← Hồi 18 | Hồi 20 → |
Lúc này thái độ của Cao Vô Địch đã bình phục trở lại, gã nhìn Tuyết Nghi rồi nhìn Đại Mạc Quỷ Thủ và cung thủ nói:
- Tống lão, tại hạ có biết vài manh mối về huyết án ở Trình gia trang.
Tống Phù nghe vậy nhưng vẫn bình thản như đã tiên liệu được điều này, lão nói:
- Ngươi không tiện nói ra phải không?
Cao Vô Địch khẳng khái nói:
- Nếu không tiện nói ra thì tại hạ đã thoái thác là không biết chuyện này.
Tống Phù nói:
- Vậy thì lão phu chờ nghe đây!
Cao Vô Địch nói:
- Cả nhà của Trình Tử Vọng là do dư đảng của Kiếm Môn ngũ quỷ và Ma Đao Điền Nguyên tàn hại.
Tống Phù trầm giọng nói:
- Quả nhiên là bọn chúng.
Phương Tuyết Nghi buột miệng nói:
- Vì chuyện của Trung Châu tam hiệp mà Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông mới kết oán với Trình trang chủ, không ngờ bọn chúng lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để đối phó với Trình trang chủ, việc này vãn bối quyết không thể ngồi nhìn được.
Tống Phù không biết chuyện năm xưa Trung Châu tam hiệp ở nhờ Trình gia trang và kết oán với Kiếm Môn ngũ quỷ nên lão ngạc nhiên hỏi:
- Lão đệ, việc này có quan hệ gì với ba vị thúc bá của ngươi?
Phương Tuyết Nghi lần lượt thuật chuyện năm xưa một lượt, có điều chàng không đề cập đến chuyện Đông Nhĩ lão nhân chính là ân sư của chàng - Kiếm Thần Trần Hy Chính.
Tống Phù nghe xong thì tỏ vẻ bất ngờ, lão nói:
- Thì ra bên trong còn có nhiều khúc mắc như vậy.
Lão ngưng lại thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Điền Nguyên đã chết dưới kiếm của lão đệ, Kiếm Môn ngũ quỷ chết ba còn hai, hiện nay bọn chúng kết hợp với Tống Sĩ Nghĩa thành lập Tam Nghĩa môn, thiết nghĩ bọn chúng phải có chỗ dựa mới tồn tại được như vậy.
Cao Vô Địch lại xen vào:
- Chuyện này... Cao mỗ cũng biết đôi chút.
Phương Tuyết Nghi liền hỏi:
- Cao huynh có muốn nói ra không?
Cao Vô Địch nói:
- Phương huynh đệ, trong Ngũ Đại Ma Chủ có một vị nữ nhân dung diện như hoa xuân, lòng dạ như độc xà, ngươi có biết không?
Tuy được sư phụ nói về danh hiệu của Ngũ Đại Ma Chủ nhưng Phương Tuyết Nghi không rõ lắm, do vậy chàng buột miệng hỏi lại:
- Thiên Ma Nữ chăng?
Thì ra Kiếm Thần Trần Hy Chính lo lắng nhất là Thiên Ma Nữ trong Ngũ Đại Ma Chủ, vì vậy khi nói cho Tuyết Nghi biết thì lão nhấn mạnh đến nhân vật này và bảo chàng phải đặc biệt lưu ý đến thủ đoạn của nữ nhân quỷ kế đa đoan này. Do vậy, Cao Vô Địch vừa dứt lời thì Tuyết Nghi nghĩ đến Thiên Ma Nữ.
Nhưng Cao Vô Địch lắc đầu nói:
- Không phải.
Phương Tuyết Nghi đang suy nghĩ thì đã nghe Tống Phù khẽ nói:
- Là Ngọc Lan yêu nữ Liễu My Nương chăng?
Cao Vô Địch nói:
- Không sai chính là Liễu My Nương.
Phương Tuyết Nghi chau mày hỏi:
- Cao huynh, phải chăng Tam Nghĩa môn được Liễu My Nương ngầm đỡ lưng phía sau?
Cao Vô Địch nói:
- Tại hạ không dám khẳng định nhưng theo tại hạ biết thì Thành Huyền Thông đã bái làm môn hạ của Liễu My Nương.
Tuyết Nghi gật đầu nói:
- Như vậy Tam Nghĩa môn là do một tay của Liễu My Nương điều khiển rồi.
Cao Vô Địch nói:
- Có lẽ không sai.
Bỗng nhiên Tống Phù cao giọng nói:
- Lão phu gởi thân vào Tam Nghĩa môn gần nửa năm nhưng vẫn không điều tra được cừu nhân của Trình thân gia, Thành Huyền Thông này quả nhiên là cực kỳ tinh minh.
Lão ngửa mặt thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Anh linh của thân gia ở trên cao xin phù trợ cho Tống mỗ báo thù cho các ngươi.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Không biết lão ta và Trình trang chủ có quan hệ thân gia như thế nào nhưng xem thần thái của lão thì quả nhiên là rất thương tâm.
Nghĩ đoạn chàng buột miệng nói:
- Tống lão, chúng ta đi tìm Thành Huyền Thông trước nhé.
Tống Phù ngạc nhiên hỏi lại:
- Thế còn ước hẹn ba ngày ở đây thì sao?
Tuyết Nghi nói:
- Từ đây đi Gia Định có thể khứ hồi trong ngày nên có lẽ không làm lỡ chuyện của Cao huynh đâu.
Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói:
- Việc phải phân tiên hậu, khẩn hay không khẩn. Lão đệ, Thành Huyền Thông cũng không bị bệnh cấp tính mà chết, vì vậy chúng ta ở lại đây vài ngày rồi đi cũng không sao.
Cao Vô Địch nghe Phương Tuyết Nghi đề cập đến chuyến đi tìm Thành Huyền Thông trước thì thần sắc biểu lộ đầy vẻ bất an, nhưng sau khi nghe Tống Phù nói thì gã vui mừng reo lên:
- Đúng vậy! Sao Phương huynh đệ không chờ sau ba ngày rồi hãy đi? Tại hạ tuy bất tài nhưng cũng nguyện hộ tống một chuyến.
Tống Phù lạnh lùng nói:
- Điều đó không cần thiết.
Cao Vô Địch đành gượng cười nói:
- Phương huynh đệ đã có khả năng thắng địch thì tại hạ không đi cũng phải.
Phương Tuyết Nghi mỉm cười nói:
- Tại hạ xin tâm lãnh thịnh tình của Cao huynh vậy.
Chàng hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Cao huynh, tại hạ có một thỉnh cầu không phải, chẳng hay Cao huynh có thể đồng ý cho không?
Cao Vô Địch cười sang sảng một tràng rồi nói:
- Phương huynh đệ có chuyện gì cứ tự nhiên nói ra, chỉ cần trong khả năng thì tại hạ sẽ tận lực.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Nếu may mắn mà tại hạ có thể giúp cho Cao huynh lui được cường địch thì Cao huynh có thể giải đáp cho tại hạ một chuyện không?
Tuy ngoài miệng nói rất hào nhoáng nhưng trong lòng Cao Vô Địch không ngừng phập phòng bất an vì gã cũng nghĩ tới một điều, với năng lực của Phương Tuyết Nghi, nếu có chuyện thỉnh cầu thì tất nhiên phải là chuyện cực kỳ khó thực hiện.
Nhưng khi nghe Phương Tuyết Nghi nói là chỉ giải đáp một chuyện thì bất giác hắn bật cười và nói:
- Rất dễ dàng! Phương huynh đệ mau nói ra xem?
Tuyết Nghi mỉm cười nói:
- Thật ra đối với Cao huynh mà nói thì chuyện này chẳng qua chỉ cần động khẩu mà thôi.
Chàng hơi ngưng lại rồi nói tiếp:
- Tại hạ chỉ mong Cao huynh cho biết mọi chuyện của Tứ Linh giáo.
Cao Vô Địch ngẩn người, gã buột miệng hỏi lại:
- Là chuyện này ư?
Tuyết Nghi nói:
- Không sai, là chuyện này.
Cao Vô Địch phá lên cười ha hả một tràng rồi nói:
- Phương huynh đệ, chẳng phải Cao mỗ chiếm quá nhiều tiện nghi sao?
Tuyết Nghi nói:
- Không phải vậy, nên biết mọi chuyện trong Tứ Linh giáo không phải là những chuyện mà bất kỳ đệ tử nào trong quý giáo cũng biết.
Cao Vô Địch nói:
- Không sai, dù là đệ tử trong bản giáo cũng phải phân thành nhiều đẳng cấp, thực lòng mà nói trừ hạng có thân phận như tại hạ ra thì những kẻ khác muốn biết mọi chuyện trong Tứ Linh giáo e rằng còn khó hơn lên trời.
Tuyết Nghi mỉm cười nói:
- Cao huynh, nếu tại hạ không biết chỉ có Cao huynh mới hiểu mọi chuyện trong Tứ Linh giáo thì tại hạ đã không nói lời thỉnh cầu.
Cao Vô Địch cười lon rồi nói:
- Phương huynh đệ, đừng nói là chuyện này rất đơn giản, dù là chuyện khó hơn nữa thì tại hạ cũng đồng ý trước mới phải.
Tống Phù cười nhạt rồi nói xen vào:
- Phí lời!
Cao Vô Địch hơi biến sắc, gã định khai khẩu nói tiếp thì đã nghe Tuyết Nghi khẽ kêu lên:
- Tống lão, có người đến rồi.
Lúc này Tống Phù cũng cảm nhận là có người đang di đến, tiếng bước chân rất nhỏ, dường như ở ngoài xa mười trượng nên khiến lão không dễ dàng phát giác được. Như vậy đủ thấy võ công của người này tuyệt không thấp hơn lão.
Bỗng nhiên lão có ý cười ha hả một tràng dài rồi nói:
- Lão đệ, võ công của người này không tầm thường đâu!
Tống Phù vừa dứt lời thì Cao Vô Địch mới cảm nhận được là có người đang đến. Gã cả kinh buột miệng nói:
- Phương lão đệ có khi nào là...
Lời chưa dứt thì đã nghe có người lớn tiếng hỏi:
- Cao huynh có trong rừng không?
Cao Vô Địch thở phào một hồi, gã nói:
- Thì ra là người của bản giáo.
Nói đoạn gã quay lại và cao giọng nói:
- Bản tòa ở đây!
Chớp mắt đã có một lão nhân mặc lam y, thân cao không tới ba thước, đầu nhẵn bóng, xuyên qua rừng cây mà đến. Thân pháp của người này cực kỳ nhanh khiến Phương Tuyết Nghi kinh hãi không ít.
Lúc này Cao Vô Địch cười lớn rồi nói:
- Ngãi huynh đã trở về thì tại hạ yên tâm rồi.
Lão nhân lùn không ngừng nhìn Tống Phù và Phương Tuyết Nghi. Cao Vô Địch vừa dứt lời thì lão đã nói ngay:
- Cao huynh, hai vị này là ai vậy?
Cao Vô Địch cười hì hì nói:
- Ngãi huynh, tại hạ đang muốn giới thiệu đây.
Gã chỉ Tống Phù rồi nói tiếp:
- Vị này nổi danh ở mạc Bắc, nhưng lại nổi tiếng là hiệp khách ở Trung Nguyên - Đại Mạc Quỷ Thủ Tống lão.
Nhất thời lão nhân lùn không dấu được vẻ kinh ngạc, lão vội cung thủ nói:
- Thì ra Tống thần thâu, tiều lão nhi thất kính rồi.
Tống Phù vuốt chòm râu dê và mỉm cười nói:
- Đại danh của tôn giá xưng hô thế nào?
Lão nhân lùn đáp:
- Tiểu lão là Ngãi Đông Hải.
Đại Mạc Quỷ Thủ Tống Phù hơi biến sắc, nhưng lão lập tức phá lên cười ha hả rồi nói:
- Đạp Ba Đoản Tẩu chăng? Thảo nào khinh công tuyệt vời như vậy!
Ngãi Đông Hải mỉm cười nói:
- Quá khen, khinh công của Tống huynh có thể xưng là thiên hạ đệ nhứt, chút tay chân của tiểu lão nhi thì làm sao đáng để cho Tống huynh quan tâm.
Tống Phù chau mày nói:
- Không dám, Ngãi huynh đề cao lão phu rồi.
Thì ra hai lão nhân này đều là nhân vật có khinh công thượng thặng trong võ lâm nên đã sớm nghe danh nhau, bây giờ tương kiến thì nhất thời khó tránh khỏi có ý khiêm nhường.
Cao Vô Địch tuy cũng rất khâm phục danh khí của Đại Mạc Quỷ Thủ nhưng nếu so sánh với Phương Tuyết Nghi thì gã có phần kính phục chàng hơn. Vì thế khi lão thấy hai lão nhân vừa dứt lời thì lập tức nói với Ngãi Đông Hải:
- Ngải huynh, vi này là Phương Tuyết Nghi - Phương huynh đệ, Ngãi huynh mau tham kiến đi.
Nghe khẩu khí của Cao Vô Địch thì Ngãi Đông Hải bất giác ngẩn người, lão nói:
- Phương Tuyết Nghi? Dường như lão phu chưa từng nghe danh hiệu của vị lão đệ này!
Cao Vô Địch nghe lão nói vậy thì trong lòng có vẻ không vui, gã trầm sắc diện nói:
- Ngãi huynh, người có chí không cần cao niên, tại hạ nhỏ hơn Ngãi huynh không ít tuổi nhưng thân phận của tại hạ trong Tứ Linh giáo hình như không thấp hơn Ngãi huynh.
Ngãi Đông Hải vội nói:
- Cao huynh nói gì vậy, tại hạ tuyệt không có ý so sánh như vậy.
Lão ngừng lại rồi day qua Phương Tuyết Nghi cung thủ nói:
- Phương huynh đệ!
Phương Tuyết Nghi cười thầm trong bụng, chàng nói:
- Tại hạ Phương Tuyết Nghi tham kiến Ngãi lão.
Lúc này thần thái của Cao Vô Địch mới thư giãn, gã cười hì hì rồi nói:
- Vị Phương huynh đệ này tuy niên kỷ không cao nhưng võ công cực kỳ cao cường, có thể nói là cả đời tại hạ chưa từng thấy bao giờ. Sợ rằng ngay cả Giáo chủ cũng không....
Cao Vô Địch phát hiện mình lỡ lời nên vội vàng bế khẩu ngay.
Ngãi Đông Hải đột nhiên biến sắc, lão buột miệng nói:
- Cao huynh, vị Phương huynh đệ này là môn hạ của vị cao nhân nào vậy?
Cao Vô Địch nói:
- Chuyện này... Phương huynh đệ chưa nói ra nhưng tại hạ đã tận mắt mục kiến võ công của Phương huynh đệ.
Ngãi Đông Hải tiếp lời:
- Mục kiến ở nơi nào?
Rõ ràng Ngãi Đông Hải có vẻ không tin.
Cao Vô Địch cười nhạt nói:
- Ngay tại nơi này!
Ngãi Đông Hải chuyển mục quang từ Cao Vô Địch sang Phương Tuyết Nghi rồi ngược lại, lão nói:
- Cao huynh, nói vậy là Cao huynh đích thân xuất thủ tỷ thí với Phương huynh đệ này chăng?
Cao Vô Địch mỉm cười nói:
- Không phải vậy.
Ngãi Đông Hải ngạc nhiên nói:
- Cao huynh không động thủ thì làm sao biết công lực của Phương lão đệ là vô địch?
Cao Vô Địch chậm rãi nói:
- Ngãi huynh, là Điền hộ pháp xuất thủ đấy.
Ngãi Đông Hải hỏi lại:
- Là Điền Nguyên? Lão ta đi đâu rồi?
Cao Vô Địch cười nhạt nói:
- Lão ta đi làm khách ở U Linh điện rồi, Ngãi huynh thấy đao pháp của Ma Đao Điền Nguyên như thế nào?
Ngãi Đông Hải nghe nói Ma Đao Điền Nguyên đã vong mạng thì không khỏi kinh hãi, lại nghe Cao Vô Địch hỏi nhận xét của mình về đao pháp của Ma Đao Điền Nguyên thì lão chẳng kịp suy nghĩ mà trả lời ngay:
- Có thể liệt vào hạng cao thủ đệ nhất.
Cao Vô Địch tiếp lời:
- Nếu Ngãi huynh và Điền Nguyên động thủ thì Ngãi huynh có nắm chắc là sẽ lấy mạng lão ta không?
Ngãi Đông Hải thầm nghĩ:
- Điền Nguyên đã chết trong tay họ Phương rồi thì dù ta có khoác lác vài câu thì cũng chẳng sợ bọn họ vạch trần.
Nghĩ đoạn lão mỉm cười nói:
- Trong vòng năm chiêu tại hạ tất sẽ thủ thắng.
Trong tưởng tượng của lão, với niên kỷ của Tuyết Nghi thì dù có thể thắng Ma Đao Điền Nguyên thật sự thì cũng phải trải qua một trận khổ chiến, thậm chí có thể phải đấu đến lúc song phương sức cùng lực tận mới thắng được.
Bây giờ mình nói trong vòng năm chiêu tất sẽ thủ thắng thì nhất định có thể tranh chấp uy phong với Phương Tuyết Nghi.
Nhưng lão có ngờ đâu rằng kiếm pháp của Phương Tuyết Nghi cao minh đến độ lão có nằm mộng cũng không tưởng tượng ra nổi.
Cao Vô Địch phá lên cười một tràng dài rồi nói:
- Ngãi huynh lão cần tới năm chiêu mới lấy mạng Điền Nguyên nhưng Phương huynh đệ thì chỉ dùng một chiêu chưa biến hóa hoàn toàn mà đã tiễn Điền hộ pháp của bổn giáo vào Quỷ môn quan rồi.
Ngãi Đông Hải như người từ trên trời rớt xuống, lão ngẩn người hồi lâu rồi mới nói:
- Có chuyện như thế sao?
Cao Vô Địch nói:
- Tại hạ tận mắt mục kiến thì không thể sai được.
Lúc này Ngãi Đông Hải mới thay đổi thái độ, lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi cung thủ nói:
- Phương lão đệ, tiểu lão nhi xin hành lễ tham kiến lần nữa.
Phương Tuyết Nghi vội nói:
- Không dám nhận, Cao huynh đề cao tại hạ như vậy là có phần thái quá rồi.
Cao Vô Địch mỉm cười, nói:
- Không hề thái quá, võ công của Phương huynh đệ cao cường thế nào tại hạ đã nhìn rất rõ, Ngãi huynh cũng không nên nghĩ rằng tại hạ thổi phồng người khác.
Lúc này Ngãi Đông Hải có phần tin thật, lão nói:
- Cao huynh, theo tại hạ phán đoán thì Điền hộ pháp có lý do để tự chuốc lấy tử lộ.
Cao Vô Địch cả cười rồi nói:
- Đương nhiên, nếu không thì tại hạ làm sao để cho Phương huynh đệ ở lại trọng địa của bản giáo.
Ngãi Đông Hải gật đầu nói:
- Cao huynh nói không sai, nhưng không biết tại sao Phương huynh đệ và Tống lão ca lại ở ngoài này nói chuyện?
Cao Vô Địch liền nói:
- Tại hạ đã nhiệt tâm thỉnh mời vào trong nhà nhưng đây là bản ý của Phương huynh đệ và Tống lão, nghĩ lại thì thật là quả thất lễ.
Ngãi Đông Hải nói:
- Cao huynh đã cảm thấy thất lễ thì tại hạ cũng cảm thấy bất an.
Cao Vô Địch mỉm cười nói:
- Ngãi huynh, vừa rồi trông huynh có vẻ khẩn trương, chẳng hay có tin tức gì của đối phương không?
Ngãi Đông Hải nói:
- Chuyện này...
Lão trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Tại hạ nghe nói tối hôm qua vị yêu nữ đó đã xuất hiện ở Gia Định.
Cao Vô Địch nói:
- Chuyện này... Tại hạ đã tiếp nhận được mật lệnh, trong mười ngày tới, Giáo chủ không thể trở về được.
Ngãi Đông Hải kinh ngạc kêu lên:
- Cao huynh, chúng ta...
Cao Vô Địch không cho Ngãi Đông Hải nói hết câu, gã cười ha hả một tràng rồi nói:
- Ngãi huynh không cần lo lắng, việc này tại hạ đã có an bài.
Gã dịch mục quang sang Phương Tuyết Nghi và mỉm cười nói tiếp:
- Phương huynh đệ sẽ ở lại đây giúp chúng ta giải trừ đại nạn.
Ngãi Đông Hải cũng nghĩ là Phương Tuyết Nghi và Tống lão sẽ ở lại, nhưng lão không ngờ rằng bọn họ ở lại là để giúp Tứ Linh giáo đối phó cường địch. Vì thế, sau khi nghe Cao Vô Địch nói xong thì lão ngẩn người như không tin vào tai mình.
Cao Vô Địch không nhịn được cười, gã hỏi:
- Ngãi huynh làm sao thế?
Ngãi Đông Hải nói:
- Chuyện này hình như... Hình như hơi mạo hiểm đấy!
Thì ra, tuy lão tin là võ công của Phương Tuyết Nghi không tầm thường nhưng vẫn không dám tin là võ công của chàng đủ để đối phó với người trong Ngũ Đại Ma Chủ.
Bỗng nhiên Tống Phù phá lên cười rồi nói:
- Ngãi huynh không tin tưởng Phương lão đệ chăng?
Ngãi Đông Hải nói:
- Tại hạ cảm thấy Phương lão đệ trẻ tuổi như vậy thì làm sao có thể tương luân với người trong Ngũ ma? Bản giáo và bọn họ có thù có oán nên chuyện bị đối phương làm hại cũng không có gì đáng nói, nhưng Phương lão đệ...
Tống Phù nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói:
- Lão đệ, hình như người ta không tin tưởng chúng ta rồi.
Phương Tuyết Nghi mỉm cười tiếp lời:
- Tống lão, vãn bối đã hứa với Cao huynh thì tốt xấu thế nào cũng phải ở lại ba ngày!
Tống Phù nói:
- Lão đệ, chẳng phải là người ta hạ lệnh đuổi khách đó sao?
Tuyết Nghi cười lớn rồi nói:
- Không thể! Cao huynh nói xem có phải không?
Cao Vô Địch nói:
- Đương nhiên là không phải rồi, tại hạ may mắn được Phương huynh đệ đồng ý ở lại thì làm sao có thể đuổi Phương huynh đệ đi?
Gã quay sang nói với Ngãi Đông Hải:
- Ngải huynh, tại hạ đã mục kiến võ công của Phương huynh đệ, Ngãi huynh không cần lo lắng nữa.
Phương Tuyết Nghi tiếp lời:
- Nếu Cao huynh và Ngãi tiền bối có chuyện gì thì cứ việc trở vào nhà trước.
Cao Vô Địch vội nói:
- Làm thế sao được? Nhị vị là khách quý của bổn giáo...
Lời chưa dứt thì đột nhiên nghe ngoài bìa rừng có tiếng người quát lớn:
- Là kẻ nào?
Tiếng quát này khá bất ngờ nên khiến cho Cao Vô Địch thất sắc, gã vội nói:
- Ngãi huynh, người nào quát tháo bên ngoài vậy?
Lúc này đột nhiên bên ngoài rừng có tiếng rú thảm thiết vang lên.
Ngãi Đông Hải không kịp nói một lời, lão vội xoay người phóng ra bìa rừng nhanh như chớp.
Cao Vô Địch cũng lặng lẽ phóng theo sau mà không kịp nói gì với Tống Phù và Tuyết Nghi.
Tống Phù khẽ nói:
- Lão đệ, có lẽ là cường địch tới rồi.
Tuyết Nghi buột miệng hỏi lại:
- Là Ngũ Đại Ma Chủ?
Tống Phù nói:
- Nếu lão phu đoán không sai thì kẻ đến đây chính là yêu nữ Liễu My Nương.
Tuyết Nghi liền hỏi:
- Tống lão, chúng ta ra xem thử chứ?
Tống Phù khẽ gật đầu, hai người lập tức sải bước phóng ra ngoài rừng. Chỉ thấy Cao Vô Địch và Ngãi Đông Hải đang đứng đối diện với một nữ nhân có vóc người thon thả, toàn thân mặc hắc bào nhưng không biết nữ nhân này là ai nên khẽ hỏi:
- Tống lão, nữ nhân này là một trong Ngũ ma?
Tống Phù nói:
- Có lẽ là vậy.
Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Tống lão, làm thế nào lão biết?
Tống Phù cất lời, nói:
- Lão đệ, theo tướng mạo nữ nhân này thì có lẽ ả là nữ ma họ Liễu nhưng trên người ả không mang ngọc địch nên lão phu không thể khẳng định ả là Liễu My Nương hay không.
Tuyết Nghi nói:
- Tống lão, chúng ta bước ra hỏi thử xem!
Nói đoạn chàng bước tiến thẳng về phía hắc y nữ nhân.
Tống Phù lo lắng cho chàng trẻ tuổi bốc đồng, không biết đường lợi hại nên vội phóng bước vượt lên phía trước, đồng thời lão nói khẽ:
- Lão đệ, ngươi chớ khinh xuất đấy.
Tuyết Nghi nói:
- Vãn bối nhớ rồi.
Lão vừa dứt lời thì hai người đã đến bên cạnh Cao Vô Địch.
← Hồi 18 | Hồi 20 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác