Vay nóng Tinvay

Truyện:Song thành - Hồi 12

Song thành
Trọn bộ 18 hồi
Hồi 12: Thiên vấn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-18)

Siêu sale Shopee

Phong chuẩn trên đỉnh đầu đang lượn vòng gào thét, cánh đen che đậy ánh bình minh trên bầu trời mà lúc trước có mưa nhỏ rơi xuống.

Nàng đang liều lĩnh mà chạy trốn, trong ngực có ôm bình rượu vừa mới mua được — Như Ý đổ phường ở nam thành, nhưng mà nàng lại dùng hết sức lực hướng về phương bắc mà chạy, mũi chân đạp lên đá phiến rải trên đường cái, dùng hết toàn bộ thân pháp mà Tây Kinh đã truyền dạy cho nàng.

Nàng muốn nhảy vào gian phòng ven đường để trốn kính nỗ đang như mưa lao xuống từ đỉnh đầu, nhưng mà trước lúc bình minh, trên đường các bức tường đều dựng đứng, chưa hề có một nhà mở cửa. Mà phong chuẩn ở đỉnh đầu gào thét, mỗi lần thấy bước chân nàng có chút chậm, liền đã biết nàng có ý đồ ẩn náu, liền hạ thấp xuống, dùng kính nỗ bắn nàng một vòng như mưa, khiến nàng không thể không tiếp tục chạy đi.

Nàng đã không biết bản thân chạy bao lâu, chỉ cảm thấy sắc trời chậm rãi sáng lên, sức lực chậm rãi từ trong thân thể tan biến, Giao nhân… Giao nhân vốn là thể chất không thích hợp với việc ác chiến và chiến đấu trong thời gian dài, dù cho cùng chủ nhân học tập lâu như vậy rồi, thể chất của chính mình vẫn còn không thể so sánh với nhân loại bình thường được a.

Mấy lần, khi phong chuẩn hạ thấp, nàng gần như thấy được khuôn mặt giao nhân khôi lỗi điều khiển bên trong phong chuẩn — khi đó tay nàng chỉ chậm rãi nắm chặt bội kiếm, nhịn không được đã từng nghĩ lao một kiếm tới, đâm thủng lớp hộ giáp của khôi lỗi ấy, làm cho phong chuẩn rơi xuống đất.

Nhưng mà, mỗi giây phút đó, dường như có một lực lượng vô hình trói buộc tay của thiếu nữ giao nhân, làm cho nàng không thể rút kiếm.

Tiêu… Tiêu. Ngươi bây giờ ở phương nào? Có thể hay không ở ngay phía trên, mặt không chút biểu tình mà nhìn ta chạy trốn?

Trong lúc hoảng hốt, dưới chân đau xót, giống như có vật gì đó xuyên qua xương cốt. Mặt nàng hướng xuống đất, nặng nề té nhào trên đường, trong lòng bỗng nhiên có vật gì đó vỡ vụn, nàng cúi đầu, thấy mảnh gốm vỡ đâm vào ngực, trộn lẫn với máu tươi chảy ra, ướt đẫm vạt áo trước.

” A, vỡ mất rồi!” Nàng nhỏ giọng hô, đột nhiên trong lúc đó, trong lòng không hề có cảm giác tốt lành, ngẩng đầu thì thào, “Chủ nhân…”

Nàng muốn đứng lên, nhưng mà đã không thể đủ sức: một mũi kính nỗ bắn thủng cẳng chân nàng, khiến nàng bị đóng đinh trên mặt đất.

Nàng cắn răng, quay người định nhổ nhánh tiễn đó ra, nhưng mà vừa mới khẽ động một tí, kính nỗ giữa không trung liên tiếp phóng tới, đột nhiên xuyên thấu cánh tay và bả vai của nàng, đóng đinh xuống đất — kỳ quái chính là không hề bắn vào vị trí trí mạng nào.

“Ai nha, giết cô ta được rồi!” Trên phong chuẩn, một người chiến sĩ Thương Lưu đế quốc không nhịn được nói ra, trên mặt gân xanh nổi lên, vẻ mặt phấn khích, “Làm gì phải đi theo cô ta? Cô ta là một giao nhân, cũng không phải người chúng ta muốn tìm! Giết… Giết… A ha ha ha, bắn thủng cái cổ tinh tế kia chắc thật rất sáng khoái a!”

“Số bảy, ngươi dám! Thiếu tướng đã dặn dò, từ phía đông Đào Nguyên quận bắt đầu lục soát, bất luận cái gì khác thường cũng không được bỏ qua!”Taycủa người kia chuẩn bị ấn lò xo trên cái nỏ xuống, chiến sĩ bên cạnh bỗng nhiên quát bảo ngưng lại, “Giao nhân này có thể đơn độc xuất hiện đi lại giữa đêm, ngươi sao biết cô ta và cái mà chúng ta muốn tìm không có liên quan? Cô ta lúc nãy còn phát ra tín hiệu, chúng ta chờ xem ai tới cứu cô ta không phải hay hơn sao?”


REPORT THIS AD

Cái chiến sĩ ấn lò xo của máy móc kia không cam lòng mà buông tay ra, nhìn thiếu nữ phía dưới đầy người là máu bị đóng đinh trên mặt đất, vẫn như cũ tràn ngập sát khí, cười như điên: “Bắn chết cô ta! Bắn chết cô ta! Ha ha ha… Giao nhân ti tiện đó!”

“Hít mê điệp hương quá nhiều rồi.” Nhìn vẻ mặt dữ tợn như vậy, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc ngăn cản hắn khinh thường, lắc đầu, cười gằn với đồng đội ở bên kia, “Lão tam, ngươi xem, người mới tới hít liền trở nên như vậy! Muốn những tên mới đến điều khiển phong chuẩn khắc phục sự hèn nhát, cấp trên cũng không nên dùng loại phương pháp này chứ? Thật sợ là tiểu tử này phát ra thú tính, ngay cả chúng ta cũng chém. Thật là còn không bằng khôi lỗi giao nhân .”

” Lão đại, ngươi cẩn thận một chút, nếu như bị cấp trên nghe thấy, ngươi sẽ bị trừng trị theo quân pháp.” Thấy giao nhân khôi lỗi mặt không biểu tình mà điều khiển phong chuẩn, tiếp tục lượn vòng, đồng đội cẩn thận dặn dò: “Thiếu tướng quản lý quân nghiêm khắc, ngươi cũng không phải không biết. Ngày hôm qua những người trốn trở về đó đều bị đưa về Già Lam Thành nghiêm khắc trừng trị rồi?”

” Đáng đời! Điều khiển thế nào mà lại để phong chuẩn bị người bắn rơi xuống, căn bản là một đám vô dụng — chẳng qua các ngươi có hay không cảm thấy kỳ quái? Liên tiếp đang Đào Nguyên quận gặp phải nhiều giao nhân như vậy, lẽ nào ở đây có Phục quốc quân thường đi tới?” Trên phong chuẩn, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc suy đoán, đột nhiên ánh mắt đông lại, la hét, “Có người tới! Mau hạ thấp xuống, bắn tên!”

Tên dài xuyên qua cơ thể làm nàng bị ghim chặt trên mặt đất, máu băng lãnh chảy ra, hòa với những giọt mưa thưa thớt rơi xuống trước lúc bình minh, chảy đầy đất… Ý thức của Đinh chậm rãi trở nên mơ hồ, nhìn máu tươi đầy đất, bỗng nhiên cười khổ: Vì sao máu giao nhân lại là màu hồng chứ? Nếu như không giống với những thứ người đó, vậy cũng nên hoàn toàn không giống, hoàn toàn không giống một chút gì chứ?

Bên tai truyền đến tiếng rít, phong chuẩn lại lao xuống — vì sao, vì sao bọn chúng còn không giết mình chứ?

Bọn chúng… đang chờ cái gì sao?

Lại một lượt kính nỗ gào thét mà đến, lúc này đây, đã không tránh chỗ trí mạng của nàng, bắn thẳng đến trái tim, yết hầu và đầu.

Mưa tên đầy trời, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, buông lỏng tay nắm kiếm ra — dù gì, giữa lúc phong chuẩn lại một lần nữa bay xuống thấp, nàng vẫn còn có cơ hội giết chết giao nhân khôi lỗi điều khiển máy móc phía trên, nhưng mà nàng cuối cùng buông lỏng tay ra, lẩm nhẩm thở dài: “Tỷ tỷ…”

“Đinh!” Trong giây lát, nghe thấy có người lớn tiếng la hét tên của nàng.

Thanh âm quen thuộc đó trong nháy mắt làm thần trí còn sót lại của nàng ngưng tụ, nàng mở mắt ra thấy hắc y nhân lướt đến như tia chớp, bỗng nhiên hiểu ra, dùng hết tất cả sức lực hô to: “Chủ nhân! Đừng tới đây! Phong chuẩn muốn mai phục người!”

Nhưng mà câu nói kia chưa hết, chữ cuối nói ra theo mũi tên nhọn bắn thủng cổ nàng dừng lại.

Kiếm khách như tia chớp xẹt lướt tới, giơ tay khua kiếm, những kính nỗ bỗng nhiên bị luồng bạch quang cắt đoạn. Hấp tấp múa kiếm, Tây Kinh chạy tới bên người nàng, quỳ xuống, hai tay run rẩy, nhưng mà lại không biết làm nên như thế nào ôm lấy nàng — tổng cộng có bảy nhánh tên dài bắn thủng cơ thể mảnh khảnh của Đinh, làm nàng bị ghim chặt trên mặt đất. Một mũi trí mạng bắn thủng cổ họng của nàng.

“Đinh! Đinh!” Hắn cúi người xuống, không dám đụng vào cô ấy, run rẩy không nói thành tiếng.

“Chủ nhân…” Môi của thiếu nữ giao nhân hơi hơi mở ra, rõ ràng nhánh tiễn còn chưa làm tổn hại dây thanh quản, tay nàng chỉa chỉa lên trời, vẻ mặt khẩn thiết, “Phong… Phong chuẩn… Trốn…”

Theo sự khép mở của môi, máu trong nháy mắt từ cổ chảy ra, nhiễm đỏ mái tóc dài màu lam của nàng.

“Đừng nói, đừng nói!” Tây Kinh lớn tiếng quát, ngón tay bỗng nhiên di chuyển, kiếm quang bên tay phải lướt ra, dọc theo khe hở giữa cơ thể nàng và nền đất mà lướt qua, chặt đứt những tên dài ghim trụ nàng, đem nàng ôm lấy. Phong chuẩn đã từng bắn một vòng kính nỗ, lần thứ hai lướt lên trên, Viêm Tịch theo sau chạy tới, thấy Đinh cả người là máu, bỗng nhiên ánh mắt hắn trở nên sắc bén. Hắn xoay người sang chỗ khác, cầm kiếm lạnh lùng phong chuẩn lượn vòng trên bầu trời, toàn bộ tinh thần đề phòng.

Đinh hơi hơi lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta thật ngốc a… Chủ nhân, rượu, rượu đổ ra hết rồi…”

“Ngươi vì sao không chạy trở về? Ngươi vì sao không chạy trở về!” Tây Kinh thấy tình trạng thương tích của nàng như vậy, bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân đều lạnh, ngón tay run rẩy, muốn rút những đoạn tiễn ở trên người nàng ra, “Ngươi chạy về là còn kịp a! Vì sao phải chạy hướng Bắc!”

“Không thể, không thể…để cho bọn chúng phát hiện ra việc bí mật của Phục quốc quân…” Ánh mắt của Đinh tan rã, thì thào, “Thiếu chủ, thiếu chủ ở nơi đó… Không thể để cho bọn chúng… phát hiện…”

“Ngu ngốc! Chỉ vì cái tên Tô Ma kia sao ?!” Tây Kinh bỗng nhiên hiểu được, mắng to, cơ thể đều run rẩy, “Không đáng! Căn bản là không đáng!”

“Thiếu chủ là, là tất cả hy vọng của giao nhân chúng ta…” Đinh hơi hơi nở nụ cười, kiên quyết nhắc lại, đột nhiên ngón tay giật giật, bắt được tay của Tây Kinh, khó khăn nói, “Chủ nhân, xin người, xin người phải tha thứ cho ta một việc…”

“Đừng nói gì cả.” Tây Kinh áp một tay lên, muốn giúp nàng ngừng chảy máu, nhưng mà vết thương trên người Đinh nhiều lắm, chỉ một tay là không thể giữ hết, máu nhanh chóng nhiễm đỏ tay hắn. Máu lạnh như băng nhưng dường như lại nướng cháy tim phổi của hắn.

“Không, ta nếu như không nói… chết không nhắm mắt. Xin người nhất định phải tha thứ cho ta…” Đinh mở lớn miệng để hít thở, nhưng mà sắc mặt nhanh chóng càng ngày càng xám trắng, gắng sức nắm chặt tay của Tây Kinh, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, chảy xuống, “Lúc trước, lúc trước, ta đi tới bên cạnh chủ nhân…lại không chịu đi…là, là bởi vì, ta nhận nhiệm vụ… Tới học trộm kiếm pháp của chủ nhân… Trở về dạy cho chiến sĩ Phục quốc quân. Phải biết rằng, chúng ta, giao nhân chúng ta…không có tài nghệ gì để …chống lại Thương Lưu đế quốc. Xin tha thứ cho ta, ta lừa dối…”

Tây Kinh cúi đầu, nhìn khuôn mặt thiếu nữ vẫn mang theo vẻ ngây thơ, đột nhiên, tay hắn run rẩy đến không thể tự kiềm chế.

“Ta biết, đã sớm biết… Ta không có trách ngươi, không có trách ngươi.” Hắn ôm Đinh, đứng lên, giống như đang không biết làm sao, chỉ thì thào, “Ta đi tìm đại phu cho ngươi, ngươi trước đừng nói gì.”

Ánh bình minh sắp đến, phong chuẩn lượn vòng bắt đầu lại muốn lao xuống. Dưới ánh mặt trời đang dần sáng lên, Đinh chậm rãi lắc đầu, mỉm cười, vẻ tươi cười đó chỉ là chợt lóe lên, nhưng mà cũng là vui sướng: “Không… Ta biết ta sắp chết… Chỉ có điều, ta, ta so với Hồng San may mắn hơn… Ta không muốn rời khỏi người. Chủ, chủ nhân… Đừng uống rượu nữa, có được hay không?”

“Được, được… Không uống, không uống nữa…” Đột nhiên cảm giác cơ thể của Đinh nóng bỏng như lửa, trong mắt Tây Kinh tràn ngập sợ hãi, vội vã ngừng lại, hai tay không ngừng run rẩy, giúp nàng lau đi nước mắt liên tiếp chảy xuống từ khóe mắt, “Không nên gọi ta là chủ nhân! Gọi tên của ta, Đinh.”

“A…” Trên mặt Đinh bỗng nhiên có chút ửng đỏ ngượng ngùng, con mắt nhắm lại, dường như là đang cố gắng góp lại tất cả sức lực, sau mới chậm rãi nói, “Tây Kinh… Tây Kinh, đừng thương tâm. Chúng ta…giao nhân chúng ta sau khi chết, sẽ lên tới bầu trời… sau đó đụng phải mây… liền, liền hóa thành…”

Lời của nàng chưa hết đã dừng, đầu có hơi trầm xuống, ngã vào trong lòng hắc y kiếm khách.

Những hạt mưa thưa thớt rơi xuống trên mặt, băng lãnh như tuyết.

Đột nhiên tất cả sức lực đều tiêu thất, hai đầu gối hắn mềm nhũn, hắn quỳ rạp xuống đất. Ánh bình minh đã đến, sắc trời sáng lên, nhưng mà hắn lại cảm thấy mọi thứ trước mặt đều mơ hồ.

***

Phong chuẩn lại một lần nữa lao xuống, dưới sự che chở của kính nỗ, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trên phong chuẩn nhảy xuống mặt đất, từ bốn hướng vây lại ba người, cẩn thận xem xét, đột nhiên trên mặt biểu lộ ra vẻ chán nản, thất vọng.

“Sao hai người tới lại đều là nam? Hơn nữa cũng không có mang cái nhẫn như vậy?”

“Làm sai rồi… Thật sự không phải cái chúng ta muốn tìm.”

“Quay về, quay về, mẹ nó, lãng phí thời gian!”

“Này, ở đây còn có một giao nhân, có muốn kiểm tra thử xem người kia có đan thư của nô lệ không?”

“Lèo nhèo cái gì! Nói không chừng đội khác đã ở phía trước chúng ta rồi!”

Đám chiến sĩ Thương Lưu đế quốc từ trên phong chuẩn xuống kia tiến lên, nhìn thoáng qua giao nhân đã chết cùng hai người đang sống còn lại, phát hiện cũng không có mục tiêu lần này bọn chúng hành động, không khỏi cảm thấy cụt hứng, chuẩn bị rời khỏi.

“Đứng lại cho ta.”Taycủa Viêm Tịch vừa mới cầm vào kiếm, lại nghe hắc y kiếm khách bên cạnh thấp giọng quát bảo ngưng lại.

Các chiến sĩ Thương Lưu đế quốc vốn không muốn để ý tới hắc y nhân bị tổn thất mất nô lệ kia, nhưng mà cái tên chiến sĩ mới hút mê điệp hương thoáng cái quay đầu, con mắt sáng lên — máu ở trong thân thể sôi trào, hắn đang ước gì có cơ hội giết người!

“Đừng lãng phí thời gian!” Đội trưởng cản lại cái tên tân binh kia, nhìn thoáng qua hắc y nhân ôm nô lệ đã chết, lạnh lùng, “Ai cho ngươi để giao nhân của mình đơn độc trên đường phố? Trái với đạo luật của Thương Lưu đế quốc, bắn chết cũng không sai — tự làm tự chịu, đại gia đi.”

Đoàn người xoay người, nhưng mà bỗng nhiên cả kinh: hắc y nhân ôm giao nhân đó đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt!

“Các ngươi đều bồi táng theo Đinh đi.” Hắc y nhân không có ngẩng đầu, chậm rãi nói. Hai tay run nhè nhẹ, đem một cái ống kim loại màu bạc để vào trong tay của giao nhân đã chết, nắm chặt, ngẩng đầu lên nhìn đám binh sĩ trước mặt.

“…” Đột nhiên, đội trưởng bị khí thế của người ở trước mắt làm cho kinh sợ, rút lui từng bước.

“Đừng, đừng có vẻ mặt như vậy… Không phải đã chết là một người giao nhân thôi sao?” Không hiểu tại sao, đội trưởng thân kinh bách chiến lại có thể không muốn động thủ cùng người trước mặt, mở miệng biện bạch, thanh âm thậm chí có chút căng thẳng, “Thừa dịp thi thể còn tươi đào ra một đôi mắt, thêm được chút tiền, có thể đi chợ phía đông Diệp Thành mua một người mới đấy…”

“Câm miệng! Một đám khốn nạn!” Trong giây lát, bạch quang như tia chớp hạ xuống, “Một đám khốn nạn!”

Đội trưởng phản ứng rất nhanh, lập tức tách ra lui về phía sau, tên chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đang hưng phấn kia lại vọt tới phía trước, gào thét huy kiếm, gào thét mà chém xuống, khí thế bức người.

Nhưng mà nháy mắt, đầu người bay xéo đi ra ngoài, máu giống như giọt mưa hạ xuống, mấy tên chiến sĩ còn lại đột nhiên nhảy rộng ra, tuy rằng bất ngờ nhưng mà chiến sĩ của Thương Lưu đế quốc đều trải qua tuyển chọn và huấn luyện quá nghiêm khắc, bất kể phối hợp tác chiến hay là đơn độc chiến đấu đều phi thường mạnh mẽ, lúc này lập tức hướng về bốn hướng khác nhau, nhanh chóng chuẩn bị cho tốt phản kích.

Tây Kinh căn bản không thèm nhìn trận thế đối phương bày ra, chỉ là cầm lấy tay của Đinh, kiếm quang ngang dọc chém ra ở trong mưa, uốn lượn như rồng bơi.

“Đinh, ngươi xem, đây là chiêu cuối cùng tên là ‘Cửu Vấn’ trong bộ kiếm pháp Thiên Vấn…” Ôm thiếu nữ giao nhân đã chết đi nhảy vào đoàn người, vừa điều khiển kiếm quang, hắn vừa thấp giọng nói cho nàng, tay không hề chậm chạp, “Ta từ trước đến nay chưa từng biểu diễn ở trước mặt ngươi… Bây giờ ngươi xem rõ ràng rồi chứ…”

Viêm Tịch chưa hề rút kiếm, thậm chí không có ý đi tới bên cạnh hỗ trợ. Hắn chỉ nhìn Tây Kinh lôi kéo tay của Đinh, nhanh đến không gì sánh được mà chém hạ đầu từng người, rơi loạn đầy đất, máu chảy đỏ thẫm. Trong lúc xoay người, mái tóc dài màu lam của Đinh lướt nhẹ qua mặt hắn, ẩm ướt mà băng lãnh. Bầu trời tảng sáng rơi mưa xuống tối mờ mà trong xanh, hắc y kiếm khách ngẩng đầu nhìn trời, kiếm trong tay liên tục xuất ra Cửu Vấn —

Hỏi trời bao tuổi? Hỏi đất ở đâu là cực? Người sống bao năm, sống có gì vui? Chết có gì khổ?

(Hán việt: Vấn thiên hà thọ? Vấn địa hà cực? Nhân sinh kỷ hà, sinh hà hoan? Tử hà khổ?)

Chín câu hỏi bất quá chỉ hỏi ra bảy câu “Thiên sinh hà cô” (Sinh linh có tội gì) thì đã giết chết tất cả đám binh sĩ từ phong chuẩn xuống.

Tây Kinh ngừng tay, nâng kiếm ngơ ngẩn thầm thì: “Ta sớm phát hiện ngươi học lén, cho nên chưa bao giờ xuất ra ‘Cửu Vấn’ — Nếu như ta… Nếu như sớm dạy cho ngươi, thì sao có thể thành ra như thế này…”

Phong chuẩn từ bầu trời lần thứ hai hạ xuống, giao nhân khôi lỗi phía trên không biết toàn bộ chiến sĩ Thương Lưu đế quốc xuống đất đã bị giết, vẫn cứ bay thật thấp xuống, buông day dài, tưởng là những chiến sĩ ấy sẽ trở lại phía trên.

“Một người cuối cùng.” Tây Kinh lạnh lùng nhìn, nắm tay của Đinh, giơ lên, chuẩn bị trong nháy mắt lao ra kiếm quang.

Viêm Tịch đột nhiên với tay qua, đè lại kiếm quang hắn, trầm giọng: “Lần này đừng giết cái khôi lỗi kia…Vì Đinh.”

Tây Kinh sửng sốt một chút, chẳng mấy chốc phong chuẩn đã lướt qua, bay đi xa. Viêm Tịch nhìn vẻ mặt của giao nhân khôi lỗi trên phong chuẩn, ngón tay đang trên thân kiếm trắng bệch, chậm rãi nói: “Thực ra không liên quan chuyện của ngươi — Đinh một mình đụng phải phong chuẩn chắc chắn sẽ chết… Cô ấy căn bản không thể hạ thủ với giao nhân khôi lỗi kia, chỉ có cách bỏ trốn.

“Vì sao?” Thấy phong chuẩn đến gần, đánh giá khoảng cách với giao nhân khôi lỗi bên trong, biết là Đinh cũng có thể giết chết ngay giao nhân khôi lỗi đó — hắc y kiếm khách nhịn không được truy hỏi, nhìn Viêm Tịch.

Viêm Tịch cúi đầu, nhìn Đinh đã chết, trong mắt chợt lóe tia sáng, rất lâu sau nhẹ nhàng nói: “Đinh có một anh chị em ruột gọi là Tiêu. Hai mươi năm trước sau khi khởi nghĩa thất bại, bị bắt đi — nghe nói trong giao nhân chúng ta có người thấy hắn trở thành phái nữ, còn trở thành khôi lỗi trong Chinh Thiên quân đoàn.”

“Khôi lỗi ở trên phong chuẩn khi nãy chẳng lẽ là…?” Tây Kinh kinh ngạc, bật thốt lên.

“Không biết.” Viêm Tịch lắc đầu, hờ hững nhìn bầu trời, “Ai cũng không biết… Đinh cũng không biết trên phong chuẩn là tỷ tỷ của nàng hay không, cho nên chưa bao giờ có dũng khí hạ thủ.”

“…” Tây Kinh bỗng nhiên trầm mặc, nhìn Đinh đã chết nằm trong lòng, sắc mặt dần dần tái nhợt, “Một đám khốn nạn!”

Viêm Tịch thu hồi kiếm, đi tới, vươn tay về phía Tây Kinh: “Đem đồng bào tôi giao cho tôi — Đinh vì mộng tưởng của Hải Quốc mà chết trận, chúng tôi sẽ an táng thật tốt cho cô ấy, để cô ấy có thể an tĩnh trở lại bầu trời… Tất cả huynh đệ chết đi đều có thể cùng cô ấy ở một chỗ, ở trên trời nhìn chúng tôi.”

Thấy Tây Kinh bất động, Viêm Tịch cúi mắt xuống, khuôn mặt bình tĩnh lần đầu tiên có vẻ cười thê lương: “Xin đừng tự trách mình, ngươi dù sao cũng đã cho Đinh một hồi mộng đẹp — bao nhiêu giao nhân sẽ hâm mộ cô ấy. Cô ấy rất may mắn.”

“Sinh linh trên đời có tội gì…Sinh linh trên đời có tội gì.” Rất lâu sau đó, Tây Kinh thì thào lặp lại một câu cuối cùng trong Cửu Vấn, bỗng nhiên đang giữa những giọt mưa rơi lác đác xuống lúc sáng sớm ngẩng đầu lên, không biết nước mưa hay là nước mắt, từ trên mặt hắn chảy dài xuống. Nhìn Phục quốc quân Tả quyền sử, một chữ một chữ nói ra: “Ta muốn gặp thiếu chủ của các ngươi.

————

Sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng lên, mà bên trong mặc dù buông rèm che xuống, tầng tầng lớp lớp che đậy nhưng mà thần trí của Bạch Anh vẫn đang tan rã ra — cho dù không bị ánh sáng chiếu tới, minh linh ở trong ban ngày vẫn sẽ chậm rãi suy kiệt.

Rất tĩnh lặng, rất tĩnh lặng. Tầng tầng lớp lớp màn che, mùi huân hương nồng nặc, nàng ngã vào giữa một đống chăn cẩm tú, tất cả mọi thứ đều cảm thấy trở nên xa xôi, không biết có phải vì bản thân trở nên suy yếu mà không thể nghe thấy bất cứ tiếng động gì, hay là mọi người đều đột nhiên từ chỗ này biến mất — nàng bắt đầu phong bế năm uẩn lục thức (tức là bản thân sẽ không có cảm nhận gì với xung quanh), để làm chậm lại tốc độ suy kiệt, tránh việc hoàn toàn tiêu tán trước lúc trời tối.

Cho nên cô ấy nhìn không thấy Na Sinh ở một bên vừa cho rằng cô ấy đang ngủ, lại một mặt lo lắng, cuối cùng hạ quyết định rón rén mà đi ra ngoài, định bụng ngoan ngoãn lùi đến ngoài cửa lớn chờ Tây Kinh trở về — bằng không tên Viêm Tịch kia lại giận tái mặt nữa.

Nghĩ đến người kia xụ mặt, Na Sinh liền nhịn không được cảm thấy ủy khuất: lẽ nào thực sự khuôn mặt đã thay đổi rồi? Hôm qua mang theo nàng xuất sinh nhập tử như vậy, chiếu cố chu đáo, ngày hôm nay, sau khi thấy cái tên Tô Ma kia liền thẳng thừng giở mặt ! — cái tên Mộ Dung Tu cũng như thế, thấy nàng mang Hoàng Thiên như cầm phải củ khoai lang nướng bỏng tay, đẩy ngay nàng ra ngoài.

Oán hận mà nghĩ, Na Sinh đi qua đại sảnh đầy tiếng người đang cướp giật bài, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong giây lát, nghe thấy trong không trung có tiếng rít chói tai quen thuộc, nàng cực kỳ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng sớm — một cái phong chuẩn màu bạc kỳ quái xẹt qua bầu trời phía trước. Kim loại màu bạc phản chiếu ra ánh sáng chói mắt làm cho nàng vô ý thức mà giơ tay che mắt.

Nhưng mà thiếu nữ Đông Ba không có lưu ý, ngay chớp mắt này, Hoàng Thiên cũng khúc xạ ra một đường bạch quang sáng chói như vậy.

“Hạ thấp! Để ta đến nhìn rõ cô ta!” Trên phong chuẩn màu bạc chỉ có hai người, tướng lĩnh trẻ tuổi bên trái bỗng nhiên nhăn đôi lông mày dài lại, lạnh lùng nhìn xuống thành thị dưới chân, ánh mắt sắc bén, bật thốt lên mệnh lệnh cho giao nhân khôi lỗi. Trên khuôn mặt anh tuấn che giấu không được hưng phấn và chiến ý.

“Vâng , thiếu tướng .” Cái thiếu nữ giao nhân xinh đẹp kia có một mái tóc dài màu lam rất đẹp, theo tiếng thao tác .

***

Mùi huân hương sắp làm cho người ta không thể thở nổi, ngay cả mùi máu tươi nặng nề bên trong phòng đều bị hòa lẫn, tạo ra một mùi rất kỳ dị. Nhưng mà cái mùi nồng đậm ấy đồng thời lại khiến người ta ngửi thấy sẽ say, mọi thứ đều không muốn nhớ, dường như tiến nhập ảo mộng.

Thảo nào… Thảo nào Tô Ma thích đốt loại hương kỳ lạ này.

Như vậy cũng sẽ không ngửi thấy mùi máu tươi.

Tâm thần chậm rãi tan rã, trong nháy mắt ấy, nàng dường như trở lại trăm năm trước, ngay ở giây phút kề cận tử vong — không gian và thời gian chợt tan biến, khuôn mặt của mọi người trên đỉnh tháp trong nháy mắt đang xa dần, gió trời gào thét thổi phồng ống tay áo của nàng, tầng tầng mây trắng đang tản ra ở trước mắt, khép mắt lại… Nàng hoàn toàn mất đi trọng lượng.

Nhưng mà trong nháy mắt rơi xuống ấy, lại dài dằng dặc đến mức cảm giác như trải qua vài chục năm, nàng chỉ là không ngừng mà ngã xuống dưới, ngã xuống dưới, dường như vĩnh viễn không đến được mặt đất.

“Bạch Anh!” Trong giây lát, nàng đang ở trong mây rơi xuống bỗng nghe thấy có người gọi tên của nàng, lớn tiếng mà gọi, “Bạch Anh!”

Không phải Tô Ma… Không phải Tô Ma… Cái giao nhân ít tuổi ấy lại có thể từ đầu chí cuối trầm mặc, không nói được lời nào mà chỉ nhìn nàng rơi xuống.

Ngửa mặt nhìn lại, trên đỉnh Bạch tháp người kia gọi tên nàng, vươn tay, trên ngón tay mang theo một cái nhẫn màu bạc kỳ quái, hai cánh nâng lên một viên bảo thạch màu xanh da trời. Người kia kêu tên của nàng, vươn tay ra với nàng — nàng vô ý thức mà nhấc tay, đột nhiên thấy được trên tay mình có một cái nhẫn cũng giống thế.

Hoàng Thiên… Hậu Thổ.

Trong nháy mắt ấy, nàng đột nhiên lại thanh tỉnh. Kiếm quang từ trong tay áo nàng vọt ra lạnh thấu xương, xé rách ống tay áo của nàng, nhảy vào trong tay mang theo nhẫn, nàng vô ý thức mà cầm, gắng sức mà cầm. Nàng cảm giác được bản thân có một lực lượng mạnh mẽ chưa từng sử dụng, có cái gì đó bảo vệ.

Nàng làm sao có thể… Làm sao có thể cứ như vậy mà chết đi.

— Chính mình có lực lượng “Hộ” của Hậu Thổ, nhưng chưa từng dùng để thủ hộ quốc gia của nàng, phụ thân của nàng, dẫn đến cửa nát nhà tan, Già Lam thành mười năm cố thủ, mười vạn người Không Tang cuối cùng diệt chủng, ngủ say ở đáy nước.

Sai lầm như thế, một lần phạm phải liền là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

“Bạch Anh!” Trên đỉnh Bạch tháp cao ở trong mây, người kia gọi tên của nàng, vươn tay ra với nàng. Nàng bất giác đưa tay bắt lấy tay hắn. Đột nhiên, vực sâu mà bản thân đang rơi xuống ở dưới chân dần đi xa, hắn kéo nàng ra khỏi cảnh rơi xuống mãi không dừng lại.

“Bạch Anh, tỉnh lại!” Trong lúc hoảng hốt, bên tai bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, rất rõ ràng “Lúc này đã là lúc nào rồi?”

Kinh ngạc vì thanh âm của đối phương lại có thể truyền tới trong lòng của nàng dù đã phong bế ngũ uẩn lục thức, Bạch Anh nỗ lực mở mắt, muốn nhìn một chút ai đi tới bên trong gian phòng u ám này.

“Mau đứng lên, quân đoàn của Thương Lưu đế quốc đã đang lục soát ở bên ngoài rồi!” Trong bóng tối, một đôi mắt quen thuộc cúi xuống, sau đó áo choàng màu đen tản ra, một tay chìa ra, dùng tới huyễn lực, muốn kéo nàng vào: “Đứng lên, ta mang nàng đi!”

“…? Ngươi đã đến rồi a.” Trong căn phòng u ám, nàng hốt hoảng ngưng tụ linh lực còn sót lại, có thể nhận ra người mới tới, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên — nụ cười chưa biến mất thì hình thể của nàng lại lần nữa tan rã.

“Này, này! Nàng làm sao vậy? Đừng ngủ!” Người tới càng thêm lo lắng, rất sợ Bạch Anh thả lỏng thần trí, cuối cùng niềm tin để duy trì linh lực ngưng kết cũng tan rã nốt, vội vàng cúi xuống, cầm lấy chiếc nhẫn “Hậu Thổ”, âm thầm phát lực, kích thích lực lượng ngủ say ở ban ngày trong chiếc nhẫn thức dậy — kỳ quái chính là, chiếc nhẫn Hậu Thổ vừa tiếp cận với tay hoàng thái tử Không Tang liền đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ánh sáng chiếu rọi lên người Thái tử phi đang ngủ, đột nhiên hình thể đang tan rã của nàng lại một lần nữa ngưng kết trở lại.

“Chân Lam.” Bạch Anh cuối cùng mở mắt, thấy người tới, vô cùng kinh ngạc, “Ngươi sao lại ra khỏi Vô Sắc thành?”

“Mau đứng lên. Na Sinh ở bên ngoài sắp xảy ra sự cố — lần này tới là Vân Hoán, nha đầu đó cũng không có vận khí tốt như lần trước, có thể phất tay liền bắn rơi một cái phong chuẩn.” Chân Lam cúi người xuống, vươn tay ra với nàng, ngữ khí vội vàng, rõ ràng là tình huống ở đây đã trở nên phức tạp vượt khỏi dự đoán ban đầu của hắn, “Nàng ở chỗ này ta sẽ lo lắng, phải theo ta đi ra ngoài.”

Bạch Anh trong lúc hoảng hốt vẫn cứ ngẩn ngơ: chìa tay ra với nàng như vậy giống hệt với lúc trong ảo giác mơ hồ. Nàng kéo tay hắn, đứng lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, cau mày: “Ta không có cách nào đi ra ngoài.”

“Ta mang theo nàng đi.” Chân Lam đưa tay lại, vén lên áo choàng, bên trong áo choàng đứng thẳng là khoảng không trống rỗng, “Vào đây!”

“Ách…?” Bạch Anh đột nhiên dở khóc dở cười, nhìn cái áo choàng rỗng ruột. Chỉ có lộ ra bên ngoài một cái đầu người và một cánh tay bên phải — hình dạng như vậy thật kỳ dị đến mức nào a. Chẳng qua cũng chỉ có vị thái tử này mới có thể nghĩ ra biện pháp đem thái tử phi bọc lại mang theo thôi.

“Mau vào, ở ngoài liền sẽ bị tan rã, nàng còn ngơ ngác cái gì!” Thấy nàng cười gượng, Chân Lam sốt ruột, một tay kéo nàng vào chỗ trống rỗng trong lòng, “Dù sao vai nàng cũng không cao bằng ta, đủ để bọc lấy nàng rồi.”

Áo choàng lớn quét đất mà đi, chặn lại toàn bộ ánh sáng, giống như một cái lều vải kín đáo nho nhỏ.

“Đừng lo lắng, tất cả chuyện bên ngoài có ta tới ứng phó.” Duy nhất tay phải che trên áo choàng, buộc chặt dây lưng, dặn dò, thanh âm một lần nữa lại truyền đến, “Nàng cắn chặt răng, nghìn vạn lần đừng ngủ nữa — ta cố gắng đuổi đi đám người kia, bố trí ổn thoả cho Na Sinh, chúng ta cùng nhau trở về.”

“Ừ.” Trong bóng đêm, nàng đáp lại một câu. Đột nhiên, cảm thấy bình yên và an tâm khó nói không nên lời.

***

Bên ngoài đã là sáng sớm nhưng mà đèn bên trong lại sáng suốt đêm không tắt.

Cho Thải Hà lui ra ngoài, Như Ý phu nhân tự mình canh giữ ở bên giường, lẳng lặng nhìn khôi lỗi sư đang ngủ say.

Các sợi tơ đều đã nối về với người tiểu người gỗ, dưới ánh đèn lấp lóe như có như không, những sợi tơ trong suốt đến mức như là không tồn tại. Tiểu người gỗ gọi là A Nặc kia bây giờ cũng im lặng mà đứng ở đầu giường, biểu tình đờ đẫn — lúc nãy trong giây lát tất cả dây dẫn đứt, hình như đã tạo thành tổn hại cực lớn đối với người gỗ này, làm cho tất cả khớp xương của nó long ra. Như Ý phu nhân phải mất rất nhiều thời gian mới đưa các khớp xương nối trở về.

Nhưng mà, quay đầu lại nàng vô cùng kinh ngạc thấy được người trên giường đang ngủ say cũng chậm rãi chảy ra máu tươi.

Vẻ mặt của Tô Ma là yên lặng, nhưng mà dưới sự yên lặng đó dường như có vô vàn gợn sóng trở đi trở lại, tới rồi lui, từ hắn và tiểu người gỗ trào ra, theo những sợi tơ trong suốt trên mười chiếc nhẫn ở ngón tay hắn, tựa như sóng chậm rãi dao động nhấp nhô.

Lặng yên không một tiếng động, máu trên người khôi lỗi sư dần dần mất hẳn, da thịt vỡ vụn lại được bù đắp lại, mọi thứ đều giống như chưa từng xảy ra.

Cuối cùng, giống như đã đạt được cân bằng nào đó, biểu tình đờ đẫn trên mặt người gỗ bắt đầu dần có sức sống, lạch cạch một tiếng tự động nhảy lên, đá đá chân, đánh đánh tay, bỗng nhiên quay đầu lại, khẽ cười với Như Ý phu nhân — dáng tươi cười quỷ bí như vậy làm cho Như Ý phu nhân cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

“Bên ngoài có tiếng động gì vậy?” Không đợi Như Ý phu nhân phục hồi tinh thần lại, phía sau đột nhiên có thanh âm đặt câu hỏi, lạnh lùng, “Phong chuẩn tập hợp ở bầu trời Như Ý đổ phường! Chuyện gì xảy ra?”

“Thiếu chủ.” Như Ý phu nhân ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy Tô Ma đã khoác quần áo xuống giường.

Dứt khoát mà ngồi dậy, giống như mọi thứ đều chưa từng xảy ra, vẻ mặt của hắn hờ hững mà lạnh lùng bình tĩnh, mở miệng hỏi. Con mắt của khôi lỗi sư vẫn còn trống không, nhưng xuyên qua cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Chết tiệt, lẽ nào nha đầu bị đuổi đi kia lại chạy trở về rồi? Hay là những người đó lục soát toàn bộ Đào Nguyên quận, đã phát hiện Phục quốc quân?”

Nhưng mà một câu còn chưa nói hết, tên bay như mưa bắn vào.

***

Na Sinh đang nhìn thấy kính nỗ bắn xuống, không kịp nghĩ nhiều, nhảy vào phía sau Như Ý đổ phường, lấy cửa chính che.

“Đoạt đoạt” Tiếng vang giống như giọt mưa bị vỡ, tên bay với lực lớn, rất nhiều mũi xuyên thấu cửa chính, cắm vào trong, thiếu chút nữa cắt thủng tay nàng.

“Hỏng bét, cư nhiên đã quên bọc trên…” Vội vội vàng vàng, nàng trong lúc tên bắn tới như mưa, đưa tay ra kéo xuống vạt áo, bỗng nhiên đỉnh đầu tối sầm lại, tiếng gió thổi mạnh mẽ từ đỉnh đầu mà đến, thổi cho nàng không mở mắt ra được. Tiếng rít giống như ngay bên tai, nàng lại càng hoảng sợ, vô ý thức mà nhấc tay, cho rằng Hoàng Thiên ở trên tay, cái phong chuẩn kia sẽ lại như lần trước ngã xuống.

“Lướt lên trên!” Thấy thiếu nữ trên mặt đất vươn tay, Hoàng Thiên lóng lánh giữa ngón tay, tướng lĩnh trẻ tuổi trên phong chuẩn lập tức mở miệng phân phó, “Coi chừng Hoàng Thiên! Không nên tiếp cận phạm vi lực lượng của nó!”

“Vâng!” Thao tác của thiếu nữ giao nhân cực kỳ linh hoạt, hai tay không ngừng lên xuống, hai cánh phong chuẩn đột nhiên thay đổi, mượn tốc độ bay nhanh lập tức ngẩng đầu lướt lên trên.

“Phát ra tín hiệu, khiến vài cái phong chuẩn khác trong đội đến nơi này!” Vân Hoán vừa tiếp tục dặn dò vừa mở ra cánh cửa dưới đáy phong chuẩn, thả ra một cuộn thừng dài, “Đem nơi này san bằng cũng không được để cô gái mang nhẫn này chạy! Ngươi ổn định tốc độ, ta muốn xuống phía dưới bắt cô gái kia, người phía sau mau lại đây.”

“Vâng!” Đôi mắt thiếu nữ tóc lam nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt yên lặng, dường như chỉ biết nói một chữ này.

Phong chuẩn lướt lên trên, đang trong không trung xoay một vòng một lần nữa trở lại phía trên Như Ý đổ phường, tốc độ chậm chạp, phần bụng màu bạc của chim to bỗng nhiên mở ra, một tia chớp lóe sáng rơi xuống trên tường Như Ý đổ phường, đất đá tung bay. Tất cả mọi người trong sòng bạc bị kinh động, khách đánh bạc ầm ầm lao ra bên ngoài sân, kinh ngạc mây đen dần dần dày đặc trên bầu trời.

“Trời ơi! Đây là cái gì? Đây là cái gì?” Rất nhiều đôi mắt nhìn lên, nhìn về phía bầu trời, cho rằng bản thân nhìn lầm.

“Thật lớn… Thật lớn chim a! Thế nhưng vì sao cánh cũng không vỗ?” Trong đám người có một người cầm kiếm thì thào.

“Chim cái con mẹ ngươi! Đây là phong chuẩn!” Đột nhiên, trong đám người có một thanh âm vang lên, là tên du hiệp đầu trọc kia nói, trong tay ôm một vò rượu, ngẩng đầu nhìn máy móc khổng lồ trong không trung, nắm chặt kiếm, sắc mặt khẩn trương, “Chạy mau! Chết tiệt! Là phong chuẩn của Chinh Thiên quân đoàn, muốn bắn chết toàn bộ người! Con mẹ nó, đều nhanh trốn đi, còn ngây người hay sao?”

Nghe thấy bốn chữ “Chinh Thiên quân đoàn”, khách đánh bạc ầm ầm kêu một tiếng, đều như chim thú chạy tán loạn.

Chinh Thiên quân đoàn, nghe nói là quân đội điêu luyện nhất của Thương Lưu đế quốc trăm năm qua, có thể tung hoành ngang dọc trong trời đất, chinh phục tất cả từ đế quốc đến bất kể người nào không tuân phục. Năm mươi năm trước Hoắc Ân bộ lạc ở Sa Quốc phương bắc đấu tranh, hai mươi năm trước giao nhân Phục quốc quân khởi nghĩa, cuối cùng đều là bị Chinh Thiên quân đoàn dùng phương pháp độc ác trấn áp xuống, ngoài ra sức chiến đấu mạnh mẽ cùng hành động nhanh như gió to, làm cho tất cả những người bất mãn trên đại lục Vân Hoang kinh hãi không dám chiến đấu.

Thế nhưng hai mươi năm trước, sau khi Phục quốc quân giao nhân bị trấn áp, Vân Hoang tiến nhập thời đại yên ổn vô cùng không có bất luận việc rối loạn gì nảy sinh, cho nên Thập Vu của Thương Lưu đế quốc chẳng bao giờ lại phái ra Chinh Thiên quân đoàn — khách đánh bạc trong sòng bạc hiển nhiên cũng không có tận mắt thấy qua quân đội đáng sợ như vậy. Nhưng mà, bốn chữ như sấm bên tai như thế đủ để hù dọa đám khách đó chạy hỗn loạn.

Du hiệp đầu trọc nhìn đám người chạy trốn, lại chần chờ không chịu rời khỏi.

“Lão đại, lão đại, còn không mau đi!” Đồng đội của hắn ở xa xa dừng bước chân, gọi hắn. Nhưng mà tên đầu trọc đó lại cắn răng, nhìn trong tay rượu vừa mới mua, thì thào tự nói: “Con bà nó, không được, không thể đi — phải ở lại chỗ này chờ Tây Kinh đại nhân quay lại! Khó khăn lắm mới mua được túy nhan hồng hai mươi năm của bà chủ, muốn dùng để bái sư, nếu như bị thử thách này làm cho sợ mà chạy thì làm sao làm môn đồ của Kiếm Thánh được?”

Hắn nắm chặt kiếm, ngẩng đầu nhìn phong chuẩn lượn vòng giữa không trung, một cái đầu bóng lưỡng sáng láng rực rỡ.

“Thiếu chủ, quả nhiên là Chinh Thiên quân đoàn tới bên ngoài rồi!” Bên trong phòng, thấy tiếng rầm rĩ bỏ chạyở trước sân như vậy, Như Ý phu nhân đi ra ngoài nhìn một chút, quay lại thì sắc mặt tái nhợt, “Làm sao bây giờ? Bọn chúng, bọn chúng có thể hay không đã phát hiện chúng ta rồi?”

“Chưa chắc.” Tô Ma không có đi ra cửa, chỉ là nghe tiếng gào thét trong gió, thản nhiên nói, “Rất có thể chỉ là bị Hoàng Thiên đưa tới đi? — Như di, ngươi mau đưa tư liệu của Phục quốc quân dời đi, ta ở chỗ này canh phòng.”

“Vâng, thiếu chủ.” Nghe thấy lời dặn dò không hốt hoảng chút nào như vậy, tâm trạng của Như Ý phu nhân cũng bình tĩnh hơn, không nhịn được giậm chân, “Tả quyền sử lúc này đi đâu rồi? Hắn và Vân Hoán từng chạm mặt nhau, nếu như bị Vân Hoán phát hiện hắn ở chỗ này, rất có thể sẽ nảy sinh nghi ngờ!”

“Muốn hắn đuổi cô gái kia đi, chuyện như vậy sao lại làm không đến nơi đến chốn?” Trong mắt trống rỗng của Tô Ma có ánh sáng lạnh lùng, sắc bén, cười nhạo, “Chẳng lẽ là hắn không đành lòng? Không phải là nữ hài tử kia đã nói rằng từng cứu mạng của hắn sao?”

“Vâng, nhưng thật ra Tả quyền sử công và tư luôn luôn rõ ràng, quyết không như vậy.” Lúng ta lúng túng mà ôm ra một đống sách xếp chồng lớn, Như Ý phu nhân còn không quên giải thích rõ, vội vội vàng vàng từ phía sau cánh cửa đi ra ngoài, “Thiếu chủ, ta đi rồi, người phải cẩn thận nha!”

Tô Ma có chút không kiên nhẫn gật đầu, không có trả lời.

Chờ trong phòng chỉ còn lại có hắn một mình, con mắt trống rỗng mới giương lên, “Nhìn” Bầu trời càng ngày càng đen bên ngoài — cuối trời có vài cái phong chuẩn bay đến, hướng phía này tập kết, hai cánh to lớn che đậy bầu trời, phát ra tiếng gào thét chói tai kỳ dị.

Thực sự là phiền phức… Cư nhiên lại đụng phải quân đội khó giải quyết nhất của Thương Lưu đế quốc nhanh như vậy.

Tay hắn nhấc lên, mang theo ngón tay có nhẫn đỡ cái trán, cau mày. Phía sau hắn, tiểu người gỗ dường như bị tác động, cùm cụp cùm cụp đi tới, nhảy lên trên cửa sổ, nhìn đ cảnh ại quân ngoài cửa sổ tiếp cận, miệng chậm rãi hé, hai tay mở ra, dường như vui mừng không gì sánh được.

“Cút!” Càng ngày càng cảm thấy chán ghét đối với phân thân này, khôi lỗi sư hai tay kéo một cái, đem người gỗ từ trên cửa sổ kéo rớt. Nhưng mà A Nặc đột nhiên giơ tay chỉ chỉ cánh cửa của gian phòng bên cạnh — đó là phòng ngủ của hắn.

Gian phòng hàng đêm tràn ngập mùi thối nát và mùi máu tươi. Là địa ngục mà hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi.

Nhưng mà theo tay người gỗ chỉ, sắc mặt khôi lỗi sư bỗng nhiên hơi đổi, thấy được cánh cửa bên kia bỗng nhiên mở ra, áo choàng màu đen quét đất nhẹ nhàng đi ra. Không biết vì sao hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, ngón tay âm thầm nắm chặt.

Là ai… Là ai từ trong phòng kia đi ra? Bạch Anh?

Nàng là minh linh, ban ngày làm sao có thể từ nơi ấy đi ra?

Hắn nhìn về phía dưới hành lang. Dường như chú ý tới ánh mắt của hắn, người mặc áo khoác màu đen khpé cửa lại, quay đầu nhìn hắn — đó là khuôn mặt của nam tử tuổi còn trẻ, mặt mày đoan chính, nhìn qua rất bình thường, không hề có điều gì đặc biệt, nhưng mà Tô Ma thấy khuôn mặt người kia trong lòng lại chấn động.

Là… Là… Hẳn là người bản thân biết nhưng mà hắn lại không gọi ra tên!

Mặc dù hết sức che giấu, nhưng mà dưới áo choàng khuôn mặt tái nhợt vẫn còn tạo ra lực áp bách, làm cho khôi lỗi sư không tự kìm hãm được nắm chặt ngón tay. A Nặc cùm cụp một tiếng nhảy về tới bệ cửa sổ, ngồi, nhếch môi mỉm cười với người kia.”

“Thật là một thứ ác tâm.”Namtử khoác áo choàng màu đen đó quay đầu lại thấy người gỗ trên bệ cửa sổ, bỗng nhiên nhăn lại lông mày, thì thào. Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dường như không chút nào ngạc nhiên gật đầu, chào: “Đã lâu không gặp, Tô Ma.”

Thanh âm đó! Nghe qua..Tay của khôi lỗi sư bỗng nhiên chấn động, dừng ở khuôn mặt của hắn, nghĩ thông qua huyễn lực nhìn người đã tới này nhưng mà chỉ thấy trống rỗng — hắn lại có thể không nhìn thấy! Đây là cái dạng người gì, lại ngay cả hắn cũng nhìn không thấu? Hắn vì sao từ trong phòng kia đi ra, Bạch Anh, Bạch Anh đâu?

Sắc mặt Tô Ma bất động, nhưng mà con mắt lại ngưng tụ sắc bén, “Ngươi là ai? Tới nơi này làm cái gì?”

“Ngươi còn hỏi ta?”Namtử khoác áo choàng kia bỗng nhiên cười rộ lên, mang theo một tia cười hài hước, nhìn hắn, gật đầu, “Ngươi đem thê tử của ta giam giữ ở trong phòng ngủ của ngươi giữa đêm giữa hôm, còn hỏi ta tới nơi này làm gì?”

“Cạch”, một tiếng vang rất nhỏ, dưới ngón tay của khôi lỗi sư chấn cửa sổ bỗng nhiên gãy.

“Chân Lam?” Trên mặt hắn lần đầu tiên có thần sắc phức tạp không thể che giấu, bình tĩnh nhìn về phía đối phương, thần sắc trong ánh mắt thay đổi trong nháy mắt — cũng là như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hoàng thái tử của người Không Tang này. Một trăm năm trước, bất kể là bị đưa đến ngồi hỏi tội hay là được đặc xá trục xuất khỏi Vân Hoang… Số phận của bản thân khi là thiếu niên luôn luôn bị nắm trong tay người trước mặt này.

Nhưng mà, đứa trẻ giao nhân mù chưa từng có trông thấy vị chủ tể của người Không Tang này, trượng phu của Bạch Anh, ân nhân cứu mạng của bản thân.

“Ngươi chính là Tô Ma? Ngẩng đầu để ta xem, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà có thể làm cho Bạch Anh thành ra như vậy?”

Sau lần biến cố kinh thiên động địa tại hôn lễ đó, toàn bộ Già Lam Thành bị bão tố bao phủ, khắp nơi chỉ trích và tranh giành lẫn nhau, ác ý đối với tộc người giao nhân cũng đạt đến cực điểm. Nhưng mà, trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, đối với kẻ đầu sỏ gây nên tội ác bị áp lên chuẩn bị xử tử, thanh âm của người ngồi trên vương tọa đó lại vẫn kiềm chế bình tĩnh.

Thiếu niên giao nhân vẫn trầm mặc hơi hơi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng nói, nhưng mà trước mắt lại là một khaỏng trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ cái gì. Vậy kia là, kia là hoàng thái tử của người Không Tang, trượng phu của Bạch Anh?

Nhưng mà, tựa hồ là thấy được nụ cười ác ý, sắc bén của thiếu niên giao nhân như thế, người trên vương tọa đột nhiên sửa lại ngữ khí, nổi giận: “Ngươi còn cười! Bạch Anh đã chết, ngươi còn cười? Nàng từ nơi cao như vậy nhảy xuống, hài cốt cũng còn chưa tìm được! Ngươi vẫn cười? Giao nhân các ngươi đều là máu lạnh sao?” Trong giây lát, có vật gì đó đị đạp vỡ thật mạnh, thiếu niên giao nhân căn bản không có né tránh, cái trán liền chảy máu xuống.

“Điện hạ, điện hạ! Người sao cầm ngọc tỷ truyền quốc để ném giao nhân? Sẽ làm bẩn bảo vật đấy a.” Một bên vương tọa cao cao, truyền đến lời khuyên can hoảng hốt của Đại ti mệnh.

“Ha ha” Thiếu niên lạnh lùng cười rộ lên, đột nhiên giãy giụa khỏi gông xiềng, tìm kiếm ngọc tỷ ở trước người, gắng sức đập vào bạc thềm đỏ! Một lần lại một lần. Chờ bọn thị vệ bên cạnh ùa lên, gắt gao đè hắn xuống mặt đất, bốn góc ngọc tỷ đã bị sứt, khuôn mặt của thiếu niên bị ấn sát xuống bậc thang cẩm thạch, khóe miệng chảy máu, cũng không ngừng cười lạnh.

“Phản rồi! Thật là phản rồi! Mau đưa giao nhân này kéo đi ra ngoài chém!” Thấy một màn như vậy, Đại ti mệnh giận dữ.

Thị vệ xung quanh bắt đầu kéo hắn, chuẩn bị lôi ra ngoài. Nhưng mà người trên vương tọa vung tay lên, lại phát ra mệnh lệnh ngăn cản.

“A, quả nhiên vẫn còn có chút tâm huyết, ngoại trừ khuôn mặt này ra thì hoàn toàn không có cái gì đáng khen.” Dường như có người bên cạnh người hắn, cúi đầu nhìn hắn, cười lạnh lùng, “Ngươi muốn chết có đúng hay không? Ta biết tội của ngươi rất lớn, dù cho chém đầu mười lần cũng không đủ — nhưng ta đã đồng ý với Bạch Anh thả cho ngươi một con đường sống, cho nên ngươi cho dù muốn chết, cũng không cho chết ở trong lãnh thổ của ta!”

Hôm nay, trăm năm trôi qua, lại lần thứ hai nghe được giọng nói quen thuộc này, cảm giác như đã trải qua mấy đời người.

“Chân Lam?” Khóe miệng bỗng nhiên mỉm cười, khôi lỗi sư cúi đầu, trong mắt đột nhiên tràn đầy sát khí kiềm chế không được, ngón tay hắn chậm rãi nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu, “Ta muốn giết ngươi.”

————

Một cái phong chuẩn màu ngân bạch giảm tốc độ lại, lượn vòng trên bầu trời Như Ý đổ phường, Vân Hoán lạnh lùng nhìn xuống đám khách đánh bạc bỏ chạy tứ tán trong sân nhỏ phía dưới, con mắt trước sau không rời thiếu nữ mang theo Hoàng Thiên ấy.

Na Sinh nhảy vào phía sau cửa, tránh thoát vòng công kích thứ nhất của phong chuẩn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt nháy mắt trắng bạch, không ngờ lại quay đầu đẩy ra cánh cửa cắm đầy kính nỗ, vọt tới bên ngoài đường lớn, đi theo dòng người cùng nhau chạy trốn.

“Ây, đánh chết cũng không chạy vào bên trong! Ta không cần đám người kia khinh thường ta!” Thiếu nữ Đông Ba oán hận nghĩ, bỗng nhiên trông thấy phần bụng phong chuẩn trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra, dây thừng dài màu ngân bạch như tia chớp bắn xuống, đánh vào trên tường ngoài của Như Ý đổ phường, đất đá ầm ầm bay lên.

Na Sinh còn chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy quần áo màu đen dọc theo dây dài trượt nhanh xuống, giống như sao băng.

“Ai nha!” Chờ nhìn rõ ràng đầy đủ người theo dây thừng trên phong chuẩn nhảy xuống lại là một quân nhân tuổi còn trẻ thì Na Sinh mới cảm thấy sợ hãi, kinh hô một tiếng, quay người bỏ chạy — chết tiệt, Tây Kinh đi nơi nào rồi! Thái tử phi tỷ tỷ còn đang trong cái phòng chết tiệt kia sao? Lẽ nào hai người đêu không thèm để ý đến nàng nữa?

“Vẫn trốn?” Thiếu nữ Đông Ba vừa mới quay đầu, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng quát lạnh, kình phong kéo tới.

Quay đầu lại, nàng thấy hoa mắt, trang phục màu đen của quân nhân Thương Lưu đế quốc chưa rơi xuống đất, không ngờ lại dễ dàng rút kiếm, răng rắc một tiếng vang nhỏ, một đạo bạch quang từ bên trong ống đồng bắn nhanh ra, trong nháy mắt vươn ra mấy trượng, chém về phía thiếu nữ đang chạy trốn.

Na Sinh dùng hết sức lực chạy trốn, nhưng mà trước mặt đột nhiên ào ào lao xuống một loạt kính nỗ, bắn chết mười mấy tên loạn dân chạy trốn trước người nàng, thi thể đắp thành đống ngăn trở, cản lại bước chân của nàng.

Phong chuẩn màu bạc hạ thấp, xẹt qua, lượn vòng ở phía trên, thiếu nữ giao nhân Tiêu mặt không biểu tình mà điều khiển cỗ máy móc khổng lồ hoạt động, phối hợp với thiếu tướng Thương Lưu đế quốc ở dưới đất tác chiến.

“Á”, không kịp né tránh, đạo bạch quang kỳ dị đó cắt đến, Na Sinh từ từ nhắm hai mắt, nắm tay đưa ra trước mặt ngăn cản, tưởng là Hoàng Thiên có thể như vài lần trước dễ dàng giúp nàng giải quyết đối phương. Cảm giác cánh tay phải từ bờ vai đến đầu ngón tay chấn động mạnh, dường như có cái gì đó mạnh mẽ bị kéo ra — nhưng mà, một kiếm của đối phương tuy rằng thực sự không có rơi xuống trên người nàng, nhưng giây phút mở mắt, nàng lại cực kỳ hoảng sợ mà thấy được vị hắc y quân nhân từ trên phong chuẩn xuống tới kia đã tới gần cạnh mình chưa được một trượng!

Hoàng Thiên… Hoàng Thiên cũng không làm gì được hắn?

Trong nháy mắt ấy, Na Sinh thực sự cảm thấy sợ hãi, tay phải của nàng giơ lên phía trước khua loạn lên, muốn ngăn cản người kia tới gần, vừa lảo đảo ở giữa đầy đường thi thể, cố gắng tìm đường chạy trốn. Nhưng mà Hoàng Thiên theo ngón tay nàng đang vung lên, vẽ ra một đường sáng chói màu xanh nhạt, giao kích với trường kiếm đang chém tới của hắc y quân nhân.

Hai loại đồng dạng vô hình vô chất không ngờ lại phát ra ánh sáng chói mắt khi va chạm vào nhau.


REPORT THIS AD

“Thật là lợi hại.” Lần đầu tiên giao kích, cảm giác được kiếm quang trong tay rõ ràng bị chấn động đến méo mó, thiếu tướng còn trẻ tuổi không khỏi âm thầm kinh ngạc, “Thảo nào đội phong chuẩn thứ hai lại bị bắn rơi xuống! Bất ngờ gặp phải loại lực lượng này có thể không là xui xẻo sao?”

Nhưng mà, dù sao cũng là quân nhân thân kinh bách chiến, vài kiếm sau hắn liền từ cách thức khua tay lung tung của thiếu nữ nhìn ra nhược điểm của nàng, nhanh chóng thay đổi chiến thuật, không hề tiêu hao khí lực chính diện đối đầu lực lượng của Hoàng Thiên, thân hình Vân Hoán đột nhiên chạy đi, biến mất trong tầm mắt của Na Sinh.

“Ủa?” Nháy mắt liền không nhìn thấy hắc y quân nhân kai nữa, Na Sinh kinh ngạc thở phào nhẹ nhõm, xoay người tiếp tục chạy trốn.

Nhưng mà ở giây phút xoay người lại, con mắt của nàng đột nhiên mở to, quần áo quân đội màu đen phần phật ở trước mắt nàng, vị thiếu tướng trẻ tuổi kia lại cầm trong tay kiếm quang đứng ở ngay trước mặt, hai tay cầm chuôi kiếm, hung hăng chém xuống một kiếm.

“Ai nha!” Na Sinh căn bản không có khả năng ứng đối, đối mặt đối thủ gần trong gang tấc không ngờ lại giật mình.

“Ngu ngốc!” Đột nhiên nghe thấy có người mắng to, một tia chớp phóng tới, kiếm quang trong tay của Vân Hoán đột nhiên bị đón đỡ, không ngơ rằng thiếu tướng có kiếm thuật đệ nhất Thương Lưu đế quốc lại có thể không ngừng lùi lại ba bước.

Cùng trong một thời điểm, một bóng người như tia chớp mà chạy tới, kẹp lấy người Na Sinh, từ trong phạm vi công kích của Vân Hoán thoát đi.

Phong chuẩn trên không trung lập tức bắn một vòng kính nỗ như mưa xối xả trút xuống, truy đuổi người mang đi thiếu nữ Đông Ba, người kia trở tay rút kiếm, từng cái đón đỡ, không biết vì sao, trong chiến đấu như vậy, sau lưng hắn có vết máu chậm rãi thấm ra, nhưng mà lại không chậm rãi chút nào dẫn Na Sinh chạy thoát khỏi Vân Hoán.

“Nằm úp xuống, đừng lộn xộn!” Một mạch mang theo thiếu nữ chạy ra xa mười trượng, ấn Na Sinh ngã vào chỗ góc tường, nơi mà kính nỗ không thể bắn đến, người kia mới thở nhẹ xuống thả tay ra, quở trách, “Ngươi cùng Vân Hoán đánh nhau? Không muốn sống nữa à?”

“Viêm, Viêm Tịch?” Lúc này mới nghe ra giọng nói của người kia, Na Sinh lúng ta lúng túng hỏi, ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt chiến sĩ giao nhân gần trong gang tấc, tay nàng mới vừa rồi chạy trốn vô ý thức ôm bờ vai của hắn, lúc này buông ra chỉ thấy đầy tay là máu — hôm qua mới bị trọng thương như vậy, bây giờ còn muốn phát lực, chỉ sợ tình trạng thương tích ở lưng càng chuyển biến xấu rồi?

“Viêm Tịch!” Na Sinh bỗng nhiên cảm thấy cay mũi, dường như tinh thần đã trở lại, khóc lớn lên, “Hoá ra ngươi vẫn còn để ý đến sự sống chết của ta?”

***

Bất ngờ bị đỡ một kiếm, Vân Hoán không ngừng lui ba bước, ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn về phía người mới tới.

Sắc trời đã sáng lên, đường phố sau cơn mưa dường như bị che đậy bởi làn mưa lất phất, những thi thể người lúc nãy bị mưa tên bắn chết xếp chồng chất, máu loãng chảy đầy đất. Nhưng mà ở nơi đầy xác chết này, bóng áo đen nhanh chóng lướt đến, một tay ôm một người hình như đã chết đi, một tay kia nắm trường kiếm do ánh sáng trắng ngưng tụ thành.

Một kiếm vừa rồi, chính là từ trong tay người kia phát ra.

Kiếm quang?… Kiếm quang!

Người thiếu tướng trẻ tuổi của Thương Lưu đế quốc đột nhiên ngây ngẩn cả người, không ngờ lại quên mất việc tấn công đối phương, chỉ nhìn nam tử trung niên kia đang ôm nang một thiếu nữ giao nhân đã chết đi, sắc mặt xanh lét, tay phải vẽ ra một đường sáng.

“Thương sinh hà cô” ! — trong nháy mắt ấy, đột nhiên nhận ra kiếm thức của đối phương, Vân Hoán buột miệng kinh hô.

Đồng nhất trong nháy mắt, thân thể hắn lướt sang trái tránh né, kiếm quang giữa tay phải từ dưới mà lên, cùng lúc đánh về phía người mới tới.

“Vấn thiên hà thọ” ! — trong nháy mắt đó, rõ ràng cũng đã nhận ra kiếm pháp của chiến sĩ Thương Lưu đế quốc, vị khách áo đen đột nhiên cả kinh, không cần suy nghĩ mà đánh trả một kiếm.

Hơn mười chiêu liền giống như điện quang nhanh chóng mà xuất ra. Mỗi một chiêu đều là bắn ra tới nửa đường liền sửa hướng, bởi vì đối phương đã đoán được hướng đi của chiêu kiếm tới, phòng ngừa mất đi tiên cơ liền phải lập tức đổi lại chiêu thức. Nhưng mà dường như đều là người cực kỳ quen biết, vô luận đổi lại như thế nào, hai bên đều là liếc mắt nhìn là biết.

Liền giống như là luyện tập kiếm thuật, một người xuất chiêu, một người đánh lại, phối hợp hết sức nhuần nhuyễn.

Sau khi qua hơn mười một chiêu, hai người cuối cùng lao nhanh tới gần nhau, quát chói tai một tiếng, hai đạo kiếm quang đồng thời cắt không khí, giống như giao long bay ra, đâm thẳng vào mi tâm đối phương — “Tình vi hà vật”, không ngờ lại đều là câu hỏi cuối cùng của Cửu Vấn “Tình là gì?”

Hai thanh kiếm quang ở giữa không trung gặp nhau, giống như hai cây kim va đập, nổ ầm ầm, hai bên đều tự thối lui.

Dưới quân phục màu đen, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc sắc mặt tái nhợt, nhìn người trước mặt, chậm rãi cầm kiếm quang nâng tới mi tâm, thi lễ: “Kiếm Thánh môn hạ, tam đệ tử Vân Hoán, ra mắt đại sư huynh.”

“Tam đệ tử Vân Hoán?… Tam đệ tử?” Cũng là thối lui ba bước, Tây Kinh đang ôm thi thể giao nhân bỗng nhiên giật mình, nhìn kiếm quang trong tay đối phương, đột nhiên cười ha hả, “Đúng rồi! Sư phụ nghe đâu thu tổng cộng ba đệ tử — không nghĩ tới ‘Không Tang’ Kiếm Thánh cuối cùng lại thu nhận đệ tử là người Băng tộc của Thương Lưu đế quốc!”

“Kiếm kỹ không có ranh giới.” Vân Hoán buông kiếm quang, lạnh lùng trả lời, hai màu đen trắng của quân phục càng tôn thêm vẻ lạnh lùng bình tĩnh, “Sư phụ chỉ nhận kẻ mà Người cho là có thể kế thừa lực lượng của Người mà thôi.”

“Kiếm không có ranh giới?” Tây Kinh lại bỗng nhiên cười lạnh, nhìn người quân nhân phụng mệnh truy sát trước mặt, bỗng nhiên tay trái đem thiếu nữ giao nhân đã chết đi ôm chặt, “Thế nhưng kiếm khách cũng có lập trường của từng người! Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay đoàn người các ngươi giết Đinh, đều là tội không thể tha!”

“Đinh?” Vân Hoán lại sửng sốt một chút, nhìn thiếu nữ giao nhân ngực Tây Kinh, không nhịn được cười lạnh, “Vì một giao nhân? — Đừng làm ra vẻ nữa! — sư huynh, ngươi không phải là muốn vì Không Tang bảo vệ nữ hài tử mang theo Hoàng Thiên kia sao? Nói thẳng đi, cần gì tìm cái cớ tầm thường như thế?”

“Hỗn đản!” Con ngươi của Tây Kinh bỗng nhiên co rút lại, nhìn thanh niên trước mặt, sát khí chậm rãi nổi lên, “Mới học hai mươi năm kiếm kỹ? Đã coi thường mạng người như vậy? Không phế ngươi đi không thể được!”

“Đại sư huynh, nghe nói ngươi uống một trăm năm rượu rồi, tay còn có thể cầm kiếm sao?” Vân Hoán hơi cười lạnh, nâng kiếm, “Ta sớm muốn bái kiến một chút ngươi và nhị sư tỷ rồi, đáng tiếc các ngươi một người thành tửu quỷ, một người thành minh linh, ta lại nhiều năm không thể rời khỏi Già Lam Thành — hôm nay cần phải hảo hảo lĩnh giáo!”

Phong chuẩn màu bạc giữa không trung thấy hai người phía trước đứng đối mặt nhau, trong lúc nhất thời rất sợ ngộ thương, không ngờ lại lượn vòng không dám bắn tên nữa.

“Tiêu! Đừng lo lắng! Nhìn chằm chằm theo ta làm gì? Mau đuổi theo Hoàng Thiên!” Đang rút kiếm, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc ngẩng đầu lên, hướng tới giao nhân khôi lỗi đang bỏ dây dài xuống muốn kéo hắn lên nghiêm mặt mắng, “Đồ ngu, ta ở đây không có việc gì! Mau theo mọi người đuổi theo nữ hài tử mang theo Hoàng Thiên kia!”

Khi phong chuẩn màu bạc bay thấp, ánh mắt Tây Kinh băng lãnh, nắm chặt kiếm quang, chuẩn bị một kiếm giết chết giao nhân khôi lỗi kia, làm cho phong chuẩn rơi xuống.

Nhưng mà, nghe thấy Vân Hoán quát một tiếng chói tai đó, sắc mặt kiếm khách bỗng nhiên đại biến, ngẩng đầu nhìn con chim lớn bằng gỗ thật lớn đang bay thấp.

Trong máy móc đáng sợ như thế, một cái thiếu nữ giao nhân tóc màu lam, vẻ mặt đờ đẫn mà điều khiển, một cái lướt qua.

“Tiêu, Tiêu?…” Tây Kinh bỗng nhiên bật thốt lên, thì thào tự nói, ôm chặt thi thể của Đinh, đột nhiên hai tay bắt đầu run rẩy, “Đinh, ngươi thấy được sao? Tiêu — kia chính là Tiêu!”

Phía chân trời bắt đầu che đặc mây đen, che lấp nắng sớm, ảm đạm như sắt thép.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-18)


<