Vay nóng Homecredit

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 110

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 110: Thẩm Mộc Phong Cũng Đuổi Tới Nơi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Bọn võ sĩ chạy chậm lại một chút, quần hào đã chạy tới trước cửa hang núi.

Tiêu Lĩnh Vu ẩn phía sau cửa hang đá núi, chú ý nhìn ra thì thấy Thường Đại Hải Ðoan Mộc Chính đã biến thành người máu, Tam Dương Thần Đàn Lục Khôi Chương tay mặt cầm Hỏa long bổng, tay trái máu chảy ướt đằm vạt áo, xem chừng thương thế khá nặng.

Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính vẫn miễn cưỡng quay lại phóng ám khí ra ngăn cản truy binh.

Thiếu nữ áo xanh vẫn mặt lạnh như tiền mà lúc này cũng biến đổi ghê gớm. Tóc cô rối bù, đầy mình những máu.

Ngoài ra một thiếu niên chừng hai chục tuổi tay chống trường kiếm bị trọng thương ở đùi, chân nhảy khập khiễng.

Tư Mã Càn và Hướng Phi đoạn hậu cự địch vừa đánh vừa chạy để bảo vệ cho mấy người.

Cứ coi bấy nhiêu người bị trọng thương cũng đủ biết cuộc ác chiến rất khốc liệt.

Bộ Thiên Tinh tránh sang bên để nhường chỗ cho bọn Thường Ðại Hải, Ðoan Mộc Chính chạy vào rồi quát lên một tiếng đứng ngang ra để ngăn cản truy binh.

Bốn tên võ sĩ của Bách Hoa sơn trang đuổi tới thấy quần hào đã bố trí mai phục, trong lòng kinh hãi đều dừng bước lại.

Bộ Thiên Tinh ngửng đầu lên nhìn thấy bọn võ sĩ áo đen kéo đến mỗi lúc một đông. Chỉ trong khoảng khắc bọn chúng đã tụ họp đến mấy chục người mà ở phía xa xa cát bụi tung bay vẫn còn nhiều khoái mã tiếp tục chạy tới.

Lúc này Ðường Nguyên Kỳ đã thu cất cung tên, cởi dây Nhuyễn sách lượng ngân trùy ở trên lưng xuống thủ thế chờ đợi. Bọn Thạch Phụng Tiên, Ðổng Cống Xuyên, Ðặng Khôn năm người xếp hàng ở trước cửa cửa núi rộng chừng hơn trượng phòng thủ rất nghiêm mật.

Bọn võ sĩ áo đen đã tụ tập đến bốn năm chục tên đều rút binh khí ra nhưng chưa chịu tấn công, tựa hồ còn chờ đợi ai.

Tiêu Lĩnh Vu thấy thanh thế của Bách Hoa sơn trang bất giác thở dài nghĩ thầm:

- Thẩm Mộc Phong quả là nhân vật phi thường. Nguyên việc huấn luyện võ sĩ áo đen thành qui củ và gan dạ cũng đủ chứng tỏ tài trí hơn người mới làm được đến thế.

Tiêu Lĩnh Vu đã động thủ với bọn võ sĩ áo đen, tuy võ công của chúng có kẻ cao người thấp nhưng nói về toàn thể thì chúng được liệt vào hạng cao thủ trên chốn giang hồ.

Bỗng thấy Thường Ðại Hải và Ðoan Mộc Chính xuyên qua vòng phòng thủ của quần hào mới chừng hai trượng đột nhiên ngã lăn ra.

Nguyên hai người này khổ chiến đấm máu đã bị trọng thương không chống được nữa, chỉ nhờ nguyên khí gắng gượng cho khỏi ngã. Bây giờ truy binh đã bị cản trở, tinh thần của họ hết lo liền đờ người ra té xuống.

Thương Bát khẽ thở dài nói:

- Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính và Bí Hiệp Thường Ðại Hải đều là cao thủ hạng nhất nổi tiếng giang hồ, không ngờ qua một trận mà bị thương nặng đến thế này.

Hắn toan chạy xuống ôm lấy họ đem vào chỗ kín thì đột nhiên trong bụi cỏ bên cạnh có hai đại hán võ phục nhảy ra ôm lấy hai người đưa vào sau núi.

Lúc này bọn Tửu Tăng, Phạn Cái ngồi ở phía sau núi tọa tức, tinh thần và thể lực đều đã hồi phục, thấy tình hình Ðoan Mộc Chính bị trọng thương không khỏi buồn rầu buông tiếng thở dài.

Phạn Cái Thẩm Thiết Oa khẽ nói:

- Tiêu Lĩnh Vu bị thương khá nặng. Nếu gã còn động thủ thì e rằng vết thương lại vỡ ra. Nhờ cuộc chiến này mà bên ta đối phó được với nhân vật lãnh tụ ở Bách Hoa sơn trang. Vậy từ nay chúng ta đừng để gã sơ nhất điều gì mới mong vãn hồi được tình thế nguy ngập trong võ lâm.

Tửu Tăng Bất Giới đứng dậy đáp:

- Phải đấy! Chúng ta lại khuyên y đừng động thủ.

Lão ngừng lại rồi nhăn nhó nói tiếp:

- Còn lão Tôn Bất Tà ở Cái bang không chừng cũng bị thương nặng, nhưng ở trước mặt quần hào y không muốn tỏ ra kém sức mà lén đi một mình. Hỡi ơi! Mong rằng lão có thuật cải trang đừng để người Bách Hoa sơn trang phát giác ra mới yên thân được.

Hai tay hào khách phong trần không biết đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn. Thần kinh bách chiến mà đối với cuộc chiến ở Bách Hoa sơn trang cũng sinh lòng khiếp sợ.

Thẩm Thiết Oa nhìn bọn Ngọc Lan nói:

- Phiền cô nương săn sóc cho hai người bị thương.

Lão nói xong đứng dậy cùng Tửu Tăng song song chạy đi.

Lúc này tình thế ngoài cửa hang núi lại biến đổi. Bọn võ sĩ áo đen ở Bách Hoa sơn trang đuổi tới nơi đã lập một tòa phương trận, nhưng vẫn chưa tấn công.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Mã Văn Phi nói:

- Mã huynh. Ðịch nhiều mà ta ít không nên thẳng thắn đối phó mà phải nghĩ cách lui địch mới được.

Mã Văn Phi khẽ thở dài đáp:

- Ngoài Cái bang và Thiếu Lâm có nhiều đệ tử e rằng trong võ lâm không còn môn phái nào nhiều người để chống cự lại Bách Hoa sơn trang.

Lời nói có ngụ ý cuộc chiến để ngăn địch nhân không có cơ hội gì thắng được.

Tiêu Lĩnh Vu hồi tưởng lại cuộc chiến gần nửa ngày trời trong Bách Hoa sơn trang thực là nguy hiểm muôn phần. Nếu không được Tôn Bất Tà ra tay thì quần hào đã bị thương vong một số lớn ở Bách Hoa sơn trang rồi. Chàng không thể trách những người tham dự cuộc chiến là thiếu dũng cảm, liền thở dài nói:

- Mã huynh có thể liên hiệp cùng các môn phái.

Mã Văn Phi lắc đầu ngắt lời:

- Chín môn phái lớn đã có thành kiến sâu xa về môn hộ. Anh em tại hạ hành động trên chốn giang hồ mới được mấy năm, nhất định các phái lớn không coi mình vào đâu.

Hai người còn đang nói chuyện bỗng thấy hai bóng người từ trận đường lớn phía sau núi chuyển tới.

Tiêu Lĩnh Vu mục quang sắc bén thấy thiếu niên vận võ phục lưng đeo trường kiếm chính là Triển Diệp Thanh ở phái Võ Đương.

Người đi bên Triển Diệp Thanh hàm râu quai nón, mắt tròn mặt vuông, khí thế uy mãnh. Chính là lão nhị trong Chung Nam nhị hiệp tên gọi Ðặng Nhất Lôi.

Mã Văn Phi đảo mắt nhìn ra khẽ hỏi:

- Tiêu huynh! Tiêu huynh có biết đại hán râu quai nón đó là ai không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y là Ðặng Nhất Lôi trong Chung Nam nhị hiệp lừng danh thiên hạ.

Mã Văn Phi lại hỏi:

- Thanh niên đi cạnh Ðặng Nhất Lôi là nhân vật nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y là người sự đệ nhỏ nhất của Vô Vi đạo trưởng ở phái Võ Ðương tên gọi Triển Diệp Thanh.

Mã Văn Phi nói:

- Té ra là Triển đại hiệp. Tiểu đệ đã được nghe tiếng y từ lâu.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hai người này tới nơi đây chắc là để trợ quyền cho chúng ta.

Mã Văn Phi nói:

- Theo lời đồn thì phái Võ Đương và Bách Hoa sơn trang đã kết thành thù địch.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðúng thế.

Mã Văn Phi nói:

- Bất luận họ có giúp mình hay không, tiểu đệ cũng xuống nghinh tiếp.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Như thế là phải.

Mã Văn Phi đứng dậy rảo bước xuống chắp tay thi lễ hỏi:

- Ðặng đại hiệp. Nhị hiệp vẫn bình yên chứ. Nhị hiệp có biết tại hạ là Mã Văn Phi không?

Ðặng Nhất Lôi nghiêng mình trả lễ đáp:

- Việc Mã huynh vào tận Bách Hoa sơn trang đã đồn đại ra ngoài giang hồ. Hành động dũng cảm này thực khiến cho tại hạ khâm phục vô cùng.

Mã Văn Phi đáp:

- Nói ra lại mắc cỡ.

Ðặng Nhất Lôi cười ha hả ngắc lời:

- Ai thì còn chưa hiểu Bách Hoa sơn trang lợi hại thế nào chứ tiểu đệ biết quá rõ. Mã huynh bình yên ra khỏi Bách Hoa sơn trang thì về đởm lược và võ công đều có chỗ hơn người.

Mã Văn Phi khẽ thở dài nói:

- Bọn tiểu đệ mà bình yên ra khỏi Bách Hoa sơn trang chính là nhờ ở hai vị.

Ðặng Nhất Lôi ngắt lời:

- Bất luận Mã huynh dùng phương pháp nào ra khỏi hang hầm đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hắn đưa mắt nhìn Triển Diệp Thanh giới thiệu:

- Vị này là Triển Diệp Thanh, sư đệ của Vô Vi đạo trưởng phái Võ Đương.

Mã Văn Phi chắp tay nói:

- Tại hạ được nghe danh của Triển huynh từ lâu, bữa nay được gặp thực là may mắn.

Triển Diệp Thanh nghiêng mình đáp:

- Tiểu đệ cũng biết Mã huynh là Tổng thủ lãnh bốn tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám, tài năng hơn người, tiểu đệ rất đem lòng ngưỡng mộ.

Mã Văn Phi nói:

- Triển huynh dạy quá lời.

Phía sau lại có tiếng hú nổi lên. Chớp mắt đã thấy bọn võ sĩ áo đen tụ hội rất đông ở cửa núi. Chúng chia ra đứng hai bên rất nghiêm chỉnh.

Ba con kiện mã từ từ đi giữa lướt tới trước mặt Bộ Thiên Tinh.

Mã Văn Phi vừa nhìn rõ, bất giác la thất thanh:

- Thẩm Mộc Phong!

Ðặng Nhất Lôi vội nói tiếp:

- Bọn tại hạ đến trợ quyền, lý nghĩ phải ra trước để ngăn cản.

Hắn nói xong sấn xổ tiến về phía trước.

Triển Diệp Thanh khẽ nói:

- Hành động dũng cảm của Mã huynh tiến vào Bách Hoa sơn trang đã làm chấn động võ lâm. Tệ sư huynh cùng mấy đồng bạn phái Thiếu Lâm cũng sắp tới đây trợ quyền. Mã huynh đừng làm giảm hào khí của mình.

Gã nói xong không chờ Mã Văn Phi trả lời, đi theo sát Ðặng Nhất Lôi.

Mã Văn Phi trấn tĩnh tâm thần bụng bảo dạ:

- Ðã có phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương đến trợ chiến chẳng lẽ ta đứng thõng tay mà nhìn.

Y liền rảo bước tiến ra.

Lúc này Triển Diệp Thanh và Ðặng Nhất Lôi đã gia nhập vào bọn Bộ Thiên Tinh. Quần hào liền rút binh khí ra để mà cản đường.

Mã Văn Phi rảo bước đứng vào với bọn quần hào. Y ngửng đầu trông ra thấy Thẩm Mộc Phong người cao lớn, lưng hơi gù ngồi trên mình ngựa lông trắng như tuyết.

Thẩm Mộc Phong đảo mắt lạng lùng nhìn quán hào rồi cất tiếng hỏi:

- Lão khiếu hóa tử Tôn Bất Tà đi đâu rồi?

Những người trong trường đa số chưa tham dự cuộc ác chiến với Bách Hoa sơn trang đều trợn mắt không biết trả lời như thế nào.

Mã Văn Phi cười lạt đáp:

- Tôn lão tiền bối ư? Dĩ nhiên Tôn lão tiền bối có việc đi nơi khác. Thẩm đại trang chủ muốn hỏi điều gì xin cứ hỏi tại hạ cũng được.

Y đảo mắt nhìn phía sau Thẩm Mộc Phong thấy hai lão già một trắng một đen cởi tuấn mã. Ðó là Hắc, Bạch nhị lão ở núi Trường Bạch đất Quảng Ðông.

Hắc, Bạch nhị lão trong mình đều mang tuyệt kỹ và nổi danh ở Quan ngoại, nhưng so với đồng đạo võ lâm Trung Nguyên thì chưa vào đâu. Mã Văn Phi biết hai lão này mới đến Bách Hoa sơn trang lần đầu.

Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:

- Ngươi không phải là địch thủ của ta. Ta muốn kiếm lão khiếu hóa để đòi nợ.

Bộ Thiên Tinh vung thanh kiếm trong tay lên nói:

- Thẩm Mộc Phong! Bất luận ngươi muốn tìm ai nhưng đừng hòng qua đường này.

Thẩm Mộc Phong buông tiếng cười khinh miệt hỏi:

- Với lực lượng của các vị mà đòi cản đường Thẩm mỗ ư?

Ðặng Nhất Lôi tức giận quát lên:

- Thẩm Mộc Phong. Ðừng ngông cuồng nữa. Dù võ công ngươi có cao cường đến đâu cũng không ai sợ ngươi đâu.

Thẩm Mộc Phong đưa mắt nhìn Ðặng Nhất Lôi nói:

- Ðặng nhị hiệp sợ sống lâu quá chăng?

Ðặng Nhất Lôi tuy mạnh miệng nhưng trong lòng cũng hiểu rõ võ công của Thẩm Mộc Phong đã đến trình độ kinh ngươi. Nếu lấy một chọi một với hắn thì mình khó lòng chống nổi mười hiệp.

Thẩm Mộc Phong không để Ðặng Nhất Lôi trả lời, đảo mắt nhìn Mã Văn Phi hỏi:

- Thẩm mỗ nghe nói cuộc đại chiến vừa qua ở Bách Hoa sơn trang hoàn toàn do ngươi trù liệu kế hoạch. Chẳng hiểu có đúng thế không?

Mã Văn Phi hỏi:

- Ðúng thì sao, mà không đúng thì sao?

Thẩm Mộc Phong cười mát đáp:

- Tuy lời đồn như vậy, nhưng Thẩm mỗ có điều không tin.

Hắn cười ha hả nói tiếp:

- Chẳng phải Thẩm mỗ coi thường ngươi, nhưng ngươi quyết không đủ khả năng như vậy. Tôn Bất Tà cũng chưa ăn thua. Nếu ta đoán không lầm thì lão khiếu hóa đó đã bị trọng thương rồi.

Mã Văn Phi giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- Thằng cha này quả nhiên lợi hại thật! Hắn liệu việc như thần.

Lại nghe Thẩm Mộc Phong cười lạt nói tiếp:

- Trong bọn các ngươi nhất định có một nhân vật võ công quán thế. Chẳng những các ngươi không bằng y mà cả Tôn Bất Tà cũng còn kém mấy phần. Thẩm mỗ đến đây là muốn gặp nhân vật đó.

Bọn Bộ Thiên Tinh đều không hiểu những cuộc ác chiến kinh tâm động phách vừa qua ở Bách Hoa sơn trang, chỉ nghe nói một vị trưởng lão Cái bang khét tiếng giang hồ là Tôn Bất Tà qui ẩn đã lâu, có tham dự vào cuộc chiến đấu này. Vậy mà Thẩm Mộc Phong bảo còn nhân vật võ công cao thâm hơn Tôn Bất Tà thật khó mà tin được.

Mã Văn Phi trầm ngâm một chút rồi hỏi lại:

- Ðại trang chủ đã đoán ra nhân vật đó là ai chưa?

Y nói câu nói tức là thừa nhận lời truy vấn của Thẩm Mộc Phong.

Quần hào không khỏi ngạc nhiên tự hỏi:

- Quả có nhân vật như vậy ư?

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đáp:

- Tuy ta chưa biết được họ tên của nhân vật đó nhưng cũng chắc y đã thay hình đổi dạng để trà trộn vào Bách Hoa sơn trang.

Mã Văn Phi cười lạt nói:

- Tại hạ chẳng thể tin được là Thẩm đại trang chủ không biết y thật.

Thẩm Mộc Phong đáp:

- Biết hay không cũng chẳng lấy gì làm quan hệ. Việc khẩn yếu bây giờ là Thẩm mỗ muốn hội diện với y.

Mã Văn Phi nói:

- Thẩm đại trang chủ biết mà không nói thì tưởng cũng không cần gặp y nữa.

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quần hào một lượt rồi cười hỏi:

- Các vị muốn cùng Thẩm mỗ động thủ thật chăng?

Triển Diệp Thanh đột nhiên xen vào:

- Nếu Thẩm đại trang chủ nhất định không chịu nghe lời khuyên can thì bọn tại hạ đành phải đắc tội vậy.

Thẩm Mộc Phong mục quang sắc bén nhìn Triển Diệp Thanh hỏi:

- Lệnh sư huynh Vô Vi đạo trưởng không đến đây ư?

Triển Diệp Thanh ngấm ngầm bội phục, bụng bảo dạ:

- Mục quang cùng tâm cơ lão này quả nhiên hơn hẳn người thường. Hắn mới gặp ta một lần mà đã nhớ cả lai lịch.

Gã còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe tiếng niệm Phật hiệu vọng lại.

Mọi người đảo mắt nhìn ra thấy một vị đạo trưởng đeo kiếm dẫn hai vị hòa thượng mặt áo cà sa màu nguyệt bạch rảo bước đi tới.

Ðạo nhân kia tiên phong đạo cất thanh tao thoát tục khác trần. Chính là nhị sư huynh của Triển Diệp Thanh tên gọi Vân Dương Tử.

Phía sau Vân Dương Tử còn hai nhà sư thì một lão già đến tám chục, còn người trẻ độ tứ tuần.

Nhà sư tráng niên vai vác một cây thiết trượng hùng dũng đi tới.

Nhà sư già tám chục tuổi cặp mắt hé mở hai tay chắp lại theo sau bọn Vân Dương Tử.

Hai tăng, một đạo đi nhanh tới nhập bọn với quần hào.

Nhà sư già trầm giọng quát hỏi:

- Thẩm đại trang chủ. Ðại Trang chủ còn nhận ra người bạn cố cựu cách đây hai chục năm không?

Thẩm Mộc Phong nhìn nhà sư già đột nhiên biến sắc hỏi lại:

- Lão còn chưa chết ư?

Nhà sư cười mát đáp:

- Cái đó hẳn làm cho Thẩm đại trang chủ phải thất vọng.

Thẩm Mộc Phong cười lạt nói:

- Tuy việc cách đây hai chục năm nhưng Thẩm mỗ tự liệu sức mình lúc này vẫn có thể giết lão được.

Nhà sư già nói:

- Lão tăng trước đây hai mươi năm đã trốn thoát khỏi tay ngươi. Nếu sau hai mươi năm vẫn chết bởi tay ngươi thì đó là số mạng.

Thẩm Mộc Phong quay lại nhìn hai lão Hắc, Bạch khẽ nói mấy câu.

Hắn dùng phép truyền âm nhập mật quần hào không nghe rõ chỉ thấy Hắc, Bạch nhị lão gật đầu lia lịa.

Mã Văn Phi lẳng lặng dò la tình thế. Bên quần hào được Triển Diệp Thanh và Vân Dương Tử cùng mấy người đến viện trợ, thực lực tăng lên nhiều, có thể chiến đấu với Thẩm Mộc Phong được một trận thì trong lòng vững lại, nghĩ thầm:

- Hai phái Võ Đương và Thiếu Lâm đã bị lôi cuốn vào vòng thị phi này thì những môn phái lớn khác tất cũng giác ngộ. Nếu chín môn phái lớn đồng tâm hiệp lực để đối phó với Thẩm Mộc Phong thì trong Bách Hoa sơn trang tuy lắm nhân tài cũng không đáng sợ nữa.

Y còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe hai tiếng còi thét lên lanh lảnh. Tiếp theo một hồi đồng tu vọng lại.

Giữa lúc thanh thiên bạch nhật mà nghe tiếng đồng la cũng cảm thấy thê lương buồn bã.

Tiêu Lĩnh Vu ẩn ở phía sau tảng đá lớn, coi rõ mọi biến diễn trong trường.

Chàng nghĩ thầm:

- Nếu hai nhà sư kia ngăn chặn được Thẩm Mộc Phong thì Vân Dương Tử và Ðặng Nhất Lôi có thể đối phó với Hắc, Bạch nhị lão ở quan ngoại. Còn Triển Diệp Thanh giúp quần hào cũng có thể chống được bọn võ sĩ áo đen một trận.

Chàng đang thầm tính cơ thắng bại của hai bên thì đột nhiên tiếng còi và tiếng đồng la vang lên.

Kim Bàn Toán Thương Bát đứng bên Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi:

- Bang Thần Phong trước nay thường hành động về đêm sao lần này lại phát động giữa ban ngày?

Hắn nhìn ra thấy bốn đại hán mình trán khiêng một pho thần tượng rất cao lớn và hung dữ đi quanh tới nơi.

Phía trước thần tượng hung dữ là bốn đại hán áo đen. Tên nào cũng xách một chiếc đồng la lớn vừa khua vừa đi tới.

Tiếng đồng la trầm trầm rên rỉ khiến người nghe không khỏi cảm giác thê lương rùng rợn.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mục quang ngó thần tượng hung dữ rồi ngó tới phía sau thì thấy nhiều nhân vật ăn mặc kỳ dị, kẻ cao người thấp không đồng đều.

Bất giác chàng động tâm nghĩ thầm:

- Thần Phong bang chủ trước nay thường xuất hiện về đêm còn ban ngày phần nhiều là bọn thuộc hạ ra tay. Lần này hắn hành động ban ngày tất không phải tầm thường. Cách an bài cũng khác mọi lần trước, không hiểu họ giở trò gì?

Bỗng một tia sáng lướt qua trong óc. Chàng tỉnh ngộ khẽ hỏi Thương Bát:

- Thương huynh đệ hãy thông tri cho Mã tổng thủ lãnh khuyên quần hào nên nhường bước để Thần Phong bang chủ cùng Thẩm Mộc Phong nổi cuộc xung đột rồi sau sẽ tính.

Thương Bát dạ một tiếng, chạy vòng quanh đến bên Mã Văn Phi khẽ nói:

- Tại hạ vâng lệnh Long đầu đại ca tới đây.

Mã Văn Phi vốn kính phục Tiêu Lĩnh Vu, liền hỏi:

- Tiêu huynh có điều chi dạy bảo, ông bạn cứ nói ra?

Thương Bát đáp:

- Xin Mã huynh tìm cách khuyên can quần hào. Hay hơn hết là đừng có xung đột với bang Thần Phong.

Mã Văn Phi gật đầu nói:

- Tại hạ hiểu rồi.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Thanh dự cùng địa vị của Thương huynh đều cao hơn Mã mỗ. Sao Thương huynh không chịu xuất tịch khuyên can quần hào?

Thương Bát đáp:

- Không nên. Hiện giờ Mã huynh được quần hào kính trọng và tin cậy. Vậy Mã huynh có nhiều uy tín hơn.

Dứt lời hắn lạng người lẫn vào trong bụi cỏ sau tảng đá rồi quay về bên Tiêu Lĩnh Vu.

Hai người nói chuyện rất khẽ và Thương Bát đã giấu bản tướng nên bọn Vân Dương Tử chỉ cho là thuộc hạ của Mã Văn Phi chớ không để ý.

Lúc này bốn đại hán cởi trần khiêng thần tượng hung dữ chỉ còn cách quần hào chừng hai trượng.

Người bang Thần Phong thấy quần hào tay cầm binh khí sáng loáng bày trận cự địch mà vẫn lờ đi như không thấy gì, tiếp tục rảo bước tiến lại.

- Xin tránh đường nhường lối.

Vì tình thế cấp bách y không kịp thương nghị với quần hào đành lớn tiếng hô mọi người nhường lối.

Vân Dương Tử dẫn hai vị hòa thượng đứng sang bên đường nhường trước.

Triển Diệp thanh và Ðặng Nhất Lôi cũng tới tấp tránh đường.

Người bang Thần Phong không một lời tạ ơn, cứ ngửng đầu phướn ngực đi qua.

Bốn đại hán cầm đồng la đi trước tiến thẳng về phía Thẩm Mộc Phong.

Thẩm Mộc Phong đứng nghiễm nhiên đưa cặp mắt sắc bén nhìn thần tượng hung dữ rồi nhìn bốn đại hán cầm đồng la.

Hắn cũng lờ đi không nói gì.

Thần Phong bang mới quật khởi trên chốn giang hồ đã nổi tiếng hung dữ, nhưng thủy chung chưa ai biết tướng mạo Bang chủ mà chỉ thấy một thứ thần tượng cao lớn khiêng đi làm tiêu biểu. Nhất thiết lệnh tiến trong bang đều từ miệng thần tượng truyền ra.

Thẩm Mộc Phong tuy đã phái người đến bang Thần Phong dò xét mà không có cách nào biết được tình hình trong bang phái này.

Bang Thần Phong dường như mỗi cấp bậc đều có sự thần bí riêng biệt.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-177)


<