← Hồi 24 | Hồi 26 → |
Tống Phù là nhân vật lão luyện giang hồ nhưng nghe Phương Tuyết Nghi trả lời như vậy thì bất giác cũng ngẩn người. Lão nhìn chàng hồi lâu rồi hỏi tiếp:
- Lão đệ, cô ta... An cô nương đắc tội với ngươi chuyện gì vậy?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Cô ta ngụy kế đa đoan, lòng dạ khó lường.
Tống Phu trầm giọng nói:
- Lão đệ, chẳng trách An cô nương thương tâm mà khóc như vậy, thì ra miệng lưỡi của lão đệ ngươi thật ác độc!
Phương Tuyết Nghi nghe lão mắng mình thì bất giác kinh ngạc không ít, chàng hỏi lại:
- Vãn bối ác độc?
Tống Phù nói:
- Thế nào? Lão đệ ngươi không thừa nhận chăng? Mấy chữ ngụy kế đa đoan, lòng dạ khó lường đó mà gắn cho bất kỳ người nào thì người đó cũng không thể chịu nổi.
Lão ngưng lại thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Huống hồ, ngươi lại nói những lời này với người có lòng giúp ngươi, lẽ nào hôm nay lão đệ ngươi không được bình thường?
Tuyết Nghi liền nói:
- Làm gì có chuyện đó?
Nói vậy nhưng chàng nhớ lại câu Tống Phù vừa nói: "Người có lòng giúp ngươi", thì bất giác thầm nghĩ:
- Không sai, vì muốn giúp ta nên cô ta mới đi Thiếu Lâm tự, chuyện ta nghi ngờ cô ta là không đúng rồi.
Nhưng liền sau đó chàng lại nhớ đến chuyện mẫu thân của nàng bảo nàng đến Trung Nguyên tìm sư phụ của chàng trả thù, đôi bên đã là thù địch của nhau thì tại sao nàng lại muốn giúp đệ tử của kẻ thù? Trừ phi nàng muốn che đậy âm mưu gì đó nên mới thi ân trước.
Nghĩ đến đây thì bất giác Phương Tuyết Nghi cảm thấy trong lòng đầy mâu thuẫn, nhất thời chàng không hiểu dụng tâm thật sự của An Tiểu Bình như thế nào nên càng lúc càng cảm thấy mơ hồ.
Tống Phù quan sát thấy thần sắc của chàng liên tục thay đổi thì biết lúc này chàng đang hối hận trong lòng về những lời thái quá vừa nói, vì vậy lão mỉm cười, nói:
- Lão đệ, ngươi nên vào trong an ủi cô ta đi!
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- An ủi cô ta? An ủi điều gì chứ?
Tống Phù phá lên cười sang sảng một tràng rồi nói:
- An ủi điều gì à? Lão đệ ngươi đang giả vờ đấy chăng? Ngươi làm cho cô ta tức đến phát khóc, lẽ nào không vào khuyên cô ta vài câu?
Phương Tuyết Nghi chau mày nói:
- Tống lão, vãn bối không cố tâm trêu chọc cô ta, hay là lão vào khuyên nhủ cô ta nhé!
Tống Phù lại cười ha hả rồi nói:
- Ta ư? Ngươi bảo lão phu khuyên nhủ cô ta thì có ích gì? Lão đệ, ngươi từng nghe đạo lý ai buộc chuông thì người đó phải mở chuông chưa?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói:
- Tống lão, vãn bối... Ôi! Biết nói thế nào cho phải đây?
Tống Phù mỉm cười, nói:
- Rất dễ, chỉ cần ngươi nhận sai là được rồi!
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Lão đệ, Ngũ Đại Ma Chủ là những nhân vật không dễ động đến, nếu ngươi thật sự muốn tuân theo di ngôn của lệnh sư Kiếm Thần mà lần lượt chế phục bọn chúng thì bằng vào lực của một mình ngươi sợ rằng rất khó có hiệu quả!
Không phải Tuyết Nghi không biết điều đó, chàng còn biết võ công của vị thiếu nữ đến từ Đông Hải này rất có khả năng không thua kém gì mình, tương lai nếu được nàng trợ giúp trong sự nghiệp hành đạo giáng ma thì quả nhiên sẽ rất có lợi. Chỉ có điều, rõ ràng là nàng phụng mệnh mẫu thân đến tầm thù sư phụ chàng, đã là thù nhân của nhau thì làm sao nàng có thể giúp chàng? Phương Tuyết Nghi nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không hiểu, rốt cuộc Tống Phù muốn mình khuyên nàng điều gì.
Tống Phù thấy chàng im lặng thì biết chàng đang có chỗ khó xử nên mỉm cười khẽ nói:
- Lão đệ, có một chuyện sợ rằng lão đệ ngươi chưa nhìn ra thôi.
Tuyết Nghi liền hỏi:
- Chuyện gì?
Tống Phu nói:
- Dường như An cô nương rất có tình đối với ngươi.
Phương Tuyết Nghi ngơ ngác nhìn Tống Phù mà không nói một lời.
Tống Phù thản nhiên nói tiếp:
- Lão đệ ngươi làm sao thế? Không tin lão phu chăng?
Phương Tuyết Nghi chỉ lắc đầu nhưng thái độ của chàng đã không thừa nhận mà cũng không phản đối.
Tống Phù nói tiếp:
- Lão đệ, mau đi thôi! Hiện tại chúng ta không thể ức hiếp cô ta!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Tống lão, có ai ức hiếp cô ta đâu!
Tống Phù nói:
- Không sai, ngươi cho rằng không có ai ức hiếp cô ta nhưng đối với cô ta mà nói thì đích thực là chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Lão đệ, ngươi nói cô ta phụng mệnh mẫu thân đến tìm sư phụ ngươi, phải không?
- Không sai!
- Vậy thì đúng rồi, ngươi không nghĩ kỹ xem, nếu cô ta thật sự có ý tầm thù với ngươi thì há cớ gì phải bôn ba đến Thiếu Lâm tự để giúp ngươi đẩy lui cường địch?
- Chuyện này... Làm sao vãn bối biết được?
- Chuyện này ngươi không cần phải biết, nhưng chỉ cần phán đoán là rõ ngay thôi.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy là vãn bối phải đi tạ tội với cô ta à?
Tống Phù mỉm cười nói:
- Cái gì là tạ tội, lão đệ. Chỉ cần ngươi lựa lời an ủi cô ta và thừa nhận mình trách sai cô ta là đủ rồi.
Phương Tuyết Nghi chẳng biết làm thế nào khác nên đành thở dài nói:
- Tống lão, vãn bối cảm thấy thật là...
Lời chưa dứt thì chàng đã bước vào khoang thuyền.
Tống Phù cười ha hả rồi nói:
- Lão đệ, lão phu ở ngoài mui thuyền ngắm non xanh nước biếc, ngươi hãy khá mà an ủi an cô nương nhé!
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì trong lòng không vui nhưng đã bước vào trong khoang thuyền nên chàng không tiện lên tiếng. Chàng chui qua khoang cách và đến khoang trong, nơi có bức màn ngăn lại làm chỗ nằm cho An Tiểu Bình thì bất giác tim chàng đập rộn ràng, máu nóng cứ cuồn cuộn dâng lên. Chàng do dự một lúc rồi mới khẽ hắng giọng và nói:
- An hiền đệ.
Lời vừa dứt thì An Tiểu Bình vén màn bước ra nàng nhìn Tuyết Nghi hồi lâu rồi hỏi:
- Phương huynh...
Phương Tuyết Nghi thấy nàng có vẻ thất thần thì cũng hơi chạnh lòng, chàng nói:
- Hiền đệ không sao chứ?
An Tiểu Bình mỉm cười nói:
- Không sao, Phương huynh có chuyện gì không?
Tuyết Nghi nói:
- Tiểu huynh vào xem thử hiền đệ còn tức giận không?
An Tiểu Bình thở dài một hồi rồi nói:
- Tiện thiếp sao dám tức giận Phương huynh?
Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, vừa rồi tiểu huynh hơi đa nghi, mong hiền đệ chớ trách nhé!
Tiểu Bình nói:
- Phương huynh đã nhận lời thì tiện thiếp còn trách gì nữa, chúng ta ra ngoài ngắm cảnh đi!
Nói đoạn nàng bước ra cửa trước, Phương Tuyết Nghi cũng theo sau ra khỏi khoang thuyền.
Tống Phù thấy hai người cùng ra thì phá lên cười rồi nói:
- An cô nương, chừng nửa ngày nữa là chúng ta qua khỏi Trường Giang Tam Hiệp rồi, nếu muốn thưởng thức thêm cảnh sắc Tam Hiệp thì nên ở ngoài mui thuyền nhiều một chút.
An Tiểu Bình bất giác đỏ mặt nhưng nàng mỉm cười rồi bước đến trước mũi thuyền.
Phương Tuyết Nghi không tự chủ nên cũng cất bước đi theo.
Tống Phù thấy hai người sánh vai đứng trước mũi thuyền thì lòng vô cùng hứng thú, lão lặng lẽ lui vào trong khoang.
Một lát sau nghe Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, có một chuyện mà tiểu huynh nghĩ mãi không hiểu!
An Tiểu Bình mỉm cười nói:
- Chuyện gì vậy? Hình như trong lòng Phương huynh có không ít chuyện phiền muộn.
Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, tại sao lệnh đường muốn tầm thù tiên sư?
Tiểu Bình ngạc nhiên nói:
- Phương huynh, sao cứ nghĩ đến chuyện này mãi vậy?
- Chuyện quan hệ đến tiên sư nên tự nhiên tiểu huynh không thể nào yên tâm được...
- Phương huynh, tiện thiếp đã nói rồi, đó là chuyện của trưởng bối, chúng ta hà tất để tâm làm gì!
- Hiền đệ, đối với tiểu huynh mà nói thì chuyện này không thể xem thường được!
- Tại sao?
- Chuyện này...
Phương Tuyết Nghi ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói:
- Hiền đệ sao không sớm nói rõ với tiểu huynh?
An Tiểu Bình thầm nghĩ:
- Chẳng phải ta đã sớm nói rõ ràng rồi còn gì? Tại sao chàng cứ truy vấn không thôi như vậy?
Nghĩ đoạn nàng nói:
- Phương huynh, tiện thiếp đã nói rồi mà!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Lệnh đường chỉ muốn hiền đệ đánh bại tiên sư về phương diện võ công thôi phải không?
An Tiểu Bình nói:
- Không sai!
Tuyết Nghi nói:
- Đáng tiếc là gia sư đã quy tiên rồi.
Tiểu Bình mỉm cười nói:
- Vì vậy tiện thiếp nói chuyện này xem như đã qua, có lẽ gia mẫu cũng không tức khí nữa.
Tuyết Nghi hạ giọng nói:
- Chưa hẳn!
Tiểu Bình ngạc nhiên kêu lên:
- Phương huynh, chàng...
Tuyết Nghi nói:
- Kỳ thực hiền đệ hiểu rõ hơn tiểu huynh mới phải, sợ rằng dụng tâm của lệnh đường không phải chỉ như vậy.
An Tiểu Bình chợt biến sắc, nàng nói:
- Vậy huynh nói gia mẫu như thế nào?
Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, theo lý mà nói, chúng ta đã tương xưng huynh đệ thì dù lệnh đường không phải là mẫu thân của tiểu huynh nhưng tiểu huynh cũng nên tôn kính mới phải.
Tiểu Bình mỉm cười nói:
- Phương huynh lại khách khí rồi.
Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói:
- Đáng tiếc là chuyện không như ý muốn, tiểu huynh cũng chẳng thể làm thế nào khác!
Dường như An Tiểu Bình không hiểu câu này của Phương Tuyết Nghi, nàng ngẩn người một lát rồi nói:
- Phương huynh muốn nói gia mẫu sẽ nhìn Phương huynh bằng ánh mắt thù hận chăng?
Tuyết Nghi nói:
- Rất có thể! Nếu lệnh đường nghe chuyện tiên sư quy tiên thì nhất định sẽ bảo hiền đệ tìm tiểu huynh.
An Tiểu Bình chợt chấn động tâm can, nàng nói:
- Tiện thiếp làm sao có thể?
Phương Tuyết Nghi nghiêm túc nói:
- Rất có thể lệnh đường sẽ làm như vậy! Nếu lệnh đường không làm như vậy thì bà ta không bảo hiền đệ vượt vạn lý vào Trung Nguyên.
An Tiểu Bình chợt cảm thấy Phương Tuyết Nghi cũng có đạo lý của chàng. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Phương huynh, nếu gia mẫu muốn làm như thế thật thì tiện thiếp nên làm thế nào đây?
Phương Tuyết Nghi không ngờ nàng hỏi như vậy nên bất giác thộn người hồi lâu sau chàng mới nói:
- Chuyện này là do hiền đệ tự có chủ trương thôi! Nhưng...
- Nhưng thế nào?
- Một người dù giỏi đối nhân xử thế cũng không thể quên trách nhiệm hiếu thiện, do vậy hiền đệ không thể không tuân lệnh của lệnh đường.
- Phương huynh nói thế nghĩa là sao? Lẽ nào huynh muốn trở mặt đối kháng với tiện thiếp?
- Không phải thế, tiểu huynh chỉ cho rằng hiền đệ không thể trái lệnh mẫu thân và một ngày nào đó hiền đệ sẽ phụng mệnh tìm truyền nhân của Kiếm Thần, đến khi đó có thể chúng ta phải...
Chàng muốn nói bốn chữ "trở mặt đối kháng" nhưng lại không thể nói ra.
An Tiểu Bình nói:
- Phương huynh, chuyện này thật khiến cho tiện thiếp khó xử rồi.
Phương Tuyết Nghi mỉm cười nói:
- Hiền đệ cũng không cần khó xử, làm người chỉ cần hiểu một nửa chữ hiếu thì đã không hổ thẹn với lương tâm rồi.
An Tiểu Bình làm sao có được sự khoáng đạt như chàng? Nhất thời nàng không biết nói thế nào nên đành lặng lẽ cúi đầu.
Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Hiền đệ, nếu tiểu huynh đoán không sai thì việc lệnh đường không tự thân vào Trung Nguyên tìm tiên sư là tất có nguyên nhân bên trong.
An Tiểu Bình đang tìm cách nói thế nào để tránh xung đột với Phương Tuyết Nghi, lúc này nghe chàng nói vậy thì linh cơ chợt sáng ra, nàng nói:
- Không sai! Quả nhiên là gia mẫu có lý do nên không đích thân vào Trung Nguyên được!
Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ có thể nói cho nghe nguyên nhân được không?
Tiểu Bình nói:
- Đương nhiên là có thể.
Nang mỉm cười và nói tiếp:
- Phương huynh võ công của gia mẫu đã bị phế rồi!
Tuyết Nghi vô cùng ngạc nhiên nói:
- Lệnh đường đã mất toàn bộ võ công rồi sao?
- Đúng vậy!
- Người nào hạ thủ?
- Chính là gia gia của tiện thiếp.
- Cái gì? Chính là lệnh tổ à?
- Lẽ nào Phương huynh không tin?
- Quả thật tiểu huynh khó có thể tin được. Tại sao lệnh tổ lại phế võ công của lệnh đường?
An Tiểu Bình thở dài một hơi rồi nói:
- Gia gia nói tâm địa của gia mẫu qua lang độc.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, ngu huynh có một câu không phải, muốn nói ra xin hiền đệ chớ trách nhé!
An Tiểu Bình nói:
- Phương huynh cứ nói, tiện thiếp không trách đâu.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Dù lời vừa rồi do lệnh tổ nói ra thì ngan vạn lần hiền đệ cũng không được nói lại, nên biết làm vãn bối thì quyết không thể nói lời bình phẩm về nhân cách của hàng trưởng bối.
An Tiểu Bình gật đầu nói:
- Tiện thiếp xin ghi nhớ.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Hiền đệ, giữa lệnh đường và lệnh tổ tất phải có sự hiểu lầm rồi, nếu không thì lệnh tổ cũng không thể phế võ công của lệnh đường.
An Tiểu Bình lắc đầu nói:
- Chuyện này thì tiện thiếp không biết rõ.
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hiền đệ, võ công của hiền đệ là do lệnh đường hay lệnh tổ truyền thụ?
An Tiểu Bình nói:
- Do gia gia truyền thụ.
- Thế lệnh tổ có biết lệnh đường muốn tầm thù tiên sư không?
- Gia gia của tiện thiếp đã chết rồi thì dĩ nhiên là người không thể biết.
- Vậy thì tiểu huynh hiểu rồi.
- Phương huynh hiểu cái gì?
- Rất có thể vì lệnh đường muốn tầm thù tiên sư mà lệnh tổ mới phế võ công của bà ta.
An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao Phương huynh biết được chuyện này?
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói:
- Hiền đệ, nếu tiểu huynh đoán không sai thì giữa lệnh đường và tiên sư tất phải có ân oán gì đó.
An Tiểu Bình lắc đầu nói:
- Chưa chắc... Nếu gia mẫu và Kiếm Thần Trần đại hiệp có ân oán gì thì tại sao bà ta chỉ muốn hủy danh lệnh sư mà không muốn tiện thiếp vào Trung Nguyên lấy mạng lệnh sư?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ thử nghĩ một nhân vật được võ lâm tôn xưng là Kiếm Thần, nếu bị một thiếu nữ trẻ tuổi đánh bại thì chẳng phải là cái nhục còn khó chịu hơn chết sao?
An Tiểu Bình sững người nhìn Phương Tuyết Nghi hồi lâu rồi nói:
- Phương huynh nói vậy có nghĩa là dụng tâm của gia mẫu còn độc hơn việc giết chết Kiếm Thần Trần đại hiệp chăng?
Tuyết Nghi nói:
- Có thể dụng ý của lệnh đường là như vậy, nhưng hiện giờ tiên sư đã khuất núi nên dụng tâm của lệnh đường cũng mất tác dụng rồi.
An Tiểu Bình trầm ngâm suy nghĩ rất lâu rồi mới nói:
- Phương huynh, tiện thiếp đã suy nghĩ toàn bộ những lời huynh vừa nói tới.
Tuyết Nghi mỉm cười nói:
- Tiểu huynh có nói sai điều gì không?
Tiểu Bình nói:
- Không, chỉ có điều... Ôi! Tại sao gia mẫu lại thâm độc như vậy chứ?
Tuyết Nghi vội nói:
- Hiền đệ, tiên sư đã khuất núi, dụng tâm của lệnh đường là ác hay thiện cũng không quan hệ gì nữa. Hiền đệ hà tất phải canh cánh bên lòng.
Tiểu Bình lắc đầu nói:
- Phương huynh, sợ rằng sự việc không đơn giản như vậy, gia mẫu,... Ôi!...
Bỗng nhiên nàng không nói nữa mà thở dài một hồi.
Tuyết Nghi nói:
- Phải chăng hiền đệ đang lo là lệnh đường sẽ giở thủ đoạn khác? Chẳng hạn như ra lệnh cho hiền đệ phải tìm truyền nhân của Kiếm Thần?
An Tiểu Bình nhìn Phương Tuyết Nghi với vẻ bất an, nàng nói:
- Phương huynh, huynh từng nói là Kiếm Thần Trần đại hiệp chỉ có một đồ đệ duy nhất là huynh mà thôi phải không?
Phương Tuyết Nghi gật đầu nói:
- Không sai, hiền đệ muốn tìm truyền nhân của Kiếm Thần tức là tìm tiểu huynh vậy.
An Tiểu Bình lắc đầu nói:
- Tiện thiếp không thể làm như vậy.
Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Phương huynh, nếu thật sự có một ngày như vậy thì chúng ta nên làm thế nào?
Phương Tuyết Nghi ngẩn người hồi lâu rồi nói:
- Chuyện này... Xem ra chỉ có cách là dựa vào võ công để phân cao thấp mà thôi.
Thần sắc trên mặt Tiểu Bình liên tục biến đổi.
Tuyết Nghi thấy vậy thì liền hỏi:
- Hiền đệ làm sao thế?
Tiểu Bình vịn tay vào mạn thuyền và lắc đầu nói:
- Tiện thiếp không sao, nhưng Phương huynh muốn tỷ kiếm với tiện thiếp thật hay sao?
Phương Tuyết Nghi chau mày thầm nghĩ:
- Đương nhiên là ta không muốn rồi, nhưng uy danh của sư môn buộc ta không thể không làm như vậy.
Nghĩ đoạn chàng nói:
- Hiền đệ, chuyện này vẫn còn quá sớm để nói đến, trước khi hiền đệ trở về Đông Hải nói cho lệnh đường biết là tiên sư đã khuất núi thì chúng ta không thể nói với nhau bằng đao binh.
An Tiểu Bình nghe xong thì tinh thần phấn chấn, sắc diện rạng rỡ trở lại, nàng khẽ nói:
- Phương huynh thật là thông minh.
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Tiểu huynh thông minh điều gì? Hiền đệ!
Tiêu Bình phá lên cười khanh khách rồi nói:
- Phương huynh. Chúng ta vĩnh viễn không thể tỷ kiếm với nhau.
- Tại sao?
- Chỉ cần tiện thiếp không trở về Đông Hải thì chẳng phải chúng ta không cần tỷ kiếm với nhau sao?
- Hiền đệ, làm như thế không ổn rồi, lệnh đường bảo hiền đệ vào Trung Nguyên thì tất nhiên rất kỳ vọng hiền đệ đánh bại tiên sư mà sớm trở về.
- Nhưng Kiếm Thần đã quy tiên, dù sao thì nguyện vọng của gia mẫu cũng đã đạt được, tiện thiếp hà tất phải vội vàng.
- Hiền đệ có nghĩ đến cảnh lệnh đường ngày đêm tựa cửa trông chờ hiền đệ trở về không?
- Phương huynh cho rằng gia mẫu ngày đêm tựa cửa trông chờ à?
- Đúng vậy, tình mẫu tử không phải tầm thường, chỉ sợ rằng lệnh đường đang tính từng ngày từng giờ.
An Tiểu Bình thở dài một hồi rồi nói:
- Lần này thì Phương huynh đoán sai hoàn toàn rồi.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên, nói:
- Sai hoàn toàn? Không lẽ lệnh đường không có lòng yêu thương hiền đệ?
An Tiểu Bình nói:
- Không phải vậy, nhưng gia mẫu rất quái dị.
Phương Tuyết Nghi trầm giọng nói:
- Hiền đệ quên lời cảnh cáo của tiểu huynh rồi chăng? Hậu bối không được bình phẩm về tính cách của trưởng bối.
Tiểu Bình thấy chàng quá cẩn thận thì đành khẽ nói:
- Phương huynh, tiện thiếp sẽ không nhắc đến chuyện gia mẫu nữa.
Nàng hơi ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Xong việc ở Thiếu Lâm tự thì tiện thiếp sẽ theo huynh đi chế phục từng vị ma đầu, sau đó tiện thiếp mới trở về Đông Hải. Huynh nói xem có được hay không?
Tuyết Nghi nghe vậy thì rất cảm động, thần sắc nghiêm nghị của chàng cũng thư giãn trở lại, chàng mỉm cười, nói:
- Hiền đệ, tiểu huynh chỉ xin tâm lãnh thịnh tình này vậy.
Thì ra chàng từ chối ý tưởng giúp chàng thu phục Ngũ Đại Ma Chủ của An Tiểu Bình, điều này khiến Tiểu Bình ngạc nhiên không ít, nàng nói:
- Phương huynh không thích tiện thiếp cùng đi chăng?
Tuyết Nghi nói:
-Không phải vậy...
- Thế tại sao không muốn tiện thiếp giúp đỡ?
- Hiền đệ, khi tiểu huynh theo tiên sư luyện công thì đã có một tâm nguyện là cả đời này bằng vào sức lực của mình phải thu phục những đại ma đầu trong giang hồ.
- Thật thế sao?
- Đương nhiên là thật rồi, tiểu huynh từng nghĩ trước đây tiên sư đã có thể làm được thì tại sao mình không thể? Vì vậy, tiểu huynh đành tâm lãnh thịnh tình tương trợ của hiền đệ thôi.
An Tiểu Bình thở dài rồi nói:
- Quả thật như vậy thì tiện thiếp không thể nhúng tay vào rồi.
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Hiền đệ, ngoài việc thu phục Ngũ Đại Ma Chủ, phù trì võ lâm chính đạo thì còn rất nhiều chuyện cần phải làm, sợ rằng đến khi đó tiểu huynh còn phải nhờ vào hiền đệ tương trợ nhiều hơn.
An Tiểu Bình vui mừng, nàng nói:
- Phương huynh nói thật chứ?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đương nhiên là thật! Còn một chuyện này, tiểu huynh luôn muốn nói nhưng chẳng biết có nên nói hay không?
An Tiểu Bình lặng lẽ nhìn chàng và khẽ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Tiên sư từng nói rằng, võ công gia truyền của hiền đệ chính là khắc tinh của Long Hành bát kiếm, chẳng biết điều đó thực hư thế nào?
Bỗng nhiên chàng hỏi đến vấn đề này khiến Tiêu Bình cũng hoàn toàn bất ngờ, nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Phương huynh không tin phải không?
Tuyết Nghi nói:
- Tiểu huynh cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quái.
- Vậy là Phương huynh không tin rồi.
- Không phải tiểu huynh hoàn toàn không tin mà là cảm thấy có vẻ kỳ quái. Hiền đệ biết chuyên lệnh tổ vào Trung Nguyên uy chấn võ lâm năm xưa chứ?
- Đương nhiên là biết.
- Vậy không cần nói hiền đệ cũng biết nguyên do lệnh tổ rời Trung Nguyên, phải không?
- Tất nhiên!
- Thế thì đúng rồi, nghe nói năm xưa lệnh tổ rời Trung Nguyên là vì... Là vì...
An Tiểu Bình thấy chàng ngại nói ra việc gia gia mình bại dưới Long Hành bát kiếm thì trong lòng rất vui mừng, nàng biết như vậy là trong lòng chàng rất tôn kính mình, nên nói:
- Phương huynh, gia gia của tiện thiếp vì bại dưới kiếm của sư tổ huynh nên thối xuất Trung Nguyên đấy.
Phương Tuyết Nghi tiếp lời:
- Không sai, tiên sư cũng nói với tiểu huynh như vậy, do đó tiểu huynh mới cảm thấy trong chuyện này rất mâu thuẫn.
Tiêu Bình mỉm cười, nói:
- Mâu thuẫn điều gì, Phương huynh, chuyện này tiện thiếp nghe chính miệng gia gia nói ra mà!
Tuyết Nghi nói:
- Chính lệnh tổ thuật lại thì không thể sai rồi. Nhung sau khi lệnh tổ trở về Đông Hải thì khai sáng trở lại môn võ công này nên mới có thể...
Tiêu Bình không chờ chàng nói hết câu, nàng phá lên cười khanh khách rồi nói:
- Phương huynh, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé?
Tuyết Nghi trầm giọng nói:
- Tại sao? Hiền đệ, chuyện này không thể không làm rõ.
Tiêu Bình không ngờ chàng cố chấp như vậy, nàng nói:
- Nhưng thực ra Phương huynh cũng không cần bận tâm.
Tuyệt Nghĩ thầm nghĩ:
- Ta có điều gì phải bận tâm chứ?
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng nói:
- Hiền đệ, xưa nay tiểu huynh không thích bỏ dở sự việc giữa chừng, nếu chúng ta không làm rõ chuyện này thì sợ rằng tiểu huynh ăn không ngon ngủ không yên!
An Tiểu Bình nói:
- Phương huynh thật là gàn bướng!
Tuyết Nghi bật cười rồi nói:
- Vậy sao? Hiền đệ, khi tiên sư nói với tiểu huynh chuyện này thì ngươi có ngầm nhắc là tiên sư tổ có ở lại Đông Hải một khoảng thời gian khá lâu.
Tiểu Bình liền hỏi:
- Vậy là huynh biết rồi à?
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại:
- Biết cái gì?
Tiêu Bình nói:
- Biết chuyên sư tổ của huynh truyền võ công cho gia gia của tiện thiếp?
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì toàn thân chấn động, chàng thầm nghĩ:
- Thì ra sư tổ đã truyền võ công cho gia gia của nàng!
Nghĩ đoạn thì linh cơ của chàng chợt liên tưởng đến chuyện mẫu thân của nàng bảo nàng đánh bại Kiếm Thần và chuyện sư tổ truyền thụ võ công chẳng biết có quan hệ gì không?
Bất giác chàng buột miệng nói:
- Tiểu huynh hiểu ra rồi.
An Tiểu Bình mỉm cười, hỏi:
- Phương huynh lại hiểu ra điều gì nữa đây?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, lệnh đường có học qua võ công Thiên Hạc Trảm không?
Tiêu Bình lắc đầu, nói:
- Không!
Tuyết Nghi truy vấn:
- Tại sao không học?
- Vì... Vì không có ai truyền thụ cho bà ta!
- Lệnh tôn cũng không truyền thụ cho bà ta à?
- Không! Về võ công Thiên Hạc Trảm mà gia phụ cũng chưa luyện đến bảy tám thành hỏa hầu! Chỉ có mỗi gia gia là luyện được toàn bộ võ công này thôi.
- Đúng rồi! Lệnh tôn chỉ truyền lại cho hiền đệ nên khiến cho lệnh đường không vui, thế là bà ta trút hận thù lên sư phụ tiểu huynh.
An Tiểu Bình tròn xoe mắt hạnh, nàng nói:
- Làm sao huynh biết?
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Chỉ phán đoán mà thôi!
Tiêu Bình tỏ vẻ không tin, nàng lắc đầu, nói:
- Tiện thiếp không tin là huynh phán đoán ra.
Tuyết Nghi mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là đoán ra, tiên sư tổ ở lại Đông Hải lâu như vậy tất nhiên phải có chuyện quan trọng cần làm, vả lại võ công gia truyền của hiền đệ lại là khắc tinh của Long Hành bát kiếm nên trong chuyện này chỉ có một đạo lý mà thôi.
An Tiểu Bình hỏi:
- Đạo lý gì?
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói:
- Tiên sư tổ và lệnh tổ dùng tài trí của mình để sáng chế ra một môn võ công mới.
An Tiểu Bình thở phào một hồi rồi nói:
- Không sai, lần này thì Phương huynh đúng rồi.
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói tiếp:
- Không ngờ lệnh đường vì không luyện được Thiên Hạc Trảm mà ôm hận trong lòng.
Tiểu Bình nói tiếp:
- Phương huynh, gia mẫu đã bị gia gia phế võ công rồi, huynh hà tất trách bà ta nữa.
- Hiền đệ, tiểu huynh không có ý trách lệnh đường. Nhưng còn một chuyện tiểu huynh vẫn chưa hiểu!
- Chuyện gì?
- Lệnh tôn đang tuổi thanh niên thì tại sao tạ thế đột ngột như vậy?
- Gia phụ vì gia mẫu mà chết.
- Có chuyện như thế sao?
- Chuyện này xét đến cùng là vì sư tổ của huynh truyền thụ võ công cho gia gia của tiện thiếp, gia mẫu ngày ngày đòi gia gia truyền thụ, nhưng vì gia gia đã hứa với lệnh sư tổ - Long lão tiền bối là Thiên Hạc Trảm chỉ truyền cho nhi tử chớ không truyền cho thê thiếp, vì vậy mà gia gia không đồng ý truyền thụ cho gia mẫu.
Phương Tuyết Nghi càng ngạc nhiên hơn, chàng nói:
- Như vậy thì việc gì lệnh tôn phải chết?
An Tiểu Bình nói:
- Phương huynh, tính tình của gia mẫu thật kỳ quái, sau khi không được gia gia truyền thụ võ công Thiên Hạc Trảm thì càng quái gở hơn, nghe nói mấy lần bà ta ngầm hạ độc đối với sư tổ của Phương huynh.
Tuyết Nghi buột miệng nói:
- Chuyện này thì quá quắt rồi.
Tiểu Bình nói tiếp:
- Đúng vậy! Nếu không thì gia gia cũng không đến nỗi phải phế võ công của bà ta.
Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Sau khi gia mẫu bị phế võ công thì Long lão tiền bối trở lại Trung Nguyên và không lâu sau thì tiện thiếp ra đời.
Tuyết Nghi hỏi tiếp:
- Vậy rốt cuộc vì sao mà lệnh tôn qua đời?
Tiểu Bình nói:
- Tức mà chết!
Tuyết Nghi tỏ vẻ không tin, chàng nói:
- Lệnh tôn là nhân vật võ công cao cường thì có lý nào bị lệnh đường làm cho tức mà chết.
Tiểu Bình thở dài rồi nói:
- Phương huynh, chuyện này thì nói ra rất xấu hổ, vả lại còn quan hệ đến danh tiết của gia mẫu nên quả thực tiện thiếp khó có thể hé môi.
Tuyết Nghi gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy! Nếu không tiện hé môi thì hiền đệ khỏi phải nói nữa.
Tiểu Bình nói:
- Phương huynh, về mệnh lệnh của gia mẫu, tiện thiếp không phụng hành là được rồi.
Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy thì... Chẳng phải hiền đệ trở thành kẻ bất hiếu sao?
Tiểu Bình lắc đầu nói:
- Loạn mệnh của trưởng bối, vãn bối có thể bất tuân!
Tuyết Nghi khẽ gật đầu nói:
- Hiền đệ nói cũng có lý.
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Vả lại lệnh tổ và lệnh tôn đều không cho bà ta làm như vậy, do đó hiền đệ không tuân mệnh mẫu thân thì cũng chẳng sai phạm gì lớn.
Tiểu Bình mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tiện thiếp tuân hành theo di mệnh của gia phụ và gia gia mà thôi!
Phương Tuyết Nghi quét mục quang nhìn ra hai bờ sông rồi nói:
- Chúng ta mải nói chuyện mà thuyền đã đi qua khỏi Trường Giang Tam Hiệp lúc nào không biết.
Lời chưa dứt thì chỉ nghe Tống Phù cười ha hả một tràng, lão bước ra khỏi khoang và nói:
- Các ngươi mải mê tâm sự mà có biết đây là nơi nào hay không?
Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình nghe đến hai chữ "tâm sự" thì bất giác đỏ mặt, cả hai lặng lẽ cúi đầu mà không nói gì.
Tống Phù chỉ qua dãy núi bên phải và nói:
- Đỉnh núi cao kia đó là Kinh Môn sơn đấy!
An Tiểu Bình tiếp lời:
- Kinh Môn sơn? Không lẽ đã qua Nghi Xương rồi ư?
Tống Phù lắc đầu nói:
- Đâu có mau thế, nhưng khoảng nửa canh giờ nữa thì cũng đến nơi thôi.
An Tiểu Bình nói:
- Tống lão, chúng ta nên lên bờ rồi.
Tống Phù nói:
- Đến Nghi Xương thì chúng ta sẽ lên bờ đi Dương Dương, qua Tuyên Thành, vượt Tương Dương rồi trực chỉ đến địa giới Hà Nam.
Phương Tuyết Nghi tiếp lời:
- Đi thuyền thì quả nhiên là rất nhanh, thảo nào ngày xưa Lý Bạch có câu: "Thiên lý giang lang nhất trần hoàn".
Tống Phù cười ha hả rồi nói:
- Lão đệ, đoạn thủy trình này nhanh như tên bắn, một ngày đi ngàn dậm cũng chẳng có gì lạ, vả lại thuyền của chúng ta chính là loại mà Thanh Liên cư sĩ (chỉ Lý Bạch) gọi là khinh châu (thuyền nhẹ).
Nói đến đây thì Nghi Xương thành đã xuất hiện trong tầm mắt.
← Hồi 24 | Hồi 26 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác