Hồi 02 → |
Ðêm vằng vặc ánh trăng, bầu trời bàng bạc sao thưa, trên Kim Phong tuyệt đỉnh Nga Mi sơn trắng xóa một vùng băng tuyết.
Một Thanh bào lão nhân râu dài quá ngực, tóc trắng xõa vai, đang ngồi cô độc trên một tảng đá trên tuyệt đỉnh. Nguyệt hoa như thủy chiếu xuống thiên niên băng của tuyệt đỉnh Nga Mi sơn tạo thành những vầng bạch quang lấp lánh.
Thanh bào lão nhân chợt khẽ động thân hình, lão hít một hơi thật sâu để áp chế tiếng ho, rồi lắng tai nghe những tạp âm trong gió thổi lại.
Hàn phong như dao cắt thổi bật chiếc thanh bào mỏng manh kêu phần phật khiến lão nhân phải thu mình lại, hai tay khẽ xoa vào nhau, có thể vì niên hạc quá cao nên khó lòng chịu đựng nổi hàn phong buốt da thấu cốt, nhưng lão nhân vẫn cố gắng cầm cự và giữ một phong thái an nhiên tự tại.
Chốc chốc Thanh bào lão nhân ngước nhìn vầng trăng vằng vặc giữa bầu trời như thể đang mong đợi điều gì đó.
Ðột nhiên có một tiếng hú dài từ dưới Kim Phong đỉnh truyền lên, tiếng hú phá tan bầu trời đêm tĩnh mịch.
Thanh bào lão nhân khẽ đưa tay vuốt râu, lão dịch động thân hình sửa thế ngồi cho ngay ngắn rồi lẩm bẩm tự nói:
- Ðến rồi, đến rồi! Hy vọng bọn họ đều thủ ước mà đến đầy đủ.
Lời vừa dứt thì chợt nghe có tiếng bước chân lạo xạo lướt đi trên mặt tuyết.
Thanh bào lão nhân lắng tai nghe kỹ, rồi buột miệng tự hỏi:
- Quái, tại sao lại thiếu một vị?
Lão vừa dứt lời thì bỗng nhiên có bốn bóng người cùng xuất hiện cách tảng đá lão ngồi chừng ba trượng.
Bốn bóng người này đều có thân pháp cực nhanh, nhưng không ai chịu nhường ai, nên dường như cùng xuất hiện một lúc trước mặt Thanh bào lão nhân.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ chuyển mục quang nhìn về phía Thanh bào lão nhân.
Tám đạo mục quang lạnh lùng của bốn nhân vật này vừa tiếp xúc với pháp tướng của Thanh bào lão nhân thì lập tức thu lại vẻ cuồng ngạo và thái độ ngạo thế khinh đời trên sắc diện, rồi đồng loạt cung thủ hành lễ.
Thanh bào lão nhân mở mắt ra nhìn bốn bóng người vừa đến một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
- Ðã mười năm nay không gặp, bốn vị vẫn mạnh khỏe đấy chứ?
Vừa nói lão vừa chậm rãi dịch mục quang nhìn từ trái qua phải.
Chỉ thấy nhân vật đứng tận cùng bên trái niên kỷ chừng ngũ tuần, đầu đội khăn vuông, râu dài chấm ngực, mặt trắng, mày rậm, tướng mạo trông như một văn sĩ lưu lạc trên giang hồ. Người thứ hai là một mỹ phụ trung niên, tay phải cầm ngọc địch, mày ngài, mắt hạnh, khóe miệng luôn hiện xuất nụ cười thâm hiểm khó lường. Người thứ ba có thân hình thấp bé, đầu to, mắt tròn, đặc biệt là miệng rất rộng, cơ hồ như chiếm gần nửa khuôn mặt của lão ta. Người thứ tư thân hình cao ốm, toàn thân mặc hắc bào, tay trái cầm một chiếc trống da có đường kính chừng nửa thước, tay phải cầm một chiếc dùi trống màu vàng kim.
Bốn người cùng hành lễ và nói:
- Bọn tại hạ đến thỉnh an Trần đại hiệp!
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Có lẽ bốn vị không ngờ lão khiếu vẫn còn sống qua mười năm phải không?
Văn sĩ bên trái nói:
- Trần đại hiệp công lực phi phàm, dù sống thêm trăm năm nữa cũng không có gì lạ.
Thanh bào lão nhân đưa tay vuốt râu và mỉm cười, nói:
- Nếu lão khiếu có thể sống thêm trăm năm nữa thì sợ rằng tứ vị không kịp chờ lão khiếu khứ thế rồi.
Mỹ phụ trung niên cất giọng uyển chuyển tiếp lời:
- Ðại hiệp võ công tuyệt luân và luyện đến trình độ kim cương bất hoại thể, bọn tiện thiếp tuy nhỏ hơn mấy tuổi nhưng sợ rằng phải khứ thế trước đại hiệp thôi.
Thanh bào lão nhân phá lên cười một tiếng rồi nói:
- Tốt lắm! Lão khiếu cũng mong được như vậy!
Lão thấp lùn miệng rộng, nói:
- Xưa nay tại hạ luôn ăn ngaynói thẳng, có mấy lời này muốn nói ra nhưng mong rằng Trần đại hiệp không tức giận.
Thanh bào lão nhân khẽ gật đầu và nghiêm túc nói:
- Ðược các hạ cứ nói!
Lão lùn, miệng rộng nói:
- Tại hạ nghe nói Trần đại hiệp mắc phải quái bệnh nhiều năm qua, chẳng hay chuyện đó là chân hay giả?
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Các hạ nghe ai nói mà biết chuyện lão khiếu lâm bệnh?
Lão lùn miệng rộng thản nhiên nói:
- Tai vách mạch rừng, chuyện Trần đại hiệp lâm bệnh tuy được bảo mật cẩn thận nhưng tại hạ vẫn thám thính được.
Lão vừa dứt lời thì lão phá lên cười ha hả một tràng.
Thanh bào lão nhân trầm sắc diện và lạnh lùng nói:
- Các hạ rất muốn lão phu bệnh mãi không lành phải không.?
Lão lùn miệng rộng vội nói:
- Trần đại hiệp nặng lời rồi, quả thực là trong lòng tại hạ không có ác ý đó, chúc Trần đại hiệp thọ tỉ nam sơn, vạn niên trường thạnh.
Thanh bào lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng rồi chuyển mục quang nhìn sang đại hán cao gầy mặc hắc bào, lão nói:
- Mười năm qua các hạ đã giết bao nhiêu người rồi?
Hắc y đại hán vội khom người nói:
- Trần đại hiệp chưa quy tiên thì tại hạ đâu dám ngông cuồng khai sát giới.
Thanh bào lão nhân cười nhạt nói:
- Sau khi ta chết thì sao?
Hắc y đại hán mỉm cười thâm hiểm, vội nói:
- Ðiều đó rất khó nói.
Thanh bào lão nhân tiếp:
- Xem ra trước khi chết, lão khiếu phải giết ngươi trước.
Hắc y đại hán bất giác thối lui một bước vội nói:
- Trần đại hiệp đã không muốn tại hạ giết người thì sau này tại hạ không khai sátgiới là được. Xin đại hiệp chớ tức giận, tại hạ thật tội đáng muôn chết.
Thanh bào lão nhân ngước nhìn trời, lão thở dài một hơi rồi nói:
- Chúng ta ước hội lần này hình như thiếu một người, đúng không?
Cả bốn người cùng đáp:
- Không sai.
Thanh bào lão nhân quét mục quang nhìn qua bốn người rồi hỏi:
- Tại sao Thiên Ma Nữ không đến?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ai trả lời.
Thanh bào lão nhân chú mục nhìn mỹ phụ trung niên và nói:
- Ngươi và Thiên Ma Nữ rất gần gũi nhau, có lẽ ngươi biết tại sao ả không đến chứ?
Mỹ phụ trung niên nói:
- Ả nói... Ả nói đại hiệp.. đại hiệp...
Thanh bào lão nhân liền nói:
- Ả có mắng lão khiếu thì cũng không liên quan gì đến ngươi. Ngươi cứ nói thẳng ra đi.
Mỹ phụ trung niên nói:
- Thiên Ma Nữ nói rằng bệnh tình của đại hiệp rất nguy kịch và nhất định chết trong nay mai, nên lần này không cần đến hội.
Nói đoạn bà ta ngưng thần theo dõi động tĩnh của Thanh bào lão nhân, thần thái đầy vẻ kinh khiếp, tựa như sợ đối phương bất ngờ xuất thủ lấy mạng mình.
Thế nhưng Thanh bào lão nhân thản nhiên mỉm cười, nói:
- Nhưng sự thực ngoài tiên liệu của ả.
Lão quét mục quang nhìn qua bốn người rồi hỏi:
- Tại sao cách nhìn của bốn vị khác Thiên Ma Nữ?
Văn sĩ bên trái nói:
- Trí tuệ của mỗi người không giống nhau nên đoán định sự việc đương nhiên cũng bất đồng.
Thanh bào lão nhân nói:
- Các hạ kiêm thông y đạo, vậy thử xem bệnh tình của lão khiếu như thế nào?
Văn sĩ vội nói:
- Theo tin tức tại hạ nghe được thì bệnh tình của đại hiệp rất nặng, nếu là người khác thì sợ rằng chỉ có thể sống được một năm thôi, nhưng Trần đại hiệp nội lực tinh thâm, võ công siêu phàm nên có thể khắc chế trọng bệnh.
Thanh bào lão nhân cười ha ha một tràng, rồi nói:
- Nói rất hay chẳng trách thiên hạ gọi các hạ là Ác Khổng Minh là Độc đại phu.
Văn sĩ giọng cười, nói:
- Trần đại hiệp quá lời, chẳng qua là bằng hữu trên giang hồ đề cao tại hạ thôi.
Thanh bào lão nhân cười nhạt, nói:
- Các hạ thử xem kỹ bệnh tình của lão phu rồi nói cho mọi người cùng nghe.
Ác Khổng Minh mỉm cười, nói:
- Nếu Trần đại hiệp tin tưởng tại hạ, để cho tại hạ xem qua kinh mạch thì có thể tại hạ đưa ra một vài lời võ đoán thôi.
Thanh bào lão nhân từ từ đưa tay trái ra và nói:
- Ðược các hạ hãy xem đi!
Nói đoạn lão từ từ nhắm mắt lại chờ đợi.
Không khí trên Kim Phong đỉnh bỗng nhiên trở nên khẩn trương vô cùng, ba người còn lại đều phóng sáu đạo mục quang hồi hộp nhìn Ác Khổng Minh.
Dưới ánh trăng chỉ thì trán của Ác khổng Minh lấm tấm mồ hôi xuất hiện, tuy hàn phong không ngừng thổi qua nhưng rõ ràng sự căng thẳng và khẩn trương đã làm cho thân nhiệt của lão ta nóng lên.
Hồi lâu sau mỹ phụ trung niên khẽ nói:
- Nếu Trần đại hiệp cần dùng loại dược vật gì thì bọn ta sẽ tận lực đi tìm kiếm.
Ác Khổng Minh liếc nhìn mỹ phụ trung niên rồi lạnh lùng nói:
- Loại được vật mà Trần đại hiệp cần dùng hiện đang trên người Liễu Mỵ Nương ngươi, nhưng sợ rằng người không muốn nói ra thôi.
Liễu Mỵ Nương kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Ác Khổng Minh lạnh lùng nói:
- Chẳng phải gan con cá chép vàng ngàn năm ở Thái Bạch Băng đầm đã ở trong tay ngươi rồi sao? Bệnh tình của Trần đại hiệp tuy nặng, nhưng chỉ cần ngươi dâng gan cá chép đó thì lập tức Trần đại hiệp sẽ bình phục ngay.
Chợt nghe lão lùn miệng rộng và Hắc y đại hán hừ một tiếng, bốn đạo mục quang nhìn chằm chằm Liễu Mỵ Nương và hỏi:
- Thật thế không?
Liễu Mỵ Nương vội nói:
- Ðừng nghe những lời lung tung của hắn!
Ác Khổng Minh nói:
- Gan con cá chép đó đã được ngươi thu giữ, ta làm sao nói lung tung được!
Lão lùn miệng rộng cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Nếu thật như vậy thì bọn ta phải chúc cô nương một chung thôi.
Liễu My Nương nói:
- Ác Khổng Mịnh gian trá xảo quyệt, hắn chuyên tạo ra sự hiềm khích giữa bọn ta để ngồi thu lợi ngư ông, nhị vị có thể tin hắn được sao?
Hắc y đại hán chậm rãi nói:
- Việc này quá trọng đại, chúng ta thà bị lừa chứ không thể không tin.
Liễu Mỵ Nương cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ðêm nay chúng ta đến đây là để thỉnh an Trần đại hiệp, nếu nhị vị thấy Liễu Mỵ Nương ta không thuận nhãn thì cứ ước hẹn, rồi tìm một nơi nào đó đánh nhau một trận.
Lão lùn miệng rộng ngửa mặt cả cười rồi nói:
- Ước hẹn ư? Ðể cho Liễu Mỵ Nương ngươi có thời gian cất giấu gan con cá chép đó chăng? Thiên hạ rộng lớn thế này, gan cá chép lại rất bé nhỏ, nếu ngươi cất giấu rồi thì bọn ta biết đâu mà tìm?
Hắc y nhân lạnh lùng tiếp lời:
- Từ lúc này trở đi bọn ta nhất định phải bám theo tung tích Liễu Mỵ Nương ngươi.
Liễu Mỵ Nương mỉm cười nói:
- Ðược thôi, nếu nhị vị có hứng thú theo hầu tiểu muội thì tiểu muội vô cùng hoan nghênh.
Ngừng một lát bà nói tiếp:
- Nhưng lúc này đây hình như chuyện của tiểu muội không quan trọng bằng bệnh tình của Trần đại hiệp.
Hắc y nhân khẽ hắng giọng rồi nói:
- Không sai chúng ta nên xem bệnh tình của Trần đại hiệp trước đã.
Ác Khổng Minh khẽ đưa hai ngón tay chậm rãi sờ vào kinh mạch của Thanh bào lão nhân.
Liễu Mỵ Nương, lão lùn miệng rộng và Hắc y đại hán ngưng thần theo dõi, sáu ánh mắt đều chứa đầy hy vọng, mong rằng Ác Khổng Minh có thể nhân cơ hội xem mạch mà khống chế huyệt đạo của Thanh bào lão nhân.
Thế nhưng Ác Khổng Minh án hai ngón tay vào kinh mạch của Thanh bào lão nhân rồi nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ như đang tập trung toàn bộ tinh thần để kiểm tra bệnh tình của đối phương mà không để ý đến ba người còn lại.
Liễu Mỵ Nương vén tóc rồi nhìn qua lão lùn miệng rộng và Hắc y đại hán, sau cùng bà khẽ buông tiếng thở dài.
Sáu đạo mục quang giao nhau, cả ba cùng lúc tỏ vẻ thất vọng.
Kim Phong tuyệt đỉnh không một tiếng chim kêu đêm, hàn phong cũng đột nhiên ngừng thổi, không gian tĩnh yên đến độ có thể nghe tiếng rơi của một cây kim.
Thời gian chừng cạn tuần trà trôi qua, Ác Khổng Minh từ từ buông tay ra và thối lui ba bước, kế đó lão mới mở mắt tròn xoe nhìn Thanh bào lão nhân, dung diện vô cùng kinh ngạc.
Thanh bào lão nhân cũng mở mắt ra nhìn bốn người, rồi mỉm cười hỏi Ác Khổng Minh:
- Ðộc đại phu, bệnh tình của lão khiếu thế nào?
Ác Khổng Minh lắc đầu đáp:
- Trần đại hiệp đã hoàn toàn bình phục.
Từng chữ trong lúc này như từng quả thiết chùy đánh vào ngực ba nhân vật còn lại, khiến cả ba đều cực kỳ kinh ngạc.
Thanh bào lão nhân mỉm cười nói:
- Các hạ có xem nhầm chăng? Bệnh tình của lão khiếu rất trầm trọng mà!
Ác Khổng Minh - Ðộc đại phu lắc đầu nói:
- Không hề xem nhằm, tại hạ tự tin y đạo của mình không sai đến độ xem nhằm người có bệnh thành người vô bệnh.
Lão lùn miệng rộng lên tiếng:
- Tuy tại hạ không biết chẩn bệnh nhưng trông thần thái của Trần đại hiệp thì hình như không phải là người vô bệnh.
Ðộc đại phu cười nhạt, nói:
- Kinh mạch của Trần đai hiệp đều đặn, khí huyết thông suốt thì làm gì có bệnh? Ngươi không tin thì cứ thử ắt biết.
Lão lùn miệng rộng vội nói:
- Tại hạ đâu có ý đó, dù sao thì tại hạ cũng mong Trần đại hiệp trường mệnh bách niên.
Thanh bào lão nhân cười nhạt, nói:
- Ðồng Tử Kỳ, ngươi nói câu này là thật lòng đấy chứ?
Ðồng Tử Kỳ rùng mình bất giác lão thối lui hai bước và nói:
- Ðúng vậy, mỗi chữ đều xuất ra tận đáy lòng của tại hạ.
Thanh bào lão nhân nghiêm sắc diện, lão dịch mục quang nhìn qua Liễu Mỵ Nương và nói:
- Ngươi qua đây!
Liễu Mỵ Nương nhan sắc kiều diễm, dung diện đang như hoa, nhưng vừa nghe gọi thì bỗng nhiên tái nhợt, bà ta vội bỏ ngọc địch xuống đất. Rồi buông xuôi hai tay tiến tới trước và ấp úng hỏi:
- Trần... Trần đại hiệp có điều chỉ giáo?
Thanh bào lão nhân lạnh lùng:
- Mười năm qua ngươi đã làm những gì?
Liễu Mỵ Nương bất giác thối lui hai bước và ấp úng nói:
- Tiện thiếp... tiện thiếp luôn tu thân giữ mình... chưa... Chưa làm điều gì trái với ngôn ước...
Thanh bào lão nhân chợt quát lớn:
- Nói bậy!
Liễu Mỵ Nương rùng mình lui hai bước nữa và nói:
- Tiện thiếp chỉ giết một người, nhưng vì người đó cứ theo lấy lòng tiện thiếp nên mới kích động sát cơ của tiện thiếp.
Thanh bào lão nhân hỏi tiếp:
- Thực thế không?
Liễu Mỵ Nương vội nói:
- Mỗi chữ đều là sự thực mà nói!
Thanh bào lão nhân khoát tay, nói:
- Ngươi có thể lui rồi.
Liễu Mỵ Nương cúi người đáp lễ, rồi lập tức lui lại nguyên vị.
Thanh bào lão nhân ngước nhìn trăng rồi chậm rãi nói:
- Trời không theo ý nguyện của các ngươi, lão phu đã giải thoát từ trong ma bệnh thì xem ra còn có thể sống được nhiều năm nữa.
Bốn người cùng cúi đầu, nói:
- Trần đại hiệp hành nhân vi thiện được thiên hạ kính phục, nếu được sống thêm nhiêu năm nữa thì cũng là đại phúc cho võ lâm thiên hạ.
Thanh bào lão nhân cười ha hả một tràng rồi nói:
- Dù các ngươi tỏ thái độ thành khẩn như thế nào thì lão phu cũng biết những điều các ngươi nói đều trái với lòng các ngươi mong muốn. Nhưng mười năm qua các ngươi vẫn còn nhớ lời thề trước mặt ta, ngay cả Thiên Ma Nữ - kẻ cho rằng ta sẽ không sống lâu được, cũng không to gan hành ác quá nhiều. Mười năm qua, tuy các ngươi không hoàn toàn làm đúng lời thề nhưng vẫn có thể tự câu thúc mình, đối với những kẻ võ công tuyệt thế, tính khí cương ngạo, cố chấp, bướng bỉnh, ngông nghênh mà giữ được mình như thế là đã khá lắm rồi...
Ngừng một lát, Thanh bào lão nhân nói tiếp:
- Mục đích chủ yếu của lần tương hội này là lão phu có mấy câu tận đáy lòng muốn nói cùng các vị.
Bốn người cùng cúi người, nói:
- Trần đại hiệp cứ chỉ giáo, bọn tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Thanh bào lão nhân nói:
- Bao gồm cả Thiên Ma Nữ thì quả thật các vị là những anh tài khó gặp trên giang hồ, nếu có thể hợp lực hành thiện thì đó là đại phúc cho thiên hạ, nhưng phóng tay gây ác thì sẽ gây tai họa cho vô số sinh linh.
Cả bốn người đều đưa mắt nhìn nhau, không ai nói được câu nào.
Thanh bào lão nhân thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Điều khiến lão phu không hiểu là sự phân biệt thiện ác chẳng qua là trong suy nghĩ, các vị đã có thể gây ác sát nhân mà tại sao không thể hành nhân hướng thiện?
Ác Khổng Minh nói:
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng vì danh lợi kiềm tỏa khiến con người không thể thoát ra được.
Thanh bào lão nhân nói:
- Đã biết nguyên nhân như vậy mà tại sao không muốn thay đổi.
Đồng Tử Kỳ nói:
- Trên giang hồ đã coi bọn tại hạ la người xấu từ lâu rồi, dù bon tại hạ muốn làm chuyện tốt thì sợ rằng người khác cũng không muốn tin.
Thanh bào lão nhân nói:
- Đại trượng phu hành sự vì người, chỉ cần cho tâm được an là đủ, không cần phải quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác.
Hắc y đại hán lên tiếng:
- Trong võ lâm ai lại không biết bọn tại hạ bị Trần đại hiệp nhiếp phục mà phải lập thề là không dám hành động tùy theo ý muốn, điểm này...
Thanh bào lão nhân tiếp lời:
- Mười năm qua lão phu luôn tự hỏi lòng mình, lão phu khuyên các vị hành nhân vi thiện, nhưng bản thân mình lại sử dụng thủ đoạn bá đạo áp phục các vị lập thề ước, vì vậy mà lòng cảm thấy vô cùng bất an. Lần tập hội này lão phu đã thay đổi chủ ý, hy vọng là chúng ta có thể thương lượng với nhau.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Lão phu cũng mong các vị thố lộ tâm sự tích lũy bấy lâu nay...
Ác Khổng Minh tiếp lời:
- Đúng vậy, lần nầy Trần đại hiệp muốn thuyết phục chúng ta.
Thanh bào lão nhân khẽ gật đầu, nói:
- Không sai, lão phu có ý định nầy từ lâu.
Liễu Mỵ Nương nói:
- Ta thấy chuyện này không có hy vọng lắm, dù miệng lưỡi của Trần đại hiệp lợi hại như Tô Tần, Trương Nghi cũng khó khiến cho sắt đá gật đầu.
Đồng Tử Kỳ nhếch miệng rộng cười ha hả rồi nói:
- Chúng ta cứ nghe thử xem.
Thanh bào lão nhân trầm mặc quan sát thần thái của bốn người, lão cảm thấy bọn họ tuy tỏ vẻ thành khẩn nhưng ẩn chứa bên trong là khí thế ngạo mạn, bất phục. Bất giác lão thở dài nói:
- Xem qua thần thái của chư vị thì có lẽ lão phu khó lòng thuyết phục được rồi.
Hác y đại hán nói:
- Cuộc hội diện hôm nay không có Thiên Ma Nữ, dù Trần đại hiệp thuyết phục được bọn tại hạ thì e rằng cũng vô dụng thôi. Bởi lẽ, nếu bọn tại hạ đồng ý với Trần đại hiệp thì điều đó có nghĩa là đã tạo ra cơ hội tung hoành cho Thiên Ma Nữ rồi.
Ác Khổng Minh tiếp lời:
- Thiên Ma Nữ không độ lượng bằng Trần đại hiệp, một khi ả đầy đủ vây cánh rồi thì nhất định ả sẽ giết bốn người bọn tại hạ trước.
Đồng Tử Kỳ nói:
- Nếu không may bọn tại hạ bị Trần đại hiệp thuyết phục mà quy ẩn giang hồ thì toàn bộ võ lâm sẽ trở thành thiên hạ của Thiên Ma Nữ. Mười năm sau bọn tại hạ chết cũng không có đất vùi thân.
Liễu Mỵ Nương nói:
- Trong năm người bọn tiện thiếp, Thiên Ma Nữ tuy trẻ nhất nhưng là nhân vật có dã tâm lớn nhất. Ôi! Nếu Trần đại hiệp có thể sớm giết được ả thì trên giang hồ sẽ không còn phong ba bảo táp nữa.
Thanh bào lão nhân nói:
- Lẽ ra lão phu nên giết toàn bộ các ngươi.
Ác Khổng Minh cười nhạt, nói:
- Sở dĩ hiện nay trên giang hồ có thể giữ được yên tĩnh tạm thời là nhờ uy danh của Trần đại hiệp, nhưng cũng có một phần công lao của bọn tại hạ.
Thanh bào lão nhân liền hỏi:
- Tại sao lại nói như thế?
Ác Khổng Minh chậm rãi nói:
- Vì ác danh của năm ngươi bọn tại hạ quá lớn, không cần biết là hắc đạo hay bạch đạo, kẻ nào muốn dương danh lập vị thì đều sợ cây cao gió lớn, làm động sát cơ của bọn tại hạ. Vì thế mà các môn các phái trên giang hồ đều không dám khoa trương thực lực và thanh thế của mình.
Thanh bào lão nhân nộ khí quát lớn:
- Cuồng ngôn xảo biện!
Ác Khổng Minh không dám nhiều lời nữa, lão chậm rãi lui ra sau hai bước.
Thanh bào lão nhân nghiêm sắc diện nói tiếp:
- Các vị đã không muốn bị lão phu thuyết phục thì lão phu cũng không muốn phí lời vô ích. Nhưng lão phu muốn nói rõ một chuyện...
Bon người đồng thanh nói:
- Bọn tại hạ rửa tai lắng nghe.
Thanh bào lão nhân nói:
- Mười năm qua các vị đều tuân thủ lời hứa, lão phu cũng không bội tín, nhưng từ đêm nay trở đi lão phu không kỳ vọng vào sự cải tà quy chánh của các vị nữa, vị nào to gan phá giới hành ác trước thì vị đó sẽ làm quỷ không đầu dưới kiếm của lão phu trước. Lão phu đã nói tất sẽ làm, lần này quyết không khoan dung, các vị có thể đi được rồi!
Bốn người không ngờ Thanh bào lão nhân đột nhiên trở mặt như vậy, nên đều bất giác ngẩn người.
Hồi lâu sau, Liễu Mỵ Nương gập người, nói:
- Trần đại hiệp...
Thanh bào lão nhân khoát tay, nói:
- Lão phu không muốn phí lời với các vị nữa, tứ vị có thể hạ sơn rồi...
Lão hơi ngưng lại rồi bỗng nhiên cao giọng nói tiếp:
- Lão phu đã nói rõ ràng, tin hay không là chuyện của các vị!
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không một ai dám khai khẩu.
Thanh bào lão nhân lại đùng đùng nộ khí quát:
- Các vị không đi mà còn đứng đó làm gì?
Bốn người quả nhiên không dám đứng lại nữa, tất cả đều vội vàng xoay người lao xuống núi.
Bốn bóng người lướt đi như sao xẹt, chớp mắt đã mất hút tung tích.
Thanh bào lão nhân nhìn theo một lúc rồi chậm rãi đứng lên, lão vươn vai hít thở mấy hơi, trong lúc định dời gót thì đột nhiên nghe có thanh âm lanh lảnh của nữ nhân từ phía sau vang lên:
- Trần đại hiệp!
Thanh bào lão nhân vội quay lại nhìn thì thấy một nữ nhân tóc xõa ngang vai, toàn thân mặc bạch y, đứng cách lão không xa. Bất giác lão rùng mình và buột miệng kêu lên:
- Thiên Ma Nữ?
Thiên Ma Nữ cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Không sai, lão qua mặt được bọn họ nhưng không qua mặt được ta.
Vừa nói Thiên Ma Nữ vừa cất bước đi thẳng tới trước.
Thanh bào lão nhân cười nhạt, nói:
- Đứng lại!
Thiên Ma Nữ mỉm cười, nói:
- Đừng nói là bốn người bọn họ liên thủ với nhau, dù chỉ một mình ta thì trong vòng mười chiêu cũng có thể lấy mạng già của lão rồi.
Thanh bào lão nhân cố trấn định tinh thần rồi lạnh lùng nói:
- Trong năm người thì ngươi là kẻ âm hiểm ác độc nhất, nếu đêm nay lão phu có thể giết được ngươi thì có chết cũng có thể nhắm mắt rồi.
Thiên Ma Nữ thản nhiên nói:
- Chỉ sợ rằng lão đã không còn khả năng làm chuyện đó.
Tuy nói thế nhưng Thiên Ma Nữ vẫn dừng bước, không dám tiến lên trước nữa.
Thanh bào lão nhân bước xuống một bước đã tiến đến gần Thiên Ma Nữ và nói:
- Có thể lão phu thật sự đã không còn khả năng thắng ngươi, vậy tại sao ngươi không thử xem?
Thiên Ma Nữ nhanh chóng lui ra sau hai bước rồi nói:
- Khoan đã!
Thanh bào lão nhân thản nhiên hỏi:
- Ngươi còn có gì muốn nói chăng?
Thiên Ma Nữ nói:
- Ta thừa biết là lão đã không còn khả năng để động thủ với ta, nhưng ta vẫn không muốn liều mạng với lão.
Thanh bào lão nhân phá lên cười một tràng rồi hỏi:
- Tại sao?
Thiên Ma Nữ lạnh lùng nói:
- Trước khi lên Kim Phong đỉnh, ta đều nắm rõ nhất cử nhất động của lão, ta đã có thể khám phá được thì lẽ nào Ác Khổng Minh xem mạch cho lão mà không khám phá được? Chẳng qua là lão dùng uy danh chấn phục, cương hành vận khí điều hòa kinh mạch khiến hắn không nắm chắc nên không dám luận đoán thôi.
- Còn gì nữa không?
- Thứ hai là tính cách của Ác Khổng Minh âm hiểm, dù chẩn đoán là lão có bệnh thực sự nhưng hắn vẫn có ý nói là không biết để bọn Liễu Mỵ Nương, Đồng Tử Kỳ đều cho rằng bệnh tình của lão không trầm trọng nên không dám khinh suất.
- Lão phu nghĩ không ra điều đó có ích lợi gì đối với Ác Khổng Minh?
- Không những có ích lợi mà còn có lợi rất lớn...
Thiên Ma Nữ vuốt tóc rồi nói tiếp:
- Theo ta đoán thì nhất định hắn sẽ quay trở lại, ngầm quan sát, một khi xác định là lão không còn năng lực phản kích thì hắn sẽ lập tức ra tay.
Thanh y lão nhân ngầm kinh hãi, lão nghĩ:
- Ả nha đầu này niên kỷ tuy trẻ nhưng gian trá, thâm trầm không kém bất cứ người nào. Ngày sau, nếu giang hồ đại loạn thì sợ rằng cũng do ả gây ra thôi.
Nghĩ đoạn lão lạnh lùng hú một tiếng rồi nói:
- Ý ngươi nói là hắn muốn giết lão phu?
Thiên Ma Nữ cười khanh khách rồi nói:
- Hắn sẽ không giết lão, nhưng sẽ thi triển thủ đoạn tàn khốc nhất để hành hạ lão, bức lão nói ra võ công.
Thanh bào lão nhân lại thầm nghĩ:
- Năng lực liệu việc của nha đầu này thật đáng khâm phục!
Nghĩ đoạn lão lớn tiếng nói:
- Không cần kéo dài thời gian nữa, điều đó có can hệ gì đến chuyện quyết đấu của chúng ta?
Thiên Ma Nữ nói:
- Tự nhiên là có quan hệ, nếu Ác Khổng Minh ngầm quan sát thì nhất định hắn không để cho ta giết lão. Nếu thấy lão không cầm cự được thì hắn xuất thủ kịp thời giúp lão, hợp lực hai ngươi thì tự nhiên Thiên Ma Nữ ta không phải là địch thủ. Như thế há chẳng phải đã không giết được lão mà còn rơi vào thế "hoạ hổ bất thành" sao?
Thanh bào lão nhân thản nhiên nói:
- Lão phu không tin là ngươi có thể đả thương lão phu...
Nói đoạn bỗng nhiên lão chồm người tới trước như định xuất thủ.
Thiên Ma Nữ lập tức tung người thối lui hai trượng và nói:
- Trần đại hiệp không cần miễn cưỡng, mã bộ của lão đã đứng không vững rồi kia.
Thanh bào lão nhân ngạc nhiên dừng bước, trong lòng vừa tức giận vừa vừa khẩn trương nên bất giác thở một hơi.
Thiên Ma Nữ vẫn lạnh lùng nói tiếp:
- Không cần khẩn trương, ta cũng không thể giết lão, lão đã hạ thủ lưu tình tha chết cho ta ba lần nên lần nầy ta cũng nên báo đáp đôi chút.
Thanh bào lão nhân nộ khí quát lớn:
- Ta không tin!
Thiên Ma Nữ đưa ngọc thủ trắng nõn nà lên vén tóc rồi nói:
- Không tin cũng không sao, thực ra ta không giết lão là còn lý do quan trọng hơn, ta cần lão sống tiếp, để bọn chúng không dám vọng động, như vậy sẽ tạo cơ hội cho ta dễ dàng hành động.
Thanh bào lão nhân nộ khí nói:
- Nếu bệnh của lão phu có thể hồi phục thì người đầu tiên lão phu giết là Thiên Ma Nữ ngươi đấy!
- Đáng tiếc là lão đã không còn cơ hội.
- Lão phu có thể nói tin tức này với bọn Liễu Mỵ Nương, Ác Khổng Minh, khiến cho ngươi không dễ dàng thực hiện ý đồ.
- Muộn rồi, bốn người bọn họ rất khó gặp trở lại.
- Bọn chúng nói tâm cơ của ngươi thâm nhất, xem ra quả nhiên không sai.
- Quá khen, quá khen...
Nói đoạn Thiên Ma Nữ lấy trong người ra một túi da rồi quăng đến trước mặt Thanh bào lão nhân và nói tiếp:
- Lúc này công lực của lão đã khó lòng phát xuất như ý, nếu tức giận thì ảnh hưởng rất lớn đến thân thể Trần đại hiệp. Nếu Thiên Ma Nữ này phán đoán không sai thì sợ rằng lão đã không còn khí lực để rời Kim Phong đỉnh này rồi. Trong túi da của ta có lương khô và mấy vị dược liệu giúp tăng khí lực, lúc nào cần thì Trần đại hiệp cứ dùng, xem như ta báo đáp ân tình mà lão đã hạ thủ lưu tình mấy lần trước. Trần đại hiệp hãy bảo trọng, cáo biệt!
Lời vừa dứt thì Thiên Ma Nữ lập tức xoay ngươi lướt đi như bay xuống núi, chớp mắt đã mất hút tung tích.
Thanh bào lão nhân đứng nhìn theo đến độ ngơ ngẩn xuất thần, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, lão thầm nghĩ:
- Xem ra công lực của Thiên Ma Nữ lập vượt bọn Ác Khổng Minh, Liễu Mỵ Nương, nếu ta chết đi thì võ lâm nhất định sẽ nổi phong ba, thiên hạ sẽ đau thương loạn lạc, ôi!
Nghĩ đến điều cảm thương này thì bất giác lão thở dài một hồi đầy khí vị cảm thán của một bậc đại anh hùng khi tuổi tác đã về chiều.
Đột nhiên có một tiếng "Sư Tử Hống" từ xa truyền lại, phá tan bầu trời đêm tỉnh lặng của chốn thâm sơn cùng cốc và cũng làm cho Thanh bào lão nhân kinh tỉnh, thoát ra khỏi tâm tình thương cảm để trở lại với tình cảnh thực tại.
Lão đưa tay kéo cổ áo cho kín lại rồi bật ho vài tiếng, bệnh tình đã làm suy nhược thế lực khiến lão không thể chịu nổi khí lạnh và hàn phong trên tuyệt đỉnh Nga Mi sơn.
Thiên Ma Nữ nói không sai, khí lực của lão đã không còn đủ để hạ sơn, lão chậm rãi nhặt túi da của Thiên Ma Nữ để lại, rồi mở ra xem, quả nhiên bên trong có rất nhiều lương khô và hai viên hoàn đan màu trắng.
Cảm giác đói khát chợt trổi lên, lão nhặt mấy viên lương khô bỏ vào miệng ăn, sau đó lại bóc một nắm tuyết bỏ vào miệng thay nước uống.
Cuối cùng lão chậm rãi men theo bờ đá đi xuống núi, nhưng vừa bước qua một phiến băng thì sảy chân trượt ngã sóng soài.
Cú ngã này tuy không làm tổn thương da thịt nhưng trong tâm linh lão như bị ngàn mũi kiếm đâm vào.
Lão lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nhìn vầng trăng vằng vặc giữa trời và lẩm bẩm tự nói:
- Xong rồi! Xong rồi!
Thanh bào lão nhân thở dài một hồi, lão tự biết là chẳng còn cách nào khác nên lấy một viên hoàn đan màu trắng bỏ vào miệng uống.
Lão cần phải mượn dùng hoàn đan của Thiên Ma Nữ mới khiến bản thân phấn chấn từ trong cảnh tuyệt vọng và mới có thể rời Kim Phong tuyệt đỉnh của Nga Mi sơn.
Tịch dương vừa khuất non Tây, trong bóng hoàng hôn bẳng lặng có bốn con tuấn mã đang phi như bay trên đường quan đạo từ Nga Mi đi Gia Định.
Trên con tuấn mã thứ nhất là một nam tử ngoài tứ tuần, đầu đội khăn vuông màu xanh, râu dài phơ phất, trên yên ngựa có treo một thanh trường kiếm. Trên ngựa thứ hai là một vị trung niên phu nhân, mi mục thanh tú, nghi thái đoan trang. Trên ngựa thứ ba là một đồng tử chừng mười bốn, mười lăm tuổi, thân mặc bạch y, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, sau lưng có dắt trường kiếm, trên ngựa thứ tư cũng là một vị đồng tử, thân mặc lam y nhưng trông có vẻ ốm yếu, diện mạo như một thư sinh.
Lúc nầy bốn con tuấn mã đang phi qua một ngôi miếu nhỏ bên vệ đường.
Đột nhiên nghe có tiếng thở dài từ trong ngôi miếu truyền ra, một Thanh bào lão nhân loạng choạng bước ra vệ đường rồi ngã nhào xuống đất.
Hai con tuấn mã đi trước đã vượt qua ngôi miếu, con tuấn mã thứ ba đang phi đến đúng vào chỗ Thanh bào lão nhân vừa ngã.
Bạch y đồng tử thấy vậy thì lập tức giật dây cương khiến con tuấn mã đang xông tới trước bỗng nhiên rẽ vó qua phải rồi lướt qua khỏi Thanh bào lão nhân.
Lam y đồng tử ngồi trên ngựa thứ tư đã kịp thời gò cương dừng ngựa, rồi chạy đến đỡ Thanh bào lão nhân lên và hỏi:
- Lão bá bá sao thế nầy?
Thanh bào lão nhân liếc nhìn Lam bào đồng tử rồi trả lời một cách thiếu khí lực:
- Lão khiếu thọ trọng bệnh...
Lam y đồng tử đưa tay sờ lên trán lão nhân thì cảm thấy rất nóng, bất giác chàng cau mày nói:
- Bệnh tình của lão bá bá không nhẹ!
Thanh bào lão nhân gượng cười, nói:
- Ôi! Lão khiếu có chết cũng không đáng tiếc, chỉ đáng tiếc là thiên hạ...
Nói đến đây thì thần trí của lão bỗng nhiên thanh tỉnh nên lão lập tức im lặng.
Lúc này trung niên mặc hoàng y cùng phu nhân và Bạch y đồng tử cũng đã vây lại.
Lam y đồng tử hỏi:
- Lão bá bá có tâm nguyện gì chưa thực hiện được chăng?
Song mục của Thanh bào lão nhân đã mất thần quang, lão chậm rãi nhìn qua Hoàng y trung niên và phu nhân rồi nói:
- Đúng vậy, lão khiếu vẫn chưa thực hiện được tâm nguyện cứu thế.
Hoàng y trung niên xuống ngựa, rảo bước tới sờ lên trán lão nhân rồi nói:
- Các hạ sốt rất cao, thảo nào nói năng không rõ ràng như vậy.
Trung niên phu nhân tiếp lời:
- Đại ca, lão ta đã cao niên, thân lại mang trọng bệnh, nếu không được cứu chữa kịp thời thì sợ rằng khó vượt qua được. Trời đất đã cho lão gặp chúng ta thì làm sao chúng ta tự thủ bàng quang được?
Hoàng y trung niên trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được rồi! Để ta thử xem.
Trung niên phu nhân vui mừng kêu lên:
- Tuyệt lắm!
Bà trầm ngâm suy tính một lát rồi nói:
- Thiếp nhẩm tính thời gian phó hội của chúng ta còn đến ba ngày nữa, dù có vất vả một chút nhưng đến lúc chúng ta đi nhanh hơn là được. Vả lại, chúng ta vì cứu người mà đến muộn thì có lẽ bọn họ cũng thông cảm thôi.
Hoàng y trung niên thở dài, nói:
- Không giấu gì hiền thê, bệnh tình của người này quá nặng, ta thật không nắm chắc là sẽ trị cho lão bình phục.
Trung niên phu nhân nói:
- Ồ, chỉ cần chúng ta tận tâm tận lực là được, nếu trị không khỏi thì âu cũng là thiên mệnh vậy.
Hoàng y trung niên đỡ lão nhân lên và nói:
- Bây giờ chúng ta tìm một thị trấn có bán dược liệu, ta thử bốc cho lão mấy thang thuốc hạ nhiệt trước rồi hãy tính.
Trung niên phu nhân nhìn xuống thì thấy song mục của Thanh bào lão nhân đã khép chặt, dường như đã đến độ không thể cầm cự được lâu, bất giác bà cau mày, nói:
- Chỉ còn hơi thở tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể tuyệt mệnh.
Trung niên phu nhân nói:
- Phu quân có thể cho lão ta uống một viên Bát Bảo kim đan mà phu quân đã luyện thành không?
Hoàng y trung niên cau mày, nói:
- Ta thu thập linh dược trong mười năm và chỉ luyện thành mười viên Bát Bảo kim đan.
Phu nhân khẽ thở dài rồi hỏi:
- Phu quân, Bát Bảo kim đan của chàng có tác dụng thế nào?
- Dùng để bảo mệnh cường thân.
- Vị lão nhân này cũng là một mạng người vậy! Tại sao lão ta không thể dùng kim đan đó?
- Ôi, kim đan này rất quý hiếm.
Phu nhân không nói thêm nữa, bà chậm rãi bước đến trước mặt Thanh bào lão nhân và buồn bã nói:
- Lẽ ra lão có thể không chết.
Đột nhiên Hoàng y trung niên đặt lão nhân xuống rồi lấy trong người ra một bình ngọc, lão đổ ra tay một viên hoàn đan màu hồng và nói:
- Cho lão ta uống đi!
Phu nhân tiếp nhận hoàn đan và vui mừng nói:
- Đại ca, chàng không hối tiếc chứ?
Hoàng y trung niên mỉm cười, nói:
- Có hối tiếc cũng không được! Ta không thể để cho nàng vì chuyện này mà trong lòng kém vui.
Trung niên phu nhân tuy đã ngoài tam tuần nhưng vẻ ngây thơ vẫn còn trên mặt, thần thái cũng rất thuần khiết, bà chậm rãi nói:
- Phu quân thật tốt!
- Đời này ta sẽ đối xử tốt với nàng, quyết không để cho nàng có chuyện không vui.
Phu nhân liền quỳ xuống đưa tay ngọc định cạy miệng lão nhân, nhưng ngay lúc đó bỗng nhiên Thanh bào lão nhân mở mắt ra nhìn bà ta khẽ gật đầu rồi tự há miệng.
Phu nhân bỏ hoàn đan vào miệng Thanh bào lão nhân rồi nói:
- Lão bá bá, viên Bát Bảo kim đan là do phu quân tiểu nữ thu thập các loại kỳ dược mà luyện thành, công năng cơ nguyên bảo mệnh. Lão uống đi, rồi lão sẽ được kê thang chữa trị tiếp.
Thanh bào lão nhân nhìn qua Hoàng y trung niên bằng mục quang thất thần, lão khẽ gật đầu tỏ ý đa tạ.
Dường như Hoàng y trung niên vẫn còn tiếc viên Bát Bảo kim đan cho nên lạnh lùng nói:
- Không cần cám ơn tại hạ, nếu không có phu nhân của tại hạ thì quả thực tại hạ không nỡ cho lão uống viên kim đan đó.
Thanh bào lão nhân gượng cười rồi nhắm mắt lại.
Chợt nghe phu nhân thở dài rồi nói:
- Đại ca. Chàng đã cứu lão thì hà tất phải làm cho lão thương tâm?
Hoàng y trung niên thản nhiên nói:
- Ta nói là sự thực, ta luyện Bát Bảo kim đan này là sớm có an bày, bây giờ thiếu một viên thì đành phải nghĩ ra cách khác bổ khuyết thôi.
Phu nhân nói:
- Ôi, đại ca chớ tức giận, thiếp không biết là chàng đã có sự an bày.
Hoàng y trung niên nói:
- Đã cho lão ta uống một viên Bát Bảo kim đan thì bất luận thế nào ta cũng tìm cách trị lành bệnh cho lão.
Nói đoạn đỡ Thanh bào lão nhân lên ngựa, đoạn tuấn mã lại tiếp tục hành trình về phía trước.
Đến lúc đỏ đèn thì đoàn người đã đến một tiểu trấn.
Hoàng y trung niên tìm một khách điếm ở trọ rồi an bày Thanh bào lão nhân ở trong một phòng riêng.
Bát Bảo kim đan quả nhiên có thần hiệu kinh người, sau khi Thanh bào lão nhân uống vào thì thần trí hoàn toàn thanh tĩnh nhưng tình thế buộc lão phải tiếp tục nhắm mắt giả vờ hôn mê chưa tỉnh.
Hoàng y trung niên bắt mạch cho lão xong thì bất giác cau mày nhưng không nói gì, vội vàng bỏ ra khỏi phòng. Việc phu nhân kiên trì đòi dùng Bát Bảo Kim đan cứu mạng lão nhân đã khiến cho phu quân không vui nên bà ta cũng không dám nói gì thêm. Chờ phu quân ra ngoài rồi bà mới gọi Lam y đồng tử, nói:
- Ngươi ở đây chăm sóc vị lão bá bá này nhe!
Lam y đồng tử dạ một tiếng rồi nói:
- Bá mẫu yên tâm, tiểu điệt sẽ cố gắng.
Trung niên phu nhân khẽ thở dài rồi cũng quay người ra khỏi phòng.
Sau khi phu nhân đi rồi thì bỗng nhiên Thanh bào lão nhân mở mắt ra.
Lam y đồng tử mừng rỡ reo lên:
- Lão bá bá tỉnh lại rồi a?
Thanh bào lão nhân quan sát Lam y đồng tử một lúc lâu rồi nói:
- Tỉnh rồi!
Lam y đồng tử nói:
- Để vãn bối đi nói cho bá mẫu biết.
Thanh bào lão nhân vội nói:
- Tiểu huynh đệ, không cần phải đi.
Lam y đồng tử ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Thanh bào lão nhân gượng cười, nói:
- Chúng ta nói chuyện với nhau một lát đã, thế nào?
Lam y đồng tử trầm ngâm rồi nói:
- Cũng được!
Thanh bào lão nhân lại nhìn kỹ Lam y đồng tử hồi lâu rồi mới nói:
- Ta muốn hỏi ngươi vài chuyện, chẳng hay ngươi có sẵn lòng trả lời không?
Lam y đồng tử nói:
- Điều đó cần phải xem lão hỏi những gì đã? Nếu chuyện vãn bối không biết thì tự nhiên không thể trả lời rồi.
- Đương nhiên ta chỉ hỏi những chuyện ngươi biết.
- Được, lão bá hỏi đi!
- Vị bá phụ của ngươi có phải là Phương nhị hiệp - Phương Thiên Thành trong Trung Châu tam hiệp không?
- Đúng vậy, lão bá biết bá phụ của vãn bối a?
- Ta không quen biết, nhưng Phương nhị hiệp đại danh đỉnh đỉnh nên lão khiếu có nghe nói qua tướng mạo.
- Thì ra là như vậy.
Thanh bào lão nhân liếc nhìn ra cửa phòng rồi hỏi tiếp:
- Vi trung niên phu nhân mỹ lệ kia có lẽ là phu nhân của Phương nhị hiệp?
Lam y đồng tử gật đầu đáp::
- Đúng vậy! Chính là bá mẫu của vãn bối.
- Lão khiếu nghe thiện danh của bà ta đã lâu, hôm nay kiến diện quả nhiên không sai.
- Phương bá mẫu của vãn bối rất lương thiện, từ tâm, một con chim thọ thương cũng khiến cho bà ta đau lòng.
- Thiện danh của bà ta, võ lâm đều nghe, quả thực danh khí không kém Phương nhị hiệp... Này, vị đồng tử mặc bạch y có phải là công tử của Phương nhị hiệp không?
- Đúng vậy, đó cũng là huynh đệ của vãn bối.
- Ngươi là lão đại?
Lam y đồng tử buồn bã nói:
- Bọn vãn bối tuy la huynh đệ nhưng không phải cùng một mẹ, vãn bối là người sống nhờ nhà bá phụ.
Thanh bào lão nhân hỏi tiếp:
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Lam y đồng tử đáp:
- Vãn bối mười lăm, người huynh đệ của vãn bối cũng là mười lăm nhưng nhỏ hơn vãn bối ba tháng rưỡi.
Thanh bào lão nhân gật đầu, hỏi tiếp:
- Thế lệnh tôn đâu?
- Gia phụ đã khứ thế lâu rồi.
- Lệnh tôn là thân huynh đệ của Phương nhị hiệp?
- Đúng vậy, gia phụ nhỏ hơn bá phụ năm tuổi, bọn họ là huynh đệ cùng một mẹ sanh ra.
- Vậy còn lệnh đường?
- Gia mẫu vì quá bi thương, không muốn ở nơi trần thế nữa nên định đem thân tương tuân, nhưng người sợ vãn bối tứ cố vô thân nên năm năm trước đã mang vãn bối đến nhờ bá phụ thu dưỡng rồi bản thân người xuống tóc quy y, siêu nhân thế ngoại.
Thanh bào lão nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Lệnh tôn đang ở độ tráng niên mà tại sao khứ thế đột ngột vậy?
Lam y đồng tử lắc đầu, nói:
- Chuyện này vãn bối cũng không rõ, vãn bối cũng từng hỏi bá mẫu nhưng bá mẫu trả lời cũng không rõ ràng lắm.
Thanh bào lão nhân gật đầu, nói:
- Ngươi có học võ công không?
- Vãn bối có học, nhưng vãn bối thích đọc sách hơn, vì vậy về phương diện võ công học rất ít.
- Ngươi không thích học võ công chăng?
- Bá phụ nói căn cơ thể chất của vãn bối rất yếu, nếu luyện võ cũng khó đạt được tuyệt đỉnh, vì vậy ngươi không chủ trương cho vãn bối học võ công mà lại mua cho vãn bối rất nhiều thư tịch. Ngoài ra còn mời hai vị thông nho về chỉ dẫn cho vãn bối.
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Điều nầy cũng khó trách lão ta...
Lam y đồng tử rất thông minh, chàng nghe vậy thì sững người hỏi lại:
- Lão bá bá nói vậy là thế nào?
Thanh bào lão nhân khẽ ho mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Hài tử, ngươi đọc những sách gì vậy?
Lam y đồng tử nói:
- Vãn bối đọc rất nhiều loại, tinh bốc, y đạo đều có cả.
Thanh bào lão nhân nói:
- Nói vậy là vô ý bá phụ ngươi khiến ngươi đi vào con đường sĩ hoạn rồi.
Lam y đồng tử nói:
- Vãn bối cũng không rõ.
Thanh bào lão nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Hài tử, ngươi thấy lão khiếu thế nào?
- Hình như lão bá là một nhân vật biết rất nhiều chuyện.
- Ngươi đã cảm thấy lão khiếu không đến nỗi nào nhưng ngươi có muốn nghe những lời lão khiếu nói không?
- Vãn bối rất muốn nghe.
- Được lắm, trước tiên ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải thành thực trả lời nhé.
- Chuyện gì vậy?
- Ngươi rất muốn học võ công phải không?
Lam y đồng tử tròn xoe mắt nhìn Thanh bào lão nhân, hồi lâu sau chàng mới chậm rãi nói:
- Học cũng được, không học cũng được.
Trong lúc Lam y đồng tử tỏ vẻ ngạc nhiên thì Thanh bào lão nhân chợt phát hiện trong mục quang của Lam y đồng tử này ẩn chứa sự buồn bã đau thương, lão ngạc nhiên hỏi lại:
- Tại sao?
Lam y đồng tử nói:
- Nếu vãn bối học võ công thì vỉnh viễn cũng không thể bằng người anh em của vãn bối, chi bằng bỏ võ theo văn, mỗi người tự tìm thanh tú của mình.
Thanh y lão nhân thản nhiên mỉm cười, nói:
- Hài tử, ngươi ngoại mạo nhu hòa nhưng trong lòng rất kiên cường.
Lam y đồng tử gượng cười một cách thê lương, chàng muốn nói nhưng lại thôi.
Thanh bào lão nhân thở dài rồi tiếp lời:
- Hài tử, nếu có một người có thể giúp ngươi trở thành đệ nhất cao nhân trong võ lâm đương thế thì ngươi có muốn học võ công không?
Lam y đồng tử trả lời ngay:
- Đương nhiên là muốn rồi, nhưng đó là chuyện không thể!
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Lão khiếu có một vị hảo hữu được võ lâm đương thế xưng là đệ nhất cao nhân, ngày sau lão khiếu sẽ giới thiệu ngươi đến đó và nhất định hảo hữu của lão khiếu sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Nhưng trước tiên ta phải truyền cho ngươi thuật thổ nạp căn bản, chẳng hay ngươi có muốn học không?
Lam y đồng tử tỏ ra vừa mừng vừa kinh, những điều này nhanh chóng biến mất ngay, chàng nói:
- Tại sao lão bá không tìm người anh em của vãn bối? Hắn mạnh hơn vãn bối nhiều, bất luận thể năng hay tư chất đều hợp với người luyện võ.
Thanh bào lão nhân mỉm cười, nói:
- Đó là cách nhìn của bọn họ, cách nhìn của lão khiếu tất phải khác.
- Tại sao cách nhìn của lão bá và người khác không giống nhau?
- Vì lão khiếu nhìn linh trí bẩm sinh và khí độ, điều đó người khác không thể thấy được, bọn họ chỉ nhìn được cốt cách và thể chất.
- Thì ra là như vậy... A, chúng ta nói chuyện đã nửa ngày mà vãn bối vẫn chưa thỉnh giáo quý tính của lão bá.
- Lão khiếu họ Trần, nhưng ngươi cứ gọi lão khiếu là Đông Nhĩ lão nhân là được rồi.
- Đông Nhĩ lão nhân?
- Không sai, hài tử, ngươi không nên nói tính danh của lão khiếu cho bá phụ và bá mẫu ngươi biết.
Lam y đồng tử ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Vì lão khiếu lâm nạn nơi này nên không muốn cho người khác biết tên họ của mình.
Lam y đồng tử hỏi tiếp:
- Nếu bọn họ hỏi tính danh của lão bá thì lão bá trả lời thế nào?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Ngươi cứ nói lão khiếu họ Đông là được rồi!
Lao thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Hài tử, có thể cho lão khiếu biết danh tánh của ngươi không?
- Đương nhiên là có thể rồi, vãn bối kêu bằng Phương Tuyết Nghi, học danh là Phương Du.
- Ai đặt tên cho ngươi?
- Mẫu thân của vãn bối, phụ thân là Phương Thiên Nghi, khuê danh của mẫu thân là Tuyết Liên nên mới đặt tên cho vãn bối như vậy để tưởng nhớ gia phụ.
- Thì ra là như vậy.
Vừa nói lời này thì bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền vào, Đông Nhĩ lão nhân vội bế mục giả vờ hôn mê.
Cửa phòng chợt mở, Hoàng y trung niên bước vào.
Phương Tuyết Nghi gập người, nói:
- Tham kiến bá phụ.
Phương Thiên Thành cầm bọc thuốc trong tay, lão nhìn qua Thanh bào lão nhân rồi nói:
- Hài tử ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với lão một lát.
Phương Tuyết Nghi dạ một tiếng rồi lập tức lui bước.
Phương Thiên Thành khẽ vỗ lên ngực Đông Nhĩ lão nhân rồi nói:
- Lão nên tỉnh dậy đi.
Đông Nhĩ lão nhân mở mắt ra, nói:
- Đa tạ ân cứu mạng Phương Thiên Thành nói:
- Mạch của lão rất loạn khiến người ta không thể đoán được bệnh từ đâu mà ra, tại hạ đã bốc về cho lão mấy thang thuốc, nhưng hy vọng là lão có thể thanh tĩnh để rõ bệnh tình của lão rồi nói quyết định là dùng loại thuốc nào.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Bệnh của lão khiếu là do tuổi già mà ra, chi sợ rằng rất khó trị khỏi.
- Hình như lão rất xem thường chuyện sống chết của mình.
- Loài giun dế còn tham sinh, huống hồ tại hạ là con người!
- Vậy lão hãy nói rõ xem, bệnh tình từ đâu mà ra?
Đông Nhĩ lão nhân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Khỏi sự hình như là trúng hàn phong nhập thể.
Phương Thiên Thành nói:
- Đủ rồi...
Y lấy một trong ba bọc thuốc và tiếp:
- Trong bọc thuốc này có ghi rõ cách dùng, lão cứ chiếu theo đó mà uống hai lần thì có thể khỏi thôi. Tại hạ còn có việc, không thể lưu lại đây để xem mạch cho lão.
Đông Nhĩ lão nhân thở dài, nói:
- Ôi, các hạ để lão khiếu ở đây một mình thì sợ rằng lão khiếu không thể nào sống tiếp được.
- Tại sao?
- Lão khiếu đã rơi vào cảnh như ngọn đèn tàn trước gió, đã không có nhà để về lại không có ngân lượng, bệnh tình có thể phát bất cứ lúc nào, há chẳng phải là khó sống tiếp được sao?
- Được rồi, tại hạ sẽ giúp lão mười ngàn lượng, đủ để lão mua một phòng mà tiêu thời đoạn tháng qua buổi tàn niên.
Đông Nhĩ lão nhân lắc đầu, nói:
- Như vậy cũng không ổn.
Phương Thiên Thành cau mày, y không nhẫn nại được nên lớn tiếng hỏi:
- Vậy lão muốn thế nào mới được?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Lão khiếu tuy thương bệnh, nhưng lúc không bệnh thì thân thể vẫn rất tráng kiện, nếu có thể cho lão khiếu theo hầu, giữ ngựa hoặc...
Phương Thiên Thành lắc đầu, nói:
- Không được, tại hạ bôn tẩu giang hồ, ăn ở vô định, có khi đi liền mấy đêm không ngủ, người già yếu như lão há có thể chịu đựng được sao?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Các hạ bôn tẩu giang hồ, lẽ nào phu nhân và lệnh lang cũng phải bôn tẩu giang hồ? Lão khiếu xin lưu lại quý phủ làm một bộc nhân kiếm cơm qua ngày, lẽ nào các hạ không đồng ý?
Ngừng một lát lão nói tiếp:
- Vả lại lão khiếu từng đọc không ít thi thư, lúc nhàn rỗi có thể giảng giải kinh văn cho lệnh lang.
Phương Thiên Thành động lòng, nói:
- Thì ra các hạ còn la một vị thông nho kiêm sử.
- Không dám.
- Các hạ đọc những thư tịch gì?
- Lão khiếu thuộc hạng bàng môn tạp học, ngoài tứ thư ngũ kinh ra còn đọc y đạo, tinh bốc, kinh văn Phật môn v.v...
- Nói vậy là lão cũng thông y đạo?
- Chỉ biết đôi chút thôi.
- Được, chờ tại hạ thương lượng với phu nhân một lát rồi quay lại trả lời lão tiền bối.
Phương Thiên Thành đi không lâu thì Lam y đồng tử lại vào phòng, chàng chạy đến cạnh Đông Nhĩ lão nhân và nói:
- Đông lão bá, lão muốn đi chăng?
Đông Nhĩ lão nhân mỉm cười, nói:
- Chỉ cần bá mẫu ngươi đồng ý thì lão khiếu có thể lưu lại không đi.
Lam y đồng tử nói:
- Được, để vãn bối đi nói cho bá mẫu biết.
- Không cần, bá mẫu của ngươi là một vị thiên hạ chí thiện chí nhân, lẽ nào bà ta không đồng ý? Nhưng có một chuyện quan trọng, ta không thể không nói rõ với ngươi.
- Chuyện gì?
- Không được tiết lộ chuyện ngươi học võ công.
- Ngay cả bá mẫu, bá phụ cũng không được biết sao?
- Tốt nhất là đừng cho bọn họ biết, vì nếu bá phụ ngươi biết chuyện này thì không chừng lão ta sẽ lấy mạng lão khiếu đấy. Chí ít thì cũng trục xuất lão khiếu khỏi nơi này, khi đó tất nhiên võ công của ngươi cũng học không thành.
Lam y đồng tử trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu võ công của lão không bằng bá phụ thì vãn bối không cần phải học.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Tất nhiên là cao minh hơn bá phụ ngươi nhiều.
Ngừng một lát lão nói tiếp:
- Tục ngữ có câu: Chỉ có trạng nguyên học sinh mà không có trạng nguyên thầy giáo.
Nói đoạn lão ngắm nhìn Lam y đồng tử rất lâu rồi mới nói tiếp:
- Hài tử ngươi cần phải tin tưởng lão khiếu thì mới có thể học được võ công đệ nhất!
Lam y đồng tử gật đầu, nói:
- Được, vãn bối tin tưởng lão bá.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Tốt lắm, ngươi ra ngoài trước đi! Bá phụ của ngươi có lưu lão khiếu lại hay không, có lẽ sắp có quyết định rồi đấy.
Lam y đồng tử mỉm cười lui bước ra ngoài.
Một lát sau quả nhiên Phương Thiên Thành đưa phu nhân cùng đến.
Phương Thiên Thành khẽ hắng giọng rồi nói:
- Tại hạ đã thương lượng với phu nhân, phu nhân rất mong lão ở lại...
Đông Nhĩ lão nhân nhìn qua Phương phu nhân rồi nói:
- Ân cứu mạng của phu nhân, lão khiếu chưa báo đáp được, bây giờ lại được thu dùng thì quả thật là nghĩa trọng tình thâm, lão khiếu sẽ tận lực để mong báo đáp đôi chút.
Phu nhân mỉm cười, nói:
- Phu quân của tiểu nữ là kẻ có hiệp danh trên giang hồ, giữa đường thấy chuyện bất bình, bạt đao tương trợ cũng là chuyện thường. Huống hồ lão bá niên hạc đã cao thế nầy, dù không mang trọng bịnh thì bọn tiểu nữ cũng nên chiếu cố thôi.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Phu nhân nặng lời rồi.
Phương phu nhân nói:
- Hiện giờ bệnh tình của lão bá thế nào?
- Đã thấy chuyển biến tốt rồi.
- Bọn tiểu nữ cũng muốn đưa lão bá đồng hành, nhưng vì bệnh tình của lão chưa hoàn toàn bình phục nên đành lưu lão lại nơi này.
- Lưu lão khiếu lại đây?
- Đúng vậy, đợi lúc bọn tiểu nữ quay về thì sẽ đón lão cùng đi.
- Lão khiếu to gan dám hỏi phu nhân một câu.
- Lão bá cứ hỏi.
- Có phải nhị vị đi phó hội không?
Phương Thiên Thành lên tiếng:
- Không sai, làm sao lão biết?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Lão khiếu theo tình hình mà suy đoán thôi.
Đột nhiên Phương Thiên Thành cau mày ra vẻ khó chịu, y khẽ nói với Phương phu nhân:
- Chúng ta đi thôi.
Nói đoạn y nắm tay Phương phu nhân vội vàng ra khỏi phòng.
Một lát sau Lam y đồng tử vội vàng chạy vào phòng Đông Nhĩ lão nhân, chàng thấp giọng hỏi:
- Sao lão bá lại đắc tội với bá phụ của vãn bối?
Đông Nhĩ lão nhân mỉm cười, nói:
- Không đắc tội cũng không được.
Ngừng một lát lão nói tiếp:
- Hài tử, ngươi có nghe bá phụ nói gì về lão khiếu không?
Lam y đồng tử mỉm cười, nói:
- Vãn bối chỉ nghe bá phụ nói về bá mẫu.
Đông Nhĩ lão nhân ngạc nhiên hỏi:
- Lão ta nói Phương phu nhân thế nào?
Lam y đồng tử:
- Xưa nay bá phụ rất kính trọng bá mẫu, dù có chuyện gì cũng không thể lớn tiếng với bà ta, nhưng...
Đông Nhĩ lão nhân thở dài rồi nói:
- Nếu vì lão khiếu mà Phương phu nhân bị Phương nhị hiệp trách mắng thì đó không phải là tâm nguyện của lão khiếu.
Ngừng một lát lão nói tiếp:
- Nhưng bá phụ, bá mẫu ngươi đã quyết định lưu lão khiếu ở nơi này thì ngươi cũng phải tìm cách ở lại mới được.
Lam y đồng tử nói:
- Bây giờ không cần lưu lão bá lại rồi, bá phụ nói với bá mẫu cũng vì chuyện này đây. Bá mẫu rất nhân từ nên cảm thấy để lão lại rất nguy hiểm, vạn nhất bệnh của lão tái phát thì không có ai chiếu cố, hóa ra chẳng khác gì không cứu lão bá. Vì thế mà bá mẫu chủ trương đưa lão bá cùng đi.
Đông Nhĩ lão nhân hỏi:
- Nhưng bá phụ của ngươi không đồng ý phải không?
- Vì chuyện này mà bá phụ trách bá mẫu quá bao đồng, tuy nhiên người cũng đồng ý với thỉnh cầu của bá mẫu.
- Kỳ thực chỉ cần ngươi ở lại thì chúng ta không đi vẫn tốt hơn.
- Thế nào, lão lại không muốn đi chăng?
- Chúng ta cùng đi với bọn họ thì lão khiếu làm sao truyền thụ võ công cho ngươi?
- Nói vậy có nghĩa là vãn bối không thể không học võ công của lão bá?
- Ngươi hối hận rồi chăng?
- Không, vãn bối đã đồng ý với lão bá thì quyết không hối hận, nếu trên đường đi không thể truyền thụ thì chờ lúc quay về nhà của bá phụ lão bá truyền thụ cho vãn bối cũng không muộn.
Đông Nhĩ lão nhân mỉm cười, nói:
- Không được, lão khiếu đã muốn truyền võ công cho ngươi thì tất nhiên truyền càng sớm càng tốt.
Ngừng một lát lão hỏi:
- Ngươi biết khi nào chúng ta khởi hành không?
Lam y đồng tử nói:
- Hình như là sáng sớm ngày mai.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Được, sau canh ba đêm nay, ngươi hãy đến phòng lão khiếu, nhưng phải hành động bí mật, không được cho bá phụ ngươi biết đấy.
Lam y đồng tử gật đầu, nói:
- Được thôi! Canh ba đêm nay vãn bối sẽ đến.
Nói đoạn chàng cáo biệt lui ra ngoài phòng.
Vào lúc canh ba nửa đêm, quả nhiên Lam y đồng tử y hẹn mà đến. Đông Nhĩ lão nhân bắt đầu dạy cho chàng phép tĩnh tọa, thổ nạp. Lam y đồng tử rất thông minh, thuật thổ nạp do Đông Nhĩ lão nhân truyền thụ là một loại công phu căn bản của phép luyện nội công thượng thừa, giữa lúc hô hấp thì động tác ở phần bụng vô cùng phức tạp, nhưng Lam y đồng tử đều lãnh hội toàn bộ trước canh năm.
Đông Nhĩ lão nhân thấy vậy thì trong lòng rất vui mừng, lão nói:
- Hài tử, hãy nhớ là từ nay trở đi, mỗi ngày cần phải dành một canh giờ ngồi vận công, nếu ta có thể đồng hành với ngươi thì ta sẽ tự tìm cách chỉ điểm cho ngươi. Còn vạn nhất không thể đồng hành thì ngươi cũng phải dụng công tâm luyện, bất luận ngươi ở nơi nào thì ta cũng sẽ tìm ra ngươi. Nhưng chuyện này cần phải giữ bí mật tuyệt đối, ngay cả bá phụ bá mẫu và người anh em của ngươi cũng không được biết.
Lam y đồng tử trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trong lòng vãn bối có điều không lý giải được nhưng không biết có nên hỏi hay không?
- Có thể hỏi, ngươi nói ra xem!
- Việc lão bá truyền thụ võ công cho vãn bối rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
- Đương nhiên không phải là chuyện xấu.
- Nhưng đã là chuyện tốt thì tại sao không thể cho người khác biết?
- Vì võ công ngươi học là thiên hạ đệ nhất đẳng, bất luận người nào, đặc biệt là người luyện võ lại càng không muốn ngươi hơn bọn họ, đúng không?
- Không sai! Đa tạ lão bá, vãn bối hiểu ra rồi!
Đông Nhĩ lão nhân vỗ vào vai chàng tỏ vẻ thân mật và nói:
- Nghe lời lão khiếu mà trở về phòng ngủ di.
Tuy trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng Lam y đồng tử không dám hỏi nhiều chàng theo lời quay về phòng ngủ.
*****
Sáng hôm sau, quả nhiên Phương Thiên Thành đã thay đổi chủ ý đưa Đông Nhĩ lão nhân cùng đi theo.
Ngoài những lúc tương kiến nói chuyện riêng với Lam y đồng tử ra thì bình thường Đông Nhĩ lão nhân luôn giữ vẻ trầm mặc.
Đoàn người ngày đi đêm trọ, ba ngày sau thì đã đến Gia Định rồi.
Gia Định nằm gần bến cảng trên sông Mân Giang nên thương nhân mua bán tấp nập, phố thị phồn hoa thịnh vượng.
Phương Thiên Thành đưa đoàn người vào trọ ở một khách điếm khá sang trọng, sau khi an bày mọi sự thì y nói với Bạch y đồng tử:
- Hôm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi một đêm, trưa mai sau khi vi phu hội diện với đại sư bá và tam sư thúc xong, nếu không có việc gì khác thì sẽ đưa các ngươi di du ngoạn Gia Định một ngày.
Bạch y đồng tử nói:
- Phụ thân và đại sư bá gặp nhau ở đâu?
Phương Thiên Thành nói:
- Tại lăng Vân Sơn bên ngoài thành.
Bạch y đồng tử nói:
- Phụ thân không đưa hài nhi cùng đi sao?
- Vi phụ và đại sư bá có chuyện thương lượng, ngươi và mẫu thân cùng đệ đệ ở lại khách điếm, không cần phải đi.
- Khi nào phụ thân trở về?
- Trước khi mặt trời lặn.
Bạch y đồng tử bỗng nhiên chuyển mục quang nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân và nói:
- Lão Đông này! Lão từng đến Gia Định lần nào chưa?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Lão khiếu lưu lạc chân trời góc bể nên có qua đây một lần.
Phương Thiên Thành trừng mắt nhìn nhi tử và nói:
- Lạc nhi, hãy ngoan ở trong khách điếm, không được chạy lung tung đấy!
Phương Lạc khẽ gật đầu, Phương Thiên Thành liền cất bước rời khách điếm.
Sau khi Phương Thiên Thành đi rồi thì Phương Lạc dịch mục quang nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân và nói:
- Lão thông thuộc Gia Định, vậy có thể đưa ta đi du ngoạn một lát không?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Không phải lão khiếu không muốn, nhưng vì lệnh đường và lệnh tôn chưa cho phép thì lão khiếu không thể tự chủ trương.
Lam y đồng tử khẽ thở dài rồi nói:
- Lạc huynh, Đông Nhĩ lão bá nói cũng phải đấy, lão đã không thể tự chủ trương thì hãy đợi bá phụ bá mẫu trở về rồi chúng ta cùng đi.
Phương Lạc cau mày, nói:
- Tại sao phải đợi phụ mẫu trở về mới đi?
Lam y đồng tử nói:
- Lúc nầy Đông Nhĩ lão bá không dám tự chủ trương, nếu Lạc huynh nhất định vì lão cùng đi thì chẳng phải là gây khó dễ cho lão sao?
Phương Lạc nói:
- Ôi, tiểu đệ, không phải ta nói ngươi chứ lão Đông này là người làm của chúng ta sao ngươi có thể gọi lão là Đông lão bá?
Lam y đồng tử khẽ thở dài, nói:
- Đại ca không nên nói thế, Đông lão bá là người cao niên thì làm sao có thể gọi là lão Đông cộc lốc như vậy?
Phương Lạc cười nhạt, nói:
- Được rồi! Ngươi cứ gọi Đông lão bá, ta gọi lão Đông theo cách của ta.
Lam y đồng tử định nói tiếp nhưng Đông Nhĩ lão nhân đã lên tiếng:
- Các ngươi không cần tranh cãi nữa, gọi ta là lão Đông cũng tốt thôi.
Phương Lạc quay người và nói:
- Các ngươi cứ nói chuyện với nhau, ta phải đi đây!
Đông Nhĩ lão nhân kinh ngạc kêu lên:
- Làm sao được, bất luận thế nào thì thiếu chủ nhân cũng không thể làm khó lão khiếu!
Lão vừa nói vừa dịch bước cản đường.
Phương Lạc cười nhạt, nói:
- Lão định quản thúc ta chăng?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Điều đó lão khiếu không dám.
Phương Lạc nói:
- Lắc đầu thì mau tránh ra!
Nói đoạn chàng vung tay đẩy Đông Nhĩ lão nhân qua một bên rồi vọt đi nhanh như chớp.
Đông Nhĩ lão nhân ngẩn người nhìn theo bóng Phương Lạc, lòng cảm khái muôn phần, một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Lam y đồng tử chậm rãi bước lại và nói:
- Lão bá bá, không cần tức giận, vị đại ca này của vãn bối tính tình nóng nảy, đối với vãn bối cũng vậy thôi. Lão bá không nên tức giận mới được.
Đông Nhĩ lão nhân mỉm cười, nói:
- Hài tử, ngươi ở đây chờ ta, ta đi ngó chừng hắn mới được.
Lam y đồng tử nói:
- Đại bá phu rất yêu thương hắn.
Đông Nhĩ lão nhân mỉm cười, nói:
- Ta biết, hài tử ngươi cứ yên tâm vận công đi! Việc này lão khiếu tự biết cách đối phó.
Lam y đồng tử khẽ thở ra, tuy trong lòng chàng muốn nói mấy câu an ủi nhưng không biết phải khai khẩu thế nào. Chàng nhìn theo bóng Đông Nhĩ lão nhân từ từ ra khỏi khách điếm rồi mất hút tung tích.
Phải nói rằng cước trình của Phương Lạc khá nhanh, phần vì tức, khi nên vừa ra khỏi khách điếm là chàng chạy như bay vào khu náo thị.
Đông Nhĩ lão nhân phần vì bệnh tình chưa hoàn toàn bình phục, phần vì không dám thi triển khinh công thượng thừa giữa thanh thiên bạch nhật nên bị Phương Lạc bỏ lại khá xa phía sau. Thậm chí lão cũng không biết Phương Lạc đi về hướng nào.
Sau một hồi tìm kiếm thì lão phát hiện có một đám đông đang quay quần xem náo nhiệt cạnh bờ sông Mân Giang.
Đông Nhĩ lão nhân dò hỏi thì biết hai thiếu niên một bạch y, một mặc hoàng y vì ganh nhau trong việc cho tiền bọn Sơn Đông mãi nghệ mà dẫn đến động thủ với nhau.
Lão vội vàng chen vào trong thì quả nhiên thấy Phương Lạc mình mẩy đầy bụi đất, mặt mũi sưng vù, rõ ràng là trúng đòn khá nặng. Ngoài ra còn có một Hoàng y thiếu niên mặt bừng bừng nộ khí, đứng sau hắn là hai đại hán to khỏe, diện mạo hung hãn.
Hoàng y thiếu niên nhìn Phương Lạc rồi cười nhạt, nói:
- Ngươi rất quật cường, nhưng ta không tin ngươi là La Hán mình đồng da sắt!
Phương Lạc cũng lạnh lùng nhìn đối phương, khí phách chàng hề kém cạnh, nhưng vì có lẽ trúng đòn khá nặng nên trên sắc diện thoáng lộ vẻ đau đớn.
Hoàng y thiếu niên ngửa mặt cười ha ha một trận rồi nói:
- Ngươi sợ rồi chăng?
Phương Lạc nói:
- Ai sợ các ngươi chứ?
Hoàng y thiếu niên nộ khí quát:
- Khá khen cho tiểu tử cứng đầu, nếu hôm nay không buộc ngươi cầu xin tha mạng thì ta quyết không đến nơi này lần thứ hai.
Đang lúc định xuất thủ điểm vào Ngũ Âm tuyệt huyệt của Phương Lạc thì đột nhiên có một giọng lạnh lùng cất lên:
- Ngừng tay!
Hoàng y thiếu niên quét mục quang nhìn qua thì thấy một lão nhân mặc thanh bào, râu dài tới ngực đứng cách hắn chừng ngoài ba thước.
Phương Lạc cũng nhận ra người này là Đông Nhĩ lão nhân nên vội kêu lên:
- Lão Đông, lão mau đi nói cho phụ thân ta biết, bọn này võ công cao cường, lão không phải là địch thủ của chúng đâu.
Đông Nhĩ lão nhân chậm rãi nói:
- Lão khiếu đã đến đây thì dù phải liều mạng già cũng phải cứu thiếu gia trở về.
Hoàng y thiếu niên cười nhạt, nói:
- Lão đã già như vậy thì có chết cũng không gọi là yểu mệnh!
Lời vừa dứt thì đột nhiên hắn xuất một chưởng đánh thẳng vào giữa ngực Đông Nhĩ lão nhân.
Những người hiếu kỳ xem náo nhiệt đều bất giác lo lắng thay cho lão nhân, ai cũng nghĩ một chưởng của thiếu niên kia tất phải đánh gãy vai chiếc xương sườn của lão nhân.
Thế nhưng Đông Nhĩ lão nhân không tránh né mà có ý như lãnh chịu chưởng lực của Hoàng y thiếu niên.
Chợt nghe "hự" một tiếng, tiếp theo là mấy tiếng cảm thán của những người xung quanh, vừa tỏ ý thương hại Đông Nhĩ lão nhân vừa tán dương hành động hào tráng xả mệnh cứu chủ của lão.
Phương Lạc cũng không dám nhìn nên nhắm nghiền song mục. Nhưng bỗng nhiên chàng nghe giọng của Đông Nhĩ lão nhân nói bên tai:
- Nhị vị còn chưa chịu buông tay sao?
Phương Lạc cảm thấy nhẹ người, chàng mở mắt ra nhìn thì thấy Đông Nhĩ lão nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Hoàng y thiếu niên thì ôm ngực qụy dưới đất, dường như bị nội thương khá nặng. Hai đại hán đứng ngẩn người như trời trồng, tựa như chúng gặp ma giữa ban ngày vậy.
Đông Nhĩ lão nhân đưa tay ra hiệu cho Phương Lạc và nói:
- Thiếu gia, chúng ta trở về thôi!
Phương Lạc nhìn hai đại hán và Hoàng y thiếu niên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc không kém đối phương, nhưng chàng vẫn đứng yên bất động.
Đông Nhĩ lão nhân vội sải bước đến ôm lấy Phương Lạc, xuyên qua đám đông để trở về khách điếm.
Lão rửa những vết máu trên mặt cho chàng rồi đặt chàng lên giường và nói:
- Lão khiếu đến chậm một bước khiến thiếu gia phải thọ thương.
Phương Tuyết Nghi nghe tin cũng vội chạy vào, khi mục kích cảnh Phương Lạc thọ thương thì bất giác ứa lệ và nói:
- Đại ca, người nào đánh đại ca thọ thương thế nầy?
- Ta cũng không biết bọn ngươi đó.
Chàng dịch mục quang nhìn qua Đông Nhĩ lão nhân và nói tiếp:
- Lão đừng sợ, chuyện này không can hệ đến lão, khi gia phụ về hỏi thì một mình ta nhận là được.
Đông Nhĩ lão nhân khẽ vỗ lên ngươi Phương Lạc và nói:
- Thiếu gia yên tâm ngủ đi, lệnh tôn trở về có trách lão khiếu vài câu thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Lúc nầy Phương Lạc tỏ ra rất biết nghe lời, chàng nhắm mắt rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Phong Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Lão bá bá, xưa nay được bá phụ nương chiều nên tính khí của Lạc ca ca rất thất thường, nếu có chỗ nào đắc tội thì xin lão bá chớ chấp nhất nhé.
Đông Nhĩ lão nhân mỉm cười, nói:
- Tuy lệnh huynh nói những lời khó nghe nhưng trong lòng rất thiện lương.
Lão ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Ta như thế nào, có lẽ ngươi đã biết khá nhiều rồi, sau chuyện này có thể ta không lưu lại đây nữa, hài tử, nếu ta không thể ở đây lâu thì ngươi có muốn đi với ta không?
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Chúng ta đi đến đâu?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Chân trời góc bể, đến nói càng bí mật càng tốt.
Phương Tuyết Nghi lại do dự rồi mới nói:
- Bá mẫu rất tốt với vãn bối, người coi vãn bối như hài tử thân sinh, nếu lén đi chơi với lão thì nhất định bá mẫu sẽ rất đau lòng.
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Lão phu cũng không muốn như vậy, nhưng tình thế trói buộc nên chẳng còn cách nào khác.
Phương Tuyết Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu không còn cách nào khác thì tự nhiên vãn bối sẽ theo lão tiền bối thôi.
Ngừng một lát chàng nói tiếp:
- Bá mẫu nhận ký thác từ mẫu thân lánh thế của vãn bối nên đối đãi với vãn bối rất tốt, nếu vãn bối đi mà không nói thì đương nhiên bà ta sẽ vô cùng bi thương. Quả thực vãn bối không muốn bà ta phải chịu đựng như thế, nếu như chúng ta có thể không đi thì chẳng có gì tốt bằng.
Đông Nhĩ lão nhân chậm rãi nói:
- Ngươi có hiếu tâm tri ân tất phải báo, như vậy là lão khiếu yên tâm rồi. Thôi, ngươi đi nghỉ đi, để lão khiếu canh chừng hắn cho.
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hôm nay lão bá vất vả nhiều rồi, nên đi nghỉ một chút thì hơn. Vãn bối canh chừng ở đây cũng được.
Lời vừa dứt thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Phương Thiên Thành đẩy cửa bước thẳng vào phòng. Dung diện của lão vốn đang vui vẻ, nhưng vừa bước vào phòng thì thần sắc chợt lạnh lùng. Lão nhìn Phương Lạc một lúc rồi hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế nầy?
Đông Nhĩ lão nhân khẽ nói:
- Thiếu gia ấu đả với người ta và bị thọ thương.
Phương Thiên Thành là nhân vật lịch duyệt giang hồ tuy trong lòng lo lắng và xót xa nhưng vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh, y hỏi tiếp:
- Thương thế nặng lắm không?
Đông Nhĩ lão nhân nói:
- Thương thế tuy không nhẹ nhưng cũng không đến nỗi nào.
Phương Thiên Thành bước lại gần giường xem qua thương thế của ái tử rồi khẽ nói với Đông Nhĩ lão nhân:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!
Phương Tuyết Nghi nhìn ra thì thấy Phương phu nhân và hai đại hán mặc kinh trang đã đứng nơi cửa phòng.
Đại hán bên trái chừng ngoài ngũ tuần, thân mặc kinh trang màu xám đậm, tướng mạo phong trần. Mày rậm mắt tròn, thần thái rất uy mãnh.
Đại hán bên phải khoảng trên tam tuần, mặt trắng không râu, xem ra có phần thanh tú như một văn sĩ.
Phương phu nhân nhìn ái tử với vẻ mặt thương cảm, bà muốn nói nhưng lại thôi.
Phương Thiên Thành bước ra cửa và nói với đại hán mặc lam y:
- Đại ca, Phương nhi thọ thương một chút, hiện đang ngủ rất say, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện nhé!
Lam y đại hán chậm rãi nói:
- Thương thế có nặng không?
Phương Thiên thành mỉm cười, nói:
- Theo tiểu đệ quan sát thì thấy, thương thế không nhẹ nhưng hơi thở rất điều hòa.
Trung niên bạch diện khẽ nói:
- Xem ra công lực của Lạc điệt đã tiến bộ khá nhiều rồi.
Phương Thiên Thành nói:
- Theo công lực của Lạc nhi mà luận, thọ trọng thương thế nầy thì quyết không thể ngủ yên như vậy. Xem ra tất phải có người trợ giúp.
Thì ra trong lúc cắp Phương Lạc trở về, Đông Nhĩ lão nhân đã ngầm truyền cho chàng một chút chân khí. Bản thân Phương Lạc chưa đủ trình độ để nhận biết, còn Phương Thiên Thành chỉ mới quan sát chứ chưa bắt mạch nên không nhận ra việc này.
Lão chỉ quan sát tình hình mà phán đoán là có người giúp Phương Lạc thôi.
Lam y đại hán nói:
- Phải chăng có ai đó có ý gây tổn thương cho Lạc điệt?
Phương Thiên Thành mỉm cười, nói:
- Theo đệ suy đoán thì không đến nỗi như vậy, nhưng nội tình như thế nào thì vẫn chưa hiểu được.
Nói đoạn lão đưa mọi người ra ngoài đại sảnh ngồi, Phương phu nhân cố nén bi thương, bà tận tay mang ra ba tách trà hương.
Phương Thiên Thành uống một ngụm trà rồi nói:
- Nghi nhi, tại sao huynh đệ của ngươi bị người ta đả thương vậy?
Phương Tuyết Nghi cung kính đáp:
- Lạc huynh muốn ra ngoài du ngoạn, Đông lão bá khuyên ngăn không được nên Lạc huynh tự chạy ra ngoài một mình.
Phương Thiên Thành hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
Đông Nhĩ lão nhân tiếp lời:
- Lão khiếu khuyên thiếu gia không được nên đành ra ngoài tìm, khi tìm đến nơi thì thấy thiếu gia đã thọ trọng thương rồi.
Phương Thiên Thành hỏi tiếp:
- Lão đã cứu hắn về?
Đông Nhĩ lão nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lão khiếu đã ôm thiếu gia trở về.
- Bọn người nào đã thương hắn?
- Lão khiếu không biết bọn họ là ai.
- Bọn chúng mặc y phục thế nào?
- Một thiếu niên mặc hoàng y, và hai đại hán mặt rỗ, mặc hắc y.
Đông Nhĩ lão nhân nhớ lại một lúc rồi thuật lại những điều lão đã mục kiến.
Lam y đại hán nghe đoạn liền nói:
- Lão ôm Phương Lạc đi mà bọn hoàng y thiếu niên cũng để cho lão đi sao?
Đông Nhĩ lão nhân lại trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lão khiếu thấy thiếu gia thương thế rất nặng, trong lòng vô cùng khẩn trương nên vội vàng xông bừa vào ôm chạy. Tuy hai hắc y đại hán có ngăn cản nhưng lão khiếu liều mạng xông đi, khiến bọn chúng phải nhường đường.
Lam y đại hán mỉm cười, nói:
- Đông lão trượng vất vả quá!
Phương Thiên Thành đưa tay, nói:
- Lão có thể đi nghỉ rồi đấy.
Đông Nhĩ lão nhân cúi ngươi hành lễ rồi lui bước ra ngoài.
Lam y đại hán nhìn theo bóng Đông Nhĩ lão nhân dần khuất rồi mới chậm rãi hỏi:
- Nhị đệ, Đông lão trượng đây là nhân vật thế nào vậy?
Phương Thiên Thành nói:
- Là người mà tiểu đệ cứu được giữa đường thôi.
Lam y đại hán hỏi tiếp:
- Ngươi biết danh tính của lão ta không?
Phương Thiên Thành nói:
- Lão tự xưng là Đông Nhĩ lão nhân.
Lam y đại hán trầm ngâm một lát rồi nói:
- Sợ rằng đó không phải là danh tính thật của lão ta.
Bạch diện trung niên tiếp lời:
- Phương hiền điệt bị đánh trọng thương, lẽ nào chúng ta bỏ qua chuyện này?
Lam y đại hán nói:
- Tất nhiên là không thể bỏ qua, tiểu huynh lập tức đi bái kiến Trình Tử Vọng để hỏi về lai lịch của Hoàng y thiếu niên kia.
Phương Thiên Thành khẽ thở dài rồi nói:
- Đệ thấy nên bỏ qua thôi!
Lam y đại hán nói:
- Lạc nhi thọ thương nặng như thế, nếu chúng ta bỏ qua thì ngày sau truyền ra giang hồ, há chẳng phải thiên hạ sẽ cười nhạo chúng ta sao?
Phương Thiên Thành nói:
- Lạc nhi chừng ấy tuổi thì tất nhiên không thể kết thù hằn với người khác, đệ rất ít khi đưa hắn hành tẩu trên giang hồ nên tuyệt đối không có ai nhận biết hắn. Lần nầy hắn bị đả thương là chuyện ngẫu nhiên phát sinh mà thôi. Vả lại, sau khi nghe kỹ tình hình thì trước mắt vẫn chưa biết...
Y ngừng lại một lát rồi chậm rãi nói tiếp:
- Thương thế của Lạc nhi cũng không trầm trọng lắm, tiểu đệ nghĩ nếu truy cứu chuyện này thì không biết kết quả sẽ như thế nào? Hiện tại chúng ta lại có nhiều chuyện quan trọng, không nên vì tiểu sự mà làm hỏng đại sự của chúng ta.
Lam y đại hán trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tính thời gian lộ trình thì chúng ta vẫn có thể lưu lại Gia Định ba ngày nữa, trong ba ngày đó, bất luận là chuyện gì cũng phải giải quyết cho xong.
Thực ra không phải Phương Thiên Thành không có ý báo thù cho ái tử, nhưng vì tình thế phải, làm ra vẻ hình thức như vậy, bây giờ nghe Lam y đại hán hạ quyết tâm thì lão cũng thuận tình, tiếp lời:
- Đại ca, tam đệ đã quyết tâm điều tra rõ sự tình thì chúng ta đành phải lưu lại đây vài ngày thôi.
Chợt nghe Bạch diện trung niên nói:
- Tiểu đệ có một cảm giác rất kỳ quái, không biết nhị ca nghĩ thế nào?
Phương Thiên Thành lời:
-Chuyện gì?
Bạch diện trung niên nói:
- Tiểu đệ cảm thấy hình như Đông Nhĩ lão nhân còn điều gì chưa nói ra hết.
Phương Thiên Thành mỉm cười, nói:
- Tiểu huynh cũng có cảm giác này, nhưng lão ta đã không muốn nói ra thì tiểu huynh cũng không muốn truy vấn lão.
Lam y đại hán nói:
- Không cần phải truy vấn lão ta, tiểu huynh và Trình Tử Vọng giao tình đã lâu, lão ta từng nói với tiểu huynh rằng, bất luận chuyện gì xảy ra trên địa diện Gia Định thì cứ việc tìm lão ta mà hỏi.
Ngừng một lát, lam y đại hán nói tiếp:
- Hiện tại muốn điều tra chuyện này cũng rất dễ, chỉ cần tìm đến hiện trường hỏi vài người là biết ngay. Nhưng chúng ta muốn điều tra rõ lai lịch của Hoàng y thiếu niên, sợ rằng người thường khó có thể trả lời được.
Bạch diện trung niên nói:
- Đại ca nói cũng phải.
Lam y đại hán nói tiếp:
- Dù sao thì tiểu huynh cũng phải ghé thăm Trình Tử Vọng lão ta lại rất thông thuộc địa diện Gia Định, sự việc này cho tiểu huynh đi hỏi lão ta rồi hãy tính tiếp.
Phương Thiên Thành nói:
- Đại ca uống vài tách trà, nghỉ ngơi một lát rồi hay đi?
Lam y đại hán nói:
- Tiểu huynh phải đi ngay, việc gì đã quyết làm thì không nên để chậm trễ.
Lời vừa dứt thì người cũng đã ở ngoài xa mấy trượng rồi.
Phương Thiên Thành dịch mục quang nhìn qua Bạch diện trung niên và nói:
- Tuấn đệ, theo tiểu huynh quan sát thì đại ca bên ngoài tuy bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng rất lo lắng khẩn trương. Tiểu huynh không muốn vì chuyên nhỏ của Lạc nhi mà khiến cho đại ca thêm phiền phức.
Bạch diện trung niên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiểu đệ rất hiểu tâm ý của nhị ca, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, không thể nói rằng chúng ta có chuyện quan trọng mà giả vờ không nghe không thấy chuyện Lạc điệt bị đả thương.
Phương Thiên Thành cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:
- Chuyện này quá quan trọng, tiểu huynh không muốn phát sinh thêm tiểu tiết khiến đại ca thêm lo nghĩ.
Lúc này Phương phu nhân đã lặng lẽ trở về phong trông nom ái tử, trong đại sảnh chỉ còn Phương Thiên Thành và Bạch diện trung niên.
Bạch diện trung niên đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ nói:
- Nhị ca, tiểu đệ có mấy lời lo xa, nói ra mong nhị ca chớ đa nghi nhé.
Phương Thiên Thành nói:
- Chúng ta đã kết nghĩa kim lan, tình đồng sinh tử, sao Tuấn đệ nói những lời như vậy?
Bạch diện trung niên nói:
- Lần này sự tình thay đổi quả thật là ngoài tiên liệu của chúng ta, nhưng đệ đã quyết định thì không thể vì sợ mà bỏ cuộc giữa chừng. Danh tính Trung Châu tam hiệp không thể vì chuyện này mà hoen ố, đệ thấy ý của đại ca là: Thà danh tồn mà thân bất tại.
Ngừng một lát Bạch diện trung niên hạ thấp giọng nói tiếp:
- Đệ và đại ca đều chưa thành thân lập thất, tương lai sau khi chúng ta trăm tuổi rồi thì duy chỉ có Lạc nhi đến trước mộ chúng ta lo hương khói nhan đèn thôi. Do vậy, đệ thấy không cần thiết để cho nhị tẩu và Lạc nhi phải mạo hiểm.
Phương Thiên Thành gượng cười, nói:
- Tiểu huynh đã rõ ý của tam đệ, nhưng nếu huynh đệ chúng ta chết đi thì đối phương quyết không tha cho Lạc nhi và tẩu tẩu của ngươi.
Bạch diện trung niên nói:
- Vì vậy chúng ta cần phải có an bày trước khi trường phong ba bảo vũ xảy ra.
- Thiên hạ rộng lớn thế nầy thì nơi nào lại chẳng có thể ẩn thân lập mệnh, nhị ca cũng có thể nghĩ ra một nơi bí mật để an bày cho tẩu tẩu và Lac nhi.
Phương Thiên Thành nói:
- Tẩu tẩu của ngươi đã thường cùng ta hành tẩu trên giang hồ nên rất nhiều người biết, trong lúc nhất thời ta thấy chuyện này không dễ an bày.
Bạch y trung niên nói:
- Nếu nhị ca nghĩ không ra thật thì tiểu đệ có một nơi...
- Nơi nào?
- Tiểu đệ có một vị thúc phụ làm nghề y, mãi tận Giang Nam, lão không phải là người trong giang hồ nên có thể đưa tẩu tẩu và Lạc nhi đến đó.
- Việc này không ổn.
- Tại sao?
- Nếu chúng ta ngộ đại biến thì tất nhiên đối phương cũng có tâm trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), Lạc nhi và tẩu tẩu của ngươi rất khó thoát khỏi tai mắt của đối phương. Lệnh thúc không phải là người trong võ lâm, thì làm sao có thể đối phó với quỷ kế của những nhân vật trên giang hồ? Một khi bị đối phương điều tra ra thì sợ rằng việc sẽ liên luỵ đến lệnh thúc thôi.
Bạch diện trung niên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nhị ca nói cũng phải.
Hai ngươi trầm lặng nhìn nhau mà không ai nói thêm gì.
Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài đại sảnh có tiếng chân truyền vào.
Hai người vừa ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Lam y đại hán đã đến trước cửa, lão nói:
- Nhị vị hiền điệt, tiểu huynh giới thiệu với nhị vị một vị bằng hữu...
Lão quay lại nhìn thanh y nhân phía sau và nói tiếp:
- Vị này là Trình Tử Vọng một nhân vật đứng đầu cả hai đường thủy bộ ở địa diện Gia Định này.
Phương Thiên Thành và Bạch y trung niên với cung thủ hành lễ và nói:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Trình Tử Vọng nói:
- Không dám, không dám, nhị vị đây là Phương đại hiệp và Thạch đại hiệp.
Phương Thiên Thành nói:
- Tại hạ là Phương Thiên Thành.
Bạch diện trung niên tiếp lời:
- Tại hạ là Thạch Tuấn.
Trình Tử Vọng nói:
- Ngưỡng mộ nhị vị đã lâu! Hôm nay mới có vinh hạnh hội diện.
Lão nhìn qua lam y đại hán rồi nói tiếp:
- Tại hạ và Trịnh đại hiệp từng gặp nhau mấy lần.
Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cùng nói:
- Bọn tại hạ thường nghe đại ca nhắc đến Trình huynh nên biết Trình huynh rất có uy danh ở địa diện Gia Định này.
Trình Tử Vọng cười ha hả rồi nói:
- Một chút hư danh thôi, trước mắt ba vị mà nói đến uy danh thì quả thật tại hạ vô cùng hổ thẹn.
Lão hơi ngừng một lát rồi tiếp:
- Vừa rồi tại hạ được Trịnh đại hiệp cho biết sự tình là ái tử của Phương đại hiệp bị đánh trọng thương ngay ở đất Gia Định này nên tại hạ không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Thạch Tuấn nói:
- Chuyện này có lẽ phải nhờ đến Trình huynh rồi.
Trình Tử Vọng nói:
- Tại hạ đã phải nhân thủ đi điều tra nội tình, tin rằng trước khi trời tối sẽ có tin tức cho ba vị.
Phương Thiên Thành nói:
- Ý của tại hạ là chỉ muốn điều tra rõ nội tình mà thôi, có thể lỗi thuộc về nhi tử của tại hạ.
Trình Tử Vọng nói:
- Bất luận thế nào đi nữa thì lệnh công tử cũng đã thọ thương, dù viện lý do thế nào thì đối phương cũng không thể xuất thủ đánh người, huống hồ là đánh một vị đồng tử.
Phương Thiên Thành nói:
- Không thể nói vậy, song phương xuất thủ đánh nhau thì tất nhiên là khó lưu tình.
Trình Tử Vọng khẽ thở ra một hồi rồi nói:
- Phong độ của Phương đại hiệp thật khiến Trình mỗ khâm phục.
Ngay lúc nầy đột nhiên có một giọng oang oang từ ngoài truyền vào:
- Khoái Thoái Trương Tam cầu kiến chủ nhân.
Trình Tử Vọng lớn tiếng nói:
- Vào đi!
Lão nhìn qua Trung Châu tam hiệp rồi tiếp:
- Trương Tam là thuộc hạ rất có năng lực của tại hạ, tại hạ phái hắn đi điều tra chuyện này, có lẽ là hắn đã có tin tức hồi báo.
Lời chưa dứt thì đã thấy một đại hán cao to, mặc kinh trang bước vào, cước bộ cực kỳ nhanh.
Hắn hành lễ với Trình Tử Vọng và nói:
- Tham kiến trang chủ.
Trình Tử Vọng nói:
- Ba vị này là đỉnh đỉnh đại danh trong Trung Châu tam hiệp, hôm nay ngươi có vinh hạnh lắm mới được tương kiến đấy.
Trương Tam cúi người thi lễ và nói:
- Tiểu nhân được nghe đại danh ba vị đại hiệp đã lâu, hôm nay được diện kiến thật là tam sinh hữu hạnh.
Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và lam y đại hán cùng khẽ nghiêng người hoàn lễ.
Trình Tử Vọng hắng giọng rồi hỏi:
- Trương Tam, ngươi dò hỏi sự việc như thế nào?
Khoái Thoái Trương Tam nói:
- Bọn chúng là người trên chiếc thuyền hoa neo ở bến nước trên sông Mân Giang.
Trình Tử Vọng gật đầu, nói:
- Được, ngươi đưa thiếp đến cho bọn chúng, lão phu muốn xem bọn chúng là những nhân vật như thế nào.
Phương Thiên Thành vội nói:
- Chuyện này đâu dám phiền Trình huynh?
Trình Tử Vọng nói:
- Địa diện Gia Định hơn trăm dặm vuông nhưng bất luận là người nào, một khi nhắc đến Trịnh mỗ thì đều phải cúi chào. Bọn này đã không xem Trình mỗ ra gì, khách đi không bái khách ngồi nên tại hạ đành phải đi hỏi thăm bọn chúng vậy!
Phương Thiên Thành hỏi:
- Trình huynh đi một mình sao?
Trình Tử Vọng nói:
- Tại hạ sẽ đưa hai trợ thủ cùng đi.
Thạch Tuấn lên tiếng:
- Tại hạ muốn bồi tiếp Trình huynh cùng đi, được chứ?
Trình Tử Vọng cười ha hả rồi nói:
- Thạch huynh đệ muốn đi thì không còn gì tốt hơn.
Phương Thiên Thành nhìn qua Lam y đại hán và nói:
- Đại ca, tiểu đệ có nên đi một chuyến không?
Lam y đại hán gật đầu, nói:
- Ngươi đi một chuyến cũng tốt, tiểu huynh lưu lại trong khách điếm chờ tin tức của các ngươi.
*****
Trình Tử Vọng, Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn theo sự dẫn đường của Khoái Thoái Trương Tam mà đi ra bến nước Mân Giang.
Khi đến nơi thì đêm đã sang canh hai nhưng không khí quanh bến nước vẫn náo nhiệt.
Trương Tam chỉ tay về phía chiếc thuyền hoa neo ở giữa sông và nói:
- Là chiếc thuyền hoa đó.
Trình Tử Vọng khẽ nói:
- Ngươi bảo bọn nhà đò đưa tới đây một chiếc khoái thuyền! (thuyền nhỏ nhẹ lướt đi nhanh) Trương Tam nói:
- Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.
Thạch Tuấn nhìn xuống mé sông thì thấy quả nhiên có một chiếc thuyền nhỏ đang chờ sẵn.
Trình Tử Vọng đưa Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn xuống thuyền rồi quay lại dặn Trương Tam:
- Ngươi gọi các huynh đệ chuẩn bị mấy chiếc thuyền lớn, nếu thuyền hoa kia bỏ chạy thì lập tức ngăn chận lại!
Nói đoạn lão phát tay ra hiệu, chiếc thuyền nhỏ từ từ rồi bờ và tiến về chiếc thuyền hoa neo giữa dòng.
Hồi 02 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác