Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất tuyệt ma kiếm - Hồi 117

Thất tuyệt ma kiếm
Trọn bộ 180 hồi
Hồi 117: Giết Cường Địch Giải Vây Cho Vương Thị
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-180)

Siêu sale Shopee

Động tác của Lý Hàn Thu thần tốc phi thường. Tay phải vừa xoay lại phía sau đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Bỗng nghe đánh "choang" một tiếng. Đó là tiếng kim thiết đụng nhau phát ra. Quả nhiên trên cây này đã có người ẩn mình từ trước.

Lý Hàn Thu gạt được kiếm chiêu của đối phương, liền lập tức phản công. Chàng huy động trường kiếm, hết sức chém tới.

Người kia ẩn quá nữa mình vào trong cành lá rập rạp. Tay hắn cầm trường kiếm từ trên bổ xuống chém Lý Hàn Thu.

Kiếm chiêu của Lý Hàn Thu tuy rất kỳ ảo nhưng không phát huy được đến độ chót mà hai bên đứng cách nhau một quãng không chừng hai ba thước.

Đột nhiên thanh trường kiếm kia chém tới lại thu về.

Tiếp theo ba điểm hàn tinh lấp loáng phóng về phía Lý Hàn Thu.

Lý Hàn Thu vung lẹ trường kiếm thành một luồng kiếm hoa vây bọc phía trước gạt được ba mũi ngân tiêu. Đồng thơi chàng đề khí nhảy xổ về phía đối phương.

Bỗng kiếm quang loé lên! Tiếp theo là một tiếng rú rùng rợn.

Máu tươi phun ra như suối. Một bóng người từ trên cây cao té nhào đánh "huỵch" một tiếng. Bóng người giáng xuống đất thành một đống máu thịt bầy nhầy nát bét.

Lý Hàn Thu cũng nhảy xuống theo. Chàng nói:

- Quả nhiên trên cây này đã có người ẩn nấp trước mình.

Tần Nhi ngoảnh đầu nhìn bốn phía rồi nói:

- Không hiểu hắn đã phát tín hiệu ra chưa? Có điều chỗ này ngồi trên cao trông xuống cửa là một nơi giám thị đường thủy đạo rất tốt.

Nàng nói rồi rút trường kiếm ra khoét đất thành một cái huyệt, bỏ thi thể đại hán đã nát nhừ xuống lấp đi.

Lý Hàn Thu nói:

- Tại hạ chỉ muốn đả thương y để hỏi rõ nội tình. Nhưng động thủ ở trên cây không tài nào kìm hãm được thế kiếm thành ra chém chết hắn.

Tần Nhi nói:

- Bây giờ có thể ẩn nấp ở trên cây được rồi..

Nàng trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Tướng công còn nhớ được chỗ hắn ngồi không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Lẽ dĩ nhiên là nhớ được.

Tần Nhi hỏi:

- Vậy tướng công thử lên tìm lại coi chỗ đó có vật gì để truyền tin không?

Hai người liền trèo lên cây. Lý Hàn Thu lên tới chỗ đại hán vừa ẩn thân thì quả nhiên trên cây bạch dương còn treo chiếc đèn ló và một tấm gương đồng.

Chỗ này là một cành cây lớn, bốn mặt đều dùng dây màu xanh kết lại thành một cái võng. Cứ coi cách bố trí trên cây bạch dương thì rõ ra họ đã dụng tâm ẩn ở trên cây này một thời gian khá lâu.

Lý Hàn Thu ngó Tần Nhi ngỏ lời khen ngợi:

- Cô nương đoán việc như thần, tại hạ rất lấy làm bội phục.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Phương Tú giám thị cử động của mẹ con nhà kia đã lâu ngày. Vậy lúc chúng ta đi vào rừng lau e rằng họ cũng ngó thấy rồi.

Tần Nhi nói:

- Cái đó khó mà biết được. Con mắt giám thị của Phương Tú tuy nghiêm mật nhưng chỗ chúng ta vào không phải là một lối đi, có kho họ không để ý.

Lý Hàn Thu thủng thẳng hỏi:

- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Tần Nhi đáp:

- Vụ này xin để tướng công quyết định.

Lý Hàn Thu cười đáp:

- Cô nương cứ chủ trương đi. Tại hạ xem ra tâm cơ của cô nương còn hơn Lý mỗ nhiều lắm.

Tần Nhi nói:

- Cái đó là vì tướng công tốt quá, không chuyên dùng mưu kế gian trá, nên việc gì cũng chỉ nhìn về khía cạnh tốt đẹp.

Lý Hàn Thu đáp:

- Cô nương quá khen rồi!

Tần Nhi trầm ngâm một chút rồi nói:

- Hiện giờ chúng ta đã trừ được một trạm ngầm của Phương Tú mà lại là một trạm rất quan trọng thì chẳng khác gì đã móc được con mắt của lão Phương Tú còn có tai mắt nào linh mẫn nữa không, chúng ta khó mà biết được. Kế hoạch bây giờ chỉ có việc theo dõi cử động của ba mẹ con Vương Thị làm chuẩn đích.

Lý Hàn Thu nói:

- Bất luận thế nào, chúng ta cũng không nên sang đoạt đồ vật của mẹ con họ.

Tần Nhi nói:

- Được rồi! Nếu Phương Tú không còn người mai phục động thủ thì chúng ta sẽ coi mình như những người bảo vệ cho mẹ con họ.

Nàng nhìn Lý Hàn Thu nói tiếp:

- Coi bề ngoài tướng công ra chiều lạnh nhạt mà tâm địa thực tốt.

Lý Hàn Thu mỉm cười nói:

- Tại hạ tưởng con người cần như thế mới phải.

Đột nhiên một chấm ánh sáng đỏ chiếu vào chỗ hai người ẩn nấp.

Tần Nhi khẻ nói:

- Hỏng bét!

Lý Hàn Thu hỏi:

- Việc gì vậy?

Tần Nhi đáp:

- Hiệu đèn! Chúng ta không biết phúc đáp bằng hiệu đèn thì tất bị phát giác.

Lý Hàn Thu đảo mắt nhìn ra thấy hiệu đèn nhấp nháy không ngớt dường như đang chờ đợi phúc đáp. Bất giác chàng chau mày hỏi:

- Tần cô nương! Hiệu đèn kia cách xa chừng bao nhiêu?

Tần Nhi đáp:

- Đại khái ngoài hai trăm trượng.

Lý Hàn Thu nói:

- Bây giờ tại hạ thử qua bên đó coi.

Tần Nhi lắc đầu đáp:

- Bất tất phải thế!

Lý Hàn Thu hỏi:

- Tại sao vậy?

Tần Nhi đáp:

- Họ đã sử dụng hiệu đèn từ lâu. Chúng ta mà không phúc đáp, tất nhiên họ sinh lòng ngờ vực. Tướng công bây giờ qua đó, dĩ nhiên họ chuẩn bị rồi.

Lý Hàn Thu tủm tỉm cười đáp:

- Cô nương nói phải đó! Họ không thấy mình phản ứng, tất nhiên sẽ tìm tới đây. Chúng ta nghỉ cho khỏe để chờ họ.

Tần Nhi nói:

- Tiểu tỳ e rằng sự tình biến diễn nhanh quá, khiến chúng ta không còn cơ hội để đối phó với bọn họ.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Tại sao vậy?

Tần Nhi đáp:

- Nếu tiểu tỳ đoán không lầm thì bây giờ mẹ con Vương Thị sắp ra đây rồi.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Vậy chúng ta ứng phó bằng cách nào?

Tần Nhi đáp:

- Bỏ mặc cho hiệu đèn nhấp nháy, chúng ta chỉ chú ý vào hành động của mẹ con Vương phu nhân.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng con thuyền rẽ nước vọng lại.

Tần Nhi nói:

- Họ đến lẹ quá! Chúng ta xuống đi thôi.

Hai người liền từ trên cây nhảy xuống rồi cất bước tiến về phía trước chừng hai trượng, ẩn thân vào sau một bụi cỏ rậm.

Lý Hàn Thu và Tần Nhi chú ý nhìn ra thấy Vương phu nhân cùng hai cô gái nhảy lên bờ.

Vương phu nhân lưng đeo một bọc hình dài. Tay phải mụ cầm tranh trường kiếm.

Cả ba mẹ con cùng nai nịt gọn gàng lưng cài binh khí.

Vương phu nhân lên bờ, cặp mắt nhớn nhác nhìn bốn phía một lượt rồi lật đật đi về phía chính Đông, tức là thẳng tới chỗ Lý Hàn Thu và Tần Nhi ẩn thân.

Ba người chạy rất nhanh lướt qua mặt hai người rồi vẫn hấp tấp chạy về phiá trước.

Lý Hàn Thu khẻ kéo áo Tần Nhi. Hai người lật đật đứng lên rượt theo hút ba người kia. Hai bên vẫn giữ một khoảng cách bốn năm trượng.

Chạy được chừng ba dặm thì đến một chỗ ngã ba đường.

Vương phu nhân dừng bước đưa mắt nhìn tứ phía rồi chuyển về hướng Bắc mà chạy. Nhưng lúc bà vừa cất bước bỗng có tiếng quát:

- Đứng lại!

Tiếp theo tiếng quát quá đột nhiên từ trong bóng tối có sáu người nhảy ra.

Nguyên ba ngã đường mỗi ngã đều có hai người mai phục.

Sáu người kia bày thành thế trận rất mau chóng vây ba mẹ con phu nhân vào giữa.

Lý Hàn Thu và Tần Nhi dừng bước kịp thời ẩn vào sau một gốc cây lớn


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-180)


<