← Hồi 32 | Hồi 34 → |
Vu Phi Ngô lần này Á huyệt không bị phong bế, Vân Dật Long vừa ra tay, y liền bật lên tiếng kêu thét thảm thiết nghe vô cùng ghê rợn.
Song Vân Dật Long vẫn mỉm cười khẽ nói:
- Vu huynh, vĩnh biệt!
Đoạn tung mình phóng xuống đất. Ngay khi ấy lửa bỗng rực cháy từ xa.
Vân Dật Long khẽ chau mày, lẹ làng cởi bỏ áo ngoài và vải bọc Trích Huyết kiếm, hồi phục diện mạo.
Chàng nhẹ bước trên bãi cỏ, đưa mắt nhìn lửa cháy nơi xa, lắng nghe động tĩnh xung quanh, thái độ ung dung như người đi dạo.
Đột nhiên, ba bóng người lướt tới, tiến thẳng về phía ngọn cây thọ hình của Vu Phi Ngô, dường như định ra tay giải cứu cho y.
Thế nhưng, ba người đó thân pháp tuy nhanh, Vân Dật Long lại càng nhanh hơn, chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng, đã đứng cản trước mặt ba người.
Ba người kinh hoàng đồng thanh la lên:
- Bạch Kiếm Linh Mã...
Ngay khi ấy, một vòng xoay đỏ đã chụp xuống đỉnh đầu, ba người chưa kịp xoay chuyển ý nghĩ thì vòng xoay đã chuyển sang màu cam ập xuống đến nơi...
Ba người cùng thét lên hãi hùng, liền lập tức bật ngã ra đất, trên trán mỗi người đều có dấu chưởng màu cam thu nhỏ, chết ngay tức khắc.
Vân Dật Long chẳng thèm ngó ngàng đến ba tử thi ấy, xoay người quát:
- Các vị bằng hữu Tây Thiên môn hãy nghe đây, ẩn nấp thế này chẳng giải quyết được gì đâu, nếu muốn quyết đấu một phen sinh tử với Vân mỗ thì giờ đã đến lúc rồi...
Lập tức, từ trong rừng xung quanh quả nhiên có mười mấy bóng người phóng ra và lao nhanh tới, trong số đó một người trầm giọng quát:
- Vân Dật Long, ngươi đã đến lúc đền tội rồi!
Vân Dật Long cười khảy:
- Hãy động thủ rồi sẽ rõ!
Không chờ họ đến gần, chàng tung mình vọt lên cao hàng năm sáu trượng.
Mười mấy người đó kinh hoàng đồng thanh la lên:
- Viêm Dương Thất Huyễn chưởng...
- Trích Huyết kiếm...
Song lập tức ngưng lặng, nhưng thấy hồng quang xoay tít, bạch quan chớp ngời, tiếp theo là tiếng người ngã xuống lịch phịch, mười mấy người không một ai sống sót.
Trong khi ấy, Vu Phi Ngô vẫn không ngớt rên la trên cây, và ánh lửa nơi xa bỗng tắt lịm.
Vân Dật Long chau mày lẩm bẩm:
- Rõ khéo vẽ vời, hẳn là chúng có mặt đông đủ rồi!
Quả nhiên, từ trong rừng lại phóng ra một đám người áo đen. Lần này số lượng người đông hơn, ít ra cũng trên năm mươi người.
Vân Dật Long quát to:
- Khá khen cho các vị quá là gan dạ, lại có nhiều người biết chết sống thế này!
Mấy mươi người cũng vung động ùa lên tấn công.
Vân Dật Long buông kiếm thở dài, tung mình lên cao, lướt ra xa và hạ xuống ngoài mấy mươi trượng.
- Đuổi theo...
Mấy mươi người như một đàn sói lao tới.
Vân Dật Long mắt sắc lạnh, trầm giọng quát:
- Đứng lại!
Tiếng quát hệt như sấm rền, khiến đám người áo đen bất giác cũng chững bước đứng lại.
Vân Dật Long giọng nghiêm lạnh:
- Xưa nay chưa từng một ai còn sống dưới tay Bạch Kiếm Linh Mã, nhưng hôm nay Vân mỗ ngoại lệ một phen, ngoài kẻ cầm đầu ra, sẽ buông tha hết...
Có kẻ lớn tiếng nói:
- Đó chỉ là mơ tưởng, hôm nay giữa chúng ta phải một còn một mất.
Vân Dật Long cười ha hả:
- Bọn Tây Thiên môn các người chưa thể làm gì được Bạch Kiếm Linh Mã đâu!
- Nhưng quanh đây trong vòng mười dặm đã rải đầy kịch độc...
Vân Dật Long cười:
- Đó là hỏa độc, chỉ cần không có lửa thì sẽ an toàn vô sự!
Bỗng thấy trong đám đông có bảy tám người từ trong tay áo lấy ra một quả cầu tròn to cỡ trứng gà, lẹ làng vung tay ném vào chàng.
Lập tức, quả cầu bốc cháy, tới tấp rơi xuống quanh người Vân Dật Long.
Vân Dật Long tức giận tung mình lên cao quát:
- Các người ngoan cố, chớ trách Vân mỗ tàn ác!
Những thấy ánh bạc lấp loáng, liền thì máu văng tung tóe, tiếng gào thét vang động nghe thật hãi hùng.
Những quả cầu vẫn tiếp tục rơi xuống xung quanh Vân Dật Long, tuy không trúng vào chàng, song cỏ dại đã bén cháy, thoáng chốc lửa khói ngùn ngụt vây bọc lấy chàng.
Thế nhưng tình thế ấy không kéo dài lâu, tiếng gào thét đã ngưng lặng, hiện trường ngổn ngang xác chết, không một ai sống còn.
Vân Dật Long mình đầy máu tươi, tung mình phóng ra khỏi vòng lửa đỏ.
Chàng vòng qua một triền núi khác, lại thấy một đám người lao nhanh tới. Trong số đó có một người la to:
- Nhanh lên, đằng kia đã bốc lửa rồi!
Vân Dật Long nhận ra ngay tiếng nói của Huyết Phật, chàng chợt nghe lòng se thắt, khẽ buông tiếng thở dài và dừng bước.
Những thấy Huyết Phật và Huyết Manh dẫn theo một nhóm đệ tử Kim Bích cung lao nhanh tới, theo sau hai người còn có một lão bà tóc bạc phơ, tay cầm quảy trượng. Trông tuổi tác, lão bà ít ra cũng trên tám mươi nhưng lại mặc áo váy màu đỏ tươi trông hết sức quái dị.
Theo sau lão bà đó là mười mấy lão bà tuổi tác suýt soát nhau, ít nhất cũng từ thất tuần trở lên, chỉ khác là trong tay không có quảy trượng, ngoài ra thảy đều mặc áo đỏ và tóc bạc phơ.
Vân Dật Long khẽ bật lên một tiếng kinh ngạc, đoạn cúi đầu lặng thinh.
Huyết Phật đi tới trước tiên, khom mình nói:
- Huyết Phật khấu kiến Cung chủ!
Vân Dật Long khoát tay:
- Bất tất đa lễ, đứng nói chuyện được rồi!
Huyết Phật cúi thấp đầu:
- Lão nô đã bất tuân mệnh lệnh của Cung chủ, xin Cung chủ hãy hạ lệnh trị tội.
Vân Dật Long lắc đầu:
- Không thể trách lão được, đó là do bổn Cung chủ đã có ý để lão đi theo, nhưng...
Đoạn khẽ bông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Như vậy lại đâm ra chuyện nhỏ hóa to, hai nữa cũng khiến cho bổn Cung chủ...
Trầm giọng buông tiếng thở dài đoạn lặng thinh không nói tiếp nữa.
Huyết Phật sửng sốt:
- Cung chủ làm sao vậy?
Vân Dật Long khẽ nhún vai:
- Chẳng sao cả! Chẳng qua bổn Cung chủ đã nhận định sai lầm về tình hình địch, tưởng đâu chủ nhân Huyết Bi và chín đại hộ pháp thảy đều có mặt tại đây, chẳng ngờ chỉ có một bang Tây Thiên môn mà thôi!
Huyết Phật tiếp lời:
- Tiêu diệt bọn Tây Thiên môn thì cũng là điều hữu ích mà!
- Ừm, tình hình chiến cuộc thế nào?
- Trừ Chưởng môn Âu Dương Cương thọ thương rút lui, ngoài ra cả thảy đều...
Vân Dật Long cau mày:
- Giết sạch cả ư?
Huyết Phật gật đầu:
- Không một mạng sống còn!
Vân Dật Long bặm chặt môi lặng thinh.
Huyết Manh tiến tới, khom mình nói:
- Lão nô chưa được lệnh đã tự ý rời bỏ Lãnh Vân quán, cũng xin Cung chủ trị tội!
Nói xong liền định quì sụp xuống đất.
Vân Dật Long khoát tay:
- Đó cũng chẳng trách lão, không cần thiết phải ở lại lâu tại Lãnh Vân quán... Còn Triển cô nương đâu?
Huyết Manh ấp úng:
- Lẽ ra Triển cô nương chung đường đến đây, nhưng giữa đường đã gặp Độc Mãng cận vệ của Kim Thủ Ngọc Nữ, Độc Mãnh đã giao Huyết Si và Sở cô nương cho Triển cô nương...
Vân Dật Long lặng thinh hồi lâu mới nói:
- Họ đâu cả rồi?
Huyết Manh vội nói:
- Triển cô nương đi gọi thuộc hạ đưa Huyết Si đến Vân gia trang, đưa Sở cô nương Đại Mạc Đằng Thanh gặp gỡ song thân, có lẽ xong việc sẽ đến Thiên Đài sơn ngay.
Vân Dật Long lắc đầu thở dài:
- Vân Dật Long này vốn định rong ngựa đi khắp thất hải để báo phục thâm thù. Nào ngờ đi đến đâu cũng thọ ơn người, những mối ân oán ấy biết bao giờ mới kết liễu được.
Đoạn lại buông tiếng thở dại thậm thượt.
Lão già áo đỏ từ nãy giờ lẳng lặng theo dõi cuộc nói chuyện giữa Vân Dật Long cùng Huyết Phật và Huyết Manh, lúc này mới dạt mọi người ra, tiến tới trước mặt Vân Dật Long khúm núm nói:
- Huyết Bà khấu kiến Tiểu cung chủ!
Vân Dật Long vội khoát tay:
- Miễn lễ!
Huyết Bà lại xá một xá:
- Đa tạ Tiểu cung chủ...
Đoạn quay lại quát:
- Các ngươi còn chưa mau đến ra mắt Tiểu cung chủ ư?
Mười ba lão áo đỏ lập tức cùng quì xuống đất, đông thanh hô:
- Khấu kiến Tiểu cung chủ.
Vân Dật Long khoát tay:
- Bất tất đa lễ!
Mười lão ba áo đỏ đứng lên hai tay buông thõng nghiêm trang.
Vân Dật Long nhìn Huyết Bà với giọng nghiêm năng nói:
- Kim Vệ Huyết Bà...
Huyết Bà vội cung kính nói:
- Lão nô chờ nghe lệnh dạy!
- Bà là người đứng đầu Ngũ vệ, chịu trách nhiệm trọng đạo bảo về Kim Bích cung sao dám tự ý rời khỏi thế nào?
Huyết Bà vội nói:
- Xin Tiểu cung chủ trị tội!
Vân Dật Long thở dài:
- Cũng chẳng thể trách bà được, nhưng hãy mau xuất lĩnh thuộc hạ trở về Kim Bích cung, kể từ nay không có lệnh dụ của bổn Cung chủ tuyệt đối không được khinh suất rời khỏi cương vị.
- Lão bà tuân lệnh.
- Hãy lên đường ngay!
Huyết Bà lại cung kính thi lễ:
- Cung chủ hãy bảo trọng!
Đoạn quay người sang quát:
- Các nha đầu, hãy mau khấu biệt Tiểu cung chủ, ta đi ngay!
Mười bà lão áo đỏ liền cùng quỳ xuống lạy biệt, sau đó quay người phi thân lướt đi như những đám mây nhỏ, thoáng chốc đã mất dạng.
Vân Dật Long buông tiếng thở dài:
- Huyết Phật, Huyết Manh...
Huyết Phật và Huyết Manh vội lên tiếng:
- Lão nô chờ lệnh!
Vân Dật Long chau mày:
- Các người có biết... cách chữa trị hỏa độc không?
Huyết Phật cả kinh:
- Sao Cung chủ lại nói vậy? Chả lẽ...
- Phải, ta...
Đột nhiên chàng bật ngửa người ra sau ngã phịch xuống đất. Huyết Phật và Huyết Manh kinh hoàng thất sắc, cùng thảng thốt kêu lên:
- Cung chủ, Cung chủ...
Song Vân Dật Long đã hôn mê bất tỉnh, không còn hay biết gì nữa.
Huyết Phật và Huyết Manh cuống quít ngay khi ấy bỗng nghe có tiếng chim vỗ cánh. Một con đại bàng là đà đáp xuống, Triển Ngọc Mai từ lưng tung mình phóng xuống.
Vừa trong thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hốt hoảng hỏi:
- Quý Cung chủ... sao thế này?
Huyết Phật và Huyết Manh mắt rưng lệ nói:
- Cung chủ... đã bị trúng hỏa độc, Triển cô nương có thuốc chữa không?
Triển Ngọc Mai bàng hoàng:
- Hỏa độc... rất là ghê gớm, bị trúng phải chắc chắn sẽ chết, vô phương cứu chữa, sau mười giờ sẽ hóa thành một bãi nước máu...
Đoạn khóc òa lên nói tiếp:
- Vân đệ... chết thảm quá... rồi đây Kim Bích cung sẽ phải gặp đại kiếp.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Khóc đâu có lợi ích gì!
Mọi người đều giật mình, bây giờ mới phát hiện một thiếu nữ tuyệt đẹp đã đến sau lưng chỉ cách chừng nửa trượng bước vào.
Vừa trông thấy thiếu nữ ấy, Triển Ngọc Mai liền reo to:
- Thì ra là muội muội...
Thiếu nữ ấy chính là Kim Thủ Ngọc Nữ, Song Hồ theo sát sau lưng.
Kim Thủ Ngọc Nữ vội nói:
- Vân Dật Long đã sao rồi?
Triển Ngọc Mai nghẹn ngào:
- Y đã bị trúng hỏa độc... sau mười giờ sẽ biến thành một bãi nước máu...
Kim Thủ Ngọc Nữ bình tĩnh:
- Đại Mạc Bàng Thành không có cách chữa trị sao?
Triển Ngọc Mai khóc sướt mướt:
- Không! Muội muội có cách gì cứu chữa không?
Kim Thủ Ngọc Nữ khẽ chau mày:
- Tiểu muội không có mang theo thuốc giải độc hoả, nhưng dị thuật Miêu Cương của gia sư Kim Tý bà bà có lẽ cứu chữa được, có điều...
Triển Ngọc Mai vội hỏi:
- Có điều sao?
- Từ đây đến Miêu Cương xa xôi bằng mấy ngàn dặm, e rằng sẽ không kịp...
Triển Ngọc Mai mau mắn tiếp lời:
- Hãy cưỡi chim bằng của tỷ tỷ mà đi!
- Chim bằng có thể trở được mấy người?
Triển Ngọc Mai nhíu máy:
- Miễn cưỡng có thể tải được hai người.
Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày:
- Vậy thì... khó xử quá!
Triển Ngọc Mai vội nói:
- Phiền muội muội hãy đi cùng Vân Dật Long, tối đa năm giờ là có thể đến Miêu Cương.
Kim Thủ Ngọc Nữ lưỡng lự:
- Như vậy thật là bất tiện vì...
Triển Ngọc Mai bỗng quì sụp xuống khóc vang:
- Muội muội vì cứu mạng cho Dật Long xin muội muội hãy đi...
Kim Thủ Ngọc Nữ vội đỡ Triển Ngọc Mai vội nói:
- Tỷ tỷ đừng làm vậy, tiểu muội đi ngay đây!
Đoạn quay sang Song Hồ nói:
- Ta phải cưỡi chim bằng về Miêu Cương một chuyến, lão hãy đi gặp Độc Mãng và cùng đến chỗ cũ chờ ta!
Song Hồ vội khom mình cung kính:
- Lão bộc xin tuân lệnh!
Trong khi nói mặt không giấu nổi vẻ hớn hở.
Kim Thủ Ngọc Nữ chẳng chút chần chờ lập tức bồng Vân Dật Long lên, nhanh bước đi về phía chim bằng dưới sự hướng dẫn của Triển Ngọc Mai, Kim Thủ Ngọc Nữ cùng Vân Dật Long đã ngồi vững vàng trên lưng chim bằng, Kim Thủ Ngọc Nữ thoáng ngẫm nghĩ, đoạn hỏi:
- Chữa xong độc thương cho Dật Long chúng ta sẽ gặp nhau tại đâu?
Triển Ngọc Mai đưa mắt nhìn Huyết Phật và Huyết Manh đoạn nói:
- Tỷ tỷ sẽ đem Truy Hồn linh mã đến Vân gia trang trước, khi nào chữa lành nội thương cho Dật Long, muội muội hãy đến Vân gia trang gặp gỡ.
Kim Thủ Ngọc Nữ khẽ gật đầu:
- Mọi người hãy bảo trọng, tiểu muội xin cáo từ! Đoạn đưa tay vỗ nhẹ lên cổ chim bằng, chim bằng liền cất tiếng kêu vang, hai cánh vỗ mạnh, lập tức vọt thẳng lên không, thoáng chốc đã mất dạng trong trời đêm mịt mùng.
← Hồi 32 | Hồi 34 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác