← Hồi 55 | Hồi 57 → |
Lục Nguyên Minh thoáng ngẫm nghĩ, đoạn gật nhẹ đầu nói:
- Thôi được, ngươi hỏi đi!
Quân Trung Thánh quay xuống dưới đài, chậm rãi nói:
- Đây là một biến cố trọng đại của Chính Nghĩa đoàn, các vị đều là cao thủ bậc nhất trong Tứ đại bộ thuộc, chẳng thể nào không bày tỏ ý kiến... Giờ bổn Môn chủ muốn hỏi các vị một điều, các vị bằng lòng theo chủ nhân Huyết Bi do bốn vị thiên tôn trưởng lão mới chỉ định hay là tiếp tục theo bổn tôn chủ?
Dưới đài lập tức tung hô to như sấm động:
- Chúng thuộc hạ xin theo tôn chủ!
Quân Trung Thánh tươi cười quay sang Lục Nguyên Minh nói:
- Thật không may, tình thế này rất bất lợi cho bốn vị thiên tôn...
Lục Nguyên Minh cười hăng hắc:
- Đây hoàn toàn trong sự tiên liệu của bổn thiên tôn, ngươi là kẻ gian xảo, tất nhiên là phải có lôi kéo một số đồng bọn trung thành với ngươi, nhưng không cản trở được kế hoạch đã dự định của bổn chúng thiên tôn đâu!
- Vậy hẳn là bốn vị quả thật muốn đại khai sát giới, hạ sát tại chỗ tôn chủ cùng mọi người hiện diện phải không?
Lục Nguyên Minh buông giọng sắc lạnh:
- Nếu tình thế bắc buộc, bổn chúng thiên tôn cũng đành phải huyết tẩy nơi này thôi!
Quân Trung Thánh ung dung:
- Mọi sự đều có hai khả năng, rất có thể ngươi khó đạt thành ý muốn, nếu như kẻ xấu số không phải là thiên tôn chủ cùng Tứ đại thuộc hạ, vậy chẳng rõ kết quả sẽ ra sao?
Lục Nguyên Minh giận quá hóa cười:
- Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Hay ý muốn nói là ngươi sẽ cầm đầu họ chống lại Tứ thiên tôn trưởng lão? Ngươi tự lượng có đủ sức không?
Quân Trung Thánh cười:
- Bổn tôn chủ đã nói, việc gì cũng đều có hai khả năng, hôm nay có lẽ giữa chúng ta đã trở thành thế thủy hỏa bất tương dung, nhất định phải có một còn một mất thôi!
Lục Nguyên Minh rút song kiếm sau lưng xuống quát:
- Quân Trung Thánh, bổn thiên tôn nhường ngươi tấn công trước ba chiêu, sau đó trong vòng mười chiêu sẽ lấy mạng ngươi.
Quân Trung Thánh hai tay xua lia lịa:
- Đó là mưu kế của ngươi, trước tiên nhường bổn tôn chủ ba chiêu, sau đó trong vòng mười chiêu lấy mạng tôn chủ, nếu vậy thì Tứ đại bộ thuộc sẽ chẳng dám đứng ra chống đối với các ngươi, thế là ngươi đã đoạt lấy Chính Nghĩa đoàn một cách dễ dàng.
Lục Nguyên Minh đanh giọng:
- Nếu ngươi không chịu chấp nhận, bổn thiên tôn sẽ lấy mạng ngươi nội trong ba chiêu thì cũng vậy thôi!
Quân Trung Thánh bỗng ngửa mặt cười vang hồi lâu không ngớt:
Lục Nguyên Minh tức giận quát:
- Ngươi cười cái gì thế hả?
Quân Trung Thánh cố nén cười:
- Trước hết bổn tôn chủ phải cảm tạ ngươi đã tuyên bố danh tánh của bổn tôn chủ, trong bao năm qua không ai biết chủ nhân Huyết Bi chính là Quân Trung Thánh này, nên như các ngươi mà âm thầm mưu hại bổn tôn chủ rồi sau đó bảo một người khác là chủ nhân Huyết Bi, có lẽ sẽ chẳng ai hay biết, nhưng đáng tiếc là ngươi đã tính toán sai lầm, ha ha ha ha...
Lục Nguyên Minh cười to:
- Phương pháp tuy khác nhau nhưng kết quả thì vẫn vậy, bởi hôm nay dứt khoát không thể để cho Quân Trung Thánh ngươi còn sống trên cõi đời này nữa!
Quân Trung Thánh thản nhiên cười:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, giá mà Quân Trung Thánh này có thể tiếp tục sống trên cõi đời thì sẽ có một ý định rất hay!
Lục Nguyên Minh có vẻ lý thú hỏi:
- Ngươi có ý định gì?
Quân Trung Thánh ung dung chậm rãi nói:
- Hiện nay trên chốn giang hồ rất là hỗn loạn, Chính Nghĩa đoàn không thể nào điều khiển được nữa, vả lại bổn tôn chủ danh tánh đã bị phơi bày, không còn tiếp tục làm chủ nhân Huyết Bi được nữa, nên bổn tôn chủ đành phải sửa đổi Chính Nghĩa đoàn trở thành một môn phái công khai trên giang hồ, chỉnh đốn lực lượng để sau này tái mưu đồ bá nghiệp.
Lục Nguyên Minh cười to:
- Trước khi chết mà còn có một giấc mơ đẹp như vậy cũng hay, nhưng đáng tiếc là ngươi đã đến lúc tận số rồi!
Quân Trung Thánh lại ngửa mặt cười vang:
- Thú thật bổn tôn chủ chẳng chút mơ tưởng, mà đó là sự thật đã sắp được thực hiện. Chẳng những vậy mà bốn những còn sẽ trở thành bộ tùng của Huyết Bi tôn chủ Chính Nghĩa đoàn mới nữa!
Tứ thiên tôn thảy đều tức giận đến la oai oái, ‘Độc Tâm Chúc Dung’ Lục Nguyên Minh song kiếm vung lên, ‘Hoàng Sát Ôn Thần’ Chư Cát Thanh rút ngay ngọn Phán Quan bút to tướng trên lưng xuống, ‘Lam Thủ Bạo Khách’ Tề Bất Tu vung động song chưởng, lòng bàn tay vụt hiện màu xanh lục, đôi chùy thiết của ‘Hắc Bá Vương’ lại càng kinh người hơn, giơ cao lên toang giáng xuống đỉnh đầu Quân Trung Thánh.
Song lạ thay, trước tình thế giáp công khủng khiếp của Tứ thiên tôn, Quân Trung Thánh vẫn ngồi yên bất động, thản nhiên cười nói:
- Đã muộn rồi!
Lục Nguyên Minh trầm giọng quát:
- Gì mà muộn? Ngươi không bằng lòng vì đã chết quá muộn phải không?
Quân Trung Thánh cười đắc ý:
- Các ngươi đã động thủ quá muộn rồi! Hãy thử vận công xem có gì khác lạ chăng?
Tứ thiên tôn ngẩn người, lập tức thảy đều tái mặt, mồ hôi đầm đìa, binh khí trong tay lần lượt buông thỏng xuống.
Mọi người đang ngạc nhiên thắc mắc, chỉ thấy Lục Nguyên Minh nghiến răng quát:
- Quân Trung Thánh, ngươi đã giở trò gì thế hả?
Quân Trung Thánh cười hề hề:
- Hết sức bình thường, chẳng qua chỉ là chút thuốc độc đủ làm cho các ngươi tạm mất công lực và hôn mê một lúc thôi!
Lục Nguyên Minh hậm hực:
- Bọn ta luôn đề phòng hết sức cẩn thận, ngươi đã giở trò ám muội từ lúc nào?
Quân Trung Thánh bật cười:
- Chất độc đã được rải trên bốn chiếc ghế ngồi lúc các ngươi ngồi xuống đứng lên đã làm cho chất độc tung bay, hít vào trong nội phủ, chất độc ấy không mùi không vị, tất nhiên chẳng dễ gì phát giác...
Thoáng dừng, buông tiếng cười sắc lạnh nói tiếp:
- Số mệnh của các ngươi cũng đã được quyết định, bổn tôn chủ sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của bổn tôn chủ, không còn nhớ chuyện quá khứ nữa, bởi bổn tôn chủ chỉ cần dùng võ công chứ không dùng khối óc của các ngươi. Các ngươi đã được an bài phải làm bộ tùng cho bổn tôn chủ.
Vừa dứt lời chỉ thấy Lục Nguyên Minh, Chư Cát Thanh, Tề Bất Tu và Quách Tâm Dư lần lượt ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tây Thiên Thần Ông liền truyền âm nói:
- Tiểu Long nhi, hãy chế ngự Quân Trung Thánh hoặc nếu cần cứ giết quách lão ta, và phế võ công của bốn đại ma đầu kia, như vậy Chính Nghĩa đoàn sẽ không còn gì đáng ngại nữa!
Vân Dật Long vội nói:
- Tiền bối nói rất phải, ta hành động mau!
Tây Thiên Thần Ông lập tức phi thân lên đài. Vân Dật Long cũng chẳng chút chần chừ nối tiếp theo sau, trong động thất liền tức nhốn nháo cả lên.
Quân Trung Thánh trước tiên sửng sốt, song liền buông tiếng cười vang nói:
- Thật không ngờ, hai vị có lẽ chính là ‘Tây Thiên Thần Ông’ Tân Mộc Thanh và Vân Dật Long!
Vân Dật Long giật phăng khăn che mặt ra, dõng dạc nói:
- Nhãn lực của lão khá lắm... hãy xuôi tay chịu trói đi thôi!
Ngũ chỉ vừa điểm vừa chộp nhanh như chớp vung ra, đồng thời Tây Thiên Thần Ông cũng vung chỉ tấn công sau lưng Quân Trung Thánh, hai người toàn lực giáp công, uy thế thật kinh người.
Quân Trung Thánh cũng chẳng dám chần chừ, vội lách người tạt chéo ra sau năm thước vừa vặn tránh khỏi thế công của hai người, đoạn cố cười ung dung nói tiếp:
- Đánh như thế này dù trong ba trăm chiêu cũng khó thể phân cao thấp!
Vân Dật Long một chiêu bất thành, tức giận quát:
- Không sanh cầm được thì giết, Quân Trung Thánh, trong vòng mười chiêu Vân mỗ sẽ lấy mạng lão!
Hữu chưởng vung lên, chỉ thấy một vòng xoay ngũ sắc chấp chóa chớp nhoáng đã biến thành màu tím, phủ ập xuống đầu Quân Trung Thánh...
Chẳng những Quân Trung Thánh kinh hoàng thất sắc, ngay cả Tây Thiên Thần Ông cũng bật lên một tiếng sửng sốt.
Quân Trung Thánh trong cơn kinh hoàng, vội xoay người nhanh như gió, lùi lại phía phải hơn tám thước.
Tuy vậy, thế chưởng của Vân Dật Long uy lực quá mạnh, chỉ nghe lão khẽ hự lên một tiếng, lại loạng choạng bật lùi hơn bốn, năm bước nữa.
Tây Thiên Thần Ông vội hét to:
- Mau... Hãy cho lão liên tiếp ba chưởng nữa!
Nhưng ngay khi ấy đã nghe Quân Trung Thánh cất lên tiếng huýt dài.
Vân Dật Long đã quyết hạ sát Quân Trung Thánh tại chỗ, đâu để cho lão có thời giờ để thở, Viêm Dương Thất Huyễn chưởng liên tiếp tung ra, ba vòng xoay tím nối tiếp nhau phủ chụp xuống đỉnh đầu Quân Trung Thánh.
Bọn Tứ thiên tôn nằm mê man dưới đất, hơn trăm cao thủ Tứ đại bộ thuộc vì chưa được lệnh nên không ai ra tay trợ chiến, kể cả Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp, thảy đều đứng yên trơ mắt nhìn.
Sau một chưởng của Vân Dật Long, Quân Trung Thánh đã thọ thương không nhẹ, Vân Dật Long lại liên tiếp tung ra ba chưởng, Quân Trung Thánh tuy võ công cao cường cũng khó thể chống nổi, huống hồ lúc này lão đã lui đến sát vách động.
Tây Thiên Thần Ông đã thầm nhủ, chỉ cần hạ sát Quân Trung Thánh thì Chính Nghĩa đoàn sẽ tức khắc tan rã, do đó ông cũng tập trung mục tiêu vào Quân Trung Thánh, chiếc ống điếu sớm đã rút ra cầm tay, cũng liên tiếp tung ra ba chiêu giáp công với Vân Dật Long.
Mắt thấy Quân Trung Thánh đã sắp táng mạng dưới tay hai người bỗng Vân Dật Long và Tây Thiên Thần Ông cảm thấy trước mắt hoa lên, đồng thời một luồng lực đạo mạnh khôn tả dội người trở lại, hất hai người ra sau sáu, bảy bước.
Biến cố quá đột ngột, ngay cả Tây Thiên Thần Ông cũng chẳng rõ việc gì xảy ra, đến khi đứng vững lại mới trông thấy một đôi quái nhân thấp bé đã xuất hiện, hai quái nhân này cao chỉ chừng bốn thước, xem chừng là một đôi vợ chồng.
Hai người trông đã rất già, già đến mức chẳng thể nào đoán được tuổi tác, họ đều mặc áo vải màu vàng. Người đàn ông đầu nhẵn bóng hệt như một quả cầu thịt đo đỏ, song lại có chòm râu rất rậm và dài chấm đất, đôi mắt bé như hai hạt đậu, nhưng sáng quắc như sao trời.
Người đàn bà thì tóc bạc phơ và búi cao sau ót, hai người đều không có binh khí, điểm giống nhau là mặt luôn có vẻ cười, tuy không cười mà cũng trông như cười.
Quân Trung Thánh tuy nhỏ thó, nhưng đứng sau hai quái nhân ấy lại trở thành một người khổng lồ, bởi họ tối đa cũng chỉ đến vai lão mà thôi.
Hai vợ chồng quái nhân ấy có đôi tay hệt như trẻ con, lúc này đang chầm chậm buông xuống. Qua đó đủ biết vừa rồi chính họ đã đón tiếp thế công của Vân Dật Long. Viêm Dương Thất Huyễn chưởng của chàng đủ sức đánh tan cả sắt thép, làm thế nào hai quái nhân này lại đón tiếp một cách nhẹ nhàng vậy được, hơn nữa lại còn đẩy mình thoái lui đến mấy bước.
Bỗng, Tây Thiên Thần Ông hớt hải hét to:
- Nguy rồi, tiểu Long nhi, ta chạy mau...
Quân Trung Thánh buông tiếng cười, vang hồi âm dội lại như thế sấm rền..
Tây Thiên Thần Ông vội vàng nắm lấy tay Vân Dật Long, hai người theo đường cũ phóng đi nhanh như chớp.
May là cửa động chưa đóng, Quân Trung Thánh mãi lo cười, và hai vợ chồng quái nhân cũng chỉ mỉm cười lặng thinh, không hề có hành động tiếp theo.
Hơn trăm người áo đen vì chưa có lệnh Quân Trung Thánh nên không ai dám tự ý ra tay ngăn cản.
Hai người ra khỏi động thất, những giáp sĩ đứng dọc theo hai bên đường tuy cũng nhốn nháo la hét ầm ĩ, song thân pháp hai người quá nhanh, như thể ảo ảnh thoáng chốc đã đến trong rừng bên ngoài động.
Vân Dật Long tay trái bị Tây Thiên Thần Ông nắm lấy, muốn dừng lại cũng chẳng được, không nén được bèn nói:
- Lão tiền bối...
Nhưng Tây Thiên Thần Ông vẫn không dừng bước, trầm giọng nói:
- Đừng vội hỏi ta, ta đi chút nữa hẵng nói...
Thế là hai người băng qua rừng, phóng đi một mạch ba bốn dặm đường, Tây Thiên Thần Ông mới dừng lại trong một bãi đá bừa bộn.
Vân Dật Long tuy cũng kinh dị bởi thần công của đôi vợ chồng thấp bé kia, song có vẻ không hài lòng nói:
- Lão tiền bối xưng Tây Thiên Thần Ông, lại tự phụ là "Vô cô nhân, vô lai giả" thiên hạ xưng hùng, vậy mà nay chỉ mới gặp hai người lùn đã khiến tiền bối sợ hãi đến thế này thật là... thật là...
Chàng thật không thể nào nói được những lời tiếp theo, đành ngưng giọng bỏ dỡ câu nói.
Tây Thiên Thần Ông thản nhiên cười nói:
- Có lẽ ngươi muốn bảo lão già này khoác lác phải không?
Vân Dật Long mỉm cười lặng thinh.
Tây Thiên Thần Ông nghiêm túc nói tiếp:
- Lão già này nói ra câu nào là đúng câu đó, không khi nào khoác lác. Bằng vào khinh công và kiếm pháp của lão phu, hai lão quái kia cộng với Quân Trung Thánh cũng chẳng làm được gì, chẳng qua vì...
Vân Dật Long hậm hực:
- Vãn bối tuy kém cỏi, song bằng Trích Huyết kiếm, Ánh Huyết hoàn cùng Viêm Dương Thất Huyễn chưởng thì cũng chẳng dễ thua bại gì.
Tây Thiên Thần Ông như chợt nhớ ra nói:
- Tiểu Long nhi, hãy cho lão phu hỏi điều này trước. Công lực của ngươi dường như bỗng tăng lên gấp bội. Trước kia Viêm Dương Thất Huyễn chưởng của ngươi chưa biến hóa được đến giai đoạn thứ bảy, chưa biến được thành màu tím nhưng bây giờ... Vân Dật Long buông tiếng thở dài não ruột, rồi nghiêm nghị nói:
- Tiền bối xin hãy khoan hỏi đến điều ấy...
Tây Thiên Thần Ông nhíu mày:
- Việc công lực gia tăng là điều đáng mừng, tại sao ngươi lại sợ người ta hỏi?
Vân Dật Long thở dài:
- Bởi đó là một sự kiện thương tâm đắc dĩ!
Tây Thiên Thần Ông ngẩn người, đoạn cười lớn:
- Thôi được, không hỏi thì không hỏi, ta đi nào!
Vân Dật Long thoáng chau mày:
- Đi ư? Đi đâu bây giờ? Việc ở đây ta lại bỏ qua thế này sao?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Quân Trung Thánh bị Lục Nguyên Minh vạch trần mặt thật vậy thì lại càng đúng như ý muốn của y, ngươi không nghe y nói sao? Y định đổi Chính Nghĩa đoàn thành một môn phái riêng tư, bãi bỏ chức vị trưởng lão, từ nay sẽ với mặt thật giữ chức Huyết Bi tôn chủ. Qua việc y đã hạ độc thủ bọn Tứ thiên tôn cùng sự ủng hộ của Tứ đại bộ thuộc kể như mưu kế của y đã thành công...
- Hừ, bất luận là Chính Nghĩa đoàn trước đây hoặc Chính Nghĩa đoàn đã trở thành một môn phái riêng tư của Quân Trung Thánh sau này, đằng nào cũng là một môn phái hại người, cần phải trừ diệt đi!
Tây Thiên Thần Ông thở dài:
- Đó là số mệnh, với Viêm Dương chưởng của ngươi hiện này lẽ ra có thể dễ dàng lấy mạng Quân Trung Thánh và khiến cho Chính Nghĩa đoàn tan rã, ngờ đâu bỗng dưng xuất hiện đôi Tuyết Mị (yêu quái)... thật là rắc rối.
Vân Dật Long chau mày:
- Tuyết Mị nào? Hai lão quái lùn kia ư?
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Đúng vậy, có lẽ ngươi đã từng nghe nói đến lai lịch của họ rồi chứ?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Vãn bối quả chưa từng nghe đến bao giờ, xin tiền bối chỉ giáo cho!
- Hai lão quái đó cư trú trên cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ, một nơi rất cao và lạnh ở cực Tây Đại Mạc (Tân Cương), do đó mới được gọi là Tuyết Mị.
- Xem chừng họ dường như là một đôi vợ chồng... và lão tiền bối hình như có vẻ e sợ họ...
Tây Thiên Thần Ông cười ão não:
- Họ đúng là một đôi vợ chồng, người chồng là ‘Dương Mị’ Vi Bất Bại, vợ là ‘Âm Mị’ Liêu Bất Phàm, còn như tuổi tác bao nhiêu thì ngay lão phu cũng chẳng rõ...
- Vãn bối thấy dường như tiền bối có vẻ sợ họ...
Tây Thiên Thần Ông thoáng đỏ mặt:
- Bảo là sợ cũng được! Thật ra thì kiếm pháp và khinh công của lão phu cũng chỉ có thể tự bảo, muốn đánh bại họ chẳng phải là dễ. Qua tình hình khi nãy, lão ta có thể đón tiếp ba chưởng toàn lực của ngươi và hơn nữa còn đẩy ngươi thoái lui mấy bước, đủ thấy công lực của lão ta quả bất phàm, vì vậy lão phu mới phải lôi người bỏ chạy, kẻo lỡ có bề gì thì khốn.
Vân Dật Long cười nhạt:
- Lão tiền bối hẳn là hiểu biết rất nhiều về đôi Tuyết Mị ấy, có thể kể rõ hơn được chăng?
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Tuy chẳng rõ tuổi tác bao nhiêu, nhưng chắc chắn là phải lớn hơn lão phu. Lão phu ở miền Tây Hoang, nhưng họ lại ở cách chỗ lão phu đến hơn bốn ngàn dặm... Muốn đến Mạc Mễ Nhĩ nơi họ cư trú, nội đi qua sa mạc mênh mông cũng phải mất đến bốn năm ngày trời, vì vậy họ rất ít khi rời khỏi Mạc Mễ Nhĩ. Còn về việc lão phu biết họ là vào hồi năm mươi năm trước...
Ngẫm nghĩ chốc lát:
- Hồi ở trong Kim Bích cung, vãn bối có nghe Lão Triển Bằng nói, Lũng Trung tứ quân tử phải chăng là bốn người võ công cực cao miền Cam Lương. Hồi năm mươi năm trước đã hoành hành Cam Lương không ai địch nổi, nghe đâu dù là cao thủ võ lâm Trung Nguyên hay các miền biên thùy, thảy đều khiếp sợ con đường Cam Lương, không dám đi qua. Nhưng về sau bốn người ấy bỗng dưng mất tích, có lẽ cho đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn.
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Họ đã chết dưới tay đôi Tuyết Mị hồi năm mươi năm trước, chết một cách hết sức ly kỳ, mãi đến nay lão phu vẫn còn cảm thấy ớn!
Vân Dật Long tò mò hỏi:
- Chẳng hay ly kỳ thế nào? Xin tiền bối hãy kể rõ nghe xem!
Tây Thiên Thần Ông trầm ngâm một hồi mới nói:
- Đó là một đêm thu hồi năm mươi năm trước, Lũng Trung tứ quân tử có hẹn với một tên cự ma vùng biên trại để giải quyết một mối hiềm khích tại Bạch Long Thôi, lão phu tình cờ đi qua gặp phải sự kiện ấy!
Vân Dật Long bỗng hỏi:
- Và tiền bối đã can thiệp phải không?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu cười:
- Lão phu đâu có nhã hứng đến vậy! Lão phu ít khi nào bận tâm đến những cuộc xung đột tầm thù trên chốn giang hồ, song vì danh tiếng của Lũng Trung tứ quân tử cùng với tên cự ma biên trại kia quả là to tát, lão phu bèn nấp vào gần đó bàng quan...
- Tên cự ma biên trại kia là ai vậy?
- Y là ‘Nhất Chỉ Truy Hồn’ Lộ Trường Dao, hoành hành vùng Thiên Nam, danh tiếng còn vang lừng hơn cả Lũng Trung tứ quân tử. Tên cự ma đó cực kỳ tàn ác, người nào đụng phải tay y chẳng những không một ai còn sống sót, mà còn chết một cách thê thảm, không vỡ sọ thì cũng đổ ruột, chưa từng để một tử thi được nguyên vẹn.
Còn như Lũng Trung tứ quân tử cùng y đã vì sao kết thù thì lão phu chẳng rõ, lúc lão phu gặp họ thì cuộc chiến đã sắp diễn ra.
← Hồi 55 | Hồi 57 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác