← Hồi 10 | Hồi 12 → |
Thời gian vun vút trôi qua, chớp mắt đã nửa năm. Trong suốt nửa năm đó Phương Tuyết Nghi luôn tĩnh tọa vận khí điều tức, học phương pháp thổ nạp, mỗi ngày ngoài việc tản bộ một lần xung quanh nhà thì chàng không hề đi đâu xa.
Mỗi ngày Trần Hy Chính cũng đều đặn, sắc cho chàng ba bữa thuốc, không hề gián đoạn bữa nào.
Hôm đó bỗng nhiên thời tiết thay đổi, tuyết rơi trắng xóa ngọn núi, ngôi nhà cỏ cũng được phủ bởi một lớp tuyết khá dày.
Sau khi ăn trưa xong thì Phương Tuyết Nghi bước ra ngoài ngắm tuyết. Chàng đảo mắt nhìn tứ phía thì thấy tuyết trắng như lông bạch hạc không ngừng rơi, cả một vùng hoang sơn đều trắng xóa một màu.
Phương Tuyết Nghi ngước nhìn trời và chợt nhớ đến bá mẫu nên bất giác thở dài một hồi rồi thầm nghĩ:
- Nếu bá mẫu biết bá phụ có tâm giết ta thì bà ta sẽ nghĩ như thế nào?
Thì ra suốt mấy tháng qua chàng chuyên tâm tập luyện thuật thổ nạp nên trong lòng dường như đã quên tất cả những phiền não.
Bỗng nhiên chàng nghe một giọng hiền từ cất lên ở phía sau:
- Hài tử, ngươi thẫn thờ gì vậy?
Phương Tuyết Nghi quay lại thì thấy sư phụ chống gậy trúc đứng ngay cửa, thân mặc trường bào, đầu đội mũ miện. Chàng vội hành lễ và nói:
- Sư phụ!
Trần Hy Chính đạp tuyết bước ra và nói:
- Hài tử, ngươi có biết là ngươi ở đây bao lâu rồi không?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Ước tính khoảng trên nửa năm rồi.
Trần Hy Chính gật đầu, nói:
- Tính luôn ngày hôm nay thì ngươi đã ở đây được sáu tháng lẻ bảy ngày...
Lão ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Hài tử, nửa năm qua ngươi có cảm giác gì không?
- Đệ tử không có cảm giác gì.
- Ngươi cảm thấy bản thân có gì khác trước không?
- Đệ tử không cảm nhận được, nhung đệ tử lo lắng một chuyện.
- Ngươi lo lắng chuyện gì?
- Đệ tử lo lắng ngộ căn thấp kém, không có thể học thành võ công ảo diệu nên sẽ phụ lòng kỳ vọng của sư phụ.
- Đó là lo lắng của vi sư, chỉ cần ngươi toàn tâm học tập là được, thực ra trong nửa năm qua ngươi tiến bộ rất nhiều, cố nhiên là nhờ diệu pháp thần kỳ của sư tổ ngươi để lại, nhưng nghị lực hơn người của ngươi cũng là một nguyên nhân.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Đệ tử có thành tựu gì, tại sao đệ tử chẳng cảm nhận được một tí gì vậy?
Trần Hy Chính nói:
- Ngọn sơn phong của chúng ta có núi cao bao bọc tứ phía, rất khó có được hàn khí như thế nay, những hôm nay hàn phong lạnh buốt xương...
Phương Tuyết Nghi chợt ngộ ra nên vội nói:
- Đúng rồi! Y phục của đệ tử mong manh nhưng không cảm thấy lạnh, như vậy là lực kháng hàn của đệ tử rất mạnh.
Trần Hy Chính gật đầu, nói:
- Hài tử, nửa năm qua thuật thổ nạp đã giúp ngươi luyện được căn cơ của võ công thượng thừa, với thể lực của ngươi hiện tại, đừng nói là không cảm thấy lạnh trước hàn phong buốt xương này, dù ngâm mình trong núi băng sương tuyết ngươi cũng không cảm thấy lạnh chút nào!
Phương Tuyết Nghi ngẩn người một lát rồi nói:
- Sư phụ, phải chăng đệ tử đã có khả năng khiến hàn khí bất nhập thể?
Trần Hy Chính nói:
- Không sai, đích thực là ngươi đã đạt đến cảnh giới hàn khí bất nhập thể.
Lão ngước nhìn sắc trời, thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Hài tử, từ mai trở đi ta sẽ truyền thụ kiếm pháp cho ngươi.
Phương Tuyết Nghi thấy sư phụ co mình trong tuyết lạnh thì bất giác chạnh lòng, chàng vội nói:
- Thân thể của sư phụ không được khỏe lắm, chuyện đệ tử luyện kiếm có thể chờ vài ngày nữa cũng được.
Trần Hy Chính chợt nhún vai, hai đạo thần quang nhìn thẳng Phương Tuyết Nghi rồi nói từng chữ một:
- Hài tử, ngươi bắt đầu lười nhác rồi phải không?
Phương Tuyết Nghi vội nói:
- Đệ tử không dám, đệ tử chỉ sợ thân thể của sư phụ không chịu nổi hàn khí thôi.
Trần Hy Chính nói:
- Tuy sư phụ mang bệnh bất trị nhưng tin rằng trong vòng hai ba năm không đến nỗi nhắm mắt xuôi tay, hài tử ngươi không cần lo lắng.
Phương Tuyết Nghi cung kính nói:
- Đệ tử tuân mệnh, ngày mai sẽ bắt đầu luyện kiếm.
Trần Hy Chính nói:
- Hài tử, những năm qua vi sư cố gắng chịu đựng nỗi khổ của ma bệnh dày vò là để hoàn thành di mệnh của sư tổ ngươi, quét sạch ma chướng trên giang hồ. Khó khăn lắm vi sư mới phát hiện được ngươi - Một mỹ ngọc chưa mài dũa, nếu vi sư không tận dụng những năm tháng còn lại để thành toàn cho ngươi thì không những có lỗi với anh linh sư tổ ngươi ở trên trời mà bản thân vi sư cũng sẽ ngậm hờn nơi chín suối, có chết cũng khó lòng nhắm mắt.
Nói đến đây thì dường như lão không chịu nổi hàn khí phong ba nên khẽ ho lên mấy tiếng.
Phương Tuyết Nghi rất lo lắng nên vội nói:
- Sư phụ, ngoài này hàn khí lạnh buốt, chúng ta vào nhà nói chuyện nhé!
Trần Hy Chính mỉm cười, nói:
- Hài tử, tuy vi sư khó chịu nổi hàn phong buốt xương nhưng có thể đứng ngoài này một canh giờ mà chẳng có vấn đề gì.
Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Trời xanh không có mắt nên mới khiến lão phu lâm trọng bệnh, nếu không gặp được phu phụ đại bá ngươi thì quả thật lão phu chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại anh linh sư tổ ngươi.
Phương Tuyết Nghi nghe nói đến đại bá thì nghi vấn trong lòng chợt trỗi dậy, chàng không nhịn được nên buột miệng hỏi:
- Sư phụ, đến bây giờ đệ tử vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao bá phụ lai có ý muốn giết đệ tử?
Trần Hy Chính không ngờ Tuyết Nghi đột nhiên hỏi chuyện này nên nhất thời lão cũng ngẩn người, lão nói:
- Chuyện này... hài tử, sau khi ngươi luyện thành võ công và hạ sơn thì sẽ nhanh chóng điều tra rõ thôi!
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:
- Sư phụ nói không sai, chuyện này xem ra phải chờ ngày hạ sơn tìm Trung Châu tam hiệp mới hỏi thôi.
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Sư phụ giáo huấn rất đúng.
Trần Hy Chính nói:
- Hài tử, vi sư phải vào trong chuẩn bị một tí, ngươi cứ ở đây vận khí điều tức. Ngày sau có thành tựu trong kiếm thuật hay không là dựa vào thành tựu trong nửa năm qua của ngươi đấy!
Lời vừa dứt thì lão chậm rãi quay bước trở vào ngôi nhà cỏ.
Phương Tuyết Nghi y lời sư phụ nghênh phong vận khí điều tức, một lát sau chàng đã nhập vào cảnh giới vong ngã.
*****
Qua ngày hôm sau, quả nhiên Trần Hy Chính bắt đầu chỉ điểm kiếm thuật, chưởng pháp cho chàng.
Mỗi ngày ngoài ba bữa cơm và vài canh giờ ngủ nghỉ thì không một khắc nào chàng không chuyên tâm luyện kiếm thuật, chưởng pháp.
Tuế nguyệt luân chuyển, trên núi đã thấy rụng đầy lá vàng.
Hôm đó Phương Tuyết Nghi đang tự luyện chiêu cuối cùng trong kiếm thuật là Vạn Lưu Qui Tông thì Trần Hy Chính đứng nhìn lá vàng và buông tiếng thở phào một hồi. Thần sắc của vị Kiếm Thần này cũng có vẻ bớt trầm trọng, rõ ràng tâm nguyện nhiều năm qua của lão đã sắp có người để giao phó. Lão nhìn bóng hình Phương Tuyết Nghi bay nhảy, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên nụ cười an ủi. Nhưng nhìn kỹ thì nụ cười này vô cùng thê lương và cũng thống khổ vạn phần, bất giác hai khóe mắt lão xuất hiện hai giọt lệ. Đáng tiếc là Phương Tuyết Nghi đang dồn hết tinh thần luyện tập nên không phát hiện được thần thái của sư phụ, nếu không thì nhất định chàng sẽ ngừng tay chạy lại vấn an rồi.
Sau khi luyện kỹ và thực hiện xong năm phép biến hóa của chiêu Vạn Lưu Quy Tông thì Phương Tuyết Nghi thu kiếm lại và kêu lên:
- Sư phụ...
Chàng quét mục quang nhìn ra thì bất giác sững người, thì ra không biết từ lúc nào, Trần Hy Chính đã nằm dài trên mặt tảng đá.
Phương Tuyết Nghi vội chạy lại, chàng luôn miệng gọi "sư phụ" và song thủ không ngừng lay tỉnh.
Hồi lâu sau Trần Hy Chính mới từ từ mở mắt ra và khẽ thở dài một hồi.
Phương Tuyết Nghi vội nói:
- Sư phụ, người làm sao thế? Đệ tử ôm sư phụ vào nhà nhé?
Trần Hy Chính khẽ lắc đầu và nói với giọng vô lực:
- Hài tử, ngươi đã thuộc hết chiêu Vạn Lưu Quy Tông chưa?
Phương Tuyết Nghi liền nói:
- Đệ tử đã thuộc rồi, sư phụ, đệ tử cõng người vào nhà nhé?
Trần Hy Chính nói:
- Hài tử, ngươi hãy luyện lại một lần nữa cho ta xem thử.
Phương Tuyết Nghi thừa biết thể lực sư phụ đã không thể chịu đựng nổi sơn phong nhưng mênh lệnh của sư phụ thì không thể không tuân. Chàng đành đỡ sư phụ ngồi dậy rồi nói:
- Đệ tử tuân mệnh!
Nói đoạn chàng xuất kiếm diễn luyện năm phép biến hóa của chiêu Vạn Lưu Quy Tông một lần nữa.
Trần Hy Chính vừa xem vừa gật đầu, nói:
- Rất tốt, rất tốt...
Sau khi nói hai tiếng rất tốt thì lão vội lấy trong người ra một bình ngọc nhỏ và đổ ra một viên dược hoàn, sau đó cho vào miệng uống.
Hành động này rất nhanh, Phương Tuyết Nghi chưa kịp thấy thì dược hoàn đã vào miệng rồi. Điều kỳ lạ là sau khi uống dược hoàn, tinh thần của lão chợt hưng phấn hẳn lên, mục quang cũng lấp lánh có thần.
Phương Tuyết Nghi thu kiếm thế lại và chạy đến trước mặt sư phụ thì vô cùng ngạc nhiên, chàng hỏi:
- Sư phụ đã khỏe lại rồi chăng?
Trần Hy Chính cười ha hả rồi nói:
- Vi sư chỉ bị khí huyết công tâm, sau khi nằm nghỉ một lát thì đã khỏe lại rồi.
Phương Tuyết Nghi thấy tinh thần của sư phụ mình mạnh trở lại thì vui mừng vô cùng, chàng mỉm cười, nói:
- Sư phụ có cần xem đệ tử luyện lại một lần nữa không?
Trần Hy Chính mỉm cười, nói:
- Không cần, quả nhiên ngươi đã luyện thành tựu năm thế biến hóa của chiêu kiếm pháp này. Khi động thủ, ngươi chỉ cần vận dụng một chút cơ trí để ứng biến là được rồi. Hài tử, chưởng pháp ngươi cũng nhớ cả rồi chứ?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử cảm thấy hình như chưởng pháp dễ nhớ hơn kiếm pháp, sư phụ có cần đệ tử diễn luyện lại một lần không?
Trần Hy Chính lắc đầu, nói:
- Không cần luyện nữa, vi sư tin rằng ngươi đã nhớ kỹ. Hài tử, nên nhớ sở dĩ vi sư chế phục được ma đạo là vì kiếm pháp của vi sư đạt đến cảnh giới vô dịch. Cũng chính vì vậy mà vi sư có được danh hiệu Kiếm Thần, thử nghĩ nếu bộ kiếm pháp này bình thường dễ học thì làm sao sư phụ có được danh vọng Kiếm Thần?
Phương Tuyêt Nghi mỉm cười, nói:
- Sư phụ nói chí phải, vì suốt ngày theo sư phụ nên hiện tại chỉ có sư phụ là người thân của đệ tử, do đó vô tình đệ tử đã quên danh hiệu Kiếm Thần của sư phụ.
Trần Hy Chính cả cười, nói:
- Hài tử, vi sư không nghĩ đến chuyện này, không sai, một người đã rất thân với mình thì cũng dễ quên uy vọng và danh tính của người đó...
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Hài tử, từ khi ta bắt đầu truyền kiếm và chưởng cho ngươi đến nay đã bao lâu rồi, ngươi có nhớ không?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hình như đã ba lần hoa khai lá rụng, sư phụ, phải chăng là đã ba năm?
Trần Hy Chính gật đầu, nói:
- Với thành tựu hiện tại của ngươi, nếu bước vào giang hồ thì đã có thể liệt vào hạng cao thủ đệ nhất rồi.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Sư phụ, quả thật là đệ tử tự không cảm thấy tiến triển gì cả, sư phụ nói vậy khiến đệ tử không hiểu dược.
Trần Hy Chính mỉm cười, nói:
- Hài tử, ngươi vận mười thành công lực rồi xuất kiếm đánh cây cổ tùng phía trước kia thử.
Phương Tuyết Nghi thấy cây tùng này cách chỗ mình hơn một trượng nhưng chàng vẫn đứng yên tại vị, ngầm vận chân khí rồi mạnh xuất một kiếm.
Chỉ nghe kiếm phong veo véo mấy tiếng, kiếm ảnh vừa phát đã lập tức thu lai, cây tùng vẫn đứng sừng sững không chút động đậy.
Phương Tuyết Nghi buồn bã tra kiếm vào bao và khẽ nói:
- Sư phụ, sợ rằng đệ tử đã phụ công khổ giáo của sư phụ rồi.
Trần Hy Chính mỉm cười, nói:
- Hài tử, ngươi làm sao vậy?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hơn ba năm khổ luyện mà chẳng đánh ngã nổi một cây tùng ngoài xa hơn trượng, há chẳng phải khí chất của đệ tử quá kém cỏi, uổng phí tâm huyết của sư phụ sao?
Trần Hy Chính nói:
- Hài tử, ngươi bước lại xem kỹ gốc tùng thử.
Phương Tuyết Nghi ngẩn người, chàng nói:
- Sư phụ muốn đệ tử...
Trần Hy Chính nói:
- Ta muốn ngươi đẩy nhẹ gốc tùng thử xem!
Phương Tuyết Nghi hơi do dự nhưng cuối cùng chàng cũng y lời bước lại đẩy gốc tùng một cái.
Chỉ nghe rắc một tiếng, nhất thời lá tung rơi ào ào, gốc tùng án theo lực đẩy mà ngã ầm xuống.
Phương Tuyết Nghi kinh hãi nhảy lui lại và kêu lên:
- Sư phụ, gốc tùng này đã bị chặt từ trước rồi phải không?
Trần Hy Chính mỉm cười, nói:
- Hài tử, gốc tùng này là do ngươi vừa vận kiếm chặt đứt đấy, chỉ vì kiếm quá sắc và cực kỳ nhanh nên thân cây đã bị chặt mà không đổ ngay. Hài tử ngươi hãy tin lời vi sư, ta không lừa ngươi đâu.
Phương Tuyết Nghi cực kỳ kinh ngạc, song mục tròn xoe như gặp quỷ, chàng bổ nhào đến trước mặt sư phụ và kêu lên:
- Sư phụ...
Vì quá xúc động nên nhất thời chàng không thể nói thành tiếng. Thì ra chàng không ngờ trong thời gian ngắn ba năm sáu tháng mà võ công của mình tinh tiến đến cảnh giới thần kỳ như vậy. Ân giáo luyện của sư phụ chợt trỗi lên trong lòng, chàng cảm thấy ân này chẳng khác gì đại đức tái tạo, dù tan thân nát cốt cũng khó lòng báo đáp được.
Trần Hy Chính khẽ ôm chàng vào lòng và mỉm cười, nói:
- Hai tử, đừng quá xúc động, tuy võ công của ngươi đã có thể liệt vào hàng đệ nhất cao thủ nhưng muốn trùng hưng uy phong Kiếm Thần thì e rằng vẫn chưa đủ.
Lão ngửa mặt thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc là vi sư đã tận năng lực, còn một vài chỗ huyền diệu trong kiếm pháp của sư tổ ngươi, vi sư cũng chưa thể lãnh ngộ nên không thể thành toàn cho ngươi được.
Phương Tuyết Nghi vừa nghe xong thì bất giác chấn động toàn thân, chàng vội quỳ xuống khấu đầu, nói:
- Sư phụ, ân giáo luyện của sư phụ, cả đời này đệ tử cũng khó báo đáp rồi....
Trần Hy Chính nghiêm túc nói:
- Hài tử, vi sư luôn mang canh cánh bên lòng di chí của sư tổ ngươi, hôm nay trọng trách đại nhiệm đã trút lên vai ngươi nhưng với võ công hiện tại của ngươi e rằng vẫn chưa đủ để đảm đương. Vi phụ nghỉ tới nghỉ lui và cảm thấy chỉ có cách cho ngươi hạ sơn đi gặp một người và đương kim thế gian chỉ có người này mới có thể giúp ngươi lãnh hội toàn bộ tinh kỳ ảo diệu trong Kiếm Thần của sư tổ ngươi...
Phương Tuyết Nghi liền nói:
- Sư phụ, đệ tử không muốn hạ sơn.
Trần Hy Chính ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Đệ tử muốn ở lại đây hầu hạ sư phụ!
Trần Hy Chính phá lên cười ha hả một tràng rồi nói:
- Thế gian nay vĩnh viễn không có cuộc hợp nào mà không tan, hài tử ngươi đừng có ngốc, vì di chí của sư tổ mà vi sư đã phí tâm huyết một đời, trước mặt đại công đã gần đến ngày tạo thành, không lẽ vì chẳng nỡ để vi sư ở đây một mình mà ngươi bỏ mặc di chí của sư tổ.
Phương Tuyết Nghi lặng lẽ cúi đầu mà không dám nói gi.
Trần Hy Chính thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Hài tử, ngươi vào nhà thu thập y vật, vi sư lập tức thảo một phong thư cho ngươi mang đến gặp người đó. Bà ta đọc xong thư tin của ta thì tất sẽ có chỉ điểm cho ngươi và không chừng sẽ giúp ngươi trở thành cao thủ tuyệt thế vô địch...
Tuy không muốn hạ sơn chút nào nhưng Phương Tuyết Nghi cũng không dám khai khẩu nói nữa câu, chàng đành lặng lẽ theo sư phụ vào nhà.
Khi hoàng hôn buông xuống, Phương Tuyết Nghi vừa thu xếp vật dụng, xong thì Trần Hy Chính tay cầm một phong thư, chậm rãi bước lại và nói:
- Hài tử, y vật đã chuẩn bị xong chưa?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hài tử đi chuyến này không lâu nên đã sớm chuẩn bị xong.
Trần Hy Chính mỉm cười, nói:
- Hài tử, người mà ngươi phải đi gặp là một vị sư muội đồng môn của vi sư, cũng có thể xem là sư thúc của ngươi. Sau phong thư này vi sư đã vẽ đường đến chỗ bà ta, trời đã không còn sớm nữa, ngươi nên lập tức hạ sơn đi thôi!
Phương Tuyết Nghi cung kính nhận phong thư, chàng liếc nhìn thì thấy bên ngoài có hàng ngan:
"Kính gởi Phật giá Trần Kim Đỉnh thần ni - Trần Hy Chính chấp bút."
Phương Tuyết Nghi liền thầm nghĩ:
- Thì ra vị sư thúc này là người xuất gia....
Nghĩ đoạn chàng cung kính nói:
- Đệ tử tuân mệnh!
Chàng cất phong thư vào người, mang túi hành lý lên vai rồi bái Trần Hy Chính một bái và nói:
- Sư phụ, sau khi gặp sư thúc xong, đệ tử có thể lập tức quay về khấu kiến sư phụ không?
Trần Hy Chính nói:
- Hài tử, sau khi xem thư tin của vi sư thì có thể sư thúc của ngươi sẽ lập tức truyền võ công cho ngươi, việc có thể quay về ngay hay không còn phải xem ngộ tính của ngươi...
Lời chưa dứt thì mục quang của lão long lanh ngấn lệ, nhưng lão vội quay người đi nên Tuyết Nghi không kịp phát hiện.
Lão hắng giọng rồi nói tiếp:
- Nên khởi hành sớm một chút, vi sư mong rằng khi ngươi trở về thì võ công đã có đại thành tựu.
Phương Tuyết Nghi lưu luyến không nỡ rời bước, bái một bái nữa và nói:
- Sư phụ, đệ tử đi đây...
Chàng không kềm chế được nên bất giác hai giọt nước mắt lăn ra sau khi sải bước đi về phía hậu sơn.
Trần Hy Chính chống gậy trúc đứng nhìn theo, song mục cũng tràn ngấn lệ.
Hồi lâu sau lão chậm rãi quay vào nhà và lẩm bẩm tự nói:
- Xin anh linh của ân sư tại thiên minh giám, cuối cùng thì đệ tử Trần Hy Chính cũng không phụ di chí của người...
*****
Sau khi bái biệt sư phụ thì Phương Tuyết Nghi theo hướng hậu sơn mà bôn hành xuống núi. Sở dĩ chàng có thể bôn hành là không phải do thế núi bằng phẳng để đi, mà vì trình độ khinh công của chàng đã đạt đến cảnh giới thượng thừa nên có thể tung người từ mỏm đá này qua mỏm đá khác mà đi.
Chừng nửa canh giờ sau thì chàng đã xuống đến chân núi, lúc này màn đêm đã buông xuống.
Phương Tuyết Nghi dừng bước quay đầu nhìn lên đỉnh núi, tuy không thấy gì nhưng chàng vẫn hình dung ra cảnh sư phụ cô độc một mình. Tuy có con linh hầu và anh vũ bầu bạn nhưng đó không phải là kế sách trường cửu, chàng tự nhủ sau khi gặp sư thúc thì sẽ lập tức quay về bầu bạn với sư phụ. Đặc biệt là phải hỏi rõ bệnh tình rồi nghĩ cách tìm dược vật trị bênh cho sư phụ...
Lòng hiếu thuận của chàng vốn thuộc chuyện thường tình của con người, nhưng chàng quên mất một điều rằng, với khả năng của Trần Hy Chính - Người giúp chàng thoát thai hoán cốt và trong vòng ba năm sáu tháng biến chàng từ một hài tử có võ công sơ đẳng trở thành một cao thủ liệt vào hàng đệ nhất võ lâm, vậy tại sao lão không tìm dược vật hoặc phương pháp chữa trị bệnh chứng thường niên của mình? Từ điều này có thể thấy bệnh của Trần Hy Chính căn bản không thể nào trị được, bằng vào phần hiếu thuận của Phương Tuyết Nghi cũng chẳng giúp gì được.
Phương Tuyết Nghi đứng nhìn lên đỉnh núi một hồi lâu rồi chợt buông tiếng thở dài, đang lúc định cất bước đi tiếp thì bỗng nhiên chàng nghe tiếng sột soạt phát ra từ phía trước.
Theo phản ứng bản năng, chàng tung người ra sau rồi vung hữu thủ chụp vào chuôi kiếm bên hông. Nào ngờ tay chàng chỉ chụp vào khoảng không, lúc này chàng mới sức nhớ là mình quên mang theo kiếm. Tuy nhiên chàng vận mục lực nhìn ra thì thấy phía trước có một con thỏ rừng chạy ngang qua nên cũng bình tâm trở lại. Nhưng chuyện quên mang theo kiếm đã khiến chàng bất giác phì cười. Chàng nghĩ thầm:
- Mình phụng mệnh sư phụ đi tìm sư thúc là Kim Đỉnh thần ni tiếp tục luyện kiếm mà mà lại quên mang theo kiếm của sư phụ trao cho, thật là chuyện buồn cười.
Nghĩ đoạn chàng lập tức thi triển khinh công lên núi trở lại, lần này cước bộ nhanh hơn lúc hạ sơn chưa đầy nửa canh giờ chàng đã đến trước ngôi nhà cỏ. Chàng lên tiếng gọi mấy lần nhưng không nghe sư phụ hồi đáp nên đẩy cửa bước vào.
Mục quang vừa nhìn vào trong thì bất giác hồn xiêu phách tán, nhiệt huyết như xông thẳng lên đầu, chàng đứng như pho tượng một hồi lâu mà không nói được lời nào.
Trong bóng đêm chập choạng, chàng thấy sư phụ - Người có ân thâm hơn phụ mẫu - Người đã ngày đêm sớm tối gần gũi với chàng suốt ba năm qua đã nằm ngửa trên chiếc bồ đoàn giữa nhà, cây gậy trúc suốt ngày không rời tay đã nằm ngoài xa ba thước.
Sau một hồi ngơ ngẩn thì chàng buột miệng kêu lên:
- Sư phụ...
Rồi tung người lướt tới. Chàng ôm lấy người Trần Hy Chính, nước mắt tự nhiên tuôn ra như suối.
Qua một hồi bi thương thống thiết, tâm tình của chàng dần dần bình phục, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu:
- Sư phụ võ công cái thế, tuy có bệnh chứng bất trị nhưng không thể trong một thời gian ngắn chưa đầy một canh giờ mà bệnh phát thân vong. Có thể sư phụ hôn mê nhất thời chứ không phải khứ thế thật sự.
Ý niệm vừa động thì chàng đưa tay lên sờ vào ngực sư phụ nhưng tâm mạch đã bất động, thân người cũng lạnh như băng, rõ ràng sư phụ chàng đã quy tiên thật sự rồi.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy nhiệt huyết dâng tràn, chàng không thể khống chế được bi thương nữa nên gào thét lên, song mục đỏ rực như muốn bật máu. Chàng ôm lấy thi thể Trần Hy Chính rồi quỳ xuống đất khóc nức nở.
Thế mới biết rằng không phải đại trượng phu không nhỏ lệ, chỉ có điều chưa gặp cảnh bi thương mà thôi!
Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, dường như Phương Tuyết Nghi cũng đã khóc hết nước mắt, nhưng khóc được như vậy nên niềm bi thương trong lòng cũng tạm thời được phát tiết, tinh thần của chàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên chàng cảm thấy quái bệnh của sư phụ thật là cao thâm khôn lường, vì vậy chàng nghi ngờ là sư phụ bị ai ám toán nên dẫn đền quái bệnh bất trị. Nhưng sư phụ đã không nói thì tương lai chỉ còn cách là chàng phải tự điều tra thôi. Còn như phải điều tra như thế nào thì chàng đành tự nhủ đó là chuyện của sau này.
Phương Tuyết Nghi ôm thi thể Trần Hy Chính đi loanh quanh trong ngôi nhà cỏ, cũng không biết đi được mấy, bỗng nhiên chàng phát hiện là đã vào đến phòng ngủ của sư phụ. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy di tượng của sư tổ được treo ngay ngắn trên đầu giường của sư phụ.
Đột nhiên chàng cảm thấy trong lòng chấn động nên thầm nghĩ:
- Tại sao ta lại hoang mang không vượt qua được biến cố như vậy? Tuyệt học của sư tổ, tâm nguyện của sư phụ và đại kiếp từ nay về sau của võ lâm đều kỳ vọng vào bản thân ta, nếu ta không vượt qua được bước ngoặt này thì bao nhiêu tâm huyết sư phụ đã giáo luyện ta há chẳng phải là hoàn toàn uổng phí sao?
Nghĩ đoạn chàng cung kính đặt di thể của sư phụ xuống thạch sàng và chợt phát hiện trên đầu giường hình như có một trang giấy.
Phương Tuyết Nghi vội đánh lửa thắp đèn lên thì thấy quả nhiên là một trang giấy.
Chàng mở ra xem thì thấy trên giấy viết:
"Bệnh của ta đã nhập vào căn cốt nên có thể tắt thở bất cứ lúc nào, sau khi ta khứ thế thì có thể mai táng ta trong hầm băng dưới thạch sàng. Hàn khí tích tụ sẽ giữ cho thân thể ta không bị phá hủy. Bên trái ngăn bàn có một phong thư ta viết cho sư thúc Kim Đỉnh thần ni của ngươi, ngươi có thể chiếu theo đồ hình phía sau thư mà đi cầu kiến. Một khi kiếm đạo của ngươi chưa đạt đến trình độ thượng thừa thì ngàn vạn lần không thể hạ sơn, hãy nhớ lấy điều này! Kỳ dư những chuyện khác sẽ có sư thúc ngươi an bày, ngươi không cần phải phí tâm. Nhưng không một giờ phút nào được quên di chí của sư tổ ngươi, đồng thời phải biết tự bảo trọng. Làm được như thế thì vi sư có thể nhắm mắt được rồi."
Phương Tuyết Nghi xem xong di thư thì bất giác nỗi bi thương cuộn dâng trong lòng và hai dòng lệ tự nhiên tuôn ra. Chàng không ngờ sư phụ đã biết mình không còn tại thế bao lâu nên đã viết những điều chưa từng nói vào di thư này.
Nhìn trang giấy đã ố vàng thì chàng thầm đoán di thư đã viết ít nhất là từ nửa năm trước.
Chàng cẩn thân cất di thư vào người rồi thầm nghĩ:
- Hôm nay sư phụ vừa truyền xong cho ta chiêu kiếm cuối cùng và bảo ta hạ sơn ngay, như vậy là ngươi biết đại hạn đã tận, không muốn ta vì bi thống trước cái chết của người mà ảnh hưởng đến việc luyện võ công. Đã thế thì làm sao ta có thể phụ dụng tâm này của ân sư?
Nghĩ đoạn chàng lại ôm di thể sư phu lên rồi vận lực lật thạch sàng qua một bên thì quả nhiên bên dưới là một hầm băng vuông vức bằng thạch sàng bên trên.
Phương Tuyết Nghi cẩn thận đặt di thể sư phụ xuống, chàng cung kính quỳ lạy ba lạy và nói:
- Sư phụ, vĩnh viễn đệ tử sẽ không quên một lời của người, mong rằng anh linh của người sớm tìm được nơi an nghỉ tại thiên...
Sau khi hành lễ xong thì chàng đậy thạch sàng trở lại như cũ rồi bước đến trước di tượng sư tổ bái ba bái, sau đó chàng cung kính cuốn di tượng lại và cẩn thận cất vào trong người. Chàng đi một vòng xung quanh nhà, đóng chặt tất cả các cửa sổ lại rồi mới ra ngoài nhặt trường kiếm và theo hướng hậu sơn xuống núi.
Trưa hôm sau thì chàng đã ra khỏi hoang sơn tuyệt lãnh, chàng hỏi thăm hành nhân thì mới biết đây là Mậu Công huyện thuộc tỉnh Tứ Xuyên.
Lúc này chàng mới rõ nơi mình trú ngụ với sư phụ suốt ba năm sáu tháng qua là mạch chính của Cùng Lai sơn - vùng ranh giới giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng.
Tối hôm đó Phương Tuyết Nghi đến huyện thành Mậu Công, chàng vào một khách điếm ăn uống nghỉ ngơi và hỏi đường đi Nga Mi sơn.
*****
Sáng hôm sau chàng theo biên giới Xuyên - Tạng mà nhắm hướng Nga Mi sơn trực chỉ.
Ba ngày vất vả vượt bốn trăm dặm hành trình, cuối cùng chàng cũng đến được địa giới Nga Mi.
Chiều hôm đó, chảng theo đồ hình mà tìm lên tuyệt đỉnh Nga Mi - nơi có Tam Gian Mao Am.
← Hồi 10 | Hồi 12 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác