Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngọc kiếm ly hồn tiêu - Hồi 19

Ngọc kiếm ly hồn tiêu
Trọn bộ 24 hồi
Hồi 19: Hồi 19
5.00
(một lượt)


Hồi (1-24)

Siêu sale Shopee

Vạn Phương Tà Tôn chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng bước chân rậm rịch, dường như có rất nhiều người đến. Bầu không khí căng thẳng trong thảo đường liền lắng dịu, mọi người ngưng thần lắng nghe.

Chỉ nghe một giọng sang sảng nói:

- Thảo nào mà tìm khắp nơi không gặp Tôn chủ, thì ra tôn đủ đã đến đây hưởng nhàn Rồi thì bóng đỏ hấp thoáng, Thiên Trúc cao tăng Hồng Đô Già dẫn trước đi vào, theo sau là Nam Hoàng Ngư Phủ, Tây Thụy Tản Nhân và Trường Bạch tam hùng.

Hồng Đô Già dĩ nhiên chính là Cuồng Tăng Cổ Ba vừa bước vào thảo đường, như thoáng ngạc nhiên đoạn liền cười nó:

- Không ngờ nơi đây lại có nhiều cao hiền thế này.

Vạn Phương Tà Tôn thở phào một hơi dài:

- Thánh tăng đến thật là đúng lúc, mấy vị này là...

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Tôn chủ hãy khoan giới thiệu bằng hữu, thật ra các vị cao nhân này thảy đều là những người mà lão nạp ngưỡng mộ từ lâu và hầu hết cũng đều có duyên gặp gỡ vài lần...

Đoạn hạ giọng thật thấp nói tiếp:

- Lão nạp đến đây là để bẩm báo quân tình.

Vạn Phương Tà Tôn sửng sốt:

- Có quân tình gì mà phải phiền đến Thánh tăng đích thân đến đây?

Quyét mắt nhìn mọi người thắc mắc hỏi:

- Hơn nữa Thánh tăng sao biết bổn tọa ở đây?

Cuồng Tăng đưa tay vỗ chiếc đầu nhẵn bóng:

- Điều ấy không quan trọng, quan trọng hơn hết lá quân tình.

Vạn Phương Tà Tôn nóng ruột hỏi:

- Thật ra việc hệ trọng gì vậy?

Cuồng Tăng nghiêm giọng:

- Trước và sau Nam Mang sơn đã phát hiện tung tích địch.

Vạn Phương Tà Tôn la to:

- Trước và sau đều có tung tích địch ư? Họ là ai mà cả gan đến vậy, lại dám khiêu khích Vạn Tà môn trước ngày đại hội Thiên Nam ư?

Phiên Thiên Vương tự phụ nói:

- Vậy đâu hề gì, bất luận họ là ai thì cũng họ có đường đến mà không có đường lui, rõ là thiêu thân tự lao vào lửa đỏ Vạn Phương Tà Tôn nóng ruột hỏi:

- Thánh tăng còn chưa nói rõ được tình hình hư thực của bọn địch.

Cuồng Tăng chau mày lắc đầu:

- Thật quái lạ hết sức, trước sau tuy có tung tích địch, nhưng lại chưa dò la được địch tình hư thật và đối phương là phe nhóm nào bởi tất cả thuộc hạ canh phòng đều không ai sống sót, những người đi dọ thám cũng không ngoại lệ, thảy đều chết vì trúng đòn nặng.

- Ồ!

Vạn Phương Tà Tôn hét to:

- Thật tức chết đi được, còn những người khác đâu? Vì sao không ai chỉ huy việc chế ngự địch, mà phải phiền đến Thánh tăng đích thân đứng ra thế này?

Cuồng Tăng lại đưa tay vỗ đầu:

- Đó chỉ trách lão nạp đa sự, chính lão nạp đã buộc họ rút vào trong sơn động sau Vọng Hương đài, chờ chỉ thị của Tôn chủ.

Vạn Phương Tà Tôn bàng hoàng chới với:

- Hỏng bét, vậy là đã để cho cường địch xâm nhập rồi còn gì?

Cuồng Tăng lại đưa tay vỗ đầu:

- Đó là để bảo toàn thực lực, chả lẽ là lão nạp đã sai lầm ư?

Tây Thụy Tản Nhân và Nam Hoàng Ngư Phu cười khẩy nói:

- Khi nãy chúng lão phu đã thấy không ổn rồi, có điều Hồng Đô Gà là người sủng tín của Tôn chủ, cứ luôn miệng Thánh tăng này Thánh tăng nọ, nên chúng lão phu không tiện lên tiếng xen vào.

Phiên Thiên Vương cười khẩy:

- E rằng hòa thượng này cũng có vấn đề Cuồng Tăng ré to:

- Có vấn đề chính là Trường Kình tam vương nghe đâu bọn địch có người của Trường Kình đảo.

Vạn Phương Tà Tôn sửng sốt:

- Thánh tăng chẳng đã bảo là chưa điều tra rõ tung tích địch hay sao?

- Không sai, nhưng nghe nói là có người của Trường Kình đảo.

Phiên Thiên Vương tức giận quát:

- Láo, nếu mà có người của Trường Kình đảo, lão phu sẵn sàng hoành kiếm tự tuyệt.

Vạn Phương Tà Tôn thở dài:

- Bây giờ không phải là lúc tranh cãi, thật ra bất luận đối phương là phe nhóm nào thì cũng chẳng làm gì được bổn tọa và chư vị...

Cuồng Tăng chấp tay trước ngực:

- A di đà Phật. Đành rằng vậy, nhưng chỉ sợ nội gián thôi...

Phiên Thiên Vương trầm giọng:

- Đúng vậy, điều đáng sợ chính là nội gián...

Đoạn sấn đến gần Cuồng Tăng một bước quát:

- Lã hòa thượng chẳng qua chỉ là một trong những người Tôn chủ mời đến, có tư cách gì mà can thiệp vào việc của Vạn Tà môn, sao dám điều động bừa bãi, đuổi hết mọi người vào trong sơn động vậy hả?

Cuồng Tăng cười phá lên:

- Đó là các vị đã đến muộn một bước không biết bọn lão nạp đã được thụ phong là Vạn Tà tam trưởng lão, chẳng những có quyền điều động mà còn có quyền sinh sát, thuộc hạ Vạn Tà môn ai dám không tuân mệnh lệnh?

Phiên Thiên Vương ngẩn người:

- Thật vậy ư?

Vạn Phương Tà Tôn gật đầu:

- Bổn tọa có hứa là như vậy, nhưng chưa thọ chức.

Phiên Thiên Vương gầm lên:

- Vậy là hòa thượng này quá hấp tấp, rất có thể chính lão ta đã giở trò quái quỷ.

Vạn Phương Tà Tôn thở dài:

- Chư vị đừng tranh cãi nhau nữa, chúng ta hãy đến động thất xem thử.

Thế là mọi người vội vã đi về phía sơn động phía sau Vọng Hương đài.

Chỉ thấy trong động thất có hơn hai trăm thuộc hạ Vạn Tà môn võ phục gọn ghẽ và lưng đeo trường kiếm, địa vị cao thấp khác nhau, vừa thấy nhóm Vạn Phương Tà Tôn đi đến lập tức thi lễ tham kiến.

Vạn Phương Tà Tôn trầm giọng nói:

- Mọi người chưa chịu về cương vị còn chờ gì nữa?

Hơn hai trăm người áo đen liền tức đổ xô ra khỏi sơn động, vội vàng trở về cương vị.

Cuồng Tăng đưa tay vỗ trán nói:

- Vậy xem ra lão nạp đã điều động không đúng rồi.

Vạn Phương Tà Tôn cười thiểu não:

- Khi có cường địch tấn công, lui thủ không phải là thượng sách, Thánh tăng cả đời tiềm tu trong Phật môn, việc điều binh khiển tướng có lẽ Thánh tăng không được thành thạo.

Cuồng Tăng cười giả lả:

- Đúng rồi, công việc ấy lão nạp không thành thạo lắm, khi nãy chẳng qua ứng phó cấp thời thôi.

Vạn Phương Tà Tôn tự tin nói:

- Không hề gì, bởi theo bổn tọa nhận định, trong thiên hạ hiện nay chẳng lực lượng nào có thể kháng cự nổi với bổn môn, cho dù có những kẻ liều chết thì cũng là chuyện nhỏ nhặt thôi...

Cuồng Tăng gãi đầu trố mắt:

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Bổn tọa định ra phía trước, nhưng lại không lo được phía sau, định ra phía sau thì lại không lo được phía trước, nên nhất thời còn chưa quyết định.

- Vậy cũng chẳng khó, chúng ta chia nhau hành động, thế nào?

Vạn Phương Tà Tôn mừng rỡ:

- Tốt lắm, chẳng hay Thánh tăng muốn đi phía trước hay phía sau núi?

- Trước hay sau gì cũng được, tốt nhất là được đi cùng Tôn chủ.

Vạn Phương Tà Tôn cười:

- Thánh tăng thích đi cùng bổn tọa ư?

Cuồng Tăng gật đầu:

- Thật chứ, chẳng lẽ Tôn chủ không thích lão nạp đi cùng hay sau?

Vạn Phương Tà Tôn vội nói:

- Thánh tăng nói gì lạ vậy? Sao bổn tọa lại không thích chứ?

- Thế là mọi người nhanh chóng bàn định, Vạn Phương Tà Tôn cùng Âm Sơn tứ tú sĩ, Cuồng Tăng và Trường Bạch tam hùng đi ra phía trước núi.

Trường Kình tam vương, Tây Thụy Tản Nhân, Nam Hoàng Ngư Phủ và Tam Tùy thần ni dẫn theo bốn đệ tử cùng ra phía sau núi, nếu có gì phát hiện sẽ liền tức phát tín hiệu liên lạc Sở Thiên Vân đi theo sau Cuồng Tăng, dĩ nhiên lại gặp bốn nàng hóa trang nữ ni, lòng bất giác hồi hộp xao động, và lẽ dĩ nhiên bốn nàng cũng trông thấy chàng, song cũng may là thời gian chạm mặt giữa họ không lâu thì đã được chia làm hai đường.

Hãy nói về nhóm Vạn Phương Tà Tôn đi thẳng ra phía trước núi, chỉ thấy thuộc hạ Vạn Tà môn lúc này đã phân tán, ai nấy đều đã trở về cương vị phòng thủ.

Nhưng những người bị tử vong thì hầu hết còn bỏ thây trong rừng.

Vạn Phương Tà Tôn chau mày nói:

- Xem ra vừa rồi nơi đây đã xảy ra cuộc chiến rất ác liệt, sao bổn tọa chẳng nghe chút tiếng động nào cả thế nhì?

Cuồng Tăng tiếp lời:

- Đâu chỉ Tôn chủ không nghe, lão nạp cũng chẳng nghe thấy gì cả, khi nghe báo đến nơi thì tất cả những người mai phục đều đã táng mạng.

- Tồng cộng đã chết hết bao nhiêu người?

- Theo báo cáo thì chừng một trăm, kể cả trước và sau núi.

Vạn Phương Tà Tôn giậm chân:

- Bọn khốn kiếp thật đáng hận, bổn tọa nhất định phải bắt họ đền mạng gấp mười lần... không một người sống sót ư?

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Đừng nói sống, ngay cả thọ thương cũng chẳng có.

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng:

- Bọn này thủ đoạn thật tàn nhẫn... Bổn tọa thật không đoán ra được bọn họ là phe nhóm nào.

- Có lẽ từ từ rồi cũng sẽ điều tra ra.

Vạn Phương Tà Tôn đưa mắt nhìn Cuồng Tăng, giọng quyết liệt:

- Bổn tọa phải lập tức điều tra rõ ràng và diệt sạch bọn họ.

Cuồng Tăng cười:

- Vậy cũng chẳng khó, chúng ta đi nào.

Đoàn người lại tiếp tục tiến tới trước, lát sau đã đến trạm gác đầu tiên.

Vạn Phương Tà Tôn dừng bước nói:

- Qua khỏi đây không còn trạm gác nữa, không cần phải đi tiếp.

Cuồng Tăng chau mày:

- Hẳn là kẻ địch đã rút lui, e rằng khó mà đuổi kịp nữa.

Vạn Phương Tà Tôn bỗng quay sang Cuồng Tăng hỏi:

- Theo ý Thánh tăng thì thế nào?

Cuồng Tăng đưa tay vỗ đầu:

- Lão nạp không tiện tỏ bày ý kiến nữa đâu:

Bỗng ông chun mũi ngửi lia lịa và nói:

- Mùi gì quái lạ thế này...

Vạn Phương Tà Tôn cũng ngửi liên hồi và nói:

- Mùi gì hôi tanh thế nhỉ?

Cuồng Tăng đảo mắt nhìn quanh, bỗng hét to:

- Rắn!

Mọi người giật mình, quả thấy mười mấy con răn to đang từ phía trước bò đến, qua đầu và hoa văn trên thân rắn thoáng nhìn cũng biết chúng là loài vật tuyệt độc, điều quái lạ là lũ rắn độc này lại từ ngoài bò vào.

Mười mấy con rắn to ngẩng đầu lè lưỡi, như chực lao vào mọi người.

Vạn Phương Tà Tôn tức giận vung tay phóng ra một chưởng, nhìn nghe tiếng gió rít vang, chưởng phong sắc như đao kiếm, mười mấy con rắn to liền tức biến thành một đống thịt nhầy nhụa, mùi tanh hôi ập vào mũi cơ hồ nôn tháo ra.

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng:

- Bổn tọa suy đoán quả không sai, đây rõ ràng là hành vi của bọn Như Độc giáo.

Cuồng Tăng vỗ tay reo lên:

- Đúng rồi, chính là bọn Như Độc giáo, chỉ Như Độc giáo mới biết sai trùng khiển rắn thế này...

Bỗng trợn to mắt, nói tiếp:

- Nhưng Như Độc giáo ngoài việc sai khiến trùng rắn không còn sở trường gì khác, chẳng thể nào một lúc hạ sát trăm thuộc hạ Vạn Tà môn ở cả hai nơi trước sau núi được.

Vạn Phương Tà Tôn tức tối:

- Không sai, hẳn là còn có một nhóm người khác.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng tiêu từ xa vọng tới, tiếng tiêu ai oán thê lương như góa phụ thổn thức trong đêm, khiến người không khỏi mủi lòng.

Vạn Phương Tà Tôn bất giác động tâm, im lặng đứng thừ ra.

Sở Thiên Vân đứng bên cũng rúng động cõi lòng, vội ngoảnh mặt sang nhìn Cuồng Tăng, nhưng Cuồng Tăng vẫn điềm nhiên bình thản, chẳng tỏ vẻ gì cả.

Vạn Phương Tà Tôn lẩm bẩm:

- Lạ thật... lạ thật...

Cuồng Tăng trố mắt hỏi:

- Tôn chủ nói gì lạ vậy?

- Tiếng tiêu rất là kỳ lạ, dường như có công lực hòa hợp, và... và...

Cuồng Tăng nghiêm giọng:

- Tiếng tiêu chẳng những có phối hợp công lực, mà còn được phát ra với Chân Khí Truyền Thanh đại pháp không sao nghe ra được khoảng cách người thổi tiêu và ở hướng nào.

Vạn Phương Tà Tôn chau mày:

- Và dường như tiêu này không phải là tiêu bình thường.

Cuồng Tăng giọng thản nhiên:

- Đương nhiên, đó là Ly Hồn tiêu, dĩ nhiên là tiêu khác thường rồi.

Vạn Phương Tà Tôn giật mình:

- Ly Hồn tiêu ư? Thánh tăng sao biết Ly Hồn tiêu?

- Tai lão nạp rất linh mẫn, âm luật Thiên Trúc nghe là biết ngay, bởi Ly Hồn tiêu nguyên là vật của Thiên Trúc.

- À, ra là vậy... Nhưng bổn tọa quyết phải tìm ra người thổi tiêu kia.

Cuồng Tăng sốt sắng nói:

- Nếu Tôn chủ muốn, lão nạp có thể ra sức.

Vạn Phương Tà Tôn mừng rỡ:

- Thánh tăng nghe ra được ư?

- Có thể thành công, nhưng không chắc chắn, Tôn chủ có đồng ý thử chăng?

- Đương nhiên là đồng ý rồi.

Cuồng Tăng quả nhiên ngưng thần lắng nghe một hồi, đoạn cất bước đi về phía phải.

Lúc này tiếng tiêu vẫn tiếp tục vọng đến, nghe đến não nùng bi thiết, Vạn Phương Tà Tôn chẳng chút do dự, cùng Âm Sơn tứ tú sĩ đi theo Cuồng Tăng ngay.

Cuồng Tăng chau mày:

- Tốt hơn hết là không nên đi nhiều người, bốn vị kia ở lại được không?

Vạn Phương Tà Tôn thoáng ngẩn người, đoạn kiên quyết nói:

- Không được, họ là thị vệ thân cận của bổn tọa, không thể rời xa trong lúc lâm địch giao chiến...

Cuồng Tăng gật đầu:

- Thôi cũng được, vậy thì cùng đi.

Lại lắng tai nghe một hồi, đoạn tiếp tục tiến tới.

Sở Thiên Vân, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long đi sau cùng, Cuồng Tăng sải bước đi đầu, tiến thẳng lên một ngọn núi cheo leo.

Vạn Phương Tà Tôn khẽ nói:

- Thánh tăng đã nghe rõ rồi ư?

Cuồng Tăng nghiêm giọng:

- Không sai, lão nạp đã nghe rất rõ, chính là trên đỉnh núi này.

Đoạn liền thi triển khinh công phóng đi như quỷ mị, tiến thẳng lên đỉnh núi.

Ngọn núi này dường như cao nhất trong Nam Mang sơn, vừa lên đến đỉnh núi đã cảm thấy gió lạnh buốt da.

Trên đỉnh núi có một khoảnh đất rộng đến mấy trượng, vài ngọn cổ thụ sừng sững trước gió, nhưng chẳng thấy một bóng người.

Song tiếng tiêu ai oán vẫn vang vọng bên tai như trước.

Vạn Phương Tà Tôn thoáng vẻ thất vọng nói:

- Người đâu?

Cuồng Tăng thản nhiên:

- Lạ thật, lão nạp nghe rõ ràng là ở trên đỉnh núi này, sao lên đến đây lại không thấy thế nhỉ?

Vạn Phương Tà Tôn dở khóc dở cười, đã không tiện quở trách vị Thánh tăng này, nhưng lòng lại cảm thấy bực tức như bị bỡn cợt, bèn cười khẩy nói:

- Có lẽ Thánh tăng đã cao tuổi, tai không còn dùng được nữa rồi.

Cuồng Tăng chẳng những không giận mà còn cười hề hề nói:

- Không sai, không sai, tai lão nạp này không còn dùng được nữa rồi, đã nghe lầm rồi... nhưng không sao, mất cái này được cái khác, Tôn chủ cũng không đến nỗi hoài công.

Vạn Phương Tà Tôn ngạc nhiên:

- Thánh tăng nói vậy nghĩa là sao?

Cuồng Tăng cười hề hề:

- Lão nạp sực nhớ lại một câu chuyện do Nghê đà chủ kể, có lẽ rất nên kể lại cho Tôn chủ nghe...

Vạn Phương Tà Tôn chau mày:

- Chuyện gì mà lại kể trong lúc này?

Cuồng Tăng cười hóm hỉnh:

- Nghe xong Tôn chủ sẽ hiểu ngay.

Đoạn quay sang Sở Thiên Vân nói:

- Hãy kể lại chuyện kia đi.

Sở Thiên Vân cười hỏi:

- Chẳng hay lão thiền sư bảo tại hạ kể chuyện gì vậy?

- Hãy kể chuyện Vị Vong Nhân trước đi.

Vạn Phương Tà Tôn ngạc nhiên:

- Vị Vong Nhân ư? Hôm nay đúng là gặp phải ma quỷ, các ngươi điên cả rồi hay sao?

Sở Thiên Vân vòng tay xá dài:

- Khi nghe xong câu chuyện này, Tôn chủ nhất định sẽ cảm thấy thú vị. Vị Vong Nhân là do một người đàn bà góa tự xưng, bởi bà ấy đã có một cảnh ngộ bất hạnh, bị một kẻ tiểu nhân hiểm độc hãm hại, khiến cho nhà ban người chết, bắt buộc phải phóng xuống vực tự tận.. Nhưng bà ấy đã không chết, mà còn gặp được kỳ ngộ...

Vạn Phương Tà Tôn sốt ruột giục:

- Hãy nói mau đi.

Sở Thiên Vân cười:

- Thật ra thì Tôn chủ biết rất rành chuyện này, chỉ cần hạ tọa nói ra danh tánh người ấy, chắc chắn Tôn chủ sẽ hiểu hết mọi sự.

Vạn Phương Tà Tôn bực tức quát:

- Nói mau đi, đừng ỡm ờ nữa.

Sở Thiên Vân gật đầu:

- Đó chính là vợ chồng Hương Giang Nho Hiệp Bao Thiên Quân, người tự xưng là Vị Vong Nhân chính là Bao phu nhân.

Vạn Phương Tà Tôn tuy có khăn che mặt song cũng trong thấy sắc mặt y tái ngắt, nghiến răng quát:

- Nghê Tử Thành, thật ra ngươi muốn giở trò quái quỷ gì? Và ngươi còn biết được những gì nữa?

Sở Thiên Vân trầm giọng:

- Tại hạ còn biết Tôn chủ danh tánh thật là Lữ Vô Danh, chính Tôn chủ đã đoạt Càn Khôn bửu lục của Bao Thiên Quân, sát hại ông ấy và còn cưỡng hiếp Bao phu nhân...

Vạn Phương Tà Tôn quát to:

- Im ngay!

Sở Thiên Vân lạnh lùng:

- Tôn giá sợ nhắc đến chuyện xưa ư?

Vạn Phương Tà Tôn trầm giọng:

- Ngươi thật ra là ai? Hẳn không phải là Nghê Tử Thành thật chứ?

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Tôn giá thông minh lắm, Nghê Tử Thành thật đã chết từ lâu rồi, tại hạ là Sở Thiên Vân.

Vạn Phương Tà Tôn giật mình:

- Sở Thiên Vân ư? Chẳng thể vậy được Sở Thiên Vân đã chết tại...

Sở Thiên Vân gằn giọng quát:

- Nếu Sở mỗ không rơi xuống Quỷ Sầu giản thì đâu gặp được Bao phu nhân và luyện thành Kim Giáp thần công.

Vạn Phương Tà Tôn giật mình:

- Kim Giáp thần công... ngươi đã luyện thành Kim Giáp thần công ư?

Sở Thiên Vân cười nhạt:

- Không sai, Sở mỗ đã luyện thành công thần công ấy.

Vạn Phương Tà Tôn tức tối thở ra một hơi dài, quay sang Cuồng Tăng nói:

- Thánh tăng cũng bị mắc lừa y phải không? Thánh tăng hẳn không phải là giả mạo chứ?

Cuồng Tăng cười ha hả nói:

- Ai nói là không phải chứ?

Đưa tay lên vuốt mặt nói tiếp:

- Lão nạp chính là lão nạp.

Vạn Phương Tà Tôn tức giận:

- Quân khốn kiếp, lại dám...

Nhưng không nói tiếp tục được nữa, người lảo đảo suýt nữa tức đến ngất xỉu, may nhờ Âm Sơn tứ tú sĩ đỡ lại mới không bị ngã ra đất.

Vạn Phương Tà Tôn đưa mắt nhìn Độc Long Tẩu và Tư Mã Long nói:

- Còn hai ngươi hãy nói rõ thân phận đi.

Tư Mã Long cười:

- Lão phu là Tư Mã Long, còn vị này là Long Ma Công Dã Chiết.

Độc Long Tẩu vòng tay nói:

- Lão phu xưa nay không thích bỡn cợt kẻ khác, khỉ ngươi duy nhất ngoại lệ.

Vạn Phương Tà Tôn cả giận:

- Được rồi, bổn Tôn chủ hôm nay mà để lọt cho một người thoát khỏi đay, từ nay sẽ lui ra khỏi chốn giang hồ quy ẩn.

Cuồng Tăng cười lắc đầu:

- Đến nước này mà còn muốn quy ẩn thì đã quá muộn rồi.

Vạn Phương Tà Tôn lao vào Cuồng Tăng quát:

- Bổn Tôn chủ lấy mạng ngươi trước tiên.

Đồng thời tay phải vung lên, một chưởng tống thẳng vào ngực Cuồng Tăng.

Vạn Phương Tà Tôn hận thấu xương Cuồng Tăng, một chưởng vận đến mười thành công lực, uy thế như bài sơn đảo hải.

Cuồng Tăng đã sớm đề phòng, Vạn Phương Tà Tôn vừa xuất chưởng, ông đã nhanh nhẹn lách sang bên tránh khỏi.

Sở Thiên Vân cũng đã sớm vận công sẵn sàng, từ bên hông tung chéo ra một chưởng, tuy đôi bên không trực diện, nhưng chưởng lực va chạm nhau cũng gây ra một tiếng nổ vang rền, kình phong như lốc xoáy, cuốn tung cát mịt mù.

Vạn Phương Tà Tôn rúng động toàn thân, liên tiếp bật lùi ba bước mới đứng vững lại được. Sở Thiên Vân hai vai lắc lư, cũng lùi sau hai bước.

Âm Sôn Tứ tú sĩ đứng sau lưng Vạn Phương Tà Tôn tung mình lướt tới, như định động thủ với Sở Thiên Vân, nhưng Vạn Phương Tà Tôn đã xua tay ngăn lại.

Lúc này tiếng tiêu đã ngưng, bầu không khí trên đỉnh núi tĩnh lặng đến ngột ngạt, đôi bên đã hình thành thế gườm nhau.

Sau cùng Cuồng Tăng phá vỡ sự yên lặng, cười hề hề nói:

- Lữ Vô Danh, ngươi là người sáng suốt, hẳn đã nhận thấy tình thế trước mắt rồi chứ?

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng:

- Bổn Tôn chủ bình sanh tự phụ thông minh, chẳng ngơ hôm nay lại bị lão giặc trọc ngươi đánh lừa.

Cuồng Tăng tủm tỉm cười:

- Có lẽ chính vì ngươi quá thông minh lại đâm ra dễ phạm sai lầm.

Vạn Phương Tà Tôn cười khẩy:

- Đây tuy là một sai lầm lớn của bổn Tôn chủ, nhưng cũng chưa đến đỗi thua bại toàn diện, sự thắng bại hãy còn chưa phân định.

- Có lẽ ngươi định cậy vào nhóm Trường Kình tam vương và Tam Tùy thần ni chứ gì? Chẳng giấu gì ngươi, Tam Tùy thần ni cũng là một sát tinh của ngươi...

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng Bổn Tôn chủ đã sớm hoài nghi rồi.

Trường Kình tam vương hữu dũng vô mưu, còn Tây Thụy Tản Nhân và Nam Hoàng Ngư Phủ đều là hạng tiểu nhân gặp gió xoay chiều, hễ nhận thấy Vạn Phương Tà Tôn đại thế bất ổn là bỏ ngươi ngay, còn không thì là buông kiếm quy hàng, còn thuộc hạ của ngươi thì thương vong hơn một trăm..

Vạn Phương Tà Tôn xua tay ngắt lời:

- Ngươi khỏi nói tiếp nữa, những điều ấy bổn Tôn chủ hiểu rõ hơn ngươi nhiều, thuộc hạ bổn môn tuy có nhiều cao thủ, nhưng chưa đủ để đối phó với các ngươi, bổn Tôn chủ không thể trông cậy vào họ.

- Còn một điều quan trọng nữa là cây đổ bầy khỉ tan, một khi ngươi chết là Vạn Tà môn cũng sẽ tan rã ngay.

- Quả đúng như vậy.

Cuồng Tăng cười to:

- Vậy là ngươi đã thừa nhận mình đã đến ngày tận số rồi chứ gì?

Vạn Phương Tà Tôn cũng cười to:

- Bổn Tôn chủ đã nói rồi, sự thắng bại vẫn còn chưa phân định.

Cuồng Tăng sầm mặt:

- Đó là ngươi tự dối long thôi, tình thế trước mắt hết sức rõ ràng, ngươi còn có thể xuống được ngọn núi này sao?

Đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp:

- Việc đến nước này, lão nạp theo tôn chỉ của Đức Phật từ bi, cũng có vài lời muốn khuyên ngươi..

Vạn Phương Tà Tôn cười sắc lạnh:

- Ngươi nói ra nghe thử.

- Ngươi tội ác tày trời, cho dù băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh cũng không rửa sạch được, nhưng Đức Phật từ bi không ngăn cản con đường sám hối, buông đồ đao xuống là thành Phật ngay...

- Ngươi muốn giảng hòa chứ gì?

Sở Thiên Vân lớn tiếng quát:

- Lão chớ mơ tưởng, chẳng kể những việc khác, nội hành vi lão đối với vợ chồng Hương Giang Nho Hiệp Bao Thiên Quân cũng chẳng thể nào dung thứ được.

Vạn Phương Tà Tôn cười phá lên:

- Bổn Tôn chủ đã van xin ngươi dung thứ ư?

Sở Thiên Vân gằn giọng:

- Dù lão van xin hay không thì cũng chỉ có một con đường duy nhất là chết mà thôi.

Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu tiếp lời:

- Chỉ cần ngươi tỉnh ngộ, biết ăn năn hối cải, ít ra cũng được vạch trần chân tướng của ngươi, mà chì cho hậu thế biết Vạn Phương Tà Tôn đã bị một lực lượng chính nghĩa tiêu diệt.

Vạn Phương Tà Tôn cười nghê rợn:

- Điều kiện thật là ưu hậu... Nhưng Lữ Vô Danh này nửa đời chìm nổi chính là muốn thôn tính giang hồ, bá phục võ lâm, nay mắt thấy sắp đại công cáo thành, đâu thể chết một cách âm thầm lặng lẽ vậy được.

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Nếu ngươi còn tiếp tục chấp mê bất ngộ thì sẽ hối hận chẳng kịp, không những chết thảm mà còn xương tan thịt nát, vĩnh viễn chẳng siêu sinh...

Sở Thiên Vân tiếp lời:

- Còn như lão chịu lấy cái chết để đền tội, Sở mỗ hứa sẽ giúp lão hoàn thành một tâm nguyện...

Vạn Phương Tà Tôn xua tay:

- Bổn Tôn chủ không cần những sự từ bi giả tạo của ngươi, hãy nói về vấn đề khác đi là hơn.

Sở Thiên Vân trầm giọng:

- Có gì thì nói mau Vạn Phương Tà Tôn sấn tới một bước hỏi:

- Một chưởng vừa rồi của ngươi là võ công gì vậy?

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Đó là Kim Giáp Khai Sơn, chiêu thứ nhất trong Kim Giáp thần công.

- Quả không hổ là thượng cổ kỳ học.

Cuồng Tăng tiếp lời:

- Lữ Vô Danh, nếu ngươi biết tình thế của ngươi hiện nay không còn vãn hồi được nữa thì ngươi hãy mau chóng lựa chọn và quyết định, không nên cố chấp đánh liều mà chuốc lấy họa xương tan thịt nát.

Vạn Phương Tà Tôn ngửa mặt cười vang:

- Đừng nói là người có địa vị và thực lực như bổn Tôn chủ, dù là một người bình thường, chỉ gặp một thất bại nhỏ thế này mà bảo phải tự tuyệt rõ là chuyện hoang đường.

Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu nói:

- Thì ra ngươi cho đây chỉ là thất bại nhỏ ư?

Vạn Phương Tà Tôn vẫn cười vang:

- Bổn Tôn chủ cũng hết sức rõ về tình thế hiện tại..

Chầm chậm quay người một vòng, nói tiếp:

- Ví dụ như tên giặc trọc ngươi, mặc dù đã thắng bổn Tôn chủ tại núi Thanh Thành, nhưng đó là nhờ xảo kế, trên thực tế ngươi còn kém xa bổn Tôn chủ. Còn như Tâm Ma, Long Ma đối với bổn Tôn chủ chẳng có gì đáng kể, Âm Sơn tứ tú sĩ thừa sức đối phó với ba người đó rồi, còn về đối thủ thật sự của bổn Tôn chủ thì chỉ có mỗi mình Sở Thiên Vân.

Cuồng Tăng cười to:

- Ngươi phân tích cũng chẳng sai, nhưng Sở Thiên Vân nay đã khác trước, e rằng ngươi sẽ hữu tử vô sanh...

Vạn Phương Tà Tôn cười khẩy:

- Bổn Tôn chủ cũng rất muốn thử xem. Bình sanh bổn Tôn chủ có ưu điểm là khao khát nhân tài, lễ hiền tạ sĩ, song khuyết điểm của bổn Tôn chủ cũng chính là khao khát nhân tài, chính vì vậy mới dung nạp cà trung lẫn gian tạo thành cục diện đầy nguy cơ như hiện nay. Tuy nhiên, đây cũng là một kinh nghiệm quí báu.

Cuồng Tăng cười khẩy:

- Rất tiếc là kinh nghiệm này ngươi chẳng thể dùng để tham khảo trong tương lai, bởi hôm nay là ngày tận số của ngươi rồi.

Vạn Phương Tà Tôn cười vang:

- Đó là ngươi đánh giá quá thấp tài năng của bổn Tôn chủ, phải biết bổn Tôn chủ ngoài ưu và khuyết điểm vừa nêu ra, hãy còn một điểm mà không ai bì kịp.

Cuồng Tăng cười khỉnh:

- Có lẽ là sự nham hiểm gian trá của ngươi chứ gì?

Vạn Phương Tà Tôn thản nhiên cười:

- Cũng có thể nói như vậy, nhưng điều mà bổn Tôn chủ rất đáng tự hào là dùng người đa nghi, dù là người tâm phúc nhất, bổn Tôn chủ cũng có chuẩn bị trước.

Cuồng Tăng thoáng giật mình, song vẫn cười khẩy nói:

- Ngươi tính không bằng trời tính, e rằng mọi sắp đặt của ngươi hôm nay đều vô dụng cả.

Vạn Phương Tà Tôn lắc đầu cười:

- Không hẳn, bất kỳ lúc nào và bất kỳ tại đâu và nguy cơ nghiêm trọng đến mấy, bổn Tôn chủ đều có phương cách ứng biến.

Sở Thiên Vân lạnh lùng tiếp lời:

- Hôm nay Sở mỗ cũng rất muốn xem thử lão còn có tài cán gì nữa.

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng:

- Bổn Tôn chủ cũng muốn thử Kim Giáp thần công của ngươi đã đạt đến trình độ như thế nào.

Sở Thiên Vân tiến tới một bước quát:

- Vậy tốt lắm, đó cũng là việc Sở mỗ đang nóng lòng muốn giải quyết, bây giờ có thể động thủ được rồi.

Vạn Phương Tà Tôn cười khẩy:

- Bổn Tôn chủ xưa nay chẳng ngán sợ ai, tiểu tử, ngươi xuất thủ đi.

Sở Thiên Vân tức giận, tay phải vung lên vừa định xuất thủ.

Cuồng Tăng bỗng đưa tay ra ngăn cản lại nói:

- Hãy khoan.

Vạn Phương Tà Tôn cười lạnh toát:

- Lão giặc trọc, ngươi còn gì để nói nữa?

Cuồng Tăng ung dung cười:

- Xem chừng như ngươi rất nắm chắc phần thắng, lão nạp đề nghị hãy đánh cuộc như ở núi Thanh Thành, thỏa thuận một điều kiện tỉ đấu.

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng:

- Ngươi lại định giở trò gì nữa đây?

Cuồng Tăng cười to:

- Hoàn toàn là thẳng thắn giao đấu, giở trò gì được kia chứ? Chẳng qua lão nạp thấy hai người quyết đấu nhau, nếu một hai ngàn chiêu mà cũng chưa thể phân thắng bại thì mọi người sẽ phải chờ đợi lâu, chi bằng hạn định trong ba chiêu phân thắng bại... Đằng nào cục diện tại đây chẳng khác nào hai người giao đấu, chỉ cần hai người phân thắng bại là đại cục cũng kể như đã rõ.

Vạn Phương Tà Tôn vui mừng:

- Rất có lý, bổn Tôn chủ hoàn toàn đồng ý.

Cuồng Tăng quay sang Sở Thiên Vân nói:

- Phải song phương đồng ý mới được, tiểu tử, ý ngươi thế nào? Nếu ngươi có ý kiến gì thì cứ đưa ra.

Sở Thiên Vân cười giòn:

- Vãn bối triệt để tuân mệnh lão thiền sư, giao đấu thế nào cũng được.

- A di đà Phật, tốt lắm, tất cả những người hiện diện tại đây là nhân hứng, nếu hai người phân thắng bại thì những người khác không cần động thủ nữa, còn như bất phân thắng bại, lão nạp ba người sẽ lĩnh giáo Âm Sơn thần công của Âm Sơn tứ tú sĩ.

Sở Thiên Vân nghiêm giọng:

- Có một điều cần phải nói rõ trước, kết quả thắng bại thế nào? Giao đấu ba chiêu bằng binh khí, quyền cước hay nội lực?

Cuồng Tăng cười:

- Ngươi nói rất phải, nhưng đó thì phải xin mời Vạn Tà tôn chủ tự nêu ra là hơn.

Vạn Phương Tà Tôn trầm giọng:

- Rất đơn giản, nếu bổn Tôn chủ ba chiêu táng mạng thì Vạn Tà môn ắt sẽ bị tận diệt, còn như bổn Tôn chủ thọ thương thì tùy các ngươi xử lý tàn cục, Vạn Tà môn hẳn cũng sẽ tan rã, vạn nhất bất phân thắng bại, lẽ dĩ nhiên còn phải định ra cách tỉ đấu khác.

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Còn về cách tỉ đấu, bổn Tôn chủ quyết ý lĩnh giáo Kim Giáp thần công, vậy là phải bằng chưởng pháp rồi.

Sở Thiên Vân cười giòn:

- Kim Giáp thần công của Sở mỗ tổng cộng có ba chiêu chưởng pháp, vừa đúng tỉ đấu ba chiêu.

Vạn Phương Tà Tôn nghiến răng:

- Vậy thì bổn Tôn chủ tỉ đấu với ngươi ba chưởng.

Sở Thiên Vân dõng dạc:

Nếu Sở mỗ ba chiêu bị hại sẽ tự tuyệt ngay tại chỗ, nhưng hoàn toàn không có liên quan gì đến việc quần hùng tiễu trừ Vạn Tà môn.

Vạn Phương Tà Tôn cười dài:

- Lẽ tất nhiên, thành thật mà nói chỉ cần lấy mạng tiểu tử ngươi, bá nghiệp của bổn Tôn chủ vẫn nắm chắc trong tay.

Sở Thiên Vân trầm giọng quát:

- Lão ma, Sở mỗ cho lão biết trước, Kim Giáp thần công ba chưởng, chưởng sau lợi hại hơn chưởng trước, lão hãy chuẩn bị đi.

Vạn Phương Tà Tôn cười nhạt:

- Bổn Tôn chủ đã ba chiêu quyết định thắng bại với ngươi, dĩ nhiên cũng chẳng màng đến chưởng lực của ngươi mạnh đến mức độ nào...

Đoạn trầm giọng quát to:

- Ngươi xuất thủ đi!

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Chiêu thứ nhất vẫn là Kim Giáp Khai Sơn, nhưng Sở mỗ với tám thành chưởng lực xuất chưởng, có lẽ uy lực mạnh hơn khi nãy một chút.

Vạn Phương Tà Tôn lạnh lùng:

- Bổn Tôn chủ cũng với tám thành chưởng lực tiếp chiêu.

Sở Thiên Vân tay phải vung lên, chỉ thấy ánh vàng loang loáng, chưởng phong xô ra như vũ bão.

Vạn Phương Tà Tôn hữu chưởng đẩy thẳng ra "bùng" một tiếng vang dội, cát bụi tung bay mù mịt. Lạ thay hai người không động đậy, nhưng thế bất phân cao thấp. Ngay cả Cuồng Tăng đứng gần nhất cũng không nhận ra được ai chiếm ưu thế.

Vạn Phương Tà Tôn bởi có khăn che mặt nên không trông thấy thần sắc, còn Sở Thiên Vân thì vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt sáng ngời hệt như một vị lão tăng nhập định.

Hai người đứng lặng yên, như đang thừa cơ điều hòa chân khí, lại như đang suy tính chiêu tiếp theo xuất thủ thế nào.

Sau cùng Vạn Phương Tà Tôn cất tiếng nói:

- Xuất thủ chiêu thứ nhì được rồi Sở Thiên Vân nhẹ gật đầu:

- Chiêu thứ nhì có tên là Kim Giáp Đảo Hải, Sở mỗ sẽ tăng công lực đến mười thành.

Dứt lời tay nhẹ đưa lên, từ từ đẩy ra. Nhìn bề ngoài chưởng lực này dường như còn kém hơn chưởng trước và thậm chí có vẻ như không thực.

Nhưng Vạn Phương Tà Tôn không dám kinh thường, song chưởng từ từ đẩy ra. Chưởng thế đôi bên xem chừng đều hư ảo vô lực, chẳng có gì kinh người và khi va chạm vào nhau cũng không có tiếng vang động như trước mà chỉ như một tiếng trống ngân dài.

Hai người vẫn đứng yên chỗ, nhưng Vạn Phương Tà Tôn hai vai khẽ run rẩy, lát sau một dòng máu tươi từ khăn che mặt nhỏ xuống, hiển nhiên y đã thọ thương.

Cuồng Tăng và Tâm Long nhị ma lo lắng chú mắt nhìn Sở Thiên Vân, ba người đều hồi hộp đến tột độ.

Sở Thiên Vân hai mắt vẫn nhìn thẳng, người đứng sừng sững, Cuồng Tăng liền thấy yên tâm, sự thắng bại đã rõ, Sở Thiên Vân bình an vô sự, Vạn Phương Tà Tôn miệng phun máu tươi, hiển nhiên nội phủ đã thọ trọng thương.

Hồi lâu, Sở Thiên Vân giọng bình thản nói:

- Lữ Vô Danh, lão còn chưa chịu thua ư?

Vạn Phương Tà Tôn cười to:

- Bổn Tôn chủ đã bị bại rồi ư?

- Chả lẽ lão đã thắng hay sao?

Vạn Phương Tà Tôn lắc đầu:

- Ba chiêu chưa xong, chẳng thể nói trước ai thắng ai bại.

Cuồng Tăng bỗng xen lời:

- Lữ Vô Danh, miệng ngươi thổ huyết, chứng tỏ ngươi đã thọ trọng thương, cần gì phái tiếp đấu nữa?

Vạn Phương Tà Tôn cười gằn:

- Nhưng bổn Tôn chủ chưa ngã xuống thì vẫn còn khả năng tiếp đấu.

Sở Thiên Vân trầm giọng:

- Chiêu thứ ba tên là Kim Giáp Phiên Thiên cũng là chiêu lợi hại nhất trong Kim Giáp thần công, sở mỗ sẽ với mười hai thành chưởng lực phát chưởng... chưởng này sẽ là chiêu cuối cùng quyết định thắng bại.

- Ngươi xuất chưởng đi!

Sở Thiên Vân mắt rực sáng thần quang toàn thân tỏa ra một lớp sáng vàng lờ mờ, mắt nhìn chốt vào Vạn Phương Tà Tôn quát to:

- Xem chưởng.

Song chưởng cùng lúc tung ra nhanh như chớp, uy thế như vài sơn đảo hải, khác hẳn hai chiêu trước.

Trong ánh vàng chớp chóa, mọi người đều không nhìn thấy Vạn Phương Tà Tôn xuất chưởng nghênh tiếp hay không, chỉ thấy thân người y theo chưởng lực của Sở Thiên Vân bay bổng lên không, hệt như chiếc lá rơi thẳng xuống núi.

Thì ra trên đỉnh núi không rộng lắm, chỗ y đứng cách bờ núi không đầy một trượng, dưới chưởng lực hung mãnh của Sở Thiên Vân, bị đánh bay xuống núi cũng chẳng có gì là lạ, trong tất cả mọi người, kể cả Sở Thiên Vân vẫn hết sức kinh ngạc.

Ngay khi ấy chỉ nghe Âm Sơn tứ tú sĩ đồng thanh gọi:

- Tôn chủ...

Đồng thời bốn người cùng tung mình, lao xuống núi theo Vạn Phương Tà Tôn.

Diễn biến ấy thật bất ngờ đối với nhóm Cuồng Tăng, bởi Âm Sơn tứ tú sĩ đứng cách chỗ Vạn Phương Tà Tôn rơi xuống rất gần, hơn nữa bốn người đều là cao thủ bậc nhất võ lâm, nhóm Cuồng Tăng muốn cản cũng chẳng kịp.

Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu rồi nói:

- Chẳng ngờ bốn ma đầu này lại còn giữ được chữ trung, tuẫn tiết theo Vạn Phương Tà Tôn thế này.

Sở Thiên Vân đi đến bên bờ núi nói:

- Lão thiền sư khẳng định họ chết chắc ư?

Cuồng Tăng nghiêm giọng:

- Chỗ này sau không dưới vạn trượng, Lữ Vô Danh nội phủ đã thọ trọng thương, có thể đã chết trong chưởng thứ ba của ngươi, rơi xuống chỉ là một tử thi mà thôi. Mà dù y chưa chết thì rơi xuống cũng tan xương nát thịt không thể nào sống được nữa.

- Nhưng Âm Sơn tứ tú sĩ thì sao?

- Âm Sơn tứ tú sĩ tuy võ công cao cường nhưng không rõ địa thế, phóng xuống thế này dù không chết cũng thọ trọng thương... Ngươi có thọ thương không vậy?

Sở Thiên Vân lắc đầu:

- Không hề... Xin lão thiền sư hãy yên tâm ở đây chờ chốc lát, để vãn bối xuống dưới xem thủ.

Đoạn liền dợm phóng xuống núi.

Cuồng Tăng vội ngăn cản lại:

- Hãy khoan!

Sở Thiên Vân chau mày:

- Vãn bối cần phải tìm thấy thi thể của Lữ Vô Danh, lão thiền sư sao lại ngăn cản?

Cuồng Tăng cười cười:

- Lúc này sương mù dầy đặc, đã không tiện trèo lên núi lại không nhìn thấy rõ cảnh vật, sao không chờ khi sương mù tan hết rồi hẳn xuống?

- Hiện nơi đây trong ngoài đều hỗn loạn, Trường Kình tam vương võ công thông huyền, chẳng rõ Tam Tùy thần ni có đối phó nổi hay không, hơn nữa tình hình quần hùng giao chiến với bọn Vạn Tà môn, chúng ta cũng chẳng hay biết, đâu có thời gian mà chờ đợi nữa...

Độc Long Tẩu tiếp lời:

- Lão phu có ý kiến, hay là để Sở lão để với sư thúc hãy đi tiếp ứng cho Tam Tùy thần ni, thu xếp cục diện hỗn loạn, giải quyết bọ tàn dư của Vạn Tà môn, để lão phu xuống tìm thi thể Lữ Vô Danh, khi tìm được sẽ cắt lấy thủ cấp của y.

Tư Mã Long tiếp lời:

- Lã phu cùng đi với Công Dã huynh được chăng?

Độc Long Tẩu cười nói:

- Vậy càng tốt, chúng ta đi nào.

Cuồnt Tăng trầm ngâm nói:

- Vậy... vậy...

Nhất thời cũng không biết giải quyết ra sao.

Sở Thiên Vân vội vàng ngăn cản:

- Không, vậy không ổn, để tại hạ xuống là hơn... Lữ Vô Danh rất là xảo quyệt, sau chiêu thứ nhì y đã biết là sẽ bại dưới tay vãn bối, vậy mà y vẫn tiếp chiêu thứ ba, nhưng đã không hoàn thủ, để mặc cho vãn bối đánh rơi xuống núi, vậy nhất định là phải có vấn đề.

Độc Long Tẩtu cười:

- Đó là Sở lão đệ quá lo xa rồi, cho dù thân y là kim cương bất hoại, rơi xuống từ độ cao vạn trượng thế này thì cũng tan xương nát thịt thôi.

Sở Thiên Vân chau mày:

- Hãy còn một điểm khả nghi nữa là Âm Sơn tứ tú sĩ đều là hạng tà ác, lẽ nào lại trung thành đến mức tuẫn thân vì Lữ Vô Danh?

Cuồng Tăng đưa tay vỗ đầu:

- Không sai, điều này quả là có vấn đề.

Sở Thiên Vân nghiêm giọng:

- Do đó vãn bối xuống dưới là tốt hơn cả.

Đoạn liền tung mình lao xuống núi. Độc Long Tẩu vẫn còn định ngăn cản, nhưng Cuồng Tăng nháy mắt ra hiệu nên lại thôi.

Sở Thiên Vân thân pháp nhanh nhẹn, tuy phóng đi trên vách núi cheo leo mà vẫn không chút khó khăn, thoáng chốc đã mất dạng.

Độc Long Tẩu trông theo ngập ngừng nói:

- Sư thúc, chả lẽ...

Cuồng Tăng ngắt lời:

- Lão nạp đã hoài nghi thì đâu yên tâm được, dĩ nhiên là không thể để mặc y đi một mình rồi.

Tư Mã Long tiếp lời:

- Vậy lão thiền sư định thế nào?

- Chúng ta đành ba người cùng xuống thôi.

Cuồng Tăng dứt lời liền sải bước đi trước, Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cũng vội theo sau, ba người men theo vách núi trượt xuống.

Lúc này tuy trời đã sáng, nhưng sương sớm dày đặc, không trông rõ được cảnh vật ngoài một trượng, bốn phía đều là sương mây mù mịt.

Chừng sau một bữa cơm, ba người mới xuống đến chân núi, định thần nhìn, thì ra nơi này là một sơn cốc.

Dưới đáy cốc sương mù càng dày đặc, đá núi ngổn ngang và đa số đều là hình măng tre.

Cuồng Tăng lẩm bẩm nói:

- Rơi từ trên xuống chắc chắn không khỏi tan xương nát thịt...

Quét mắt nhìn quanh đoạn nói tiếp:

- Thi thể của Lữ Vô Danh không ra ngoài phạm vi ba trượng... Ủa, sao không thấy tên tiểu tử Sở Thiên Vân vậy nhỉ?

Độc Long Tẩu cũng đã lên tiếng gọi:

- Sở lão đệ, Sở lão đệ...

Nhưng hoàn toàn yên lặng, không kề có tiếng trả lời của Sở Thiên Vân.

Ba người lập tức tìm khắp trong vòng ba trượng, sau đó năm trượng rồi mười trượng. Cuối cùng họ đã tìm khắp sơn cốc, chẳng những không có thi thể của Vạn Phương Tà Tôn mà ngay cả Sở Thiên Vân và Âm Sơn tứ tú sĩ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Cuồng Tăng lẩm bẩm:

- Lạ thật, họ đã lên trên trời hay là chui xuống đất, sao chẳng thấy người nào cả thế này?

Độc Long Tẩu và Tâm Ma Tư Mã Long cũng hết sức hoang mang thắc mắc.

Cuồng Tăng lại lẩm bẩm nói:

- Nếu thật sự để mất họ thì lão nạp phen này đã hố to rồi.

Độc Long Tẩu chau mày:

- Theo sư thúc thì vậy là sao thế này?

Cuồng Tăng cười nhăn nhúm:

- Lão nạp tuy từng chứng kiến rất nhiều quái sự, nhưng chưa bao giờ gặp một sự kiện như ngày hôm nay...

Độc Long Tẩu nóng ruột nói:

- Vậy bây giờ phải làm sao đây?

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Biết làm sao bây giờ, cả sơn đốc đã tìm hết rồi, còn biết làm gì nữa?

- Chả lẽ chúng ta đành chịu bó tay hay sao?

Cuồng Tăng thở ra một hơi dài:

- Đâu chịu bó tay được, nhưng bây giờ nóng lòng cũng đành chịu, hãy chờ sương tan rồi hãy tính.

Dứt lời liền ngồi bệt xuống đất, Tâm Long nhị ma tuy nóng lòng lo lắng, nhưng ngoại trừ nghe theo lời Cuồng Tăng chờ sương tan hãy tính, không còn cách nào khác hơn, đành cũng ngồi xuống đất.

Thời gian chậm chạp trôi qua trong sự chờ đợi.

Cả Nam Mang sơn tựa hồ hết sức yên tĩnh, một cơn giông tố võ lâm như thế đã lắng dịu, không nghe thấy chút động tĩnh gì của nhóm người Tam Tùy thần ni, mà cũng chẳng nghe thấy bất kỳ động tình khác.

Sau chừng một tuần trà nóng, sương mù ta đi phần nào, bỗng thấy một bóng người phóng nhanh đến.

Độc Long Tẩu mừng rỡ, đinh ninh chính là Sở Thiên Vân, liền tức cất tiếng gọi:

- Sở lão đệ...

Nhưng bóng người đó dừng lại ngay sau đó chầm chậm tiến tới.

Cuồng Tăng và Tâm Ma cũng đã trông thấy người đó không phải là Sở Thiên Vân mà là một lão khiếu hóa tuổi trạc lục tuần Cuồng Tăng trước tiên đứng lên hỏi:

- Có phải là người của Cái bang đó không?

Lão khiếu hóa liền yên tâm đi đến gần thi lễ nói:

- Lão ô tưởng đâu là người của Vạn Tà môn, thì ra là lão thiền sư, cuối cùng rồi thì lão ô cũng đã tìm được.

Cuồng Tăng vội hỏi:

- Thí chủ từ đâu đến vậy?

- Lão ô từ hậu sơn đến theo lời dặn của Tam Tùy thần ni, tìm kiếm lão thiền sư và Sở thiếu hiệp.

Đảo mắt một vòng, ngạc nhiên hỏi:

- Sở thiếu hiệp không đi cùng lão thiền sư sao?

Cuồng Tăng buột miệng nói bừa:

- À... Lão nạp đã bảo y đi làm một việc nhỏ, lát nữa sẽ quay lại.

- À, ra vậy! Lão ô là Độc Hành Cái, một trong Tứ trưởng lão của Cái bang, khi trúng mai phục tại đây định giải cứu tệ Bang chủ, rồi sau tệ Bang chủ được Tam Tùy thần ni cứu thoát, lão ô ở lại đây lo việc liên lạc truyền tin, song Vạn Tà môn canh phòng nghiêm ngặt, lão ô chưa thể hành động.

Đoạn hạ giọng hỏi:

- Vạn Tà môn chủ đâu?

Cuồng Tăng cười gượng:

- Lão tặc ấy đã thọ thương, nhưng đã đào thoát rồi.

Độc Hành Cái trố mắt:

- Đã thọ trọng thương sao còn đào thoát được? Lão ô phụng mệnh Tam Tùy thần ni đến đây chính là để nghe ngóng về tin ấy.

Cuồng Tăng bực tức:

- Thọ trọng thương vẫn đào thoát được, đó là y thần thông quảng đại, chả lẽ lão nạp lại để mặc y bỏ đi hay sao?

Độc Hành Cái hoảng kinh, vội nói:

- Lão ô đã lỡ lời, xin lão thiền sư lượng thứ cho.

Cuồng Tăng cười cười:

- Không sao, lão tặc ấy hẳn không đào tẩu xa, bọn lão nạp chính đang tìm kiếm y. Tình hình hậu sơn thế nào?

Độc Hành Cái thoáng chau mày:

- Kể cũng quái lạ, Trường Kình tam vương đã thất tung rồi.

Cuồng Tăng và Tâm Long nhị ma đều sửng sốt, nóng ruột nói:

- Thật ra như thế nào, tôn giá không nói rõ hơn được sao?

Độc Hành Cái vội nói:

- Lão ô cũng không rõ tường tận, dường như Trường Kình tam vương nhận được tin gì đó, lập tức viện cớ đi, chẳng còn thấy đâu nữa.

Cuồng Tăng lại hỏi:

- Họ có biết dụng ý thật sự của Tam Tùy thần ni không?

Độc Hành Cái lắc đầu:

- Lão ô không rõ, nhưng Tây Thụy Tản Nhân và Nam Hoàng Ngư Phu thì đã biết rồi.

- Vậy hai người ấy thế nào?

- Họ biết đại thế đã mất, bèn bày tỏ với Tam Tùy thần ni là sẽ không trợ giúp Vạn Tà môn nữa, yêu cầu rời khỏi đây. Tam Tùy thần ni giàu lòng từ bi, đã để cho họ rời khỏi.

Cuồng Tăng thắc mắc:

- Lạ thật, tại sao họ lại biết Vạn Tà môn đại thế đã mất nhỉ?

Độc Hành Cái ngẫm nghĩ:

- Có lẽ do bởi việc Trường Kình tam vương đào tẩu cũng nên.

- Thôi được, ngoài ra tình hình các nơi khác thì sao?

- Bảy đại môn phái đều có người đến, các bang phái khác cũng đến rất nhiều người, nhưng họ không có hành động gì, bởi Vạn Tà môn ngoài số đã chết ra, cơ hồ hoàn toàn biến mất, không thấy hiện thân, và theo lão ô được biết, những cao thủ bậc nhất hầu hết đều thất tung hệt như Trường Kình tam vương.

Cuồng Tăng thở dài:

- Đây có lẽ là họ đã sắp đặt kế hoạch từ trước rồi.

Độc Long Tẩu tiếp lời:

- Sư thúc nói vậy tiểu điệt thật không hiểu, kế hoạch của Lữ Vô Danh là hôm nay khai mạc đại hội Thiên Nam, hưng sư chinh bạt thiên hạ sao y lại dự tính được hôm nay phải chia nhau đào tẩu thế này?

- Lữ Vô Danh tinh ranh xảo quyệt, y đã tính đến sự thành công thì hẳn cũng dự trù có thể thất bại, lẽ dĩ nhiên cũng phải tính đến việc đào tẩu rồi.

Độc Long Tẩu lắc đầu:

- Sư thúc giả mạo Hồng Đô Già, được y tôn xưng là Thánh tăng và định thụ phong làm một trong Tam trưởng lão, Tam Tùy thần ni càng được tôn sùng hơn, vì sao y lại không hề đề cập đến việc đào tẩu với sư thúc và Tam Tùy thần ni?

Lữ Vô Danh rất đa nghi, mặc dù tôn sùng Tam Tùy thần ni và Hồng Đô Già do lão nạp giả mạo, nhưng y vẫn hết sức hoài nghi, lẽ dĩ nhiên y đâu chịu tiết lộ bí mật.

- Nhưng sao y lại tin Trường Kình tam vương?

Cuồng Tăng nhẹ gõ ngón tay lên trán:

- Điều ấy cũng thật là khó hiểu. Tuy nhiên có lẽ bởi những kẻ như Trường Kình tam vương và Âm Sơn tứ tú sĩ đầu óc rất đơn giản, dễ khiến Lữ Vô Danh tin cậy, đồng thời, Lữ Vô Danh hẳn cũng biết rất rõ về quá khứ của họ.

Đoạn đưa mắt nhìn Độc Hành Cái nói tiếp:

- Phiền thí chủ hãy báo lại với Tam Tùy thần ni là Vạn Tà môn chủ vá Âm Sơn tứ tú sĩ đều thọ trọng thương nhưng đã mất tích, lão nạp với Sở Thiên Vân đang chia nhau tìm kiếm, nếu có tin sẽ tức khắc liên lạc với bà ấy ngay.

Độc Hành Cái vội nói:

- Lão ô tuân lệnh, nhưng có cần Thần ni hoặc người khác đến trợ giúp không?

Cuồng Tăng xua tay:

- Không cần, không cần. Nếu quả thật Trường Kình tam vương và tất cả cao thủ Vạn Tà môn đều mất tích thì tình hình tại đây kể như ổn định, còn lại chỉ là việc truy tìm đối phương, vậy xin Tam Tùy thần ni với các đại môn phái hãy thu xếp tàn cuộc giùm cho, lão nạp phải truy tìm Lữ Vô Danh không thể giúp bà ấy được.

Độc Hành Cái vội nói:

- Vâng, vâng, nhưng...

Cuồng Tăng giục:

- Không nhưng gì cả, đi mau, đi mau!

Độc Hành Cái đành qua người bỏ đi, sau mấy lượt tung mình đã mất dạng.

Độc Long Tẩu cười nói:

- Sư thúc thật khéo thối thác.

Cuồng Tăng trợn mắt:

- Lão nạp thối thác gì hả?

- Thu xếp tàn cuộc tại đây thật là một việc hết sức rắc rối, sư thúc thối thác hết cho người khác.

Cuồng Tăng bật cười ha hả:

- Bắt buộc thôi, điều quan trọng hơn hết trong lúc này là tìm kiếm tung tích của Sở Thiên Vân và Lữ Vô Danh.

Lúc này sương đã tan nhiều, đã có thể loáng thoáng trông thấy cảnh vật trong cốc, chỉ thấy bốn phía đều là núi cao chót vót, chẳng có bóng người nào cả.

Cuồng Tăng đảo mắt nhìn quanh, bỗng đưa tay chỉ vách núi ba người đã xuống khi nãy nói:

- Họ chẳng thể nào thăng thiên nhập địa được, khả nghi nhất chính là vách núi này, chúng ta hãy lên xem thử.

Đoạn liền dẫn trước, phi thân lên vách núi.

Hãy nói về Sở Thiên Vân chàng quyết lòng hạ sát Vạn Phương Tà Tôn Lữ Vô Danh để báo thù cho vợ chồng Bao Thiên Quân, nên đã đuổi theo xuống núi, nhưng chàng không xuống đến sơn cốc, mà đã dừng lại ở lưng chừng núi.

Thì ra khi chàng đang xuống núi, bỗng trông thấy một mảnh vải treo trên cành cây, thoáng nhìn cũng biết đó chính là vải áo của Vạn Phương Tà Tôn, có lẽ khi rơi xuống đã bị cành cây móc rách, thế nhưng, chàng lập tức nhận thấy không đúng, bởi Vạn Phương Tà Tôn bị chưởng lực của chàng đánh bay xuống núi, ít ra cũng cao hơn cành cây hai trượng, không thể nào chạm vào được.

Sở Thiên Vân lòng sinh nghi, liền tức tìm kiếm thật kỹ quanh đó.

Bỗng chàng phát hiện vết máu trên vách núi, bên dưới là một mỏm đá nhô ra, to chừng năm thước, vết máu ấy rõ ràng là của Lữ Vô Danh, vậy thì đúng là y đã rơi xuống đây rồi.

Nhưng ngoài vết máu và mảnh vải ra, không còn dấu tích gì khác.

Sở Thiên Vân hết sức lấy làm lạ, chàng tiếp tục tìm kiếm. Lát sau, chàng lại phát hiện vết máu cách đó chừng năm thước.

Sở Thiên Vân bàng hoàng sửng sốt, Vạn Phương Tà Tôn thọ trọng thương chẳng nhẹ, vậy mà y vẫn có thể hãm được đà rơi hạ xuống đây, thật là điều không thể tưởng tượng được.

Nhưng còn Âm Sơn tứ tú sĩ thì sao? Hẳn là họ đã rơi xuống dưới núi, bởi họ không bao giờ ngờ đến Vạn Phương Tà Tôn lại dừng ở giữa chưng thế này.

Chàng lại tiếp tục tìm tới trước, bỗng chàng phát hiện một lùm cây thấp khả nghi. Thật không ngờ, sau lùm cây lại có một sơn động rộng chừng sáu thước, bởi nằm khuất sau lùm cây nên phải đi đến thật gần mới phát hiện ra được.

Sở Thiên Vân chẳng chút chần chừ, liền vén cây đi vào.

Chỉ thấy hang động ấy hoàn toàn do thiên nhiên tạo thành, bên trong đầy đá núi lởm chởm, lúc rộng lúc hẹp, trong động cứ chừng năm thước lại có một bệt máu tươi.

Sở Thiên Vân càng khẳng định Vạn Phương Tà Tôn đã vào trong sơn động này, đồng thời chàng còn phát hiện nhiều dấu chân bừa bộn, chứng tỏ không phải chỉ một mình Vạn Phương Tà Tôn.

Chẳng lẽ Âm Sơn tứ tú sĩ cũng đã vào trong sơn động này ư?

Vạn Phương Tà Tôn may mắn rơi xuống giữa chừng núi, phát hiện sơn động này, vì sao Âm Sơn tứ tú sĩ cũng xuống được đây nhỉ?

Chàng không sao lý giải được, sau cùng chàng không muốn nghĩ tiếp nữa, tiến sâu vào trong động.

Ngoằn ngoèo đi được chừng mười trượng bỗng phát hiện có rất nhiều chữ viết trên một tảng đá to trước mặt.

Những chữ ấy rõ ràng viết bằng Kim Cương chỉ pháp, Sở Thiên Vân chú mắt nhìn chỉ thấy viết:

- Tiểu tử Sở Thiên Vân và lão giặc trọc Cái bang, bổn Tôn chủ bất cẩn để bị các ngươi mưu hại, mối hận này bổn Tôn chủ ắt sẽ báo phục gấp mười lần, nếu các ngươi có gan, hai tháng sau hãy đến Âm Sơn Tuyết Hồng cốc tái quyết đấu phân thắng bại, bằng không bổn Tôn chủ sẽ lại tranh bá võ lâm lần thứ hai giết sạch bọn người trong giới nghĩa hiệp thì các ngươi chớ hối hận.

Bên dưới ký tên chính là Vạn Phương Tà Tôn.

Sở Thiên Vân thầm nghiến răng nói:

- Lão ma đầu còn mong trốn thoát hôm nay rồi lại gây sóng gió nữa hay sao?

Chàng biết Vạn Phương Tà Tôn đã thọ thương, chẳng thể nào đào tẩu xa được còn bọn Âm Sơn tứ tú sĩ cho dù không thọ thương, thì cũng chẳng đáng kể, bèn giở khinh công đuổi theo.

Chàng một lòng đuổi theo Vạn Phương Tà Tôn nên không hề chú ý đến những điều khác, sơn động này tuy ngoằn ngoèo và không đồng đều, nhưng đi được chừng bốn mươi dặm thì đã đến một lối ra khác.

Sở Thiên Vân đến cửa sơn động, thấy trước là một triền dốc, thì ra đây là một khu rừng thưa nằm trước Nam Mang sơn.

Bỗng chàng giật mình sửng sốt, thì ra trên một tảng đá to lại có hàng chữ, vẫn viết bằng chỉ pháp là:

- Tiểu tử Sở Thiên Vân và lão giặc trọc Cái bang, các ngươi có biết là đã trúng kế bổn Tôn chủ rồi không?

Sở Thiên Vân ngẩn người, nghiến răng thầm nhủ:

- Lão tặc đừng hù dọa, hôm nay mà Sở mỗ không bắt lão giết đi, thề chẳng làm người.

Thế nhưng Vạn Phương Tà Tôn đã đào tẩu về hướng nào?

Chàng tìm kiếm thật kỹ, nhưng không hề có vết máu và dấu chân nữa.

Ngay khi chàng đang thất vọng, bỗng lại thấy một dòng chữ trên một thân cây, viết là:

- Sao không ngồi xuống vận công thử xem, chả lẽ ngươi không biết mình đã trúng kịch độc rồi ư?

Sở Thiên Vân cả kinh, tuy chàng bán tín bán nghi, song vẫn y lời vận công điều tức.

Nhưng chàng không ngồi xuống, bởi chàng đã đạt đến cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, ý động cộng sinh, liền một dòng chảy ấm áp từ nơi đan điền dâng lên, lan tỏa ra các kinh mạch.

Không hề có hiện tượng gì lạ, nhưng khi công lực vận hành đến Nê Hoàn Công, bỗng có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Sở Thiên Vân bàng hoàng, bởi dòng chữ trên cây chẳng phải hù dọa, chàng quả đã bị kịch độc xâm nhập cơ thể, bèn vội vận tụ toàn lực, dồn độc tố xuống chân, định đẩy ra ngoài ba huyệt đạo.

Nhưng chàng chau mày thất vọng, bởi tuy độc tố bị dồn xuống chân, nhưng không sao đẩy ra ngoài được.

Sở Thiên Vân thở ra một hơi dài, đành phong tỏa huyệt đạo, đứng thừ ra tại chỗ.

Bởi trong lúc cấp bách chàng đã dồn độc tố xuống chân mà không đẩy được ra ngoài, như vậy độc tố bị ức động trong kinh mạch, nếu bộc phát sẽ khiến chàng không thể đi đứng được nữa.

Thế nhưng chàng không rõ độc tính thế nào, chẳng thể dồn độc tố đi nơi khác, bởi vì như vậy ít nhiều cũng bị xâm nhập vào nội phủ.

Chàng nghiến răng căm thù, thầm nhủ:

- "Hiện thời điều tiên quyết là phải đuổi theo Lữ Vô Danh, hạ sát y trước khi độc phát thì mình dù chết cũng yên lòng nhắm mắt".

Song chàng lại nghĩ đến thù chưa báo Võ Đang Tam Thanh chẳng rõ có trong Nam Mang sơn hay không, hay là đã được Lữ Vô Danh điều đi nơi khác rồi, nghĩ vậy lòng bất giác đau xót vô cùng.

Ngẫm nghĩ một hồi, chàng đi đến gần ngọn cây ấy, cũng viết một hàng chữ là "Xin hãy giúp Sở Thiên Vân tìm gặp Võ Đang Tam Thanh, báo thù cho tiên phụ mẫu".

Bên dưới là năm chữ "Sở Thiên Vân kính khẩn", chàng không viết rõ là nhờ ai, bởi chàng không biết rồi đây người nào sẽ trông thấy dòng chữ này, song chàng thầm cầu mong nhóm Cuồng Tăng sẽ phát hiện ra.

Sau đó chàng quan sát địa thế một hồi, đoạn phóng đi về hướng đông bắc, bởi có lẽ đó là hướng dẫn đến Âm Sơn.

Hãy nói về nhóm Cuồng Tăng và Tầm Long Nhị Ma.

Cuồng Tăng dẫn trước phi thân lên vách núi, chẳng bao lâu đã phát hiện ra sơn động nằm phía sau lùm cây thấp kia.

Ông tuyên một câu Phật hiệu, ngoảnh ra sau Tâm Long nhị ma nói:

- Lẽ ra lão nạp phải sớm nghĩ đến điều này, Nam Mang sơn đâu đâu cũng có sơn động, nhất định là Lữ Vô Danh đã đào tẩu vào đây, và tên tiểu tử Sở Thiên Vân cũng sớn sác đuổi theo rồi.

Độc Long Tẩu đưa tay chỉ vết máu gần cửa sơn động nói:

- Sư thúc nói rất đúng, Lữ Vô Danh trong lúc trọng thương mà còn có thể đào tẩu vào đây, quả đúng là có âm mưu. Nhưng mong đây là một tử động, để lão tặc Lữ Vô Danh không sao đào thoát được.

- Tình hình dường như không đúng.

Độc Long Tẩu vội hỏi:

- Tư Mã huynh thấy sao?

- Đã lâu thế này, vì sao không thấy Sở Thiên Vân trở ra, và cũng không nghe trong động có chút tiếng động...

Độc Long Tẩu la to:

- Không sai, quả là có điều không ổn...

Đoạn lớn tiếng gọi:

- Sở lão đệ... Sở lão đệ... có nghe lão ca gọi không? Sao lão đệ không trả lời...

Hồi âm vang vọng, nhưng không hề có tiếng đáp lại của Sở Thiên Vân Cuồng Tăng chau mày nói:

- Thôi đừng gọi nữa, rõ ràng đây không phải là sơn động, mà là một đường ngầm dẫn vào lòng núi, có thể thông ra đến tiền sơn.

Độc Long Tẩu nhướng mày:

- Vậy là họ đã băng qua đương ngầm này.

Cuồng Tăng gật đầu:

- Hẳn là không sai, và qua dấu chân chứng tỏ Âm Sơn tứ tú sĩ cũng đi cùng Lữ Vô Danh.

Độc Long Tẩu vội nói:

- Bất kể họ có đi cùng hay không, chúng ta hãy đuổi theo mau, tiểu điệt đi trước dẫn đường cho.

Đoạn liền định chui vào trong động:

Cuồng Tăng vội quát ngăn:

- Khoan đã!

Độc Long Tẩu chững bước, ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy... sao vậy?

Cuồng Tăng trỏ tay vào động nói:

- Ngươi không trông thấy hả? Trên nền đất có một lớp sáng mờ, rõ ràng là lão tặc Lữ Vô Danh đã rải kịch độc.

Dtl chú mắt nhìn, quả thấy một lớp sáng xanh lờ mờ, bất giác cả kinh nói:

- Vậy là Sở Thiên Vân đã bị trúng độc toán của Lữ Vô Danh rồi còn gì.

Cuồng Tăng giọng nghiêm nặng:

- Có lẽ vậy!

Độc Long Tẩu cuống lên:

- Vậy biết làm sao? Sư thúc có thuốc giải độc hay vật tỵ độc gì không?

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Không, mà dù có cũng chưa chắc hữu hiệu, bởi lão nạp không rõ đậy là loại chất độc gì.

Độc Long Tẩu gãi đầu:

- Lữ Vô Danh đã thọ trọng thương, nếu để y đào thoát đã là điều rất không may rồi, còn như vì vậy mà khiến cho Sở Thiên Vân gặp tai nạn thì thật là tai hại.

Tư Mã Long chau mày nói:

- Lão thiền sư có diệu kế gì không?

Cuồng Tăng cũng chau mày ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:

- Lữ Vô Danh quyết phải đuổi theo, Sở Thiên Vân cùng quyết phải cứu, bây giờ điều trước tiên là phải băng qua đường hầm này..

Bất kỳ chất độc nào cũng kỵ hỏa, chúng ta chỉ cần đốt lửa tiến vào, hai người hãy đi tìm ít cành khô đến đây mau.

Tâm Long nhị ma liền tức đi tìm cành cây và cỏ khô mang đến. Cuồng Tăng lấy hỏa tập ra bật lên, củi cỏ khô liền tức rực cháy.

Thế là ba người đẩy đống lửa từ từ tiến tới, chừng sau một tuần trà mới đến nơi Lữ Vô Danh đã để lại dòng chữ hẹn gặp tại Âm Sơn hai tháng sau trên tảng đá.

Độc Long Tẩu tức giận lớn tiếng nói:

- Lão tặc rõ thật lợi hại, lại còn định quật khởi nữa ư?

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Vậy là hết sức rõ ràng, Lữ Vô Danh với Âm Sơn tứ tú sĩ đã đi ra từ đây và đến Âm Sơn rồi.

Ba người tiếp tục đẩy lửa tiến tới, lại sau hai tuần trà mới đến cửa ra.

Cuồng Tăng dẫn trước ra ngoài động, bỗng cúi xuống nhặt một lọ thuốc bằng sành, đưa lên mũi ngửi.

Độc Long Tẩu nhướng mày nói:

- Độc dược mà Lữ Vô Danh đã rải có lẽ chính là được đựng trong chiếc lọ này.

Cuồng Tăng lắc đầu:

- Độc dược rải trong đường hầm là dạng bột, còn trong lọ này là chứa chất lỏng, hoàn toàn khác biệt nhau.

Độc Long Tẩu thắc mắc:

- Vậy thì đây là gì?

Cuồng Tăng trầm giọng:

- Lữ Vô Danh thương thế quả chẳng nhẹ, tâm mạch đã sắp đứt, không thể sống quá hai canh giờ được nữa.

Độc Long Tẩu mừng rỡ:

- Sư thúc dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?

- Nhưng tình hình dường như lại không đúng..

- Không đúng ở điểm nào vậy? Sao sư thúc không nói rõ hơn một chút?

- Trong chiếc lọ này chứa Bách Độc Chi Tinh, lúc sắp chết Lữ Vô Danh mới uống vào để bảo toàn tính mạng.

Độc Long Tẩu bàng hoàng:

- Ồ... vậy thì y đã là một độc nhân rồi ư?

Cuồng Tăng gật đầu:

- Không sai, khi truy nã y cũng rất gay go.

Dòng chữ ngoài sơn động và trên thân cây đều lần lượt lọt vào mắt ba người.

Độc Long Tẩu nghiến răng nói:

- Qua dòng chữ do Sở Thiên Vân để lại hẳn là y đã biết mình bị trúng độc rồi.

Tư Mã Long tiếp lời:

- Chắc chắn vậy rồi. Sở dĩ Sở thiếu hiệp lưu chữ chính là muốn chúng ta báo thù cho y, còn y thì cố gắng truy sát Lữ Vô Danh trước khi độc phát thương vong.

Độc Long Tẩu chau mày:

- Lữ Vô Danh đã làm cho mình trở thành độc nhân thì chưởng lực hẳn đã khôi phục hoàn toàn. Sở Thiên Vân đã thọ độc thương, dù chưa phát tác thì cũng chẳng thể nào đuổi kịp, huống hồ dù có đuổi kịp thì Sở Thiên Vân cũng không biết Lữ Vô Danh đã trở thành độc nhân, vậy thì sẽ gặp nguy khốn rồi còn gì?

Cuồng Tăng trầm ngâm:

- Hai người nói không sai, bây giờ chúng ta phải thay đổi kế hoạch, không cần phải vội đuổi theo Lữ Vô Danh, mà cần phải cấp tốc đuổi theo Sở Thiên Vân mới được.

Thế là ông bèn viết thêm mấy dòng chữ ở bên dưới chữ viết của Sở Thiên Vân, ký tên là Cuồng Tăng Cổ Ba.

Đó là để lại cho Tam Tùy thần ni, đại ý là Lữ Vô Danh đã trở thành độc nhân, Sở Thiên Vân đã bị trúng độc, ông với Tâm Long nhị ma chia nhau đuổi theo tìm Sở Thiên Vân, nếu có tin tức sẽ liên lạc ngay.

Sau đó, ông cười thiểu não nói:

Chúng ta đi thôi.

Độc Long Tẩu chau mày:

- Ai biết Sở Thiên Vân đi theo hướng nào làm sao mới có thể đuổi theo kịp?

Cuồng Tăng đưa tay chỉ:

- Lữ Vô Danh tuy nói là đến Âm Sơn nhưng chưa chắc đã đi theo đường đến Âm Sơn có thể theo hướng đông, mà cũng có thể hướng tây... Tốt hơn chúng ta chia nhau làm ba hướng bất luận hướng nào tìm gặp Sở Thiên Vân thì tức tốc tìm cách liên lạc với đệ tử Cái bang.

Thế là Cuồng Tăng đi theo hướng đông, Tư Mã Long hướng tây, và Độc Long Tẩu đi theo đường giữa.

Phân định xong, ba người liền thi triển khinh công phóng đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-24)


<