Vay nóng Tinvay

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 118

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 118: Nghe Ái Nữ Thôi Không Lấy Máu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Đỗ Cửu hỏi:

- Đây là chính miệng Độc Thủ Dược Vương tuyên lời khiêu chiến với bọn tiểu đệ, không liên can gì tới việc đại ca cho máu.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Huynh đệ đừng nói nữa. Hãy lui ra ngoài động.

Trung Châu nhị cổ đưa mắt nhìn nhau, buông tiếng thở dài rồi lui ra ngoài.

Độc Thủ Dược Vương thấy hai người đi rồi, chạy ra cửa động đứng một lúc rồi trở vào.

Tiêu Lĩnh Vu bị điểm huyệt khó nỗi chuyển động thân hình không trông rõ Độc Thủ Dược Vương giở trò gì nhưng lại nghĩ đến chuyện dùng độc của lão, chàng sợ lão hại đến Trung Châu nhị cổ, không nhịn được hỏi:

- Dược vương! Phải chăng Dược vương đã hạ độc vào người hai vị huynh đệ tại hạ?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Công tử coi trọng lời hứa, xứng đáng là một bậc quân tử trượng phu nhưng hai vị huynh đệ của công tử thì không được đâu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vì thế mà Dược vương hạ độc vào người họ hay sao?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Không có đâu. Nhưng lão phu đã bố trí chất kịch độc ở cửa động. Nếu họ lại xông vào thì dĩ nhiên trúng độc, khi đó thì đừng trách lão phu.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Dược vương muốn cứu mạng cho lệnh ái thì không nên chần chờ nữa. Sao không thay đổi huyết xấu cho mau lẹ rồi tìm nơi yên tĩnh để dưỡng thương cho được mau lành.

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lão phu mà lấy huyết mau quá e rằng khó bảo toàn tính mạng cho công tử.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Dù Dược vương rút máu từ từ, tại hạ cũng chưa chắc sống được. Tại hạ đã hứa lời thì không quan tâm gì tới chuyện sinh tử nữa.

Độc Thủ Dược Vương thở dài nói:

- Lão phu đã bôn tẩu giang hồ mấy chục năm, đã gặp rất nhiều nhân vật hùng tài đại lược nhưng chưa thấy ai nghĩa hiệp can trường như công tử.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Dược vương bất tất phải tán dương tại hạ làm chi, chỉ vì tại hạ ở vào tình thế bắt buộc mà phải làm thế.

Độc Thủ Dược Vương cầm ống dây cùng cây kim rỗng lên nói:

- Lão phu mười mấy năm chạy hết rừng sâu núi thẳm mà không tìm đâu được dược vật kỳ trân, chỉ còn cách đổi máu xấu cho tiểu nữ. Hành động này cũng là bất đắc dĩ.

Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại giục:

- Dược vương lấy máu mau đi.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Để lão phu điểm huyệt công tử.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nếu Dược vương không tin ở sức chịu đựng của tại hạ thì điểm huyệt cũng được.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Mũi cương châm đâm vào mạch máu, tuy không đau đớn lắm nhưng máu chảy nhanh, trong tâm lý không khỏi phát sinh ý nghĩ khủng khiếp về sự tử vong. Theo ý lão phu thì nên điểm huyệt là hơn.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hiện giờ tại hạ như con cừu trên bàn mổ, tùy ý Dược vương muốn làm sao thì làm, bất tất phải thương lượng nữa.

Độc Thủ Dược Vương lay động tay mặt vừa điểm vào hai chỗ huyệt đạo Tiêu Lĩnh Vu vừa nói:

- Nếu điểm vào Vọng huyệt thì tuy công tử không biết đau đớn nhưng khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tốc độ phóng huyết. Vậy xin công tử ráng nhẫn nại một chút.

Tiếp theo chàng cảm thấy một bàn tay ấn lên ngực, thúc đẩy ám kình vào nội phủ.

Chàng nghĩ thầm:

- Chuyến này chắc ta phải chết.

Trong lòng đang xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên chàng cảm thấy tay trái được nới lỏng, ống da cắm vào huyết quản dường như đã có người rút ra. Cả bàn tay đặt trên ngực cũng thu về.

Chàng lại nghe Độc Thủ Dược Vương thở dài hỏi:

- Hài tử! Ngươi làm gì vậy?

Thanh âm trong trẻo nhưng yếu ớt của thiếu nữ vang lên hỏi lại:

- Gia gia! Gia gia nhất định ép buộc hài nhi ư?

Độc Thủ Dược Vương không biết nói sao, ngẩn người ra.

Thanh âm nhỏ nhẹ nói:

- Gia gia! Gia gia để hài nhi nói chuyện với y được chăng?

Rồi cất tiếng hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Tiêu Lĩnh Vu! Gia phụ bảo là tướng công ưng thuận lấy tiện thiếp là vợ, chắc lão nhân gia lừa gạt tiện thiếp?

Tiêu Lĩnh Vu mở mắt nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương trán toát mồ hôi ra có giọt, chàng sinh lòng bất nhẫn liền đáp:

- Lệnh tôn không lừa gạt cô đâu.

Thiếu nữ cười hỏi:

- Tướng công ưng thuận lấy tiện thiếp làm vợ thì hẳn biết tên họ tiện thiếp rồi?

Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra một chút rồi đáp:

- Cô nương tên gọi Uyển nhi.

Thiếu nữ nói:

- Gia phụ lừa gạt tiện thiếp là muốn tiện thiếp tiếp thụ máu huyết tướng công để chữa khỏi bệnh. Còn tướng công sao cũng lừa gạt tiện thiếp? Uyển nhi là cái tên gia phụ đặt ra để mà gọi. Chính tiện thiếp tên gọi Nam Cung Ngọc.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phải rồi! Nam Cung Ngọc! Lệnh tôn đã có nói cho tại hạ nghe rồi nhưng trong lúc thảng thốt tại hạ chưa nhớ ra.

Nam Cung Ngọc nói:

- Gia gia ơi! Xin gia gia giải khai huyệt đạo toàn thân cho y để y ngồi dậy nói chuyện với hài nhi.

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Y đã ngỏ lời với hài nhi rồi, bất tất phải nói nhiều nữa. Hài nhi cần tiếp thụ máu huyết của y cho khỏi bệnh.

Nam Cung Ngọc hỏi:

- Gia gia còn nhớ một chuyện đã qua không?

Độc Thủ Dược Vương cười nói:

- Chuyện gì vậy?

Nam Cung Ngọc đáp:

- Hài nhi không nhớ được ngày đó hài nhi mấy tuổi, nhưng không quên gia gia thường bảo Uyển nhi ơi! Uyển nhi thông tuệ tuyệt luân, trong lòng gia gia nghĩ gì đều không dối ngươi được Độc Thủ Dược Vương nói:

- Phải rồi! Con gái Độc Thủ Dược Vương dĩ nhiên người khác không thể bì kịp.

Nam Cung Ngọc hỏi:

- Gia gia đã biết không thể gạt được hài nhi mà sao lúc nào gia gia lại chỉ nghĩ cách lừa dối hài nhi?

Độc Thủ Dược Vương ngẩn người ra không biết trả lời ra sao.

Nam Cung Ngọc lại nói:

- Gia gia khổ tâm về việc cứu chữa hài nhi. Nếu hài nhi chết đi thì gia gia khỏi nghĩ tới nhuyện đó.

Độc Thủ Dược Vương thở dài nói:

- Gia gia có gạt hài nhi cũng chỉ vì lòng quá yêu hài nhi mà thôi.

Nam Cung Ngọc nói:

- Nếu gia gia thương xót hài nhi thì cứ giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu. Hài nhi sẽ hiến gia gia phương pháp cứu sống hài nhi.

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Hài nhi trí tuệ hơn đời, gia gia tin tưởng ở nơi hài nhi.

Lão liền vung tay ra giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu ngồi dậy thấy trong tay Nam Cung Ngọc cầm một cái ống da.

Cô ngồi tựa vào vách đá, gương mặt xanh xao lộ một nụ cười.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Gia gia đã giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu rồi, ngươi có cách gì tự cứu thử nói ra cho ta nghe.

Nam Cung Ngọc chuyển động cặp mắt nhìn hai chân Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Huyệt đạo ở hai chân y chưa được giải khai, có đúng thế không?

Độc Thủ Dược Vương cười ha hả nói:

- Uyển nhi! Mấy năm nay ít khi ngươi được tỉnh táo như lúc này.

Lão vừa nói vừa vỗ vào hai chân Tiêu Lĩnh Vu để giải khai huyệt đạo cho chàng.

Nam Cung Ngọc hỏi:

- Y thuật của gia gia tinh thâm không ai bì kịp, có thật thế không?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Cái đó thì hẳn rồi.

Nam Cung Ngọc hỏi:

- Tiểu nữ có điều chưa hiểu là tại sao máu huyết trong người của Tiêu tướng công lại có thể cứu mạng cho hài nhi?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Điểm này thì giản dị lắm, vì y đã ăn một thứ kỳ dược nên máu của y khác với người thường.

Nam Cung Ngọc hỏi:

- Thế thì phải rồi! Kỳ huyết của y đã không phải tự trời phú cho, sao gia gia không hỏi y xem đã ăn vật gì và sinh trưởng ở đâu?

Độc Thủ Dược Vưng vỗ trán đánh chát một cái rồi ngắt lời:

- Phải lắm! Phải lắm! Gia gia nóng nảy thành ra lú lẫn.

Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiểu nữ nói gì Tiêu huynh đã nghe rõ chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nghe rõ rồi.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Nếu vậy Tiêu huynh có thể cứu mạng cho tiểu nữ được.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

- Đó là một thứ kỳ thảo sinh trưởng ở vách đá, màu trắng xám, hình thù như cái tán.

Độc Thủ Dược Vưng ngắt lời:

- Thứ đó là nấm đá ngàn năm. Đúng là dược vật có thể chữa bệnh cho tiểu nữ. Không hiểu nó mọc ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ chỉ nhớ nó mọc ở vùng Tam giáp, ngược dòng sông lên mà không biết tên địa phương đó là gì.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Tiêu huynh còn nhớ chỗ đó không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ còn nhớ mang máng, cũng có thể tìm được.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Nếu vậy phiền Tiêu huynh dẫn lão phu đi một chuyến được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Được! Nhưng tại hạ có điều kiện cần nói rõ trước.

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Lão phu xin rửa tai lắng nghe đây.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Thứ nấm đá ngàn năm đó mọc ở nơi trên không đến trời, dưới không chấm đất mà mọc ở lưng chừng vách đá dựng đứng. Tại hạ vô tình lấy ăn mới hết quá nửa, mà hãy còn nhiều. Tại hạ còn nhớ mang máng.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Cái đó thì không sao. Chỉ cần Tiêu huynh chưa ăn hết là được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nơi đó núi non trùng điệp. Nấm đá mọc ở chỗ nào tại hạ không sao nói ra được.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Tiêu huynh có nhớ được một chút đặc điểm nào không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Trên vách núi có một thác nước bắc qua.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Thế là được rồi.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Tại hạ chỉ nhớ được bấy nhiêu. Đến khu núi non trùng điệp mà thân thể lệnh ái...

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Lão phu dùng y thuật tuyệt thế để y chịu đựng thêm một tháng nữa. Nếu trong vòng một tháng mà kiếm không ra nấm đá ngàn năm thì đành phải mượn máu Tiêu huynh để cứu mạng cho y.

Nam Cung Ngọc đột nhiên xen vào:

- Không cần đâu! Đừng nói một tháng mà đến hai tháng hài nhi tin rằng còn đủ sức chống đỡ.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Hài tử! Sao ngươi lại buột miệng nói quanh? Y đạo của gia gia tuyệt thế vô song, đã tra kỹ kinh mạch ngươi như ngọn đèn khô dầu. Nếu gia gia không có linh đan lại dùng thuật Ngân châm quá huyệt thì e rằng mười ngày nữa cũng khó lòng. Thời hạn gia gia ngươi ấn định là ngươi hết sống đó.

Lão thở phào một cái rồi nói tiếp:

- Tiêu đại hiệp là người quân tử chí thành, nói sao đúng vậy. Nếu ngươi hứa lời trong hai tháng thì gia gia e rằng không thể kéo dài mạng sống của ngươi thêm được một tháng.

Nhưng lão cũng quay sang hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Tiêu đại hiệp! Đại hiệp nghe tiểu nữ nói gì chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ nghe rõ rồi.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Tiểu nữ đã hứa kỳ hạn hai tháng. Lão phu là gia gia y không tiện thay đổi. Vậy trong vòng hai tháng lão phu không lấy máu trong mình đại hiệp. Ngoài hai tháng mà không tìm được nấm đá ngàn năm thì đó là ý trời muốn lấy máu Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu lệnh ái không chống đỡ được quá hai tháng?

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Nếu thế thì số mạng của y chứa rõ là y phải chết yểu. Lão phu là phụ thân cũng chẳng làm sao được.

Đột nhiên cặp mắt lão lấp loáng, lão hỏi tiếp:

- Đại hiệp có biết vì lẽ gì tiểu nữ hứa lời trong hai tháng không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lệnh ái lòng dạ thiện lương, không nỡ hại người.

Độc Thủ Dược Vương lớn tiếng:

- Vì y tự biết không tài nào sống quá hai tháng nữa.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Tại hạ không hiểu ý của Dược vương ra sao?

Độc Thủ Dược Vương nói dằn từng tiếng:

- Tiểu nữ chung tình với đại hiệp, chẳng thà y chịu chết chứ không nỡ gia hại đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng:

- Cái đó...

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Đừng cái đó cái kia gì nữa. Tiểu nữ tuy đã có lòng hy sinh cứu Tiêu công tử, nhưng lão phu không có đại lượng rộng rãi như thế đâu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Theo ý Dược vương thì sao?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Nếu trong vòng hai tháng mà không tìm ra nấm đá dĩ nhiên tiểu nữ phải chết. Nhưng y đã hứa rồi, dù sao lão phu cũng không thể lấy máu của công tử được nữa và cũng không cần tìm nấm đá ngàn năm làm chi nữa, lão phu chỉ bắt công tử chôn ở bên cạnh tiểu nữ, để cho y khỏi hiu quạnh một mình chốn thâm sơn cùng cốc.

Tiêu Lĩnh Vu ớn lạnh xưng sống hỏi:

- Ý Dược vương muốn chôn sống tại hạ theo lệnh ái ư?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Đúng thế! Công tử nghĩ sao?

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Dược vương nghĩ thế là phải, nhưng tại hạ vị tất đã nghe theo. Dược vương muốn tại hạ đưa đi tìm nấm đá ngàn năm thì giải khai huyệt đạo cho tại hạ. Tại hạ chỉ hứa cho máu cứu người chứ không hứa ưng thuận địa táng. Khi ấy chỉ còn một biện pháp.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Biện pháp gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Trông vào võ công để quyết sinh tử.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Võ công của công tử cao thâm khôn lường, lại kiêm tri sở học mấy nhà. Tuy lão phu chưa chắc đã thua nhưng cũng khó lòng nắm được phần thắng. Lão phu không muốn mạo hiểm như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ngoài cách dùng võ công để quyết sống chết, tại hạ không nghĩ ra Dược vương còn cách gì để bắt tại hạ phải chết theo?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lão phu có nói ra cũng chẳng hề chi. Gần hết kỳ hạn một tháng, lão phu sẽ hạ độc vào người công tử thì dĩ nhiên công tử chẳng có cách nào kháng cự được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Dược vương không nên khoe khoang lỗ miệng từ bây giờ vội, chờ đến lúc đó hãy nói cũng chưa muộn.

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lão phu tin rằng công tử chẳng có cách nào đề phòng được. Bây giờ chúng ta nên giải quyết vấn đề khẩn yếu trước.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Việc gì?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Công tử chưa hứa lời đưa lão phu cùng tiểu nữ đi tìm nấm đá ngàn năm.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lệnh ái là người thiện lương, dĩ nhiên tại hạ không thể từ chối.

Độc Thủ Dược Vương liền giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu.

Chàng đứng lên vươn tay duỗi chân hỏi:

- Chỉ có ba người chúng ta đi thôi ư?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Trung Châu nhị cổ biết nhiều hiểu rộng. Nếu được hai vị đó cùng đi thì hay lắm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Dược vương định để cho cả hai vị huynh đệ tại hạ đi theo, thì ra không sợ bên mình cô thế ư?

Độc Thủ Dược Vưng cười đáp:

- Nếu lấy võ công mà ăn thua với nhau thì chỉ một mình Tiêu công tử cũng đủ đối phó với lão phu rồi, có thêm bọn họ là thừa.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chưa hiểu hai vị đó có chịu đi không, để tại hạ thương lượng với họ xem sao đã.

Độc Thủ Dược Vương cười nói:

- Theo chỗ lão phu biết thì hai vị này rât quyến luyến và kính trọng Tiêu huynh. Đừng nói bọn họ đi tìm nấm đá ngàn năm mà bảo họ nhảy vào đống lửa họ cũng không lùi bước.

Độc Thủ Dược Vương nói tiếp:

- Lão phu hãy triệt bỏ chất kịch độc ở ngoài cửa động.

Lão rảo bước ra ngoài cửa động thu quét chất độc rồi lớn tiếng gọi:

- Hai vị lão bản! Long đầu đại ca mời hai vị vào.

Trung Châu nhị cổ đang nóng ruột, nghe Độc Thủ Dược Vương hô hoán vội chạy vào ngay. Chúng thấy Tiêu Lĩnh Vu đứng trong thạch động, thân thể vẫn cường tráng, rất lấy làm kỳ, chắp tay hỏi:

- Đại ca không việc gì ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh vẫn bình yên.

Thương Bát đảo mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Dược vương thay đổi chủ ý rồi ư?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lão phu đã bàn định với Tiêu công tử vào sơn xuyên tìm linh dược trị bệnh cho tiểu nữ. Không hiểu hai vị có muốn đi theo không?

Thưng Bát nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đại ca! Độc Thủ Dược Vương nói vậy có đúng không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão nói thực đấy.Tiểu huynh cũng nhận lời đi kiếm linh dược. Nếu trong vòng hai tháng mà không tìm được...

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Kỳ hẹn hai tháng là tiểu nữ hẹn với các hạ?

Đỗ Cửu ngắt lời:

- Nếu không tìm thấy linh dược thì lại lấy máu đại ca để cứu lệnh ái hay sao?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Tiểu nữ không thể sống qua hai tháng nữa.

Đỗ Cửu cười lạt nói:

- Thực ra lệnh ái bịnh hoạn liên miên, sống cũng là thân tội. Có chết đi lại càng đỡ mệt cho Dược vương.

Độc Thủ Dược Vương biến sắc nói:

- Ngươi nguyền rủa con gái ta?

Thương Bát sợ Đỗ Cửu không giữ mồm miệng để xảy ra chuyện xung đột, hắn vội ngắt lời:

- Dược vương bất tất phải nổi nóng. Còn ai không biết Đỗ lão nhị ăn nói khó nghe. Dược vương nên nhẫn nại một chút để đi kiếm thuốc cho lệnh ái.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<