← Hồi 07 | Hồi 09 → |
Lôi Vân thấy vậy càng thắc mắc thêm vội ngừng chân lại ngửng đầu lên nhìn, đã thấy thiếu nữ xấu xí nhếch mép cười, từ từ tiến lên nói:
- Tướng công đừng có giả bộ như thế mãi nữa, chị em chúng tôi đã đợi chờ tướng công từ lâu rồi đấy...
Lôi Vân thấy nàng ta cười lại càng sờn lòng rợn tóc gáy thêm. Nàng không cười còn đỡ xấu, nay nàng cười trông lại càng khó coi thêm, khiến chàng không dám nhìn nữa, vội nhắm mắt lại trầm giọng đáp:
- Cô nương nói gì? Quả thật tại hạ không hiểu tí nào!
Thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp bỗng lướt tới gần chàng với giọng ỏn ẻn nói:
- Chị em chúng tôi không ngu xuẩn như bọn người kia đâu. Sư phụ đã truyền thụ tuyệt nghệ cho bạn, thì tất nhiên sư phụ cũng phải dặn bảo bạn nên xử trí với bang phái của sư phụ sáng lập như thế nào...
Lôi Vân nghe tới đây mới thở nhẹ một tiếng. Thấy Đình Ngọc mặt mũi lẫn tiếng nói kia ai trông thấy và nghe thấy cũng cảm thấy dễ chịu vô cùng chứ không như Tuệ Lâm. Nghe tới đó chàng đã hiểu dụng ý của hai thiếu nữ rồi. Chàng liền khẽ thở dài một tiếng và nghĩ bụng:
- Có lẽ bộ pháp ta vừa sử dụng là tuyệt nghệ của sư môn của họ...
Chàng lại nghĩ đến cuốn sách năm miếng da người. Nghĩ tới bộ pháp huyền ảo của mình vừa giở ra là ghi ở trong trang có đính một miếng vải đỏ, nên chàng tủm tỉm cười, hỏi lại:
- Lệnh sư là ai? Năm năm trước tại hạ theo ân sư ẩn cư ở Tung Sơn nhưng chưa hề gặp lệnh sư bao giờ.
Đình Ngọc bỗng cười hi hí đỡ lời:
- Thôi được rồi, ở trước mặt chúng tôi, ngươi còn giả bộ hoài như thế làm chi.
Ai chả biết Lê Hoa Nữ được liệt danh vào trong nhóm Tam tuyệt, nhờ vào một bộ thân pháp huyền kỳ tên là Hồ Điệp Xuyên Liễu, và một chỉ thần dị tên là Hoạch Thiên Phân Hà... Chị em chúng tôi rất được sư phụ cưng, mà vẫn chưa được sư phụ truyền thụ cho một bộ và một chỉ ấy...
Lôi Vân nghĩ ngợi lại, chàng nhận thấy trên miếng da người đó có dạy luyện một bộ pháp và một chỉ pháp thực, nên nhất thời chàng cứ ngẩn người ra ấp úng mãi cũng không sao nói lên tiếng được.
Thiếu nữ xấu xí đứng cạnh đó thấy nhứt cử nhứt chỉ của Lôi Vân rất khả nghi liền quát hỏi:
- Họ Lôi kia, nếu ngươi còn giấu diếm chị em chúng tôi mà bỏ lỡ dịp may này, thì sau này có hối cũng không kịp đâu!
Lôi Vân thấy nàng ta nói như vậy biết bên trong thế nào cũng ám chỉ một việc gì, chàng liền buột miệng hỏi:
- Tại sao cô nương lại biết tại hạ họ Lôi?
Chàng chưa nói dứt, Tuệ Lâm đã cười nhạt nói tiếp:
- Ở dưới chân núi, tất cả đệ tử của Tam tuyệt Nhị quân với bọn hiệp sĩ chánh phái tự cho mình rất tài ba đều tụ tập ở đó. Ngươi có biết chúng tụ tập ở đó để làm chi không?
Lôi Vân lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tuệ Lâm nói:
- Tam tuyệt Nhị quân đã mất tích trên giang hồ gần năm năm trời rồi. Trong lúc các hiệp sĩ chánh phái tự cho mình rất lợi hại đang mừng thầm thì không ngờ lại có ngươi xuất hiện. Hừ, vấn đề này chính tôi cũng không hiểu. Tam tuyệt Nhị quân công lực cái thế như thế mà cả năm người cùng để ý đến ngươi. Vấn đề này tôi cũng vẫn chưa lấy làm thắc mắc bằng vấn đề sau đây. Ngươi đã được Tam tuyệt Nhị quân cùng truyền thụ cho tuyệt nghệ một lúc, tại sao lại còn mạo nhận là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ?
Lôi Vân thực không ngờ chỉ vì mình nhứt thời cố chấp, lén ân sư xuống núi để trả thù cho ông, ngờ đâu lại gây nên đại họa tầy đình này!
Tuệ Lâm bỗng nhìn chàng với vẻ mặt rất dữ tợn rồi cười nhạt nói tiếp:
- Ngươi mạo nhận như thế cũng không sao, nhưng bọn môn hạ của Giang Hồ tam kỳ lại rất bất mãn. Chúng rủ nhau ra ngoài Quan ngoại, tới nơi đây, ngươi có biết chúng tới đây làm chi không?
Lôi Vân càng nghe càng kinh hãi, trống ngực đập rất mạnh.
Tuệ Lâm không những mặt mũi xấu xí, ăn nói lại rất chậm chạm và nặng chình trịch, mỗi một lời nói của nàng ta như một cái búa lớn đập mạnh vào ngực chàng. Như vậy Lôi Vân không hoảng sợ sao được?
Chàng lại nghe thấy Tuệ Lâm nói tiếp:
- Giang Nam Hiệp Cái liền nổi giận phát Nghĩa Thiếp đi các nơi chẳng hay người có biết chuyện này không?
Lôi Vân càng kinh hãi thêm, ngửng đầu lên đáp:
- Giang Nam Hiệp Cái Lục Triệu Kỳ không hỏi nếp tẻ gì hết phán quyết láo, làm nhục tại hạ, như vậy trách sao nổi tại hạ...
- Theo chỗ chị em chúng tôi biết, thì sư phụ với Nhị Tuyệt Nhị Quân kia bổn ý là muốn để ngươi làm rạng rỡ môn phái của Tam tuyệt Nhị quân đấy, nhưng bên trong thể nào cũng có sự uẩn khúc gì đây? Hơn tháng trước đây, chị em chúng tôi được nghe tinh tướng công và đã sớm biết tướng công là người cùng được truyền thụ của năm vị trưởng bối. Nhưng còn cái chết của sư phụ chúng tôi thì thực là huyền bí. Chẳng hay tướng công có thể nói cho chúng tôi biết rõ phần nào không?
Nghe tới đó, Lôi Vân liền nghĩ bụng:
- Sự hiểu lầm này quá lớn. Họ nhận ta là đệ tử của Tam tuyệt Nhị quân thực, mà ta thì lại muốn kiếm cho được Tam tuyệt Nhị quân để trả thù. Chị em họ lại...
Nghĩ tới đó, chàng liền lạnh lùng đáp:
- Tôi không thể nói cho các cô biết được!
Tuệ Lâm cả giận, hỏi tiếp:
- Tướng công làm như thế là có ý nghĩa gì? Tướng công nên biết cao thủ tụ tập ở dưới chân núi đông đảo lắm, mà môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân lại như là một chậu cát, tuy đông đảo mà không sao dính liền nhau được. Vì thế, Tam tuyệt Nhị quân mới không muốn truyền tuyệt nghệ cho chúng. Bây giờ tình thế đã xảy ra như vậy, chẳng hay tướng công định liệu ra sao?
Lôi Vân cả giận, cười nhạt đáp:
- Cô nương cứ luôn mồm bảo tại hạ là người truyền nhân của Tam tuyệt Nhị quân, nhưng sự thật tại hạ còn chưa biết mặt mũi của họ ra sao cả!
Thiếu nữ xinh đẹp khẽ thét lên một tiếng, rồi xen lời nói:
- Chị Tuệ Lâm, hãy đừng hỏi tướng công vội, cứ xem cử chỉ và lời lẽ của tướng công thì chắc bên trong thể nào cũng có sự bí ẩn gì không sao nói cho người ta biết được? Nhất là trong một tháng nay, chưa biết chừng sư phụ đã dặn bảo tướng công phải làm như thế. Bằng không tướng công đâu dám gây hấn với Giang Hồ tam kỳ như thế...
Tuệ Lâm nhận thấy lời nói của Đình Ngọc rất có lý, nên nàng ta nhếch mép cười, trông mặt lại càng ghê tởm thêm, rồi thủng thẳng nói tiếp:
- Hiền muội nói rất có lý. Nếu như tướng công đã có nỗi khổ tâm như vậy, chúng ta không nên hỏi thêm làm chi. Nhưng chị em chúng tôi mong tướng công cho biết một câu này...
Nói tới đó nàng ta liếc nhìn năm bộ xương ở trên mặt đất với giọng run run hỏi:
- Chẳng hay sư phụ chúng tôi có còn sống ở trên đời...
Lôi Vân nghe tới đó liền chửi thầm:
- Uổng cho ngươi tự cho mình là thông minh...
Tuy vậy, chàng vẫn đáp:
- Hai cô nương đều đoán sai hết. Tại hạ không có nỗi khổ tâm gì không thể nói cho ai biết được cả. Vừa rồi tại hạ đã trả lời cho hai cô nương biết rồi, tại hạ không có chuyện gì để nói cho hai cô nương biết hết.
Hai thiếu nữ thấy chàng nói như vậy cùng biến hẳn sắc mặt, hậm hực lườm chàng, rồi lại đưa mắt liếc nhìn nhau. Tuệ Lâm lại lên tiếng nói tiếp:
- Thôi được, Xú La Sát này ngày hôm nay xin chịu thua! Nếu không nể mặt là đồng môn với nhau thì ta sẽ làm cho ngươi chết cũng không được yên lành!
Lôi Vân nghe tới đó suýt nữa thì bật cười, chàng không ngờ trên thế gian này lại có người tự nhận mình là xấu, mà nhất là vừa rồi nói đến chữ Xú La Sát, nàng Lại còn cố ý nhấn mạnh hình như vào sự xấu xí đó là rất hãnh diện vậy.
Nhưng sự thật Lôi Vân mới ra đời, mới xuất hiện giang hồ nên không biết oai danh của Xú La Sát đấy thôi.
Thiếu nữ xinh đẹp liền quay đầu lại nói với Tuệ Lâm rằng:
- Chúng ta đi thôi! Chúng ta hãy xuống núi tụ họp ở dưới đó, thử xem tướng công này có cách gì đối phó với quần hùng. Lúc ấy, chúng ta sẽ biết dụng ý của tướng công ngay.
Lúc ấy, Lôi Vân chỉ cảm thấy đầu óc hoang mang và chàng tưởng là mình đã làm lầm một việc gì rồi. Đột nhiên, chàng cảm thấy run lẩy bẩy và lẩm bẩm tự nói:
- Nếu ân sư tìm thấy ra, ta biết giải thích ra làm sao? Có lẽ ân sư thể nào cũng tức giận... Hà hà, hối hận quá... Xưa nay ta làm việc có bao giờ phải hối hận đâu... Ta phải nên nói cho ân sư biết ông ta có để lại cuốn sách da người ấy... nhưng có ai ngờ cuốn sách da người ấy lại làm cho ta phiền phức đến thế này...
Nghĩ tới đó, chàng lại rầu rĩ đau đớn và nghĩ thầm:
- Chả lẽ cái chết của ông không ai có thể biết được chăng? Lúc đầu ta lại tưởng là Tam tuyệt Nhị quân, nhưng bây giờ hình như Tam tuyệt Nhị quân đã chết từ năm năm trước. Có lẽ chỉ còn có một manh mối duy nhất là tìm Thiên Mục Kỳ Tăng. Nếu ông ta không phải là kẻ thù của ông mình thì sao...?
Chàng rất thất vọng nhưng vẫn cố nghĩ để tìm kiếm xem nguyên nhân cái chết của ông mình. Một lát sau, bỗng chàng lại ngửng đầu lên mặt lộ sát khí hậm hực nói:
- Thiên Mục Kỳ Tăng đã có tên đồ đệ kỳ dị bướng bỉnh một cách vô lý như Qua Thanh thì lão hòa thượng ấy chắc cũng chả phải là người chính trực gì...
Nói tới đó, chàng cương quyết, tay phải đấm mạnh vào bàn tay trái, rồi quát tiếp:
- Ta phải đi kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng trước.
Tuệ Lâm thấy chàng nói như thế cả mừng, nghĩ bụng:
- Đình Ngọc đoán không sai, thể nào y cũng thừa lệnh Tam tuyệt Nhị quân vào quấy rối võ lâm Trung Nguyên.
Nghĩ tới đó, nàng ta ngửng đầu ngấm nhìn Lôi Vân, trong lòng bỗng nảy nở một sự kính mến kỳ lạ và nghĩ tiếp:
- Người này can trường thực, đã dám gây hấn với Giang Nam Hiệp Cái rồi, lại còn định đi kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng...
Nghĩ tới đó, nàng vội dùng giọng rất ôn hòa và khiêm tốn hỏi Lôi Vân rằng:
- Lôi tướng công, việc kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng hãy thư thả một chúc không sao, nhưng còn hiện giờ quần hùng đang tụ tập ở dưới chân núi, chẳng hay tướng công định đối phó với họ bằng cách gì?
Nghe thấy Tuệ Lâm nói như vậy, Lôi Vân giật mình kinh hãi, nhưng vẫn giận dữ và nghĩ bụng:
- Bích Huyết Kỳ Tú cũng nói như vậy. Hà, ta thực không hiểu chúng tới đây làm chi? Tại sao Giang Nam Hiệp Cái lại phát thiếp hiệp nghĩa đi cho thiên hạ quần hùng để làm gì?... Hừ, chẳng lẽ lại cũng như lúc trước, y không cần hỏi rõ nếp tẻ, không để cho ta giải thích mà đã...tấn công ta một chưởng với một kiếm hay sao?
Chàng càng nghĩ càng tức giận. Bỗng nắm chặt hai tay thét lên mấy tiếng kêu như tiếng chuông đồng. Dù Xú La Sát đã danh trấn Hắc Bạch hai đạo mà nghe thấy tiếng thét của chàng dữ tợn như vậy cũng phải cả kinh.
Đình Ngọc tự cho mình là thông minh, liền lên tiếng nói:
- Chị Tuệ, em nói có sai đâu! Sư phụ của chúng ta sành sỏi thực, nhân tài thế này mới đủ sức đối phó với những kẻ tự cho mình là phi thường...
Lôi Vân thấy nàng nói như thế liền ngửng đầu lên lườm nàng rồi lại nghĩ:
- Chuyện này thực phiền phức quá. Thôi cứ để mặc họ hiểu lầm, bằng không nếu giải thích cho họ hiểu thì có lẽ phải nói luôn ba ngày ba đêm, nhưng đã chắc đâu họ đã hiểu cho...
Tuệ Lâm lại cười the thé khiến ai nghe thấy cũng phải rùng rợn. Cười xong, nàng liếc nhìn Lôi Vân một cái, rồi quay lại bảo Đình Ngọc:
- Chúng ta đi thôi! Có lẽ bọn ở dưới núi đã nóng lòng sốt ruột, như vậy không đầy một tiếng đồng hồ nữa là quần anh của võ lâm Trung Nguyên sẽ tụ họp hết ở trên này.
Đình Ngọc gật đầu vừa cười vừa đáp:
- Phải, chúng ta mau xuống núi và báo cho môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân hay, bảo họ đừng làm khó dễ Lôi tướng công...
Nói xong, hai nàng nhanh nhẹn lướt xuống núi luôn, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Lôi Vân nhìn theo hai người cảm khái thở dài, rồi lẩm bẩm tự nói:
- Họ tưởng họ thông minh lắm..., ngờ đâu ta là đồ đệ của một danh môn lại bị họ hiểu lầm đến như thế... Chẳng hay trong cuốn sách da người kia có ẩn bí gì... Ông ơi! Tại sao trước khi chết, ông lại hãi sợ cuốn sách ấy như thế? Tại sao ông lại không nói cho cháu hay?
Chàng vừa lẩm bẩm nói vừa thủng thẳng đi xuống núi và chàng đã quyết định phen này phải đi kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng.
Đường núi gồ ghề khấp khểnh, đi như vậy mà Lôi Vân vẫn đi ung dung như đi ở trên đường cái lớn rộng. Chỉ trong nháy mắt chàng đã đi đến một chỗ eo núi.
Nơi đây cách chỗ đỉnh núi xảy ra câu chuyện thảm khốc kia và là chỗ chàng nói chuyện với Tuệ Lâm đã cách xa hàng mấy dặm rồi.
Chàng đứng ngẩn người ra nhìn trời. Mới hay lúc này là giữa Ngọ. Mặt trời đang chiếu xuống chói lọi. Chàng bỗng thất kinh và nghĩ bụng:
- Nghe Xú La Sát nói quần hùng Trung Nguyên sẽ tụ họp ở nơi đây, sao ta không thấy một người nào thế?
Đột nhiên trong eo núi có bóng đen thấp thoáng. Ba đại hán mặc áo xanh tuổi trạc trung niên, thân hình vạm vỡ, lưng đeo đao xuất hiện ở chỗ cách chàng không xa. Chàng bỗng nghĩ một kế vội lớn bước tiến thẳng tới chỗ ba người đó.
Ba trung niên áo xanh đang nhìn bốn chung quanh để xem địa thế bỗng nghe thấy có tiếng chân người đi tới, chúng vội quay đầu lại ngắm nhìn. Một người trong bọn bỗng lên tiếng hỏi:
- Này, ngươi họ gì thế?
Lôi Vân thấy đối phương ăn nói vô lễ như vậy liền cả giận, lớn tiếng đáp:
- Đại gia họ gì thì có liên can đến ngươi đâu...
Đại hán vừa lên tiếng hỏi bỗng cau mày lại nhảy xổ tới, tay rút hổ đầu đao ra thét lớn một tiếng nhằm người Lôi Vân bổ tới.
Lôi Vân cười nhạt, khẽ xoay chân rồi giơ tay lên tát một cái kêu đánh "bốp" một tiếng.
Đại hán nọ vội giơ tay lên ôm mặt và loạng choạng lui về phía sau mấy bước tức thì.
Hai đại hán kia đều kinh hãi ngửng đầu lén nhìn, mới hay người đồng bọn của mình đã bị tát đến má bên phải sưng húp và có dấu vết năm ngón tay đỏ hỏn.
Đại hán bị tát hổ thẹn quá hóa tức giận thét lớn một tiếng, rồi múa tít hổ đầu đao xông lại tấn công tiếp.
Lôi Vân tung mình nhảy lên cao, rú lên một tiếng thực dài, rồi như con chim đang bay lượn trên không kiếm mồi mà đâm bổ xuống vậy. Đại hán nọ chỉ thấy mặt mũi tối tăm, bóng người của đối phương bỗng biến mất và đã thấy yếu huyệt ở cánh tay tê tái, chân mềm nhũn uể oải ngồi phịch xuống đất luôn.
Còn Lôi Vân thì rất ung dung hạ chân xuống mặt đất đứng ở cạnh đại hán ấy, lớn tiếng quát hỏi:
- Còn ai dám xông lại đấu với ta nữa không?
Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn hai tên nọ trong lòng rất ngạc nhiên và nghĩ bụng:
- Bọn người này tầm thường như vậy, chắc lại là môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân chứ không sai!
Thì ra, chàng thấy hai tên kia với vẻ mặt kinh hoàng ngơ ngác nhìn mình với vẻ rất kính phục. Tên đại hán đứng ở bên trái bỗng giơ tay lên vỗ vào đầu một cái rồi kinh ngạc hỏi:
- Ối chà! Ta hồ đồ thực! Có phải thiếu hiệp họ Lôi?
Lần này, Lôi Vân không kinh ngạc như mọi lần nữa. Chàng chỉ lạnh lùng đáp:
- Phải! Đại gia họ Lôi tên là Vân.
Đại hán kia nghe nói mừng rỡ khôn tả, đột nhiên quát lớn:
- Hồng Thất, ngươi có mau hành lễ đi không?
Nói xong, y cung kính vái lạy trước. Lôi Vân chỉ hơi kinh ngạc thôi, nhưng chàng vẫn lạnh lùng liếc nhìn hai người đó một cái, thì đột nhiên chàng nghe thấy phía sau có tiếng gió động, hình như có người đang đi tới vậy. Chàng hơi biến sắc Mặt, vội ngưng thần lắng tai nghe mới hay ngoài tiếng kêu la của hai đại hán kia ra thì không còn một tiếng động nào khác hết. Chàng đang hoài nghi mình nghe lầm, nhưng rõ ràng vừa rồi chàng nghe thấy tiếng động ấy rất khẽ mà?
Đại hán tên là Hồng Thất bỗng nhe răng cười và nói:
- Anh em chúng tôi ba người là để tử đời thứ ba môn hạ của Xích Mi Thần Quân. Vừa rồi nghe thấy Xú La Sát Tuệ Lâm cô nương nói Lôi đại gia là...
Lôi Vân đang định xua tay ngăn cản không cho y nói thì đột nhiên nghe thấy phía sau có ba luồng gió mạnh lấn át tới. Lôi Vân cả kinh vội quay người lại, đã thấy một cái bóng trắng nhanh như một luồng điện quang lướt qua cạnh mình.
Chỉ thoáng cái thôi, chàng đã nghe có hai tiếng kêu "hự" và "ối chừ", cái bóng tránh nhẹ như một luồng khói lướt qua cạnh hai đại hán áo xanh. Hai đại hán ấy chỉ kêu la được một tiếng đã ngã lăn ra đất không sao đứng dậy được nữa.
Lôi Vân vội ngửng đầu lên nhìn suýt tí nữa thì thất thanh la lớn. Chàng đã thấy một người trung niên mặc áo trắng khí độ hiên ngang, đứng sừng sững ra đó và chính là ân sư của chàng Trung Nhạc Chi Chủ Âu Dương Tử.
Lôi Vân ngẩn người ra giây lát mới trấn tĩnh vội khẽ gọi một tiếng "sư phụ", rồi nhảy xổ lại định ôm lấy sư phụ.
Nhưng khi sắp tới gần, chàng bỗng thấy đôi mắt sư phụ sắc bén như hai lưỡi kiếm đang nhìn thẳng vào mặt mình, chàng cả kinh vội ngừng chân lại, thì đã nghe thấy Trung Nhạc Chi Chủ lạnh lùng nói:
- Vân nhi, sư phụ hỏi con điều này, Giang Nam Hiệp Cái phát Anh Hùng thiếp đi khắp nơi như thế để làm chi?
Lôi Vân nghe thấy sư phụ hỏi như vậy, như ở trên núi cao ngã xuống vực thẳm sâu muôn trượng vậy, chân tay run lẩy bẩy và khẽ run run đáp:
- Không biết sư phụ có thể bình tĩnh giây lát để nghe Vân nhi nói không?
Trung Nhạc Chi Chủ mặt lộ vẻ hoài nghi, bỗng trợn ngược đôi lông mày lên không nể nang gì cả ra tay tấn công luôn các nơi yếu huyệt ở trước ngực của Lôi Vân.
Lôi Vân kinh hãi vô cùng, chàng thấy tay của sư phụ hầu như ở bốn mặt tám phương tấn công tới. Chàng không ngờ sư phụ của mình mà cũng như người khác, không hỏi nếp tẻ gì hết, chưa chi đã tấn công mình ngay như thế và thế công nào cũng rất ác độc, coi mình như kẻ thù hằn vậy.
Lôi Vân chán nản vô cùng và nghĩ bụng:
- Ta có nên chống đỡ không?
Tình thế nguy cấp không cho phép chàng suy nghĩ thêm vì lúc ấy ngón tay của Âu Dương Tử đã tấn công tới, chỉ còn cách Hỏa Hầu huyệt của chàng hơn tấc thôi. Chàng vội giở pho Xuyên Liễu Việt Diệp tránh ngay ra ngoài xa.
Trong lúc nguy hiểm mảy may ấy, Lôi Vân nhờ có bộ pháp quái lạ mới thoát được tai kiếp ấy. Nhưng chàng vừa ngừng chân lại đã không sao nhịn được, đột nhiên lớn tiếng khóc lóc với giọng khàn khàn nói:
- Ân sư... con không phản kháng nữa! Ân sư hãy giết con đi...
Trung Nhạc Chi Chủ liền quát hỏi:
- Lôi Vân, sư phụ hỏi con ai đã dạy con tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân như thế?
Lôi Vân vội quỳ xuống đất vừa khóc vừa đáp:
- Thưa ân sư, Vân nhi mất dạy đã giấu diếm sư phụ năm năm rồi... nhưng Vân nhi có ngờ đâu vật xui xẻo này lại gây nên nhiều chuyện rắc rối như thế...
Nói rồi chàng móc túi lấy cuốn sách da người ra, hai tay giơ lên và nói tiếp:
- Thưa ân sư, năm năm trước Vân nhi ở nhà ông lượm được cuốn sách này... Vân nhi cũng không biết võ công ở trong đó lại là tuyệt nghệ bất truyền của Tam tuyệt Nhị quân.
Trung Nhạc Chi Chủ bỗng run lẩy bẩy một hồi, rồi mới giơ tay ra đỡ lấy cuốn sách da người ấy và nhảy xổ tới chỗ ba đại hán áo xanh đang nằm ở dưới đất nhanh như điện chớp, chỉ nghe thấy ba tiếng kêu la thảm khốc. Lôi Vân cả kinh và nghĩ bụng:
- Sao tính nết của sư phụ lại thay đổi chóng đến như thế?
Chàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy giọng nói rất lạnh lùng của sư phụ quát bảo:
- Lôi Vân, con cứ quỳ ở đây không được cử động...
Lôi Vân bỗng cảm thấy sờn lòng rợn tóc gáy. Chàng thực không ngờ mới chia tay có gần một tháng trời mà ân sư đã thay đổi hẳn. Ba đại hán kia có tội tình gì đâu mà Trung Nhạc Chi Chủ lại giết chúng như thế?
Lôi Vân cả kinh nghĩ tiếp:
- Chắc sư phụ mình đã tức giận quá nỗi, nên giọng nói cũng biến thành khàn khàn?
Chàng vừa nghĩ vừa cứ quỳ yên ở đó.
Trung Nhạc Chi Chủ từ từ giở cuốn sách da người ra xem từng trang một, mặt lạnh lùng không có cảm tình gì hết, hai mắt càng xem càng sáng ngời...
Lúc ấy, chỗ eo núi tĩnh mịch, bỗng có một bóng người xuất hiện và hành động rất nhanh nhẹn đang phi thân tới chỗ Lôi Vân.
Thân pháp của người đó như hành vân lưu thủy. Với tốc độ ấy, chỉ trong nháy Mắt là có thể tới nơi ngay. Nhưng người ấy hình như đang lo âu việc gì, nên đi được một hai trượng lại ngừng chân lại luôn.
Lôi Vân quỳ mãi không thấy sư phụ có động tĩnh gì cả, chàng đang định quay người lại thì đã nghe thấy phía sau có tiếng kêu "soẹt soẹt" rất khẽ và giọng nói lạnh lùng của sư phụ lại nổi lên:
- Lôi Vân, cuốn sách da người này để sư phụ tạm giữ...
Lôi Vân rất ngạc nhiên và đau lòng vô cùng. Vì xưa nay, Âu Dương Tử vẫn gọi chàng là Vân nhi. Có lẽ lúc này, ông ta quá tức giận nên mới không có giọng êm dịu gọi chàng là Vân nhi như trước... Chàng càng nghĩ càng đau lòng, không sao nhịn được liền khóc kêu gào:
- Sư phụ! Tại sao không gọi con là Vân nhi? Tại sao không gọi... Sư phụ nói đi? Nếu Vân nhi có lỗi lầm gì sư phụ cứ việc giết chết con đi!
Nói tới đó, chàng nhảy xổ tới trước mặt Âu Dương Tử nằm phục xuống đất khóc lóc.
Âu Dương Tử từ từ bỏ cuốn sách da người vào trong túi, mặt vẫn lạnh lùng.
Đồ đệ cưng khóc lóc như vậy mà cũng không thương xót chút nào. Trái lại, hai mắt còn lộ sát khí... Bỗng nhiên, y cúi đầu xuống nhìn Lôi Vân đang khóc lóc, từ từ giơ cánh tay phải lên... nhưng tay y lại từ từ để xuống...
Người đang đứng yên chỗ đàng xa kia mặt lộ vẻ u oán, nhưng cũng nghe thấy tiếng kêu gào khóc lóc của Lôi Vân:
- Sư phụ... giết con đi! Vân nhi lầm rồi! Sư phụ, tại sao lại không nói gì thế? Gọi con là Vân nhi đi?
Người nọ nghe nói mặt bỗng biến sắc, người run lẩy bẩy rồi vội nhún chân nhanh như điện chớp phi thân tới chỗ có tiếng nói vọng tới:
- Sư phụ... sư phụ...
Nhưng Trung Nhạc Chi Chủ đứng ở trước mặt Lôi Vân cánh tay đã từ từ để Xuống, càng lúc càng gần sau óc Lôi Vân, rồi đột nhiên y nghiến răng mím môi nhắm Thiên Linh huyệt của Lôi Vân vỗ mạnh xuống.
Lôi Vân đột nhiên xoay người một cái, chưởng của Âu Dương Tử chỉ đánh trúng vai phải của chàng, chứ không trúng Thiên Linh huyệt nữa.
Lôi Vân đau quá, suýt tí nữa thì chết giấc. Lúc này, chàng mới biết sư phụ không lượng thứ cho mình và định giết chết mình.
Chàng bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng và trước ngực bực tức, liền phun ngay ra một đống máu tươi trúng ngay vào mặt Âu Dương Tử.
Lôi Vân đột nhiên đứng ngay dậy. Hình như số chàng chưa chết nên chàng ngẫu nhiên đứng dậy, lại tránh thoát một chưởng nữa của Âu Dương Tử.
Chờ tới khi chàng phát giác mình ngẫu nhiên tránh được một thế chưởng nữa, mặt liền biến sắc, thần trí cũng hỗn loạn. Chàng đột nhiên kêu gào:
- Được! Được! Sư phụ muốn giết tôi phải không? Còn tôi thì giết ai?
Chàng như điên như khùng chạy thẳng về phía trước mồm vẫn kêu gào như vậy. Âu Dương Tử ngẩn người ra đang định đuổi theo bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người quát bảo:
- Đứng yên!
Âu Dương Tử vội quay đầu lại nhìn, thấy một cái bóng trắng như sao sa vừa ở chỗ ngoài xa ba trượng, chỉ thoáng cái đã tới chỗ trước mặt mình. Người đó với giọng nói rất đau đớn mà bảo Âu Dương Tử rằng:
- Giỏi lắm!... Không ngờ lại có chuyện này... Hà! Tội nghiệp cho Vân nhi...
Âu Dương Tử thấy người kia tới liền hồn siêu phách lạc, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, chân tay mềm nhũn, mồm run run nói:
- Là... ngươi đấy à?...
← Hồi 07 | Hồi 09 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác