Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết chưởng thánh tâm - Hồi 27

Huyết chưởng thánh tâm
Trọn bộ 71 hồi
Hồi 27: Hận Thù Khó Bôi Xóa
5.00
(một lượt)


Hồi (1-71)

Siêu sale Lazada

Thái Phụng Tiên Tử tung mình lao tới là vì có sự phát hiện khác, nàng nằm mơ cũng không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại hiểu lầm xuất thủ công kích mình.

Nếu lúc này nàng biến chiêu đổi thế đón tiếp thế công của Nhạc Nhạn Linh thì cũng không có gì khó, nhưng như vậy thì Nhạc Nhạn Linh ắt sẽ thọ thương dưới sự ám toán của bọn người Phi Vân trại.

Thời gian không cho phép Thái Phụng Tiên Tử suy nghĩ nhiều, nàng thầm cắn răng, vận tụ công lực toàn thân vào trước ngực, hứng chịu đòn tấn công của Nhạc Nhạn Linh, không chịu triệt hồi chưởng chiêu của mình.

Trong chớp mắt, chưởng lực của Nhạc Nhạn Linh đã trúng vào ngực Thái Phụng Tiên Tử, chỉ nghe "bình" một tiếng, tiếp theo là tiếng hự đau đớn của Thái Phụng Tiên Tử, và đồng thời ngoài năm trượng cũng vang lên một tiếng rú vô cùng thảm khốc.

Thái Phụng Tiên Tử bay ra xa hơn hai trượng, rơi xuống đất, máu tươi từ khóe miệng nàng từ từ chảy ra, sắc mặt trắng bệch.

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh, qua tiếng rú thảm khốc kia, với những mũi châm li ti màu cam rơi vãi trên mặt đất, chàng đã hiểu tất cả.

Thế nhưng, chàng không sao hiểu nổi, vì lẽ gì Thái Phụng Tiên Tử lại cứu mình.

Tuy nhiên sự thật sờ sờ trước măt đã khiến chàng ưu ái ngưỡng mộ người có ơn cứu mạng mình.

Nhạc Nhạn Linh bước vội đến trước mặt Thái Phụng Tiên Tử vừa ngồi dậy, áy náy khẽ nói:

- Cô nương thọ thương nặng lắm phải không?

Thái Phụng Tiên Tử lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh:

- Lần này các hạ đã chiến thắng!

Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo quệt mồ hôi trán, lắc đầu:

- Không, tại hạ chỉ là lỡ tay thôi!

Thái Phụng Tiên Tử mai mỉa:

- Đó là một cơ hội hiếm có mà các hạ rất biết tranh thủ thời cơ, từ nay nếu các hạ luôn biết nắm lấy thời cơ thế này, tin là không bao lâu sau ắt sẽ thiên hạ vô địch, ha ha...

Trong tiếng cười khinh bỉ ấy, máu tươi từ miệng nàng tuôn ra xối xả.

Nhạc Nhạn Linh hổ thẹn cúi gầm mặt, thành khẩn nói:

- Cô nương cứ tha hồ mỉa mai tại hạ, nhưng xin hãy cố gắng giữ mình, không nên để cho thương thế trầm trọng hơn.

Thái Phụng Tiên Tử nghe lòng ngọt lịm, song vẫn cười khảy nói:

- Nhạc Nhạn Linh, các hạ có nghĩ đến khi nào bổn cô nương thương thế bình phục, trước hết sẽ làm gì không?

Nhạc Nhạn Linh cười ảo não:

- Tại hạ biết!

Thái Phụng Tiên Tử cười khảy:

- Vậy thì các hạ không nên buông tha bổn cô nương mới phải.

Nhạc Nhạn Linh ngửa mặt khẽ buông tiếng thở dài:

- Nếu luận về chân tài thực Nhạc mỗ nhất quyết không phải là địch thủ của cô nương, khi nãy đã thừa cơ đả thương cô nương, nếu cô nương không phải vì cứu tại hạ, có lẽ Nhạc mỗ sẽ sát hại cô nương nhưng cô nương lại là vì cứu tại hạ.

Thái Phụng Tiên Tử cười khảy:

- Giữa sự sống và chết, các hạ chọn lấy phần sau ư?

Nhạc Nhạn Linh gật đầu:

- Vâng, đó coi như Nhạc mỗ đã trả ơn cô nương!

Thái Phụng Tiên Tử rung động cơ lòng, thầm nhủ:

- "Y phân biệt sự ân oán rõ ràng, không ngờ trên đời lại có một người như vậy, vì sao lại khiến xui mình gặp y thế này?"

Đoạn bỗng dịu giọng hỏi:

- Các hạ không còn lo nghĩ cho đồng đạo võ lâm nữa ư?

Nhạc Nhạn Linh mặt bỗng thoáng hiện sát cơ, song liền tức tan biến, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:

- Tại hạ tuy có lòng trừ hại cho võ lâm, nhưng lại không đủ năng lực, thành quả may mắn có được chỉ có thể chứng thực sự vô sỉ của tại hạ, cho nên tại hạ không muốn làm như vậy... Vả lại, tại hạ tin rằng cô nương không phải thật sự muốn giết những kẻ vô tội.

Thái Phụng Tiên Tử cười khảy:

- Các hạ sao biết bổn cô nương không phải như vậy?

Nhạc Nhạn Linh nghiêm giọng:

- Bởi vì con người có nhân tính!

Thái Phụng Tiên Tử khích động:

- Bổn cô nương không hề có nhân tính!

Lòng khích động liền tức ảnh hưởng đến tâm mạch, máu tươi từ miệng phun ra xối xả, trông thật kinh khiếp.

Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt, áy náy nói:

- Cô nương, đó là việc sau này, miễn bàn là hơn, cô nương hãy lo điều thương trước đã!

Thái Phụng Tiên Tử cười khảy:

- Các hạ xem thường công lực của mình quá!

Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng:

- Sao? Thương thế của cô nương...

- Tâm mạch đã vỡ nứt, vô phương cứu chữa!

Nhạc Nhạn Linh tuy mới chỉ gặp Thái Phụng Tiên Tử hai lần, nhưng qua tính ngang bướng của nàng, biết nàng không bao giờ nói dối, nghe vậy bất giác thừ ra tại chỗ, mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên mặt chàng từng giọt rơi xuống, mắt chàng ngập đầy vẻ ray rứt và hối hận.

Thái Phụng Tiên Tử lạnh lùng nhìn chàng nói:

- Nhạc Nhạn Linh, trời nóng lắm hay sao?

Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tử, giọng não nề:

- Cô nương, xin đừng mỉa mai tại hạ nữa!

- Các hạ xứng đáng ư?

Nhạc Nhạn Linh không chút tức giận đáp:

- Có lẽ tại hạ không xứng đáng, trên mình cô nương chả lẽ không có thuốc trị thương sao?

Thái Phụng Tiên Tử cười khảy:

- Bổn cô nương nghĩ là trên mình các hạ nên có mới phải.

Nhạc Nhạn Linh ngớ người:

- Tại hạ có ư?

Bỗng chàng sực nhớ, vội lấy thuốc màu đỏ do lão tiều phu đã trao tặng ở Sáp Thiên Phong ra nói:

- Cô nương hãy xem thuốc này trị thương được hay không?

Thái Phụng Tiên Tử đưa mắt nhìn sửng sốt nói:

- Cửu Chuyển Hồi Hồn Đơn, các hạ đâu có được vậy?

- Chẳng hay chữa được thương của cô nương hay không?

- Các hạ không tiếc sao?

Nhạc Nhạn Linh cười chua chát:

- Có lẽ tại hạ không phải là kẻ tiểu nhân như cô nương đã nghĩ, nếu không tin thì cô nương hãy uống đi!

Thái Phụng Tiên Tử đón lấy hòn thuốc, thầm nhủ:

- "Sao y lại xem nhẹ thánh dược này thế nhỉ? Chả lẽ..."

Bỗng mặt nàng liền ửng đỏ, ngước mắt hỏi:

- Các hạ bảo bổn cô nương ở đây điều thương sao?

Nhạc Nhạn Linh ngớ người:

- Vậy chứ ở đâu?

- Các hạ nghĩ là Phi Vân trại buông tha các hạ dễ dàng như vậy ư?

Nhạc Nhạn Linh bây giờ mới vỡ lẽ, trịnh trọng nói:

- Không sai, nơi này quả là không thích nghi để điều thương, nếu cô nương tin là thuốc này trị được nội thương, sao không cưỡi chim phụng tìm một nơi an toàn khác?

- Còn các hạ thì sao? Các hạ định đi đâu?

- Phi Vân trại!

Thái Phụng Tiên Tử rúng động cõi lòng, thầm nhủ:

- "Y thị đang có mặt tại Phi Vân trại, ngươi đến đó sẽ nạp mạng còn gì?"

Lòng tuy nghĩ vậy nhưng không nói ra, vờ cười khảy nói:

- Rõ ràng là các hạ không thành tâm chữa trị thương thế cho bổn cô nương!

Nhạc Nhạn Linh chau mày:

- Cô nương nói vậy nghĩa là sao?

- Chốn rừng sâu núi thẳm đầy thú dữ, các hạ bảo bổn cô nương điều thương một mình thế nào được chứ?

Nhạc Nhạn Linh nghĩ thấy cũng phải, trong khi điều thương mà không có người nào ở bên bảo hộ thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chàng lại không nghĩ ra được cách nào hoàn hảo hơn, bèn ngơ ngẩn hỏi:

- Vậy biết phải làm sao đây?

- Cách đây khoảng năm mươi dặm có một hang động rất sạch sẽ, nếu các hạ thật lòng muốn chữa khỏi thương thế cho bổn cô nương thì hãy đưa bổn cô nương đến đó... Tuy nhiên, khi bổn cô nương bình phục, hậu quả cho các hạ biết rồi đấy.

Nhạc Nhạn Linh cười nhạt:

- Đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta đi thôi!

Thái Phụng Tiên Tử từ từ đứng lên, dang hai tay ra nói:

- Hãy cõng bổn cô nương đi!

Nàng không chút e thẹn ngại ngùng, thái độ hoàn toàn tự nhiên như một người con gái hồn nhiên vô tư.

Nhạc Nhạn Linh thoáng do dự, bỗng buông tiếng thở dài trĩu nặng, đi đến trước mặt Thái Phụng Tiên Tử, co chân ngồi xuống.

Thái Phụng Tiên Tử lúc này mặt mới ửng đỏ, nhè nhẹ nằm mọp lên lưng Nhạc Nhạn Linh, giọng đượm vẻ ai oán nói:

- Các hạ không muốn cõng tôi phải không?

Nhạc Nhạn Linh hai tay vòng ra sau ôm ngang lưng Thái Phụng Tiên Tử đứng lên, cảm thấy mềm ấm như chăn bông khiến chàng không khỏi nghe lòng xao động, đó là phản ứng tự nhiên của con người, mặc dù Nhạc Nhạn Linh không có tà niệm, song vẫn không sao kiềm chế được.

Nhạc Nhạn Linh vội hít sâu một hơi chân khí, cố nén niềm xao xuyến trong lòng nói:

- Đi về hướng nào?

- Chính nam!

Nhạc Nhạn Linh không hỏi nhiều, liền cất bước phóng đi ngay, qua tốc độ nhanh kinh người ấy, hiển nhiên là chàng muốn mượn vào sự tiêu hao thể lực để xua tan tạp niệm trong lòng.

Đường núi tuy ghập ghềnh khó đi nhưng chẳng gây chút khó khăn cho Nhạc Nhạn Linh, năm mươi dặm đường chỉ thời gian một bữa cơm đã đến.

Đang phóng đi, bỗng Thái Phụng Tiên Tử lớn tiếng nói:

- Trên vách núi bên trái có một cây tùng nhỏ mọc chênh chếch, trông thấy không? Hang động chính là ở dưới cây tùng ấy.

Nhạc Nhạn Linh liền đưa mắt nhìn sang trái, quả thấy có một cây tùng nhỏ mọc chênh chếch trên vách núi ở độ cao chừng hai mươi trượng, dưới gốc cây quả có một hang động rộng hơn một trượng.

Nhạc Nhạn Linh liền phi thân vào động, chỉ thấy bên trong rất sạch sẽ và bằng phẳng, sâu chừng hai trượng, hết sức khô ráo.

Nhạc Nhạn Linh đi đến cuối động, nhè nhẹ đặt Thái Phụng Tiên Tử xuống, thấp giọng nói:

- Cô nương bây giờ uống thuốc được rồi!

Dứt lời liền cất bước đi ra động.

Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy hốt hoảng nói:

- Các hạ đi đâu vậy?

Giọng nói ngập đầy vẻ lo lắng, đồng thời hai mắt đã rướm lệ, trông hết sức tội nghiệp.

Nhạc Nhạn Linh không ngoảng lại thấp giọng nói:

- Tại hạ ra cửa hộ vệ cho cô nương không đi xa đâu!

Dứt lời chàng đã đi ra đến cửa động.

Thái Phụng Tiên Tử thầm thở dài, đặt thuốc vào miệng nuốt chửng, từ từ nhắm mắt lại, hai giọt lệ long lanh lăn dần xuống má.

Nàng vốn là người con gái rắn rỏi, vậy mà giờ đây lại rơi nước mắt, ai tin là nàng vì sợ không có người bảo vệ, sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng kia chứ?

Nhạc Nhạn Linh ngồi dựa vào vách động, đăm mắt nhìn vào một vì sao lạnh nơi cuối trời, không ai biết chàng đang nghĩ gì?

Đêm đã rất khuya, sự yên lặng bao trùm vạn vật, từ xa thỉnh thoảng vọng đến vài tiếng hổ gầm vượn hú, càng làm tăng thêm vẻ thê lương ghê rợn của đêm đen.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Bỗng, Thái Phụng Tiên Tử đứng lên, chậm bước ra cửa động, nhìn Nhạc Nhạn Linh dịu dàng hỏi:

- Các hạ còn chưa đi ngủ ư?

Nhạc Nhạn Linh giật nảy mình, đứng phắt dậy, định thần rồi nói:

- Thương thế cô nương đã khỏi rồi?

- Phải các hạ sợ không?

Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cười:

- Đó là điều nằm trong dự liệu của cô nương, chúng ta động thủ quyết một phen sinh tử ngay bây giờ phải không?

Thái Phụng Tiên Tử nhoẻn cười:

- Bổn cô nương đi rửa tay trước, nếu các hạ muốn bỏ trốn thì đấy thật là một cơ hội tốt.

Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh trả lời đã tung mình phóng đi, thoáng chốc mất dạng trong màn đêm mịt mùng.

Nhạc Nhạn Linh đưa mắt trông, buông tiếng thở dài thậm thượt, lại ngồi xuống dựa vào vách động.

Chàng không muốn tỏ ra hèn yếu vì Thái Phụng Tiên Tử, và hơn nữa cũng chẳng thể nào trốn khỏi bàn tay của nàng do đó chàng không có ý định bỏ đi.

Nhạc Nhạn Linh cố xua đuổi những tạp niệm trong lòng để cho đầu óc được trống trải, trong những ngày qua vật vã liên miên, giờ đây đã yên tĩnh, chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trăng đã lên đến giữa trời, lúc này đã gần giờ tý.

Thái Phụng Tiên Tử nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa động, chẳng rõ nàng đã tìm được nước ở đâu, rửa sạch hết vêt máu trên mặt, dưới ánh trăng dịu dàng, trông nàng càng thêm kiều diễm.

Nàng lặng nhìn Nhạc Nhạn Linh, lẩm bẩm:

- Y đã ngủ rồi, chẳng lẽ y không chút sợ chết hay sao? Ôi, trong mắt y sao lúc nào cũng có vẻ u uất? Chả lẽ y có rất nhiều khó khăn hay sao?

Nàng không sao tìm ra được câu giải đáp, bởi Nhạc Nhạn Linh luôn thù địch đối với nàng, chưa lúc nào nói với nàng một lời hữu nghị.

Nàng nhìn Nhạc Nhạn Linh hồi lâu bỗng nhẹ nhàng đi xuống bên cạnh Nhạc Nhạn Linh, cử chỉ hết sức dịu dàng. Chẳng rõ nàng thật sự mệt mỏi hay trong lòng nàng không còn gì vướng bận, lát sau nàng cũng đã ngủ say.

Gió đêm lay động vạt áo hai người, nơi chốn hoang sơ mà họ lại cả gan ngủ một cách say sưa thế này.

Thái Phụng Tiên Tử bỗng trở mình lăn vào lòng Nhạc Nhạn Linh, và cánh tay nàng nhẹ nhàng đưa lên, ôm lấy bả vai chàng.

Nhạc Nhạn Linh giật mình tỉnh giấc, thấy vậy liền ngẩn người, không biết sử lý thế nào cho phải.

Gió núi vẫn không ngừng thổi tạt...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-71)


<