Vay nóng Tima

Truyện:Chức Cẩm Đồ - Hồi 32

Chức Cẩm Đồ
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 32: Lôi tiên nhập giang hồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Shopee

Trương Liêm sợ nhất là bị người ta hiểu nhầm, giờ nghe lão già áo gai nói ra có căn cứ hẳn hỏi, chừng như không hề nhìn nhầm chút nào, bất giác chấn động xen lẫn kinh ngạc nói, "Vãn bối thực sự không hề lừa dối tiền bối, chẳng lẽ có vấn đề gì không ổn?"

Lão già giọng lãnh đạm nói, "Chuyện trong phòng the ta biết gì được, ngươi cứ thử nhớ lại xem!"

Trương Liêm chau mày nghĩ lại, chàng với Thi Hồng Anh, Triệu Khanh Khanh và Triệu Tế Tế tuy đồng hành với nhau nhưng chưa từng kề cận xác thịt với người nào, chỉ có một đêm nửa tháng trước trong Thúy Lâu Các, trừ phi...

Chỉ nghĩ đến đó khiến chàng giật mình, bất giác buột miệng kêu lên, "Chẳng nhẽ có người không giữ danh tiết hay sao? Chuyện này thật đáng nghi! "

Lão già cười nhạt nói, "Ðúng rồi chứ còn nghi gì nữa!"

Trương Liêm vừa thẹn vừa hận hừ một tiếng nặng nề nói, "Tiền bối xin nghe vãn bối nói hết..."

"Nói đi!"

Trương Liêm vốn không định nói ra chuyện này, nhưng chàng cũng không thể để người khác hiểu nhầm một cách oan uổng, bấy giờ đem chuyện nửa tháng trước chàng vào Phong Lôi bảo kể tường tận cho lão già nghe.

Lão già bấy giờ mới thấy nét mặt giãn ra, mỉm cười nói, "Ngươi nói uống say trong Học Giá Ðường, thế mà sáng hôm sau lại thấy nằm trong khuê các người ta?"

Trương Liêm lẳng lặng gật đầu.

"Ðược, ngươi giơ tay ta xem!"

Trương Liêm chìa tay ra, lão ấn ba ngón tay lên uyển mạch cổ tay chàng xem mạch.

Chỉ giây lát thấy lão già đầu mày nhíu lại nói, "Thì ra ngươi bị cho uống Hổ lang dược khiến thần trí hôn mê, đến nay đã qua nửa tháng mà tâm mạch vẫn còn chưa bình ổn, đủ thấy loại mê dược đó lợi hại như thế nào, chẳng trách được ngươi."

Trương Liêm nghe nói thì đầu toát mồ hôi, nhưng thấy cũng được lão già áo gai thông cảm thì trong lòng nhẹ đi, nghiến răng nói, "Thì ra Phong Lôi bảo chủ lại là hạng người bỉ ổi như thế."

Giọng lão già trở nên ôn hòa, "Cứ theo như vừa rồi ngươi kể thì Phong Lôi bảo chủ có ý đem thiên kim ái nữ của mình dâng cho Bạch Hạc lão ma, nhưng lấy thân danh của hắn mà nói, nếu như chấp nhận đem ái nữ gả cho một vị lệnh sứ như ngươi thì thực không nên hạ sách như thế. Nhưng ngươi từng nói vị cô nương đó như liên hoa sinh trong bùn mà không hôi bùn, cho nên trước khi chuyện chưa rõ ràng, chớ nên xung đột như lão phu vừa rồi mà hại cô nương nhà người ta!"

Trương Liêm trong lòng chấn động, vội chấp tay vái dài nói, "Kính lĩnh lời huấn thị của tiền bối, vãn bối biết sai rồi!"

Lão già lắc đầu nói, "Ngươi không sai, ngược lại người sai chính là lão phu. Vừa rồi cứ nghĩ ngươi dám lừa dối ta, định ném ngươi xuống sông cho hà bá nuốt. Giờ nghĩ lại mới thấy, thân đã già mà tính vẫn còn nóng nảy như xưa, xem ra còn không trầm tĩnh bằng ngươi."

Nói rồi lão ngoắt chàng ngồi xuống lại nói tiếp, "Nào, nào, uống thêm vài chén cho tiêu hết sầu trong lòng!"

Trương Liêm thấy lão già đã ôn hòa vui vẻ, thì bao nhiêu oán hận trong lòng cũng vơi đi, nói, "Tiền bối quá khiêm tốn, vãn bối thấy thẹn Vô cùng."

Nói rồi chàng nên chén lên mời lão già uống cạn, nói tiếp, "Tháng sau trên Mã Kim Lĩnh có đại hội anh hùng võ lâm, tiền bối không biết có đến đó hay không?"

Lão già áo gai không đáp mà hỏi ngược lại, "Ngươi định đi hay sao?"

Trương Liêm gật đầu đáp ngay, "Mấy khi có cơ hội, vãn bối muốn đến đó một chuyến khai nhãn giới, nhưng nghe nói người phát võ lâm thiếp không đề tên, chẳng hiểu vì sao?"

"Ðây là một âm mưu ghê gớm, có gì mà không hiểu."

Trương Liêm nghe nói giật mình hỏi, "âm mưu thế nào, tiền bối có thể nói rõ hơn không?"

Lão già áo gai cười nói, "Ta không phải là người phát võ lâm thiếp, biết gì mà nói với ngươi chứ? Nghe nói người ta muốn đến phó hội chỉ là để biết bí mật về Tượng nha tháp, nhưng trên thế gian này nào có một ngọn tháp như thế chứ?

Há không phải là một âm mưu, một cái bẫy lừa người ta sao?"

Trương Liêm giọng dứt khoát nói, "Xin tiền bối chớ trách, nhưng về Tượng nha tháp thì nhất định có thật!"

Lão già hơi ngạc nhiên nhìn chàng hỏi, "Dựa vào đâu mà ngươi nói một cách chắc chắn như thế?"

"Chức Cẩm Ðồ!"

"Chức Cẩm Ðồ?"

Lão già hơi ngớ người, nhưng rồi bật cười kha khả nói, "Năm xưa nhân lúc cao hứng Ngọc lâu xảo phụ bày ra một trò đùa, thế mà các ngươi đều tin?"

Trương Liêm từ khi biết về bức Chức Cẩm Ðồ thì đây là lần đầu tiên chàng thấy một người không tin, quả là hơi bất ngờ khiến chàng sững người một lát, nói, "Tiền bối không tin sao?"

Lão già nói, "Ðương nhiên không tin."

Trương Liêm cười nói, "Trước khi mọi chuyện chưa rõ, cứ tin là có thì hơn!"

"Ha ha..." lão già cất tiếng cười lớn nói, "Một câu này của ngươi nghe ra cũng có lý, nhưng nên biết năm xưa khi lão phu quen biết Phẩm tâm tam hữu thì Ngọc lâu xảo phụ chỉ mới là một tiểu cô nương lên tám lên chín với cái tên Nhã Nhã, sau này trí tuệ hơn người lại hấp thu được lục nghệ, tài hoa xuất chúng, nhất là tay nghề thêu thùa mới làm nên bức Chức Cẩm Ðồ. Ai ngờ sau này nó trở thành một đề tài nóng bỏng trên võ lâm giang hồ suốt mấy mươi năm! "

Trương Liêm thấy lão già có phần tự phụ, bất giác nghiêm mặt nói, "Chức Cẩm Ðồ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật bậc cao, mà những chuyện ký tải trong đó cũng rất thần mật, đồng thời còn khả tin vì tính chính xác của nó."

Lão già lắc đầu nói, "Ngươi nói tính chính xác thế nào chứ?"

Trương Liêm liền đọc một bài thơ.

"Huân Phong cốc, quả thụ xanh um, Tung thập ngũ hoành tà thập ngũ.

Bàn thạch ma phương hội quần hùng, Thiên niên hỏa táo hữu duyên phùng. "

Lão già nghe chàng đọc xong í một tiếng tỏ ra kinh ngạc hỏi ngay, "Thực có chuyện này sao?"

Trương Liêm nghiêm túc nói, "Chính vì mấy mươi năm trước trên bức Chức Cẩm Ðồ đã kí tải chuyện này như một lời sấm, mà lại ứng vào bản thân vãn bối, cho nên không thể không tin."

Lão già mặt đã thay đổi sắc rất nhiều, ánh mắt mông lung nói, "Hay! Vậy ngươi đọc bài thơ nào liên quan đến Tượng nha tháp lão phu nghe?"

Trương Liêm đã thuộc nằm lòng tám mươi lăm bài thơ trong Chức Cẩm Ðồ, nghe thế liên đọc ra không chút do dự.

"Ngôi sao nhỏ, đuôi trời xanh, Dạ quang ánh chiếu Tượng Nha thành.

Người tựa Ngọc long, người tợ ngọc, Tháp bên bờ suối tháp Vô danh, Tam bảo ai người tranh?"

Lão già càng nghe ánh mắt càng sáng lên vỗ đùi nói, "Nói thể là có thực sao?"

Trương Liêm nói, "Khả năng là thế."

Lão già ngừng chén,mặt trở nên nghiêm túc nói, "Nếu thể để ta đi xem ai tranh tam bảo. Tiểu ca, ngươi giải thích hết cả bài ta nghe nào?"

Trương Liêm nói, "Vãn bối cũng chỉ mới đọc hết Chức Cẩm Ðồ vừa rồi mà thôi, sau đó nghe giọng tiền bối ngân nga dưới sông mới chạy ra gọi, chung quy còn chưa hiểu hết nghĩa lý của nó... "

"ừm, biết gì nói nấy, nói đi!"

Lão già nói rồi cười kha khả tiếp, "Tiểu ca ngươi rất thông minh, đến ma phương còn giải được, lý nào lại không hiểu được mấy bài thơ này. Giải xong ta mới thả ngươi đi! "

Nào có người cổ quái đến thế?

Nhưng Trương Liêm biết lão già này là con người bất cổ, nói một là một, hai là hai. Nhưng chàng tính tình thẳng thắn, cũng không có gì đáng hốt hoảng, cười nói, "Vãn bối đã xem tứ hải là nhà, không về thì thôi, chỉ sợ sở học có hạn, nói ra làm tiền bối thất vọng mà thôi!"

Lão già cười lên ha hả nói, "Ðã xem tứ hải là nhà thì thực không còn ai bắt giam ngươi được. Thôi, thôi nhanh nghĩ thử xem?

Thấy lão già dịu giọng, lại nhìn mình chăm chăm tỏ ra rất kỳ vọng ở mình, Trương Liêm nâng chén nhấp nhẹ một hơi rượu rồi suy nghĩ, chốc lát nói, "Ngôi sao nhỏ, đuôi trời xanh khả năng là ám chỉ ngôi sao chổi, nhưng từ khi sinh ra đến giờ vãn bối chưa từng nhìn thấy sao chổi, lão tiền bối biết nơi nào xuất hiện sao này không?"

Lão già áo gai nghe chàng hỏi liền chau mày cố nhớ lại, rồi nói, "Sáu mươi năm trước ở phía tây từng xuất hiển sao chổi một lần, ngôi sao này rất nhỏ nhưng có đuôi kéo dài cả nửa bầu trời, ánh sáng tỏa chiếu rực rỡ, kéo dài mười mấy ngày mới hết."

Trương Liêm nói, "Thế thì đúng rồi."

Lão già vui mừng nói, "Ngươi nghĩ ra rồi chứ?"

Trương Liêm gật đầu hỏi, "Xin hỏi tiền bối một câu nữa, ánh dạ quang thường thấy về hướng nào?"

Lão già cười nói, "Ngươi định khảo hạch lão phu chăng? Dạ quang bích chính là chỉ Hòa Thị Bích nằm ở Hòa Ðiền dưới chân Ðại Qua Bích, chuyện này há không biết sao mà hỏi?"

Trương Liêm lắc đầu cười nói, "Vãn bối làm sao dám khảo hạc tiền bối, chỉ là muốn xem suy nghĩ của tiền bối có giống với vãn bối hay không mà thôi. Hòa Ðiền vốn là một nước của Tây Vực, từ lâu đã nhập vào bản đồ Trung thổ.

Sao chổi mọc hướng tây, mà dạ quang bích cũng phát ra từ tây biên thùy, chỉ còn nghĩ xem Ngọc long là gì nữa xem như giải ra vấn đề."

Lão già chau mày nghĩ rồi nói, "Ngọc long, rồng ngọc thì không có, nhưng có một con sông gọi là Ngọc Long hà."

"Thế thì đúng rồi!"

Trương Liêm vui mừng khôn tả, nói tiếp, "Vì thi từ có âm có vần, cho nên sông suối đều ẩn ở câu sau."

Lão già nghe xong cười ha hả, vỗ tay tán thưởng, "Tiểu tử ngươi khá thật, ta biết thế nào ngươi cũng giải ra mà. Ha ha... ngay hôm nay ta sẽ lên đường đi Hòa Ðiền giữ tháp, xem ai đến tranh tháp tam bảo?"

Trương Liêm ngạc nhiên nói, "Tam bảo không thuộc về tiền bối thì về tay ai?"

"Hắc! Ta cần tam bảo làm gì chứ? Chỉ xem một màn kịch đại âm mưu thế nào thôi."

Trương Liêm chau mày vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi nói, "Nếu thế thì trước tiên nên đi Mã Kim Lĩnh xem quần hùng luận võ?"

"Mã Kim Lĩnh chỉ là một phần nhỏ trong màn kịch lớn, có lẽ người này có ý đồ dựng lên cái gọi là đại hội quần hùng để lôi kéo sự chú ý của nhân vật võ lâm về đó, rồi hắn ung dung một mình đến Tượng nha tháp."

Trương Liêm nghĩ lời này cũng có lý, tuy nói Chức Cẩm Ðồ chỉ có Ngọc lâu xảo phụ, Ngọc bút thư sinh và chàng là ba người có thể giải được Chức Cẩm Ðồ, nhưng Chức Cẩm Ðồ nguyên là thêu ghi lại những chuyện trong võ lâm, người tạo truyền thuyết đương nhiên biết rõ những gì mình nói ra. Nếu như người này truyền khẩu lại với người khác, mấy mươi năm qua lẽ nào nói không ai biết được?

Lại nói, có một điều đáng nói là nếu như có người nào đó đã biết bí mật về Tượng nha tháp, tại sao không tự mình lẳng lặng tìm đến đó lấy bảo vật, mà còn dựng lên chuyện phát võ lâm thiếp hội tụ quần hùng tại Mã Kim Lĩnh, chẳng thừa lắm sao?

Ngẫm nghĩ một hồi, chàng thấy cần phải đi Mã Kim Lĩnh một chuyến mới được, muốn vạch âm mưu kẻ này thì chỉ cần tại Mã Kim Lĩnh là được, hà tất phải nghìn dặm xa xôi đến tận Hòa Ðiền?

Chủ ý đã định, chàng liền đem nói ra cho lão già nghe, đồng thời phân tích lợi hại.

Lão già gật gù cười nói, "Ngươi nói có lý, xem ra ngươi nhất định đi Mã Kim Lĩnh."

Trương Liêm ngẩn người hỏi lại, "Nói thế tiền bối vẫn không đi?"

Lão già chậm rãi đáp, "Ta phải đi Hòa Ðiền một chuyến mới được."

Trương Liêm thất vọng, đúng là con người lão già này đã định gì rồi thì không sao lay chuyển được, lắc đầu nói, "Vậy thì đành chia tay tiền bối."

Lão già gật đầu cười nói, "Trên đời này kỳ diệu nhất là chữ duyên, duyên đến thì hợp, duyên hết thì tan, gắng gượng cũng không được Ta vốn định mang ngươi đi theo đến Ngọc Long hàm ngươi thì lại muốn đi Mã Kim Lĩnh, rốt cục đành chia tay đường ai nấy đi. Thế nhưng trước khi đi ta muốn truyền cho ngươi một môn tiên pháp... "

Trương Liêm vội nói, "Vãn bối thọ ân đã nhiều, không dám làm phiền thêm lão tiền bối."

Lão già áo gai cười nói, "Ngươi học được bao nhiêu nghiệp nghệ mà dám mang theo một đám nhi nữ đến phó hội Mã Kim Lĩnh? Truyền cho ngươi một pho tiên pháp e sợ còn chưa đủ dùng, nhưng ta có cấp sự phải đi, đành hẹn duyên sau!"

Trương Liêm nghe ra hàm ý trong câu nói của lão, cảm thấy lão nhân này chừng như đã dự cảm được lần đi Mã Kim Linh nãy rất hung hiểm, bất giác trong lòng hơi chấn động.

Lão già áo gai không đợi chàng mở miệng liền nói tiếp, "Bất tất nghĩ nhiều, ngươi lên bờ trước chờ ta."

Lão nói câu cuối cùng giọng đanh lại mà đầy uy lực, khiến người ta khó cưỡng lại được.

Trương Liêm không biết nói gì hơn, đứng dậy nhảy lên bờ đứng dưới tán liễu.

Lão già chống sào cho thuyền ra giữa sông, cắm ngọn sào xuống neo thuyền, rồi mới ung dung nắm cần câu bắt lên vai, đoạn bước đi trên nước thẳng vào bỜ.

Trương Liêm nhìn đến xuất thần, thật là kì diệu, lão nhân có thể đi trên nước một cách bình thường như người ta đi trên đất liền.

Ðến khi lão già vào bờ rồi chàng mới vội chấp tay vái dài bái phục, "Lão tiền bối thần kì siêu nhân, không phải người thường!

Lão già cười khà khà nói, "Chớ nên lấy làm kì lạ, ngươi khổ luyện mười năm cũng sẽ đạt đến cảnh giới này."

Mười năm không gọi là dài, nghe thế cổ vũ hùng tâm Trương Liêm rất nhiều, chàng khẳng khái đáp, "Tiền bối có thể truyền thụ cho phép luyện?"

Lão già cười nói, "Luyện khinh công không như luyện các môn khác theo từng chiêu từng thức, ta có thể đọc cho ngươi nhớ khẩu quyết để luyện."

"Ða tạ tiền bối."

"Khẩu quyết là, khí tụ lòng chân, đề khí thăng thân, khí phù thủy diện, lướt sóng như phi, chỉ vỏn vẹn mười sáu chữ."

Trương Liêm kinh ngạc nói, "Ðơn giản thế thôi sao?"

Lão già gật đầu cười nói, "Ðúng là đơn giản, nhưng nếu như ngươi có thể tụ khí dưới lòng chân đầy mặt nước để nâng thân hình lên, thì xem như thành công, xong điều đó còn xem khả năng luyện tập của ngươi và sự thể hội tâm đắc.

Thôi không có nhiều thời gian, giờ ngươi luyện tiên pháp."

Vừa nói lão vừa vung chiếc cần câu ra trước mặt, Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, "Cây cần câu này thế roi hay sao?"

"Không sai!"

Lão già áo gai nói, "Cần câu dài một trượng sáu xích, dây cước dài ba trượng sáu xích, cộng lại dài đến năm trượng hai xích, nếu biết vận dụng linh hoạt thì trong vòng hai mươi trượng vuông địch nhân không lọt vào được. Ngươi cứ luyện đoản tiên, sau đó dần dần tăng dài lên. ở đây khéo không có ai khác, trước tiên ta dạy khẩu quyết cho ngươi."

Nói rồi đem mười hai chữ khẩu quyết trong tiên pháp, đánh, điểm, móc, gạt, quét, bổ, lướt, câu, chính, phản, tung, hoành, nhất nhất giải thích cho Trương Liêm nghe. Ðồng thời miện nói tay vung cần câu lên minh họa rất rõ ràng.

Trương Liêm ngưng mắt nhìn không sót một động tác.

Lão già áo gai truyền xong khẩu quyết, nghiêm mặt nói, "Ðây là mười hai chữ dụng tiên yếu pháp, tuần hoàn tương sinh, ngươi lĩnh ngộ không khó. Gi Ờ ta mú a nhanh, ngươi phải go i cho đúng tên thế thức củ a nó, nào! Một... "

Nói rồi lão vung ngọn cần câu lên đánh rất nhanh, Trương Liêm phải tinh mắt lắm mới nhận ra từng thức để gọi cho đúng tên.

Bấy giờ chỉ nghe ngọn roi rít gió lên ào ào nhưng không nhìn thấy đâu là đầu tiên, đến cuối cung lão già hô lớn một tiếng, quất mạnh một chiêu, sợi cước bé tí cắm phập vào thân cây bằng một người ôm trước mặt.

Trương Liêm nhìn thấy thất sắc la lên, "Sợi cước mềm thế mà có thể đâm vào thân cây, uy lực kinh hồn!"

Lão nhân áo gai ung dung thâu cây cần câu lại cười nói, "Ðó là chân khí quán chú vào thân roi, không có gì kì lạ, có kỳ chăng chính là ngươi."

Trương Liêm ngớ người hỏi, "Vãn bối có gì mà kì chứ?"

Lão già thở dài nói, "Ngươi có kỳ khí, có kỳ tài, lại có kỳ cốt, nếu như năm mươi năm về trước gặp nhau, thì nói thế nào ta nhất định cũng thâu nhận ngươi làm đồ đệ rồi."

Trương Liêm hốt hoảng kêu lên, "Vãn bối có lòng bái sư từ lâu, chỉ sợ tiền bối không chịu!"

"Muộn rồi, muộn rồi!"

Lão già áo gai lắc đầu thở dài, "Lão phu tuổi gần hai hoa giáp, bằng hữu đồng bối phận giờ đây chẳng còn ai trên đời, nếu thâu nhận tiểu tử ngươi làm môn đồ thì đến cha ngươi cũng phải gọi ngươi bằng sư thúc. Tuy nhiên đạo thống tương truyền thì không nằm trong quy luật này, mặc dù không chính thức làm đệ tử nhưng có thể tiếp tục kế thừa đạo thống Sau khi ngươi hoàn thành chuyến đi Mã Kim Lĩnh, nhanh đến Ngọc Long hà, lão phu sẽ đem hết pho Lôi tiên pháp truyền thụ cho ngươi."

Trương Liêm vừa nghe a" lên một tiếng reo lớn, "Lão tiền bối là Lôi tiên tử!"

"Ha ha... "

Lão già áo gai không đáp, chỉ cười một tràng dài rồi tung mình đằng không đi nhanh như làn khói xám.

Trương Liêm tuy chưa chính thức bái sư, nhưng cũng đã thụ ân truyền nghệ, liền quỳ thụp xuống chấp tay bái tiễn lão nhân.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-49)


<