Vay nóng Homecredit

Truyện:Mai Khôi sứ giả - Hồi 29

Mai Khôi sứ giả
Trọn bộ 74 hồi
Hồi 29: Sự bí mật của trái Tích Lịch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-74)

Siêu sale Shopee

Hạ Thiên Tường đứng một mình trên núi, đau đớn bâng khuâng, một lát sau lại lẩm bẩm đọc đi đọc lại hai câu kệ.

Đọc đến lượt thứ năm, chàng chợt nhướng mày cười ha hả tự nói:

- Câu "muốn thành quyến thuộc đừng từ chết" nên đổi đi một chữ đầu, thành "không thành quyến thuộc đừng từ chết" có lẽ hay hơn! Phải rồi, chỉ cần chết đi, là mọi sự đều hết, không còn khổ não gì nữa!

Hạ Thiên Tường vừa nghĩ đến cái chết bất giác tâm hồn cảm thấy thư thái nhẹ nhàng, chàng ngẩng đầu nhìn đám mây trắng đang lơ lửng bay trên trời, lại lẩm nhẩm nói:

- Trọng Tôn tỷ tỷ ơi! Hạ Thiên Tường đối với tỷ tỷ một dạ chân thành, chỉ vì hiểu lầm nhau, mà mộng đẹp không thành, cõi hồng trần nhơ bẩn này còn có gì đáng tiếc nữa! Chi bằng nhảy xuống dòng sông kia giải thoát cho rồi.

Nói xong chợt ngửa cổ lên trời hú lên một tiếng thật dài, tiếng hú như xé tan tầng mây trắng, thấu đến trời xanh, dường như bao nhiêu nỗi uất ức căm hờn, đắng cay đau khổ, không thể nói ra với ai được thì lúc này đều đem trút cả vào tiếng hú cho tản ra khắp không gian.

Tiếng hú vừa dứt, Hạ Thiên Tường giậm chân đề khí nhảy vọt lên không định nhảy xuống vực tự tận.

Chàng vừa băng mình ra khỏi sườn núi thì một tiếng A di đà Phật vừa cao vừa trong đã vang lên ở không trung, rồi một đám mây hồng nhắm đúng Hạ Thiên Tường đón đầu buông xuống.

Hạ Thiên Tường đã rơi xuống đến sáu bảy thước, liền bị tấm lưới Hồng Vân Thù Ty Võng hóa thành một trùm mây đỏ cuốn lấy.

Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết cùng xuất hiện trên sườn núi một lúc, Nhất Bát thần tăng tay cầm tấm lưới nhện đỏ cứu Hạ Thiên Tường, còn Hoa Như Tuyết thì ngẩng đầu nhìn lên một cây cổ tùng trên vách núi, mỉm cười gọi to:

- Con tiểu quỷ ranh mãnh thích bới chuyện kia đã trông thấy rõ chưa? Hạ huynh đệ đối với chủ nhân mày có giả dối chút nào không?

Trên cây cổ tùng chợt có tiếng reo vui vẻ, rồi con linh viên Tiểu Bạch từ trong đám lá cây rậm rạp nhảy ra, rồi lại như một đốm sao sa, rơi xuống chân núi cao thẳm nghìn tầm, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Lúc này Hạ Thiên Tường vừa ở trong tấm lưới nhện đỏ chui ra, thấy vậy ngạc nhiên hỏi Hoa Như Tuyết:

- Hoa tỷ tỷ định bày trò gì thế?

Hoa Như Tuyết không nhịn được cười khúc khích:

- Hạ lão đệ mọi khi thông minh thật đáng yêu, lúc này ngây ngốc cũng thật đáng yêu, không trách được một người con mắt đặt trên trán, không coi ai ra gì như Phi Quỳnh sư muội mà cũng mắc phải lưới tình, không sao gỡ thoát!

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi:

- Mắc phải lưới tình? Trọng Tôn tỷ tỷ chẳng tuyệt tình với đệ rồi ư?

Nhất Bát thần tăng mỉm cười nói:

- Mời lão đệ hãy trở lại cung Triêu Vân, nghe Hoa tỷ tỷ thuật lại mọi chuyện sẽ rõ.

Hạ Thiên Tường quả đã bị chữ tình làm cho mê mẩn, mất cả trí xét đoán. Sau khi về cung, lại thôi thúc Hoa Như Tuyết kể chuyện cho nghe.

Hoa Như Tuyết mỉm cười một cách thần bí:

- Hạ lão đệ cần phải nói thực câu này, có phải đệ có một bạn gái họ Hoắc, hai người đối xử với nhau thân mật lắm phải không?

Hạ Thiên Tường đỏ mặt hậm hực nói:

- Chỉ tại con vượn quái ác, đơm đặt thị phi, Hoắc Tú Vân tình nết hãy còn trẻ con...

Hoa Như Tuyết không đợi Hạ Thiên Tường nói hết, vội ngắt lời cười:

- Hạ lão đệ bảo Hoắc Tú Vân còn trẻ con, nhưng Phi Quỳnh thì lại phê bình nàng là: "Thiên sinh ngọc chất, muội thấy cũng yêu". Vậy có đúng thế không?

Hạ Thiên Tường nghe nói, đôi mày cau lại, sắc mặt buồn thiu. Hoa Như Tuyết thấy thế không nỡ trêu nữa, chỉ mỉm cười nói:

- Phi Quỳnh nói một thiếu nữ như Hoắc Tú Vân không những huynh đệ thương yêu, mà chính Phi Quỳnh cũng rất mến, vả lại trong hai người thì Tú Vân quen biết huynh đệ trước.

Hạ Thiên Tường cau mặt vừa toan phân biện, thì Hoa Như Tuyết lại cười nói:

- Vì vậy nên Tiểu Bạch và Đại Hoàng tuy đánh ghen thay cho chủ, nhưng sư muội ta đối với việc đó lại không để ý mấy, nàng chỉ muốn tìm cơ hội để thử xem lão đệ có chân thành với nàng không?

Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh vội nói:

- Hạ Thiên Tường đối với Trọng Tôn tỷ tỷ một tấm chân tình xin thề...

Hoa Như Tuyết xua tay cười:

- Không cần thề, không cần thề, vừa rồi huynh đệ trên đỉnh núi cao tung mình nhảy xuống, còn lời thề nào bằng! Con vượn quái Tiểu Bạch chính mắt trông thấy, thế nào chẳng về báo với sư muội ta, từ nay trở đi chắc đôi bên lại vui vẻ thuận hòa không còn gì đáng buồn nữa!

Hạ Thiên Tường lúc ấy mới như người cất được gánh nặng, sắc mặt lại tươi tỉnh, hỏi Hoa Như Tuyết:

- Hoa tỷ tỷ, hiện giờ Trọng Tôn tỷ tỷ ở đâu, tỷ tỷ có thể cho đệ biết được không?

Hoa Như Tuyết cười nói:

- Vừa rồi ta có nói dối lão đệ đâu, Phi Quỳnh vâng lệnh sư phó đi tìm một người, chân trời góc bể còn biết đâu mà định hướng?

Hạ Thiên Tường vừa tươi cười được một chút, lại mặt ủ mày chau, cúi đầu lặng ngắt.

Hoa Như Tuyết cười nói:

- Hạ lão đệ sao lại si tình quá vậy? Ngay bây giờ tuy không tìm thấy Phi Quỳnh, nhưng chậm lắm cũng chỉ đến tháng hai sang năm kỳ đại hội Chấn Thiên, thế nào chẳng gặp? Đến ngày ấy ta cũng sẽ cùng vị tình lang hòa thượng của ta, cùng tới họp cho đông.

Hạ Thiên Tường vội hỏi:

- Hoa tỷ tỷ quả có ý định dự hội Chấn Thiên thật à?

Hoa Như Tuyết gật đầu nói:

- Hồi nọ ta vì vị hòa thượng này suốt ngày tưởng nhớ, hồn phách đảo điên, hành sự không khỏi thất thường, đến nỗi làm cho Ly Trần Tử phái Võ Đang và Lạc Cửu Tường phái Thiếu Lâm bị xấu hổ quẫn bách quá, phải đâm đầu xuống sông mà chết. Vì vậy đối với hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang lúc nào ta cũng băn khoăn áy náy tự cảm thấy mình có lỗi. Ngày khai hội Chấn Thiên, thế nào chẳng xảy ra một trường võ lâm kịch chiến, chúng ta muốn có mặt ở đó, phòng xa lỡ hai phái ấy có người bị nguy đến tính mạng, sẽ ra tay cứu giúp, mong chuộc được tội lỗi phần nào!

Hạ Thiên Tường nghe Hoa Như Tuyết nhắc tới phái Võ Đang, lại chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình. Lúc này Phi Quỳnh đã đi xa, dù có nấn ná ở lại cũng vô ích, nghĩ vậy bèn đứng lên hướng vào Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết cáo từ. Hoa Như Tuyết cũng không giữ, đôi bên hẹn ngày tái ngộ, rồi cùng chắp tay từ biệt.

Hạ Thiên Tường rời khỏi Vu Sơn, thuê thuyền về đông, khi qua Tây Lăng, đến bến Nghi Xương thì lên bờ, rồi lại theo con đường năm cũ, đi lên núi Võ Đang.

Chàng vừa đi vừa ngắm cảnh, trong lòng cảm khái bâng khuâng, cảnh vẫn như xưa, mà Mộ Vô Ưu đã thành người thiên cổ, cả lão ngư ông Nam Cung Hạo cũng không thấy tăm hơi.

Hạ Thiên Tường càng nghĩ càng buồn, cứ cắm đầu lủi thủi đi, mãi tới khi đến chân ngọn Thiên Trụ, mới chợt nghe tiếng niệm Vô lượng thọ Phật giọng vừa cao vừa trong, làm cho chàng giật mình, bừng tỉnh cơn mê mộng.

Chàng vội ngẩng đầu lên, thấy người vừa niệm là một lão đạo nhân tay cầm phất trần, đang từ trên núi đi xuống.

Hạ Thiên Tường vội chắp tay mỉm cười nói:

- Dám hỏi đạo trưởng pháp hiệu là gì?

Lão đạo nhân nói:

- Bần đạo tên gọi Nhất Trần. Tiểu thí chủ quí tính là gì? Người ngẫu nhiên đi chơi qua đây, hay định tới Tam Nguyên quán có việc?

Hạ Thiên Tường thấy đạo nhân xưng là Nhất Trần, biết là vị đứng đầu trong bọn Võ Đang thất tử bèn lại thi lễ lần nữa, rồi cười nói:

- Thì ra đạo trưởng là Nhất Trần lão tiền bối. Tại hạ là Hạ Thiên Tường đồ đệ Bắc Minh Thần Bà Hoàng Phủ Thúy, bữa nay có chút việc muốn vào tham yết quí Trưởng giáo.

Nhất trần tử nghe nói gật đầu mỉm cười:

- Xin mời Hạ lão đệ lên núi, Chưởng môn tôi đang ở trong Tam Nguyên quán.

Hạ Thiên Tường vâng lời, theo Nhất Trần Tử lên Thiên Trụ phong vào Tam Nguyên quán tham yết Hoằng Pháp Chân Nhân, chân nhân mời chàng ngồi rồi mỉm cười hỏi:

- Tôn sư có được mạnh không? Lão đệ phụng mệnh tới đây, chẳng hay có gì chỉ giáo?

Hạ Thiên Tường cung kính đáp:

- Gia sư nhờ tổ ấm vẫn được bình yên. Nhưng Hạ Thiên Tường đến đây không phải do lệnh của gia sư, mà là theo lệnh của Trọng Tôn Thánh lão tiền bối, tới tham yết Trưởng giáo chân nhân và trình bày một việc.

Hoằng Pháp Chân Nhân thấy là người của Trọng Tôn Thánh sai đến thì hơi ngạc nhiên, cau mày hỏi:

- Trọng Tôn Thánh với ta còn có một chút hiềm khích, nay lại sai lão đệ đến đây có việc gì?

Hạ Thiên Tường bèn đem chuyện hai phái Kỳ Liên, Điểm Thương cấu kết với nhau, lạm dụng Thiên Kinh độc thích giá họa cho Côn Luân thế nào, nhất nhất kể hết cho Hoằng Pháp Chân Nhân nghe, nhưng lại khéo léo đem bao công lao khám phá gian tình hoàn toàn qui cho cha con Trọng Tôn Thánh Hoằng Pháp Chân Nhân và môn hạ phái Võ Đang nghe xong, khác nào như người đang mê chợt tỉnh. Nhất Trần đạo nhân niệm một câu Vô lượng thọ Phật rồi nói:

- Ly Trần sư đệ tôi gián tiếp bị nghĩa nữ kiêm đệ tử Trọng Tôn Thánh là Hoa Như Tuyết bức bách đến nổi xấu hổ mà phải đâm đầu xuống sông tự vẫn. Không ngờ vị Thiên Ngoại Tình Ma vẫn có lòng tốt chiếu cố đến phái Võ Đang như vậy.

Hạ Thiên Tường thừa dịp nói:

- Vừa rồi vãn bối đi qua Vu Sơn, thấy Hoa Như Tuyết cũng tỏ ý ăn năn về việc này lắm, hiện giờ sáng nào nàng cũng cùng một đạo lữ là Nhất Bát thần tăng ra bờ sông tụng kinh vãng sinh cho Ly Trần đạo trưởng và Lạc Cửu Tường một lượt. Hoa tiên tử và Nhất Bát thần tăng còn nói rằng sau này nếu Võ Đang hoặc Thiếu Lâm có gì khó khăn bọn họ biết được sẽ xin hết lòng giúp đỡ.

Hoằng Pháp Chân Nhân lẳng lặng nghe xong mỉm cười nói với Nhất Trần Tử:

- Nếu quả đúng như lời Hạ lão đệ thì việc Ly Trần sư đệ tưởng cũng không cần phải nói đến nữa.

Nhất Trần Tử lại niệm một câu Vô lượng thọ Phật rồi nói:

- Nếu trước kia Hoa Như Tuyết vì vô tâm mà gây nên tội ác, xong rồi lại biết hối hận, thì tự nhiên oan gia nghi giải bất nghi kết. Huống chi lúc này hai bên đều chung một kẻ thù, tất phải đồng tâm hiệp lực mà đối phó, những lỗi lầm trước nên bỏ đi là phải! Nhưng còn hai vị lão nhân áo vàng, làm quân sư cho Kỳ Liên mà Hạ lão đệ vừa nói đó, chẳng hay Trưởng giáo chân nhân có đoán được là ai không?

Hoằng Pháp Chân Nhân nâng chén trà lên, cau mày ra vẻ nghĩ ngợi. Hạ Thiên Tường nhận thấy trách nhiệm của mình đã xong, liền đứng lên cáo biệt.

Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói:

- Hạ lão đệ còn định sang thông tri cho hai phái La Phù và Thiếu Lâm hay sao, mà có vẻ vội vàng thế?

Hạ Thiên Tường lắc đầu nói:

- Hai phái ấy đã có người khác nhận trách nhiệm thông tin rồi. Vãn bối còn phải về Bắc Minh bẩm báo với gia sư, mời người tham dự thịnh hội, may ra mới có thể khắc chế được hai vị lão nhân áo vàng kia.

Hoằng Pháp Chân Nhân gật đầu cười:

- Hoằng Phủ Thần Bà uy danh tuyệt nghệ quả có thể trấn áp được quần ma. Hạ lão đệ tuy bôn ba vất vả, nhưng tạo phúc cho võ lâm, công đức không phải nhỏ.

Vừa nói vừa đứng lên tiễn khách. Hạ Thiên Tường ra khỏi Thiên Trụ phong, định quay về Đông bắc, theo đường Hà Nam, Sơn Đông để về Bắc Minh, không ngờ đi chưa hết khu vực Võ Đang đã gặp chuyện lạ.

Khi chàng qua một con đường hẻm núi, hai bên là hai dãy núi cao chót vót, chợt thấy một luồng gió mạnh, thổi tà áo bay phần phật, lại nghe văng vẳng hình như có tiếng hát theo luồng gió đưa lại, hát rằng:

"Muốn thành quyến thuộc đừng từ chết, Tu đến uyên ương chẳng mộ tiên!"

Hạ Thiên Tường nghe tiếng hát, mừng lắm, vội tung mình chạy về phía đó. Lần theo một vòng quanh sườn núi, lại nghe tiếng hát từ trong một tòa động cheo leo trên vách núi, cách mặt đất tới gần mười trượng đưa ra, nhưng vách núi trơn nhẵn như mài không còn chỗ nào có thể bám víu mà leo lên được. Hạ Thiên Tường cũng tự biết công lực của mình giỏi lắm cũng chỉ nhảy lên được tới năm trượng là cùng. Trong bụng rất lấy làm nghi hoặc, không biết người vừa hát đó, làm thế nào mà tiến vào động được?

Trong lúc chàng còn đang nghi hoặc chưa hiểu ra sao thì người trong động đã hát tới câu:

"Một tiễn ba chim thành định cục, Phải nhờ nguyện lực mới nên duyên!"

Hạ Thiên Tường đã đoán biết là ai rồi, lập tức hớn hở, ngẩng đầu gọi to:

- Mai Khôi lão tiền bối cũng ở bên cạnh cháu nhưng sao lại cứ bí mật, không cho cháu gặp mặt thế?

Trong động quả có tiếng Mai Khôi sứ giả cười nói đưa ra:

- Ta vì muốn duy trì Mai Khôi nguyện lực của ta cho được tôn nghiêm linh nghiệm, nên không một giây phút nào ta không phải mệt đầu óc vì ngươi! Nhưng cứ theo sự quan sát của ta thì gần đây trái tim của ngươi chỉ dâng trọn cho Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hoắc Tú Vân, không kể Mai Khôi nguyện lực của ta vào đâu cả!

Hạ Thiên Tường cười một cách đau khổ:

- Lão nhân gia, không phải vãn bối không tôn trọng Mai Khôi nguyện lực, chỉ vì không biết xếp đặt ra sao mà thôi!

Mai Khôi sứ giả cười nói:

- Ta muốn thực hiện Mai Khôi nguyện lực của ta, thế tất phải chỉ dẫn đường lối cho ngươi chứ.

Hạ Thiên Tường cười nói:

- Lão nhân gia có chỉ đường, xin chỉ minh bạch giùm cho, tránh cho cháu cứ phải đoán mò.

Mai Khôi sứ giả cũng cười nói:

- Lần này thì ta sẽ chỉ thật rõ, ngươi nên lập tức quay trở lại Tây bắc, rồi từ Xuyên vào Cam. Nội trong khoảng Cam Túc, Tân Cương, ngươi muốn du lãm nơi nào tùy ý.

Hạ Thiên Tường cau mày nói:

- Cháu còn phải lên Bắc Minh tham yết gia sư...

Mai Khôi sứ giả ngắt lời:

- Ngươi lên Bắc Minh làm gì? Sư phó ngươi lúc này có ở Bắc Minh thần sơn đâu?

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi:

- Sao lão nhân gia biết sư phó cháu đi vắng?

Mai Khôi sứ giả nói:

- Cách đây không lâu khi ta cung tống linh cữu hai vị Mai Khôi sứ giả đệ nhất và đệ nhị công hành viên mãn, thì sư phó ngươi cũng có mặt ở đó, chúng ta đã nói chuyện với nhau suốt một ngày.

Hạ Thiên Tường vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

- Sư phó cháu có nói gì về việc cháu trốn đi không? Người có tỏ ý giận cháu không?

Mai Khôi sứ giả bật cười nói:

- Sư phó ngươi không giận lắm đâu, chỉ bảo ngươi là một thằng tiểu quỷ thích gây chuyện, ham chơi, bướng bỉnh, nhưng được cái thiên tư rất tốt. Bà ấy nhờ ta quản thúc ngươi hộ.

Hạ Thiên Tường nghe nói cũng hơi yên tâm, lại hỏi Mai Khôi sứ giả:

- Lão nhân gia nói vậy, chắc là người quen sư phó cháu đã lâu?

Mai Khôi sứ giả cười nói:

- Không những quen biết, chúng ta đã có giao tình từ ba bốn chục năm nay, và cũng từng so kiếm mấy lần rồi!

Hạ Thiên Tường hỏi:

- Vậy thì ai thắng, ai bại?

Mai Khôi sứ giả cười nói:

- Chẳng ai thắng cả. Chúng ta đấu đến lần thứ tư, hai bên cùng mến tài nhau, bèn thôi không giao đấu nữa, mới kết thành đôi bạn đạo nghĩa giang hồ.

Hạ Thiên Tường chợt nhớ ra một việc, nhìn Mai Khôi sứ giả mỉm cười hỏi:

- Lão nhân gia, cháu còn gây nên một tai vạ rất lớn, sư phó cháu không thể không trừng phạt cháu được.

Mai Khôi sứ giả à một tiếng rồi hỏi:

- Ngươi còn gây nên vạ gì nữa?

Hạ Thiên Tường nói:

- Hồi cháu đi khỏi Bắc Minh thần sơn, có ăn cắp của sư phó một trái Càn Thiên Tích Lịch.

Mai Khôi sứ giả nghe nói bất giác buông tiếng cười một tràng dài.

Hạ Thiên Tường nghi nghi hoặc hoặc, không biết ông ta cười cái gì ngạc nhiên hỏi:

- Sao tự nhiên lão nhân gia lại cười?

- Nếu ngươi không nhắc thì ta quên phứt đi mất, sư phó ngươi còn nhờ ta bảo ngươi một câu rằng: "Hãy lập tức quăng ngay trái Càn Thiên Tích Lịch vô dụng đó vào sọt rác, kẻo cứ tưởng là mình có một món vũ khí ghê gớm, đủ trấn áp đối phương, thì rồi thế nào cũng có ngày vì nó mà chết mất xác!"

Hạ Thiên Tường giật mình hỏi:

- Chẳng lẽ trái Càn Thiên Tích Lịch cháu lấy trộm đây lại là của giả?

Mai Khôi sứ giả cười nói:

- Một vật kỳ trân chí bảo có thể gây tai họa lở đất long trời như vậy, khi nào sư phó ngươi lại để cho ngươi lấy trộm đem đi dùng nhảm. Trái Tích Lịch ngươi vẫn giắt kè kè trong mình đó, chỉ là một viên đá đen ở Bắc Minh, so với những viên đá tầm thường chỉ nặng hơn một chút xíu thôi!

Hạ Thiên Tường nghe nói, vội thò tay vào bọc lấy trái Càn Thiên Tích Lịch đã bao phen cứu mình thoát hiểm, đặt lên bàn tay, mân mê ngắm nghía, sắc mặt đầy vẻ ngờ vực. Mai Khôi sứ giả lại cười nói:

- Ngươi không tin thử ném lên chỗ ta nấp coi!

Hạ Thiên Tường vừa giơ tay toan ném, chợt lại rút tay về, nghĩ bụng: "Ngộ nhỡ nó là trái Càn Thiên Tích Lịch thật, thì chẳng hóa ra mình lại giết vị Mai Khôi sứ giả, ân nhân của mình sao?"

Nghĩ vậy chàng quay sang phía khác, cầm trái Càn Thiên Tích Lịch ném vào vách núi, cách chỗ chàng đứng tới hơn ba trượng.

Mắt trông thấy trái Càn Thiên Tích Lịch sắp chạm vào vách núi, Hạ Thiên Tường còn vội ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy tai, chỉ sợ tòa núi kia đổ xuống có thể vùi lấp cả thân mình, thốt nhiên nghe đánh bịch một tiếng, cái cục gọi là Càn Thiên Tích Lịch sức công phá nổi một tòa núi lớn, đã lăn long lóc từ trên vách đá rơi xuống vực sâu mất hút. Quả đúng với lời Mai Khôi sứ giả nói, nó chỉ là một cục đá đen.

Mai Khôi sứ giả cười ha hả nói:

- Ngươi đừng buồn, dù sao ngươi cũng đã nhờ nó chặn được mấy tay cao thủ võ lâm hoảng vía không dám tới gần rồi!

Hạ Thiên Tường đỏ mặt, ngẩng đầu lên chỗ Mai Khôi sứ giả nấp lớn tiếng nói:

- Lão nhân gia, dù gia sư không có ở Bắc Minh thần sơn, nhưng cháu vẫn phải đi tìm.

Nếu không thì làm sao tới kỳ đại hội Chấn Thiên gia sư biết mà đến dự được.

Mai Khôi sứ giả cười nói:

- Ngươi cứ yên trí theo lời ta dặn, qua Tứ Xuyên, Cam Túc, rồi cứ việc ngao du thỏa thích ở giữa hai miền Cam, Tân còn việc báo tin cho sư phó ngươi đã có ta đảm nhận.

Hạ Thiên Tường vẫn tỏ ý ngần ngại. Mai Khôi sứ giả lại nói:

- Người đừng lo, ta không để lỡ việc đâu! Nếu chẳng may tới ngày ấy, sư phó ngươi không đến kịp thời, ta sẽ tự tay đối phó với hai vị lão nhân núi Kỳ Liên là được rồi!

Hạ Thiên Tường nghe nói cũng hơi yên tâm, bèn lại ngẩng đầu lên hỏi:

- Lão nhân gia có thể cho cháu biết tên họ lai lịch của hai ông già áo vàng tóc dài kia không?

Mai Khôi sứ giả cười nói:

- Ta tuy có biết, nhưng không cần phải nói rõ, để mặc ngươi tự dò xét lấy mới thú!

Im lặng một lúc, Mai Khôi sứ giả lại cười nói:

- Ta đã dặn dò cặn kẽ rồi đó. Bây giờ ta có việc phải đi trước. Ngươi cố gắng theo lời ta nói, ta cam đoan có thể giúp ngươi một mũi tên bắn suốt ba chim, trăng tròn, hoa đẹp!

Nói dứt lời giọng hát nổi lên, càng lúc càng xa, rồi tắt hẳn, tưởng chừng như vị Mai Khôi sứ giả, thần quỷ khôn lường kia đã chui vào trong lòng đá mà đi mất.

Hạ Thiên Tường lúc đầu tuy kinh ngạc, nhưng sau cũng đoán ra, chắc tòa tiểu động này còn có một lối đi khác, nhưng không biết đi về lối nào.

Mai Khôi sứ giả đã đi khỏi. Hạ Thiên Tường đành phải theo lời dặn quay về Tứ Xuyên, nhưng chàng không đi theo lối Tam Giáp, mà lại theo đường Võ Đang đi về phía tây. Khi tới một thôn trang nhỏ, giáp giới Phong Cao, trong lúc đang ăn uống ở một tửu quán, lại được gặp một dị nhân.

Ngôi tửu quán này mặt quay ra khe, lưng dựa vào núi, nước biếc non xanh, cảnh sắc bất tục, gà vàng rượu trắng, hương vị khác thường. Hạ Thiên Tường ngồi tựa cửa sổ uống rượu, đang đưa mắt ra bên ngoài ngắm cảnh, chợt nghe phía sau có tiếng người dằn mạnh chén rượu rồi thở dài.

Hạ Thiên Tường quay lại, thấy phía sau cây cột có một người mặc áo vàng, ngồi một mình một bàn. Màu áo vàng trông có vẻ quen lắm.

Chàng còn đang tìm tòi trong trí nhớ, xem mình đã gặp chiếc áo vàng ấy ở đâu, thì ông khách đã cất tiếng gọi tửu bảo lấy thêm rượu kế lại thở dài sườn sượt hình như trong lòng có sự gì uất ức lắm.

Hạ Thiên Tường nhân trong lúc ông khách nghiêng đầu gọi người lấy rượu đã trông thấy bộ râu quai nón mọc dài lên tận mang tai, bất giác giật mình nghĩ bụng không biết có phải vị này là Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng không?

Nhân Hạ Thiên Tường và Uất Trì Xảo đều đã đinh ninh là người mà hai vị lão nhân động Giáng Tuyết muốn gặp chỉ là Lệ Thanh Cuồng, nên lúc này gặp ông ta, chàng không khỏi tiếc thay cho cha con Trọng Tôn Thánh đang đi khắp góc biển chân trời lùng kiếm chưa được, nào ngờ mình không chủ ý đi tìm, thì lại tình cờ bắt gặp ở trong một ngôi tửu quán hẻo lánh quê mùa này, thật trớ trêu!

Chàng vội đứng lên sửa lại khăn áo, rồi bước sang bàn ông khách thi lễ cười nói:

- Hạ Thiên Tường không ngờ lại may mắn được gặp lão tiền bối ở đây.

Lệ Thanh Cuồng lúc này hình như đã hơi quá chén, nên chỉ giương đôi mắt lờ đờ mệt mỏi nhìn Hạ Thiên Tường một lúc, rồi cười ha hả:

- À, à, ngươi có phải là Hạ lão đệ, đã gặp ta ở tửu lâu thành Nghi Xương dạo nọ, rồi lại tới đỉnh núi Kinh Môn giải vây cho Mộ Vô Ưu phải không? Ta còn nhớ hôm đó ta đã tặng lão đệ một chiếc quạt mà!

Hạ Thiên Tường thấy trong khi nói. Lệ Thanh Cuồng vẫn có vẻ dở say dở tỉnh, bèn dùng một giọng chán chường thử ướm ý xem ông ta có thực còn say không:

- Giang hồ biến đổi, thế sự không thường! Chiếc quạt lão tiền bối tặng vãn bối thì hiện giờ đã lọt vào tay phái Côn Luân còn Mộ lão tiền bối cũng đã thành oan hồn chết một cách cực kỳ thê thảm!

Mấy câu nói đó quả có hiệu nghiệm. Làm cho Lệ Thanh Cuồng nghe xong tỉnh cả rượu, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường hỏi:

- Hạ lão đệ, câu nói ấy ở đâu mà ra? Mời lão đệ ngồi, nói lại cho ta nghe rõ chút nào!

Hạ Thiên Tường cảm ơn rồi ngồi xuống, rồi đem chuyện mình hai lần tới thám hiểm Kỳ Liên, trông và nghe thấy những gì, thuật hết cho Lệ Thanh Cuồng rõ.

Lệ Thanh Cuồng nghe xong, chỉ hả mồm trợn mắt, lẩm bẩm nói, một mình:

- Không trách được, không trách được...

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi:

- Lệ lão tiền bối bảo không trách được cái gì?

Lệ Thanh Cuồng nửa như nói với Hạ Thiên Tường, nửa như nói một mình:

- Không trách được ta gặp Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiêu Nhiên đem theo ba tên đệ tử phái Côn Luân muốn đón đường Lộc Như Ngọc để hại nàng.

Hạ Thiên Tường cau mày hỏi:

- Lệ lão tiền bối, người mà hai vị lão nhân áo vàng trong động Giáng Tuyết núi Kỳ Liên muốn tìm, có phải là lão tiền bối không.

Lệ Thanh Cuồng ngẩng lên trời trồng mây, sắc mặt ảm đạm, hình như đang cố ôn lại những việc đã qua, miệng thì đáp:

- Chính ta, chính ta...

Hạ Thiên Tường lại hỏi:

- Lệ lão tiền bối cùng hai vị lão nhân kia có thù với nhau thế nào, có thể cho vãn bối biết được không?

Lệ Thanh Cuồng không trả lời, chỉ với bình rượu rót một chén đầy, cầm lên tay nói:

- Hạ lão đệ, chúng ta hai lần gặp nhau trong quán rượu, đủ trở nên một đôi bạn rượu. Hôm nay ta phải đối ẩm đủ một trăm chén, để tưới tắt ngọn lửa sầu đang nung nấu tâm can...

Rượu trắng tính rất nặng, Hạ Thiên Tường ban nãy đã uống mấy chén, nên lúc này cũng đã chếch choáng hơi men. Lại nghe lời Lệ Thanh Cuồng cạn luôn một hơi mười chén nữa, rồi mỉm cười nói:

- Lệ lão tiền bối muốn dùng rượu tưới sầu, Hạ Thiên Tường không dám trái lệnh. Nhưng Thanh Liên cư sĩ có câu rằng: "Cất chén tưới sầu sầu thêm sầu..."

Lệ Thanh Cuồng nhướng cao lông mày, lại cạn luôn ba chén nữa rồi cười ha hả:

- Thanh Liên Cư Sĩ Lý Bạch là một đại tửu quỷ, mà cũng lại là một đại sầu nhân, tự nhiên ông ta phải nói đúng tâm sự của người sầu. Nhưng chỉ cần một chén trong tay, thì dù sầu lại thêm sầu, cũng có làm sao!

Nói đến đấy Lệ Thanh Cuồng hình như không nén nổi sầu tình, bất giác ứa hai hàng lệ.

Nếu như lúc bình thường, Hạ Thiên Tường thấy thái độ của Lê Thanh Cuồng như vậy, tất lấy làm ngạc nhiên, hỏi đến tận nơi, nhưng lúc này chàng cũng đã say đến sáu bảy phần, nên chỉ lặng lẽ ngồi nhìn, rồi bất giác cũng dưng dưng nước mắt.

Lần này đến lượt Lệ Thanh Cuồng ngạc nhiên đăm đăm nhìn chàng rồi hỏi:

- Hạ lão đệ, ta vì thương tâm mà khóc, chứ lão đệ thì vì cớ gì mà cũng ứa nước mắt?

Hạ Thiên Tường nâng chén lên uống môt hơi cạn, rồi lại lẳng lặng ngồi im, chẳng nói chẳng rằng.

Lệ Thanh Cuồng đưa tay áo lau khô nước mắt, rồi vùng cười ha hả:

- Thôi ta hiểu rồi, một nhân vật phong lưu tiêu sái, anh tuấn khôi ngô lại đang thời trai trẻ như lão đệ, khó lòng khỏi gây ra những chuyện tình ái vẩn vơ, tương tư sầu não! Nhưng thương tâm lệ khó thu, tương tự bệnh dễ chữa, nếu lão đệ có lòng tin ta, thì cứ ngỏ tâm sự cho ta biết, họa may ta có thể giúp lão đệ được chút nào chăng?

Hạ Thiên Tường lúc này đã say mèm, đăm đăm nhìn Lệ Thanh Cuồng cười nói:

- Lệ lão tiền bối đừng nói khoác! Bệnh cháu dẫu đến Mai Khôi sứ giả cũng vị tất đã có thủ đoạn trị nổi.

Lệ Thanh Cuồng trừng mắt nói:

- Mai Khôi sứ giả tuy đã nguyện làm ông mai se duyên cho thiên hạ, nhưng làm việc gì cũng chỉ từ từ, đi từng giai đoạn một, còn ta đây lại khác, ta chỉ dùng thủ đoạn Bá Vương thỉnh khách một mình một đao, xông thẳng đến tận nơi, nếu không nghe thì bắt buộc phải nghe. Nhất là đối với bọn đàn bà con gái, thì lối đó lại càng công hiệu lắm. Hạ lão đệ hãy nói ngay cho ta biết, lão đệ muốn lấy cô nào?

Hạ Thiên Tường cố nhiên là nặng tình với Trọng Tôn Phi Quỳnh nhất, rồi đến Hoắc Tú Vân, nhưng hai vị hiệp nữ này đều đã tỏ ý chung tình với mình liệu không còn điều gì ngăn trở. Nên lúc say rượu chàng chỉ buột miệng thốt ra ba chữ Lộc Như Ngọc. Lệ Thanh Cuồng bất giác rùng mình kinh sợ, cau mày hỏi:

- Hạ lão đệ bảo sao? Lão đệ mơ tưởng Lộc Như Ngọc thật ư?

Hạ Thiên Tường lúc này, lưỡi đã díu lại, lè nhè đáp:

- Sao... sao không? Vãn... vãn bối đã vì Lộc... Lộc Như Ngọc, lên Mân Sơn, đến trước mồ... mồ Mai Khôi, cầu Mai Khôi nguyện lực...

Lệ Thanh Cuồng nghe xong, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Thiên Tường, đôi mắt lờ đờ chợt lóe sáng, cười ha hả:

- Hay, hay! Thật là trời tác hợp, nhất cử lưỡng đắc, may khéo là may! Vừa giải quyết được mối thương tâm của ta, lại vừa gỡ được mối tương tư cho lão đệ.

Hạ Thiên Tường tuy say nhưng vẫn nghe rõ ý tứ câu nói của Lệ Thanh Cuồng, chàng chỉ lắc đầu như cố xua bớt hơi rượu, rồi hỏi:

- Lệ lão tiền bối, việc gỡ mối... mối tương tư cho vãn bối thì có dính dáng gì đến việc giải mối thương tâm của tiền... tiền bối?

Lệ Thanh Cuồng cầm đôi đũa tre gõ bàn hát rằng:

"Thế gian những chuyện đau lòng, Tiếc rằng không thể ngỏ cùng với ai!"

Ngâm xong, nước mắt lại ràn rụa, nhìn Hạ Thiên Tường cười sằng sặc:

- Hạ lão đệ, thôi chúng ta hãy xếp câu chuyện tương tư và thương tâm ấy lại một xó, tạm thời đừng nhắc đến nữa. Nào, bây giờ chúng ta hãy cạn thêm mười chén nữa nào!

Uống hết mười chén rượu lớn, Hạ Thiên Tường không sao gượng được nữa, liền nằm gục xuống bàn, mê man bất tỉnh.

*****

Hạ Thiên Tường say sưa ngủ một giấc ngon lành, mãi tới khi hơi rượu tan dần, mới mở hé mắt ra nhìn, bất giác giật mình kinh sợ, thì ra chỗ chàng nằm không phải là trong tửu quán, mà lại là một tòa sơn động.

Lúc này tuy chàng đã tỉnh, nhưng đầu óc vẫn còn mung lung không nhớ trong cơn say, mình đã nói câu gì, và đã làm việc gì, chỉ nhớ mang máng hình như mình đã uống rượu với Lệ Thanh Cuồng. Nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại nằm ở đây.

Chàng ngồi lên, vươn vai ngáp một cái thật dài, vừa toan đứng chợt nghe phía ngoài văng vẳng có tiếng người nói:

- Chúng ta phải hiệp lực bắt cho được phản đồ, để báo thù cho Chưởng môn nhân.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên nghĩ thầm: "Chưởng môn nhân nào? Có lẽ là Chưởng môn Tri Phi Tử chăng? Nếu vậy thì bọn người này chắc là môn hạ phái Côn Luân đang đi lùng bắt Lộc Như Ngọc, như lời Lệ Thanh Cuồng nói với mình ban nãy chăng?"

Chàng rón rén bước lại sát bên cửa động, ghé mắt nhìn ra. Cửa động rất hẹp, bên ngoài lại bị dây mây um tùm che khuất. Đứng bên trong trông ra thì rõ, chứ ở phía ngoài trông vào, thì không thấy gì cả.

Cách cửa động chừng hai trượng, có khoảng đất rộng, một bọn bốn người vừa đàn ông vừa đàn bà đang đứng nói chuyện. Hạ Thiên Tường nhìn kỹ, thấy có ba người quen mặt là Triệu Ngọc, Phan Sa và Vân Giả Hạc, còn người kia tuy không biết là ai, nhưng cũng có thể đoán được chắc là nhị sư đệ của Tri Phi Tử, tên gọi Hướng Phiêu Nhiên. Vì thấy bọn ba người kia đối với hắn đều tỏ vẻ cung kính lắm.

Hướng Phiêu Nhiên hỏi Vân Giả Hạc:

- Ngươi có biết đích xác là con tiện tỳ Lộc Như Ngọc đêm nay sẽ đi qua con đường này không?

Vân Giả Hạc khom mình đáp:

- Khởi bẩm sư thúc, tiểu điệt vô tình gặp Lộc sư muội...

Nói chưa dứt lời, Hướng Phiêu Nhiên đã phát gắt:

- Lộc sư muội gì? Phái Côn Luân không bao giờ thừa nhận những hạng đệ tử giết thấy phạm thượng như nó nữa.

Vân Giả Hạc vội đổi giọng:

- Tiểu điệt tình cờ gặp Lộc Như Ngọc cùng Bào Tam Cô phái Kỳ Liên chia tay nhau ở cửa tây núi Đại Ba, Bào Tam Cô thì sang Thiểm, Lộc Như Ngọc thì sang Ngạc. Đêm nay tất phải đi qua lối này.

Hướng Phiêu Nhiên nghe nói, nhướng cao lông mày, mặt đầy sát khí, nhìn Triệu Ngọc, Phan Sa, Vân Giả Hạc hỏi:

- Các ngươi trong mình có bao nhiêu cây Thiên Kinh độc thích?

Triệu ngọc nói:

- Vân sư huynh có bảy cây, Phan sư muội có mười cây, đệ tử có tám cây, cộng cả thảy là hai mươi lăm cây tất cả.

Hướng Phiêu Nhiên gật đầu nói:

- Ta còn mười cây, vị chi là ba mươi lăm cây. Đủ rồi!

Phan Sa cau mày hỏi:

- Hướng sư thúc định dùng Thiên Kinh độc thích đối phó với Lộc sư... Như Ngọc ư?

Hướng Phiêu Nhiên cười một cách độc ác:

- Con tiện tỳ võ nghệ không phải tầm thường, trước khi nó đến đây, ta phải đặt sẵn ám hiệu, khi nào liệu chừng không thể bắt sống được ta sẽ dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ Phóng cả hai mươi lăm mũi Thiên Kinh độc thích ra cùng một lượt, lo gì không giết chết được con tiện tỳ?

Hạ Thiên Tường nấp trong động nghe thấy cũng phải cau mày, nghĩ bụng: "Lão già này độc ác thật! Lộc Như Ngọc tài thánh cũng không sao trốn thoát!"

Vân Giả Hạc có vẻ ngạc nhiên hỏi Hướng Phiêu Nhiên:

- Còn sư thúc không ra tay ư?

- Bọn ngươi ba người chọi một cũng thừa sức lắm rồi! Ta sẽ nấp vào một chỗ kín, khi nào cần lắm mới phải ra tay!

Triệu Ngọc vừa toan nói, chợt nghe có tiếng vó ngựa từ phía tây lộp cộp đi tới.

Hướng Phiêu Nhiên trông lên trời, nhìn bóng trăng vừa lên khỏi khu rừng rậm chừng một con sào, rồi quay lại bảo ba người kia:

- Tiếng vó ngựa có lẽ là của con tiện tỳ Lộc Như Ngọc, ta nấp vào phía trên kia lược trận, các ngươi phải cẩn thận lắm mới được.

Nói xong tung mình nhảy lên vách núi, chỗ có mấy cây thương tùng cành rủ xuống sát đất, cách chỗ vừa đứng tới bốn năm trượng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-74)


<