Vay nóng Tima

Truyện:Cờ rồng tay máu - Hồi 18

Cờ rồng tay máu
Trọn bộ 90 hồi
Hồi 18: Đồng bệnh bất tương liên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-90)

Siêu sale Lazada

Tuyết Sơn nhị lão nói xong cùng múa chưởng nhằm mặt Tư Đồ Sương tấn công luôn, hai luồng kình phong như vũ bão từ hai bên nhằm Tư Đồ Sương lấn áp tới.

Tư Đồ Sương vẫn ung dung đi như thường, không thèm quay đầu lại, chỉ cười khẩy một tiếng và nói:

- Hai vị thật không biết tiến thoái chút nào!

Nàng giơ hai cánh tay nỏn nà lên, như hai con linh xà hất về phía sau một chưởng.

Liền có tiếng kêu bùng thật lớn, Tư Đồ Sương vẫn thủng thẳng đi về phía trước, không thấy tà áo của nàng bay lên chút nào mà đã thấy hai ông già cùng bị đẩy lui về phía sau ba bước. Cả hai đều biến sắc mặt và đồng thanh quát tiếp:

- Chưởng lực cao minh thực, có giỏi tiếp chưởng thứ hai của anh em lão phu.

Bốn chưởng cùng vung lên, nhắm phía sau Tư Đồ Sương tấn công tới. Hiển nhiên hai ông già đã nổi giận thực sự nên hai thế chưởng này nặng hơn trước nhiều, bên trong còn xen lẫn gió lạnh buốt xương.

Chỉ nghe thấy Tư Đồ Sương cười nũng nịu và nói tiếp:

- Đây là Băng Phách thần chưởng oai chấn vũ nội, và cũng là chưởng pháp độc đáo nhất của Tuyết Sơn nhị lão. Cụ già, xin nhường cho cụ đối phó đấy.

Nói xong, nàng bỗng tránh sang bên mấy thước để nhường cho hơi lạnh và chưởng phong mạnh như bài sơn đảo hải ấy dồn vào ông già họ Trà.

Ông già họ Trà trợn mắt lên, cười giọng quái dị và nói:

- Đã lâu không gặp mặt, hai già con hồi này tiến bộ khá nhiều. Cái trò nghề này cũng đã mạnh hơn trước một chút. Hừ!

Mọi người thấy cái áo xám của ông ta bỗng phồng lên, mặc cho hai luồng kình phong như vũ bão nhằm vào người ông ta dồn tới. Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu bộp bộp như đập vào da bò. Ông già họ Trà vẫn đứng yên, còn Tuyết Sơn nhị lão đã vỡ lẽ người này là ai rồi, trong lòng vừa kinh hãi thì đã thấy một luồng gió nóng hất trở lại. Cả hai cùng nhảy lui về phía sau mấy thước, trầm giọng quát hỏi:

- Trà Đà Tử đại giá giáng lâm, anh em lão phu đã sơ ý, không nhận ra được, ngày hôm nay nể mặt lão Đà Tử anh em lão phu tạm gác chuyện này sang bên, nhưng từ nay trở đi, Đái Vân sơn trang với Mân Tây bát động thề không đội trời chung.

Ông già họ Trà cười ha hả đáp:

- Hai người các ngươi không sợ gió lớn thổi cho cứng lưỡi hay sao? Nếu ngày hôm nay không có việc cần thì Trà Đà Tử này thể nào cũng bắt hai người phải bò dưới đất mà tiễn chúng ta ra ngoài cửa, còn sau này là địch hay là bạn thì tùy ý các ngươi muốn thế nào cũng được. Nếu hai ngươi còn hiềm trận đòn năm xưa chưa đã, thì cứ việc đi Mân Tây thử xem.

Nói xong, ông ta quay người, lớn bước đi theo Tư Đồ Sương ngay.

Bỗng nghe thấy Hiểu Lam ở phía sau lớn tiếng gọi với theo:

- Mời cô nương hãy tạm ngưng bước.

Tư Đồ Sương ngừng chân, từ từ quay người lại, vừa cười vừa hỏi:

- Chả lẽ Vi trang chủ cũng muốn cố giữ Tư Đồ Sương này ở lại hay sao?

Hiểu Lam đuổi theo tới, bẽn lẽn nói tiếp:

- Hiểu Lam tự biết đuối lý, cô nương hà tất còn...

Tư Đồ Sương bỗng cười khanh khách và đỡ lời:

- Từ giờ trở đi đôi bên đã biến thành nước với lửa, Vi trang chủ còn khách sáo như thế làm chi?

Hiểu Lam mặt đỏ bừng, vội đáp:

- Vừa rồi hai cụ ấy nhất thời quá nóng nảy, mong cô nương lượng thứ cho.

Tư Đồ Sương tủm tỉm cười, hỏi lại:

- Nếu vậy Vi trang chủ không có thù hằn gì với Tư Đồ Sương phải không?

Trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, Hiểu Lam đáp:

- Không bao giờ Hiểu Lam tôi lại thèm làm cái trò vì yêu thành thù, vì ghen thành hận như thế!

Hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, Tư Đồ Sương nói tiếp:

- Vi trang chủ không hổ thẹn là một vị kỳ tài, Tư Đồ Sương tôi rất lấy làm kính phục.

Hiểu Lam gượng cười đáp:

- Hiểu Lam tôi không dám nhận hai chữ kính phục của cô nương. Chỉ mong cô nương đừng có quên tấm lòng thành thật của Hiểu Lam là tôi đã được toại nguyện lắm rồi.

Ngẩn người ra giây lát, Tư Đồ Sương nói tiếp:

- Trên thế gian này còn có rất nhiều giai nhân tuyệt vời, Tư Đồ Sương tôi chỉ là một người rất tầm thường, Trang chủ hà tất...

thốt tiếng cười rất rầu rĩ, Hiểu Lam đỡ lời:

- Xin thú thật với cô nương, trải qua lần này, lòng của Hiểu Lam tôi đã lạnh như đá, và từ giờ trở đi, quyết ở vậy một mình.

Tư Đồ Sương nghe nói rùng mình đến phắt một cái, cúi đầu xuống khẽ nói tiếp:

- Nếu Trang chủ làm như vậy thì đời này Tư Đồ Sương sẽ mang nghiệp tội rất nặng.

Nói xong, nàng tủm tỉm cười, quay người đi ra khỏi đại sảnh. Khi đi qua cái cầu gỗ, nàng lại tủm tỉm cười, quay người lại nói tiếp:

- Cảm phiền Trang chủ tiễn đi xa như thế này, Tư Đồ Sương tôi xin cáo từ.

Hiểu Lam gượng cười đáp:

- Cô nương khỏi nên khách sáo như vậy. Hôm nay chúng ta cách biết, không biết đến ngày nào Hiểu Lam mới được tiếp rước lại cô nương? Mong cô nương hãy cẩn thận giữ gìn sức khỏe.

Tư Đồ Sương mỉm cười đỡ lời:

- Đa tạ Trang chủ. Việc gì cũng vậy, đều có chữ duyên, xin Trang chủ cẩn thận giữ gìn sức khỏe.

Nói xong nàng bước lên trên xe ngay. Ông già họ Trà giơ roi lên quất một cái, vó ngựa kêu lộp cộp, bánh xe chuyển động nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi khá xa. Xe đi được hơn trăm trượng, Tư Đồ Sương bỗng lớn tiếng hỏi:

- Cụ đưa cho tôi xem tờ giấy ấy.

Ông già họ Trà móc túi lấy một tờ giấy trắng đưa cho nàng.

Cầm lấy tờ giấy lên xem, Tư Đồ Sương thấy trên có viết những chữ như sau:

Trên đường của Động Cung, chàng nọ bị bắt cóc. Xà Khiết Ma Nữ đang giở dâm oai, mau phóng xe đi cứu viện ở trên bờ hồ Ngọc trì.

Không thấy có hạ khoảng nên không biết là của ai viết, nàng cau mày lại hỏi:

- Người đưa giấy này là người như thế nào?

Ông cụ họ Trà đáp:

- Không ai đem tờ giấy tới cả. Đó là ở trong bụi cây trên lưng núi, chỗ cạnh lối đi rớt xuống. Tới khi lão đuổi lên thì không thấy một bóng người nào hết. Con nhải có đoán ra được người đó là ai không?

Tư Đồ Sương đáp:

- Tuy cháu biết là ai, nhưng không hiểu tại sao họ lại làm như thế?

- Ai?

- Long Phan lệnh chủ.

- Long Phan lệnh chủ ư? Có lẽ con nhải vì lo âu quá hóa hồ đồ cũng nên!

- Cháu không hồ đồ. Ngoài y ra, không còn người thứ hai nào theo dõi chúng ta, cũng không có người thứ hai biết rõ sự liên quan giữa chàng với cháu.

- Lão phu bảo không phải là Long Phan lệnh chủ, là vì y có thù lớn với thằng nhỏ nên thằng nhỏ bị người khác giết chết thì nó càng thích thú thêm chứ khi nào lại đem tin đến cho chúng ta để đi cứu viện như thế?

- Vì vậy Sương nhi mới thắc mắc không hiểu. Có lẽ y không muốn chàng bị người khác giết chết, và y cũng không muốn đích tay thi ân cũng nên?

- Theo lời của con nhải ngươi chả hóa ra Long Phan lệnh chủ là nhân vật anh hùng ư? Lão phu không nghĩ như thế.

- Theo sự nhận xét của cụ thì sao?

- Những việc phải dùng đến đầu óc như thế tố hơn hết con nhải đừng có hỏi đến lão phu. Lão phu chỉ có thể nói cho con nhải biết một câu là việc này không giản dị đâu. Có thế thôi! Còn những việc khác thì con nhải ngươi phải tự dùng đầu óc mà suy nghĩ mới được.

Tư Đồ Sương cúi đầu không nói năng gì nữa. Nàng trầm ngâm giây lát mới nói tiếp:

- Đúng như lời cụ nói. Việc này ta đành tin là có chứ không nên tin là không. Dù nơi đó có là đầm rồng hang hổ, cháu cũng phải xông pha một phen.

Ông già họ Trà cười ha hả đáp:

- Con nhỉ vì tình, vì nó. Còn lão phu đây vì nó và vì con nhỏ. Nếu thằng nhỏ ấy mà không sớm ngày học thành tuyệt nghệ thì lão phu với ngươi một già một trẻ đừng hòng được an thân.

Vẻ mặt rất thản nhiên nhưng trong bụng của Tư Đồ Sương lại nóng như lửa thiêu.

Nàng nghe người ta nói từ lâu, Xà Khiết Ma Nữ trong nhóm Nam hoang lục hung dâm tà độc ác lắm, nếu mình tới chậm một bước hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Như vậy nàng còn tâm trí đâu mà nói bông nói đùa nữa? Vì thế nàng nghe thấy ông già họ Trà nói như vậy đã cau mày lại đỡ lời:

- Cụ đừng nói nữa, mau đánh xe đi tới đích ngay đi!

Ông già họ Trà cười giọng quái dị đáp:

- Con nhải cứ yên tâm, lão phu còn nóng ruột hơn ngươi nhiều. Ngươi không thấy hay sao? Cái xe này đã đi nhanh như bay đấy ư?

Tư Đồ Sương khẽ thở dài một tiếng, không nói năng gì hết.

Cùng một lúc ấy ở đầu phía Nam núi Động Cung, chỗ rất ít người lui tới đã có một cái bóng hồng nhanh như điện chớp bắn lên. Dưới hông của cái bóng hồng ấy có kẹp một vật gì màu trắng. Khi lên tới trên đỉnh núi, cái bóng nọ liền chạy đến chỗ cạnh thác nước, một cảnh đẹp thiên nhiên rồi bỗng nhiên mất tích.

Trong lúc cái bóng hồng vừa mất tích thì đột nhiên bên lề ngọn núi lại có hai cái bóng người mảnh khảnh, một xanh một đỏ bắn lên.

Thân pháp của hai người này vừa nhanh nhẹn vừa đẹp mắt, tốc độ lại còn nhanh hơn cái bóng hồng hồi nãy.

Sau một tiếng kêu ủa như tiếng gõ của chuông bạc nổi lên, hai cái bóng người ấy bỗng dừng chân lại.

Lúc ấy mọi người mới hay đó là hai thiếu nữ mặc võ trang màu hồng và màu xanh.

Hai thiếu nữ đang đứng ở cạnh cái đầm, chỗ dưới thác nước. Người ta chỉ trông thấy hai thân hình rất yểu điệu của hai nàng thôi chứ không trông thấy rõ mặt của hai nàng. Nhưng cứ xem thân hình cân đối như vậy thì chắc mặt của hai nàng phải xinh đẹp lắm.

Thiếu nữ áo đỏ đứng ở bên trái với giọng nũng nịu nói:

- Thành tỷ, rõ ràng chúng ta thấy con đàn bà tiện tỳ ấy ẵm một người đàn ông chạy lên đây, sao chỉ trong nháy mắt đã không thấy tung tích của nó đâu rồi?

Thiếu nữ áo xanh đứng ở bên phải đáp:

- Ngu tỷ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Xem như vậy nơi đây thể nào cũng có chỗ bí ẩn gì?

Thiếu nữ áo đỏ vội đỡ lời:

- Có phải Thành tỷ định nói...

- Ngu tỷ chỉ nghĩ như vậy thôi. Bằng không sao đột nhiên Liễu Chân Chân lại mất tích như thế?

- Thành tỷ nói đúng đây. Chúng ta mau đi kiếm ngay, bằng không chỉ e người đàn ông nọ sẽ bị lụy đấy.

- Sao hiền muội cứ hay thích can thiệp vài việc người? Việc của chúng ta đến giờ vẫn chưa có manh mối.

- Thành tỷ nói như thế không đúng. Tuy vai chính mà chúng ta đuổi theo đã thất lạc nhưng nay trông thấy yêu phụ hại người chả lẽ chúng ta lại khoanh tay, không thèm can thiệp đến hay sao?

- Thôi được, lúc nào lời nói của cô cũng có lý hết. Thảo nào cô nương lại chả cưng cô hơn tôi. Lần này việc chính của chúng ta đã làm hỏng rồi, ở trước mặt cô nương cô phải nhận trách nhiệm thì cô nương mới đỡ trách mắng chúng ta. Bây giờ chúng ta hãy...

Đột nhiên có tiếng cười rất dâm đãng và rất khẽ lọt vào tau của hai nàng. Thiếu nữ áo xanh đang nói liền ngắt lời, vội giơ chưởng nhằm thác nước ở chỗ cách hai nàng hơn hai trượng tấn công luôn.

Thiếu nữ áo đỏ rất ngạc nhiên, vừa lên tiếng hỏi:

- Thành tỷ làm gì?

Thác nước bị chưởng lực của thiếu nữ áo xanh để rõ một cái khe rộng hơn thước nhưng lại khép lại ngay.

Trong thời gian nước rẽ và khép lại thì thiếu nữ áo xanh đã cười khẩy một tiếng và nói:

- Một chỗ kín đáo thật.

Thế rồi nàng kéo tay thiếu nữ áo đỏ cùng nhảy xổ vào trong thác nước biến mất.

Một lát sau đã thấy bên trong thác nước có mấy tiếng quát tháo thánh thót nổi lên nhưng lại im lìm ngay.

Lại một lát nữa, nước thác rẽ đôi, hai bóng người một xanh một đỏ ở bên trong nhảy ra. Người áo xanh cắp một vật gì màu trắng, cả hai cùng phi thân xuống dưới núi.

Khi hai người áo xanh và áo đỏ vừa nhảy xuống dưới núi thì lại thấy hai cái bóng người một đen một xám ở phía đằng kia phi lên và cũng đứng ngay vào chỗ hai thiếu nữ áo xanh áo đỏ vừa đứng hồi nãy.

Thì ra hai người lên sau chính là Tư Đồ Sương với ông già họ Trà. Nhìn xung quanh một vòng, Tư Đồ Sương cau mày hỏi:

- Nơi đây có phải là Ngọc Trì không hở cụ?

Ông già họ Trà gật đầu, chỉ cái đầm ở chỗ cách hai người hơn hai trượng nói tiếp:

- Phải, chính nơi đây rồi. Nước thác chảy xuống dưới đầm, bọt nước bắn tung tóe trong cái đầm trắng xóa như ngọc nên vì thế người ta mới gọi nó là Ngọc Trì.

Tư Đồ Sương trầm ngâm giây lát lại hỏi tiếp:

- Bây giờ cạnh Ngọc Trì có núi với cây cỏ, chứ có bóng người đâu mà bảo chúng ta lên đây tìm kiếm làm chi?

Ông già họ Trà cũng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Con nhải không nên nóng lòng như thế vội. Nam hoang lục hung đã ở xa tới đây thì chắc sào huyệt của chúng phải bí mật lắm. Chúng ta hãy tìm kiếm một lược rồi hãy nói sau.

Tư Đồ Sương giọng nóng nảy, dậm chân xuống đất, hậm hực nói:

- Thật là nóng lòng chết đi được. Việc này không thể trì hoãn được. Bây giờ chưa thấy hình bóng một người nào cả...

- Con nhải này lúc nào cũng vậy. Bây giờ chúng ta đã đến đây rồi, dù có nóng lòng chí chết cũng vô dụng. Cổ nhân đã nói: Ở hiền gặp lành. Chắc thằng nhỏ ấy không...

Hai mắt lộ hung quang, Tư Đồ Sương nghiến răng mím môi nói tiếp:

- Hừ! Liễu Chân Chân nếu đụng chạm tới một sợi tóc của chàng thế nào tôi cũng phải xé xác Nam hoang lục hung ra làm muôn mảnh mới thôi.

Thấy mặt của Tư Đồ Sương rất hung ác, ông già cũng phải kinh hãi thầm, gượng cười đỡ lời:

- Thôi! Con nhải đừng có giận dữ suông như thế làm chi. Mau đi tìm kiếm có hơn không?

Tư Đồ Sương dậm chân một cái, đã phi thân lên trên cây cổ thụ ở chót đỉnh núi.

Ông già trông thấy hòn đá mà nàng vừa dẫm chân lên đã vụn thành cám liền lắc đầu, gượng cười và đi sang phía bên trái ngay.

Tư Đồ Sương đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn xa nhìn gần, nhìn tả nhìn hữu, nhưng ngoài ông già họ Trà thì không có một bóng người nào hết. Nàng càng sốt ruột thêm, lấy nhảy xuống chỗ cũ, đã thấy ông già họ Trà quay trở lại, cau mày nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng.

Lòng càng đau, óc càng rối thêm, Tư Đồ Sương đã ứa hai hàng lệ, dậm chân xuống đất liên tiếp và hậm hực nói:

- Cụ biết làm sao bây giờ đây? Biết làm sao bây giờ đây?

Ông già ngẫm nghĩ giây lát bỗng trầm giọng đáp:

- Chả lẽ chúng ta bị lừa...

đột nhiên trên không có tiếng kêu rất thánh thót nổi lên. Ông già vội ngắt lời và cùng Tư Đồ Sương nhìn lên phía trên thì thấy ở chỗ trên cao hơn trăm trượng có một con chim bồ câu trắng đang bay lượn nhưng không định đậu xuống bên dưới. Ông già hớn hở nói:

- Con nhải thấy chưa! Có con chim bồ câu này xuất hiện không khác gì đã nói rõ nơi đây...

Tư Đồ Sương bỗng nghĩ ra được một kế, phẩy tay một cái, vội nhảy tới sau tảng đá lớn ở phía bên phải.

Ông già ngẩn người ra giây lát nhưng đã mỉm cười và nhảy theo vào tảng đá kia luôn. Hai người ẩn núp ở sau tảng đá, nhưng mắt cứ chăm chú nhìn vào con chim bồ câu đang lượn ở trên cao.

Con chim lượn mấy vòng, đột nhiên cụp cánh đâm bổ xuống, như một mũi tên bạc bắn thẳng vào trong thác nước.

Ông già họ Trà cười ha hả nói:

- Con chim này tinh khôn thật...

Tư Đồ Sương đã cười khẩy một tiếng, nhảy lên trên ngọn đá và đâm bổ vào trong thác nước luôn. Ông già biết nàng rất quan tâm đến Độc Cô Ngọc mới có hành động vội vã như thế, nhưng ông ta cũng vội nhảy theo vào.

Tư Đồ Sương xuyên qua thác nước, liền thấy trước có một cái hang động, đường quanh co khúc khuỷu nên không biết sâu là bao?

Nàng vừa định đi vào trong hang đã nghe thấy phía sau có tiếng chân người vội quay đầu lại nhìn mới hay ông già họ Trà cũng theo vào. Ông già vừa cười vừa nói:

- Không ngờ con nhải lại cao mình hơn lão phu nhiều, áo của lão phu đã ướt đẫm hết, mà áo của ngươi chỉ có mấy giọt nước thôi...

Nói tới đó, ông ta nhìn vào trong hang mỉm cười nói tiếp:

- Bọn ma quỷ giở đủ trò hèn mạt, phải nên đề phòng cẩn thận mới được. Để lão phu đi trước mở đường cho.

Nói xong ông ta lớn bước đi thẳng vào trong hang động liền.

Tư Đồ Sương lo âu cho sự an nguy của Độc Cô Ngọc nên vội đi theo vào. Hang đó không sâu lắm nhưng vì quanh co khúc khuỷu nên hai người không sao trông thấy rõ tình cảnh bên trong.

Khi vào tới chỗ cuối hang, cả ông già và Tư Đồ Sương đều ngẩn người ra.

Thì ra, chỗi cuối hang lại là một thạch thất được trang hoàng lịch sự lắm. Trên trần có treo đèn pha lê, phía bên phải có chiếc ghế bành bọc đệm gấm, có kỷ trà bằng gỗ sơn chi, màn lụa che lớp trong lớp ngoài. Phía bên trái có kê một cái giường trải nệm gấm, Xà Khiết Ma Nữ Liễu Chân Chân đầu tóc rối bù, áo không cài khuy đang nằm ở trên đó, đôi vú hơi lộ ra bên ngoài, hai mắt lim dim như đang ngủ say nên không hay biết có người vào tới nơi. Hai người nhìn chung quanh, không thấy hình bóng của Độc Cô Ngọc ở đâu cả.

Hai người chỉ nhìn qua một cái đã biết ngay Chân Chân bị người ta điểm trúng yếu huyệt ngủ. Nhưng hai người rất lấy làm lạ vì Nam hoang lục hung võ nghệ cao cường như thế, sao lại bị người ta điểm huyệt một cách dễ dàng, không hay biết một tí gì như thế?

Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương liền giải huyệt cho Chân Chân. Vừa lai tỉnh, Chân Chân trông thấy hai người đã vội ngồi dậy và nhảy xổ tới ngay. Ông già họ Trà khẽ quát bảo:

- Quân không biết nếp tẻ gì cả, mau quay trở về đi!

Ông giơ tay lên khẽ hất một cái, Chân Chân đã bị đẩy bắn ngược về phía sau và té lăn ra trên giường luôn.

Vừa ra tay đã bị người ta đẩy lui như vậy, Chân Chân biết ngay mình đã gặp phải cao thủ rồi, kinh hãi thầm, ả xếch ngược lông mày lên, đang định lên tiếng thì ông già họ Trà đã cười khẩy một tiếng và trầm giọng nói:

- Tiểu yêu tinh! Tốt hơn hết hãy ngoan ngoãn ngồi yên đó để nghe chúng ta hỏi.

Bằng không lão già gù này chỉ cho ngươi một chưởng là ngươi nát ra thành cám luôn.

Chân Chân nghe thấy lão già gù nói liền ngắm nhìn lại ông già họ Trà, biết đích thị là ông ta rồi ả hoảng sợ đến mất hết hồn vía, buộc miệng hỏi lại:

- Thế ra lão tiền bối họ Trà...

- Câm mồm!

Ông già bỗng quát lớn một tiếng rồi lạnh lùng nói tiếp:

- Tên húy của lão già gù này đâu đến cái thứ yêu phụ ngươi được tùy tiện gọi tới.

Phải, lão phu chính là Trà Lôi, năm xưa đã dùng chưởng đánh chết sư phụ của các ngươi đây. Món nợ cũ này để lát nữa hãy nói chuyện, lão phu chỉ hỏi ngươi thằng nhỏ mà ngươi bắt cóc ở giữa đường đem vào trong này đi đâu rồi?

Chân Chân rất khôn ngoan, biết đối phương chính là Đà Tẩu Trà Lôi oai chấn Đại Mạc năm xưa và tự biết mình địch không nổi ông ta, huống hồ cạnh ông ta còn có một thiếu nữ tuyệt sắc, vẻ mặt lạnh lùng không giận mà oai. Nên y thị đảo ngược đôi ngươi một vòng rồi đáp:

- Trà Đà Tử khỏi cần làm bộ làm tịch như thế. Bây giờ Liễu Chân Chân tự biết không địch nổi người, nhưng món nợ cũ thế nào cũng có người đến thanh toán. Còn thư sinh người vừa hỏi đó đã được người khác cứu đi rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-90)


<