Vay nóng Tima

Truyện:Trảm Lư bảo kiếm - Hồi 23

Trảm Lư bảo kiếm
Trọn bộ 50 hồi
Hồi 23: Voi với tiên cả hai đều muốn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-50)

Siêu sale Lazada

Tư Mã Ngạn thấy Tỷ Quân nói là nàng biết chuyện của âu Dương Thúy, tất nhiên trong lòng mừng thầm. Chàng liền vui vẻ kể rõ câu chuyện của mình lần đầu tiên tới hang động bí mật này như thế nào cho nàng ta nghe.

Nghe xong Tỷ Quân thở dài một tiếng, mặt lộ vẻ khâm phục nhìn Tư Mã Ngạn mỉm cười nói:

- Mối tình cao quý và trong sạch của huynh với chị Tiểu Băng khiến cho tiểu muội phục sát đất.

Tiểu Băng vừa cười vừa đỡ lời:

- Chị Tỷ Quân đừng có khen ngợi chúng tôi như thế vội! Chị hãy kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của chị âu Dương đi.

Tỷ Quân không trả lời câu hỏi của Tiểu Băng, trái lại quay sang hỏi Tư Mã Ngạn:

- Tư Mã huynh, đêm nay là đêm mười mấy nhỉ?

Vì chàng không dể ý đến ngày giờ, thấy Tỷ Quân hỏi như vậy Tư Mã Ngạn ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu thở dài đáp:

- Thời gian đi như thoi đưa, hôm nay đã là ngày mười bốn tháng Tám, cách lần thứ nhất tôi đến đây vừa đúng một năm.

Tỷ Quân vừa cười vừa nói tiếp:

- Thế sự của trần gian kỳ diệu Vô cùng, thường thường thì chỉ một câu nói đùa mà cũng hóa ra sự thực. Tôi còn nhớ khi tôi gặp Tư Mã huynh trên mặt hồ Lương Tử, trước khi chia tay tôi có nói khi nào huynh với chị tiểu Băng kết duyên tần tần thì nhớ phải mời Tỷ Quân này uống rượu mừng.

Tiểu Băng cau mày lại, gượng cười xen lời nói:

- Vừa rồi, Ngạn đại ca đã nói rõ, tôi với đại ca có một cuộc ước hẹn mười năm sao chị lại còn...

Tỷ Quân lắc đầu, vừa cười vừa đỡ lời:

- Chị Tiểu Băng, Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời xa cách nhau vậy mà còn được gặp gỡ nhau, còn chị và Tư Mã huynh đàn kiếm giang hồ mười năm, ngày đêm đi chung, nhưng bên trong vì cuộc hẹn ước mười năm ràng buộc khiến hai người gần nhau mà cũng như xa, thực là đáng buồn quá.

Nói tới đó, nàng quay đầu lại nhìn Tư Mã Ngạn rồi vừa cười vừa nói tiếp:

- Đêm nau là đêm mười bốn tháng Tám, đêm mai đã là đêm Trung Thu, trên trời trăng tròn, dưới trần gian người đời hòa hợp, Tỷ Quân mong cuộc hẹn ước mười năm Của huynh với chị Tiểu Băng nên đổi lại thành một đêm. Đêm mai, cũng giờ phút này, hai vị sẽ mời tiểu muội uống rượu giao cẩn, như vậy có hơn không?

Tiểu Băng nghe Tỷ Quân nói tới đó, mặt hơi đỏ bừng. Tư Mã Ngạn bỗng nhiên biến sắc, với giọng run run nói:

- Ngải cô nương... cô... nương nói như thế là ý nghĩa gì? Chẳng lẽ âu Dương...

Tỷ Quân đang tươi cười bỗng nín cười ngay. Vẻ mặt nghiêm chỉnh, nàng gật đầu trịnh trọng đáp:

- Tư Mã huynh đoán đúng đấy, chị âu Dương Thúy là Ngọc Nữ trên Giao trì, không thể ở dưới trần gian này mãi được. Chị ấy đã cưỡi hạc lên cõi tiên để làm Đại La Tiên ở trên trời không bao giờ nghĩ đến chuyện tình nhi nữ ở dưới trần gian này nữa!

Tư Mã Ngạn nghe nói tới đây thì rùng mình một cái, nước mắt liền nhỏ ròng xuống ngay. Tiểu Băng cũng vậy, hai hàng lệ tuôn rơi như mưa.

Tỷ Quân thấy thế gật đầu khen ngợi thầm, nhưng nàng vẫn mỉm cười an ủi rằng:

- Xin Tư Mã huynh với chị Tiểu Băng không nên đau lòng như thế! Chắc hai vị đã biết chuyện di thể của chị âu Dương vũ hóa như thế nào rồi?

Tư Mã Ngạn, dùng tay chùi nước mắt và khẽ gật đầu mấy cái, Tỷ Quân rời khỏi hành sàng, từ từ đi tới trước mặt hai người và nói tiếp:

- Tôi nhận thấy trước khi nói tới câu chuyện này, chúng ta nên đi tới trước mộ của chị âu Dương Thúy đã rồi hãy nói thì hơn.

Tiểu Băng kinh ngạc Vô cùng, vội hỏi:

- MỘ của chị âu Dương Thúy ở nơi đây ư?

Tỷ Quân gật đầu đáp:

- Phải! ở đằng sau căn nhà này! Ngọc thể của chị ấy chôn ở dưới đất nhưng hương hồn thì đã lên trời rồi.

Nàng vừa nói vừa dẫn Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng đi ra khỏi căn nhà lá, vòng tới phía sau, là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.

Dưới một gốc cây quế cổ thụ, quả đã có một ngôi mộ mới, trước ngôi mộ có một tầm bia đá, trên có khắc chín chữ thật lớn như sau:

"Vô Vi Tiên Tử âu Dương Thúy chi một/ Không riêng gì Tư Mã Ngạn mà cả Nhiếp Tiểu Băng thấy vậy cũng khóc sướt mướt.

Tỷ Quân thấy hai người khóc lóc như vậy, liền thở dài và nói:

- Tư Mã huynh với chị Tiểu Băng, tôi là chị em thế giao với chị âu Dương, nên tôi biết rõ chuyện của chị ấy. Nhưng lúc này thấy hai người đau lòng như vậy, tôi cũng rối trí Vô cùng, không biết nên nói từ đâu? Tốt hơn hết, nếu hai vị muốn biết điều gì thì cứ việc đặt thành vấn đề mà hỏi, tôi sẽ trả lời từng câu một.

Tư Mã Ngạn đáp:

- Như vậy rất hay! Tôi xin hỏi một câu này trước! Trong thư năm ngoái, tôi tới đây phó ước, giai nhân tuyệt sắc nằm ngủ một giấc dài ở trên linh sàng kia có phải là âu Dương tiên tử không?

Tỷ Quân gật đầu đáp:

- Chính là chị âu Dương của tôi đấy. Tính của chị ấy quá kiêu ngạo, lại phẫn nộ vì chuyện Mã Không Quần bị sắc dục của Cơ Lục Ỷ quyến rũ mà phụ bạc chị ấy, nên chị ấy mới uống Độc Thảo để ngủ một giấc ngủ nghìn năm.

Tư Mã Ngạn lại hỏi:

- âu Dương Tiên Tử đã uống thuốc độc để ngủ một giấc dài, vậy tại sao lần thứ hai tôi tới, lại không thấy ngọc thể của nàng ta nằm ở trên linh sàng này nữa?

Tỷ Quân đáp:

- Sau tết Trung Thu bốn ngày, thì có một người chị em rất thân thiết với chị âu Dương đến đây thăm chị ấy, phát giác tai biến kia, kinh hãi Vô cùng, vội ẵm chị ấy đi để tìm cách cứu chữa.

Tư Mã Ngạn kinh ngạc vội hỏi tiếp:

- Lúc ấy sắp đủ đại hạn trăm ngày.

- Người ấy trong người lại có rễ cây hoa nhài trăm năm, liền cho chị âu Dương uống, nhờ vậy thời hạn kia mới kéo dài thêm.

Tiểu Băng xen lời hỏi:

- Người tới cứu chị âu Dương là ai thế?

Tỷ Quân tủm tỉm cười đáp:

- Hai chúng tôi đã dùng tấm khăn đen bịt mặt, cùng đi dự Vân Mộng Tranh Kỳ đại hội. Chị ấy chính là Cửu U Minh Hậu Tư Đồ Lộ.

Tư Mã Ngạn nghe nói bỗng nghĩ tới chuyện mình với Mã Không Quần đi Bắc Mang Quỷ Phủ. Lúc ấy mình nghe thấy những chuyện gì, nên chàng mới vỡ nhẽ, nói tiếp:

- ối chà! Thế ra lúc tôi với Mã Không Quần vào trong Bắc Mang Quỷ Phủ, âu Dương tiên tử đã được Tư Đồ Lộ đem đến Quỷ Phủ cứu chữa rồi?

Tỷ Quân gật đầu đáp:

- Tư Mã huynh nói rất đúng, vì Tư Đồ Lộ nghe thấy Mã Không Quần nói trong Tranh Kỳ đại hội, thể nào cũng gặp lại được người bạn cũ ở Long Tựu, nên nàng mói rủ tôi cùng đi Tam Kỳ Thủy Ô ở hồ Lương Tử.

Tiểu Băng lại hỏi:

- Chị Tỷ Quân, lúc ấy chị ở đâu?

Tỷ Quân đáp:

- Lúc ấy, tôi đang đi khắp nơi kiếm tìm linh dược hãn thế để cứu chữa cho chị âu Dương, nhưng không sao tìm thấy linh dược ấy. Tư Đồ Lộ mới quyết định đi tìm kiếm người bạn cũ ở Long Tựu, quý hồ người đó chịu trả lại viên Đại Hoàn Đơn để cứu chị âu Dương phục sinh thì nàng sẽ xóa bỏ mối hận cũ đã làm cho nàng bị hủy bộ mặt đẹp.

Tiểu Băng nghe tới đây rất kính phục Tư Đồ Lộ, liền lắc đầu, thở dài nói:

- Chị âu Dương được một người bạn có lòng tốt như Tư Đồ Lộ thì dù có chết cũng không ai hận.

Tỷ Quân gượng cười đáp:

- Tha hồ chúng tôi tốn công uổng sức, mà việc gì cũng đều hư hỏng hết.

Tư Mã Ngạn thở dài đỡ lời:

- Phải việc gì cũng chỉ sai một ly là đi một dặm ngay. Viên Đại Hoàn Đơn của Lục Ỷ đã bị Du Thiên Lạc đánh cắp. Y lại giấu viên thuốc vào trong cái hộp Bát Bảo Thần Nê tặng cho tôi. Tôi muốn kết thiện duyên, lại tặng lại cái hộp đó cho Đại Trí Thiền Sư.

Tỷ Quân lắc đầu, ngắt lời chàng, nói tiếp:

- May mắn nhất là Đại Trí Thiền Sư lại là người quen biết chị Tư Đồ Lộ với tôi. ông ta đang giúp chúng tôi kiếm linh dược để cứu chị âu Dương.

Tư Mã Ngạn hớn hở nói:

- Như vậy thì thật may mắn quá.

Tỷ Quân lại rầu rĩ, thở dài nói tiếp:

- Câu chuyện đó tuy may mắn thật, nhưng tiếc thay lại không đúng thời gian, dù đạo hạnh của Đại Trí Thiền Sư rất cao thâm, nhưng ông ta không có tuệ giác tiên tri, chờ tới khi ông ta phát giác được trong cái hộp đất Bảo ấy có viên thuốc Đại Hoàn Đơn, đã tìm kiếm khắp nơi không thấy thì chị âu Dương đã vừa tới lúc đèn cạn dầu, không sao cứu chữa được nữa.

Tư Mã Ngạn thở dài một tiếng, hai tay nắm thật chặt. Tiểu Băng thì cúi đầu, lấy tay ôm mặt khóc. Tỷ Quân cũng rất cảm khái, vẻ mặt rầu rĩ và thủng thẳng nói tiếp:

- Lúc ấy các người có mặt tại đó đều nghi ngờ, không biết trời có mắt không, thần linh thiêng không? Vì chị âu Dương tuy được uống rễ hoa nhài trăm năm, đã kéo dài được thêm một thời gian nữa nhưng lúc ấy thời hạn kéo dài đó cũng vừa hết, nên chị ấy tỉnh dậy xong, nói mấy câu trối trăn rồi vĩnh viễn cách biệt trần gian ngay, thì lão thiền sư bỗng moi viên thuốc ở trong hộp ra, gượng cười đưa viên thuốc ấy cho chúng tôi Tuy viên thuốc đó có công hiệu tục mạng, nhưng không có cách nào hoàn hồn.

Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng đều là những người chí tình chí tính, nghe tới đó càng đau lòng thêm, ngơ ngác nhìn nhau. Cả ba đều im lặng hồi lâu, Tư Mã Ngạn mới lấy tay áo để lau chùi nước mắt và hỏi tiếp:

- Lời trối trăn cuối cùng của chị âu Dương, Tư Mã huynh đã làm cho chị ấy rồi.

Tư Mã Ngạn thắc mắc không hiểu, ngạc nhiên hỏi:

- Mã Không Quần chưa chết. Lục Ỷ chưa bị tiêu diệt, như vậy tôi đã làm được việc gì cho âu Dương Tiên Tử đâu?

Nghe nói tới đó, Tỷ Quân đưa mắt nhìn Tiểu Băng rồi mỉm cười nói tiếp:

- Lời trối trăn của chị âu Dương không bảo giết chết Mã Không Quần với Lục Ỷ hộ chị ấy để cho bõ tức, mà chỉ nói là chị ấy rất ân hận đã làm sai một việc...

Tiểu Băng thấy thái độ và lời nói của Tỷ Quân, nàng có cảm giác việc này có liên can đến mình nên nàng ngạc nhiên hỏi:

- Việc đó là việc gì thế?

Tỷ Quân chỉ vào Tư Mã Ngạn, mỉm cười đáp:

- Chị ấy hối hận là mình đã khốn khổ vì tình, không nên viết lại một lá di thư để lôi cuốn Tư Mã huynh vào trong con đường tình rắc rối và làm cho Ly Cấu Thư Sinh, vì cái cuộc hẹn ước tiêu hồn ấy mà mất hết hùng tâm tiêu trầm suốt đời.

Nghe tới đây, Tư Mã Ngạn không biết mình đang cảm động hay hối hận, hay có một tâm tình kỳ lạ rất bi đát, nên chàng chỉ lẳng lặng ứa hai hàng lệ anh hùng. Tiểu Băng cũng lắc đầu xen lời nói:

- Chị âu Dương chu đáo quá!

Tỷ Quân từ từ nói tiếp:

- Muội rất hối hận việc đó, chị âu Dương đã dặn chị Tư Đồ Lộ với tiểu muội phải cố giới thiệu một hồng nhan tuyệt sắc cho Tư Mã huynh làm bạn trăm năm. Bây giờ thấy Tư Mã huynh đã cùng chị Tiểu Băng song song đồng tâm, như vậy có phải là hai vị đã làm xong tâm nguyện của chị âu Dương đã trối trăn đấy không?

Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng mặt đỏ bừng, đang định lên tiếng nói thì Tỷ Quân đã hướng về phía cái bia mộ của âu Dương Thúy lẩm bẩm khấn thầm:

- Chị âu Dương, chị sống khôn thác thiêng, nên hiểu thấu cho Tư Mã huynh thực lòng kính mến và thương yêu chị nên đã cùng chị Tiểu Băng ước hẹn với nhau một cuộc hẹn mười năm rất cao thượng và trong sạch...

Nàng lại kể lại những chuyện nàng vừa nghe Tư Mã Ngạn kể cho mà nói lại với tấm bia của âu Dương Thúy. Nói xong, nàng bỗng quay người lại, mắt đã đẫm lệ nhìn Tư Mã Ngạn và Tiểu Băng lớn tiếng nói tiếp:

- Tư Mã huynh với chị Tiểu Băng đã biết rõ tâm ý của chị âu Dương chúng tôi rồi, thì hai vị nên ở trước mộ của chị ấy đổi cuộc hẹn ước mười năm kia thành một đêm trăng tròn người lại đoàn viên cho Tỷ Quân tôi được uống một ly rượu mừng rất phi thường này.

Tư Mã Ngạn cảm khái Vô cùng, chàng không biết nên trả lời Tỷ Quân như thế nào?

Tiểu Băng nhìn chàng tủm tỉm cười và nói:

- Đại ca, chúng ta nên lập thệ ở trước mộ chị âu Dương.

Không biết Tiểu Băng muốn thề thốt gì, Tư Mã Ngạn chỉ theo nàng đứng ngẩn ngơ ở trước ngôi mộ thôi.

Tiểu Băng vừa cười vừa nói tiếp:

- Đại ca, hẹn ước mười năm của chúng ta có phải là đã hẹn nhau trong thời kỳ mười năm, hễ tìm thấy chị âu Dương rồi, thì tôi sẽ bỏ đi ngay. Nếu tìm không thấy thì chúng ta mới bạch đầu giai lão với nhau?

Tư Mã Ngạn gật đầu. Tiểu Băng lại mỉm cười nói tiếp:

- Tuy bây giờ chúng ta được tin chị âu Dương đã sang một thế giới khác, nhưng tiểu muội nhận thấy chị âu Dương tốt quá và lại thương yêu đại ca như thế, vậy chúng ta phải làm một việc gì để tỏ rõ lòng kính mến chân thành của chúng ta mới được.

Tư Mã Ngạn đưa mắt nhìn Tiểu Băng, có ý hỏi nàng phải làm như thế nào mới tỏ rõ được lòng thành kính ấy.

Tiểu Băng dắt tay chàng, đứng sát cánh nhau, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng nói tiếp:

- Chị âu Dương, mối thâm tình trong sạch và cao thượng của chị với Ngạn đại ca hiếm có dưới trần và cả ở trên trời nữa. Thật là khiến ai cũng phải cảm động và kính mến Vô cùng. Bây giờ chúng tôi hai người xin thề ở trước mộ chị, trong mười năm chúng tôi vẫn là anh em. Sau mười năm mới thành vợ chồng.

Nghe tới đây, Tỷ Quân xua tay, vội nói:

- chị mau thủ tiêu lời thề ấy đi! Đằng nào chị âu Dương cũng đã lên trời rồi, hà tất chị với Tư Mã huynh phải bỏ phí mười năm tuổi xuân quý báu ấy một cách Vô lý như vậy Tiểu Băng mỉm cười đáp:

- Trong khi chị âu Dương ngủ hơn trăm ngày, lúc hồi tỉnh lại chỉ có giây phút thôi là đã lìa khỏi cõi trần này, mà chị ấy còn quan tâm đến Ngạn đại ca như vậy, chẳng lẽ Ngạn đại ca với Tiểu Băng này không nên vì kỷ niệm ấy, mà cũng giữ thanh bạch với nhau trong ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày hay sao?

Tư Mã Ngạn hớn hở gật đầu và đỡ lời:

- Nên lắm! Nên lắm! Băng muội nói rất có lý! Nếu chúng ta trái ngang lời thề này, trời đất sẽ trừng phạt chúng ta!

Tỷ Quân thấy hai người thề như vậy, không tiện khuyên ngăn nữa, chỉ thở dài một tiếng và ứa hai hàng lệ ra thôi.

Tiểu Băng thấy vậy ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao chị lại khóc như thế?

Tỷ Quân gượng cười đáp:

- ĐÓ là tôi cảm động quá ứa nước mắt ra đấy thôi, chứ có phải là tôi khóc đâu. Sở dĩ tôi cảm động như vậy là vì thấy nhân phẩm và cốt cách của chị âu Dương, chị Tiểu Băng với Tư Mã huynh ba người cao thượng như vậy, tôi không cảm động sao được?

Với ba người tôi không kiếm ra được một tí gì là ghen tuông, đố ky và ích kỷ cả mà tôi chỉ thấy lòng chí tình chí tính phát ra từ nội tâm thôi.

Tiểu Băng nghe nói mỉm cười đỡ lời:

- Chỉ Tỷ Quân, chị đã cho phẩm cách của tôi với Ngạn đại ca không đến nỗi xấu lắm nên tôi mới có việc thỉnh cầu.

Tỷ Quân mỉm cười và hỏi lại:

- Muốn gì, chị cứ nói? Tuy chúng ta mới quen biết nhau, nhưng tính nết của chúng ta tương hợp có khác gì chúng ta đã thâm giao bằng đạo nghĩa không? Vậy có chuyện gì, chị cứ nói trắng ra khỏi cần phải khách sáo như thế nữa?

- Chị Tỷ Quân, chị đã nói như vậy, chẳng hay chị có bằng lòng kết làm anh em với tôi và Ngạn đại ca hay không?

Tỷ Quân hớn hở gật đầu lia lịa, đáp:

- Sao tôi lại không bằng lòng? Mất một chị âu Dương nhưng tôi lại tìm được một chị Tiểu Băng ngay, và còn có thêm được Ngạn đại ca nữa. Như vậy còn gì sung sướng bằng?

Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng nghe nói đều cả mừng. Lúc hỏi tuổi mới hay Tỷ Quân trẻ nhất nên nàng phải làm em.

Tiểu Băng mỉm cười hỏi:

- Quân muội, chúng ta đã kết nghĩa làm chị em rồi, có một việc này chị muốn hỏi hiền muội.

- Xin chị cứ nói.

- Quân muội, có phải hiền muội đã sớm biết chúng tôi thế nào cũng tới đây nên mới nằm lên trên linh sàng để dọa nạt chúng tôi phải không?

- Em có phải là tiên đâu mà làm sao biết được? Chỉ vì chôn chị âu Dương xong, em thương chị quá, nên nhất thời không nỡ rời xa khỏi nơi đây, và định sẽ ở lại đây một thời gian để được gần gũi linh hồn của chị ấy đấy chứ.

Tiểu Băng kêu "ồ" một tiếng, lại mỉm cười hỏi tiếp:

- Quân muội đã không biết chúng tôi tới, tại sao lại có thể nằm một cách rất trầm tĩnh ở trên linh sàng như vậy?

Tỷ Quân mỉm cười đáp:

- Vì con đường hầm bí mật vào trong hang động này, ngoài Mã Không Quần ra, không ai biết được. Thoạt tiên, tôi lại tưởng Mã Không Quần, nên định ẩn núp một chỗ, thừa dịp này để diệt trừ tên bạc tình kia để trả thù tiết hận cho chị âu Dương. Chờ tới khi hai vị đi tới trước nhà và nghe thấy tiếng nói của hai vị, lúc ấy tôi mới biết là chị Tiểu Băng với Tư Mã huynh mà tôi muốn gặp từ lâu.

Lúc này Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn mới vỡ nhẽ và không còn hoài nghi nữa.

Tỷ Quân thấy hai người không hỏi nữa, liền hỏi lại hai người:

- Chị Tiểu Băng và Ngạn đại ca đã hỏi tôi xong rồi, bây giờ tôi xin hỏi hai vị một câu:

Tại sao hai vị lại đột nhiên tới đây?

Tư Mã Ngạn bèn đem chuyện mình gặp Hoàng Sơn Dật Tú ở núi Điểm Thương, và thấy y nói đã trông thấy một người áo trắng rất xinh đẹp xuất hiện ở trên đỉnh núi Thiên Mụ này như thế nào kể hết cho Tỷ Qu ân nghe.

Nghe xong, Tỷ Quân lại hỏi tiếp:

- Ngạn đại ca có biết quái nhân có võ công tuyệt thế mà gần đây Trường Cước Tiên Nhân Khác Túy Tiên mới quen biết và rủ y làm minh chủ cho nhóm Bát Bá Thiên đó là ai không?

Tư Mã Ngạn lắc đầu đáp:

- Tôi không được biết y là ai, chẳng lẽ Quân muội lại quen biết y hay sao?

Tỷ Quân đáp:

- Tôi chỉ biết võ công của người ấy cao siêu lắm, quả thực là Vô địch thiên hạ. Sau này, lúc chúng ta đại phá Bát Bá Bang, hễ gặp y phải nên cẩn thận đề phòng mới được.

Tư Mã Ngạn hỏi lại:

- Tên họ của y là gì thế?

- Tên họ của y thì không ai biết rõ hết, chỉ biết y thị có một biệt hiệu là Tiên Cơ MÔ Mẫu thôi.

Tư Mã Ngạn thất kinh hỏi lại:

- Y thị là đàn bà ư?

- Tất nhiên là đàn bà rồi, đàn ông sao lại lấy tên là MÔ Mẫu như thế?

Tiểu Băng xen lời nói:

- Biệt hiệu Tiên Cơ MÔ Mẫu nghe cũng lý thú thực, như vậy chắc da thị phải trắng như tuyết mà mặt thì xấu xí như ma lem phải không?

Tỷ Quân lắc đầu mỉm cười đáp:

- Thiên Mụ chỉ nghe tên của y thị thôi, chứ chưa hề gặp y thị bao giờ, nhưng nếu căn cứ cái biệt hiệu ấy mà đoán, thì ai ai cũng đều có ý nghĩ như chị Tiểu Băng vậy.

Ba người mải nói chuyện quên cả thời giờ, mặt trăng lặn, mặt trời mọc, rồi lại mặt trời lặn mặt trăng bắt đầu mọc. Chuyện trò suốt cả một ngày trời và đã tới đêm trung thu roi.

Tiểu Băng cảm thấy đói trước, liền nói với Tư Mã Ngạn rằng:

- Ngạn đại ca, cổ nhân nói không sai chút nào: "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.

Thoại bất đầu cơ bán cú đa" (Uống rượu gặp tri kỷ thì ngàn chén vẫn còn thấy ít. Nói chuyện không hợp nhau thì nửa câu cũng là thừa). Ngày hôm nay chúng ta lại: "Thoại phùng tri kỷ thiên ngôn thiểu. Tửu đối lương thìn bán trán Vô" (Nói chuyện gặp tri kỷ ngàn câu còn thấy thiếu. Ngày giờ tốt đẹp muốn uống rượu mà không có đũa chén) Chả lẽ chúng ta lại cứ chịu đói bụng như thế này để mà ăn tết Trungthu hay sao?

Tỷ Quân bật cười, đỡ lời:

- Mải nói chuyện quên cả ăn uống, tiểu muội cũng hồ đồ thực. Trong nhà có sẵn rượu và thức ăn, để tiểu muội vào sửa soạn, rồi ra tiếp Ngạn đại ca với chị Tiểu Băng uống mấy chén để mừng tết Trungthu này nhé?

Tiểu Băng vừa cười vừa đáp:

- Chúng ta đã là chị em, thì để chị vào giúp hiền muội sửa soạn cứ để một mình Ngạn đại ca ở đây điếu chị âu Dương cũng được rồi.

Nói xong, hai nàng vào trong nhà sửa soạn thức ăn thức uống luôn.

Tư Mã Ngạn đứng một mình ở trước ngôi mộ trong lòng rất cảm khái. Chàng lại ứa hai hàng lệ ra ngay. Đêm hôm đó trên trời không có một đám mây nào hết, một vành trăng sáng trong thực tuyệt đẹp, nhưng dưới ánh trăng ấy, đứng trước ngôi mộ, Tư Mã Ngạn lại cảm thấy lạnh lẽo vào rầu rĩ Vô cùng. Như vậy chàng cầm lệ sao được?

Một lát sau, hai nàng đã dọn cơm rượu ra, Tiểu Băng bỗng rỉ tai Tỷ Quân khẽ nói:

- Chị muốn sau này cùng cô sẽ làm Nga Hoàng với Nữ Anh chẳng hay cô nghĩ sao?

Tỷ Quân nghe thấy Tiểu Băng nói như thế, hổ thẹn Vô cùng, cúi gầm mặt xuống, nhưng lại ngửng mặt lên, trố mắt nhìn Tiểu Băng vẻ mặt rất ngơ ngác.

Tiểu Băng vừa cười vừa hỏi:

- Quân muội nhìn chị thế làm chi?

Tỷ Quân tủm tỉm cười đáp:

- Chị Băng, em bỗng phát giác tính nết chị giống hệt chị âu Dương.

- Chị âu Dương là thần tiên trên trời, còn đây là giang hồ tục nữ thì so sánh với nhau làm sao được?

- Em nhận thấy bụng dạ hai người rất rộng lượng có thể nói là cả hai chị đều là cân quốc hào kiệt.

- Thôi hãy dẹp chuyện đó sang bên, chẳng hay câu hỏi của chị vừa rồi, cô nghĩ sao?

CÓ đồng ý không?

Mặt Tỷ Quân lại đỏ ửng, nhưng hai mắt sáng ngời, nàng không e lệ gì hết, lớn tiếng đáp:

- Ngạn đại ca là một người văn võ kiêm toàn, phẩm cách cao thượng mà lại là một mỹ nam tử, tiểu anh hùng. Thử hỏi có võ lâm nhi nữ nào mà không muốn được cùng anh ấy kết duyên Tần Tấn, để cùng nhau ngao du các thắng cảnh, đàn kiếm giang hồ. Được như thế thực là tam sinh hữu hạnh.

Tiểu Băng nghe thấy Tỷ Quân nói như vậy liền cả mừng, hỏi tiếp:

- Quân muội, nói như vậy là đã nhận lời rồi phải không?

Không hiểu Tỷ Quân hổ thẹn hay ngượng nghị mà cứ lắc đầu hoài. Tiểu Băng thấy thế ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Chẳng lẽ Quân muội không bằng lòng ư?

- Không phải muội không bằng lòng, nhưng phải để cho tiểu muội nghĩ lại đã.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-50)


<