Vay nóng Tima

Truyện:Thiên hạc phổ - Hồi 18

Thiên hạc phổ
Trọn bộ 43 hồi
Hồi 18: Quyền Nghi Chi Kế
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-43)

Siêu sale Shopee

Cao Vô Địch chẳng biết thế nào nên thở dài một hồi rồi nói:

- Tuy lão đệ nói chưa đúng hoàn toàn nhưng Cao mỗ quyết không có ý báo thù cho Điền hộ pháp.

Phương Tuyết Nghi nói:

- Điểm này tại hạ đã sớm nhìn thấy nhưng tại hạ không hiểu là tôn giá giải thích với quý Giáo chủ như thế nào về cái chết của Ma Đao Điền Nguyên?

Cao Vô Địch mỉm cười nói:

- Lão đệ không cần lo chuyện này, bản tòa sẽ tự có biện pháp.

Tuyết Nghi nhìn thần thái của đối phương một lúc, linh cơ trong lòng chớp động, chàng phá lên cười rồi nói:

- Tại hạ hiểu rồi.

Cao Vô Địch sững người, gã hỏi:

- Lão đệ hiểu cái gì?

Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói:

- Phải chăng là Giáo chủ của các vị không thể trở về trong thời gian sắp tới?

Cao Vô Địch nói:

- Tại hạ đã nói với lão đệ về chuyện này rồi, hành tung của Giáo chủ phiêu du bất định, tại hạ đâu dám đoan chắc điều đó.

Phương Tuyết Nghi thản nhiên buông một câu:

- Vậy thì đúng rồi.

Cao Vô Địch biến sắc, gã ấp úng:

- Chuyện này bản tòa... bản tòa...

Thì ra gã đã vận dụng hết sức suy nghĩ nhưng cũng không thể nghĩ ra vì sao Phương Tuyết Nghi lại đoán được dụng ý của gã? Vì thế nhất thời gã không nói ra được điều gì.

Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói:

- Tôn giá không cần phải che đậy, Phương mỗ tuy trẻ tuổi nhưng xưa nay không dễ bị mắc lừa.

Cao Vô Địch nghe vậy thì tự cảm thấy xấu hổ cho thuật lừa người của mình quá thấp nên trong lòng vô cùng khẩn trương.

Gã vội kêu lên:

- Lão đệ không muốn ở lại nữa sao?

Tuyết Nghi nghiêm túc nói:

- Không sai, tại hạ vốn muốn vạch trần dụng tâm của tôn giá rồi lập tức rời khỏi nơi này.

Cao Vô Địch thở dài một hơi đầy thất vọng rồi nói:

- Bản tòa không dám cường lưu lão đệ.

Ý trong câu này rõ ràng lão đã nhận sai.

Phương Tuyết Nghi cười nhạt nói:

- Chỉ có điều tại hạ đã nói từ trước, tại hạ hành sự theo thói quen ngôn xuất tất hành.

Lời chưa dứt thì đã nghe Cao Vô Địch kêu lên:

- Vậy là lão đệ ở lại?

Tuyết Nghi nói:

- Dụng tâm cố giữ tại hạ của tôn giá quả thật là đáng ghét nhưng luận cảnh trước mặt của tôn giá thì thật là đáng thương vì vậy tại hạ y như lời ước mà ở lại ba ngày.

Cao Vô Địch vui mừng nói:

- Đa tạ lão đệ.

Phương Tuyết Nghi thấy gã có vẻ thành thật thì nghĩ:

- Người này cũng chưa xấu đến độ không thể thu thập, nếu ta thi ân cho gã mà giải mối nguy trước mặt thì không chừng võ lâm chánh đạo sẽ có thêm một trợ thủ hữu ích.

Nghĩ đoạn chàng mỉm cười nói:

- Cao huynh không cần khách khí, tại hạ quyết tâm lưu lại là muốn giúp huynh đối phó với cường địch.

Khẩu khí thay đổi khiến cho Cao Vô Địch vô cùng vui mừng gã vội nói:

- Nếu Phương lão đệ đồng ý ở lại thì cả đời Cao Vô Địch này sẽ luôn cảm kích.

Tuyết Nghi lắc đầu nói:

- Cao huynh nặng lời rồi, Cao huynh có biết vị nào trong Ngũ Đại Ma Chủ sẽ đến đây không?

Cao Vô Địch ấp úng nói:

- Chuyện này... Ngay cả tại hạ cũng không biết.

Tuyết Nghi hơi ngạc nhiên, chàng buột miệng hỏi:

- Cao huynh cũng không biết là vị nào à?

Cao Vô Địch nói:

- Phương huynh đệ có tin hay không, thực ra bản Giáo chủ cũng là một trong Ngũ Ma.

Mục quang của Phương Tuyết Nghi chợt sáng lên, chàng thầm nghĩ:

- Quả nhiên không sai. Tứ Linh giáo cũng là do người trong Ngũ ma sáng lập, kỳ quái là giữa bọn chúng lẽ nào có chỗ khúc mắc với nhau? Nếu vậy thì đây quả thật là một tin tức rất thú vị rồi!

Nghĩ đoạn chàng cố làm ra vẻ kinh hãi bất an và hỏi:

- Quý Giáo chủ cũng là một trong Ngũ ma sao?

Cao Vô Địch không trả lời ngay mà hỏi lại:

- Lão đệ, ngươi đã từng gặp Ngũ Đại Ma Chủ chưa?

Tuyết Nghi nói:

- Chưa từng được gặp.

Cao Vô Địch nói:

- Với niên kỷ của lão đệ thì tất nhiên là khó có thể gặp được Ngũ Đại Ma Chủ.

Gã hơi ngừng lại rồi thở dài một hơi đầy cảm khái và nói tiếp:

- Từ khi nhân vật được tôn xưng là Kiếm Thần Trần Hy Chính đại hiệp dùng võ công trấn phục Ngũ Đại Ma Chủ đến nay thì quả thật là huynh đệ bọn tại hạ khổ hết chỗ nói.

Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

- Bọn Ngũ ma bỗng nhiên đại khởi lập bang hội thế này... Lẽ nào bọn chúng đã biết ân sư qui tiên? Tại sao ta không khai thác tin tức từ gã này thử xem!

Nghĩ đoạn chẳng làm ra vẻ thông cảm và nói:

- Nghe tôn giá nói vậy thì có lẽ Trần đại hiệp là cừu gia của các vị rồi.

Cao Vô Địch thở dài một hồi rồi nói:

- Không nói dấu gì lão đệ, Kiếm Thần Trần Hy Chính là tử địch của bọn tại hạ, Ngũ Đại Ma Chủ phải thoái ẩn giang hồ mấy mươi năm là vì bại thủ dưới tay của Kiếm Thần.

Phương Tuyết Nghi liền hỏi:

- Như vậy việc Ngũ Đại Ma Chủ tái xuất giang hồ là do đã luyện được võ công tuyệt thế đủ đánh bại Kiếm Thần Trần đại hiệp chăng?

Cao Vô Địch lắc đầu, nói:

- Chuyện này tại hạ không rõ, một khi bản Giáo chủ đã công khai thành lập Tứ Linh giáo thì tất nhiên là đã không còn sợ Kiếm Thần nữa rồi.

Thì ra vẫn hắn vẫn chưa biết tin Kiếm Thần Trần Hy Chính đã chết.

Phương Tuyết Nghi biết vị thủ tòa này không thông minh như mình tưởng tượng nên nhất thời không hỏi thêm nữa. Chàng mỉm cười và cung thủ nói:

- Cao huynh, xin phái ngươi tìm nơi an táng cho Ma Đao Điền Nguyên, tại hạ cáo lui đây.

Cao Vô Địch nói:

- Tại hạ xin tuân mệnh.

Lới vừa phát thì gã mới nhớ đến cái cáo lui của Phương Tuyết Nghi nên vội tiếp:

- Phương lão đệ, ngươi phải đi sao?

Tuyết Nghi mỉm cười nói:

- Tại hạ không đi xa đây đâu, chỉ muốn ra sau núi ngơi nghỉ một lát, sau ba canh giờ sẽ trở lại làm phiền Cao huynh.

Vừa nói chàng vừa cung thủ cáo biệt, rồi quay ngươi mà đi.

Cao Vô Địch nhìn theo bóng Tuyết Nghi đến dần khuất vào rừng rồi mới gọi thuộc hạ đến lo mai táng cho Ma Đao Điền Nguyên.

Thanh cổ đao giúp Điền Nguyên thành danh cũng được chôn theo lão ma đầu.

Lại nói đến Phương Tuyết Nghi, chàng tức tốc luồn trong rừng cỏ, đi chừng mười trượng thì thấy bên phải có một dãy núi thấp. Chàng ngạc nhiên nhìn lên thì quả nhiên thấy một vị lão nhân đang ngồi trên phiến đá xanh, song mục nhìn về phía chàng miệng nở nụ cười quái dị.

Chàng cảm thấy toàn thân chấn động và thầm nghĩ:

- Không ngờ là lão ta!

Thì ra lão nhân này chính là nhân vật tự xưng là Tống lão tà mà Phương Tuyết Nghi từng gặp nơi quán trà dọc đường quan đạo.

Khi chàng đến ngôi nhà cỏ của Ma Đao Điền Nguyên thì đã cảm thấy hình như có người truy theo tông tích của mình, lúc đó chàng nghĩ đó là thuộc hạ của bọn Tống Sĩ Nghĩa nên không quan tâm. Không ngờ kẻ truy theo lại là vị lão nhân này, do vậy nhất thời chàng ngẩn người ra đứng như pho tượng.

Tống lão tà nhìn Tuyết Nghi phát ngẩn thì phá lên cười một tràng quái dị rồi nói:

- Lão đệ thật là "Nhân sinh hà xứ bất tương phùng", trong một ngày mà chúng ta gặp nhau ba lần, xem ra duyên phận cũng không nhỏ!

Lão vừa dứt lời thì lại ngửa mặt cười ha hả một tràng dài.

Phương Tuyết Nghi chau mày thầm nghĩ:

- Rõ ràng ta và lão mới gặp hai lần, tại sao lão nói trong một ngày đã gặp ba lần? Không lẽ Tống lão tà này vì niên hạc quá cao nên trí nhớ có vấn đề chăng?

Nghĩ đoạn chàng cung thủ hành lễ và nói:

- Lão trượng nói đùa rồi.

Tống lão tà quét mục quang nhìn ra tứ phía rồi bỗng nhiên hạ giọng nói:

- Lão đệ, ngươi thật là to gan, đã sai một lần há có thể sai tiếp được sao?

- Sao lão trượng nói vậy? Vãn bối đã làm sai chuyện gì đâu?

Tống lão tà cười nhạt nói:

- Ngươi nói là không làm gì sai ư, giết Ma Đao Điền Nguyên há chẳng phải là một chuyện cực kỳ sai mà người hữu trí quyết không thể làm.

Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

- Thì ra là vì chuyện này. Có lẽ Tống lão tà không biết mối hiềm khích giữa ta và Ma Đao Điền Nguyên nên mới trách ta như vậy.

Nghĩ đoạn chàng mỉm cười nói:

- Điền Nguyên và vãn bối có hiềm khích, nếu vãn bối không giết lão ta thì lão ta sẽ giết vãn bối thôi.

Tống lão tà chớp chớp song mục rồi nói với vẻ tức giận:

- Nói bậy, ngươi qua mắt được lão phu chăng? Đừng nói là với chút tuổi tác của ngươi thì không thể kết đại thù sát thân với Ma Đao Điền Nguyên mà dù Điền Nguyên có gan to bằng trời cũng không thể kết thù oán với ngươi!

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lão trượng cho rằng Điền Nguyên không dám kết oán với vãn bối?

Tống lão tà cười nhạt, nói:

- Nếu lão phu chẳng nói ra thì nhất định ngươi không thể nào hiểu được đạo lý bên trong.

Tuyết Nghi hỏi:

- Vãn bối đang muốn thỉnh giáo đây.

Tống lão tà nói:

- Kỳ thực, lão phu nói cũng rất bình thường thôi. Vì thân là nhân vật tà ác trong ma đạo nên ai nấy đều tham sanh úy tử, thử nghĩ một kẻ đã sợ chết thì làm sao có gan kết oán với kẻ có võ công cao cường hơn mình quá nhiều?

Phương Tuyết Nghi mỉm cười nói:

- Quả nhiên lão trượng có cách kiến giải rất hay.

Tống lão tà lắc đầu nói:

- Lão đệ, muốn phân biệt chánh tà thì chỉ cần nhìn vào sự chọn lựa giữa sinh tử, lợi nghĩa của người đó là biết ngay. Nhưng thấy được đạo nghĩa là thừa biết là không thể làm nhưng vẫn dấn bước thì hạng người này là hiệp nghĩa. Ngược lại, kẻ chỉ biết tư lợi, xem danh tiết như trò đùa là hạng tà ma.

Phương Tuyết Nghi giật mình thầm nghĩ:

- Vị lão nhân này là nhân vật thế nào mà phán đoán được thiện ác nhân tâm chính xác như vậy? Xem ra người này là cao nhân có thể kết giao được đây.

Nghĩ đoạn chang cung kính nói:

- Vãn bối xin thọ giáo.

Lúc này Tống lão tà mới chuyển nộ thành hỉ, lão mỉm cười nói:

- Không cần khách khí, ngươi đã thừa nhận những lời lão phu vừa nói thì việc ngươi giết Ma Đao Điền Nguyên chẳng phải là quá sai rồi sao?

Phương Tuyết Nghi vốn nghĩ Tống lão tà chỉ nói rõ đạo lý một vấn đề vả không nhắc lại chuyện chàng giết Ma Đao Điền Nguyên là đúng hay sai. Có thể sau đó lão sẽ hỏi đến lai lịch xuất thân của chàng.

Thế nhưng chàng đâu ngờ bỗng nhiên lão quay trở lại chuyện Ma Đao Điền Nguyên. Điều này khiến chàng cảm thấy nếu không nói ra chuyện cũ thì rất khó nhận sự thông cảm của lão.

Do vậy, chàng trầm ngâm một lát rồi gượng cười nói:

- Phải chăng lão trượng vẫn không tin vãn bối và Ma Đao Điền Nguyên đã sớm có ân oán từ trước?

Tống lão tà cười nhạt nói:

- Lão đệ vừa rồi chẳng phải lão phu dã nói rõ đạo lý phân biệt chánh tà cho ngươi nghe đó sao? Điền Nguyên là ma đao, vì dính một chữ ma nên không thể xem là nhân vật chánh đạo, một ma đầu sợ chết thì khi nào lại tự đem sinh mạng của mình ra tranh chút danh khí? Lão đệ rõ ràng là ngươi đang lừa dối lão phu.

Phương Tuyết Nghi bất giác mỉm cười nói:

- Lão trượng, vãn bối không hề lừa dối lão!

Tống lão tà nói:

- Lão phu không tin.

Phương Tuyết Nghi gượng cười nói:

- Lão trượng, ân oán giữa vãn bối và Điền Nguyên là kết tại thân phận của nhân vật đời trước.

Không chờ Tuyết Nghi nói hết, Tống lão tà phá lên cười ha hả một tràng rồi nói:

- Được! Lão phu hiểu rồi! Nhưng lão đệ ngươi nên biết hiện nay Điền Nguyên đã có núi để dựa, ngươi giết hắn thì chẳng sao nhưng sẽ khiến cho chỗ dựa của hắn xuất hiện, khi đó lão đệ ngươi đối phó như thế nào? Nói tới nói lui thì chung quy việc ngươi giết Điền Nguyên là sai lầm thứ nhất.

Phương Tuyết Nghi nghe lão nói là đã hiểu mà vẫn khẳng định việc mình giết Điền Nguyên là một sai lầm thì hơi ngạc nhiên, chàng thầm nghĩ:

- Lão cứ một mực chỉ trích mình thì dù phí lời giải thích thêm cũng vô ích, vậy ta cứ hỏi lão cái gọi là sai lầm thứ hai là chuyện gì, may ra tìm được chỗ sơ hở của lão.

Nghĩ đến đây thì chàng mỉm cười nói:

- Lão trượng quan tâm đến vãn bối, khiến vãn bối cảm kích vô cùng nhưng không biết sai lầm thứ hai của vãn bối là chuyện gì?

Tống lão tà trừng mắt nói:

- Đồng ý với Cao Vô Địch ở lại đây ba ngày.

Phương Tuyết Nghi nói:

- Chuyện này có gì là sai, lão trượng hiểu lầm rồi, sở dĩ vãn bối đồng ý ở lại đây là... Là...

Bỗng nhiên chàng nghĩ mình và lão ta không phải là chỗ thâm giao thì làm sao có thể tùy tiện nói ra chuyện riêng của mình. Do vậy, lời vừa tới cổ họng thì vội nén trở lại.

Tống lão tà hừ một tiếng rồi nói:

- Là cái gì? Phải chăng lão đệ ngươi cậy vào võ công của mình mà muốn đơn thân độc mã đấu với Ngũ Đại Ma Chủ để dương danh thiên hạ?

Phương Tuyết Nghi vội nói:

- Không dám, vãn bối không thể mạo hiểm như vậy. Việc vãn bối đồng ý với Cao Vô Địch chẳng qua là muốn kết giao bằng hữu với gã thôi!

Tống lão tà bật cười rồi nói:

- Ngươi muốn kết giao với hạng bằng hữu đó à? Lão đệ, lão cũng là thuộc hạ của Ngũ Đại Ma Chủ đây!

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:

- Vãn bối sẽ không quên điều này.

Tống lão tà tiếp lời:

- Ngươi đã biết rõ thì không nên kết giao với gã mới phải.

Bỗng nhiên Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói:

- Lão trượng, có thể vãn bối không nên kết giao với gã nhưng vãn bối phát hiện người này chưa mất hết lương tri, không phải là hạng hết thuốc chữa.

Tống lão tà ngạc nhiên nói:

- Thế nào! Ngươi...

Bỗng nhiên lão phá lên cười ha hả rồi nói tiếp:

- Không ngờ lão đệ ngươi là một người hữu tâm.

Tuyết Nghi cung thủ, nói:

- Vãn bối trẻ người non dạ, sợ rằng khó làm cho gã cảm ngộ được, xin lão trượng chớ cười.

Tống lão tà nói:

- Không thể, một vạn lần lão phu không thể cười ngươi. Lão phu đã hiểu ít nhiều về tấm lòng nhân nghĩa của ngươi, nếu lão đệ ngươi không chê thì lão phu nguyện giúp ngươi hoàn thành công đức này.

Phương Tuyệt Nghĩ thầm nghĩ:

- Lão đã nói vậy, nếu ta cự tuyệt thì sẽ khiến cho lão mất vui, dù sao thì sư phụ cũng từng nói, phù trợ võ lâm chính nghĩa là cần phải kết hợp nhiều đồng đạo, vậy thì tại sao không đồng ý với lão?

Nghĩ đoạn chàng mỉm cười, nói:

- Đa tạ ý tương trợ thành toàn của lão trượng, nhưng không biết lão trượng xưng hô thế nào?

Tống lão tà bật cười rồi nói:

- Chẳng phải Trang Tiếp đã nói với ngươi về danh hiệu của lão phu rồi sao? Ngươi vẫn không đoán ra à?

Phương Tuyết Nghi tỏ vẻ ngạc nhiên, chàng buột miệng nói:

- Thì ra lão trượng là Đại Mạc Quỷ - Thần Thủ Tống lão tiền bối!

Tính tình của chàng trung hậu nên cảm thấy chữ "Quỷ" trong "Đại Mạc Quỷ Thủ" nói ra có vẻ bất nhã nên lập tức đổi chữ "Quỷ" thành chữ "Thần"

Đại Mạc Quỷ Thủ Tống Phù cười ha hả một tràng rồi nói:

- Không sao, xưa nay danh hiệu của lão tà ta không có gì phải kiêng kỵ, lão đệ ngươi đừng băn khoăn nữa.

Phương Tuyệt Nghi nghe lão nói vậy thì biết lão là hạng võ lâm kỳ nhân nên không câu nệ tiêu tiết, chàng vội cúi người hành lễ và nói:

- Lão tiền bối khoáng đảng hơn người, vãn bối xin tòng mệnh vậy.

Tống Phù gật đầu, nói:

- Lão đệ, ngươi đồng ý với Cao Vô Địch ở lại ba ngày, phải chăng ngươi đã nắm chắc là tất sẽ thắng Ngũ Đại Ma Chủ?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Chuyện này... Vãn bối không dám to gan như vậy.

Tống Phù mỉm cười, nói:

- Ngươi đã biết là không dễ đối phó với Ngũ Đại Ma Chủ, vậy tại sao lại tùy tiện đồng ý ở lại như thế?

Tuyết Nghi nói:

- Lão tiền bối có chỗ chưa biết đấy thôi, thực ra vãn bối đang muốn gặp Ngũ Đại Ma Chủ, có cơ hội này thì làm sao bỏ qua?

Tống Phù ngẩn người giây lát rồi nói:

- Ngươi muốn gặp Ngũ Đại Ma Chủ? Tại sao?

Tuyết Nghi trầm ngâm hồi lâu rồi ấp úng nói:

- Chuyện này...

Tống Phù nghe chàng nói muốn gặp Ngũ Đại Ma Chủ thì trong lòng đã sinh nghi, bây giờ thấy chàng ấp a ấp úng thì càng cảm thấy bất ổn nên lão buột miệng hỏi:

- Lão đệ, ngươi và Ngũ Đại Ma Chủ có thù oán gì chăng?

Tuyết Nghi nói:

- Cũng không gọi là thù oán gì, nhưng...

Tống Phù truy vấn:

- Nhưng thế nào?

Tuyết Nghi mỉm cười, nói:

- Thế không thể đứng chung.

Tống Phù hoàn toàn ngạc nhiên, lão hỏi tiếp:

- Ngươi... mới chừng này tuổi làm sao có thù sâu oán nặng với Ngũ Đại Ma Chủ như vậy?

Tuyết Nghi nói:

- Bản thân vãn bối và bọn họ vô thù vô oán, nhưng vãn bối không thể dung cho bọn họ làm hại võ lâm.

Tống Phù tròn xoe song mục, lão phá lên cười ha hả một tràng rồi đưa ngón tay cái lên và nói:

- Tốt! Lão đệ ngươi có được hùng tâm tráng chí như thế thật khiến lão phu kính phục cả đời!

Lão hơi ngưng lại rồi tiếp:

- Võ công của mỗi nhân vật trong Ngũ Đại Ma Chủ đều có sở trường, theo lão khiếu biết thì đương kim võ lâm, ngoài Kiếm Thần Trần đại hiệp ra không còn ai có thể thắng bọn chúng. Hùng tâm của lão đệ ngươi cố nhiên là đáng kính nhưng nếu chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết thì chỉ là cái dũng nhất thời của kẻ thất phu, bậc trí giả không thể làm vậy.

Tuyết Nghi vẫn không chịu nói rõ, chàng chỉ mỉm cười rồi nói:

- Vãn bối xin ghi nhớ những lời vàng ngọc của lão tiền bối.

Tống Phù chau mày hỏi:

- Nghe khẩu khí của lão đệ ngươi thì không lẽ ngươi muốn ở lại đây ba ngày thật?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Đại trượng phu không có gì mà không thể đứng, lời đã xuất thì không thể không làm, vãn bối đã đồng ý với Cao Vô Địch nên tự nhiên là không hối hận.

Tống Phu nhìn Tuyết Nghi hồi lâu rồi lắc đầu thở ra, nói:

- Lão đệ ngươi đã quyết tâm mạo hiểm thì lão phu ta còn biết nói gì nữa? Nhưng làm như vậy thì lão phu cũng phải ở lại đây ba ngày thôi, được chứ?

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì rất cảm kích nhưng ngoài miệng lại nói:

- Làm sao được? Lão tiền bối không cần lo lắng cho vãn bối, bọn họ không hại được vãn bối đâu.

Nếu Phương Tuyết Nghi chịu nói rõ lai lịch sư môn thì có lẽ Tống Phù cũng không thể không tin, nhưng chàng chưa nói ra sư phụ là ai nên Tống Lão ta một mực lắc đầu và nói:

- Lão đệ, sự tình quyết định như thế này nhé, nếu không có ai trong Ngũ Đại ma đầu đến thì thôi, ngược lại lão khiếu thà chết chứ không thể để bọn chúng đả thương ngươi.

Từng lời từng câu nói ra như chém đinh chặt sắt khiến Phương Tuyết Nghi không thể nào cự tuyệt, chàng đành cung thủ bái dài và nói:

- Lão tiền bối thương yêu che chở như vậy thật khiến vãn bối vạn phần cảm động.

Tuy nhiên trong lòng chàng lại nghĩ:

- Lão quan tâm đến ta như vậy rốt cuộc là vì điều gì? Hơn nữa, hình như lão tự biết võ công của mình không bằng Ngũ Đại Ma Chủ?

Trong lúc suy nghĩ thì chàng có ý định tương vấn nhưng bỗng nhiên chàng cảm thấy dù lão và Ngũ Đại Ma Chủ có ân oán thì cũng chẳng có gì lạ, nếu mình truy cứu thì há chẳng phải làm mất đi phong độ người quân tử sao?

Nghĩ thế nên chàng mỉm cười, nói:

- Lão tiền bối, vãn bối có một chuyện cần phải nói với lão tiền bối.

Tống Phu mỉm cười, hỏi:

- Chuyện gì?

- Nội trong ba ngày nếu có người trong Ngũ ma đến thì có khi vãn bối phải động thủ với bọn chúng.

- Điều này lão khiếu đã nghĩ tới.

- Vì vậy vãn bối và tiền bối phải có một thỏa hiệp.

- Thỏa hiệp thế nào?

- Nếu vãn bối và người trong Ngũ ma động thủ mà vãn bối chưa lộ bại tướng thì lão tiến bối không được xuất thủ tương trợ.

Tống Phù sững người, lão kêu lên:

- Chuyện này...

Phương Tuyết Nghi nghiêm túc nói tiếp:

- Lão tiền bối không thể không đồng ý, nếu không tất sẽ có hại đến danh vọng sư môn của vãn bối, không chừng còn bức vãn bối rơi vào cảnh tự tuyệt.

Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói:

- Lão đệ, lệnh sư là ai?

Thì ra lúc này lão mới nhớ là chưa hỏi qua sư môn của Phương Tuyết Nghi.

Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:

- Lão tiền bối chưa trả lời vãn bối mà!

Tống Phù thầm nghĩ:

- Nếu ta không đồng ý với hắn thì sợ rằng hài tử này đã nói là làm, để hắn tự tận thì quả thật là tội của ta quá lớn.

Nghĩ đoạn lão nói:

- Được! Lão phu đồng ý với lão đệ ngươi.

Phương Tuyết Nghi cung thủ, nói:

- Đa tạ lão tiền bối.

Nói xong chàng chậm rãi ngồi xuống rồi không nói gì nữa.

Tống Phù chờ một hồi mà không thấy chàng khai khẩu thì cảm thấy kỳ quái liền hỏi:

- Lão đệ, sao ngươi không nói nữa?

Tuyết Nghi thừa biết là lão muốn hỏi gì nhưng ngoài miệng chàng vẫn nói:

- Lão tiến bối có điều gì chỉ giáo chăng?

Tống Phù phá lên cười rồi nói:

- Khá lắm, lão đệ ngươi cũng biết giả vờ đấy. Này lệnh sư là ai, sao ngươi không chịu nói ra?

Phương Tuyết Nghi không tìm ra lý do gì để từ chối nên đành gượng cười nói:

- Tống lão, không phải vãn bối không muốn nói, trừ phi người trong Ngũ ma không đến, nếu không thì lão tiền bối tất sẽ nhận ra lai lịch võ công của vãn bối.

Tống Phù chau mày nói:

- Nói vậy có nghĩa lệnh sư là một nhân vật rất có danh vọng?

Tuyết Nghi mỉm cười hỏi lại:

- Tống lão, lão có đợi không?

Tống Phù nói:

- Đứng dậy, trời đã không còn sớm, nếu ngươi chẳng nhắc thì lão phu cũng quên cả chuyện đói khát.

Lao chậm rãi đứng lên rồi nói tiếp:

- Chúng ta hạ sơn tìm nơi nào đó ăn một bụng rồi trở lại chờ bọn Ngũ ma nhé!

Tuyết Nghi nói:

- Xin y lệnh!

Hai người lập tức theo lối cũ hạ sơn, vì là vùng hoang sơn dã lạnh nên có thể thi triển khinh công mà không kiêng kỵ gì, nhờ vậy, chưa cạn tuần trà thì hai người đã đến một tiểu trấn.

Phương Tuyết Nghi theo Tống Phù vào một tửu quán, hai ngươi gọi mấy món ăn và hai bình rượu rồi đánh một bữa no say.

Chừng nửa canh giờ sau thì cả hai đã quay trở lại dãy núi thấp gần ngôi nhà cỏ.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau thì Cao Vô Địch tìm đến chỗ hai người trú ngụ, gã nhìn thấy Đại Mạc Quỷ Thủ Tống Phù thì kinh ngạc không ít.

Gã vội hỏi Phương Tuyết Nghi:

- Phương huynh đệ, vị lão nhân này là ai vậy? Phải chăng là sư phụ của tiểu huynh đệ?

Nói đoạn hắn cung thủ hành lễ với Tống Phù.

Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:

- Cao huynh đến sớm quá! Vị lão tiền bối này không phải là sư phụ của tại hạ, lão là một nhân vật rất có danh vọng trong võ lâm, nói ra nhất định là Cao huynh đã biết.

Cao Vô Địch chuyển mục quang nhìn qua Tống Phù rồi trầm giọng nói:

- Tại hạ chưa từng nghe nói về người nào có tướng mạo giống vị lão nhân nay!

Tống Phù cười ha hả rồi nói:

- Các hạ là thuộc hạ của vị Ma Chủ nào? Đại hiệu xưng hô thế nào?

Cao Vô Địch nói:

- Tại hạ là Cao Vô Địch, là thủ tòa của Tứ Linh giáo, còn như là thuộc hạ của vị Ma Chủ nào thì tại hạ không dám nói, mong lão trượng thông cảm.

Tống Phù mỉm cười, nói:

- Trong giang hồ rất ít nghe nói về Tứ Linh giáo, có lẽ đây là một tổ chức mới khai bang lập phái?

Cao Vô Địch nói:

- Không sai, bản giáo mới khai lập chừng một năm nay.

Tống Phù mỉm cười, nói:

- Quả nhiên là bang hội mới khai lập.

Cao Vô Địch cung thủ nói:

- Lão trượng có thể cho biết đại danh không?

Tống Phù nói:

- Tại sao lại không thể? Lão phu là Tống Phù.

Cao Vô Địch cả kinh thất sắc, gã ngẩn người hồi lâu rồi mới cung thủ, nói:

- Thì ra là Đại Mạc Quỷ Thủ Tống lão tiền bối, thất kính, thật là thất kính!

Tống Phù mỉm cười, nói:

- Không cần khách khí!

Lão hơi ngưng lại rồi tiếp:

- Ma Đao Điền Nguyên là thuộc hạ của ngươi?

Cao Vô Địch nói:

- Có thể gọi là như vậy.

Bỗng nhiên Tống Phù trầm giọng nói:

- Có một chuyện mà lão phu đành phải thỉnh giáo các hạ.

Cao Vô Địch nghe khẩu khí thì cảm thấy có điều chẳng lành nên vội nói:

- Có chuyện gì Tống lão cứ hỏi.

Tống Phù cười nhạt, nói:

- Ma Đao Điền Nguyên đã là thuộc hạ của ngươi thì tất nhiên ngươi phải biết những chuyện hắn làm phải không?

Cao Vô Địch ngập ngừng:

- Chuyện này... Còn phải xem là chuyện gì nữa.

Tống Phù nói:

- Hơn trăm sinh mạng của Trình gia trang ở thành Gia Định là do Ma Đao Điền Nguyên hạ thủ phải không?

Phương Tuyết Nghi vốn đứng một bên lắng nghe, lúc này nghe Tống Phù nói đến chuyện Trình gia trang bị hại thì chàng buột miệng nói:

- Tống lão cũng biết Trình trang chủ à?

Tống Phù thở dài một hồi rồi nói:

- Không những biết mà còn là thân gia với nhau. Lão phu chẳng ngờ ba năm không gặp mà đôi bên phải vĩnh viễn xa cách, thật là di hận cả một đời!

Phương Tuyết Nghi nói:

- Xem ra như vậy là chúng ta cò cùng cừu gia rồi.

Tống Phù ngạc nhiên hỏi lại:

- Cái gì? Hóa ra việc ngươi giết Điền Nguyên là không phải vì thân gia của lão phu?

Tuyết Nghi nói:

- Không hoàn toàn như vậy vãn bối có ba vị thúc bá là cừu nhân của Ma Đao Điền Nguyên, do vậy vãn bối giết lão ta trước là báo thù cho Trình gia trang, sau cũng là vì...

Tống Phù liền hỏi:

- Lão đệ, ba vị thúc bá của ngươi là ai?

Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:

- Là Trung Châu tam hiệp!

Tống Phù cười ha hả rồi nói:

- Ngươi là điệt tử của Phương Thiên Thành chăng?

Tuyết Nghi hỏi lại:

- Lão tiền bối cũng biết bá phụ của vãn bối à?

Tống Phù nói:

- Trung Châu tam hiệp là chỗ quen biết với lão phu, chỉ có điều mấy năm qua không gặp nhau thôi.

Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp:

- Lão đệ, võ công của ngươi đã do Trung Châu tam hiệp truyền thụ chăng.

Tuyết Nghi lắc đầu, nói:

- Ba vị thúc bá không hề truyền thụ võ công cho vãn bối.

Tống Phù ngạc nhiên nói:

- Vậy lệnh sư là một nhân vật khác?

Tuyết Nghi nói:

- Đúng vậy!

Tống Phù trầm ngâm một lát rồi nói:

- Đúng rồi, võ công của Trung Châu tam hiệp không tầm thường nhưng sợ rằng vẫn không phải là địch thủ của Ma Đao Điền Nguyên, ngươi đã có thể xuất nhất kiếm giết Điền Nguyên thì đủ thấy võ công của ngươi cao cường hơn Điền Nguyên nhiều. Tất nhiên là Trung Châu tam hiệp không thể giáo luyện ra cao thủ như vậy rồi.

Cao Vô Địch xen vào:

- Đừng nói là Trung Châu tam hiệp, với kiếm pháp của Phương huynh đệ mà luận thì sợ rằng ngay cả Đạt Ma tam kiếm của Thiếu Lâm cũng không thể nhanh bằng.

Tống Phù gật dầu, nói:

- Không sai, lão phu thấy kiếm thế hắn xuất ra quả nhiên rất thần kỳ. Đương kim võ lâm ngoài Kiếm Thần Trần đại hiệp ra thì còn ai có được kiếm pháp cao siêu như vậy.

Bỗng nhiên lão nhướng mày cười lớn rồi nói tiếp:

- Đúng rồi, lão phu đã hiểu ra.

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:

- Tống lão hiểu ra điều gì?

Tống Phù nói:

- Ngươi là truyền nhân của Kiếm Thần, phải không?

Lời này vừa xuất thì thần sắc của Cao Vô Địch chợt biến, gã buột miệng nói:

- Phương huynh đệ, ngươi là đệ tử của Kiếm Thần Trần Hy Chính thật sao?

Phương Tuyết Nghi thấy cục diện trước mặt, nếu mình muốn gặp Ngũ Đại Ma Chủ để thử võ công bọn chúng thì tuyệt nhiên không thể thừa nhận là truyền nhân của Kiếm Thần, nếu không thì nhất định Cao Vô Địch sẽ không thể dung mình ở lại đây.

Nhưng chàng lại cảm thấy, đã là đệ tử của Kiếm Thần Trần Hy Chính mà không dám thừa nhận sư tôn trước mặt người khác thì bất hiếu quá.

Hai ý tưởng trái ngược nhau nên nhất thời chàng không biết trả lời thế nào cho phải.

Cao Vô Địch chăm chú nhìn Tuyết Nghi một lúc rồi nói:

- Phương huynh đệ, sao ngươi không chịu nói? Rốt cuộc lão đệ ngươi có phải là truyền nhân của Kiếm Thần không?

Đang lúc khẩn trương thì một ý niệm chợt nảy sinh trong đầu, Phương Tuyết Nghi liền nói:

- Ân sư của tại hạ là một vị tự xưng là Đông Nhĩ lão nhân. Còn người có phải là Kiếm Thần đại hiệp hay không thì tại hạ chưa từng hỏi!

Cách trả lời này quả nhiên là ổn thỏa cả hai phương diện, vừa không khiến Cao Vô Địch lo lắng mà ra lệnh đuổi khách, lại vừa không phạm tội bất hiếu không dám thừa nhận sư môn. Bởi lẽ bốn chữ "Đông Nhĩ lão nhân" vốn dĩ do sư phụ tự xưng với chàng.

Phương Tuyết Nghi vừa dứt lời thì nghe Cao Vô Địch thở phào mồt hơi rồi nói:

- Thế thì tốt rồi.

Tống Phù chau mày suy nghĩ rồi lẩm nhẩm tự nói:

- Bốn chữ Đông Nhĩ lão nhân này quả thật là hoàn toàn xa lạ đối với lão phu!

Phương Tuyết Nghi cười thầm và nghĩ:

- Nếu không xa lạ thì làm sao ta nói ra?

Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì nói:

- Gia sư ẩn cư mấy mươi năm nên tự nhiên là trong võ lâm không có ai nhận biết được người.

Tống Phù liếc nhìn Tuyết Nghi và hỏi:

- Lão đệ, hiện Trung Châu tam hiệp đang ở đâu?

Tuyết Nghi nói:

- Vãn bối học nghệ mấy năm qua ở chốn thâm sơn và chỉ mới hạ sơn chưa đầy một tháng nên vẫn chưa thể về Trung Nguyên bái kiến mấy vị thúc bá.

Tống Phù mỉm cười, nói:

- Thì ra ngươi cũng chưa gặp bọn họ.

Lão hơi ngừng giây lát rồi nói tiếp:

- Lão phu từ Đại Mạc đông lai chuyến này là vốn định cùng bọn lão đệ Trịnh Đại Cương thương lượng một đại sư, chẳng ngờ đi khắp dãy Trung Châu cũng không gặp ba người bọn họ. Hỏi thăm thì nghe nói bọn họ đã đến Xuyên Tây phó ước với Ma Đao Điền Nguyên, nhưng lão phu tìm đến Xuyên Tây này thì không những chẳng tìm được Trung Châu tam hiệp mà còn gặp phải cảnh nhi nữ thân gia Trình Tử Vọng bị tàn hại cả nhà, ôi...

Lão thở dài một hơi rồi ngưng lại.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-43)


<