Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất tuyệt ma kiếm - Hồi 118

Thất tuyệt ma kiếm
Trọn bộ 180 hồi
Hồi 118: Cáo Già Dụ Dỗ Đứa Thơ Ngây
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-180)

Siêu sale Shopee

Vương phu nhân hỏi lại:

- Việc lão thân ủy thác chẳng hiểu tướng công có nhận lời không?

Đột nhiên có tiếng khóc thút thít lọt vào tai.

Nguyên Du Nhi xúc động tâm tình, cô không nhịn được cõi lòng đau đớn mà bật lên tiếng khóc.

Vương phu nhân lạnh lùng bảo cô:

- Im miệng đi! Không được khóc lóc!

Du Nhi phải cố nhịn cho khóc không thành tiếng.

Lý Hàn Thu quay lại nhìn Du Nhi rồi khẻ nói với Vương phu nhân:

- Tại hạ không phải là đã nẩy lòng tham, mưu đồ Tiên Chi của phu nhân.

Vương phu nhân nói:

- Lời nói của tướng công nghe có vẻ quang minh chính đại lắm.

Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:

- Chắc phu nhân không tin lòng, nhưng tại hạ chẳng có cách nào chứng minh mà cũng không muốn giải thích. Tại hạ chỉ có ý ngăn trở Tiên Chi không thể để lọt vào tay Phương Tú. Nếu mẹ con phu nhân phá vòng vây đi thoát một cách bình yên thì tại hạ quyết không động thủ với mẹ con phu nhân.

Du Nhi đột nhiên xen vào:

- Bản lãnh tướng công so với mẹ con tiểu muội cao cường hơn nhiều. Nếu tướng công không có ý tranh dành Tiên Chi thì sao không giúp bọn tiểu muội phá vòng vây của họ?

Lý Hàn Thu ngẩn mặt ra đáp:

- Cái đó... Cái đó...

Du Nhi ngắt lời:

- Hứ! Tướng công không giúp cho bọn tiểu muội là có ý dòm ngó Tiên Chi. Dù tướng công giải thích thế nào tiểu muội cũng không tin.

Lý Hàn Thu tự hỏi:

- Làm thế nào cho cô ta tin được?

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng chưa kịp nói ra vì chàng e làm cho Du Nhi phải thương tâm.

Bỗng nghe phu nhân thở dài nói:

- Du Nhi! Không nên miễn cưỡng người ta vào chỗ khó khăn. Lý tướng công và mẹ con ta chưa có mối giao tình đến trình độ này.

Lý Hàn Thu rất lấy làm khó nghĩ, khẻ thở dài nói:

- Sao? Để tại hạ suy nghĩ kỹ lại rồi mới trả lời được.

Du Nhi hỏi:

- Còn nghĩ ngợi gì nữa? Không ưng chịu là không ưng chịu, hà tất phải lừa gạt mẹ con tiểu muội?

Lý Hàn Thu rất lấy làm khó nghĩ thở dài hỏi lại:

- Tại hạ biết giải thích cách nào đây?

Vương phu nhân vừa được coi Lý Hàn Thu ra tay, bà biết chàng là một cao thủ, kiếm thuật tinh thông hơn đời. Nếu chàng chịu giúp sức thì việc phá vòng vây để trốn thoát sẽ có nhiều hy vọng.

Bà liền nhẫn nại đứng yên không nhúc nhích.

Vương phu nhân là người mưu kế sâu xa. Mụ nhận thấy Lý Hàn Thu không có ý trợ lực cho mình, nhưng Du Nhi nói mấy câu này khiến chàng khó mà giãy ra được vì chàng còn trẻ người non mặt.

Trong lòng bà cũng biết rõ Lý Hàn Thu bị đưa vào tình thế khó khăn. Nếu chàng ưng thuận bảo hộ cho bà thì bất luận trong nội tâm chàng có vui trong lòng hay không, nhưng một khi chàng đã hứa lời là chàng phải thực hành và đem toàn lực ra làm cho nên việc.

Tần Nhi ẩn ở sau gốc cây đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa mấy người bên ngoài, nàng lại cảm thấy Lý Hàn Thu trầm ngâm không nói gì thì biết là trong lòng chàng đang lấy làm khó nghĩ. Nàng chỉ sợ chàng lỡ lời mà hư việc lớn, đành vội vã tiến ra.

Lý Hàn Thu đang lúc bối rối bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân liền quay lại ngó Tần Nhi hỏi:

- Tần cô nương! Vụ này biết xử trí thế nào cho phải?

Tần Nhi thủng thẳng đáp:

- Đại cuộc ở Giang Nam đã bắt đầu biến động. Nếu mình hành động lầm lỡ và lập tức giúp cho ngọn lửa hung dữ bùng lên to. Khi đó biết bao nhiêu cao thủ chính nghĩa phải đổ máu mà khó lòng bồi bổ lại chổ lầm lẫn.

Lý Hàn Thu giương mắt lên hỏi:

- Món Tiên Chi này quan trọng đến thế thật ư?

Tần Nhi đáp:

- Đúng thế! Vì vậy mà chúng ta chẳng thể để cho Tiên Chi lọt vào tay Phương Tú được.

Vương phu nhân đột nhiên đưa mắt ngó chằm chặp vào mặt Lý Hàn Thu một lúc rồi hỏi:

- Cô nương ở nhà Phương Tú từ thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn mà cô nói vậy thì ai tin được?

Tần Nhi quay lại nhìn Lý Hàn Thu đáp:

- Tin hay không là việc của Lý công tử đây, phu nhân bất tất phải bận tâm.

Vương phu nhân chậm rãi nói:

- Công hiệu của Tiên Chi thật không phải tầm thường, song vận dụng không khéo thì nó mất hết thần diệu.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Nghe khẩu khí phu nhân thì dường như phu nhân thông tỏ về món Tiên Chi này lắm phải không?

Vương phu nhân đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi đáp:

- Đúng thế! Chẳng những lão thân hiểu cách diệu dụng của nó, mà còn biết cả cách bắt nó không để nó bị tổn hại.

Bà ngừng một chút rồi tiếp:

- Muốn hiểu biết Tiên Chi không phải là công việc một sớm một chiều mà được. Lão thân đã tổn rất nhiều công phu và mất một thời gian khá lâu về vụ này.

Lý Hàn Thu nói:

- Phu nhân bất tất phải giải thích, tại hạ thực tình không có ý cướp Tiên Chi. Nhưng để nó lọt vào tay người khác thì tại hạ phải đoạt lấy. Khi đó không liên quan gì tới phu nhân nữa, vậy xin ba vị hãy thượng lộ đi.

Vương phu nhân biến sắc, muốn nói lại thôi. Bà quay lại nhìn hai cô gái hô:

- Chúng ta đi thôi!

Rồi bà cất bước đi trước.

Tần Nhi lườm Lý Hàn Thu một cái rồi nói:

- Tướng công thật quá thiện lương, chẳng những tin lời bạn hữu mà tin cả địch nhân.

Lý Hàn Thu không hiểu ý câu nói của nàng liền chau mày hỏi:

- Cô nương nói vậy nghĩa là làm sao?

Tần Nhi hỏi lại:

- Sao tướng công biết Phương Tú nhất định còn chận đường mẹ con Vương phu nhân?

Lý Hàn Thu lấy làm kỳ hỏi:

- Cái đó há chẳng phải chính cô nương đã nói ra?

Tần Nhi đáp:

- Tướng công đừng quên rằng chúng ta phá hoại được tín hiệu về sự liên lạc của bọn chúng tức là đã khiến cho tai mắt họ hết linh mẫn rồi. Vạn nhất mà Phương Tú không kịp điều động thuộc hạ để mẹ con Vương Thị lọt lưới thì sẽ ra sao?

Lý Hàn Thu đáp:

- Trên căn bản chúng ta không có ý tranh giành Tiên Chi của Vương phu nhân.

Tần Nhi hỏi:

- Tướng công đối với Tiên Chi không động tâm chút nào thật ư?

Lý Hàn Thu đáp:

- Thần vật ngàn năm một thủa, đời người hiếm thấy, thì ai mà chẳng động tâm?.

Tần Nhi giương cặp mày liễu lên ngắt lời:

- Đã thế thì sao tướng công không động thủ cướp lấy?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

- Bậc đại trượng phu có điều muốn mà không làm. Tiên Chi là một vật sỡ hữu của mẹ con Vương phu nhân thì sao chúng ta lại tranh đoạt?

Tần Nhi ngó vài mặt Lý Hàn Thu một lúc rồi khẻ thở dài đáp:

- Tướng công nói hợp lý Nghĩa Hiệp và đạo kiếp không giống nhau là ở chổ này. Tiểu tỳ coi người quả đã không lầm. Chúng ta đi thôi!

Đoạn nàng cất bước đi trước.

Lý Hàn Thu thấy Tần Nhi đi về phương hướng rượt theo mẹ con Vương Thị. Chàng đành cất bước theo sau.

Nói về mẹ con Vương Thị đi một mạch chừng bảy tám dặm đường. Lúc ba người sắp lên đường quan đạo thì đột nhiên thấy ba hán tử sánh vai đứng ngay ở đầu lối đi. Hán tử đứng giữa đầu đội nho càn, mình mặc trường bào chính là Phương Tú.

Vương phu nhân sửng sốt hỏi:

- Lão đấy ư?

Phương Tú tủm tỉm cười đáp:

- Chính phải! Chắc phu nhân lấy làm ngạc nhiên lắm nhỉ?

Vương phu nhân đáp:

- Lão thân chẳng ngạc nhiên chút nào.

Phương Tú cười ruồi nói:

- Vậy càng hay! Phu nhân đã phá hủy được tấn hiệu liên lạc của bọn ta kể cũng là giỏi lắm.

Lý Hàn Thu và Tần Nhi đuổi theo mẹ con Vương phu nhân còn cách chừng ba bốn trượng thì thấy mẹ con bà dừng bước. Hai người liền ẩn vào bên bụi cỏ rậm.

Lúc này vừng đông sáng tỏ. Cảnh vật trong vòng một trượng đã nhìn thấy rõ.

Bỗng nghe Vương phu nhân lạnh lùng hỏi:

- Lão muốn điều chi?

Phương Tú vẻ mặt lạnh như băng hững hờ đáp:

- Phu nhân đã hại sáu tên thuộc hạ của lão phu?

Vương phu nhân nghĩ thầm trong bụng:

- Tuy không phải mình đã giết chúng, nhưng trước tình trạng này mình chẳng thể không nhìn nhận được.

Bà đành hàm hồ hỏi lại:

- Sáu người đó có phải do Phương viện chúa phái đến không?

Phương Tú đáp:

- Phải rồi!

Vương phu nhân hỏi:

- Mẹ con lão thân cùng viện chúa vốn không thù oán, chẳng hiểu vì sao viện chuá lại sai người đón đường đánh giết?

Phương Tú tuyệt không nhắc đến vấn đề Tiên Chi mà chỉ nói về sáu gã đại hán. Hắn cười lạt hỏi:

- Bọn sáu người chúng...

Vương phu nhân ngắt lời:

- Chúng chết là lẽ tự nhiên vì đã xảy ra cuộc ẩu đả phải có kẻ sống người chết.

Phương Tú nói:

- Nợ bạc thì phải trả tiền. Giết người thì phải thường mạng. Ba mẹ con phu nhân đã sát hại sáu người bạn của lão phu. Món nợ này lão phu trả lời thế nào đây?

Vương phu nhân nghĩ thầm trong bụng:

- Tâm địa thằng cha này quả là ác độc. Miệng hắn tuyệt không nhắc đến vấn đề Tiên Chi mà chỉ mồm năm miệng mười đòi báo thù cho bạn, tức là hắn chủ ý giết mẹ con mình.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng phu nhân đáp:

- Phương viện chuá! Nơi đây trừ ba mẹ con lão thân là đàn bà yếu ớt còn toàn thị là thuộc hạ của viện chúa. Viện chúa bất tất phải mượng lời quan ngoại che dấu nội tâm. Nếu viện chúa thực tình muốn báo thù cho thuộc hạ thì sao không đường đường chính chính quyết một trận sinh tử mà lại cho người ẩn nấp ở bên đường để ngăn chặn mẹ con lão thân?

Phương Tú cười ha hả nói:

- Phu nhân! Các vị đã giết sáu người thì bây giờ dẫu bị lão phu hạ sát, kể ra mẹ con phu nhân cũng được lãi rồi, có chết cũng đừng oán hận mới phải.

Lão đưa mắt cho hai tên đại hán võ phục, hô:

- Các vị động thủ đi!

Hai đại hán đồng thời rút trường kiếm ra đánh soạt một tiếng.

Vương phu nhân biết là cơ cực bửa nay khó lòng an toàn được, bất giác bà ngấm ngầm buông tiếng thở dài, khẻ bảo hai cô con:

- Phương Tú võ công cao cường, e rằng mẹ con ta khó lòng thoát khỏi tay độc thủ, nhưng chúng ta chẳng thể để cho hắn toạ hưởng kỳ thành.

Du Nhi hỏi:

- Món Tiên Chi nên xử trí thế nào?

Vương phu nhân đáp:

- Hãy bỏ nó xuống.

Du Nhi gật đầu cởi cái bọc trên lưng xuống.

Vương phu nhân nói:

- Ngươi hãy lùi lại phía sau, để cho ta cùng tỷ tỷ đối địch.

Du Nhi dạ một tiếng, vội cất bước lùi lại.

Lúc này hai đại hán đã sấn tới trước mặt Vương phu nhân. Bỗng chúng quát lên một tiếng thật to rồi cùng nhau xông vào.

Vương phu nhân vung kiếm lên đánh đỡ.

Vương đại cô nương theo liền sau lưng mẫu thân tiếp đón thế kiếm của đại hán mé hữu.

Bỗng nghe tiếng gió thổi vạt áo lất phất.

Phương Tú đột nhiên vọt người lên cao theo thế Thiên Mã Hành Không vượt qua đầu Vương phu nhân để rượt theo Du Nhi.

Vương phu nhân và Vương đại cô nương đã khai diễn cuộc chiến với hai tên đại hán, không rảnh tay để quay lại cứu Du Nhi được.

Lúc này Lý Hàn Thu và Tần Nhi đang ẩn mình trong bụi cỏ rậm đã nhìn rõ Du Nhi lâm vào tình trạng nguy cấp.

Lý Hàn Thu toan đứng dậy viện trợ cho cô, nhưng Tần Nhi níu chàng lại, khẻ nói:

- Bất tất phải hoang mang.

Bỗng thấy người Phương Tú vọt lên như sao vượt qua đầu Du Nhi rồi xoay mình hạ xuống đứng trước mặt cô. Hắn thủng thẳng nói:

- Tiểu cô nương! Nếu cô nương muốn cái mạng nhỏ xíu của cô được an toàn thì đưa Tiên Chi ra.

Du Nhi tay cầm bảo kiếm giơ lên, lạnh lùng đáp:

- Dù lão có giết ta, ta cũng không đưa cho đâu.

Phương Tú cười lạt hỏi:

- Cô sắp chết rồi thì còn giữ Tiên Chi làm chi?

Du Nhi đáp:

- Nếu ta không đánh lại lão thì cũng hủy Tiên Chi trước khi bỏ mạng.

Phương Tú chau mày hỏi:

- Có phải má má cô bảo cô thế không?

Du Nhi đáp:

- Cái đó không can gì đến lão.

Đột nhiên dường như cô nhớ ra điều gì trọng yếu, vội nói:

- Còn một điều nữa ta quên chưa nói cho lão hay..

Cô nói bằng một giọng ngây thơ chất phác, hiển nhiên chưa hiểu những sự nham hiểm man trá trên chốn giang hồ.

Con người quỷ quyệt gian trá như Phương Tú không nhịn được phải bật cười hỏi:

- Điều chi vậy?

Du Nhi đáp:

- Mẫu thân ta đã đụng chân tay vào Tiên Chi rồi thì lão có cướp được cũng bằng vô dụng.

Phương Tú liền hỏi:

- Cô nương có biết lệnh đường đã làm gì vào món Tiên Chi đó không?

Du Nhi đáp:

- Dĩ nhiên ta biết rồi nhưng ta không bảo lão đâu.

Phương Tú nghểnh cổ lên nhìn cuộc chiến đấu giữa mẹ con Vương phu nhân và hai đại hán thấy hai tên này đã chiếm được thượng phong. Hắn liền quay lại nhìn Du Nhi khẻ cười nói:

- Ta không tin rằng cô nương lại có thể biết được.

Nhưng hắn thấy Du Nhi ngây thơ chất phác liền tin ngay là cô nói thật.

Du Nhi đáp:

- Ta đã nói biết là biết thật, chứ dối lão làm chi?

Phương Tú nói:

- Cô biết thì thử nói cho lão phu nghe xem chân hay giả.

Du Nhi trầm ngâm một chút rồi lắc đầu đáp:

- Ta không thể nói cho lão hay được.

Phương Tú cười nói:

- Cô không nói thì lão phu cũng có thể làm ra nguyên nhân.

Du Nhi nói:

- Bất luận lão dùng phương pháp gì cũng đừng hòng ra nói ra đâu.

Phương Tú thủng thẳng đáp:

- Được rồi! Để cô coi thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ chết rồi, lão phu sẽ thủng thẳng hỏi lại.

Du Nhi nghe Phương Tú nói vậy không khỏi động tâm, quay đầu nhìn ra.

Giữa lúc cô xoay mình thì Phương Tú đã nhân cơ hội chớp nhoáng này ra tay nhanh như điện nắm lấy cổ tay mặt Du Nhi.

Lúc Du Nhi cảnh giác toan né tránh thì đã không kịp nữa.

Phương Tú vận thêm nội lực vào năm ngón tay. Du Nhi liền cảm thấy nửa người tê dại.

Phương Tú nhẹ nhàng rút lấy thanh trường kiếm ở trong tay Du Nhi, cười nói:

- Bây giờ cô hãy ngoan ngoãn đứng chờ đây. Bao giờ mẫu thân cùng tỷ tỷ cô chết rồi, chúng ta lại nói chuyện.

Du Nhi muốn giãy giụa nhưng năm ngón tay của Phương Tú xiết lại chẳng khác gì một cái đai sắt khiến cho cô chẳng thể nào cựa quậy được.

Lúc này Du Nhi rất quan tâm đến sự sinh tử của mẫu thân và tỷ tỷ cô, nên cô chú ý theo rõi cuộc chiến.

Vương phu nhân cùng cô gái lớn liên thủ cự địch nhưng hai mẹ con vẫn ở thế kém. Kiếm chiêu của hai đại hán áo đen mỗi lúc một mau lẹ, thế công mỗi lúc một thần tốc dồn hai mẹ con Vương Thị vào thế thủ, hoàn toàn không còn sức phản kích.

Du Nhi trong lòng nóng nẩy quay lại nhìn Phương Tú hỏi:

- Các người nhất định giết chết mẫu thân cùng tỷ tỷ ta chăng?

Phương Tú đáp:

- Đao kiếm không có mắt nó đụng vào ai thì người đó chẳng chết cũng bị thương.

Du Nhi đột nhiên buông kiếm thở dài hỏi:

- Nếu ta đưa Tiên Chi cho lão thì lão có buông tha mẫu thân cùng tỷ tỷ ta không?

Phương Tú cười đáp:

- Lão phu muốn lấy bọc Tiên Chi thì chỉ cất tay một cái là xong, chẳng cần gì phải vội vã..

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Thực ra lão phu mà không lấy Tiên Chi thì mẹ con cô cũng chẳng tài nào giữ được. Trên đời biết bao nhiêu người đang nhòm ngó Tiên Chi, đồng thời họ định hạ sát cả ba người nhà cô để lấy cho bằng được.

Du Nhi nói:

- Lão cũng vậy chứ có khác gì? Vừa muốn lấy Tiên Chi lại vừa định sát hại bọn ta nữa.

Phương Tú cười ha hả nói:

- Cái đó..có chỗ không giống nhau.

Du Nhi hỏi:

- Mỗi người chỉ có một mạng, lão giết hay người khác giết ta cũng vậy còn khác gì nữa?

Phương Tú cười đáp:

- Có khi lão phu không giết cô nương.

Du Nhi hỏi:

- Còn mẫu thân và tỷ tỷ ta thì sao?

Phương Tú đáp:

- Lão phu cũng có thể tha cả họ nữa.

Du Nhi hỏi ngay:

- Lão nói thật không?

Phương Tú đáp:

- Thật chứ! Lời nói của lão phu coi nặng bằng non có bao giờ man trá. Nhưng cô nương phải thuyết phục mẫu thân và tỷ tỷ quy thuận lão phu.

Du Nhi thủng thẳng đáp:

- Để ta coi thử coi. Có điều mẫu thân ra tính tình cương liệt, người quyết định thế nào ta không thể hiểu được.

Phương Tú thủng thẳng nói:

- Mẫu thân và tỷ tỷ cô đều không thể chống chọi được trăm chiêu nữa. Vậy cô phải quyết định cho lẹ mới được.

Du Nhi lại liếc mắt nhìn ra thì quả nhiên thấy tỷ tỷ cùng mẫu thân chỉ còn sức chống đỡ, đã hết thế phản kích.

Cô liền nói:

- Lão hãy bảo họ dừng tay thì ta mới nói với mẫu thân ta được.

Phương Tú trầm ngâm một chút rồi lớn tiếng hô:

- Các vị hãy dừng tay!

Hai đại hán thu kiếm về vọt mình đi lùi lại.

Phương Tú dắt Du Nhi từ từ tiến về phía trước. Hắn đi chừng bốn năm bước liền trầm giọng nói:

- Vương phu nhân! Lệnh ái muốn nói chuyện với phu nhân đó.

Vương phu nhân mãi miết chiến đấu với hai đại hán nên bà không biết việc Du Nhi đã bị bắt. Bà quay lại thấy Du Nhi bị Phương Tú nắm cổ tay thì không khỏi ngẩn người.

Du Nhi chưa kịp lên tiếng hai hàng lệ đã trào ra, cô chậm chạp gọi:

- Má má! Chúng ta không địch nỗi họ. Nếu còn đánh nữa tất phải chết hết.

Vương phu nhân hắng giọng một tiếng rồi gay gắt hỏi:

- Ngươi chỉ có vậy để nói với ta ư?

Du Nhi đáp:

- Theo ý hài nhi thì chúng ta nhất định phải chết. Vậy có để Tiên Chi cũng chẳng ích gì. Chi bằng cho quách chúng là xong.

Phương Tú lắc đầu nói:

- Phu nhân! Lệnh ái nói chưa đủ rõ lòng, tại hạ cần bổ sung mấy câu.

Vương phu nhân nói:

- Viện chúa thử nói nghe!

Phương Tú nói:

- Nếu tại hạ muốn lấy Tiên Chi thì bây giờ lấy được rất dễ dàng, chẳng cần phải nhiều lời với phu nhân.

Vương phu nhân hỏi:

- Viện chúa còn muốn gì?

Phương Tú đáp:

- Ba mẹ con phu nhân mà quy thuận về Phương Gia Đại Viện với lão phu thì lão phu còn được nhờ tài lớn của phu nhân.

Vương phu nhân nói:

- Bản lãnh lão thân kém cỏi thì dù có quy đầu Phương Gia Đại Viện cũng chẳng được ích gì cho viện chúa.

Phương Tú cười mát nói:

- Đúng thế! Võ công của phu nhân chưa phải là hạng cao minh, so với bọn thủ hạ của Phương mỗ chỉ đứng vào hạng ba hạng tư. Nhưng phu nhân còn có tài hoa khác và giúp lão phu rất được việc.

Vương phu nhân hỏi:

- Lão thân quy đầu với điều kiện gì?

Phương Tú mỉm cười đáp:

- Lão phu dùng người bao giờ cũng hậu đãi, dĩ nhiên là không bội bạc với phu nhân.

Vương phu nhân ngó hai cô con, cất giọng buồn thảm nói:

- Lão thân quy đầu Phương phủ thì được nhưng còn hai đứa nhỏ này..

Phương Tú nói:

- Tại hạ hy vọng các cô cũng đến Phương phủ.

Vương phu nhân nói:

- Bọn chúng võ công không có gì mà lại ít kinh nghiệm giang hồ, chẳng giúp được gì cho viện chúa thì sao viện chúa không buông tha cho chúng đi?

Phương Tú đáp:

- Phu nhân có hai cô con gái ở bên mình mới đỡ buồn trong khi tịch mịch để mà yên tâm làm việc cho tại hạ.

Vương phu nhân lắc đầu đáp:

- Tiên phu trước kia trà trộn vào chốn giang hồ rồi đi đến kết quả đầu một nơi mình một nẻo, khiến đời lão thân nửa chừng nữa đoạn. Lão thân không muốn cho tiểu nữ lại bước vào bến xe cũ của phụ thân chúng. Vì thế lão thân chỉ mong chúng là hạng người thường, lấy chồng ngư phủ nông phu để tiêu dao ngày tháng.

Phương Tú cười khanh khách hỏi:

- Phu nhân đã có tư tưởng như vậy sao còn khổ tâm để mưu lấy Tiên Chi?

Phu nhân đáp:

- Lão thân muốn dùng hiệu năng của Tiên Chi để tạo cho chị em nó thành những bông hoa lạ trong võ lâm. Nhưng nay tâm nguyện đó thất bại thì lại để chúng quay về đời sống đồng ruộng, cùng thế nguyệt phôi phai.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-180)


<