươi ra mạo hiểm không?
Nguỵ Thanh Tùng không một chút do dự đáp liền:
- Tại hạ đã từ lâu xem thường cái chết. Ai cũng có một lần chết mà thôi. Có gì đâu mà phải ngại, không hôm nay, có khi là ngày mai thì đã sao?
Bởi vì thế, nếu có mạo hiểm để nhìn thấy chân dung của các hạ, Nguỵ mỗ này cũng cam lòng.
Người kia lắc đầu nói:
- Thế thì ngươi quá ngu xuẩn rồi. Một con người thì có gì ngoài một cái mũi, hai con mắt. Xem hay không xem có gì khác biệt cơ chứ?
Nguỵ Thanh Tùng đáp:
- Từ lâu đã nghe danh, Hoắc đại hiệp như thần long trên trời, thấy đầu, thấy đuôi không thấy thân. Nếu như có thể trước khi chết, được nhìn thấy thật sự diện mạo cuả Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn. Như vậy cũng chẳng có gì là đáng tiếc ca?
Người kia bỗng nhiên đổi giọng cười lanh lãnh:
- Ngươi đã xem trọng như vậy, nếu như ta không chấp nhận cũng kỳ. Nhưng mà...
Gã ngừng lại ngó chung quanh một lượt, rồi nói tiếp:
- Đêm nay không trăng cũng chẳng có ánh đèn, chỉ sợ hai vị có nhìn cũng không thấy rõ.
Nguỵ Thanh Tùng liền nói:
- Không hề gì, Nguỵ mỗ đã có chuẩn bị sẵn.
Tay trái cuả lão đưa ra, một đốm lửa loé lên. Lập tức ngọn đuốc trong tay lão bỗng nhiên bừng cháy.
Người kia hình như không ngờ đến chuyện này. Hắn hơi ngạc nhiên đôi chút mới cười âm u:
- Xem ra Nguỵ lão ca đã có dụng tâm từ trước? Xài hộp quẹt gaz phải không? Ở đâu mà lão có thứ đồ chơi này vậy?
Nguỵ Thanh Tùng đáp:
- Không có dám! Đêm nay Nguỵ mỗ mạo hiểm đến đây, biết mình không đủ bản lãnh cùng Hoắc đại hiệp so tài cao thấp. Nhưng nếu có thể nhìn thấy được diện mạo thật sự của thần long cũng đã đủ lắm rồi. Còn thứ đồ chơi này, là do một người bạn thường đi ra nước ngoài biếu tặng cho Nguỵ mỗ.
Người kia khẽ gật đầu nói:
- Thôi được, cảm tình khó khước từ, ta đồng ý yêu cầu của ngươi.
Lời nói vừa dứt, tay gã từ từ đưa lên vịn lấy vành nón.
Hoắc Vũ Hoàn vô cùng khẩn trương. Bởi vì vị trí ẩn nấp của Hoắc Vũ Hoàn nằm ở phía sau bên phải của người kia. Từ trên nhìn xuống tuy có thể nhìn được toàn cảnh, nhưng lại không có cách chi nhìn được phía chánh diện của người kia.
Nếu như lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn thay đổi vị trí ẩn nấp, e rằng sẽ làm kinh động đến đối phương...
Trong lúc chưa biết phải tính sao, Hoắc Vũ Hoàn nghe người kia đột nhiên hừ lên một tiếng, nói lớn:
- Hai vị hãy xem đây!
Người kia vừa nói xong, vành nón rộng che khuất mặt gã cũng từ từ được giở lên cao. Gương mặt gã vừa hiện ra, thì ba luồng ánh sáng xanh từ trong tay gã xẹt ra thật nhanh... "Phụt" một tiếng kêu nhỏ vang lên... Ngọn đuốc trong tay Nguỵ Thanh Tùng đã bị tắt mất.
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng Dương Thừa Tổ quát lớn:
- Chúng ta hãy xông lên.
Tiếp theo là tiếng "xoẹt, xoẹt". Hai luồng ánh sáng lạnh phát ra, rõ ràng là Dương Thừa Tổ và Nguỵ Thanh Tùng đều đã rút binh khí...
Những âm thanh đó đột nhiên bị tắt ngấm nửa chừng. Hai thanh đại đao vừa ra khỏi vỏ cũng dừng lại ở trên không. Hai thanh đao chưa hạ xuống thì Dương Thừa Tổ và Nguỵ Thanh Tùng đã lảo đảo và ngã xuống đất.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi thất kinh. Thanh Ngự lân bảo đao vừa rời khỏi vỏ thì Hoắc Vũ Hoàn cũng đã bay xuống đất, đồng thời phóng nhanh về phía đối phương và quát lớn:
- Thất phu! Hãy xem đao của ta đây!
Người kia không ngờ rằng trên ngọn cây lại có người. Hắn vửa mới xoay người lại thì lưỡi đao của Hoắc Vũ Hoàn đã lướt đến nơi.
Lưỡi đao của Hoắc Vũ Hoàn đã chém sâu vào vành nón của đối phương hơn ba tấc.
Đối phương liền hoảng hốt thoái lui liên tiếp hai, ba bước. Một tay hắn giữ cái nón đã bị rách, còn tay kia hắn liền thọc nhanh vào trong áo...
Hoắc Vũ Hoàn không để cho hắn kịp ra tay, liền nhanh như chớp xông lên chém liên tục ba đao vào người đối phương.
Ngay lúc ấy, bên trong cái hố bên trái gian nhà gỗ đột nhiên có hai người xông ra quát lớn:
- Tấn công!
Bốn cánh tay của hai người đồng loạt vung lên. Phi tiêu, thiết liên tử và Hoàng phong châm từ trong tay hai người bay về phía gã đội nón tre kia như mưa.
Người kia đã bị những thế đao của Hoắc Vũ Hoàn làm cho khốn đốn. Bây giờ lại còn phải lo tránh né những phi tiêu hiểm ác này, cho nên hắn không thể nào phản công được...
Bất ngờ, hắn hét lớn lên một tiếng, vươn mình vượt qua nóc gian nhà gỗ, nhắm hướng dưới núi đào tẩu.
Hoắc Vũ Hoàn tức giận quát lớn:
- Thất phu! Ngươi muốn chạy hay sao?
Hoắc Vũ Hoàn cũng nhún mình vượt qua nóc gian nhà gỗ, đuổi gấp theo.
Bỗng nhiên một bóng đen từ bên trái vọt ra chắn ngang lối đi của Hoắc Vũ Hoàn.
Bóng đen này thấp giọng nói:
- Đại ca! Không cần phải đuổi theo nữa, để cho hắn đi đi.
Hai bóng đen ở phía sau cũng đã bay đến nơi, lên tiếng khuyên:
- Tên thất phu này thủ pháp phóng ám khí của hắn rất là lợi hại, không nên đuổi theo hắn làm gì...
Thì ra người chặn đường Hoắc Vũ Hoàn chính là Thiết Liên Cô, hèn chi Hoắc Vũ Hoàn đã thoáng ngửi được mùi hương quen thuộc nếu không, chận đường như vậy dễ sinh hiểu lầm vì Hoắc Vũ Hoàn, do phản ứng tự nhiên khi bị chận đường có thể ra tay triệt hạ trước vì ngại bị phục kích. Còn hai người kia là La Vĩnh Tường và Mạnh Tôn Ngọc.
Hoắc Vũ Hoàn không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Tam đệ! Mạnh thiếu hiệp! Tại sao các người cùng có mặt ở đây vậy?
La Vĩnh Tường cười nói:
- Bọn đệ cũng vừa mới đến đây trong ngày hôm nay. Nhưng chẳng qua là lên trên đỉnh núi này trước đại ca một bước mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn tiếp:
- Không phải các người đã trở về mật cốc rồi sao? Tại sao...
La Vĩnh Tường liền đáp:
- Không giấu gì đại ca, bọn tiểu đệ nhận được tin do bồ câu của tiểu muội đưa đến, mới lập tức lên đường đi suốt đêm đến đây.
Hoắc Vũ Hoàn quay sang Thiết Liên Cô hỏi:
- Cửu muội! Bồ câu ở đâu muội có?
Thiết Liên Cô thẹn thùng đáp:
- Sau khi đại ca đi khỏi, tất cả bồ câu ở phía sau hậu viên của "hiệu tương lão Trần", muội đều mang theo bên mình cả.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:
- Muội đã đi theo bọn đại ca suốt cả lộ trình. Thế sao trước sau muội vẫn không chịu ra mặt? Lẽ nào còn giận đại ca hay sao chứ?
Thiết Liên Cô đứng cúi đầu im lặng không lên tiếng.
La Vĩnh Tường vội nói:
- Những việc này từ từ rồi hãy nói. Bây giờ chúng ta đi xem thử Dương Thừa Tổ và Nguỵ Thanh Tùng có còn cứu chữa được hay không?
Hoắc Vũ Hoàn tra đao vào vỏ bực tức nói:
- Đáng tiếc vừa rồi chưa có thể nhìn thấy được diện mạo cuả tên hung thủ kia. Đêm nay thật là may mắn cho hắn Sau đó bốn người cùng quay trở lại hiện trường, đốt ưốc lên và xem coi bọn Dương Thừa Tổ như thế nào rồi.
Hoá ra Dương Thừa Tổ và Nguỵ Thanh Tùng đã chết tự bao giờ.
Trong tay cuả họ vẫn còn nắm chặt chuôi đao và vỏ đao.
Toàn thân bọn họ không có một vết thương.
Còn cái chết thì giống y như Toán Thiên Điêu Tử Trần Nhứt Sơn.
Hoắc Vũ Hoàn cau mày nói:
- Rõ ràng ta thấy khi hắn kéo vành nón lên, trong tay hắn có ba cái ám khí màu xanh phóng ra. Thế mà tại sao bây giờ trên thi thể cuả họ không hề có một vết thương chứ?
La Vĩnh Tường cũng nói:
- Không sai! Tiểu đệ cũng nhìn thấy hắn phóng ra ám khí. Hai cái nhắm vào người, một cái nhắm vào ngọn đuốc. Không lẽ nào loại ám khí kia sau khi gây thương tích, còn có thể thâu hồi trở về hay sao?
Hoắc Vũ Hoàn tiếp:
- Cho dù có thể thâu hồi trở lại, nhưng trên thi thể vẫn phải có vết tích bị tổn thương...
La Vĩnh Tường tập trung suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên lão hết sức cẩn thận lấy cây đuốc đã bị tắt, từ trong tay trái cuả Nguỵ Thanh Tùng ra.
Những cây đuốc nhân vật võ lâm thường dùng, đa phần trên ngọn đuốc còn giữ lại một ít tàn bị đốt cháy, để tiện cho khi mồi lữa. Nhưng phần tàn này không hề thấy có ở trên đầu cây đuốc cuả Nguỵ Thanh Tùng.
Tất nhiên là vừa rồi nó đã bị ám khí cắt đi mất. Hơn nhữa dấu cắt rất ngay ngắn và bằng phẳng.
Điều này chứng tỏ rằng lưỡi ám khí cực kỳ bén và đương nhiên không phải là loại phi tiêu hay phi đao tầm thường.
Lưu Vĩnh Tường xem đi xem lại cây đuốc rất lâu. Sau đó đặt nhè nhẹ nó vào trong bao đựng phi tiêu cuả mình.
Tiếp theo, La Vĩnh Tường đưa tay xoa? búi tóc trên đỉnh đầu Nguỵ Thanh Tùng ra và bắt đầu tìm kiếm trong mái tóc đó.
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
- Đệ dịnh tìm cái gì vậy?
La Vĩnh Tường đáp:
- Ám khí mà hung thủ sử dụng là một loại ám khí vừa mỏng lại vừa bén. Loại ám khí này đều nhắm vào những chỗ hiểm yếu, nên mới có thể làm cho người ta chết ngay tại chỗ. Mà những chỗ hiểm yếu nhất trên thân thể cuả một con người, không ngoài yết hầu và phần trên đầu. Đệ nghĩ...
Đột nhiên La Vĩnh Tường im bặt, rồi thở nhẹ ra một tiếng nói:
- Đại ca xin hãy nhìn xem, quả nhiên không ngoài suy luận cuả tiểu đệ.
Hoắc Vũ Hoàn chồm về phiá trước nhìn thử.
Đúng vậy, tai huyệt Bách hội ở trên đỉnh đầu cuả Nguỵ Thanh Tùng có một vết đỏ ẩn dưới da.
Màu đó chính là màu máu, nhưng đã bị đông lại. Hơn nữa chỗ vết thương lại nằm trong búi tóc, bởi thế không dễ gì phát hiện ra.
Hoắc Vũ Hoàn không khỏi cau mày nói:
- Đây là loại ám khí gì sắc bén và ác độc đến như vậy?
La Vĩnh Tường chậm rãi đáp:
- Không chỉ sắc bén và ác độc, hơn nữa kích thước cuả nó cũng rất là nhỏ. Khi nó bay không hề phát ra âm thanh, vì vậy mới khiến cho người ta không thể đề phòng được.
- Từ vệt máu ở trên miệng vết thương có thể cho chúng ta thấy, cái ám khí kia rất có khả năng vẫn còn ở trong huyệt đạo.
La Vĩnh Tường gật đầu tán thành:
- Rất có thể như vậy.
- Nếu như không làm tổn hại đến thi thể, vậy có cách nào lấy nó ra được không?
La Vĩnh Tường suy nghĩ một lát, rồi đáp:
- Cách thì có, duy chỉ đôi chút khó khăn...
Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:
- Là cách gì?
La Vĩnh Tường trả lời:
- Tiểu đệ biết cách đây không xa có một đại phu tại Thạch Cổ sơn. Người này họ Sở tên Hằng, ngoại hiệu là Lãnh Diện Hoa Đà. Lão ta là một vị có thể gọi là thần y với tài chữa trị ngoại thương rất cao minh...
Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang:
- Chúng ta không cần trị bệnh, vậy tìm thần y để làm gì?
- Đại ca đừng có vội nóng chứ, mọi ngày đại ca điềm tĩnh lắm mà, tại sao hôm nay kỳ cục vậy? Hư chuyện hết. Hãy nghe đệ nói tiếp rồi sẽ rõ.
Ngoài thì bảo như thế, nhưng trong lòng La Vĩnh Tường thì nghĩ rằng: Sở dĩ Hoắc Vũ Hoàn có thái độ khác với thường ngày như thế, là do việc gặp lại Thiết Liên Cô và Hoắc Vũ Hoàn chắc chắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chuyện trước mắt gấp hơn cho nên phải giữ trong lòng hoài, sinh ra nóng nẩy.
La Vĩnh Tường vội lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ này đi để tiếp tục kể câu chuyện về vị thần y kia cho Hoắc Vũ Hoàn hiểu rõ.
- Vị Lãnh Diện Hoa Đà Sở Hằng này, có một viên ngọc từ tính chuyên dùng để hút ám khí từ bên trong cơ thể cuả người bị thương ra.
Nghe nói một lần có thể hút ra một ám khí bằng sắt nặng trên mười cân, nhưng đệ nghĩ câu chuyện ám khí nặng mười cân này có vẻ truyền tụng, thổi phồng công dụng cuả viên ngọc kia mà thôi. Ám khí nặng mười cân phóng trúng người, nếu ghim sâu vào thân mình có nước chết thôi, còn như không chạm vào chỗ hiểm yếu, có thể dùng tay trần rút nó ra, đâu có cần dùng đến viên ngọc ấy...
Nhưng bất cứ chuyện tầm bậy ra sao, vẫn có thể xem đây là một viên ngọc từ tính lớn nhất và mạnh nhất trong thiên hạ từ trước đến naỵ.. Ở Trung nguyên.
Do đó nếu như chúng ta có thể xin lão giúp đỡ được, vậy thì việc lấy ám khí ở bên trong cơ thể cuả bọn họ, dễ như trở bàn tay.
Hoắc Vũ Hoàn mừng rỡ nói:
- Như vậy thì quá tốt. Thạch Cổ sơn cách đây không bao xa, chúng ta hãy lập tức đến đó một chuyến.
La Vĩnh Tường trả lời:
- Nhưng mà còn có hai điều khó khăn - Hai điều đó là gì?
- Y thuật của vị Lãnh Diện Hoa Đà kia rất là cao minh, nhưng ngược lại tính tình rất là cổ quái.
Hơn nữa, lão ham của cải giống như là mạng sống của mình, phàm những ai đến cầu lão chữa trị, ngoài số tiền khá lớn ra, còn phải tuân theo những luật lệ hà khắc của lão.
Nếu như làm không được một trong những yêu cầu ấy, thì cho dù có là người thân ruột thịt đi nữa, lão cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Bây giờ, những kẻ làm đại phu, ai mà chẳng vì tiền? Tiền bạc có đắt một chút cũng chẳng sao. Nhưng không biết những luật lệ hà khắc kia là gì?
- Cũng là những qui cũ bình thường thôi. Nhưng trong đó có hai điều, e rằng chúng ta không có cách chi làm được.
- Đệ thử nói ra xem?
- Thứ nhất, Sở Hằng không bao giờ đồng ý xuống núi chữa trị cho bệnh nhân...
Bất luận là thương thế bệnh nhân có nghiêm trọng đến đâu chăng nữa, cũng phải mang lên trên Thạch Cổ sơn thì lão mới chữa trị.
- Điều này đâu có gì khó. Chẳng lẽ chúng ta mang họ lên Thạch Cổ sơn không được hay sao?
La Vĩnh Tường nhìn hai cái tử thi, rồi đáp:
- Nhưng mà chúng ta với Nguyệt Quậc sơn trang không hề quen biết. Nếu như mang xacbón họ đi, chúng ta sẽ bị người của Nguyệt Quậc sơn trang nghi ngờ là hung thủ thì sao?
Hoắc Vũ Hoàn vội nói:
- Không! Đệ hiểu lầm rồi, những người chết mà ta muốn mang đi không phải là bọn họ.
Tiếp theo, Hoắc Vũ Hoàn cố nén xúc động, thấp giọng:
- Trần Nhứt Sơn ở phủ Bảo Định cũng bị đối phương dùng thủ pháp giống như vầy giết chết. Hiện thi thể của họ đang ở trong xe dưới chân núi.
La Vĩnh Tường ồ khẽ một tiếng, nhưng ngược lại lắc đầu đáp:
- Thi thể là ai chỉ là chuyện thứ yếu. Vấn đề là những điều cấm kỵ của Lãnh Diện Hoa Đà rất nhiều...
Lão ta có một quy cũ rất nghiêm khắc, đó là chỉ trị cho người sống chứ không bao giờ để ý đến người đã chết...
Những bệnh nhân đưa đến cho lão, bất luận là bệnh tình nguy hiểm như thế nào, nhưng chỉ cần còn có một hơi thở, lão đều có thể cứu sống được.
Còn nếu như đem đến cho lão một người chết, như vậy là đã phạm vào điều cấm kỵ của lão. Chẳng những lão không chịu giúp đỡ, ngược lại còn trở mặt xem đó như thù vậy.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Chúng ta đền đâu phải nhờ lão chữa bệnh, mà chỉ là muốn mượn viên ngọc của lão để lấy ám khí trong thi thể ra mà thôi. Như vậy chẳng lẽ cũng không được hay sao?
La Vĩnh Tường trả lời:
- Sở dĩ vừa rồi tiểu đệ nói có một chút khó khăn cũng chính là ở điểm này.
Thiết Liên Cô nãy giờ đứng im thin thít ở ngoài, vì còn ngại Hoắc Vũ Hoàn lôi chuyện trước ra hỏi, đột nhiên cười nhạt, chen vào tiếp:
- Kỳ thật cũng không có gì khó khăn cho lắm. Nếu như thỉnh cầu không được, chúng ta dùng biện pháp mạnh thì sợ gì lão không ngoan ngoãn trao viên ngọc ấy cho chúng ta.
Hoắc Vũ Hoàn nhìn trừng trừng Thiết Liên Cô như còn quạo quo.... nhưng lắc đầu bảo:
- Không thể làm như vậy được. Đồ vật là của người ta, chỉ có thể thỉnh cầu mà không được cưỡng đoạt.
Thiết Liên Cô đáp:
- Thi tiểu muội đã nói rồi, nếu như thỉnh cầu lão không chiụ.
La Vĩnh Tường lên tiếng:
- Sở Hằng ngoai. hiệu là Lãnh Diện Hoa Đà. Nếu như chúng ta yêu cầu lão thì nhất định lãosẽ không chịu chấp thuận...
Tiểu đệ nghĩ chúng ta sử dụng kế "Lấy đào đổi mận", có lẽ là hữu hiệu nhất.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Kế "lấy mận đổi đào" là cái kế ra làm sao, nói nghe như thế nào vậy?
La Vĩnh Tường mỉm cười, hạ thấp giọng xuống, nói nhỏ một hồi... Thiết Liên Cô lập tức vỗ tay tán đồng:
- Hảo kế! Đối với những kẻ không có lương tâm như vậy, phải dùng biện pháp này mới được.
Nhưng Hoắc Vũ Hoàn lại lắc đầu nói:
- Làm như vậy thiệt là hơi quá đáng! Chẳng khác nào chúng ta gạt lão.
La Vĩnh Tường trả lời:
- Tuy là chúng ta lừa lão, nhưng hoàn toàn không có ác ý. Chúng ta chỉ mượn tạm viên ngọc cuả lão mà thôi. Sau khi dùng xong, chúng ta lập tức trả lại cho lão, như vậy đâu có can hệ gì?
Thiết Lan Cô cũng tiếp lời:
- Đúng vậ! Ai bảo lão ta rượu phạt không uống mà uống rượu mời.
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm không lên tiếng, hiển nhiên là còn do dự khó giải quyết.
La Vĩnh Tường lại tiếp:
- Đại ca! Làm đại sự không thể câu nệ việc nhỏ nhặt được. Chúng ta phải lấy được ám khí trong thi thể của họ ra mới có thể tìm ra phương pháp phá giải. Việc này rất quan trọng, tuy có thiệt hơi là quá đáng, nhưng cũng chỉ là để thuận lợi cho việc hành sự mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn cũng lì lì suy nghĩ một hồi lâu, sau cùng cũng thở dài một tiếng:
- Thôi được, việc đã đến nước này... ta cũng chẳng có còn biện pháp nào tốt hơn. Nhưng nên nhớ rằng đứng có ra tay quá đáng đấy.
La Vĩnh Tường đáp:
- Việc đó tiểu đệ biết rồi, xin đại ca đừng yên tâm.
Nói đến đây, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên quay đầu lại, và phát hiện ra không biết tự lúc nào, Lâm Tuyết Trinh mặt mày chàu bậu, quạu đeo đã đứng ngay sau lưng mình.
Nàng không nói mà cũng chẳng cười. Chỉ dùng ánh mắt đầy hờn dỗi mà nhìn Hoắc Vũ Hoàn.
Dường như nàng vẫn còn chưa quên cuộc tranh luận của hai người ở trên ngọn cây.
Mạnh Tôn Ngọc đang đứng bên cạnh Lâm Tuyết Trinh, cũng chính là chàng hoá giải huyệt đạo cho Lâm Tuyết Trinh. Nhưng đối với Mạnh Tôn Ngọc nàng tỏ ra rất lãnh đạm.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn tỉnh như không, làm như không có chuyện gì xảy ra để cho Lâm Tuyết Trinh phải bực bội.
Bất chợt ánh mắt Lâm Tuyết Trinh chạm phải ánh mắt của Thiết Liên Cô, đột nhiên nàng có những cử chỉ lúng túng không được tự nhiên cho lắm.
Tất cả những việc này đều không lọt qua được đôi mắt của La Vĩnh Tường. Khiến cho vị thầy bói Bách biến thư sinh thần cơ diệu đoán này không khỏi ngấm ngầm nhíu mày lại.
← Hồi 09 | Hồi 11 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác