Vay nóng Tima

Truyện:Bích Thành - Hồi 5

Bích Thành
Trọn bộ 7 hồi
Hồi 5: Nhất Thốn Tương Tư Nhất Thốn Hôi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-7)

Siêu sale Shopee

"Nhị sư muội". Vãn buổi học, sư phụ đi rồi, các nữ đệ tử theo thứ tự lần lượt trở về phòng, cuối cùng chỉ còn lại đại sư tỷ xem xét qua mọi thứ. Hoa Anh vừa định đứng dậy, hốt nhiên nghe đại sư tỷ phía sau gọi nàng. Đầu mi Hoa Anh không rõ đã cau lại từ khi nào, bèn dừng lại, thờ ơ hỏi: "Sư tỷ có gì chỉ dạy?"

Hoa Thanh không đáp, trong Tam Thanh điện lãng đãng tiếng bước chân của nàng, uyển chuyển tiến đến bên cạnh Hoa Anh. "Sách này muội giữ lấy, đừng để sư phụ biết được nhé". Sách vào tay, quen thuộc từ chất liệu cho đến độ dày mỏng, rõ ràng là quyển Ngọc Hề Sinh thi tập kia!

Hoa Anh vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu nhìn đôi má bầu bĩnh thanh tú của sư tỷ. Hoa Thanh cũng nhìn nàng, khẽ than: "Sư phụ muốn ta đốt nó đi, ta lại nghĩ đến việc lén đem nó trả lại cho muội. Ta chưa từng nói với sư phụ về việc của Vệ nhị công tử, nhưng lục sư muội thì đã". Thanh âm nàng dừng lại, mắt lướt qua đôi tay khẽ run của nhị sư muội, sau đó tiếp tục: "Đừng cho là kỳ lạ... Hoa Thường một mực bênh vực ta, nên có cơ hội liền nói lời không đẹp về muội. Muội ấy đem việc của các ngươi trên Vọng Hồ lâu nhất nhất đều thuật lại cả... Sư phụ là người thông minh như thế, tưởng chắc đoán sai không quá vài phần". Thanh âm nàng cũng bình tĩnh như thái độ, nhưng người nghe thì đã tâm loạn như ma.

"Nhưng sư phụ chẳng nói gì mà". Hoa Anh cảm giác được lòng nàng và tay nàng dần dần lạnh đi, kinh hãi buột miệng.

Hoa Thanh gật gật đầu, ánh mắt càng thêm chìm lắng: "Ừ... ta cũng sợ lắm. Sư phụ thì lại gì cũng chẳng nói! Theo như tính cách sư phụ, muội bảo bà ấy có truy cứu không?"

Lòng Hoa Anh càng thêm rối bời, lờ mờ có dự cảm không lành. Quả nhiên, bên tai nghe đại sư tỷ nhẹ buông một câu: "Sư phụ, bà ấy hôm nay... phái ngũ sư muội đến Thiên Trượng nhai trên Bích Thành sơn hái giải ưu hoa đem về".

Lòng nàng hoảng hốt, trời đất triệt để đông cứng lại. Giải ưu hoa? Trong Bạch Vân cung, thứ đan dược cần đến giải ưu hoa chỉ có Tẩy Trần Duyên!

"Phòng luyện đan của Thiên Tâm các đã rất lâu không có luyện Tẩy Trần Duyên đúng không? Hôm nay dùng đến, chỉ sợ là đang chế luyện rồi". Nàng còn chưa dám nghĩ đến tên của thứ dược vật dễ sợ đó, thì Hoa Thanh sư tỷ đã thản nhiên gọi ra rồi.

"Không thể nào? Sư phụ, sư phụ muốn muội..." Hoa Anh kinh hoảng buột miệng hỏi.

Sắc mặt Hoa Thanh trở nên lặng lẽ, ánh sáng trong đôi mắt lấp loáng bất định, nàng quay đầu ngẩng nhìn Tam Thanh thần tượng được thờ phụng trong cung. Thượng Thanh Linh Bảo thiên tôn, Ngọc Thanh Nguyên Thủy thiên tôn, Thái Thanh Đạo Đức thiên tôn cao cao tại thượng đang rủ nhìn hai mái đầu xanh giữa cung điện mênh mông.

Hoa Thanh thở dài: "Tư chất muội cao như vậy, sư phụ sẽ quyết tuyệt không tha như ngày trước đối với tứ sư muội, là phế bỏ võ công muội, đuổi khỏi môn phái - bà ấy hôm qua còn nói muốn truyền cho muội Thiên Tâm bí quyết, mà trong môn phái xưa nay chưa truyền cho người nào. Tính tình sư phụ như thế, lại thêm tính toán như thế, ý định đương nhiên cũng đã rõ ràng..."

Nghĩ đến hôm nay sư phụ lộ xuất ý tưởng dốc túi truyền thụ tài nghệ, lại đối chiếu với phân tích của đại sư tỷ lúc này, sắc mặt Hoa Anh dần dần trắng bệch, hơi lạnh từng tia từ tận đáy lòng tiếp tiếp tràn ra. Tẩy Trần Duyên... Tẩy Trần Duyên!

Tặng khanh nhất bôi vô tình lệ, tẩy tận trần duyên nhập cửu tiêu [2]. Phàm là người đạo tâm kiên quyết, trước khi vào Bạch Vân cung xuất gia tu đạo đều có thể thỉnh cầu được uống Tẩy Trần Duyên. Một ly trôi xuống, trần duyên quên sạch, chẳng còn nhớ nổi ân oán vấn vương. Có điều mỗi lần dùng đến Tẩy Trần Duyên, đều là do nhập môn đệ tử tự nguyện đề xuất.

Nhưng mà... nhưng mà sư phụ bây giờ, chẳng lẽ bức nàng uống Tẩy Trần Duyên kết liễu bằng được tâm tư ngày trước sao? Hoa Anh rụng rời nắm chặt quyển sách trong tay, sắc mặt trắng bệch mãi ra.

Nhìn thần sắc của nàng, Hoa Thanh nhè nhẹ thở dài: "Chế luyện Tẩy Trần Duyên chí ít cũng phải mất bảy ngày, muội vẫn còn thời gian suy nghĩ mà. Nếu như không nguyện ý buông bỏ, thế thì, nhân khi sư phụ còn chưa ép uổng muội, mau mau trốn đi! Nếu như... nói thế nào nhỉ, muội không nghĩ đến việc tìm gặp Vệ nhị công tử sao?" Hoa Thanh hạ thấp đôi mi, lại nói: "Chuyện hôm qua xảy ra, ta tưởng - nếu có thể được, ta không dám tưởng tượng nhị sư muội cô lại lâm phải cảnh ngộ giống như thế".

"Lại lâm phải cảnh ngộ như thế?" Hoa Anh bủn rủn, chẳng hiểu có cái gì đã xâm chiếm cõi lòng mình. Nàng vọng nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt của ba bức tượng Tam Thanh dưới ánh đèn lung linh, run giọng: "Trước đây, chuyện giống như thế đã xảy ra thế nào?"

Nửa đêm, toàn thể Bích Thành sơn điểm đầy những đốm xanh biếc, đó là lửa lân tinh có ở khắp nơi. Trên quả núi âm khí nặng nề này là tầng tầng lớp lớp các bia mộ, mỗi khi đêm xuống liền lập lòe ánh lửa ma trơi xanh biếc. "Bích thành" hai chữ này thật ra cũng rất sát nghĩa.

"Nhìn kia..." Trong Ngộ Chân động gần Thiên Trượng nhai sau núi, Hoa Thanh giơ cao ngọn đuốc trong tay, soi một lượt lên vách động. Ngộ Chân động là nơi đệ tử Bích Thành sơn phạm quy bị biếm vào tĩnh tọa, bình nhật rất ít người lai vãng, càng không cần nói đến nửa đêm.

Bên ngoài bỗng có tiếng chim kêu đêm khiến Hoa Anh giật mình. Dưới ánh đuốc sáng bừng, nàng trông thấy bề mặt bức vách phủ đầy vết khắc. "Chả có gì cả". Nhìn vào vết khắc chừng vài năm tuổi, Hoa Anh ngạc nhiên nói. Nàng chẳng biết đại sư tỷ vì sao nửa đêm nửa hôm lại lôi kéo nàng ra đây rình mò, muốn cho nàng xem thứ gì nữa.

"Chữ trên bức vách, chỉ sợ không ai có thể đọc được... chỉ sợ thân thể của người khắc chữ ấy cũng tương tự như chữ khắc ra". Hoa Thanh đưa đuốc đến gần vách động, ngón tay vuốt ve vết khắc đã xanh rêu, ít nhiều cảm khái, "mười lăm năm trước vào đêm thu ấy, Bạch Vân cung có một nữ đệ tử vì động phàm tâm mà bị biếm vào nơi này. Sư phụ của nàng hạn cho nàng trước khi vầng đông ló dạng phải quán thông tư tưởng, tự nguyện dứt bỏ trần duyên, nếu không sẽ buộc nàng phải uống Tẩy Trần Duyên".

"Ôi". Hoa Anh rùng mình, không ngăn được kêu khẽ, "sư phụ của nàng... sao lại có người ép uổng người ta đến vậy?"

"Quy củ Bạch Vân cung vốn rất nghiêm... Cung chủ nhậm chức rồi, chưa bao giờ tính tình được tốt cả". Ngón tay Hoa Thanh lại miết vào vách đá, trong ánh mắt hình như vọng lại tiếng thở dài xa xăm, "Muội không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng".

"Như vậy, nàng ở nơi này tĩnh tọa suốt một đêm?" Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, ánh mắt Hoa Anh đột nhiên bắt đầu ảm đạm, "cuối cùng nàng quyết định thế nào?"

Hoa Thanh khe khẽ thở dài, lắc lắc đầu: "Nữ đệ tử ấy cùng muội bây giờ có điểm tương tự, tư chất của nàng cũng rất tốt, có thể nói Bạch Vân cung trăm năm gần đây chỉ có nàng là chân chính luyện thành Bạch Vân Thiên Ảo kiếm pháp trước thời hạn ba mươi tuổi... Tuy nhiên có chỗ không giống muội, nàng khi ấy không chút đắn đo đã yêu thương nam tử kia. Kỳ thật chẳng cần suy nghĩ nhiều, nàng tuyệt đối không chịu xa rời tình lang".

Ánh đuốc chiếu lên vách đá, vết khắc tuy đã hơn mười năm nhưng vẫn còn nhận ra đường nét lăng lệ nhường nào.

"Sư phụ nàng khăng khăng đem nàng bỏ vào Ngộ Chân động, nói rằng nếu nàng nghĩ không thông, chờ đến ngày mai sẽ bức nàng uống Tẩy Trần Duyên. Nàng dùng tận khí lực, cũng không cách nào phá cửa động thoát ra". Nhãn thần Hoa Thanh trở nên rờn rợn, một nữ đạo tuổi còn nhỏ là thế, không ngờ lại nắm được quá khứ bí ẩn đến vậy, "mắt thấy đêm dài rồi cũng phải qua, sư phụ rồi sẽ đem thuốc đến, nàng hóa điên khắc tên tình lang khắp nơi trên vách đá. Sợ rằng bản thân có thể quên mất, nàng muốn ghi khắc tên chàng!"

"Nhưng mà... cuối cùng vẫn chưa khắc được phải không?" Hoa Anh chợt hiểu rõ ràng, ngón tay vừa chạm vào vết khắc trơn nhẵn, đôi mắt liền cay cay, chẳng biết đó là thứ cảm giác gì cơ hồ khiến nàng sa lệ.

Vẫn chưa đâu... Cái gì cũng chưa... Dùng tất cả bình sinh ái luyến khắc lên tên chàng, phảng phất cũng như viết lên cát, rồi triều lên triều xuống nối nhau xóa nhòa, tiêu biến như chưa từng xảy ra.

"Đúng thế. Sư phụ tiến vào động, thấy nàng cứng đầu cứng cổ, biết khuyên thế nào cũng vô dụng, liền chế trụ nàng, bức nàng uống thuốc!" Hoa Thanh thì thầm, thanh âm dần dần lan ra biến thành gai gai nhọn hoắt, phảng phất như bị lây lan thứ không khí phong cuồng lệ thảm xưa kia.

"Nữ đệ tử ấy không chịu uống, liều mạng tránh né, thậm chí còn bạt kiếm động thủ với sư phụ... rồi thì, nàng vẫn không phải là đối thủ của sư phụ. Nàng bị sư phụ đánh ngã, bị rót thuốc vào miệng, rồi trong khoảnh khắc chờ đợi dược lực phát tác, nàng lẳng lặng vạch tên chàng khắp nơi trên vách. Nhưng nàng ắt sẽ quên thôi! Ắt sẽ quên thôi!"

"Cuối cùng biết rằng vô vọng, trong lúc hoảng hốt cảm thấy dược lực bắt đầu phát huy tác dụng, nữ đệ tử ấy hốt nhiên xoay ngược mũi kiếm rạch vào da thịt, đem tên chàng khắc lên vai mình... Nàng muốn ghi tạc chàng, đến chết cũng chẳng muốn quên!" Tay Hoa Thanh dụng lực bấu vào vết khắc, làm cho ngón tay thon thả cơ hồ gãy tươi. Giọng nói nàng dần dần cao lên, khắc khoải như tiếng quạ kêu đêm.

"Sau thì sao?" Phảng phất như đoạn tiếp theo cũng là chuyện sắp xảy ra với mình, Hoa Anh sợ sệt hỏi, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thấm ra, chỉ e nghe phải kết cục không hay.

"Rất thảm". Hoa Thanh hồi đáp lại rất ngắn gọn, phảng phất như cần một ít thời gian để cõi lòng dịu lại. Thế nhưng chỉ một câu ngắn gọn khái quát ấy thôi, lại khiến trái tim Hoa Anh vụt rơi xuống vực sâu vạn trượng, lòng dạ buốt giá tái tê. Cố sự thảm thê kia... hơn mười năm trước đã xảy ra trong động đá lạnh lẽo hoang vắng này. Giữa lúc đang kinh sợ, nàng hình như nghe được tiếng người nữ đệ tử ấy khóc than tuyệt vọng, âm u văng vẳng trong gió đêm thổi về. Đó là một linh hồn bị bức bách ép uổng, tiếng gào khóc không cam lòng vẫn còn chưa tan.

- Nếu nàng không tuân theo, Tĩnh Minh sư phụ cũng sẽ đối xử với nàng như thế chăng?

Khi trầm tĩnh trở lại rồi, Hoa Thanh bèn tiếp tục kể, tâm trạng chung quy không còn xáo động nữa, nhưng thanh âm đã đượm nhiều se sắt bi thương: "Nữ đệ tử ấy chẳng thể làm theo kế hoạch hạ sơn tìm gặp người thương. Mấy ngày sau không được tin tức gì của nàng, nam tử nọ tự thân tìm đến Bạch Vân cung. Thế mà, không tưởng được người ra mở cửa chính lại là nàng..."

"Nàng, nàng thật sự không nhớ được y sao?" Tưởng tượng khi hai người gặp lại, Hoa Anh chẳng biết vì đâu lại run lên, khe khẽ hỏi.

"Chẳng nhớ được. Dược lực Tẩy Trần Duyên đến thế cơ mà..." Hoa Thanh lắc đầu. Nàng lay động cổ tay, giúp ngọn đuốc đang leo lét sắp rụi cháy thêm đến đoạn cuối cùng, rồi thở dài.

"Tình lang của nàng không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết không thể nào hiểu nổi - cách vài ngày không gặp, nàng liền trở nên lạnh lùng băng giá như vậy. Vô luận chàng nói thế nào, nàng đều xem chàng như thể người điên. Đang lúc nhì nhằng thì kinh động đến người trong Bạch Vân cung. Sư phụ ra ngoài trông thấy, sa sầm mặt, bảo nàng đánh đuổi người ấy đi. Nữ đệ tử ấy cứ thế cùng tình lang thuở xưa động thủ".

Nói đến đây, đuốc đã tắt ngấm, trong thạch động một màn tối đen. Thanh âm của đại sư tỷ giữa bóng tối chậm rãi vang lên, lạnh lẽo như nước: "Nàng ấy... chiêu nào chiêu nấy vô tình, chẳng một tia lưu luyến. Không biết vì sao kiếm pháp của nàng đã chân chính luyện thành rồi, vậy mà vào lúc nguy hiểm nhất vẫn không hạ sát được nam tử kia - phải đến cuối cùng, nàng một kiếm đâm thấu ngực tình lang".

"Ối?!" Cuối cùng không chịu được, Hoa Anh buột miệng kêu lên. Bởi vì kinh hoàng lẫn sợ hãi cực độ, giọng nàng lạc hẳn đi. Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm giác sợ hãi đến thế... Kể cả trong động đá lạnh lẽo âm u này, nghe kể chuyện xưa như thế này, chưa chắc lòng nàng đã cảm thấy rờn rợn.

"Cũng may người nọ võ nghệ cao tuyệt, thọ thương trầm trọng mà vẫn chưa đến mức táng mệnh - chỉ đành ôm hận bỏ đi, từ đó tro lòng nguội lạnh, trong cùng năm thì tuyệt tích giang hồ". Thanh âm đại sư tỷ hạ thấp dần, một lát sau mới tiếp: "Cho đến bây giờ, mỗi năm thương thế tái phát một lần, nỗi giày vò ấy chỉ sợ đến chết mới thôi". Thanh âm nàng mang theo cảm khái pha lẫn tiếc hận sâu xa, so với tuổi tác của nàng thật tình không xứng. Hoa Anh nghĩ có lẽ do đại sư tỷ đã trải qua quá nhiều việc mà ra chăng? Trong mỗi cá nhân đều có một ngôi địa các an an tĩnh tĩnh để mà tu tâm dưỡng tính, ngoài mặt thanh tĩnh an nhàn là thế, nhưng lòng dạ con người thâm sâu, không thể nào dò được tận đáy.

Tay nàng mò mẫm vách đá lạnh lẽo trong bóng tối, vết khắc mười lăm năm trước phảng phất như đao kiếm lăng lệ cắt vào tay. Hoa Anh run lên, hốt nhiên giữa đêm tối cúi thấp đầu, rất nhẹ rất nhẹ hỏi: "Danh tự khắc trên đây, có phải... có phải là ba chữ "Phong Giản Nguyệt"?" Thanh âm tan ra giữa lòng động đá tối đen, phảng phất lãng đãng vọng về. Thế nhưng Hoa Thanh sư tỷ trong bóng tối chỉ đứng đấy lặng im, không một câu trả lời.

"Sư phụ... sư phụ thật sự cái gì cũng không nhớ sao? Thương thay... bà ấy, bà ấy việc gì cũng quên rồi ư?" Hoa Anh càng thêm cảm khái, tưởng đến hành động lúc xưa của sư phụ, hốt nhiên hiểu rõ thái độ nghiêm lệ lãnh khốc thường ngày, ngược lại để che giấu ngàn vạn cảm xúc với người ngoài.

Giọng nói Hoa Thanh bấy giờ mới vang lên, khẽ thở dài: "Đúng vậy, sư phụ không còn nhớ được nữa - sư tổ sau đó quản thúc sư phụ rất nghiêm, sư phụ dần dần biến thành người như thế. Mười lăm năm nay bà ấy một mực kính cẩn tuân theo giáo huấn của Vô Trần sư tổ, sống mái đối đầu cùng Phong Thần hội. Muội xem, sư phụ chẳng phải thà chết giữ chịt Thanh Loan Hoa, không chịu đưa cho Phong Thần hội đấy ư?"

Hoa Anh rùng mình, nghĩ đến nguyên nhân chủ yếu của lần xung đột vừa rồi, buột miệng khẽ kêu: "Trời... mười lăm năm sau, sư phụ, sư phụ vẫn muốn nhìn ông ấy chết đi?" Trong bóng tối chỉ nghe tiếng loẹt xoẹt vang vọng, rồi thì ánh lửa lóe lên, thì ra trong tay Hoa Thanh lại xuất hiện một ngọn đuốc nữa, lép bép cháy đỏ. Nàng cầm ngọn đuốc, soi đi soi lại vách động, thở dài: "Sư tổ... thật ra mà nói, tuy Vô Trần sư tổ hiệu xưng nhất đại tôn sư trùng hưng Bạch Vân cung, ta kể từ lúc nhỏ lại biết oán bà".

"Khi ấy ta bảy tuổi, Phong lão đại cùng sư phụ vừa chừng độ tuổi hoa niên trẻ trung, xứng là một đôi người ngọc! Bức thư đầu tiên của bọn họ là do ta lén lút chuyển giao đấy!" Ánh mắt Hoa Thanh hốt nhiên lại trở nên xa xăm, "nhị sư muội, ta đem muội đến đây, kể muội nghe chuyện ngày xưa, hy vọng muội không dẫm vào vết xe đổ nọ". Đuốc chiếu ngời, soi rõ biểu tình ngưng trọng trên khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Hoa Thanh. Nàng nhìn Hoa Anh, trong mắt ánh lên vẻ than thở: "Giống lắm... ở Vọng Hồ lâu trông thấy thần tình đó của muội và Vệ nhị công tử, lòng ta đã hiểu rõ rồi".

Hoa Anh cúi đầu lặng yên không nói, đuốc lửa chập chờn hắt ánh sáng lên mặt, ngón tay nàng di di trên vách đá, rất lâu sau mới mở lời hỏi: "Sư tỷ... như vậy, vì sao tỷ không nói cho sư phụ nghe chuyện tỷ biết?"

Hoa Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm lại bắt đầu gai nhọn: "Tính tình sư phụ bây giờ, có thể nói cùng một khuôn đúc với sư tổ. Muội cho rằng bà ấy chịu để vào tai chăng? Vừa mở miệng, liền bị cho là lời lẽ ô uế rồi mắng át đi..."

Thanh âm ngừng lại, không tránh khỏi ngậm ngùi: "Hơn nữa, người khẩu thuyết vô bằng như ta làm sao có thể chứng minh việc gì đã xảy ra. Năm ấy sư tổ đem tất cả những vết khắc xóa sạch... Sư phụ liều mạng khắc chữ lên bả vai cũng đều bị sư tổ dùng sắt nung nóng tẩy đi! Thảm lắm... thảm lắm..."

Hoa Anh lại bắt đầu rùng mình, trong tiềm thức đưa tay ôm lấy bả vai, phảng phất như miếng sắt nóng chảy áp vào da thịt chính mình. Áp chế không từ thủ đoạn là thế đấy... Gió đêm thổi đến, nàng phảng phất nghe thấy tiếng khóc tỉ tê. Đó là tiếng khóc của nữ đạo nhỏ tuổi bị giam lỏng trong thạch động lúc ấy, một mặt kêu khóc, một mặt liều mạng khắc tên người thương trước khi ký ức bị xóa nhòa. Khắc lên vách đá, lên thân thể máu thịt.

Nàng cần phải nhớ! Nàng cần phải nhớ! Nàng cần phải nhớ lấy tên chàng, nhớ lấy nàng đã từng... đã từng luyến ái chàng đến thế. Nhưng rồi, mọi sự cứu vãn đều bị vô tình rũ bỏ, phảng phất như hạt cát trở về biển rộng, trên bờ biển mênh mông bình lặng không còn lưu lại vết tích gì. Thân thể nàng dưới lớp đạo bào thùng thình không ngăn được run rẩy, phải dùng sức cắn chặt môi.

"Kỳ thật, ta còn nhớ được chỗ khắc chữ bên dưới phiến đá này vốn chưa từng bị sư tổ trông thấy, vẫn còn lưu lại..." Hoa Thanh hạ thấp đầu xuống, có chút lo lắng đưa đuốc soi qua tảng đá nọ, tỉ mỉ xem xét một lượt, "hai năm trước ta đến xem qua vẫn còn hai chữ "phong giản" ở đấy, kỳ quái... sau đó lại đến nữa, thì chẳng biết đã bị ai xóa mất rồi".

Hoa Anh thuận theo luồng thị tuyến của sư tỷ nhìn qua, trông thấy vết tích bên dưới tảng đá so với vết tích trên vách đá hoàn toàn mới hơn. Không rõ bên trong sự việc này còn ai nữa cũng đang cố gắng xóa mờ chuyện quá khứ. Nghĩ đến tấn bi kịch lay động lòng người cùng với năm tháng dằng dặc trôi, lòng Hoa Anh như có luồng hơi lạnh vụt qua.

Hoa Thanh lặng yên một lúc trong bóng tối, nhìn ngọn đuốc trong tay đã hao quá nửa, cuối cùng điềm tĩnh hỏi: "Nhị sư muội... bây giờ trong lòng muội có tính toán gì chưa?" Giọng nói nàng tịnh không lớn, nhưng chẳng hiểu sao Hoa Anh lại se sẽ run lên. Nàng nghiến răng, cuối cùng thốt ra hai chữ: "Muội đi".

- Đúng thế, nàng phải đi. Nàng phải rời khỏi. Vô luận mai sau dù trôi dạt về đâu cũng không thể lưu lại nơi này nữa, không thể để tấn bi kịch nhạt nhẽo kia tái diễn thêm một lần khác. Bảy năm trước, để thoát cảnh chim lồng cá chậu, nàng chọn giải pháp xuất gia; tuy nhiên lại chưa từng nghĩ đến bảy năm sau, để tránh cảnh tù đày dễ sợ, nàng vẫn phải hao phí một khoảng tâm lực lớn lao đến thế. Dưới gầm trời này, chẳng lẽ không tìm được nơi nào là không bày bố thiên la địa võng để náu mình hay sao?

Hoa Thanh lặng lẽ thở dài, chẳng nói gì. Đuốc lửa lại sắp tàn mau, nàng gật gật đầu: "Đích xác bỏ đi là tốt đấy... nhân lúc sư phụ chưa luyện xong Tẩy Trần Duyên. Qua mấy ngày nữa đến lượt Hoa Thường tuần phòng buổi tối, ta sẽ điểm huyệt muội ấy". Nàng khẽ cười, ánh mắt thoắt lạnh, "các sư muội có lẽ sẽ đàm tiếu: đại sư tỷ thật có bản sự, thoải thoải mái mái mượn chuyện này bức bách đệ tử cưng nhất của sư phụ phải bỏ đi, tha hồ gối cao ngủ yên trên ngai Chưởng môn sư tỷ..."

"Sư tỷ". Nàng run giọng ngắt lời Hoa Thanh, lại không biết nói gì cho phải. Loài người và nhân thế ơi, cần phải phí hoài ngần bao tháng năm thì mới có thể chân chính hiểu được dụng tâm thâm sâu ấy?

Hoa Thanh cũng thôi nói, nhìn nàng cười cười, phẩy tay tắt đuốc lửa lại đang lần nữa nhanh chóng tàn lụi: "Nhị sư muội, chúng ta quay về thôi. Đêm khuya lắm rồi, ngày mai còn phải dậy sớm niệm kinh".


[1] Nhất thốn tương tư nhất thốn hôi

Thơ Lý Thương Ẩn:

Táp táp đông phong tế vũ lai, Phù dung đường ngoại hữu khinh lôi.

Kim thiềm niết toả thiêu hương nhập, Ngọc hổ khiên ty cấp tỉnh hồi.

Giả thị khuy liêm Hàn duyện thiếu, Mật phi lưu chẩm Nguỵ vương tài.

Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, Nhất thốn tương tư nhất thốn hôi.

Dịch thơ:

Rào rạt gió đông mưa nhẹ lan, Ngoài ao sen vẳng sấm vang ran

Cóc vàng ngậm khóa thiêu hương tỏa, Hổ ngọc quay dây múc giếng tràn

Trao gối Mật phi tài chúa, Ngụy Liếc rèm Giả thị trẻ quan

Hàn Lòng xuân chớ với hoa đua nở, Một tấc tương tư một tấc tàn.

[2] Dịch thơ:

Tặng nàng một chén vô tình lệ, Ném bỏ trần duyên nhập cõi không.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-7)


<