← Hồi 45 | Hồi 47 → |
Sau khi Tứ đại thị vệ đi khỏi, Quân Trung Thánh lại ngửa mặt buông tiếng cười vang đoạn vừa định cất bước bỏ đi, mới hay chân phải đã thọ thương khá nặng, chẳng những đau thấu xương mà còn chảy máu đầm đìa, lênh láng một khoảng rộng dưới chân.
Lúc này gian hoa sảnh từ trong đến ngoài đã trở lại yên tĩnh như trước, những bộc tỳ thảy đều đã lẩn trốn hết, Bạch Thủy sơn trang tuy có nhiều giáp sĩ, song bởi Trang chủ và Tổng quản chưa lộ diện, không người cầm đầu và đối phương lại là chủ nhân Huyết Bi và Tứ đại thị vệ, nên chẳng một ai dám xuất đầu lộ diện.
Lẽ dĩ nhiên, tất cả mọi người trong Bạch Thủy sơn trang vẫn chưa biết chủ nhân Huyết Bi chính là Trang chủ Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đứng ngẫm nghĩ một hồi, đoạn phi thân phóng đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng vẫn như trước, Mã Tất Vũ ngồi nghiêng trên ghế dựa, không hề động đậy chút nào cả.
Quân Trung Thánh thoáng ngần ngừ, đoạn thay đi bộ y phục đen, lột bao trùm đầu xuống, búng đi phần tim nến đã rụi tàn, thư phòng lập tức bừng sáng.
Sau đó lão quét mắt nhìn, liền bất giác sững người, thì ra lão vừa nhận thấy có điều khác lạ, Mã Tất Vũ đã biến mất, thay vào đó là một người khác, bởi tư thế ngồi giống hệt Mã Tất Vũ bị điểm huyệt nên khi này lão nhất thời chưa phát hiện ra.
Quân Trung Thánh mặt liền lộ vẻ nghiêm năng, bọn Triển Ngọc Mai đã bị bắt, ai lại dám cả gan vuốt râu hùm thế này?
Người chết kia cũng là một lão nhân, râu bạc đầu phủ ngực hai mắt nhắm nghiền, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khẳng định lão ta chết ít ra đã hơn một ngày, không có vết thương, rất khó tìm ra được nguyên nhân đã gây ra tử vong.
Qua diện mạo và phục sức, Quân Trung Thánh không sao xác định được lão nhân đã chết này có phải là người của Bạch Thủy sơn trang hay không!
Xác chết này vì sao lại được mang đến đây để thay vào chỗ của Mã Tất Vũ? Vấn đề quan trọng hơn nữa là ai đã mang đến và Mã Tất Vũ đã biến đâu rồi?
Quân Trung Thánh bất giác lặng người, như vậy đã chứng minh bí mật của lão không phải chỉ có Quân Mộ Hoa, Vân Dật Long và Mã Tất Vũ ba người biết được mà thôi.
Đồng thời, thành phần dám chống đối với lão e rằng không phải chỉ có Kim Bích cung và Đại Mạc Bằng Thành, sự kiện này phải là một sự cảnh cáo nghiêm trọng đối với lão.
Quân Trung Thánh đi lui đi tới trong thư phòng, chau mày suy tư, như đang quyết định một điều trọng đại.
Sau cùng, Quân Trung Thánh lại mặt vào bộ y phục đen của chủ nhân Huyết Bi, trùm cả đầu và mặt, đeo Huyết Cô Tỉ vào, vung chưởng đánh vào thi thể ngồi trên ghế.
Nhưng thấy một luồng sáng đỏ phóng qua, tử thi kia trước tiên bốc lên một là khói xanh, sau đó lập tức phựt cháy.
Đoạn rồi Quân Trung Thánh vung tay liên hồi, những luồng sáng đỏ lấp loáng, lập tức cả gian thư phòng chìm ngập trong biển lửa.
Quân Trung Thánh buông tiếng cười vang, tung mình lướt đi như quỷ mị, thoáng chốc đã mất dạng.
*****
Giờ hãy trở lại với Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa trên đường từ Bạch Thủy sơn trang trở về Thanh Dương lãnh ở Hàng Thành.
Vân Dật Long trong lòng hết sức lo lắng so sự an nguy của Truy Hồn linh mã, Quân Mộ Hoa cũng tâm sự trùng trùng, tuy nàng đã xưng hô huynh muội với Vân Dật Long, quan hệ thân thiết, nhưng lòng nàng vẫn bị nhiều nỗi ám ảnh đè nặng, khiến nàng lo lắng nhất là ‘Bằng Thành Bạch Phụng’ Triển Ngọc Mai, mặc dù nàng chưa biết giữa Vân Dật Long và Triển Ngọc Mai thân thiết đến mức độ nào, song qua thực tế suy luận, chắc chắn là phải hơn mình. Nàng không hiểu vì sao mình lại có cảm nghĩ như vậy, chỉ biết trong lòng có một ý muốn vô cùng mãnh liệt, không thích Vân Dật Long thân mật với một người con gái khác.
Do đó, hai người đều giữ im lặng.
Tô Lai sơn chỉ cách Thái Sơn chừng bảy mươi dặm đường, ngọn Thái Sơn sừng sững hiện rõ trước mắt, Kim Bích cung trong Trích Huyết cốc và Chính Nghĩa nhai đều nằm trong khu vực Thái Sơn. Nay tuy đã rõ chủ nhân Huyết Bi là Bạch Thủy trang chủ Quân Trung Thánh, song việc diệt trừ Chính Nghĩa nhai cũng chẳng phải dễ dàng.
Vân Dật Long vô cùng cảm khái, chàng từng có ý trở về Kim Bích cung một chuyến, song nghĩ đến cùng đi với Quân Mộ Hoa thật có nhiều điều bất tiện, bởi theo sự suy nghĩ của chúng thuộc hạ Kim Bích cung, người con gái nào mà được Tiểu cung chủ đưa về Kim Bích cung đâu tiên thì chính là nữ chủ nhân tương lai của Kim Bích cung.
Do đó, chàng chẳng những không trở về Kim Bích cung mà trái lại còn tránh xa Thái sơn, vòng theo rừng núi phía nam Tô Lai sơn để đến Hàng Thành. Đột nhiên, có tiếng bước chân hối hả vọng lại.
Vân Dật Long vội kéo tay Quân Mộ Hoa khẽ nói:
- Có người đến, ta hãy tìm chỗ nấp mau!
Quân Mộ Hoa cũng đã nghe thấy, bèn khẽ gật đầu, cùng Vân Dật Long nấp vào sau một ngọn cây to.
Tiếng bước chân nghe loạng choạng và rất nặng nề, Vân Dật Long cảm thấy hết sức thắc mắc, nhưng nơi đây cỏ cây quá rậm rạp khó trông thấy cả ngoài hai trượng, chẳng rõ người ấy là ai?
Rồi thì một bóng người lảo đảo đã xuất hiện trong tầm mắt, thì ra đó là một lão nhân tóc bạc phơ, khắp ngưòi bê bết máu hiên nhiên đã thọ thương rất trầm trọng.
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, phóng ra lớn tiếng nói:
- Lão Bạch Sâm...
Thì ra lão nhân ấy làm một trong số thị tùng của Nhạc Phụng Hùng, chủ nhân Cửu Trùng Thiên.
Lão Bạch Sâm kinh ngạc:
- Ồ... Vân công tử...
Liền thì chân khí tản mác, không còn chịu đựng được nữa hai chân nhũn ra ngã xuống đất.
Vân Dật Long hốt hoảng:
- Lão Bạch Sâm sao lại thọ trọng thương thế này? Chủ nhân của lão, Nhạc gia huynh muội đâu?
Một mặt cúi xuống xem xét thương thế của lão Bạch Sâm, chỉ thấy nơi bụng và lưng đều bị đâm trúng một kiếm, nhất là thương thế nơi bụng nghiêm trọng đến mức ruột đổ ra ngoài, đầm đìa máu tươi.
Quân Mộ Hoa vội đến gần hỏi:
- Long ca quen biết ống ấy ư?
Vân Dật Long không có thời gian giải thích nhiều, chỉ nói:
- Ống ấy là lão bộc của một người bạn!
Lão Bạch Sâm mặt trắng bệch, hai tay ôm lái đùm ruột thò ra ngoài bụng, thở hào hển nói:
- Lão nô... phụng mệnh... gia chủ nhân.. đi ra ngoài, đã gặp... người của... Vạn Kiếm quốc, bọn họ... toan tiêu hủy... Cửu Trùng Thiên... rồi đến lượt... Kim Bích cung. Vân công tử, xin công tử.. hãy giúp Cửu.. Trùng Thiên...
Tiếng nói nhỏ dần, hơi thở yếu ớt, sau cùng hai tay duỗi thẳng ra, hồn lìa khỏi xác.
Vân Dật Long nghiến chặt răng, mặt âm trầm nói rít qua kẽ răng:
- Hay cho Vạn Kiếm quốc, tiêu hủy Cửu Trùng Thiên rồi đến Kim Bích cung... Hừ!
Sát cơ lại bừng lên dữ dội trên mặt chàng.
Quân Mộ Hoa thắc mắc hỏi:
- Long ca, đây... thật ra là việc gì? Không cho tiểu muội biết được ư?
Vân Dật Long khẽ cau mày:
- Lẽ dĩ nhiên là ngu ca phải cho Hoa muội biết, nhưng hiện giờ không có thời gian, Hoa muội có thể chấp nhận ngu ca một việc chăng?
Quân Mộ Hoa vội nói:
- Long ca cứ nói đi, nếu hợp tình hợp lý tiểu muội nhất định chấp thuận!
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Ngu ca phải thay đổi kế hoạch, Hoa muội hãy đi một mình đến Thanh Dương lãnh...
Quân Mộ Hoa nhíu mày, tức tưởi nói:
- Tiểu mội biết là Long ca muốn tách tiểu muội ra, một mình đến Cửu Trùng Thiên để gặp Triển muội muội, Quân Mộ Hoa này đâu có là gì!
Vân Dật Long cười khổ sở:
- Nhưng bắt buộc phải như vậy, Cửu Trùng Thiên phải cứu, bọn Vạn Kiếm quốc phải đánh, chỉ một mình ngu ca mà đối phó với đông đảo cao thủ Vạn Kiếm quốc thi cũng hết sức khó khăn, do đó ngu ca muốn Hoa muội đến Thanh Dương lãnh cũng chính là điều cao thủ Chính Nghĩa môn đến tiếp viện.
Quân Mộ Hoa ngẫm nghĩ:
- Vậy thì Long ca nên cùng tiểu muội đến Thanh Dương lãnh trước, chờ lấy cao thủ rồi hãy đến Cửu Trùng Thiên.
Vân Dật Long lắc đầu:
- Vậy thì sẽ muộn mất, bọn Vạn Kiếm quốc không chừng đã đến Cửu Trùng Thiên rồi, ngu ca phải đến đó cứu viện trước mới được.
Quân Mộ Hoa bướng bỉnh:
- Vậy thi biểu muội lại càng không thể để cho Long ca đi một mình được, đến khi tiểu muội điều viện binh đến nơi thì nhất định cuộc chiến đã diễn ra rồi, có tiểu muội cùng đi ít nhiều cũng giúp được cho Long ca phần nào.
Vân Dật Long cuống lên:
- Cửu Trùng Thiên cũng là nơi lừng danh trên chốn giang hồ, chẳng dễ gì nhanh chóng bị tiêu hủy đâu... Hay là thế này, Hoa muội hãy thay ngu ca đến Kim Bích cung một chuyến, Kim Bích cung nằm trong Thái Sơn, gần hơn Thanh Dương lãnh nhiều, chỉ phải mất hai giờ thôi.
Đoạn lấy ra một mảnh lụa trắng đưa cho Quân Mộ Hoa, nói tiếp:
- Đây là địa đồ của Kim Bích cung, cứ truyền lời ngu ca bảo người của Kim Bích cung tức khắc đến Cửu Trùng Thiên tiếp viện.
Quân Mộ Hoa trố mắt:
- Kim Bích cung đã gần như vậy, tại sao Long ca không đi cùng tiểu muội? Cửu Trùng Thiên dù khẩn cấp đến mấy cũng đâu đến nỗi lâm nguy trong hai giờ.
Vân Dật Long thoáng ngập ngừng, chợt nảy ý:
- Bởi lẽ Lão Triển Bằng trong Kim Bích cung nhất định sẽ hỏi han lôi thôi, rất có thể còn cản ngăn ngu ca đến Cửu Trùng Thiên nữa, cho nên cách tốt nhất là ngu ca không về thì hơn.
Quân Mộ Hoa lại ngẫm nghĩ một hồi, đoạn đón lấy mảnh lụa trắng trong tay Vân Dật Long và nói:
- Thôi được, tiểu muội đến Kim Bích cung!
Hiển nhiên nàng vẫn có hơi giận dỗi, quay người thi phân về phía Thái Sơn.
Vân Dật Long khẽ thở phào, lập tức đào ngay một cái hố to, chôn lấp thi thể của lão Bạch Sâm, rồi cũng giở khinh công phóng đi về phía trái Thái Sơn.
*****
Cửu Trùng Thiên! Một nơi xưa nay đã được xem như là thế ngoại đào nguyên giờ đây bỗng trở nên hết sức náo nhiệt, bóng người lố nhố khắp từ trong đến ngoài bốn bức tường bảo cao to.
Bốn cánh cửa bảo đều được đóng chặt, thành bảo từ trên đến dưới đầy rẫy cao thủ của Cửu Trùng Thiên, người nào người nấy mặt mày nghiêm nghị, đao kiếm lăm lăm trong tay.
Bên ngoài bảo thì đầy nghịt những người phục sức màu sắc sặc sỡ rất kỳ dị, đặc điểm chung của họ là thảy đều sử dụng kiếm, ánh thép sáng ngời như giòng biển bạc.
Họ chính là bọn người của Vạn Kiếm quốc, với sự lãnh đạo của Vạn Kiếm quốc vương Mặc Vô Kê, dẫn theo hơn trăm cao thủ Vạn Kiếm quốc kéo đến Cửu Trùng Thiên, lẽ tất nhiên gã Vương tử đã bị Vân Dật Long dùng kiếm rạch mặt cũng ở trong số ấy.
Nhạc Phụng Hùng đứng trên lầu canh phía đông thành bảo, mắt nhìn bọn người Vạn Kiếm quốc lao xao bên ngoài, mặt mày ủ dột ra chiều hết sức lo âu.
Nhạc Phụng Linh đứng cạnh dẩu môi khẽ nói:
- Ca ca nghĩ gì vậy hở?
Nhạc Phụng Hùng chau chặt đôi mày rậm:
- Ca ca đang suy nghĩ chúng ta có nên đầu hàng hay không!
Nhạc Phụng Linh trợn to mắt:
- Đầu hàng ư? Ca ca nghĩ cái quái quỷ gì vậy, Cửu Trùng Thiên đâu phải là một nơi không có tiếng tăm trên chốn giang hồ, sao lại có thể chưa giao chiến đã đầu hàng được chứ?
Nhạc Phụng Hùng lắc đầu thở dài:
- Thứ nhất, Vạn Kiếm vương dẫu sao cũng là sư thúc của chúng ta, hai nữa Cửu Trùng Thiên e khó chống lại Vạn Kiếm quốc... Vì bảo toàn cơ nghiệp tổ truyền, có lẽ đầu hàng là một biện pháp tốt nhất.
Nhạc Phụng Linh giậm chân:
- Không thể được, chúng ta tuyệt đối không được đầu hàng, bởi ghi hận Vân Dật Long mà Vạn Kiếm vương tử đã đâm ra căm thù chúng ta, dù có đầu hàng thì y cũng không buông tha cho chúng ta đâu...
Hai mắt ngập lệ nhìn Nhạc Phụng Hùng nói tiếp:
- Hơn nữa, chả lẽ ca ca không nghĩ đến Vạn Kiếm vương tử sẽ đối xử như thế nào với tiểu muội hay sao?
Nhạc Phụng Hùng rúng động cõi lòng, trợn to mắt nói:
- Muội muội đừng buồn, ca ca sẽ nghe theo lời muội muội, chúng ta quyết chống lại Vạn Kiếm quốc đến cùng, dứt khoát sẽ không đầu hàng. Ôi! Phải chi có Vân Dật Long ở đây thì hay biết mấy!
Nhạc Phụng Linh đầy tự tin:
- Nếu Vân Dật Long mà hay tin Vạn Kiếm quốc vây đánh chúng ta, nhất định chàng sẽ đến đây ngay.
Nhạc Phụng Hùng cười chua xót:
- Nước xa không cứu được lửa gần, đừng trông mong y thì hơn!
Ngựa đen dưới sự hộ tống của mấy mươi thanh trường kiếm xông tới trước cổng bảo.
Dẫn đầu là một lão nhân mặc áo bào đỏ, râu đen dài phủ ngực, hai thanh trường kiếm lủng lẳng bên hông, mặt mày rất hung dữ. Theo sau chính là Vạn Kiếm vương tử trên mặt có một vết kiếm dài, vậy thì lão nhân áo đỏ ắt hẳn là Vạn Kiếm quốc vương Mặc Vô Kê.
Nhạc Phụng Hùng đứng trên lầu canh vội ôm quyền nói:
- Chúng tiểu điệt đã tiếp giá trễ tràng... Mạc sư thúc vẫn khỏe?
Vạn Kiếm quốc vương ngước lên quát:
- Đã bảo tiếp giá trễ tràng, sao lại đóng chặt cổng bảo, không mau mở ra đón tiếp, có thể quả nhân sẽ thứ tội cho!
Vạn Kiếm vương tử cũng lớn tiếng nói:
- Nhạc gia huynh muội, mau mở cổng ra thì còn có thể khoan dung được, bằng không Cửu Trùng Thiên hôm nay ắt sẽ trở thành tro bụi, cam đoan không chừa một mống.
Nhạc Phụng Linh tức giận:
- Mạc sư thúc, chúng tôi đã xưng hô cung kính với sư thúc, sao sư thúc lại hung hãn với chúng tôi thế này...
Nhạc Phụng Hùng cười tiếp lời:
- Đó là vì Mạc sư thúc ghi hận Vân Dật Long đã dùng kiếm rạch mặt, nghe đâu Vân Dật Long hiện đang thành lập Chính Nghĩa môn tại Hàng Châu Thanh Dương lãnh, Mạc sư thúc hãy đến đó mà tìm.
Vạn Kiếm vương tử tức tối gầm lên:
- Nhạc Phụng Hùng, người thật to gan, lại dám khua môi múa mép trước mặt ta. Cho ngươi hay, sau khi san bằng Cửu Trùng Thiên, bất kể là Kim Bích cung hay Chính Nghĩa môn ta cũng sẽ biến nó thành tro bụi.
Vạn Kiếm quốc vương lại quát to:
- Cửu Trùng Thiên không dám mở cổng tiếp giá ư?
Vạn Kiếm vương tử tiếp lời:
- Phụ vương bất tất phải hỏi nhiều, mau hạ lệnh tấn công đi!
Vạn Kiếm quốc vương liền trầm giọng nói:
- Được, bất chấp thủ đoạn, đánh chiếm Cửu Trùng Thiên!
Đoạn liền rút ra một thanh bảo kiếm sáng ngời, giơ cao lên trời, chúng cao thủ Vạn Kiếm quốc lập tức reo hò vang dội.
Rồi thì cuộc tấn công bắt đầu, nửa số trong hơn trăm cao thủ Vạn Kiếm quốc liền thi nhau ném những quả hỏa pháo to cỡ nắm tay vào trong bảo, Cửu Trùng Thiên lập tức bừng cháy khắp nơi.
Đồng thời, tám cao thủ Vạn Kiếm quốc mỗi người một thanh bảo kiếm sắc bén trong tay, đâm liên hồi vào cổng phía đông.
Cổng phía đông tuy là bằng gỗ tốt và bên ngoài bọc sắt, rất dày và rắn chắc, nhưng vẫn không chịu nổi sự đâm bổ dữ dội của tám thanh bảo kiếm, chẳng mấy chốc đã vỡ ra một lỗ to, tám cao thủ lần lượt phóng vào, thế là cửa cổng mở toang.
Vạn Kiếm quốc vương và Vạn Kiếm vương tử chẳng chút chậm chễ, lập tức cùng thủ hạ ùa vào.
Cửu Trùng Thiên lúc này đâu đâu cũng rực lửa, Nhạc gia huynh muội cùng thủ hạ không chống nổi sức tấn công mãnh liệt của Vạn Kiếm quốc, bị dồn lùi vào trong Lăng Tiêu điện.
Nhạc Phụng Hùng tay cầm hai ngọn đại chùy hình tròn có phân múi, đôi mày rậm chau chặt, hai mắt trợn tròn nghe tiếng la hét bên ngoài, nghiến răng nói:
- Muội muội, xem tình hình đã khó bảo toàn được Cửu Trùng Thiên rồi, ngu huynh phải...
Nhạc Phụng Linh trố to đôi mắt căm hờn:
- Ca ca phải làm sao?
Nhạc Phụng Hùng bặm môi:
- Huynh phải đưa muội thoát hiểm, tức tốc đến với Vân Dật Long, nhất định y sẽ không bạc đãi muội đâu, rồi sau này hẵng nhờ sức Vân Dật Long tái kiến Cừu Trùng Thiên, muội muội hãy cố gắng mà gắng lấy trọng nhiệm ấy.
Nhạc Phụng Linh nghiến răng ken két:
- Không, ca ca, chúng ta sống chết có nhau, muội muội không thể nào bỏ rơi ca ca mà thoát thân một mình, trừ khi hai ta cùng đi khỏi đây một thể.
Nhạc Phụng Hùng giậm chân:
- Ôi! muội muội, đã đến nước này mà muội muội cũng không nghe lời ngu huynh hay sao?
Nhạc Phụng Linh định đáp, chợt nghe tiếng cười vang dội, một bóng người nhanh như chớp vượt qua đầu mấy lớp cao thủ Cửu Trùng Thiên, vào đến Lăng Tiêu điện, người ấy chính là Vạn Kiếm vương tử.
Nhạc Phụng Hùng liền vung vẩy đôi đại chùy trong tay quát.
- Mạc sư thúc đừng bức người quá đáng!
Vạn Kiếm vương tử cười hố hố:
- Bức người quá đáng! Nhạc Phụng Hùng, người thử nghĩ, hôm trước hai huynh muội người đã ngấm ngầm giúp Vân Dật Long, để hắn làm cho mặt mày ta trở nên thế này, nay người lại còn đào hào đắp lũy cố tình chống lại Vạn Kiếm quốc, vậy mà còn bảo ta bức người quá đáng, các người còn lương tâm không hả?
Nhạc Phụng Linh tiến tới một bước nói:
- Mạc sư thúc muốn sao?
Vạn Kiếm vương tử cười u ám:
- Muốn... ơ... Nhạc cô nương, trước hết bản Vương tử muốn hỏi một điều!
Nhạc Phụng Linh ngầm nháy mắt ra hiệu với Nhạc Phụng Hùng, đoạn nói:
- Xin sư thúc cứ nói!
Vạn Kiếm vương tử cười:
- Cô nương thấy gương mặt của bổn Vương tử so với khi trước xấu xí hơn nhiều phải không?
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Sư thúc là một đấng kỳ tài, và lại là Quốc vương tương lai của Vạn Kiếm quốc, diện mạo có chút khuyết điểm thì đáng kể gì đâu?
Vạn Kiếm vương tử bật cười:
- Vậy là cô nương không chê bổn Vương tử xấu xí chứ gì?
Nhạc Phụng Linh cười ngọt ngào:
- Sư thúc nói gì lạ vậy? Bất luận diện mạo xấu hay đẹp thì cũng là sư thúc, tiểu điệt sao lại chê sư thúc xấu xí được?
- Chẳng lẽ quan hệ chúng ta không sửa đổi được hay sao?
Nhạc Phụng Linh cười:
- Mối quan hệ đã được xác định từ lâu rồi, làm sao có thể sửa đổi được?
Vạn Kiếm vương tử tiến tới cười vang nói:
- Cô nương chẳng đã nói rồi đấy ư? Bổn Vương tử trong tương lai sẽ là Quốc vương của Vạn Kiếm quốc, ai dám phê phán việc làm của ta chứ?
Nhạc Phụng Linh từng bước thoái lui, thấp giọng nói:
- Tiểu điệt nữ chẳng hiểu sư thúc nói gì cả?
Vạn Kiếm vương tử vừa tiếp tục tiến tới vừa cười rất đắc ý nói:
- Rất là dễ hiểu! Này, cô nương hãy xem đây là gì?
Nhạc Phụng Linh cười:
- Hai thanh bảo kiếm! Vạn Kiếm quốc nổi tiếng là nhờ có nhiều bảo kiếm, chẳng hay sư thúc đưa hai thanh kiếm này ra có chi lạ kỳ vậy?
- Hai thanh kiếm này một mang tên Đằng Long, một mang tên Phi Phụng, đó là thanh kiếm thư hùng, Đằng Long kiếm ta giữ, Phi Phụng kiếm giao cho cô nương, giờ thì... Cô nương đã hiểu rồi chứ? Ha ha ha...
Nhạc Phụng Linh liền đón lấy thanh Phi Phụng kiếm mạ vàng nạm ngọc, lẩm bẩm:
- Thanh kiếm này... có dụng ích gì?
Vạn Kiếm vương tử thấy Nhạc Phụng Linh đã đón nhận Phi Phụng kiểm, liền mừng rỡ hớn hở nói:
- Thanh bảo kiếm này chém sắt như chém bùn, cực kỳ sắc bén, dám nói trong giới võ lâm Trung Nguyên chưa ai có, chỉ có Vạn Kiếm quốc là...
Bỗng Nhạc Phụng Linh đưa tay chỉ bên cạnh nói:
- Sư thúc hãy xem...
Vạn Kiếm vương tử ngạc nhiên, liền quay đầu lại nhìn, đồng thời cười nói:
- Bổn Vương tử sẽ tức khắc đi bẩm rõ với phụ vương, ngưng ngay cuộc chiến với Cửu Trùng Thiên, từ nay...
Ngay khi y vừa quay đi, Nhạc Phụng Linh đã lẹ làng tuốt kiếm ra nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực y.
Đồng thời, Nhạc Phụng Hùng đứng sau lưng Vạn Kiếm vương tử cũng vung hai ngọn đại truỳ lên, giáng thẳng xuống đầu Vạn Kiếm vương tử.
Vạn Kiếm vương tử dù võ công cao cường đến mấy cũng khó có thể tránh khỏi đòn đột kích hung hiểm của hai anh em họ Nhạc, song Vạn Kiếm vương tử dẫu sao cũng là người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, trong cơn cấp bách vội hụp người, và nhào xuống đất lăn ra xa.
Nhạc Phụng Linh một kiếm rõ ràng đã đâm tới, nhưng Vạn Kiếm vuơng tử đã phản ứng quá nhanh, không đâm trúng ngực mà cắt mũi y làm đôi, máu tươi phun ra đầy mặt trông thật khủng khiếp.
Hai ngọn đại truỳ của Nhạc Phụng Hùng cũng chỉ đánh trúng chân phải của Vạn Kiếm vương tử nghe tiếng "phập" một tiếng, bàn chân phải của Vạn Kiếm vương tử lập tức nát bấy.
Vạn Kiếm vương tử đau đơn lăn lộn dưới đất gào to:
- Quân súc sinh... thật... to gan...
Nhưng có đúng y đã nói vậy hay không, hai anh em họ Nhạc cũng khó thể xác định, bởi môi y đã bị kiếm chẻ làm bốn mảnh, tiếng nói phát ra rất là hàm hồ.
Nhạc Phụng Linh chau chặt mày nói:
- Đã giết là phải giết cho chết, tên này tuyệt đối không để cho sống được!
Đoạn liền vung kiếm đâm tới, Nhạc Phụng Hùng cũng không chờ dặn bảo, hai ngọn đại chùy đã giáng thẳng xuống.
Nhưng bỗng "leng keng" hai tiếng, binh khí trong tay hai anh em họ Nhạc đều bị đánh bật, những thấy hai lão nhân râu bạc tay cầm trường kiếm đã đứng chắn ngay giữa đôi bên.
Ngay khi ấy trong Lăng Tiêu điện cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, đông đảo cao thủ Vạn Kiếm quốc đã tràn vào kịch chiến với thủ hạ Cửu Trùng Thiên.
Hai lão nhân râu bạc quát to:
- Nhạc gia huynh muội quả là to gan, dám đả thương Vương tử của ta, hôm nay các ngươi nhất định phải chết vô địa táng.
Nhạc Phụng Linh tức giận quát:
- Các ngươi là ai?
- Tả hữu thừa tướng của Vạn Kiếm quốc!
Nhạc Phụng Hùng quát to:
- Thảy đều là phường gian ác cả, giết!
Đồng thời hai ngọn đại chùy đã vung lên tấn công lão nhân bên trái. Nhạc Phụng Linh cũng chẳng chậm trễ, vung động bảo kiếm tấn công lão nhân bên phải.
Song tả hữu thừa tướng của Vạn Kiếm quốc võ công chỉ kém hơn mỗi mình Quốc vương, cao hơn Vạn Kiếm vương tử nhiều, Nhạc gia huynh muội chỉ thấy hàn quang lấp loáng, chẳng rõ hai lão nhân ấy đã sử dụng chiêu thức gì.
Chớp nhoáng ba chiêu đã qua, Nhạc Phụng Hùng kêu la oái oái, hai ngọn đại chùy trong tay đã rối loạn, và Nhạc Phụng Linh cũng vung kiếm chém bừa.
Hai lão nhân buông tiếng cười vang nói:
- Hãy ngoan ngoãn nằm xuống đi thôi!
Ánh kiếm bỗng tỏa rộng, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa.
Liền thì Nhạc Phụng Linh bảo kiếm vuột tay bay đi, Nhạc Phụng Hùng tuy khỏe mạnh, song nội lực của đối phương quá hùng mạnh, hai ngọn đại chùy cũng lần lượt vụt khỏi tay.
Trong tiếng cười vang của tả hữu thừa tướng, Nhạc gia huynh muội chợt cảm thấy trước ngực tê buốt, huyệt Đản Trung đã bị đâm trúng một đường dài hơn tấc, huyệt đạo liền tức bị phong bế.
Rồi thì, phịch phịch hai tiếng, hai anh em họ Nhạc lần lượt ngã lăn ra đất.
Tả hữu thừa tướng không màng đến họ, hai người cùng đi đến trước mặt Vạn Kiếm vương tử, co gối thi lễ nói:
- Lão thần cứu giá muộn màng, xin điện hạ thứ tội...
Đồng thời hai người vội vã lấy thuốc kim sang ra, rịt vào vết thương và băng bó cho Vạn Kiếm vương tử.
Vạn Kiếm vương tử lúc này hệt như một người máu, mặc dù máu đã ngưng chảy, song cơn đau vẫn chưa giảm, hai vai không ngớt co giật, nghiến răng ken két.
Tả hữu thừa tướng băng bó xong, chỉ thấy Vạn Kiếm vương tử cả đầu mặt đều bị lụa trắng quấn chặt, chỉ chừa đôi mắt và một đường dài giữa mũi và miệng.
Tả hữu thừa tướng cố nén cười cung kính nói.
- Nhạc gia huynh muội đã bị lão thần chế ngự, xin điện hạ cho biết nên xủ lý chúng thế nào?
Vạn Kiếm vương tử gắng gượng nói:
- Ta... phải đích thân... trừng trị chúng!
Y phải lập lại một lần nữa, tả hữu thừa tướng mới nghe hiểu.
Tả hữu thừa tướng lại nói:
- Điện hạ muốn giết nam hay nữ trước?
Vạn Kiếm vương tử không nói, chỉ đưa tay chỉ vào Nhạc Phụng Linh.
Tả hữu thừa tướng liền đồng thanh nói:
- Lão thần tuân chỉ!
Hai người lập tức đỡ Nhạc Phụng Linh dây, hữu thừa tướng khẽ cười nói:
- Nha đầu, người xinh đẹp thế này chết đi thật là uổng, hãy van xin điện hạ, tuy điện hạ đã bị người làm cho thọ thương thế kia, nhưng có thể vẫn tha chết cho ngươi đấy!
Nhạc Phụng Linh tuy đã bị điểm trúng huyệt Đản Trung, nhưng vẫn còn nghe và nói được liền gằn giọng quát:
- Không bao giờ!
Hữu thừa tướng sững người, đoạn cười nói:
- Đó chính là người tự tìm lấy cái chết!
Xô nàng ngã nằm xuống đất ngay mặt Vạn Kiếm vương tử... và thanh bảo kiếm trong tay Vạn Kiếm vương tử cũng đã giơ cao lên.
← Hồi 45 | Hồi 47 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác