Vay nóng Tima

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 162

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 162: Tam Giang Viện Thương Bát Trúng Đao Thương
5.00
(một lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Lão nói tới đây, quay đầu lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Bần đạo có mấy câu muốn hỏi Tiêu đại hiệp được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi lại:

- Phải chăng là vấn đề liên quan tới chiếc chìa khóa Cung cấm?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Phải rồi! Theo tin đồn thì chiếc chìa khóa Cấm cung lọt vào tay Khâu Vân Cô, không hiểu hư thực thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Vãn bối tuy đã gặp Khâu Vân Cô, nhưng khi đó chưa hiểu gì đến việc võ lâm nên không rõ chuyện chiếc chìa khóa Cung cấm.

Vô Vi đạo trưởng lại hỏi:

- Bần đạo còn nghe đồn Khâu Vân Cô đã quy tiên, chẳng hiểu có đúng không?

Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu đáp:

- Cái đó thì đúng rồi. Vân di vãn bối quả thực đã quy tiên.

Vô Vi đạo trưởng khẽ dắng hặng một tiếng khẽ nói:

- Xin miễn cho bần đạo hỏi thêm một câu, chiếc chìa khóa Cấm cung phải chăng đã lọt vào tay Khâu Tiểu San?

Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời thì bỗng nghe có tiếng cười nói:

- Đúng là lọt vào tay Khâu Tiểu San rồi.

Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì thấy bọn Trung Châu nhị cổ, Tư Mã Càn, Vân Dương Tử đang nối đuôi nhau đi tới. Người vừa nói chính là Kim Bàn Toán Thương Bát.

Thương Bát vừa cười vừa nói, chợt nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu hắn liền dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu ngó Thương Bát nói:

- Vụ này hai vị huynh đệ tại hạ biết rõ, vậy đạo trưởng hãy hỏi họ là được.

Thương Bát tiến lên cười nói:

- Chính Khâu cô nương đã nói với tại hạ là cô đã thu cất chiếc chìa khóa Cung cấm kia, nhưng cô không đeo ở bên mình, chẳng hiểu cô để đâu.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Mong rằng Khâu cô nương sớm vào được Cung cấm học thành tuyệt nghệ đặng kiềm chế Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu nghe nhắc tới Khâu Vân Cô và Khâu Tiểu San lòng chàng lại đau xót vì di thể của Khâu Vân di chưa mai táng, Khâu Tiểu San không biết thất lạc nơi đâu. Bất giác chàng thở dài cúi đầu xuống.

Thương Bát toan nói tiếp về vấn đề này thao thao bất tuyệt nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ bi thương nên không dám nói nhiều.

Tôn Bất Tà đảo mắt nhìn quanh rồi nói:

- Khâu Vân Cô đã tạ thế, Khâu Tiểu San không biết lạc lõng nơi đâu. Chiếc chìa khóa Cung cấm như đá chìm đáy biển, ta chẳng bàn tới làm chi. Việc khẩn yếu trước mắt là đối phó với Thẩm Mộc Phong, vãn hồi kiếp nạn cho võ lâm, chẳng lẽ không tìm thấy chiếc chìa khóa Cung cấm thì đành để cho Thẩm Mộc Phong trừ diệt hết hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đang buồn rầu, nghe Tôn Bất Tà nói mấy câu này nổi lòng hào khí, thẳng thắn đáp:

- Hiện giờ trong các môn phái lớn trên giang hồ không dám kháng cự Thẩm Mộc Phong chẳng phải vì tiếng ác của hắn uy hiếp họ. Theo tại hạ thì chúng ta hãy làm cho Thẩm Mộc Phong một phen thất bại để cổ võ và khuyến khích các môn phái lớn đồng tâm hơp lực kháng cự kẻ thù chung.

Tôn Bất Tà giơ ngón tay cái lên nói:

- Phải rồi! Quả nhiên người có chí khí, anh hùng xuất thiếu niên. Đã không có chí khí thì sống đến trăm tuổi cũng chỉ uổng phí mà thôi.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Lời Tiêu đại hiệp nói quả là thượng sách, nhưng có mưu lược thêm vào thì càng nhiều hy vọng thu lượm được nhiều hiệu quả mau chóng hơn.

Nói đoạn mọi người lên đường.

Hôm ấy vào lúc mặt trời gác núi đoàn người đi tới ngoài thành Ngạc Châu.

Thương Bát khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:

- Ngoài Nam quan có tòa khách điếm Lục Hòa. Nơi đó rất nhiều phòng ốc nên đông người trọ. Nếu thủ hạ Thẩm Mộc Phong tới đây thế nào cũng đặt tai mắt trong khách điếm này. Vậy chúng ta cũng tới đó trú ngụ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Được rồi! Chúng ta đi nhanh lên một bước. Thương huynh đệ để ám ký chỉ đưuờng rồi chúng ta đi lẻ tẻ đến khách sạn. Nếu kéo cả đoàn đến Lục Hòa khách sạn tất khiến cho Thẩm Mộc Phong sinh lòng ngờ vực. Chuyến này hành động khác trước, không để mình lộ liễu mà địch ở trong bóng tối.

Thương Bát gật đầu để ám ký rồi giục lừa chạy thẳng đến Lục Hòa khách sạn.

Hai người vào khách sạn giữa lúc lên đèn.

Thương Bát gọi tiểu nhị dắt lừa rồi tiến vào khách sạn.

Trong đêm tối, dưới ánh đèn sáng, bữa cơm tối bắt đầu.

Trong tòa đại sảnh bầy mấy chục chiếc bàn, bàn nào cũng đầy đủ khách ngồi.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt ngó thấy hai đại hán mặc võ phục áo đen ngồi đối diện nhau. Chàng quen mặt họ mà không nhớ ra được là ai.

Chàng sợ chúng sinh lòng ngờ vực không dám nhìn lâu, liền đi theo Thương Bát đi vào phía trong.

Tòa khách sạn này có ba phòng khác lớn bên ngoài và năm phòng bên trong.

Phòng nào cũng kê bàn bát tiên để khách ngồi ăn uống.

Tiểu nhị đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Triển Diệp Thanh thấy hai người mặc quần áo vải, lại có chòm râu dài mấy tấc, thắt đai 1ưng rộng bốn ngón tay, rõ ra kiểu nhà quê, không phải khách giang hồ lãng tử.

Ăn xong, Thương Bát lấy ra hai đỉnh bạc, mỗi đĩnh hai lạng đưa cho tiểu nhị nol:

- Đã đủ chưa? Chúng ta là viên ngoại, tuy ra ngoài nhưng sài tiền rất rộng rãi.

Tiểu nhị nghe giọng lưỡi Thương Bát thì cho rằng hai ông khách này ngồi khách sạn đã quen, liền cười đáp:

- Không hết bây nhiêu. Bốn vị hãy ngồi chơi để tiểu nhân đi pha trà mang vào.

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn bóng sau 1ưng tiểu nhị, chờ gã đi khỏi rồi quay lại hỏi Thương Bát:

- Thương huynh đệ! Thương huynh đệ đã thấy nhân vật nào khả nghi chưa?

Thương Bát gật đầu đáp:

- Tiểu đệ đã ngó thấy Kiếm Môn song anh Truy Phong Kiếm Bùi Bách Lư và Vô Ảnh Kiếm Đàm Thông.

Đỗ Cửu lạnh lùng hỏi:

- Kiếm Môn song anh là những nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm mà sao cũng để Thẩm Mộc Phong thu phục?

Thương Bát đưa ngón tay lên miệng khẽ dặn:

- Lão nhị hãy coi chừng!

Đỗ Cửu lập tức im tiếng, từ từ cất bước đi vào trong viện.

Thương Bát thấy Đỗ Cửu đi vào trong viện rồi khẽ nói:

- Kiếm Môn song anh đã xuất hiện ở đây đủ chứng minh người Bách Hoa sơn trang đã vào thành Ngạc Châu. Nhưng tiểu đệ còn có điều khả nghi không sao nghĩ ra được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều chi?

Thương Bát đáp:

- Thẩm Mộc Phong đã phái hàng trăm cao thủ bản lĩnh cùng cơ trí hơn người truy tầm đại ca, ngấm ngầm hạ độc chứ không dám ra mặt động thủ với đại ca. Nếu Kiếm Môn song anh cũng vâng mệnh Thẩm Mộc Phong đi kiếm đại ca để ngấm ngầm ám toán thì quyết chúng không bao giờ xuất hiện đường hoàng ở Lục Hòa khách điếm.

Tiêu Lĩnh Vu đồng tình:

- Đúng thế! Nếu họ cải trang ám toán thì dĩ nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Thương Bát nói:

- Trừ phi nhân vật đã báo động cho bọn ta cấu kết cùng Thẩm Mộc Phong thì chẳng khi nào hắn nghĩ chúng ta lại xuất hiện giữa nơi thị trấn đầy tai mắt của Thẩm Mộc Phong này.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi nói:

- Huynh đệ nói rất có lý.

Thương Bát nói tiếp:

- Nếu đại ca xuất hiện ở thành Ngạc Châu rồi bị thám mã của Thẩm Mộc Phong phát giác sau mới có người Bách Hoa sơn trang tới đây thì chẳng có chi là lạ. Nhưng đại ca chưa xuất hiện mà cao thủ của Bách Hoa sơn trang đã đến trước thì lại là một điều khiến chúng ta phải suy nghĩ.

Triển Diệp Thanh đột nhiên xen vào:

- Nếu chúng ta bắt sống Kiếm Môn song anh thì có thể điều tra cho rõ nội tình.

Thương Bát đáp:

- Theo ý tại hạ thì không nên là như vậy...

Bỗng nghe Đỗ Cửu hắng dặng một tiếng, Thương Bát liền dừng ngay lại.

Hắn đảo mắt nhìn ra thấy điếm tiểu nhị tay mặt bưng bình trà, tay trái cầm một cái khay đang rảo bước tiến vào. Gã hỏi:

- Bốn vị đại gia muốn ăn gì chăng?

Thương Bát đáp:

- Ngươi lấy rượu và thức ăn vào đây.

Điếm tiểu nhị đặt khay trà xuống rồi lui ra.

Triển Diệp Thanh khẽ hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Thương huynh không đồng ý chắc là đã có kế sách hay hơn?

Thương Bát đáp:

- Theo nhận định của tiểu đệ thì bọn chúng tới đây nhất định có âm mưu khác.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Cao kiến của Thương huynh kiến tiểu đệ rất khâm phục. Nhưng chưa hiểu chúng ta đối phó bằng cách nào?

Thương Bát đáp:

- Theo ý tại hạ thì chúng ta nên điều tra cho rõ Kiếm Môn song anh tới đây với dụng ý gì?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Nếu vậy tưởng cũng cần bắt sống chúng mới tra hỏi được.

Thương Bát đáp:

- Chúng ta ngấm ngầm điều tra thì hơn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Phải rồi! Chúng ta chia nhau đi giám thị hành động bọn chúng. Tại hạ xin đi trước.

Triển Diệp Thanh cũng nói:

- Tại hạ cũng muốn đi trước.

Thương Bát vội giải thích:

- Đại ca cùng Triển huynh đệ bất tất phải nhọc lòng. Hai vị đều hóa trang thành những lão nhân ngoài năm chục tuổi nhưng cử động không ra dáng ông già chút nào. Đừng nói Kiếm Môn song anh, mà người thường ngó thấy cũng có thể nhận ra ngay.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vậy bây giờ phải làm thế nào?

Thương Bát mỉm cười nói:

- Vụ này hai vị không làm được. Hiện trong võ lâm có hai nhân vật thiện nghệ thuật ngấm ngầm theo dõi hành tung thì một là Nhất Trận Phong Bành Vân, còn một người nữa là lão Thần Thâu Hướng Phi. Ngoài ra các đệ tử Cái bang đều làm được. Nhưng đáng tiếc là Tôn Bất Tà chưa tới. Lão nhân gia là bậc trưởng bối Cái bang mà sai bảo bọn đệ tử thì thật dễ quá.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Nhưng Kiếm Môn song anh không ngồi chờ tới khi Tôn lão tiền bối tới thì đã đi rồi làm thế nào?

Thương Bát trầm ngâm nói:

- Thôi được! Hai vị cứ chờ đây, để tiểu đệ đi coi.

Hắn quay lại khẽ dặn Đỗ Cửu:

- Đại ca cùng Triển huynh đệ đều ít qua lại giang hồ. Lão nhị cẩn thận đừng để người ngoài sinh lòng ngờ vực.

Đỗ Cửu đáp:

- Lão đại cứ yên tâm đi đi.

Thương Bát xoay mình vọt ra ngoài.

Tuy hắn bụng phệ, trông dáng vẻ nặng nề mà hành động linh hoạt vô cùng.

Đỗ Cửu đứng dậy đóng cửa sổ lại khẽ nói:

- Xin hai vị cứ ở trong phòng, đừng ra ngoài, để tiểu đệ ra nghe ngóng.

Bỗng có tiếng gọi:

- Xin đưa rượu thịt vào.

Đỗ Cửu mở cửa phòng đón lấy rồi bảo điến tiểu nhị:

- Bọn ta đi đưuờng suốt ngày nhọc mệt. Vậy ngươi cứ để đây, sáng mai hãy vào dọn dẹp.

Điếm tiểu nhị ngơ ngác một chút rồi đáp:

- Dạ! Xin tuân lời khách quan.

Đoạn gã trở gót đi ra.

Đỗ Cửu đưa rượu thịt vào phòng nói:

- Chúng ta ăn lẹ rồi tắt đèn đi.

Tiêu Lĩnh Vu không nói gì nhưng nghĩ thầm trong bụng:

- Cuộc sống nấp nánh thế này thật là vô vị.

Ba người ăn uống xong, Đỗ Cửu thu dọn bàn đi rồi tắt đèn đóng cửa lại ngồi tĩnh tọa.

Sau một giờ vẫn chưa thấy Thương Bát trở về. Tiêu Lĩnh Vu nóng ruột tự hỏi:

- Y đi đâu lâu thế mà chẳng thấy tin tức gì. Không biết có xảy ra chuyện gì chăng?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng không nhịn được thở dài nói:

- Đáng lẽ Thương huynh đệ phải trở về rồi mới phải.

Lúc này tửu khách đã giải tán hết, trong khách sạn vắng tanh hiu quạnh.

Đỗ Cửu khẽ hắng dặng một cái rồi đáp:

- Đại ca có điều chưa rõ là Thương huynh đệ bề ngoài ra chiều sởi lởi, nhưng thực ra y hành sự rất quyết đoán. Y đã đi điều tra thì tất phải thu được kết quả gì mới chịu trở về.

Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng thở dài, muốn nói gì lại thôi.

Đỗ Cửu biết chàng vẫn băn khoăn liền nói tiếp:

- Đại ca bất tất phải quan tâm. Dù y có gặp phải cường địch cũng không đến nỗi bị vây hãm đâu mà ngại.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu huynh chỉ mong y bình yên trở về.

Triển Diệp Thanh cũng nói:

- Chúng ta chờ thêm một lúc nữa nếu y không trở về thì phải đi kiếm Tôn lão tiền bối để tìm cách tiếp viện.

Nguyên Tôn Bất Tà và Tiêu Lĩnh Vu khi chia tốp ra đi đã ước hẹn với nhau:

Trừ khi gặp tình hình khác lạ cần phải tìm nhau thì không kể còn ngoài ra bất luận trong quán trọ hay khi đi ngoài đường cũng không chuyện trò để khỏi bị người ngoài chú ý.

Mọi người còn đang thảo luận bỗng cánh cửa kẹt mở, một bóng người nhảy bổ vao.

Đỗ Cửu trầm giọng quát:

- Ai?

Bỗng nghe người vừa tới khẽ đáp:

- Ta đây! Mau thắp đèn lửa lên đi.

Đỗ Cửu nghe ra đúng là thanh âm của Thương Bát, vội bật lửa thắp đèn.

Hắn nhìn thấy Thương Bát mặt tái xanh đứng đó. Tay phải nắm lấy bả vai bên trái, máu tươi chảy ra ướt cả tay áo.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi, vội bước đến bên Thương Bát hỏi:

- Thương huynh đệ bị thương nặng lắm không?

Thương Bát đáp:

- Không can gì. Tiểu đệ còn chống đỡ được. Chỉ cần buộc thuốc là không có gì đáng ngại nữa.

Triển Diệp Thanh thò tay vào bọc lấy ra một cái túi lụa nói:

- Đây là Huyết chỉ sinh cơ tán của phái Võ Đương. Chắc Thương huynh cũng biết rồi?

Đỗ Cửu đón lấy đáp:

- Hay lắm! Môn thuốc này rất nổi danh trên giang hồ.

Hắn mở túi lấy thuốc buộc cho Thương Bát rồi buộc miệng túi lại. Hắn lắc đầu nói:

- Nguy quá! Chỉ một chút nữa là chạm đến gân cốt.

Thương Bát phấn khởi tinh thần hỏi:

- Gân cốt chưa bị thương ư Đỗ Cửu đáp:

- Chưa. Nhưng chỉ cách chừng sợi tóc.

Thương Bát cười ha hả nói:

- Ta tưởng cánh tay này thành tàn phế rồi. Chưa việc gì là may lắm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vụ này ra làm sao?

Thương Bát thở phào đáp:

- Tiểu đệ vừa tới đại sảnh thì Kiếm Môn song anh đang trả tiền hàng để đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Huynh đệ mất máu nhiều, không nên nói dài, kể vắn tắt thôi.

Thương Bát gật đầu đáp:

- Tiểu đệ theo bọn chúng qua mấy dãy phố, đến một nơi rất đông người nhiệt náo. Đại để đèn đuốc sáng rõ như ban ngày, người đến kẻ đi chen vai thích cánh.

Hai bên đều là những tòa viện đồ sộ với những khuôn cửa cao và rộng.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Địa phương nào mà nhiệt náo như vậy?

Thương Bát đáp:

- Đó là nơi tụ hội những ca kỹ thành Ngạc Châu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Kiếm Môn song anh tới đó làm chi? Chẳng lẽ chúng cũng là phưuờng hiếu sắc?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ cũng lấy làm kỳ không hiểu Kiếm Môn song anh sao lại tới đó. Dù chúng có muốn nọ kia cũng nên ăn mặc khác đi mới phải.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Sao? Chẳng lẽ Thẩm Mộc Phong đã đặt cả trạm ngầm ở kỹ viện làm tai mắt?

Thương Bát đáp:

- Tại hạ nhận thấy nơi đó chẳng những là tai mắt của Thẩm Mộc Phong mà còn là nơi phát lệnh nữa.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tại hạ thấy chúng vào một kỹ viện tên gọi Tam Giang Thư Ngụ liền vào theo.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao Thương huynh đệ lại bị thương?

Đỗ Cửu cũng hỏi theo:

- Chẳng lẽ trong kỹ viện đông đúc như vậy mà Kiếm Môn song anh cũng dám động thủ?

Thương Bát lắc đầu đáp:

- Vụ này nhiều chuyện ngoắt ngéo. Tiểu đệ rượt theo vào Tam Giang Thư Ngụ thì thấy người vào ra đông như nước chảy, cách bố trí trong viện đã được nghiên cứu kỹ. Phía trước có núi non bộ, có ao cá suối nước. Hai bên các cửa đều có buông rèm, đèn ngũ sắc treo cao, tiếng đàn sáo lọt ra ngoài. Mười nhà đến chín nhà đấy khách. Cách làm ăn rất phát đạt.

Thương Bát suốt đời chuyên nghề kinh doanh nên khi bàn cách làm ăn kiếm tiền là hắn khoan khoái quên cả đau đớn.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày giục:

- Thương huynh đệ nói hết đi.

Thương Bát cười khanh khách nói tiếp:

- Tiểu đệ thấy Kiếm Môn song anh đi qua một hòn non bộ thẳng tới hậu viện liền theo sau. Không ngờ phía sau hòn non bộ có một cái cửa nhỏ thông ra hậu viên. Hai tên gia nhân đứng gác đấy vẻ khinh người. Chắc chúng thấy cách ăn mặc của tiểu đệ không ra dáng vào nơi lịch sự liền ra tay cản trở không cho qua. Tiểu đệ muốn sấn bừa vào nhưng sợ làm kinh động Kiếm Môn song anh nên đành lùi lại, ngấm ngầm quan sát bốn mặt, tìm một nơi tối để nhảy lên nóc nhà ra phía sau Tam Giang Thư Ngụ...

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thương huynh đệ có thấy Kiếm Môn song anh không?

Thương Bát đáp:

- Trong hậu viện trồng đấy hoa cỏ, những chiếc đèn lồng treo cao soi rõ ra bốn mặt. Mấy chỗ cửa sổ trên gác đều buông rèm. Tiểu đệ chỉ thấy thấp thoáng ánh sáng. Nhìn tình thế trong viện cũng biết ngay là kiểu cách do cao nhân bày ra. Bất luận mình đứng ở đâu cũng không tránh khỏi ánh đèn soi rõ. Tiểu đệ phải dừng lại trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm cũng không có cách nào nhảy xuống sân hậu viện được.

Tiêu Lĩnh Vu thấy hắn còn bị thương, không nên nói nhiều liền bảo:

- Thương huynh đệ nói vắn tắt đi một chút được không?

Thương Bát đáp:

- Thuốc trị thương của phái Võ Đương rất linh nghiệm. Bây giờ tiểu đệ thấy hết đau rồi. Tiểu đệ khi đó ngó tới ngó lui vẫn không nghĩ ra cách nào để nhảy vào Tam Giang Thư Ngụ, liền nghĩ cách trà trộn tiến vào là hơn. Tiểu đệ đành theo đưuờng cũ trở ra mượn một bộ y phục.

Từ lúc hắn trở về, Tiêu Lĩnh Vu vội vã buộc vết thương cho hắn, chưa để ý đến quần áo Thương Bát, bây giờ chàng mới để ý nhận ra hắn mặc trường bào bằng đoạn đen.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Trong lúc vội vàng, Thương huynh mượn đâu ra áo mặc?

Thương Bát cười đáp:

- Tại hạ kiếm một người thân thể cũng tương tự tại hạ rồi cởi áo hắn mặc vào. Tại hạ có để lại chút tiền đền áo rồi mới trở lại Tam Giang Thư Ngụ.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói:

- Quả nhiên người tốt vì lụa. Hai tên gác cổng ngó qua tại hạ một cái, để yên cho vào không ngăn trở gì nữa.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Phải chăng hậu viện là nơi tụ hội của Thẩm Mộc Phong?

Thương Bát đáp:

- Trong hậu viện hành lang quanh co, cách bố trí thanh nhã hơn tiền viện nhiều Hai dãy phòng đều đóng cửa kín mít, không hiểu Kiếm Môn song anh vào phòng nào? Tiểu đệ đưa mắt nhìn quanh thấy hậu viện có cả thẩy mười hai khuôn cửa, cửa nào cũng có ánh sáng lọt ra ngoài.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Trong phòng nào cũng có người ư?

Thương Bát đáp:

- Đúng thế! Tiểu đệ đi quanh dãy hành lang một lượt vẫn không sao nhận định được Kiếm Môn song anh ở phòng nào mà chỉ cảm thấy mình đã lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Có điều chi khác lạ?

Thương Bát đáp:

- Lúc mới vào viện thì chưa có gì, nhưng sau khi đi một vòng tiểu đệ phát giác ra mười hai khuôn cửa được bố trí theo phương vị bát quái, quyết chẳng phải một tòa kỹ viện thông thường. Tiểu đệ nhận thấy điều này lập tức lật đật rút lui. Vừa đi qua một dãy hành lang, bỗng nghe phong thanh có tiếng khí giới đánh tới. Tuy trong lòng tiểu đệ đã cảnh giác nhưng vẫn không sao nhận ra tại góc hành lang có người ẩn nấp nên không tránh kịp. Cánh tay mặt bị trúng một đao...

Đỗ Cửu hỏi:

- Thương huynh có nhìn thấy người ám toán không?

Thương Bát lắc đầu đáp:

- Không nhìn rõ mà cũng không rảnh để nhìn. Người kia phóng đao ra lẹ quá, thật ít thấy trên giang hồ.

Thương Bát ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tại hạ trúng một đao rồi không dám tiến về phía trước nữa, liền đề khí nhảy vọt lên nóc nhà.Giữa lúc ấy mấy đốm sáng lấp loáng bắn xẹt lại chỗ tiểu đệ vừa đứng. Trong vòng tám thước vuông đều bị ám khí bao phủ. Giả tỷ mà tại hạ cứ tiến về phía trước, tức giận vì bị trúng đao, xoay tay phản kích thì e rằng không thể thoát được.

Tiêu Lĩnh Vu tán thành:

- Cách bố trí này quyết không phải bố trí để đối phó với một mình Thương huynh đệ trong lúc nhất thời mà họ đã tính toán rất kỹ. May ở chỗ Thương huynh đệ khôn ngoan hơn người mới không trúng phải ám khí.

Thương Bát hỏi:

- Có điều tiểu đệ chưa hiểu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều chi?

Thương Bát đáp:

- Lần đầu tiên tiểu đệ qua dãy hành lang cũng đã lưu tâm mà không thấy có người. Sau khi nghĩ ra không nên ẩn mình ở đây, qua hành lang quanh co thì bị đao chém tới, không hiểu người đó từ đâu tới?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói:

- Dãy hành lang quanh co như vậy thì bên trong tất có cơ quan, không biết chuyển động lúc nào.

Thương Bát đáp:

- Đúng thế! Tiểu đệ không nghĩ tới điểm này. Cách bố trí thật là thâm độc. Một đao không chém chết người thì còn có trận mưa ám khí đổ tới. Dù là cao thủ bậc nhất e rằng cũng khó lòng tránh khỏi. May mà tiểu đệ phúc đảo tâm linh, nhảy vọt lên nóc nhà mới toàn mạng.

Triển Diệp Thanh nói:

- Nếu là tại hạ thì chắc đã bị hại về ám khí rồi.

Đỗ Cửu hỏi:

- Thương huynh nhảy lên nóc nhà rồi không có người đuổi theo ư?

Thương Bát đáp:

- Chỗ này sát với tiền viện mà người đi lại đông đảo, tiểu đệ hành động lại rất mau lẹ. Vượt qua nóc nhà rồi nhảy vào chỗ đông người ngay.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nếu vậy thì tòa Tam Giang Thư Ngụ đó thật có điều cổ quái.

Triển Diệp Thanh nói:

- Thẩm Mộc Phong đặt tai mắt khắp thiên hạ, nơi nào hắn cũng có sào huyệt. Hắn đã phái hàng trăm cao thủ đi ám toán Tiêu huynh. Sao chúng ta lại không tiêu diệt mấy chỗ Phân đà của hắn để ăn miếng trả miếng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Triển huynh nói phải đó. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, tối mai tới Tam Giang Thư Ngụ coi rồi tùy cơ hành động.

Thương Bát đáp:

- Không hiểu lệnh sư huynh có trọ trong Lục Hòa khách sạn không?

Triển Diệp Thanh đáp:

- Lúc tại hạ ra đi đã điều tra ám ký thì sư huynh và Tôn lão tiền bối đều trọ trong Lục Hòa khách sạn, nhưng không hiểu các vị đó ở phòng nào.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tai mắt của Thẩm Mộc Phong rất linh mẫn. Đêm nay chúng ta phải chia nhau ra canh gác.

Suốt đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau Vô Vi đạo trưởng và Tôn Bất Tà kẻ trước người sau tiến vào trong viện.

Tiêu Lĩnh Vu toan đi kiếm thì hai lão đã tới nơi. Chàng liền đem chuyện Thương Bát đêm qua đi dò la thuật lại cho hai lão nghe.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Xem chừng chúng ta không còn cách nào tránh được cuộc xung đột với Thẩm Mộc Phong. Mình đã bới móc một nơi ám huyệt của hắn thì không khác nào chọc vào mắt hắn rồi. Hiện giờ bọn thủ hạ của Thẩm Mộc Phong đã đến thành Ngạc Châu nhưng quyết chẳng phải hắn tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ ở đây. Nếu xảy ra cuộc động thủ thì chúng ta cũng có thể chống được một trận.

Tôn Bất Tà nói:

- Hắn đặt Phân đà trong kỹ viện thì thật không thể ngờ được. Lão khiếu hóa bôn tẩu khắp hai miền Đại giang nam bắc, nay mới được mở rộng tầm mắt.

Tuy lão đã già nua tuổi tác nhưng bản tính hiếu sự chẳng kém gì hồi còn thiếu niên.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Bây giờ chúng ta có đi tới đó thì cũng nên bàn tính kỹ càng rồi mới động thân.

Tôn Bất Tà đáp:

- Đạo trưởng túc trí đa mưu, chắc trong đầu đã có kế hoạch?

Vô Vi đạo trưởng mỉm cười đáp:

- Kế hoạch thì có rồi, nhưng không hiểu có dùng được không. Bần đạo xin nói ra, nếu có chỗ nào không ổn, mong các vị chỉ giáo cho.

Rồi lão đem kế hoạch đã trù liệu ra nói nhỏ cho mọi người nghe.

Tôn Bất Tà gật đầo khen:

- Hay tuyệt! Hay tuyệt! Trước hết hãy làm rối loạn nhân tâm rồi mới tiến vào.

Giữa lúc ấy một tiếng "cạch" vang lên, một viên đá rớt xuống trong viện.

Vô Vi đạo trưởng vẩy tay khẽ nói:

- Các vị coi chừng!

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Vô Vi đạo trưởng xua tay ra hiệu cho Tiêu Lĩnh Vu đừng hỏi nữa.

Sau một lúc đột nhiên ngoài nhà có tiếng lách cách.

Vô Vi đạo trưởng đứng dậy nói:

- Bần đạo đã đặt người canh gác bốn mặt, tiếng động vừa rồi là để cảnh báo có người đáng ngờ đang tới nơi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Hai tiếng lách cách về sau phải chăng để báo hiệu nhân vật khả nghi đã đi rồi?

Vô Vi đạo trưởng gật đầu đáp:

- Đúng thế!

Lão đứng dậy nói tiếp:

- Bây giờ bần đạo xin đi trước một bước.

Rồi lão cất bước ra đi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-177)


<